Jun 25, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 45

Chapter 45
Tâm tình Jung Yunho bây giờ cũng bối rối ý như lông mày đang nhíu chặt của Kim Jaejoong. Anh thật sự sợ hãi, rõ ràng Shim Changmin đã nói sẽ chỉ phai màu đôi chút, sao giờ lại thành như vậy, một đống lớn quần áo kia như vừa mò được từ trong hồ nước đen.
Anh rất gấp gáp muốn giải thích đây không phải là ý của anh, nhưng Kim Jaejoong lại ngồi xổm xuống đưa lưng về phía anh, đống quần áo vứt trong chậu gỗ siêu lớn phía trước, đủ loại màu sắc như cầu vồng đã bị nhuộm đen.
Một lát sau, Kim Jaejoong đột nhiên hỏi: “Cái áo đen này là của cậu?”
Jung Yunho nheo mắt, ra vẻ trấn định nói dối: “Hình như là vậy, tớ nhìn thấy trong tủ quần áo, thấy chất vải rất mềm liền định giặt qua rồi mặc sau.”
“Rất mềm?” Kim Jaejoong thật vất vả mới lôi được chiếc áo phông từ trong đống quần áo ra, ném tới chân Jung Yunho, cả giận nói: “Cái áo này đến cùng là ở đâu ra?”
Jung Yunho giả bộ như không nghe ra sự tức giận trong giọng cậu, mạnh mẽ nở nụ cười đáp lời: “Tớ cũng không nhớ rõ, nhiều năm rồi mà. Hay là, cậu dạy tớ giặt thế nào, giờ tớ giặt luôn, được không?”
Anh cho rằng Kim Jaejoong sẽ cười lạnh một tiếng, hoặc dứt khoát không để ý tới anh nữa, không nghĩ tới Kim Jaejoong lại đá mạnh vào chậu gỗ, nhìn anh chằm chằm, nhìn mãi đến khi khiến anh kinh hồn bạt vía.
“Sao cậu nhàm chán vậy.” Kim Jaejoong đột nhiên yên lặng, xắn tay áo lên bê chậu gỗ đến vòi nước, đổ đầy nước vào trong.
Quần áo vừa mới bị nhiễm màu, nhưng đã ngâm một giờ, Kim Jaejoong trong lòng lo lắng, không biết có giặt sạch được không. Cậu tìm xà phòng và thuốc tẩy trong tủ dự trữ, sau đó đeo găng tay cao su bắt đầu giặt quần áo.
Jung Yunho liền đứng sau cậu, ngây ngốc, lại không biết làm sao, đây không phải kết quả mà anh muốn.
Nhưng hiện tại anh lại không dám đi lên hỗ trợ, khí thế mà toàn thân Kim Jaejoong toả ra rất đáng sợ, như thể anh không phải làm hỏng mấy bộ quần áo mà là đốt cả tủ quần áo của cậu.
“Jaejoong.” Jung Yunho đi đến bên cạnh cậu, nịnh nọt ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp.
Kim Jaejoong không thèm nhìn anh lấy một cái, tay dùng sức vò.
Jung Yunho áy náy lắc lắc cánh tay cậu, vô thức làm nũng nói: “Đều là lỗi của tớ, là tớ ngốc, cậu đừng tức giận nữa được không? Lần sau tớ nhất định sẽ chú ý.”
Kim Jaejoong lắc đầu: “Không cần, về sau đồ của tớ cậu đừng có đụng vào.”
“…” Giọng điệu của cậu như vậy lại khiến cho Jung Yunho trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng anh lại không thể nói gì. Việc này quả thật chỉ trách anh, đương nhiên càng phải trách Shim Changmin. Anh chỉ có thể cười khổ nói: “Tớ thực sự không cố ý đâu. Cậu dạy tớ đi, tớ sẽ làm.”
“Không muốn.”
“… Đi mà đi mà, dạy tớ đi. Được không, Jaejoong? Dạy tớ đi, tớ sau này kiểu gì cũng phải làm những việc này.”
“Vậy sao?”
Đáy mắt Jung Yunho hiện lên mừng thầm, lập tức gật đầu: “Thật mà, cậu dạy tớ đi.”
Kim Jaejoong đột nhiên ném quần áo trong tay vào trong chậu, vì dùng quá nhiều sức mà bọt nước bắn lên tung toé, hắt khắp người Jung Yunho: “Bảo Shim Changmin dạy cậu ấy.”
Jung Yunho cứng đờ, há to miệng không biết nên nói gì.
“Không phải rất giỏi sao? Anh em thân thiết mà, giỏi rồi nên hợp tác tính kế tớ đúng không! Tớ biết ngay tên khốn nạn Park Yoochun kia không đáng tin mà, về sau không thể nói với cậu ta bất kì chuyện gì nữa! Sao hả? Có người giúp cậu, lực lượng mạnh rồi, vậy nên làm phiền cậu lần sau tha cho quần áo của tớ được không? Từ ngày tớ từ Mĩ về, cậu nói với tớ những lời kia, tớ biết ngay cậu không tự nghĩ ra kế này. Không nghĩ tới a, tớ mở một mắt nhắm một mắt bỏ qua, các cậu lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước! Giặt quần áo? Kim Jaejoong tớ quen cậu sắp hai mươi năm rồi, tớ đã bao giờ thấy cậu giặt quần áo đâu!”
Kim Jaejoong đứng lên, lạnh lùng nhìn Jung Yunho đang ngồi xổm bên chân cậu: “Muốn làm việc đúng không? Muốn biểu hiện đúng không? Được! Giặt đi, toàn bộ chỗ quần áo này, cậu giặt tay từng cái cho tớ, giặt đi!”
Sắc mặt của Jung Yunho đã không thể dùng từ khó coi để miêu tả, đủ mọi màu sắc hiện lên, cuối cùng tái nhợt cứng đờ. Anh dù sau không phải người thích làm việc nhà, dù là Kim Jaejoong, bị cậu chỉ vào mũi dạy dỗ như vậy, anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Tớ chỉ muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn một chút. Cậu nhìn cậu trong thời gian này xem, ngoài lúc làm việc với lúc ngủ ra, cậu chẳng nói với tớ một câu nào. Tớ… Nếu là Yoochun, cậu nhất định sẽ không làm như vậy, cậu chắc chắn sẽ cười nói với cậu ta, hai người lúc nào cũng có chuyện để nói.”
Kim Jaejoong quả thật đã bị anh chọc giận, cậu vừa giận đến thở hổn hển, vừa phải chịu đựng cố nở nụ cười: “Cậu lấy cái gì để so với Yoochun? Có cái gì để so sánh sao? Cậu ngoài giả vờ giả vịt lừa gạt tớ ra thì còn làm được cái gì!”
Jung Yunho quả thật đã tức giận. Tuy anh đã đặt quyết tâm, mặc kệ trong quá trình này, Kim Jaejoong đối xử với anh như thế nào, anh đều phải nhẫn nại, nhưng Kim Jaejoong lấy anh ra so sánh với Park Yoochun như vậy, anh liền không thể nào nhẫn nhịn!
Vì vậy anh đá mạnh vào chậu gỗ, chậu gỗ vốn đầy nước vậy mà bị anh đạp ra thật xa, nước văng ra đầy mặt đất.
Kim Jaejoong dù sao cũng đang nổi nóng, nhẫn nhịn hơn mười ngày cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra. Thời gian vừa qua, cậu bị Jung Yunho quấn quít như cao da chó, ngay cả cửa cũng không ra. Jung Yunho nói thì dễ nghe, cái gì mà chỉ là bạn bè quan tâm, chỉ vì chăm sóc cậu, lại vơ hết trách nhiệm về mình, như thể giúp cậu chữa bệnh là trách nhiệm nửa đời sau của anh. Nói thật, Kim Jaejoong cũng không ghét Jung Yunho làm như vậy, cuộc sống của cậu quả thật khuyết thiếu sự quan tâm chăm sóc sớm chiều ở chung, nhưng cậu không thể dễ dàng tha thứ cho Jung Yunho cùng người khác vụng trộm tính kế cậu như vậy.
Cậu biết rõ nói như vậy có chút cực đoan, nhưng đây quả thật là tính kế. Rõ ràng sinh bệnh xui xẻo là cậu, kết quả lại còn cưỡng ép cậu dễ dàng tha thứ cho Jung Yunho giương oai trên địa bàn nhà cậu. Jung Yunho lại còn da mặt dày được một tấc lại muốn tiến một thước, mỗi ngày đều khiêu chiến giới hạn của cậu, một khi phát hiện cậu có dấu hiệu hoà hoãn, người này liền lập tức tiến một bước thật lớn, địch lui ta tiến, địch tiến ta lui, vận dụng chiến thuật vô cùng thành thoạ.
Kim Jaejoong cảm thấy mình thật sự không nên tiếp tục nuông chiều anh, có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng: “Tớ biết rõ cậu nghĩ gì, tớ cũng biết cậu chưa hết hy vọng, tớ hiểu cậu cũng như cậu hiểu tớ vậy. Không, cậu cũng không hiểu tớ, chỉ có tớ hiểu cậu mà thôi. Kế hoạch của cậu lần này rất ổn, nhưng tớ cũng biết đây không phải ý của cậu. Là ai? Yoochun, hay là Changmin?
“Tớ…”
“Nói đi, nói xong thì thôi, tớ giặt quần áo với cậu.”
Jung Yunho bất giác dao động. Tuy một giây trước anh còn tức giận không chịu nổi, không vui khi bị so sánh với Park Yoochun, nhưng anh hiện tại lại nghe được lời đề nghị hấp dẫn như vậy, Kim Jaejoong đồng ý giặt quần áo với anh.
Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh anh và Kim Jaejoong cùng xắn ống quần giặt chăn, tựa như trong phim Hàn vậy: Giữa trưa hè, hai người bọn họ cởi dép giẫm thẳng vào trong làn nước mát lạnh, bong bóng trắng bay đầy trời.
Đề nghị này thật sự quá hấp dẫn, Jung Yunho yên lặng xin lỗi Shim Changmin trong lòng, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: “Changmin.”
Mắt Kim Jaejoong đột nhiên sa sầm, cảm giác lạnh lẽo khiến Jung Yunho toàn thân run lên.
“Cậu nhóc còn dạy cậu cái gì?”
Jung Yunho không muốn làm kẻ phản bội, nhưng bất luận cái gì, đã phản bội lần một thì sẽ có vô số lần tiếp theo, Jung Yunho cũng không ngoại lệ. Chỉ thấy anh mím môi, vừa áy náy vừa bán đứng đồng bạn: “Cũng không có gì, chỉ là bảo tớ đi theo cậu, nói… Nói chuyện với cậu nhiều hơn. Changmin cũng chỉ hảo tâm thôi, tất cả mọi người đều quan tâm cậu.”
“Hảo tâm…” Kim Jaejoong dùng giọng điệu kỳ lạ lặp lại, tự nhủ: “Tớ biết ngay tên nhóc đó nhất định sẽ nhúng tay. Tên xấu xa này, lúc nào cũng đối nghịch tớ!’
Jung Yunho nghe cậu mắng Shim Changmin, do dự một hồi cuối cùng cũng không lên tiếng.
Dù sao việc cũng đã đến nước này rồi, bị mắng cũng đúng, quả thật là lỗi của bọn họ. Sáng nay lúc Jung Yunho giặt quần áo còn cố ý chọn mấy chiếc Kim Jaejoong thích nhất, giờ thì hay rồi, tất cả đều bị nhuộm như tranh thuỷ mặc.
Đương nhiên đây không phải mấu chốt, mấu chốt ở chỗ động cơ không thuần khiết của anh bị phát hiện rồi. Anh hiện giờ rất lo lắng Kim Jaejoong sẽ đổi ý, về sau không cho anh đến nữa.
“Lần này là tớ và Changmin không đúng, cậu đừng tức giận nữa, tớ đi nấu cơm cho cậu.” Jung Yunho nói xong liền quay người chạy tới phòng bếp, kì thật chỉ là muốn lập tức thoát khỏi nơi thị phi này. Nhưng anh còn chưa kịp đi đã bị Kim Jaejoong ngăn cản.
Kim Jaejoong hai tay chống hông, quát to một tiếng: “Quay lại!”
Jung Yunho rất biết điều đứng yên tại chỗ, xoay người nhìn Kim Jaejoong.
“Tớ kính nhờ cậu đừng có quấy rối nữa được không? Cậu muốn ăn gì thì gọi giao hàng, quần áo cũng không cần cậu giặt; nếu cậu đã muốn sắc thuốc, vậy thì sắc cho tốt thuốc của cậu đi, thứ khác không cần cậu chạm vào! Cậu có nghe thấy không?”
Jung Yunho đã nghe được, nhưng lại rất không tình nguyện.
Kim Jaejoong hỏi lại lần nữa: “Nói đi!”
Jung Yunho không vui gật đầu.
“Mấy bộ này ngày mai cậu mang ra tiệm giặt là, nếu giặt không sạch, vậy bảo Shim Changmin đền cho tớ! Cậu nhớ cho rõ, còn làm hỏng đồ của tớ nữa là phải đền đấy!”
Đối với việc bồi thường, Jung Yunho quả thật quá sẵn sàng. Nếu Kim Jaejoong đồng ý, anh thà rằng cùng cậu đi dạo một vòng siêu thị, cậu muốn gì đều mua cho cậu.
Vì vậy, chuyện giặt quần áo tạm thời bị đặt sang một bên, Jung Yunho không dám tiếp tục nhiều chuyện, Kim Jaejoong rửa tay xong liền quay trở về tiếp tục công việc. Đại khái khoảng nửa tiếng sau, bụng Jung Yunho rốt cuộc không chịu thua kém kêu thành tiếng.
Kim Jaejoong chuyển tài liệu đã sửa sang tốt sang máy in. Tiếng máy móc vận hành rất nhỏ, từng tờ từng tờ rời khỏi máy in.
Kim Jaejoong tuỳ tiện cầm mấy trang lên xem, lơ đãng hỏi: “Đói bụng à?”
Jung Yunho từ khi bị giáng chức xuống làm dược đồng, vẫn không có tinh thần, nhàm chán nằm trên ghế salon nghịch điện thoại. Kỳ thật anh cũng không quá biết dùng những sản phẩm công nghệ cao thế này, nhiều nhất cũng chỉ chơi đánh Đậu Đậu[1] mà thôi.
“Ừ!” Jung Yunho liếc nhìn vẻ mặt của Kim Jaejoong, lại bồi thêm một câu: “… Ăn cháo hải sản cũng được.”
Ngón tay Kim Jaejoong đang lướt qua tư liệu thoáng dừng lại, sau đó liếc anh một cái: “Không muốn ăn thì nói thẳng, ở đây chẳng ai muốn ngược đãi cậu cả.”
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Kim Jaejoong nhìn anh, cười mà như không cười nói: “Đi đâu? Hiện tại đang ở Seoul đấy, cậu dám đi ra ngoài à?”
Sắc mặt Jung Yunho có chút thay đổi: “Jaejoong, có phải cậu…” Câu nói kế tiếp anh không dám nói ra, dường như đột nhiên ý thức được điều gì, thăm dò: “Cậu tức giận là vì tớ, tớ…”
Kim Jaejoong im lặng, không trả lời vấn đề của Jung Yunho, chỉ là Jung Yunho không dám hỏi hẳn. Anh đại khái nhận ra đây là mấu chốt của vấn đề, vậy nên càng không dám nói.
“Chúng ta đi ăn cái gì?”
Máy in vẫn không ngừng hoạt động, giấy A4 in xong đã xếp thành một chồng. Kim Jaejoong rút tờ cuối cùng, không nhanh không chậm cầm đi ghim lại: “Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đấy.”
Jung Yunho sốt ruột truy hỏi: “Vậy cậu có đi không?”
“Có.”
Tuy là một tiếng rất nhạt, lại khiến Jung Yunho tìm được nụ cười. Anh rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, nhét di động vào túi rồi đi tìm áo khoác.
Lúc anh thấy Kim Jaejoong từ phòng ngủ ra còn cầm theo chìa khoá xe, vô thức muốn hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được.
Ai ngờ anh không hỏi, Kim Jaejoong lại hỏi: “Ai lái xe.”
Jung Yunho nở nụ cười: “Cậu lái đi, nghe nói cậu vừa mua xe mới, tớ còn chưa ngồi thử đâu.”
Kim Jaejoong đổi giày xong, đột nhiên ném chìa khoá cho anh: “Nghĩ hay thật, muốn ngồi thì tự lái đi.”

