Part
13
Tiểu
hói đầu vừa nói xong, ba người còn lại đứng đó không tin được, Jaejoong mở trừng
mắt, có chút ngỡ ngàng hỏi lại.
“Lúc
nãy tớ đánh vào mũi cậu chứ không phải đầu cậu chứ?”
Tiểu
hói đầu lắc đầu không ngừng.
“Tớ
thật lòng đấy. Sau này tớ sẽ gọi cậu là Jaejoong hyung, mấy thằng kia sau này
còn trêu cậu, tớ sẽ ra mặt giúp cậu.”
Jaejoong
khinh thường: “Nhờ cậu? Cậu mà đòi dạy dỗ bọn họ?”
Tiểu
hói đầu vẻ mặt tự tin vỗ vỗ lồng ngực mình.
“Tớ
nhìn gầy, nhưng rắn chắc đó!”
Jaejoong
và Tiểu hói đầu ì èo cả buổi, mãi mới ý thức có điều là lạ bên cạnh.
Này
thì cô giáo tức giận, hằm hằm nhìn hai đứa trẻ mắng té tát.
“Đùa,
đùa nhau à! Các cậu muốn làm trò gì vậy? Kim Jaejoong, cậu thu nhận đệ tử, làm
đại ca? Jang Hyo Shin, còn cậu nữa, lúc trước thêu dệt chuyện, giờ hối hận đã ý
thức được sai lầm của mình chưa vậy?!”
Jaejoong
và Tiểu hói đầu không phải ngốc, biết vẫn nên giải quyết vấn đề giữa hai người ở
nơi khác, hiện tại cần phải đối phó với bà cọp cái hung dữ này, vì vậy,
Jaejoong vội vàng cúi đầu bộ dáng nhận lỗi.
“Cô
ơi, chúng em biết lỗi rồi, sau này tuyệt đối không đánh nhau. Jang Hyo Shin
không phải đệ em gì hết, bọn em chỉ vì chuyện lần này mà trở thành bạn bè
thôi.” Nói xong Jaejoong nháy nháy mắt liếc Tiểu hói đầu, “Đúng không, đúng
không, bạn Jang Hyo Shin?”
Tiểu
hói đầu lập tức phản ứng, hùa theo lời của Jaejoong.
“Đúng
vậy cô ơi, em và bạn Jaejoong sẽ không đánh nhau nữa. Cô tha cho bọn em, về sau
bọn em sẽ không gây chuyện nữa.”
Jaejoong
và Tiểu hói đầu người xướng người họa, cô giáo bất đắc dĩ, nhiều lời vài câu rồi
giục bọn họ mau về nhà, nói xong cầm cặp rời đi.
Tác
chiến thành công, Jaejoong và Tiểu hói đầu hưng phấn đập tay, phát hiện có chút
không được tự nhiên, như thế nào mà vài phút trước còn hận đối phương nghiến
răng nghiến lợi, hiện tại thì thân thiết như tri kỷ, Jaejoong có chút xấu hổ
xoa xoa mũi, phát hiện giấy ăn ở trong mũi Tiểu hói đầu lại sũng ướt rồi, trực
tiếp phi nửa túi giấy ăn còn lại đưa cho gã.
“Ừ,
cầm thay đi! Cái này… Cậu tốt nhất về nhà bảo cha khử trùng mũi cho.”
Jaejoong
nói xong nghiên đầu nhìn Yunho đứng bên cạnh không hề nói một lời nào, trong
lòng có chút bất an, anh trai cậu… sẽ không tức giận chứ… Ai, chỉ có thể trách
mình quá kích động… Vừa mới đến trường không lâu đã đánh nhau, anh nhất định rất
thất vọng…
Tiểu
hói đầu đón túi giấy Jaejoong ném tới, nụ cười kia khiến Jaejoong cảm thấy chướng
mắt, sao lại cười vui vẻ vậy chứ, giờ Jaejoong mới phát hiện kỳ thật Tiểu hói đầu
lớn lên không xấu, chỉ là đỉnh đầu không có tóc, lại phải sống trong môi trường
không tốt, khiến cho gã mang tiếng xấu, nhìn kỹ xem, cũng không đến nỗi nào.
“Jaejoong
chúng ta về nhà.”
Yunho
một mực trầm mặc đột nhiên nói một câu, Jaejoong lập tức ngoan ngoãn gật đầu,
cùng Tiểu hói đầu khoác tay đi theo Yunho ra khỏi phòng học.
