Sep 29, 2014

[NDNKKĐD] Part 26

Part 26

Giường Jaejoong bị một đám bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu, bác sĩ trưởng trước khi vào đã quát Yunho đang ngồi co quắp dưới đất: “Có biết bệnh nhân bị tụ máu hay không?! Cậu muốn giết bệnh nhân à?!”

Dường như nguyên khí đã bị rút cạn, Yunho chân tay lạnh buốt ngồi bệt dưới đất, nhìn chằm chằm vào phòng bệnh trống trơn, hắn không biết ban nãy đã nói cái gì, Jaejoong khi tỉnh lại vốn vô cùng bình tĩnh, cười với hắn, nói chuyện không ngừng, ăn cháo hắn đưa, nhưng hắn đã nói gì? Nói chuyện sau khi Jaejoong khỏi bệnh hắn sẽ kết hôn…

Bác sĩ kia nói đúng, hẳn là hắn muốn mạng Jaejoong…

Kai Shiny mang theo một túi hoa quả trở về, thấy Yunho như mất hồn ngồi dưới đất, Jaejoong cũng không thấy đâu, trên giường còn có vệt máu, kinh hoảng cô kéo Yunho thẳng dậy hỏi xảy ra chuyện gì, nhưng Yunho chỉ lắc đầu, cái gì cũng không nói, còn không ngừng đẩy cô về, cô không thuận theo, Yunho phát hỏa, ép cô phải ra khỏi bệnh viện.

Cuối cùng, Kai Shiny đành đi…

Lúc Jaejoong được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu lần thứ hai, Yunho đang ở cạnh giường bệnh Jaejoong, Jaejoong được đẩy vào phòng bệnh, Yunho từ trên mặt đất đứng bật dậy, nhìn sắc mặt trắng bệch như giấy của Jaejoong đã được bác sĩ cấp cứu, vừa định tới gần, đã bị bác sĩ trưởng gọi giật lại.

“Cậu, đi ra ngoài!”

Yunho quay đầu liếc Jaejoong, đi ra ngoài phòng bệnh.

Trên hành lang, bác sĩ trưởng hiển nhiên đối với Yunho phạm sai lầm lặp đi lặp lại đã mất kiên nhẫn, trong giọng nói còn mang theo sự phẫn nộ không chút kiêng nể.

“Cậu là người nhà bệnh nhân sao? Làm ơn cho tôi cách liên lạc với gia đình bệnh nhân!”

Yunho khẽ giật mình, trong đầu hiện lên gương mặt của Kim YongCheng và Jung HyangJoong, Jung HyangJoong đã cách bọn họ một đại dương xa xôi, chỉ còn Kim YongCheng… Có thể sao? Kim YongCheng còn đáng để bọn họ tin tưởng sao?

“Chuyện này sao phải cần thời gian suy nghĩ lâu như vậy? Phiền quá, mau nói cho tôi biết! Nếu không lại làm ảnh hưởng đến bệnh nhân!”

“Tôi…” Yunho ngập ngừng, trong lòng xoắn xuýt: “Có, cha chúng tôi, tôi có thể liên lạc với ông ấy.”

“Vậy thì nhanh lên!”

“Vậy ông nói cho tôi biết, Jaejoong… vừa rồi làm sao vậy…”

Bác sĩ xắn tay áo blu trắng, nhìn Yunho, trong ánh mắt thậm chí có phần trào phúng: “Cậu tạo nghiệt, bệnh nhân lúc đầu vốn chỉ có ngoại thương, cậu tột cùng lại tặng bệnh nhân ít kích động, khiến mạch máu bên trong  bị vỡ, tụ máu ở não.”

Từng từ từng chữ của bác sĩ đâm thẳng vào ngực Yunho, là hắn tạo nghiệt, là hắn tạo nghiệt, hắn cũng không biết mình làm sao nữa, đợi Jaejoong khỏi bệnh, hắn hẳn phải đến khoa não, có lẽ hắn điên rồi.

“Vậy Jaejoong hiện giờ sao rồi?”

“Tụ máu ở não đã loại ra rồi, ngày mai tiến hành chụp CT để kiểm tra lại, nếu không tụ máu nữa là được rồi.”

Lồng ngực mới giảm đi được chút kích động, Yunho vội vàng cúi đầu cảm tạ: “Cám ơn bác sĩ, mọi người bất vả rồi. Cám ơn!”

Bác sĩ lãnh đạm nói: “Nhanh chóng liên lạc với người nhà của bệnh nhân đi.”

Nói xong liền quay đầu đi, Yunho đứng đơ tại chỗ trong chốc lát, móc điện thoại, bấm gọi dãy số thật lâu đã không lạc.

