Chapter 42
Đêm hôm đó, đại khái lúc hơn mười một giờ,
Shim Changmin đột nhiên gọi điện thoại tới, tựa như đã tính trước. Trong điện
thoại chỉ hỏi bệnh tình của Kim Jaejoong, nhưng gọi tới lúc này, hiển nhiên đã biết
cái gì.
IQ của Shim Changmin rất cao, tình cảm cũng
không ít, thời điểm này không nói không hỏi cũng là vì cậu bất đắc dĩ không còn
cách nào. Chuyện giữa hai người hyung của cậu lúc nào cũng ồn ào đến kinh thiên
động địa, rõ ràng chỉ là người bình thường, khi rơi vào tình yêu lại tuyệt
không bình thường, chỉ một tác động nhỏ cũng đủ để khơi lên ngàn tầng sóng.
Shim Changmin chưa bao giờ đánh giá xem giữa
Kim Jaejoong và Jung Yunho ai đúng ai sai, chỉ hi vọng bọn họ có thể sống cho tốt,
dù có ở bên nhau hay không.
Cậu nằm trên giường đã sắp ngủ, Park Yoochun
lại đột nhiên gọi điện tới, nói với cậu Jung Yunho khóc ở bên đường. Shim
Changmin cũng không phải chưa từng thấy Jung Yunho khóc, nhưng lại ở bên đường,
hình ảnh này thật sự có chút trừu tượng. Tuy vậy tâm tình cậu cũng trầm xuống,
bởi vì cậu biết rõ việc này chứng tỏ cái gì.
Jung Yunho không chút cố kỵ rơi lệ, còn có thể
vì ai.
“Sao anh biết Yunho hyung khóc?”
Park Yoochun thản nhiên nói: “Jaejoong hyung
trốn ở một bên nhìn thấy.”
Shim Changmin thở dài, trong lòng đột nhiên rối
loạn. Cậu cũng không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy hai người kia rất
giỏi giày vò.
Cậu cúp điện thoại Park Yoochun, không do dự
quá lâu liền gọi cho Jung Yunho.
Gọi năm cuộc không ai nghe, Shim Changmin
trong lòng càng ngày càng bất an, mím môi gọi cuộc thứ sáu. Đợi hơn mười giây,
điện thoại rốt cuộc kết nối, giọng lạnh lùng của Jung Yunho truyền tới: “Alo?”
Shim Changmin vốn nhẫn nhịn một bụng đầy lời
muốn nói, nhưng đến trước mắt lại cố nuốt trở lại: “Bệnh của Jaejoong hyung,
bác sĩ nói thế nào?”
“Bệnh do uống rượu trường kỳ, phải chữa từ từ.”
Shim Changmin đang nhanh chóng tìm kiếm thông
tin từ trong giọng của anh, nhưng Jung Yunho chỉ bình thản nói một câu như vậy,
khiến người có cảm giác anh đang mệt mỏi, không muốn nhiều lời.
Shim Changmin liếc bên ngoài cửa sổ, cảm thấy
đêm nay trời tối đen như mực, lúc này vô cùng tĩnh mịch.
Đại khái một phút sau, Jung Yunho mới phá vỡ
sự yên lặng. Anh chủ động nói với Shim Changmin: “Anh tối mai lên máy bay, em nếu
không có việc gì thì tới sân bay đón anh. Đồ của anh có lẽ tương đối nhiều, thuốc
đông y tháng sau của Jaejoong anh mang về hết.”
“Hàn Quốc cũng có tiệm thuốc Trung y, cầm
phương thuốc trở về bốc thuốc không được sao?”
Cậu chỉ thuận miệng nói một câu, cũng không
có ý gì khác. Nhưng Jung Yunho lại đột nhiên im lặng, hồi lâu không nói gì.
Đầu kia điện thoại lặng ngắt, Shim Changmin
thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Jung Yunho. Hồi lâu
sau, giọng anh mới một lần nữa truyền đến, nghe lại vô cùng bình tĩnh: “…Anh
không muốn, lại tiếp tục không liên hệ.”
Shim Changmin thẳng người, nửa ngày sau mới
tìm lại giọng nói của mình: “Vậy được, tối mai em ra sân bay. Máy bay của hyung
là khi nào?”
“Chín giờ hai mươi đến Seoul, số chuyến bay
lát anh gửi cho em.”
Sau đó anh liền cúp điện thoại.
Tay Shim Changmin cầm điện thoại hơi run rẩy.
