Part
39
Yunho
đoán trước rằng Seo Myung Sun sẽ đến tìm mình, chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy,
ngay buổi tối sau ngày Jaejoong và Ue Gon đến thăm.
Cảnh
sát lại không còng tay Yunho, dẫn hắn đến một gian phòng không có rào chắn, hắn
ngồi ở giữa căn phòng, cho dù hai tay không bị khóa, cũng bị ép ngồi như phạm
nhân bị thẩm vấn, mấy người cảnh sát rất nhanh ra khỏi phòng. Trong căn phòng tối
em, Yunho đói đến mức hơi thở yếu hẳn, hắn không biết những người khác khi bị
giam ở chỗ này có bị nhịn đói, nhịn khát hay không.
Chốt
cửa có người mở, thần kinh Yunho thoáng nhảy lên một nhịp, hắn nghe có tiếng
người cung kính ngoài cửa: “Ông Seo, xin mời” Yunho đang ngồi vội vàng đứng dậy,
đón người đàn ông cao lớn uy vũ Seo Myung Sun.
Seo
Myung Sun mở chốt cửa, căn phòng tối tăm thoáng cái sáng trưng, Yunho đưa tay
che mắt, để mắt khỏi nhức, khi hắn còn chưa mở được mắt rõ ràng, giọng nói của
Seo Myung Sun đã vang lên.
“Cậu
chính là Jung Yunho.”
Thanh
âm trầm thấp, lạnh lùng, ẩn chứa bao nhiêu áp lực khiến Yunho có chút bất an.
Khi hai mắt đã thích ứng với ánh sáng, hai tay tự nhiên buông xuống, đứng thẳng
người, lễ phép mỉm cười: “Xin chào, ông Seo.”
Người
đàn ông này thường xuyên xuất hiện trên TV, cho nên Yunho đối với dung mạo ông
đã vô cùng quen thuộc, nhưng bộ dạng ông ta lúc đó khác hoàn toàn lúc này. Seo
Myung Sun đã qua tuổi năm mươi, khuôn mặt đã góc cạnh, hàng lông mày dày đầy
khí khái, nhìn thoáng qua thì khó đến gần, nhưng khi ở trên TV thì vẻ mặt hiền
hòa, vui vẻ, nhìn rất có sức thu hút, mà lúc này Seo Myung Sun mặt không biểu cảm
nhìn Yunho, toàn thân tỏa ra một áp lực thô bạo, không cần ông ta mở mồm, chỉ cần
áp lực từ ông tản ra cũng đủ làm cho người ta dè chừng.
Seo
Myung Sun nheo mắt, cao thấp đánh giá Yunho một phen, hai tan đặt sau lưng, tiến
đến vài bước: “Cục trưởng Bong đã mang theo tổ yến vây cá trăm năm cùng rượu
ngon đến chỗ tôi tạ tội, thay cậu cầu tình, mới khiến bọn họ hạ thủ lưu tình với
cậu, nếu không thì cậu cho rằng làm sao cậu có thể bình yên vô sự ở chỗ này?”
Quả
nhiên, hắn ở chỗ này hưởng các “đãi ngộ đặc biệt” đều là do lệnh của Seo Myung
Sun cả, Yunho duy trì trấn định trả lời: “Ông Seo, tôi biết hiện giờ ông hận không
thể giết chết tôi, chuyện tôi đánh con trai ông là thật, thế nhưng, nếu như ông
cưỡng ép đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi, tôi sẽ không khuất phục.”
“Ha.”
Seo Myung Sun cười lạnh, giọng cao hơn một chút: “Khẩu khí không nhỏ, thái độ
cũng cứng đây.”
“Ông
Seo, có đôi khi điều tận mắt nhìn thấy không nhất định là sự thật, huống chi
ông cũng không tận mắt nhìn hiện trường.”
“Jung,
Yun, Ho.” Ánh mắt Seo Myung Sun lộ hàn quang, từng bước đến gần, nghiến răng
nghiến lợi gọi tên Yunho, “Mày có tư cách gì nói với tao những lời này, con tao
đang ở trong bệnh viện tâm thần, để người ta đối với nó như một đứa tâm thần.
Mày cmn có tư cách gì nói với tao những lời đó?!”