Jaejoong
chân trước vừa ra khỏi phòng học, liền nghe tiếng gọi phía sau: “Jaejoong
hyung, tạm biệt!” Jaejoong lạnh cả sống lưng, lạnh buốt luôn, trời nóng như thế
này… Tiểu hói đầu gọi cậu như vậy thật sự không được tự nhiên, không được tự
nhiên mà…
Ngày
đó, trên đường về nhà, Yunho vẫn nắm tay Jaejoong như cũ, Jaejoong vừa đi vừa
nhìn Yunho, vì anh trai ra khỏi phòng học không nói một tiếng nào, Jaejoong
không biết anh trai đang nghĩ cái gì, cho nên chỉ có thể quan sát, một chốt
lát, bé con rốt cục không nhịn được:
“Anh,
anh tức giận sao?”
Yunho
vẫn nhìn phía trước, hỏi lại:
“Tại
sao anh phải tức giận?”
“Ah…”
Cậu bé nhìn mặt đất, “Vì em đánh người.”
“Cái
đó không phải Tiểu hói đầu đã nói sao, là nó sai trước.”
Bé
con càng nghi ngờ.
“Vậy
sao anh không nói gì, cũng không để ý đến em?”
Yunho
dừng bước, ngồi xổm, sờ lên khuôn mặt Jaejoong.
“Tiểu
hói đầu nói, nó mắng anh, còn ông nội nữa, cho nên em mới đánh nó, đúng không?”
Jaejoong
dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay Yunho, gật đầu.
“Jaejoong,
em phải biết rằng, anh và ông nội chăm sóc em là điều đương nhiên, đánh nhau rất
nguy hiểm, lại còn thêm thù oán, em vì anh và ông nội đánh nhau với người ta, vạn
nhất em bị thương, anh và ông nội phải làm sao bây giờ?”
“Á…”
Bé con cứng họng, đúng vậy, nếu mình bị thương, ông nội và anh trai nhất định sẽ
đau lòng.
Jaejoong
cầm chặt cặp sách, mở to đôi mắt đầy nghi vấn tiếp tục hỏi.
“Anh,
em cảm thấy mấy anh bị thương trên TV đều cực kỳ đẹp trai!”
Nhìn
Jaejoong ngây thơ nói ra mấy lời đáng đánh đòn như vậy, Yunho vỗ trán, sau đó
ngồi xổm, chạm tay vào vết sẹo nơi khóe mắt phải của Jaejoong, bất đắc dĩ hỏi lại.
“Jaejoong
còn nhớ lúc bị thương ở mắt năm đó không?”
Bé
con gật gật như gà mổ thóc: “Em nhớ.”
“Vậy
Jaejoong cảm thấy rất đẹp trai sao? Còn muốn bị như vậy lần nữa?”
Bé
con sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó lúc lắc đầu, “Em không muốn!”
Nhìn
Jaejoong như vậy, Yunho không nhịn được cười, đứng lên, tay xoa đầu cậu, sau đó
cầm cặp sách Jaejoong, vừa đi vừa nói:
“Ngoan,
chúng ta về nhà thôi.”
Bởi
vì có người kéo quai cặp sách, Yunho chân lại dài bước rất nhanh, Jaejoong ở
phía sao bước một bước, nhảy một bước, miệng ồn ào.
“Anh,
Yunho, anh đi từ từ thôi, Jaejoong biết sai rồi! Vậy anh nói đi, còn Tiểu hói đầu
thì sao bây giờ? Cậu ta muốn gọi em là Jaejoong hyung, em nghe thấy ngại lắm?!”
Yunho
đi chậm lại, để cho Jaejoong đuổi kịp, nhìn bộ dạng băn khoăn, cau có của
Jaejoong, ha ha cười.
“Sao
nào, Jaejoong có đệ tử, còn không vui?”
Jaejoong
rốt cục lấy được quai cặp sách, vội đeo lại ngay ngắn, kéo tay anh trai, khó hiểu
nhìn.
“Sao
anh cũng nói Tiểu hói đầu là đệ tử của em, anh còn hùa theo bà cọp cái đó?”
Bé
con chăm chú khiến Yunho muốn đùa giỡn một chút, vì vậy nghiêm mặt đáp:
“Nó
gọi em là Jaejoong hyung, nó còn nói ra mặt giúp em, đây không phải đệ em thì
là cái gì?”
“Không
phải! Em không thu nhận đệ tử! Hơn nữa… Hơn nữa… Hơn nữa Tiểu hói đầu xấu quá,
nếu mỗi ngày cậu ta đi theo em, em rất xấu hổ!”