[1] Đánh đậu đậu: Một game nổi tiếng bên Trung Quốc, tương tự như Bắn trứng khủng long

Jun 24, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 44

Chapter 44
Đêm đó, Jung Yunho mua đồ ăn cho Kim Jaejoong xong liền đến phòng bếp thu dọn. Anh đổ cả nồi cháo và ấm thuốc Đông y đi, Kim Jaejoong ngồi trong phòng khách ăn, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía phòng bếp.
Jung Yunho dọn dẹp xong lại mang rác đi tới cửa, Kim Jaejoong thoáng kinh ngạc nhìn anh.
“Cái kia… Tớ về đây.” Jung Yunho cầm lấy tay nắm cửa, trong lòng bàn tay lập tức toát ra rất nhiều mồ hôi: “Cậu nghỉ ngơi sớm đi.”
Kim Jaejoong nhìn ra anh đang rất cố gắng mỉm cười, nụ cười kia dường như rất không cam lòng. Kim Jaejoong không nói gì, vừa ngồi trên ghế salon vừa nhìn anh, mãi đến khi bóng dáng anh đi ra ngoài cửa, “Cạch” một tiếng cửa đóng liền biến mất hoàn toàn. Từ đầu đến cuối, Kim Jaejoong đều không nói câu gì.
Không biết vì sao, Kim Jaejoong cảm thấy bóng dáng Jung Yunho quay người đi rất cô đơn. Cậu có chút khó chịu trong lòng, không nói được đây là cảm giác gì, rõ ràng đã tự nhủ phải kiên cường mà.
Kim Jaejoong bất giác đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, đứng sau bức rèm trắng muốt nhìn dưới tầng. Lúc này đã muộn, đèn đường dưới tầng toả sáng yếu ớt. Ô tô của Shim Changmin rẽ ra từ bên phải, thẳng tiến tới cửa lớn đang mở rộng của khu chung cư.
Tối hôm đó, Kim Jaejoong mất ngủ, vậy nên sáng ngày hôm sau, khi cậu tỉnh dậy liền cảm thấy rất mệt mỏi.
Cậu là bị mùi thuốc gọi dậy. Hương vị lần này rất gay mũi, hoàn toàn không giống với hương vị cậu uống khi ở Hàng Châu. Kim Jaejoong đứng dậy, xoa xoa huyệt thái dương đi tới phòng bếp. Phòng khách và phòng ăn nhà cậu là liền một chỗ, ngay ở chỗ trong cùng phòng bếp, Kim Jaejoong nhìn thấy Jung Yunho đang làm gì đó, lát lại quay người lát lại tìm đồ, bận rộn vô cùng.
Có lẽ là quá mức chăm chú, Jung Yunho vẫn không phát hiện ra Kim Jaejoong đã tỉnh. Anh ra sức nhẹ chân nhẹ tay, nhưng thói quen cẩu thả của đàn ông nhất thời chưa sửa được, một chiếc bát sứ không cẩn thận rơi xuống đất, vỡ tan.
“Cậu đang làm gì thế?” Kim Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, giọng bình tĩnh mang theo chút khàn khàn.
Jung Yunho vừa ngồi xổm xuống thu thập mảnh vỡ, đột nhiên nghe thấy tiếng động thì lại càng hoảng sợ, vội vàng ngẩng đầu nhìn, liền thấy ánh mắt không mấy vui vẻ của Kim Jaejoong. Cũng đúng thôi, nào có ai sáng sớm ra bị đánh thức sẽ vui vẻ.
“Tớ đang sắc thuốc.” Jung Yunho cười xấu hổ, tay cẩn thận nhặt mảnh vỡ, “Bác sĩ Hồ nói thuốc này tự sắc vẫn tốt hơn. Cậu cứ ngủ đi, tớ sẽ không ầm ĩ đến cậu.”
Kim Jaejoong nhìn một đống mảnh vỡ trên mặt đất, một lúc lâu sau mới phản ứng lại. Cậu đi vào phòng bếp, từ trên cao nhìn Jung Yunho. Jung Yunho đang ngồi xổm, vì vậy anh phải ngẩng đầu nhìn cậu, từ góc độ này mà nhìn thì Jung Yunho có chút đáng thương, có lẽ còn mang theo chút tủi thân.
“Dùng tay sẽ bị thương đấy.” Giọng Kim Jaejoong nghe hơi bất đắc dĩ, “Lấy chổi với hót rác tới đây.”
Jung Yunho vốn đang sững sờ, lúc phản ứng lại mới hiểu ra ý của Kim Jaejoong, nhanh chóng chạy đi lấy đồ. Sau khi trở về, Kim Jaejoong tiện tay dạy anh quét sạch mảnh vỡ. Jung Yunho đi đổ rác, cậu lại quay ra rửa tay, lúc này mặt trời vừa mọc, ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ hắt lên người Kim Jaejoong, nhìn từ xa, người cậu như thể được bao bọc trong một tầng ánh sáng màu trắng dịu.
“Cậu tới nhà tớ mà không biết gõ cửa trước khi vào à?
Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu lại. Cậu cầm khăn lau tay, chậm rãi đi tới.
Lúc này, Jung Yunho đang đứng trên hành lang phòng ăn. Anh vốn đang nhìn Kim Jaejoong ngẩn người, hiện tại Kim Jaejoong đi tới chỗ anh, trong lòng anh lại xuất hiện tia bối rối.
Kim Jaejoong đứng trước mặt anh, hai tay khoanh lại, biểu hiện cũng coi như dịu dàng.
Jung Yunho chỉ chỉ ấm thuốc Đông y đang được hầm trên bếp gas, trốn tránh nêu lý do: “Còn sớm quá, tớ sợ ầm ĩ cậu ngủ.”
“Cậu đã làm ầm khiến tớ không ngủ được rồi.”
“Nhưng mà thuốc phải uống đúng hạn.”
Kim Jaejoong gật đầu. Việc này Jung Yunho nói đúng, cậu không muốn cãi lại, nhưng mà… “Nhưng mà đây là nhà tớ đấy, dù là bạn bè cũng không thể tuỳ tiện vào nhà người khác, đặc biệt là khi còn sớm như vậy.”
Jung Yunho biết rõ mình nhất định phải trải nghiệm cửa ải này, anh thậm chí còn mang theo tâm tính ăn vạ: “Tớ hiểu rõ, nhưng bây giờ không phải tình huống đặc biệt sao? Cậu mắc bệnh, tớ dậy sớm qua chăm sóc cậu là việc nên làm. Nếu không, tớ hứa với cậu, chờ cậu khỏi bệnh, tớ sẽ sửa.”
Kim Jaejoong cau mày, quay người nhìn ấm thuốc, sau đó nói với Jung Yunho: “Vậy nên cậu định sau này, ngày nào cũng chạy tới nhà tớ vào lúc sớm thế này sao?”
Jung Yunho ra vẻ đành chịu: “Đúng vậy, như vậy cậu có thể uống thuốc sớm, sẽ không chậm giờ ăn cơm trưa. Cậu không cần lo lắng cho tớ, hai tháng này tớ không có việc gì, kịch bản tớ đã mang tới, lúc sắc thuốc tớ ngồi đọc luôn, rất tiện.”
Tiện cái CMN. Kim Jaejoong nhìn kịch bản đặt trên tủ lạnh, thuận tay cầm lấy lật hai trang.
“Phim này của cậu khi nào thì quay?”
“Giữa tháng chín.” Jung Yunho bước qua Kim Jaejoong, nhìn lửa, thuốc này anh đã trông gần hai giờ, nhưng anh không thể xác định thuốc đã ổn chưa: “Cậu xem kịch bản hộ tớ đi, nhân vật này tớ chưa diễn bao giờ, lại là một vai Trung Quốc thời đại trước.”
Kim Jaejoong quét nhanh qua vài trang, lông mày nhướn lên, khoé miệng nở nụ cười: “Vậy sao? Vậy mà cậu cũng dám nhận Khúc chuyện xưa cơ đấy.”
Jung Yunho vỗ vỗ mặt bàn, đắc ý nói: “Không chỉ dám nhận, còn diễn rất hay nữa.”
Kim Jaejoong cười cười, không nói gì.
Thuốc này của cậu một ngày uống hai lần, vậy nên Jung Yunho sáng sớm đã đến, rồi đợi đến tối mới chịu đi. Kim Jaejoong lúc đầu còn suy nghĩ xua đuổi anh, sau nghĩ tới tháng bảy tháng tám trời rất nóng, cứ qua lại như vậy thật sự khiến cậu không đành lòng.
Jung Yunho lần này nói được thì làm được, hoàn toàn một bộ bạn bè, một câu khác người cũng không nói. Kim Jaejoong quan sát anh vài ngày, cuối cùng cũng đành phải chấp nhận.
Cậu ta thích đến thì đến, Kim Jaejoong tự an ủi mình. Nhà này dù sao cũng là Jung Yunho mua, cậu cũng không nên quá đáng.
Vài ngày sau, Kim Jaejoong bắt đầu ngồi nhà viết kịch bản. Bộ phim mà cậu bàn bạc với người Mĩ là bộ phim thuộc đề tài tiểu sử, cũng là thể loại trước giờ cậu luôn muốn quay. Trước kia mới ra mắt, công ty điện ảnh chẳng ai muốn mạo hiểm đầu tư cho cậu, dù sao phim văn nghệ đã rất kén người xem, giờ lại thêm một bộ phim về tiểu sử nhân vật, đợi đến khi bị nước bọt nhấn chìm, Vương Gia Vệ[1] cũng không cứu được bạn.
Kim Jaejoong chưa bao giờ cho rằng phim văn nghệ thuộc loại tiểu sử sẽ bị nước bọt dìm chết. Điện ảnh chẳng qua là một câu chuyện, chỉ cần bạn kể lại chuyện, dù thuộc đề tài gì cũng sẽ có người xem, mấu chốt là bạn có khiến người ta hiểu rõ hay không.
Không phải tất cả các bộ phim văn nghệ đều trống rỗng lạnh lùng, đề tài trong lòng đau thương hiện thực u ám đã sớm được quay đến nhão rồi. Bộ phim cậu muốn quay là câu chuyện của riêng cậu, cậu dùng nửa đời mình để viết chuyện.
Nhà cậu có một khu làm việc rất lớn, ngay bên cạnh cửa sổ sát đất. Chỗ này lấy ánh sáng rất tốt, chiều là mặt trời đỏ rực, tối lại thành ánh trăng. Kim Jaejoong mỗi ngày, khi ăn sáng đều ngồi đây gõ máy tính, ngồi một lần là tới tận trưa; thỉnh thoảng Jung Yunho sẽ đưa chén nước hoặc lấy ít hoa quả cho cậu ăn, cậu cũng không cự tuyệt. Hai người chỉ sống chung đơn giản như vậy, không ai đề cập đến chuyện quá khứ, như thể bọn họ vẫn luôn là quan hệ bạn bè bình thường nhất.
Có một ngày Jung Yunho muốn làm cơm trưa ở nhà, Kim Jaejoong không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Jung Yunho nấu cơm thì cậu lo lắng, mà bảo cậu nấu thì cậu lười. Jung Yunho hào hứng lại bị giội một chậu nước lạnh, tâm tình có chút buồn bực, anh ngồi trong phòng bếp một hồi, lúc đi ra lại bày ra khuôn mặt tươi cười.
“Nếu không, chúng ta ra ngoài ăn đi?”
Kim Jaejoong lắc đầu: “không đi. Gọi giao hàng rồi.”
Jung Yunho gần đây vẫn cùng cậu ăn hải sản của nhà hàng đó, ăn đến khiến anh cả người như sắp mọc vẩy cá đến nơi, vì vậy kiên nhẫn đề nghị: “Vậy cậu muốn ăn cái gì, tớ đi mua cho cậu.”
Kim Jaejoong phất phất tay đuổi anh đi: “Muốn ăn gì thì tự cậu đi ăn đi, đừng ở đây quấy rầy tớ.”
Jung Yunho rất mất mát, trở lại ghế salon to rộng xa hoa của anh, nằm ngửa, ra vẻ thê lương.
Kim Jaejoong không cho anh quấy rầy, anh liền thật sự không quấy rầy. Anh cứ ngồi như vậy, không nói gì, rất yên tĩnh, rất nghe lời, chỉ là Kim Jaejoong vừa động, ánh mắt anh liền dõi theo. Cái cảm giác bị một ánh mắt lúc nào cũng dính chặt trên lưng mình rất khó chịu, Kim Jaejoong nhịn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cậu quay người lại, lạnh giọng nói: “Cậu không có việc gì làm à?
Jung Yunho rất vô tội nhìn cậu: “Tớ ngồi nghỉ một lát.”
Anh từ sáng sớm đến đây vẫn làm việc không ngơi nghỉ, sắc thuốc xong sau đó nhìn Kim Jaejoong uống hết lại đi rửa cốc, sau đó là khiêu chiến việc nhà đơn giản nhất —— Giặt quần áo, chỉ là bỏ quần áo vào trong máy giặt rồi ấn nút.
Kim Jaejoong chỉ máy giặt ngoài ban công, nói: “Quần áo giặt sạch rồi đúng không? Đi phơi đi.”
Quần áo đã giặt được hơn một giờ rồi, nhưng Jung Yunho vẫn không động.
Không động tất nhiên là có nguyên nhân, bởi vì anh đang có một âm mưu nho nhỏ.
Đêm qua, anh ra ngoài ăn khuya với Shim Changmin, kể lại một loạt chuyện ngu xuẩn mình làm ở Hàng Châu. Ai ngờ Shim Changmin nghe xong mắt sáng ngời, trực tiếp vạch ra trọng điểm giải thích tỉ mỉ cho anh.
Shim Changmin một năm này làm giảng viên rất vui vẻ, bất kể là về mặt tính cách hay hình tượng đều có khí thế làm gương sáng cho người khác. Nhưng mà người này tính rất quái đản, tốt cũng không tốt được đến đâu. Jung Yunho ban đầu không quá tin tưởng mánh khoé yêu đương của Shim Changmin, trong mắt anh vẫn là Park Yoochun có sức thuyết phục hơn, kết quả lần trước nghe theo cách Shim Changmin bày cho anh, Kim Jaejoong vậy mà không đuổi anh đi, từ đó về sau bữa ăn khuya với Shim Changmin liền thành buổi truyền dạy kinh nghiệm.
Vậy nên đêm qua Shim Changmin nói với anh, bảo anh cứ làm như vậy, Jung Yunho sáng sớm liền chạy tới thử nghiệm.
“Cái kia… Jaejoong à.” Jung Yunho có chút khẩn trương xoa xoa tay, sau đó đứng dậy, chậm rãi đi đến bên người Kim Jaejoong: “Có một bộ quần áo có lẽ tớ giặt làm hỏng mất rồi, tớ không cố ý đâu, tớ không biết nó không thể giặt cùng nhau.”
Kim Jaejoong nghe mơ hồ, nhưng đã ngửi thấy mùi không ổn: “Là sao?”
Jung Yunho ra vẻ rất bối rối, lề mề một hồi mới nói: “Cậu đi xem đi, tớ cũng không biết nói như thế nào.”
Máy giặt nhà họ đặt ở ban công, vừa đón ánh nắng mặt trời, vừa tiện cho phơi đồ. Kim Jaejoong mở nắp máy giặt ra, thò tay vào lấy quần áo; Jung Yunho đứng ở cửa ra vào, trong lòng chỉ muốn chạy trốn.
Vì sao anh phải trốn?
Vì Kim Jaejoong lôi ra được bộ quần áo đã bị nhuộm đen, ẩm ướt co thành một cục.