Lồng
ngực thẳng tắp của Seo Myung Sun cơ hồ đã áp sát Yunho, Yunho không lùi bước, không
kiêu ngạo, không siểm nịnh nói: “Tôi tin tưởng ông là người hiểu chuyện, ông
Seo, tôi không muốn vòng vèo với ông, tôi đả thương Seo Chul là vì em trai tôi,
Seo Chul là đứa con bảo bối độc nhất của ông cũng giống như Kim Jaejoong là em
trai ruột thịt duy nhất ở đời này của tôi. Có thể ông chỉ coi chúng tôi là những
kẻ dân đen bình thường phải đội các ông lên đầu, đụng đến ông là không muốn sống.
Nhưng tính mạng con người làm gì có giá để đo lường, hiện tại tâm tình ông thế
nào, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, tôi nhìn thấy em trai tôi toàn thân toàn
máu nằm cứng đờ trên cáng, cũng không chả đau lòng ít hơn ông đâu.”
Seo
Myung Sun chăm chú nhìn Yunho, nghe hắn nói những lời này, không lập tức trả lời,
một lát sau gương mặt căng cứng nới lỏng ra, khóe miệng nhếch lên: “Cậu có tin
tôi ngay bây giờ có thể tìm người lôi cậu ra ngoài đập chết?”
“Tin,
tôi tin.” Yunho thản nhiên nói: “Nhưng tôi càng tin ông sẽ không làm như vậy.”
Seo
Myung Sun cười nhạo: “Cậu lấy ở đâu ra tự tin như vậy?”
“Ông
Seo, ông hẳn cũng điều tra được rồi, nội tình chuyện lần này, còn có sinh mệnh
một người vô tội.” Yunho nói đến đây phát hiện lông mày Seo Myung Sun đột nhiên
nhíu chặt, vì vậy nói tiếp: “Seo Chul yêu hắn.”
Quả
nhiên sắc mặt Seo Myung Sun đại biến, cả giận nói: “Tao cảnh cáo mày, Jung
Yunho, chọc giận tao hậu quả thế nào mày biết rồi đấy.”
Yunho
đột nhiên nhớ tới câu nói lúc trước của Bong Ue Gon, Seo Myung Sun không phải
thần thánh, cũng có nhược điểm, hiện giờ thật may cho Yunho, hắn đã tìm được nhược
điểm đó.
“Ông
Seo, tôi không thể chết được, cũng không thể cả đời ở trong tù, mạng của tôi không
phải của một mình tôi, mà còn có em trai ở bên ngoài chờ tôi, chân em ấy bị
thương, đầu có máu tụ, vết thương ở tay cũng chưa khép lại, nếu như ông đồng ý,
tôi và em trai tôi sẽ đưa Seo Chul đi thăm Hyo Shin, con ông phát bệnh là bị
đánh vào đầu. Tôi dám thề với lương tâm, từ đầu đến cuối tôi không hề chạm vào
đầu Seo Chul, là do lúc con ông được đưa đến bệnh viện đã bị người ác ý làm hại,
ông có thể điều tra một người tên là Lee Sung Tae.”
Seo
Myung Sun lùi lại về phía sau vài bước, khoanh tay, quan sát Yunho vài giây: “Cậu
đang đặt điều kiện với tôi?”
“Giết
tôi sẽ không giải quyết được bất cứ chuyện gì, giết tôi thì trong lòng ông sẽ
thoải mái sao? Có cách tốt, cớ sao không làm? Huống chi, hung thủ phía sau còn
chưa bắt được, ông can tâm để cho hắn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”
Seo
Myung Sun cười lạnh, gật đầu: “Được, tôi sẽ cho người đi điều tra cái người từ
miệng cậu kêu là hung thủ thật sự kia.”
“Ông
Seo, đánh con trai ông, tôi xin lỗi, ngày hôm nay ông đến đây nghe tôi nói chuyện,
tôi rất biết ơn… Ông có thể cho người đến thành phố A giúp tôi truyền tin cho một
người…”
“Đừng
có cho tôi là người thích đội mũ***.” Seo Myung Sun khoanh tay. “Hôm nay dừng ở
đây.” Nói xong liền quay người bỏ đi, không cho Yunho một cơ hội trả lời.
