Oct 30, 2013

[TB] Chapter 10

Chapter 10

 Mặc kệ sự việc quan trọng đến mức nào, cuối cùng đều không thể đánh gục thời gian. Changmin được nhiều người hỗ trợ đã ký hợp đồng thuận lợi với GOOD.co mấy tháng.

Có thể nói trong thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, như DBSK tuyên bố chính thức giải tán, Yunho và Yoochun hợp lại thành “2U”, Junsu, Eunhyuk, Donghae tạo thành “BROTHERS”, Yoohwan gia nhập “WIND&CLOUD” và nhóm đã nhanh chóng được tạo thành, rất giống khí thế của DBSK năm đó… Tất cả những chuyện này Jaejoong đều biết, nhưng tựa hồ y cũng không để ý nhiều, duy chỉ có một chuyện là Jaejoong lưu lại trong lòng, nhưng cũng chỉ là một chuyện nhỏ thôi.

Ngày đó, lúc Jaejoong đang sắp xếp lịch trình kỳ sau cho các nghệ sĩ, xoa xoa bả vai đau nhức, thuận tiện cầm một tờ báo lại bị tin tức ngay trên trang đầu làm cho hoảng sợ: “DBSK liên tục hao binh tổn tướng, leader Yunho tái phát bệnh nặng nhập viện.” Jaejoong vội vàng đọc xuống phần dưới, nguyên lai sau khi bản thân cùng Changmin phải rời đi, Yunho mệt mỏi nhiều ngày sinh bệnh, tâm lý chịu không nổi đả kích, rốt cục té xỉu tại phía sau trường quay, lúc Yunho được đưa đến bệnh viện cấp cứu mới phát hiện bệnh loét dạ dày của hắn đã đến giai đoạn 2, hiện tại phải nằm viện điều trị.

Jaejoong nhìn thoáng qua tên bệnh viện, báo với đồng nghiệp một câu, sau đó vội vàng lái xe đến bệnh viện. Jaejoong biết rõ làm cách nào để tránh mấy người bảo vệ đứng bên ngoài, y run rẩy bước tìm phòng Yunho. Jaejoong đi dọc cầu thang thoát hiểm đi lên tầng, từ xa Jaejoong nhìn thấy hai người bảo vệ đang đứng tựa lưng ngoài cửa phòng Yunho đành lấy điện thoại nhắn một tin ngắn. Vì tin ngắn rất thật, tỉ mỉ, người bảo vệ xem tin nhắn không hề nghi ngờ gì, liền đi xuống dưới tầng.

Jaejoong với một chút thông minh đã tránh được người bảo vệ, càng muốn gặp Yunho càng nhanh càng tốt. Lúc này trong phòng Yunho cũng không có người, hắn đang nằm trên giường, rất gầy, càng tiều tụy, khuôn mặt không trang điểm nên dễ dàng nhận ra sắc mặt hắn rất kém. Yunho ngủ cũng không được ngon rất, trán nhăn lại thành nếp, Jaejoong vuốt hoài cũng không khiến Yunho bình ổn trở lại. Jaejoong chăm chú nhìn Yunho, hắn vì bệnh mà da dẻ nhợt nhạt, môi khô khốc, đây là một Yunho chân thật, không phải là dancer trên sân khấu với những bước nhảy mạnh mẽ, không phải là ca sĩ hát bằng cả trái tim, không phải là người nổi tiếng với hàng chục nghìn người hâm mộ… Jaejoong cầm lấy tay Yunho, giờ phút này hắn chỉ thuộc về một người duy nhất, chỉ có Jaejoong mới có thể nhìn thấy hắn, thậm chí có thể chạm vào hắn…

Cảnh tượng này làm Jaejoong bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên y cùng vào bệnh viện với Yunho. Lần đó là vì có một kẻ điên đưa cho Yunho chai nước có keo, hắn lại không hề đề phòng cứ thế mở nắp chai uống một ngụm, đợi đến khi bản thân hắn có phản ứng vì mùi vị không đúng thì khoang miệng đã bị dính chặt như keo rồi. Yunho vội vàng nhổ phần độc trong mồm ra, Jaejoong vẫn còn nhớ, lúc đó Yunho bị tổn thương niêm mạc nứt toát chảy máu, y rất sợ hãi cho rằng Yunho đã bị tổn thương đến nội tạng, bởi vì sau đó y chứng kiến Yunho ôm chặt cổ họng, thân thể vô lực khụy xuống đất.

