Chapter 43
Tuy nhà này là của Kim Jaejoong, nhưng cậu rất
ít khi về, đồ dùng hằng ngày thiếu đủ thứ. Jung Yunho đối mặt với căn nhà trống
rỗng như vậy, trong đầu cũng trống trơn. Vì vậy ngày hôm sau, Shim Changmin liền
biến thành lái xe, hai người chạy tới siêu thị càn quét một phen.
Jung Yunho còn ổn, Shim Changmin chính xác là
một thiếu gia. Jung Yunho hỏi cậu loại giấy nào tốt, cậu không có hứng thú; Jung
Yunho lại hỏi cậu mua chổi lau nhà loại lớn hay nhỏ, Shim Changmin ghét bỏ cách
xa ba mét; mãi đến khi Jung Yunho kéo cậu tới khu thực phẩm, lúc này mới khơi gợi
được hứng thú của thiếu gia.
Thiếu gia vô cùng sành sỏi việc ăn uống, đặc
biệt là Kim Jaejoong thích ăn gì. Mặc dù rất nhiều năm rồi không ở cùng nhau,
nhưng Shim Changmin vẫn dựa vào khứu giác sắc bén lấy một xe đồ ăn, sau đó chỉ
chỉ quầy thu ngân, nhướn mày ý bảo Jung Yunho tự đi tính tiền.
“Em không đi giúp anh à?” Jung Yunho đẩy hai
chiếc xe hàng, thật sự có chút quá sức.
Shim Changmin vẫy vẫy tay xoay người rời đi, không
chút do dự: “Em đi lấy xe.”
Đối với cái người trời sinh đã có mệnh thiếu
gia này, Jung Yunho cũng không trông cậy cậu có khả năng làm việc nội trợ.
Chính anh còn thôi, nếu thêm Shim Changmin gây phiền phức, đoán chừng Kim
Jaejoong vừa về sẽ trực tiếp đuổi hai người bọn họ đi.
Vậy nên ngài Jung Yunho toàn năng trong mắt
người ngoài, lúc này đang xắn ống quần, ngồi xổm xuống mà lau chùi.
Ánh mắt của Shim Changmin vẫn luôn dừng trên
người Jung Yunho, mãi đến khi nhìn đến mệt mỏi, lúc này mới tao nhã nằm ngửa
trên ghế salon, tiện tay cầm cốc nước lên uống. Uống xong một ngụm, mới chậm
rãi châm chọc: “Anh xác định anh làm như vậy có tác dụng? Nếu em là Jaejoong hyung,
lúc em về mà nhìn thấy anh biến căn nhà thành thế này, em nhất định sẽ đá anh
ra khỏi nhà.”
Jung Yunho mệt đến đầu đầy mồ hôi, nghe Shim
Changmin nói không khỏi sửng sốt: “… Sao, sao có thể? Anh làm rất tốt mà, em
nhìn sàn nhà xem, sạch thế kia cơ mà!”
“Đúng vậy, rất sạch.” Shim Changmin ngay cả khinh
bỉ cũng lười, mắt nhìn sang chỗ Jung Yunho vừa lau gần như lại bị Jung Yunho giẫm
bẩn hết: “Gọi điện cho công ty vệ sinh đi, dù sao cũng không ai biết, anh cứ
nói là mình làm là được mà.”
Ba ngày sau, dưới sự trợ giúp của công ty vệ sinh,
Jung Yunho rốt cuộc khiến căn nhà sáng rực lên. Shim Changmin nhân lúc mọi người
dọn dẹp thì ăn ké ba ngày, cơm là Jung Yunho gọi mang đến, hai anh em ăn uống
vui vẻ. Shim Changmin mặc dù cảm thấy tương lai của anh không khả quan cho lắm,
nhưng vẫn rất chân thành chúc phúc.
Jung Yunho nghĩ Kim Jaejoong hẳn phải ngây
người ở Mĩ một thời gian ngắn, vậy nên còn đi mua sách nấu ăn, lại nhờ người
lên mạng download các video dạy nấu ăn. Anh vốn định chuẩn bị trước cho tốt,
chuyện giặt quần áo ở khách sạn lần trước thật sự khiến anh mất mặt vô cùng. Chỉ
cần nghĩ tới ánh mắt ghét bỏ của Kim Jaejoong, anh lại muốn đâm đầu vào đâu đó.
Ai ngờ mọi việc khó đoán, ngày thứ tư Kim
Jaejoong liền từ Mĩ trở về. Có lẽ là doanh thu của 《Khúc chuyện xưa》 ở châu Á quá cao, khiến đám quỷ nước ngoài
kia càng thêm tin tưởng khả năng hút tiền của Kim Jaejoong, tóm lại công việc lần
này bàn bạc rất thuận lời, tâm tình Kim Jaejoong cũng không tồi.
