Chapter 45
Tâm tình Jung Yunho bây giờ cũng bối rối ý
như lông mày đang nhíu chặt của Kim Jaejoong. Anh thật sự sợ hãi, rõ ràng Shim
Changmin đã nói sẽ chỉ phai màu đôi chút, sao giờ lại thành như vậy, một đống lớn
quần áo kia như vừa mò được từ trong hồ nước đen.
Anh rất gấp gáp muốn giải thích đây không phải
là ý của anh, nhưng Kim Jaejoong lại ngồi xổm xuống đưa lưng về phía anh, đống
quần áo vứt trong chậu gỗ siêu lớn phía trước, đủ loại màu sắc như cầu vồng đã bị
nhuộm đen.
Một lát sau, Kim Jaejoong đột nhiên hỏi: “Cái
áo đen này là của cậu?”
Jung Yunho nheo mắt, ra vẻ trấn định nói dối:
“Hình như là vậy, tớ nhìn thấy trong tủ quần áo, thấy chất vải rất mềm liền định
giặt qua rồi mặc sau.”
“Rất mềm?” Kim Jaejoong thật vất vả mới lôi
được chiếc áo phông từ trong đống quần áo ra, ném tới chân Jung Yunho, cả giận
nói: “Cái áo này đến cùng là ở đâu ra?”
Jung Yunho giả bộ như không nghe ra sự tức giận
trong giọng cậu, mạnh mẽ nở nụ cười đáp lời: “Tớ cũng không nhớ rõ, nhiều năm rồi
mà. Hay là, cậu dạy tớ giặt thế nào, giờ tớ giặt luôn, được không?”
Anh cho rằng Kim Jaejoong sẽ cười lạnh một tiếng,
hoặc dứt khoát không để ý tới anh nữa, không nghĩ tới Kim Jaejoong lại đá mạnh
vào chậu gỗ, nhìn anh chằm chằm, nhìn mãi đến khi khiến anh kinh hồn bạt vía.
“Sao cậu nhàm chán vậy.” Kim Jaejoong đột
nhiên yên lặng, xắn tay áo lên bê chậu gỗ đến vòi nước, đổ đầy nước vào trong.
Quần áo vừa mới bị nhiễm màu, nhưng đã ngâm một
giờ, Kim Jaejoong trong lòng lo lắng, không biết có giặt sạch được không. Cậu
tìm xà phòng và thuốc tẩy trong tủ dự trữ, sau đó đeo găng tay cao su bắt đầu
giặt quần áo.
Jung Yunho liền đứng sau cậu, ngây ngốc, lại không
biết làm sao, đây không phải kết quả mà anh muốn.
Nhưng hiện tại anh lại không dám đi lên hỗ trợ,
khí thế mà toàn thân Kim Jaejoong toả ra rất đáng sợ, như thể anh không phải
làm hỏng mấy bộ quần áo mà là đốt cả tủ quần áo của cậu.
“Jaejoong.” Jung Yunho đi đến bên cạnh cậu, nịnh
nọt ngồi xổm xuống, chuẩn bị giúp.
Kim Jaejoong không thèm nhìn anh lấy một cái,
tay dùng sức vò.
Jung Yunho áy náy lắc lắc cánh tay cậu, vô thức
làm nũng nói: “Đều là lỗi của tớ, là tớ ngốc, cậu đừng tức giận nữa được không?
Lần sau tớ nhất định sẽ chú ý.”
Kim Jaejoong lắc đầu: “Không cần, về sau đồ của
tớ cậu đừng có đụng vào.”
“…” Giọng điệu của cậu như vậy lại khiến cho Jung
Yunho trong lòng khó chịu vô cùng, nhưng anh lại không thể nói gì. Việc này quả
thật chỉ trách anh, đương nhiên càng phải trách Shim Changmin. Anh chỉ có thể
cười khổ nói: “Tớ thực sự không cố ý đâu. Cậu dạy tớ đi, tớ sẽ làm.”
“Không muốn.”
“… Đi mà đi mà, dạy tớ đi. Được không, Jaejoong?
Dạy tớ đi, tớ sau này kiểu gì cũng phải làm những việc này.”
“Vậy sao?”
Đáy mắt Jung Yunho hiện lên mừng thầm, lập tức
gật đầu: “Thật mà, cậu dạy tớ đi.”
Kim Jaejoong đột nhiên ném quần áo trong tay
vào trong chậu, vì dùng quá nhiều sức mà bọt nước bắn lên tung toé, hắt khắp
người Jung Yunho: “Bảo Shim Changmin dạy cậu ấy.”
