Jan 30, 2014

[TB] Chapter 14

Chapter 14

Ngồi ở trong xe, Yoochun còn ngoái đầu lại, nhìn ký túc xá của Junsu qua cửa kính, thẳng đến khi bị che khuất mới thở dài một tiếng, hơi nước mờ mờ bám thành mảng trên cửa.

“Yoochun à, ca khúc vừa nãy em còn nhớ hay không?” Yunho ngồi bên cạnh vừa lái xe vừa hỏi.

“Hyung?”

“Khúc nhạc vừa nãy em đàn ấy, dễ nghe quá, thậm chí hyung còn đứng ngoài không dám vào nhà, đứng ngoài cửa nghe hết mới vào đó.”

“Cái đó…” Yoochun chỉ là bị tình cảm kích thích nhất thời, ngẫu hứng nghĩ ra, hiện tại muốn nhớ lại chi tiết có khi lại không thể.

Yunho thấy Yoochun sững sờ, kinh ngạc nói: “Em không nhớ sao? Hyung đại khái còn nhớ đoạn chính, buổi tối trở về rồi nhớ lại, ca khúc này dễ nghe, thật sự rất dễ nghe…”

Thời điểm hoàn thành hoạt động 2U trở về ký túc xá, Yunho cảm giác toàn thân rất đau nhức. Hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi vốn là tuổi mà thân thể đàn ông sung sức nhất, nhưng nhiều năm đã hoạt động quá mức cực khổ cùng đau đớn, hơn nữa đêm hôm trước, Yunho ăn không tiêu.

Yoochun ngồi trước đàn Piano bên cạnh, Yunho cố gắng giữ vững tinh thần, nhẩm kỹ giai điệu hát cho Yoochun nghe, Yoochun ghi chép lại đoạn nhạc sau đó lại xóa đi…

“Không đúng… Hyung khẳng định đoạn này không phải như thế…” Yunho tiếc nuối nhìn Yoochun, “Hyung chỉ nhớ lại được có nhiêu thế thôi, hơn nữa bình thường em vẫn nhớ mà… Ai… Đáng tiếc, lúc ấy em đàn đặc biệt dễ nghe, hiện tại chúng ta nhớ lại được chừng bảy tám phần, nhưng so với lúc đấy, thật sự vẫn kém rất nhiều.”

“Hyung, coi như xong, chúng ta giữ lại bản nhạc này rồi từ từ sửa.” Yoochun cầm lại bản nhạc.

Yunho trầm ngâm một lúc, gọi Yoochun lại: “Yoochun à, hyung có lời muốn hỏi em.”

Park Yoochun, khi DBSK còn đủ năm người, đảm nhiệm phần rap bằng tiếng anh cùng tông giọng trung trầm, am hiểu sáng tác, nhưng cũng không phải đặc trưng, anh để lại trong mọi người ấn tượng sâu nhất là nụ cười thiên sứ, vì lớn lên ở Mĩ, cho nên phong cách sống phóng khoáng, dịu dàng, ga lăng. Tuy Yunho có lớn tuổi hơn Yoochun một chút, nhưng ở phương diện tình cảm, Yoochun hiển nhiên còn am hiểu hơn Yunho rất nhiều.

Yunho đem chuyện phát sinh tối ngày hôm qua cùng chuyện tình cảm với Jaejoong kể cho Yoochun nghe, Yoochun ngồi yên như tượng trước đàn Piano, không hề động đậy.

Rất lâu sau đó anh mới hồi phục tinh thần: “Hyung nói là… hyung yêu Jaejoong hyung, hai người các hyung… đã có quan hệ rồi hả?”

Yunho nhẹ gật đầu.

“Làm sao bây giờ? Hyung muốn làm gì bây giờ?” Yoochun hiển nhiên cảm thấy chuyện này thật sự ngoài sức tưởng tượng.

“Hyung muốn ở bên cậu ấy.”

“Hyung…”

“Hyung biết rõ sẽ có rất nhiều trở ngại, sự nghiệp, gia đình, nhiều lắm, nhưng nếu có tất cả những thứ đó mà không được ở bên cạnh Jaejoong thì cũng chẳng là gì. Vì Jaejoong, hyung có thể buông tất cả. Yoochun, em cũng biết hyung không phải người tùy tiện, đã đến nước này, hyung không thể giả bộ, hyung không thể xin lỗi cậu ấy.”

“Hyung nói cho em biết những điều này không phải muốn nhờ em nghĩ kế, mà là muốn em giúp đỡ sao?” Yoochun thông minh đương nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

“Hyung sẽ thường xuyên qua thăm Jaejoong, chuyện ở ký túc xá nhờ em vậy.”

