Chương 20
Sáng thứ sáu chỉ có mỗi giờ Độc dược là học cùng Grynfindor, hơn nữa lại là giờ của chủ nhiệm, nhóm rắn nhỏ lại càng sớm an vị trong phòng học Độc dược, im lặng đợi xem chuyện cười của Gryffindor.
Hầm vốn âm lãnh, nay lại là phòng học Độc dược chưa từng đốt lò sưởi nên càng thêm lạnh hơn. Mặt khác, trên tường bầy từng dãy bình thuỷ tinh, bên trong ngâm các bộ phận của động vật dùng làm nguyên liệu Độc dược khiến tiểu sư tử vào lạnh run.
“Có lẽ đây là giờ sư tử ngu xuẩn tiến vào an tĩnh nhất.” Draco quét mắt nhìn tiểu sư tử, khinh thường nói. Ngẫm lại mỗi lần đi trên hành lang đều có thể dụng sư tử ngu xuẩn gào thét chạy qua, Draco cảm thấy bọn họ hôm nay an tĩnh như vậy quả thực là Merlin mở mắt, kỳ tích a.
Harry lật quyển Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật, không ngẩng đầu lên, trả lời Draco: “Được rồi, không cần chú ý mấy người đó. Cậu đã chuẩn bị bài cho giờ này chưa?”
“Nội dung này a, cha đỡ đầu của tớ đã sớm dạy tớ, sao tớ còn phải chuẩn bị bài.” Draco vuốt nhẹ quyển sách, nói, “Tớ năm tuổi đã cùng cha đỡ đầu học chế tạo Độc dược, loại thuốc chữa mụn nhọt đơn giản tớ nhắm mắt cũng sẽ không chế sai.”
Hai người đang thấp giọng trò chuyện với nhau thì cửa phòng học “Phanh!” một tiếng mở ra, Severus Snape bước nhanh đến, vạt áo chùng màu đen phía sau hắn tung bay, làm bước tiến của hắn tăng thêm vô số khí thế.
Hắn đi đến trước bục giảng rồi xoay người một cái, quay mắt nhìn nhóm tiểu động vật nhỏ trong phòng, mắt tối đen trống rỗng, lạnh lẽo, khiến Harry cảm thấy giống như hai hố đen, hấp dẫn cậu rơi vào. Hắn lạnh lùng nhìn Harry trong chốc lát rồi quay đầu quét mắt khắp phòng học.
“Các ngươi đến đây để học tập nghệ thuật nghiên cứu và chế tạo Độc dược tinh vi.” Tiếng nói của hắn chỉ to hơn thì thầm một chút nhưng cả phòng học nghe rõ ràng.
“Bởi vì môn này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường các ngươi không tin rằng đây là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì các ngươi thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làn hương thoang thoảng, cũng chẳng mong gì các ngươi hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy... Nhưng ta có thể dạy cho các ngươi cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết - nếu các ngươi không phải lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn dạy.”
Draco nghe đến đó nhịn không được nhìn Gryffindor trộm cười, hiển nhiên cậu hiểu được đồ đần trong lời giáo sư Snape là người nào.
“Weasley!” Giáo sư Snape đột nhiên nói: “Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì ta sẽ được cái gì?”
Ron Weasley tóc đỏ luống cuống nhìn giáo sư Snape, lập tức cúi đầu xuống thấp giọng nói: “Em... Em không biết.”
Kéo khoé miệng, giáo sư Snape lạnh giọng nói: “Ngồi xuống, vì ngươi không thể trả lời, Gryffindor trừ 2 điểm.”
“Vậy kế tiếp ai trả lời vấn đề của ta đâ?” Giáo sư Snape nhìn khắp phòng, mọi người bị tầm mắt của hắn quét đến đều lặng lẽ co lại, mong không phải mình.
“Potter!” Tầm mắt giáo sư Snape dừng lại ngay trước cậu, “Đại danh đỉnh đỉnh như cậu Potter đây hẳn sẽ biết.”
Harry đứng lên, trả lời rõ ràng: “Lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới cái tên: Cơn đau của cái chết đang sống.”
“Quả nhiên, vậy chúng ta thử thêm lần nữa, ta muốn ngươi tìm be – zoar, ngươi sẽ tìm ở đâu?”
“Là sỏi nghiền trong bao tử con dê, nó có thể giải hầu hết các chất độc.”
“Ngươi nói thử xem, mũ thầy tu và bả chó sói có gì khác nhau?”
“Trừ bỏ tên ra thì chúng không có gì khác nhau, là cùng một loại thực vật, gọi chung là cây phụ tử.”
“Tốt lắm! Ngồi xuống!” Ánh mắt giáo sư Snape co rút lại, “Slytherin thêm 5 điểm! Sao thế, các ngươi còn không mau chép vào vở, chẳng lẽ các ngươi nghĩ đầu mình có thể nhớ nhiều hơn tên cự quái kia sao?”
Thời gian còn lại, giáo sư Snape đi tới đi lui trong hầm, nhìn nhóm tiểu động vật cân những cây tầm ma khô, nghiền răng nanh rắn, thỉnh thoảng lại có thanh âm loảng xoảng vang lên.
“Ngươi đang làm cái gì đây? Là nghiền răng nanh rắn cơ mà, chẳng lẽ lỗ tai của ngươi đã hỏng hoàn toàn, ánh mắt cũng bị mù luôn sao, Gryffindor trừ 5 điểm.”
“Ngươi là Slytherin sao? Xem ra nón phân viện hồ đồ rồi, ngươi phải ngồi dãy bên kia mới đúng, cấm túc một tuần.”
“Quả nhiên không hổ là Gryffindor a, quấy Độc dược khí thế như vậy. Chỉ là não của ngươi làm sao vậy, không biết cái gì gọi là quấy thuận chiều kim đồng hồ à? Vì ngươi Gryffindor trừ 5 điểm.”
“Ron Weasley!” Giáo sư Snape cầm lấy tay Ron đang định cho lông nhím vào, mặt đen nói, “Ngươi đang làm cái gì?”
“Giáo sư, em... Em...” Ron Weasley không biết mình làm sai cái gì, cả người run lên nhìn giáo sư Snape.
“Em cái gì? Lưỡi của ngươi bị mèo tha đi rồi à? Chẳng lẽ ngươi không thấy rõ trên sách ghi phải nhắc vạc ra khỏi lửa mới được thêm lông nhím vào sao? Hay là ngươi không biết đọc?”
Giáo sư Snape buông tay Ron Weasley, dùng đũa phép chỉ vào cái vạc làm sạch hoàn toàn mới nói: “Chế tạo lại một lần nữa, ta muốn trước khi hết giờ chứng kiến thành phẩm, nếu như không hoàn thành, cấm túc một tuần.”
Nhìn thấy nam hài đã hoàn toàn uể oải, giáo sư Snape tiếp tục đả kích: “Bởi vì ngươi mà Gryffindor trừ 10 điểm, hi vọng ngươi có thể nhớ kỹ.”
Nhìn thấy Gryffindor bị phạt, Harry và Draco rất ăn ý tiếp tục quấy Độc dược của mình.
Harry đem từng phần nguyên liệu Độc dược xử lý tốt, Draco thì cẩn thận chú ý vạc, theo thứ tự lấy nguyên liệu Harry đã xử lý bỏ vào rồi quấy số lần theo đúng trong sách.
Nhìn thấy vạc sủi bọt, Draco quyết đoán nhấc vạc ra khỏi lửa, tay kia cẩn thận cho lông nhím vào, tiếp tục quấy. Harry thấy thế liện dập tắt lửa, bắt đầu dọn dẹp bàn hai người.
Không bao lâu sau, thuốc trị mụn nhọt của họ có màu sắc trong suốt hoàn toàn giống như trong sách đã được làm xong. Lúc này, Draco mới có tâm tư nói với Harry: “Trước kia cậu từng xử lý nguyên liệu Độc dược sao?”
Vấn đề của Draco khiến giáo sư Snape luôn để ý hai người cũng rất tò mò, hắn vừa rồi nhìn thủ pháp Harry xử lý nguyên liệu rất chuẩn xác, thuần thục, tuyệt đối không phải là một người sinh trưởng ở giới Muggle chưa từng tiếp xúc với Độc dược.
“Không có a, đây là lần đầu tiên tớ làm Độc dược.” Harry đưa cho Draco hai cái bình thuỷ tinh để múc Độc dược vào.
“Lần đầu tiên? Cậu nói giỡn à!” Draco đưa lại cho Harry cái bình đã đổ Độc dược vào cẩn thận, hoàn toàn không tin lời cậu nói, “Thủ pháp của cậu so với tớ còn thuần thục hơn vậy mà nói là lần đầu tiên, cậu đang nói đùa gì vậy, tớ 5 tuổi đã được cha đỡ đầu dạy, cậu lại có thể là lần đầu tiên, không cần phải đả kích mạnh như vậy.”
