Dec 31, 2014

[KHNGCPS] Part 51

Part 51
Kim Jaejoong xuống xe taxi, bảo vệ đẹp trai của khách sạn mở cửa giúp cậu, nở nụ cười chuyên nghiệp:
“Anh là anh Kim à?”
“Đúng vậy.”
Kim Jaejoong liếc mắt nhìn bảo vệ vài lần, thấy bảo vệ không hề mất tự nhiên khi bị nhìn.
Tính chuyên nghiệp của khách sạn này quả thật là vô cùng cao, bất luận là ai đến, dù bạn chỉ vào để đi nhờ vệ sinh cũng sẽ được nhân viên coi như thượng đế mà tiếp đón, khiến bạn cảm thấy mình là người rất danh giá, đi đường cũng như đang lướt trên mây.
Kim Jaejoong nghĩ nghĩ, dù sao thì mình cũng đang là thượng đế, muốn nhìn thế nào thì cứ việc nhìn thôi! Mà những nơi không mất tiền trong khách sạn Quân Duyệt rất ít, được tiếp đón miễn phí thế này thì phải tận hưởng.
Trong lúc suy nghĩ miên man, Kim Jaejoong đã đến cửa phòng Oguri Shun, khiếp sợ nhìn hàng loạt chai rượu vứt lăn lóc trên sàn nhà.
Lại nhìn Oguri Shun, Kim Jaejoong cố nhịn nhưng vẫn không kìm được quay sang nhìn Park Joong Jin.
Trong mắt Kim Jaejoong, Park Joong Jin là ôn nhu trung khuyển công, đồng thời cũng là một người anh trai săn sóc, Oguri Shun thì lại tựa như một người đặc biệt thông minh trong công việc, nhưng trên mặt tình cảm lại không thông minh chút nào, là một, hức, thụ điển hình.
“Park tổng hành, cái này… Tôi có thể làm được gì?”
Park tổng hành còn chưa kịp nói, Oguri Shun liền lảo đảo tiến lên bổ nhào lên người Kim ngốc manh.
“Đau —— Chết mất!” Kim Jaejoong rên rỉ, con ma men đang đè trên người nặng không thể tả.
Oguri Shun dụi đầu vào người Jaejoong, gào lên:
“Jaejoong san!... Tôi rất đau lòng! Sao cậu lại bị cậu ta cướp mất… Rõ ràng là tôi phát hiện ra cậu trước, tôi phát hiện ra cậu trước mà, lại, lại bị cậu ta cướp đi #$^#$...”
Sau đó Oguri Shun nói một tràng tiếng Nhật, Kim ngốc manh nháy nháy mắt với Park tổng hành:
“Phiên dịch dùm với!”
Park tổng hành xấu hổ:
“Không cần phiên dịch đâu… Đều là lời mắng chửi người thôi.”
“Hức… Ngài Shun, tôi sắp không thở được rồi, anh có thể…”
Oguri Shun “vụt” một cái ngồi dậy, chỉ vào cậu:
“Jaejoong, cậu, cậu đần lắm!”
Kim Jaejoong vội vàng gật đầu, kéo tay hắn ra:
“Tôi đần tôi đần.”
“Cậu ngốc lắm!”
“Tôi ngốc tôi ngốc!” Rốt cuộc bò được dậy.
“Cậu không biết mình bị lợi dụng!”
“Đúng đúng! Tôi không biết… Hả?!” Kim Jaejoong theo bản năng gật đầu, mờ mịt nhìn Oguri Shun, Oguri Shun bắt đầu mượn rượu giả điên, lắc lắc vai cậu đến tóc rối tung.
Bị Oguri Shun lắc đến choáng váng đầu, Kim Jaejoong nôn oẹ một tiếng, Oguri Shun cũng nôn ra.
(⊙﹏⊙) ...
Park tổng hành đi tới định nâng Oguri Shun dậy, kết quả mình cũng trúng đạn, cuối cùng anh bị cả hai người nôn vào người, đành phải đỡ Oguri Shun đang nằm ngủ trên thảm đi tắm.
“Cậu Kim à, cậu đi tắm trước đi, tôi gọi phòng quản lý mang hai chiếc áo sơ mi mới lên.” Park Joong Jin vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa nói với cậu, hai khối cơ ngực cùng sáu múi cơ bụng lộ ra trước mặt bạn Kim, trên người vẫn còn dính nước từ lúc đỡ Oguri Shun, Kim Jaejoong lắc lắc đầu, vừa cúi đầu liền thấy trên tay có gì đó đỏ đỏ, vội vàng soi gương, một chất lỏng đỏ rực đang từ từ chảy ra từ lỗ mũi.
Park Joong Jin ra ngoài gọi cho phòng quản lý xong lại ở trần quay lại, cầm điện thoại của Kim Jaejoong trong tay:
“Di động cậu kêu này, ơ? Sao cậu lại che mặt?”
Kim Jaejoong khóc không ra nước mắt nói:
“Cái kia, có thể lấy giùm tôi ít bông được không?”
Park Joong Jin không biết nên khóc hay nên cười, giơ điện thoại lên nói:
“Cậu có muốn nghe không?”
“Ai gọi vậy?”?”
Park Joong Jin nhìn lại, có chút bối rối nói:
“Cuồng ngược đãi?”
( °Д °;)...
Ah ah ah!!!
. °•(((p(≥□≤)q)))•°. °.
“Là anh ấy! Là anh ấy gọi đấy! Làm sao bây giờ, tôi chết chắc rồi, ah ah ah…”
“Ai cơ??”
“Jung Yunho ấy!...”
Park Joong Jin trầm ngâm một lát, nói với người đang điên cuồng kia:
“Cậu nói với cậu ta sự thật là ổn thôi mà đúng không?”
“Nói cái gì?! Anh ấy hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi gặp các anh à? Anh ấy hỏi tôi làm gì, tôi lại nói đang tắm uyên ương chắc?!” Kim Jaejoong càng nói càng sợ hãi, dứt khoát tắt nước, kéo một cái khăn tắm bọc người lại rồi chạy vội ra ngoài, Park Joong Jin vừa quay đầu lại nhìn cậu, bật cười, tên nhóc này vừa run rẩy vừa chui vào trong chăn bọc mình thành bánh chưng, chỉ để lộ hai mắt với mũi ra bên ngoài, nói với anh, “Ông đây không nghe!”
Cậu vừa nói xong, điện thoại cũng ngừng kêu, hai người đều thở phào. Nhưng ngay sau đó, di động Park Joong Jin lại vang lên…
Nhìn chiếc bánh chưng trong mũi còn nhét hai cục giấy vệ sinh, Park Joong Jin giải thích với người đầu bên kia điện thoại:
“Vì tôi sắp về Hàn Quốc nên mới gọi Jaejoong qua chơi một lát.” Lại nói vài câu, Kim Jaejoong dựng tai lên nghe lén, Park Joong Jin đột nhiên đưa di động tới trước mặt cậu, “Cậu ta bảo cậu nghe.”
Kim Jaejoong đành phải cầm lấy điện thoại:
“Alo?...”
“Trong 5 phút phải xuống đây, anh ở dưới tầng.” Giọng nói không nghe ra cảm xúc.
Kim Jaejoong nuốt nước miếng trả lại di động cho Park tổng hành, ôm chăn run rẩy.
Có người gõ cửa phòng, Park Joong Jin đi ra, lúc quay lại cầm theo bộ vest hoàn toàn mới, Kim Jaejoong không nói nhiều vội vàng nhận lấy rồi mặc vào, Park Joong Jin như muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Với thần kinh thô của Kim Jaejoong, nếu là nhìn người khác chắc chắn sẽ không nhận ra, nhưng người đẹp trai như Park tổng hành lại khác.
Cậu mở to mắt nhìn Park đẹp trai, buột miệng hỏi:
“Có phải anh có việc muốn nói với tôi không?” Jung biến thái đang ở dưới chờ giết tôi, anh phải nói nhanh lên đấy!
Park tổng hành quả thật nói rất nhanh:
“Jaejoong à, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu một câu… Jung Yunho không đơn giản như cậu nghĩ đâu.” Sau đó mặc kệ bạn Kim đang đơ người, sửa sang lại cho Oguri Shun đang ngủ say như chết.
“Cái này… Sau này chúng ta nói chuyện nhé!”
Kim Jaejoong cứ thế vội vàng chạy xuống tầng.
Ngốc manh một đường chạy cuống quít, vào trong xe liền hổn hển thở gấp, mắt nhìn Jung Yunho, vội vàng nói:
“A kịp rồi! Chưa đến 5 phút đâu!”
Jung Yunho nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh, lại nhìn hai cục giấy nhét trong mũi cậu, mày nhíu chặt:
“Sao lại chảy máu mũi?”
“Hức ——“ Ngốc manh mắt đảo vòng quanh, “Huyết quản của em yếu quá!”
