Chapter
17
Mở
to mắt, trong chốc lát, Junsu không biết mình đang ở đâu. Cẩn thận nhớ
lại, chuyện lùm xùm thành trò cười kia đã trôi qua được vài ngày
rồi, nhưng trí nhớ nó hết thảy vẫn là một mảng hỗn độn. Đi xuống
dưới sân khấu, bị một đám phóng viên chen tới chen lui, hỏi những vấn
đề mà nó căn bản nghe không hiểu, Yoochun và Yunho đều có thần sắc
phức tạp, hỗn loạn, Eunhyuk và Donghae dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn
Junsu, nó bị gọi vào phòng họp đay nghiến một trận, sau đó mơ hồ về
đến ký túc xá…
Về
đến ký túc xá rồi tỉnh lại… Hiện tại hẳn là ở ký túc xá… Junsu
trở mình, chỉ thấy trần nhà màu xanh da trời. Nước mắt Junsu thoáng
chảy xuống… Con cá heo, 180cm, từ Trung Quốc xa xôi gửi sang, lẳng lặng
yên tĩnh nằm trên giường của nó. Cá heo, mày cũng biết cô đơn sao?
Mày cũng biết tịch mịch sao? Mày
muốn biết bạn mày nghĩ gì sao?
Bọn
họ gọi nó là cá heo, theo lời họ nói thì giọng Junsu giống cá heo,
nhưng Junsu cũng biết, không phải vì vậy, mà là vì nó đơn thuần, là
vì nó thiện lương, là vì bọn họ cảm thấy, Kim Junsu nó là đồ ngốc.
Nó
nhớ rõ người kia đã từng ghé vào tai nó, dùng âm thanh đầy mị hoặc
hỏi: “Tại sao cá heo lại đuổi theo ca-no? Junsu, cậu có biết không?”
Khi đó, Park Yoochun vừa rời nước Mĩ, đứng vào vị trí người bạn tốt
nhất của Junsu vốn thuộc về Eunhyuk, trong nội tâm Junsu ban đầu có
chút bài xích anh, nhưng cũng không đừng được việc nó bị anh hấp
dẫn. Cá heo tại sao phải đuổi theo ca-no?”
“Có
thể bởi vì cá heo rất cô đơn…” Nụ cười của Park Yoochun nhìn đến
phát ghét.
Junsu
nhất thời nghẹn lời, nó tức giận gào lên với Yoochun: “Nói cho cậu
biết, đừng có gọi tớ là cá heo!”
“Junsu,
hộ khẩu của tớ chuyển về nhà cậu nhé!” Lúc này, thanh âm của
Yoochun tràn ngập vị nắng mới.
Junsu
quay đầu: “Về nhà Yunho hyung không được sao? Nhà của tớ làm nghề kinh
doanh, nhà Yunho hyung là quan chức nhà nước… Hoặc nhà Changmin? Nhà
nó cũng ở thành phố đấy, nhà tớ chỉ ở huyện mà thôi… Nhà Jaejoong
hyung cũng có thể a, tuy nhân khẩu đã nhiều nhưng không phải cậu hay
nói khoác bảo họ rất thích cậu sao? Hơn nữa… Hơn nữa nhà tớ đã có
hai thằng con trai! Bọn họ đều là con một…” Tại sao phải ở nhà tớ?
Là vì cậu thích tớ sao?
“Ha
ha… Tớ không, tớ thích đến nhà cậu. Cậu biết vì sao không?”
Junsu
cảm giác mặt mình đang nóng bừng lên, Yoochun đứng gần nó như vậy…
“Ya…
Nhìn cậu xấu hổ giống như quả đào vậy. Tớ muốn đến nhà cậu vì tớ
muốn làm hyung của cậu, hiểu không? Về sau cậu chính là em trai hợp
pháp của tớ á!”
Junsu
cho rằng Yoochun sẽ nói điều gì đó để nó cảm động, không nghĩ tới
chuyện anh ta lại vô liêm sỉ, Junsu vụt đứng lên, trong tay ôm gối chọi
Yoochun.
Junsu
ôm chặt con cá heo bông trong ngực, cá heo tại sao lại đuổi theo ca-no?
Nó căn bản không đuổi kịp, không đuổi kịp tại sao còn muốn đuổi theo?