Để có đem chuyện này thẳng thắn nói cho Yoochun biết, Yunho cũng đã phải trải qua một ngày suy nghĩ mới thể ra quyết định. Ngày hôm nay, lúc nào trước mắt Yunho cũng là khuôn mặt của Jaejoong, bộ dạng đang mỉm cười, bộ dạng đang thất thần, thậm chí là hình ảnh y đang say đắm trong tình yêu khiến người khác mê mẩn. Tất cả đều chỉ thuộc về Yunho hắn, không ai khác có thể chứng kiến. Nghĩ tới đây, Yunho liền cảm thấy rất xúc động. Bước qua đoạn đường này, tình cảm cùng áp lực hoàn toàn bùng phát, Yunho như bao thanh thiếu niên khác lần đầu tiên rơi vào lưới tình với Jaejoong. Muốn nhớ đến y, muốn nhìn thấy y, muốn hôn y, muốn hung hăng yêu thương y, chỉ hắn mới biết… chỉ một mình hắn mới có thể làm chuyện đó với Jaejoong… Yunho muốn hết thảy, thậm chí không hề gạt Yoochun, hơn nữa hắn cần có sự trợ giúp của Yoochun. Việc hao tâm tổn trí che giấu Yoochun mà sớm muộn gì anh cũng biết chẳng bằng nói thẳng ra, lại có được sự ủng hộ của anh.

Yoochun trầm ngâm thật lâu: “Hyung ah, chuyện riêng của các anh về lý em cũng không hỏi đến, nhưng hyung đã nói với em, hẳn đã coi em là người bạn tốt nhất, em cũng chỉ muốn nói vài lời thôi. Em yêu hyung, cũng yêu Jaejoong hyung, em không mong muốn hai người các anh chịu bất kỳ tổn thương nào. Nếu như không kiên trì nổi, phải tận lực giữ kín chuyện này trong lòng, nếu như quyết định bên nhau, vậy thì phải chuẩn bị đối mặt với tất cả mọi người. Bất luận tương lai gặp phải bất cứ chuyện gì, đều không được phép buông tay, không được từ bỏ, dù thế nào, em đều hi vọng các anh được hạnh phúc.”

Yunho gật gật đầu.

Thời gian thấm thoắt trôi nhanh, chớp mắt Jaejoong và Yunho đã “kết giao” được hơn nửa tháng. Yunho luôn nhân cơ hội mà nhắn tin với Jaejoong, Jaejoong sẽ rất nhanh trả lời. Yunho thường xuyên nhờ Yoochun giúp đỡ, một mình đến nhà trọ của Jaejoong. Hắn đã mua một chiếc giường cỡ lớn vô cùng thoải mái cho hai người, thay cho cái giường cũ nhà Jaejoong, hai người càng có cơ hội thỏa thích điên cuồng với nhau.

Hôm nay, Yunho đang tập nhảy, bỗng chuông điện thoại reo.

“Dạ… Mẹ!” Thanh âm của Yunho đầy vui vẻ.

“Yunho ah, cuối tuần này sinh nhật 50 tuổi của cha con, mẹ đã nhắn Jihye về nhà rồi, đến lúc đó, con nhất định cũng phải về nha.”

“Cuối tuần này ạ…” Yunho nhìn tờ lịch trình, “Được, bọn con cũng may không có lịch trình, mẹ ạ.”

“Yoochun cũng không có việc gì sao? Nhà nó cũng không có ai, con đưa nó về nhà mình chơi.”

“Vâng ạ.”

“À nha… Jaejoong còn liên lạc với con phải không? Nếu được cũng mời nó đến đi.”

Yunho sững sờ, hắn không biết lời của mẹ là có ý gì.

Thấy Yunho không trả lời, mẹ Jung nói tiếp: “Con hỏi xem nó có thời gian không, nếu như không có thời gian, chúng ta sẽ hẹn lại giờ, chờ Jaejoong cũng được…”

Yunho nhíu mày, tại sao phải chờ Jaejoong? Sinh nhật cha, liên quan gì đến Jaejoong?

“Nha… Cái thằng này, rốt cuộc là con có nghe mẹ nói hay không?”

“Dạ… có ạ… Được thôi, con sẽ bảo cậu ấy.”

Mây mưa qua đi, sau khi cùng nhau tắm, Yunho và Jaejoong lại làm ổ trên giường lớn. Jaejoong mơ màng đã muốn ngủ, Yunho vòng tay sang mát xa vòng eo mềm mại của Jaejoong, dịu dàng lại thoải mái.

“Jaejoong ah, có một chuyện muốn nói với em.”