“Cha, là con, cha đến bệnh viện thành phố đi, Jaejoong… nhập viện rồi…”

“Trong điện thoại nói không tiện, cha đến trước đi.”

Yunho ngồi bên cạnh giường bệnh, Jaejoong vẫn ngủ thiếp, băng gạc trên đầu càng dày thêm, lúc nãy cho cậu ăn cháo, mặt còn có chút sắc, hiện giờ gần như trong suốt, bờ môi khô nẻ, lộ ra vẻ tái nhợt vô lực, từ đầu đến chân không chỗ nào là không sứt mẻ, không nhúc nhích, hắn khóc cậu không nhìn tới, hắn nói chuyện cậu không nghe thấy, cứ nằm như vậy, dùng trầm mặc coi thường tất cả cử động của Yunho.

Yunho rùng mình, quần áo quá đơn bạc, hắn lạnh đến mức tất cả dây thần kinh đều chết lặng, hắn bối rối, không biết nghĩ cái gì, đại não không vận động, không biết nên làm cái gì nữa…

Giống như mỗi ngày khi rời giường đều ăn điểm tâm, hôm nay vì sao giống như không ăn.

Tựa như mỗi ngày trước khi đi ngủ hắn đều uống một cốc sữa nóng, nhưng vì sao hôm nay giống như chưa uống.

Hắn không thể trốn tránh, chuyện Jaejoong đã từng đề cập qua, nhưng hắn không thể cho cậu một câu trả lời thuyết phục.

Jaejoong nói yêu hắn, đã yêu chính anh ruột, rất thống khổ, bất lực thống hận tại sao bản thân lại yêu chính anh ruột, từ nhỏ hai người đã sống nương tựa nhau, sinh mệnh như sợi dây vô hình đã ràng buộc chặt chẽ, ai cũng không có cách rời bỏ ai. Khi còn bé, Jaejoong muốn ăn thịt, hắn liền đưa thịt cho cậu ăn, khi Jaejoong cắn đầu ngón tay mình, hắn sẽ đem ngón tay cho vào trong môi Jaejoong vừa mềm vừa ướt để cho cậu cắn. Jaejoong tùy hứng, hắn liền hùa theo tùy hứng của cậu, Jaejoong khóc, hắn liền nghĩ mọi cách để chọc Jaejoong cười, chỉ cần Jaejoong muốn, Yunho hắn làm cái gì cũng được, Jaejoong không thích, hắn sẽ bỏ qua, Jaejoong quả thực như đầu lưỡi của hắn, vĩnh viễn trong miệng ấm áp, che trở trông coi, tựa như thuộc về hắn, duy một mình hắn, sẽ không thuộc về bất kỳ kẻ nào khác, vô số lời hứa hẹn sẽ không rời bỏ đối phương, muốn vĩnh viễn bên nhau, khi còn bé rõ ràng là như vậy, như thế nào khi lớn lên lại… Càng đi càng lệch. Jaejoong mới chỉ muốn hôn hắn, hắn liền bắt Jaejoong ra khỏi ký túc xác, còn tìm phụ nữ chọc tức cậu. Jaejoong chỉ mới nói mình thích đàn ông, hắn liền tát cậu, Jaejoong thích hắn, hắn liền muốn dùng kết hôn trốn tránh. Jaejoong bị tổn thương thành như vậy, hắn còn dùng hành động độc ác đó đâm Jaejoong một lần nữa, khiến Jaejoong vốn chỉ ngoại thương mà giờ còn bị tụ máu ở đầu.

Cái này là bình thường sao?

Đây là chuyện anh em bình thường sao?

Nếu không phải Yunho hắn ngay từ nhỏ đã buộc chặt Jaejoong bênh mình, Jaejoong nhất định sẽ có nhiều bạn bè, cuộc sống cậu mỗi ngày sẽ không chỉ xoay quanh Yunho, kết quả, đây là nghiệp chướng ai tạo nên đây?

Là hắn cố chấp đưa Jaejoong trốn đi, ích kỷ một mình kéo Jaejoong theo nhiều năm như vậy, tình cảm nảy sinh, dùng hơi ấm bậc cha mẹ bảo vệ Jaejoong, dùng tình yêu kín bưng che khuất đôi mắt Jaejoong, khiến cậu cho rằng đây là yêu, đây chính là tình yêu cậu muốn, cậu cần!

Jaejoong yêu hắn, cái này không phải chuyện hợp tình hợp lý chăng?!

Mà Yunho hắn làm hết thảy, còn đúng là chuyện mà trong phạm vi anh trai nên làm sao?

