Aug 31, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 78

Chapter 78
Có vài người dù râu cũng không cạo, nhưng khi anh xuất hiện trước mặt bạn vẫn lóa mắt như thường.
So với bộ dạng sáng nay lúc rời giường, Jung Yunho hiện tại như thay đổi thành một người hoàn toàn khác. Kim Jaejoong vô thức vươn tay sửa sang lại hoa cài trước ngực anh.
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người bọn họ, Jung Yunho ngồi xuống ghế salon, ánh mắt rơi xuống dấu hôn lộ ra ngoài của Kim Jaejoong.
Chân phải Kim Jaejoong đã giơ lên, nhưng nhìn chiếc quần vest có giá xa xỉ mà Jung Yunho đang mặc, lại không nhẫn tâm đạp.
Cậu chỉ cổ mình, phàn nàn: “Tự cậu xem đi, đều tại cậu cả!”
Vết hôn này diện tích quả thật hơi lớn, làn da Kim Jaejoong vốn trắng hơn người bình thường. Nếu như đang ở nhà, dù toàn thân Kim Jaejoong đầy dấu hôn, Jung Yunho cũng sẽ không để ý; nhưng trước mắt bao người, vết cắn của mình bị người vây xem… Tư tưởng của anh còn chưa cởi mở được đến mức đấy.
“Màu đậm vậy à?” Jung Yunho kéo Kim Jaejoong ngồi xuống bên cạnh mình, vuốt ve vết đỏ này, “Hay là mặc áo bên trong?”
“Bộ vest này không mặc sơ mi bên trong được, khó coi chết mất!”
“Vậy thì đổi bộ khác.”
“Không được.”
Cậu nói không là không, thà rằng mặc như vậy ra ngoài cho mọi người vây xem cũng không thể mặc trang phục xấu để đi thảm đỏ.
Jung Yunho rất sợ suy nghĩ của mình biến thành sự thật, hiện giờ anh chỉ muốn cởi áo khoác ra bọc chặt lấy Kim Jaejoong.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đặc biệt là trong thời điểm thế này, nhân viên phụ trách thông báo chạy liên tục gọi người. Kim Jaejoong đột nhiên thở dài một hơi: “Thôi được rồi.” Sau đó liền lấy di động gọi cho nhân viên trang điểm.
Trên ngực cậu vốn đã có một hình xăm rất lớn, hiện tại để phối hợp với hình xăm kia, nhân viên trang điểm vẽ thêm hoa văn tinh xảo, cuối cùng là một mặt trời màu vàng ở chỗ dấu hôn.
Mặt trời là do Kim Jaejoong tự mình yêu cầu vẽ, không nghĩ tới vẽ xong lại rất hợp với màu sắc của lễ phục. Vốn làn da trắng của cậu đã rất hút mắt, lại thêm hình xăm, càng tăng thêm sự gợi cảm của cậu.
Jung Yunho nhịn không được cầm di động chụp ảnh cậu. Trong phòng không có người ngoài, anh hoàn toàn không chút kiêng kị, biểu cảm thân mật đúng như khi ở bên người yêu.
“Chụp mấy bức rồi? Đưa tớ xem nào.” Kim Jaejoong vươn tay đòi điện thoại của Jung Yunho. Kỳ thật trước kia Jung Yunho rất ít khi selfie, nhưng Kim Jaejoong lại thích, từ khi hai người quay lại với nhau, trong điện thoại của Jung Yunho toàn hình selfie của Kim Jaejoong. Có cái là anh chụp, cũng có cái là Kim Jaejoong chụp.
Màn hình điện thoại là ảnh Kim Jaejoong nằm trên ghế salon ngủ. Hôm đấy cậu uống rượu, hai má đỏ bừng, Jung Yunho nhìn thấy liền dùng di động chụp vài tấm.
Kim Jaejoong xóa vài tấm ảnh xấu nhất đi, hỏi: “Chúng ta đi thứ mấy?”
Jung Yunho nhìn đồng hồ: “Thứ mười ba, còn mười lăm phút nữa.”
Stylist sửa sang lại trang phục lần cuối cho hai người, nhân viên tới thông báo xe đã đợi ở cửa ra vào, Kim Jaejoong đưa di động cho trợ lý, trước lúc lên xe lại uống thêm một ngụm nước.
Khu nghỉ ngơi cách thảm đỏ cũng tương đối xa, lái xe mất chừng năm phút.
Đi trước bọn họ là một đạo diễn Nhật Bản. Giải tượng vàng X từ trước đến nay rất ít khi trao cho người Nhật Bản, hơn nữa fan cũng không hề nhiệt tình, MC cố nói vài câu cho bầu không khí đỡ tẻ nhạt, đợi đến khi vừa hết thời gian liền để khách mời đi. Vậy nên khi xe của Kim Jaejoong cùng Jung Yunho dừng ở cuối thảm đỏ, MC cũng kích động vô cùng.
Lúc cửa xe còn chưa mở, khán giả chưa nhìn ra bên trong là ai. Nhưng trong đám người đứng hai bên thảm đỏ, có hơn phân nửa đang cầm lightstick đỏ, còn rất nhiều người mang theo banner Jung Yunho và Kim Jaejoong, giơ cao trên đầu.
Cửa xe bên trái mở ra trước, Jung Yunho xuống xe xong liền đứng chờ, động tác của anh khiến ánh mắt mọi người tụ tập vào cửa xe bên phải. Mọi người đều biết người hợp tác của Jung Yunho hôm nay vì bận việc nên không thể tới, người hợp tác mới là ai tất nhiên thành tiêu điểm của sự chú ý.
“A a a a a a a!”
Kim Jaejoong vừa mới cúi người bước chân ra, đám người liền gào lên. Phóng viên sớm đã bị chen ra ngoài, những vị trí tốt nhất ở hai bên thảm đỏ đều bị fan nhiệt tình chiếm mất.
Máy ảnh, điện thoại, rất nhiều người còn vẫy lightstick màu đỏ trong tay, dùng sức vươn tay về phía thảm đỏ.
Jung Yunho là nam chính trong phim của Kim Jaejoong, trước mắt bao người, anh chủ động cúi người mời cậu, nhân viên công tác nhanh chóng tản ra, ba người quay phim đứng ở trước, sau, và giữa thảm đỏ.
Nếu không tính khách quý trao giải, vậy hai người chắc chắn là nổi bật nhất đêm nay.
“Hiện tại người đang đi trên thảm đỏ là đạo diễn tài năng Kim Jaejoong của chúng ta cùng anh Jung Yunho, năm nay tác phẩmKhúc chuyện xưacủa họ đã đạt được doanh thu rất đáng kinh ngạc.” MC đứng cuối thảm đỏ, cao giọng giới thiệu, “Hai anh, mời hai anh bắt tay với fan đi. Các bạn fan đáng yêu của chúng ta đứng đợi ở đây từ chiều rồi đấy.”
Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đúng lúc đi đến giữa thảm đỏ. Nghe được lời đề nghị của MC, bầu không khí lập tức nóng hơn hẳn, rất nhiều người cất điện thoại đi, nhao nhao vươn tay ra, hô to tên hai người.
“Bên trái trước nhé?” Kim Jaejoong nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi.
Jung Yunho khẽ gật, rất lịch sự dẫn Kim Jaejoong đi về phía bên trái.
Đám người phía bên trái lập tức hét ầm ĩ, dải phân cách phía trước có nguy cơ bị phá vỡ, nhân viên bảo an vội vàng đi tới ngăn cản. Kim Jaejoong từ trước đến nay rất chịu khó chào hỏi fan, người còn chưa đi tới đã vươn tay ra bắt tay với mọi người. Mấy cô gái kia cầm lấy tay cậu liền không chịu buông, Kim Jaejoong cũng không đành lòng bỏ ra, vì vậy càng ngày càng có nhiều người cầm lấy tay cậu, cuối cùng chỉ có thể khom lưng phối hợp mọi người.
Tuy quá mức điên cuồng, nhưng nghĩ tới đây là fan mình, Kim Jaejoong lại mềm lòng. Cậu cười chào hỏi mọi người, mỉm cười với từng người gọi tên cậu.
Jung Yunho đột nhiên tiến về phía trước, vỗ vỗ lên những cánh tay đang bắt lấy tay Kim Jaejoong.
“Ahhhhhhh! U-know! U-know!”
“Oppa!!!!”
“U-know oppa sa rang hae! Oppa phải thật hạnh phúc với Jaejoong oppa đấy!!!”
Jung Yunho vẫn giữ vững nụ cười dịu dàng, nhưng khi nghe được câu nói này, đáy lòng đột nhiên giật mình, không khỏi đưa mắt tìm kiếm người vừa nói lời này. Cô bé kia thấy thần tượng nhìn mình, kích động đến không nói lên lời. Jung Yunho gật đầu với cô bé, trả lời: “Tất nhiên rồi.”
Người rất đông, không mấy ai biết rõ tình huống ấy, nhưng Kim Jaejoong lại nghe được. Cậu liếc nhìn Jung Yunho, anh đang trò chuyện với fan, biểu cảm trên gương mặt vừa chăm chú lại vừa dịu dàng.