“Uhm…” Jaejoong trả lời như có như không. Yunho bị thanh âm của Jaejoong kích động muốn dựng lên, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của người yêu, Yunho hắn hít sâu một cái, ôm chặt y, ghé vào lỗ tai nói: “Cuối tuần này sinh nhật cha anh, mẹ bảo anh mời em đến, có rảnh không?”

“Sinh nhật cha sao, được ah.” Jaejoong suy nghĩ một chút, xác định mình không bận việc gì liền đồng ý.

“Không biết vì sao mẹ nhất định bảo em đến, còn nói nếu em bận sẽ đổi lịch. Mẹ cũng thương con dâu a.” Yunho cọ cọ cằm đầy râu mới nhú vào hõm vai Jaejoong.

“Ah?” Jaejoong mơ hồ có chút kỳ quái, nhưng không đợi y suy nghĩ thấu đáo, Yunho đã không an phận thò tay xoa nắn lồng ngực y.

“Đừng mà!” Jaejoong muốn đẩy tay, đã không còn kịp rồi…

“Một ngày nào đó, em sẽ bị anh… Ah…” Phàn nàn thậm chí còn chưa hết câu, Jaejoong đã bị Yunho đặt dưới thân.

Đến cuối tuần, lúc trời sáng sớm Yunho đã mang theo hộp quà ra cửa, lái xe đến nhà trọ Jaejoong. Jaejoong thân mặc một áo lông màu sữa, đầu ánh bạch kim, quần tây mềm mại, đôi giày da hươu màu rám nắng, cả người mảnh khảnh, nho nhã. Trong tay Jaejoong còn mang theo quà cho cha Jung, dịu dàng đứng nơi đó mỉm cười, quen biết người này đã hơn mười năm, nhưng mỗi lần Yunho nhìn thấy y, hô hấp như bị dừng lại.

Jaejoong lên xe, Yoochun vốn để vị trí tay lái phụ cho Jaejoong, nhưng Jaejoong nói không cần phiền phức. Jaejoong hiểu rõ, cảm tình của y và Yunho không cần biểu hiện sĩ diện hão, y an tĩnh ngồi ở hàng ghế sau, nhìn Yunho. Xuyên qua kính chiếu hậu, ánh mắt hai người giao nhau, nụ cười ngọt ngào đồng thời hiện hữu trên cả hai khuôn mặt hoàn mỹ.

“Giờ chúng ta đi đón Jihye, sau đó cùng nhau về nhà.”

Lái xe đến trước cửa, từ xa Yunho đã nhìn thấy Jihye đứng chờ hắn. Yunho rất quý cô em gái này, mặc dù có lúc cảm thấy nha đầu kia tính tình bướng bỉnh thật đấy, đối với anh trai cái gì cũng quậy, nhưng Yunho vẫn yêu thương, nhường nhịn cô.

Jihye và Yunho lớn lên cực kỳ giống nhau, Yoochun từng nói Jihye chính là phiên bản nữ của Jung Yunho, đôi mắt của Jihye to hơn một chút, Yunho thường xuyên nói hắn và em gái tình cảm tốt lắm.

Kéo cửa xe, Jihye ngồi vào trong: “Anh, anh sao muộn mới qua vậy, em chờ lâu lắm rồi… Ah, anh Jaejoong!” Jihye phát hiện Jaejoong đang ngồi ở phía sau, mồm miệng nãy vừa liến thoắng bỗng chốc dừng lại, trên mặt còn ửng hồng.

Jaejoong nhìn cô mỉm cười, đỡ lấy đồ trong tay cô, Jihye mỉm cười ngượng nghịu, ngồi cạnh bên Jaejoong.

Từ Seoul đến Gwangju, đại khái khoảng hơn ba tiếng đi ôtô, bốn thanh niên trò chuyện vui vẻ, Yoochun vốn có khiếu nói chuyện, luôn chọc Jihye mỉm cười, Yunho đùa nói: “Jihye ah, sao tự dưng em lại ngượng ngùng như vậy hả?”

“Oppa, anh nói gì đó hả? Em vốn rất thục nữ mà!” Thanh âm của Jihye vừa mới lên cao vút, lập tức hạ giọng nhẹ nhàng.

Jaejoong cười nói: “Yunho ah, Jihye vốn rất ngại ngùng nha. Mỗi lần em nhìn em ấy đều thấy em ấy rất dịu dàng đấy.” Jaejoong có tám chị gái trong gia đình lớn, cho nên rất biết cách lấy lòng các cô.

Jihye hỏi: “Jaejoong oppa, anh thật sự cảm thấy em rất dịu dàng sao?”

