Part 36
“Những
ai được chọn tham gia hoạt động thường niên của Khải Việt mau chuẩn bị đi, 10
phút nữa chúng ta sẽ di chuyển đến trung tâm thương mại!” Phó đạo diễn chương
tình rống một tiếng, vỗ vỗ tay đi sắp xếp công việc.
Kim Jaejoong nhân cơ hội nhìn quanh bốn phía, đột nhiên
phát hiện ——
Hôm nay có rất nhiều tiểu thụ nha! Vì vậy tâm hồn hủ nam tận chức tận trách lại
ầm ĩ muốn cậu chụp vài bức ảnh đăng lên weibo.
Nhưng điều kiện tiên quyết là thợ trang điểm phải trang
điểm xong cho cậu đã. Vì vậy Kim Jaejoong ngoan ngoãn ngồi đợi trang điểm cho
xong, tay cầm điện thoại nhắn tin với Shim Changmin, đối phương cũng đang kích
động vô cùng ——
“Kim nhị hóa, cậu nói cho tớ biết đây hết thảy đều là giả
đi?! Scandal của hai người bên Nhật Bản là giả đúng không! Jung biến thái lên tổng
giám đốc là giả đúng không! Lát các cậu chơi Judo thoát y trước mặt công chúng
cũng là giả đúng không?!”
“Cậu nói cái gì? Judo thoát y!” Kim Jaejoong cả kinh thiếu
chút nữa nuốt cả thỏi son trong tay thợ trang điểm, “Cậu đang ở đâu? Cậu đang ở
ngoài sân khấu đúng không?”
“Ừ, tớ vẫn ở đó! Kim Jaejoong, cậu là nguồn linh cảm của
tớ nha, Kim Jaejoong, không phải, anh trai à, bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra
xung quanh cậu đủ để tớ gió thổi nước lên, nổi như cồn trong giới sáng tác nha!
Xin cho thế giới này vẫn luôn như vậy! Để tớ từ nay về sau một tay che trời!”
“Tớ chúc cậu vĩnh viễn không lên được!” Giận dữ cúp điện
thoại, thợ trang điểm giơ tay bảo OK, Kim Jaejoong đứng dậy, bấm điện thoại cho
một người khác, sau hai tiếng tút, giọng lạnh lùng trước sau như một của đối
phương vang lên:
“Alo.”
“Jung tổng, thực xin lỗi, hiện tại em phải đi! Bạn em
Shim Changmin đột nhiên bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện, em phải qua nộp
tiền phẫu thuật với tiền nằm viện cho cậu ấy! Hoạt động này e rằng em không
tham gia được Jung tổng ạ.”
“…”
Khi Jung Yunho im lặng luôn tỏa ra một loại áp lực vô
hình khiến người sợ hãi, hận không thể khai báo toàn bộ, nhưng Kim Jaejoong thật
sự không muốn trước mặt mọi người mà bị hết người này đến người khác đè, tự kiểm
điểm lại thấy lời nói dối của mình không chê vào đâu được, không chút sơ hở!
Nhưng Jung Yunho lại im lặng lâu đến kì lạ, đúng lúc này, đầu Kim Jaejoong bị
ai đó giữ chặt sau đó xoay sang bên trái ——
Hức!...
Jung Yunho đứng trước mặt cậu, cầm điện thoại nhìn cậu,
thản nhiên nói:
“Em nói Shim Changmin bị viêm ruột thừa hả?”
Một tiếng ho khan vang lên, Kim Jaejoong nhìn ra sau lưng
Jung Yunho, hóa đá.
Shim Changmin cũng cứng ngắc nhìn vị họ Kim nào đó vị vạch
trần, thầm nghĩ tiến lên hỏi cậu xem muốn đốt tiền cúng mệnh giá bao nhiêu.
“Ah, Changmin, cậu không có việc gì à, thật tốt quá! Ha
ha ha…” Kim Jaejoong cười như khóc, “Nhưng sao cậu lại ở đây…?”