Một giây sau Jung Yunho nghiêng người đối diện với cậu, một tay cởi cúc áo sơ mi trước ngực, tay kia nâng cằm Kim Jaejoong lên, bên dưới áo sơ mi màu đen là xuân sắc quyến rũ, người đàn ông trước mặt cậu vứt bỏ mặt băng sơn cứng nhắc, nở nụ cười tràn ngập mị lực nói:
“Thật sao?...”
(,,)
Hai cục giấy nhét trong mũi Kim Jaejoong lại thấm ướt máu mũi đỏ tươi.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy Kim Jaejoong bị mê hoặc, Jung Yunho chẳng những không cười với cậu nữa mà lại lạnh lùng buông tay, bắt đầu im lặng không nói gì.
“… Yunho?” Ngốc manh mỗi lần gọi cái tên này là tim lại đập thình thịch kinh hoảng, thầm than vãn sao mình lại hẹn hò với người nguy hiểm như vậy? Nếu là Oguri Shun hay Park tổng hành thì có khi còn giữ lại được chút máu.
Bạn Jung không biết có phải đã từng học cách đọc suy nghĩ của người khác hay không, lạnh lùng nói:
“Có phải em đang nghĩ nếu mình hẹn hò với người khác thì sống lâu hơn đúng không?”
Người đàn ông này thật đáng sợ! Cậu vội vàng nịnh nọt nói:
“Người ta cảm thấy hẹn hò với Yunho là vui nhất đó!”
Thấy sắc mặt người nào đó tựa hồ có chút hoà hoãn, lại không ngừng cố gắng:
“Tuy dáng người Park tổng hành cũng không tệ, nhưng em cảm thấy Yunho hợp với em hơn!”
“… Em ngay cả cơ thể Park tổng hành cũng nhìn thấy rồi?” Người nào đó một lần nữa đen mặt.
Kim Jaejoong thầm than trong lòng, chết rồi.
Đột nhiên phát hiện khung cảnh bên ngoài rất lạ:
“… Ủa? Chúng ta đi đâu vậy?” Kim Jaejoong dán mặt lên cửa sổ, mong chờ.
Jung Yunho dừng xe trước cửa một toà nhà, Kim Jaejoong nhìn qua cửa hoành tráng như cửa cung điện, thấy một toà nhà cũng chẳng khác gì cung điện.
“Đây là đâu? Chúng ta ăn cơm ở đây à?”
“Ừ.” Trong lúc nói chuyện, cửa to mở rộng, Yunho lái xe đi vào, Kim Jaejoong lúc xuống xe nghe anh nói, “Chú ý lễ nghi.”
“Hử? Vâng!” ngốc manh đang thưởng thức nhà hàng vô cùng khí phái này, tay đột nhiên bị Jung Yunho cầm lấy, kinh hãi giãy dụa, “Nhỡ bị phóng viên chụp được thì sao?! Mau buông em ra.”
Trong lúc hai người còn đang lôi kéo, một người đi ra cửa, Jung Yunho thấy liền ngừng động tác, Kim ngốc manh lúc này vẫn đang cố kéo từng ngón tay của người nào đó ra, mắt liếc qua phát hiện có người đến, tưởng là nhân viên tiếp tân —— Lại nói nhân viên này tuy tuổi hơn lớn, nhưng bộ dáng thướt tha thuỳ mị kia người thường không thể nào sánh được.
Ngốc manh cố kéo tay người nào đó ra không được, ngại ngùng giơ chữ “V” với bà:
“Xin chào, chúng tôi có hai người!”
Vị phu nhân kia khiếp sợ nhìn hai người tay nắm chặt tay lại nhìn Jung Yunho, chần chờ nói:
“Đây là…”
“Mẹ, cậu ấy tên là Kim Jaejoong.” Jung Yunho đẩy người ra trước mặt bà, nói.
Từ câu nói này trở đi, Kim Jaejoong liền cảm giác mình như lạc trong ảo giác, hết thảy đều là ảo giác, mẹ Jung Yunho nghe cậu nói xong thì kinh ngạc thoáng chốc, ánh mắt kinh ngạc khi thấy đôi mắt khiếp đảm ướt nước như bé thỏ con sợ tới mức chấn kinh của Kim Jaejoong liền dần dần trở nên bình tĩnh, sau đó nở nụ cười dịu dàng, hức… Nhưng mà có chút giống nụ cười của bạn Jung, phúc hắc vô cùng.
Thấy Kim Jaejoong vội vàng lấy giấy nhét trong mũi xuống, vị phu nhân kia liền ưu nhã khoát tay:
“Mau vào đi.”
“Ah! Vâng!”
Kim Jaejoong đến giờ vẫn vô cùng kinh ngạc, cái này không khoa học! Chẳng giống tình tiết trong truyện chút nào!
Nhưng mà Jung Yunho đã kéo tay cậu đi vào trong đại sảnh xa hoa theo phong cách hoàng gia châu Âu, Kim Jaejoong đang giẫm trên thảm cực dày —— Thích quá! Ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy, như đang đi trên mây vậy.
Kim Jaejoong nhìn người đàn ông không nói một lời kia, đây chính là bay lên đầu cành làm phượng hoàng sao?
“Ba cháu đâu rồi ạ?” Jung Yunho cởi áo khoác đưa cho lão quản gia.
“Thiếu gia, chủ tịch đi Singapore rồi.”
Quản gia là một ông lão già đến mức có thể làm ông của Kim Jaejoong, trên mặt ông tràn đầy dấu vết của năm tháng, nhìn rất hiền từ, ông đi đến trước mặt Kim Jaejoong, Kim Jaejoong vội vàng cúi chào, đỏ mặt đưa áo khoác của mình cho ông.
“Yunho à, sao con trở về đột ngột vậy, không báo trước với mẹ một tiếng, mẹ chuẩn bị đồ ăn con thích cho con ——
Jung phu nhân lời còn chưa nói hết, Jung Yunho đã tiếp lời:
“Con nhất thời muốn dẫn Jaejoong về nhà cho ba mẹ xem, nhưng mà nếu nói trước, ba con lại càng không chịu ở nhà đúng không?”
Jung phu nhân chỉ biết thở dài, Kim Jaejoong cứng đơ người đứng tại chỗ, trong chốc lát muốn phá vỡ cục diện bế tắc, cúi đầu 90 độ nói với Jung phu nhân, giọng nói trong trẻo, hai bên má hồng rực:
“Dì à, con tên là Kim Jaejoong, là trợ lý kiêm đại diện cho sản phẩm của Jung tổng, bọn con… Kỳ thật cũng không phải là quan hệ mà dì nghĩ, là công ty muốn chúng con diễn kịch trước mặt công chúng thôi, trên thực tế không phải như vậy đâu… Jung tổng sợ hai người hiểu lầm nên dẫn con tới ——
“Con đang hẹn hò với cậu ấy.” Jung Yunho cắt ngang lời Kim Jaejoong, hai ánh mắt khiếp sợ liền tập trung trên người anh, anh vẫn bình tĩnh trấn định nói, “Con muốn kết hôn với cậu ấy.”
“Kết, kết hôn?!” Jung phu nhân kinh hô.
Kim Jaejoong nghe được câu “Con đang hẹn hò với cậu ấy.” liền im bặt, mở to mắt nhìn Jung Yunho, ngay cả cổ cũng cứng đơ không quay lại được.
Cái này không khoa học chút nào… Kim Jaejoong cậu vừa mới tìm được cảm xúc để diễn! Hương vị ngược vừa mới xuất hiện đôi chút đã bị một câu tỏ tình của Jung tổng giết chết là sao hả?!
Anh à, anh có đọc kịch bản không vậy?...
Nhưng mà, lúc nãy cậu thật sự rất lo lắng, cậu sợ cậu nói những lời kia xong, Jung Yunho sẽ không phản bác. Nhưng mà anh không những phản bác, mà còn chưa nghe xong lời cậu nói đã cắt đứt!
Tim Kim Jaejoong đập càng ngày càng nhanh, cậu biết rõ cậu đã bị người nào đó hoàn toàn bắt được. Nhưng mà sao người nào đó lại có vẻ mặt như bị ngược thế kia?...
Cậu đã làm gì anh sao? Chưa làm gì mà… Làm sao vậy? (⊙﹏⊙). . .
Kim Jaejoong cùng Jung phu nhân miễn cưỡng trò chuyện, kỳ thật Jung phu nhân rất biết kiềm chế cảm xúc, dường như cũng không phải quá chán ghét cậu, như một chị gái ấm áp vậy.
Mà bạn Jung chỉ ngồi yên ở một bên, lạnh lùng uống cà phê đen, đợi hai người trò chuyện được khoảng 10 phút liền đứng lên nói với Jung phu nhân:
“Muộn rồi, con dẫn cậu ấy đi lên nghỉ ngơi.” Nhìn bạn Kim đang ngồi bóc quýt, “Đi lên nào.”

