Chương
36.2: Tấm gương 2
Mọi người rời khỏi
nhà Thi Đình liền đi thẳng đến Minh phủ, dù sao Minh phủ là chỗ của Tra Phược,
chỉ có ở đó mọi người mới có thể nói chuyện thoải mái, không sợ bị coi là quái
vật.
Phúc Lộc Thọ Hỉ và
Tiểu Hắc đều là ma, không ai muốn vào Minh phủ, Trương Chính Nhất lại hứa hẹn sẽ
đi theo Thư Cửu, theo Thư Cửu về đến tận nhà, năm con ma giờ mới bay về nhà.
Trương Chính Nhất
nói: “Muốn điều tra vụ việc của Thư Cửu thì phải tra từ tấm gương.”
Thư Cửu nói: “Hôm
nay anh phát hiện ra được gì không, tấm gương nhà Thi Đình có gì không bình thường
à?”
Trương Chính Nhất
lắc đầu, nói: “Gương nhà cô ấy không có gì không bình thường cả.”
Thư Cửu chỉ muốn đập
bàn, “Thế anh nói nhiều như vậy làm gì, có tác dụng gì đâu.”
Tra Phược nói:
“Tôi cũng đồng ý phải điều tra từ tấm gương.”
Thư Cửu nghẹn lời.
Chợt thấy Tra Phược
bỗng nhiên lấy ra một thứ gì đó phản quang, đặt lên bàn.
Thư Cửu quan sát,
hình như là mảnh thủy tinh.
Thư Cửu nói: “Anh
lấy từ nhà Thi Đình ra à?”
Tra Phược nói:
“Không… Đêm hôm trước tôi cũng thấy tấm gương.”
“Cái gì!”
Thư Cửu lập tức
kinh ngạc bật dậy.
Quincer nói: “Vậy
là cùng ngày với hôm Thư Cửu thấy quỷ bò ra từ trong gương à?”
Tra Phược nói tiếp:
“Nó biến thành khuôn mặt giống hệt Thư Cửu, bị tôi phát hiện thì bỏ trốn, để lại
mảnh vỡ này.”
Thư Cửu nhìn Tra
Phược, ý là Minh chủ nghe oai lắm mà, sao còn để quỷ bỏ trốn chứ.
Tra Phược lại nói:
“Theo tôi thấy, mảnh gương này không phải quỷ, vì trên người nó không có quỷ
khí, thậm chí còn không có âm khí… Hơn nữa cũng không phải bản thể.”
Trương Chính Nhất
nói: “Vậy thì kỳ lạ thật.”
Thư Cửu chậc lưỡi,
nói: “Chẳng lẽ là thần tiên à?”
Tra Phược nói:
“Cũng có khả năng.”
Mí mắt Thư Cửu giật
giật, nói: “Thần tiên thì sao phải hấp tinh nguyên của Thi Đình chứ? Vậy không
phải càng kỳ lạ sao?”
Tra Phược đột
nhiên nói: “Cậu còn nhớ lúc chúng ta vào cái kho bỏ hoang cũng thấy một mảnh
gương không?”
Anh đột nhiên nói
đến việc đó làm Thư Cửu giật mình, cổ họng không khốc: “Là… Là mảnh gương này
à?”
Tra Phược nói: “Nếu
như tấm gương vỡ vụn, cần tinh nguyên của người thường để tu bổ, vậy thì dễ hiểu
rồi.”
Thư Cửu xoa cằm,
nhíu mày nói: “Nhưng vẫn còn một việc rất khó hiểu mà! Tại sao nó phải vào nhà
tôi, rồi lại còn giả trang thành tôi đi tìm anh.”
Thư Cửu nói xong,
hỏi Tra Phược: “Lúc nó giả trang thành tôi đi tìm anh thì có nói gì không? Hay
làm gì không?”
Tra Phược không
nói gì, sắc mặt có chút ngại ngùng, nhưng Thư Cửu đang tò mò nên không phát hiện.
Một lát sau, Tra
Phược mới nói: “Không làm gì cả.”
Tra Phược đang nói
thật, vì Thư Cửu giả kia quả thật không làm gì, nói đúng hơn là chưa kịp làm gì
thì đã bị Tra Phược nhận ra rồi.
Trương Chính Nhất
nói: “Vậy à, để tôi đi tra điển tịch, ghi chép của sư phụ về tấm gương. Chắc là
phải nhờ sư đệ giúp đỡ rồi, Trấn Tinh hiểu biết về điển tịch hơn tôi.”
Trương Chính Nhất
nói xong liền đi luôn, để lại Tra Phược và Thư Cửu ngồi nhìn nhau, đương nhiên
Quincer vẫn đang ở đây, tuy Quincer cao to, nhưng chẳng có cảm giác tồn tại gì
cả…
Thư Cửu nói: “Cái
thể chất hiếm có khó tìm này của tôi, ngày nào cũng gặp quỷ thế này, tôi nghĩ
sau này có khi tôi đừng mở tiệm hoa, mở tiệm trừ tà làm ăn chắc còn khấm khá hơn.”