Shim Changmin biết rõ sự xuất hiện của mình khiến tính mạng
Kim Jaejoong trở nên mong manh, vô cùng thành khẩn trả lời:
“Tớ nói với Jung tổng rằng tớ đến tìm linh cảm sáng tác,
Jung tổng liền cho tớ vào…”
“Được rồi.” Kim Jaejoong nhận mệnh, nhìn người nào đó một
thân võ phục màu xanh đậm, đai lưng thắt chặt bên eo, thật sự vô cùng đẹp trai,
đột nhiên, ngọn lửa hủ nam lại cháy rừng rực! —— Chiếm lấy anh ta! Chiếm lấy anh ta! Chiếm lấy
anh ta! Hàng ngàn hàng vạn giọng nói vang lên trong đầu cậu.
“Thôi! Em đi thay quần áo đây, Jung tổng, hẹn gặp lại ở
pháp trường, à không, sân đấu!” Kim Jaejoong chắp tay một cái, thận trọng xoay
người đi thay trang phục.
Bên này Kim Jaejoong vừa đi, Jung Yunho liền trầm mặt xuống:
“Bên Taemin thế nào rồi?”
Một người mặc đồ đen đáp:
“Jung tổng yên tâm, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.”
Khi vị họ Kim nào đó một thân võ phục màu trắng đi ra sân
đấu liền bị cảnh đông nghìn nghịt người kia dọa sợ tới tắt điện, lại thấy được
nhóm tiểu thụ mặc võ phục trắng, điện ngay lập tức được sạc đầy!
Đột nhiên có cô gái đứng ngoài dải phân cách hô to:
“Kim ngốc manh! Kim ngốc manh! Kim ngốc manh!” Lightstick
trên tay vẫy liên hồi.
Hóa ra là cổ vũ cho mình.
Kim Jaejoong vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cạnh
đạo diễn, một bộ thâm trầm:
“Đạo diễn, em cảm thấy em hợp với võ phục màu xanh hơn,
em đổi có được không?”
“Không được, Jung tổng là màu xanh da trời rồi.”
Đây là logic gì vậy…
Đạo diễn tốt bụng giải thích với cậu:
“Chương trình hôm nay có kịch bản hết rồi, cậu phải là
người vào vòng chung kết với Jung tổng thì chương trình mới đạt tới cao trào.”
Trong đầu Kim Jaejoong chỉ toàn hai chữ “Cao trào”, cố gắng
tập trung tinh thần hỏi:
“Nói cách khác chương trình này là cảnh hai bọn em nhị hổ
tương tranh sao?? Được! Em nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của đạo diễn, cố
gắng thắng đến vòng cuối cùng!”
Đạo diễn quăng cho cậu ánh mắt “Cậu có bệnh không vậy”, một
lần nữa giải thích:
“Cậu nhất định sẽ vào vòng chung kết, cái này Jung tổng
đã sắp xếp hết rồi, bọn họ sẽ giả bộ thua cậu, sau đó cậu lại thua Jung tổng.”
“Nhưng mà không ai bảo với em là em phải giả bộ thua Jung
tổng cả…”
“Có lẽ sếp cảm thấy không cần phải bảo.”
Đạo diễn, anh thắng…
Bên kia đã bắt đầu vòng đấu loại rồi, mà Lee Taemin mặc
võ phục trắng ngồi cạnh sân đấu đang yên lặng nhìn vị họ Kim nào đó.
MC:
“Tôi xin thông báo lại quy tắc trận đấu một lần nữa! Tuyển
thủ phải tháo đai lưng rồi cởi áo đối phương mới coi là chiến thắng, vòng thứ
nhất thì Trương Chí của đội xanh đã bị loại! Tiếp theo xin mời ái tướng của
Jung tổng – Kim Jaejoong đội trắng và trưởng phòng kỹ thuật Kim Hyunjoong đội
xanh!”
MC vừa nói xong, bên dưới liền gào thét:
“Ái tướng của Jung tổng ah ah ah ah! Ái ~ Tướng ~ Jung ~
Tổng! Ái ~ Tướng ~ Jung ~ Tổng!” Lightstick điên cuồng vẫy loạn, có người tuột
tay văng cả vào sân.