Jaejoong hơi gật đầu, cười nói: “Jihye vừa dịu dàng lại xinh đẹp, so với oppa của em thì tốt hơn nhiều.”

“Này, Jaejoong, tớ có làm gì đắc tội với cậu đâu?” Yunho ủy khuất nói.

 “Cậu? Cậu đắc tội với tớ, cậu không biết sao?” Jaejoong nhìn qua kính chiếu hậu, khiêu khích Yunho.

Mặt Yunho lộ đầy vẻ gian xảo, tươi cười nói: “Nha… Jaejoong ah…”

Yoochun thấy hai người họ ngang nhiên tán tỉnh nhau như vậy, chuyển ánh nhìn ra ngoài xe, Jihye vẫn còn chìm đắm trong lời khen ngợi của Jaejoong, ngượng ngùng cúi đầu.

Yunho tiện tay mở đài CD, tiếng Piano vang lên, sau đó là giọng của Jaejoong: “Thậm chí vào lúc ấy, gió đã dừng lại thì với anh điều đó vẫn không đủ. Một nụ cười và lời chào cuối cùng…”

Đây là đơn ca Jaejoong “Insa- Greeting” cũng là ca khúc Yunho thích nhất, sau khi Jaejoong thu âm ca khúc này, chính tay Yunho tải vào máy mp3 và điện thoại, sau đó không hề xóa bỏ. Nhưng Jaejoong lại không thích lời bài hát này, bời vì bài hát chứa quá nhiều tình cảm, quá sâu đậm khiến y như bị đè nặng. Jaejoong vẫn nhớ rõ, bao lần y hát bài này, “Em là tình yêu duy nhất của anh, tạm biệt.” Câu hát này khiến cho lòng y vỡ vụn. Hôm nay, khi người y yêu nhất ở bên cạnh, lời bài hát ưu thương phảng phất một điềm xấu tiên tri, phải chăng tình yêu ấy sẽ biến mất không còn tăm hơi? Tâm tình Jaejoong bỗng xấu hẳn xuống.

“Anh Jaejoong ơi, anh hát dễ nghe quá.” Ánh mắt Jihye đơn thuần mà trong sáng.

Jaejoong quay đầu lại, trong nháy mắt, y có một loại ảo giác, Jihye cùng Yunho, người đàn ông y yêu nhất kia, bọn họ giống nhau, ngay cả ánh mắt nồng đậm tình cảm cũng giống nhau…

Lúc xe về đến của nhà, cha mẹ Jung đều ra đón. Yunho và Yoochun đem tất quà tặng đưa cho cha mẹ, mẹ Jung tay trái kéo Jihye, tay phải cầm tay Jaejoong, đi vào trong nhà.

Vào phòng, ba Jung như tra hỏi Yunho đủ mọi vấn đề từ việc làm đến sinh hoạt, Jaejoong thừa dịp mọi người không chú ý, thè lưỡi trêu Yunho. So với việc ngồi nghe cha Jung nghiêm khắc quản thúc, Jaejoong càng muốn vào trong bếp giúp mẹ Jung nấu cơm hơn.

“Ya… Jaejoong ah.. Sao có thể để con làm chứ, mau vào phòng nghỉ ngơi đi.” Từ ngoại hình đến tính cách, mẹ Jung đều rất thích Jaejoong.

“Không có việc gì đâu, con thậm chí quen rồi.” Jaejoong giúp mẹ Jung soạn, rửa thức ăn.

“Ai nha… Jaejoong thật là con trai tốt nha, cô gái nhà ai mà được làm vợ con hẳn là phúc mấy đời tích góp được.” Mẹ Jung cố ý thử dò hỏi, “Jaejoong ah, con có bạn gái rồi sao?”

“Ah… Chuyện đó… còn chưa có ạ.” Jaejoong nghĩ tới Yunho, trên mặt y lộ ra nụ cười xấu xa, Yunho… mẹ anh hỏi em có bạn gái chưa, anh có thể coi là bạn “gái” của em sao?

“Ai… Jaejoong còn không có bạn gái ah…” Biểu hiện của mẹ Jung là cực kì vui vẻ, “vậy thì tốt rồi…”

“Gì ạ?” Jaejoong sững sờ.

“Ah, không, ý dì là… Con cũng nên tìm bạn gái đi, đã thích người nào rồi sao?”

“Thích?” Jaejoong nghĩ đến vẻ mặt cười ngây ngô của Yunho, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào.

