Chapter
16
Junsu
ngồi bên cạnh đàn Piano, ngón tay thon dài trắng nõn mà mạnh mẽ. Yoochun cười,
cổ vũ cho nó, Junsu đánh đàn Piano vang lên một giai điệu.
Là mộng
thôi, khúc nhạc âm vang khiến lòng nó bay bổng, sự đau nhức vì cơn sốt cũng bị
dòng âm nhạc mát mẻ này xoa dịu. Trong mơ, nó nhìn thấy người trong mộng đàn
cho nó, nở nụ cười mê người chỉ dành cho nó. Xuôi theo dòng ý thức, ngón tay
Junsu nhấn phím điện thoại, cố gắng lưu lại giai điệu trong mộng này.
Eunhyuk
đến cạnh Junsu: “Su à, đừng thức quá muộn, dù sao khả năng của tớ cũng khó hi vọng
có giải gì.” Junsu mỉm cười nhìn Eunhyuk một cái, nhưng cũng không dừng lại. Dù
nó không giành được giải, nó cũng không vì giải thưởng mà sáng tác bài hát, nó
chỉ muốn tặng bài hát này cho người kia nghe mà thôi.
Thẳng
đến khi trời sáng rạng, Junsu mới cẩn thận lưu lại giai điệu nghĩ trong mộng lại.
Mắt nhắm mắt mở, Junsu vặn người, vuốt ve tờ bản nhạc, khóe miệng lộ ra ý cười
đầy mong đợi, tên bản nhạc, Junsu dùng chữ in hoa viết: “Nếu yêu theo ý trời”
(**)
Jaejoong
về nhà trọ, Yunho đã về trước, nấu cơm rồi bưng lên bàn, sợ khi Jaejoong về, thức
ăn nguội còn cẩn thận đậy kín.
Người
yêu về nhà, Yunho đỡ lấy túi của Jaejoong, sau đó đóng chặt cửa, từ phía sau ôm
chặt Jaejoong. Jaejoong mỉm cười nói: “Đợi em đi cất áo khoác đã, quỷ háu đói!”
Yunho vẫn còn cố tình bám theo, ôm chặt eo Jaejoong, đầu lưỡi luồn vào trong miệng
y.
Ôm
nhau một lúc, Jaejoong biết mình nên dừng lại, cứ tiếp tục hôn chỉ sợ cơm tối
cũng ăn không nổi, y nhẹ nhàng đẩy Yunho ra: “Để em nhìn xem. Uhm, vết thương
trên mặt cũng đỡ rồi. Bị thương rồi ở nhà làm người vợ nội trợ cũng không tệ nhỉ?”
“Vợ?
Hừ, anh xem em vẫn chưa rõ vị trí của mình…” Yunho nói xong vươn tay luồn vào
trong quần Jaejoong.
“Này!
Em đói, đi ăn cơm thôi, á!” Jaejoong đẩy Yunho ra, đến bàn ăn. Yunho xoa xoa
mũi: “Ya, Kim Jaejoong, tối nay em đợi đấy.”
Ăn hết
những món Yunho làm, Jaejoong được hỏi: “Ăn được không?” Jaejoong chỉ cảm thấy
cả trái tim đều say, đây chính là Yunho của y, là người duy nhất y yêu, cho dù
không thể cho hắn những thứ tốt nhất, cũng nhất định sẽ dốc toàn lực bảo vệ hắn.
Đồ ăn rất ngon, tuy nhiên theo lời Changmin nói, nếu như chưa từng ăn đồ
Jaejoong hyung, Yunho hyung cũng được coi như đầu bếp, nếu có đồ ăn của
Jaejoong hyung, Yunho hyung giỏi lắm cũng chỉ coi là phụ bếp quèn. Nhưng
Jaejoong cảm thấy, trên thế giới này Yunho nấu ăn là ngon nhất.
“Em
ăn cái này nhiều vào, anh hầm cách thủy rất lâu đó.” Yunho dùng cái thìa xúc ít
thịt gà bỏ vào bát Jaejoong. Chia tay hắn, đem người đàn ông tốt này cho người
khác? Jaejoong thật sự không cam lòng, bọn họ yêu nhau như vậy, nếu như chia
ly, sẽ không được nhìn thấy khuôn mặt tươi cười xán lạn của Yunho nữa sao…
“Anh
biết rõ anh đẹp trai rồi, không cần nhìn anh như vậy đâu… Ha ha… Có phải em cực
kỳ thích ngắm anh? Anh luôn có cảm giác em nhìn anh nha?”