“Á!...” Kim Jaejoong bị lightstick đập vào, vô cùng oán
niệm nhìn cô gái kia, cô gái kia không nhìn cậu mà đơ người, lát sau ôm chầm lấy
bạn mình kêu to:
“Lúc tớ quăng phải Kim Jaejoong liền bị Jung tổng trừng
nha! Trừng tớ đó! Anh ấy trừng tớ đó! Lạnh quá, đáng sợ quá! Đáng sợ quá nha
nha nha nha nha, làm sao bây giờ…”
Chị gái à, đó là biểu hiện của sự sợ hãi sao…
Kim Jaejoong im lặng hỏi trời xanh, quay đầu lại nhìn đối
thủ —— Oa! Siêu ~ Đẹp ~
Trai ~ Nha ~!
Kim Hyunjoong cười dịu dàng vươn tay:
“Trợ lý Kim, ngưỡng mộ đã lâu, về sau xin chiếu cố nhiều
hơn.”
Vị họ Kim nào đó vươn tay cầm chặt tay đối phương, cố gắng
che giấu ánh mắt như sói đói của mình, kết quả vẻ mặt lại càng thêm bỉ ổi:
“Trưởng phòng Kim yên tâm, nhất định sẽ chiếu cố!”
Kim Hyunjoong gượng cười rút tay về.
“Ah ah ah, Kim Jaejoong, anh mà ngoại tình như vậy, buổi
tối sẽ bị hành hạ đấy!”
Các bạn hủ nữ ơi, chúng ta vốn là đồng đảng mà…
Trận đấu rốt cuộc bắt đầu, Kim Jaejoong nhịn không được
nhìn Jung phúc hắc đang ngồi ở hậu trường, đối phương vô cùng bình thản ung
dung khiến cậu lửa giận ngút trời!
Sắp xếp tất cả mọi người đều thua em?
Không cần sắp xếp em cũng sẽ thua anh?!
Ông đây quyết không để anh được như nguyện!
Kim Jaejoong hừ một tiếng, tiến lên bắt lấy vạt áo Kim
Hyunjoong, ghé vào tai anh mập mờ nói:
“Hyun Hyun à, tôi sẽ không để anh thua đâu!”
Kim Hyunjoong: Hức…
Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Jung Yunho, lại nhìn người trước
mặt đang tìm mọi cách để thua, khó xử vô cùng.
MC:
“Ah, vừa rồi trợ lý Kim đã đánh đòn phủ đầu, thì thầm gì
đó bên tai trưởng phòng Kim! Trưởng phòng Kim hiển nhiên đã bị khí thế của đối
phương hù dọa, không biết phải làm sao!”
Kim Hyunjoong khẽ cắn răng, bắt lấy hai tay vị họ Kim nào
đó, làm bộ giãy dụa phản kháng, kỳ thật là kéo tay vị họ Kim nào đó cầm lấy vạt
áo mình.
“Trợ lý Kim đang ra sức kéo vạt áo trưởng phòng Kim! Trưởng
phòng Kim vẫn đang đấu tranh! Nhưng dù có vật lộn thế nào thì vẫn đang dần vào
thế yếu! Trợ lý Kim đang đè lên người trưởng phòng Kim! À không, trưởng phòng
Kim phản công thành công rồi! Ah… Đai lưng tuột ra kìa! Kim Hyunjoong bối rối
tránh né, trợ lý Kim thừa dịp tiến tới! trưởng phòng Kim quay người!! —— Áo tuột ra rồi! Oa ——!”
Kim Jaejoong quỳ trên mặt đất, mờ mịt, khóc không ra nước
mắt.
Lại nhìn Shim Changmin đang cùng những hủ nữ kia cổ vũ
cho mình, cậu ra sức lắc đầu, nước mắt chảy dài:
“Không phải! Không phải như thế! Là tự anh ta cởi ra mà!
Tôi bị anh ta đè xuống đất rồi thừa dịp tôi không để ý cởi đai lưng của mình
ra! Mọi người nhất định phải tin tưởng tôi…”
Mấy người là một lũ ngu ngốc!
(PД`q. )? .' ゜ Nước mắt lăn dài…
Càng về sau, Kim Jaejoong mới chính thức hiểu rõ, MC là kẻ
lừa đảo, trọng tài là kẻ mù lòa, người xem là kẻ đần, cậu là một kẻ ngụy trang,
Jung phúc hắc, lại là con ruột của ngọc hoàng đại đế.
