Chương 99
Ánh nắng vàng rực rỡ xuyên qua tấm màn, hắt
lên hai cơ thể trần trụi đang ôm chặt lấy nhau, làn da màu nâu đồng đặt cạnh
làn da trắng tuyết tạo thành chênh lệch thị giác rất rõ ràng, khung cảnh nóng bỏng
lạ thường.
“Kí chủ, dậy thôi, giờ là 7:30 rồi.” 9527 ho
khan hai tiếng. Tại sao phải cài đặt chương trình bảo hộ chứ? Nó muốn xem trực
tiếp, chỉ cần nhìn quần áo vứt đầy đất, ga giường đầy vết trắng, cơ thể kí chủ
đầy vết đỏ, vậy là biết tình hình chiến đấu tối qua kịch liệt đến mức nào!
Hàn Trác Vũ mơ màng tỉnh lại, đưa tay che mắt,
phía sau truyền đến cảm giác đau đớn như điện giật, khiến cậu bỗng nhiên ngồi bật
dậy.
“9527, cậu làm gì thế!” Thiếu niên túng dục
quá độ xoa xoa thái dương đang đau nhức.
“Tôi điều trị cho cậu thôi mà.” 9527 tủi
thân vô cùng.
Hàn Trác Vũ giật giật, giờ mới nhận ra cảm
giác đau nhức ở phần eo và sưng đau phía hậu huyệt đã biến mất, tinh thần rất
phấn chấn.
“Bảo bối sao vậy? Không thoải mái à?” Lôi
Đình cũng tỉnh, khẩn trương ngồi dậy.
“Không có gì.” Hàn Trác Vũ xoa tay, kéo chăn
che người, thoáng nhìn vật rất tinh thần giữa hai chân người đàn ông, tai liền
đỏ bừng, vùi đầu vào trong gối.
“Để anh xem nào.” Lôi Đình đã chuẩn bị thuốc
chống viêm từ trước, kéo chăn lật mông thiếu niên lên. Chỗ kia đã hết sưng,
nhưng vẫn còn đỏ đỏ, nhìn rất diễm lệ, khoái cảm tuyệt vời tối qua tràn vào đầu
anh, phân thân đã sưng to bắt đầu rục rịch.
Nghe hơi thở dần dần dồn dập của anh, Hàn
Trác Vũ kinh hoàng bọc kín chăn, buồn bực nói, “Đã nói sáng nay đi đón Tiểu Sâm
mà? Không được làm tiếp nữa.” Nếu không cả ngày hôm nay chẳng làm được việc
khác mất!
“Được rồi.” Lôi Đình thở dài, cách chăn vuốt
ve đầu thiếu niên, “Mau dậy rửa mặt đi, mình qua nhà chính ăn sáng.”
Lúc rửa mặt, hai người lại trao nhau một nụ
hôn nồng nhiệt chừng hơn mười phút, liếm láp kem đánh răng trong miệng nhau,
lúc xuống tầng lấy xe lại quấn quít trong xe, mãi đến khi suýt nữa thì lau súng
cướp cò mới tách ra, về nhà chính.
“Em nhìn có bình thường không?” Sắp đến nơi,
Hàn Trác Vũ nhìn gương chiếu hậu, sửa sang lại cổ áo, bảo đảm không để lộ dấu vết
nào.
“Rất bình thường, còn đẹp trai hơn hôm qua.”
Lôi Đình cười nhẹ, dùng tay vuốt ve cánh môi sưng đỏ của thiếu niên, miệng khát
khô. Cơ thể đã kết hợp, nhưng lửa nóng đè nén dưới đáy lòng lại không hề giảm bớt,
ngược lại có xu thế cháy lan rộng. Cả đời này của anh đã thua trong tay thiếu
niên rồi, không cần bất kì ai đến cứu vớt.
Hôn nhẹ lên môi thiếu niên, thấy hai gò má cậu
đỏ bừng, Lôi Đình vui vẻ cười.