Jung Yunho cứng đờ, há to miệng không biết
nên nói gì.
“Không phải rất giỏi sao? Anh em thân thiết
mà, giỏi rồi nên hợp tác tính kế tớ đúng không! Tớ biết ngay tên khốn nạn Park
Yoochun kia không đáng tin mà, về sau không thể nói với cậu ta bất kì chuyện gì
nữa! Sao hả? Có người giúp cậu, lực lượng mạnh rồi, vậy nên làm phiền cậu lần
sau tha cho quần áo của tớ được không? Từ ngày tớ từ Mĩ về, cậu nói với tớ những
lời kia, tớ biết ngay cậu không tự nghĩ ra kế này. Không nghĩ tới a, tớ mở một
mắt nhắm một mắt bỏ qua, các cậu lại càng được một tấc lại muốn tiến một thước!
Giặt quần áo? Kim Jaejoong tớ quen cậu sắp hai mươi năm rồi, tớ đã bao giờ thấy
cậu giặt quần áo đâu!”
Kim Jaejoong đứng lên, lạnh lùng nhìn Jung
Yunho đang ngồi xổm bên chân cậu: “Muốn làm việc đúng không? Muốn biểu hiện đúng
không? Được! Giặt đi, toàn bộ chỗ quần áo này, cậu giặt tay từng cái cho tớ, giặt
đi!”
Sắc mặt của Jung Yunho đã không thể dùng từ
khó coi để miêu tả, đủ mọi màu sắc hiện lên, cuối cùng tái nhợt cứng đờ. Anh dù
sau không phải người thích làm việc nhà, dù là Kim Jaejoong, bị cậu chỉ vào mũi
dạy dỗ như vậy, anh vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
“Tớ chỉ muốn tiếp xúc với cậu nhiều hơn một
chút. Cậu nhìn cậu trong thời gian này xem, ngoài lúc làm việc với lúc ngủ ra,
cậu chẳng nói với tớ một câu nào. Tớ… Nếu là Yoochun, cậu nhất định sẽ không làm
như vậy, cậu chắc chắn sẽ cười nói với cậu ta, hai người lúc nào cũng có chuyện
để nói.”
Kim Jaejoong quả thật đã bị anh chọc giận, cậu
vừa giận đến thở hổn hển, vừa phải chịu đựng cố nở nụ cười: “Cậu lấy cái gì để
so với Yoochun? Có cái gì để so sánh sao? Cậu ngoài giả vờ giả vịt lừa gạt tớ
ra thì còn làm được cái gì!”
Jung Yunho quả thật đã tức giận. Tuy anh đã đặt
quyết tâm, mặc kệ trong quá trình này, Kim Jaejoong đối xử với anh như thế nào,
anh đều phải nhẫn nại, nhưng Kim Jaejoong lấy anh ra so sánh với Park Yoochun như
vậy, anh liền không thể nào nhẫn nhịn!
Vì vậy anh đá mạnh vào chậu gỗ, chậu gỗ vốn đầy
nước vậy mà bị anh đạp ra thật xa, nước văng ra đầy mặt đất.
Kim Jaejoong dù sao cũng đang nổi nóng, nhẫn
nhịn hơn mười ngày cuối cùng cũng tìm được chỗ trút ra. Thời gian vừa qua, cậu
bị Jung Yunho quấn quít như cao da chó, ngay cả cửa cũng không ra. Jung Yunho nói
thì dễ nghe, cái gì mà chỉ là bạn bè quan tâm, chỉ vì chăm sóc cậu, lại vơ hết
trách nhiệm về mình, như thể giúp cậu chữa bệnh là trách nhiệm nửa đời sau của
anh. Nói thật, Kim Jaejoong cũng không ghét Jung Yunho làm như vậy, cuộc sống của
cậu quả thật khuyết thiếu sự quan tâm chăm sóc sớm chiều ở chung, nhưng cậu không
thể dễ dàng tha thứ cho Jung Yunho cùng người khác vụng trộm tính kế cậu như vậy.
Cậu biết rõ nói như vậy có chút cực đoan,
nhưng đây quả thật là tính kế. Rõ ràng sinh bệnh xui xẻo là cậu, kết quả lại
còn cưỡng ép cậu dễ dàng tha thứ cho Jung Yunho giương oai trên địa bàn nhà cậu.