[1] Vương Gia Vệ: Đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.

Jun 21, 2015

[LK] Chương 9.2

Chương 9.2

Quân vương chi tâm, khuynh thế bất thuận

Liên Vương đứng dưới ánh trăng, trong trẻo nhưng lạnh lùng, hợp với cảnh sắc hoa sen đầy ao. Ban ngày hoa mỹ như vậy, trời vừa tối ánh trăng nhu hoà, lại là một mảnh thê lương. Ông đứng bên cạnh ao, trầm lặng, hồi lâu nhỏ giọng thì thào: “Nhã Nhi, con của chúng ta lớn lên rất giống ngươi.” Ông nói rất nhỏ, nhìn thẳng vào đoá sen xanh nở đẹp nhất mà nói. Khi đó, lúc nàng còn nhỏ, nàng vẫn hay nói với ông, về sau vạn nhất ngày nào đó nàng biến mất, đoá sen đẹp nhất nở trong ao này chính là nàng.

Lúc ấy ông chỉ cho rằng đó là lời nói vui đùa, còn bày vẻ mặt lạnh không cho nàng nói như thế nữa. Nhưng ai có thể ngờ, chưa đến trăm năm, điều đó lại trở thành sự thật.

“Hắn giống ngươi, không giống ta.”

“Tính tình hắn cũng giống ngươi.” Như ngươi vậy, thật tốt.

Biết rõ Liên Nhã gả cho mình là bất đắc dĩ, trong lòng có chút không đành, nhưng tình yêu này, nào có thể lý trí, vì Liên tộc, vì tư dục bản thân, ông cưới bà. Ông nhẹ giọng thở dài, nếu như cuộc đời cho ông một cơ hội nữa, có lẽ ông vẫn sẽ như thiêu thân lao vào lửa mà yêu bà, cho dù là giam cầm bà cả đời.

“Phụ thân?”

Liên Vương quay đầu lại, trước mặt ông là Tại Trung một thân mặc trường sam xanh nhạt, cổ áo không dựng thẳng lên mà hơi rủ xuống, con ngươi đen nháy khiến người khác chìm hoặc, dưới ánh trăng, khuynh thành, càng toả ra tư vị giống mẫu thân đã qua đời, Liên Nhã. Liên Vương sửng sốt, hồi lâu không lên tiếng, Tại Trung tò mò nhìn ông, khó hiểu kêu một lần nữa: “Phụ thân.”

“... Tại Trung, sao còn chưa ngủ?” Ánh mắt ấm áp, ông thậm chí cho rằng mình được nhìn thấy nữ tử đã lâu không còn tồn tại nữa rồi.

“Không ngủ được, ta cảm thấy buổi tối, sen xanh thật đẹp liền đến xem.” Nói xong, chạy đến trước mặt Liên Vương: “Vừa rồi ca ca đưa ta bộ quần áo mới để đêm mai đi chơi hoa đăng, rất đẹp. Ngày mai, phụ thân có đi không?”

“Những ngày đó, các ngươi đi là được rồi.” Ánh mắt Liên Vương tràn đầy yêu thương.

“Được ~ ta sẽ mang về cho ngươi ít đèn giấy.” Tại Trung mỉm cười: “Đến lúc đó treo trong phủ, hẳn là rất đẹp.”

Liên Vương gật đầu: “Dạ nhi đối với ngươi tốt chứ?”

“Ca ca rất quan tâm ra, cũng rất ôn nhi, ta rất thích hắn~” Tại Trung vừa nghe Liên Vương nhắc đến Liên Dạ, lập tức nói: “Mỗi ngày nhàm chán đều là ca ca cùng ta, thật may mà có hắn.” Đêm mai người này còn dẫn cậu đi chơi lễ hội hoa đăng, Tại Trung tự nhiên tăng vị trí của Liên Dạ trong lòng cậu thêm một bậc, cực kỳ yêu mến, so với cái tên Trịnh Duẫn Hạo đối với cậu lạnh như băng, thì ca ca Liên Dạ quả thật giống như thiên sứ.

Bất chợt, Liên Vương nhíu lông mày, nhưng lại nghĩ tới điều gì: “Hắn là ca ca ngươi, chiếu cố ngươi là đương nhiên.”

“Hắc hắc ~~ đúng rồi, phụ thân, ngươi có thể kể chuyện mẫu thân cho ta biết không?” Tại Trung nghĩ, “Ta từ nhỏ chưa nhìn thấy nàng, chỉ nghe Thiên Hậu nhắc tới Mẫu thân, nhưng vẫn muốn từ Phụ thân kể chuyện về nàng ~”

“Đêm đã khuya, gió lớn, ngươi đến thư phòng của ta, chỗ đó có không ít sách vở của mẫu thân ngươi đã xem qua, tránh cho ngươi cảm lạnh, mai không đi xem hoa đăng được.” Liên Vương nhẹ nhàng trách móc Tại Trung: “Cũng không biết khoác thêm áo vào a.”

“Phụ thân sao giống ca ca suốt ngày lải nhải ~~” Tại Trung quơ quơ tay áo mình: “Ta cũng không lạnh.”

Vừa nhắc đến Liên Dạ, sắc mặt Liên Vương liền trầm xuống.

Dạ nhi, Dạ nhi, ngươi đừng có nối gót theo sai lầm của ta…

Chỉ là vừa nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của Tại Trung, tâm tình Liên Vương như sáng lên. Thiên Hậu đã truyền chỉ, đêm bao để cho Bệ hạ bí mật đưa Hoàng phi hồi cung. Đứa nhỏ này, hồi cung, cũng không biết tới ngày tháng năm nào, đáy lòng ông không khỏi dâng lên cảm giác thương tiếc cùng không nỡ, chỉ có thể khẩn cầu Thiên Đế, hi vọng Bệ hạ có thể bảo vệ cậu. Tại Trung nếu tiến cung, dù có được Thiên Hậu sủng ái, cũng không thể thường xuyên quay về Liên tộc Vương phủ.

Dù sao, bây giờ nơi kia mới là nhà của cậu.

Ngàn năm qua, đứa nhỏ này đã không có được chút tình thương của cha, thậm chí là cơ hội cũng không có, sáu ngày ngắn ngủi này, coi như cũng chỉ là gặp gỡ.

“Mẫu thân ngươi ngay từ nhỏ rất hiếu động, không lúc nào chịu ngồi yên, chỉ có lúc đọc sách, nàng rất yên tĩnh.” Liên Vương chỉ vào giá sách cao ngất, kiêu ngạo nói: “Bất kể sách từ cổ chí kim, kế sách triều đình, phàm là sách nam nhân muốn xem, nàng đều xem qua, tuyệt không chịu thua.”

“Ta mà xem những sách này, chắc ngất ==” Tại Trung liếc tên mấy cuốn sách, thật giống như đến một khoá học lịch sử.

“Cho nên nói, về điểm này nàng hơn nhiều người khác. Nếu không phải lúc trước gia gia ngươi không cho phép, nàng hẳn là còn đi học võ.” Nói đến chuyện cũ của Liên Nhã, mắt ông giống như phủ một tầng sa mềm mại, ôn nhu đến cực điểm, giống như để bảo vệ giấc mộng hoàn hảo. Tại Trung chăm chú nhìn ông nhớ lại những chuyện cũ, bất giác cũng mỉm cười. Ông rất yêu bà, rất quý trọng bà.

Mẫu thân cậu, nhất định rất hạnh phúc.
Nếu như cả đời này được một người như vậy, còn gì cầu hơn.

Ánh nến ấm áp, Tại Trung tựa trong ngực Liên Vương, giống như đứa bé chôn mặt ở lồng ngực ông, khẽ nói: “Phụ thân, mẫu thân nhất định rất yêu người.”

Liên Vương kinh ngạc, một tay chạm nhẹ lên đầu cậu, hạ giọng nói: “Đứa nhỏ ngốc.”

Nếu Kim Tại Trung biết rõ hết thảy chuyện khi đó, câu yêu này, cậu vĩnh viễn cũng không nói ra miệng.

Đó chính là mảnh dao găm đâm vào lòng Liên Vương.

Bởi vì buổi tối ở thư phòng của Liên Vương ngây người hồi lâu mới về phòng ngủ, sáng sớm hôm sau Tại Trung đương nhiên dậy không nổi. Càm ràm rúc trong chăn không chịu dậy, Hồng Lăng không có cách, đành phải chờ cậu tự dậy. Trong quá khứ, khi mùa đông đến, cậu rất thích nằm ỳ, mỗi lần mẹ cậu đều không từ thủ đoạn mới có thể lôi cậu từ trong chăn bắt cậu đến trường. Hiện giờ không cần phải đến trường, mỗi ngày còn có đồ ăn tận miệng, Tại Trung cẩn thận ngẫm lại, cậu cũng không có gì để phàn nàn.

Mặt trời lên cao, ánh nắng làm không khí ấm lên rất nhiều, Tại Trung cảm thấy vậy mới chậm rãi rời giường.

Hồng Lăng cười cậu càng lúc càng lười rồi, Tại Trung cười Hồng Lăng càng ngày càng không có quy củ. Ngươi một câu, ta một câu, tốn không biết bao nhiêu thời gian. Sau khi đứng dậy, Tại Trung liền đi ăn điểm tâm, bộ đồ hôm qua Liên Dạ đưa tới cũng đã ở bên cạnh, chỉ đợi đến buổi tối liền đi ra ngoài.

“Trước kia xem tivi thấy mấy nhân vật chính có quyền cũng giả bộ cải trang ra ngoài, hiện giờ mình cũng như thế, hi hi, nghĩ là muốn chơi rồi.” Tại Trung lấy bộ quần áo lật qua lật lại xem.

“Hoàng phi lại nói những điều mà nô tài nghe không hiểu rồi.” Hồng Lăng chọc ghẹo, trên tay còn bê đĩa cam.

Tại Trung chuẩn bị xong trang phục, nhướn mi nói: “Cũng chính là kịch ở đây đó, chính là diễn kịch của các ngươi ấy.”

