Chương 26
Buổi tối,
phòng sinh hoạt chung của Slytherin hết sức yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng
lách tách của lò sưởi vang lên. Harry và Draco dựa vào ánh sáng từ lò sưởi, cẩn
thẩn đi qua phòng, đến chỗ bức hoạ ở phía cửa.
“Draco,
Potter.” Tiếng gọi vang quanh quẩn trong phòng, hai người hoảng sợ, quay đầu lại
nhìn xung quanh.
“Blaise, là
cậu a, doạ tớ nhảy dựng lên.” Draco thấy rõ ràng, nhất thời thở nhẹ nhõm một
hơi, “Có chuyện gì vậy?”
“Không có việc
gì, cậu đang chuẩn bị...” Giọng nói Blaise vang lên từ phòng ngủ cậu ta, loáng
thoáng có thể thấy cửa các gian phòng đều mở hé, nghe bọn họ nói chuyện.
“Đúng a.”
Draco gật đầu, trả lời.
“Cố lên,
giáo huấn đám Gryffindor kia.” Blaise quơ nắm tay, giảm thấp thanh âm xuống
nói.
“Ừ, nhất định,
tớ sẽ giáo huấn bọn chúng.” Draco hung hăng gật đầu nói.
“Draco,
Harry, đây là thuốc tàng hình.” Từ trong cửa phòng chìa ra một bàn tay, giao
cho họ lọ Độc dược, “Các cậu cẩn thận một chút, đừng để bị trừ điểm.”
“Cám ơn.”
Hai người đồng thời nói.
“Được rồi,
được rồi, đừng chậm trễ thời gian của bọn họ.” Thanh âm không biết truyền đến từ
đâu, “Đi sớm về sớm, nhớ trở về nói cho chúng tớ biết mọi chuyện nha.”
Hai người
sau khi tạm biệt, họ đi qua bức họa, cẩn thận chạy tới gian trưng bày phần thưởng
tại lầu ba.
Dưới ánh
trăng, phần thưởng bằng thạch anh hoặc thuỷ tinh rạng rỡ ánh lên trong bóng
đêm, cúp, huy chương và các pho tượng loé lên ánh vàng hoặc bạc. Hai người ở
trong phòng trưng bày đi tới đi lui, hiển nhiên đang đợi cái gì.
Draco và
Harry cảm thấy hai bóng người liền nắm đũa phép trong tay, rón ra rón rén tới gần,
phòng ngừa hai bóng nọ đột nhiên xông lại, dù sao bọn họ đến là để quyết đấu.
Nương theo
ánh trăng, Harry và Draco mơ hồ nhìn thấy bóng, nhìn thế nào cũng không giống
Ron Weasley.
“Harry,
Draco, sao các cậu tới chậm vậy?” Nhìn thấy bọn họ, cái bóng đon đả tiếp đón.
Harry, Draco
nhìn hai người trước mắt, chấn động, cứng họng nói, “Hermione? Neville? Sao các
cậu ở chỗ này?”
“Lúc chiều
không phải các cậu nói buổi tối quyết đấu sao, tớ đến xem, nghiên cứu phù thủy
quyết đấu có khác kỵ sĩ quyết đấu không.” Hermione lấy ra một quả cầu thuỷ tinh
nói, “Cậu xem, tớ đã đi mượn quả cầu ký ức, nhất định phải ghi chép lại lần quyết
đấu này của các cậu.”
Draco nhìn
thấy Hermione đã lâm vào hứng thú nghiên cứu, nhất thời không biết nên nói cái
gì cho đúng.
Harry quay đầu
nhìn Neville bên cạnh, nhẹ giọng hỏi, “Neville, cậu thì sao, đến làm gì vậy?”
“Tớ... Tớ tới
cổ vũ các cậu.” Neville đỏ mặt, liếc mắt nhìn Hermione, “Hermione gọi tớ cùng
đi nên tớ đi.”
Draco và
Harry nhìn lẫn nhau, rồi nhìn Hermione đang kích động ôm quả cầu ký ức đi tới
đi lui trong phòng trưng bày, lại nhìn Neville rúc vào một góc phòng không nhúc
nhích, hai người nhất thời không còn hưng trí nói chuyện, im lặng chờ đợi tiểu
sư tử Gryffindor đến.
Thời gian từng
giây từng phút trôi qua, bốn người đợi mãi không thấy Ron Weasley đến. Đột
nhiên, bọn họ nghe thấy gian phòng cách vách truyền đến thanh âm, mơ hồ có người
đang nói chuyện, nhưng có thể khẳng định không phải Ron Weasley, thanh âm kia
có điểm già nua.
“Bọn họ có
thể trốn ở góc nào được đây.” Là thanh âm của Filch, bốn người nhất thời hoảng
sợ, lập tức lén lút đi tới cánh cửa khác rời xa thanh âm Filch, ngay sau khi bốn
người rời khỏi phòng trưng bày, bọn họ nghe thấy tiếng Filch đi vào gian phòng.
Bốn người
nhìn lẫn nhau, lập tức bước nhanh dọc theo hanh lang, nhưng bọn họ nghe tiếng
bước chân Filch cách họ càng ngày càng gần. Harry kéo Hermione, Draco kéo
Neville rồi bắt đầu chạy như điên giữa đêm khuya. Harry và Draco trong lòng rơi
lệ, thuốc tàng hình học trưởng cho bọn họ quá ít, chỉ đủ cho hai người dùng, bọn
họ cũng không ngờ rằng Hermione sẽ kéo Neville cùng đi nên hiện tại chỉ có thể
chạy thật nhanh.
Bọn họ vòng
qua dãy nhà, vào một hành lang khác. Harry và Draco vừa chạy vừa cảm thấy kỳ
quái, tựa hồ toàn bộ hành lang đều giống nhau, bọn họ không biết mình chạy tới
đâu, cũng không biết nên trốn nơi nào, điều duy nhất có thể xác định là theo
sát bọn họ có tiếng bước chân và tiếng meo meo của bà Norris.
Bốn người thở
hổn hển dừng bước, nhìn chung quanh một chút, dường như đã thoát khỏi Filch
cùng con mèo của ông ta, thoáng cái yên tâm lại.
Draco thở dốc
một hơi, hất mái tóc bạch kim ra đằng sau, đưa cho Neville chiếc khăn tay.
“Merlin à,
thật sự rất doạ người.” Hermione lắc lắc tay Harry liên tục, cố gắng điều chỉnh
hô hấp của mình.
Neville lấy
khăn tay lau mồ hôi hỏi, “Nơi này là chỗ nào? Chúng ta phải đi đâu mới có thể
trở về phòng ngủ?”
So với bọn họ,
Harry thở vững vàng hơn nhiều, cậu nhìn trước sau hành lang, cau mày nói: “Nơi
này hình như chưa từng đến, chúng ta lạc đường rồi.”
“Đến hành
lang phía trước nhìn xem.” Draco một lần nữa dắt tay Neville, vừa đi vừa nói
chuyện: “Weasley chết tiệt, sao có thể chưa tới, ngày mai phải cho hắn biết
tay.”
Bọn họ vừa
đi vừa nói, có lẽ hành lang này cách trường không nhiều lắm, chỉ nghe thấy phía
trước két một tiếng, cửa mở ra khe nhỏ, một con mèo từ trong đi ra.
