Chapter 26
Vừa
xuống xe, Yoochun gần như lao vọt vào sân bay, một người đàn ông đẹp trai, cao
lớn hoảng loạn chạy ào về phía trước khiến không ít người chú ý. Yoochun vào đến
bên trong sân bay mới nhận ra, anh kỳ thật hoàn toàn không hiểu gì về Junsu cả,
như lúc này, anh thậm chí không hề biết Junsu muốn đi đâu. Hokkaido, Blackpool,
Cairo, Băng Cốc… Nhìn các dòng chữ tên chuyến bay nhảy loạn cùng với thời gian
bay, lòng Yoochun tan nát.
Junsu,
em ở nơi nào… Anh phải làm thế nào mới có thể tìm được em… Đám đông xung quanh
dường như chỉ là tro bụi, ánh mắt Yoochun vẫn nhìn bốn phía, máy bay cất cánh,
hạ cánh không ngừng, Kim Junsu, lần này đi mất, lần sau gặp lại là năm năm hay
mười năm đây…
Bỗng
nhiên, Yoochun nghĩ đến một cách, anh lấy quyển sổ tay nhỏ cùng chiếc bút vẫn
luôn mang bên mình.
Junsu
lúc này đang nằm tựa trên ghế ngủ, nó muốn đi Tây Tạng, muốn nhìn thấy cao
nguyên Tuyết Vực, đem tình cảm của mình chôn vào đất nơi thuần khiết, đông lạnh
nhất. Chuyện đêm qua là cấm kỵ, nhưng đó lại là khúc nhạc cuộc sống tuyệt vời
nhất của Junsu.
Buổi
sáng lúc tỉnh lại thấy mình hơi sốt, phần eo truyền đến cảm giác đau nhức khiến
nó không muốn nhúc nhích chút nào, hơn nữa, Yoochun đang yên tĩnh ngủ bên cạnh,
khóe môi nhếch lên nụ cười ngây thơ như trẻ con. Cho đến tận lúc này, Junsu mới
thừa nhận, Park Yoochun, chính là một thiên sứ nụ cười. Nụ cười của anh chói
lòa như ánh mặt trời, chiếu rọi trái tim Junsu.
Chính
lúc bần thần ngồi trên ghế nghĩ, giọng nói thanh thoát của cô gái trực sân bay
đột ngột cất lên: “Hệ thống sân bay xin thông báo tìm người, kính mong quý hành
khách chú ý.”
Junsu
cũng không có nghĩ ngợi nhiều, vẫn mơ hồ nhắm mắt lại như cũ, bỗng nhiên nó
nghe được một âm thanh quen thuộc: “Xiah, em ở đâu? Anh biết rõ em có thể nghe
thấy.” Trời ạ, là Park Yoochun! Người này thật sự là mất mặt, lại còn chạy đến
sân bay khua chiêng gõ trống tìm mình, Junsu vội vàng kéo mũ che mặt, đeo cả
kính râm lẫn khẩu trang.
“Trước
kia là chúng ta hiểu lầm, anh hi vọng em cho anh một cơ hội giải thích rõ ràng,
bất kể như thế nào em phải tin tưởng cách làm người của anh, tin tưởng anh yêu
em. Em có đang nghe không? Nếu như em đang ở sân bay, nhất định không được đi,
nhất định phải ra chỗ anh, anh sẽ cho em công đạo…”
“Máy
bay đi chuyến Tây Tạng…” Junsu đờ đẫn đứng lên, nó không thích nghe, nó muốn đi
Tây Tạng chôn vùi đoạn tình cảm này, Yoochun, đừng lôi kéo tớ, đừng để tớ trở
thành tội nhân.
Âm
thanh ngọt ngào thúc giục hành khách qua cửa kiểm soát, Junsu lấy vé máy bay
ra.
“Xiah,
ca nô đã dừng lại rồi, cá heo sẽ ở bên cạnh ca nô… Anh ở quán cà phê đối diện
sân bay chờ em, không gặp không về.” Hai mắt Yoochun ẩm ướt, anh hoàn toàn
không nắm chắc rằng Junsu đang ở đâu.