Cho tới bây giờ Jaejoong vẫn không khỏi cảm thấy kinh hoảng khi nhớ lại chuyện đó, có một thực tập sinh cùng công ty đã nói với y: “Hyung lúc đó thật đáng sợ, mắt vằn đỏ y như mắt sư tử vậy!” Jaejoong nghe cậu nhóc nói vậy thì cảm thấy bản thân đã thất thố rồi. Y vừa vỗ nhẹ Yunho, nội tâm hỗn loạn, không thể giữ vẻ ngoài bình tĩnh như Yoochun, như thể đang đối mặt với chuyện sống chết. Jaejoong lạnh toát quát gầm với những cô gái đang léo nhéo bên cạnh: “M* nó! Ai làm đây? Tôi giết các người!” Nghĩ đến chuyện lúc đó, Jaejoong không khỏi nhíu mày. Hôm sau phải đi tham gia một chương trình còn có nhận giải thưởng, công ty bảo Jaejoong đi thay Yunho, trước khi đi, y còn vào bệnh viện thăm Yunho một lần.

Biết Yunho gặp chuyện chẳng lành, cha mẹ Yunho cũng tất tả đến thăm cậu con trai. Đây là lần đầu tiên Jaejoong gặp cha mẹ Yunho, cảm thấy cha của Yunho quá mức nghiêm khắc, mà mẹ của Yunho khiến người ngoài mới gặp cảm thấy có chút ác cảm. Đấy là khi Jaejoong xem ảnh chụp cha mẹ Yunho rồi đưa ra nhận xét… Hơn nữa, cha mẹ Yunho cũng không có vẻ gì nổi trội vậy mà Yunho và em gái hắn đều là những con người hoàn hảo…

Jaejoong cùng Changmin đến bệnh viện, mới bước vào cửa thấy Yunho đã tỉnh, Jaejoong vội hỏi: “Sao rồi? Không có việc gì chứ?” Yunho ra hiệu cho Jaejoong ý tứ bảo y và Changmin chào hỏi cha mẹ hắn, Jaejoong mới biết mình thất thố, vội vàng cúi đầu chào: “Cháu chào chú, chào dì…”

Cha Yunho khẽ gật đầu, bà mẹ mỉm cười khẽ kéo tay Jaejoong: “Con là Jaejoong sao, so với trên TV, nhìn ngoài còn đẹp trai hơn nha. Yunho nó cũng đỡ hơn nhiều, đã làm phiền con phải chăm sóc nó rồi. Yunho khi về nhà đều nhắc đến con, hẳn là nó gây không ít phiền toái cho con nha… Lúc ở nhà nó nói đôi mắt con rất đẹp, nhìn trên TV thì thấy đẹp rồi, hôm nay dì nhìn tận mắt, cảm giác chân thật hơn hẳn. Ai~~ không hiểu sao dì nhìn con cảm giác như nhìn một cô gái…”

“Này!” Cha Jung hiển nhiên cảm thấy vợ mình nhiều lời bèn nhắc khẽ. Mẹ Jung liền ngậm miệng không nói gì nữa. Jaejoong mẫn cảm ngửi được điều gì đó, y nghĩ tới lúc bản thân và Yunho cùng quay movie “Dangerous Love” vì vậy Jaejoong ngại ngùng đáp: “Đấy là vài trò nhàm chán công ty sắp xếp thôi dì. Thế nhưng xin chú dì yên tâm, con là hyung lớn, con sẽ luôn quan tâm chăm sóc mọi người. Dì à, con còn quản lý mấy đứa kia nữa, hì hì.” Sắc mặt mẹ Jung bừng sáng: “Thật là đứa nhỏ ngoan. Ra đây, dì dẫn con đi ăn vài món ngon. Ah, Changmin nữa, mau tới ăn đi!” Jaejoong lễ phép vâng dạ, Changmin tiếp đón mẹ Jung tới khu mỹ thực, nói cảm ơn rồi nhanh chóng ăn luôn.

“Dì ah, Changmin nó… Em ấy chính là như vậy đấy, căn bản là không biết khách khí…” Jaejoong có chút lúng túng phân bua.

“Không sao, không sao. Mấy đứa với dì còn ngại ngùng cái gì? Cũng tại nhà chúng ta ở xa, nếu không đã bảo mấy đứa đến nhà dì chơi rồi. Dì xem mấy đứa như con ruột, nhìn coi, nhóc Changmin càng lớn càng anh tuấn, còn cao hơn Yunho nha, thật tốt. Đúng rồi, Jaejoong ah, Jihye là em của thằng Yunho, con gái dì, nó thích con lắm đấy. Nó nói gì mà Yunho hát không hay bằng con. Haha, thích nghe con hát lắm.”

Jaejoong ngại ngùng cười cười, sau đó nhìn về phía Yunho. Yunho hắn vì bị thương cả ở miệng nên không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt tán thưởng chăm chú nhìn Jaejoong. Jaejoong biết, Yunho sẽ luôn dõi theo y, điều này đã nhiều năm, ánh mắt bọn họ như chung đường, luôn quấn quýt lấy nhau, chưa từng tách rời.

