Chapter 70
Lần đầu tiên nhìn thấy Jung Yunho, nó biết chỉ có hắn là
đặc biệt.
Cảm xúc của Jaejoong lúc nào cũng chân thật, dễ dàng biểu
lộ trước mặt hắn, càng phải nói, đây là tự trong tâm cậu lộ ra.
Thế nhưng mà, đối với Yunho, Jaejoong có quá nhiều chuyện
đã phá lệ, có thể tiếp nhận, bất luận là chuyện gì nảy sinh, nó cũng đã từng tận
mắt thấy.
Cho dù đã minh bạch chuyện này, nó vẫn ôm hi vọng, chờ đợi
một ngày Jaejoong và Yunho có xung đột, nó cũng không phải là người duy nhất có
mong muốn này…
“Cuối cùng cũng chỉ là phí công tiểu nhân.” Tiếp nhận sự
chữa trị vết thương, thay quần áo, Changmin bùi ngùi thở dài.
“Thế nhưng dù là như vậy, cậu vẫn nên vui vì Jaejoong.”
Hay tay bắt chéo trước ngực, trên mặt Lee Eunhyuk hoàn toàn là ý cười.
Có thể không vui mừng sao?
Nếu có thể đơn giản nói không vui thì sẽ không vui, như vậy
cũng đã không làm những chuyện ngu ngốc rồi…
Nghe Lee Eunhyuk nói bâng quơ vài câu, nó cũng rõ ràng thủ
đoạn của người này, coi nó như con rối, Changmin rất khó có thể nói cảm giác
lúc này của mình như thế nào. Nhưng đối với sự vui vẻ của Jaejoong, chuyện gì
cũng không đổi.
Cho dù Jaejoong có lợi dụng nó để được vui vẻ…
Nằm tại căn phòng Joe đã đặc biệt chuẩn bị cho mình, vết
thương chi chít trên da cùng ổ bụng vẫn đau nhức khiến hắn khó chịu, hai mắt
Yunho lại nhìn chòng chọc vào một người khác, không nói lời nào, đơn giản chỉ
là chăm chú theo dõi Jaejoong.
Từ trong sàn đấu, Jaejoong đã dùng tay ôm chặt hắn không
lúc nào rời. Đến lúc ra khỏi đó, Jaejoong cũng không buông lỏng tay, nếu như
không có bác sĩ ngăn cản cậu làm như vậy sẽ khó khăn trong việc trị liệu, có lẽ
Jaejoong vẫn đang ôm chặt hắn.
Ngoan ngoãn ngồi một bên, để cho bác sĩ bôi thuốc cho
Yunho, Jaejoong vô cùng bình tĩnh. Dường như cái người lúc nãy kích động trên
sàn đấu là một người khác chứ không phải Kim Jaejoong cậu.
Là cùng một người sao?
Nếu không phải khuôn mặt vẫn hoàn mỹ như lúc nãy, có lẽ mọi
người khi quan sát cậu lúc này sẽ phải tự hỏi, tự thắc mắc.
“Jaejoong?” Mỉm cười, không màng đến đau đớn, Yunho nhẹ
nhàng gọi tên cậu.
Nhưng Jaejoong vẫn không hề nhúc nhích, dường như không
nghe thấy tiếng cả Yunho, khiến hắn phải gọi vài lần mới thấy trong mắt
Jaejoong có phản ứng. Sau đó, hai người bốn con mắt, cùng nhìn nhau chằm chằm.
Phải nói gì bây giờ?
Nói thật, Jaejoong vẫn chưa nghĩ đến.
Trong thời khắc này, trí óc của Jaejoong trống rỗng, ngoại
trừ bàn tay ấm áp của Yunho, khắp người hắn đều là vết thương. Sự thật là
Jaejoong đã rơi nước mắt… Bởi vì sợ hãi, cho nên đã khóc.
Từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng có cảm giác như vậy.
Lúc cha cậu qua đời, có lẽ tâm lý đã có sự chuẩn bị, cho
nên lúc đưa tang Jaejoong cũng không hẳn là khóc, chỉ có vẻ mặt thương xót, buồn
bã, khiến người ngoài tưởng rằng cậu bi thương quá độ.
Chỉ có cậu và Yunho cùng hiểu, bởi vì thói quen ngụy
trang đã ăn sâu vào trong da thịt, dẫn đến quên mất những cảm xúc thực sự.
Thế nhưng hôm nay cậu lại vì Yunho mà khóc.
Sao vậy?
Cậu muốn Yunho dỡ lớp ngụy trang, bỏ mặt nạ đấy, vì sao
khi có chuyện liên quan đến hắn là cậu lại quên đeo mặt nạ?
Hắn làm gì cậu rồi sao?
Thu toàn bộ hình ảnh Jaejoong vào trong mắt, Yunho đương
nhiên hiểu Jaejoong đang nghĩ cái gì, hắn cười, chờ bác sĩ bôi thuốc xong, đi
ra ngoài mới thong thả mở miệng:
“Cậu khóc.”
Đây không phải là một câu hỏi, mà là một lời khẳng định.
Ánh mắt Jaejoong bởi vì hắn mà càng sâu sắc, mím chặt
môi, muốn phủ nhận lời của Yunho, nhưng cuối cùng lại trầm mặc.
“Vì sao lại khóc?” Jaejoong ngồi yên không có ngăn cản
Yunho không được nói nữa.
