Chương 1
“Hoàng huynh… Yunnie thật đáng ghét!” Giọng
nói thanh thoát như ngọc rơi trên khay truyền vào trong Phong Đức điện, một
bóng người mặc bộ trang phục trắng vội vàng tiến vào trong điện.
“Yunnie lại bắt nạt ngươi sao?” Thái thượng
hoàng Thiên Túc Đế triều Đại Nguyên Jung Jae Myung đang đánh cờ với Thừa tướng
đương triều Triệu Trình, thấy cậu đến liền dịch sang nhường một chỗ trên đế tọa,
để cho người tới ngồi xuống cạnh mình. Người tới cũng không khách khí, đặt mông
ngồi xuống bên cạnh Thiên Túc Đế. Khắp thiên hạ, người có can đảm làm như vậy
chỉ có một người, mà ngay cả đương kim hoàng thượng Jung Yunho cũng không dám
như vậy —— Người tới chính là đệ đệ ruột của Thiên Túc Đế, con trai của tiên
hoàng, người con nhỏ nhất, Cửu Nhuận Vương —— Kim Jaejoong.
Tiên hoàng cực kì yêu thương người con
trai này, không nói đến vì Hoàng hậu tình cảm mặn nồng cả đời, hiện tại đã là
Thái Hoàng Thái Hậu, càng vì cậu là Thái Hoàng Thái Hậu sinh hạ, bởi vậy trước
khi lâm trung còn yêu cầu Thiên Túc Đế khi đó còn là Thái tử thề, một ngày ông
còn sống, không được để Kim Jaejoong chịu tổn thương gì. Bởi vì sợ Kim Jaejoong
bị cuốn vào tranh giành ngôi vị hoàng đế, còn cố ý ban ân sửa họ theo Hoàng Hậu
lúc ấy, giờ là Thái Hoàng Thái Hậu, từ “Jung Jaejoong” thành “Kim Jaejoong”.
Đương nhiên, Thiên Túc Đế cũng rất yêu
thích đệ đệ cùng mẹ này, tuy rằng cậu chỉ lớn hơn mười một ngày so với Jung
Yunho, con ông, cũng có lẽ ông đã coi Kim Jaejoong là con mình mà nuôi dạy, bởi
vậy cũng hết sức chiều chuộng.
Một thiếu niên khí thế đi theo vào, Triệu
Trình ở một bên lập tức bái kiến: “Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Nhuận
Vương gia.”
Thiếu niên kia nâng lão Thừa tướng dậy:
“Lão thừa tướng không cần đa lễ.” Sao đó quỳ gối phải hành lễ với Thiên Túc Đế:
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng!” Thiếu niên có mày rồng thanh tú, đôi mắt dài nhỏ
mà khí phách, tràn ngập uy nghiêm của bậc đế vương, mũi cao thẳng, đai lưng ngọc
họa tiết rồng quấn quanh eo, đây chính là con trai trưởng của Thiên Túc đế,
đương kim hoàng thượng Jung Yunho.
Thiên túc đế cũng không để ý tới hắn, chỉ
nghiêng đầu nhìn Kim Jaejoong mà ân cần hỏi thăm: “Yunnie bắt nạt ngươi như thế
nào? Nói cho hoàng huynh nghe, hoàng huynh làm chủ cho ngươi.”
“Yunnie lại chọc ghẹo ta!” Kim Jaejoong
thở phì phì mách Thiên Túc Đế, hai mắt thỉnh thoảng lại hướng tới Jung Yunho vẫn
đang quỳ, “Vừa rồi ở ở học đường, Thái phó bảo ta học thuộc “Nghi lễ”, ta đang
học yên lành, hắn lại đổi thành “Lễ kí” lúc ta không để ý, sau đó, ta, ta liền…
Bị Thái phó mắng rồi, ngươi nói hắn có xấu không!” Chu miệng, trừng hai mắt, thể
hiện rõ sự bất mãn.
Thiên Túc Đế cười ha ha, nói với Jung
Yunho đang quỳ: “Đứng lên đi, về sau đừng làm phiền hoàng thúc phụ đọc sách.”