“Nha…” Có chút bối rối nhìn Jung phu nhân, chậm chạp đứng dậy, Jung phu nhân cười gật gật đầu với cậu, Jung Yunho quay người lên lầu, Kim Jaejoong vội vàng đuổi theo.

Dec 30, 2014

[KHNGCPS] Part 50

Part 50
Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Kim hủ nam vui vẻ nhìn trưởng phòng kỹ thuật đẹp trai Kim Hyunjoong đang đứng ngoài cửa:
“Ya! Trưởng phòng Kim!” Cực phẩm cường thụ nha!
Kim Hyunjoong tuy cũng có hảo cảm với đại diện Kim, nhưng hảo cảm dù sao cũng chỉ là hảo cảm, trên người Kim Jaejoong có dán mác “Vật thuộc sở hữu của Jung tổng”, bởi vậy vẫn giữ khoảng cách nhất định… Thấy người nào đó nhiệt tình như lửa muốn nhào lên chấm mút thì vội lùi một bước, mỉm cười nói:
“Chào đại diện Kim.”
Thấy người nào đó nhiệt tình chào trưởng phòng Kim như vậy, Jung tổng khẽ nhíu mày, không vui dù đã cố giấu nhưng vẫn hiện rõ trên gương mặt, Kim Hyunjoong vội vàng báo cáo: “Tôi ngồi đợi trong văn phòng mãi không thấy anh đến, tôi đang định về phòng trước.”
Sự lạnh lùng của trưởng phòng Kim dội một chậu nước lạnh lên Kim hủ nam, ỉu xìu nhìn về phía Jung boss, Jung boss ra khỏi thang máy, nói với trưởng phòng Kim đang đi phía sau:
“Chuyện gì?”
Kim Hyunjoong khó xử nhìn người nào đó đang cười dâm đãng với mình:
“Cái này…”
Jung Yunho quay đầu nhìn bạn hủ nam, đẩy cửa nói:
“Không có việc gì, cậu ấy nghe không hiểu đâu.”
“Ah được, lúc trước *^*^&(*%&^%...”
Sau đó là một phen thảo luận bằng những từ ngữ chuyên ngành cao siêu.
Kim Jaejoong nghe không hiểu nên không tập trung chút nào. 10 phút sau, nói chuyện được một lúc, thừa dịp Jung boss cúi đầu xem báo cáo, Kim hủ nam liền lao tới chỗ cực phẩm cường thụ đang định đi ra.
Kim Hyunjoong nhìn người kia rón rén lại gần mình, mặt tràn đầy hắc tuyến, đối phương lại mở to mắt cười ngọt ngào với anh:
“Hôm nọ tôi thấy trên bàn anh có một hộp trà hoa cúc rất to.”
“À, đó là quản lý Thần Mộ tặng tôi.” Kim Hyunjoong vừa cười vừa mở cửa:
Mắt Kim Jaejoong lúc này còn sáng hơn:
“Anh cảm thấy quản lý Thần là người như thế nào?”
Kim Hyunjoong nghĩ nghĩ:
“Đối xử với mọi người rất tốt.”
“Vậy đối với anh thì sao?”
Kim Hyunjoong đột nhiên cảm thấy người này giống hệt mấy bác gái ngày ngày hóng chuyện thích đi làm mai mối, nhưng vẫn cười nói:
“Đối với tôi cũng rất tốt.”
Kim Jaejoong cười tủm tỉm định mở miệng, chợt nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau:
“Kim Jaejoong, đủ rồi đấy.”
Kim Hyunjoong nắm lấy móng vuốt người nào đó đang vươn ra:
“Cậu cứ quay lại đi.” Sau đó đóng chặt cửa.
Kim Jaejoong nhìn tay được cường thụ sờ qua, không tim không phổi giơ lên lắc lắc trước mặt bạn Jung:
“Cực phẩm thụ nha!” ( ̄▽ ̄)v
Áp suất của người nào đó đã sớm tụt đến mức âm, lạnh nhạt nói với cậu:
“Có phải tất cả đàn ông, ai em cũng muốn dụ dỗ không?”
Kim Jaejoong sững sờ, xoa xoa cằm nghiêm túc trả lời:
“Cũng không hẳn là tất cả… Chỉ những ai đẹp trai mới không nhịn được thôi!”
Nghe thấy đối phương hừ lạnh một tiếng, Kim hủ nam có chút sợ hãi, mắt đảo vòng, định nói lảng sang chuyện khác:
“Kỳ thật Oguri Shun cùng Park tổng hành cũng coi như là cực phẩm, nếu ở trong hội của bọn em nhất định sẽ được coi là nam thần…”
Kim hủ nam vẻ mặt xấu hổ phát hiện Jung nam thần mặt càng ngày càng đen…
Biết vậy không đổi chủ đề nữa.
Đặt báo cáo xuống, Jung Yunho dùng đôi mắt đen nhìn rõ hết thảy mà nhìn cậu:
“Vậy em cảm thấy anh thế nào?”
Kim Jaejoong nhào tới, trán cọ qua cọ lại trên cổ người nào đó, dùng hành động biểu đạt hết thảy.
Ai ngờ Jung Yunho đẩy cậu ra, nhìn thẳng vào cậu:
“Kim Jaejoong, nếu có một ngày anh yêu người gọi là cường thụ kia, em sẽ làm gì?”
Kim Jaejoong ngồi trong lòng anh, hai tay đặt trước ngực anh đột nhiên túm chặt áo sơ mi:
“Cái, cái này…”
Jung Yunho nhìn chằm chằm cậu:
“Cái này làm sao?”
Người nào đó liền trả lời vô cùng hiển nhiên:
“Vậy phải xem người kia có đẹp trai hay không đã.”
Một giây sau, ánh mắt của Jung Yunho nhìn cậu khiến cậu rùng mình, Kim Jaejoong vội vàng lui ra phía sau 200 bước, khiếp đảm bổ sung:
“Thấp hơn anh 2, 3cm là tốt nhất…”