Đợi đến lúc Kim Jaejoong mơ hồ trở lại chỗ ngồi, sóng vai
cạnh các đồng đội mặc võ phục trắng, Jung Yunho liền lên sàn đấu, chỉ sau vài
giây đã dễ dàng đè trưởng phòng Lý của phòng phát triển xuống sàn, Kim Jaejoong
đoán anh nhất định không bảo trưởng phòng Lý phải giả bộ thua, bởi vì người nào
đó đang ghìm chặt trưởng phòng Lý đến mức người ta đỏ bừng mặt, vùng vẫy hồi
lâu mới được thả ra.
“Oa, quả nhiên Jung tổng của chúng ta không chỉ đẹp trai
mà còn rất lợi hại! Hiện tại chúng ta hãy cùng đến với trận bán kết, trước hết
là trận đấu giữa Jung tổng của đội xanh và trưởng phòng thị trường Bàng vĩ!”
“Jung phúc hắc chaiyo! Jung phúc hắc chaiyo!” Mấy cô gái
lúc nãy hô Kim ngốc manh nay bắt đầu ủng hộ cuồng ngược đãi, lúc này, Kim
Jaejoong đang nói chuyện với đối thủ của mình, Lee Taemin:
“Em là người phòng nào vậy? Chưa từng gặp qua nha, em tên
gì?”
“Em tên… Lee Taemin.” Ánh mắt người này nhìn Kim Jaejoong
vô cùng kỳ lạ.
Kim Jaejoong khoác vai cậu ta, nhỏ giọng nói:
“Có phải Jung tổng bảo em cố ý thua anh không?”
“…” Lee Taemin nhìn Jung Yunho, đáp, “Đúng vậy.”
“Anh ta rốt cuộc là muốn làm gì??” Kim Jaejoong cho rằng
đây là đang vũ nhục cậu, bất mãn nhếch môi.
“Tôi sẽ không thua anh đâu.”
“Anh biết mà… Hả, cái gì??”
“Anh căn bản không xứng ở bên Jung tiền bối, bởi vì tôi mới
là người yêu Jung tiền bối thật lòng.”
Kim Jaejoong rốt cuộc hiểu được ánh mắt kia của Lee Taemin,
là chán ghét.
Tình yêu giữa hai người đàn ông đang ở ngay trước mặt cậu
này!
Nhìn Lee Taemin: Muốn bề ngoài có bề ngoài, vừa trắng vừa
mềm, lại đẹp trai nữa.
Nhưng mà… Kim hủ nam kỳ thật không hề cảm thấy hưng phấn,
vô cùng khó chịu.
“Việc em thích Jung tổng anh ấy có biết không?”
“Anh ấy rất nhanh sẽ biết thôi.”
“Nha…”
Lee Taemin dù đã nghe tất cả mọi chuyện về Kim Jaejoong ở
công ty, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng:
“Anh thì sao, anh có thích anh ấy không?”
“Mắt nào của em nhìn thấy anh thích anh ta hả?!” Kim
Jaejoong cả kinh, Lee Taemin lại nhận ra điều gì đó, nheo mắt nói:
“Anh nói những lời này là thích hay không thích.”
“Anh đương nhiên ——” Kim Jaejoong vỗ ngực, lại bị MC lớn giọng cắt
ngang:
“Tiếp theo! Trợ lý Kim cùng nhân viên mới của công ty Lee
Taemin!”
Kim Jaejoong trong lúc vô tình thấy Jung biến thái đang
nhìn về phía hai người, đúng, là hai người, Jung Yunho nhìn Lee Taemin hồi lâu
rồi mới quay sang nhìn cậu, chẳng lẽ hai người này quen nhau?...
Kim Jaejoong lắc lắc đầu, thắt lại đai lưng đắc chí lên
đài, Lee Taemin chậm rãi đuổi theo, lúc vượt qua cậu thì nói:
“Jung tiền bối bảo tôi thua anh, tôi đã đồng ý rồi, nhưng
anh ấy không bảo tôi phải thua như thế nào.”
Kim Jaejoong ngẩn người, nhìn Lee Taemin đứng trước mặt
mình, vẻ mặt âm tàn, giật mình chợt nhận ra —— Đây, đây chính là… Nhân vật phản diện trong
phim nha!!