“Cái này nô tài cũng biết, đêm nay là hội hoa đăng, nghe nói cũng có kịch hí. Đến lúc đấy nếu Hoàng phi muốn đi xem liền bảo Điện hạ đưa người qua.” Hồng Lăng nói xong, tiến lên kéo Tại Trung ngồi xuống: “Lại nhìn mấy thứ trang phục này, nhìn muốn xuyên thấu.”

“Suốt ngày mặc trường sam này, ta thấy chẳng ở đâu có cái thể loại này a! Như ca ca có mặc như thế này đâu, ta thích như của ca ca cơ, nhưng trong cung các ngươi không cho ta mặc.” Vừa nghĩ tới cậu lại phải mặc cái áo thêu hoa sen dài lê thê kia, Tại Trung mặt đen sì, cậu còn muốn mặc áo giáp như Tướng quân cơ. Nhớ những ngày còn nhỏ chơi trò tướng quân đánh trận, cậu như si mê mấy bộ quần áo tướng quân trong trò chơi đó.

Chợt nhớ tới cậu chẳng thể nào cày game được nữa rồi, thật không khỏi tiếc hận.

Mà giờ khắc này trong cung.

“Hinh nhi, đem trường sam ta đã chuẩn bị ra đây.” Thiên Hậu trang nghiêm ngồi trong tẩm cung của Duẫn Hạo.

Duẫn Hạo nhíu mày. “Mẫu hậu, trẫm đã chuẩn bị rồi.”

“Thôi đi, ta sớm vì ngươi mà chuẩn bị, còn có cả cho Tại Trung nữa. Hinh nhi, trình lên cho Thiên Đế nhìn rõ.” Thiên Hậu nhướn mi, để cho thị nữ Hinh nhi dâng trường sam đến trước mặt Duẫn Hạo, một kiện áo sắc màu ánh trăng thư thái giống hệt thư sinh.”

Duẫn Hạo sau khi nhìn thấy thì lạnh mặt: “Mặc thứ này, không khỏi khoa trương.”

“Đêm hôm khuya khoắt, ai nhìn các ngươi.” Vung tay lên, Thiên hậu vẻ mặt không thương lượng: “Ngươi cũng biết Mẫu hậu vì ngươi và Tại Trung bỏ bao nhiêu tâm tư chuẩn bị những thứ này? Hơn nữa, mặc những bộ quần áo khác hiển hiện rõ phú quý thì làm gì, mặc những đồ này mới càng lộ ra sự cao quý thoát tục.” Duẫn Hạo không có gì để nói lại, như là đồng ý đi đón Tại Trung về, một bộ quần áo này cũng có là gì.

Chỉ là, vì sao bản thân lại đồng ý.

Hắn bất quá chỉ là bất đắc dĩ mới lấy Hoàng phi mà thôi.

Duẫn Hạo cười nhạt, có chút tự giễu, tiếp nhận chén trà cung nữ đưa tới, nhấp một ngụm, thật lâu không nói gì.

Trong cung bí mật rất nhiều.

Bất kể là ngươi ra mặt, hay ngươi âm thầm, đều cất giấu bí mật, trong nội tâm đều có một mảng dơ bẩn, vô tận theo năm tháng, càng lâu càng dài dằng dặc. Đó là vô số những uất ức chồng chất lên căm hận cùng không cam lòng, một khi được lợi một khi bị vứt bỏ, há có thể làm người hưởng phúc lâu dài. Người ra mặt chèn ép người bên dưới, người bên dưới áp chế đồng loại nhu nhược, cắn nuốt đối phương, không cho một nhát chí tử quyết không thể bỏ qua.

Sự tranh đấu của các cung nữ cực kỳ kịch liệt.

Vạn nhất một nữ tử này vốn bị khi dễ trở thành tài nhân hoặc phi tử, cả hậu cung này liền máu chảy thành sông, mà những điều này Thiên Đế vĩnh viễn không biết được.

Chính là như lúc này, mấy cung nữ khác đang dồn Đạp Tuyết vào chân tường, nàng trời sinh tính nhu nhược, lại nhu thuận dễ nhìn, tự nhiên trở thành đối tượng để các cung nữ khác ghen tị, khi dễ. Mỗi tháng lương bổng nhận được bị vơ vét không ít, còn thường xuyên bị sai bảo làm nhiều việc, ngoại trừ mỗi cây trâm thiếp thân mang đi, còn lại những thứ đáng giá đều bị đoạt đi. Con diều cũng bị xé nát, bất luận nàng làm gì đều chỉ có thể yên lặng tiếp nhận sự ức hiếp như vậy,.

Không có ai có khả năng giúp nàng…
Không có ai…

Bị đẩy ngã xuống đất, toàn thân đau đớn, nàng ẩn nhẫn nước mắt.
Thế nhưng mà…
Người kia, vị đại nhân kia…

“Xương Mân… Đại nhân…” Trong lòng nàng lẳng lặng nhớ kỹ, cây trâm giữ trong ngực, một lần gọi tên nào dám gọi thẳng danh tự. Nàng có thân phận thấp hèn như vậy, sao có thể cùng y nói chuyện, nào có thể thổ lộ với y những khổ sở này. Nước mắt lã chã rơi xuống, nàng vốn không muốn tiến cung, nhưng vì mẫu thân nàng không thể không tiến cung. Nàng báo ân, cũng là đến trả tình.

“To gan! Là người cung nào?! Dám hồ đồ ở đây, kinh động đến Bệ hạ!!” Thanh âm thị vệ lạnh như băng khiến một đám cung nữ sợ tới mức nhao nhao quỳ xuống.

Duẫn Hạo nhướn mi, bộ dạng giống như không vui.

“Bệ hạ tha mạng, nô tỳ là cung nữ Ngự thiện phòng, hôm nay ở đây là vì có tiện tì đã lấy trộm thứ đồ. Chúng nô tỳ nhìn thấy một cây trâm quý, liền nghĩ nha đầu kia đã lấy trộm từ một vị quý nhân nào!” Một người cung nữ lớn tuổi vội vàng nói, thanh âm run rẩy, “Chúng nô tỳ chỉ muốn nàng giao cây trâm, trả cây trâm cho chủ nhân! Xin Bệ hạ tha mạng!”

“Như thế đưa ra phòng tạp dịch là được rồi.” Duẫn Hạo nhíu mày: “Ở đây làm loạn còn ra thể thống gì.”

“Chúng nô tỳ biết sai rồi.”

“Không phải!” Đạp Tuyết nằm rạp trên mặt đất, chật vật cả buổi chống người đứng dậy. “Không phải… Nô tỳ không ăn trộm… Nô tỳ, cây trâm ấy là của nô tỳ… Thỉnh Bệ hạ minh giám…”

Các cung nữ khác vội vàng kêu: “Ngươi một tiện tỳ, lấy đâu ra thứ này, đây rõ là cây trâm quý!”

“Bệ hạ, cây trâm này… là Tư Tế đại nhân đã từng, tặng cho mẫu thân nô tỳ… Bệ hạ…” Nàng cúi đầu xuống, nước mắt không ngừng: “Bệ hạ, mẫu thân nô tỳ từng là cung nữ…”

Duẫn Hạo kinh ngạc, kêu người cầm cây trâm tới.

Mây trắng cát tường, hoa lại không hoa, đích thật là ngọc trâm lúc trước Thẩm Xương Mân tự mình làm, chỉ là, cây trâm này không phải ở trên tay nàng sao? Duẫn Hạo nhìn cung nữ nhỏ, nhàn nhạt hỏi: “Mẫu thân ngươi, tên gì…”

“Mẫu thân của nô tỳ, là Thiên Diên.”

Hay chữ này, xẹt qua lồng ngực, nhói đau.

Duẫn Hạo đưa mắt nhìn Đạp Tuyết, rồi lại không đành lòng nhìn.

Xương Mân a Xương Mân.

Ngươi nếu biết, nữ tử ngươi nhớ mong, đã sớm gả cho người khác, sinh con dưỡng cái.


Ngươi sẽ có vẻ mặt nào. 