“Là
vì cá heo rất cô đơn sao?” Dáng vẻ tươi cười của Yoochun rất đáng
ghét, vì sao người ta gọi cậu ta là lãng tử có nụ cười thiên sứ cơ
chứ?
Sau
này, tình cảm của bọn họ càng ngày càng tốt, Junsu nhớ rõ có một
lần Yoochun uống rượu trên ban công, lần đầu tiên thấy anh uống say,
trong bóng tối, Junsu đến gần nghe thấy Yoochun khóc, gọi tên Yoohwan.
“Yoochun…”
Yoochun
quay đầu lại, trong bóng tối, Junsu không nhìn được mặt anh.
“Hyung…”
Được rồi, nếu như có thể khiến cậu vui vẻ hơn, tớ sao lại không thể
làm em cậu được chứ, dù sao… Tớ so với người khác cũng ngốc hơn…
Yoochun
vươn tay ôm lấy Junsu, Junsu cảm giác Yoochun đang run rẩy, nước mắt của
anh rất nóng, xuyên qua vai áo, làm ướt bả vai Junsu. Cá heo tại sao
cứ phải đuổi theo ca-no? Vì cá heo cho rằng ca-no cũng rất cô đơn…
Bất
kể là cá heo tịch mịch hay là cá heo sợ ca-no cô đơn, tóm lại đều
đuổi theo, hai cái đều làm giảm bớt sự đơn độc đi à nha… Nước bắn từ
làm ướt ngực con cá heo, giống như nước mắt Yoochun làm ướt lồng
ngực Junsu. Cá heo đuổi theo ca-no, cũng chỉ có một đoạn đường mà
thôi, rốt cuộc ngày đó cũng chẳng đuổi kịp.
Tiếng
đập cửa vang lên, Junsu vội vàng lau nước mắt, mở cửa, mẹ nó xuất
hiện ngay trước mặt: “Su, đã dậy chưa? Eunhyuk đến thăm con này.”
Eunhyuk
đi vào, mẹ Junsu đóng cửa lại rồi đi ra ngoài. Eunhyuk đến bên giường
Junsu: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Nói cho tớ biết đi.”
“Hôm
đó cậu và Donghae không phải đi chơi sao? Tớ sốt, Yoochun qua chăm sóc
tớ. Trời sáng, cậu ta đàn ca khúc đó, tớ mơ hồ tưởng rằng mình đang
mộng, tự dưng nhớ kỹ. Tớ không phải cố ý mà, cậu không tin sao?”
Eunhyuk
nắm tay Junsu: “Tớ đương nhiên tin tưởng cậu! Tớ biết ngay mà, cậu
không cố ý đạo nhạc… Nhưng … giám đốc nói… nói cậu hiện tại không
được tham gia hoạt động với BROTHERS… Lão ta….”
“Muốn
khai trừ tớ đúng không… Xin lỗi Eunhyuk, là tớ làm liên lụy đến cậu
và Donghae.”
“Ya….
Junsu...! Tại sao cậu lại nói như thế? Cậu mãi mãi là người bạn tốt
nhất của tớ!” Eunhyul nắm tay Junsu thật chặt.
Junsu
mỉm cười nhẹ: “Ha ha, không thể hát… cũng không sao cả mà, ai có thể
hát cả đời được chứ? Tớ về giúp cha chăm lo cửa hàng, cũng vậy cả
thôi.”
Eunhyuk
bên cạnh nghe thấy giọng nói đang run rẩy của Junsu, Junsu đã từng ước
mơ mà hi sinh nhiều như vậy, bây giờ lại vì chuyện này mà phải từ
bỏ âm nhạc, lòng hắn sao có thể không đau.
“Eunhyuk
ah, cậu giúp tớ ra ngoài giúp cha trông hàng đi, nằm mốc meo trong
phòng, đầu tớ cũng đau quá.” Junsu đứng dậy, chạy đến nhà tắm rửa
mặt, sau đó kéo cửa ra ngoài, gọi vọng vào bếp: “Mẹ, con đi ra ngoài
một chút…”
Eunhyul
theo Junsu ra ngoài, lên xe, hai người đi đến cửa hàng của cha Junsu.
