Part
12
Có đôi
khi thời gian thật sự chỉ như không khí lưu luyến trên đầu ngón tay, một chút
không để ý, liền biến mất sạch sẽ.
Trong
nháy mắt, Yunho và Jaejoong đã ở quê sống bốn năm, bốn năm ở nơi đây, yên bình
mà thoải mái.
Mắt
Jaejoong từ sau lần về thăm thứ hai của Kim YongCheng đã tốt rồi, đôi mắt sáng
ngời, chỉ là vết sẹo vẫn còn lưu lại dưới khóe mắt, không dài cũng không ngắn,
như là cái giá lớn để Jaejoong và Yunho có thể rời bỏ căn nhà ám ảnh tuổi thơ
năm đó.
Hôm
nay Jung Yunho mười ba tuổi vào đầu cấp hai, Kim Jaejoong tám tuổi năm ba tiểu
học, tính cách Yunho không có gì thay đổi, vẫn ít lời như trước, cũng không cười
nhiều, một bộ trầm mặc, lãnh đạm, thế nhưng bốn năm nay, trưởng thành nên rất
nhiều, làn da cũng vì giúp ông nội làm vườn nên đen hẳn đi, ngược lại Kim
Jaejoong, từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, càng lớn càng rõ ràng, cậu bé tám tuổi
bắt đầu lớn rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đã bất tri bất giác càng nét, cằm nhỏ khi
cười càng lúc càng mê người, Yunho yêu nhất là đôi mắt vẫn sáng ngời như cũ của
Jaejoong, nó che chở Jaejoong như là che chở sự tinh khiết soi sáng trong ánh mắt
bé, nó cần phải để ánh sáng đó vĩnh cửu, nó nghĩ nó có thể làm được, chỉ cần
Jaejoong mãi mãi là cục cưng của nó.
Bốn
năm trước, sau khi YongCheng đi không lâu, HyangJoong có tìm đến đây, không
tránh khỏi ỏm tỏi một hồi, Yunho ôm chặt Jaejoong, vô luận HyangJoong có kéo thế
nào cũng không đi, cuối cùng bà tức có khóc lớn, đường cùng bỏ đi, về sau lại lục
tục đến mấy lần, miệng luôn nối mấy lời khó nghe, Yunho nhớ rõ có một lần
HyangJoong chỉ nó nói “Tính tình mày như người cha vô lương tâm đó vậy, bướng bỉnh,
rồi có ngày mày cũng như ông ấy thôi.” Yunho cười khổ, tựa như không biết nói
như thế nào, ăn phải thuốc đắng, muốn phân bua mà không ra âm thanh.
Về
sau, mỗi lần HyangJoong tới, ông nội đều ngồi ngây trong phòng hút thuốc, yên lặng
thở dài, khi HyangJoong đi về, Yunho ôm Jaejoong về phòng, đều bị mùi thuốc lá
trong phòng làm sặc, ho khan, Yunho vội chạy tới lấy điếu thuốc trong tay ông nội,
sau đó cau mày mang theo giận dỗi trách cứ ông nội.
“Ông
nội, cháu nói bao nhiêu lần rồi lại lén mua thuốc lá! Sao ông lại không nghe lời
cháu!”
Một
năm trước, Yunho phát hiện ông nội có một bí mật, tựa là tủ ly trong phòng ngủ
ông nội luôn luôn khóa.
Một
lần ông nội vừa mở tủ định lấy cái gì, điện thoại ngoài phòng kêu, Yunho tình cờ
nhìn vào trong, phát hiện cái tủ nó cực kỳ tò mò đang mở, vì vậy lòng hiếu kỳ nổi
lên, đi vào phát hiện bên trong toàn là lọ thuốc, không biết để chữa bệnh gì,
nó liền cố nhớ mấy cái tên, sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng.
Ông
nội giấu mấy cái thuốc này, nhất định là không muốn cho nó và Jaejoong biết.
Cùng
ngày, Yunho ra ngoài gặp cha của Tiểu hói đầu nhà bên cạnh, Yunho liền đem nghi
hoặc chạy đến lễ phép hỏi.
“Bác
ơi, cháu có thể hỏi bác chuyện này được không?”
Cha
của Tiểu hói đầu nhướn mày nhìn Yunho, hừ một tiếng, cũng không trả lời mà vươn
tay quơ quơ trước mặt Yunho, Yunho hiểu, chỉ để lại câu “Bác chờ cháu nhé” rồi
qua đầu bỏ chạy.