Cậu nằm trên giường ngẩn người hồi lâu, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào có thể
nhìn thấy một bóng dáng trong phòng, lặng lẽ, u ám.
Shim Changmin luôn là một người rất ổn trọng,
lòng dạ cậu rất sâu, lúc này lại nổi lên gợn sóng, vậy nên cậu cả đêm ngủ không
ngon, tỉnh giấc rất nhiều lần.
•
Cũng không biết Jung Yunho nghĩ như thế nào,
lúc đi ra khỏi sân bay, ngoài hành lý còn đẩy thêm bốn thùng giấy to. Shim
Changmin đứng ở nơi ít người, hồn nhiên khoanh tay đứng nhìn, không hề có ý định
đi tới giúp.
Mấy thùng đồ của Jung Yunho thật sự rất gây sự
chú ý, Shim Changmin cảm thấy cậu như đang đón thân thích từ quê lên. Hai người
cùng bê đồ đặt vào trong xe, cũng may thuốc không nặng. Shim Changmin khởi động
ô tô: “Jaejoong hyung đâu rồi? Không về à?”
Tay Jung Yunho đang thắt dây an toàn dừng lại
thoáng chốc, miệng lại nhẹ nhàng nói: “Cậu ấy đi Mĩ bàn công việc, chuẩn bị cho
một bộ phim.”
“Phim mới à?”
“Ừ. Sao vậy, có hứng thú à?”
Shim Changmin phát hiện Jung Yunho đang thăm
dò nhìn mình, không khỏi sững sờ, nhưng rất nhanh liền đoán ra.
“Có hứng thú chứ, lúc chiếu phim em nhất định
dẫn bạn gái đi xem.” Shim Changmin lấy một gói thuốc lá từ trong túi, ném lên
đùi Jung Yunho: “Muốn hút thì hút đi.” Sau đó lại bổ sung một câu: “Em không có
vấn đề gì.”
Jung Yunho lấy một điếu ra nghịch trong tay,
cũng không hút, nghịch chán lại cười.
“Changmin, hyung rất ngốc đúng không?”
Shim Changmin ra vẻ chân thành suy tư một
chút: “Thỉnh thoảng thôi.”
“Anh hiện tại lại cảm thấy mình rất ngốc, lúc
trước cũng ngốc.” Jung Yunho châm thuốc, dùng sức hít một hơi: “Mấy tên nhóc
các em! Đặc biệt là em đấy, bao nhiêu năm qua chẳng thay đổi, vẫn hư hỏng như vậy.”
Anh nói xong đột nhiên lại nở nụ cười. Shim Changmin liếc mắt nhìn, chỉ cảm thấy
anh cười vô cùng đắng chát, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái.
“Anh còn nhớ rõ em không thích Jaejoong nhất,
không có việc gì lại nói linh tinh kích thích cậu ấy.”
Shim Changmin vội vàng đầu hàng, tội danh này
cậu không dám nhận: “Lời này không thể nói lung tung nha hyung! Em không thích
Jaejoong hyung lúc nào, em sợ anh ấy còn không kịp.”
Jung Yunho nghe xong bật cười: “Em bình thường
ngay cả điện thoại cũng không gọi, Jaejoong hyung của em sẽ đau lòng đấy.”
Shim Changmin biết rõ anh còn có hàm ý khác, vậy
nên gật gật đầu, xem như biết.
“Về sau thân thiết với cậu ấy một chút. Quan
hệ của hai người cũng không phải không tốt, cậu ấy thương em như vậy, lúc trước
cũng đối xử với em tốt nhất.” Điếu thuốc của Jung Yunho mới hút được hơn nửa đã
bị anh vứt đi, “Đừng đi đường này, đi đường kia đi.”
“Đây là đi đâu?”
“Chỗ ở hiện tại của cậu ấy.” Jung Yunho đang
nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên quay lại liếc Shim Changmin. “Chính là căn nhà lúc
trước bọn anh còn ở chung.”
Đại khái là giờ đã muộn, trên đường đi cũng
không bị tắc đường, Shim Changmin không nhanh không chậm lái xe vào trong tầng
hầm ngầm đỗ xe. Cậu rời khỏi giới giải trí cũng gần một năm rồi, truyền thông
hiện tại gần như không biết nhãn hiệu xe của cậu, Jung Yunho ngồi xe cậu quả thật
rất an toàn.
