Chương 96
Vốn định đêm làm điếu thuốc rồi ngủ cho
ngon, ai mà ngờ huấn luyện viên lại đi kiểm tra đột xuất, áp giải bọn họ như phạm
nhân ra thao trường chạy, chạy chậm còn bị đá vào mông, ngã sấp mặt. Mấy cậu
chàng đang tuổi phản nghịch, nào có ai không phải con vàng con bạc ở nhà? Nhưng
khi nhìn thấy ánh mắt đằng đằng sát khí của huấn luyện viên thì không ai dám nói
gì.
Không dám chống đối thì chỉ có thể ngoan
ngoãn nhận mệnh, chạy thôi!
Một nhóm thiếu niên chạy như điên giữa trăng
thanh, gió mát, nhưng tâm trạng lại không tốt chút nào, lại càng không lãng mạn.
Vài vòng cuối, đại đa số mọi người là kéo cơ thể mệt mỏi mà lết từng bước cho
xong, duy chỉ Hàn Trác Vũ vẫn giữ vững tốc độ từ đầu đến cuối. Cậu chạy xong
cũng không về một mình, mà chậm rãi tản bộ quanh thao trường, đợi bạn cùng
phòng chạy tới đích, mới đi tới đỡ bạn Cao mập lăn ra đất nửa sống nửa chết về
phòng ngủ.
“Vẫn, vẫn là, ông, biết quan tâm, anh em!” Bạn
Cao mập mệt đứt hơi thều thào nói, cảm thấy phổi mình như sắp nổ tung. Từ bé đến
giờ, cậu ta chưa bao giờ chạy xa như vậy, đúng là liều mạng! Sáng mai chắc chắn
phải gầy đi 5kg.
Hàn Trác Vũ tập trung nhìn dưới chân, thuận
tay đỡ Quách Thượng Nho suýt nữa thì ngã. Tiết Minh và Vương Tử Long ngày thường
thích vận động, hiện tại vẫn trụ được.
“Con nuôi Lôi trung tướng thể lực không tồi
chút nào, 6000m mà chạy mất có 13 phút 27 giây, phá vỡ kỷ lục của bộ đội ta rồi.”
Một huấn luyện viên lắc lắc đầu hồ bấm giờ trong tay, thiếu niên vượt xa mọi
người mà lại chạy rất nhẹ nhàng, không chú ý cũng không được.
“Tôi phải về nói với lão đại, cho thằng nhóc
này vào trường quân đội còn có tương lai hơn học y. Tỉnh táo, thông minh, trọng
tình trọng nghĩa, lại nhiệt huyết, trời sinh đã hợp làm lính rồi.” La huấn luyện
viên vừa nói vừa phát thuốc lá mình thu được, cười xấu xa, “Làm điếu, biết ngay
là mấy thằng này có hàng xịn mà!”
Mấy thiếu niên đúng là mệt đến thảm rồi, vừa
về tới phòng ngủ là lăn ra giường, người đầy mồ hôi cũng chẳng buồn tắm rửa,
ngày hôm sau lúc dậy, ai nấy mặt đều vặn vẹo. Hai đùi nhức mỏi, đi trên mặt đất
mà như đang giẫm trên lưỡi đao.
Tiết Minh cắn răng chọc vỡ bọt nước trên
chân, cẩn thận đi tất vào, lúc đi ngang qua bàn học của Trương Vĩ đột nhiên đá
rầm một cái, sau đó khập khiễng vào phòng tắm.
Bàn đổ cái uỳnh, sách vở đồ dùng đặt trên
bàn cũng rơi khắp nơi, cốc thủy tinh trên bàn cũng vỡ vụn, mảnh vỡ lóe sáng dưới
ánh mặt trời.
Cả phòng yên tĩnh.
Mấy thiếu niên tràn đầy mệt mỏi làm như
không phát hiện, lạnh lùng mà bình tĩnh bước qua đống bừa bộn. Rõ ràng có thể
nhắc nhở một tiếng, nhưng Trương Vĩ lại không nói gì, bọn họ cảm thấy mình bị
phản bội.