“Bà Norris?”
Neville trừng mắt, run rẩy nói.
“Không phải.”
Harry lập tức phủ định, “Các cậu nghe thử xem, đằng sau cũng có tiếng mèo kêu.”
Bốn người
đưa mắt nhìn nhau, Hermione lập tức nghĩ đến một người, nhịn không được kêu
rên: “Là giáo sư McGonagall.”
Bốn người lập
tức chuyển hướng, chạy như điên dọc theo một hành lang khác, đến cuối hành
lang, mới phát hiện nơi đó là một cái cửa có khoá, Harry minh bạch vừa rồi bọn
họ chạy tới nơi nào.
Bọn họ nghe
thấy tiếng bước chân của Filch, tiếng mèo kêu của bà Norris cùng với tiếng nói
của giáo sư McGonagall.
“Bọn họ đang
tới đây.” Neville sợ hãi nức nở nói.
Harry lúc
này đã không có cảm giác khẩn trương, chỉ thấy có chút bất đắc dĩ, rút đũa phép
của mình ra, cậu nói với cái cửa đóng: “Alohomora!”
Khoá liền xoạch
một chút rồi mở ra, bốn người như ong vỡ tổ chen chúc vào trong, nhanh chóng
đóng cửa lại, dán lỗ tai lên cửa nghe ngõng động tĩnh bên ngoài. Chỉ có Harry
là đang đánh giá động vật lớn có ba đầu kia, nhìn vật dưới chân nó.
Nghe được tiếng
bước chân ngoài cửa dần dần xa, Draco bọn họ đồng thời xoay người lại, tựa vào
cửa, nhắm mắt nhẹ nhàng thở ra.
“Merlin phù
hộ, cuối cùng cũng không bị Filch và giáo sư McGongall bắt.” Dưới đáy lòng bọn
họ thoải mái không ít.
Harry kéo ống
tay áo Draco. “Làm sao vậy?” Draco khó hiểu quay đầu hỏi. Harry nâng ngón tay,
chỉ vào giữa phòng, lúc này Hermione và Neville đang mở to miệng, trợn mắt há hốc
mồm nhìn con vật giống chó ở giữa phòng, không dám động đậy.
Con chó rất
lớn, cơ hồ chiếm hết cả gian phòng, ba cái đầu đồng thời chăm chú nhìn bọn họ,
nước miếng chảy ra, rít gào cố gắng vươn về phía bốn người, nước miếng vì thế
không ngừng nhễu xuống.
“Merlin a,
đây là cái gì?” Tiếng nói bén nhọn của Draco đâm vào lỗ tai mọi người.
Hermione
nhanh chóng mở cửa phòng, bốn người chật vật chạy trốn, lập tức đóng cửa lại,
thoát khỏi địa phưong khủng bố kia.
Cảm giác
mình đã thoát khỏi nguy hiểm, bốn người mới dừng bước, kinh hoàng nhìn bốn
phía, lúc này mới phát hiện bọn họ đã chạy trở về lầu ba, cách không xa là
phòng học Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám.
Trong một
đêm tràn ngập mạo hiểm kích thích đã khiến bốn người sức cùng lực kiệt, nhìn lẫn
nhau rồi chào hỏi quay về phòng nghỉ.
Về tới phòng
của mình, Draco không yên lặng ngủ ngay lập tức mà lăn qua lăn lại một lúc, rốt
cục nhịn không được vén màn giường lên, nói với Harry: “Cậu nói xem dưới chân
nó là cái gì?”
Nghĩ mãi mà
không rõ mình đã vào Slytherin mà vẫn thấy con chó ba đầu kia, trong lòng Harry
hung hăng nguyền rủa Dumbledore, nói: “Chó ba đầu địa ngục, cậu nên biết a.
Chính là con trong thần thoại trông coi cửa địa ngục, đúng rồi, nó có nhược điểm,
nghe thấy âm nhạc liền mê man.” Harry nghĩ, ngươi là muốn ta xông vào sao, ta sẽ
nói nhược điểm của con chó kia ra ngoài, để tất cả mọi người đều đi xem, ta xem
ngươi sẽ làm thế nào, dù sao trạm giữ chó ba đầu rất đơn giản, phỏng chừng phân
nửa đệ tử đều có thể qua.
“A, nhớ rồi,
nguyên lai là nó a.” Draco nghe Harry nói, nhất thời nhớ ra, “Vậy cậu nói xem
cánh cửa dưới chân nó giữ cái gì?”
“Tớ cũng
không biết.” Harry nghĩ nghĩ, nói tiếp, “Bất quá lúc tớ với giáo sư McGongall
mua đồ dùng, gặp cái người tên Hagrid cao to ở Gringotts.”
“Hagrid? Người
bán khổng lồ?” Draco càng thêm tò mò, “Ông ta đi vào Gringotts làm cái gì? Ông
ta có kho ở Gringotts sao?”
“Ông ta, lúc
đó thần bí nói với tớ và giáo sư McGongall rằng mình đang làm việc giúp
Dumbledore.” Harry cảm giác mình có chút mệt mỏi, ngáp một cái nói tiếp, “Lấy đồ
vật gì đó từ hầm bạc 713 thì phải.”
“Hầm bạc
713?” Buồn ngủ của Draco sớm không biết chạy tới nơi nào, “Harry, cậu có biết
không, ngày 01 tháng 08, Gringotts bị cướp ở đúng hầm bạc 713 nha. Cậu nói xem
có liên quan gì không?”
“Liên quan
a, đơn giản là người đó muốn lấy gì đó ở Hogwarts mà thôi.” Harry tức giận nói, “Draco, cậu không mệt à?”
“Quên đi, cậu
ngủ đi, tớ không hỏi nữa.” Draco ngượng ngùng rút đầu nhỏ về, “Harry, cậu nói
xem bọn họ rốt cuộc là giấu cái gì?”
Trả lời
chính là tiếng hít thở trầm ổn của Harry, Draco xoay người, quyết định ngày mai
phải thảo luận cẩn thận vấn đề này, hoặc là đến hỏi Ravenclaw Hermione, mơ mơ
màng màng, cậu mang theo nghi vấn chìm vào giấc mộng.
Chương 27
Ngày hôm
sau, bốn người cộng thêm Blaise Zabini và Pansy Parkinson một lần nữa tụ tập ở
thư viện. Tất cả mọi người không có tâm tư làm bài tập nữa, chú ý của họ đã sớm
tập trung vào nguy hiểm đêm qua.
Draco nói
triệt để toàn bộ những điều Harry nói với cậu vào đêm qua.
“Xem ra, hầm
bạc 713 giữ vật gì đó không phải đặc biệt quý hiếm mà là vật đặc biệt nguy hiểm.”
Blaise Zabini sờ cằm gật đầu nói.
“Hoặc là cả
hai.” Neville ở một bên nói chen vào, đối với mạo hiểm ngày hôm qua, cậu đến
bây giờ vẫn có điểm sợ hãi.
Harry tuy rằng
biết rõ nơi đó đến tột cùng có cái gì nhưng bây giờ cậu tuyệt đối không thể nói
ra, huống chi cậu không có hứng thú lớn với việc mạo hiểm vào trong đó.
