Chapter
27
Ngồi
trong xe của Yunho, Jaejoong theo thói quen cúi đầu, cũng không nhìn tới hắn.
Có thể là trong tiềm thức vẫn còn mong chờ điều gì đó xuất hiện, sao mình có thể
nhàm chán như vậy a, lại còn hi vọng ở trước mặt hắn vẫn lẳng lặng hiên ngang,
chói sáng, Jaejoong thay quần áo, còn xịt loại nước hoa y thích nhất.
Đó
là loại nước hoa sản xuất có giới hạn RUSH, bách mộc cùng xạ hương là mùi
Jaejoong thích nhất, nhẹ nhàng, thanh nhã, quạnh quẽ mà cổ điển, Jaejoong đã
dùng nhiều năm qua, đại khái là lúc y nhận ra mình bắt đầu yêu Yunho, y đã dùng
loại nước hoa này rồi, mùi hương ẩn dấu bên trong, khiến người day dứt không
thôi.
Trong
xe kín, mùi hương từ Jaejoong tỏa ra khiến Yunho có chút mê mẩn. Không biết vì
điều gì nhưng Jaejoong chưa bao giờ dùng nước hoa để thu hút người khác, mùi
thơm của y khiến người khác tĩnh lặng, nhưng Yunho biết rõ đó là do y hiểu rõ hắn,
cho nên mỗi lần ngửi thấy đều cảm thấy mặt nóng, tim đập rộn ràng.
“Tìm
tôi… Có chuyện gì à?” Chuyện đêm qua Jaejoong không thể quên, y thậm chí tự nhủ
với chính mình nếu như Yunho thật sự có mong muốn gì, y nhất định sẽ đồng ý,
tuy nhiên y sẽ không nói suy nghĩ này cho Yunho biết.
“Ah…
Cậu nói cần tìm người đảm bảo, tôi nghĩ rồi, tôi có thể là người đảm bảo cho cậu,
vì cậu…” Yunho vừa lái xe, ôn nhu nói.
“Ah…”
Jaejoong cúi đầu, Yunho đối xử với y như vậy khiến y càng thêm đau lòng, y biết
rõ bản thân đã khiến Yunho hắn tổn thương đến nhường nào, nhưng hiện tại là lấy
ơn báo oán, Jaejoong có chút hổ thẹn.
Hai
người cũng không tìm ra lời nào để nói, Yunho cảm thấy không khí trong xe quá mức
nặng nề, vì vậy hắn mở đĩa CD lên nghe.
“Gió
đã ngừng thổi, thời gian cũng ngừng trôi…” Lời bài hát cứ nhẹ nhàng phát ra,
Jaejoong cơ hồ cứng đơ người trên ghế, tận đến lúc đã hết bài, y vẫn chưa lấy lại
tinh thần. Thật lâu, Jaejoong mới nói: “Bài hát cũ này, hiện giờ còn có người
nghe sao? Người như cậu, một chút cũng không theo kịp thời đại.”
“Tôi
chính là không theo kịp thời đại đó, những chuyện cũ vẫn nhớ như in trong lòng,
muốn quên cũng không thể nào quên được.”
“Thật
sao, làm người đôi khi, vẫn là nên buông những chấp niệm quá khứ, để mọi thứ
trôi qua nhẹ nhõm.” Jaejoong hít một hơi sâu.
Hai
người không nói thêm gì nữa, nhưng bài hát kia cứ phát đi phát lại trong đài:
“Gió đã ngừng thổi…”
Bài
hát cứ vang mãi không ngừng, Jaejoong càng hoảng sợ, Yunho tắt máy xe, nói: “Đến
nơi rồi.”
“Ở
đâu vậy?”
“Nhà
của tôi.”
“Ah?”
Jaejoong sững sờ.
“Lên
đây đi.” Yunho nói xong, rút chìa khóa xe. Jaejoong cảm thấn khẩn trương, hắn vẫn
là muốn cùng mình… Y vừa cảm thấy khẩn trương, lại còn có chút ngọt ngào.