“Jaejoong,
vậy là em xem thường Tiểu hói đầu người ta hả?”
Cảm
thấy, cảm thấy nói như vậy là không đúng, bản thân Jaejoong cũng biết điều đó,
hơn nữa vừa rồi khi ở trong phòng học rõ ràng cảm thấy ngũ quan Tiểu hói đầu… Cậu
cũng không cảm thấy đẹp đẽ gì, nhưng cũng không muốn chọc người ta…
Jaejoong
như phạm phải sai lầm trẻ con, có chút uể oải, cầm tay Yunho, trong miệng lầm bầm.
“Em
không có ý đó… Xem thường cậu ta, về sau không đánh cậu ta, cũng không nói xấu,
cậu ta cũng rất đáng thương. Nhưng em không muốn thu nhận đồ đệ gì hết, em muốn…
Làm đệ tử của anh!”
Jaejoong
nói xong liền “phịch” nhảy lên, như con bạch tuộc quấn quanh người Yunho.
“Hi
hi hi hi, anh thu nhận Jaejoong làm đệ tử cũng được!”
Bé
con dính bên người Yunho không ngừng cười, Yunho biết rõ Jaejoong muốn cùng nó
đùa giỡn, gỡ tay Jaejoong ra, sau đó cõng bé, đi phăng phăng về nhà.
“Được,
Jaejoong không được đổi ý đâu đấy! Làm đệ tử chuyện gì cũng phải nghe lời đại
ca!”
“Không
đổi ý, không đổi ý! Anh cho Jaejoong ăn thịt, Jaejoong đi theo anh có thịt ăn,
ha ha, cho nên Jaejoong muốn làm đệ tử của anh cả đời!”
Yunho
vỗ vỗ mông Jaejoong, trong lòng thấy ấm vô cùng.
“Jaejoong
chớ nói lung tung, cả đời này rất dài đó, nhỡ về sau Jaejoong đổi ý thì sao
nào?”
“Em
sẽ không đổi ý! Đàn ông nói lời giữ lời! Jaejoong nói làm em trai cả đời là cả
đời, anh có đuổi em cũng không đi!”
“Vậy
sao? Vậy… nếu như sau này Jaejoong lớn, có cô gái thích em, còn đưa em thư
tình, ách… Như hôm nay anh nhận được, Jaejoong sẽ làm sao?”
“Có
người viết thư tình cho anh sao?!”
Vốn
đang ngoan ngoãn trên lưng Yunho, Jaejoong nghe thấy câu kia liền giãy dụa,
Yunho bị giật mình, suýt chút nữa không ôm nổi, thấy cậu kích động, cảm thấy giở
khóc giở cười.
“Anh,
thả em xuống!”
Yunho
vừa lấy lại được thăng bằng, Jaejoong lại vặn vẹo.
“Em
muốn xuống mà!”
Yunho
không đỡ được, đành phải thả Jaejoong xuống đất, bé con chân vừa chạm đất, liền
túm cánh tay Yunho, trừng mắt, biểu lộ nghiêm túc khác thường.
“Anh,
là ai? Là ai đưa cho anh thư tình? Em muốn xem mặt.”
Bộ
dáng Jaejoong đại nhân, Yunho cảm thấy rất thú vị, cúi xuống, chóp mũi hai người
chạm nhau.
“Em
muốn xem thư của người ta gửi cho anh hay muốn xem thư anh gửi trả cho người
ta?”
“Á…”
Bé con phát sầu, ngón tay không tự giác ngậm trong mồm: “Đều muốn xem.”
“Vậy
muốn xem cái gì trước?”
“Thư
tình! Thư tình!”
“Được,
không thành vấn đề, về nhà anh cho em xem.”
Nói
xong Yunho ôm Jaejoong còn đang thất thần, bộ dáng đáng yêu không chịu được khiến
nó muốn thơm một cái thật mạnh, nhìn Jaejoong vẫn còn ngậm ngón tay, Yunho vừa
đi vừa kéo tay ra, hơi trách: “Tay anh còn ở đây sao em lại cắn tay mình?” rồi
tự cho tay mình vào, nhưng lần này bé con khiến cho người ta cảm thấy là lạ, ngậm
ngay miệng vào chứ không há miệng như mọi khi.
Yunho
kỳ quái hỏi, “Làm sao thế?”
Bé
con cau mày lắc đầu, không lên tiếng.
Yunho
càng kỳ quái, nhưng không tiếp tục hỏi, cười cười, bước nhanh về nhà, lúc về đến
cửa, người trong ngực nãy giờ im lặng đột nhiên nói:
“Về
nhà cho em xem thư tình!”