Kim Jaejoong nhìn nam chính Jung Yunho vẫn không biết gì,
bối rối một hồi, thấy Jung Yunho nhíu mày, Kim Jaejoong liền đưa ra quyết định
vô cùng vĩ đại…
Cậu đi ngang qua người Lee Taemin, đến chỗ vị họ Jung nào
đó đang ngồi, bên dưới liền gào thét chói tai, gì mà Jung tổng vẻ mặt băng sơn
cấm dục, Kim ngốc manh thật đáng yêu.
Kim Jaejoong đi đến trước mặt đối phương, ngổi xổm xuống
nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho, khung cảnh này khiến mấy cô gái bên dưới khẩn
trương đến quên cả hô hấp.
Kim Jaejoong mỉm cười với anh:
“Hẹn gặp lại trên sàn đấu.”
Khóe miệng Jung Yunho cong lên, bình tĩnh
nói:
“Taemin có tư tâm, nhất định sẽ không làm
theo lời anh, em phải cẩn thận.”
“Anh vẫn nên nghĩ xem lát bị em đè thì phải
làm thế nào để cứu vãn hình tượng của mình trong mắt mọi người đi.” Kim
Jaejoong cười yêu nghiệt, ngay cả Jung Yunho cũng cảm thấy cậu giờ phút này khí
thế không tầm thường chút nào, xem ra đã quyết tâm rồi.
Jung Yunho nhìn Lee Taemin, tên kia sao lại
chọc Kim Jaejoong nổi giận thế này?
Kim Jaejoong trở lại sàn đấu, mấy cô gái bên
dưới liền gào thét, trọng tài thổi còi, hai người liền xông tới…
“Oa! Hai người dường như đều rất muốn thắng!
Trợ lý Kim đã giành ưu thế bắt lấy cổ áo đối phương, đồng thời cũng bị đối
phương kéo đai lưng! Ai nha, trợ lý Kim nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đã bị đối
phương kéo vạt áo ra, thật là khiến chúng ta phải toát mồ hôi nha…”
MC thật sự cầm khăn lên lau mồ hôi, đồng thời
vụng trộm nhìn boss băng sơn ngồi một bên, không thấy anh có biểu cảm gì, đành
phải tiếp tục bình luận.
Kim Jaejoong trong mắt lửa cháy rừng rực, hét
lớn một tiếng:
“Đón lấy này!” Tay vung tới đập mạnh vào bụng
Lee Taemin, sau đó lại hô to một tiếng “Xem Bình sa lạc nhạn đây!” Phi thân bổ
nhào về phía trước! ——
Đè Lee Taemin xuống đất.
“Lee Taemin nhiều lần phòng thủ! Trợ lý Kim
ra tay vô cùng mạnh mẽ! Áo Lee Taemin đã bị kéo ra rồi! Lee Taemin trong tình
thế cấp bách ôm chặt lấy ngực…” MC nói đến miệng phát khô. Trận đấu đang đến hồi
gay cấn, Kim Jaejoong cưỡi trên người Lee Taemin, Lee Taemin mặt đỏ bừng gắt
lên với Kim Jaejoong:
“Anh muốn thắng như vậy, rõ ràng là thích tiền
bối…”
“Ông đây không giống cậu! Ông đây muốn chiếm
lấy anh ta, còn cậu là muốn bị anh ta chiếm, ông đây thấy mộng tưởng của ông vĩ
đại hơn nên không thể để cậu được toại nguyện! Cậu sắp thua tôi rồi, còn định
bày trò gì nữa?’
“Làm ơn…”
“Cái gì?”
Lee Taemin chảy nước mắt, Kim Jaejoong cứng
đơ:
“Cậu, cậu…”
“Tôi thích anh ấy… Rất thích.”
“Cậu đừng có giả bộ đáng thương cho tôi
nhìn…” Kim Jaejoong không cách nào chịu được ánh mắt này, trong tiểu thuyết,
ánh mắt hàm chứa yêu đến hết mình kia đã lấy đi bao trái tim của hủ nam hủ nữ, khung
cảnh ngược tâm ngược thân này giày xéo tâm hồn Kim Jaejoong.
“Kim Jaejoong!” Jung Yunho đột nhiên gọi cậu,
Kim ngốc manh bừng tỉnh, đáng tiếc đã muộn…
“Ai nha, không biết tại sao trợ lý Kim lại dừng
lại, yên lặng ẩn tình nhìn Lee Taemin, Lee Taemin liền thừa dịp xoay người đè trợ
lý Kim xuống, giờ phút nay đang uy phong lẫm lẫm nhìn trợ lý Kim!”