Nữ
phát thanh đã bị người đàn ông tuấn mỹ này làm cảm động, có một khắc, cô hi vọng
mình là người tên Xiah mà người đàn ông đó gọi.
Yoochun
tràn ngập hi vọng chạy đến quán cà phê, chỗ đó không có người anh muốn tìm, lại
có mấy người đang chờ ở đó, chỉ chỗ cho anh. Yoochun ngồi vào một bàn ở gần cửa
sổ, dưới ánh mặt trời, mái tóc tông màu nâu phản chiếu sáng bóng.
Từ
buổi sáng đến buổi tối, ngoại trừ lúc đi vệ sinh, Yoochun cơ hồ không thay đổi
tư thế. Sắc trời tối dần, trái tim Yoochun cũng chậm rãi nặng trĩu.
“Anh
ơi, quán chúng tôi chuẩn bị đóng cửa rồi…”
“Ah…”
Yoochun vén rèm, chậm rãi bước ra khỏi quán cà phê.
Đường
sân bay có chút hoang vu, vừa vặn trùng với tâm tình Yoochun, anh chỉ cảm thấy
có cảm giác tiêu điều cùng cô đơn. Chẳng lẽ thật sự là không có duyên phận sao?
“Park
Yoochun…” Yoochun giật mình quay đầu, trong bóng tối, một bóng dáng đang đứng
trước mặt anh.
“Ah…
Junsu!” Yoochun một tay ôm trọn Junsu vào ngực.
“Tớ
vẫn luôn ở bên ngoài chờ cậu, bên trong có rất nhiều người… Hơn nữa cậu không
phát hiện ra có rất nhiều người biết cậu sao?” Junsu có chút trách cứ.
“Cậu…
Cậu thật khờ, vì sao không gọi điện?”
“Tớ
có gọi, cậu tắt máy!” Yoochun lấy điện thoại ra xem, mới phát hiện không biết
điện thoại đã tắt từ lúc nào.
“Vì
chờ cậu, vì không muốn cậu gặp rắc rối, tớ phải đứng ở đây chờ đến giờ đó!”
Junsu có chút tức giận.
“Giờ
chúng ta đi ăn cơm đi, tớ sẽ đền bù tổn thất cho cậu.” Câu nói sau cùng,
Yoochun rất không có ý tốt. Junsu nghe cũng hiểu, nhưng vì không biết đáp lại
như thế nào, cho nên dứt khoát giả bộ.
Yoochun
ngồi trên taxi, hỏi Junsu muốn ăn cái gì, Junsu nói muốn ăn bánh gạo cay.
Yoochun cười đọc địa chỉ cho lái xe, đó chính là nơi lúc còn trẻ bọn họ thường
đến ăn.
“Cậu
nói, cha đứa bé mất rồi sao?” Junsu vẻ mặt không hiểu nổi.
“Đúng
vậy, Mila rất muốn sinh đứa bé này, nhưng cha mẹ cô ấy không đồng ý.”
“Vậy
là cậu lấy cô ấy? Cậu đúng là quái vật…” Junsu đơn thuần không nghĩ ra, vì sao
Yoochun lại muốn kết hôn với người mình không yêu.
“Jaejoong
hyung cũng hiểu tớ đấy, cậu nha… Dùng chỉ số thông minh của cậu không lý giải
được đâu. Lúc trước, Mila là vì tớ mới phải rời giới giải trí, cuộc sống cũng
chẳng an ổn. Khó khăn mãi mới tìm được một người không tệ, còn chưa kịp kết
hôn, người đó lại gặp tai nạn, dù sao tớ cũng nhiều tuổi rồi, vừa còn không có
người yêu, mà muốn có một gia đình.”
“Mẹ
cậu muốn cậu kết hôn như vậy sao?” Junsu cho là nhà Yoochun cũng giống nhà
mình, chỉ cần về một lần là lại thúc giục chuyện kết hôn, khiến nó không dám về
nhà.
“Mẹ
tớ không sao cả, bà chỉ mong tớ tìm được người mình yêu. Nếu như không yêu, kết
hôn không bằng đừng lấy nữa, còn khiến cho đứa trẻ lớn lên trong gia đình không
hoàn chỉnh, đó là sai lầm.”