“Được rồi,
hiện tại chúng ta cái gì cũng không biết, thảo luận làm gì.” Hermione có hứng
thú với con chó hơn là thứ con chó giữ nhiều, cô nói: “Tớ nói cho đàn chị của tớ,
chính là người cho tớ mượn quả cầu ký ức kia, chúng tớ giờ phi thường hứng thú
với con chó địa ngục, muốn nghiên cứu xem vì sao nó nghe nhạc sẽ mê man.”
“A?” Năm người
nhìn Hermione cảm thấy phi thường giật mình, chưa từng nghĩ lại có người cảm thấy
hứng thú với con chó đáng sợ như vậy. Harry càng thêm tò mò với đàn chị của
Hermione, không ngờ có nữ nhân ham mê giống Hagrid.
“Không cần
bàn về con chó kia.” Thân thể Draco run lên, “Ngẫm lại, phải làm thế nào để trả
thù tên Weasley, đêm qua lại dám cho tớ leo cây. Giờ Độc dược sáng hôm nay thấy
tớ lại chuồn mất, không có nổi một điểm dũng khí Gryffindor a.”
“Dũng khí Gryffindor
là để cho cậu trả thù cậu ta?” Hermione khinh thường liếc Draco một cái, “Tránh
xa nguy hiểm là bản năng của động vật.”
Đáng tiếc mọi
người thảo luận mãi đến khi làm xong bài tập, rời thi viện về phòng ngủ cũng
không ra kết quả gì.
Cách đêm mạo
hiểm hôm đó đã hơn nửa tháng, Hogwarts cũng không có ham thích với mạo hiểm giống
như Harry biết. Nhưng Hermione lại tụ tập nhiều tiểu ưng Ravenclaw đến nghiên cứu
bảo bối Fluffy của Hagrid, xem nó ngủ trong lúc phát nhạc, tỉnh trong lúc phát
nhạc. Không ngờ, bọn họ khiến cho Fluffy giờ đây vô cùng mẫn cảm với âm nhạc,
nó không thể nào vừa ngủ vừa nghe nhạc được.
Mặt khác, đại
diện của Gryffindor “Dũng cảm”, bạn học Ron Weasley rốt cục giải thích rõ ràng
tại sao đêm hôm đó cậu ta không đến lầu ba phòng trưng bày phần thưởng. Đương
nhiên tuyệt đối không phải cậu ta sợ, mà là cậu ta thực xui khi rời khỏi lầu 8
toà tháp Gryffindor không bao lâu, ở lầu 6 lại đụng phải giáo sư Snape tuần tra
ban đêm, vì thế phải trả giá bằng việc trừ một lượng lớn điểm cùng với cấm túc
một tuần. Đương nhiên việc này làm cho cậu ta sau ngày kia một thời gian không
dám đối mặt với Draco.
“Malfoy,
Potter, xin chờ một chút.” Marcus Flint năm thứ sáu ở phòng sinh hoạt chung liền
gọi hai người đang chuẩn bị đến thư viện, “Anh có chuyện cần nói với hai em.”
Harry và
Draco nhìn lẫn nhau, Draco nói với anh ta: “Flint học trưởng, anh nói là chuyện
gì?”
“Chủ nhiệm
nhà đã đồng ý, cho phép hai em gia nhập đội Quidditch.” Marcus Flint vui vẻ nói với hai người, “Thế nào, kinh hỉ không?”
“Thật sự? Hiện
tại có thể cho chúng em gia nhập đội Quidditch?” Draco kinh ngạc nhìn Flint, hỏi
lại, nhất thời khó mà tin được.
“Thật sự.”
Flint khẳng định trả lời cậu, “Bất quá, hai đứa hiện tại là vũ khí bí mật của
Slytherin nên chuyện này không thể nói ra ngoài. Còn có buổi chiều thứ sáu là
thời gian huấn luyện, hai đứa đừng quên tham gia.”
“Đã biết,
Flint học trưởng. Chúng em nhất định sẽ đến đúng giờ.” Draco đáp ứng.
“Đợi một
chút, Flint học trưởng.” Harry thấy Flint đang chuẩn bị xoay người đi vội vàng
ngăn lại, “Chúng em đều là học sinh năm nhất, chổi bay không có, sao tham gia
huấn luyện được a?” Nghe thấy lời Harry, Draco cũng gật gật đầu đồng tình.
“A, không vấn
đề gì, hai đứa có thể hỏi mượn học trưởng khác, hoặc là viết thư về nhà bảo cha
mẹ gửi chổi cho.” Flint nhìn hai đứa trẻ trước mặt, hi vọng của Slytherin a,
sao có thể bị loại khó khăn này làm khó, “Hoặc là hai đứa có thể mua qua bưu điện
một chiếc Nimbus 2000 mới, nhưng giá hơi cao đó.”
Harry gật gật
đầu, tỏ vẻ mình minh bạch rồi, còn Draco nghe đến Nimbus 2000 thì mắt bắt đầu
sáng lên, đợi đến lúc cậu phục hồi tinh thần lại thì Flint đã rời đi một lúc rồi.
“Harry, cậu
đi thư viện trước đi, tớ về phòng ngủ một lát.” Draco xoay người chạy, vội vàng
nói.
“Được rồi, cậu
đi đi, tớ sẽ bảo Zabini, Hermione bọn họ, cậu nhanh lên một chút.” Harry gật đầu
đáp ứng.
“Harry, tớ sẽ
cho cậu một cái kinh hỉ.” Draco thần thần bí bí cười với Harry rồi xoay người
đi về phòng ngủ.
Harry không
để ý, cũng xoay người đến thư viện tụ tập với Hermione bọn họ.
Kinh hỉ này
cũng không để Harry phải chờ đợi lâu, buổi sáng thứ sáu, nhóm cú mèo giống mọi
khi bay vào nhà ăn, cú mèo nhà Malfoy đặc biệt kiêu ngạo, đặt cái túi tinh mĩ
xuống trước mặt Draco, bên trên còn có một phong thư.
Draco đọc
thư xong, nói thầm với Flint vài câu, đội trưởng Quidditch nhất thời hai mắt toả
sáng, đứng dậy nói: “Toàn bộ đội Quidditch, xế chiều hôm nay trước khi huấn luyện
tập trung ở phòng sinh hoạt chung, có tin tốt muốn nói cho mọi người.”
Vì thế giờ học
hôm nay, có rất nhiều con rắn nhỏ không yên lòng, vô luận là đội Quidditch hay
không phải đội Quidditch đều đang suy đoán tin tức tốt mà Flint nói là gì, cái
tin này có quan hệ với việc người nhà Malfoy kia nói thầm với Flint không.
Cơm trưa hôm
nay có thể nói mọi người đều dùng tốc độ nhanh nhất ăn, tâm tư không ai đặt
trên thức ăn, vội vàng lấp bụng rồi trở về phòng sinh hoạt chung.
Flint nhìn
thành viên đội Quidditch đã đến đông đủ, cao hứng cười nói: “Cho mọi người biết
một tin tốt, nhà Malfoy tặng cho mỗi người một chiếc Nimbus 2000.”
Nhất thời,
phòng sinh hoạt chung oanh một tiếng, náo nhiệt hơn, mọi người reo hò nói “Gryffindor
thua rồi.” “Cúp Quidditch chúng ta thắng là chắc.”,... Đương nhiên phần lớn ánh
mắt đều tập trung vào Flint, hi vọng anh ta lấy Nimbus 2000 ra, để mọi người
xem cho đỡ nghiền.