Vừa vào cửa đã nghe thấy Quách Anh Hà dỗ
dành, “Bảo bảo ăn thêm đi, trứng vừa mới chiên xong, ăn ngon lắm, phía dưới còn
có thịt nữa kìa, cháu nhìn xem.”
Lôi Sâm quay mặt đi, ra vẻ rất lạnh lùng.
“Lại không ăn cơm à?” Lôi Đình bực tức vào
nhà ăn.
“Anh Tiểu Vũ!” Lôi Sâm mắt sáng rực, nhảy xuống
ghế, lao vào trong cái ôm của thiếu niên như viên đạn. Lôi Đình vội vàng vươn
tay đỡ eo thiếu niên, đề phòng cậu đứng không vững.
Thiếu niên ôm lấy bé, hai lúm đồng tiền như ẩn
như hiện.
“Anh Tiểu Vũ, anh Tiểu Vũ, anh Tiểu Vũ…” Lôi
Sâm vừa vui mừng gọi vừa hôn thiếu niên, bôi nước miếng khắp mặt đối phương.
“Gầy.” Hàn Trác Vũ ước lượng sức nặng trong tay,
lông mày khẽ chau lại.
“Chứ còn gì nữa, cháu không ở nhà, thằng bé không
chịu ăn cơm. May mà giờ cháu đã về rồi.” Quách Anh Hà bất đắc dĩ chỉ bàn cơm bừa
bộn. Bánh trứng, cơm, thịt vương vãi khắp bàn, như vừa bị heo ủn qua.
“Em không ngoan!” Hàn Trác Vũ vỗ đầu bé.
“Em ngoan! Em ăn cơm! Anh đút cho em ăn!” Lôi
Sâm lưu luyến ôm cổ anh Tiểu Vũ.
“Mẹ lấy thêm đồ ăn sáng đi ạ, bọn con ăn với
thằng bé.” Lôi Đình nói với mẹ.
“Được rồi, con chờ một lát.” Gọi người giúp
việc thu dọn bàn ăn, Quách Anh Hà do dự một lát rồi nói, “Mẹ thấy hay cho Tiểu
Vũ ở ngoại trú đi? Nếu không sau này Tiểu Sâm làm sao giờ? Con xem cằm thằng bé
nhọn hoắt kìa.” Cháu trai bám thiếu niên đến mức khiến bà kinh hãi, nhưng nếu
có một người có thể giúp cháu trai bước ra khỏi thế giới khép kín của riêng
mình, sự kinh hãi này lại biến thành may mắn.
“Dạ, mai con làm thủ tục cho Tiểu Vũ.” Đề
nghị này rất hợp ý Lôi Đình. Không có thiếu niên trong lòng lúc tối, anh quả thật
khó mà ngủ được.
“Đừng trả giường, trưa cháu ngủ lại trường.”
Hàn Trác Vũ xoa xoa hai má gầy đi rất nhiều của bé con, nói.
“Được rồi. Đồ ăn sáng xong rồi, mau ăn đi.”
Thấy người giúp việc bưng đồ ăn lên, Lôi Đình đứng dậy, bê bát cháo nóng đặt
trước mặt thiếu niên. Nghe nói bên nằm dưới sáng hôm sau nên ăn thức ăn lỏng,
nhưng kỹ thuật mình rất tốt, không khiến vợ yêu bị thương, chắc ăn được những
thứ rắn hơn đúng không? Nghĩ như vậy, anh lại lấy một đĩa bánh bao, một đĩa
bánh mì, một lồng sủi cảo.
“Ăn.” Hàn Trác Vũ cầm bánh bao nhét vào miệng
Lôi Sâm.
Lôi Sâm cắn một cái, hạnh phúc đến sắp rơi
nước mắt, vẫn là đồ ăn anh Tiểu Vũ đút là ngon nhất, có vị của mẹ!
Hàn Trác Vũ cũng cắn một miếng bánh bao, húp
một thìa cháo, đồng thời đút cho đứa nhỏ trong lòng một thìa. Một lớn một nhỏ
em một miếng, anh một miếng mà ăn sáng, không khí hòa hợp vô cùng.