“Xấu
xa…” Jaejoong cúi đầu. Em chỉ nhìn anh duy nhất, bởi vì em yêu anh.
“Ya,
Jaejoong, anh có cái này muốn cho em xem, ăn nhanh lên, ăn xong rồi xem.”
“Ah?
Cái gì vậy? Không phải là *quần đùi tình thú* chứ? Em không mặc đâu! ! !” Đã bị
hắn ép mấy lần rồi, Jaejoong phiền muộn nói.
“Cái
đầu nhỏ của em cả ngày nghĩ cái gì vậy?” Yunho làm ra vẻ chính nhân quân tử, vờ
khinh bỉ nhìn Jaejoong, “Anh muốn nói là anh viết lời ca khúc của Yoochun soạn
nhạc, ăn cơm xong anh hát cho em nghe.”
“Bài
hát? Tên là gì?”
“To
you.”
“2U?”
Mặt Jaejoong lạnh hẳn đi, “Khỏi, em không nghe.”
“Em
ghen sao? Hắc hắc, đây là Yoochun sáng tác nhạc, anh viết lời, gọi là “To you”
vì kỷ niệm anh với Yoochun sáng tác, nhưng từ kia là dành cho em ah… Mau ăn,
mău ăn, ăn xong hát cho em nghe!”
Ăn
cơm xong, hai người lách vào trong căn bếp nhỏ rửa bát, Yunho ngồi vào ghế đánh
đàn Piano, Jaejoong cầm dao gọt táo, đặt lên mặt bàn.
“Ăn
táo trước đi, chỉ cần anh hát cho em, bài nào cũng rất ngọt đó.”
“Jaejoong
ah, nếu nói về sến, em cũng không kém anh nha…” Yunho nhai táo, hạnh phúc nhìn
Jaejoong.
Tiếng
đàn van lên, Yunho cất tiếng hát:
“Đã
qua thời tuổi trẻ, chờ mong ánh hào quang rực rỡ
Mười ngón tay đã từng giao nhau
Ngắm nhìn cuộc sống dập dìu
Tuổi thanh xuân chúng ta đầy tươi sáng
Lại ngắn ngủi như khói bụi
Cảm ơn đoạn đường này có em đồng hành
Nội tâm cô quạnh đã nở đầy hoa
To you, Just to you
Cho dù ánh hào quang của chúng ta đã đi vào quá khứ
To you, just to you
Lời ca xúc động của em anh vĩnh viễn nhớ mãi
Đã từng khiến anh mê mẩn
Làm chân tay anh luống cuống
Đã từng lẳng lặng, cô tịch
Khiến anh ngẩn người suy ngẫm
Ngàn vạn phong cảnh thế gian này
Như mây khói bay qua
Em giữ anh lại với tất cả sự cố chấp
Khiến anh ngừng chân cũng chỉ có duy nhất em
To you, Just to you
Cho dù thời gian có lạnh lùng trôi đi
To you, Just to you
Trái tim của anh vĩnh viễn dành cho em
My only HERO
YOU KNOW
I’ll love you forever.”
Mười ngón tay đã từng giao nhau
Ngắm nhìn cuộc sống dập dìu
Tuổi thanh xuân chúng ta đầy tươi sáng
Lại ngắn ngủi như khói bụi
Cảm ơn đoạn đường này có em đồng hành
Nội tâm cô quạnh đã nở đầy hoa
To you, Just to you
Cho dù ánh hào quang của chúng ta đã đi vào quá khứ
To you, just to you
Lời ca xúc động của em anh vĩnh viễn nhớ mãi
Đã từng khiến anh mê mẩn
Làm chân tay anh luống cuống
Đã từng lẳng lặng, cô tịch
Khiến anh ngẩn người suy ngẫm
Ngàn vạn phong cảnh thế gian này
Như mây khói bay qua
Em giữ anh lại với tất cả sự cố chấp
Khiến anh ngừng chân cũng chỉ có duy nhất em
To you, Just to you
Cho dù thời gian có lạnh lùng trôi đi
To you, Just to you
Trái tim của anh vĩnh viễn dành cho em
My only HERO
YOU KNOW
I’ll love you forever.”
Lời
ca sâu lắng khiến Jaejoong đỏ mắt, y si ngốc nhìn Yunho, hoàn toàn chìm đắm vào
bài hát.