Đã
đến cửa, Junsu xuống xe trước, Eunhyuk theo sát phía sau, đóng cửa xe
lại. Khựng lại, Junsu ngây dại, cửa kính đã khóa lại nhưng phần kính
vỡ nát, Junsu theo đoạn kính vỡ mà luồn vào trong, Eunhyuk cũng tiến
vào. Bàn ghế đổ ngang, đổ dọc, Junsu ngơ ngác nhìn mọi thứ trước
mắt, bỗng nhiên nó chạy đến góc tường, chỗ vốn treo một áp phích
lớn của DBSK, Junsu nhặt áp phích lên, đau lòng phủi đi những dấu vết
chân bên trên, nó quay đầu lại, nhìn đống bừa bãi ngổn ngang, trong
ánh mắt tràn đầy đau lòng.
“Junsu!
Junsu à!” Là tiếng của cha, Junsu cứ đứng ngây ra, nó trông thấy cha
mẹ mở cửa, từ bên ngoài bước vào.
“Susu!
Là mẹ không tốt, mẹ không ngăn con đến đây, không đồng ý cho con đến
đây.”
“Làm
sao vậy? Mẹ, làm sao vậy ạ?”
“Susu,
mẹ đã báo cảnh sát rồi, là Anti-fans làm đây, mấy đứa đầu sỏ đã
bị bắt lại, mấy ngày nữa, cha con sẽ sửa lại chỗ này, chúng ta sẽ
tiếp tục mở cửa…”
“Vì
sao… Như thế nào lại… Tại sao có thể như vậy… Xin lỗi! Con xin lỗi,
cha!” Junsu rốt cục bổ nhào vào ngực cha, òa khóa….
JaeMin
soulfighter, anh hùng mạnh mẽ.
Changmin
nhìn tấm poster trong tay, hồi tưởng lại mấy năm trước, một cô gái
ngượng ngùng đưa tấm poster dúi vào trong tay Changmin: “Changmin oppa,
anh và Jaejoong oppa phải hạnh phúc ah.” Nó nhìn thật lâu mới hiểu
được tấm poster này có nghĩa gì.
Từ
lúc bắt đầu hoạt động, DBSK đã phải theo sự sắp xếp của công ty
ghép thành các couple, Yoochun và Junsu thành một đôi, phải tỏ ra mập
mờ. Changmin mười sáu tuổi căn bản không hiểu nổi tại sao phải làm
như vậy, chỉ làm một cậu thanh niên ngoan,… Nhưng mà kết quả lại là,
chỉ có mình nó không ghép đôi với ai, quan hệ với tất cả các anh em
đều rất tốt, “Này đều là do công ty sắp xếp, tất cả vì mục đích
thương mại, giả dối!” Jaejoong đã từng nói với Changmin như vậy.
Trong
suy nghĩ của Changmin, nó vẫn quý trọng cả bốn người kia ngang hàng
đấy, nhưng mà chắc chắn sẽ có người khác biệt, ví dụ như – Nó.
Changmin là người ở phương diện tình cảm hơi chậm chạp, nếu nói về
ấn tượng ban đầu với người khác, Changmin chú ý tới mỹ mạo của
Jaejoong, sau đó mới nhìn đến tài năng. Hơn nữa chỉ có một mình
Jaejoong quan tâm tới dạ dày không đáy của nó. Cả thời kỳ trưởng
thành đều có Jaejoong bên cạnh chỉ bảo, đương nhiên, Changmin thừa
nhận, Jaejoong toàn dạy những trò nghịch ngợm, thậm chí có chút nguy
hiểm.
Nhất
là lúc mới bắt đầu, Jaejoong thường xuyên lấy nó làm trò tiêu khiển,
hoặc đơn giản coi nó như đứa nhỏ, Jaejoong như kẻ bất cần đời làm
ảnh hưởng đến suy nghĩ của nó. Đây không phải là lần đầu tiên trong
lòng Changmin nảy sinh những ý nghĩ khác thường, cũng chẳng phải câu
chuyện đầu tiên, Changmin lúc nào cũng nhớ đến, trái tim cũng nhức
nhối. Lần đó, Yunho về nhà liền nói làm sao bây giờ, hôm nay đã KISS.