“Tình trạng của Yunho cũng ổn định rồi, có lẽ dì với bố nó cũng phải về, mong các con giúp chúng ta chăm nó một chút.” Cha mẹ Yunho nói xong còn đưa không ít đồ ăn ngon dúi vào tay Changmin, nói là nhờ bọn họ mang về cho Yoochun và Junsu. Con trai bị thương, cha mẹ thế nào lại kịp chuẩn bị quà như thế này? Trong đầu Jaejoong rất tinh tường, đây hẳn là khi đến Seoul, tình trạng của Yunho ổn định rồi mới mua đây. Người nhà Yunho rất sĩ diện ah… Jaejoong cắn cắn môi.

“Dì ơi, dì không sợ con ăn hết phần hay sao?” Changmin nói xong, cha mẹ Yunho đều nở nụ cười.

Cha mẹ Yunho nhân lúc Yunho ngủ thì về nhà, vì lúc Yunho tỉnh thì sống chết không cho mẹ Jung đi. Hiện tại, Jaejoong mỗi lần nghĩ lại là cảm thấy buồn cười, dù sao hắn cũng chỉ là đứa nhỏ mới bước qua tuổi hai mươi, một năm có mấy cơ hội được nhìn thấy cha mẹ? Huống chi lúc đó Yunho lại đang bị thương… Đợi cha mẹ Yunho ra ngoài, Changmin nói: “Hyung, hyung ở đây. Em về ký túc xá. Em… em mang đồ về cho Yoochun hyung và Junsu hyung!” Jaejoong vĩnh viễn không biết, khi Changmin khép cửa, nó đã dùng ánh mắt lo lắng như thế nào nhìn về phía phòng bệnh.

Lần này cũng giống như lần đó, Yunho ngủ tịch mịch, trong thành phần thuốc có cả chút thuốc ngủ, hẳn là hắn đang mê man. Jaejoong cầm khăn mặt ẩm, thấm ướt bờ môi dày của Yunho. Môi của Yunho rất đáng yêu, dày dày lại còn hơi giống hình trái tim, cho nên khi khăn mặt nhẹ nhàng xoa trên khuôn mặt hắn, trông cực kỳ giống bánh nhân đậu. Jaejoong nghịch ngợm, lấy khăn mặt cọ đi cọ lại mặt hắn, càng làm càng thấy thích thú…

Từ khi nào Jaejoong bắt đầu thích hắn vậy? Có lẽ nào từ ngày y biết đi, hay là khi còn là một đứa nhỏ, trong lúc ngủ mơ thường mơ về một người nào đó, mà sau này y mới ngộ ra giống hệt Yunho. Yunho trong mơ thè lưỡi, liếm liếm môi đầy hấp dẫn… Chỉ riêng động tác quyến rũ mà đáng yêu trong mơ thế cũng khiến toàn thân Jaejoong cơ hồ nóng lên. Jaejoong biết rõ bản thân y thật sự hết thuốc chữa rồi, y yêu Jung Yunho.

Jaejoong chầm chậm tới sát mặt Yunho, đặt một nụ hôn nhẹ trên bờ môi ẩm ướt của Yunho…

Vừa nghĩ đến đã hành động luôn, tựa như hai người tình nguyện hôn nhau, đã thật lâu không có tận hưởng tư vị này, Jaejoong có chút kích động. Tuy đây không phải là lần đầu tiên hôn môi, nhưng lúc trước khi Jaejoong hôn hắn, môi Yunho cũng không giống như lúc này... Khoảnh khắc môi chạm môi dường như Jaejoong có một loại ảo giác: Là bọn họ đang yêu nhau…

“Yunho… Yun…” Jaejoong khẽ gọi nhưng Yunho không trả lời. Dũng khí cùng sự khao khát đang trào dâng khắp nơi trong nội tâm Jaejoong, khiến y càng kích động, nhắm mắt, đem môi áp lên…

Giống hệt như trong tưởng tượng, hơi khô như nóng bỏng. Yunho không có chút phản ứng nào, vẫn ngoan ngoãn chìm trong giấc ngủ, Jaejoong liều lĩnh vươn lưỡi nhỏ liếm lấy bờ môi của Yunho. Jung Yunho, lần này không phải BOBO nha, chạm đến lưỡi, là KISS đó… Jaejoong cố chấp giữ lấy một tình cảm trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Oct 29, 2013

[TN] Chapter 47



Chapter 47

Nho nhã bước vào cửa yến tiệc, được những người đàn ông không ngớt lời khen ngợi, khuôn mặt không để lộ dấu vết của tuổi tác, phong thái của bà khiến người khác cảm thấy ngưỡng mộ.