Thiên Túc Đế từ nhỏ đã để Jung Yunho gọi Kim Jaejoong là “Hoàng thúc phụ”,
không phải “Hoàng thúc”, đây là một sự tôn kính vô cùng lớn.
(Phụ:
dùng sau tên người đàn ông tỏ ý tôn kính)
Khóe miệng Jung Yunho lộ ra nụ cười như
có như không, nhìn Kim Jaejoong ngồi ở trên, đứng dậy.
“Hoàng huynh có mứt hoa quả ở đây, ngươi
cầm ăn đi, coi như hoàng huynh chịu tội thay cho Jung Yunho.” Thiên Túc Đế đưa
hết mứt hoa quả trên bàn cho Kim Jaejoong, đối với một thiếu niên mười sáu tuổi
mà nói, hắn biết một bàn mứt hoa quả là điều vô cùng hấp dẫn với cậu.
Quả nhiên, Kim Jaejoong hai tay cầm lấy,
đút một miếng vào miệng: “Hoàng huynh hiểu rõ ta nhất. Yunho xấu nhất…”
“Ha ha…” Thiên Túc Đế tựa hồ rất hài
lòng với tán thưởng của Kim Jaejoong, nói với Jung Yunho: “Yunho, phạt ngươi
cõng Hoàng thúc phụ của mình!” Ý bảo ta cùng Thừa tướng đang khó phân thắng bại,
ngươi mau đưa Jaejoong đi…
Jung Yunho cũng rất biết ý, dang hai tay
trêu đùa Kim Jaejoong: “Hoàng thúc phụ, lại đây để Yunnie cõng người.”
Kim Jaejoong đã nguôi giận rồi, bưng lấy
mứt đứng dậy, miệng khẽ cong lên: “Cái này còn tạm chấp nhận…”
Thấy Kim Jaejoong đứng dậy, Jung Yunho
cũng phối hợp ngồi xổm xuống, vì vậy Kim Jaejoong rất không khách khí nằm lên
lưng, trong miệng còn ồn ào nói: “Hoàng huynh, hẹn gặp lại, thần đệ cáo lui…”
Thiên Túc Đế bất đắc dĩ và chiều chuộng
cười cười, có thể dùng cách này mà “Cáo lui” cũng chỉ mình Kim Jaejoong.
Jung Yunho cõng Kim Jaejoong trên lưng
ra khỏi Phong Túc Điện, ôn nhu hỏi: “Kế tiếp muốn đi chỗ nào? Hoàng thúc phụ
tôn kính của ta…”
“Ta muốn đi thả diều.” Kim Jaejoong ăn mứt,
thuận tay còn bẻ mứt thành hai miếng, một nửa đưa vào miệng Jung Yunho, sợ hắn
không đáp ứng, lại dùng giọng điệu bề trên cường điệu một lần: “Yunnie, hoàng
thúc phụ muốn thả diều.”
“Được, Yunnie đi cùng người.” Jung Yunho
ăn mứt Kim Jaejoong đưa, độ cong ở khóe miệng càng tăng, hai tay không an phận
sờ đùi Kim Jaejoong.
“Yunnie, đừng nhúc nhích.” Kim Jaejoong
vươn tay ngăn cản cái tay kia, sau đó tựa đầu vào cổ Yunho, “Diều ta tự mình chọn
được không? Ngươi lần nào cũng đưa ta con bướm, lần này ta muốn con rết.”
“Được, chỉ cần ngươi có thể tự thả.”
Jung Yunho thật không biết Kim Jaejoong là vô tình hay cố ý, sợi tóc rủ xuống cổ
hắn, hô hấp ấm áp cũng thỉnh thoảng đánh vào tai hắn, khiến hắn cả người khô
nóng.
“Đi thả diều thôi! Yunnie đi thả diều với
ta rồi!” Giọng nói của Kim Jaejoong vang vọng toàn bộ Ngự Hoa Viên.
Hai người tới Nghi Cục quản lý diều
trong nội cung, Kim Jaejoong mở miệng nói: “Ta muốn con rết!”