Jun 20, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 43

Chapter 43
Tuy nhà này là của Kim Jaejoong, nhưng cậu rất ít khi về, đồ dùng hằng ngày thiếu đủ thứ. Jung Yunho đối mặt với căn nhà trống rỗng như vậy, trong đầu cũng trống trơn. Vì vậy ngày hôm sau, Shim Changmin liền biến thành lái xe, hai người chạy tới siêu thị càn quét một phen.
Jung Yunho còn ổn, Shim Changmin chính xác là một thiếu gia. Jung Yunho hỏi cậu loại giấy nào tốt, cậu không có hứng thú; Jung Yunho lại hỏi cậu mua chổi lau nhà loại lớn hay nhỏ, Shim Changmin ghét bỏ cách xa ba mét; mãi đến khi Jung Yunho kéo cậu tới khu thực phẩm, lúc này mới khơi gợi được hứng thú của thiếu gia.
Thiếu gia vô cùng sành sỏi việc ăn uống, đặc biệt là Kim Jaejoong thích ăn gì. Mặc dù rất nhiều năm rồi không ở cùng nhau, nhưng Shim Changmin vẫn dựa vào khứu giác sắc bén lấy một xe đồ ăn, sau đó chỉ chỉ quầy thu ngân, nhướn mày ý bảo Jung Yunho tự đi tính tiền.
“Em không đi giúp anh à?” Jung Yunho đẩy hai chiếc xe hàng, thật sự có chút quá sức.
Shim Changmin vẫy vẫy tay xoay người rời đi, không chút do dự: “Em đi lấy xe.”
Đối với cái người trời sinh đã có mệnh thiếu gia này, Jung Yunho cũng không trông cậy cậu có khả năng làm việc nội trợ. Chính anh còn thôi, nếu thêm Shim Changmin gây phiền phức, đoán chừng Kim Jaejoong vừa về sẽ trực tiếp đuổi hai người bọn họ đi.
Vậy nên ngài Jung Yunho toàn năng trong mắt người ngoài, lúc này đang xắn ống quần, ngồi xổm xuống mà lau chùi.
Ánh mắt của Shim Changmin vẫn luôn dừng trên người Jung Yunho, mãi đến khi nhìn đến mệt mỏi, lúc này mới tao nhã nằm ngửa trên ghế salon, tiện tay cầm cốc nước lên uống. Uống xong một ngụm, mới chậm rãi châm chọc: “Anh xác định anh làm như vậy có tác dụng? Nếu em là Jaejoong hyung, lúc em về mà nhìn thấy anh biến căn nhà thành thế này, em nhất định sẽ đá anh ra khỏi nhà.”
Jung Yunho mệt đến đầu đầy mồ hôi, nghe Shim Changmin nói không khỏi sửng sốt: “… Sao, sao có thể? Anh làm rất tốt mà, em nhìn sàn nhà xem, sạch thế kia cơ mà!”
“Đúng vậy, rất sạch.” Shim Changmin ngay cả khinh bỉ cũng lười, mắt nhìn sang chỗ Jung Yunho vừa lau gần như lại bị Jung Yunho giẫm bẩn hết: “Gọi điện cho công ty vệ sinh đi, dù sao cũng không ai biết, anh cứ nói là mình làm là được mà.”
Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của công ty vệ sinh, Jung Yunho rốt cuộc khiến căn nhà sáng rực lên. Shim Changmin nhân lúc mọi người dọn dẹp thì ăn ké ba ngày, cơm là Jung Yunho gọi mang đến, hai anh em ăn uống vui vẻ. Shim Changmin mặc dù cảm thấy tương lai của anh không khả quan cho lắm, nhưng vẫn rất chân thành chúc phúc.
Jung Yunho nghĩ Kim Jaejoong hẳn phải ngây người ở Mĩ một thời gian ngắn, vậy nên còn đi mua sách nấu ăn, lại nhờ người lên mạng download các video dạy nấu ăn. Anh vốn định chuẩn bị trước cho tốt, chuyện giặt quần áo ở khách sạn lần trước thật sự khiến anh mất mặt vô cùng. Chỉ cần nghĩ tới ánh mắt ghét bỏ của Kim Jaejoong, anh lại muốn đâm đầu vào đâu đó.
Ai ngờ mọi việc khó đoán, ngày thứ tư Kim Jaejoong liền từ Mĩ trở về. Có lẽ là doanh thu của Khúc chuyện xưa ở châu Á quá cao, khiến đám quỷ nước ngoài kia càng thêm tin tưởng khả năng hút tiền của Kim Jaejoong, tóm lại công việc lần này bàn bạc rất thuận lời, tâm tình Kim Jaejoong cũng không tồi.
Lúc Kim Jaejoong trở lại Seoul, sắc trời đã rất tối. Trợ lý lái xe đưa cậu đến dưới lầu, Kim Jaejoong lưng đeo một balo du dịch đơn giản nhẹ nhàng xuống xe, ngửa đầu liền thấy phòng khách nhà cậu đang toả ra ánh sáng màu da cam. Tim Kim Jaejoong đập mạnh, một cảm xúc không nói thành lời lan toả dưới đáy lòng, cậu đại khái đoán được người trên tầng là ai.
Kim Jaejoong đứng dưới tầng rất lâu, như thể không biết đường đi lên. Cậu vẫn không nhúc nhích, bóng dáng gầy gầy dưới ánh đèn đường yếu ớt tạo thành một cái bóng thật dài.
Lúc còn trẻ chỉ biết liều mạng làm việc, không biết cái gì gọi là nhà, về sau Jung Yunho cho cậu một mái nhà, sau nữa… Kim Jaejoong nheo mắt lại, dù đây chỉ là ánh sáng yếu ớt, hiện giờ cũng có thể khiến mắt cậu đau nhức.
Mũi và mắt chua xót, khiến tầm nhìn cậu mông lung, lại mang theo chút hoảng hốt. Đây như thể Jung Yunho thắp một chiếc đèn trong lòng cậu, sợ cậu tối về, tìm không thấy đường về nhà.
Nhưng những hành động hạnh phúc giả dối kia dù sao cũng chỉ là hành động giả dối.
Sắc trời càng ngày càng tối, trợ lý sớm đã về. Cũng không biết Kim Jaejoong đã đứng ở đây bao lâu, mãi đến khi ngọn đèn trong phòng khách đột nhiên tắt phụt, cậu cũng không rời mắt khỏi nơi đó.
Cửa thuỷ tinh ở hành lang tầng một đột nhiên mở ra, Jung Yunho xách một túi rác đi tới. Anh đi dép lê, mặc quần đùi rộng thùng thình và áo ba lỗ, tóc tai lộn xộn, nhìn có chút sa sút tinh thần. Nhưng kỳ thật cũng còn may, vì mắt anh vẫn rất tinh, ngay khi anh nhìn thấy người đứng đối diện kia, mắt anh đột nhiên sáng rực lên.
Kỳ thật bọn họ tách ra cũng không quá ba bốn ngày, hơi thở của Kim Jaejoong ngày ấy dường như vẫn còn bên tai. Nhưng chỉ một khung cảnh đơn giản, Kim Jaejoong vai đeo balo, lặng yên đứng đó, cậu ngẩng đầu nhìn lên nhà của họ, nơi đã từng chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc của hai người. Jung Yunho rốt cuộc không đi nổi nữa, anh lặng yên đứng đó, đờ đẫn nhìn Kim Jaejoong, trong đôi mắt kia không còn gì khác nữa. Anh ngóng trông Kim Jaejoong, ngóng trông thế giới của mình.
Cuối cùng Kim Jaejoong cũng thu ánh mắt lại. Cậu xoay người định về nhà, mắt liền nhìn thấy Jung Yunho đứng đó như tượng.
Có lẽ là trong lòng đã sớm nắm chắc, vậy nên lúc nhìn thấy anh, Kim Jaejoong cũng không quá giật mình.
Ngược lại Jung Yunho vừa thấy cậu quay đầu, cả người liền cứng đờ. Anh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lại ngơ ngác cùng Kim Jaejoong nhìn nhau vài giây, mãi đến khi Kim Jaejoong chủ động mở miệng nói chuyện với anh.
“Xuống tầng vứt rác à?” Kim Jaejoong chỉnh lại balo, ánh mắt lướt qua túi rác trong tay Jung Yunho.
Jung Yunho không nghĩ tới câu đầu tiên Kim Jaejoong nói với anh lại như vậy, đơn giản mà tuỳ ý, như thể bọn họ vẫn còn ở bên nhau. Anh vốn còn nghĩ kỹ một loạt lý do thoái thác, cuối cùng đều vứt đi. Anh chỉ sững sờ giơ đồ trong tay lên: “Ừ, trong nhà hai ngày nay không vứt rác rồi, tớ vừa dọn dẹp qua.”
Bọn họ vốn đã có thể tự nhiên trò chuyện với nhau, nhưng qua đêm hôm đó, dường như có thứ gì đó vô hình ngăn cách giữa hai người bọn họ. Jung Yunho cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy, vì vậy anh nhanh chóng chạy tới vứt rác, quay lại liền cầm lấy balo trên vai Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong ra sức nghiêng người đi, tránh tay Jung Yunho: “Sao cậu lại đến đây?”