Junsu
nhẹ gật đầu: “Vậy… Vậy kế tiếp cậu định tính thế nào…” Những lời này dường như
có liên quan tới chính mình, Junsu hục hặc cả buổi mới dám hỏi, mặt của nó sớm
đã hồng lên như quả đào chín.
“Tớ?
Tớ sẽ chia tay với Mila, vì tớ tìm được người yêu rồi.”
“Thế
nhưng mà… Nhưng Mila và đứa bé kia thì làm sao?” Junsu không muốn Mila bởi vậy
mà mất đứa bé.
“Dù
sao người anh yêu cũng là em, anh cũng không để em chịu thiệt thòi.”
“Ah…
Em…Em không sao, Yoochun, anh không nên ly hôn với Mila, chờ cô ấy sinh xong
đã.”
“Em
định để anh đóng vai người đàn ông phụ bạc sao?” Dùng trí tuệ của Yoochun làm
sao không đoán ra tâm tư của Junsu cơ chứ.
“Dù
sao em biết rõ anh không phải người đàn ông phụ bạc là được rồi.” Junsu hoàn
toàn đem Yoochun ra làm vật hi sinh.
“Yaaa!
Kim Junsu! Anh… anh như thế nào lại thích một người như em…”
“Park
Yoochun, anh nói gì nha! Đã hối hận rồi sao? Hay muốn nếm mùi quả đấm này hả?”
Biết
rõ nắm đấm của Junsu cực kỳ lợi hại, Yoochun biết điều ngậm miệng lại, chỉ là Junsu
không nhìn thấy, Yoochun ngẫu nhiên làm mặt quỷ cho hả giận.
Rời
khỏi nhà Junsu, Jaejoong bỗng nhiên không biết mình nên đi đâu. Changmin vốn muốn
mời Jaejoong đến chỗ nó, nhưng không may chính là, mấy ngày nay chuẩn bị xuất cảnh,
bạn gái Changmin cũng ở đó, cho nên Jaejoong cũng đến đương nhiên là rất bất tiện.
Jaejoong nói muốn về nhà sớm, cửa hàng không có ai trông nom, dù chị Sooyoung
chỉ ở nhà chăm sóc cha mẹ và trông hàng, nhưng chỉ một mình cô, Jaejoong cũng
lo lắng.
Lúc ở
dưới nhà Junsu, Yunho đến, gặp Changmin và Jaejoong đang đứng ở cửa nói chuyện,
Yunho xuống xe, ân cần hỏi: “Sao lại đứng ở dưới này vậy? Junsu thế nào rồi?”
“Yoochun
đang ở đó.” Jaejoong đáp.
“Nha…
Vậy Yoochun với nó rõ ràng rồi hả?”
“Đúng
vậy, Yoochun đại khái muốn ở với nó.”
Changmin
nói tiếp: “Em thấy Yoochun hyung vẫn là một người đàn ông có trách nhiệm đấy.
Thế nhưng nếu hyung ấy không xin lỗi Junsu hyung, em sẽ không bỏ qua.” Trên mặt
Yunho có chút xấu hổ, hắn làm bộ khẽ ho một tiếng, không trả lời.
Jaejoong
thấy Changmin và Yunho có chút bất hòa, nội tâm có phần khó chịu, y thấp giọng
nói: “Hyung đi đây.”
“Hyung
đi đâu? Cậu đi đâu?” Min Ho hai người cùng đồng thanh hỏi.
Jaejoong
nhìn bọn họ, khẽ thở dài một tiếng.
Lúc
này, điện thoại Changmin vang lên, nó nghe máy, Jaejoong cũng biết là quản lý
giục nó về quay phim rồi, Changmin bất đắc dĩ cáo từ trước, còn cố ghé vào tai
Jaejoong nói: “Hyung, anh đừng để ý tới Yunho hyung!” Jaejoong có chút buồn cười.
Thấy
Changmin đi rồi, Yunho quay đầu nhìn Jaejoong: “Hôm nay về không được, thế nào,
đi uống một chén không?”