Thái giám này mới tới, chưa thấy Jung
Yunho cũng chưa từng thấy Kim Jaejoong, nhìn Kim Jaejoong đến ngây người.
Cậu lúc này mặc trang phục có thêu đồ án
mãng xà màu vàng nhạt cùng áo khoác trắng, dắt ngọc lưu ly xanh biếc làm từ tơ
lựa thượng hạng, hoa bào màu hồng nhạt bên trong còn có thể thoáng thấy đóa hồng
được thêu cẩn thận, bên hông dùng một đai lưng màu vàng kim óng ánh trang trí bằng
hàng chữ đỏ thắt lại, trên tay trắng nõn như đóa sen đeo chiếc vòng trừ ta bằng
bạc khảm hồng bảo thạch, tóc đen dài đến eo chỉ dùng một sợi dây đỏ buộc lại,
đôi mắt loan phượng to tròn, đẹp mà không hề yêu mị, mũi thẳng, má đỏ tươi, làn
da trắng nõn mịn màng giống hệt tiên nhân.
Hai người lúc đi không thích có người đi
theo, cho nên lúc này chỉ có một thị vệ tận trung theo sát, Kim Jaejoong gặp
chuyện như vậy, đưa tay dùng ống tay áo che một nửa gương mặt, chỉ để lộ ra đôi
mắt to tròn mà giảo hoạt. Cậu từ trước tới nay không thích người xa lạ dùng ánh
mắt này nhìn mình, mà nguyên nhân chính cậu không thích, lại là vì Jung Yunho
không thích.
Jung Yunho thấy vậy càng giận dữ: “Làm
càn, gặp trẫm vì sao không quỳ! Tục tĩu nhìn Nhuận Vương gia, ngươi phải chịu tội
gì!!”
Tiểu thái giám nghe tự xưng “Trẫm” lập tức
hiểu ra người đến là ai, lập tức mềm nhũn ra quỳ dập đầu: “Nô tài tội đáng chết
vạn lần, nô tài tội đáng chết vạn lần!” Tiếng đầu chạm đất rung động, chỉ vài
cái đã thấy chất lỏng đỏ thẫm rồi.
Xa xa, Vệ Tẫn Trung nghe thấy biết không
ổn, Hoàng Thượng nổi giận trước mặt Kim Jaejoong, nguyên nhân chỉ có một, chính
là có người nhìn cái không nên nhìn, đụng phải cái không nên đụng. Hắn lập tức
tới giải vây: “Cái gì vậy! Kinh động thánh giá, ngươi chết vạn lần cũng chưa đủ!”
Sau đó hắn cầu xin Jung Yunho: “Hoàng Thượng, cẩu nô tài này mới đến, dọa Nhuận
Vương gia, nô tài đưa hắn đến Dịch Đình!”
“Hừ!” Jung Yunho phất phất ống tay áo,
kéo Kim Jaejoong vào trong ngực của mình, rõ ràng đang nói cậu thuộc quyền sở hữu
của mình, các ngươi ai cũng đừng có mơ tưởng!
Kim Jaejoong nhìn sắc mặt Jung Yunho, cẩn
thận giật tay áo Jung Yunho, ngập ngừng nói: “Yunnie… Không thú vị… Ta không muốn
thả diều nữa… Chúng ta trở về đi!”
Jung Yunho cũng biết Kim Jaejoong không
thích nhìn hắn phát giận, liền mềm mại nói: “Được, chúng ta trở về.” Sau đó hắn
để lại một câu: “Vệ Tẫn Trung, ngươi biết nên làm như thế nào.” Dứt lời liền
kéo Kim Jaejoong rời đi.
Vệ Tẫn Trung nhìn hai người rời đi, dùng
tay lau mồ hôi, thanh giọng nói: “Người tới, dẫn hắn đến Dịch Đình khổ sai, trọn
đời không được xuất cung.”
Kim Jaejoong là bảo bối trong cung,
ngươi nếu có thiện ý tán tưởng cậu, ngắm nhìn cậu, chuyện đó sẽ không sao,
ngươi nếu ngại cuộc sống quá an nhàn, dùng ánh mắt si mê lại hèn mọn dõi theo cậu,
hay nói năng lỗ mãng, kết quả của ngươi tuyệt đối chỉ có một, chính là sống
không bằng chết.