Vấn đề không khó, chỉ cần trả lời một từ là được rồi
nhưng Jaejoong cảm thấy nó thực khó khăn.
Nếu như chính cậu cũng không biết vì sao muốn khóc, làm
sao cậu có thể nói cho Yunho đây…
“Cậu lại gần đây một chút được không? Tôi không di chuyển
được.” Giơ tay lên, Yunho cười khổ thỉnh cầu Jaejoong.
Nếu hắn có thể đi, hắn tuyệt đối sẽ lập tức tiến lên ôm
Jaejoong - nếu như Jaejoong thấy hắn như vậy, cậu sẽ làm thế nào?
Di chuyển tầm nhìn của mắt, Jaejoong biết rõ cậu có thể cự
tuyệt Yunho, nhưng cơ thể cậu lại không tự chủ được mà đứng dậy, chậm rãi đi đến
bên giường của Yunho, đưa tay cầm lấy bàn tay của Yunho ở giữa không trung.
Phải hình dung cảm giác này như thế nào?
Jaejoong cố gắng động não tìm những từ có thể diễn đạt được
tình huống này nhưng tìm không ra, cho đến khi một bàn tay ấm áp chạm vào mặt cậu,
lôi kéo sự chú ý của cậu, khiến cậu không thể không nhìn Yunho. Jaejoong cảm thấy
hốc mắt chua xót…
Cực kỳ khó chịu, hình như cậu khóc rồi…
“Tôi rất vui khi nhìn thấy cậu khóc, để cho tôi có một
chút cảm giác rằng cậu quan tâm tôi.” Ngón tay ôn nhu xoa nhẹ khuôn mặt
Jaejoong. Jaejoong không cản, Yunho cứ thế thản nhiên làm càn như không có chuyện
gì.
Dù sao, Jaejoong đang muốn lột mặt nạ của hắn…
Tốn chút nước mắt có sao đâu…
“Tôi không khóc, cũng không cần phải khóc.” Trợn mắt nhìn
Yunho, bướng bỉnh không chịu thừa nhận, cảm xúc gì đó từ trong lòng vọt lên khiến
cậu có cảm giác hít thở không thông.
Không khóc sao?
Vậy đầu ngón tay hắn chạm vào cái gì mà ướt vậy?
Tại sao khuôn mặt cậu có chút nhạt nhòa, long lanh?
Ngó thấy Jaejoong đang cầm tay kia của hắn, trong hốc mắt
bắt đầu ửng đỏ, lệ rơi không ngừng, cho dù Yunho muốn hỏi Jaejoong, hẳn cậu
cũng không nói, cho nên hắn cũng không hỏi.
Không phải tâm nhu nhược mà là đã quá đau lòng rồi.
Đau lòng vì Jaejoong học những gì hắn truyền đạt quá tốt,
cho nên hắn cảm thấy rất lạ lẫm với mặt nạ của chính mình…
Chịu đựng các vết thương đang đau nhức, Yunho ôm
Jaejoong, hắn chấp nhận Jaejoong sẽ phản kháng như lúc trước, mặc kệ nó có ảnh
hưởng đến các vết thương hay không.
Thế nhưng Jaejoong không động đậy, chỉ ngoan ngoãn đáp ứng
Yunho, để cho hắn ôm, để cho hắn vuốt ve…
“Xem ra, tôi đến không đúng lúc rồi nhỉ.”
Đột nhiên có tiếng của một người phụ nữ, khiến Yunho ôm
Jaejoong càng chặt, che đi Jaejoong đang không có cách nào khống chế tuyến lệ của
mình, hắn ngẩng đầu đối mặt với một người phụ nữ nho nhã đi vào phòng.
“Bà đến đây làm gì?” Nhìn Shim Taeha, Yunho thật không có
cách nào lý giải nổi mẹ mình đang nghĩ gì nữa.
Trên thực tế, bà hiểu tại sao Yunho ở đây, cũng minh bạch
tại sao Jaejoong đang ở cạnh con trai của mình.
“Thân là mẹ, không thể không quan tâm một chút đến con
trai mình sao? Huống chi, thằng con tôi suýt chút nữa thì vứt mạng nó đi rồi.”
Mỉm cười đóng cửa lại, Shim Taeha vừa nhìn Jaejoong vừa nói.
“Tôi rất khỏe, vẫn còn sống, không phải sao?” Nhíu mày,
hiển nhiên Yunho không hề cần sự quan tâm của Shim Taeha.
“Con muốn đuổi người đi sao?” Xem nhẹ sự tránh né của
Yunho, Shim Taeha cười xán lạn: “Hừ, con bảo vệ Kim Jaejoong quá mức đến mạng của
mình cũng không cần sao?”
“Chuyện đó không cần bà can thiệp.” Trừng mắt nhìn Shim
Taeha, người đàn bà có dung mạo mỹ lệ thực sự không hề giống như tuổi của mình,
Yunho đen mặt.
“Can thiệp hả? Sao không nói đây là tình cảm của mẹ đối với
con?”
“Bà cùng tôi thật sự có tồn tại thứ đó sao?” Yunho xì mũi
không chút che giấu, ra vẻ coi thường.
“Vậy lúc con bám đuôi mẹ đến nhà Kim tổng giám đốc thì
sao?”
Shim Taeha trực tiếp nói một câu, khiến lông mày Yunho
nhíu chặt đồng thời toàn thân Jaejoong chấn động…
No comments :
Post a Comment