“Ah,
các anh đã về rồi, đưa áo khoác cho em. Jaejoong ssi a, hoan nghênh anh đến nhà
em.” Jaejoong sững sờ, y đứng bất động, trong đầu chỉ còn dáng vẻ nhiệt tình
tươi cười đầy ám ảnh của cô gái vòng tay qua cánh tay Yunho ngày hôm qua. Chính
mình lại suy nghĩ lung tung rồi, Yunho hắn… Hắn đã kết hôn rồi ah, đương nhiên
là phải ở cùng vợ, y lại đang hi vọng cái gì đây… Jaejoong có chút hẫng hụt, y
thậm chí có ý nghĩ muốn quay về.
“Jaejoong
ssi, mời ngồi. Yunho ah, em đã ngâm cà phê rồi, nhưng vẫn còn nóng lắm, hay là
anh mang ra cho Jaejoong ssi đi.” Trong giọng nói của cô ả tràn đầy hờn dỗi, lọt
vào tai Jaejoong run rẩy một trận.
“Jaejoong
ssi có chút phiền toái về tài chính sao, ngày hôm qua Yunho đã nói với em, anh ấy
muốn làm người bảo lãnh cho Jaejoong ssi.” Thấy Yunho im lặng đi lấy cà phê,
Mia ngồi ở trước mặt Jaejoong, ung dung nói.
Jaejoong
cúi đầu không nói gì.
“Yunho
về liền hỏi ý em, anh ấy a, chính là như vậy, cái gì cũng muốn bàn bạc với em,
chuyện của Jaejoong ssi làm sao em có thể không đồng ý cơ chứ? Yunho nhà em tâm
tính tốt, em yêu anh ấy ở điểm này, Jaejoong ssi cứ yên tâm, anh ấy chính là
người khi nhìn thấy đứa ăn mày gạt người ở nhà ga đều cho ít tiền, huống chi
Jaejoong ssi lại là anh em tốt của Yunho…”
Jaejoong
rõ ám chỉ độc ác của Mia, trong lòng lại trỗi dậy một cơn đau, sỉ nhục rõ ràng
như vậy khiến y mặt đỏ rực, y ngẩng đầu lên nhìn vào khuôn mặt tươi cười xinh đẹp
đầy giả tạo của Mia.
Đây
là ngôi nhà xa hoa, Yunho… ở cùng với một người phụ nữ khác, tuy rất đẹp nhưng
Jaejoong cảm thấy rất lạnh, nơi này là nơi Yunho sống, cứ như vậy ngẩn người, y
bắt đầu hoài niệm nhà trọ nho nhỏ của mình, chật chội nhưng ấm áp.
Yunho
bưng cà phê lên, đặt một ly trước mặt Jaejoong.
“Yunho
ah, anh dạ dày không tốt, đừng uống cà phê, em lấy sữa nóng cho anh.” Thanh âm
của Mia dịu dàng nhưng khi truyền đến tai Jaejoong lại có cảm giác chói tai
không nên lời.
Ba
người ngồi vào chỗ của mình, Mia nói: “Phụ nữ thường hay nhiều chuyện, Jaejoong
ssi tuấn tú lịch sự, lại vẫn còn độc thân, em với Yunho đều rất lo nghĩ. Em có
một đứa em gái rất thân, điều kiện khá tốt, cũng xin nữa, kết hợp với Jaejoong
ssi là tuyệt phối luôn, hôm nay, em muốn cùng với Yunho giúp hai người xem mặt…
Ah, có chuông, hình như cô ấy đến đó, để em ra mở cửa.”
Jaejoong
không để ý đến Mia đang đi ra mở cửa, mà đánh mắt về phía Yunho, cậu muốn trả
thù tôi sao? Cậu muốn thấy tôi xấu hổ sao? Cậu muốn xem bộ dạng tôi như thế nào
khi nhìn thấy cảnh vợ chồng thân thiết nhà cậu sao? Phải ngại ngùng, xấu hổ
sao?
Đối
mặt với ánh mắt hỏi dồn của Jaejoong, Yunho cúi đầu xuống, hắn vốn muốn nói với
Jaejoong, nhưng không hiểu tại sao, hắn lại không có cách nào mở to miệng. Có lẽ
trong lòng hắn vẫn còn ghi hận, thậm chí hắn có ý muốn nhìn phản ứng của
Jaejoong khi thấy cô gái kia, đêm qua, hắn thật sự không để ý, chỉ cần là
Jaejoong thì tốt rồi, nhưng phản ứng của Jaejoong, lại khiến trái tim nồng nàn
của hắn bị hắt một chậu nước lạnh vào. Giới thiệu phụ nữ cho y, xem biểu hiện của
Jaejoong sẽ như thế nào, xem y có phải thật sự tuyệt tình với mình không. Yunho
nghĩ như vậy, liền ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Jaejoong.