“Trợ lý Kim, tôi thông minh lại trẻ hơn anh,
hẳn càng phù hợp làm trợ lý cho Jung tiền bối, phiền toái anh nhường —— cho —— tôi.” Lee Taemin cúi
người thì thầm bên tai vị họ Kim nào đó.
Kim Jaejoong ngực phập phồng, dùng hết toàn bộ
sức mạnh của mình lật ngược tình thế, miệng hô hào “Hey ya ya ya ya!” Mạnh mẽ tặng
cho Lee Taemin một đấm, đối phương liền ngã ra phía sau!
“Chân của tôi!...” Lee Taemin giãy dụa trên đất,
vẻ mặt thống khổ, người co quắp như con tôm luộc.
“Hả??” Toàn bộ mọi người không biết làm sao
nhìn hai người trên sàn, Kim Jaejoong ngơ ngác ngồi trên đất, đột nhiên nhớ ra
cái gì, đứng dậy vọt tới trước mặt MC, bóp cổ đối phương:
“Này thì ẩn tình, này thì ẩn tình…”
Quay đầu nhìn, mấy nhân viên công tác đã đi
lên sàn đấu xem vết thương của Lee Taemin, trong đó có cả Jung Yunho.
Kim Jaejoong không hiểu gì đi về phía anh, kết
quả, quả nhiên Jung Yunho đang nắm cổ chân Lee Taemin hỏi có đau không.
Bộ dạng kia của Lee Taemin quả thực khiến người
phải đau lòng, ánh mắt nhu nhược nhìn về phía Kim Jaejoong.
Cái này là ý gì?! Kim Jaejoong bừng tỉnh, mình
bị lừa rồi, từ đầu tới đuôi đều là tên nhãi kia bày trò, hiện tại lại dùng ánh
mắt kia nhìn cậu như muốn nói: Là Kim Jaejoong làm em bị thương.
“Ah ah ah ah! Đặt ~ Xuống! Đặt ~ Xuống! Đặt ~
Xuống!”
Ngay lúc Jung Yunho ôm Lee Taemin dậy, mấy cô
gái bên dưới liền phát điên, MC phát rồ, Kim Jaejoong phát dại, nghẹn lời không
biết nói gì.
Khi Jung Yunho ôm Lee Taemin đi ngang qua Kim
Jaejoong thì dừng lại nhìn cậu, Kim Jaejoong nhìn vị họ Jung nào đó, không biết
tại sao miệng lại run run, mắt ướt át, quả nhiên vẫn chỉ mình Jung đại nhân là
có biện pháp, chỉ bình tĩnh nói một câu đã khiến vị họ Kim nào đó vui vẻ trở lại:
“Anh đã bảo với em rồi mà.” Em còn sơ ý như vậy.
Jung Yunho ôm người đi rồi, Kim Jaejoong đỏ bừng
mặt, yếu ớt nói:
“Jung tổng, chờ em một chút…”
Cho nên dù Jung băng sơn ôm Lee Taemin, lòng
vẫn hướng về cậu, Kim Jaejoong vừa nghĩ tới giọng điệu chiều chuộng mang theo bất
đắc dĩ vừa rồi của Jung băng sơn, trong lòng liền như nở hoa, bấm điện thoại gọi
bạn.
Shim Changmin với tư cách là người đầu tiên Kim
Jaejoong chia sẻ niềm hạnh phúc, im lặng nghe cậu nói như súng liên thanh, một
lúc lâu sau mới mở miệng:
“Ngốc manh kun, tóm lại, tớ nghĩ tớ có thể
đưa ra một nhận xét vô cùng chuẩn xác, cậu —— Yêu —— Anh —— Ta —— Rồi.”
“Cái gì? Cập lặp lại lần nữa đi xem nào?” Kim
Jaejoong vừa chạy theo Jung Yunho, vừa hỏi, “Tớ yêu anh ta á? Không phải anh ta
yêu tớ sao??”
“Kim Jaejoong, cậu vừa nói cái gì cậu biết không?