Giao lưu chừng nửa phút, không đợi MC thúc giục, Jung Yunho liền gọi Kim Jaejoong tiếp tục đi về phía trước. MC chạy tới cuối bậc thang nghênh đón bọn họ, Kim Jaejoong cùng Jung Yunho lần lượt kí tên xong liền đứng để mọi người chụp ảnh, đang ở lễ trao giải rất long trọng, phóng viên cũng không dám đưa ra yêu cầu quá phận. Cuối cùng Jung Yunho chủ động khoác vai Kim Jaejoong, tư thế vừa giống bạn bè, vừa giống người yêu lại khiến mọi người hét ầm ĩ.
MC đứng cuối thảm đỏ cười nói: “Hai vị, mời hai anh tiến đến bên này. Các bạn phóng viên thân mến, lát nữa chúng tôi sẽ dành thời gian cho mọi người chụp ảnh phỏng vấn, hiện giờ mời mọi người về khu vực của riêng mình được không? Cảm ơn mọi người.”
Nhân viên đưa micro cho hai người, Kim Jaejoong cầm micro cả buổi không nói một câu, chỉ cười liên tục.
Fan kỳ thật cũng đã sớm quen với cậu như vậy, không ý kiến gì. Cậu cười, fan bên dưới cũng cười theo, sau đó Jung Yunho cũng nhịn không được bật cười, hình ảnh này khiến MC vốn dày dạn kinh nghiệm cũng nhếch khóe môi.
“Đạo diễn Kim hình như rất thích cười.”
Kim Jaejoong cúi đầu, có chút ngại ngùng, trả lời: “Là vì các bạn ấy.” Vươn ngón tay chỉ fan bên dưới, ra vẻ phàn nàn: “Lần nào nhìn thấy các bạn, tôi đều rất ngại ngùng, các bạn thật sự quá nhiệt tình.”
Fan bên ngoài lập tức hét lên.
“Đúng không, như vậy thật sự rất dễ khiến tôi ngại.” Kim Jaejoong vẫy tay với mọi người, “Chào mọi người, lâu rồi không gặp, nhớ tôi không?”
“Nhớ!!!”
“Tôi cũng rất nhớ mọi người, mọi người có đi xemKhúc chuyện xưakhông?”
“Có!!!!!!”
Kim Jaejoong nở nụ cười thật tươi, giọng mang theo chút yêu chiều nói với mọi người: “Ngoan.”
Nhắc đến Khúc chuyện xưa, MC liền thuận thế kéo chủ đề sang Jung Yunho: “Tạo hình của anh Jung Yunho hôm nay thật sự quá xuất sắc, fan ở đây đều phải hét lên vì anh đấy.”
Jung Yunho rất lịch sự cười cười, khách sáo đáp lời.
“Vậy anh có tin rằng mình sẽ giành được giải thưởng hôm nay không? Hiện giờ anh đang nhận được nhiều sự ủng hộ nhất, hơn nữa hôm nay có rất nhiều fan điện ảnh tới.”
Câu hỏi này luôn là câu hỏi yêu thích của truyền thông, nhưng cũng là câu hỏi mà các ngôi sao ghét nhất, dù bạn trả lời như thế nào cũng không ổn. Nói không tin thì có vẻ hạ thấp thân phận, nói tin chẳng may không lấy được thì xấu mặt.
“Hỏi tôi có tin mình hay không, không bằng nói tôi có tin tưởng tác phẩm không. Những tác phẩm gần đây của đạo diễn Kim Jaejoong đều rất nổi tiếng, tôi rất tin tưởng đạo diễn Kim.” Jung Yunho vỗ vỗ tay Kim Jaejoong, cười nói: “Nhân đây, tôi xin cảm ơn đạo diễn Kim luôn, cảm ơn cậu đã mời tớ quayKhúc chuyện xưa“.
Đáng ghét, lại khen cậu trước mặt mọi người.
Kim Jaejoong khẽ cong miệng, nụ cười ngọt ngào tuôn ra từ tận đáy lòng.
“Là diễn xuất của cậu rất tốt, không liên quan tới tớ.”
“Nhưng qua lần hợp tác này, tớ đã học được rất nhiều.”
Bên dưới đột nhiên có người hô: “Oppa nhất định phải hạnh phúc đấy!”
Bởi vì giọng nói quá lớn, tất cả mọi người liền quay sang, MC còn chưa kịp nói gì, Kim Jaejoong đã đáp lời trước.
“Oppa chắc chắn sẽ hạnh phúc rồi, mọi người cũng phải sống thật hạnh phúc nhé.”

Aug 30, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 77

Chapter 77
Tháng 12 tới cũng có nghĩa là các lễ trao giải lớn cả trong và ngoài nước cũng tới, trong tháng này, gần như chỉ vài ngày lại có một lễ trao giải diễn ra.
Có tác phẩm thì hi vọng đạt giải, không có tác phẩm cũng rất chờ mong, bởi lẽ, thảm đỏ là nơi bạn có thể nổi tiếng chỉ trong vòng một đêm.
Kèm theo lễ trao giải là một loạt các bộ sưu tập của các nhà thiết kế nổi danh quốc tế liên tiếp tung ra. Dù là Kim Jaejoong hay Jung Yunho, hiện giờ đều là con cưng của giới thời trang cao cấp quốc tế, nhà thiết kế muốn họ mặc trang phục của mình đâu đâu cũng có. Đặc biệt, lần này Jung Yunho còn được đề cử giải tượng vàng X cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất, mức độ được yêu thích thì khỏi phải bàn.
Jung Yunho từ trước tới nay vẫn có stylist riêng của mình, nhưng lần này stylist thay đổi, Kim Jaejoong tự mình nhận lấy nhiệm vụ gian khổ này.
Tin tức Jung Yunho được đề cử cho giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất vừa tung ra, có hơn mười nhãn hiệu nổi tiếng gửi tới mẫu thiết kế mới nhất của mình. Kim Jaejoong chỉ nhìn qua, không giữ lấy một bộ nào, gửi lại toàn bộ. Hiện giờ chỉ còn có ba ngày là đến lễ trao giải, Jung Yunho vẫn chưa có lễ phục.
Chưa có lễ phục, Jung Yunho không lo lắng gì, người đại diện của anh lại gấp đến đỏ mắt. Anh biết rõ quan hệ của Kim Jaejoong cùng Jung Yunho, lại càng kiêng kị thân phận địa vị của Kim Jaejoong, nhưng… Không giữ lại lễ phục, chẳng lẽ để Jung Yunho cởi trần đi thảm đỏ sao? Hai năm nay đang là đỉnh cao sự nghiệp của anh, lần trước vừa nhận được giải thưởng ảnh đế, lần này nếu nhận thêm một giải nữa, vậy là có thể khẳng định địa vị của anh trong giới điện ảnh và truyền hình châu Á rồi.
Thời điểm quan trọng như vậy, tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề gì.
Vậy nên tối hôm đó, khi Kim Jaejoong đang ngồi trên ghế salon xem tạp chí, Jung Yunho đột nhiên đi tới, ôm Kim Jaejoong vừa hôn vừa cọ. Kim Jaejoong vươn tay đẩy anh, ánh mắt vẫn không rời khỏi tờ tạp chí. Nếu là ngày thường, lúc này Kim Jaejoong đã sớm cười tươi nhào vào lòng Jung Yunho rồi, nhưng hôm nay lạnh lùng như vậy, Jung Yunho có chút không vui, bá đạo giật tạp chí trong tay cậu, vứt qua một bên.
“Sao vậy?” Kim Jaejoong nhíu mày nhìn anh, “Trả đây.”
“Không cho.”
“Cậu là trẻ con à? Mau đưa cho tớ.”
Jung Yunho bĩu môi: “Tớ không đưa.”
Kim Jaejoong không thể không thừa nhận, cậu bị biểu cảm của Jung Yunho khi chu môi chọc cười, đáy lòng mềm mại vô cùng.
Cậu nhìn Jung Yunho, không nói gì, dưới ánh nhìn soi mói của cậu, Jung Yunho nở nụ cười nịnh nọt. Kim Jaejoong nhướn mày hỏi: “Thật sự không đưa tớ?”
Một quyển tạp chí thôi mà, ai lại muốn vì thứ cỏn con như vậy mà cãi nhau. Jung Yunho trả lại tạp chí cho cậu, nhìn vào mắt cậu nói: “Jaejoong, gần đây cậu toàn bỏ bê tớ thôi.”
Lúc Jung Yunho gọi tên cậu, thật sự cmn gợi cảm.
Kim Jaejoong không cách nào chống cự sự quyến rũ này, trong lòng tràn ra cảm xúc vừa ngứa vừa tê dại. Cậu cầm tạp chí đập nhẹ lên người Jung Yunho, vuốt vuốt tóc anh, dùng giọng của người lớn khi dỗ trẻ con nói: “Ngoan, tớ đang chọn quần áo cho cậu thôi.”
Nói xong liền mở một trang tạp chí ra, Jung Yunho nhìn thoáng qua, nhận ra đây là bộ sưu tập của một nhà thiết kế nổi danh.
“Tớ đã đặt hai bộ này rồi, quay mai sẽ mang tới. Tớ đặt theo size lúc trước của cậu, nhưng thời gian gấp quá nên không kịp sửa, hai ngày này cậu phải chú ý vận động tập thể thao, đừng có để tăng cân.”