“Này a, kỳ thật thủ pháp xử lý nguyên liệu Độc dược khá giống với thủ pháp xử lý nguyên liệu nấu ăn Đông phương ở giới Muggle, tớ đã từng học qua.” Harry ở trong lòng phỉ nhổ, còn nhớ ngày đó cậu vì nấu nướng mà cắt không biết bao nhiêu cây cải củ mới luyện được, cậu ta mới 6 năm ngắn ngủi tính gì, cậu làm đồ ăn hơn mười mấy năm rồi a.
“Độc dược? Nấu ăn?” Draco hoàn toàn không thể khống chế mình tưởng tượng thân ảnh cha đỡ đầu vào phòng bếp, nguyên liệu Độc dược thành thịt bò, khoai tây, cá tươi linh tinh, “Tớ cảm thấy trưa nay không muốn ăn cơm.”
Giáo sư Snape nghe được đáp án này cả người cũng không khỏi chấn động, thật sự là ngoài dự liệu của hắn, nghĩ nguyên liệu Độc dược giống đồ nấu ăn, hắn thấy mình tựa hồ không muốn đến nhà ăn nữa. Bất quá năng lực này của Harry thật thuận tiện cho hắn mượn làm cớ để giải quyết nghi vấn của mình khi từ Hẻm Xéo trở về. Cho nên giáo sư Snape nói với Potter: “Potter, buổi tối cấm túc, 6 giờ đến phòng làm việc của ta.” Hắn đây tuyệt đối không phải giận chó đánh mèo, tuyệt đối không phải.
Harry hoàn thành xong Độc dược đang thấp giọng nói chuyện với Draco nghe vậy thì ngẩn cả người, không rõ mình rốt cuộc làm sai cái gì mới khiến giáo sư cấm túc mình, không khỏi mê mang nhìn giáo sư Snape, nhưng giáo sư chỉ để lại cho cậu bóng lưng màu đen.
Cậu chỉ có thể nhìn sang Draco, đáng tiếc Draco nhún vai, biểu thị lực bất tòng tâm, vỗ nhẹ lên vai cậu: “Chúc cậu may mắn.” rồi mang Độc dược lên nộp cho giáo sư Snape.
Hết giờ, nhóm tiểu sư tử tinh thần hốt hoảng dắt nhau bỏ chạy về... Số ngọc thạch của Gryffindor trong đại sảnh giảm đi đáng kể.
Tương phản, nhóm rắn nhỏ cả đám đều tinh thần sảng khoái, nhẹ nhàng trở về hầm của mình, đương nhiên giờ học này làm cho bọn họ phi thường vui, nhất là nhìn thấy bộ dạng của sư tử Gryffindor ngu xuẩn, trên mặt nhóm rắn nhỏ đều lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Chương 21
“Xin chào
Harry, tớ là Ron Weasley.” Đột nhiên Ron tóc đỏ từ phía sau vội vàng chạy tới,
ngăn cản Draco và Harry đang đi về phòng nghỉ Slytherin, phi thường nhiệt tình
nói với cậu.
“Xin chào cậu
Weasley, tôi nghĩ chúng ta quen thuộc đến mức có thể gọi tên thật.” Harry trên
mặt lộ ra ý cười, nhưng mà nụ cười này khiến cho người ta có điểm rét run, “Cậu
Ron Weasley à, tôi nghĩ giờ học vừa rồi cũng đủ để tôi biết cậu.”
Nhóm rắn nhỏ
Slytherin cười trộm nhìn bọn họ, ánh mắt trào phúng nhìn Ron tóc đỏ khiến mặt cậu
ta cũng bắt đầu đỏ lên.
“Harry, cậu
là Kẻ Được Chọn, cậu không nên ở Slytherin, nơi đó không hề có người tốt, bọn họ
rất âm hiểm giả dối.” Mặt Ron càng hồng thì thanh âm lại càng lớn, “Cậu nhất định
là bị bọn họ lừa dối, bọn họ nói cậu ngàn vạn lần không nên tin a.”
“Ngài
Weasley, tôi nghĩ tôi phải nhắc nhở cậu, chúng ta không quen biết.” Nụ cười
trên mặt Harry có điểm bực bội, “Còn có, cậu quên phải không, tôi hiện tại cũng
là một Slytherin. Tôi cho rằng tôi cũng có năng lực phân biệt, có thể biết người
ta có gạt tôi không.”
“Nhưng mà,
Harry, cậu là Kẻ Được Chọn a.” Ron quát bọn họ, “Bọn họ có thể là Tử Thần Thực
Tử, cậu giết người kia, bọn họ sẽ giết cậu.”
“Cậu
Weasley, tôi chưa từng thừa nhận mình là Kẻ Được Chọn.” Harry phụng phịu, cậu cảm
thấy đã có điểm mất hết kiên nhẫn với người này, “Hơn nữa tôi ở Slytherin vài
ngày rồi, không thấy có người tới giết tôi. Những lời nói vừa rồi của cậu không
phải là phỉ báng Slytherin chúng tôi sao?”
“Merlin a,
chẳng lẽ Gryffindor không có đại não sao? Potter cự tuyệt rõ ràng như vậy mà vẫn
nghe không hiểu?” Blaise Zabini đứng ở sau Draco nhẹ giọng nói cùng nhóm rắn nhỏ
bên cạnh, nhưng là cho dù nhẹ giọng cũng hơi lớn một chút, phỏng chừng Ron có
thể nghe thấy.
“Mọi người đều
biết cậu là Kẻ Được Chọn!” Ron la to.
“Mọi người?”
Harry cười lạnh, “Ai nói với cậu như vậy thì cậu đi mà tìm người nó, đừng có
tìm tôi.”
“Harry, làm
sao cậu có thể nói như vậy?” Ron đỏ mặt, quơ hai tay với Harry, giống như muốn
tăng thêm khí thế nói: “Tất cả mọi người đều biết cậu giết người kia, cho nên cậu
là Kẻ Được Chọn. Hiệu trưởng Dumbledore nói cậu chỉ là bị bọn họ mê hoặc thôi,
nhất định sẽ tỉnh ngộ. Tớ nhất định sẽ cứu cậu thoát ra khỏi Slytherin.”
“Aha, Hiệu
trưởng Dumbledore nói!” Ngữ khí Harry có điểm cứng ngắc, cái lão già chết tiệt
này không thể yên ổn, mới khai giảng vài ngày đã để cho mấy tiểu sư tử dưới tay
đến dò xét, “Nếu như vậy, mời ngài Weasley đi tìm Hiệu trưởng Dumbledore đi, dù
sao cụ là bạch phù thuỷ vĩ đại nhất đương thời, mà tôi năm đó chỉ là đứa trẻ,
tuyệt đối không có khả năng giết chết một hắc phù thuỷ cường đại.”
“Mặt khác, cậu
Weasley!” Thanh âm lạnh lẽo của Harry khiến Draco đứng một bên run lên, “Tôi lại
trịnh trọng nhắc nhở cậu, tôi và cậu không quen! Mời cậu gọi tôi là Potter, Tôi
cũng không cần cậu cứu thoát tôi khỏi Slytherin, tôi tin tưởng bạn học của
mình.”
“Cậu... Cậu
sao có thể sa đoạ...” Ron có điểm không dám tin, lắp bắp nói: “Harry, làm sao cậu...
Sao cậu có thể ở cùng Tử Thần Thực Tử?!” Tiếp theo, cậu ta xoay người phẫn nộ
rít gào với nhóm rắn nhỏ Slytherin: “Là bọn mày! Bọn mày lừa gạt Harry, mê hoặc
cậu ấy, bọn mày sao có thể...”
“Đủ rồi! Cậu
Weasley.” Harry tức giận cắt đứt lời của cậu ta, “Mời cậu rời đi, cậu đã chậm
trễ tôi rất lâu rồi, tôi không giống cậu, tôi có rất nhiều thứ cần học. Hơn nữa,
tôi không cho rằng bạn học Slytherin có thể nhận dấu hiệu Tử Thần Thực Tử từ khi
còn nhỏ. Cậu Weasley, phỉ báng là có tội.”
Nhóm rắn nhỏ
chung quanh nghe thấy lời nói của Harry thì khoé miệng khẽ cong lên, vốn dĩ bởi
vì lời nói của Ron mà dấy lên lửa giận nay bớt đi không ít. Dĩ nhiên họ nhất định
phải giáo huấn Ron Weasley, đây là do hắn ta tự đi chọc tức Slytherin.
“Các ngươi tụ
tập ở cửa phòng học làm gì? Chân bị đóng băng sao?” Thanh âm trầm thấp lướt qua
tai mọi người, khiến tất cả đều giống như bị nước đá dội xuống đầu, cứng ngắc.
“Giáo sư
Se... Snape.” Ron run rẩy nói.