“Được rồi,
được rồi, mọi người im lặng đi.” Flint cũng không để mọi người thất vọng, “Hiện
tại từng người đến chỗ tôi lấy, hi vọng mọi người sớm quen với chổi mới này. Nhận
chổi xong thì đến sân Quidditch, bắt đầu ngày hôm nay huấn luyện như bình thường.”
Buổi tối,
Harry kéo thân thể mệt mỏi gõ cửa văn phòng giáo sư Snape, cậu vẫn còn phải chịu
cấm túc bao lâu nay.
“Sao vậy, Kẻ
Được Chọn Potter vĩ đại trên sân Quidditch đã thể hiện rõ uy phong của mình, cuối
cùng cũng nhớ tới cần đến nơi này, nói cho giáo sư của ngươi sao?” Vừa vào cửa,
Severus liền đen mặt, trào phúng nói với Harry.
“Giáo sư, em
cũng không xin vào đội bóng Quidditch, là giáo sư để em gia nhập, em mới vào.”
Harry một bộ thầy là giáo sư, thầy cần phải phân rõ trái phải.
Severus nghĩ
đến Flint kia bám lấy hắn mấy ngày, mặt càng thêm khó coi, độ ấm trong phòng lập
tức giảm xuống vài lần.
Harry run
lên, cảm giác mình không nên nói vậy với Severus, nếu không cậu sẽ chết cóng mất,
vì thế lập tức mở miệng nói: “Giáo sư, đêm nay thầy có rảnh cùng em đi học đi,
Salazar bảo hôm nay sẽ dạy Độc dược. Lần trước luyện kim thuật thầy cũng không
đi nghe với em.”
“Sao vậy,
ngài Potter đi học một mình cũng không được sao? Vậy được rồi, xem ra chỉ có
cách để giáo sư đây đi cùng ngươi.” Sắc mặt giáo sư nhất thời tốt hơn, độ ấm
trong hầm bắt đầu tăng trở lại.
“Giáo sư, em
nói rồi, thầy có thể gọi em là Harry, cứ gọi em là Potter, em không quen lắm.”
Harry kéo tay áo Severus đến lò sưởi trên tường, vừa đi vừa nói chuyện.
“Ta tin tưởng
nghe vài lần, ngài Potter sẽ thích ứng.” Severus không rút tay khỏi tay Harry,
hai người theo cánh cửa sau lò sưởi trên tường vào phòng ngủ của Salazar.
Harry thật sự
rất bề bộn nhiều việc, ngoài bài tập về nhà của các môn học ra, còn có huấn luyện
Quidditch chiều thứ sau, tối lại đến văn phòng giáo sư học tập tri thức, thỉnh
thoảng Dudley lại để cú mèo mang đến văn kiện công ty. Cho nên, đến khi Harry đột
nhiên phát hiện mình đã ở Hogwarts gần hai tháng thì có điểm khó tin.
Vài ngày sau
là Haloween, hiện tại nhóm rắn nhỏ Slytherin đã bắt đầu thảo luận đêm vũ hội
hoá trang của trường nên mặc cái gì. Harry cảm thán, năm nay không có Quirrell
luôn dùng khăn trùm đầu, cậu có thể bình an vượt qua Haloween không? Có lẽ cậu
cũng nên nghĩ xem hôm đó hoá trang thành cái gì.
Chương 28
Ngày
Haloween là thứ năm, trừ bỏ giờ tập cưỡi chổi bay với Gryffindor vào buổi sáng,
bọn họ không còn giờ học nào cả. Giờ thiên văn học vì vũ hội Haloween nên cũng
hoãn lại. Bởi vậy nhóm rắn nhỏ có đủ thời giờ để hoá trang cho mình.
Hôm nay,
sáng ra, cả Hogwarts liền tràn ngập hương vị ngọt ngào mê người của bí đỏ nướng.
Đến buổi tối, đi vào nhà ăn có thể thấy muôn màu muôn vẻ trang phục Haloween của
mọi người. Vô số yêu tinh bay lượn trên vách tường và trần nhà, hoặc trên bàn
ăn, khiến cho ngọn nến bên trong đèn bí đỏ đong đưa không ngừng. Vô số mỹ vị xuất
hiện trên bàn ăn khiến nhóm tiểu động vật càng thêm đói bụng.
Trong ngày
thường, nhóm tiểu động vật đều ngồi theo nhà, nhưng hôm nay là Haloween, vì thế
tiểu sư tử Gryffindor chạy tới chạy lui trong nhà ăn, vô cùng vui vẻ, đương
nhiên dãy bàn Slytherin bọn họ sẽ tuyệt đối không vào. Còn nhóm rắn nhỏ
Slytherin như cũ ngồi vị trí của mình, không bởi vì Haloween mà chạy khắp nơi,
ngược lại có vài tiểu ưng và lửng con chạy tới bàn dài của họ, trong đó có
Hermione và Neville.
Harry,
Draco, Neville, Hermione, Blaise, Pansy sáu người tụ tập lại thành một bàn ở
dãy Slytherin cười nói vui đùa.
“Hermione, tối
nay đến vũ hội Haloween của Slytherin được không?” Blaise khó có dịp vui chơi,
không để ý chút gì đến lễ nghi, vừa ăn vừa nói.
“Ha ha, cậu
đang mời Hermione sao?” Pansy bên cạnh cậu ta cười liên tục khiến Blaise không
khỏi run lên.
“Đúng a,
Hermione, thế nào, nhận lời mời của tớ được không?” Blaise dùng vẻ mặt của cún
con nhìn chằm chằm Hermione, ánh mắt loé sáng như muốn nói..., đồng ý đi, đồng
ý đi.
“Hermione, đến
đi. Vũ hội Haloween của Slytherin rất vui đó, bất quá chỉ có Slytherin hoặc người
được Slytherin mời mới có thể tham gia.” Harry ngồi một bên khuyên, “Hôm nay là
Haloween, cho dù là ở chỗ Muggle cũng vui chơi mà, không phải sao?”
“Được rồi.”
Hermione chần chờ, “Bất quá, tớ căn bản không có chuẩn bị gì cho vũ hội cả.”
“Không vấn đề
gì, đến lúc đó chúng mình trở về trước, tớ có rất nhiều thứ, chúng mình bàn bạc
xem nên mặc cái gì.” Pansy đưa tay vượt qua Blaise, vỗ vỗ bả vai Hermione. Cô
xoay đầu lại, nói với Neville: “Thế nào, Neville, cậu cũng đi đi, tớ mời. Dạ phục
của cậu để Draco phụ trách đi, thưởng thức của nhà Malfoy khá tốt.”
“Tớ, tớ có
thể tới sao?” Neville chớp chớp hai mắt ướt sũng, nhìn Draco, “Draco, có khiến
cậu phiền không?”
“Không vấn đề
gì, cậu tới đi.” Mặt Draco không hiểu sao hồng lên một chút, “Tớ nhất định sẽ
biến cậu trở nên đặc biệt.”
“Harry, tối
cậu mặc như thế nào?” Không biết chủ đề của bọn họ đã chuyển đến vũ hội từ khi
nào, nói đến trang phụ hoá trang của mình, Blaise tò mò hỏi.