Cậu nói ‘Jung băng sơn anh minh uy vũ không hề làm theo tình tiết cẩu huyết trong
tiểu thuyết, anh ấy từ lúc đầu đã nhắc nhở tớ cẩn thận bị lừa, chuyện xảy ra
anh ấy cũng nhìn ra là đối phương giở trò, thật sự khiến người phải khâm phục’.”
“Nhưng sự thật là như vậy mà…”
“Sự thật đúng là như vậy, nhưng cậu trước đây
không nghĩ về Jung Yunho như vậy, anh ta trong mắt cậu không phải là mặt liệt,
cuồng ngược đãi, máu lạnh, biến thái sao? Từ lúc nào đã biến thành anh minh, uy
vũ, đáng khâm phục rồi?”
“Nhưng mà việc anh ấy vừa làm rất ngay thẳng
chính trực mà!” Kim Jaejoong nóng nảy, suy luận này sai rồi đúng không? Nếu không
thì người thích anh ta nhiều lắm! Đúng không? Có đúng không hả?...
“Hay lắm! Lại thêm một từ nữa, chính —— trực.”
⊙﹏⊙ Hức…
Kim Jaejoong dường như có thể tưởng tượng ra Shim
Changmin ở đầu kia điện thoại cười xấu xa đến mức nào, cúp điện thoại xong liền
nghẹn lời.
Jung Yunho ôm Lee Taemin ngồi vào phía sau
xe, quay đầu nói với vị nào đó đang mất hồn mất vía:
“Em ngồi phía trước.”
“Nha…” Vừa đáp ứng vừa chui vào ghế sau, Jung
Yunho vươn tay ngăn cậu lại, lạnh lùng phun ra ba chữ “Ghế lái phụ”, Kim
Jaejoong như bừng tỉnh “Ah” một tiếng, vội vàng ngồi lên ghế trước.
Xe khởi động bắt đầu đi, bên ngoài có không ít
cô gái khóc hô “Đừng đi đừng đi mà! Mình muốn nhìn YunJae đấu với nhau! Mình muốn
nhìn YunJae đấu với nhau…” Kim Jaejoong nghe vậy rất khổ sở, lại vì sự khổ sở của
mình mà càng thêm khổ sở…
Chẳng lẽ ——
Mình, thật sự, yêu, anh ta, sao?...
Tim Kim Jaejoong đập thình thịch, qua kính
chiếu hậu nhìn người đàn ông kia, anh đang nói chuyện với người bị thương, mắt
vô tình nhìn lên kính chiếu hậu, Kim Jaejoong bối rối quay đi, nhìn đèn đêm
sáng chói ngoài cửa sổ, tim đập càng ngày càng nhanh.
“Taemin, tôi cùng trợ lý Kim còn việc phải
làm. Lái xe sẽ đưa cậu đi kiểm tra toàn thân rồi chở cậu về nhà, hôm nay vất vả
rồi.” Jung Yunho bình tĩnh nói.
“Được, vậy… Ngài với trợ lý Kim đi đường cẩn
thận.” Trong mắt Lee Taemin hiện lên chút cảm xúc khó hiểu, Kim Jaejoong phồng
má một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe dừng lại cạnh một biệt thự, Kim Jaejoong bắt
đầu cho rằng mình bị bệnh quáng gà, có khi còn nặng hơn quáng gà, bị ảo giác mất
rồi… Chớp mắt mấy cái rồi nhìn lại, biệt thự kia vẫn sừng sững đứng đó, Jung
Yunho mở cửa nói “Xuống xe” rồi dẫn đầu đi vào trong biệt thự, Kim Jaejoong cũng
xuống xe, đứng đơ người trong gió, nâng tay chỉ:
“Đây là…”
“Nhà của anh.”
“Xin hỏi… Anh có mấy cái nhà?” Kim Jaejoong bi
thúc nhớ tới thẻ tiết kiệm toàn số không của mình, lại nhìn Jung Yunho một thân
quần áo hàng hiệu, nhìn biệt thự sau lưng, lại nhớ tới căn nhà cao cấp lúc trước.
Sao người với người mà khác nhau nhiều vậy…
“Anh đến cùng có mấy cái nhà?...”
Jung Yunho còn giả bộ thành thật suy nghĩ, cuối
cùng hàm hồ nói một câu:
“Có vài cái, vào đi đã.”