Giọng
nói mang theo chút ủy khuất, còn có tức giận?
Yunho
cười cười: “Biết rồi, anh có lúc nào lừa Jaejoong chưa?”
Kết
quả hai người vừa về phòng, Jaejoong ngồi phịch lên giường luôn miệng thúc
Yunho lấy thư tình, bất đắc dĩ, Yunho lấy cái phong bì màu hồng trong cặp ra,
Jaejoong lập tức giật lấy.
Cậu
bé cầm phong thư xem xét, ngạc nhiên: “Ồ, anh còn chưa mở ra xem hả?”
Yunho
ngồi bên cạnh, ôm Jaejoong, gật đầu: “Ừ, lúc tan học người ta đưa cho anh, anh vội
đi đón em làm gì có thời gian xem chứ.”
“Hì
hì.” Mây đen trên mặt bé con đột nhiên chuyển thành trời trong xanh, cười toét
miệng: “Em mở cho anh nhìn nhé.”
Nói
xong Jaejoong bóc giấy, lấy ra một tờ giấy màu mè săm soi, trên có những dòng
chữ con gái mềm mại, Jaejoong đọc thành tiếng:
“Bạn
Jung Yunho, tớ là cán sự văn nghệ Song Oh Bo, còn nhớ lúc bạn mới chuyển đến,
áo trắng, khuôn mặt sạch sẽ, dù không cười nhưng tớ vẫn hay nhìn bạn, kỳ thật từ
lâu đã muốn hỏi bạn, vì sao bạn không cười? Bạn cười thì đẹp đến mức nào nhỉ?
Năm nay chúng ta học lớp sáu rồi, nháy mắt sẽ tốt nghiệp, không biết tốt nghiệp
xong chúng ta còn có thể học cùng trường hay không cho nên tớ muốn thổ lộ với bạn…
Không muốn giữ mãi trong lòng…”
Yunho
thừa nhận trong lòng khó tránh khỏi một chút rung động, dù sao đây cũng là lần
đầu tiên nó nhận được thư tình, ngay từ đầu đúng là trái tim có nhảy lỗi vài nhịp,
nhưng sau đó Jaejoong ô bên trái một cái, a bên phải một cái, sự rung động nhỏ
nhoi kia hoàn toàn tiêu tan rồi…
Yunho
đầu đầy hắc tuyến: “Jaejoong, em không nói gì mà hành động như vậy là sao?”
Bé
con không trả lời, mà mở to hai mắt không biết đã ngập nước từ khi nào, lẳng lặng
nhìn Yunho.
“Anh…”
Nhìn
bộ dáng như bị bức bách của Jaejoong, lòng Yunho lập tức mềm nhũn.
“Jaejoong
làm sao thế?”
“Anh…
Anh thích chị này sao?”
Ngay
lập tức nước mắt rơi đầy trên mặt Jaejoong, Yunho đau lòng kéo Jaejoong vào
lòng, cầm bức thư ném sang một bên, vỗ lưng an ủi cậu.
“Anh
có Jaejoong rồi còn cần chị gái kia làm gì chứ?”
Bé
con nghèn nghẹt giọng mũi: “Thế nhưng mà chị này thích anh.”
“Anh
không thích chị ấy, anh thích Jaejoong.”
Thật
sao?”
“Đương
nhiên.”
“Hi
hi, Jaejoong cũng thích anh. Jaejoong thích anh nhất. Jaejoong muốn ở với anh
mãi mãi, Jaejoong tuyệt đối không thích chị kia.”
Nhớ
lại thời gian trước đây, Yunho tuyệt đối không lo lắng có một ngày Jaejoong sẽ
bỏ hắn, chính là hắn cũng sẽ không lừa gạt Jaejoong, hắn tin rằng, Jaejoong
cũng sẽ không gạt hắn.
Chỉ
là chuyện của bao nhiêu năm sau đó, không ai đoán trước được, không ai có thể
nhìn được tương lai.
Nhiều năm về sau, mỗi khi Yunho nhớ tới những lời
này của Jaejoong bé, khi đó Yunho cũng trưởng thành trước tuổi, trong lòng sẽ
không nhịn được cỗ chua xót dâng lên, hóa ra những lời ngây thơ đơn thuần như vậy
của Jaejoong lại đúng với tương lai, cũng bởi vì càng thấu hiểu lòng mình, mấy
cái chữ đơn giản mà sắc nhọn như xương cá kẹt tại cuống họng, muốn nhả ra nửa
chữ cũng trở nên khó khăn.