“Anh Jaejoong, em tới giúp anh!” Jihye đi vào bếp, cô cao chừng mét bảy, có khi còn nhỉnh hơn chút, đứng bên cạnh Jaejoong, mẹ Jung cười nói: “Oh! Nhìn xem, Jaejoong ah, con có 1m8 sao? Jihye đứng cạnh con, vừa đến mang tai.” Jaejoong bỗng đứng thẳng người, Jihye đại khái đứng đến mang tai y, Jaejoong vốn biết một lời, nếu là người yêu đứng ngang mang tai của đối phương là xứng nhất đấy. Tự dưng nhớ đến thông tin đó, chính y lại cao vừa vặn đến mang tai Yunho, nghĩ như vậy, Jaejoong nở một nụ cười.

Thấy Jaejoong mỉm cười, Jihye nói: “Em thấy anh Jaejoong cao vừa tầm mới đẹp, anh trai em cao quá, trông ngốc ngốc.”

“Yunho mới đẹp chứ!” Jaejoong không hề so đo, nhưng nghe người khác nhắc đến Yunho, y không tự chủ mà phản bác.

“Anh Jaejoong không cần nói cho anh em, dù sao em thấy anh Jaejoong so với anh em thì giỏi hơn nhiều, vừa hát hay lại đẹp, còn hiểu suy nghĩ của con gái.” Jihye thích Jaejoong lâu rồi, thời thiếu nữ của cô, trong nhà treo toàn ảnh của DBSK, người khác đều cho rằng đó là vì có anh trai của cô, chỉ có cô mới biết rõ, trái tim ý cô là hướng về ai mà thôi.

“Anh Jaejoong, chúng ta đi uống trà đi. Nhà em có loại trà đặc sản Xuân Tuyết đó. Ah còn có dưa hấu không hạt, ăn ngọt lắm.”

Jaejoong bị Jihye kéo vào phòng, nhìn thấy Jaejoong, Yunho đang cắt dưa hấu liền đưa một miếng dưa cho y: “Jaejoong ah, ra đây, nếm thử đặc sản vùng này đi!”

“Em đã giới thiệu với Jaejoong oppa rồi, đúng không Jaejoong oppa?” Jihye nghịch ngợm cười cười, Yunho bất đắc dĩ lắc đầu.

Jaejoong ngồi bên cạnh Yunho, ăn miếng dưa không hạt ngọt ngào, tự dưng lúc này, y bỗng nhớ tới lời bài hát “Insa” – “Gió đã dừng lại…”

Sau bữa cơm tối, Yunho nói muốn dẫn Jaejoong và Yoochun đi dạo phố, mẹ Jung bảo có chuyện muốn nói với Yunho, thế là Jihye thay anh trai đưa Jaejoong và Yoochun ra ngoài.

“Mẹ, có chuyện gì ạ?” Yunho đợi mẹ rửa xong bát đĩa, liền bưng chén trà ra ngoài, đặt trước mặt mẹ Jung.

Mẹ Jung quan sát Yunho: “Con nha, lớn đầu như vậy rồi vẫn còn một mình, cũng nên có một cô bạn gái đi.”

Yunho gãi gãi đầu, nở nụ cười nhẹ.

“Ai, con vốn sống xa mẹ, chuyện của con, con làm dù sao mẹ cũng vẫn yên tâm. Mẹ có chuyện nào muốn hỏi con, con quen Jaejoong cũng tầm mười năm rồi, tình cảm rất tốt phải không? Con cảm thấy Jaejoong là người như thế nào? Có thể tin cậy không?”

“Jaejoong rất tốt mẹ à, tính cách tốt, rất kiên cường, mẹ hỏi cái này làm gì?”

“Là như thế này, Jihye đã nói với mẹ nhiều lần rồi, nó rất thích Jaejoong, con lại là bạn Jaejoong nhiều năm như vậy, con có thể thay em nó nói chuyện, mẹ nghĩ tám chín phần Jaejoong có thể đồng ý.”

Yunho ngây dại, cái gì mà tám chín phần, Jaejoong trăm phần trăm sẽ không đồng ý, Jaejoong là của mình, là người mình yêu, mình sao có thể giới thiệu y cho người khác… Yunho cắn cắn môi: “Mẹ, Jaejoong cậu ấy… Cậu ấy có người yêu rồi…”

“Nói vớ vẩn, mẹ hỏi nó rồi, nó nói nó không có bạn gái mà.”

Nhìn ánh mắt đầy hi vọng của mẹ, Yunho há miệng nhưng cái gì cũng không thể nói được.

Buổi tối, Yunho mặc kệ chuyện tác hợp cho Jihye, cùng Jaejoong ngủ riêng một phòng. Hoàn cảnh hiện tại khiến cho bọn họ cảm thấy hưng phấn, những lời của mẹ Jung đã hoàn toàn kích động Yunho. Một đêm đó, Jaejoong cảm thấy Yunho rất điên cuồng, cái loại tình này không biết làm sao lại có chút thê lương.