Để nhiều người biết xuất thân của chính mình không phải chuyện tốt, bà biết rõ quy tắc sinh tồn ở thế giới này, cho nên cũng kết giao với nhiều người, phòng ngừa sau này nếu có chuyện còn có thể được giúp đỡ…

“Ngại quá, bà Fiona, có một vị muốn nói chuyện với bà.” Cắt giữa cuộc nói chuyện của Shim Taeha và một người khác, người phục vụ khó xử chuyển tin.

Shim Taeha nhíu lông mày xin lỗi người trước mặt, đi theo người phục vụ đến chỗ có người tìm bà. Đi ra bên ngoài nơi tổ chức tiệc, ở trong một căn nhà gỗ nhỏ, con trai của bà đang nhìn mẹ nó cười.

Bảo người phục vụ đi ra chỗ khác, thong thả đến gần Yunho, đến gần bậc thang vào nhà gỗ, Yunho phong độ đưa tay giúp bà bước lên, rất hòa hợp, khiến Shim Taeha cười càng mị hoặc.

“Mẹ đang nghĩ, tại sao con lại đến tìm mẹ?” Rút tay lại, giày cao gót giẫm lên sàn gỗ, Shim Taeha đi theo Yunho tới một vị trí đã được chuẩn bị sẵn.

“Nếu như bà nghĩ tới tôi, có thể nói, không cần dùng cách này ép tôi tìm đến.” Nhìn chòng chọc Shim Taeha đang sửa sang lại quần áo bị nhàu, giọng nói Yunho không chút dịu dàng, ngay cả ánh mắt, đều nguy hiểm đến chết người.

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ… Con muốn nói như thế nào, mẹ cũng không phản đối.” Bị Yunho nhìn đến mức phải ngẩng đầu lên đối mặt, Yunho hiển nhiên là không vui, còn Shim Taeha thì cuộn cuộn lọn tóc của mình, không để ý đến Yunho đang tức giận.

Bà không phải là người mới ở trong cái xã hội này với vẻ ngây thơ như một thiếu nữ đang lớn, đối mặt với một người đang tức giận, bà sớm đã có các đối phó.

“Nếu không bà có thể giải thích thế nào? Bà cố ý làm như vậy là muốn tôi phải tức giận?” Đến gần Shim Taeha, trừng mắt nhìn mẹ mình, Yunho không phủ nhận, nguyên nhân chính bởi vì bà là mẹ hắn, làm hắn tức phát điên.

Biết được điểm yếu của hắn, cho nên nắm chặt lấy, chờ thời cơ ép hắn vào đường cùng…

“Con suy nghĩ quá nhiều rồi đấy, Yunho. Mẹ chỉ muốn làm trọn nhiệm vụ của một người mẹ thôi. Mà mẹ biết, không phải con đang muốn mảnh đất đó sao?” Ra vẻ vô tội, Shim Taeha chân thành nhìn Yunho.

Không giống như đang nói dối.

“Nếu lời này là lời của người khác, tôi sẽ tin, nhưng đây là bà…Có bao giờ bà nghĩ đến nghĩa vụ của một người mẹ, bà hiểu rõ còn hơn tôi đấy?” Cúi đầu xuống, khoảng cách giữa Yunho và Shim Taeha ngày càng ngắn lại.

Ánh mắt gay gắt đối chọi đối phương, Shim Taeha cùng Yunho đều minh bạch ánh mắt này có biết bao nhiêu dò hỏi, không muốn nói đến quan hệ máu mủ, từ nhỏ đến lớn, bọn họ đều phải học những thứ để sinh tồn.

“Con rốt cuộc muốn nói gì?” Tươi cười muốn làm giảm không khí lạnh băng giữa hai người, Shim Taeha thật muốn chuyển chủ đề.

“Là ai muốn bà làm chuyện đó, lấy danh nghĩa của tôi, muốn phá hoại quan hệ của tôi và Jaejoong sao?”

“Con cho rằng mẹ sẽ nói thật với con sao?” Nhìn hai mắt Yunho nóng lòng muốn biết sự thật, Shim Taeha nhẹ nhàng sờ lên khuôn mặt có nét hao hao giống cha hắn: “Về sau, cho dù không muốn thừa nhận chuyện chúng ta là mẹ con cũng không được. Chúng ta có thể đeo mặt nạ giả tạo với người khác, nhưng đối với người mà chúng ta quan tâm thì không thể. Cha con là điểm yếu của mẹ, cũng như đối với con là Kim Jaejoong…”

Nắm chặt cổ tay Shim Taeha, Yunho ngăn không cho bà nói tiếp, nếu là người khác, hẳn sẽ nghe theo lời mẹ mình đấy, nhưng mà…

“Thật đáng tiếc. Con và Kim Jaejoong nhìn rất xứng đôi. Nếu có thể sinh con, thì còn hoàn hảo hơn đấy.” Shim Taeha dường như không sợ chết, không để sự tức giận của Yunho vào mắt, nói một câu bâng quơ.