Yunho
nhìn bóng lưng Seo Myung Sun, thẳng đến khi cửa đóng lại không còn dấu vết, rất
nhanh cửa lại bị mở ra, mấy người cảnh sát tới, còng tay Yunho đưa hắn về căn
phòng lúc trước.
Yunho
ngồi trong căn phòng vừa ẩm thấp lại tối tăm, thở nhẹ một hơi, hôm nay cuộc nói
chuyện coi như tốt, ít nhất là tranh thủ được một chút thế lực chủ động tìm
hung thủ, nhìn trần nhà đen sì, suy nghĩ của Yunho lại phiêu ra bên ngoài, bay
đến nơi có Jaejoong, cũng không biết em trai hắn giờ đang làm gì, đã ngủ chưa.
Thật
sự muốn, rất muốn, đoàn tụ với Jaejoong.
Lúc
này cửa có người mở ra, Yunho giương mắt nhìn, một người cảnh sát bưng một bát
mì đi vào.
“Mì
này.”
Yunho
tiếp nhận, nói cảm ơn, khóe môi nhếch lên.
Không
thể không nói, hi vọng thật sự càng lúc càng lớn rồi.
Seo
Myung Sun sao khi rời khỏi cục cảnh sát trực tiếp lên ôtô, chạy đến bệnh viện
tâm thần chỗ Seo Chul, một y tá theo ông đi vào phòng bệnh Seo Chul, đẩy cửa
vào, Seo Myung Sun nhìn Seo Chul khỏa thân, trên cánh tay lại quấn thêm vài
vòng băng trắng, lông mày lập tức nhíu lại, quay người hỏi y tá bên cạnh, “Nó lại
làm loạn à?”
Seo
Myung Sun bá khí quá mạnh, cô ý tá theo phản xạ co rúm người, khẽ gật đầu, nhẹ
giọng “vâng” một tiếng.
“Các
cô lại tiêm thuốc mê cho nó sao?”
Cô y
tá “vâng” một tiếng, thanh âm run rẩy cực độ.
Tiếng
hít thở của Seo Myung Sun trở nên âm trầm, tay cầm túi hung hăng quăng xuống mặt
đất, giận dữ hét: “Tôi nói bao nhiêu lần rồi! Đừng động một chút lại tiêm thuốc
mê cho nó! Thế là tốt sao? Thuốc mê có thể chữa bệnh sao? Ha?! Tôi tin tưởng bệnh
viện các cô, kết quả các cô cho tôi câu trả lời như này sao? Viện trưởng các cô
đâu, gọi ông ta tới đây cho tôi!”
Cô y
tá sợ tới mức quay người bỏ chạy, Seo Myung Sun cũng là người có tuổi, phát hỏa
xong không thể thở bình thường được, đến giường bệnh Seo Chul, nhìn gương mặt
tái nhợt của con trai, chua xót trong lòng không khỏi ập lên.
Từ
khi Seo Chul phát bệnh, gia đình nhà họ không có một ngày an ổn, thằng bé này,
sau khi tỉnh lúc nào cũng gọi tên “Tiểu hói đầu”, liền mắng Seo Chul, về sau
tra được cái tên từ miệng Seo Chul, lại biết người đó đã chết vì tai nạn giao
thông, còn đúng ngày con ông gặp chuyện không may, ông vẫn chưa đem chuyện này
nói với Seo Chul. Ông là Bí thư thành ủy, trên vai còn gánh đủ mọi trách nhiệm
nhưng vẫn chịu được, nhưng lần này, nhìn đứa con trai duy nhất suy nhược nằm
trên giường bệnh, người làm cha như ông, lòng đau như cắt, đã bao lâu rồi không
nhìn tới con trai? Dù biết rõ nó ở bên ngoài ngang ngược, ngỗ nghịch, ông vẫn
cưng chiều, kỳ thật nói đến bản thân ông, có chỗ nào tốt để Seo Chul noi gương
chứ.
Seo
Myung Sun vốn đang tích không ích bức bối trong lòng, lúc nhìn gương mặt con
trai say ngủ lại như được xoa dịu không ít.