“Là giáo sư
Snape, không phải giáo sư Se Snape, Gryffindor bị từ 10 điểm vì ngươi tự tiện sửa
đổi tên giáo sư.” Severus Snape trừng mắt nhìn tiểu sư tử đang phát run lên,
như cũ dùng thanh âm trầm thấp nói: “Chẳng lẽ phòng nghỉ của Slytherin đã sửa đổi
đến trước cửa phòng học Độc dược sao?”
“Giáo sư, vậy
chúng em cáo từ.” Draco đi lên trước, hữu lễ nói với hắn, phỏng chừng lúc này
chỉ có con đỡ đầu của giáo sư Snape mới có dũng khí nói chuyện, lập tức được
cho phép, nhóm rắn nhỏ rất nhanh biến mất khỏi cửa phòng học Độc dược. Đồng thời,
nhóm tiểu sư tử thông minh cũng thừa cơ hội biến mất không thấy bóng dáng.
“Đương
nhiên, còn có cậu Ron Weasley.” Ron dưới ánh mắt của giáo sư Snape động cũng
không dám, “Làm sao để trừng phạt ngươi đây? Như vậy đi, ngươi cấm túc thêm một
tuần. Xem ra vừa mới khai giảng Gryffindor đã bị cấm túc, nhất định sẽ có thể
làm ngươi tự hào.”
Cuối cùng,
nghe nói Ron Weasley cơ hồ là bò lại tháp Gryffindor, đương nhiên Harry bọn họ không tận mắt nhìn thấy.
Sau giờ nghỉ
trưa, thư viện rất im ắng, tất cả mọi người hoặc là lẳng lặt lật xem sách báo,
hoặc là hoàn thành bài tập, ngẫu nhiên thảo luận cũng giảm thấp âm thanh xuống,
thủ thư Pince nổi danh là BOSS ẩn trong Hogwarts, một nhân vật lợi hại đến mức
có thể đuổi cả Dumbledore đi.
Harry, Draco
và Neville ngồi ở một bàn sách gần cửa sổ, lẳng lặng hoàn thành bài tập của
mình, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên xem sách, sau đó lại nghe thấy tiếng bút
lông chim sột soạt trên giấy da dê, bọn họ đôi lúc cũng sẽ kề sát đầu thấp giọng
thảo luận vài thứ.
“Harry,
Draco, Neville, buổi chiều mát lành.” Hermione vội vàng chạy vào cửa thư viện,
nhẹ giọng chào mọi người.
Từ khi khai
giảng tới nay, Hermione ở giữa nhóm tiểu ưng hiếu học giống như cá gặp nước,
phi thường vui mừng, còn làm tăng thêm không ít điểm cho Ravenclaw. Đồng dạng,
vào nhóm lửng con cũng khiến Neville phi thường khoái trá, được học trưởng chiếu
cố, bạn học quan tâm, khiến cho cậu vốn trí nhớ kém được giúp đỡ rất nhiều.
“Hermione,
buổi chiều mát lành.” Harry và Neville hướng cô chào hỏi, còn Draco chỉ “Hừ” một
tiếng, đương nhiên Hermione cũng coi như không thấy thái độ của cậu ta.
Hermione kéo
ghế ra ngồi xuống, thấp giọng nói: “Merlin a, Harry, cậu sáng nay thật sự là rất
đẹp trai.”
“Huh?” Harry
nghi hoặc nhìn cô gái, thật sự không rõ mình làm gì mới khiến Hermione cho là
mình đẹp trai.
“Đúng vậy,
Harry, sao cậu lại có thể nói được như vậy?” Neville cũng xen vào nói, trên mặt
hiện lên vẻ trêu chọc, quả nhiên bị nhóm lửng con dạy hư.
“Các cậu rốt
cuộc đang nói cái gì a?” Draco một bên luôn không lên tiếng tò mò hỏi, cậu ở
cùng Harry từ sáng đến giờ a.
“Sáng hôm,
nay, trước cửa phòng Độc dược...” Hermione nhắc nhở, cùng với Neville hai mắt
sáng lên nhìn Hary.
“Nga, làm
sao vậy, không phải chỉ là cãi nhau với Gryffindor thôi mà.” Draco vô tình nói.
“Cái gì nha,
chẳng lẽ các cậu không biết sao?” Hermione nhìn hai con rắn nhỏ ra vẻ không
thèm để ý trước mặt, có điểm kích động nói, “Ron Weasley ở đại sảnh tuyên ngôn
rằng cậu không xứng đảm nhiệm Kẻ Được Chọn, cậu đã sa đoạ, làm bạn với Tử Thần
Thực Tử.’
“Chúng tớ
cũng đã điều tra qua, nguyên nhân là do câu nói của cậu trước cửa phòng Độc dược.”
Neville bổ sung nói.
“Tớ không rõ
a, những lời nói này của tớ có gì đặc biệt đâu a, tớ cho rằng như vậy mà.”
Harry lúc này thật sự không hiểu sao.
“Harry làm
Slytherin không được sao?” Draco xen vào nói.
“Không ai
cho rằng không thể.” Hermione liếc mắt nhìn Draco một cái, nói tiếp: “Chúng tớ
cho là Harry thật sự đẹp trai ngây người, trước nay điều này chưa từng ai nghĩ
đến.”
“Đúng vậy.”
Neville gật đầu phụ hoạ nói: “Cho tới này mọi người đều cho rằng cậu là Kẻ Được
Chọn, chưa ai thật sự nghĩ tới cậu có năng lực hay không.”
“Chính là, học
trưởng ở Ravenclaw đã đang chuẩn bị lấy việc này làm đề tài nghiên cứu rồi.”
Hermione bổ sung khiến cho hai con rắn nhỏ nghe thấy không khỏi đầu đầy hắc tuyến.
“Weasley vì
sao phải làm vậy? Harry ở Slytherin không được sao?” Neville thành thật hỏi, cậu
đến giờ vẫn không có minh bạch.
“Neville, cậu
không cần phải nghĩ đến tên đấy.” Draco sờ sờ đầu Neville, cười nói: “Chúng ta
tiếp tục học bài đi, tớ nghĩ không ai muốn nghe thủ thư Pince giận dữ.”
Harry và
Hermione đồng thời ngẩng đầu lên thì thấy thủ thư Pince đang chú ý tới bọn họ,
không khỏi nhìn lẫn nhau, Hermione ngượng ngùng thè lưỡi, ngoan ngoãn mở sách vở
và tấm da dê, một lần nữa mải miết học.
Chương 22
Severus
Snape buông bút lông chim, nhìn tấm da dê trước mắt, đau đâu xoa nhẹ mi tâm,
vung đũa phép, nhìn đồng hồ, nhớ tới còn hai rắn nhỏ đang xử lý nguyên liệu Độc
dược của mình trong phòng nguyên liệu liền đứng dậy, lặng yên không một tiếng động
đi đến trước cửa phòng xem.
Harry và
Blaise Zabini đang yên tĩnh xử lý nguyên liệu, trên mặt không có lộ biểu cảm
gì.
“Được rồi, cấm
túc hôm nay của các ngươi chấm dứt, Zabini, ngươi có thể trở về. Potter, đi
theo ta.” Nhìn bình nguyên liệu được xử lý cẩn thận, giáo sư Snape thoả mãn gật
đầu, quả nhiên xử lý mấy thứ này phải để học sinh nhà Slytherin.
Thấy Blaise
Zabini tâm tình khoái trá rời khỏi văn phòng, Harry đi theo giáo sư Snape tới
phòng khác, dưới ánh mắt của giáo sư ngoan ngoãn ngồi xuống sopha trước lò sưởi,
nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, cảm giác được một cỗ uy hiếp toát lên từ người
hắn.
“Cậu Potter,
ta tin tưởng với cái đầu thông minh Kẻ Được Chọn nhất định hiểu được ta để
ngươi lưu lại vì cái gì.” Thanh âm của Severus bình tính trầm thấp, giống như
nước sông nhẹ nhàng chảy qua bên tai Harry.
“Giáo sư, em
biết.” Harry đương nhiên hiểu được lần cấm túc này là do cậu nói mấy câu kia với
giáo sư.
“Vậy được rồi,
ta ở chỗ này chờ ngươi cho ta một lời giải thích.” Ánh mắt giáo sư Snape nhìn
chằm chằm Harry, ngay cả trên mặt cậu có chút biến hoá cũng không buông tha. Từ
trong đũa phép hiện ra vài thần chú, cam đoan cuộc nói chuyện này chỉ có hai
người biết.
“Em có trí
nhớ trước đây, chính là lúc mẹ nhờ giáo sư chiếu cố em.” Chứng kiến Severus sử
dụng thần chú xong, Harry thực sảng khoái đưa ra đáp án.”
Severus
Snape mặt không chút thay đổi nhìn thiếu niên trước mắt, giống như cậu đột
nhiên biến thành một con quái vật. Lời nói của Harry nổ vang trong đầu Severus
Snape. Đứa bé này đang nói cái gì vậy?