Jung Yunho lại còn da mặt dày được một tấc lại muốn tiến một thước, mỗi ngày đều
khiêu chiến giới hạn của cậu, một khi phát hiện cậu có dấu hiệu hoà hoãn, người
này liền lập tức tiến một bước thật lớn, địch lui ta tiến, địch tiến ta lui, vận
dụng chiến thuật vô cùng thành thoạ.
Kim Jaejoong cảm thấy mình thật sự không nên
tiếp tục nuông chiều anh, có mấy lời nhất định phải nói rõ ràng: “Tớ biết rõ cậu
nghĩ gì, tớ cũng biết cậu chưa hết hy vọng, tớ hiểu cậu cũng như cậu hiểu tớ vậy.
Không, cậu cũng không hiểu tớ, chỉ có tớ hiểu cậu mà thôi. Kế hoạch của cậu lần
này rất ổn, nhưng tớ cũng biết đây không phải ý của cậu. Là ai? Yoochun, hay là
Changmin?
“Tớ…”
“Nói đi, nói xong thì thôi, tớ giặt quần áo với
cậu.”
Jung Yunho bất giác dao động. Tuy một giây
trước anh còn tức giận không chịu nổi, không vui khi bị so sánh với Park
Yoochun, nhưng anh hiện tại lại nghe được lời đề nghị hấp dẫn như vậy, Kim
Jaejoong đồng ý giặt quần áo với anh.
Trong đầu anh lập tức hiện lên hình ảnh anh
và Kim Jaejoong cùng xắn ống quần giặt chăn, tựa như trong phim Hàn vậy: Giữa
trưa hè, hai người bọn họ cởi dép giẫm thẳng vào trong làn nước mát lạnh, bong
bóng trắng bay đầy trời.
Đề nghị này thật sự quá hấp dẫn, Jung Yunho yên
lặng xin lỗi Shim Changmin trong lòng, sau đó hiên ngang lẫm liệt nói: “Changmin.”
Mắt Kim Jaejoong đột nhiên sa sầm, cảm giác lạnh
lẽo khiến Jung Yunho toàn thân run lên.
“Cậu nhóc còn dạy cậu cái gì?”
Jung Yunho không muốn làm kẻ phản bội, nhưng
bất luận cái gì, đã phản bội lần một thì sẽ có vô số lần tiếp theo, Jung Yunho cũng
không ngoại lệ. Chỉ thấy anh mím môi, vừa áy náy vừa bán đứng đồng bạn: “Cũng không
có gì, chỉ là bảo tớ đi theo cậu, nói… Nói chuyện với cậu nhiều hơn. Changmin cũng
chỉ hảo tâm thôi, tất cả mọi người đều quan tâm cậu.”
“Hảo tâm…” Kim Jaejoong dùng giọng điệu kỳ lạ
lặp lại, tự nhủ: “Tớ biết ngay tên nhóc đó nhất định sẽ nhúng tay. Tên xấu xa
này, lúc nào cũng đối nghịch tớ!’
Jung Yunho nghe cậu mắng Shim Changmin, do dự
một hồi cuối cùng cũng không lên tiếng.
Dù sao việc cũng đã đến nước này rồi, bị mắng
cũng đúng, quả thật là lỗi của bọn họ. Sáng nay lúc Jung Yunho giặt quần áo còn
cố ý chọn mấy chiếc Kim Jaejoong thích nhất, giờ thì hay rồi, tất cả đều bị nhuộm
như tranh thuỷ mặc.
Đương nhiên đây không phải mấu chốt, mấu chốt
ở chỗ động cơ không thuần khiết của anh bị phát hiện rồi. Anh hiện giờ rất lo lắng
Kim Jaejoong sẽ đổi ý, về sau không cho anh đến nữa.
“Lần này là tớ và Changmin không đúng, cậu đừng
tức giận nữa, tớ đi nấu cơm cho cậu.” Jung Yunho nói xong liền quay người chạy
tới phòng bếp, kì thật chỉ là muốn lập tức thoát khỏi nơi thị phi này. Nhưng
anh còn chưa kịp đi đã bị Kim Jaejoong ngăn cản.
Kim Jaejoong hai tay chống hông, quát to một
tiếng: “Quay lại!”
Jung Yunho rất biết điều đứng yên tại chỗ,
xoay người nhìn Kim Jaejoong.
“Tớ kính nhờ cậu đừng có quấy rối nữa được không?
Cậu muốn ăn gì thì gọi giao hàng, quần áo cũng không cần cậu giặt; nếu cậu đã
muốn sắc thuốc, vậy thì sắc cho tốt thuốc của cậu đi, thứ khác không cần cậu chạm
vào! Cậu có nghe thấy không?”