Bình thường, anh trai sẽ vì chuyện em trai lần đầu tiên không nghe lời liền có cảm giác bất an? Bình thường anh trai sẽ cậy lý do em trai uống say làm càn nhầm đối tượng mà trốn tránh? Bình thường anh trai nghe được lời yêu từ em trai liền sợ hãi, hận không thể lập tức kết hôn trốn tránh?

Yunho, hắn nha… Còn không sống minh bạch như mười năm trước… Hắn đã không rõ bản thân nên làm cái gì rồi, cũng không dám nhìn thẳng trái tim mình, bởi vì hắn đã làm những chuyện thẹn với lương tâm rồi.

Lúc Kim YongCheng chứng kiến đứa con trai nhỏ nằm trên giường bệnh, quả thật không dám tin vào hai mắt, trừng lớn nhìn Yunho lắp bắp nhiều lần mới giải nghĩa được ý của hắn.

“Nó sao lại như vậy?!”

Yunho kéo Kim YongCheng ngồi xuống, ngập ngừng một chút mới nói: “Vì có chuyện hiểu lầm, bị người đánh…”

“Hiểu lầm?! Hiểu lầm cái gì? Đứa nào đánh?! Có còn coi pháp luật ra gì hay không hả?”

“Cha…Bình tĩnh đã…”

“Bình tĩnh?! Con bảo cha phải bình tĩnh như thế nào? Con cha bị đánh thành như vậy, cha bình tĩnh được không hả?”

“Cha nói nhỏ chút, Jaejoong cần yên tĩnh.”

YongCheng giận tới mức thở gấp, có ghế cũng không ngồi nữa, đứng dậy đến trước mặt Jaejoong xem xét, tiếc là chăn đã gần như phủ kín cả người Jaejoong, ông vừa định kéo lên đã bị Yunho giữ lại.

“Cha, trên người Jaejoong có thương tích.”

Lông mi Kim YongCheng hơi nhăn lại, rồi dậm châm tại chỗ không biết làm sao, thở dài không ngớt, Yunho đỡ ông ngồi xuống, nhìn Jaejoong nói: “Jaejoong vừa rồi vì con… mà não lại tụ máu rồi…”

Kim YongCheng không thể tưởng tượng nổi, nhìn Yunho, hô một tiếng: “Cái gì?!”

“Cha… Vì con không có cách nào đáp ứng một yêu cầu của Jaejoong, còn dùng chuyện khác khiến em ấy bị kích động, cho nên…”

“Nó đã như vậy rồi sao còn có chuyện gì mà con không thể giúp nó hay sao? Ah? Còn dùng chuyện khác kích động nó?! Jung Yunho, đây là em trai ruột mày đó! Mày nói rõ ràng cho tao! Nhanh lên!”

“Cha nói nhỏ chút, từ từ con nói.”

“Mày!... Nói đi!”

Yunho dịch dịch lại góc chăn cho Jaejoong, mới mở miệng: “Cha, Jaejoong thích con, cha đừng kích động, hãy nghe con nói hết, chính là thích kiểu yêu đương, cha, con cũng thích Jaejoong, cha có thể chấp nhận không?”

Kim YongCheng nghe xong sững sờ, sợ run cả buổi mới đáp: “Con nói làm cha chóng mặt, yêu? Yêu kiểu gì?”

“Là sau này hai bọn con sẽ không kết hôn, con và Jaejoong cả đời yêu nhau.”

“Không được !” Kim YongCheng dứt khoát phản đối: “Nói đùa gì vậy? Làm sao mà hai đứa?! ------“

“Cha, con nói cha đừng kích động, Jaejoong vẫn còn ngủ, chúng ta nói nhỏ chút không được sao?”

Kim YongCheng thở sâu vài hơi, gật đầu: “Được…”

“Đợi Jaejoong tỉnh lại, con cũng yên tâm. Con về bệnh viện thực tập, cha, lúc đó Jaejoong nhờ cả vào cha… Xin cha nhất định phải chăm sóc cho em ấy, đến lúc có thể xuất viện, cha đưa em ấy về nhà cha đi, con… không có thời gian, không có cách chăm sóc cho em ấy. Đến lúc Jaejoong khỏi hẳn, có thể con cũng kết hôn… Con có bạn gái, hơn nửa năm rồi…”

“Đợi một chút Yunho, sao con nói như vĩnh biệt vậy? Còn có, tại sao Jaejoong lại thích con? Thích con trai? Quả thực hoang đường! Hay là cha nghe không rõ nữa rồi?”