Yoochun dùng ánh mắt quỷ dị khinh bỉ nhìn Yunho, Jaejoong thì nói
cười ha hả, thằng con trai mười tám mười chín tuổi mới KISS mà lại
kích động như thế… Yunho không biết vì sao có chút tức giận, hắn xụ
mặt hỏi Jaejoong, cậu có nhiều kinh nghiệm sao? Jaejoong mặt lạnh nói, thời điểm tớ
KISS, cậu vẫn còn nước mũi chưa sạch…
Trong
nháy mắt, toàn thân Changmin bỗng rùng mình một cái.
Yoochun
cảm thấy không khí có chút không đúng, liền cố ý nói sang chuyện
khác, hỏi Junsu đã từng hôn ai chưa, Junsu chỉ đỏ mặt mà không nói câu
nào. Yoochun hỏi Changmin, Changmin so với bốn người còn lại thì nhỏ
hơn một hai tuổi, chưa từng có kinh nghiệm cũng không cảm thấy mất
mặt, cho nên rất thẳng thắn trả lời:”Em chưa có nụ hôn đầu.”
Jaejoong
cười ha hả: “Mấy đứa toàn học sinh ưu tú thật đáng thương ah!” Nói
xong, không đợi Changmin hiểu, Jaejoong đã áp môi vào môi nó… Khoảnh
khắc này Changmin cảm giác mình muốn nổ tung, môi Jaejoong ướt át mềm
mại, như hai lát quả đông lạnh. Changmin theo bản năng muốn lè lưỡi
liếm xem có ngọt hay không, Jaejoong không chút tình cảm liền buông ra
luôn: “Nhóc này, nụ hôn đầu của em là của hyung! Từ sau đừng nói
mình chưa từng hôn, làm mất mặt DBSK nha!”
Jaejoong
tại sao phải làm như vậy, Changmin nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra.
Nhưng đêm hôm đó, nó lại nằm mơ thấy cảm giác mềm mại ôn nhu này một
lần nữa, hơn nữa môi cũng không chỉ sượt qua không mà là ướt át, đầu
lưỡi dây dưa một chỗ lấy đi hơi thở của đối phương… Changmin khi tỉnh
lại, phát hiện phía dưới ướt sũng. Bởi vì bình thường nhiều công
việc rất mệt, bọn họ căn bản không có thời gian nghĩ đến những
chuyện này, bọn họ dư thừa tinh lực cơ bản đều dùng phương thức như
vậy mà phát tiết.
Lần
đầu tiên, Changmin bắt đầu sợ hãi.
Nó
về sau bắt đầu vụng trộm download phim nóng, nó muốn chứng minh mình
không có vấn đề gì, hết thảy đều bình thường. Một lần tự làm,
vụng trộm xem, bất thình lình Jaejoong xông vào.
“Đang
làm gì đó?” Màn hình máy tính
tắt phụt đi, Jaejoong tò mò hỏi.
“Em…
Em… không làm gì cả…” Changmin thật sự muốn đào hố mà chui xuống đất
cho xong.
Jaejoong
mở màn hình và loa lên, hình ảnh khó coi cùng những âm thanh rầm rì
bao trùm cả căn phòng. Changmin ngay cả đâu cũng không ngóc lên nổi,
Jaejoong ngồi xuống bên cạnh nó, im lặng xem. Đoạn phim mười lăm phút
mà Changmin cảm tưởng nó không khác gì bị lăng trì.
Cuối
cùng kết thúc, Changmin không nói lời nào, cũng không dám bỏ ra
ngoài, Jaejoong mở lời trước: “Lúng túng sao? Một chút tưởng tượng
cũng chả có, không bằng xem manga.” Changmin giật mình giữa chặt
Jaejoong: “Hyung, anh đã từng xem rồi sao?” Jaejoong cười xấu xa nhìn
Changmin: “Em biết hyung bắt đầu lên mạng từ khi nào không?”
Vốn
tưởng rằng sẽ bị mắng, Changmin không ngờ ngày đó Jaejoong đã kể rất
nhiều chuyện, thậm chí nói cho nó biết cái nào nên, cái nào không
nên. Những lời Jaejoong nói, tựa như kinh nghiệm của y, Changmin cũng
không dám hỏi nhiều.