Trái
tim Jaejoong lạnh toát, Yunho ah, chuyện tôi làm với cậu cũng là nghĩ vì cậu, cậu
nghĩ tôi như thế nào tôi cũng không thẹn với lương tâm. Nhưng cậu muốn thấy tôi
bị xấu mặt trước mặt cậu, cậu có thể nhưng lầm rồi, Kim Jaejoong tôi đâu phải
là người vô dụng như vậy? Nội tâm đã hạ quyết tâm phải bình tĩnh đối phó,
Jaejoong cũng bình ổn lại. Nếu như ngay cả Yunho cũng không thiết, Jaejoong liền
trở nên vô cùng cứng cỏi.
“Đây
chính là Xuxu, đây là Jaejoong ssi, người em vẫn hâm mộ lâu rồi đó.” Mia nói
xong, dẫn cô gái tới bên cạnh Jaejoong, chính mình quay về ghế cạnh Yunho.
Jaejoong
bình tĩnh quay đầu lại, trước mắt là một cô gái cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp,
đúng là có nét giống tương xứng với Mia, chiếc váy mặc rất xa xỉ, bông tai, nhẫn,
dây chuyền vừa hợp, rất đoan trang.
“Xin
chào!” Jaejoong vươn tay ra, tư thế tiêu sái tự nhiên, thần thái cũng có vài phần
tán thưởng, vài phần hấp dẫn, trong thoáng chốc, Kim Jaejoong bỗng biến thành
Hoa Hoa Công Tử, chói sáng rạng ngời.
Mia
nhướn mày, người này rốt cuộc là có bao nhiêu khuôn mặt, ban nãy rõ ràng không
có chút thoải mái, tuy Yunho cũng không có kiểu mị hoặc như vậy, hắn lúc nào
cũng nghiêm túc, so với Jaejoong lúc này, bộ dạng đứng đắng của Yunho trở thành
vô cùng nhàm chán.
Nhìn
thấy vẻ mặt của Jaejoong như vậy, cô gái tên Xuxu đỏ mặt, ngượng ngùng bắt tay
Jaejoong, Jaejoong hào sảng đỡ cô ngồi xuống, thái độ ngại ngần lúc mới vào cửa
đã hoàn toàn không còn rồi.
Cùng
Xuxu chuyện trò vài câu, với thiên phú bắt chuyện chỉ mình có, Jaejoong đã hoàn
toàn hấp dẫn cô bé kia, Jaejoong căn bản cũng không thể suy nghĩ nhiều, y không
biết mình đang muốn chứng tỏ cái gì, y chỉ muốn khoe khoang trước mặt Yunho, y
không muốn mình mất mặt trước hắn, y thậm chí còn muốn Yunho chỉ chú ý đến mình.
Nhìn
Jaejoong đang diễn trò, Yunho mặt lạnh xuống. Kim Jaejoong, cậu thật là tài đấy.
Cả trai lẫn gái ở bên cạnh cậu, cậu đều đối phó rất tự nhiên. Lúc nãy ở trên xe
còn mang bộ dạng lãnh đạm mang chút thẹn thùng, giờ lại thoải mái, phóng đãng
không chút ràng buộc như thế! Trách không được, trước kia có Fernando, cậu hẳn
cũng có cái dáng vẻ đó, càng nghĩ càng giận, Yunho đen mặt, lạnh lùng chăm chú
nhìn Jaejoong. “Yunho à, Yunho?” Bắt gặp Yunho ngơ ngác nhìn mình, Jaejoong quyết
định nói cho hắn.
“Ah?”
Thẳng đến hai ba lần gọi tên, Yunho mới phục hồi tinh thần.
“Tôi
trò chuyện với Xuxu rất vui, cám ơn cậu đã giới thiệu cho tôi cô gái tốt như vậy.
Tối nay tôi muốn đi chơi với cô ấy, như vậy sẽ không làm phiền hai người nữa.”