Jung Yunho cúi đầu cố giấu vẻ mặt của mình, nhìn báo cáo lạnh lùng nói:
“Em đi ra ngoài đi.”
“Hức, dạ vâng.”
Hình như mình chọc giận người nào đó rồi. Làm sao bây giờ? ╥﹏╥
Kim Jaejoong vừa ra khỏi văn phòng liền thấy Lee Taemin đang vội vã đi tới, nhắc đến người này, Kim Jaejoong cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng biết cậu và bạn Jung có quan hệ không bình thường, vì sao Lee Taemin vẫn chẳng quan tâm?
Kim Jaejoong chậc chậc ra vẻ đáng tiếc khiến Lee Taemin toàn thân không được tự nhiên, bạn Kim dùng giọng mà đối phương cũng có thể nghe thấy mà tự nhủ:
“Thật không hiểu nổi mấy tiểu thụ nghĩ gì. Haizzz!”
“Anh nói cái gì!” Lee Taemin nhịn không được lớn tiếng nói, bạn Kim đã sớm cưỡi mây lướt gió mà chạy đi, Lee Taemin khống chế tốt cảm xúc mới gõ cửa văn phòng Jung tổng.
Không nghĩ tới Jung Yunho lại tự mình mở cửa, dường như đã sớm đoán được cậu ta sẽ tới, nói:
“Đợi cậu lâu rồi.”
——
Bên này, Kim tổng công đại nhân thật sự không biết tại sao mình lại chọc giận Jung tổng, xoa xoa cằm suy nghĩ một hồi mà vẫn không ra, quyết định đi hỏi bạn Shim Changmin, vì vậy cầm điện thoại gọi, chờ một hồi, điện thoại rốt cuộc kết nối, cậu dùng giọng ngọt chết người nói:
“Min Min ~”
Đối phương “Cạch” một tiếng cúp điện thoại luôn, Kim tổng công điên rồi, gọi lại thì nghe thấy tin nhắn tự động, Kim Jaejoong biết rõ, đây là lời nhắn Shim Changmin dùng mỗi lần bận viết bản thảo: Đang lê lết viết bản thảo, ba mẹ, chủ biên và bác chủ nhà trọ xin hãy để lại lời nhắn, Kim ngốc manh xin hãy cúp máy luôn, cảm ơn!
Kim Jaejoong giận đến hộc máu, đứng đơ tại chỗ trừng điện thoại, đúng lúc này màn hình di động sáng lên, Kim Jaejoong vội vàng ấn nghe, vui vẻ nói:
“Min Min, Min Min à ~”
“Jaejoong à? Tôi là Park Joong Jin.”
Kim Jaejoong nhìn lại điện thoại, vội vàng nói:
“Park tổng hành! Anh tìm tôi có việc gì à?”
“Là thế này…”
Bên phía Park tổng hành tựa hồ có người đang làm ầm ĩ, cộng thêm giọng Park tổng hành mang theo chút khó xử kỳ lạ, Kim Jaejoong bất giác khẩn trương, “Oguri Shun đêm qua ở cùng với tôi.”
Kim Jaejoong thầm mặc niệm với chính mình khi lúc này vẫn còn YY.
Park Joong Jin tiếp tục nói với cậu:
“Anh ta uống rất nhiều rượu, tôi nghĩ sáng ra tỉnh hẳn sẽ bình thường trở lại, chúng tôi vốn định bay về nước luôn, nhưng anh ta tâm tình không ổn, tôi nghĩ nguyên nhân anh ta trở thành như vậy là vì… Cậu.”
Kim Jaejoong giật mình, vừa rồi là mặc niệm, giờ đã thành nén bi thương rồi, trong lòng thầm thở dài: Tự dưng lại nợ tình nha ~
Vì vậy dứt khoát hỏi Park tổng hành:
“Hay là —— Tôi tan tầm sẽ qua gặp anh ấy được không?”
Bên kia dường như còn bối rối hơn cậu, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói:
“… Nếu tiện thì cậu qua đi.” Sau đó Park tổng hành nói số phòng bên khách sạn Đông Phương Quân Duyệt cho cậu rồi cúp máy.
Kim Jaejoong cúp máy, việc đầu tiên nghĩ tới là —— Việc này có cần nói cho bạn Jung biết không?...
Thôi, Jung băng sơn hiện giờ tâm tình không tốt, không đi trêu chọc thì tốt hơn… Dù sao ngài Shun trước giờ vẫn ở thế ngươi chết ta sống với anh ấy, nếu nói cho anh biết, chắc chắn sẽ không để mình đi, đúng vậy! Cậu cũng phải có bạn bè riêng chứ!
Giơ tay, Kim Jaejoong thầm hạ quyết tâm. Tối nay, gặp ngài Shun!
Gần 8:30 tối, Jung Yunho vừa mới xem hết các hạng mục hợp tác với nước Anh và Đức, nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế da, Lee Taemin bê cà phê đến đặt trước mặt anh:
“Cà phê của anh đây.”
“Ừ.”
“Han tổng hành vừa gọi điện tới, nói đã bàn bạc thành công với các xưởng bên Hongkong, ngày mai sẽ bắt đầu việc hợp tác.”
“Ừ.” Giọng anh vẫn bình tĩnh như trước.
“Đúng rồi, hôm nay trợ lý Kim vừa tan tầm liền vội vã quét thẻ đi về.”
Jung Yunho chậm rãi mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế nói:
“Có nghe được là vì sao không?”
“Không, chỉ là lúc làm việc thì cứ nhìn ra ngoài, đến giờ thì vội vã xuống lầu đi luôn.” Lee Taemin báo cáo chi tiết, nhìn Jung băng sơn khó được khi ngẩn người, cẩn thận thăm dò, “Có cần tôi đi điều tra anh ta đi đâu không?”