Cho đến khi Yunho bóp chặt tay bà, nụ cười trên môi vì đau đớn mà biến mất, vẻ mặt nghiêm túc của Shim Taeha mới trở lại. Bà biết rõ Yunho thật sự phát hỏa, giống như những bất đồng giữa hai người trong quá khứ, nhưng lần này, hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Bởi vì chuyện lần này dính dáng đến không chỉ một mình hắn, mà còn liên quan tới Kim Jaejoong…

“Bà còn chưa trả lời tôi, ai đã bảo bà làm như vậy?” Âm thanh bị đè nén, Yunho càng khiến không khí giữa hai người trở nên căng thẳng.

“Vậy còn con, vì chuyện Kim Jaejoong đang hoài nghi, con đến cả hình tượng của mình cũng không đoái hoài đến sao?” Shim Taeha sao có thể quên, Yunho so với bà còn rõ ràng hơn, tầm quan trọng của ngụy trang.

Vì một người mà thậm chí mặt nạ còn quên đeo, phải chăng như vậy sẽ hết sức nguy hiểm?

“Nếu như bà không phải là người đã sinh ra tôi, tôi sớm đã không để bà giữ lại cái mạng này.” Chỉ cần là chuyện liên quan đến Kim Jaejoong, thì Yunho xử lý không chút lưu tình.

Giống như vì muốn cứu Kim Jaejoong khi đó, hắn đã không quan tâm đến cả sinh mệnh của người khác.

Mím môi, nhìn kỹ Yunho không hề giống nói đùa, ánh mắt hắn bà biết rõ, Yunho là con của bà, cho nên kỳ thật hắn cũng có chút giống bà.

Bà cũng không quan tâm đến sống chết của người khác, ngoại trừ cha của Yunho.

Đó là người quan trọng nhất, cũng chính là người bà yêu thương, một khi đã như vậy, thì mọi chuyện khác đều vô nghĩa, sau khi cha Yunho mất, bà đã khóc. Đó là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất bà vì người khác mà khóc, mà khổ sở, mà bi thương. Loại cảm xúc này, thật sự rất đáng sợ. Không phải chính bà có thể điều khiển được, tựa như bản năng mà hành động, chỉ vì người ở trong lòng quá sâu, cho nên đã ăn mòn con người bà…

“Càng chia cắt thì người lại càng gần. Càng ở một nơi xa lại càng có thể uy hiếp kẻ thù.”  Kéo cánh tay Yunho đang nắm chặt cổ tay mình, đúng lúc Shim Taeha còn muốn nói gì đó, bỗng nhiên bên tai bà có cảm giác lạnh toát.

Còn  không kịp phản ứng, một giây sau, viên đạn nhỏ xíu sượt qua má Yunho, cắt thành một vệt máu, nhìn Shim Taeha cũng bị chảy máu ở tai, Yunho đương nhiên hiểu được có ai đó đang muốn cảnh cáo hắn. Nếu người đó thực sự muốn giết hắn, thì viên đạn sẽ không chỉ sượt qua mặt như thế…

Đẩy Shim Taeha về phía sau, Yunho dùng tay lau đi vết máu trên mặt, không hề sợ hãi, ngược lại, hắn như hiểu điều gì đó, nở một nụ cười khiêu khích.

Hóa ra, quá mức hấp dẫn người khác cũng là có tội sao…

Jaejoong lại đang không thể hiểu nổi, trách hắn giấu người đó thật kỹ, không cho cậu biết sao?

Chuyện đó chỉ sợ cũng không ngăn cản được tình huống bây giờ…

“Không ai có thể khiến tôi buông cậu ấy, trừ khi tôi chết.” Bàn tay đập nhẹ vào ngực mình khẳng định mạnh mẽ, sau đó Yunho xoay người rời đi.

Lời là nói với ai đấy, Yunho cũng không nói rõ, nhưng Shim Taeha cũng không khiến Yunho phải để tâm hay lo lắng. Bà quay sang bên cạnh, ở chỗ khuất phía sau căn nhà gỗ, có một thân ảnh u ám đang lắc đầu, bà nhàn nhạt thở dài.

“Ông làm thế thật sao, muốn giết nó à?”

Ông không trả lời, chỉ thong thả đi ra từ chỗ trốn, bước lên mấy bậc thang, cúi người xuống giúp Shim Taeha chỉnh sửa nếp nhăn của váy…

Là hắn đoán được là ai làm nên mới nói như vậy sao?

Hoặc đây chỉ là một kiểu thăm dò?