Jaejoong nói xong liền đứng lên, Xuxu cũng gật đầu đứng dậy, Jaejoong tự nhiên
vòng tay ngang qua eo của cô.
Mới
gặp người lần đầu tiên đã chủ động như vậy, Yunho cảm thấy phổi của mình cũng sắp
nổ tung rồi. Mia còn gọi với theo như muốn giữ hai người ở lại ăn cơm tối nhưng
Jaejoong mỉm cười nói: “Anh cảm thấy vẫn là không hay lắm, Mia à, hai người là
vợ chồng, người lạ như anh xen vào thì không đúng lắm, Xuxu của anh vẫn còn có
chút thẹn thùng nha.” Nói xong, Jaejoong có điểm khiêu khích nhìn về phía
Yunho.
“Hay
là ở đây ăn cơm đi, dù sao em cũng chuẩn bị…”
“Để
cho bọn họ đi đi!” Một câu này của Yunho giống như đang gào thét, hắn lập tức
phát hiện mình có chút thất thố rồi, vội vàng lấp liếm nói, “Mia à, để cho bọn
họ tâm sự riêng đi… Dù sao bọn họ lại hợp đến vậy…” Yunho càng nói càng tức giận,
nói đến đây thì không nói được nữa.
Vốn
là Yunho giới thiệu con gái cho y, Jaejoong lòng đã tràn đầy tức giận cùng đau
thương, lúc này lại nghe hắn nói như vậy, Jaejoong đến bên cạnh Yunho, tay vỗ vỗ
vai hắn: “Yunho, đã giới thiệu cho tôi cô gái tốt như vậy, cậu thật sự là bạn
bè tốt, chờ đến lúc tôi kết hôn với Xuxu, tôi muốn cảm ơn cậu!” Tuy lòng đau
tan nát, nhưng Jaejoong vẫn cố nặn ra vẻ mặt tươi cười, y khoác tay qua vai
Yunho, tay kia vòng ôm eo Xuxu, chỉ có y tự biết, nếu như không vịn cái gì, y sẽ
ngã xuống…
Yunho
bất động thanh sắc, gạt tay Jaejoong ra: “Có gì đâu, cậu hạnh phúc thì được rồi.”
Cậu hạnh phúc là tốt rồi, cậu căn bản không cần phải để ý tôi có đau lòng hay
không đâu.
Yunho
hắn tức giận sao? Jaejoong sững sờ, không phải cậu ta muốn giới thiệu con gái
cho mình sao? Tôi làm như cậu mong muốn, chấp nhận cô ta cậu cũng tức giận? Cậu
rốt cuộc muốn tôi thế nào?
Không
để ý đến Yunho nữa, Jaejoong kéo theo Xuxu, ra khỏi nhà Yunho.
Xác
định mình đã qua tầm mắt của Yunho, Jaejoong càng đi càng chậm. Tay của y vòng
qua eo Xuxu rút về, y bắt đầu nhẹ giọng thở dài.
“Rất
khổ sở đúng không, lúc nãy ấy?” Xuxu đột nhiên hỏi.
“Cái
gì cơ?” Jaejoong quay đầu nhìn cô gái.
“Em
không phải là trẻ con, vừa rồi thật hay giả em vẫn phân biệt được. Đi uống rượu
đi, nếu như anh không ngại.”
Jaejoong
nhìn cô gái trước mặt, nhẹ gật đầu.
Trong
lúc ăn cơm tối, Yunho một mực không yên trong lòng, nghĩ đến chuyện Jaejoong
như vậy mà vòng hẳn tay qua eo cô gái kia, Yunho đã cảm thấy một cỗ hỏa nhiệt bừng
bừng trong lòng. Là chính bản thân hắn muốn giới thiệu cho Jaejoong một cô gái
đấy, là chính hắn đồng ý đấy, vậy mà hiện tại lại ăn dấm chua. Nhưng trách được
ai đây? Kim Jaejoong sớm cũng không còn là người yêu của hắn nữa rồi, sớm đã
không phải rồi! Chính hắn không phải đã kết hôn rồi sao? Hắn phải tỉnh lại,
đúng phải tỉnh lại đi! Nhưng vì sao nội tâm lại khó chấp nhận như vậy?