“Jaejoong, em tốt như vậy, anh thật muốn nuốt em vào bụng, không để cho người khác nhìn thấy em…” Nghe những lời nói ngốc của Yunho, Jaejoong chỉ mỉm cười, hôn lên mặt của hắn.

Đêm đã khuya, hai người không đi ngủ mà chỉ ôm nhau thật chặt. Yunho kể cho Jaejoong nghe những lời mẹ hắn đã nói, dài dòng buồn chán khiến cả hai người hít thở không thông.

Yun…, anh biết em sẽ không đồng ý mà, anh định nói thế nào với mẹ?

“Jaejoong, nếu như anh đem chuyện của chúng ta nói với mẹ, em nói bà sẽ chấp nhận chúng ta sao?” Yunho cảm thấy Jaejoong nằm trong ngực hắn bỗng chốc run rẩy.

Lại một sự trầm mặc bao trùm cả căn phòng.

“Yun…, đây là chuyện trong nhà anh, vẫn là để anh tự quyết định đi.”

“Em sẽ ủng hộ anh sao?”

“Tất nhiên, bất kể anh quyết định như thế nào, em sẽ đều ủng hộ anh.” Em đương nhiên ủng hộ anh, dù anh bị toàn bộ thế giới khinh thường, em vẫn luôn ở bên anh, vì anh mà chống lại cả thế giới, anh bị người thân chán ghét, em sẽ luôn đằng sau anh, làm nơi lúc nào anh cũng có thể trở về, cho dù…. Anh lựa chọn rời bỏ em… em cũng sẽ cam tâm tình nguyện rời đi, vì anh mà cầu hạnh phúc…”

Trong đêm tối, khát khao muốn ngấu nghiến bờ môi kia lại nổi lên, Jaejoong so với Yunho còn lo lắng hơn, như thể nếu như y không ôm chặt hắn, một giây sau, y sẽ đánh mất người duy nhất bản thân yêu…

Jan 26, 2014

[TN] Chapter 60


Chapter 60

Sử dụng thủ đoạn bèo bọt này, kỳ thật cũng không giống tác phong của anh ta lắm.

Lợi dụng lúc Yunho đem toàn bộ cảnh giác tập trung vào Park Yoochun, Junsu lại trở thành người đưa tin cho Jaejoong, hỗ trợ Yoochun đem thuốc đến cho cậu. Hẳn là để có thể tránh được sự giám sát của Yunho, ngay cả thân thể mình Jaejoong cũng tổn thương nó không hề nghĩ ngợi.

Thật sự rất khó chịu ấy…

Nhưng đó là lần đầu tiên Jaejoong có thể thấy bộ dạng hốt hoảng, khẩn trương vì cậu của Yunho, từ đáy lòng nội tâm cậu lại đang vô cùng phấn khích, vui vẻ.

Tuy nhiên nó cũng không hề giống với cảm giác lúc ở trên giường vận động kịch liệt, đó là tình cảm đến từ con tim.

Nhớ lại lúc Yunho lo lắng, bực bội vì cậu không khỏe cũng khiến Jaejoong không tự giác mà bật cười.

Lúc này, Jaejoong có thể cảm nhận được trong lòng Yunho cậu có vị trí cực kỳ quan trọng…

Không hề giả vờ, cũng không phải những lời nói có tính toán từ trước, chỉ là ánh mắt của Yunho đã biểu lộ tất cả những cảm xúc của hắn.

Từ nhỏ, Jaejoong đã biết mình rất tham lam, tuy nhiên từ lúc gặp gỡ, nghe được những lời yêu từ chính miệng của hắn, cậu đột nhiên giật mình, hóa ra trong quá khứ, cậu lại chẳng thừa nhận mình tham lam.

Lòng tham của cậu, cậu muốn đạt được mọi thứ mà mình muốn, càng lúc càng nhiều, càng lúc càng phải tính toán…

“Cậu chủ, cậu thật sự không muốn ăn chút gì đó sao?” Cung kính đứng cạnh cửa sổ, ông quản gia tận tình dò hỏi Jaejoong đang ngồi ngẩn người trên giường.

“Tôi không đói bụng.”  Nghiêng người tựa vào thành giường, Jaejoong để lộ một tư thế lười biếng nhưng khiến người khác cảm thấy vô cùng mềm mại, đáng yêu.

“Nằm như vậy sẽ đau lưng đấy.” Ông quản gia già cũng không nói nhiều, chỉ nói một câu quan tâm cậu.