Trương Vĩ lặng lẽ dựng bàn dậy, lặng lẽ thu
dọn tàn cuộc, lại lặng lẽ ra khỏi phòng, từ đầu đến cuối đều không dám ngẩng mặt
nhìn mọi người. Lúc ở quê, cậu ta là con cưng, mười thôn tám xã ai nấy đều khen
cậu ta là thiên tài, đến lúc lên thủ đô mới biết mình nhỏ bé cỡ nào. Chênh lệch
tâm lý khiến cậu ta rơi vào vực sâu, cậu ta tự ti, nhưng kiêu ngạo tự nhỏ lại
không cho phép cậu ta tự ti, lòng cậu ta giằng xé, bởi vậy ảnh hưởng nghiêm trọng
tới việc kết bạn với mọi người.
Thanh niên 18, 19 tuổi là cái tuổi dễ hòa đồng
nhất, nhưng cũng dễ mang thù nhất. Nếu không đổi phòng ngủ, cuộc sống sau này của
Trương Vĩ cũng sẽ không dễ dàng chút nào.
Tối hôm qua mệt rã rời mà vẫn không thể ngủ
ngon. Lúc Hàn Trác Vũ dậy, tâm trạng rất tệ, vậy nên không muốn để ý tranh chấp
kia. Chú Lôi hi vọng cậu hòa nhập với mọi người, cậu đã thử, cảm thấy không tốt
đẹp như tưởng tượng. Giờ cậu chỉ muốn về nhà mà thôi, rất muốn!
Giờ thể dục buổi sáng, đến một phần ba nam
sinh mặt tái nhợt, mấy động tác cúi người, đá chân đơn giản cũng phải làm rất vất
vả. Huấn luyện viên lôi mấy người làm tệ nhất ra đạp mấy nhát, thấy bọn họ nửa
sống nửa chết, đành phải phất tay giải tán. Còn giày vò nữa không chừng sẽ có
người ngất luôn, thanh niên bây giờ yếu thật!
“Hàn Trác Vũ, tối qua cậu bị phạt à?” Liêu Mạn
Ny ngăn trước mặt thiếu niên.
“Ừ.” Hàn Trác Vũ gật đầu, tránh sang một bên
rồi bước tiếp.
“Cậu chờ một lát!” Liêu Mạn Ny kéo ống tay
áo cậu, lúng túng nửa ngày mới đỏ mặt nói khẽ, “Cậu sau này đừng hút thuốc! Hút
thuốc không tốt, miệng hôi, răng vàng, còn gây ung thư phổi nữa!”
“Miệng không hôi, răng cũng rất trắng.” Thiếu
niên nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng, như thể đang nghĩ cái gì, hồi lâu mới gật đầu,
“Cậu nói đúng, sẽ gây ung thư phổi, phải bỏ.”
“Vậy là tốt rồi. Cậu về ngủ bù đi!” Liêu Mạn
Ny cười ngọt ngào, vui vẻ chạy đi.
“Sao nghe lời bạn gái thế! Đúng là tình
thánh!” Học viện tài chính cũng giải tán, Vương Văn Hiên chạy tới, cười nhạo
nói.
“Bạn ấy không phải bạn gái tôi!” Hàn Trác Vũ
lắc đầu phủ nhận.
“Ngày nào cũng ân cần quan tâm săn sóc, còn
bảo không phải bạn gái? Tin đồn lan khắp trường rồi! Liêu Mạn Ny trước đây học
Nhị trung, dân thủ đô, có một đám người theo đuổi trung thành, mày cũng nên cẩn
thận!” Vỗ vai thiếu niên, Vương Văn Hiên huýt sáo về phòng.
Hàn Trác Vũ đứng sững người tại chỗ, một lát
sau mới chậm rãi đi ra căng tin.
Sau giờ huấn luyện quân sự buổi chiều, cậu tự
chối nước khoáng mà thiếu nữ đưa, cẩn thận nói, “Cảm ơn cậu quan tâm, nhưng lần
sau đừng làm vậy, tôi không thích cậu, xin lỗi.” Lòng của cậu đã bị người nào
đó xâm chiếm rồi, chẳng còn chỗ trống nào cả.