Kim Jaejoong yên lặng rơi lệ, nện bước lên cầu
thang, cửa biệt thự này phải to gấp hai lần phòng ngủ của cậu!
Kim Jaejoong cởi giày ra, chân giẫm lên đá cẩm
thạch lạnh lẽo, cứng ngắc nói:
“Cái kia… Điện thoại mà anh thu của em ở Nhật
Bản… Có thể trả lại cho em không?” Vốn còn muốn than thở khóc lóc nói nhớ cha mẹ
ở quê, muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng dưới dâm uy của vị họ Jung lạnh lùng nào
đó, cậu thật sự không dám làm như vậy.
Jung Yunho lấy một hộp sữa cực lớn trong tủ lạnh
ra:
“Đợi xong việc sẽ trả lại cho em.”
“Em sẽ không cấu kết với Oguri Shun nữa đâu,
anh yên tâm!”
Kim Jaejoong cười rộ, mắt híp chặt lại.
Jung Yunho đặt sữa vào trong lò vi sóng hâm
nóng, quay người dò xét nhìn cậu:
“Sao vậy? Anh thấy giọng em là lạ.”
“Không, không có gì!”
【Cậu yêu anh ta rồi】
“Thật sự?” Jung Yunho hoài nghi nhìn, đi về
phía cậu, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Kim Jaejoong.
“Ai nha!” Kim Jaejoong giật mình hô, ngây ngốc
nhìn Jung đại nhân ôm cậu đặt lên bệ bếp.
Ngay lập tức, Jung đại nhân lấy một đôi dép
lê ném xuống dưới chân cậu:
“Mặt đất lạnh lắm, đi vào đi.”
“Cảm, cảm ơn!” Nhảy xuống đi dép lê vào, trong
lòng hân hoan ngẩng đầu nói, “Đi rồi —— Hức!”
Lại là mặt đối mặt, Jung đại nhân nhìn cậu hồi
lâu:
“Kim Jaejoong, anh có một bí mật muốn nói với
em.”
“Cái gì…” Kim Jaejoong khẩn trương đến phát
run, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nhận lời tỏ tình trực tiếp như vậy! Cậu
còn chưa xác định mình có yêu người đàn ông đẹp trai chết người trước mặt không,
ông trời ơi! Sao tự dưng lại quan tâm cậu vậy?? Kim Jaejoong vội vàng đưa tay, “Jung,
Jung tổng, anh suy nghĩ kĩ hãy nói, đừng kích động!”
“Hình như em còn kích động hơn tôi.”
“Cái này…”
“Đinh!” Lò vi sóng đã hâm nóng xong, Jung đại
nhân quay người lấy ra, Kim ngốc manh nhẹ nhàng thở phào.
Một ly sữa trà xanh nóng hổi —— Đồ uống vị họ Kim
nào đó yêu nhất, giơ lên trước mặt cậu:
“Uống.”
Kim Jaejoong đón lấy cốc sữa đang tỏa ra hơi
nóng, một mũi tên tình yêu cắm thật sâu vào trái tim cậu…
Jung Yunho đứng tựa vào bệ bếp sao lại gợi cảm
đến phun máu thế kia.
Kim Jaejoong sợ hãi thử thăm dò:
“Cái kia, Jung tổng à.”
Jung Yunho nhìn cậu, nói:
“Ở ngoài công ty không cần gọi anh là Jung tổng.”
Kim Jaejoong nghẹn lời, yếu ớt nói:
“Yun… Ho…”
Jung Yunho nâng cằm Kim hủ nam lên:
“Hôn một cái.”
Kim Jaejoong mím miệng, hai mắt chớp chớp:
“Jung tổng, em thật sự không phải Gay.”
“Chỉ là một nụ hôn đơn thuần thôi mà.” Nói xong
liền cúi xuống hôn.
Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức sữa
nguội ngắt à! Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức miệng sưng lên à! Nụ hôn
đơn thuần của anh mà hôn đến mức nuốt nước miếng của đối phương à! Nụ hôn đơn
thuần của anh mà hôn đến mức lăn lên giường luôn à!... Hức.
2 comments :
"Jung tổng, em thật sự không phải Gay" là câu nói kích tình nhất mà Jung tổng từng được nghe :))
@Anonymous Quá chuẩn :v
Post a Comment