Severus lui
về sau mấy bước, ngã ngồi xuống sopha đối diện Harry, nhìn cậu nói: “Merlin a,
ngươi biết, sao ngươi lại có thể biết, vậy ngươi có biết...”
“Em biết!”
Harry trả lời như đinh đóng cột, khiến ánh mắt Severus sáng lên, “Nhưng mà...”
“Đúng a, ta
là Tử Thần Thực Tử mà!” Ánh mắt Severus Snape tối sâm lại, giật mình nhớ tới
thân phận bản thân, đứa trẻ trước mặt này sao có thể nói chuyện ngày đó cho hắn
nghe, hắn vô lực phất tay nói, “Quên đi, ta hiểu rõ, ngươi không cần nói.”
Harry cảm thấy
người đàn ông trước mặt bỗng nhiên ảm đạm, không biết tại sao lại thấy khó chịu,
vội vàng giải thích: “Không, em không phải ý này. Chỉ là lời nói của em không
có căn cứ chính xác, em... Em cũng chỉ nghe được, em không thấy.”
Mắt Severus
Snape lại sáng lên, chờ Harry kể lại chuyện ngày hôm đó.
“Đêm hôm đó,
em nghe tiếng cha mở cửa, sau đó cha còn nói “Cảm tạ Merlin, cụ đã tới, có tin
tức nói Voldemort...” sau đó không nghe thấy tiếng của cha nữa. Tiếp theo mẹ
cho em uống hai chai Độc dược rồi em cái gì cũng không biết. Bất quá, lúc trước,
mẹ nói cha đỡ đầu và giáo sư là đáng giá tin tưởng, em muốn tìm sự giúp đỡ của
hai người.”
Severus giống
như tượng đá, cả người cứng ngắc ngồi ở trên ghế salon, sự thật Harry vừa nói
thật sự rất đáng sợ, hắn khó có thể tiếp nhận ngay lập tức. Từ trước tới nay đều
cho rằng người kia không tuân thủ lời hứa với mình, vì thế hắn tới Hội Phượng
Hoàng, nghe theo lệnh của Dumbledore, bởi vì muốn bảo hộ con của Lily, nhưng
hôm nay lời nói của đứa trẻ kia rõ ràng làm cho mình hiểu được... Merlin a, ta
rốt cuộc đã làm cái gì a!
“Giáo sư,
ngài không sao chứ?” Harry lo lắng nhìn ánh mắt trống rỗng của người đàn ông, đứng
dậy đến gần, nhẹ nhàng hỏi.
Severus
Snape hốt hoảng tỉnh lại, nói với Harry: “Không có việc gì, hôm nay cứ như vậy,
ngươi về trước đi.”
Harry chần
chờ nhìn thân ảnh vẫn ngồi trên ghế salon, hỏi tiếp, “Giáo sư, em có thể tới
tìm giáo sư không?”
“Ngươi bị
quái vật giẫm đầu sao, nghe ta cự tuyệt lúc nào à.” Severus Snape theo thói
quen phun nọc độc.
Nghe được
Severus Snape phun nọc độc, Harry nhất thời yên tâm, cười nói với hắn, “Cảm ơn
giáo sư, em về trước.”
“Harry, cậu
không sao chứ? Cha đỡ đầu hẳn không làm khó cậu đi?” Draco nhìn thấy Harry trở
lại phòng ngủ, có chút lo lắng hỏi, “Blaise trở lại lâu rồi mà.”
“Không có việc
gì, giáo sư Snape không có khó xử tớ.” Harry thực nhẹ nhàng trả lời, việc hôm
nay có thể nói chuyện rõ ràng với giáo sư Snape, cậu giống như buông xuống cái
gì, cả người cảm thấy phi thường thoải mái.
Harry nhân
cơ hội hôm sau là ngày nghỉ, sau khi dùng cơm sớm, miễn cưỡng hoàn thành ít bài
tập của mình rồi khẩn cấp chạy đến trước cửa phòng làm việc của giáo sư Độc dược,
gõ cửa hỏi: “Giáo sư Snape, em có thể vào không?”
“Harry
Potter, ta nghĩ đầu óc của ngươi thuộc loài người cơ mà, hẳn không phải loài cự
quái chứ.” Giáo sư Snape mở cửa, đen mặt nói với cậu.
“Giáo sư, buổi
sáng tốt lành.” Harry giống như không có nghe thấy lời nói vừa rồi, khoái trá
bước vào cửa, lễ phép nói với Severus Snape.
Severus
Snape đóng sầm cửa, đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống ghế, nhìn Harry nói: “Vậy ngài Potter, ngươi có chuyện trọng yếu gì mà phải đến quấy rầy thời
gian nghỉ ngơi hiếm hoi của chủ nhiệm nhà của ngươi, sáng sớm đến văn phòng âm
trầm này?”
“Giáo sư, em
chợt nhớ hôm qua quên không nói cho giáo sư một việc.” Harry vẫn như cũ mỉm cười
nói.
“Khó được
khi đầu óc ngài Potter có thể nhớ tới vào sáng hôm sau.” Sắc mặt Severus càng
đen, một tay rút đũa phép bày ra trong phòng tầng tầng lớp lớp bùa chú, “Hiện tại
ngài Potter có thể mở miệng nói cho giáo sư đáng thương biết đêm qua rốt cuộc
là quên cái gì không?”
“A, cũng
không có gì.” Harry không chút để ý nói: “Chỉ là em nhớ... em có thể nói chuyện
với rắn.”
“Ngươi nói
cái gì?” Severus lập tức đứng lên, quan sát đứa trẻ trước mặt, “Ngươi nói rõ
ràng xem.”
“Em nói, em
có thể nói chuyện với rắn, có thể nghe hiểu chúng nói.” Harry lại nói rõ ràng
cho giáo sư Snape, Kẻ Được Chọn vĩ đại, có thể nói xà ngữ.
Giáo sư đi đến
trước mặt Harry, xoay người sát bên tai Harry nói: “Potter, người là nói cho ta
biết, chủ nhiệm nhà của ngươi rằng Kẻ Được Chọn vĩ đại là đời sau của
Slytherin?”
“Giáo sư, em
là nói thật mà.” Harry có điểm uỷ khuất nói, nếu không lo lắng sau này khi
Severus tự mình phát hiện sẽ tức giận, cậu mới không sáng sớm đã chạy tới đây.
Còn không phải muốn nói cho Severus biết cậu tin tưởng giáo sư như thế nào sao.
“Giáo sư,
ngài không tin lời nói của em, em hiện lại liền nói cho giáo sư nghe.” Harry
nhìn thẳng lên Severus, cậu cần tìm một món đồ có hình rắn, nhìn thấy chúng nó
Harry có thể thực thuận lời nói xà ngữ.
Severus
Snape nhíu lông mày, ý bảo Harry nói xem, hắn thật không rõ, nhà Potter vốn là
hậu duệ Gryffindor, sao có thể có người nói xà ngữ được.
Harry quay đầu
nhìn chung quanh một lần, sau đó nói với con rắn nhỏ trang trí trên lò sưởi: “Buổi sáng tốt lành, nhìn thấy ngươi thật
cao hứng.”
Con rắn nhỏ
trên lò sưởi hưng phấn nói với cậu: “A,
là một người nói xà ngữ. Xin chào. Hậu nhân Slytherin, ngươi muốn đi vào phòng
nghỉ sao?”
“Phòng? Phòng gì?” Harry không khỏi tò mò hỏi, chẳng
lẽ tuỳ tiện tìm một con xà tâm sự có thể biết đến một mật thất sao?
“Ngươi không biết sao?” Con rắn nhỏ
đung đưa đầu hỏi.
“Biết cái gì?”
“A, ta còn tưởng rằng ngươi biết nên mới nói chuyện
cùng ta”. Con rắn nhỏ có điểm không cao hứng lắm uốn thân thể, phun ra nuốt vào đầu
lưỡi nói: “Phòng ngủ Slytherin a, ở chỗ
này, chỉ cần ngươi nói mật ngữ là có thể đi vào nha.”
“Được rồi,
Potter, dừng thanh âm tê tê của ngươi lại.” Severus ở một bên cắt đứt cuộc đối
thoại của Harry và con rắn nhỏ, hắn không phải thực thích nghe thanh âm lãnh
lãnh tê tê, “Ta nghĩ ngươi đã chứng minh ngươi thật sự nói xà ngữ, như vậy hiện
tại ngươi có muốn nói cho ta, chủ nhiệm nhà đáng thương của ngươi, sao ngươi có
thể nói được.”
“Giáo sư, xà
ngữ này không phải em học, em cũng ngẫu nhiên phát hiện, giống như là trời sinh
đã có.” Harry giải thích. Harry tất nhiên biết vì sao mình có thể nói xà ngữ,
nhưng sao cậu dám nói với Severus rằng mình là một trường sinh linh giá của
Voldemort cho nên cậu, một hậu duệ của Gryffindor lại nói xà ngữ.