Chương 2
“Jaejoong, dậy đi.” Hoàng đế nhẫn nại gọi
người trên giường dậy. Hai người bọn họ lúc không có ai bên cạnh thường gọi thẳng
tên, vì dù sao cả hai từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân phận các thứ trong mắt hai
người chỉ là xưng hô.
“Uhm…” Hừ một tiếng rồi không phản ứng lại.
“Jaejoong, rời giường.” Vẫn kiên nhẫn
như cũ.
“Không muốn…” Cuối cùng cũng có chút phản
ứng, nhưng chỉ là nghiêng mình một cái rồi lại ngủ.
“Jaejoong thối!!” Hoàng đế trở mặt rồi,
dù sao cũng đã đến giờ Tỵ, tên nhóc này vẫn còn chưa ăn sáng. “Mau dậy đi!”
“Ô ô…” Kim Jaejoong bị hắn đánh thức,
híp mắt nhìn hắn: “Khen Jaejoong ngoan thì mới dậy!”
Jung Yunho dở khóc dở cười, chỉ là theo
thói quen vuốt lông Jaejoong: “Jaejoong ngoan, mau đứng dậy đi, Yunho đã tảo
triều xong rồi đây này.”
“Ồ!” Kim Jaejoong lúc này mới ngồi dậy
nhào vào trong ngực Jung Yunho, híp mắt làm nũng nói: “Yunnie, mặc quần áo giúp
ta!”
“Được, được, Yunnie giúp hoàng thúc phụ
mặc quần áo.” Jung Yunho ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, sao có thể ngồi
yên mà lòng không loạn, lúc này liền lại gần hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Kim
Jaejoong.
Kim Jaejoong bị hắn dọa, đỏ mặt nói: “Hoàng
thượng, thỉnh tự trọng!” Nói thì nói như thế, chỉ là ngữ khí mềm mại tựa như
đang hờn dỗi.
Jung Yunho cười bất đắc dĩ lắc đầu, mẫu
hậu hắn là người quy củ, nhìn hai người bọn họ không tôn trọng phép tắc bình
thường như vậy, mấy lần nói với hắn, “Hoàng thượng, thỉnh tự trọng” hoặc là nói
với Kim Jaejoong “Hoàng đệ, thỉnh tự trọng”. Kim Jaejoong nghe nhiều, cũng ghi
trong lòng, lại không hiểu nó có nghĩa gì, chỉ coi như đó là một câu để ngăn
người khác lại. Chẳng hạn lúc hắn cù cậu, Kim Jaejoong cười đến chảy nước mắt
thì sẽ kêu lên “Hoàng thượng, thỉnh tự trọng.” Rồi chẳng hạn lúc hắn buộc cậu
ăn thứ không thích, cậu cũng sẽ rất “Hợp thời” mà nói “Hoàng thượng, thỉnh tự
trọng”… Đối với việc này, Jung Yunho cũng đành chịu, để nguyên cho cậu dùng.
Jung Yunho nhìn cậu thẹn thùng như vậy,
tâm tình rất tốt, kéo tay Jaejoong đến bên miệng hôn rồi lại hôn: “Hoàng thúc
phụ… Ngươi có biết không, tay của ngươi ngọt ngào như vị mứt quả vậy… Lúc nào
ta mới có thể nuốt cả người lẫn tay ngươi đây?”
Kim Jaejoong nghe vậy, sợ tới mức vội
vàng rụt tay lại, đôi mắt hoảng sợ nhìn Jung Yunho: “Hoàng thúc phụ không thể
ăn, Yunnie đừng ăn Hoàng thúc phụ…”
Jung Yunho cười ha ha, ôm Kim Jaejoong từ
trên giường xuống, “Không ăn ngươi nữa, rửa mặt đi, chúng ta đi gặp Hoàng tổ mẫu.”