Khóe miệng nhếch lên khinh miệt, để Shim Taeha khoác vào tay ông ta, đưa Shim Taeha vào trong bữa tiệc, điện thoại ông ta cũng đồng thời reo lên.

Cúp điện thoại, thấy Shim Taeha rất hiếu kỳ, ông ta cười nheo cả mắt.

“Em đã biết, Jaejoong hyung, em sẽ thông báo tin tức này ngay. Mà Jung Yunho mới rời khỏi bữa tiệc đó, hình như là gặp Shim Taeha đấy…”

Oct 22, 2013

[GO33N] Chapter 5.2

Chapter 5.2

Thế giới』【Mặc quần tam giác ra ngoài:
Này, mọi người, đọc bài mới trên diễn đàn chưa, Tức Mặc đại thần sắp kết hôn à?????!!!!
Thế giới』【Super cái em mày:
Ta XX, đọc rồi, thật hay giả vậy, giờ Cúc hoa muội muội làm sao đây?
Thế giới』【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ:
Thổi bay đề tài!
Thế giới』【Mông lép cỡ D:
Cùng thổi!
Thế giới』【Bốn năm sáu tám ta là bảy:
Lặng yên…
Thế giới』【Con gái Hạ Vũ Hà:
Tôi không tin, Tức Mặc đại thần cùng Phương Hoa tuyệt thế bình thường có tiếp xúc gì đâu.
Thế giới』【Uống cà phê thêm muối:
Tại sao không có, Tiểu Yến Tử, chẳng lẽ cô đã quên, lúc trước khi Hiệp Cốt cùng Lửa địa ngục đại chiến, Tuyệt Sắc cũng gia nhập!!
Thế giới』【Meo Meo:
Tôi dám cam đoan tin tức này là thật! Tôi lấy 3Gb ảnh trong máy mình cam đoan.
Thế giới Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ:
Cầu giải thích!!
Thế giới』【Hoa sen trong hồ:
Nói đến đây, tôi đã từng thấy Phương Hoa tuyệt thế cùng Tức Mặc đại thần cùng đánh quái.
Thế giới』【Trời mưa thì bung dù:
Bởi vậy, kỳ thật Là Kim hoa không phải cúc hoa chỉ là ngụy trang? Nhân vật chính lại là Phương Hoa tuyệt thế.
Trên thế giới, mọi người bắt đầu thảo luận, có người cảm thấy kỳ lạ, có người cảm thấy đáng tin, phần lớn là đang bát quái.
Jaejoong yên lặng mở quy tắc trò chơi: Kết hôn: Người chơi nam nữ phải trên 50 cấp, cùng đến miếu Nguyệt lão xin kết hôn, sau khi kết hôn nhận được năm kỹ năng vợ chồng, đồng thời được phép tham gia giải thi đấu Quyết đấu vợ chồng.
Thế giới』【Phương Hoa tuyệt thế:
Cảm ơn mọi người quan tâm, hôn lễ của tôi và Tức Mặc tối mai sẽ cử hành, mời mọi người đến miếu Nguyệt lão tham gia, khách đến tặng lì xì 888 vàng, đồng thời tổ chức tiệc cưới ở Lạc Hà Phong.
Thế giới』【Trời mưa thì bung dù:
OMG, ông đoán đúng!!!
Thế giới』【Tuyệt sắc như hoa:
Hừ, bang chủ chúng tôi đã sớm biết Tức Mặc đại thần, tiểu y sư kia chỉ là rễ hành mà thôi.
Thế giới』【Mông lép cỡ D:
Oa! Hành sao, tôi thấy cô giống tỏi hơn nha, hay là loại phát triển không bình thường.
Thế giới』【Bếu ca ca là bạn thân của phụ nữ:
Mông, hyung dạy cậu bao nhiêu lần rồi, cậu là người, đừng nói chuyện với động vật!
Thế giới Bốn năm sáu tám ta là bảy:
Như hoa! Tôi thấy cô cũng chẳng khác mấy nha.
Thế giới』【Vua chân tướng 110:
Cãi nhau mời dùng tin mật, tôi tổng kết một chút, kỳ thật Là Kim hoa không phải cúc hoa là bia đỡ đạn, Tức Mặc đại thần cùng cô để dời sự chú ý, sau đó cùng Bang chủ Tuyệt Sắc liên thủ đuổi giết Lửa địa ngục, đổ mọi lý do cho Là Kim hoa không phải cúc hoa, sau đó hai người bọn họ vui vẻ kết hôn, không có lấy một cọng lông trách nhiệm, còn nhận được mỹ danh là giúp đỡ người chơi mới!
Thế giới Hạ hạ hạ:
Tổng kết thật chính xác a! Đại thần quả nhiên là đại thần! Giết người không thấy máu.