“Cha yên tâm, chuyện cha lo lắng sẽ không phát sinh, cho nên cha cũng đừng hỏi nữa, Jaejoong không có gì là không bình thường. Từ nhỏ em ấy đi theo con, ỷ lại vào con quá nhiều, rồi trải qua nhiều chuyện, cha cũng muốn đền bù cho Jaejoong đi, coi như đây là cơ hội, thừa dịp này bù đắp cho em ấy. Cha và… mẹ, đều thiếu nợ em ấy nhiều lắm…”

Kim YongCheng lông mày nhíu chặt, quay lại nhìn Jaejoong, nửa ngày mới đáp:

“Được, con cũng chú ý một chút, đừng gây phiền phức nữa, Kim YongCheng cha có những chuyện sẽ không gánh vác nổi đâu.”

Yunho mím môi, lo lắng nhìn gương mặt tái nhợt của Jaejoong, nếu như… Những lời vừa rồi Jaejoong nghe được, có lẽ máy điện tâm đồ còn đang lên xuống zích zắc sẽ khựng lại thành đường thẳng mất, Jaejoong à, tha thứ cho anh, anh có tính toán của mình, cho anh một chút thời gian, sau đó sẽ quay lại với em được không?

“Cha, cha hứa với con, chờ Jaejoong tỉnh lại, đừng nhắc đến chuyện hôm nay chúng ta nói, phải dỗ em ấy vui vẻ, đừng quát mắng em ấy…”

“Được, cha hứa.”

Đúng lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa, Yunho nghĩ đầu tiên là Do Kae, mở cửa, người xuất hiện là người hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Trên mặt cậu thanh niên tràn đầy lo lắng, đối với nghi vấn của Yunho, ấp úng giải thích: “Em là Seo Iha, là bạn cùng phòng của Jaejoong, nghe cô giáo nói Jaejoong nhập viện, em lo lắng nên đến thăm cậu ấy.”

Nói xong Seo Iha nhòm vào trong phòng bệnh thăm dò, Yunho giật mình đứng đơ người, người này… là bạn cùng phòng của Jaejoong, lần trước đến ký túc xá của Jaejoong, không gặp người này, cho nên chắc hẳn đây là người thích Jaejoong chăng…

“Em vào thăm Jaejoong được không?”

Yunho thoáng ngăn Seo Iha đang muốn vào trong, lạnh giọng nói: “Nó còn đang hôn mê, không thích hợp để thăm nom, cậu theo tôi ra ngoài này một chút.”

Yunho kéo Seo Iha đến đầu hành lang mới ngừng bước chân, xoay người, đánh mắt về phía Seo Iha, Yunho khoanh tay, tự đánh giá một lát, mở miệng: “Tôi không vòng vèo nữa, cậu chính là người thích Jaejoong sao?”

Seo Iha hiển nhiên không ngờ Yunho mở miệng lại nói chuyện này, sửng sốt cả buổi cũng không trả lời. Thấy Seo Iha không trả lời, Yunho nói tiếp: “Tôi là anh trai nó, tên là Jung Yunho, đừng hiểu lầm, tôi là anh trai ruột. Sau này đừng có quấn quýt em tôi nữa, tôi không cho phép Jaejoong trở thành Gay, lần này Jaejoong bị thương thành như vậy cũng là vì một đôi đồng tính luyến ái ban tặng đấy. Cho nên cậu có thể hiểu tôi đối với đồng tính luyến ái chán ghét đến độ nào, cậu tự giải quyết cho tốt.”

Seo Iha mặt nghẹn hồng, lắp bắp: “Em… Anh… làm sao anh biết?”

“Biết cái gì?”

“Biết em thích Jaejoong…”

“Thích là thích, còn sợ bị phát hiện?”

“Em, em không quấn Jaejoong nữa rồi, anh sẽ không nói cho ông bà già biết chứ?”

Yunho nhíu mày, có chút không hiểu: “Có ý gì?”

Seo Iha vò đầu, vội vàng giải thích: “Đừng đem chuyện em thích Jaejoong nói với cha mẹ em! Ngàn vạn đừng làm to chuyện…Dù gì… Dù gì, em không hẳn là thích cậu ấy!”

Trong lòng Yunho rấy lên cỗ lửa giận, nắm chặt đấm, nghiến răng nói: “Cậu nói rõ cho tôi.”

Seo Iha nhìn mặt Yunho thoáng chốc đã lạnh đến cực điểm, phản xạ lui về sau mấy bước, nhỏ giọng đáp: “Trước đây em có một người bạn gái, vốn rất tốt, ai dè cô ấy lại thích một đứa con gái khác, em liền nghĩ… tìm Jaejoong… chính là để chọc tức cô ấy, muốn cô ấy hồi tâm chuyển ý… Thật không nghĩ là anh đã biết, em sợ trường cũng biết, em ----”


Nắm đấm Yunho đã vung lên, giáng thẳng vào mặt Seo Iha.

No comments :