Jung Yunho không đáp lời cậu, mà vươn tay muốn giật lấy balo. Sức anh vốn lớn, dáng người lại bỏ xa Kim Jaejoong. Nếu anh muốn giật, Kim Jaejoong làm sao có thể địch lại anh.
Jung Yunho xách balo của Kim Jaejoong, cười rất tự nhiên, còn mang theo vài phần ngây ngô: “Cậu còn phải uống thuốc Đông y mà. Trung y khi điều trị cẩn phải chú ý chăm sóc bổ dưỡng, về sau những thứ nặng thế này cậu đừng động vào, để tớ cầm.”
Lời này cũng không phải nói linh tinh. Ngày đó sau khi bọn họ khám Trung y ở Hàng Châu, người ta còn đặc biệt dặn dò, nói gan Kim Jaejoong có vấn đề, phải chữa trị cẩn thận. Jung Yunho nghe xong liền nhớ kỹ, không dám qua loa, còn cầm quyển sổ nhỏ ghi lại những gì ăn thì bổ, cái gì ăn thì không tốt.
Đây là đại sảnh dưới khu chung cư, người đi qua ai cũng ngoái lại nhìn. Kim Jaejoong dù gì cũng là người nổi tiếng, đứng ở đây giằng co với người khác quả thật rất khó nhìn.
Vậy nên hai người bọn họ lên lầu, Jung Yunho ân cần ấn thang máy cho cậu, sau đó lại chủ động đi lên mở cửa. Anh không nhìn Kim Jaejoong, dùng vân tay mình mở khoá.
Trong nháy mắt, dưới đáy mắt Kim Jaejoong hiện lên một tia ấm áp. Nhưng Jung Yunho không thấy được, anh đang hưng phấn nhìn ngón áp út của mình, ngón tay này đã từng đeo nhẫn cưới của anh và Kim Jaejoong, hiện tại anh lại dùng ngón tay này để mở cửa nhà bọn họ.
Kim Jaejoong vào cửa, mùi thuốc Đông y đậm đặc liền xông vào mũi. Cậu cau mày đi đến phòng bếp nhìn, chỉ thấy một đống lớn vỏ thuốc Đông y đang vứt trên kệ bếp, trên bếp gas bằng thuỷ tinh đen bên trái có một ấm sắc thuốc nho nhỏ đang được hầm. Ấm thuốc này được tạo hình rất truyền thống, ngoài màu đỏ tía, vòi ấm đang toả ra khói trắng mờ mịt.
Jung Yunho không đợi Kim Jaejoong mở miệng, anh đã tự thú. Nhưng trên mặt anh không nhìn thấy thứ gì gọi là tự thú, anh rõ ràng đang tranh công: “Tớ học sắc thuốc, tớ mang hết thuốc tháng này về cho cậu rồi, về sau hàng ngày tớ sẽ sắc thuốc cho cậu, uống thuốc mới sắc sẽ tốt hơn.”
Kim Jaejoong đóng cửa phòng bếp lại: “Hàng ngày?”
“Ah, ừ…” Jung Yunho đi theo Kim Jaejoong ra phòng khách, trước rót cốc nước cho cậu, hành động này như thể Kim Jaejoong mới là khách: “Tớ biết rõ cậu giờ đang nghĩ gì trong lòng. Cậu yên tâm, tớ sẽ không quấn quít cậu. Lời cậu nói ngày đó, tớ vẫn nhớ kỹ, nhưng cậu còn chưa nói, sau này chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?”
Kim Jaejoong cau mày, mang theo sự cẩn thận quan sát anh.
Jung Yunho nhếch miệng cười, nụ cười kia nhìn có chút buồn: “Tớ nói thật lòng mà, làm bạn thì làm bạn, dù sao đời này tớ cũng chẳng có mấy người bạn có thể thổ lộ tình cảm. Nhưng cậu cũng đừng quá xa cách tớ, nếu là bạn, vậy thì phải giống như bạn bè thật sự. Thuốc này là Shim Changmin sắc cùng tớ, mấy ngày nay cậu nhóc cũng nghiên cứu với tớ. Bọn tớ đều hi vọng cậu mau chóng khoẻ, chuyện quá khứ của chúng ta không nhắc tới nữa, cậu để tớ giúp cậu chữa bệnh cho tốt, tớ cũng dễ chịu hơn.”
Lời này anh đã sớm học thuộc lòng, cũng được Shim Changmin xét duyệt thông qua. Đòn này anh ra quá bất ngờ, Kim Jaejoong căn bản không biết nên phản ứng thế nào, cậu nghe mà sững sờ, nói cho cùng cậu vẫn không thể tin được Jung Yunho có thể nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Đêm hôm đó cậu nhìn Jung Yunho ngồi xổm khóc bên đường, cảnh đó quả thật như đang cầm dao cắt từng miếng thịt của cậu. Cậu nhìn thì khó chịu, mà không nhìn thì lại không nỡ. Đó là lần đầu tiên Jung Yunho không để ý đến hình tượng mà khóc lớn vì cậu, là thứ mà cậu hy vọng xa vời nhiều năm, mà mãi đến khi cậu rời đi mới có được.
Jung Yunho đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp, bên trong truyền đến tiếng lách cách không dứt, sau đó chỉ thấy anh bưng một bát cháo gà đi ra.
Từng hạt gạo màu trắng được đun đến quyện với nước gà, trong cháo còn thả ít thịt gà thái nhỏ, Jung Yunho lại rắc thêm chút hành hoa bên trên, múc vào trong bát sứ màu trắng, bưng ra cho Kim Jaejoong.
“Còn chưa ăn cơm đúng không? Cậu ăn chút cháo gà lót dạ trước, muốn ăn cái gì giờ tớ đi mua cho cậu.” Jung Yunho nói xong liền lấy chìa khoá xe, quay đầu lại thấy Kim Jaejoong còn bưng bát cháo không nhúc nhích, “Nóng à? Vậy đừng ăn vội, đặt đó nguội rồi hãy ăn.” Jung Yunho rất cẩn thận cầm miếng lót giúp cậu bưng bát cháo, lại mang chút dưa muối đã chuẩn bị tốt ra. Làm xong hết thảy mới thoả mãn đi ra ngoài.
Kim Jaejoong nhìn anh đi giày, nhịn không được mở miệng hỏi: “Cậu định mua ở đâu?”
“Tớ quên mất. Đúng rồi, cậu muốn ăn gì?” Jung Yunho đứng ở cửa, tay vẫn còn giữ nguyên động tác mở cửa: “Có muốn ăn hải sản không? Hay là cơm thịt bò cay?”
Kim Jaejoong còn muốn nói gì, đột nhiên dừng lại, nửa ngày sau mới vô lực nói: “Cậu đi ra ngoài như vậy nhỡ bị người chụp được thì sao? Lúc tớ vừa về, bên ngoài còn có phóng viên đấy.”
Jung Yunho cười cười lắc lắc chùm chìa khoá xe, nụ cười kia tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh: “Chìa khoá xe của Changmin. Mấy ngày nay tớ vẫn dùng xe này, phóng viên không ai biết cả.”
Anh nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, sau đó quay đầu lại, hỏi: “Cậu còn chưa nói cậu muốn ăn gì mà.”
Kim Jaejoong hiện giờ nào còn tâm trạng ăn gì, trong lòng cậu rối loạn, tuỳ tiện chọn vài món, Jung Yunho nghe được chỉ thị, lập tức vui vẻ làm theo.
Kim Jaejoong ngồi trên ghế salon, nhìn bóng dáng Jung Yunho biến mất. Lúc cửa đóng lại, cậu thật sự có xúc động đi lên đổi mật khẩu, nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải bát cháo nóng hổi kia, cậu lại mềm lòng, nhìn chằm chằm đồ ăn một hồi, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều chuyện trước kia.
Những quá khứ tốt đẹp hạnh phúc kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt, chỉ là hiện thực tàn khốc không nhân nhượng chúng. Kim Jaejoong trơ mắt nhìn tình cảm của mình bị người đánh cho vỡ tan, hôm nay ngay ở đây, người ngồi cạnh cậu lại vẫn là người đó.
Kim Jaejoong bưng bát cháo, không chút để ý húp một ngụm.
Vị mặn khủng khiếp lập tức tràn ngập vị giác của cậu, Kim Jaejoong vội vàng tìm thùng rác, nhổ cháo trong miệng ra, sau đó tìm nước uống.
Hương vị này người bình thường quả thật không thể nào chịu được, Kim Jaejoong hoài nghi Jung Yunho có lẽ đã đổ cả túi muối vào, bằng không sao lại mặn như vậy.