Thở
dài, Seo Myung Sun vịn ghế ngồi xuống, thò tay cầm bàn tay Seo Chul ở trong
chăn, nắm chặt, ánh mắt nhìn qua rèm vải treo dọc cửa sổ, tiếng đồng hồ tích tắc
trong phòng đặc biệt rõ ràng.
Seo
Myung Sun cứ ngồi như vậy, tận lực không suy nghĩ những chuyện buồn phiền, ông
nghĩ, ít nhất hiện tại, ở nơi này không có người ngoài, ông nắm tay con trai
mình, quên hết những việc ông đã đạp đổ bao nhiêu người, phản bội lương tâm
mình thế nào để leo lên vị trí này, chuyện hàng đêm không ngủ được, vợ ông đã đến
một thế giới khác, không còn ở bên cạnh ông nữa, chỉ còn lại một người duy nhất
dùng tình cảm chân thành không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào đối với ông, đó là
con trai ông, giờ khắc này, thần kinh suốt ngày căng cứng cũng có thể thả lỏng,
trái tim thường xuyên lo sợ bất an cũng bình ổn trở lại, trầm mặc, thư thái ở
đâu đó.
Cũng
không biết bao lâu sau nữa truyền đến tiếng gõ cửa, Seo Myung Sun hạ giọng, là
viện trưởng.
Không
khí ấm áp nhanh chóng ập vào theo chân viện trưởng khi cánh cửa được mở ra, Seo
Myung Sun đứng dậy, nhíu mày nhìn người vừa từ bên ngoài bước vào.
“Viện
trưởng Jin, tôi lựa chọn bệnh viện của ông là vì tin ông, tôi nói bao nhiêu lần
rồi, tôi không muốn các ông tiêm vào người con trai những thứ có hại cho cơ thể,
sao cứ làm trái lời tôi.”
Viện
trưởng Jin mặt mũi tràn đầy áy náy gật đầu: “Anh Seo, thật sự xin lỗi! Đám bác
sĩ y tá kia không chú tâm, tôi sẽ chỉnh đốn lại bọn họ, tôi cam đoan sẽ không xảy
ra chuyện như vậy nữa đâu.”
Seo
Myung Sun khoát khoát tay: “Ông ra ngoài trước đi.”
“Ách.”
Viện trưởng Jin có chút kinh ngạc, “Đêm nay anh định ngủ ở đây sao, có cần tôi
chuẩn bị giúp anh chăn nệm ——”
“Không
cần, ra ngoài đi.”
Sau
khi viện trưởng Jin rời khỏi, Seo Myung Sun lại trở lại ngồi cạnh giường, tĩnh
tâm trong chốc lát, tự nhủ: “Con trai, chờ con ngày mai tỉnh lại, cha mang con
về nhà, chúng ta không ở chỗ này nữa, không tin được, không thể tin được, người
ngoài ai cũng không tin nổi.”
Bong
Ue Gon mấy ngày hôm nay lại có thêm chuyện khiến y đau đầu không yên, Jaejoong thằng
nhóc bướng bỉnh này đúng là khiến người khác bất lực, đánh thì không thể, trói
cũng không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Jaejoong suốt ngày trong nhà tự dày
vò.
Vào
một ngày, Jaejoong ngồi trong nhà lẳng lặng chờ Yunho trở về, nói với Bong Ue
Gon: “Ue Gon hyung, em rốt cục chịu không nổi nữa rồi, cảm giác làm người tàn tật
thật khó chịu, em quyết định, bắt đầu từ ngày mai, em muốn luyện tập phục hồi.”
Lúc ấy
Ue Gon cũng không đem lời nói của Jaejoong vương lại trong đầu, kết quả sáng thứ
hai hơn bảy giờ sáng khi y vừa rời giường thức dậy, trong nhà đã không thấy
bóng dáng Jaejoong. Jaejoong ở trong nhà nhưng mà ở tầng trên, cậu đi thế nào để
xuống gác a? Càng nghĩ càng thấy sợ, Ue Gon thay quần áo qua loa chạy một mạch
xuống gác.
Ue
Gon chạy xuống tầng dưới, lúc đi qua hoa viên liền thấy một thân ảnh màu trắng.