Severus hiện
tại phi thường thắc mắc đứa trẻ trước mặt mình sao có thể trời sinh đã biết nói
xà ngữ? Theo như hắn biết, nhà Potter chưa từng kết hôn với hậu duệ của
Slytherin, hắn nói với Harry: “Ngươi phát hiện từ khi nào?”
“Dạ, lúc ở
nhà dì Petunia đi.” Harry nghĩ nghĩ nói, “Giáo sư, vết sẹo của ta có đôi khi rất
đau.”
Chương 23
“Cái gì?”
Severus lập tức nâng đầu Harry lên, cẩn thận nhìn vết sẹo trên trán cậu, “Trừ bỏ
đau ra vết sẹo này không có phản ứng gì khác sao?”
“Không có,
giáo sư.” Harry ngửa đầu trả lời, “Giáo sư, ngài có biết, đây là tại sao
không?”
Severus lấy
tay vuốt ve vết sẹo kia, cau mày nói: “Ta sẽ ngao chế Độc dược cho ngươi, tạm
thời không biết vết sẹo này của ngươi có quan hệ với việc ngươi nói xà ngữ
không, nhưng là, cậu Potter, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ biết, sau này có
chuyện liên quan đến vết sẹo, đều nói cho ta.”
“Dạ, giáo
sư.” Harry gật đầu, nói với Severus: “Giáo sư, vừa rồi con rắn nhỏ nói, nơi này
có phòng ngủ của Slytherin.” Harry phi thường hứng thú với phòng ngủ của
Slytherin, nói không chừng có thể tìm thấy mật thất chân chính của Slytherin
trong truyền thuyết.
“Cậu Potter,
ta không có hứng thú với chuyện ngươi tán gẫu với rắn.” Severus lại ngồi xuống
ghế phía sau bàn học của hắn, “Ta nghĩ ngươi nên biết nơi này vốn dĩ là văn
phòng Slytherin, nên nó cũng là phòng ngủ của Salazar Slytherin.” Hắn chỉ chỉ
phòng ngủ của mình nói.
“Không phải,
giáo sư.” Harry lập tức nói với hắn: “Con rắn nhỏ nói không phải phòng ngủ này,
phòng ngủ kia phải dùng mật ngữ mới có thể mở ra.”
“Huh?”
Severus lập tức nổi lên hứng, nói: “Vậy nó có nói là mật ngữ gì không?”
“Không có.”
Harry lắc lắc đầu, “Vừa rồi nói đến đây thì giáo sư ngắt nên em không có hỏi.”
“OK, là ta
không nên cắt đứt ngươi và rắn nhỏ vui vẻ nói chuyện phiếm, như vậy hiện tại, cậu
Potter phi thường nhàn rỗi sao không tiếp tục tán gẫu với con rắn thông minh
trên lò sưởi đi, tin tưởng, nó sẽ mang lại cho ngươi ít tin tức.”
Harry dưới
đáy lòng làm mặt quỷ với người đàn ông khó chịu này, tiếp tục nói chuyện phiếm
với con rắn.
Sau một thời
gian một người một rắn tê tê nói rất lâu, Harry với dừng lại, xoay người nhìn người
đàn ông không biết từ bao giờ đã vùi đầu vào tấm da dê trên bàn sách, nói:
“Giáo sư, em nói chuyện xong rồi.”
“Ah, vậy xà
kia nói cho ngươi biết những thứ gì?” Severus buông bút lông chim trong tay, ngẩng
đầu hỏi đứa trẻ trước mặt mình.
“Nó chỉ nói
nhất định phải dùng xà ngữ, còn mật ngữ là cái gì nó không biết.” Harry có điểm
uể oải, chính mình lại không moi được tin từ một con rắn, quả nhiên công lực giảm
sút a.
“Như vậy hiện
tại, cậu Potter thông minh có thể nói cho ta biết ngươi còn muốn làm cái gì?”
“Cái kia,
giáo sư, em muốn thử xem, nói không chừng liền mở ra.” Harry ngẫm lại mật ngữ
chỗ có xà trong truyện, tựa hồ rất đơn giản.
“Chẳng lẽ
ngài Potter cho rằng phòng ngủ của Salazar Slytherin có thể dùng mật ngữ tuỳ tiện
là mở ra sao?” Severus trào phúng nói.
“Giáo sư,
ngài có thể gọi em là “Harry”, ngài luôn gọi Potter, em sẽ nghĩ ngài đang gọi
cha em.” Harry cảm thấy uỷ khuất, nhịn không được kháng nghị, “Hơn nữa không thử
thì sao biết được.”
“Bất kể
ngươi hay là cha ngươi đều là Potter.” Severus trừng mắt nhìn cậu nhóc, nghĩ đến
con sư tử Potter ngu ngốc, oán hận nói: “Ngươi thích nói thì nói, nói xong rời
phòng ta.”
Harry không
nói gì nữa, đến lò sưởi trước tường, nói với con rắn nhỏ đã bất động: “Mở ra!”.
Con rắn nhỏ
không chút sứt mẻ, xem ra mật ngữ này không giống mật ngữ ở phòng vệ sinh nữ.
Harry nghĩ nghĩ, thử nói cái khác.
Severus lúc
này không có tâm tình chấm bài tập, nhìn cậu nhóc đang ra sức nói với con rắn
nhỏ trên lò sưởi, không biết nó nói gì, cả lò sưởi trong phòng động, chỗ vốn là
lò sưởi nay lại xuất hiện một cánh cửa, trừ bỏ tay nắm hình rắn ra thì đây thực
là một cánh cửa bình thường.
Nhất thời,
Severus bước khỏi bàn học, đứng bên cạnh Harry cùng nhau nhìn cửa, có điểm tò
mò hỏi: “Ngươi vừa rồi nói gì mà có thể mở cửa?”
“Em không
nói gì a.” Harry hiện tại không khỏi có điểm hắc tuyến nói, “Em vừa rồi cũng
nói câu “Mở cửa cho ta” mà thôi nó liền mở ra.”
“A.” Severus
không nói gì nữa, chỉ cẩn thận tới gần cửa xem, thỉnh thoảng lại dùng vài phép
thuật kiểm tra, đo lường.
“Giáo sư,
sao còn không vào?” Harry tò mò nhìn cửa, nóng lòng muốn đẩy ra.
“Hừ!”
Severus liếc mắt cậu, đi phía trước chuẩn bị đẩy cửa vào, nắm đũa phép chặt
trong tay.
“Mở cửa!” Harry thăm dò nhìn Severus, nói với tay nắm hình rắn.
Cửa mở,
Severus ngăn Harry ở phía sau mình, nắm chặt đũa phép, cẩn thận bước chân vào
phòng ngủ của Salazar Slytherin.
“Sal, ngươi
mau tới đây, có người đến.” Chưa đi đến phòng ngủ hai người đã nghe thấy tiếng
nói đầy nhiệt tình truyền ra.
Bên trong có
người? Không chỉ một người? Hai người đồng thời xuất hiện nghi hoặc, bên trong
là ai? Severus Snape càng đề cao cảnh giác.
Cửa vừa đẩy
ra, bên trong không khác phòng ngủ bình thường lắm, cũng không có vẻ đặc biệt
hoa lệ, nếu như nói có cái gì đặc biệt thì hẳn là trên mặt tường phỏng ngủ treo
một bức tranh thật lớn về khung cảnh lâu đài Hogwarts ở xa, trước mặt là bãi cỏ,
hồ nước và một góc Rừng Cấm.
Trên bãi cỏ
có một người đàn ông tóc vàng đang dắt một người đàn ông tóc đen đi đến phía bọn
họ, cách đó không xa có hai nữ tử ngồi, hưng trí bừng bừng hai người, thỉnh thoảng
trao đổi vài câu nho nhỏ với nhau.
Cảm thấy
phòng ngủ không có nguy hiểm gì, Severus Snape lúc này mới cùng Harry đi vào
gian phòng, Harry chăm chú nhìn bức tranh còn giáo sư lại để ý giá sách cùng
vài đồ linh tinh trong phòng.
“Là ngươi mở phòng của ta?” Người đàn
ông tóc đen hỏi Harry đang tò mò đánh giá. Thanh âm tê tê khiến Severus nhanh
chóng quay đầu lại.
“Đúng vậy.” Harry hành lễ với hai người: “Xin chào hai vị. Hai vị là...”. Xà ngữ của Harry khiến cho bốn người
càng khẳng định phán đoán của mình.
“Sal, xem ra
tiểu tử này là hậu nhân của ngươi.” Người đàn ông tóc vàng mỉm cười nói, “Ta là
Godric Gryffindor, nam nhân khó chịu kia là Salazar Slytherin, nếu đúng thì hắn
là tổ tiên của ngươi, ngồi bên kia là Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff.”