“Thế
nào, dễ nghe không?” Yunho lấy một miếng táo đút vào miệng Jaejoong.
“Thật
là… cực kỳ cực kỳ dễ nghe! Chỉ có điều một số âm tiết luyến không được hay lắm,
nhưng nhìn chung là có đoạn trầm, đoạn bổng rồi.
“Yaaa.
Yoochun khoa trương quá! Cái đó không phải do anh.” Yunho chuyển sang nhìn
Jaejoong, có chút bực mình.
“Anh
á…lời thì…!”
“Lời
sao đâu… Anh có dụng tâm cả đấy.” Yunho có chút uể oải.
“Em
vẫn chưa nói xong, lời thật sự rất được, mỗi câu mỗi chữ em đều nghe rõ, hơn nữa,
em tin anh.”
Yunho
ngắm Jaejoong, Jaejoong nở nụ cười rung động lòng người.
“Jaejoong
ah… Mãi mãi bên nhau, được không?” Yunho ngả đầu lên vai Jaejoong, thì thầm
nói.
“Mãi
mãi bên nhau, chỉ cần anh nguyện ý.”
Trong
nhà trọ của Jaejoong, Yunho và Jaejoong cùng song ca hát “To you” một lần, bọn
họ thực sự kích động. Giọng Jaejoong trong trẻo, lại nhẹ nhàng như dòng suối
mát, như kể, như say, chân thành mà thâm tình. Đối với dự cảm sẽ thành công khiến
cho Yunho và Yoochun rất có hi vọng.
“Quá
hay, hyung! Nếu hyung hát bài này nhất định sẽ thành công. Em nghĩ nếu như để
Junsu hát bài này cũng thật êm tai.” Yoochun nghĩ đến lúc trước, bài hát này là
viết cho Junsu đấy, nếu như để âm giọng cao vút của Junsu hát, thật sự thú vị
biết nhường nào.
“Yoochun,
trong bài hát này có mấy từ địa phương, nếu có thể sửa lại thì sẽ hoàn mỹ.
Nhưng hyung cũng không nghĩ ra từ nào thay thế, thời gian quá hẹp, nếu không
chúng ta có thể suy xét một chút.” Đặt bản nhạc lên bàn, Jaejoong mở lời.
“Ngày
kia thi rồi, chúng ta còn phải nộp bản dự thi sớm. Thế nhưng như vậy cũng khá
được.” Yunho nói.
“Chúc
hai người thành công ah, tớ cảm thấy bài này nhất định có giải đấy, thật sự là
rất hay.” Jaejoong lấy ra vài lon bia.
Tiếng
chạm cốc leng keng, dấy lên niềm hi vọng.
Buổi
tối lúc đi ngủ, Jaejoong nằm ở giường, nghĩ đến lời bà Jung nói với y, trong
lòng chất chứa đầy khó chịu. Jaejoong không hề nói chuyện đi gặp bà Jung cho
Yunho biết, hơn nữa, y còn không hạ quyết tâm rời bỏ Yunho. Jaejoong thở dài, bất
kể như thế nào, đợi sau khi cuộc thi kết thúc rồi nói sau, nhìn bộ dạng Yunho đầy
tin tưởng, hi vọng như vậy, Jaejoong thật sự không đành lòng đả kích hắn.
Yunho
sau khi tắm rửa, nhào lên giường ôm trầm lấy Jaejoong. Jaejoong chỉ từ từ nhắm
mắt, không để ý đến hắn, nhưng được một lúc không thể yên thân với cái tay của
Yunho, cuối cùng vẫn theo hắn, để hắn làm mấy lần. Mệt mỏi tựa trong lồng ngực
Yunho, Jaejoong nhắm mắt lại.
“Đã
qua thời tuổi trẻ, chờ mong ánh hào quang rực rỡ. Mười ngón tay đã từng giao
nhau, ngắm nhìn cuộc sống dập dìu. Cho dù thời gian có lạnh lùng trôi nhanh,
trái tim Yunho vẫn thuộc về Jaejoong.”
Chiến
thắng cuộc thi lấy giải thưởng là chuyện Yoochun tha thiết mơ ước. Anh vốn muốn
làm nhạc sĩ, lúc này chuyện kết hợp với Yunho sáng tác “To you” càng làm anh có
hi vọng. Tuy chỉ là những cảm xúc nhất thời khi sáng tác bài hát nhưng dù sao đối
với bản thân đó cũng là sự đột phá.