Uống hết hai cốc nước, Kim Jaejoong mới rửa sạch vị muối trong miệng. Cậu đi đến phòng bếp, nhìn nồi cháo gà được đặt trên bếp giữ ấm. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cũng không tệ lắm.

Jun 19, 2015

[RLYJ10Y] Chapter 42

Chapter 42
Đêm hôm đó, đại khái lúc hơn mười một giờ, Shim Changmin đột nhiên gọi điện thoại tới, tựa như đã tính trước. Trong điện thoại chỉ hỏi bệnh tình của Kim Jaejoong, nhưng gọi tới lúc này, hiển nhiên đã biết cái gì.
IQ của Shim Changmin rất cao, tình cảm cũng không ít, thời điểm này không nói không hỏi cũng là vì cậu bất đắc dĩ không còn cách nào. Chuyện giữa hai người hyung của cậu lúc nào cũng ồn ào đến kinh thiên động địa, rõ ràng chỉ là người bình thường, khi rơi vào tình yêu lại tuyệt không bình thường, chỉ một tác động nhỏ cũng đủ để khơi lên ngàn tầng sóng.
Shim Changmin chưa bao giờ đánh giá xem giữa Kim Jaejoong và Jung Yunho ai đúng ai sai, chỉ hi vọng bọn họ có thể sống cho tốt, dù có ở bên nhau hay không.
Cậu nằm trên giường đã sắp ngủ, Park Yoochun lại đột nhiên gọi điện tới, nói với cậu Jung Yunho khóc ở bên đường. Shim Changmin cũng không phải chưa từng thấy Jung Yunho khóc, nhưng lại ở bên đường, hình ảnh này thật sự có chút trừu tượng. Tuy vậy tâm tình cậu cũng trầm xuống, bởi vì cậu biết rõ việc này chứng tỏ cái gì.
Jung Yunho không chút cố kỵ rơi lệ, còn có thể vì ai.
“Sao anh biết Yunho hyung khóc?”
Park Yoochun thản nhiên nói: “Jaejoong hyung trốn ở một bên nhìn thấy.”
Shim Changmin thở dài, trong lòng đột nhiên rối loạn. Cậu cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy hai người kia rất giỏi giày vò.
Cậu cúp điện thoại Park Yoochun, không do dự quá lâu liền gọi cho Jung Yunho.
Gọi năm cuộc không ai nghe, Shim Changmin trong lòng càng ngày càng bất an, mím môi gọi cuộc thứ sáu. Đợi hơn mười giây, điện thoại rốt cuộc kết nối, giọng lạnh lùng của Jung Yunho truyền tới: “Alo?”
Shim Changmin vốn nhẫn nhịn một bụng đầy lời muốn nói, nhưng đến trước mắt lại cố nuốt trở lại: “Bệnh của Jaejoong hyung, bác sĩ nói thế nào?”
“Bệnh do uống rượu trường kỳ, phải chữa từ từ.”
Shim Changmin đang nhanh chóng tìm kiếm thông tin từ trong giọng của anh, nhưng Jung Yunho chỉ bình thản nói một câu như vậy, khiến người có cảm giác anh đang mệt mỏi, không muốn nhiều lời.
Shim Changmin liếc bên ngoài cửa sổ, cảm thấy đêm nay trời tối đen như mực, lúc này vô cùng tĩnh mịch.
Đại khái một phút sau, Jung Yunho mới phá vỡ sự yên lặng. Anh chủ động nói với Shim Changmin: “Anh tối mai lên máy bay, em nếu không có việc gì thì tới sân bay đón anh. Đồ của anh có lẽ tương đối nhiều, thuốc đông y tháng sau của Jaejoong anh mang về hết.”
“Hàn Quốc cũng có tiệm thuốc Trung y, cầm phương thuốc trở về bốc thuốc không được sao?”
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không có ý gì khác. Nhưng Jung Yunho lại đột nhiên im lặng, hồi lâu không nói gì.
Đầu kia điện thoại lặng ngắt, Shim Changmin thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Jung Yunho. Hồi lâu sau, giọng anh mới một lần nữa truyền đến, nghe lại vô cùng bình tĩnh: “…Anh không muốn, lại tiếp tục không liên hệ.”
Shim Changmin thẳng người, nửa ngày sau mới tìm lại giọng nói của mình: “Vậy được, tối mai em ra sân bay. Máy bay của hyung là khi nào?”
“Chín giờ hai mươi đến Seoul, số chuyến bay lát anh gửi cho em.”
Sau đó anh liền cúp điện thoại.
Tay Shim Changmin cầm điện thoại hơi run rẩy. Cậu nằm trên giường ngẩn người hồi lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào có thể nhìn thấy một bóng dáng trong phòng, lặng lẽ, u ám.
Shim Changmin luôn là một người rất ổn trọng, lòng dạ cậu rất sâu, lúc này lại nổi lên gợn sóng, vậy nên cậu cả đêm ngủ không ngon, tỉnh giấc rất nhiều lần.
Cũng không biết Jung Yunho nghĩ như thế nào, lúc đi ra khỏi sân bay, ngoài hành lý còn đẩy thêm bốn thùng giấy to. Shim Changmin đứng ở nơi ít người, hồn nhiên khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định đi tới giúp.
Mấy thùng đồ của Jung Yunho thật sự rất gây sự chú ý, Shim Changmin cảm thấy cậu như đang đón thân thích từ quê lên. Hai người cùng bê đồ đặt vào trong xe, cũng may thuốc không nặng. Shim Changmin khởi động ô tô: “Jaejoong hyung đâu rồi? Không về à?”
Tay Jung Yunho đang thắt dây an toàn dừng lại thoáng chốc, miệng lại nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy đi Mĩ bàn công việc, chuẩn bị cho một bộ phim.”
“Phim mới à?”
“Ừ. Sao vậy, có hứng thú à?”
Shim Changmin phát hiện Jung Yunho đang thăm dò nhìn mình, không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh liền đoán ra.
“Có hứng thú chứ, lúc chiếu phim em nhất định dẫn bạn gái đi xem.” Shim Changmin lấy một gói thuốc lá từ trong túi, ném lên đùi Jung Yunho: “Muốn hút thì hút đi.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Em không có vấn đề gì.”
Jung Yunho lấy một điếu ra nghịch trong tay, cũng không hút, nghịch chán lại cười.
“Changmin, hyung rất ngốc đúng không?”
Shim Changmin ra vẻ chân thành suy tư một chút: “Thỉnh thoảng thôi.”
“Anh hiện tại lại cảm thấy mình rất ngốc, lúc trước cũng ngốc.” Jung Yunho châm thuốc, dùng sức hít một hơi: “Mấy tên nhóc các em! Đặc biệt là em đấy, bao nhiêu năm qua chẳng thay đổi, vẫn hư hỏng như vậy.” Anh nói xong đột nhiên lại nở nụ cười. Shim Changmin liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy anh cười vô cùng đắng chát, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái.
“Anh còn nhớ rõ em không thích Jaejoong nhất, không có việc gì lại nói linh tinh kích thích cậu ấy.”
Shim Changmin vội vàng đầu hàng, tội danh này cậu không dám nhận: “Lời này không thể nói lung tung nha hyung! Em không thích Jaejoong hyung lúc nào, em sợ anh ấy còn không kịp.”
Jung Yunho nghe xong bật cười: “Em bình thường ngay cả điện thoại cũng không gọi, Jaejoong hyung của em sẽ đau lòng đấy.”
Shim Changmin biết rõ anh còn có hàm ý khác, vậy nên gật gật đầu, xem như biết.
“Về sau thân thiết với cậu ấy một chút. Quan hệ của hai người cũng không phải không tốt, cậu ấy thương em như vậy, lúc trước cũng đối xử với em tốt nhất.” Điếu thuốc của Jung Yunho mới hút được hơn nửa đã bị anh vứt đi, “Đừng đi đường này, đi đường kia đi.”
“Đây là đi đâu?”
“Chỗ ở hiện tại của cậu ấy.” Jung Yunho đang nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên quay lại liếc Shim Changmin. “Chính là căn nhà lúc trước bọn anh còn ở chung.”