“Yên tâm đi, lúc trước tôi bị quằn xéo lâu như vậy cũng không làm tôi chết được.” Đưa tay vòng ra đằng sau đấm nhẹ vào lưng mỏi, áo trắng sơ mi của Jaejoong phản chiếu ánh nắng mặt trời, mơ hồ tản ra một loại khí mê người.

Đại khái đây chính là tác dụng phụ khi bị Yunho “nuôi dưỡng” mấy ngày a…

“Cậu chủ…” Ông quản gia có chút không đồng ý, nhíu mày.

“Thôi, không phải nói nhiều, Changmin đến rồi sao?” Lười biếng là lười biếng, nhưng Jaejoong vẫn không quên công việc của công ty.

“Đúng vậy. Cậu Shim đã tới, tôi theo lời cậu dặn, bảo cậu ta đến công ty giải quyết những chuyện đơn giản đồng thời nói vài lời với thành viên với hội đồng quản trị rồi.”

“Nó nói gì không?” Cụp mắt xuống, không ai hiểu Jaejoong đang tính toán cái gì.

“Không có gì, cậu ấy chỉ muốn tôi nói với cậu nghỉ ngơi cho tốt. Dường như tâm trạng cậu ấy cũng không tệ.” Tuy là ông đã gặp Changmin lúc nó vui vẻ, nhưng lần này cũng hơi có chút khác lạ.

“Không tệ à…” Đối với những lời nói của ông quản gia thì cảm thấy hài lòng, Jaejoong chậm rãi đứng lên, đi vào phòng, để cho ông quản gia lấy quần áo sạch giúp cậu.

Đứng lặng yên thay quần áo trước gương, nhìn toàn bộ cơ thể của mình, Jaejoong chậm rãi vươn đầu ngón tay chạm lên bộ dáng trong gương của cậu, cuối cùng đầu ngón tay không dừng ở nút áo chưa cài mà là tại nơi có vết ngân hồng nhạt.

“Ông nói, tôi có thể làm cái vết này biến mất hoàn toàn, giải quyết được tất cả mọi chuyện không?” Một câu hỏi vu vơ nhưng đồng tử mắt của Jaejoong cũng lóe lên một tia nhìn sắc bén đầy tham vọng.

“Nếu như cậu muốn thì không chuyện gì là không thể làm được.” Đây không phải là một lời nịnh nọt, mà nó xuất phát từ tận đáy lòng của ông quản gia.

Đã giành cả đời người phục vụ cho hai cha con Jaejoong, ông quản gia rất hiểu tính của bọn họ và ông càng minh bạch, so với cha cậu không có cá tính quả quyết thì Jaejoong thực sự có bản lĩnh làm lên đại sự, chỉ cần cậu muốn, không chuyện gì là không thể.

Cho dù là cậu muốn toàn bộ của một người nào đó cũng vậy.

Khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên vì lời nói của ông quản gia, Jaejoong đương nhiên lý giải được từ góc độ của ông mà nói ra những lời này. Vừa cười vừa đi ra khỏi phòng, ông quản gia đi phía sau, cả hai xuống gác, vào phòng khách đã thấy có người ngồi đợi ở đó.

Chỉ chớp mắt, bộ dạng thùy mị vẫn còn chút hương sắc của Shim Taeha đập vào mắt Jaejoong:

“Đã đợi lâu rồi ah, bà Fiona?” Jaejoong vẫn còn nhớ rõ lần trước bà đã bảo cậu gọi như vậy.

“Cũng mới thôi. Có thể ngồi đợi tổng giám đốc của tập đoàn Kim là vinh dự của tôi.” Quay người nhìn Jaejoong, Shim Taeha mỉm cười thật nho nhã.

“Tôi lại nghĩ bà sẽ đến chửi tôi một trận cơ.” Ánh mắt thẳng thắn của Jaejoong chiếu thẳng Shim Taeha.

“Vì sao tôi lại phải làm thế?” Cười mỉm, Shim Taeha đối với câu nói của Jaejoong thực sự cảm thấy hứng thú.

“Quan hệ của tôi và Jung Yunho không phải bình thường.” Nếu Shim Taeha đủ thông minh, Jaejoong tin tưởng bà ta sẽ hiểu những gì cậu muốn nói.

“Thế thì sao? Chuyện của nó, từ trước đến giờ cùng không đến lượt tôi quan tâm.” Đối với sự thản nhiên của Jaejoong, Shim Taeha kinh ngạc không ít, thật sự bà rất tán thưởng tính cách của cậu.

“Nếu là như vậy thì tại sao lại giúp kẻ khác chia tách tôi với anh ta?” Dù Jaejoong không chỉ danh điểm mặt người đó ra nhưng ánh mắt của cậu cũng đã biểu lộ rằng cậu biết rất rõ chuyện này.