Không
ngoài dự kiến, tại hậu trường cuộc thi Yoochun gặp được Junsu. Anh đi ngang
qua, ngồi cạnh Junsu, bâng quơ hỏi: “Ca khúc của cậu cũng được chọn?”
Junsu
mỉm cười: “Không phải cậu nói tớ sáng tác một bài rồi đưa cho cậu sao? Tớ không
được giải tìm cậu lấy phần thưởng.”
“Lần
này giải thưởng là gì vậy?”
“Chuyến
du lịch hai người.”
“Lại
là hai người? Lần trước, cậu thắng trò “Hải tặc sang trọng” cũng nói đi du lịch
với tớ đấy…”
“Cho
nên, lần này phải làm được, cậu được đi du lịch thì mang tớ đi, tớ được đi du lịch
thì đưa cậu đi. Cậu còn đi Mĩ rồi, tớ còn chưa đi được nhiều, chưa từng đi châu
Âu, châu Mỹ, châu Úc…”
“Từ
từ một chút Junsu, cậu rốt cuộc muốn đi bao nhiêu nơi? Cậu nói nhiều như vậy, tớ
mời không nổi ah…”
Junsu
bị Yoochun chọc cho cười, đôi mắt nhỏ híp chặt thành hình trăng lưỡi liềm.
“Tặng
một ca khúc?”
“Là
một bài hát.”
“Tên
là gì vậy?”
“Nếu
yêu theo ý trời…” Junsu dũng cảm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Yoochun.
Ánh
mắt Yoochun và Junsu dính lấy nhau, sau đó nhanh chóng quay đi, anh gãi gãi đầu:
“Ah, chút nữa thi tốt nha.” Nói xong, Yoochun đứng dậy, rời đi.
Junsu
há hốc mồm, nó muốn gọi Yoochun lại nhưng không có dũng khí. Nếu yêu theo ý trời,
ngài có thể cho ta lời chỉ dẫn, nói cho ta biết có phải ta thích người kia
không? Không phải ta cố ý…
Lồng
ngực Yoochun nặng trịch, yêu theo ý trời… Yoochun không thích cái tên này, anh
cũng không thích một Junsu kiên cường như vậy, cũng không thích bản thân như vậy.
Đã từng
thề, lướt qua muôn ngàn hoa, không để lá quét vào người. Nhưng vì sao khi người
kia dùng ánh mắt trong trẻo nhìn anh, anh không đừng được mà ôm, thậm chí muốn
hôn… Ánh mắt đó, kinh nghiệm tình trường Yoochun đã thấy nhiều rồi, chính vì
anh đã thấy nhiều cho nên anh chắc chắn, anh biết rõ ánh mắt kia có hàm nghĩa
là gì. Chính vì anh chắc chắn, cho nên anh chán ghét cái tên đã chứa đựng quá
nhiều tình cảm, chán ghét việc anh đã rung động với đàn ông, càng… chán ghét
chính mình…
Ai
cũng có thể, chỉ có Kim Junsu không thể! Yoochun có thể chơi đùa tình cảm của bất
kỳ ai mà anh để ý, nhưng Junsu lại khác, bọn họ không phải thân thiết như anh
em sao? Hay là so với anh em còn thân hơn… Lúc đứng dậy ra ngoài, Yoochun thậm
chí không dám quay đầu lại, sợ bắt gặp ánh mắt thất lạc cùng đau xót của Junsu.
Đến
lượt 2U lên sân khấu, Yoochun thoáng trấn định bản thân, cùng Yunho bước vào vị
trí. Dưới đài đều là các chuyên gia âm nhạc cùng truyền thông, những tình
huống như thế này, thời DBSK bọn họ đã thấy nhiều lắm rồi. Yoochun
ngồi trên ghế, phóng khoáng đập tay với Yunho, Yunho gật gật đầu,
tiếng đàn du dương trầm bổng, hai người đàn ông thâm tình biểu diễn
trên sân khấu khiến bên dưới nổi lên một hồi kích động. Phải nói là
ca khúc của Yunho và Yoochun quá dễ nghe, quả nhiên, bất ngờ trong
chốc lát, mọi người bình tĩnh trở lại, chỉ yên lặng xem bọn họ
biểu diễn. Khi bài hát kết thúc, một giám khảo nhẹ gật đầu. Yoochun
đang muốn cùng Yunho cúi đầu chào, lại nghe thấy vị giám khảo kia
nói: “Nhóm 2U đúng không?”