Harry thần
bí cười nói: “Buổi tối sẽ biết.” Cậu không chịu nói gì thêm, Quirrell thường
dùng khăn trùm đầu đã không có, Haloween của cậu hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì
ngoài ý muốn, sờ sờ súng mình giấu ở sau lưng, đây là lần đầu tiên cậu lấy nó
ra khỏi phòng ngủ Hogwarts, nhưng hiện tại cậu thấy toàn bộ giáo sư đều ngồi ở
đây, tựa hồ hết thảy đều bình thường, có lẽ cậu lo lắng vô cớ rồi.
Sau khi hưởng
thụ mỹ vị xong, Hermione và Pansy cảm thấy mình nên về hầm trước, trang phục của
con gái thường rất tốn thời gian, vì thế bốn cậu con trai chỉ có thể cùng hai
người ly khai nhà ăn, dù sao buổi tối mà để hai cô gái một mình đi ở nơi không
người thì thật không có chút phong độ đàn ông nào. Đây chỉ là phát biểu của cá
nhân Blaise Zabini, nhưng Harry, Draco và Neville đành phải nghe theo.
Sáu người rời
đi, không để ý ngay sau đó vài giáo sư trên bàn ăn cũng rời khỏi bữa tiệc.
Ly khai nhà
ăn ồn ào, đi trên hành lang của Hogwarts, không khí im lăng đến mức có thể nghe
thấy tiếng ngọn lửa cháy trên vách tường và tiếng bước chân của họ. Pansy và
Hermione thở phào trong lòng, may mà hai người không phải đi một mình, nếu
không thực sự doạ người.
Buổi tối
bình thường ở Hogwarts, kiểu gì cũng có Filch hoặc Peeves và mấy con ma đi lượn
xung quanh, nhưng hôm nay là Haloween, lũ ma đều đi chúc mừng hết, Filch ở
phòng ăn, bọn họ lúc này mới phát hiện buổi tối Hogwarts kỳ thật rất khủng bố,
hai cô gái hạ quyết tâm sau này không bao giờ đi vào buổi tối. Cách hầm không
xa, tâm tình sáu người cũng dần dần thả lỏng, lại bắt đầu nói chuyện, mọi người
không phát hiện Hogwarts vốn dĩ hai bên tường lúc nào cũng có mấy bức tranh
nhưng hiện tại không thấy một bức nào.
“Các cậu có
ngửi thấy vị gì không?” Hermione cau mày, quay đầu lại hỏi.
“Hmm, rất thối
a.” Draco nhíu mày, “Là vật gì a, sao khó ngửi như vậy, gia tinh này làm gì mà
không tắm rửa.”
“Không đúng,
giống như có cái gì đang đi tới.” Blaise cảm giác được mặt đất chấn động nho nhỏ,
lập tức nói.
Harry dưới
đáy lòng thở dài, cậu đã biết là cái gì, nhưng đã không có Voldemort sau cậu vẫn
đụng phải quái vật này?
“Đúng, quái
vật a!” Neville run rẩy kêo lên, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thật lớn của nó, “Chạy
mau a!!!!” Xoay người kéo Draco bên người chạy vội.
Sáu người
nhanh chóng quay lại đường họ đi tới, nhưng không biết từ khi nào, phía sau họ
không có đường mà thay vào đó là một bức tường chắn ngang.
“Làm sao bây
giờ?” Pansy đã không còn lại chút gì hình tượng cả đại tiểu thư, nhìn vách tường
trước mặt, nói, “Phía trước không có đường.”
“Nhanh lên,
nó... Nó đuổi tới rồi.” Hermione nhìn quái vật càng ngày càng gân, mùi thối ghê
tởm trên người nó bốc lên nồng độ khiến bọn họ muốn nôn ra.
Neville nắm
chặt tay Draco, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vô lực, ngay cả nói cũng không lên
lời. Blaise che trước mặt Hermione và Pansy, để hai cô gái tránh phía sau bọn họ,
một tay cầm đũa phép, nhưng mặt cậu trắng bệch, thật sự không thể nào làm người
khác tin tưởng.
“Không có biện
pháp.” Harry trong mắt hiện lên tia sắc bén, nhưng là nơi này chỉ có nhóm tiểu
động vật đang kích động, không ai để ý. Tay phải cậu rút súng lục ở bên hông
ra, xem ra không phải cậu lo lắng vô cớ, tựa hồ trực giác của cậu vẫn rất linh
nghiệm, Harry ở trong lòng trêu chọc chính mình.
“Chúng ta
chính là phù thuỷ!” Malfoy quét mắt liếc mọi người, một tay cầm đũa phép, một
tay nắm bảo bối của mình, “Xử lý con quái ngu xuẩn đáng chết này, dám để cho ta
chạy trốn chật vật như vậy, không thể tha thứ. Còn có Dumbledore chết tiệt, dám
để chúng ta ở Hogwarts gặp quái vật, tớ phải bảo cha tham dự họp ban giám đốc.”
Quái vật kéo
theo một cây chày gỗ, từng trận tanh tưởi toát ra từ người nó, mỗi bước đi đều
khiến sáu người bọn họ cảm thấy chấn động. Con vật cao mười hai thước Anh, nhìn
qua giống như đá hoa cương bị bụi bẩn, thân thể không lồ vụng về, cái đầu không
chớp mắt được.
Harry hai
tay nắm súng, nhắm ngay cái đầu nhỏ của quái vật, cậu không muốn chính mình
dính hương vị ghê tởm kia, lắp đạn, bắn!
Một phát,
hai phát, ba phát, bốn phát... Tiếng súng thanh thuý vang lên... Vang vọng mãi
hành lang trống rỗng này, mãi cho đến khi quái vật ầm một tiếng ngã xuống mặt đất,
không một âm thanh nào phát ra. Harry lúc này mới cần thẩn đến gần một chút, lại
nổ thêm hai phát súng, xác định nó đã hoàn toàn chết, mới lảo đảo lui về bên cạnh
Draco, nhẹ nhàng thở ra.
“Merlin a,
Harry cậu vừa rồi...” Draco bọn họ ngây ngốc nhìn Harry, chưa từng nghĩ có thể
xử lý một con quái vật nhẹ nhàng vật, thật hâm mộ a.
Hermione thì
có điểm sợ hãi nhìn súng trong tay Harry, lắp bắp nói: “Cậu... Cậu... Sao lại
có súng lục,... Nguy hiểm như vậy!”
“Súng lục?
Hermione, súng lục là gì?” Lòng hiếu kỳ của Blaise lại bạo phát, nhìn chằm chằm
Hermione truy vấn.
Một trận hỗn
độn tiếng bước chân vang lên, sáu người trong hành lang đồng thời chuyển hướng,
giơ đũa phép của mình lên, Harry rất nhanh lắp thêm đạn, lại giơ súng lên, vách
tường phía sau họ đột nhiên tiêu thất, xuất hiện thông đạo. Một lát sau, vô số
học sinh nhà Slytherin đi tới.
“Merlin a!” Nhìn
thấy cái xác to kềnh càng nằm ở hành lang, nhóm rắn nhỏ Slytherin dừng bước, tiếng
thét chói tai và xì xào bàn tán vang lên, mấy bóng người rất nhanh chạy về,
không lâu sau giáo sư Snape lảo đảo tiến vào, phía sau là Dumbledore, giáo sư
McGonagall, giáo sư Quirrell.