“Tửu
lượng cậu được sao?” Jaejoong thản nhiên hỏi.
“Làm
ăn kinh doanh nhiều năm rồi, sao có thể không uống được rượu? Lên xe đi.”
Jaejoong
trầm ngâm một chút, theo Yunho vào xe.
Yunho
đưa Jaejoong đến một quán bar, hắn chọn chai rượu mạnh, Jaejoong điềm nhiên rót
một ly, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
“Những
năm qua… sống thế nào?” Yunho cũng nhấp giọng, khẽ hỏi.
“Thật
sự chỉ như vậy, tôi ở nhà giúp cha trông cửa hàng, chăm sóc cha, chị hai ly
hôn… Cứ như vậy.” Jaejoong uống một hớp lớn, bỗng nhiên nói lớn: “Hôm nay thật
muốn uống say.”
“Được,
tôi cùng cậu.” Yunho nói xong, cũng uống một hớp lớn.
“Sau
này… Có tính toán gì chưa?” Hai mắt Yunho nhìn Jaejoong, dưới ánh đèn nhập
nhòe, sáng như hai vì sao.
“Ý định
hả…Tôi muốn vay tiền, sau đó nâng cấp cửa hàng thành siêu thị mini. Haha, tôi vẫn
muốn làm giám đốc siêu thị.” Nghĩ đến mộng tưởng thời niên thiếu, khóe môi
Jaejoong không khỏi hiện ra nụ cười.
“Ah…
Đại khái cần chừng bao nhiêu?”
“Chắc
chừng vài tỷ, cũng không muốn mở quá lớn. Nhà có thể thế chấp, nhưng không có
người bảo lãnh.”
“Cậu
bây giờ đến vài tỷ cũng không có sao?”
“Cha
bệnh đã vài năm, mẹ cũng lớn tuổi rồi, tiền thuốc mỗi tháng cũng tốn nhiều, hai
chị gái đã ly hôn giờ thành trụ cột gia đình, kinh tế không có, nhà nước trợ cấp
cũng chỉ đủ tiền thức ăn. Mẹ ruột cho em gái đi du học, rồi cũng hỗ trợ nó một
ít, còn có cha mẹ ruột… Họ…” Jaejoong cúi đầu. Tuy so với Yunho có chút khập
khiễng, nhưng dù sao cũng là người y yêu nhất, cho dù đã không còn loại quan hệ
kia, hai người vẫn là bạn bè cũ, cho nên uống chút rượu, cay đắng cho lòng tự
nhiên trào ra.
Nhìn
Jaejoong thất lạc, Yunho lại càng thấy đau lòng.
“Cậu…
Cậu không phải còn có Feb… Feb gì đó sao?” Yunho nhịn không được, vẫn là nhắc lại
quá khứ đau đớn đó.
“Gì
cơ? Ah… Cậu nói Fernando…” Jaejoong cũng đã quên tên người này. Tuy về sau gã
liên lạc với Jaejoong mấy lần, nhưng từ lúc Jaejoong rời Seoul, điện thoại cũng
đổi số, đương nhiên cũng chẳng báo với gã.
Jaejoong
vốn định nói thật, nhưng lại sợ Yunho đa tưởng, vì vậy thấp giọng nói: “Anh ta…
Bọn tôi không hợp…”
“Ah?
Không hợp? Hắn ta không thể đưa cậu đi Hollywood sao?” Trên mặt Yunho xuất hiện
biểu lộ trào phúng, mơ hồ còn có chút bi thương.
“Gì
cơ?” Jaejoong ngẩng đầu lên, chứng kiến nét mặt trào phúng của Yunho, trong
lòng y lạnh buốt, Yunho làm sao còn có thể thật sự quan tâm y, hắn phải hận chết
mình mới đúng… Jaejoong cúi đầu, “Đúng vậy… Không hợp nên chia tay rồi.”