Về
sau, một phần yêu, một phần thương đều phải tự khắc chế. Nó không
phải trẻ con, nó đã sớm trưởng thành. Mỗi ngày đứng cạnh Jaejoong,
nhưng ánh mắt Jaejoong luôn bỏ qua nó mà nhìn một người khác, Vì
vậy, ngoài chuyện có thể giả vờ như một đứa trẻ, nó không có cách
nào khác. Chuyện YunJae, YooSu theo như công ty sắp xếp, nó đã phải
giả bộ như không hiểu.
Cho
đến một lần, bởi vì Jaejoong nói có khả năng, nó và Jaejoong lại
trở thành đồng nghiệp, Changmin tựa như thấy lợi quên nghĩa, muốn
thoát tội danh. Nó một mực không muốn thừa nhận, cũng không muốn đối
mặt với chuyện nó dành tình cảm cho Jaejoong nhiều hơn cho ba người
kia…
Changmin
thừa nhận, đây là lần đầu tiên nó xía vào chuyện của Yunho và
Jaejoong, nó có chút tâm địa. Vì bất kể rằng Jaejoong nói với nó
chuyện ghép đôi chỉ để hút Fans, nhưng nó vẫn luôn nhìn thấy ánh mắt
Jaejoong lúc nào cũng hướng về Yunho. Nó vốn biết rõ, mỗi lần nghe
Jaejoong nói chuyện y và Yunho chỉ là bạn bè bình thường, trái tim
Changmin đều thả lỏng rồi thắt chặt. Đây có phải một điều chứng minh
rằng chúng ta giống nhau? Mình không có cơ hội, thì người khác cũng
không thể có… Đoạt đi nụ hôn đầu tiên của Changmin, Jaejoong cũng như
một kẻ cường đạo cướp đi mối tình đầu của nó.
Changmin
giống như bị ma nhập vậy, nghe lời Jaejoong, vào GOOD.co, nó phải vất
vả chuẩn bị, chọn bài hát mà không có chuyên gia giúp đỡ giám sát,
xem ra có khi bỏ lỡ mùa hoàng kim phát hành đĩa vào năm mới rồi.
Nội tâm Changmin rất lo sợ, nó biết rõ album không thể thông qua vào
cuối năm ngoái, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Nếu như đầu năm này còn
không được, có lẽ album này cũng chết non rồi, lại còn gặp phải vấn
đề lớn bồi thường hợp đồng nữa. Cầm tờ lịch trình trên tay, Changmin
tắt di động, nếu như không phải chuyện quan trọng, nó rất ít khi ra
ngoài.
Changmin
nhờ TV đã biết chuyện của Junsu và Yoochun, nó khóc lớn, không biết
vì sao, chỉ cần chuyện liên quan đến DBSK, đều khiến cho Changmin trở
nên yếu đuối.
Trong
nội tâm buồn bực, khó chịu, Changmin lái xe tới quảng trường Seoul,
sâu trong một ngõ hẻm có một quán ăn nhỏ, đó là nơi bọn họ lúc
trước thường xuyên đến ăn bánh gạo xào cay địa phương.
Vào
ghế ngồi, Changmin tháo kính râm. Một phần thịt nướng, một phần bánh
gạo xào cay, một bát canh cá, một ít cơm trộn, Changmin gọi rất
nhiều vì nó sẽ ăn hết, không yên lòng trộn cơm lên, bồi hồi nhớ lại
những năm tháng tuổi trẻ trước đây.
Khi
đó, bọn họ ăn xong, sẽ cùng hô một tiếng cố gắng lên, nói bọn họ
nhất định sẽ trở thành nghệ sĩ lớn, lúc ấy Changmin căn bản không
biết nghệ sĩ lớn có ý nghĩa như thế nào, nó chỉ biết là sẽ được
đứng trên sân khấu sáng ngời, còn có thật nhiều cô gái xinh đẹp hâm
mộ. Nó đương nhiên không biết đằng sau sân khấu mỗi khi kết thúc lại
có biết bao nhiêu lạnh lẽo cùng cô độc.
Changmin
ngẫm nghĩ, muốn lấy hai chai rượu. Nó rất ít khi uống rượu, nhưng hôm
nay lại muốn uống. Khi con người ta đang rất đau lòng, họ sẽ dùng
rượu để gây tê chính mình. Nhân viên phục vụ mang rượu ra, một hồi ồn
ào truyền tới.