Quả nhiên,
sau khi mọi chuyện kết thúc giáo sư mới xuất hiện. Harry khinh thường kéo khoé
miệng xem Dumbledore biểu diễn. Chợt nhớ tới Haloween này người kia bị thương.
Ánh mắt Harry dời đến Severus đứng một bên, quả nhiên trên vạt áo choàng có dấu
vết mờ mờ của chất lỏng thấm lên, chết tiệt, người kia vẫn bị thương.
“Chết tiệt,
bọn bây, chuyện gì đã xảy ra?” Thanh âm giáo sư Snape rõ ràng rất tức giận,
khác hoàn toàn với thanh âm bình thường, sáu người đồng thời run lên, Harry nhẹ
nhàng lui về phía sau, để Draco chắn trước mặt mình, kia là cha đỡ đầu của cậu,
Draco tha thứ cho tớ nhé.
Chương 29
Vũ hội Halloween
của Slytherin vẫn vui vẻ như trước, đúng ra là vui vẻ hơn so với những năm qua,
vô số ánh mắt tập trung vào Harry, Draco, Blaise. Tuy vậy, vừa mới trải qua
chuyện kích thích như vậy nên Hermione, Pansy và Neville đã trở lại phòng ngủ của
mình, có lẽ giường lớn mềm mại thoải mái giờ là nơi an ủi tim bọn họ tốt nhất.
Draco và
Blaise đã sớm không để vũ hội trong lòng, bọn họ hiện tại rất quan tâm đến vũ
khí vừa rồi Harry sử dụng khiến quái vật chết, còn Harry hiện tại muốn đi văn
phòng Severus nhất, xem thương thế của hắn như thế nào.
Mãi cho đến
lúc vũ hội chấm dứt, ba người đều không có cơ hội trở về phòng ngủ hoặc chạy tới
văn phòng trong hầm. Ai bảo chuyện họ vừa mới làm thật sự khiến người ta hưng
phấn, phù thuỷ vị thành niên lại có thể đánh ngã quái vật trưởng thành, bởi vậy
trong suốt vũ hội, bọn họ luôn được mọi người bao quanh.
Vũ hội chấm
dứt làm cho ba người thở phào nhẹ nhõm một hơi, Blaise nháy mắt với Draco một
cái rồi nhanh chóng chạy về phòng ngủ của mình, giường lớn đáng yêu ôn nhu đang
chờ đợi cậu ta.
Cuối cùng,
Draco, ai bảo cậu và Harry chung phòng, bởi vậy nhiệm vụ tìm kiếm đáp án cứ thế
được giao cho cậu, đương nhiên bản thân cậu cũng phi thường tò mò. Bởi vậy vừa
trở về phòng ngủ, cậu ta vừa vào phòng tắm rửa mặt và chải đầu qua rồi chạy ra
ngay, kéo Harry hỏi.
“Draco, cậu
xem, đây là súng lục tớ vừa dùng.” Harry móc súng lục từ túi bên hông ra, dỡ
viên đạn rồi đưa cho Draco, “Tớ đi tắm trước.”
“Chờ một
chút, Harry, cậu chưa giải thích cho tớ.” Draco nhanh tay bắt lấy quần áo
Harry, nhìn cậu.
“Đươc rồi,
được rồi.” Harry bất đắc dĩ kéo Draco ngồi xuống giường của mình, chỉ vài bộ phận
giải thích cho Draco, đồng thời đưa viên đạn ra, để cho cậu ta cẩn thận quan
sát.
“Vật nhỏ này
đã đánh ngã cự quái sao?” Draco vuốt vuốt viên đạn khéo léo trong tay, không
dám tin hỏi, “Muggle nhiều vũ khí như vậy không?”
“Rất nhiều, ở
giới Muggle cũng không phải khó tìm, ở Anh cũng tìm được, ở Mĩ có thể đến cửa
hàng vũ khí mua, chỉ cần cậu mang chứng minh dùng súng là được.” Harry giải thích
khiến cho Draco mở to hai mắt nhìn.
“Merlin a,
đây là Muggle nhỏ bé mà Dumbledore nói cần phù thuỷ bảo vệ?” Draco nhìn Harry,
kinh hô, “Tớ phải nói cho cha, Muggle nguy hiểm như vậy ư?”
“Ha ha,
Draco, thế giới kia người thường vẫn chiếm đa số mà.” Harry thấy biểu tình của
Draco, cười nói: “Được rồi, tự cậu xem đi, tớ muốn đi tắm, cảm giác sau vũ hội
trên người tớ có mùi kỳ quái.
“Đi đi.”
Draco phất phất tay, tò mò lật qua lật lại, vũ khí này cũng không lớn, giống
như đồ chơi vậy. Trong đầu suy nghĩ, đã qua rồi cái thời phù thuỷ cho mình là
nhất, hôm nay chính Harry nói cho cậu nghe, Muggle thật sự nhỏ yếu sao? Bọn họ
thật sự cần phù thuỷ bảo hộ sao?
Harry cúi đầu,
đi vào phòng tắm.
Trong thời
gian vũ hội Slytherin đang náo nhiệt, Severus vội vàng xử lý miệng vết thương của
mình, đi đến phòng làm việc của hiệu trưởng tìm Dumbledore, hắn muốn hỏi cho
rõ, vì sao học trò của hắn lại gặp quái vật nguy hiểm như vậy, hắn rất rõ ràng
về kết giới của Hogwarts, nếu như không mở ra, quái vật không thể nào vào được.
“Dumbledore,
tôi đợi cụ cho tôi một lời giải thích, vì sao bọn chúng gặp phải quái vật!”
Severus phẫn nộ đập tay xuống bàn Hiệu trưởng.
“Ha ha,
Severus, không nên gấp gáp, đến uống chén trà mật, mùi vị không tệ nha.”
Dumbledore cười híp mắt bưng một ly nước sền sệt lên, nhìn người đàn ông đang
tràn ngập lửa giận, “Bọn nhỏ không phải giờ đều tốt sao, không có bất cứ chuyện
gì, đúng không?”
“Không có
chuyện gì?” Severus đứng trước mặt Dumbledore, cúi người xuống, nhìn chằm lão
nhân, gằn từng chữ một, “Cụ hẳn nên thấy may mắn, Potter xúc động kia lại có
súng trong tay, nếu không hôm nay chúng ta thấy là sáu cỗ thi thể chứ không phải
sáu học sinh nữa đâu.”
“Severus, cậu
đoán thử xem, Harry sao lại có súng lục trong tay.” Dumbledore uống một ngụm
trà mật, nói tiếp, “Quái vật hiện tại đã chết rồi, không phải sao?”
“Dumbledore,
cụ nghĩ rằng tôi không biết, nếu như không có cụ cho phép, quái vật sao có thể
xuất hiện ở nơi này.” Severus đột nhiên có điểm bi ai nói, “Dumbledore, đến tột
cùng cụ coi Potter là cái gì? Cụ coi học sinh Slytherin là cái gì? Cụ coi
Hogwarts là cái gì?”