Kim Jaejoong nghe nói đi gặp mẫu thân của
mình, lập tức cao hứng trở lại, ôm cổ Jung Yunho kêu, “Mẫu hậu lại chuẩn bị món
ngon cho Jae Jae đúng không? Jae Jae thích mẫu hậu nhất!”
Jung Yunho bất đắc dĩ lắc đầu, Kim
Jaejoong Hoàng tổ mẫu cũng yêu, phụ hoàng hắn cũng yêu, cái gì thích cũng yêu,
nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ nói yêu hắn. Hắn từ nhỏ cũng rất bài xích
quan hệ huyết thống của mình và Kim Jaejoong, lại không thể tránh được, hơn nữa
Kim Jaejoong được bảo hộ thật sự quá tốt, căn bản không hiểu tình yêu nam nữ, hắn
cũng không dám xóa bỏ điều đó.
Hai người chuẩn bị xong liền đến Phong
Trữ cung, Kim Jaejoong vội vàng chạy vào, miệng gọi “Mẫu hậu”, nhìn như thể vài
năm không gặp, nhưng thực tế mới là hai ngày —— Kim Jaejoong vẫn luôn ngủ trong
tẩm cung Phong Tự cung của Jung Yunho, mọi việc làm cũng nằm trong tầm kiểm
soát của Jung Yunho.
Sau đó nhìn thấy Hoàng thái hậu Kim thị
búi tóc như ý, đầu cài trâm ngọc màu xanh lá đang kéo Jaejoong vào trong ngực,
yêu thương lau mồ hôi trên trán cậu, dịu dàng oán trách, “Chạy vội vã như vậy
làm gì, mẫu hậu sẽ không chạy mất đâu.”
Kim Jaejoong cười hì hì.
Sau đó Jung Yunho vào liền thực hiện rất
nhiều quy củ, thấy Kim thị liền hành lễ bái kiến: “Tôn nhi bái kiến Hoàng tổ mẫu,
Hoàng tổ mẫu vạn thọ vô cương.”
Kim thị cũng dịu dàng gọi hắn: “Làm mấy
cái nghi thức xã giao làm gì, ai gia vẫn luôn ngóng trông các ngươi tới, trò
chuyện với ai gia, không cần phải quỳ hành lễ gì cả!”
“Tạ ơn Hoàng tổ mẫu.” Jung Yunho đứng dậy,
sau đó trực tiếp đi qua chuẩn bị nệm êm đặt trên chiếc ghế đối diện Kim thị cho
Kim Jaejoong còn mình thì tùy tiện quỳ gối trên một cái đệm cói, Đại Nguyên có
tập tục, gặp tổ mẫu và trưởng bối khác thì phải giống cổ nhân quỳ gối trên đệm
cói, dùng tư thế này bày tỏ sự tôn kính với trưởng bối cùng tôn trọng với điều
trưởng bối dạy bảo.
Kim Jaejoong mỗi lần đều nhìn không được
Jung Yunho quỳ gối, đều trả lại nệm êm của mình cho Jung Yunho, lần này cũng
không ngoại lệ, kín đao đưa nệm cho Jung Yunho: “Yunnie dùng đi, Hoàng thúc phụ
ngồi trên ghế rồi.”
Jung Yunho cũng theo thường lệ từ chối:
“Hoàng tổ mẫu không cho phép, Yunnie phải quỳ gối.”
Kim thị thấy hai người như vậy, nở nụ cười:
“Được rồi, Jae Jae, để cho Yunho quỳ đi! Quỳ hướng về con cũng tốt, hắn đời này
thiếu nợ con nhiều lắm!” Quan hệ của hai người, bà trong lòng biết rõ, tâm tư của
Jung Yunho, bà càng thấy rõ ràng, nhưng một người là tiểu nhi tử mà bà vô cùng
yêu quý, một người lại là tôn tử ruột thịt bà thương yêu nhất cũng xuất sắc nhất,
dù sao bát nước cũng đều xuất phát từ bình mà ra, cho nên bà là người không phản
đối việc này nhất trong nội cung.
Kim Jaejoong nhìn Kim thị đang liếc
mình, lúc này mới bỏ ý định, nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế.