“Anh
gì ơi, anh thật sự không thể uống nữa…”
“Tôi
không say! Cậu dựa vào gì mà không bán cho tôi? Chẳng lẽ tôi lại không
có đủ tiền trả cô sao?”
Changmin
cả kinh, nó quay đầu lại: “Yoochun hyung!”
Yoochun
sững sờ, người phục vụ cho Yoochun như được đại xá: “Một mình người
này đến đây, đã uống nhiều rượu lắm rồi, chúng tôi sợ anh ta…”
“Để
tôi giúp.” Changmin đi đến, kéo cánh tay Yoochun, Yoochun cơ hồ ngã luôn,
Changmin mới biết, người được mệnh danh tửu lượng khá như Yoochun cũng
say rồi.
Dìu
Yoochun sang chỗ mình, Changmin lấy khăn giấy, lau mồ hôi trên trán
Yoochun.
“Sao
có một mình hyung ở đây? Yunho hyung đâu rồi?”
Yoochun
vươn tay lấy chai rượu của Changmin, tu một ngụm lớn: “Anh cùng hyung
ấy… cãi nhau…”
“Cãi
nhau? Vì sao? Sao hai người không biết trân trọng? Chỉ có hai người các
anh được ở lại cạnh nhau, các anh còn cãi nhau?” Changmin đoạt lấy
bình rượu.
“Anh
… không thèm…”
“Park
Yoochun! Anh có biết anh đang nói cái gì không?” Changmin nhìn Yoochun
tàn tạ, ngất ngưởng trước mặt, nó không biết rốt cục đã xảy ra
chuyện gì.
“Anh
không thèm? Cái gì mà 2U chứ? Ngày Jaejoong hyung đi, rồi em cũng phải
tách ra, DBSK sớm không còn từ ngày đó rồi, anh sớm cũng biết rồi.”
“Hyung
nói với Yunho hyung những lời này sao?” Changmin sợ hãi hỏi.
“Nói!
Như thế nào hả?”
“Hyung
lại còn động vào chuyện đó nữa!!!!” Changmin biết rõ, trong suy nghĩ
của Yunho, chuyện cả nhóm không giống như vậy, hyung ấy cố chấp như
bệnh dịch, lời của Yoochun hyung nói nhất định đã đả thương rất lớn
đến Yunho hyung.
“Anh
nói với hyung ấy là không cần lo nghĩ gì nữa! Anh nói đó là anh
tặng cho Junsu, Junsu thích thì lấy… Kết quả là… hyung ấy ép Junsu…
Changmin, em biết không, Junsu đi rồi, cậu ấy đi châu Âu, trong phim không
phải đã nói nếu như đuổi theo, nhất định đó sẽ là lần cuối cùng
đuổi theo sao? Vì sao… Vì sao hyung… hyung lại không đuổi theo…” Yoochun
té nhào trên mặt đất, bật khóc nức nở khiến người khác phải đau
lòng.
“Yunho
hyung đâu rồi?” Changmin nâng Yoochun dậy, bằng trực giác mách bảo, nó
biết rõ Yunho hyung lúc này bi thương gấp vạn lần Yoochun.
“Yunho…
Yunho hyung… Anh ấy đến chỗ Jaejoong hyung rồi…”
“Jaejoong
hyung?”
“Em…
Em đừng nói cho người khác biết… Bọn họ… Bọn họ ở với nhau rồi…”
“Park
Yoochun, nhìn vào mắt em, nói cho em biết… Ở với nhau… là có ý gì?”
“Bọn
họ yêu nhau, ở chung rồi… Được một thời gian rồi…”
Changmin
bỗng dưng cảm thấy cái gì cũng không nghe thấy nữa, hóa ra mình ngu
ngốc sao? Nói cái gì mà sắp xếp, cái gì mà diễn trò, các người…
Yoochun
còn nói tiếp: “Hyung thật khờ… Vì sao hyung cũng không dám… Vì sao…
Vì sao… em phải đi…” Hai anh em thất thần không chú ý đến ngoài cửa,
một kẻ đang cầm bút ghi âm…
No comments :
Post a Comment