Shim Changmin nhìn Jung Yunho thuần thục nhập
mật mã và dấu vân tay, đợi lúc cửa mở ra, cậu quả thật không chỉ giật mình đôi
chút.
Tình huống sau khi Jung Yunho và Kim Jaejoong
chia tay, mấy người bọn họ đều biết. Căn nhà này vốn đặt dưới tên Kim Jaejoong,
nhưng nhiều năm như vậy vẫn không đổi mật mã, ngay cả dấu vân tay của Jung
Yunho cũng còn lưu giữ.
Shim Changmin cũng không phải thiếu niên vô
tri, tình yêu đến cùng vĩ đại thế nào, cậu không phải không biết. Tình yêu trước
mặt sự thật luôn yếu ớt vô cùng, nhưng hôm nay lại có một người ngốc nghếch,
dùng vân ngón tay khiến cậu sững sờ.
Cậu ngồi trên ghế salon trong phòng khách,
nhìn Jung Yunho vội vàng ra vào. Căn nhà này không khác gì so với lần cậu đến mấy
năm trước, dường như chưa hề thay đổi.
“Hyung, anh nghỉ một lát đi, ngày mai lại thu
dọn.”
Jung Yunho đặt hai túi to đùng ra cửa: “Lát
thuận tay vứt xuống dưới hộ anh.”
Shim Changmin cười rộ lên, Jung Yunho đảm
đang như vậy cậu lần đầu tiên thấy, vì vậy trêu ghẹo nói: “Sao vậy, hyung còn định
ở lại đây luôn à? Cũng biết dọn dẹp cơ đấy.”
Jung Yunho cũng cười theo, nhưng mà cười có
chút buồn rầu: “Đúng vậy, anh định mặt dày mày dạn ở lại, em thấy sao?”
“Hả?” Shim Changmin cho là mình nghe nhầm: “Ở
đây? Vậy Jaejoong hyung… Anh ấy có biết không?”
Jung Yunho xoa xoa tay, thở dài nói: “Không
biết, anh còn chưa dám nói cho cậu ấy biết, vậy mới phải tìm em thương lượng.”
Shim Changmin không cười nổi nữa, cậu đột
nhiên hiểu ra hôm nay Jung Yunho rốt cuộc có vấn đề ở đâu. Anh thay đổi, tuy
còn chưa rõ thay đổi chỗ nào.
Jung Yunho lắc đầu, không nói thêm nữa.
Anh cũng chẳng cần nói nhiều, Shim Changmin tất
nhiên sẽ hiểu. Bọn họ là anh em nhiều năm, thời gian ở cùng nhau so với sống
cùng cha mẹ còn nhiều hơn. Nếu nói người hiểu rõ anh, ngoài Kim Jaejoong ra thì
chỉ còn Shim Changmin.
Shim Changmin chăm chú nhìn Jung Yunho, muốn
biết anh đang nói thật hay nói đùa. Không nghĩ tới Jung Yunho lại nở nụ cười với
cậu, sau đó nói: “Việc giữa anh với Jaejoong kỳ thật không giấu được mấy đứa.
Anh biết rõ em cũng biết rồi, Yoochun nhất định cũng biết. Anh biết việc này đều
do anh, giờ nói những lời này, anh cũng hiểu được không có ích gì. Là anh đuổi
cậu ấy đi, hiện tại lại muốn cậu ấy trở về… Đừng nói mấy đứa, ngay cả anh cũng
cảm thấy mình vô lý.”
Shim Changmin im lặng hồi lâu, quả thật không
định phản đối: “Nhưng mà đây là chuyện giữa anh và Jaejoong hyung, bọn em không
phải hai người, vậy nên không hiểu.”
“Đúng vậy, anh biết tìm em thương lượng là hợp
lý nhất mà. Em tên nhóc này chẳng giống bọn anh, em sống mà hiểu quá rõ ràng,
còn rõ ràng hơn bọn anh.” Jung Yunho dừng lại thoáng chốc, giọng hơi hạ xuống:
“Jaejoong ngày hôm qua nói rõ hết với anh, cậu ấy không muốn cùng anh… Không muốn
cho anh cơ hội nữa. Nhưng anh đã suy nghĩ cả đêm… Anh, anh biết rõ mình không
nên tiếp tục trêu chọc cậu, vốn là lỗi của anh. Nhưng người không thể phạm sai
lầm sao? Chẳng lẽ chỉ vì mắc lỗi một lần là phải buông tha cho cả đời à? Lúc
trước là anh ích kỷ, anh thật sự ích kỷ! Anh thật sự đã nghĩ như vậy mới tốt
cho bọn anh, nhưng em nhìn bây giờ xem…”
Shim Changmin nhìn anh hồi lâu, đột nhiên
không hiểu sao cười rộ lên: “Hyung, bây giờ anh định làm gì? Chẳng lẽ anh còn
muốn tiếp tục như vậy? Đi cầu xin Jaejoong hyung?”