Lúc nhìn thấy tin này, Jaejoong đang ăn táo, quả táo vốn ngọt bỗng nhiên đắng chát, nghẹn ở cổ họng, không sao nuốt được.
Mà ba người Mập mạp cũng thấy tin này, liếc nhau, Mập mạp đứng dậy bổ nhào ra phía cửa sổ đóng chặt, lại cài then cửa, Junsu bước lên một bước giật dao gọt trái cây trên bàn Jaejoong, Dae Chil chậm hơn cầm lấy cây chổi bên chân, sau đó… cầm chổi trước ngực đứng sau lưng Jaejoong.
rz
Dae Chil, cậu bị ngốc à, bọn tớ là đề phòng Jaejoong nghĩ không thông thôi, không phải muốn sống chết với cậu ấy, này!
“Mấy cậu… Làm sao vậy?” Jaejoong nuốt miếng táo, quay đầu lại nhìn ba người vẻ mặt đề phòng.
“Hyung, hyung không sao chứ?”
“Hyung phải có việc gì sao?”
“Thật không có việc gì?”
“Thật sự không có việc gì.” Jaejoong nhìn chân mình, “Hyung là đàn ông nha, sẽ không có sở thích yêu qua mạng đâu, mấy đứa quan tâm làm gì!”
“Phù, không có việc gì là tốt rồi.” Mập mạp là người dễ bị lừa nhất, tiếp tục ngồi xuống cày level.
“Hyung, internet chỉ là giả thôi, đừng nghĩ quá nhiều.”
“+1.”
“Hyung biết rõ.”
Jaejoong trong miệng nói mình không sao, tay giấu trong tay áo lại run nhè nhẹ.
Junsu cùng Dae Chil thấy Jaejoong rất bình tĩnh, dặn dò hai câu rồi lại tiếp tục chơi game.
Jaejoong ngồi trước máy vi tính, nhìn mọi người trên kênh thế giới nói chúc mừng, nhìn Phương Hoa tuyệt thế cười cảm ơn từng người một.
Vì sao, cậu giờ khắc này lại hi vọng người nói lời cảm ơn kia là mình.
Vì sao lại quan tâm một người ở trong thế giới giả tưởng như vậy, là vì người kia đã dẫn cậu ra ngoài Tân Thủ thôn? Hay là vì ngày đó trên phố Thịnh Đường, người đó vì mình mà hạ lệnh truy sát giang hồ? Hay là…
Cậu là người nhỏ tuổi trong cả họ, lại là con trai độc nhất, từ nhỏ đến lớn, mỗi người bên cạnh đều rất chăm sóc cậu, dù là Mập mạp lời nói ác độc, Dae Chil chất phác hay em họ của cậu Junsu, những bạn bè bên cạnh cậu, mỗi người đều coi cậu là bảo bối.
Chỉ là, Tức Mặc là người đầu tiên cậu sùng bái, cũng là người đầu tiên khiến cậu nóng ruột nóng gan.
/(o)/~~
Nhưng mà, hóa ra, cậu chỉ là người Tức Mặc đại thần dùng để che giấu gian tình của mình với Phương Hoa tuyệt thế! (Hả ?_?)
Buồn cười là, cậu còn ở đây tự mình đa tình cho rằng đại thần đối xử với mình đặc biệt, buồn cười là cậu hết lần này đến lần khác refresh danh sách, xem anh ta có online không, hết lần này tới lần khác nhìn danh sách xin làm hảo hữu, xem có bỏ sót lời đề nghị của anh ta không, buồn cười là cậu vì ngày đó trượt tay mà áy náy ăn không ngon, buồn cười là cậu còn lấy đại thần làm chuẩn, cố gắng cày level.
Hóa ra, cậu chỉ là bia đỡ đạn!!
Kim Jaejoong cậu chỉ là một bia đỡ đạn!!!
~~~~(>_<)~~~~
“Hyung, cày phó bản đi.”
“Mấy đứa chơi trước đi, hyung, hyung đói bụng, ra ngoài ăn khuya một tí.”
“Mua cho tớ một phần bún.” Mập mạp không tim không não gào lên, sau đó tiếp tục chém giết.
“Này, Mập mạp, cậu bảo hyung tớ có sao không?”
“Ai nha, khẳng định không có việc gì.” Mập mạp xoa xoa chân, “OMG! Phóng kỹ năng nhanh.”
“Biết rồi, cậu đứng trước chắn đi, tớ chủ công.”
Nhưng rồi, Mập mạp rất nhanh cảm thấy nghi ngờ lời mình nói, không chỉ mình cậu, ngay cả Junsu cùng Dae Chil thường xuyên ngơ ngác cũng cảm thấy không đúng.
Bạn học Kim Jae Jae – bảo bối trong ký túc xá của bọn họ gần đây rất không bình thường.