“Không cần.” Jung Yunho nói xong liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo trên giá, “Cậu thu dọn xong thì về đi.” Nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.

Dec 29, 2014

[NDNKKĐD] Part 41

Part 41

Yunho đang rơi vào trầm tư suy nghĩ, Jaejoong đột nhiên quay đầu dò xét.

“Anh?” Jaejoong quơ quơ tay trước mặt hắn: “Đang nghĩ gì vậy?”

“Ha ha.” Yunho cười cười, “Nghĩ về em đấy.”

“Hì hì, em cũng đoán thế.”

“Khụ khụ ————

Bong Ue Gon ở đằng trước ho khan một tiếng.

Jaejoong làm như không nghe thấy còn nói thêm: “Anh, nửa tháng trước không phải em mang dao cạo râu cho anh rồi sao? Sao mặt anh lại sần sùi thế kia hả?”

Yunho sờ sờ mặt mình, thở dài, “Ngày hôm đó anh vừa cạo xong, khi cảnh sát kiểm tra phòng đã tịch thu luôn rồi.”

“Cmn*, khốn nạn!” Jaejoong thấp giọng mắng một câu, “Anh, chúng ta trước tiên về nhà để anh tắm rửa thay quần áo đã?”

“Ừ, anh cũng nghĩ vậy.”

Lúc này Bong Ue Gon qua đầu lại nói thêm một câu: “Tôi ngay từ đầu đã hướng đến nhà hai ngài rồi.”

Yunho cười rộ lên, “Ue Gon, anh em chúng ta nói nhiều hoá không hay, chờ tao tắm rửa một trận, chúng ta đi uống rượu, không say không về.”

