Chương 1.2
Tại Trung không còn cách nào, bị đưa đến một
tẩm cung rộng lớn, giương mắt nhìn xung quanh một vòng. Ừm, so với nơi cậu ngủ
mấy đêm trước thì tốt hơn nhiều rồi, cảm thấy chỗ này quá nhiều đồ đạc hoang
phí. Hồng Lăng dặn dò vài câu rồi lệnh các cung nữ rút khỏi tẩm cung, ở ngoài cửa
trông coi, đợi phục vụ chủ tử, chỉ còn lưu lại một mình Tại Trung trong tẩm cung
xa hoa, nhàm chán, cậu tuỳ tiện ngồi xuống, không có chút quy củ nào.
Trên bàn bày một đĩa hoa quả cùng bát chè
long nhãn, cũng là được chuẩn bị sẵn để cậu ăn cho đỡ đói.
Đứng lâu như vậy, thật sự rất đói, ăn uống no
nê, lăn lộn trên giường mấy vòng, sờ bộ quần áo đang mặc, Tại Trung thở dài một
hơi, rốt cuộc đến khi nào mới thoát khỏi chỗ này để về nhà đây? Hồng Lăng đeo
ngọc bội cho cậu, ủ trong tay lại có cảm giác ấm áp. Tại Trung nằm trên giường,
rút đoá sen trắng nở rộ được cài trên đầu, nhìn kỹ đường vân trên cánh hoa thì
phát hiện đây không phải là khắc lên, mà căn bản loại ngọc này đã như thế, thật
sự rất quý hiếm.
Tại Trung mặc dù không hiểu về ngọc, nhưng
cũng có thể dựa vào cảm nhận về màu sắc, chi tiết hoa văn mà đoán đoá sen này rất
quý giá, tự nhiên cũng không dám nghịch ngợm, cất bỏ vào trong ngực, trằn trọc
một hồi, liền ngủ thiếp đi.
Thời gian trôi từng giây, sắc trời cũng tối dần,
trong lúc mơ màng Tại Trung nghe được tiếng cửa mở nhẹ, hơi liếc nhìn, vẻ mặt
mu mơ nhìn về phía nam nhân tuấn dật. Mùi rượu nhàn nhạt tràn ngập, dưới ánh
đèn, gương mặt của nam nhân kia có chút không chân thực, như mộng như ảo. Trong
thoáng chốc, thậm chí là chưa lấy lại tinh thần, nheo mắt để nhìn rõ hơn, cậu
thấy được có màu hổ phách sáng bóng.
Trường sam nới rộng, hắn chậm rãi chống người
đứng dậy, mái tóc xoã xuống ở một bên vai.
Tóc đen cùng hồng sam, khuynh thành cùng
nghiêng sắc.
“Đã xong rồi sao?” Tại Trung bỗng nhiên mở miệng,
một câu phá vỡ sự yên tĩnh. Nam nhân thu hồi ánh mắt kinh ngạc, sau đó đi đến gần
bàn trà lấy một chén rượu, ngửa đầu uống cạnh, cử chỉ không tính là tao nhã,
nhưng cũng không thô tục, toát ra sự cao quý hơn người. Tại Trung ngồi dậy, xỏ
đôi giày của mình vào, hỏi lại: “Này, đã xong rồi sao? Hay chúng ta còn phải tiếp
tục?” Hiện giờ đã là buổi tối rồi, cậu chỉ là nhân vật nhỏ chắc không cần phải
diễn suốt đêm nha?
Nam nhân nhếch miệng, không quay người lại,
chỉ chậm rãi nhấp rượu.
“Những điều này là đoàn phim nói a, ta biết rồi,
ăn chùa tội gì không ăn, nhưng anh có thể nói cho ta biết đạo diễn ở đâu
không?” Cất giọng có chút căm tức, Tại Trung lấy quả chuối trên bàn, bóc vỏ cắn
lia lịa, “Nhìn dáng vẻ anh như mới vào nghề? Ai, ta phát hiện đây là phim BL
nha. Thế nhưng dù thế nào ta cũng muốn nhanh được về nhà.”