“Jae Jae, cũng sắp đến giờ dùng ngọ thiện
rồi, các ngươi cùng ai gia dùng ngọ thiện, được không?” Kim thị cười dịu dàng hỏi.
“Được.” Kim Jaejoong gật gật đầu, “Món ở
chỗ mẫu hậu là ngon nhất!” Sau đó cậu nghiêng đầu hỏi Jung Yunho quỳ dưới đất:
“Yunnie, ngươi bận việc gì không?”
Jung Yunho đã biết rõ cậu sẽ hỏi như thế,
sủng nịch lắc đầu nói: “Không vội, trẫm cũng cùng Hoàng tổ mẫu dùng ngọ thiện
a.”
“Vậy là tốt rồi.” Kim Jaejoong không bao
giờ chịu ngồi yên, ngồi được một lát liền chạy tới bên người Kim thị cầm hoa quả
ăn hết.
Jung Yunho vừa muốn tiến lên giúp thì
Trình Giảo Kim xuất hiện: Một thiếu niên mặc triều phục màu xanh ngọc, trước ngực
và sau lưng thêu hành long ngũ trảo bước nhanh tới, cầm lấy quả nho trong tay
Kim Jaejoong nhét vào miệng mình, sau còn tán dương: “Hương vị thật ngon, ánh mắt
của Hoàng tổ mẫu thật tuyệt!”
Kim thị bật cười một tiếng, nói: “Mẫu
thân của ngươi quả thật là gả con gái ra ngoài như đổ bát nước đi, ngươi lại có
thời gian đến thăm ai gia, ai gia rất vui vẻ!”
Người tới chợt quỳ xuống hành lễ: “Thần
tham kiến Hoàng thượng vạn tuế, Thái Hoàng Thái Hậu thiên tuế, Cửu Nhuận Vương
thiên tuế.”
Jung Yunho mắt không thèm chớp, chỉ lạnh
lùng nói: “Đứng lên đi, Hoàng tổ mẫu cũng cho phép, trẫm làm sao dám để ngươi
hành lễ.”
Kim Jaejoong lại rất vui vẻ, tiến lên quấn
quít người kia nói: “Changmin Changmin, việc lần trước Hoàng thúc bảo ngươi sao
rồi? Làm đến đâu rồi?”
Người tới chính là Shim Changmin, con
trai của Huệ Dương trưởng công chúa, là biểu đệ của Jung Yunho, cháu ngoại của
Kim Jaejoong, lẽ ra Jung Yunho cùng Shim Changmin hẳn phải là huynh đệ rất thân
thiết, nhưng lại hết lần này tới lần khác không hòa hợp, ngươi không chào đón
ta, ta không chào đón ngươi, trong đó, nguyên nhân trọng yếu chính là Kim
Jaejoong.
Shim Changmin cũng không để ý tới châm
chọc khiêu khích của Jung Yunho, đứng lên trò chuyện với Kim Jaejoong: “Hoàng
thúc, Changmin vẫn muốn gặp ngươi, chỉ là ngươi không thấy đâu cả… Thật vất vả
mới biết ngươi muốn tới chỗ Hoàng tổ mẫu, ta cũng tới thử vận…” Nói xong, mắt
vô tình liếc qua Jung Yunho.
Kim Jaejoong không nghe ra ngấm ngầm
trách cứ trong lời Changmin, chỉ cao hứng vỗ tay nói: “Changmin, cơm nước xong
xuôi đi chơi với ta! Yunnie rất bận, mỗi ngày đều không cho ta ra ngoài chơi!”
“Được!”
“Không được đi!” Hai câu nói khác nhau
xuất phát từ hai người khác nhau, nghe thôi cũng biết là ai nói.
Kim Jaejoong nghe Jung Yunho nói liền
mím môi.
Jung Yunho có chút ảo não với việc mình
hung dữ với cậu như vậy, nhưng điều càng ảo não hơn là Shim Changmin đã thu hút
toàn bộ lực chú ý của Kim Jaejoong.