Quách Anh Hà mừng rỡ nhìn.
Lôi Đình cắn răng không nói gì. Năm tuổi còn
làm nũng trong lòng vợ, ăn lại còn phải đút, chẳng chịu lớn gì cả!
Sau khi nhập học chính thức, phòng ngủ vẫn sắp
xếp như hồi huấn luyện quân sự, mấy thiếu niên đều chọn ngành y học lâm sàng, tất
cả cũng đều có ý định học lớp liên thông, bình thường cũng khá thân thiết,
đương nhiên phải bài trừ Trương Vĩ lúc nào cũng khó chịu.
“Hàn Trác Vũ, đây là đơn xin học bổng năm
nay, cậu phát cho những bạn cần hộ tớ với. Hội học sinh còn có việc, tớ phải đi
đây.” Quách Thượng Nho là lớp trưởng lớp Lâm sàng số 4, lại thành công trúng cử
chức phó ban tổ chức hội, bình thường rất bận.
Hàn Trác Vũ mặt không biểu tình nhìn xấp đơn
trên bàn, một lát sau đứng dậy, viết thông báo ở một góc bảng đen bé xíu - “Bạn
nào muốn xin học bổng mời đến chỗ Hàn Trác Vũ lấy đơn”, sau đó tiếp tục đọc
sách. Một tháng sau là đến kì thi vào lớp liên thông, cậu đã hứa với ông Khúc
mình sẽ đạt thành tích tốt nhất.
Năm phút nữa là đến giờ vào lớp, mọi người ở
lớp 4 đã thân thiết từ hồi huấn luyện quân sự, túm năm tụm ba nói chuyện phiếm,
nhưng không có ai đến lấy đơn.
Có ba tín hiệu xin giúp đỡ vang lên trong đầu,
Hàn Trác Vũ nhìn về phía phát ra tiếng động: Rõ ràng đều muốn xin học bổng, vì
sao không đến lấy đơn?
Lúc sắp vào lớp, một bạn nam chạy tới, ngại
ngùng nói, “Hàn Trác Vũ, chào cậu, tớ là Ngô Lâm Nghĩa, cậu cho tớ xem đơn được
không?”
Đây là người phát ra tín hiệu mạnh mẽ nhất, Hàn
Trác Vũ đưa đơn cho cậu ta.
Ngô Lâm Nghĩa đọc kĩ mấy dòng thông báo, cuối
cùng trả đơn lại, sắc mặt ảm đạm.
“Sao không điền?” Tín hiệu xin giúp đỡ tít
tít tít lại càng mạnh mẽ, khiến Hàn Trác Vũ không thể nào bỏ qua.
“Trên này ghi đối tượng là sinh viên hộ khẩu
nông thôn, tớ không phải. Cảm ơn cậu.” Ngô Lâm Nghĩa lắc đầu cười khổ. Cậu cũng
định đăng kí thi lớp liên thông, học y mà không học lên thì chẳng có đường ra,
nhưng sau khi nộp hơn một vạn học phí, trong nhà đã không còn tiền sinh hoạt
cho cậu, cậu còn phải đi làm thêm, làm gì có thời gian ôn thi? Áp lực từ cuộc sống
và việc học khiến cậu không thở nổi.
Hàn Trác Vũ yên lặng thu đơn lại.
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, một
cô gái khác cũng phát ra tín hiệu xin giúp đỡ đỏ mặt xin một tờ, cẩn thận điền
thông tin của mình, lúc đưa cho cậu thì khẽ cảm ơn.
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ
Miêu Hương Hương!”
“Đinh ~ Nhận được 5 điểm giá trị cảm ơn từ
Ngô Lâm Nghĩa!”
Hàn Trác Vũ cảm thấy mình không giúp được gì
đối phương, nhận 10 điểm giá trị cảm ơn mà hổ thẹn vô cùng.
Còn có một tín hiệu xin giúp đỡ khác vang
lên mãi, Hàn Trác Vũ lấy một từ đơn, đưa cho Trương Vĩ ngồi sau mình.