Cậu nói xong, đột
nhiên nghĩ đến vấn đề ‘Thể chất’, nhớ tới lần trước Tra Phược nói với mình,
phương pháp duy nhất để thay đổi thể chất là… Song tu.
Có lẽ Tra Phược
cũng nghĩ đến cái này, hai người đồng thời im lặng.
Thư Cửu cảm thấy
miệng khô khốc, cậu chắc chắn là bị quỷ ám rồi, nghĩ đến song tu, rồi lại nghĩ
tới cùng Tra Phược, vậy mà tim lại đập thình thịch, Tra Phược tuy rất đẹp trai,
nhưng anh ta không phải con gái, lại càng không phải mỹ nhân bốc lửa.
Thư Cửu cười gượng
hai tiếng, nói: “Cái kia, tôi về trước đây.”
Tra Phược cũng đứng
dậy, nói: “Trương Chính Nhất không ở đây, để tôi đưa cậu về.”
Thư Cửu định nói
không cần, mình là đàn ông mà, hơn nữa trời còn chưa tối, nhưng còn chưa kịp
nói ra lại nghĩ đến thể chất của mình, là đàn ông thì sao hả, đàn ông vẫn gặp
quỷ như thường thôi!
Vì vậy Tra Phược
đưa Thư Cửu ra về, cuối cùng thì Quincer cũng được ngồi trên xe của nam thần đại
nhân, tuy rằng chỉ được ngồi ghế sau.
Tra Phược nói:
“Trông sắc mặt cậu tệ lắm, mấy hôm nay không nghỉ ngơi à?”
Thư Cửu cười khan,
không muốn nói mình bị dọa đến không dám ngủ.
Quincer ngồi phía
sau, nghe nam thần đại nhân nói vậy, lập tức như cún vẫy đuôi, lại gần nói:
“Đúng đấy đúng đấy, Thư Cửu bị dọa đến không dám ngủ, toàn trời sáng rồi mới đi
ngủ thôi!”
Tra Phược nhìn Thư
Cửu, Thư Cửu thì lườm Quincer.
Quincer nói: “Ủa,
Thư Cửu, chẳng lẽ tôi nói sai à, hay buổi sáng cậu cũng không ngủ?”
Thư Cửu:
"...".
Tra Phược nói:
“Lát tôi vẽ trận pháp lên cửa cậu, sẽ không có ma quỷ nữa đâu.”
Mắt Thư Cửu sáng rực,
nhìn chằm chằm Tra Phược, nói: “Thật không? Vậy thì tốt quá! A… Không đúng,
trên cửa sổ cũng phải vẽ, nhỡ chẳng may quỷ bò từ cửa sổ vào thì sao? Đúng rồi,
nhà vệ sinh cũng phải vẽ, chẳng may quỷ bò lên từ bồn cầu thì nguy, cả quạt
thông gió, đường ống nước…”’
Thư Cửu nói liên hồi,
ra vẻ rất hưng phấn, Tra Phược chỉ nghe, dường như rất tập trung lái xe, nhưng
khóe miệng lại khẽ nhếch lên.
Chỉ có Quincer ngồi
phía sau, trong lòng khó được khi khinh bỉ Thư Cửu, cậu coi nam thần đại nhân
là nhân viên diệt muỗi à! Lại còn quạt thông gió với chẳng đường ống nước…
Thư Cửu về nhà, chỉ
huy Tra Phược vẽ trận pháp lên cửa trước cửa sau, cửa nhà vệ sinh cửa phòng bếp,
đâu đâu cũng vẽ.
Phúc Lộc Thọ Hỉ ngồi
trước bàn chơi mạt chược.
A Hỉ nói: “Tôi hỏi
này, nhân viên Minh phủ các cậu lúc nào cũng rảnh rỗi vậy à?”
A Phúc nói: “Tôi
thấy Minh chủ đại nhân thân thiện thật.”
A Lộc:
"...".
A Thọ nói: “Đúng
thế, Minh phủ chúng tôi rất thân thiện, phúc lợi lại còn tốt, cậu đang định thi
công chức mà đúng không, sao phải thi lên thiên đình làm gì, trên thiên đình lắm
luật lệ quy củ, tiền lương lại ít, làm một hai trăm năm mà chẳng tăng lương
thăng chức gì cả, càng đừng mơ đến việc được làm CEO.”
A Hỉ nhướn mày
nói: “Cậu không đi làm sales đúng là tổn thất.”
A Thọ cười tủm tỉm
nói: “Thế nào, hay đến Minh phủ bọn tôi đi? Thập điện đang tuyển dụng đấy, chức
vụ lương cao, lại còn nhẹ nhàng, đi làm chỉ cần ăn ngủ rồi chơi mạt chược, chỉ
cần cậu đi thi chắc chắn sẽ đỗ, tôi đi cửa sau cho cậu luôn, được không?”