Jung Yunho đã nghe được, nhưng lại rất không tình
nguyện.
Kim Jaejoong hỏi lại lần nữa: “Nói đi!”
Jung Yunho không vui gật đầu.
“Mấy bộ này ngày mai cậu mang ra tiệm giặt
là, nếu giặt không sạch, vậy bảo Shim Changmin đền cho tớ! Cậu nhớ cho rõ, còn
làm hỏng đồ của tớ nữa là phải đền đấy!”
Đối với việc bồi thường, Jung Yunho quả thật
quá sẵn sàng. Nếu Kim Jaejoong đồng ý, anh thà rằng cùng cậu đi dạo một vòng
siêu thị, cậu muốn gì đều mua cho cậu.
Vì vậy, chuyện giặt quần áo tạm thời bị đặt
sang một bên, Jung Yunho không dám tiếp tục nhiều chuyện, Kim Jaejoong rửa tay
xong liền quay trở về tiếp tục công việc. Đại khái khoảng nửa tiếng sau, bụng Jung
Yunho rốt cuộc không chịu thua kém kêu thành tiếng.
Kim Jaejoong chuyển tài liệu đã sửa sang tốt
sang máy in. Tiếng máy móc vận hành rất nhỏ, từng tờ từng tờ rời khỏi máy in.
Kim Jaejoong tuỳ tiện cầm mấy trang lên xem,
lơ đãng hỏi: “Đói bụng à?”
Jung Yunho từ khi bị giáng chức xuống làm dược
đồng, vẫn không có tinh thần, nhàm chán nằm trên ghế salon nghịch điện thoại. Kỳ
thật anh cũng không quá biết dùng những sản phẩm công nghệ cao thế này, nhiều
nhất cũng chỉ chơi đánh Đậu Đậu[1]
mà thôi.
“Ừ!” Jung Yunho liếc nhìn vẻ mặt của Kim
Jaejoong, lại bồi thêm một câu: “… Ăn cháo hải sản cũng được.”
Ngón tay Kim Jaejoong đang lướt qua tư liệu
thoáng dừng lại, sau đó liếc anh một cái: “Không muốn ăn thì nói thẳng, ở đây
chẳng ai muốn ngược đãi cậu cả.”
“Vậy chúng ta ra ngoài ăn được không?”
Kim Jaejoong nhìn anh, cười mà như không cười
nói: “Đi đâu? Hiện tại đang ở Seoul đấy, cậu dám đi ra ngoài à?”
Sắc mặt Jung Yunho có chút thay đổi: “Jaejoong,
có phải cậu…” Câu nói kế tiếp anh không dám nói ra, dường như đột nhiên ý thức
được điều gì, thăm dò: “Cậu tức giận là vì tớ, tớ…”
Kim Jaejoong im lặng, không trả lời vấn đề của
Jung Yunho, chỉ là Jung Yunho không dám hỏi hẳn. Anh đại khái nhận ra đây là mấu
chốt của vấn đề, vậy nên càng không dám nói.
“Chúng ta đi ăn cái gì?”
Máy in vẫn không ngừng hoạt động, giấy A4 in
xong đã xếp thành một chồng. Kim Jaejoong rút tờ cuối cùng, không nhanh không chậm
cầm đi ghim lại: “Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đấy.”
Jung Yunho sốt ruột truy hỏi: “Vậy cậu có đi không?”
“Có.”
Tuy là một tiếng rất nhạt, lại khiến Jung
Yunho tìm được nụ cười. Anh rốt cuộc nhẹ nhàng thở phào, nhét di động vào túi rồi
đi tìm áo khoác.
Lúc anh thấy Kim Jaejoong từ phòng ngủ ra còn
cầm theo chìa khoá xe, vô thức muốn hỏi, cuối cùng vẫn nhịn được.
Ai ngờ anh không hỏi, Kim Jaejoong lại hỏi: “Ai
lái xe.”
Jung Yunho nở nụ cười: “Cậu lái đi, nghe nói
cậu vừa mua xe mới, tớ còn chưa ngồi thử đâu.”
Kim Jaejoong đổi giày xong, đột nhiên ném
chìa khoá cho anh: “Nghĩ hay thật, muốn ngồi thì tự lái đi.”
[1]
Đánh đậu đậu: Một game nổi tiếng bên Trung Quốc, tương tự như Bắn trứng khủng
long