Xong
bữa cơm tối, Yunho nói muốn ra ngoài một chuyến giải sầu, hơn nữa còn nói với
Mia muốn yên tĩnh một mình vài ngày. Hiện tại, hôn lễ của Yoochun cũng đã xong,
bệnh tình của chủ tịch cũng ổn định, tuy đã đăng ký kết hôn, nhưng đợi lễ cưới
chính thức rồi mới ở cùng nhau thì tốt hơn… Yunho biết rõ những lời phế vật này
của mình hoàn toàn là lấy cớ, trước kia ở cùng Kim Jaejoong, làm gì có gì mà
hình thức công khai chứ, hơn nữa còn là hai người đàn ông, lúc đó hắn như sa
vào trận địa nóng bỏng, cái gì mà truyền thống, cái gì mà đạo đức, tất cả đều bỏ
lại phía sau rồi. Hắn biết rõ, bây giờ vô pháp tiếp nhận chuyện mình với Mia thân
mật. Mia lại hiểu chuyện, nói cô cũng muốn về thăm cha mẹ một chút, để Yunho tự
lo cho bản thân sau đó rời đi.
Đối
với việc Mia hiểu chuyện lại cư xử tử tế, Yunho cực kỳ áy náy, hắn cũng xuất
phát từ tâm ý muốn báo ân, nhưng chuyện tình cảm thực sự không thể có nửa điểm
miễn cưỡng, muốn trả ơn cũng không có nghĩa là phải yêu người đó.
Yunho
đi lòng vòng trên đường, rốt cục quyết định lái xe đi tìm Jaejoong.
Năm
năm trước, sau khi Jaejoong tuyệt tình bỏ đi, đả kích mãnh liệt khiến Yunho một
mực đứng trong giá rét bị tái phát bệnh cũ, nôn mửa, choáng váng, hắn ngã sấp
xuống ven đường, đau đớn tra tấn đến ngất.
Chờ
đến lúc tỉnh lại, người đầu tiên trông thấy là Mia, cô ả mỉm cười nói mình đúng
lúc đi ngang qua, cứu được Yunho. Càng trùng hợp hơn chính là, công việc mới của
Yunho lại ở công ty của mẹ Mia, Yunho không những có thể nghỉ ngơi mà còn giữ
được công việc.
Khi
đó, tâm lý bị tổn thương nghiêm trọng, hắn cực kỳ muốn kiếm tiền, hắn cũng
không biết mình kiếm tiền là vì cái gì, hắn thầm nghĩ muốn chứng minh bản thân
với Kim Jaejoong. Hắn mất ăn, mất ngủ, dùng hết khả năng để làm việc, số tiền
kiếm được càng lúc càng nhiều, nhưng hắn vẫn không nỡ tiêu pha lãng phí, tiền
tiết kiệm từng khoản một, tự mình tính toán như lúc trải qua sinh hoạt khó
khăn.
Hắn
không chỉ một lần đi tìm Jaejoong, nhưng hắn không dám gặp y. Ánh mắt sắc lạnh
như băng cùng những lời tuyệt tình năm đó, bất cứ lúc nào nhớ lại đều khiến hắn
không rét mà run. Yunho bắt đầu mất ngủ, thời gian đấy, hắn bị suy nhược tinh
thần, thống khổ mệt mỏi khiến công việc cũng trì trệ.
Trong
một tiệc rượu, lại có kẻ nhàm chán muốn tìm hiểu chuyện của Yunho và Jaejoong ở
quá khứ, nghe bọn họ xì xào sau lưng dùng giọng điệu mập mờ nhắc đến chuyện
Jaejoong chụp ảnh bìa báo, Yunho giận dữ nói, hắn và Kim Jaejoong không còn bất
cứ quan hệ nào, từ chối trả lời về vấn đề của Jaejoong.
Sau
ngày đó, Jaejoong rời Seoul, y rốt cục cũng bỏ đi, Yunho không còn cách nào
nhìn thấy y nữa, trái tim từ một đám tro tàn rồi cũng bình tĩnh lại.
Hơn
ba năm trước, hắn nhận được giấy báo nghĩa vụ quân sự. Hắn cầm giấy báo đến chỗ
giám đốc nói muốn nhập ngũ luôn, bà giám đốc nói vị trí của hắn sẽ được để trống
chờ khi hắn thực hiện hết nghĩa vụ, trở về có thể tiếp tục làm việc.