Trong ánh mắt Kim Jaejoong hiện lên sự dứt khoát không cho phản đối, thấy Jung Yunho nghe cậu, trong lòng cảm thấy rất mỹ mãn, đột nhiên cậu bị anh ôm chầm lấy, đè xuống ghế.
Bờ môi Jung Yunho đã tiến tới bên miệng Kim Jaejoong, Kim Jaejoong đột nhiên đẩy anh ra: “Ầm ĩ cái gì, đi vận động tập thể thao đi.”
“Ừ.” Jung Yunho nghe lời hôn một cái lên môi Kim Jaejoong, sau đó bắt đầu cởi quần áo.
Trong phòng điều hòa đặt ở nhiệt độ khá cao, hai người mặc cũng không nhiều, đàn ông ngoài ba mươi tuổi đang sung sức, Jung Yunho vừa cởi áo ra liền để lộ thân trên cường tráng.
Kim Jaejoong bị động tác đột ngột của anh làm cho sững sờ, lúc kịp phản ứng lại, Jung Yunho đã cởi áo cậu xong.
“Tớ bảo cậu đi tập thể thao mà!”
Jung Yunho ra vẻ ngây thơ, vừa gật đầu vừa tiếp tục. Rất nhanh Kim Jaejoong đã bị lột trần, quần cũng rơi vào tay sói.
Ngón tay Jung Yunho cố ý ma sát dục vọng của cậu cách lớp quần lót, Kim Jaejoong rất nhanh không kìm nén được. Lại không phải phụ nữ dễ ngại ngùng, đều là đàn ông hiểu rõ nhau, cậu bị Jung Yunho khiêu khích, cuối cùng không kìm nén được chủ động lại gần.
Giày vò hai lần, Jung Yunho vẫn ôm Kim Jaejoong, đợi đến khi khoái cảm trôi đi mới đứng dậy, vào phòng tắm bật nước ấm cho Kim Jaejoong tắm.
Phần eo dưới của Kim Jaejoong vừa nhức vừa mỏi, nghĩ đến lúc nãy, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống nơi Jung Yunho tự hào nhất.
Jung Yunho hai tay xoa sữa tắm, nhẹ nhàng xoa bóp cổ Kim Jaejoong, đột nhiên hôn một cái lên mặt cậu.
Trên người dù không thoải mái cũng không ngăn được sự ngọt ngào lan tỏa từ nụ hôn này, Kim Jaejoong dứt khoát tựa lên người Jung Yunho, nhắm mắt thả lỏng toàn thân.
Hậu quả của túng dục rất đáng sợ, ngày hôm sau ở trường quay, Kim Jaejoong đứng ngồi không yên, bởi lẽ ngồi quá lâu, chỗ đằng sau sẽ khó chịu. Nhịn đến ngày thứ ba, vết hôn trên cổ Kim Jaejoong lại khiến tất cả mọi người bối rối.
Lễ trao giải tượng vàng X lần này, Kim Jaejoong cùng Jung Yunho đều tham gia, Kim Jaejoong đến với tư cách khách quý trao giải. Cậu rất cẩn thận lựa chọn trang phục cho lần xuất hiện trên thảm đỏ này, lúc trước khi chọn lễ phục cho Jung Yunho, cậu cũng chọn một bộ cho mình trong bộ sưu tập thu đông mới nhất của nhà thiết kế này. Trên vải dệt màu xanh đậm là những hoạt tiết in chìm được thiết kế làm nổi bật sự xa hoa, thanh lịch, Kim Jaejoong để trần nửa thân trên, khi mặc chiếc áo vest này vào, không chỉ để lộ đường cong mê người, còn để lộ cả vết cắn đỏ thẫm trên cổ cậu.
Còn chưa đầy ba giờ là đến buổi lễ, nhưng dấu vết chết tiệt này mãi vẫn không tiêu.
Nhân viên trang điểm đã nghĩ mọi cách để che vết hôn này đi. Kem che khuyết điểm, phấn cùng tông màu da, các loại đồ trang điểm đắt đỏ liên tiếp ra trận. Nhân viên gấp đến gần như phát khóc, Kim Jaejoong cũng nhíu mày nhìn bản thân trong gương.
Dù nói thế nào, làm người của công chúng, trong những trường hợp thế này không được làm việc gì quá mức. Ngôi sao nữ mặc gợi cảm chỉ là một cách để hấp dẫn tầm mắt mọi người, nói cho cùng cũng chỉ là cho xem chứ không cho sờ; nhưng nếu cậu để lộ ra dấu hôn lớn như vậy, giới giải trí đoán chừng sẽ nổ tung.
Ngón tay Kim Jaejoong khẽ vuốt dấu hôn, đột nhiên nói với stylist, “Hay là mặc một chiếc áo sơ mi ở bên trong đi.”
“Bộ vest này được thiết kế theo kiểu không kết hợp với áo sơ mi, nếu tự dưng mặc thêm vào, bộ trang phục sẽ chẳng ra gì cả, hơn nữa cũng là sự thiếu tôn trọng với nhà thiết kế.” Stylist rất khó xử, “Hay là đổi bộ khác đi? Tôi nhớ lần trước Tư Tư đưa tới một bộ, cậu nói cũng không tệ đúng không? Mặc bộ đó đi.”
Vậy sao được. Cậu đã hứa với đối phương, hôm nay nhất định sẽ mặc lễ phục do bọn họ cung cấp tham gia lễ trao giải.
Kim Jaejoong không chút nghĩ ngợi bác bỏ. Nhìn cậu trong gương, đường cong ưu nhã ở cổ cùng eo tỏa ra sự xinh đẹp không thể nào che giấu, không phải người đàn ông ngoài ba mươi nào cũng có vẻ đẹp này. Nhưng hình ảnh vốn hoa lệ này lại bị một dấu hôn cướp đi mọi ánh mắt.
Kim Jaejoong quá rõ ràng, nếu hôm nay để mọi người nhìn thấy thứ trên cổ kia, vậy mấy ngày sau đó, có lẽ cậu sẽ bị truyền thông làm phiền đến phát điên.
Cửa phòng trang điểm đột nhiên bị người từ ngoài mở ra.
Đây là phòng nghỉ dành riêng cho đạo diễn Kim Jaejoong, nhưng có người dám trực tiếp tiến vào, vậy chắc chắn không phải người thường.
Mọi người xoay người nhìn lại, quả nhiên là quản lý chung của sự kiện lần này, cô Lưu Duệ.
“Đạo diễn Kim, lâu rồi không gặp.” Lưu Duệ rất tự nhiên hào phóng bắt tay với Kim Jaejoong. Hôm nay cô mặc đồ thể thao, trên đầu còn đội mũ lưỡi trai, rất rõ ràng để tiện cho việc đi lại vận động. Người bận rộn như vậy đột nhiên tới, chắc chắn là có mục đích.
Kim Jaejoong cười hàn huyên cùng cô. Bọn họ từ rất lâu trước đây đã gặp nhau lần đầu tiên ở hậu trường một lễ trao giải tại nước ngoài, Lưu Duệ là người rất khôn khéo, nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá mức sắc bén, rất nữ tính.
“Bận như vậy sao còn qua đây?”
Lưu Duệ có chút do dự, dừng hai ba giây sau, mới mở miệng nói: “Tôi tới là vì thương lượng một việc với đạo diễn Kim.”
Hai người ngồi xuống ghế salon, stylist và nhân viên trang điểm rất thức thời đi ra ngoài.
“Không cần phải khách khí như vậy đâu, cô nói đi.”
Ánh mắt Lưu Duệ rơi xuống cổ Kim Jaejoong, con ngươi hơi giật giật, nhưng rất nhanh liền rời mắt đi.
“Tôi vừa mới cùng cô Trương phụ trách sân khấu đối chiếu lại danh sách khách quý, lần này theo kế hoạch, đạo diễn Kim sẽ đi thảm đỏ một mình.” Lưu Duệ đặt danh sách lên bàn trà, “Anh được đề cử giải đạo diễn xuất sắc nhất với phim Khúc chuyện xưa, anh Jung Yunho được đề cử nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng với phim Khúc chuyện xưa. Vốn chúng tôi sắp xếp cho anh Jung sẽ cùng cô Lưu, người được tin tưởng là có khả năng cao nhất đạt giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất đi thảm đỏ lần này, nhưng cô Lưu tạm thời có việc, rất có thể sẽ vắng mặt trong lễ trao giải hôm nay. Anh cũng biết chúng tôi làm nghề này phải chuẩn bị cho mọi tình huống có thể xảy ra, giải thưởng quan trọng như vậy, việc sắp xếp đi thảm đỏ cũng rất được quan tâm, thật sự không thể tìm ra ai thích hợp hơn để đi cùng anh ấy. Vậy nên… Lần này, đạo diễn Kim đi cùng anh Jung đi.”
Kim Jaejoong không nói gì, yên lặng chờ đợi.