Câu này, nam nhân kia lại nghe được, mở miệng:
“Ngươi muốn về nhà?”
“Đúng vậy.” Tại Trung thành thực gật đầu, “Anh
biết đạo diễn ở đâu không? Ta muốn đi hỏi tiền cát xê đóng vai phụ ~~ hì hì ~~”
Nam nhân khẽ cười, không trả lời.
“Này này, anh tên gì? Ta là Kim Tại Trung, dù
gì chúng ta cũng đã diễn chung một lần, xin chỉ giáo nhiều hơn ~~” Khuỷu tay Tại
Trung chạm phải cái tay nam nhân, cười hì hì.
Không ngờ, nam nhân kia lại hơi nhíu mày, nửa
ngày mới nói: “Đêm đã khuya, Hoàng phi nghỉ ngơi cho tốt.” Lời nói tràn đầy lạnh
nhạt, thanh âm lạnh như băng, trên mặt hắn từ đầu đến cuối không vui không buồn,
là tịch mịch, cũng là một chút thư thả. Hắn đặt chén rượu xuống bàn, một thân y
phục trang nghiêm mở cửa phòng, chớp mắt, ánh trăng lạnh lẽo bóng trên vai hắn,
rọi vào tấm thảm tinh xảo ở tẩm cung.
Thẳng đến khi cửa lớn bị đóng lại lần nữa, Tại
Trung mới phục hồi tinh thần.
“Thật sự hài không chịu nổi ==” Cậu lại giang
chân giang tay nằm úp sấp trên giường, thở dài: “Ở đây một đêm thôi, ai ai ai!
Muốn về nhà T T~ ~” Lăn lộn mấy vòng, lại không hề buồn ngủ. Tiện tay kéo chặt
áo choàng bên ngoài, mở cửa phòng, Tại Trung chỉ thấy Hồng Lăng vẻ mặt u ám đứng
ngoài cửa, Tại Trung không khỏi buồn bực, dè dặt tưởng tượng: “Cô không phải từ
đầu đều đứng ở đây chứ?”
“Hoàng phi…” Hồng Lăng ngẩng đầu, bỗng nhiên
quỳ xuống.
“Cô cô cô… Cô làm gì vậy?!” Tại Trung vội
vàng đỡ cô, “Ta căn bản không biết kịch bản với lời thoại, ta xin cô đừng tìm ta
diễn T T Ta thật sự không phải diễn viên… Ta…”
“Nô tỳ biết rõ trong lòng Hoàng phi khó chịu,
nô tỳ cũng không dễ chịu gì. Bệ hạ không tiếp Liên tộc chúng ta đã là chuyện
ngàn năm nay rồi, giờ lại hại Hoàng phi một mình đêm tân hôn, chịu bao nhiêu tủi
nhục… Nô tỳ biết trong lòng Hoàng phi khổ cực, nhưng tộc chúng ta thật sự là…”
Cô che mặt khiến cho nước mắt theo ngón tay chảy xuống.
Lại khóc. Tại Trung cũng bởi vì chuyện này mà
cảm thấy phụ nữ là loại sinh vật phiền nhiễu.
“Trước hết vào phòng đã, bên ngoài gió lớn lắm.”
Tại Trung kéo Hồng Lăng đang không ngừng phân trần vào phòng, “Ta vừa ngủ một
giấc, hiện tại tỉnh táo vô cùng, nếu cô không mệt thì trò chuyện với ta đi.”
Rót cho Hồng Lăng một chén rượu, đặt bát chè trước mặt cô, Hồng Lăng bối rối
lùi lại phía sau, sợ không dám ngồi xuống. Tại Trung buồn bực: “Cô làm sao vậy?”