“Cậu có ý gì?” Trương Vĩ nắm chặt tay, đáy mắt
chứa đầy khuất nhục và phẫn nộ. Đúng vậy, nhà cậu ta rất nghèo, rất cần suất học
bổng này, nhưng cậu ta không muốn phơi bày hoàn cảnh nghèo khó của mình. Nhận
ánh mắt đồng tình hoặc khinh miệt của người khác khiến lòng cậu ta đau chẳng
khác gì bị kim châm.
Hàn Trác Vũ muốn dùng phương thức này chà đạp
tôn nghiêm của cậu sao?
“Nhà cậu ở nông thôn mà đúng không? Nghe nói
để cậu được đi học, bố cậu nợ nần rất nhiều. Hàng tháng được 380 đồng, tuy ít
nhưng cũng đủ ăn, có thể giảm bớt rất nhiều gánh nặng cho bố mẹ cậu mà đúng không?”
Bạn Cao mập ngồi cạnh Hàn Trác Vũ ngoài cười nhưng trong không cười nói. Nghèo không
đáng xấu hổ, chỉ vì lòng hư vinh mà che giấu sự nghèo khó mới đáng xấu hổ.
“Cậu nói vớ vẩn gì thế hả?” Gương mặt tái nhợt
của Trương Vĩ đỏ bừng vì giận, cắn răng nói, “Nhà tôi rất ổn, không cần các cậu
xen vào!”
“Ok, là bọn tôi xen vào việc của người khác.”
Bạn Cao mập giơ tay làm ra vẻ đầu hàng, trong mắt lại tràn đầy khinh miệt.
Tín hiệu tít tít tít dần dần biết mất, Hàn
Trác Vũ liếc nhìn Trương Vĩ, cất tờ đơn đi. Nếu người ta từ chối sự giúp đỡ, cậu
cũng chẳng cần làm thánh phụ. Chỉ là, còn bạn kia thì làm sao bây giờ? Cậu nhìn
về phía Ngô Lâm Nghĩa ngồi cách đó không xa. Cậu ta đang chăm chỉ đọc sách,
gương mặt rất chăm chú, nhưng tín hiệu cầu cứu đang không ngừng vang lên.
Cậu hiện tại rất bất lực.
Ăn trưa xong, Hàn Trác Vũ đặt đơn lên bàn học
của Quách Thượng Nho, nhíu mày trầm tư.
“Kí chủ, cậu thành lập quỹ học bổng Hàn thị được
không? Như vậy có thể giúp đỡ những người như Ngô Lâm Nghĩa.” 9527 bỗng nhiên mở
miệng.
“Không giấu cậu, tôi cũng đang nghĩ về việc
này.” Hàn Trác Vũ không do dự nữa, ra sân thượng gọi điện thoại cho Thiệu Dật
Thần.
“Hàn thiếu, tôi đã chuẩn bị xong rồi.” Đầu
kia điện thoại, Thiệu Dật Thần mỉm cười. Biết rõ thành quả công tác của mình đều
được dùng để đem đến hạnh phúc và hi vọng cho người khác, anh không dám thả lỏng.
Cùng công việc, trước kia chỉ thấy mệt mỏi, nhưng bây giờ lại hăng hái vô cùng.
Nhưng anh dù sao cũng là người làm ăn, Hàn
thiếu không cần đền đáp gì, nhưng anh lại không thể bỏ qua. Nghe bác sĩ Khúc
nói người hướng dẫn giỏi nhất của Đế đại là Tống Liên Thành, chủ yếu nghiên cứu
về gen, rất thích hợp để Hàn thiếu theo học. Có lẽ anh nên chào hỏi với bên trường,
đề nghị Tống Liên Thành làm người hướng dẫn cho cậu. Ngoài ra, xây dựng một
phòng thí nghiệm tư nhân ở Đế đại cho Hàn thiếu cũng là ý không tồi.
Lúc này Thiệu Dật Thần toàn tâm toàn ý giành
quyền lợi cho boss, lại không hề ngờ tới lòng tốt của mình lại gây chuyện.
No comments :
Post a Comment