Tôi đi cửa sau…
Cho cậu luôn…
Không hiểu sao,
khi nghe mấy lời này, A Hỉ cứ cảm thấy đáng khinh.
A Hỉ lườm A Thọ,
nói: “Cút, cậu đi cửa sau cho người khác đi.”
A Thọ nói: “Vậy
không được, tuy lúc làm việc, tôi rất công bằng lạnh lùng, nhưng trên vấn đề
tình cảm, tôi rất si tình, tôi chỉ muốn đi cửa sau cho cậu thôi.”
A Hỉ:
"...".
A Hỉ cuối cùng
cũng bại trận, ai bảo Tống đế vương của Minh vương thập điện là lạnh lùng vô
tình hả! Là ai nói vậy hả! Đảm bảo không đánh chết đâu.
A Phúc thì ra vẻ
không tán thành, nói: “Tôi cảm thấy A Thọ, cậu làm vậy là không được, không thể
vì cậu quen A Hỉ mà lại đi cửa sau cho A Hỉ, muốn làm công chức thì phải có tài
có học, chúng ta phải làm một con ma có ích cho xã hội, không được đi đường sau
ngõ tắt.”
A Lộc vỗ vai A
Phúc tỏ vẻ khen ngợi.
A Thọ:
"..."
A Hỉ:
"...".
Từ khi Tra Phược
vào nhà, Tiểu Hắc liền nhìn chằm chằm Tra Phược, Tra Phược đi đâu, nó theo tới
đó, như thể sợ Tra Phược làm gì Thư Cửu.
Nhìn Tra Phược vẽ
hết trận pháp này đến trận pháp khác cho Thư Cửu, ánh mắt hung dữ bất giác lộ
ra vẻ khó hiểu cùng nghi ngờ, có lẽ Thư Cửu không nhìn ra đây là trận pháp gì,
nhưng Tiểu Hắc là ma chết lâu như vậy, tu vi đạo hạnh đều cao, tất nhiên là
nhìn ra.
Trận pháp này rất
mạnh, lại còn tiêu tốn rất nhiều quỷ lực.
Trong mắt Tiểu Hắc
có vô vàn khó hiểu, không biết tại sao Tra Phược lại đối xử tốt với đại nhân
như vậy, chẳng lẽ có mưu đồ gì?
Tra Phược vẽ xong
trận pháp thì ra về, Thư Cửu cuối cùng cũng yên tâm đi ngủ.
Hôm sau, Thư Cửu
ngủ đến tận khi tự tỉnh, vứt bỏ mọi mệt mỏi mấy hôm nay, cậu quyết định hôm nay
làm một nồi lẩu để ăn mừng.
Thư Cửu bắt đầu rửa
mặt, Tiểu Hắc thấy cậu thay quần áo, hỏi: “Đại nhân định ra ngoài à?”
Thư Cửu gật đầu
nói: “Tôi định đi siêu thị mua ít đồ ăn, các cậu có muốn đi cùng không?”
Thư Cửu hỏi xong,
đột nhiên cảm thấy không ổn, vì người khác không nhìn thấy năm con ma, vậy nên
chúng nó mà vào siêu thị lại đi lung tung ăn vụng thì sao? Vậy thì thất đức
quá.
Quả nhiên, năm con
ma vừa vào siêu thị liền như được sổ lồng, hận không thể lăn lộn khắp nơi.
Vì siêu thị không
cho động vật vào, vậy nên Quincer biến thành người cùng Thư Cửu vào siêu thị,
nhưng kỳ thật hắn rất hâm mộ năm con ma, muốn ăn gì thì cứ việc ôm lấy mà ăn…
Thư Cửu mua ít
nguyên liệu làm lẩu, nhìn A Hỉ đâm đầu vào bể cá, cá trong bể bị cái mặt của nó
dọa sợ, chạy tứ tán, không khỏi ghét bỏ nhíu mày.
Nhân viên quầy cá
thấy Thư Cửu nhíu mày, nói: “Cá rất tươi đấy ạ, anh có muốn lấy một con không.”
Thư Cửu nhìn bể cá
bị ‘ô nhiễm’, vội vàng chạy trối chết…
Thư Cửu chọn rất
nhiều thứ, lúc thanh toán tốn không ít tiền, có chút đau lòng.
Quincer rất khỏe,
xách ba túi cho Thư Cửu, Thư Cửu chỉ xách một túi nhỏ, dù sao cũng đâu thể để Quincer
tự mình xách hết chứ, vậy không hay lắm.
Mọi người đi thang
máy từ siêu thị dưới tầng hầm lên, bên trên là trung tâm thương mại, vì đang là
ngày nghỉ nên rất đông đúc.
Quincer đẹp trai,
lại cao to, nhìn như hạc giữa bầy gà.
Thư Cửu thấy ai
cũng quay lại nhìn Quincer, hận không thể vứt cả túi trong tay cho hắn xách,
sao mình lại không được yêu thích như vậy chứ.