Hai
người một ly rồi lại một ly, tửu lượng Jaejoong vốn rất tốt, nhưng rượu uống
vào lại càng thấy khổ tâm, rất nhanh đã say. Những năm gần đây, Yunho thường
xuyên đi xã giao, cho nên tửu lượng tăng không ít, hơn nữa gần như hắn chỉ nhìn
Jaejoong, nhớ đến rất nhiều chuyện cũ, cho nên uống không nhiều như Jaejoong,
cũng không say.
“Cậu…
Vợ cậu…” Jaejoong vốn sinh trưởng nơi thôn quê, nói chuyện không thể nào không
để ý đến, thời còn là ở trong DBSK, y thường xuyên chỉnh đốn chính mình, về sau
ở nhà nhiều, cũng không chú ý đến, cho nên cách dùng từ không khỏi thẳng thắn:
“Cậu thậm chí cũng có vợ rồi…”
“Jaejoong
ah, cậu uống nhiều quá rồi. Tôi đưa cậu về.” Yunho đứng dậy: “Tính tiền giúp
tôi!”
Yunho
nhìn Jaejoong say khướt, khẽ hít một hơi, nắm cánh tay y đỡ dậy, để y dựa vào
người. Nguyên lai Jaejoong vẫn gầy như vậy, ra khỏi quán bar, đi trong gió đêm,
lạnh muốn run người. Yunho chần chừ một chút, đem Jaejoong ôm chặt.
“Cậu
ở đâu?”
“Khách
sạn Trường Phong…”
Yunho
nhấn ga, đến khách sạn Trường Phong.
Đây
là một khách sạn nhỏ, phòng Jaejoong đặt ở tầng hai, là phòng đơn, nhưng trong
phòng lại có một giường đôi. Đặt Jaejoong lên giường, Yunho sực nhớ ra điều gì,
ra ngoài cửa, hỏi xin người phục vụ một ly trà đường.
Hắn
vẫn còn nhớ, đêm đầu tiên của hai người, ngày đó hắn say nhưng vẫn tỉnh, hôm
nay Jaejoong lại là người say quá đến như vậy…
Hắn
cái gì cũng biết, hắn biết Jaejoong kéo hắn về nhà, hắn biết rõ Jaejoong lau mặt
cho hắn, hắn thậm chí biết, nụ hôn vụng trộm…
Hương
vị cốc trà đường, cho tới hôm nay Yunho vẫn nhớ, có chút ngọt, có chút đắng, tựa
như cảm giác người kia cho hắn, ngọt mà không ngán, đắng mà vẫn đặc trưng, dù
cho duyên phận bất công với hắn, nhưng hắn trước nay vẫn chưa từng chịu thua vận
mệnh.
Người
phục vụ rất nhanh bưng một cốc trà đường đến, Yunho nếm thử, vị ngọt thanh,
thơm ngát xông vào mũi. Yunho bưng cốc trà, dựng Jaejoong dậy, để y tựa vào lồng
ngực. Mặt Jaejoong ửng hồng, bờ môi cũng nhuận hồng.
Người
ba mươi tuổi, hình dung như vậy hiển nhiên có chút buồn cười, nhưng Yunho vẫn
thích nhìn, chăm chăm nhìn Jaejoong mặt đỏ rực.
“Uống
chút trà giã rượu.” Yunho không học được cách Jaejoong dỗ dành trẻ nhỏ.
Jaejoong nhăn mặt, giãy dụa, lồng ngực Yunho bị cọ lên cọ xuống, thân dưới đã
hơi nóng lên.
“Nghe
lời!” Yunho giữ chặt khuôn mặt Jaejoong, Jaejoong bị hắn kiềm chặt, chỉ còn
cách ngoan ngoãn uống trà.
Khóe
miệng Jaejoong chảy ra một giọt nước, Yunho không nhịn được mà động tâm, nhưng
lúc này, khuôn mặt vô tình cùng biểu cảm châm chọc tự nhiên xuất hiện trong đầu
hắn, Yunho đặt Jaejoong trở lại giường, đứng lên muốn bỏ đi.
“Yun…”
Tiếng Jaejoong rên rỉ khiến Yunho khựng lại, Yunho xoay đầu, mắt Jaejoong tròn
xoe, ngơ ngác nhìn hắn.