Quả nhiên, Lưu Duệ tiếp tục nói: “Thảm đỏ thực ra chỉ là để gây hiệu ứng ngôi sao, tuy làm thế này có chút không thích hợp, nhưng gần đây scandal của đạo diễn Kim và anh Jung đang xôn xao khắp nơi, dứt khoát cùng đi thảm đỏ luôn, truyền thông lấy được tin mình muốn, nói không chừng về sau sẽ không đào sâu về tin này nữa.”
Tầng này ý tứ ai cũng hiểu rõ, cô trực tiếp nói ra như vậy, thật sự khiến Kim Jaejoong không tiện cự tuyệt.
Kim Jaejoong tựa trên ghế salon, vẫn nở nụ cười như trước: “Cô Lưu cũng quan tâm tin tức giải trí thế à.”
“Tin tức về đại nhân vật như đạo diễn Kim, sao có thể không biết.”
Kim Jaejoong lắc đầu cười cười, đáy lòng cũng không cảm thấy quá khó chịu, ngược lại có chút chờ mong.
Người có đôi khi rất kỳ lạ, rõ ràng ngoài miệng thì từ chối, nhưng trong lòng lại cực kì hi vọng đối phương có thể tiếp tục thuyết phục mình.
Cậu quả thật muốn cùng Jung Yunho đi thảm đỏ.
Nhưng đây không phải vấn đề, cậu đi thảm đỏ với ai không quan trọng, vấn đề mấu chốt hiện tại là phải làm thế nào để khiến cho vết đỏ nổi bật trên cổ cậu biến mất.
Kim Jaejoong thậm chí có xúc động muốn vắng mặt trong lễ trao giải hôm nay.

30 phút trước khi mở màn, với tư cách người hợp tác, Jung Yunho rốt cuộc đã tới. Anh đã thay lễ phục đêm nay, vest đen bằng nhung dùng chỉ vàng dát mỏng thêu hoa văn trên cổ tay và cúc áo. Lúc anh từ cửa bước vào, Kim Jaejoong không thể nào rời mắt khỏi anh.

Aug 29, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 76

Chapter 76
Thuê siêu thị cả buổi tiêu tốn một khoản không nhỏ, theo kế hoạch có mười cảnh quay ở đây, giờ mới chỉ hoàn thành được ba cảnh.
Kim Jaejoong có thể tiếp tục chờ, nhưng đoàn làm phim không đợi được nữa, dự toán chi phí cho cảnh quay ở siêu thị không thể tăng thêm. Nhà sản xuất cùng phó đạo diễn đã bắt đầu đứng ngồi không yên, Kim Jaejoong không có cách nào, chỉ có thể dùng biện pháp cũ, tự mình ra trận.
Cậu quăng kịch bản sang một bên, đứng dậy, gọi Shim Changmin: “Được rồi, bắt đầu quay đi, cảnh này anh làm mẫu cho em xem.”
Không thể không nói, đạo diễn tự mình làm mẫu trong lúc quay phim chắc chắn là biện pháp kinh điển nhất, cũng hữu hiệu nhất, những diễn viên chỉ cần có chút thiên phú thôi, sau khi xem đạo diễn thể hiện cũng có thể tự mình học hỏi được.
Vậy nên diễn viên hiện giờ đổi thành Park Yoochun và Kim Jaejoong.
Kim Jaejoong đẩy xe mua sắm đến bên ngoài khu đồ đông lạnh, đợi Park Yoochun chuẩn bị xong liền tự hô bắt đầu.
Diễn viên xuất sắc có thể ngay lập tức nhập vào vai diễn, giống như bây giờ. Dù người đi sóng vai với mình là Shim Changmin hay Kim Jaejoong, ánh mắt Park Yoochun không hề thay đổi. Trong dịu dàng mang theo chút ngại ngùng của chàng thanh niên trẻ, sóng mắt khẽ di động nhưng chưa bao giờ rời khỏi mặt Kim Jaejoong, dù là ai cũng có thể nhìn ra lúc này, Park Yoochun đã rơi vào tình yêu.
Kim Jaejoong đứng bên cạnh quầy đông lạnh, xoay người cầm một túi sủi cảo đóng gói. Động tác của cậu đơn giản dứt khoát, lưng thẳng tắp, dù khom người vẫn thể hiện rõ sự vững vàng rắn rỏi: “Cậu thích vị gì? Thịt heo hay rau củ?”
Park Yoochun nhìn túi sủi cảo: “Cậu thích ăn sủi cảo thì để tớ gói rồi cất trong tủ lạnh, sủi cảo đông lạnh này không tươi đâu.”
Kim Jaejoong nghe vậy dừng lại, trong ánh mắt có vui vẻ lại có chờ mong: “Thật sao?”
Lúc cậu hỏi những lời này, trong giọng có hưng phấn nhưng lại như đang cố kìm nén, Park Yoochun phối hợp gật đầu, sau đó vươn tay cầm lấy túi sủi cảo trong tay cậu, bỏ lại quầy: “Đi thôi, mua thịt heo và cải trắng, tối nay làm vằn thắn ăn.”
Khu rau quả cùng khu thịt tươi ở phía trước, Park Yoochun xoay người đi tới.
Kim Jaejoong đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt đuổi theo bóng dáng Park Yoochun hồi lâu, đột nhiên mở miệng: “Han Hee, nếu ngày nào cũng được ăn cơm cậu nấu thì tốt quá.”
Giọng cậu không lớn, lại rất rõ ràng, xuyên qua đám đông rơi vào trong tai Park Yoochun.
Park Yoochun khựng lại, chậm rãi xoay người. Lúc gã nhìn Kim Jaejoong, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Kim Jaejoong đột nhiên vỗ hai tay, khí chất trên người lập tức thay đổi. Cậu không đi ngay, thuận thế tựa vào quầy, tay vịn vào thành xe đẩy.
Shim Changmin đứng cách đó không xa, Kim Jaejoong quay đầu hỏi cậu: “Được chưa?”
Xem thì đã hiểu rồi, nhưng không biết mình có thể diễn được như vậy không. Shim Changmin lần này diễn xuất cũng tạm được, nhưng ánh mắt cậu nhìn Park Yoochun, ngoài thích ra còn có chút ngại ngùng.
Ánh mắt này vẫn chưa đạt tới hiệu quả Kim Jaejoong muốn. Phim điện ảnh không giống phim truyền hình, chỉ trong thời gian hơn một giờ ngắn ngủn phải kể lại một câu chuyện diễn ra trong nhiều năm, đây là thách thức không chỉ với biên kịch và đạo diễn, mà quan trọng nhất còn là diễn xuất của diễn viên. Chỉ có một diễn viên giỏi mới có thể khiến nhân vật trở nên sống động trong thời gian ngắn ngủi như vậy, khiến nó đi vào lòng người.
Kim Jaejoong không nói gì thêm, ngón tay giật giật, nói: “Làm lại.”
Shim Changmin một lần nữa làm lại những động tác cùng đối thoại kia, rốt cuộc khiến Park Yoochun không chịu được phất tay với Kim Jaejoong. Kim Jaejoong biết rõ ý của gã, cũng hiểu được cách bắt chước này không có tác dụng gì với Shim Changmin.
“Được rồi, nghỉ thêm 10 phút nữa.”
Kim Jaejoong trở lại khu nghỉ ngơi của mình, xem lại cảnh vừa rồi.
Jung Yunho cầm cốc nước tới cho cậu uống, đột nhiên hỏi cậu: “Sao cậu biết tớ thích cậu từ lúc đó rồi?”
Bị hỏi không đầu không đuôi như vậy, Kim Jaejoong sững sờ, nhưng rất nhanh kịp phản ứng. Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều hình ảnh xảy ra trong quá khứ, ánh mắt của Jung Yunho, dù nhiều năm qua đi, cậu vẫn không cách nào quên được.
Kim Jaejoong nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho, nhìn thấy tình cảm tràn ngập trong đôi mắt ấy. Hai người đã không còn trẻ, rất nhiều thứ trải qua thời gian đã dần thay đổi, duy chỉ có ánh mắt Jung Yunho khi nhìn cậu, đã rất nhiều năm, vẫn chưa hề thay đổi.
“Bởi vì tớ có thể nhìn thấy.” Kim Jaejoong muốn chạm vào mắt Jung Yunho, ngón trỏ lại bị lông mi ngăn cản, lông mi dày đặc như cánh quạt nhẹ nhàng chạm vào ngón tay cậu, “Chính là đôi mắt này, từ trước tới nay chưa bao giờ lừa tớ.”
Ánh mắt Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho dần dần trở nên mềm mại, dịu dàng dưới đáy lòng như sóng thần cuồn cuộn dâng lên. Ngón tay cậu chậm rãi trượt xuống, cuối dùng dừng lại ở trái tim Jung Yunho: “Dù khi đó chúng ta chia tay, ánh mắt này của cậu cũng không hề thay đổi.” Nói đến đây, Kim Jaejoong dừng lại. Đáy lòng cậu có một niềm thôi thúc kỳ lạ, khiến cậu bất giác tới gần Jung Yunho, cuối cùng hôn nhẹ lên môi anh.
Nụ hôn này rất nhẹ, cũng rất nhanh, còn chưa tới hai giây, Jung Yunho lại không kìm lòng được, vươn tay đỡ lấy gáy Kim Jaejoong. Động tác này là động tác rất được đàn ông ưa thích khi hôn, Kim Jaejoong đột nhiên nghiêng người, tránh thoát.