Trong
hai năm thực hiện nghĩa vụ quân sự, mọi chuyện đối với Yunho trôi qua rất đơn
thuần. Yunho là người có tính tự chủ mạnh mẽ, hoặc phải nói là một người đàn
ông hoàn mỹ, trừ chuyện hắn vẫn bí mật giữ kỹ một bản tạp chí --- Trên đó có ảnh
Fernando chụp Jaejoong,
Sinh hoạt trong quân đội rất đơn điệu, cô độc,
Yunho toàn tự mình giải quyết, nhìn bìa báo, nơi có khuôn mặt tuyệt mỹ của
Jaejoong.
Yunho
biết rõ Mia có ý với mình, từ sau khi hắn hoàn thành nghĩa vụ quân sự, Mia nếu
không có việc gì đều dính lấy hắn. Yunho cũng muốn thử một lần nói chuyện yêu
đương như đa số người khác, sau đó kết hôn, nhưng hắn phát hiện mình hoàn toàn
không được, chỉ muốn nghĩ đến Jaejoong, ngoại trừ Jaejoong, ai hắn cũng không vừa
ý, thẳng đến lần đó, chủ tịch --- thì ra là mẹ Mia đột nhiên bị biến chứng bệnh
tim, sau đó kéo tay Yunho, muốn hắn chấp thuận sẽ chăm sóc tốt cho Mia, hơn nữa
muốn hai người bọn họ công khai kết hôn. Yunho vốn không muốn đồng ý, nhưng ngẫm
lại hắn chưa có suy tính gì cho tương lai, chuyện với Jaejoong cũng chẳng còn
hi vọng gì nữa rồi, chẳng lẽ hắn thật sự đến đường cùng?
Không
đành lòng nhìn người phụ nữ lớn tuổi này thương tâm, cũng không đành lòng nhìn
Mia khóc đến não nề, Yunho trong lúc u mê đã bị Mia kéo đi đăng ký kết hôn. Lúc
ấy hắn vẫn còn đang tưởng tượng rằng, nếu như người kia không phải là Mia, mà
là Jaejoong…
Xe đến
dưới lầu khách sạn Trường Phong là lúc hơn mười giờ tối. Yunho nói với lễ tân
muốn tìm Kim Jaejoong, cô lễ tân kiểm tra rồi báo lại rằng Jaejoong vẫn chưa về.
Yunho đứng ở cửa khách sạn rầu rĩ hút thuốc, lại trở vào trong xe. Nhiều lần muốn
khởi động xe, nhưng Yunho như thể không có cách đạp chân ga. Hắn cứ ngồi trong
xe chờ Jaejoong, chiếc đài trong xe không hiểu sao cứ muốn làm khổ người, chỉ
phát bài hát đó, kéo dài, văng vẳng, Yunho bế tắc phối hợp hút thêm điếu thuốc.
Gió
đã ngừng thổi, thời gian đã ngừng trôi, mà với anh mà nói, vẫn còn chưa đủ…
Cuối
cùng, thân ảnh Jaejoong cũng xuất hiện trong tầm mắt Yunho. Y quá say rồi, đang
tựa vào người Xuxu, trong tay còn cầm một chai rượu. Yunho tắt hết đèn xe, ngồi
trong bóng đêm, lẳng lặng nhìn hết thảy. Jaejoong cùng Xuxu vào trong khách sạn,
bật đèn phòng, không lâu sau đó, đèn lại tắt, mà Xuxu không hề đi ra ngoài.
Trong
bóng tối, Yunho không có một cử động nào. Thời điểm điếu thuốc cuối cùng tắt, đốm
lửa nhỏ vẫn kịp liếp vào ngón tay hắn, chờ đến lúc hắn kịp phản ứng, ngón tay
đã có chấm đỏ phồng rộp vì bỏng rồi. Nhưng Yunho cơ hồ không muốn thay đổi tư
thế, hắn vẫn ngồi yên trong xe. Lời ca thê mỹ vang vọng, réo rắt trong không
gian ô tô nhỏ hẹp: Tạm biệt, tình yêu duy nhất ... của cả đời…