“Ha ha.” Ue Gon sảng khoái cười ha hả, “Buổi sáng nay em trai mày cũng nói với tao vậy đó.”

Yunho và Jaejoong nhìn nhau cười cười.

“Quả nhiên là một đôi a.” Ue Gon mở nhạc, bài hát sống động vang lên, Ue Gon vừa lái xe vừa lẩm bẩm theo bài hát lại còn lắc lư người khiến cả hai người ngồi phía sau vô cùng hốt hoảng.

Về đến nhà, Yunho đi tắm rửa, Jaejoong vào phòng ngủ chuẩn bị quần áo cho Yunho, Ue Gon lo lắng liền gọi điện cho Bong Bum thông báo một tiếng, nói cho ông biết Yunho đã được thả, nhưng điện thoại gọi một hồi vẫn không có ai nghe máy. Lúc này Yunho cũng vừa tắm xong, Ue Gon liền không gọi nữa, mà gửi tin nhắn.

Yunho sau khi tắm rửa, thay quần áo, cả người lại sáng sủa như trước, hết thảy đã sẵn sàng, cả ba người ra cửa tiến thẳng đến nhà hàng.

Đã đặt bàn, thức ăn, rượu ngon đầy đủ, Yunho đứng dậy mở chai rượu, rót đầy ba ly, cả ba người dều đứng lên, Jaejoong còn phải dựa vào bàn, cùng nâng cốc, hô to một tiếng “cạn”, ba ly rượu cạn sạch.

Yunho lại rót đầy cả ba ly, Ue Gon đứng lên cười nói: “Chúng ta lâu lắm với có được một ngày như hôm nay, đã sớm muốn cùng hai người uống một trận rồi.”

Yunho nắm chặt bả vai Ue Gon, dùng sức: “Ue Gon, lần này mày giúp tao ân lớn rồi, tao chỉ muốn nói rằng, nếu có kiếp sau, mày làm cha tao đi, để tao báo đáp mày.”

“Ặc.” Ue Gon suýt chút nữa phun hết rượu ra, “Tao nói mày Jung Yunho, mày nói làm tao thấy áp lực lắm! Không nói nhiều nữa, uống!”

Ly rượu chạm một cái, cả hai người uống hết, lúc này đồ ăn cũng đã được bê lên, cả ba người cùng dùng bữa.

Jaejoong bốc một hạt đậu phộng cho vào mồm, sau đó chống gậy đứng dậy: “Anh, còn chưa đến một tháng em có thể không cần cái này nữa rồi, có phải nên đặc biệt chúc mừng.”

“Ha ha đúng a!” Yunho giơ chén rượu, “Đến, chúc mừng chúc mừng.”

“Thế nhưng cũng phải nói, lúc đầu Jaejoong tự mình hồi phục, lúc ấy thật đúng là ——

“Khục khục, Ue Gon hyung!”

“Được rồi, không nói.”

“Nói đi, Ue Gon!”

Ue Gon bất đắc dĩ bỏ đũa xuống, khoanh tay, thanh âm buồn bực: “Hai người chúng mày, cứ làm khó tao a.”

“Nói đi, Ue Gon.” Yunho chăm chú nhìn Ue Gon, “Tao một tháng nay không biết chuyện gì bên ngoài, chả lẽ mày không muốn nói cho tao biết chút ít sao?” Vừa nói Yunho vừa nhìn về phía Jaejoong, Jaejoong nhận thua thở dài nói: “Được rồi, Ue Gon hyung, hyung nói đi.”

“Tao nói.” Ue Gon bày ra vẻ tư thái muốn diễn thuyết: “Buổi sáng hôm đó tao vừa dậy đã không tìm thấy Jaejoong, xuống gác xem, Jaejoong ở đó tự tập đi, tao vừa định qua chỗ đó, liền thấy Jaejoong đứng không vững ngã xuống.”

Yunho cau mày, nhìn Jaejoong hỏi: “Rồi khóc?”

Jaejoong rụt cổ, gật đầu: “Vâng.”

“Nhẫn nhịn lâu như vậy, khóc to lên mới dễ chịu.”

“Tao cũng cảm thấy như vậy.” Ue Gon hai tay tán thành, “Lúc ấy tao thấy như chực khóc luôn.”

“Chuyện đó cũng qua rồi, bằng không thì em đã kể chuyện đó cho các anh nghe a.” Jaejoong kháng nghị.

“Được được được.” Ue Gon liền kể tiếp: “Hôm đó tao vội vàng đưa Jaejoong đi bệnh viện, bác sĩ nói không có gì trở ngại tao mới dám đưa Jaejoong về. Sau khi về, Jaejoong tự khoá mình trong phòng, cơm không ăn, nước không uống, dù thế nào cũng không chịu mở cửa phòng cho tao, thế nhưng sáng sớm hôm sau, thằng nhóc vô lương tâm làm như không có chuyện gì, đi ra ngoài nói với tao một đống lời xin lỗi, gì mà đã khiến tao lo lắng, còn nói về sau sẽ chú ý luyện tập vừa phải, không làm quá sức, mấy ngày hôm sau đích thật là làm như đã hứa, lúc đấy tao mới yên tâm.”

“Lúc ấy thật sự xin lỗi Ue Gon hyung, em khoá cửa phòng suy nghĩ nhiều chuyện rồi.”

“Được rồi, được rồi, hôm nay có thể đừng để hyung nghe đến hai từ cám ơn, xin lỗi được không hả?”

“Tuân mệnh!” Hai anh em trăm miệng một lời.

Ba người cùng nhau ăn bữa cơm này hơn ba tiếng đồng hồ, tâm tình vốn quá kích động, cảm xúc càng tăng vọt do rượu, Jaejoong say mèm, ôm chân Yunho, gối đầu lên đầu gối hắn, miệng cũng không an phận, lẩm bẩm: “Anh, em vẫn yêu anh a, chúng ta rốt cục có thể ở bên nhau rồi.”

Jaejoong ngẩng đầu, gương mặt hồng hồng đối với Yunho cười ngây ngô, túm tay Yunho, ôm chặt: “Anh, đừng bao giờ buông tay em, giống như bây giờ…”

Jaejoong dùng sức ôm tay Yunho: “Nắm chặt tay em đi anh.” Nói xong Jaejoong ngã nhào vào người Yunho, cánh tay bám chặt quanh eo hắn, đôi mắt say mèm không mở ra được nữa rồi.