Jung Yunho không hôn được, khẽ nhíu mày nhìn cậu.
Kim Jaejoong ngửa người ra sau tựa vào thành ghế, cười như hồ ly: “Cậu giờ không thèm để ý hình tượng trước công chúng luôn.”
Câu nói đầy khiêu khích của cậu tựa như một bé hồ ly lông xù, vươn móng vuốt cào cào tim Jung Yunho. Jung Yunho nhận ra bây giờ đang ở trường quay, cách đó không xa còn có rất nhiều quần chúng vây xem, dứt khoát tha cho cậu một lần, nhưng vẫn giả vờ giận dữ nheo mắt lại, thấp giọng nói: “Được lắm, đợi tối nay về nhà xem.”
Tối nay về nhà làm gì? Kim Jaejoong ngây thơ mở to hai mắt, cậu nhìn khuôn mặt Jung Yunho vì nhíu mày mà càng thêm nghiêm túc, tình yêu dưới đáy lòng như bong bóng phấn hồng không ngừng tuôn ra.
Cậu yêu chết bộ dạng nghiêm túc này của Jung Yunho, khí thế đàn ông khiến người ta mê muội này không phải ai cũng có.
Jung Yunho nhíu mày, tỏa ra sức quyến rũ khiến người hít thở không thông, sự quyến rũ này đặc biệt rõ ràng khi Jung Yunho chính diện tiến vào trong cậu. Kim Jaejoong nghĩ đến buổi tối trên giường, Jung Yunho đều dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy nhìn cậu, sau đó mạnh mẽ tiến vào trong cậu, những hình ảnh sống động ấy khiến mặt cậu đỏ bừng.
Không ai nói cho Kim Jaejoong biết, bộ dạng cậu hiện tại mê người như thế nào, Jung Yunho có chút không kìm nén được, nắm chặt tay.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tớ.”
Kim Jaejoong còn chưa hiểu rõ ý của anh, mắt mở to hơn: “Sao vậy?”
Trong đầu cậu vẫn còn lưu giữ hình ảnh đêm qua, Jung Yunho dây dưa cùng cậu trên giường, lại nhìn thẳng vào ánh mắt Jung Yunho lúc này, Kim Jaejoong có chút xấu hổ, vội vàng đưa tay lên che miệng, sợ để người khác nhìn thấy nụ cười ngại ngùng lúc này của mình.
Hai tay Jung Yunho ôm lấy gương mặt Kim Jaejoong, dịu dàng vuốt ve.
“Cậu làm gì đấy?”
“Jaejoong của chúng ta thật đáng yêu.”
Kim Jaejoong bó tay, nhưng lại không kìm lòng nổi bị sự dịu dàng ngây thơ này khiến cho cảm động vô cùng.
Rõ ràng đều đã là đàn ông ngoài ba mươi rồi, nhưng lúc Jung Yunho nói những lời này, cậu vẫn cảm nhận rõ niềm hạnh phúc giữa hai người yêu nhau.
Kim Jaejoong cố ý ra vẻ không vui, miệng chu ra, vuốt tay Jung Yunho: “Cậu có biết không, giờ đang ở bên ngoài. Jung Yunho, lá gan cậu càng lúc càng lớn đấy.”
“Gan của tớ đương nhiên lớn rồi.” Jung Yunho đột nhiên nở nụ cười, kéo tay Kim Jaejoong cầm chặt, nửa ngày sau mới nói: “Nếu không sao dám thích cậu?” Nói xong đánh nhẹ vào lòng lòng bàn tay Kim Jaejoong, “Chẳng bao giờ trưởng thành, bướng bỉnh, bé hư.” Lúc đầu anh còn cố ý nghiêm mặt, nhưng về sau đã không giấu được nụ cười. Jung Yunho càng nói, càng thấy trong lòng ngọt ngào, cuối cùng thừa dịp mọi người không chú ý, hôn một cái lên tay Kim Jaejoong.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, chạm vào cái liền rời đi ngay.
Kim Jaejoong đột nhiên đứng dậy, cầm kịch bản che khuất mặt, một tay quạt quạt lấy gió.
Sao lúc trước cậu không nhận ra, Jung Yunho căn bản chính là một lão sói xám mặt dày, thích ngậm thỏ trong miệng, vừa hù dọa muốn ăn tươi cậu, lại vừa dùng biểu cảm ngọt ngào đến phát ngấy kia hôn hôn.
Cậu chỉ tay vào Jung Yunho, cảnh cáo: “Đủ rồi đấy, cậu nhìn xem giờ đang ở đâu.”
Rõ ràng giờ đã tới mức cậu phải nhắc nhở Jung Yunho chú ý hình tượng công chúng, kết quả Jung Yunho lại không thèm để ý, bắt chéo hai chân, vươn tay kéo cậu: “Sợ cái gì? Là thật là giả cứ để bọn họ chậm rãi đoán.”
“Đoán cái gì nữa, rõ ràng có người miệng không chặt đã khai ra rồi còn đâu.”
Chuyện này Kim Jaejoong đã nhẫn nhịn rất lâu, từ ngày đó đọc được một bài báo phân tích trên tờ tạp chí nào đó, cậu liền đoán được có người cố ý khơi chuyện sau lưng.
Kim Jaejoong vẫn luôn chịu đựng, đơn giản là vì Jung Yunho.
Thân phận của đối phương là một trong những điều khiến Kim Jaejoong không thể không nhìn tới, cậu biết rõ người thân chiếm vị trí không thể dao động trong lòng Jung Yunho, dù là cậu, cũng không dám nhảy ra khiêu chiến quan hệ huyết thống này.
Jung Yunho nhìn cậu, im lặng không nói.
Một khi nhắc tới chủ đề này, vậy không thể cười cho qua được.
Kim Jaejoong không nói gì, dứt khoát ngồi xuống, yên lặng đợi câu trả lời của anh.
Chừng hơn phút sau, Jung Yunho rốt cuộc mở miệng nói với cậu: “Chuyện này tớ nhất định sẽ xử l ý, mấy ngày nữa tớ về nhà một chuyến.” Nói xong, lại sợ Kim Jaejoong cảm giác mình không đủ chân thành, bổ sung: “Cậu yên tâm, lần này không ai có thể ngăn cản tớ, tớ nhất định phải ở bên cậu.”
Nếu là người khác nói như vậy, có lẽ chỉ là lời hứa suông.
Nhưng, người nói những lời này lại là Jung Yunho.
Kim Jaejoong không biết nên nói gì, chỉ là đáy lòng sôi trào, như thể đây là lời thề lãng mạn nhất trên đời.
Dù anh đã từng buông tay cậu, nhưng cậu vẫn sẵn lòng tin tưởng anh.

Bởi vì anh đã nói, vậy nhất định sẽ làm được.

Aug 28, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 75

Chapter 75
Cảnh quay hôm nay là Han Hee dọn đến nhà Lee Yoon Hyun, sau đó là cảnh Han Hee làm cơm trưa.
Shim Changmin vẫn kêu ca mãi từ trước khi quay, lúc nghe Kim Jaejoong bảo thêm cảnh hai người cùng đi siêu thị mua thức ăn thì lập tức nhảy dựng lên: “Em chẳng hiểu nổi, sao không để Yunho hyung diễn. Em diễn vốn đã không hay, giờ lại còn tăng thêm cảnh quay!”
Ngụ ý trong lời cậu nói tất cả mọi người đều hiểu rõ. Dù không nói ra nhưng nguyên mẫu của nhân vật Lee Yoon Hyun là ai, mọi người đều hiểu cả.
Kim Jaejoong đang dặn dò nhân viên bối cảnh, nghe cậu phàn nàn đột nhiên quay đầu lại nhìn: “Cậu ấy diễn sẽ không tốt bằng em.”
Park Yoochun đứng đằng sau chọc chọc cậu, đợi Kim Jaejoong đi xa mới nói: “Dù là ai, nhân vật khó thể hiện nhất chính là bản thân mình.”
Shim Changmin nhướn mày, Park Yoochun an ủi vỗ vai cậu.
Công tác chuẩn bị đã xong, Kim Jaejoong đi đến đằng sau màn hình giám sát, giơ tay lên, chính thức quay.
Park Yoochun nhanh nhẹn trải chăn mền cùng gối, sau đó gấp gọn quần áo, đặt vào trong tủ.
Shim Changmin tựa vào cửa, kinh ngạc nói: “Cậu biết làm việc nội trợ à? Bình thường tớ toàn vứt luôn quần áo vào tủ, chẳng bao giờ gấp.”
Park Yoochun đóng tủ lại, quay đầu nhìn cậu, cảm kích trịnh trọng nói: “Cảm ơn cậu.”
“Làm bạn bè lâu như vậy mà còn nói những lời này.” Shim Changmin xoay người ra phòng bếp, “Từ khi bố mẹ tớ di dân, phòng bếp chẳng bao giờ đụng đến, nếu cậu cần dùng thì tự kiểm tra đi, tớ không hiểu mấy thứ này.”
Máy quay đang theo sát Shim Changmin là máy số 1, máy số 2 đặt cố định ở cửa phòng bếp. Để đảm bảo cho việc biên tập sau này không gặp vấn đề, vậy nên khi Shim Changmin còn đang đi trên hành lang, máy số 2 đã bắt đầu quay.
Park Yoochun cùng đi ra, thuần thục mở tủ bát nhìn: “Không nộp tiền gas à? Ở đây báo là đã bị cắt. Hóa đơn nhà cậu để đâu?”
Shim Changmin nhìn phòng bếp, không chút hứng thú, mở tủ lạnh lấy một lon nước ngọt, thuận tay ném cho Park Yoochun: “Không rõ lắm.”
“Vậy gọi điện thoại hỏi đi.” Park Yoochun nhận lấy, theo động tác của cậu nhìn vào tủ lạnh. Gã rất nhập diễn, hoàn toàn là vẻ mặt của một thanh niên sống khổ quen, nhìn thấy bạn mình chỉ ăn mì ăn liền: “Cậu sống kiểu này thì kiểu gì cũng bị đau dạ dày đúng không?”
Shim Changmin đi ra phòng khách, máy quay rất nhanh lui ra phía sau, cậu ngồi xuống ghế salon, dùng giọng ngạc nhiên cao giọng nói: “Sao cậu biết dạ dày tớ không tốt? Tớ hay đau dạ dày lắm.”
“Cut!” Kim Jaejoong không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, “Cảnh này qua rồi. Đổi vị trí máy quay, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”
Vì buổi chiều còn phải đi siêu thị quay ngoại cảnh, vậy nên buổi sáng chỉ chuẩn bị mười hai cảnh quay. Shim Changmin tuy diễn xuất không quá xuất sắc, nhưng cũng may cậu và Park Yoochun khá thân thiết, có vài cảm xúc biểu hiện rất đúng chỗ. Hơn nữa có diễn xuất của Park Yoochun kéo theo, cả buổi sáng quay rất thuận lợi.
Trong lúc chuẩn bị cảnh quay cuối, Kim Jaejoong đột nhiên hỏi Jung Yunho đứng bên cạnh: “Cậu thấy mấy đứa diễn thế nào?”
Jung Yunho dạo gần đây lúc nào cũng đi cùng Kim Jaejoong, cùng đến trường quay, cùng đi ăn cơm, sau đó cùng về khách sạn nghỉ ngơi. Trong mắt anh, Kim Jaejoong khi làm ca sĩ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khi làm diễn viên lại đẹp trai ngời ngời, nhưng tất cả đều không bằng hiện tại. Cậu ngồi sau màn hình giám sát, mặc rất giản dị, khuôn mặt mộc chỉ đeo một chiếc kính đen, đơn giản đến không thể đơn giản hơn, nhưng lại hấp dẫn người một cách kỳ lạ.
Có vài người, bạn nghĩ rằng người đó cần được bảo vệ, lại không biết tự bản thân họ đã đang tự lập, tự tỏa ra ánh sáng.
“Changmin hay Yoochun?”
“Nói cả hai đi.”
Màn hình giám sát dừng lại ở cảnh quay lúc vừa hô cut.
Hình ảnh này quen thuộc vô cùng. Nội thất trong phòng cũng tương tự như căn nhà mà năm đó, họ lần đầu tiên ở chung. Khi đó cũng hệt như vậy, Jung Yunho thường xuyên ngồi trên ghế salon xem tivi, Kim Jaejoong ở trong bếp nấu cơm. Tuy đồ cậu nấu lúc đó không phải rất ngon, nhưng lại mang đến hương vị gia đình. Hai người đều là những người rất cần hơi ấm gia đình, trong xã hội lạnh lẽo đấy, họ như áo bông sưởi ấm lẫn nhau.
Jung Yunho hồi tưởng lại diễn xuất vừa rồi của hai người, đánh giá đúng trọng tâm: “Yoochun diễn tả nhân vật rất đúng, dù sao cậu ấy cũng rất quen thuộc nhân vật này. Nhưng Changmin…” Anh cũng không biết nên nói như thế nào. Kỳ thật, với tư cách là diễn viên nghiệp dư, diễn xuất của Shim Changmin quả thật không tồi; nhưng lúc lên màn ảnh lớn của phim điện ảnh, lại còn là phim nghệ thuật… Không biết là làm khó cậu hay làm khó đạo diễn, quả thật không quá thích hợp.
Suy nghĩ của bọn họ rất nhất trí, Kim Jaejoong cũng đang đau đầu vì việc này: “Nếu cậu có thể diễn, lúc trước tớ đã không ép Changmin.”
“Kỳ thật có thể tìm diễn viên khác. Cậu bây giờ còn đang nổi tiếng, nếu cậu mở miệng thì hẳn có rất nhiều diễn viên thuộc phái thực lực đồng ý.”
Cái này Kim Jaejoong đương nhiên biết rõ. Cũng không biết vì sao, từ lúc cậu mười mấy tuổi đến giờ đã 34 tuổi, cậu vẫn không thể sửa được tính cố chấp này. Cậu cố chấp tựa như trẻ con vậy, vì muốn một thứ, tuyệt không bao giờ thay đổi, thà miễn cưỡng cũng không thỏa hiệp.
Cậu muốn năm người có thể tụ họp lại một lần, cùng nhau làm một việc, dù kết quả có thế nào đi chăng nữa.
Tựa như rất nhiều người còn trẻ từng hùng hồn nói, sau này sẽ cùng nhau mở công ty, cùng nhau chung sống, cùng kết hôn, nhưng đợi đến khi thật sự trưởng thành, nhớ lại quá khứ, chỉ có thể cảm khái.
Tuy Kim Jaejoong không nhớ rõ mình nói như vậy từ lúc nào, nhưng cậu vẫn luôn nhớ lời hứa ấy. Mộng tưởng lúc còn trẻ, nếu có cơ hội thì phải cố gắng, nhất định không muốn vứt bỏ, trên đời này không ai có thể tìm lại giấc mơ thời niên thiếu, đó là giấc mơ đẹp nhất trong đời.
Jung Yunho không diễn được vai Lee Yoon Hyun. Dù anh chính là Lee Yoon Hyun, lại chính bởi vậy mà không cách nào thể hiện.
Kim Jaejoong cũng không dám thử diễn Han Hee. Cậu có thể sáng tạo nên nhân vật này, nhưng không ai có thể diễn lại chính mình.
Ăn cơm trưa xong, đoàn làm phim đến một siêu thị cỡ nhỏ, diện tích không lớn. Để phối hợp quay phim, nhân viên siêu thị đã sớm dựng tháp đồ uống từ trước. Vì có rất nhiều người, vậy nên Kim Jaejoong khó được khi đội mũ, vành mũ kéo thấp, chỉ có thể nhìn thấy mắt cậu. Jung Yunho cũng đeo kính, cầm chai nước trong tay, cùng Kim Jaejoong đứng quan sát màn hình giám sát.
Diễn xuất của Park Yoochun quả thật không chỗ nào chê, kỳ thật đại đa số diễn viên nam khi nhận phim đề tài đồng tính đều rất thận trọng, dù cho phim có do đạo diễn xuất sắc đảm nhiệm, cũng vẫn do dự liệu mình có thể diễn tốt không. Phim tình yêu nhất định phải thể hiện ánh mắt cho đúng, chẳng hạn như hiện tại, ánh mắt Park Yoochun nhìn Shim Changmin đã thể hiện tình cảm ẩn sâu bên dưới, nhưng ánh mắt của Shim Changmin vẫn chưa khiến người cảm nhận được.
Kim Jaejoong chỉ nhìn chằm chằm màn hình, không nói gì, phó đạo diễn ngồi cạnh cậu cũng rất nghiêm túc. Biểu cảm này Jung Yunho đã thấy rất nhiều, lúc trước khi anh làm diễn viên đã quá quen thuộc.
“Cut!”
Kim Jaejoong hô xong liền đứng dậy, cầm kịch bản trong tay, bước tới trước mặt Shim Changmin.
Hai người đang quay cảnh đùa giỡn cạnh quầy thực phẩm đông lạnh. Kim Jaejoong mặc không nhiều lắm, lúc này hơi lạnh ập tới, bủa vây lấy cậu.
Park Yoochun là người rất giỏi đọc cảm xúc, nhìn Kim Jaejoong sắc mặt khó chịu liền biết vì sao. Kỳ thật để Shim Changmin diễn nhân vật Lee Yoon Hyun này vốn không thích hợp.
Cảnh này đã quay ba lần rồi, Kim Jaejoong vẫn không hài lòng.
Cậu mở kịch bản ra, dùng ngón tay chỉ vào lời kịch, nói với Shim Changmin: “Chỗ này, em nhìn lời nhân vật nói: ‘Han Hee, nếu ngày nào cũng được ăn cơm cậu nấu thì tốt quá.’ Cậu ấy nói những lời này là vì có tình cảm với Han Hee, chỉ khi có tình cảm mới có thể nói những lời mập mờ như vậy.”
“Ánh mắt vừa rồi của em khiến anh cảm thấy, em chỉ coi cậu ta là anh em, mà là anh em thì không thể nói như vậy được. Đàn ông khi nói chuyện với bạn bè thường mang theo chút mạnh mẽ, sẽ không xách đồ hộ bạn, càng sẽ không nói muốn ngày nào cũng được ăn cơm do bạn làm.”