“Ngài Gryffindor,
ngài Slytherin, tiểu thư Ravenclaw, tiểu thư Hufflepuff, ta là Harry, Harry
Potter, năm nhất nhà Slytherin, vị kia là chủ nhiệm nhà của ta, Severus Snape.”
Harry giới thiệu mình và Severus với bọn họ, lúc này Severus cũng đi tới. “Thực
may mắn khi có thể gặp bốn vị.”
“Hậu duệ của
ta!” Salazar Slytherin nhìn cậu bé nhỏ xinh trước mắt, “Ngươi lại đây, nhìn thấy
khung ảnh xà lồng kính kia không? Cho ngón trở của ngươi vào trong miệng nó
đi.” Salazar Slytherin phi thường cao hứng, hậu duệ của mình là người tìm tới đầu
tiên a.
Harry chưa
đi qua, Severus đã nói với Slytherin, “Ngài Slytherin, thật xin lỗi khi phải cắt
đứt, Harry Potter không phải hậu duệ của ngài, gia tộc Potter từ trước đến nay
là hậu duệ của Gryffindor.” Còn không rõ Salazar Slytherin muốn tiến hành nghi
thức gì với Harry, nhưng xuất phát từ cẩn thận vẫn phải nói với bọn họ chân
chính huyết mạch của Harry, không phải nói xà ngữ thì nhất định là hậu duệ của
Slytherin, điểm ấy trong lòng hắn phi thưởng hiểu được.
“Cái gì?” Gryffindor
đứng một bên đột nhiên hưng phấn, chạy tới nhìn Harry, nói: “Tiểu tử này là hậu
duệ của ta? Sal, xem ra lần này ta thắng.”
“Harry nói
xà ngữ, tự nhiên là hậu duệ của ta, ta không hề biết ngươi cũng nói được xà ngữ,
vậy đương nhiên ta thắng.” Salazar Slytherin nói với Godric.
“Harry thừa
nhận là hậu duệ của ta, mặc kệ nói cái gì cũng là ta thắng.” Gryffindor cho rằng
Salazar đang già mồm át lẽ phải.
“Nói xà ngữ
tất nhiên là ta thắng.” Salazar Slytherin lại cho rằng Godric nói hươu nói vượn.
“Ta thắng!”
Godric Gryffindor cao giọng nói.
“Ta thắng!”
Salazar Slytherin thực khẳng định nói.
Hai người
này đã sớm quên Harry và Severus đang đứng nhìn. Mà hình tượng của hai người
nhanh chóng sụp đổ trong lòng Harry và Severus, đây giống hai đứa bé bướng bỉnh
cãi nhau, có chỗ nào giống người sáng lập Hogwarts ngàn năm trước, phù thuỷ vĩ
đại a.
“Harry nói
xà ngữ, chỉ cần ta thừa nhận, thì là người thừa kế của ta.” Salazar Slytherin lớn
tiếng nói với Godric, chỉ là chủ đề bọn họ cãi nhau đã sớm trệch hướng, không
biết chạy đi nơi đâu.
“Trong huyết
mạch của Harry là máu Gryffindor, nên tự nhiên là người thừa kế của ta.” Godric
phi thường bất mãn với sự cứng rắn của Salazar, dùng thanh âm còn lớn hơn phản
bác.
Harry nhìn
hai người khí thế sôi sục ngất trời, nhẹ giọng nói với Severus: “Giáo sư, chúng
ta đứng chỗ này làm gì? Còn phải đợi bọn họ khắc khẩu xong sao? Em đột nhiên cảm
thấy thực mất mặt.”
Severus
không để ý vấn đề của Harry, lẳng lặng đứng bên người cậu, chờ hai người trong
bức tranh chấm dứt cãi nhau.
Chương 24
“Được rồi,
hai người các ngươi đừng cãi nhau nữa.” Rowena Ravenclaw và Helga Hufflepuff vốn
một mực ở bên xem náo nhiệt đi tới. Tuy rằng xem bọn họ cãi nhau rất thú vị
nhưng không thể để hai người kia vứt hết mặt mũi của cả bốn đi được.
Salazar
Slytherin và Godric Gryffindor bị ngăn cản liền dừng lại, đồng thời nói với
Harry, “Ngươi nói xem, ngươi là người thừa kế của ai!”
Harry hoảng
sợ, nhìn bên này là xem bên kia, một lát mới nói: “Ta, ta không phải người thừa
kế của ai a.”
“Ha ha.”
Rownea nhịn không được cười, nói với hai nam nhân: “Salazar, Godric, hiếm khi
có được người là hậu duệ của cả hai, có huyết mạch của Godric, lại nói xà ngữ của
Salazar, điều này thật sự rất kỳ lạ.”
Helga
Hufflepuff nguyên bản bình tính đứng ở một bên nghe được lời nói của Rowena thì
hai mắt sáng lên, không ngừng nhìn chằm chằm hai nam nhân, mãi đến khi bọn họ
toàn thân lông tóc dựng đứng mới hưng phấn cười nhẹ, thỉnh thoảng lại ghi chép
cái gì vào một quyển sổ.
“Sal, Rowena
nói đúng, đây là đứa trẻ có cả huyết mạch của ta và xà ngữ của ngươi.” Godric
chớp chớp mắt, nhìn xà tổ, nhẹ giọng nói.
Toàn tế bào
khắp người Harry hưng phấn lên, hai người kia tuyệt đối không bình thường.
“Được rồi,
chỉ cần hắn thông qua, ta thừa nhận hắn là người thừa kế của ta.” Salazar mắt
nhìn Harry, gật đầu với Godric, tựa hồ thực miễn cưỡng đáp ứng.
“Thật tốt
quá, Harry.” Godric cao hứng nói với Harry: “Ngươi tên Harry đúng không? Chỉ cần
ngươi có thể thông qua khảo nghiệm của Sal và ta, thì chúng ta đồng thời thừa
nhận ngươi là người đồng thừa kế của chúng ta. Thế nào, vui vẻ không?”
Harry ngẩng
đầu nhìn Severus đứng bên cạnh mình, Severus đi lên, hành lễ với bức hoạ mới hỏi:
“Hai vị tiên sinh, ta muốn hỏi một chút, khảo nghiệm của Harry Potter là cái
gì? Làm chủ nhiệm nhà của Harry, ta phải có trách nhiệm với học sinh trong nhà
mình.”
Godric liếc
Salazar tỏ vẻ “Chủ nhiệm nhà của ngươi cũng không tệ lắm”, Slazar nhìn nam nhân
phụ trách cả Slytherin cả ngàn năm sau, chậm rãi nói: “Ta và Godric sẽ dạy tiểu
tử đó một chút kiến thức, bùa chú không lời, ma pháp trận, Độc dược, luyện kim
thuật, Cổ ngữ Runes, các ngoại ngôn ngữ,... chỉ cần Harry trong một thời gian
nhất định nắm giữ, thông qua cả cuộc thi cuối cùng, như vậy chúng ta thừa nhận
địa vị người thừa kế của Harry, Harry có thể kế thừa toàn bộ tri thức và tài sản
của ta và Godric, chính là hai học viện của Hogwarts.”
“Tiên sinh,
nếu không thông qua khảo nghiệm cuối, sẽ như thế nào? Có gặp nguy hiểm không?”
Severus Snape tiếp tục hỏi.
“Nếu không
thông qua, Harry chỉ là mất đi tư cách thừa kế của hai chúng ta, bất quá ngươi
yên tâm, vẫn là học sinh Hogwarts.” Godric chen miệng nói, “Chẳng lẽ Gryffindor
không có dũng khí đối mặt với nguy hiểm sao?”
“Godric, đây
là Slytherin, không phải Gryffindor của ngươi.” Salazar bất mãn, sau nói với
Severus: “Nguy hiểm là không thể tránh khỏi, chúng ta sẽ tận lực cam đoan không
ảnh hưởng đến sinh mệnh của Harry.”
Severus
không hỏi nữa mà lùi xuống bên cạnh Harry, đợi cậu bé tự mình đưa ra quyết định,
hắn tuyệt đối sẽ không an thiệt.
Harry nhìn
nam nhân đứng yên lặng bên cạnh minh, lại nhìn hai nam nhân trong bức tranh
đang khẩn trương theo dõi cậu, cậu đi lên trước, thân thể đứng thẳng tắp, lớn
tiếng nói: “Ta đáp ứng hai vị, ta nhất định sẽ thông qua khảo nghiệm.”
Bắt đầu từ
hôm nay, Harry đến văn phòng Độc dược cấm túc phi thường tự động kéo dài thời
gian, ngay cả cuối tuần hay ngày nghỉ đều ở đây. May là cấm túc tiến hành vào
buổi tối, nếu không cậu hẳn là không có thời gian ở cùng bạn của mình.
Thứ hai, một
thông báo dán tại phòng nghỉ khiến cho Slytherin năm nhất vô cùng hưng phấn,
nguyên nhân chính là thứ năm là giờ học cưỡi chổi bay.