“Đúng
vậy, đây là nhóm chúng tôi với ca khúc cùng tên.” Yunho theo thói quen
thay Yoochun trả lời câu hỏi.
“Các
cậu không cần ra ngoài, đứng ở bên cạnh theo dõi đi.” Vị giám khảo
bảo với Yunho và Yoochun xong quay ra gọi người tiếp theo.
Cửa
mở, Yoochun nhìn thấy Junsu ôm một bản nhạc tới.
Nhìn
thấy Yoochun, Junsu sững sờ, nó cụp mắt xuống nhưng rất nhanh lại
ngẩng đầu lên mỉm cười. Đây có lẽ là ông trời cho nó cơ hội, để nó có
thể hát cho người nó để ý nghe.
“Kim
Junsu, đến từ nhóm BROTHER. Tên ca khúc “Nếu yêu theo ý trời”.” Junsu
giới thiệu tên ca khúc, ngồi trên ghế, hít một hơi thật sâu, không
khỏi quay đầu lại nhìn về phía Yoochun, thấy trong ánh mắt anh có
chút nghi hoặc.
Tiếng
đàn du dương vang lên, Junsu như đang được xem lại những thước phim quay
chậm, thời kỳ DBSK vui vẻ, sau đó nó và Yoochun kết giao như có như
không, nó thậm chí nghĩ đến mộng mơ ngày đó được trông thấy hình
ảnh Yoochun ngồi trước đàn Piano, mặt mũi tràn đầy sự cưng chiều, hoa
hòe tím ngoài cửa sổ cũng bị anh hấp dẫn, lẳng lặng tỏa ra hương
thơm ngát. Mà chính nó đang ngủ trên giường, cho dù ở trong mộng cũng
hiện ra ý cười… Cuối cùng, bản nhạc dừng, toàn hội trường yên lặng,
Junsu đứng lên, bất ngờ chứng kiến bất luận là giám khảo hay Yunho
và Yoochun, đều dùng ánh mắt khác thường đang nhìn nó. Junsu bất an
cúi đầu, sau đó xấu hổ đứng yên tại chỗ. Làm sao vậy? Bài hát khó
nghe sao? Khó nghe cũng không vấn đề gì, dù sao nó cũng không phải vì
muốn giành giải, nó chỉ… Chỉ là muốn lưu lại giai điệu trong mơ, đàn
cho người kia nghe mà thôi….
Mấy
vị giám khảo chụm đầu vào nhau bàn luận, chừng vài phút sau đó,
một người vẫy tay: “Các cậu ra ngoài trước đi.” Junsu cúi đầu chào
họ, nó đi đến cửa, mở cửa, Yoochun đến bên cạnh nó dùng ánh mắt
phức tạp nhìn, sau đó bỏ ra ngoài. Kế đến là Yunho, Junsu chưa từng
chứng kiến một Yunho như vậy, Yunho hyung vốn là một người hiền lành,
cho dù bọn họ phạm phải sai lầm gì cũng vẫn luôn ân cần chỉ giáo,
nhưng hiện tại… Trong ánh mắt Yunho chứa một loại thần sắc xem
thường, ánh mắt lạnh lùng của hắn cơ hồ khiến Junsu rùng mình một
cái.
Junsu
đi theo Yunho ra cửa, nó muốn đi cùng hai người kia nói gì đó, đã
thấy Yunho quàng vai Yoochun, ủ rũ đi thẳng.
Junsu
bỗng nhiên dừng lại, bọn họ đã không còn là một nhóm nữa rồi, tất
cả đã thành quá khứ còn đâu? Ai biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bất luận cái gì, nó sợ là khó có thể hòa hợp với bọn họ nữa.
Junsu dừng bước, ngơ ngác nhìn Yunho cùng Yoochun đi ngày một xa.
Một
mình Junsu đi đến phòng nghỉ, trong lòng nó tràn đầy sự mất mát.
Mới
vào cửa, Junsu cảm giác có ai đó kéo nó, cửa đóng lại, một người
hùng hổ nhìn nó.
“Yunho
hyung…” Junsu nhỏ giọng gọi.
“Tôi
không dám nhận đâu.” Thanh âm của Yunho rất lạnh. “Junsu, cậu rất
được!”
Ánh
mắt Junsu rấy lên sự nghi hoặc, cho tới bây giờ nó căn bản vẫn không
biết chuyện gì đã xảy ra.