“Vậy nên ánh mắt của em không đúng, lúc em nhìn cậu ta, khi nói những lời này hẳn phải mang theo hy vọng, nhưng vẫn phải cố kìm nén, vì sợ hãi bị cậu ta nhận ra. Người một khi thích một người khác thì sẽ trở nên cẩn thận vô cùng, huống chi đây còn là tình yêu đồng tính. Đây là một ranh giới rất nhạy cảm, em phải nắm chắc.”
Shim Changmin rất chân thành lắng nghe, đôi lúc lại gật đầu.
Kỳ thật nghe đi nghe lại, lời Kim Jaejoong nói, cậu đều hiểu cả, nhưng diễn lại không dễ dàng như nghĩ.
Có lẽ đóng phim với đàn ông cũng không vấn đề gì. Nhưng đối mặt với Park Yoochun lại khác. Dù trước kia cậu đã từng đóng phim, nhưng cũng không phải nghiên cứu chuyên sâu về diễn xuất, đóng vai khách mời thì không sao, đóng nam chính quả thật rất miễn cưỡng.
“Được chưa? Quay lại nhé?” Kỳ thật câu hỏi của Kim Jaejoong là thừa thãi. Shim Changmin từ trước tới giờ không phải người thích khách sáo, nếu không được thì sẽ nói không, nhìn nét mặt cậu bây giờ liền biết cậu vẫn chưa chuẩn bị xong.
Quả nhiên Shim Changmin suy nghĩ một lát, nghiêm túc nói: “Cho em chút thời gian.”
“Được, nghỉ ngơi nửa giờ.”
Shim Changmin tìm chỗ không người, như các diễn viên khác khi chuẩn bị cảm xúc, ngồi xổm tại chỗ, hai tay ôm lấy gối. Để dành cho cậu hoàn cảnh yên tĩnh tuyệt đối, nhân viên dọn dẹp gọn gàng xung quanh cậu, đoàn làm phim cũng cố gắng giữ trật tự, không đi quấy rầy cậu.
Kim Jaejoong nói muốn ánh mắt cậu biểu hiện tình yêu, vậy nên trong đầu cậu lập tức xuất hiện gương mặt Park Yoochun. Nhưng cũng bởi vì đó là Park Yoochun, vậy nên mới càng khó khăn. Nửa giờ sau vẫn không có tiến triển gì, Shim Changmin lúc này đã đứng dậy, tựa vào tường.
Jung Yunho nhìn cậu thật sự vất vả, giống hệt trạng thái của mình hồi mới diễn, vì vậy đi qua an ủi.
Nói là an ủi, không bằng nói là hướng dẫn, về việc này, Jung Yunho có kinh nghiệm hơn Kim Jaejoong nhiều.
“Làm sao vậy, diễn không tốt à?” Jung Yunho cũng dựa vào tường, đưa bình nước trái cây cho cậu.
Shim Changmin mở chai nước, tiện tay ném nắp chai vào thùng rác gần đó: “Cảnh quay vừa rồi em hiểu rõ cảm xúc nhân vật, chỉ là vấn đề của riêng em, em không thể hiện được nó.”
“Đây là chuyện rất bình thường, lúc trước khi anh quay phim cũng như vậy.”
“Vậy anh giải quyết thế nào?”
“Có hai phương pháp, một là ngay trong lúc quay phim, yêu cầu bản thân phải thật sự yêu mến đối phương, hai là tưởng tượng đối phương thành người mình yêu là được.”
Shim Changmin uống một ngụm, hỏi: “Anh ai cũng yêu được à?”
“Anh không đầy lòng bác ái như vậy được.”
“Vậy anh nghĩ đến ai?”

Jung Yunho bất giác nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía Kim Jaejoong phía xa xa, chậm rãi nói: “Anh còn có thể nghĩ đến ai nữa?”

Aug 27, 2016

[RLYJ10Y] Chapter 74

Chapter 74
Anh là người từng trải trong giới giải trí, chuyện trả lời vòng vo là hết sức quen thuộc. Phóng viên không tìm được thông tin nào để thêu dệt trong câu trả lời của anh tất nhiên có chút bất mãn, đã đến nước này vậy cũng chẳng cần nể nang nữa, câu hỏi đưa ra càng ngày càng sắc bén.
“Hai anh nhiều năm như vậy không có bạn gái cố định, có phải là hai người đã hẹn hò từ lâu rồi đúng không? Hai người sợ công khai tình cảm sẽ bị chỉ trích sao?”
Ánh mắt Jung Yunho dừng lại, quay đầu nhìn phóng viên kia, trong ánh mắt dịu dàng lộ ra sự lạnh lùng không thể che giấu hết.
“Tôi cảm thấy chuyện của bản thân, tự mình cảm thấy thích là ổn. Dù sống trong giới này rất vất vả, tôi cũng sẽ không gây ảnh hưởng tới người khác. Về phần tôi có hẹn hò hay không, đây là chuyện của tôi, tôi không thể chiêu cáo thiên hạ cả những việc cá nhân như vậy. Nghệ sĩ là công việc của tôi, mọi người yêu thích tôi cũng là vì tác phẩm của tôi, vậy nên tôi sẽ cố gắng hoàn thành công việc tốt nhất, mang đến những tác phẩm xuất sắc cho khán giả.”
Câu hỏi bị chặn lại, phóng viên kia có chút khó chịu, lại sốt ruột bổ sung một câu: “Nhưng hiện tại tất cả mọi người đã biết, trên mạng cũng đang bàn luận tin này, hai anh sẽ đối mặt với vấn đề này như thế nào?”
Đây là người duy nhất mà Jung Yunho trả lời hai lần trong hôm nay.
Dù có thể nhẫn lại, nhưng gặp phải phóng viên quấn quít mãi như vậy, anh cũng sẽ không tôn trọng được.
Jung Yunho đáp lại bằng một nụ cười bất đắc dĩ, ra vẻ không thể nói gì thêm: “Bây giờ là phỏng vấn phim Cô đơn nửa đời, mọi người đừng cứ hỏi về cuộc sống riêng tư của tôi như vậy. Chúng ta quay trở lại chủ đề bộ phim không được sao? Lần sau có cơ hội lại nói chuyện.”
Nhà sản xuất vẫn đang đứng ngoài lúc này đột nhiên xuất hiện, sự xuất hiện của ông lập tức khiến cho phóng viên chú ý. Dù sao cũng là đạo diễn nổi tiếng quốc tế, mọi người rất quan tâm lần hợp tác này của ông và Kim Jaejoong. Tuy scandal rất thu hút người đọc, nhưng tin tức về những nhân vật quan trọng cũng có giá trị không kém.
“Đạo diễn Trần, anh cảm thấy hợp tác với đạo diễn Kim Jaejoong có gì đặc biệt không?”
“Đạo diễn Trần, trong năm nay anh có tác phẩm mới nào nữa không?”
“Đạo diễn Trần, anh có biết những tin tức đang nóng trên mạng gần đây không?”
Jung Yunho vội vàng chuyển toàn bộ mic trong tay sang cho nhà sản xuất. Vì sản xuất họ Trần này không thể cầm hết nhiều mic như vậy với bàn tay mập mạp của mình, Jung Yunho dứt khoát cầm mấy cái trực tiếp đưa đến bên miệng ông.
Nhà sản xuất cười ha hả chào mọi người, sau đó chậm rãi trả lời.
“Đạo diễn Kim là một người tài năng, có thể hợp tác với cậu ấy quả thật là rất tuyệt vời, mọi người có thể học tập lẫn nhau.”
“Trong năm nay tôi vẫn làm nhà sản xuất thôi, có lẽ sẽ không tự mình đạo diễn phim nào cả.”
“Tin nóng à, tôi bình thường rất ít khi lên mạng, nhưng mà có nghe nói qua.”
Một phóng viên nghe vậy vội vàng chen từ phía sau lên, vươn dài cánh tay giơ micro, vì người quá đông, thiếu chút nữa đập vào mặt nhà sản xuất: “Vậy ông cảm thấy thế nào?”
“Thấy thế nào?” Nhà sản xuất cười lớn nhìn Jung Yunho, Jung Yunho cũng nở nụ cười bất đắc dĩ đáp lại, lúc này ông mới quay đầu tiếp tục nói: “Tôi thấy thế nào ư, đương nhiên cảm thấy rất vui rồi, coi như là tuyên truyền cho Cô đơn nửa đời. Trợ lý của tôi nói với tôi, mấy ngày hôm nay đề tài về Cô đơn nửa đờivẫn đứng đầu, còn chưa tuyên truyền đã được chú ý như vậy, tôi và đoàn làm phim đều rất mừng, hi vọng lúc chiếu phim, mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ.”
Jung Yunho đột nhiên chêm một câu: “Tôi rất mong chờ doanh thu phòng vé.”
“Nếu doanh thu vượt Khúc chuyện xưa, liệu cậu có mất hứng không?” Nhà sản xuất đột nhiên nghiêm túc hỏi anh.
Jung Yunho dùng ánh mắt nghiêm túc đáp trả: “Đương nhiên là có rồi.”
Mọi người liền bật cười.