“Khó
chịu sao?” Yunho vẫn là không chống cự nổi ánh mắt của y, bước trở lại cạnh giường.
Ánh mắt y si ngốc nhìn bao lâu rồi cũng không biết nữa? Yunho như rơi vào ánh mắt
sâu thẳm kia, làn da trắng hồng, đôi môi mềm mại khiến hắn mất đi bình tĩnh.
Yunho áp môi mình lên môi Jaejoong. Hai bờ môi dây dưa, chà đạp lẫn nhau,
Jaejoong nhắm mắt lại, đã lâu không thân mật như vậy không khiến y có thể thanh
tỉnh mà lại càng thêm hỗn loạn. Hơi thở của Yunho dồn dập dần, hắn do dự đưa
tay ôm chặt Jaejoong, sau đó dịu dàng vuốt ve. Tay của Yunho như có ma lực, cảm
giác gần gũi khiến Jaejoong cơ hồ run rẩy, Yunho bỗng nhiên ngừng lại, nhìn vào
mắt Jaejoong.
Động
tác bỗng nhiên cứng ngắc khiến Jaejoong sững sờ, y mở mắt ra nhìn Yunho, trong
ánh mắt Yunho có chút nghi hoặc, muốn y nói sao? Jaejoong biết Yunho muốn một
câu trả lời. Y dù có nói gì, Yunho cũng tin đấy, có lẽ sẽ là một cái búa phá
tan tảng băng lạnh lẽo, đem tình yêu của họ trong khe nứt trở về, muốn nói cho
hắn biết sao? Jaejoong nghĩ đến cánh tay chướng mắt kia choàng qua tay Yunho ở
đám cưới, cũng nghĩ đến con đường đã chọn vốn không dễ dàng gì…
“Yun…
Thật xin lỗi…” Câu nói của Jaejoong khiến
cho Yunho nhắm mắt lại, cắn cắn môi, sau đó lạnh lùng buông tay Jaejoong.
“Tôi
về đây!” Yunho nói xong, bước xuống giường, mở cửa, “Cậu nghỉ ngơi đi, đừng về
nhà vội, chuyện người đảm bảo, tôi có thể giúp cậu.”
Jaejoong
kéo chăn lên, che kín mặt.
Lúc
Yunho về đến nhà, trời cũng không còn sớm, đi vào cửa chính, vợ ra đón: “Yunho,
em của anh thế nào rồi?”
“Ah,
cậu ấy không có việc gì rồi.” Yunho đưa áo khoác ngoài cho vợ.
“Em
ninh sườn nồi đất, cùng ăn cơm đi.”
Yunho
sững sờ, hắn thích nhất ăn sườn nồi đất, Jaejoong làm món này vừa ngon, vừa
thơm, thịt hầm cách thủy rất nhừ, nước xương để nấu súp, cái cảm giác này…
“Anh
ăn cơm tối rồi, không muốn ăn nữa.” Nghĩ đến Jaejoong ban nãy, Yunho có chút
ngơ ngác, hắn mệt mỏi thở sâu, nói ngày hôm qua ngủ không ngon giấc, hiện tại
muốn đi nghỉ.
Đợi
Yunho vào phòng, bên ngoài cô gái cắn chặt môi. Cô lấy túi của Yunho, lôi chiếc
điện thoại của hắn, nhanh chóng bấm bấm, sau đó thỏa mãn trả điện thoại vào
trong túi áo Yunho.
Nhìn
Yunho ngủ, cô ta đến gần, lông mi hắn thật dài, mày rậm, sống mũi cao thẳng, cô
không khỏi xuýt xoa, cúi đầu đến gần bờ môi dày kia.
“Jae…
Jaejoong…” Yunho khẽ gọi làm cho cô như bị điện giật, ngẩng đầu lên, theo thói
quen cắn chặt môi.
Yunho
tỉnh lại khi trời còn sớm, mặc dù không uống nhiều rượu nhưng đầu vẫn hơi nhức,
Yunho ngồi dậy, lông mày cau chặt.