Lời từ chối đơn giản mà thẳng thắn này đến
quá mức đột ngột, Liêu Mạn Ny lặng người nửa phút mới phản ứng lại, vội vàng
nhét chai nước vào trong lòng thiếu niên rồi bỏ chạy. Cô cứ tưởng họ có một mở
đầu tốt đẹp, vậy cũng sẽ có một tương lai tốt đẹp, nào ngờ chỉ trong giây lát,
mọi việc lại vỡ tan như bong bóng. Liệu có người nào vào được trong trái tim dịu
dàng mà lạnh lùng như ánh trăng này không? Cô rất nghi ngờ…
Hoa hậu giảng đường bị giáo thảo đá! Hoa hậu
giảng đường về phòng liền khóc nức nở, đáng thương vô cùng! Tin nóng mới nhất
đang lan truyền khắp doanh trại, nhưng việc này chẳng mảy may tác động tới thiếu
niên. Cậu vẫn đang phiền não vì việc mất ngủ.
“Một chiếc giường king size, cái ôm ấm áp vững
chắc, bé con mập mạp, mùi thuốc lá nhàn nhạt, bốn thứ này là đủ để trị chứng mất
ngủ của thiếu niên.” 9527 vuốt vuốt chòm râu dê mình vừa biến ra.
Hàn Trác Vũ bực bội trở mình, mở to mắt ngẩn
người nhìn trần nhà.
“Thật không ngủ được à? Xem phim người lớn
không?” 9527 cười xấu xa dụ dỗ, “Kĩ thuật trên giường cũng là một kỹ năng sinh
hoạt thiết yếu, hi vọng kí chủ mau chóng tu luyện đến cấp độ thượng thừa! Đừng
có để đồng chí Lôi Phong mất mặt!”
“Cái này thì liên quan gì đến Lôi Phong?” Lại
trở mình, Hàn Trác Vũ ôm mặt ngồi dậy, chậm rãi hít sâu một hơi.
“Mùa thu hanh khô dễ cháy! Kí chủ vào phòng
tắm hạ hỏa đi ~” 9527 lương tâm trỗi dậy đề nghị.
Hàn Trác Vũ nghĩ nghĩ, cuối cùng đứng dậy,
nhẹ chân nhẹ tay vào phòng tắm, cởi quần áo đứng trước vòi sen, định dùng dòng
nước lạnh lẽo cọ rửa khô nóng trong lòng.
Ưm! Tiếng rên rỉ bật ra khỏi cổ họng, Hàn
Trác Vũ bật dạy, nghiêng đầu nhìn quanh, màn đêm tối như mực không biết từ lúc
nào đã có ánh rạng đông, trời đã dần sáng.
Hóa ra hết thảy chỉ là mơ! Lau mồ hôi trên
trán, thiếu niên vươn tay vào chăn, sờ đến quần thì thấy ướt, hai má đỏ bừng.
Sao, sao lại mơ cái đó chứ? Xấu hổ quá!
“Kí chủ, cậu trưởng thành rồi. Cái này rất
bình thường. Con trai ở trái đất tầm 18, 19 tuổi là thời điểm nóng nảy nhiều
tinh lực nhất. Không chỉ riêng cậu, Tiết Minh, Vương Tử Long và cả bạn Cao mập
đều mộng tinh. Cậu ngửi xem, trong không khí có mùi đó đấy.” 9527 đúng lúc an ủi.
Nếu kí chủ tiếp tục không có nhu cầu về mặt này, nó còn đang định cải tạo lại
cơ thể kí chủ một lần.
“Nếu không phải đêm nào cậu cũng ép tôi xem…”
Lời kế tiếp không thể nào nói hết, Hàn Trác Vũ nhanh chóng gấp chăn, lấy quần
áo vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ rồi bỏ quần áo bẩn vào chậu.
“Ơ, dậy sớm thế!” Tiết Minh ôm chậu quần áo
đi tới, thấy thiếu niên thì có chút xấu hổ, phát hiện cậu đang giặt quần thì khẽ
nhướn mày, nở nụ cười xấu xa ngầm hiểu.
Không lâu sau, Vương Tử Long và bạn Cao mập
cũng vào, bốn người nhìn nhau, sau đó mỗi người ngồi ở một vòi nước khác nhau,
giả bộ tập trung giặt, tai lại đỏ bừng. Con trai thời niên thiếu đúng là không
dễ dàng!
No comments :
Post a Comment