Trước kia có giờ giải phẫu, cậu nhóc này chạy trốn so với bất kì ai đều nhanh hơn, nhưng hiện tại cậu cầm dao như thể trời sinh làm đồ tể, máu tươi chảy dài, băm thành mảnh nhỏ cũng không khiến cậu sợ, Mập mạp dám dùng cúc hoa của mình cam đoan, cậu nghe thấy Jaejoong trong lúc giải phẫu con thỏ nói lầm bầm: Gian phu dâm phụ…
Còn có bạn nhỏ Kim Jae Jae bình thường không ăn cay, gần đây lại liều mạng ăn cay, thường xuyên ăn đến nước mắt lưng tròng rồi ghé vào ngực Junsu khóc, ông chủ quán mì sợi vừa thấy cậu tới cửa sẽ thu lại toàn bộ tương ớt trong quán, theo thống kê không hoàn toàn: Gần đây, lượng ớt Jaejoong dùng có thể sánh ngang với lượng dùng của toàn bộ học sinh trong một lớp.
Ngoài ra, còn có mặc quần tam giác ra ngoài, dùng khăn lau chân rửa mặt, ném giày da vào máy giặt, cầm điều khiển TV đến lớp học rồi bảo đó là điện thoại, nhìn Junsu gọi Mập mạp, nhìn Mập mạp gọi Dae Chil…
Loại việc kỳ lạ thế này, ba người khác nhìn nhưng không thể trách.
Dù sao Kim Jaejoong bình thường chính là người ngốc ngốc, làm chuyện kỳ quái là rất bình thường, nhưng chuyện không bình thường nhất là hai việc sau:
Việc thứ nhất là Jaejoong kể từ ngày biết Tức Mặc đại thần sắp kết hôn liền không đăng nhập trò chơi nữa, ngay cả lúc bọn họ chơi game trong ký túc xá, cậu cũng sẽ kiếm cớ trốn ra ngoài, hàng ngày thời gian ngồi ở thư viện còn dài hơn ở ký túc xá.
Có trời mới biết, trước kia, cậu ngay cả thư viện nằm ở đâu cũng không rõ.
Việc thứ hai là Kim Jae Jae thanh thuần đáng yêu vậy mà lại đồng ý hẹn hò với một cô gái ngành kiến trúc nào đó đang theo đuổi cậu, hai người chính thức tiến vào giai đoạn mập mờ.
“Đã xong, đã xong, khí tiết tuổi già khó giữ rồi.” Mập mạp nói như vậy.
“Hyung không phải không chịu kích thích a, đây rõ ràng là chịu kích thích nhiều quá nên điên rồi, làm sao bây giờ??!!” Junsu nói như vậy.
“Hoành thánh Bạch hyung mua ngày hôm qua rất ngon nha.” Dae Chil nói như vậy.
“Giờ bọn mình cũng đừng vào trò chơi nữa đi.” Mập mạp đề nghị, “Đợi hôn lễ của đại thần qua, chúng ta lại online.”
“Đồng ý.” Junsu tán thành cả hai tay.
“Tớ còn muốn ăn mì.”
Dae Chil bị ẩu đả đến thổ huyết.
Không đợi ba người bọn họ yên tĩnh được vài ngày, Jaejoong vẻ mặt uể oải trở về từ cuộc hẹn, sau đó ngoài đự đoán của ba người, cậu vậy mà, vậy mà lại mở máy tính!
“Hyung, hyung, hyung muốn lên mạng?”
“Ừ.”
“Tìm tư liệu?”
“Xem phim?”
“Ăn mì?”
“Hyung chỉ là, muốn đăng nhập Phong Vân.”
!!!
Quai hàm đều rơi đầy đất!
“Hyung, hyung muốn online?”
“Không phải, là, là Tuyền Thủy nói cô ấy chơi trò này, bảo hyung online tìm cô ấy!”
Kim Jaejoong khóc không ra nước mắt, hận không thể tát vào mồm, miệng mình thật thối a, đắc chí cái gì, dạo phố thì dạo phố thôi, nói game online làm gì, nói Phong Vân Online làm gì.
Giờ thì hay rồi, người ta nói muốn cùng chơi game.
Cậu cũng không thể nói với cô gái kia là không được, tớ không chơi, bởi vì đại thần mà tớ thích sắp kết hôn, tân nương? Chú rể? Không phải tớ!
Cậu đương nhiên không thể nói!
Cho nên chỉ có thể đau khổ trở về đăng nhập trò chơi.
“Đinh.”
Jaejoong đăng nhập trò chơi, sau đó, tùy ý xem một lát, sau đó...
Một việc khiến cho cậu khiếp sợ ——
Xảy! Ra! Rồi!