Shim Changmin nhíu mày, ý bảo ngươi là
Hoàng thượng ta cũng không sợ, có bản lĩnh thì ngươi chém ta đi…
Kim thị thấy bầu không khí không ổn, người
trẻ tuổi tinh lực dồi dào, vạn nhất thực sự gây ra chuyện gì, bà chính là tội
nhân. Vì vậy bà vội vàng hòa hoãn bầu không khí, nói: “Lát nữa hãy nói sau, Jae
Jae, con tới để mẫu hậu nhìn thật kỹ nào.”
Kim Jaejoong cũng hiểu được bầu không
khí có chút áp lực, liền ngoan ngoãn đi qua.
Kim thị nói với Joo Ji Hyo bên cạnh:
“Còn đứng ở đây làm gì, không mau truyền ngọ thiện đi! Đừng để Hoàng thượng cùng
Min Quận vương chờ.”
Người có hiểu biết sao có thể không nhìn
ra bầu không khí lúc này, lập tức khúm núm đi ra ngoài.
Jung Yunho cùng Shim Changmin quỳ gối
trên hai đệm cói, nhìn Kim Jaejoong cùng Kim thị ngồi trên ghế nói chuyện.
“Mẫu hậu hai ngày trước làm cho con cùng
hoàng huynh của con hai chiếc áo choàng, ai gia thấy tháng bảy sắp hết, buổi tối
sẽ rất lạnh.” Sau đó Kim thị phân phó thị nữ bên cạnh: “Bích Nhi, lấy áo choàng
của Nhuận Vương gia tới đây.”
Bích Nhi dạ một tiếng liền đi ra ngoài,
một lát sao lại vào: “Thái Hoàng Thái Hậu, áo choàng đây ạ.”
“Ân.” Kim thị cầm áo choàng, vuốt ve khắp
áo choàng một lượt, xác định không để lại mũi kim nào mới dám đưa cho Kim
Jaejoong: “Lại đây, Jae Jae, mẫu hậu mặc thử cho con.”
“Dạ!” Kim Jaejoong phủ thêm áo choàng,
tùy ý để Kim thị cài cúc cho cậu. Áo choàng có màu vàng nhạt, vì màu vàng chỉ
có Yunho cùng phụ thân hắn Thiên Túc Đế mới có thể mặc. Trước ngực sau lưng đều
thêu chính long ngũ trảo, đầu vai không theo như triều phục bình thường là hành
long ngũ trảo mà là hai Kim phượng ngũ sắc.
Kim thị cười nói: “Đến, xoay người để
chúng ta nhìn xem nào.”
Kim Jaejoong nghe vậy, có chút thẹn
thùng xoay một vòng trước mặt ba người, cuối cùng đứng trước mặt Jung Yunho hỏi:
“Nhìn được không?”
Jung Yunho vốn tâm tình không tốt lắm,
nhưng thấy ánh mắt Kim Jaejoong nhu thuận vô tội nhìn mình, liền nhịn không được
ôn nhu cười rộ lên: “Đẹp lắm, Hoàng thúc phụ mặc gì cũng đẹp.”
Kim Jaejoong nghe vậy, càng thêm thẹn
thùng, tay không biết để đâu, nhào vào trong ngực Kim thị: “Mẫu hậu…”
Kim thị ha ha cười, liếc Jung Yunho,
thâm ý trong mắt, Jung Yunho cũng hiểu rõ: Kim Jaejoong thích ở cùng ai, chơi
đùa với ai đều được, chỉ có ngươi mới là người nó có thể tựa vào lúc ban đêm.
Lúc này, Joo Ji Hyo vào, “Khởi bẩm Thái Hoàng
Thái Hậu, Hoàng Thượng, Nhuận Vương gia, Min Quận vương, ngọ thiện đã chuẩn bị
xong, thỉnh chủ tử di giá.”
“Ân, chúng ta đi qua đi!” Kim thị nói
xong, Kim Jaejoong rất biết điều ngoan ngoãn tiến lên đỡ:
“Mẫu hậu cẩn thận.”
1 comment :
Sủng tận trời, cute vô đối, đích thị là thể loại giúp giải tỏa căng thẳng lên tinh thần mà. Yêu chết ta <3<3<3
Post a Comment