Cậu thực sự cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Việc lúc trước ai chẳng rõ, Kim Jaejoong làm sao có thể tha thứ cho anh.
“Đây không phải là việc có mắc lỗi hay không,
mấu chốt là anh mắc lỗi gì. Em, em thật sự không nghĩ anh còn có cơ hội ở bên
Jaejoong hyung. Anh ấy đã như vậy rồi!” Shim Changmin có chút kích động vung
tay, “Vì việc đó mà anh biến thành như vậy, anh cũng đều thấy rõ, vậy sao anh ấy
quên được chuyện trước kia chứ?”
Jung Yunho lấy điếu thuốc ra, nghe Shim
Changmin nói thì sắc mặt càng thêm nghiêm trọng. Anh hít sâu một hơi, chậm rãi
phun khói thuốc ra: “Không quên được thì sao? Cậu ấy cũng không thể quên được
anh mà. Anh cũng đâu có quên cậu ấy?”
Lời này rất tuỳ hứng, căn bản không giống với
lời Jung Yunho sẽ nói.
Shim Changmin nhíu mày, cầm cốc nước lên uống
một hớp: “Vậy giờ anh muốn như thế nào?”
Jung Yunho vẫn chậm rãi hút thuốc, nhìn về
phía cửa có chút không yên lòng, nhưng Shim Changmin lại thấy được sự nghiêm
túc dưới đáy mắt anh. Anh hút hơn nửa điếu thuốc, hai tay đặt trên đầu gối, cúi
đầu nói: “Anh muốn làm tốt mọi chuyện thay cậu ấy. Nấu cơm, dọn phòng, cùng cậu
ấy làm việc cậu ấy muốn. Nếu không làm được, anh có thể học, anh hiện tại chỉ
muốn về nhà.” Anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Shim Changmin, trong ánh mắt loé lên
tia sáng: “Chính là nơi này, anh muốn dọn đến ở. Anh cũng không biết mình đến
cùng là muốn làm gì.”
Shim Changmin như nghe được thứ gì rất kỳ lạ.
Cậu không biết Jung Yunho vì sao đột nhiên biến thành như vậy, nhưng tình huống
này thật sự không bình thường.
Jung Yunho sẽ không vô lý như vậy, Jung Yunho
lại càng không vứt bỏ mặt mũi dù chỉ là tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Tuy là vì Kim Jaejoong nhưng việc này cũng quá không thực tế. Nếu quả thật như
lời anh nói, vậy anh căn bản đã biến thành người khác. Nhưng trên đời này làm
gì có ai sẽ vì yêu mà thay đổi, chẳng qua chỉ là mấy lời lừa gạt người trong tiểu
thuyết mà thôi.
“Em không ủng hộ anh sao?” Trong giọng Jung
Yunho mang theo chút hồn nhiên khó hiểu.
Shim Changmin không nói gì, thậm chí còn
không muốn nhìn anh.
Jung Yunho gật gật đầu, cũng không định miễn
cưỡng cậu: “Được rồi, thời gian không sớm nữa, về đi.”
Shim Changmin cũng muốn về, nhưng lúc cậu đi
tới cửa, đột nhiên dừng lại, nói đến cùng cậu vẫn không yên lòng: “Hyung, tình
cảm không phải nói muốn là có được, cần gì phải như vậy?”
Jung Yunho lui ra sau một bước, dùng sức hít
một hơi. Anh cảm thấy nhiều năm qua mình vẫn luôn mơ, hôm nay tỉnh mộng, anh rốt
cuộc không còn khống chế được nữa.
Anh cười cười, giọng trở nên vô cùng kiên định:
“Em không phải anh, vậy nên em không hiểu.”
Trong lòng Shim Changmin chìm xuống, biết rõ
nói nữa cũng vô dụng, vì vậy đành phải về.
Jung Yunho nhìn cậu đi vào thang máy, lúc này
mới đóng cửa lại.
No comments :
Post a Comment