Lúc Kim Jaejoong trở lại Seoul, sắc trời đã rất
tối. Trợ lý lái xe đưa cậu đến dưới lầu, Kim Jaejoong lưng đeo một balo du dịch
đơn giản nhẹ nhàng xuống xe, ngửa đầu liền thấy phòng khách nhà cậu đang toả ra
ánh sáng màu da cam. Tim Kim Jaejoong đập mạnh, một cảm xúc không nói thành lời
lan toả dưới đáy lòng, cậu đại khái đoán được người trên tầng là ai.
Kim Jaejoong đứng dưới tầng rất lâu, như thể không
biết đường đi lên. Cậu vẫn không nhúc nhích, bóng dáng gầy gầy dưới ánh đèn đường
yếu ớt tạo thành một cái bóng thật dài.
Lúc còn trẻ chỉ biết liều mạng làm việc, không
biết cái gì gọi là nhà, về sau Jung Yunho cho cậu một mái nhà, sau nữa… Kim
Jaejoong nheo mắt lại, dù đây chỉ là ánh sáng yếu ớt, hiện giờ cũng có thể khiến
mắt cậu đau nhức.
Mũi và mắt chua xót, khiến tầm nhìn cậu mông
lung, lại mang theo chút hoảng hốt. Đây như thể Jung Yunho thắp một chiếc đèn trong
lòng cậu, sợ cậu tối về, tìm không thấy đường về nhà.
Nhưng những hành động hạnh phúc giả dối kia
dù sao cũng chỉ là hành động giả dối.
Sắc trời càng ngày càng tối, trợ lý sớm đã về.
Cũng không biết Kim Jaejoong đã đứng ở đây bao lâu, mãi đến khi ngọn đèn trong phòng
khách đột nhiên tắt phụt, cậu cũng không rời mắt khỏi nơi đó.
Cửa thuỷ tinh ở hành lang tầng một đột nhiên
mở ra, Jung Yunho xách một túi rác đi tới. Anh đi dép lê, mặc quần đùi rộng
thùng thình và áo ba lỗ, tóc tai lộn xộn, nhìn có chút sa sút tinh thần. Nhưng
kỳ thật cũng còn may, vì mắt anh vẫn rất tinh, ngay khi anh nhìn thấy người đứng
đối diện kia, mắt anh đột nhiên sáng rực lên.
Kỳ thật bọn họ tách ra cũng không quá ba bốn
ngày, hơi thở của Kim Jaejoong ngày ấy dường như vẫn còn bên tai. Nhưng chỉ một
khung cảnh đơn giản, Kim Jaejoong vai đeo balo, lặng yên đứng đó, cậu ngẩng đầu
nhìn lên nhà của họ, nơi đã từng chứa đầy kỷ niệm hạnh phúc của hai người. Jung
Yunho rốt cuộc không đi nổi nữa, anh lặng yên đứng đó, đờ đẫn nhìn Kim Jaejoong,
trong đôi mắt kia không còn gì khác nữa. Anh ngóng trông Kim Jaejoong, ngóng
trông thế giới của mình.
Cuối cùng Kim Jaejoong cũng thu ánh mắt lại.
Cậu xoay người định về nhà, mắt liền nhìn thấy Jung Yunho đứng đó như tượng.
Có lẽ là trong lòng đã sớm nắm chắc, vậy nên
lúc nhìn thấy anh, Kim Jaejoong cũng không quá giật mình.
Ngược lại Jung Yunho vừa thấy cậu quay đầu, cả
người liền cứng đờ. Anh ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, lại ngơ ngác cùng Kim
Jaejoong nhìn nhau vài giây, mãi đến khi Kim Jaejoong chủ động mở miệng nói
chuyện với anh.
“Xuống tầng vứt rác à?” Kim Jaejoong chỉnh lại
balo, ánh mắt lướt qua túi rác trong tay Jung Yunho.
Jung Yunho không nghĩ tới câu đầu tiên Kim
Jaejoong nói với anh lại như vậy, đơn giản mà tuỳ ý, như thể bọn họ vẫn còn ở
bên nhau. Anh vốn còn nghĩ kỹ một loạt lý do thoái thác, cuối cùng đều vứt đi.
Anh chỉ sững sờ giơ đồ trong tay lên: “Ừ, trong nhà hai ngày nay không vứt rác
rồi, tớ vừa dọn dẹp qua.”
Bọn họ vốn đã có thể tự nhiên trò chuyện với
nhau, nhưng qua đêm hôm đó, dường như có thứ gì đó vô hình ngăn cách giữa hai
người bọn họ. Jung Yunho cảm thấy mình không thể ngồi chờ chết như vậy, vì vậy
anh nhanh chóng chạy tới vứt rác, quay lại liền cầm lấy balo trên vai Kim
Jaejoong.