Yunho
hiểu, cha của Tiểu hói đầu hỏi nó muốn uống rượu không, người trong thôn ai
cũng biết, cha Tiểu hói đầu xứng danh Quỷ rượu, mỗi ngày rượu không rời tay,
cha của Tiểu hói đầu trong thôn con như là thợ sửa xe giỏi, tiền công sửa xe cơ
hồ chỉ để mua rượu uống, có một lần Tiểu hói đầu suýt chút nữa vì chuyện nộp tiền
học muộn mà bị đuổi học, việc này xảy ra năm ngoái, Yunho nhớ rõ, vì tiền học lần
đó là ông nội nộp giúp, rất lâu sau cha củẫng mới mang tiền sang trả.
Tiểu
hói đầu kỳ thật không phải là Tiểu hói đầu, gã có một cái tên dễ nghe, Jang Hyo
Shin, chỉ là trời xin đã hói đầu, trơn bóng, chỉ có loáng thoáng chút tóc tơ,
chuyện này khiến gã từ nhỏ đã bị trẻ con trong thôn trêu chọc, thế nhưng gã
cũng không vì vậy mà tự ti, nhu nhược, ngược lại mỗi ngày đều nắm tóc những người
trêu chọc nó lắc hết sức, năm đó Jaejoong và Tiểu hói đầu quen nhau cũng là do
“không đánh không quen” đấy.
Ba
năm trước, bé con vừa đi học, Yunho phụ trách chuyện đưa đón, tựa như lúc trong
thành phố, người trong thôn cũng rất lắm chuyện, tin tức Jaejoong và Yunho chỉ
có một mình ông nội rồi đủ mọi thứ chuyện lan đến tận trời, vì vậy, đối với sự
xuất hiện của Jaejoong và Yunho trong thôn không lâu, những đứa trẻ khác trong
thôn bắt đầu cười nhạo bọn họ.
Jaejoong
không đi học vài ngày, lần trước lúc tan học, có mấy cậu học sinh to cao ngênh
nganh đứng trước mặt Jaejoong, ưỡn ngực chỉ mặt nói:
“Hóa
ra mày là cái đứa không cha không mẹ, thật đáng thương, cha mẹ tao nói mấy đứa
giống mày đen đủi đầy người, gần mày nhất định không có chuyện tốt. Mày nghe
cho kỹ đây, từ giờ về sau nếu thấy tao nhất định phải đi đường vòng, không được
đem vận rủi của mày lây sang tao, bằng không thì quả đấm này nhất định không bỏ
qua cho mày đâu!”
Nói
xong, mấy cậu trai hùng hổ giương nắm đấm trước mặt Jaejoong.
Jaejoong
mặc kệ bọn họ, lườm một cái tiếp tục thu sách vở.
Jaejoong
cũng không muốn đánh nhau, tuy cậu thấp hơn bọn chúng một chút, nhưng không
nghĩa là đánh không lại bọn chúng. Anh trai giúp cậu phòng thân đã dạy vài
chiêu, chỉ là cậu không muốn vừa đi học đã gây chuyện, tuy rằng cậu biết rõ dù
cậu ra tay thì anh trai cũng không mắng, thậm chí có thể sẽ giúp cậu giáo dục mấy
thằng mất dạy này, nhưng Jaejoong cảm thấy anh trai thường ngày cũng đủ mệt rồi,
không muốn có thêm phiền toái, cho nên, Jaejoong cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Mỗi
thằng mỗi câu, đều dùng những lời châm chọc độc ác đâm vào lòng Jaejoong.
Khi
đó người vẫn thường bị cười nhạo là Tiểu hói đầu, dùng chính cơ thể gầy gò,
chen vào giữa mấy thằng cường tráng, hùa theo.
“Ôi,
đây không phải cái thằng không cha không mẹ, cùng anh trai sống dựa vào thuốc
phiện sống qua ngày với ông nội nghèo kết xác sao! Ôi! ! ! Mày nhăn cái gì, mày
và anh mày có chết cũng không có ai thèm nhìn! Tao sớm đã muốn dạy dỗ mày rồi! Nghe
bảo mày là người thành phố, chỉ sợ là bị cha mẹ vứt bỏ ---- ah----”
Tiểu
hói đầu còn chưa nói hết, đã bị Jaejoong đấm vào mũi, Tiểu hói đầu chỉ cảm thấy
trước mắt choáng váng, chất lỏng nóng hổi vẫn không ngừng tuôn ra từ lỗ mũi, đứng
không vững, cơ thể chới với, sau đó ngã xuống đất, mấy đứa trẻ cao lớn bên cạnh,
nguyên một đám sợ tới mức vãi ra quần, nhấc cặp sách hô hào: “Kim Jaejoong đánh
người! Kim Jaejoong đánh người chảy máu rồi!”
Jaejoong
lấy khăn lau tay, sau đó cầm giấy vệ sinh sạch vo vo nhét vào lỗ mũi Tiểu hói đầu.
Tiểu
hói đầu đau quá, ở bên cạnh khóc lóc cầu xin tha thứ.
“Ah!
Ô!!! Tôi không dám, cậu tha cho tôi đi! Về sau tôi không bao giờ nói cậu! Cũng
không chọc anh cậu! Cũng không hỗn với ông cậu! Đau chết mất, cậu đỡ tôi dậy
đi! Cầu xin cậu!”
Jaejoong
không dìu gã, cắn răng oán hận nói:
“Lần
sau không chỉ có một quả đấm như thế này đâu! Mày nói tao thế nào cũng được,
dám nói xấu anh và ông nội tao, chính là mày muốn chết. Tao không cha, không mẹ
đấy, thì sao? Không cha không mẹ nhưng tao có anh trai, đồ hói đầu, từ giờ về
sau ngậm chặt cái miệng thối của mày cho tao.”
Tuy
Jaejoong đã nhét đầy giấy ăn vào hai lỗ mũi của Tiểu hói đầu, nhưng cục giấy rất
nhanh nhiễm đỏ hoàn toàn, Tiểu hói đầu dùng tay quệt mũi, nhìn thấy vết máu trên
tay, sợ tới mức run rẩy, không ngừng cầu xin tha thứ.
“Từ
sau tôi không bao giờ nói lung tung nữa. Hu hu, cái mũi đau quá, gãy mất, xin cậu
tha cho tôi.”
Lúc
này Jaejoong quét một vòng nhìn chung quanh, phát hiện mấy người lúc nãy không
biết từ khi nào đã chạy hết, hiện tại trong phòng học chỉ còn cậu và Tiểu hói đầu.
Jaejoong
hừ một tiếng, coi như tử tế đỡ Tiểu hói đầu ngồi lên ghế, sau đó xé cho gã một
tờ giấy ăn khác.
“Ừ,
cầm. Mũi của mày đầy máu, tự thay giấy đi. Tao không muốn bẩn tay!”
Tiểu
hói đầu lau nước mắt, nghe Jaejoong nói vậy, mặt mũi tràn đầy ấm ức.
“Đầy
máu không phải do cậu đánh tôi sao?”
Tiểu
hói đầu phàn nàn vô lực, giọng nói ông ông, Jaejoong vẫn nghe rõ ràng, vừa mới
không dễ dàng nuốt xuống cục tức giờ lại phình lên, “phịch” đứng dậy, tức giận
kéo cổ áo của Tiểu hói đầu, Jaejoong nghiến răng nghiến lợi.
“Như
thế nào? Vừa bị đánh đã quên rồi phải không? Còn muốn nắm đấm nữa?”
Tiểu
hói đầu nhìn Jaejoong tức giận biết rõ mình nói sai, vội vàng lắc đầu, đầu lắc
lia lịa giống như cái trống vậy.
“Tôi
sai rồi! Tôi sai rồi! Tôi không nên nói những lời chọc giận cậu!”
“Hừ!”
Jaejoong thô bạo thả cổ áo Tiểu hói đầu, ngồi lại vào ghế. “Cậu đừng có không
biết tốt xấu, vừa rồi mấy thằng mập mạp kia nói tôi như vậy tôi đã không nói
gì, cậu còn không biết sống chết, cũng dám nói anh và ông nội tôi. Giờ trong lớp
không còn ai khác, mấy lời đấy tôi cũng nói được. Từ trước giờ tôi chưa bao giờ
vào nhà cậu, cậu liền cho rằng tôi không biết chuyện nhà cậu sao? Mẹ cậu bỏ
theo đàn ông có tiền, cha cậu nát rượu, chuyện này tôi biết từ lâu rồi!”
Tiểu
hói đầu nghe xong trừng lớn mắt, vừa định đứng dậy phản bác đã bị Jaejoong ấn lại
ghế.
“Cậu
thành thật ngồi nói cho tôi! Cậu không cần nói xạo, nhà hai chúng ta là hàng
xóm, chuyện nhà cậu tôi đã sớm biết, người lớn kia ăn xong liền buôn chuyện,
tôi vừa rồi chửi cậu là hói đầu vì cậu chửi anh tôi, xúc phạm ông nội tôi. Còn
những chuyện nhà cậu tôi hiểu, như bị người chạm phải miệng viết thương, cho
nên tôi mới không nói! Cậu là cái thằng ngu! Nhìn cậu sau này còn dám hỗn láo với
ông nội và anh tôi hay không!”
Tiểu
hói đầu nghe xong vẫn còn thất thần, lỗ mũi vừa nhét giấy vào lại sũng máu, gã
như không có tri giác, mắt nhìn chằm chằm mặt đất không lên tiếng.
Jaejoong
thở dài, ý định không cùng kẻ đần này dông dài, vừa cầm cặp sách đứng dậy, nghe
thấy tiếng quát giận dữ ở cửa phòng học.
“Kim
Jaejoong!”
Jaejoong
sợ tới mức run rẩy, quay đầu nhìn…
Quả
nhiên, đám trẻ trâu kia lại đi tìm chủ nhiệm mách lẻo…
Jaejoong
trông thấy con cọp cái đến gần cậu, đứng đờ tại chỗ, ánh mắt lo lắng ác mộng đến…
Yunho
tan học, như thường ngày đứng đợi Jaejoong ở bên ngoài cổng trường, nhưng hôm
nay đợi cả buổi không thấy em trai đâu, trong lúc mấy cái đứa cá biệt ở lớp
Jaejoong từ trên tần 2 chạy xuống, thấy Yunho như gặp quỷ, giật mình nhảy dựng
lên.
Yunho
không hiểu, về sau không đợi nữa, đi thẳng lên gác tìm phòng học Jaejoong, kết
quả nghe thấy giọng nữ sắc bén truyền đến, đứng ngoài cửa nhìn thấy cô giáo chắp
tay sau lưng, trước mặt là Jaejoong ngồi cạnh Tiểu hói đầu đang ôm mũi.
Bất
an nổi lên, Yunho có chút sững sờ, bé con đánh nhau? Lại còn là con trai của
ông sâu rượu….
“Jaejoong!”
Yunho
đứng trước cửa lớp quát to, lập tức thu hút sự chú ý của cả ba người.
Yunho
chạy đến, ôm Jaejoong có chút ủ rũ vào lòng, sau đó tươi cười đối diện với cô
giáo vẫn chưa hết tức giận, lễ phép nói:
“Cô
Lee, Jaejoong làm sai cái gì ạ?”
Cô
giáo “hừ” một tiếng, bàn tay đập vào bàn.
“Làm
sai cái gì hả? Cậu nhìn mũi Jang Hyo Shin là biết nó làm cái gì!” Nói xong ánh
mắt cô giáo hướng đến Tiểu hói đầu, ra lệnh: “Jang Hyo Shin, bỏ tay ra, để cho
anh Jaejoong xem em trai yêu quý đã làm chuyện tốt gì!”
Tiểu
hói đầu long lanh nước, mắt nhìn người còn cao hơn hắn gần hai cái đầu Jung
Yunho, đột nhiên mạnh mẽ đứng dậy, giữ chặt ống tay áo cô giáo kích động nói:
“Thưa
cô, không phải là Jaejoong sai mà là em kiếm chuyện trước! Em nói ông nội và
anh bạn đấy rất khó nghe mới khiến bạn tức giận, nhưng bạn ấy còn giúp em giữ
bí mật. Jaejoong là người tốt!”
Cô
giáo bị câu nói khiến cho có chút kinh ngạc, còn chưa kịp lên tiếng, nghe Tiểu
hói đầu nói với Jaejoong:
“Bạn
học Kim Jaejoong, dù cậu sinh trước hay sinh sau tôi, về sau tôi đều nguyện ý gọi
cậu là Jaejoong hyung!”
No comments :
Post a Comment