Yunho cũng say không kém, nhìn Jaejoong trước mặt có chút mờ ảo, hắn nắm chặt tay Jaejoong, mười ngón tay giao nhau, không một khe hở.

“Jaejoong a, Jaejoong a… “ Yunho khẽ gọi, cúi xuống, miệng dán lên má nóng bừng của Jaejoong, giữ nhẹ cằm cậu, sau đó bờ môi chậm rãi di động, nhẹ nhàng hôn khắp mặt Jaejoong, dường như không mang theo chút dục vọng nào, chỉ muốn cẩn thận ôm cậu, để cảm xúc chân thật điều khiển, để mọi thứ trở nên rõ ràng, để chính bản thân an tâm.

Trong mơ hồ, Jaejoong bị ngứa ngáy trên mặt làm cho tỉnh, vươn tay gãi mặt, lại thè lưỡi liếm liếm môi, bị thứ mềm mềm ngăn chặn, vô thức dùng đầu lưỡi cuốn lấy thứ kia, kéo vào khoang miệng ẩm ướt của mình, triền miên không dứt.

Bong Ue Gon ghé vào mặt bàn, mắt mở không nổi, mí mắt như đeo chì, đêm nay uống thoải mái đến say mèm, quả nhiên quẳng được cục nợ phiền muộn liền uống không biết tiết chế, trước mắt là đống đồ vật trái trái phải phải lọ lọ chai chai. Mắt Ue Gon như hoa lên, đúng rồi! Jaejoong và Yunho đâu rồi? Toàn thân đã nhuyễn như bún, Ue Gon vẫn cố tập trung tỉnh táo, ngẩng đầu, liền nhìn thấy hình ảnh khiến mạch máu bản thân căng trào, đại não thanh tỉnh hẳn.

OMG! Jaejoong ôm cổ Yunho, Yunho đỡ ót Jaejoong, hai người hôn nhau thắm thiết!

Này hai người đã hoàn toàn xem thằng bạn này là không khí sao… Ue Gon lo lắng bọn họ sẽ mất lý trí diễn một cảnh hạn chế người nhìn mất.

Tuy đã sớm tiếp nhận chuyện Yunho và Jaejoong yêu nhau, nhưng một chút tâm lý cũng chưa chuẩn bị, hai người con trai sờ sờ trước mặt hôn lưỡi… khiến Ue Gon mặt đỏ tía tai…

Đột nhiên nhớ tới hôm nay trước khi đi đã nhắn tin cho Bong Bum, cũng không biết ông đã trở về chưa, lấy điện thoại ra, Ue Gon mở khoá, vậy mà một tin nhắn cũng không có… Kỳ lạ … Kỳ lạ… Bong Bum chưa bao giờ không xem tin nhắn của con trai mình, đi làm cái gì sao? Bận đến mức nhắn lại một tin cũng không có thời gian? Trong lòng bùng lên thứ giận dữ vô danh, Ue Gon cầm chai bia, trực tiếp rót ào vào cốc.

Rất phiền… Rất phiền cái loại cảm giác bị xem nhẹ này…

Jaejoong trong lúc hôn đã ngủ thiếp đi, Yunho chăm chú nhìn gương mặt gần trong gang tấc, bé con của hắn… Cảm giác có thể ôm vào lòng một lần nữa, thật sự cảm thấy những chuyện đã trải qua không hề gì.

Yunho vẫn còn sót lại chút thần trí thanh tỉnh, hắn giật mình, trong phòng còn có người thứ ba, bạn của hắn… Yunho đem Jaejoong đỡ dựa vào bàn, sau đó vịn bàn đứng dậy, đầu nặng trịch làm hắn đứng không vững, bước về phía Ue Gon, Ue Gon vẫn còn uống, Yunho đoạt lấy chai rượu, lớn giọng nói: “Đừng uống nữa, Ue Gon.”

Ue Gon vẫy vẫy tay, muốn cướp lại chai rượu. “Yunho, đừng cản tao, tao còn chưa uống đủ.”

Yunho cũng không thuận theo, “Uống nữa sẽ không về được.”

“Không việc gì, tí nữa bắt xe về.”

“Không, không được, tao phải bảo vệ anh em tốt của tao, mày không thể uống nữa.”

Ue Gon hơi cúi đầu xuống, không lay chuyển được Yunho, vì vậy thoả hiệp nói: “Được rồi, được rồi, không uống nữa, giờ đi luôn?”

“Ừ.” Yunho gật đầu, “Tao đi gọi nhân viên thanh toán.” Nói xong ngất ngưởng đi.

Yunho thanh toán xong, quay lại đỡ Jaejoong, cậu đã say đến bất tỉnh nhân sự, chính hắn đi đường còn có chút phiêu, lưng cõng Jaejoong không xong, chỉ còn cách đỡ dìu cậu đi, vẫn không quên hỏi người bên cạnh: “Thế nào Ue Gon, đi được không?”

Ue Gon cười ha hả: “Không vấn đề, vốn là không sao, để mày có chút kích thích thôi.”

Yunho lập tức nhớ tới chuyện vừa rồi, trên mặt đỏ bừng một tầng, kỳ thật mới rồi còn có phản ứng, cứng ngạnh khiến hắn khó chịu, lúc đi thanh toán đã rẽ vào toilet, dùng nước lạnh té lên mặt mới đẩy lùi được hoả nóng đang bùng lên.

Ra đến cửa khách sạn, Yunho gọi taxi, nhét cả hai người vào, sau đó hắn cũng vào theo.

“Ue Gon, đọc địa chỉ đi, tao đưa mày về trước.”

Ue Gon nói địa chỉ bất đắc dĩ nói: “Thật là, tao đàn ông con trai thế này, còn sự bị cướp sắc giữa đường sao.”

Lúc này, Jaejoong ngồi giữa hai người, bị kẹp chặt, giật giật thân thể, miệng lẩm bẩm, Yunho và Ue Gon sửng sốt, nghe một từ cũng không hiểu.

“Mơ gì sao?” Ue Gon cười cười, nhìn Yunho.