Kim Jaejoong ra sức nghiêng người đi, tránh
tay Jung Yunho: “Sao cậu lại đến đây?”
Jung Yunho không đáp lời cậu, mà vươn tay muốn
giật lấy balo. Sức anh vốn lớn, dáng người lại bỏ xa Kim Jaejoong. Nếu anh muốn
giật, Kim Jaejoong làm sao có thể địch lại anh.
Jung Yunho xách balo của Kim Jaejoong, cười rất
tự nhiên, còn mang theo vài phần ngây ngô: “Cậu còn phải uống thuốc Đông y mà.
Trung y khi điều trị cẩn phải chú ý chăm sóc bổ dưỡng, về sau những thứ nặng thế
này cậu đừng động vào, để tớ cầm.”
Lời này cũng không phải nói linh tinh. Ngày
đó sau khi bọn họ khám Trung y ở Hàng Châu, người ta còn đặc biệt dặn dò, nói
gan Kim Jaejoong có vấn đề, phải chữa trị cẩn thận. Jung Yunho nghe xong liền
nhớ kỹ, không dám qua loa, còn cầm quyển sổ nhỏ ghi lại những gì ăn thì bổ, cái
gì ăn thì không tốt.
Đây là đại sảnh dưới khu chung cư, người đi
qua ai cũng ngoái lại nhìn. Kim Jaejoong dù gì cũng là người nổi tiếng, đứng ở
đây giằng co với người khác quả thật rất khó nhìn.
Vậy nên hai người bọn họ lên lầu, Jung Yunho ân
cần ấn thang máy cho cậu, sau đó lại chủ động đi lên mở cửa. Anh không nhìn Kim
Jaejoong, dùng vân tay mình mở khoá.
Trong nháy mắt, dưới đáy mắt Kim Jaejoong hiện
lên một tia ấm áp. Nhưng Jung Yunho không thấy được, anh đang hưng phấn nhìn
ngón áp út của mình, ngón tay này đã từng đeo nhẫn cưới của anh và Kim Jaejoong,
hiện tại anh lại dùng ngón tay này để mở cửa nhà bọn họ.
Kim Jaejoong vào cửa, mùi thuốc Đông y đậm đặc
liền xông vào mũi. Cậu cau mày đi đến phòng bếp nhìn, chỉ thấy một đống lớn vỏ
thuốc Đông y đang vứt trên kệ bếp, trên bếp gas bằng thuỷ tinh đen bên trái có
một ấm sắc thuốc nho nhỏ đang được hầm. Ấm thuốc này được tạo hình rất truyền
thống, ngoài màu đỏ tía, vòi ấm đang toả ra khói trắng mờ mịt.
Jung Yunho không đợi Kim Jaejoong mở miệng,
anh đã tự thú. Nhưng trên mặt anh không nhìn thấy thứ gì gọi là tự thú, anh rõ
ràng đang tranh công: “Tớ học sắc thuốc, tớ mang hết thuốc tháng này về cho cậu
rồi, về sau hàng ngày tớ sẽ sắc thuốc cho cậu, uống thuốc mới sắc sẽ tốt hơn.”
Kim Jaejoong đóng cửa phòng bếp lại: “Hàng
ngày?”
“Ah, ừ…” Jung Yunho đi theo Kim Jaejoong ra
phòng khách, trước rót cốc nước cho cậu, hành động này như thể Kim Jaejoong mới
là khách: “Tớ biết rõ cậu giờ đang nghĩ gì trong lòng. Cậu yên tâm, tớ sẽ không
quấn quít cậu. Lời cậu nói ngày đó, tớ vẫn nhớ kỹ, nhưng cậu còn chưa nói, sau
này chúng ta vẫn là bạn bè đúng không?”
Kim Jaejoong cau mày, mang theo sự cẩn thận
quan sát anh.
Jung Yunho nhếch miệng cười, nụ cười kia nhìn
có chút buồn: “Tớ nói thật lòng mà, làm bạn thì làm bạn, dù sao đời này tớ cũng
chẳng có mấy người bạn có thể thổ lộ tình cảm. Nhưng cậu cũng đừng quá xa cách
tớ, nếu là bạn, vậy thì phải giống như bạn bè thật sự. Thuốc này là Shim
Changmin sắc cùng tớ, mấy ngày nay cậu nhóc cũng nghiên cứu với tớ. Bọn tớ đều
hi vọng cậu mau chóng khoẻ, chuyện quá khứ của chúng ta không nhắc tới nữa, cậu
để tớ giúp cậu chữa bệnh cho tốt, tớ cũng dễ chịu hơn.”
Lời này anh đã sớm học thuộc lòng, cũng được Shim
Changmin xét duyệt thông qua. Đòn này anh ra quá bất ngờ, Kim Jaejoong căn bản không
biết nên phản ứng thế nào, cậu nghe mà sững sờ, nói cho cùng cậu vẫn không thể
tin được Jung Yunho có thể nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận như vậy.