Nhà sản xuất dùng khuỷu tay thúc anh: “Vậy đúng ra cậu phải đóng vai nam chính chứ, sao lại chỉ là diễn viên khách mời, không phải quan hệ của cậu với đạo diễn rất tốt sao?”
Bầu không khí bất giác đã bị thay đổi phương hướng, Jung Yunho rất phối hợp, ra vẻ đau đớn nói: “Quan hệ tốt cũng chẳng có tác dụng gì, bọn họ…” Dừng lại thoáng chốc, quay ra hỏi các phóng viên, “Có phải gọi là khuê mật không nhỉ? Là từ đấy phải không? Mười mấy năm trước đã như vậy rồi, lúc nào cũng lừa chúng tôi vụng trộm đi ra ngoài uống rượu, tôi còn phải giúp bọn họ giấu quản lý.”
“Uống rượu cũng không gọi anh đi cùng à?”
Jung Yunho thở dài một tiếng, không nói lời gì.
Khi phỏng vấn, một chủ đề nếu đã bị cắt ngang, dù cảm thấy hứng thú thế nào cũng khó quay trở lại.
Phóng viên cũng không phải không có mắt, vấn đề sau đó phần lớn đều quay xung quanh Cô đơn nửa đời. Ước chừng nửa giờ sau, trường quay mới tạm nghỉ, Kim Jaejoong dẫn Park Yoochun và Shim Changmin từ trong ra.
Bọn họ mấy ngày nay quay phần giữa bộ phim, Park Yoochun vẫn luôn mặc quần áo mùa hè, giờ còn chưa kịp thay trang phục, chỉ khoác một chiếc áo lông ra bên ngoài.
Park Yoochun trước phóng viên không nói nhiều lắm, Shim Changmin thì chỉ gặp được câu hỏi mình thấy hứng thú mới chịu trả lời. Phóng viên lần này kiếm lời lớn, vua màn ảnh nhiều năm cùng siêu mẫu từng nổi tiếng trên sàn catwalk khắp thế giới, lại thêm scandal của Kim Jaejoong và Jung Yunho, chỉ mấy người này đã đủ viết tin cho hơn nửa tháng.
Kim Jaejoong cũng không ra sức tránh né Jung Yunho, ngược lại tự nhiên phóng khoáng đi đến cạnh anh. Hai người đồn là đang hẹn hò chính thức đứng cạnh nhau, đèn flash liền nháy liên hồi. Kim Jaejoong vẫn đang cười, cậu vốn đã đẹp, đến trường quay cũng không trang điểm gì, hiện giờ nhìn mặt mộc lại trẻ trung vô cùng, không giống người đã 34, 35 tuổi chút nào.
Cậu vừa tới, các phóng viên lập tức bắt lấy cơ hội quay lại đề tài lúc trước. Lần này ngay cả ngụy trang cũng không thèm làm, trực tiếp vào chủ đề.
“Đạo diễn Kim, anh ở bên Jung Yunho từ bao giờ?”
Câu hỏi này rất khéo, không hỏi hai người có đang hẹn hò hay không, ngụ ý đã khẳng định scandal này.
Kim Jaejoong không chút suy nghĩ trả lời: “Hai mươi năm trước.” Nói xong còn nhìn Jung Yunho, như đang hỏi anh mình nói có đúng không.
Jung Yunho lắc đầu, “Không phải, là mười chín năm trước.”
“Oa, lâu lắm rồi.” Kim Jaejoong cảm khái, “Hóa ra hơn nửa đời tớ đều ở bên cậu.” Nói đến đây, cậu đột nhiên quay sang các phóng viên, “Tôi và Jung Yunho đều có chìa khóa nhà của nhau.”
Jung Yunho bổ sung: “Có thể kéo dài đến cả đời.”
Kim Jaejoong tới gần anh hơn, hai người gần như dính lấy nhau: “Kỳ thật quan hệ của chúng tôi so với lời đồn còn tốt hơn.”
Cậu đột nhiên nói như vậy, khiến mọi người giật mình vô cùng.
Phóng viên lúc nào cũng đã quen với việc đối phó với diễn viên trả lời vòng vo. Gặp được ngôi sao trực tiếp bộc lộ như vậy, căn bản là trở tay không kịp.
“Sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau uống rượu, ở cùng nhau, đôi khi còn tặng quà cho nhau.” Kim Jaejoong đột nhiên lắc lắc tay trái, trên tay cậu là một chiếc nhẫn vàng, tạo hình rất đơn giản, hoàn toàn không giống gu thẩm mĩ của Kim Jaejoong, “Chúng tôi mấy hôm trước đi dạo ở Mĩ, bạn trai tin đồn đã mua cho tôi chiếc nhẫn này.”
Một câu “Bạn trai tin đồn” của cậu khiến mọi người bật cười.
“Vậy nên mối quan hệ của chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục duy trì, lần sau đến lượt tôi mua nhẫn tặng cậu ấy.”
Một tuần sau, đoàn làm phimCô đơn nửa đờiđã quay xong phân cảnh ở Trung Quốc. Mười một giờ sáng, cả đoàn làm phim ra sân bay Hồng Kông.
Nghe được tin tức, phóng viên cùng fan vây kín sân bay, điện thoại máy ảnh nháy lên hồi, trên tay Jung Yunho quả thật đeo một chiếc nhẫn giống hệt Kim Jaejoong.
Vì phần lớn là chụp từ xa, phóng đại cũng nhìn không rõ lắm, chỉ là fan hạnh phúc vô cùng, ngược lại truyền thông vốn hưng phấn cũng dần dần đánh mất hứng thú với tin tức này.
Trên đời này chỉ có những tin tức mịt mờ, người trong cuộc ra sức che giấu mới có giá trị. Bạn muốn biết gì, bọn họ nói hết cho bạn biết, vậy bạn cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Tuy vậy, dù hứng thú giảm đi phân nửa, vẫn là scandal được chú ý nhất năm.
Từ khi Kim Jaejoong gọi Jung Yunho là bạn trai tin đồn trước mặt mọi người, rất nhiều video cũ bị lôi ra. Đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu gọi Jung Yunho như vậy, có vài fan còn làm clip tổng hợp, một lần nữa lại lên top đầu tin tức.
Trường quay lúc nào cũng tràn ngập tạp chí cùng đồ ăn vặt. Làm diễn viên không chỉ phải chịu được vất vả, còn phải chịu được cô đơn, có đôi khi đợi đến một cảnh diễn ở trường quay thôi cũng phải đợi mấy giờ. Cũng may giờ địa điểm quay phim là ở Hồng Kông, thời tiết cũng không tệ, Park Yoochun cùng Kim Jaejoong cũng không cần đóng vai gấu bắc cực trong trường quay.
Kỳ thật lúc trước khi Kim Jaejoong bắt tay vào viết kịch bản đã bị biên kịch đánh giá cốt truyện khá cũ, nhưng cậu lại thích những câu chuyện bình thường như vậy. Bình thường là vì chân thật, xã hội thực tế từ trước tới giờ chỉ có một loại hạnh phúc, một người thích người nào đó, dù có đi đường vòng vo thế nào, cuối cùng cũng chỉ là hai người cùng nhau bảo vệ tình yêu của mình.
Kim Jaejoong kiên trì quay những bộ phim tình yêu kiểu cũ, từng bộ đều có dấu ấn của riêng cậu.
Trong Cô đơn nửa đời, Han Hee từ lúc còn ở đại học đã bắt đầu lăn lộn trong giới, làm diễn viên quần chúng, tốt nghiệp đại học xong liền tới Hồng Kông, ký cùng một người đại diện với Lee Yoon Hyun vừa du học từ nước ngoài về.
Lee Yoon Hyun có nhà ở Hồng Kông, Han Hee lại vì tiền thuê nhà quá cao không thuê được, cuối cùng liền ở cùng nhau.
Cho nên vì quay đoạn này, Park Yoochun bị Kim Jaejoong ép giảm gần 8kg, cả tháng gần như không được ăn gì, mỗi ngày chỉ dựa vào sữa chua cùng hoa quả cầm hơi.
Park Yoochun muốn kháng nghị, Kim Jaejoong trực tiếp vỗ vào bụng gã: “Em đã thấy người nào không có cơm để ăn mượt mà được như em chưa?”
“Nào có khổ như vậy, không phải đã ký hợp đồng rồi sao! Tốt xấu cũng phải đủ ăn no bụng chứ!”
“Em nghĩ ai cũng tốt số như em à? Năm đó lúc bọn anh làm thực tập sinh thường xuyên đói bụng như vậy. Kêu ca cái gì, bảo em giảm béo thì cứ giảm béo đi, gần đây em béo lắm đấy!”
“Vì sao đang yên đang lành em lại chạy tới đây chịu tội hả trời!”
Kim Jaejoong bảo trợ lý lấy thêm một hộp sữa chua tới, rất dịu dàng đưa cho Park Yoochun: “Này, cho em thêm một hộp, ăn xong đừng có ầm ĩ nữa, phiền em mau chóng biến thành bộ dạng dinh dưỡng không đủ cho anh.”

Park Yoochun phẫn nộ mở hộp, uống một hơi hết sạch, sau đó tức giận vào phòng trang điểm.