Đại khái là giờ đã muộn, trên đường đi cũng không bị tắc đường, Shim Changmin không nhanh không chậm lái xe vào trong tầng hầm ngầm đỗ xe. Cậu rời khỏi giới giải trí cũng gần một năm rồi, truyền thông hiện tại gần như không biết nhãn hiệu xe của cậu, Jung Yunho ngồi xe cậu quả thật rất an toàn.
Shim Changmin nhìn Jung Yunho thuần thục nhập mật mã và dấu vân tay, đợi lúc cửa mở ra, cậu quả thật không chỉ giật mình đôi chút.
Tình huống sau khi Jung Yunho và Kim Jaejoong chia tay, mấy người bọn họ đều biết. Căn nhà này vốn đặt dưới tên Kim Jaejoong, nhưng nhiều năm như vậy vẫn không đổi mật mã, ngay cả dấu vân tay của Jung Yunho cũng còn lưu giữ.
Shim Changmin cũng không phải thiếu niên vô tri, tình yêu đến cùng vĩ đại thế nào, cậu không phải không biết. Tình yêu trước mặt sự thật luôn yếu ớt vô cùng, nhưng hôm nay lại có một người ngốc nghếch, dùng vân ngón tay khiến cậu sững sờ.
Cậu ngồi trên ghế salon trong phòng khách, nhìn Jung Yunho vội vàng ra vào. Căn nhà này không khác gì so với lần cậu đến mấy năm trước, dường như chưa hề thay đổi.
“Hyung, anh nghỉ một lát đi, ngày mai lại thu dọn.”
Jung Yunho đặt hai túi to đùng ra cửa: “Lát thuận tay vứt xuống dưới hộ anh.”
Shim Changmin cười rộ lên, Jung Yunho đảm đang như vậy cậu lần đầu tiên thấy, vì vậy trêu ghẹo nói: “Sao vậy, hyung còn định ở lại đây luôn à? Cũng biết dọn dẹp cơ đấy.”
Jung Yunho cũng cười theo, nhưng mà cười có chút buồn rầu: “Đúng vậy, anh định mặt dày mày dạn ở lại, em thấy sao?”
“Hả?” Shim Changmin cho là mình nghe nhầm: “Ở đây? Vậy Jaejoong hyung… Anh ấy có biết không?”
Jung Yunho xoa xoa tay, thở dài nói: “Không biết, anh còn chưa dám nói cho cậu ấy biết, vậy mới phải tìm em thương lượng.”
Shim Changmin không cười nổi nữa, cậu đột nhiên hiểu ra hôm nay Jung Yunho rốt cuộc có vấn đề ở đâu. Anh thay đổi, tuy còn chưa rõ thay đổi chỗ nào.
Jung Yunho lắc đầu, không nói thêm nữa.
Anh cũng chẳng cần nói nhiều, Shim Changmin tất nhiên sẽ hiểu. Bọn họ là anh em nhiều năm, thời gian ở cùng nhau so với sống cùng cha mẹ còn nhiều hơn. Nếu nói người hiểu rõ anh, ngoài Kim Jaejoong ra thì chỉ còn Shim Changmin.
Shim Changmin chăm chú nhìn Jung Yunho, muốn biết anh đang nói thật hay nói đùa. Không nghĩ tới Jung Yunho lại nở nụ cười với cậu, sau đó nói: “Việc giữa anh với Jaejoong kỳ thật không giấu được mấy đứa. Anh biết rõ em cũng biết rồi, Yoochun nhất định cũng biết. Anh biết việc này đều do anh, giờ nói những lời này, anh cũng hiểu được không có ích gì. Là anh đuổi cậu ấy đi, hiện tại lại muốn cậu ấy trở về… Đừng nói mấy đứa, ngay cả anh cũng cảm thấy mình vô lý.”
Shim Changmin im lặng hồi lâu, quả thật không định phản đối: “Nhưng mà đây là chuyện giữa anh và Jaejoong hyung, bọn em không phải hai người, vậy nên không hiểu.”
“Đúng vậy, anh biết tìm em thương lượng là hợp lý nhất mà. Em tên nhóc này chẳng giống bọn anh, em sống mà hiểu quá rõ ràng, còn rõ ràng hơn bọn anh.” Jung Yunho dừng lại thoáng chốc, giọng hơi hạ xuống: “Jaejoong ngày hôm qua nói rõ hết với anh, cậu ấy không muốn cùng anh… Không muốn cho anh cơ hội nữa. Nhưng anh đã suy nghĩ cả đêm… Anh, anh biết rõ mình không nên tiếp tục trêu chọc cậu, vốn là lỗi của anh. Nhưng người không thể phạm sai lầm sao? Chẳng lẽ chỉ vì mắc lỗi một lần là phải buông tha cho cả đời à? Lúc trước là anh ích kỷ, anh thật sự ích kỷ! Anh thật sự đã nghĩ như vậy mới tốt cho bọn anh, nhưng em nhìn bây giờ xem…”
Shim Changmin nhìn anh hồi lâu, đột nhiên không hiểu sao cười rộ lên: “Hyung, bây giờ anh định làm gì? Chẳng lẽ anh còn muốn tiếp tục như vậy? Đi cầu xin Jaejoong hyung?”
Cậu thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Việc lúc trước ai chẳng rõ, Kim Jaejoong làm sao có thể tha thứ cho anh.
“Đây không phải là việc có mắc lỗi hay không, mấu chốt là anh mắc lỗi gì. Em, em thật sự không nghĩ anh còn có cơ hội ở bên Jaejoong hyung. Anh ấy đã như vậy rồi!” Shim Changmin có chút kích động vung tay, “Vì việc đó mà anh biến thành như vậy, anh cũng đều thấy rõ, vậy sao anh ấy quên được chuyện trước kia chứ?”
Jung Yunho lấy điếu thuốc ra, nghe Shim Changmin nói thì sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi phun khói thuốc ra: “Không quên được thì sao? Cậu ấy cũng không thể quên được anh mà. Anh cũng đâu có quên cậu ấy?”
Lời này rất tuỳ hứng, căn bản không giống với lời Jung Yunho sẽ nói.
Shim Changmin nhíu mày, cầm cốc nước lên uống một hớp: “Vậy giờ anh muốn như thế nào?”
Jung Yunho vẫn chậm rãi hút thuốc, nhìn về phía cửa có chút không yên lòng, nhưng Shim Changmin lại thấy được sự nghiêm túc dưới đáy mắt anh. Anh hút hơn nửa điếu thuốc, hai tay đặt trên đầu gối, cúi đầu nói: “Anh muốn làm tốt mọi chuyện thay cậu ấy. Nấu cơm, dọn phòng, cùng cậu ấy làm việc cậu ấy muốn. Nếu không làm được, anh có thể học, anh hiện tại chỉ muốn về nhà.” Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Shim Changmin, trong ánh mắt loé lên tia sáng: “Chính là nơi này, anh muốn dọn đến ở. Anh cũng không biết mình đến cùng là muốn làm gì.”
Shim Changmin như nghe được thứ gì rất kỳ lạ. Cậu không biết Jung Yunho vì sao đột nhiên biến thành như vậy, nhưng tình huống này thật sự không bình thường.
Jung Yunho sẽ không vô lý như vậy, Jung Yunho lại càng không vứt bỏ mặt mũi dù chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Tuy là vì Kim Jaejoong nhưng việc này cũng quá không thực tế. Nếu quả thật như lời anh nói, vậy anh căn bản đã biến thành người khác. Nhưng trên đời này làm gì có ai sẽ vì yêu mà thay đổi, chẳng qua chỉ là mấy lời lừa gạt người trong tiểu thuyết mà thôi.
“Em không ủng hộ anh sao?” Trong giọng Jung Yunho mang theo chút hồn nhiên khó hiểu.
Shim Changmin không nói gì, thậm chí còn không muốn nhìn anh.
Jung Yunho gật gật đầu, cũng không định miễn cưỡng cậu: “Được rồi, thời gian không sớm nữa, về đi.”
Shim Changmin cũng muốn về, nhưng lúc cậu đi tới cửa, đột nhiên dừng lại, nói đến cùng cậu vẫn không yên lòng: “Hyung, tình cảm không phải nói muốn là có được, cần gì phải như vậy?”
Jung Yunho lui ra sau một bước, dùng sức hít một hơi. Anh cảm thấy nhiều năm qua mình vẫn luôn mơ, hôm nay tỉnh mộng, anh rốt cuộc không còn khống chế được nữa.
Anh cười cười, giọng trở nên vô cùng kiên định: “Em không phải anh, vậy nên em không hiểu.”
Trong lòng Shim Changmin chìm xuống, biết rõ nói nữa cũng vô dụng, vì vậy đành phải về.

Jung Yunho nhìn cậu đi vào thang máy, lúc này mới đóng cửa lại.