Harry chưa từng
bay qua, cậu không có hứng thú quá lớn với việc bay trên trời bằng cái chổi
quét rác, nhưng cậu lại có người bạn cùng phòng phi thường mê chổi bay nên đến
thứ năm, không chính xác phải nói là từ thứ hai, suốt ngày cậu nghe Draco nói về
chuyện bay bằng chổi.
Thứ năm, đến
khi Harry và Draco đến đại sảnh mới phát hiện nguyên lai không chỉ có nhà Slytherin
hưng phấn với giờ học bay mà năm nhất cả bốn học viện Hogwarts đều vậy.
Đại đa số
nhóm tiểu động vật hưng phấn đến đỏ mặt, khoe những lần mình đã từng bay, đương
nhiên nhóm phù thuỷ nhỏ sinh ra trong gia đình Muggle khẩn trương khó có thể kiềm
chế, chủ yếu vẫn là lửng con nhà Hufflepuff.
Neville khẩn
trương đến phát run cả người, tuy rằng cậu xuất thân phù thủy nhưng bà nội chưa
bao giờ để cậu cưỡi chổi bay. Cậu trong đáy lòng có chút sợ hãi. Hermione cũng
khẩn trương giống Neville, không ngừng nhắc tới lý thuyết cách bay, còn nhìn chằm
chằm Draco và Harry, muốn bọn họ nói cho cô biết toàn bộ kỹ thuật sau khi học
giờ bay vào buổi sáng. Điểm ấy khiến
Neville gật đầu đồng ý không ngừng. Giờ học bay của Hufflepuff và
Ravenclaw là chiều thứ năm, buổi sáng là nhà của Harry và Gryffindor.
Ron Weasley ở
bàn dài Gryffindor khoa tay múa chân kể chuyện mình cưỡi chổi bay.
“Nhà Weasley
giàu có đủ để mua chổi bay sao mi còn mặc áo choàng cũ?” Nghe được Ron khoác
lác, Draco lộ vẻ giả tươi cười, trào phúng nói, từ sau giờ Độc dược, Draco liền
đối đầu với Ron Weasley.
Ron Weasley
nhất thời mặt đỏ y hệt tóc, rít gào với Draco: “Hắc phù thuỷ chết tiệt,
ngươi...”
“Gây ồn ào
nơi công cộng, Gryffindor trừ 5 điểm.” Thanh âm trầm thấp truyền tới từ phía
sau đội ngũ Slytherin, nhất thời mọi người tách ra, giáo sư Độc dược lay động vạt
áo chòng, mặt đen đi đến dãy bàn dài, nói với Ron Weasley: “Weasley, ngươi
không cho rằng mình phải khiêm tốn đối mặt với sự thật sao?”
Ron Weasley
nhìn thấy bóng lưng giáo sư Snape đi lên bàn giáo viên, sắc mặt chưa khôi phục
nhưng vẫn không ảnh hưởng đến việc khiêu chiến Draco, “Malfoy, thế nào, có dám
thi một lần không?”
“Thi thì
thi, cho ngươi biết thế nào là bay chân chính.” Draco ngẩng cao đầu, phi thường
sảng khoái đáp ứng lời khiêu chiến, cậu đã cưỡi chổi bay từ rất lâu rồi, sao có
thể thua bởi một kẻ phản bội huyết thống đến một chiếc chổi cũng không mua nổi?
Giờ học bay ở
trên bãi cỏ, hôm nay là một ngày có nắng vàng, gió nhẹ thổi, rất thích hợp để
bay. Harry cùng mọi người bước nhanh trên mặt cỏ, đi đến bãi đất bằng phẳng trước
mặt, cỏ dưới chân đong đưa theo nhịp bước. Bên kia chính là Rừng Cấm, nhìn xa
xa cây cối tối đen cũng lay động trong gió nhưng lại có chút cảm giác khủng bố
âm trầm.
Lúc Harry,
Draco dẫn năm nhất Slytherin đến, trên sân không có người nào, chỉ có mấy chục
chiếc chổi bay xếp chỉnh tề. Hiển nhiên mấy cái chổi này không phù hợp với
phong cách của rắn nhỏ Slytherin. Harry cúi đầu nhìn, thật là vừa cũ lại vừa te
tua.
Không bao
lâu sau, Gryffindor đi tới, hai học viện phân biệt đứng hai bên, mỗi người đều
có một cái chổi bay.
Giáo sư dạy
bay là cô Hooch, có ánh mắt giống hệt mắt ưng.
Giáo sư lớn
tiếng nói: “Tốt lắm, hiện tại mỗi người giơ tay phải trên chổi, sao đó hô “Đứng
lên!”.”
Harry dựa
theo lời giáo sư làm, chổi bay bên cạnh cậu lập tức nhảy đến trong tay, cậu
nhìn bên cạnh, chổi của Draco cũng rất nghe lời nhảy lên. Rắn nhỏ Slytherin cơ
hồ không có khó khăn gì với động tác đầu này. Ngay cả Crabbe và Goyle nhìn ngây
ngốc to con cũng vậy.
Tình huống của
Gryffindor kém xa, đại bộ phận chổi thực không nghe lời, nằm dài trên mặt đất,
không muốn bay lên. Điều này khiến cho nhóm rắn nhỏ kiếm được cơ hội cười nhạo.
Bọn họ tụ tập lại từng nhóm, dùng thanh âm không phải rất nhỏ chê cười sư tử Gryffindor
ngu ngốc.
Cuối cùng sau
khi giáo sư Hooch đi giúp đỡ, mọi người đều cầm cán chổi bay trong tay.
Giờ học diễn
ra phi thường thuận lợi, sau khi bà Hooch làm mẫu, tất cả mọi người ngồi lên chổi,
đạp nhẹ chân sau, chổi liền phiêu phiêu bay lên. Nhưng mà có người bay rất thuận
lợi, bay rất cao và nhanh, có người lại phi thường cẩn thận, bay là là sát mặt
đất.
Chương 25
Harry ngồi
trên chổi bay, nhắm mắt lại, hưởng thụ niềm vui với ánh mặt trời và gió nhẹ thổi.
Bay quả nhiên là ước mơ lớn nhất của con người a.
Draco cũng
không bay thật cao, chỉ trong khu vực Slytherin, bởi vì không phải toàn bộ
Slytherin đều có được năng lực thiên phú giống Draco và Harry cho nên làm thủ lĩnh
năm nhất, cậu có trách nhiệm phải để ý mọi người.
Nhóm tiểu sư
tử Gryffindor không bay tụ tập một chỗ như Slytherin, bọn họ có người bay rất
cao, có người khoe khoang kỹ xảo bay, cũng có người bay thấp, hoặc là run rẩy
bay chỉ cách mặt đất vài thước, tụ tập thành tốp năm tốp ba, phân tán khắp nơi.
“Ha, Malfoy,
sao lại bay vòng quanh chỗ này a.” Ron Weasley lái chổi bay ngay trước mặt
Draco rồi dừng lại, thật sự không nhìn ra đây là lần đầu tiên cậu ta bay.
Draco giả vờ
cười, nhìn Ron: “Làm sao, muốn thua ta lắm à? Weasley.”
“Ta sẽ thua
ngươi? Ha ha, ta là sư tử Gryffindor dũng cảm, nhất định sẽ không thua dưới tay
độc xà Slytherin âm hiểm.” Ron lớn tiếng nói xong, quơ cánh tay tăng thêm khí
thế của mình.
Harry ở một
bên không khỏi có điểm hắc tuyến, đứa nhỏ này sao cảm thấy như não co rút hơn
so với trong truyện a.
Draco không
nhìn được cười theo đúng tiêu chuẩn của nhà Malfoy, toàn bộ lửa giận sau khi
Ron Weasley nói câu kia biến mất một cách thần kỳ.
“Ngươi không
phải muốn thi bay sao, chúng ta đây thử xem, rốt cuộc ai thắng!” Draco không trả
lời như vậy, cậu đột nhiên không có cảm giác thắng lợi sau khi đả kích Gryffindor,
thi với bọn họ chẳng khác gì hạ thấp thân phận mình.
Nhìn nhóm rắn
nhỏ Slytherin vẫn đang tiếp tục bay, Harry cười nói với Draco: “Cậu đi thi đi,
nơi này tớ để ý, yên tâm.”
Harry chủ yếu
để ý nhóm rắn nhỏ Slytherin, đồng thời thỉnh thoảng cũng liếc nhìn trận đấu của
hai người kia, nhưng mọi người dần dần chú ý tới cuộc đấu, chậm rãi tụ tập đến
bên cạnh bọn họ, Harry liền cùng mọi người xem.
Bay số 8,
quay 180o,... hai người bay rất phấn khích, theo sát nhau nhưng dần
dần, tất cả mọi người đều có thể thấy Ron Weasley có điểm miễn cưỡng khi theo
sát Draco, thần sắc trên mặt cũng ngày càng khẩn trương, mặt cậu ta dần dần trắng
bệch.