“Anh
tỉnh rồi?” Âm thanh thanh thúy vang lên, Yunho ngẩng đầu, nhìn thấy vợ đứng trước
mặt, trên tay bưng một ly sữa.
“Nha…
Uống hơi nhiều, cám ơn.” Yunho tiếp nhận ly, uống một ngụm.
“Cám
ơn cái gì chứ, sao anh lại đối với em khách khí như vậy? Chúng ta cũng đã quen
nhau 5 năm rồi, tuy thời gian bên nhau không dài, nhưng chúng ta cũng vẫn đang
yêu nhau phải không…” Cô gái nói, tựa đầu vào bả vai Yunho.
“Uhm…”
Yunho cúi đầu, tình yêu, hắn không có tâm tư, cũng không đủ khí lực để có cái gọi
là tình yêu nữa rồi, yêu cuồng nhiệt của hắn đã sớm ở chỗ người kia hết rồi.
“Kỳ
thật đã sắp hết hạn đăng ký kết hôn rồi, anh cũng là người thừa kế hợp pháp của
mẹ em, chúng ta cũng là vợ chồng hợp pháp, chúng ta…” Cô gái giữ chặt tay
Yunho. Không đúng, hoàn toàn không đúng, hắn cho dù không muốn cũng không thể
vô sỉ như vậy, nội tâm Yunho tức giận muốn gạt cô gái sang.
“Mia…
Xin lỗi… Anh hôm nay rất khó chịu, ngày khác đi…” Yunho đẩy tay Mia ra khỏi người
hắn.
Mặt
Mia sượng ngắt, nhưng ngay lập tức thay thế bằng dáng vẻ tươi cười.
“Mi…
Mia, anh có chuyện muốn nói với em.” Yunho nhớ tới Jaejoong chán nản, trong
lòng vẫn thấy không đành, nghĩ lúc này muốn tận lực giúp y.
“Anh
nói đi.” Mia mỉm cười nói.
“Jaejoong
cần vay tiền, phải có người đảm bảo, anh muốn giúp cậu ấy, em thấy thế nào?”
“Anh
coi trọng ý kiến của em sao?” Mia nói.
“Em
là vợ của anh, chuyện này không nói là lớn, cũng không thể tính là nhỏ, cho nên
anh muốn hỏi ý em.”
“Em
đương nhiên đồng ý, em cũng có việc muốn nói với anh. Có phải Jaejoong-ssi vẫn
cô đơn, em có một đứa em gái, lúc trước rất thích anh ấy, cô bé cũng rất khá,
tính cách được, gia cảnh cũng không tệ, nếu như ở bên cạnh Jaejoong-ssi thì rất
xứng, lại có thể giúp anh ấy. Nếu như anh đồng ý, chúng ta mời bọn họ đến gặp mặt.”
“Cái
gì?” Yunho sững sờ, muốn giới thiệu bạn gái cho Jaejoong, ý nghĩ đầu tiên trong
đầu hắn là: Không được! Nhưng nghĩ lại, mình cũng kết hôn rồi, Jaejoong vẫn còn
lẻ loi một mình, nếu như giới thiệu cho cậu ấy một cô gái tốt, cũng không tệ…
Tuy chỉ mới nghĩ như vậy, hắn không có lý do nào để phản bác, nhưng trái tim
Yunho vẫn là bị kim đâm hung hăng một cái.
“Cứ
như vậy đi, mai chúng ta hẹn Jaejoong-ssi đến nhà mình, em sẽ gọi em họ em đến.”
“Uhm…”
Yunho bất đắc dĩ trả lời, hắn không chứng kiến mây đen đã kéo đến trong mắt
Mia.
Lúc
Jaejoong tỉnh lại, chỉ cảm thấy say rượu đêm qua khiến đầu rất đau, y uống chén
nước, cầm điện thoại xem giờ, phát hiện có tin nhắn.
Jaejoong:
Hôm nay đừng đi đâu, buổi chiều ba giờ
tôi đến đón cậu, có chuyện quan trọng cần nói. Yunho.
Jaejoong
trầm ngâm một lúc, y đi thay quần áo mang theo lúc dự hôn lễ của Yoochun.
No comments :
Post a Comment