Ue
Gon thở hồng hộc dừng bước, mệt mỏi xoay người vịn gối, Jaejoong cách đó không xa
một tay đang vịn xà đơn, một tay giữ thăng bằng, Ue Gon chăm chú nhìn, cũng chỉ
hai giây ngắn ngủi, Jaejoong đột nhiên vứt ba toong xuống đất, thân thể nghiêng
về phía trái, khiến Ue Gon giật thót một cái, một giây sau, cả người Jaejoong ngã
rạp xuống đất, ôm chân trái đau đến co quắp. Ue Gon rụng rời cả người, thét một
tiếng lớn: “Jaejoong” rồi lập tức chạy vội tới. Jaejoong nghe thấy tiếng Ue Gon
nhưng đau không ngẩng đầu nhìn y được. Ue Gon chạy đến, đỡ cánh tay cậu không ngừng
hỏi thăm: “Có đau không? Bị thương chỗ nào không? Đau lắm hả?”
Jaejoong
cắn răng chịu đựng đau đớn toàn thân, vừa rồi liều mạng, dồn trọng lượng vào
bên trái cơ thể, chân trái chạm đất dùng sức chống đỡ khiến nó đau nhói. Cậu đã
sớm tập ở đây hơn một tiếng đồng hồ, lúc nãy hai tay nắm xà đơn, chân trái nhẹ
nhàng chạm đất, để cơ thể dần dần thích ứng, cậu muốn xem chân trái mình bị tổn
thương nghiêm trọng đến cỡ nào, đau đến không thở được, xem ra cậu thật sự xem
nhẹ thương thế của mình rồi…
Jaejoong
cúi đầu cả buổi, đột nhiên mũi cay cay, chẳng quan tâm vấn đề Ue Gon hỏi mà hỏi
lại: “Ue Gon hyung, chân của em đến khi nào mới bình phục, em không thể chạm mặt
đất. Lúc nào em mới có thể đi bình thường? Lúc nào hả? Lúc nào em mới có thể đi
được đây?!”
Ue
Gon bị cảm xúc của Jaejoong bất ngờ bùng lên dữ dội làm cho giật mình, một giọt
nước từ khóe mắt Jaejoong lặng lẽ chảy ra, tiếng Jaejoong than khóc bên tai khiến
Ue Gon một từ cũng không nói nên lời.
Jaejoong
từ khi bị thương đến nay đều giấu cảm xúc mình rất kỹ, khiến người khác đoán không
ra trong lòng cậu nghĩ gì, nhưng bây giờ, cậu rốt cuộc không giấu được nữa rồi,
chuyện không thể đi giống người bình thường, thậm chí việc tự mình đứng bằng
chân cũng bị ngã xuống đất, sẽ thống khổ đến cỡ nào, dày vò cỡ nào, trong lòng Jaejoong
rõ ràng nhất, cho nên những cảm xúc sâu kín mới có thể ồ ạt như hồng thủy dâng
lên.
Ue Gon
không ngừng vỗ nhẹ lưng Jaejoong, để cho cậu xả hết bức bách, những ẩn nhẫn đau
đớn trong lòng, như vậy sẽ dễ chịu hơn đôi chút.
“Em
bây giờ chính là phế nhân! ! Ngay cả đi bộ cũng không đi nổi! ! Làm thế nào cứu
anh trai được chứ! Giờ em còn cần người khác chăm sóc! Cái gì cũng không tự
mình làm được! ! Aaaaa, ————em cái gì cũng không làm được!
Em chính là kẻ bỏ đi ! !”
“Hyung
nhìn em đi, đầu, cánh tay, chân, chỗ nào cũng phải băng bó! Sao em lại vô dụng
như vậy hả ———— sao em lại thành thế này! !
!”
“Ue
Gon hyung… Em lúc nào mới có thể bình phục được? Lúc này mới có thể đi được ———— lúc
nào đây ———— ai nói cho em biết đi ————??”
Nước
mắt Jaejoong chảy ồ ạt như vỡ đê, không ngăn lại được, Ue Gon mím môi thật chặt,
lông mày nhíu sâu, hốc mắt cũng ẩm ướt, y hiểu Jaejoong đang xả nỗi hận, đâu chỉ
có cơ thể cậu khó chịu, mà ngay cả trong lòng cậu cũng bị bất an quấy phá.
-----
***: ý bảo không phải là người ưa nịnh nọt
No comments :
Post a Comment