*****

Hắn vốn là người thông minh, không lý do nào có thể khiến hắn không nhìn thấu chuyện này.

Nhất là hắn đang ngấp nghé mảnh đất đứng tên Kang Minah kia, Jaejoong nhớ rõ, hắn đã cùng một số người nào đó đề cập đến…

“Bởi vì rất thú vị nha… Có thể khiến cho thằng nhóc Yunho có thứ để quan tâm. Chuyện này rất hiếm thấy đấy.” Nói thật, ngay chính Shim Taeha cũng không cách nào phủ nhận, bà cực kỳ đố kỵ với Jaejoong…

Yunho là do bà mang thai chín tháng mười ngày, nhưng bà lại không hiểu hắn, thật sự là không cách này dạy dỗ được…Có lẽ bà có cách giáo dục sai lầm, nhưng Kim Jaejoong lại có thể tập trung tất cả sự chú ý của hắn, vì cậu Yunho có thể đánh mất lý trí của chính mình.

Chỉ mỗi một điểm này thôi cũng đủ cho Shim Taeha nuốt không trôi cục tức này.

“Vậy ý bà nói tôi nên cảm thấy vinh dự mà vui mừng à?” Jaejoong nhếch lông mày tràn ngập khiêu khích hỏi.

“Không cần làm bộ không biết chuyện gì, Kim tổng giám đốc. Cậu cũng chẳng phải quanh co lòng vòng làm gì, nói chuyện cần thiết mà cậu phải tìm tôi đi.” Shim Taeha không phải người trẻ tuổi nông nổi, cũng không cho rằng Jaejoong tìm bà chỉ để nói chuyện về Yunho.

“Tôi đã nói rồi không phải sao?” Jaejoong cười nheo mắt, đấu lại ánh mắt sắc bén của Shim Taeha.

“Vậy cậu muốn tôi làm cái gì đây?” Bà cũng chẳng phải ngu ngốc, hiển nhiên sẽ không thể không nghe ra hàm ý trong câu nói của Jaejoong.

“Tiếp tục tác động, để tôi bất hòa với Jung Yunho, trở mặt hoàn toàn, không phải bà đã làm vậy sao?” Dường như Shim Taeha đã khơi mào ý muốn của Jaejoong, cho nên vẻ mặt cậu có chút vui vẻ hơn nhưng vẫn tràn đầy nộ khí ác liệt.

“Nói như vậy là sao?” Những gì cậu nói lại làm cho Shim Taeha hồ đồ rồi.

“Ý tôi là, bà làm gì, hay chuẩn bị làm gì cứ tiếp tục, bất kể là tôi tìm bà hay bà tìm tôi thì cũng đừng quan tâm chuyện Yunho cảnh cáo ra sao.” Miệng nói, tay Jaejoong còn đưa cho Shim Taeha một tờ ngân phiếu.

Là trao đổi mua bán hay đang lấy lòng đây? Chỉ e chuyện này một mình Jaejoong hiểu.

“Cậu làm như vậy là có ý gì?” Nhìn tấm ngân phiếu, Shim Taeha không đưa tay ra nhận mà khó hiểu nhìn Jaejoong, bà như muốn đọc thấu suy nghĩ của cậu.

“Có cái gì đâu…” Tặng Shim Taeha một nụ cười xán lạn, giờ phút này, thoạt nhìn Jaejoong giống như thiếu niên mười mấy tuổi, không có tâm cơ, tâm hồn rất ngây thơ.

Cậu, khăng khăng muốn mọi thứ thật đơn giản.

Chỉ tại Jung Yunho che giấu bản thân quá tốt, cho nên mới khiến cậu hao tổn sức lực tìm kiếm…

Những gì có thể lợi dụng, đều đã sử dụng tới.

Những gì có thể nghĩ, hẳn đã nghĩ hết rồi.

Yunho có thể bỏ ra ngần ấy năm che đậy bản chất thật của hắn, thì Jaejoong cũng có thể giành thời gian tương đương để đào móc toàn bộ…

Nhìn người ở trước mặt, Shim taeha do dự vươn tay lướt qua tấm ngân phiếu, chạm vào gương mặt khả ái của Jaejoong khiến cậu kinh ngạc, bà mỉm cười phức tạp.

“Thật sự cậu quá thừa hơi, rảnh rỗi ah…”

Chuông điện thoại vang lên cắt ngang lời nói chưa xong của Shim Taeha... Jaejoong nhìn Shim Taeha một lúc, cả hai cùng im lặng nhìn nhau, sau đó Shim Taeha chợt nói:

“Tôi đã biết Changmin nó làm cái gì…”