“Ngồi chung với Hoàng phi, là đại bất kính.
Nô tỳ không dám.”
“Hả, cô đùa gì dai quá vậy. Nếu thích đùa như
vậy, thôi cô cứ đứng đó đi ==!” Tại Trung nhón một miếng long nhãn cho vào miệng,
“Cô có thể nói cho ta nghe một chút về đoàn phim các cô được không? Ta nhớ là ta
đang ngủ ở nhà, mở mắt ra lại thấy ở đây. Không phải ta nói mà, chưa có sự đồng
ý của ta đã bắt ta đến đóng phim, thật là phiền phức.”
Hồng Lăng dù đang đứng, cũng đứng theo đúng lễ
nghi, không có chút nào an nhàn thoải mái. Cô lau nước mắt lưu lại nơi khoé mắt,
nhàn nhạt nói: “Hoàng phi vừa trở về đây, quả thật không thích hợp, thói quen
tuỳ tiện. Kỳ thật nô tỳ từ ngàn năm trước đã theo hầu Hoàng phi, lúc đó Hoàng
phi còn là đứa bé quấn tã lót, đương nhiên không nhớ ra nô tỳ…” Còn chưa nói
xong, Tại Trung đang uống một ngụm chèn liền phun ra, sau đó ôm ngực ho khan, Hồng
Lăng ngay đó liền bước lên vỗ lưng cho cậu.
“Khụ khụ khụ! ! Ngàn … Ngàn năm?! Khụ khụ ~ ~
ha ha ha ~ Cười chết ta mất ~ Khụ khụ ~~” Tại Trung lấy tay áo lau khoé miệng,
lại cười khùng khục, “Ta năm nay mới mười bảy tuổi, ngàn năm ta không phải
thành Yêu tinh rồi à?”
“Hoàng phi sao có thể đem thân phận tôn quý của
mình đánh đồng với Yêu tinh chứ? Tuy những loài đó giống Liên tộc chúng ta có
tuổi thọ dài, nhưng không giống như vậy.” Hồng Lăng khẽ nhíu mày, “Hoàng phi rời
khỏi đây quá lâu, đương nhiên là không lắm rõ chuyện ở đây, nhưng người không
thể coi mình giống như những kẻ tầm thường được.”
Tại Trung thấy Hồng Lăng giận thật, im lặng xấu
hổ, nửa ngày mới bứt rứt nói một câu: “Ta thực sự không thích hợp làm diễn
viên…”
“Nô tỳ quá phận, xin Hoàng phi trách phạt.” Đột
nhiên Hồng Lăng lại quỳ xuống.
Cái này thực sự khiến Kim Tại Trung phải đau
đầu mà.
“Xin người, ta đã nói là không đóng kịch mà!
Được rồi, được rồi, ta không tức giận, ta chính là muốn về nhà. Chờ chút!” Khi
Hồng Lăng định mở miệng, Tại Trung lập tức cải chính, “Là nhà của ta, không phải
ở đây!”
Hồng Lăng lúc lày mới đứng dậy, gật đầu nói:
“Hoàng phi nói rất đúng, chỗ này chúng ta đã ở đây ngàn năm, sợ là… không thể
trở về được.”
“Hả?”
“Huống hồ đây vốn là nhà của Hoàng phi, tại
sao lại không thể ở đây?”
“Dừng lại dừng lại! Ta không hỏi cái này!” Tại
Trung im lặng trở về giường, ngồi xuống, “Dù sao ta không quan tâm mấy người có
đồng ý hay không, ngày mai ta sẽ về nhà. Ta không chấp nhận diễn cái trò này, mấy
người đừng quấn lấy ta như vậy. Ta muốn ngủ ~~” Nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy tiếng
Hồng Lăng ôn nhu, sau đó là tiếng đóng cửa. Tại Trung mở to mắt, trở mình ngồi
dậy, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ trại hè, cậu chưa bao giờ xa nhà lâu như vậy…
Đèn bàn không tắt, chìm vào đêm khuya.
Người ở ngoài, ẩn ẩn hiện hiện, Tại Trung lắc
đầu, đi ra mở cửa.
“Cô vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
“Nô tỳ không lạnh, Hoàng phi vào trong đi,
coi chừng bị lạnh.” Hồng Lăng cười nhạt một tiếng, nhưng không cho Tại Trung cự
tuyệt.
Tại Trung đứng đơ, “Cô là con gái, đứng bên
ngoài trúng gió không tốt. Vào đi, nếu cô cảm thấy bất tiện, ta đi tìm chỗ khác
ngủ, hay cô về phòng cô ngủ cũng được, ở đây cũng không có người, không cần phải
canh như vậy.” Cậu nể phục hoàn toàn năng lực của các diễn viên chuyên nghiệp rồi,
nhưng Hồng Lăng cũng không chịu đi, cố tình ở bên ngoài gác, nói cái gì mà đêm
tân hôn phải có một người thân tín ở bên ngoài gác. Dù Thiên Đế đã bỏ đi,
việc gác đêm vẫn phải thực hiện, cô lại là cung nữ đứng đầu, đương nhiên không
thể đùn đẩy trách nhiệm.
Không lay chuyển được Hồng Lăng, Tại Trung chạy
vào trong phòng, lấy ra một cái chăn mỏng.
“Đắp lên đi.” Mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Hồng
Lăng, Tại Trung đem chăn nhét vào tay cô, sau đó nghiêm túc nói với cô: “Cô cố
gắng như vậy, nhất định sẽ nổi tiếng, ta tin cô. Cố gắng lên.” Tại Trung tự động
viên, tự gật đầu rồi vào phòng.
Hồng Lăng kinh ngạc, trong mắt toàn bộ là ôn
nhu, cô hơi cười, một lúc sau, tự động choàng chăn lên người.
Ánh trăng lạnh lẽo, gợn nước dập dềnh.
Hướng nơi Bích Lạc, suối chảy êm đềm.
Hoa sen đầy ao, lại không phải hạ.
“Bệ hạ, đêm đã khuya.”
Nam tử nghe vậy, buông chén rượu xuống, đối với
sự cung kính của thuộc hạ: “Ngươi cảm thấy Hoàng phi thế nào?”
“Tất nhiên là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành,
cùng Bệ hạ thật xứng đôi.” Thuộc hạ sợ hãi, e dè sợ nói sai.
Nam tử gương mặt âm trầm, đây chính là chủ
nhân Hoàng thành, Thiên Đế Trịnh Duẫn Hạo nheo mắt nhìn trăng, “Trẫm nói, không
phải dung mạo.”
“Thần không dám! Không hiểu ý Bệ hạ!” Thuộc hạ
vội vàng quỳ xuống, toàn thân run rẩy.
“Kể từ hôm nay, ngươi không cần ở bên cạnh trẫm.
Nhát gan như vậy, sao làm nên đại sự?” Trịnh Duẫn Hạo lạnh lùng nhếch miệng, hất
ống tay áo, đã có mấy hầu cận đưa kẻ đang quỳ xuống dưới. Hắn đứng trong chòi
ngắm trăng, không một ai dám nói những lời quan tâm với hắn. Tâm địa Quân
vương, thật sự khó lường. Ngàn năm đối với bọn họ mà nói không dài, cũng không
ngắn, mà đối với hắn, cũng chỉ là sự kéo dài của năm tháng cũ.
Không biết năm nào, tháng nào, ngồi trên vị
trí này, đã không còn tự do nữa.
Không phải hắn mong muốn, tất cả không phải
điều hắn mong muốn.
“Truyền quan Tư tế Thẩm Xương Mân.”
“Vâng, Bệ hạ.”
No comments :
Post a Comment