Draco bay xoắn
ốc vọt lên trên, rồi lại lập tức lộn người xuống dưới, thờ ơ nhìn Slytherin
đang vỗ tay nhiệt liệt, không ai để ý sắc mặt Ron đã trắng bệch. Tiểu sư tử Gryffindor
vỗ bờ vai cậu ta, thúc giục cậu ta thử một lần, tuyệt đối không thể để độc xà
thắng.
Ron bắt trước
động tác vừa rồi của Draco, bay xoắn ốc vọt lên cao, nhưng chưa đến độ cao vừa
rồi của Draco, cái chổi già cỗi đã bắt đầu không chịu được, phát ra tiếng “Cạch,
cạch”, đột nhiên, cả cái chổi cứ như vậy tan thành từng mảnh trên không trung,
cán chổi trong tay Ron Weasley cũng vậy, khiến cậu ta rơi từ trên cao xuống.
Toàn bộ mọi
người đang thờ ơ đều sợ đến ngây người, ngây ngốc nhìn Ron rơi từ trên cao xuống.
Giáo sư Hooch đứng trên bãy cỏ gấp gáp bay tới nhưng đã muộn.
Harry và
Draco nhanh chóng bay đến, đuổi theo Ron, hai người một trái một phải, bắt lấy
Ron Weasley trên không trung, dùng sức kéo cậu chậm rãi rơi xuống.
Nhưng hai
người hiển nhiên quên bọn họ cũng đang cưỡi chổi bay già cũ của trường học,
không phải Nimbus của nhà Malfoy, nhất là Draco vừa còn vận động kịch liệt với
cái chổi, lúc này chổi của cậu ta bắt đầu giống Weasley, thỉnh thoảng lại có
vài nhánh bị rơi ra.
Lúc Gryffindor
còn ngẩn người, nhóm rắn nhỏ thông minh lanh lợi đã phát hiện chổi của thủ lĩnh
năm nhất không được bình thường, bọn họ cưỡi chổi cẩn thận bay xung quanh ba
người, phòng trường hợp ngoài ý muốn.
Cách mặt đất
chừng mười thước, chổi của Draco rốt cục không thể chịu được, cứ như vậy rời ra.
Cả người Harry gần như nằm dài trên chổi, một tay lôi Ron Weasley, một tay kéo
Draco, tư thế này không duy trì được bao lâu.
Blaise
Zabini và Pansy Parkinson lập tức bay đến bên cạnh Draco, Pansy kéo một bên tay
Draco, Blaise bay đến bên kia, cẩn thận để Draco ngồi trên chổi của chính mình,
lúc này Harry buông lỏng tay Draco, chuyên tâm kéo Ron Weasley. Cuối cùng có
vài tiểu sư tử tỉnh lại, bay tới, nhưng vì bốn phía Harry đều là rắn nhỏ
Slytherin nên băn khoăn, không tới gần.
Thả Ron
Weasley lên mặt đất, cả người Harry cơ hồ mất hết sức lực, hai chân dường như
đã không còn cảm giác, nằm dài trên mặt cỏ, cậu nhất thời không có khí lực đứng
lên. Draco, Pansy, Blaise ngay sau đó cũng đáp xuống đất, nhìn thấy Harry nằm bất
động trên cỏ, cả ba người hoảng sợ lảo đảo chạy tới.
“Harry,
Harry cậu có sao không?” Thanh âm của Draco có điểm run rẩy.
“Không có việc
gì, chỉ là không có khí lực thôi.” Hary động khẽ tay, hữu khí vô lực nói.
Draco nghe thấy
Harry không có chuyện gì, hai chân cũng mềm nhũn, ngồi bệt xuống cỏ. Nhóm rắn
nhỏ Slytherin nhanh chóng chạy tới, nâng hai người đứng dậy. Lúc này Ron
Weasley được nhóm tiểu sư tử Gryffindor trợ giúp đi tới, nhìn Harry và Draco đứng
giữa bầy rắn, mặt trắng chuyển sang hồng, rồi lại về trắng, nửa ngày sau mới thốt
lên: “Tôi sẽ không cảm tạ cậu, Harry Potter, phản đồ của Hội Phượng Hoàng, cậu
thực có lỗi với cha mẹ cậu.”
Hary nhất thời
cảm thấy đau ở ngực, mặt lập tức trắng bệch ra, nhóm rắn xung quanh cậu cũng
đen mặt, Draco tức giận vượt qua tay Crabbe và Goyle, đi đến trước mặt Ron
Weasley, nói: “Ronald Weasley, ta lấy danh nghĩa Draco Malfoy thách đấu ngươi.
Ngươi nhất định phải xin lỗi Harry.”
“Ta... Ta vì
sao phải giải thích, ta nói là đúng sự thật, cậu ta là phản đồ của Hội Phượng
Hoàng, cha mẹ cậu ta đều là Gryffindor, thế nhưng cậu ta lại phản bội bọn họ
vào Slytherin, ta không có sai.” Thanh âm Ron Weasley to dần, càng nói càng cảm
thấy mình đúng.
“Ngươi không
tiếp nhận thách thức của ta?” Draco đã lười nói với người trước mặt, thầm nghĩ
phải giáo huấn cẩn thận.
“Được, ta nhận
lời thách đấu của ngươi.” Ron mạnh mẽ nói, quay đầu nhìn trái phải, “Seamus là
trợ thủ của ta, còn ngươi?”
“Tôi, để tôi
làm trợ thủ của Draco.” Harry chậm rãi đi tới, trả lời vấn để của Ron.
“Được, đêm
này lúc 12 giờ, ở lầu ba, gian trưng bày phần thưởng, ta chờ ngươi, Ronald
Weasley.” Draco nhìn Ron lạnh lùng nói.
“Ron
Weasley!” “Harry Potter!” “Draco Malfoy!”
Ba người bị
kêu tên lúc này mới nhìn thấy bà Hooch, giáo sư McGonagall và giáo sư Snape
đang chạy tới.
“Ta ở
Hogwarts nhiều năm như vậy... chưa từng có...” Bà Hooch thở phì phò nói, “Các
trò thật sự quá to gan, đó không phải động tác các trò nên làm.”
“Các trò,
sao các trò dám!” Giáo sư McGonagall tức giận nói, “Các trò sẽ té gãy cổ, sao
dám làm vậy!”
“Quấy nhiễu
lớp học, Gryffindor trừ 10 điểm.” Giáo sư trừ điểm khiến cho ba nam hài khẩn
trương run lên, “Harry Potter, Kẻ Được Chọn vĩ đại, ngươi muốn thể hiện năng lực
cứu thế sao? A! Một tháng cấm túc, ta hi vọng điều này có thể cho cái đầu toàn
cặn bã của Độc dược nhớ kỹ.”
“Đương
nhiên, còn có Draco Malfoy, chép 10 lần nội quy Slytherin, hi vọng điều này có
thể giúp ngươi nhớ kĩ những điều một Slytherin có thể làm và không thể làm, chứ
không phải giống Gryffindor hay xúc động vứt bỏ đầu óc mình đi.”
Đương nhiên
giờ học bay này ngoài Harry và Draco bị phạt, vẫn còn một chút người khác bị ảnh
hưởng.
“Giáo sư
Snape, giáo sư Snape.” Đội trưởng Quidditch của Slytherin Marcus Flint hiện tại
thường xuyên đi theo phía sau giáo sư Snape.
“Cậu Flint,
lịch học năm sáu rất nhẹ sao, ngươi có thể thường xuyên chạy theo ta?” Giáo sư
Snape đen mặt nói.
“Giáo sư, chỉ
cần ngài phê chuẩn Draco Malfoy và Harry Potter gia nhập đội Quidditch, em tuyệt
đối sẽ không chạy theo giáo sư nữa.” Kiên định khó có của Marcus dường như đã
thiêu đốt hoàn toàn hơi thở băng lãnh của giáo sư.
“Ta nghĩ là
học sinh năm sáu, ngươi hẳn hiểu nõ học sinh năm nhất không thể gia nhập
Quidditch.” Trên mặt giáo sư Snape cơ hồ có thể nhìn thấy băng.
“Giáo sư,
Slytherin đã liên tục thua Gryffindor trong Quidditch, năm nay chỉ cần có hai
người kia, chúng ta nhất định sẽ thắng.” Nghĩ đến sắp có thể giành được thắng lợi,
Marcus Flint liền nhiệt huyết sôi trào.
“Ngươi...”
“Giáo sư, em
sẽ lại đến xin ý kiến của giáo sư.” Thấy đã tới thời gian lên lớp, Marcus Flint
dũng cảm cắt đứt lời Snape, kiên định nói: “Em sẽ luôn đợi giáo sư Snape đồng ý
cho bọn họ gia nhập”
No comments :
Post a Comment