“Cậu
không biết đâu là gì sao? Là ăn cắp bản quyền, là đạo nhạc đó!
Người đại diện đã tìm tôi rồi! Yoochun có khả năng bị khai trừ biết
không? Tốt, cậu nhớ thuần thục vậy sao? Có phải cậu dùng di động lưu
lại thành bản sao không? Cậu được lắm… cậu được lắm…”
“Yunho…
hyung… Anh nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu? Yoochun… Yoochun xảy ra
chuyện gì? Tại sao lại bị khai trừ?”
“Chuyện
này tôi cũng muốn hỏi cậu đây. Bài hát đó ở đâu ra? Đây là bài hát
Yoochun sáng tác! Nó vì chăm sóc cậu nên mới không nhớ hết giai điệu,
lúc ở chỗ cậu nó đã đánh bản nhạc đó một lần. Hiện tại cậu ăn
trộm rồi, cậu hát tốt hơn, cho nên ban giám khảo phán định Yoochun
đạo nhạc, hơn nữa còn bị báo chí đưa tin! Kim Junsu… Cậu hủy hoại
Yoochun rồi!”
“Cái
gì… Làm sao có thể… Đây là ca khúc em mơ trong mộng!”
Yunho
cười lạnh: “Cậu… Cậu da mặt thật là dày! Ca khúc trong mộng? Thời
điểm cậu sinh bệnh, Yoochun ở ký túc xá chăm sóc cậu nghĩ ra đấy.
Không ngờ cậu lại âm hiểm như vậy, nhớ từng nốt nhạc một. Yoochun
làm gì đắc tội với cậu sao, cậu làm như vậy… Không xứng là anh em
với chúng tôi.!”
Yunho
phẫn nộ đóng sập cửa đi ra ngoài, Junsu ngồi phịch lên ghế, nó đem
tờ bản nhạc áp trước ngực, trong miệng lẩm bẩm: “Đây là… Đây là ca
khúc của cậu ấy cho mình…”
Lúc
trao giải, Yoochun tựa hồ không có dũng khí đi lên sân khấu. Yunho nói
anh phải nói rõ chân tướng sự việc ra, nhưng Yoochun ngẫm nghĩ, từ
chối. Có thể nói như thế nào đây? Chẳng lẽ lại để Junsu mang tội
đạo nhạc rồi bị khai trừ sao? Coi như, dù sao ca khúc này cũng là
tặng cho cậu ấy, cậu ấy thích thì cho cậu ấy lấy vậy…
Nhưng
mà đến cuối cùng, Yoochun vẫn đi vào trong hội trường, anh muốn nhìn
thấy, Junsu sẽ dùng bộ dạng gì lên nhận cúp, sẽ chấm dứt tình bạn
của bọn họ như thế nào.
Dưới
ánh đèn sân khấu, sắc mặc Junsu tái nhợt. Hội đồng ban giám khảo
công bố nó nhận giải thưởng lớn nhất, lúc nhận giải, Junsu cầm
micro, có chút run rẩy nói.
“Tôi
muốn thừa nhận… Giải thưởng này không thuộc về tôi, tôi đã gạt mọi
người. Park Yoochun từ 2U mới là tác giả gốc, tôi là người đạo
nhạc.” Junsu vừa nói xong, dưới đài một mảng xôn xao, ánh đèn flash
không ngừng chĩa về phía Junsu, nó có cảm giác mắt nó sắp mù mất
rồi.
Những
âm thanh nhốn nháo dưới sân khâu liên tục vang lên, Junsu cố lấy dũng
khí, nén nước mắt, tiếp tục nói: “Tuy nhiên… Mặc dù ca khúc này
không phải tôi sáng tác, nhưng đây là Yoochun sáng tác cho tôi. Yoochun,
cám ơn cậu, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ món quà cậu tặng tôi…” Junsu cúi
đầu thật thấp, nó dường như không có khả năng ngẩng đầu lên nữa rồi.
Lông
mày Yunho nhíu thật chặt, Junsu làm sao vậy? Nó tại sao phải làm như
vậy? Nó vì sao lại săm soi ca khúc Yoochun dự thi, lại thừa nhận đạo
nhạc? Hắn không nghĩ ra nguyên nhân, nhưng hắn đã nhìn thấy một kết
cục rõ ràng nhất, chính là, nghiệp nghệ sĩ của Kim Junsu đã xong
rồi.
No comments :
Post a Comment