“Severus, cậu
bình tĩnh một chút.” Dumbledore ngẩng đầu, đôi mắt màu lam giấu sau kính mắt
nhìn nam nhân, “Harry gánh vác vận mệnh gì, chúng ta đều biết rõ, ta để quái vật
xuất hiện nơi đó chỉ là muốn để cho nó rèn luyện chút thôi.”
“Không
Dumbledore, tôi chỉ thấy cụ muốn giết nó.” Severus nhắm mắt, không thấy lão
nhân sau khi nghe hắn nói những lời này có chút chấn động, “Cụ sao có thể để
phù thuỷ vị thành niên đi đối mặt với quái vật trưởng thành, Dumbledore, cụ ăn
đường nhiều quá nên đại não co lại rồi.”
“Được rồi,
được rồi, Severus.” Lão phù thuỷ lại cười híp mắt lại, “Cậu đi xem nơi đó thế
nào rồi?”
“Thật sự có
người muốn xông vào.” Severus nghĩ tới địa phương mình vừa đi, bình tĩnh nói, “Cụ hẳn là cần cảm tạ mấy học trò kia, không biết bọn họ làm thế nào, hiện tại
“Tiểu khả ái” của Hagrid nghe xong âm nhạc không những không ngủ được mà còn vô
cùng hưng phấn.” Nghĩ đến miệng vết thương trên chân mình, Severus oán giận
nói.
“Severus, cậu
bình thường càng cần chú ý an toàn của Harry.” Lão nhân thu hồi vẻ mặt cười híp
mắt, nói nghiêm túc, “Xem ra nơi kia có người tiến vào thật. Mặt khác, cậu hỏi
Harry xem, súng trong tay nó là từ đâu tới, đối với một đứa bé mà nói, có vũ
khí như vậy quá nguy hiểm.”
“Potter là một
Slytherin, an toàn của nó không mượn cụ nhọc công lo lắng.” Severus hừ một tiếng.
“Cụ vẫn nên lo lắng một chút cho chính mình đi, đừng chôn cả đường đi của mình,
nếu sau này vẫn còn tiếp tục để Harry rèn luyện như vậy, đừng mong một thi thể
có khả năng đánh bại người kia.”
Đêm đã
khuya, nhóm tiểu động vật trải qua một Haloween hưng phấn đều mệt mỏi tiến nhập
mộng đẹp, Hogwarts yên tĩnh trở lại.
Draco thoả
mãn lấy được súng lục của Harry, đương nhiên không có viên đạn. Bất quá Harry
đáp ứng cậu sẽ dạy cách bắn, cậu chưa từng nghĩ Muggle sẽ có vũ khí như vậy, thật
sự quá nguy hiểm, bất kì một Muggle nào có vũ khí như vậy đều có thể giết chết
phù thuỷ. Cậu cảm giác mình ngày mai nên viết thư cho cha về chuyện gặp vào
Haloween, để cho cha chú ý một chút về thế giới Muggle, nếu quả thật đúng như
Harry nói, thì không phải phù thuỷ chinh phục thế giới Muggle mà là phù thuỷ cần
cảnh giác Muggle.
Trước khi
Hermione tiến nhập giấc mộng, nhắc nhở chính mình hôm sau cần hỏi Harry, vì sao
cậu có súng lục? Neville cảm tạ Merlin, chính mình có thể chạy trốn trước một
quái vật. Pansy và Blaise rất hứng thú với vũ khí Harry lấy ra, muốn viết thư về
nhà để mọi người tìm hiểu chút về vũ khí Muggle, đương nhiên nếu có thể đưa cho
hai người chơi thì càng tốt hơn.
Còn Harry,
khi đúng ra phải nằm trên giường lớn mềm mại, cậu lại ở trong hầm ngầm, bên
ngoài phòng làm việc của Severus, cầm mấy loại thuốc trị thương linh tinh trong
tay, do dự mình có nên đi vào không.
“Sao vậy,
Potter vĩ đại tìm kiếm Galleons của mình bị mất ở trước cửa phòng ta sao?” Cửa
oành một tiếng mở ra, Severus như cũ một thân áo choàng màu đen đứng bên trong,
nhìn Harry.
“Giáo sư,
cái kia...” Harry lập tức không biết nói như thế nào, chẳng lẽ nói em lo lắng
cho vết thương của thầy nên mới đến xem? Nói như vật, Harry có thể đoán được kết
quả của mình, cậu nhất định sẽ bị Severus ném đi rất xa.
“Kẻ Được Chọn
vĩ đại của chúng ta lại nói không nên lời, hơn nữa giữa ban đêm bị cấm đi lại
xuất hiện trước cửa phòng giáo sư.” Severus phủi khoé miệng, thay đổi tư thế, để
một chân chống đỡ trọng lượng cả cơ thể mình.
Harry lo lắng
nhìn chân giáo sư, nhét thuốc trị thương trong tay vào lòng Severus, nói rất
nhanh: “Đây là thuốc trị thương Đông Phương, hiệu quả rất tốt, toàn bộ tặng cho
ngài, giáo sư.” Sau đó không quay đầu lại mà chạy một mạch về phòng ngủ của
mình.
“Thuốc trị
thương Đông Phương?” Severus nhìn đống bình lọ nhét trong lòng mình, tâm tình đột
nhiên rất tốt, Đây chẳng qua là vì nhìn thấy thuốc, không liên quan gì đến hành
động của Potter chết tiệt kia.
Harry đến
phòng chỗ rẽ hành lang chậm rãi thò đầu xem, nhìn thấy Severus ôm đống thuốc trị
thương chân thấp chân cao trở về trong phòng, nhìn thấy cửa đóng lại mới thấp
giọng lầm bầm: “Merlin a, mình vừa rồi làm cái gì, rất ngu xuẩn, sao lại chạy như
vậy.” Lắc lắc đầu, Harry quyết định mình phải quên toàn bộ chuyện điên rồ vừa
làm, trở về phòng ngủ.
Hermione vốn
đang nghi ngờ chuyện Harry giữ súng, khi nhìn thấy Harry mang chứng minh dùng
súng của mình đến liền hết sạch, cô hiểu được chuyện này mình không nên hỏi tới.
Còn việc Harry mang chứng minh dùng súng tới, tất nhiên là vì có tiền thì có tất
cả rồi, lại thêm sư phụ và sư hunh theo hắc đạo nữa, sao phải lo. Còn ba người
Draco, Blaise, Pansy thì vô cùng hứng thú với cách dùng súng, bọn họ không quan
tâm việc Harry lấy súng ở đâu, chỉ cần Harry đáp ứng để họ dùng thử thì được rồi.
Neville thì phi thường muốn quên toàn bộ chuyện ngày hôm đó nên không bao giờ
nhắc đến.
Người khác
nghe thấy chuyện chỉ hứng thú trong vài ba ngày rồi dần dần quên lãng. Nhưng từ
hôm đó, sáu người liền trở thành bạn tốt. Những người đã từng vào sinh ra tử
cùng nhau sao có thể không sinh ra hảo cảm được. Bởi vậy chuyện quái vật cao mười
hai thước Anh liền trở thành chuyện tốt.