Lúc này Yunho nhìn Jaejoong ánh mắt đầy sủng nịch, Ue Gon cảm thấy toàn thân như nổi da gà, rùng mình, vì vậy dứt khoát quay mặt đi hướng khác, ngắm phong cảnh.

Sau khi đưa Ue Gon về nhà, ghế phía sau rộng rãi, Yunho để Jaejoong nằm trên đùi mình ngủ.

Tài xế taxi đằng trước còn trêu đùa: “Mấy cậu thật lợi hại, giữa ban ngày còn có thể uống say đến mức này.”

Yunho gãi đầu, cười nói: “Cao hứng thôi, uống bao nhiêu cũng không biết nữa.”

“Trẻ tuổi tràn trề tinh lực thật tốt.”

Lái xe dừng lại trước cửa ra vào, Yunho ôm Jaejoong xuống xe, chân vừa chạm đất Jaejoong liền tỉnh, mở to đôi mắt phủ một lớp sương mù, nhìn chằm chằm Yunho.

“Anh…” Jaejoong kêu một tiếng, híp mắt, ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu vậy?”

Yunho nhéo mặt cậu: “Em thật là, uống đến mức không biết trời trăng gì nữa, về đế nhà rồi.”

“Hì hì hì.” Jaejoong cười ngây ngôi: “Anh, bầu trời có sao kìa.”

Yunho cố sức kéo cậu đi vào nhà, hùa nói theo: “Ừ, có sao đó.”

Jaejoong nâng tay chỉ bầu trời: “Ồ, sao lại không có trăng?”

“Ừ, không có trăng.”

“Sao lại không có trăng?”

“…”

“Anh.” Jaejoong cũng không biết lấy đâu ra khí lực, đột nhiên đẩy Yunho ra, ngật ngưỡng bước sang phía đất trống bên cạnh, giang rộng cánh tay “A” lớn một hơi dài.

“Thế giới này yêu nhất Jung Yunho! ! !”

Yunho ngây ngẩn, mộng mị, sững sờ đứng đơ tại chỗ.

“Anh! !” Jaejoong quát to một tiếng.

“Anh ở đây.” Yunho cũng không để ý sẽ gây chú ý ánh mắt của bao nhiêu người đi đường, lớn tiếng đáp.

“Anh còn nhớ không? Anh nói muốn đưa em đi ra biển, đi đánh cá, uống rượu mực!”

“Nhớ rõ! Ngày mai anh đưa em đi được không?”

“Được!” Jaejoong di chuyển càng lúc càng nhanh, ngẩng đầu hét to: “Ha ha ha ha ha ta thật hạnh phúc!”

Yunho muốn đến chỗ cậu, nhưng đột nhiên Jaejoong lại vứt ba toong xuống đất, Yunho giật mình vội chạy đến đỡ, đỡ không kịp hai người cùng ngã nhào xuống đất.

“Ngao ————“ Jaejoong còn hú lên như sói tru.

Yunho thật không có cách, đem ôm cậu vào lòng, sau đó nhặt ba toong, cầm ở một tay, tay kia dùng toàn bộ sức lực trực tiếp bế Jaejoong lên.

“A…” Jaejoong mặt chôn ở ngực Yunho, hai tay giữ chặt quần áo hắn, “Anh… Em khó chịu…”

Yunho bước nhanh hơn, xem ra là muốn nôn, kỳ thật hắn cũng muốn…

Rốt cục về đến nhà, Yunho thẳng đến toilet, Jaejoong vịn bồn cầu bắt đầu phun, Yunho vỗ lưng cho cậu, nhưng chưa đến một lúc, nhìn Jaejoong nôn, hắn cũng không chịu nổi, vì vậy biến thành cả hai người cùng nôn oẹ ra…

Sau khi nôn, chưa thoải mái lắm nhưng cũng lười tắm rửa, hai người trực tiếp lăn lên giường, Yunho ôm Jaejoong vào lòng, Jaejoong không ngừng cọ mũi vào lồng ngực Yunho.

Jaejoong hé miệng, cắn nhẹ lên chóp mũi Yunho.

Yunho buồn bực than một tiếng, oán trách: “Đừng quậy.”

Jaejoong nhả ra, mũi dán vào mặt Yunho: “Anh, cả người toàn mùi rượu.”

“Em thì không thế sao.” Yunho vỗ vỗ lưng Jaejoong, ra lệnh: “Mau ngủ đi!”

Từ đầu đến cuối mắt Jaejoong không sao mở ra được, cứ thế liền an tâm ngủ.

Sau một buổi nhậu nhẹt, hai con ma men cứ như vậy để người toàn mùi rượu đi ngủ.

Ue Gon lên gác, gõ cửa, gõ vài tiếng không có động tĩnh gì, liền ra sức gõ, vẫn không thấy ai, xem ra thật sự không ở nhà, cuối cùng đành rút chìa khoá ra mở cửa.

“Đi đâu rồi không biết…?” Ue Gon ngó vào phòng ngủ lẩm bẩm, ngả xuống giường nằm, lấy điện thoại ra gọi.

“Tít …. Tít …. Tít…”

“Không có người nghe máy, sao thế nhỉ?”

Ue Gon tức giận, ném điện thoại xuống đất, sau đó kéo chăn qua trùm đầu ngủ.

Mặc kệ, ông thích đi chỗ nào thì đi! Dỗ tôi vui vẻ được một chút rồi lại chuồn đi!

Bong Bum, ông khốn kiếp!

Ngủ đến nửa đêm, Ue Gon bị một âm thanh đánh thức, vịn thành giường ngồi dậy, Ue Gon thấy bên ngoài có đèn sáng, Bong Bum đã về rồi sao?

Lảo đảo xuống giường, Ue Gon theo tiếng động đi tới toilet, Bong Bum đang quỳ trên mặt đất, ôm bồn cầu khạc nhổ, Ue Gon gõ cửa. “Cha.”

Bong Bum dừng lại, quay đầu, hai mắt viền đỏ làm người ta sợ hãi, đầy tơ máu bên trong, Ue Gon giật mình, nội tâm căng như dây đàn, không hiểu vì sao cảm thấy bất an, vì vậy gọi một tiếng: “Cha.”


Bong Bum gật đầu, ôm cổ họng mình: “Đợi cha nôn ra.” Dứt lời lại quay đầu nhổ.