Đêm hôm đó cậu nhìn Jung Yunho ngồi xổm khóc
bên đường, cảnh đó quả thật như đang cầm dao cắt từng miếng thịt của cậu. Cậu
nhìn thì khó chịu, mà không nhìn thì lại không nỡ. Đó là lần đầu tiên Jung
Yunho không để ý đến hình tượng mà khóc lớn vì cậu, là thứ mà cậu hy vọng xa vời
nhiều năm, mà mãi đến khi cậu rời đi mới có được.
Jung Yunho đột nhiên đứng dậy đi vào phòng bếp,
bên trong truyền đến tiếng lách cách không dứt, sau đó chỉ thấy anh bưng một
bát cháo gà đi ra.
Từng hạt gạo màu trắng được đun đến quyện với
nước gà, trong cháo còn thả ít thịt gà thái nhỏ, Jung Yunho lại rắc thêm chút
hành hoa bên trên, múc vào trong bát sứ màu trắng, bưng ra cho Kim Jaejoong.
“Còn chưa ăn cơm đúng không? Cậu ăn chút cháo
gà lót dạ trước, muốn ăn cái gì giờ tớ đi mua cho cậu.” Jung Yunho nói xong liền
lấy chìa khoá xe, quay đầu lại thấy Kim Jaejoong còn bưng bát cháo không nhúc
nhích, “Nóng à? Vậy đừng ăn vội, đặt đó nguội rồi hãy ăn.” Jung Yunho rất cẩn
thận cầm miếng lót giúp cậu bưng bát cháo, lại mang chút dưa muối đã chuẩn bị tốt
ra. Làm xong hết thảy mới thoả mãn đi ra ngoài.
Kim Jaejoong nhìn anh đi giày, nhịn không được
mở miệng hỏi: “Cậu định mua ở đâu?”
“Tớ quên mất. Đúng rồi, cậu muốn ăn gì?” Jung
Yunho đứng ở cửa, tay vẫn còn giữ nguyên động tác mở cửa: “Có muốn ăn hải sản không?
Hay là cơm thịt bò cay?”
Kim Jaejoong còn muốn nói gì, đột nhiên dừng
lại, nửa ngày sau mới vô lực nói: “Cậu đi ra ngoài như vậy nhỡ bị người chụp được
thì sao? Lúc tớ vừa về, bên ngoài còn có phóng viên đấy.”
Jung Yunho cười cười lắc lắc chùm chìa khoá
xe, nụ cười kia tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh: “Chìa khoá xe của Changmin. Mấy
ngày nay tớ vẫn dùng xe này, phóng viên không ai biết cả.”
Anh nói xong liền mở cửa đi ra ngoài, sau đó
quay đầu lại, hỏi: “Cậu còn chưa nói cậu muốn ăn gì mà.”
Kim Jaejoong hiện giờ nào còn tâm trạng ăn
gì, trong lòng cậu rối loạn, tuỳ tiện chọn vài món, Jung Yunho nghe được chỉ thị,
lập tức vui vẻ làm theo.
Kim Jaejoong ngồi trên ghế salon, nhìn bóng
dáng Jung Yunho biến mất. Lúc cửa đóng lại, cậu thật sự có xúc động đi lên đổi
mật khẩu, nhưng khi ánh mắt cậu chạm phải bát cháo nóng hổi kia, cậu lại mềm
lòng, nhìn chằm chằm đồ ăn một hồi, trong đầu liền xuất hiện rất nhiều chuyện
trước kia.
Những quá khứ tốt đẹp hạnh phúc kia vẫn còn
rõ mồn một trước mắt, chỉ là hiện thực tàn khốc không nhân nhượng chúng. Kim
Jaejoong trơ mắt nhìn tình cảm của mình bị người đánh cho vỡ tan, hôm nay ngay ở
đây, người ngồi cạnh cậu lại vẫn là người đó.
Kim Jaejoong bưng bát cháo, không chút để ý
húp một ngụm.
Vị mặn khủng khiếp lập tức tràn ngập vị giác
của cậu, Kim Jaejoong vội vàng tìm thùng rác, nhổ cháo trong miệng ra, sau đó
tìm nước uống.
Hương vị này người bình thường quả thật không
thể nào chịu được, Kim Jaejoong hoài nghi Jung Yunho có lẽ đã đổ cả túi muối
vào, bằng không sao lại mặn như vậy.
Uống hết hai cốc nước, Kim Jaejoong mới rửa sạch
vị muối trong miệng. Cậu đi đến phòng bếp, nhìn nồi cháo gà được đặt trên bếp
giữ ấm. Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cũng không tệ lắm.
No comments :
Post a Comment