Chương 30
Thời gian cứ
thế yên lặng vượt qua. Mùa đông lạnh lẽo đã lơ đãng buông xuống Hogwarts. Màu
xanh biếc của trường học không biết từ khi nào đã trở nên u tối, chạc cây bao
chùm trong tuyết, mặt hồ đen đã kết thành một tầng băng cứng rắn, vào buổi
sáng, mặt đất cũng xuất hiện sương giá.
Mùa thi đấu
Quidditch cũng bắt đầu trong khí trời rét lạnh như vậy. Harry và Draco đáng
thương bị đội trưởng Flint nhiệt huyết sôi trào bắt ép huấn luyện cường độ cao,
khiến cho cậu thời gian đến hầm để học tập cũng không có, vì thế, sắc mặt của
Severus rất đen, đương nhiên trừ bỏ nhà Slytherin, các nhà còn lại dù giáo sư
khác cố gắng thêm điểm nhưng bảo thạch trong bảng vẫn giảm xuống rõ ràng, biểu
thị bất mãn của giáo sư Độc dược.
Trận đấu
Quidditch được xếp vào cuối tuần, như vậy toàn bộ học sinh đều có thể đến tham
dự sự kiện trọng đại này của Hogwarts.
Sáng sớm thứ
bảy, khí trời tốt, Harry và Draco ngồi trước bàn ăn, cố gắng cho thức ăn vào bụng,
cả nhóm rắn nhỏ Slytherin đều cao hứng trò chuyện, chờ mong trận đấu Quidditch
này có thể đánh bại đàn sư tử Gryffindor ngu xuẩn kia.
“Thật may,
chúng ta ở Slytherin.” Harry nhìn đội viên ngồi bên bàn Gryffindor đang bị đội
trưởng Quidditch Wood liều mạng nhét thức ăn vào mồm.
“Đó là đương
nhiên.” Draco ngẩng cao đầu lên, kiêu ngạo nói.
“Potter,
Malfoy, hai đứa ăn nhiều một chút, hôm nay là trận đấu đầu tiên của hai đứa,
ngàn vạn lần không cần khẩn trương, ăn nhiều một chút, bảo trì thể lực tốt.”
Flint bước nhanh đến bên người bọn họ, giảm thấp thanh âm xuống nói, còn duỗi
thẳng tay lấy thức ăn do mọi người để giành đặt trước mặt hai người trên bàn,
hoàn toàn không còn lễ nghi quý tộc trước đây.
“Merlin a,
chẳng lẽ đội trưởng Quidditch đều vậy sao?” Draco nhìn đống thức ăn trước mặt
mình chất lên như một ngọn núi nhỏ, lại nhìn Flint đang đi đến chỗ người khác
vơ vét thêm thức ăn cho bọn họ, cúi đầu không nói gì.
“Draco, thế
là tốt rồi, tối thiểu anh ấy không giống Gryffindor ôm đầu chúng ta mà nhét thức
ăn vào.” Harry nhìn thức ăn trước mặt mình, đột nhiên ợ một tiếng, cậu không muốn
ăn nữa.
Nhìn đồng hồ,
Flint thúc giục mọi người tiến vào phòng thay quần áo, Harry và Draco được
thành viên Quidditch cấp cao bao quanh, đi vào phòng thay quần áo, thay đồng phục
Slytherin xanh biếc của đội, cầm Nimbus 2000, đứng ở lối ra vào nhìn sân thi đấu
Quidditch.
Cả sân bãi ồn
ào tiếng người, tựa hồ toàn bộ giáo sư cùng học sinh đều ngồi trên khán đài,
Harry ngửa cao đầu, tìm trên khán đài, Severus, Quirell, Dumbledore ngồi cùng một
chỗ, nhóm tiểu động vật từng học viện cũng tụ tập lại. Hermione và Neville
không ngồi chỗ học viện của mình mà ở bên cạnh Blaise, Pansy ngồi trên khán đài
Slytherin, bốn người giơ cao biểu ngữ “Harry, Draco cố lên!”
Harry kéo
Draco, chỉ chỉ khán đài nói: “Draco, cậu xem.”
“Bọn họ thật
đúng là... Không có một chút Slytherin nào.” Draco ngoài miệng thì ra vẻ oán giận
nhưng trong ánh mắt toát lên cao hứng.
Harry nhìn
biểu ngữ, an ủi mình năm nay không có Voldemort, không có Quirrell trùm khăn,
không có Dobby, cho nên hẳn sẽ thi đấu an toàn, hơn nữa cậu cũng không phải Tầm
thủ, đó là vị trí của Draco, cậu chỉ là Tấn thủ nho nhỏ, cho nên sẽ không có
chuyện gì, không có chuyện gì.
“Được rồi,
được rồi, tất cả mọi người lại đây, chúng ta cần vào sân.” Flint ở phía sau bọn
họ cao giọng hô.
Harry, Draco
trở lại phòng thay quần áo, xếp thành hai hàng phía sau Flint, nghe giọng bà
Hooch vang lên ngoài phòng thay quần áo: “Xin mời mọi người cưỡi chổi bay.”
Tiếng của bà
vừa kết thúc, mười lăm người đội bóng Quidditch của Slytherin theo thứ tự lên
không trung. Trận đấu bắt đầu rồi.
“Merlin a, đội
Slytherin lại có hai học sinh năm nhất!” Thanh âm của bình luận viên Lee Jordan
khiến tầm mắt của mọi người tập trung vào Harry và Draco trên không trung: “Chẳng
lẽ Slytherin quyết định đem trận đấu này tặng cho Gryffindor sao, lại để cho
hai đứa trẻ gia nhập.”
Harry không
rảnh rỗi đi nghe lời nói của Lee Jordan, lực chú ý của cậu hiện tại dang tập
trung vào trái Bludges, còn về phần Draco, Harry tin tưởng cậu ta nhất định sẽ
bắt được trái Snitch trước.
Harry đi
vòng quanh trên không trung, thỉnh thoảng dùng gậy đánh quả Bludges bay đi chỗ
khác, cậu chỉ cần không lại gần các thành viên khác là được, cho nên cậu thường
nhắm thân ảnh hồng sắc của Gryffindor mà đánh.
Mà Draco
không đứng lẫn trong đám người, cậu ta đang bay lượn cao cao trên bầu trời, ánh
mắt không ngừng tìm tòi bóng loang loáng của trái Snitch.
Một quả
Quaffle nữa lại được quăng vào giỏ, điểm số hai đội luân phiên tăng lên, tạm thời
chưa biết ai thắng ai thua, vẫn chưa thấy tung tích của trái Snitch.
Harry một lần
nữa lại đánh trái Bludges đi, đột nhiên nghe Lee Jordan thét chói tai: “Nhìn
kìa, trái Snitch!” Trong lúc đó, chổi Draco đã nhanh chóng bay theo hướng xuất
hiện trái Snitch, đồng thời, tầm thủ Gryffindor cũng bay theo. Phần lớn mọi người
đều tập trung vào hai tầm thủ của hai độ, các thành viên của đội trên không
trung cũng hơi phân tán, nhìn tầm thủ đội mình.
Harry lại vụt
một trái Bludges bay tới mình, quả khác lại bay tới cậu, cậu vội cúi người né,
quơ gậy vụt nó đi. Phát hiện hai trái Bludges hiện tại không ngừng vọt tới chỗ
cậu, giống như từ người cậu toả ra lực hấp dẫn, cho dù bị đánh bay đi, chúng nó
sