Part
24
Jung
Yunho bị mấy người bảo vệ dùng dây trói chặt khiêng ra ngoài bệnh viện, bị ném
lên bãi cỏ ở hoa viên đằng sau, một trong những người bảo vệ bất đắc dĩ nói: “Cậu
là người nhà bệnh nhân hả? Bệnh nhân bị thương rất nghiêm trọng, cậu còn muốn bức
chết người ta hay sao?”
Yunho
ngã ngồi trên nền cỏ, ánh mắt ngốc trệ hiện ra một tia chấn động, bảo vệ đi rồi,
rốt cục thần kinh căng thẳng không thể nào dịu bớt, che mặt, nước mắt không ngăn
được theo khe hở chảy xuống.
Rốt
cuộc là làm sao vậy? Đêm qua Jaejoong vẫn khỏe mạnh, vô sự trong lồng ngực hắn…
Những chuyện kia làm tinh thần hắn loạn hết lên… Đêm qua còn quật cường như
nghé con cùng hắn cãi lộn… Vì sao bây giờ lại nằm trong phòng cấp cứu?
Yunho
cho rằng mình là thứ hỗn đản, luôn miệng nói rằng muốn dùng hai tay mình biến
thành cánh vĩnh viễn bao bọc Jaejoong, nhưng thực tế thì sao? Mỗi lần đều là hắn
bình an vô sự, Jaejoong hết bị ngã bị thương ở mắt, lại bị người ta hành hung,
toàn thân bị thương đến hôn mê bất tỉnh…
Hắn không
phải hỗn đản thì là ai? Nếu không phải lúc trước Jaejoong đồng ý theo hắn trốn
khỏi căn nhà ác mộng đó? Rõ ràng không bảo vệ được cậu còn cố tình dắt cậu bỏ
trốn, khiến cậu chịu nhiều thương tổn như vậy. Bảo vệ không được đã đành, Jaejoong
lại còn thích Yunho, lại đem thứ tình cảm thiêng liêng kia dành cho hắn, hắn lại
không dám dũng cảm nhìn thẳng sự thật này…
Em
xem, Jaejoong, anh không thể làm em khỏe mạnh, cũng không thể làm em hạnh phúc,
anh nên làm thế nào đây?
Từ
phòng cấp cứu của Jaejoong đi ra, trời đã trở sáng, Do Kae gọi điện cho Yunho, Yunho
dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng bệnh, vừa mới vào phòng đã bị bác sĩ đang
đi ra dùng tay ngăn lại, Yunho khó hiểu nhìn ông: “Để tôi đi vào.”
Bác
sĩ biểu lộ nghiêm túc, lắc đầu: “Không được, trước lúc cấp cứu, người náo loạn
bên ngoài hẳn là cậu đi. Tinh thần hiện giờ chỉ làm tình trạng người bệnh càng
thêm nguy hiểm. Bệnh nhân được cấp cứu thành công rồi, không bao lâu nữa sẽ tỉnh,
tôi khuyên cậu tốt nhất lúc này nên tìm một chỗ để thanh tỉnh đầu óc đã.”
Yunho
vừa muốn phản bác, trong đại não lóe lên hành vi lỗ mãng lúc trước của mình, liền
đem lời muốn nói nuốt xuống, nhíu mày nhìn thẳng bác sĩ vài giây đồng hồ, gật đầu
đồng ý, “Được, tôi đồng ý, thế nhưng anh để tôi vào nhìn một lần mới được, để
tôi xem em ấy bị thương đến mức độ nào.”
Bác
sĩ dịch người sang một bên: “Được, cậu xem đi, năm giây.”
Bộ
phận còn lộ ra bên ngoài của Jaejoong chỉ có đầu và một cánh tay mà thôi, đầu bị
quấn vài vòng băng bó, vệt máu bầm lớn nhỏ còn ứ đọng lại trên mặt, cánh tay phải
lộ ra bên ngoài cũng băng kín, miễn cưỡng mới tìm được khe hở thích hợp để cắm
kim truyền dịch trên mu bàn tay.
Cánh
tay bị người giữ chặt, Yunho vành mắt ẩm ướt quay đầu lại, bác sĩ kia bất động
thanh sắc nói: “Đến giờ rồi, cậu nên ra ngoài phòng bệnh thôi.”
Yunho
theo vị bác sĩ trưởng này đi vào văn phòng, bác sĩ uống vài ngụm trà nóng do hộ
sĩ pha sẵn, bắt đầu trần thuật về bệnh tình Jaejoong.
“Bị
thương nghiêm trọng ở ba chỗ, đầu, cánh tay phải và chân trái. Đầu bị chấn động
nhỏ, sau khi người bệnh có khả năng trong thời gian ngắn sẽ thường xuyên bị
choáng váng, đau đầu, dạy dày hay buồn nôn. Cái này dựa vào thuốc cùng nghỉ
ngơi nhiều sẽ giảm bớt. Dưới cánh tay phải có vết xương nứt rất nhỏ, không nghiêm
trọng, phẫu thuật thành công. Trong thời gian bình phục cần uống nhiều canxi,
nghỉ ngơi nhiều, mát xa…” Bác sĩ nói đến đây ngập ngừng thoáng chốc, nói thêm: “Bị
thương nghiêm trọng nhất đúng chỗ khó xử lý nhất, phía chân trái, xương hông chịu
một lực trí mạng, trực tiếp khiến xương hông nứt lệch sang một bên. Ba ngày sau
đại khái sẽ xuất hiện phù, trong khoảng hai tháng người bệnh không có khả năng
dùng chân trái đi lại. Cái cậu cần phải chú ý chính là, hạn chế để người bệnh
ngồi, tư thế nằm, đứng có lợi hơn cho bệnh nhân… Tôi hi vọng cậu nhanh chóng
bình ổn lại, như vậy mới tận lực chăm sóc bệnh nhân. Về sau người bệnh có thể
bình phục lệ thuộc rất lớn vào ý chí, rất nhiều chuyện người bệnh không thể tự
mình làm, giai đoạn khôi phục chân tay sẽ mang đến bất tiện cùng khổ sở cho người
bệnh. Chúng tôi sẽ kê đơn thuốc phù hợp nhất cho bệnh nhân, cũng hi vọng cậu có
thể phối hợp trị liệu với chúng tôi.”
Yunho
cúi thấp đầu, trầm mặc rất lâu mới trả lời: “Được, tôi sẽ cố hết sức… Tôi biết
nên làm thế nào, bởi vì tôi cũng là bác sĩ…”
Bác
sĩ trưởng giật mình mở to hai mắt, trong giọng nói cũng lộ ra sự không tưởng tượng
nổi: “Thật không nghĩ tới, tôi nghĩ cậu ít nhất cũng phải có đủ chức trách cơ bản nhất của bác sĩ chứ, tôi thật
không hiểu được tại sao khi các bác sĩ, y tá đều hết sức phẫu thuật cho bệnh
nhân, cậu vậy mà lại ở bên ngoài phá cửa, gào thét, cậu có biết không chỉ một vết
rạch sai chỗ có thể khiến người bệnh mất mạng?”
“Tôi
biết… Tôi biết…” nhưng Yunho cũng lắc đầu. “Nhưng đó là Jaejoong… Người trong
đó chính là Jaejoong… Tôi… Tôi không thể nghĩ được gì… Lúc đó hẳn là bản năng…”
Bác
sĩ cảm thấy bất đắc dĩ: “Được rồi, cậu vẫn cần thời gian bình tĩnh lại, tôi cần
ra ngoài, ghế dài ngoài hành lang thích hợp với cậu đó.”
Bác
sĩ đuổi Yunho ra khỏi phòng làm việc, Yunho nghe không ra, sững sờ đứng lên, lảo
đảo ra khỏi phòng, cái gì cũng không làm, ngồi lỳ ở trên ghế đến buổi trưa hôm
sau khi Jaejoong tỉnh lại.
Trong
lúc ở phòng bệnh, Do Kae đã nhiều lần ra gọi Yunho nhắc nhở hắn bình ổn lại,
nhưng Yunho vẫn như kẻ điếc, ngồi đơ tại chỗ.
Jaejoong
tỉnh lại, chớp chớp mắt, đã cảm nhận được cảm giác không khỏe, đầu đau, bên tai
vang lên tiếng gọi của Do Kae.
“Ah.
Jaejoong, ông tỉnh rồi. Rốt cuộc cũng tỉnh! Yunho à, nhanh nha, Jaejoong tỉnh rồi!”
“Ah…”
Jaejoong nhíu màu, “Loạn gì thế?”
Thử
cử động tứ chi, nhưng cảm giác đau đớn dồn dập tiến đến làm Jaejoong trở tay không
kịp, đau đến mức cậu phải kêu to: “Á, đau quá!”
Yunho
đã vọt vào, thần sắc cũng không còn ngốc trệ vô thần, khẩn trương thò tay muốn
trấn an Jaejoong, nhưng lại không biết lên đặt tay ở đâu, toàn thân cậu đều là
vết thương, đụng đến đâu là đau đến đó… Chỉ có thể lo lắng nói: “Jaejoong, em đừng
cử động, càng cử động em sẽ càng đau đấy.”
Jaejoong
bất động không nổi, nhưng tựa hồ lén lút ở dưới chăn dùng sức, lập tức đau đến
nhe răng, về sau bình tĩnh lại, nhìn Yunho cả buổi, mới làm bộ muốn khóc, thanh
âm ỉu xìu, “Anh… Có phải em bị tàn phế rồi không?”
Yunho
đáp: “Không phải!”
“Em
hiện giờ cũng không nhúc nhích được, còn không phải phế rồi?”
“Rất
nhanh! Rất nhanh em có thể bình phục!”
“Uhm…
Dù sao anh nói gì em cũng đều tin.”
Anh,
anh cũng không phải không biết, từ nhỏ anh nói gì, em đều tin, hơn nữa anh cũng
không lừa gạt em, phải không?
Jaejoong
ánh mắt chuyển hướng đến Do Kae, chần chừ mới nói: “Tôi… Trong lúc hôn mê… hình
như nghe được tiếng của Hyo Shin…”
Do
Kae khẽ giật mình, cười khổ: “Đúng vậy, lúc nhìn ông ở bệnh viện, hắn hét lên một
tiếng, tôi quả thực không tin có người có thể hét to như vậy…”
“Vậy
nó đâu rồi?”
“Hắn…”
Do Kae muốn nói rồi lại thôi, Yunho cũng nhìn về phía cậu, kỳ quái, cậu nhớ là
lúc đó Hyo Shin có nói chuyện với cậu, vậy tại sao bây giờ không thấy bóng dáng
Tiểu hói đầu đâu?
Do
Kae nhịn không nổi, thở dài: “Hắn bị Seo Chul mang đi…”
Trong
ánh mắt Jaejoong cũng không có sự giật mình, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Tôi biết
ngay như vậy mà.”
Do
Kae khó hiểu: “Jaejoong, rốt cục là vì sao Seo Chul lại làm vậy với ông? Hắn ta
không phải là không yêu Hyo Shin sao? Tôi thật sự không thể lý giải nổi ----“
“Do
Kae, bà sắp xếp để tôi gặp Hyo Shin đi.”
Do
Kae sửng sốt, cười mất tự nhiên: “Sao lại… Trước kia tôi cũng không biết…”
“Thế
nhưng mà tôi thật sự nghĩ không ra người thứ hai, có thể kéo tôi đến Bar rồi
nói cho Hyo Shin địa chỉ trường học tôi.”
“Gặp
nhau ở Bar cũng là trùng hợp mà…”
“Không,
không phải, Do Kae, bà không biết Hyo Shin yêu Seo Chul thế nào, chỉ cần có Seo
Chul, cậu ấy sẽ không rời khỏi mắt, trừ phi cậu ấy biết chỗ tôi.”
Do
Kae biết giấu cũng không nổi nữa, cô lúc trước đã hứa với Hyo Shin sẽ không nói
với Jaejoong, Hyo Shin sợ Jaejoong sau khi biết sẽ hận gã sắp xếp, nhưng bây giờ
Jaejoong cũng đoán được, cô không còn cách nào rồi.
“Kỳ
thật lần đầu tiên Hyo Shin gặp lại ông là hôm ở bar, hắn cho rằng đêm đó Seo
Chul sẽ đến bar nhưng cuối cùng lại hụt, tình cờ hắn nhìn thấy ông, nhưng hắn không
dám xác định có phải là ông hay không, không dám trực tiếp hỏi. Ông đi rồi, hắn
chạy đến hỏi tôi, người ban nãy uống rượu tên là gì, tôi sợ hắn có ý đồ nên không
nói, kết quả là hắn khóc lóc, nói cái gì mà van xin tôi cho biết, vì có khả
năng là Jaejoong hyung mười năm trước của hắn, hắn nói hắn muốn tìm Jaejoong hyung,
muốn báo đáp Jaejoong hyung, còn muốn đền bù tổn thất… v.v Hắn nói rất nhiều,
tôi… Xem hắn cũng không phải giả vờ, như vậy tôi thật sự không đành lòng… Về
sau hẳn là ông đoán được đi… Mà thời gian đó ông đến Bar không có quy luật, hắn
mỗi ngày đều ở Bar chờ ông xuất hiện… Ai tên này… Tôi thật sự đau lòng vì hắn đấy,
ông được xe cứu thương đưa đến bệnh viện. Bọn Seo Chul căn bản không lộ diện,
Hyo Shin sau khi đến bệnh viện, nhận được điện thoại sắc mặt đại biến, nhìn ông
vào phòng cấp cứu là hắn xoay người chạy. Tôi gọi điện cho hắn mà không được…
Điện thoại chắc là bị Seo Chul giữ rồi… Làm sao bây giờ, chúng ta phải báo công
an không, Hyo Shin hiện giờ không biết thế nào, tôi lo lắng.”
Miệng
vết thương khiến Jaejoong không thể có quá nhiều biểu cảm, cho nên vẫn bộ dạng
nhịn đau, giọng điệu nhàn nhạt: “Sẽ không đâu, Seo Chul yêu nó, cho hắn sẽ không
thật sự tổn thương Hyo Shin.”
Nói
xong Jaejoong lại nhìn về phía Yunho vẫn một mực im lặng, mở miệng: “Anh, bọn họ
yêu nhau. Cũng vì em đánh Tiểu hói đầu mà cậu ấy không đánh trả, cho nên Seo
Chul đánh em thành thế này.”
Yunho
nhíu mày: “Loại phương thức yêu thương đã vặn vẹo, biến thái thế này, thằng đó
là Seo Chul sao, anh sẽ không bỏ qua cho hắn, pháp luật cũng không bỏ qua cho hắn.”
“Thả
hắn đi, em thiếu nợ Hyo Shin… Có lẽ đây là lúc trả lại rồi… Nếu hai người bọn họ
bên nhau mà hạnh phúc, em có thể yên tâm hơn. Khiến Seo Chul vào tù, Hyo Shin sẽ
càng đau lòng, huống chi, lúc Seo Chul đánh em, tự tin đầy mình, đại khái chúng
ta căn bản không thể khiến hắn vào tù.”
Jaejoong
nghe Do Kae nói như lọt vào trong sương mù, lúc này cậu chỉ có thể vô lực, hai
mắt nhắm nghiền: “Em mệt,” rồi không lên tiếng nữa, như ngủ mất rồi.
Yunho
nhìn cậu, trong mắt tràn đầu ôn nhu cùng lo lắng, vỗ vỗ bả vai Do Kae: “Em về
trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe, còn lại anh ở đây.”
“Thế
nhưng anh còn chưa ăn cơm.”
“Không
phải em cũng chưa ăn sao, được rồi, mau về đi, anh là con trai, chịu được.”
Do
Kae đi rồi, Yunho vẫn ngồi trên ghế cạnh giường bệnh, trầm mặc nhìn Jaejoong, hắn
biết rõ cậu còn chưa ngủ, nghe hơi thở có thể đoán ra, quả nhiên -----
“Anh,
anh không ăn cơm đến lúc không có sức mà chăm sóc em đâu.”
Jaejoong
không trợn mắt, như nói mớ, Yunho bật cười: “Anh rất khỏe.”
“Anh,
anh nói thật sự kỳ quái, em toàn thân không nhúc nhích được, duy chỉ có há được
mồm, như vậy còn có sức nói chuyện, còn những bệnh nhân khác không phải sau khi
phẫu thuật nói vài câu liền ngất đi sao?”
“Đó
là diễn phim mà.”
“Được
rồi, anh, anh biết không, lúc em bị đánh trong đầu chỉ nghĩ đến anh, tất cả là
anh. Em lo lắng em xảy ra chuyện anh sẽ đau lòng, lo lắng cực kỳ luôn.”
“Được
rồi, em lợi hại, lúc bị đánh còn nghĩ đến chuyện anh trai lo muốn chết.”
“Trong
lòng em địa vị anh rất rõ ràng mà.”
“Vậy
sao, nói thử coi.”
“Uhm…
Em biết anh yêu em nhất, là người quan trọng nhất, co dù sau này anh kết hôn, vợ
anh cũng không quan trọng bằng em, đúng không, anh?”
Yunho
gật đầu, “Được.”
“Ai.”
Jaejoong thở dài, “Chỉ tiếc cái, dù em quan trọng hơn vợ anh cũng không cách
nào thay thế vợ anh a.”
“Kai
Shiny cũng không thay thế được em.”
Jaejoong
dừng lại, dùng đầu óc đang đau muốn chết động đậy, giải nghĩa câu nói của Yunho.
“Anh…
Muốn kết hôn với chị ấy?”
Nắm
góc chăn, tay âm thầm dùng lực lớn, Yunho lên tiếng: “Uhm, tối qua cô ấy nói
cho anh biết… Cha cô ấy bị ung thư gan giai đoạn cuối… Thời gian không còn nhiều,
tâm nguyện duy nhất là muốn nhìn thấy anh cưới cô ấy…”
“…”
Jaejoong
hai mắt nhắm nghiền, không nói gì nữa.
“Thế
nhưng Jaejoong em yên tâm, anh sẽ chăm sóc em đến khi em hoàn toàn bình phục.
Trong lúc đó anh sẽ không kết hôn với cô ấy.”
“Anh,
anh đi ăn cơm đi, giờ em mệt lắm, để em ngủ một chút.”
Đóng
cửa trong nháy mắt, Yunho rốt cục ngồi liệt tại ghế dài, thân thể bắt đầu chịu không
nổi mà run rẩy… Hắn vậy mà đã thật sự làm rồi, tuy là rất tàn nhẫn, ích kỷ,
nhưng hắn thật sự đã bước… Jaejoong, em sẽ hận anh… Như vậy hãy hận anh đi, hận
càng nhiều càng tốt… Phỉ nhổ anh, chán ghét anh cũng được, như vậy anh… có thể
triệt để cắt đứt niệm tưởng em không nên có, để em đau nhiều thành đau ít. Bởi
vì chúng ta cùng chung dòng máu, cho nên, anh không thể trơ mắt nhìn em bị giày
vò, tra tấn… Tha thứ cho anh.
No comments :
Post a Comment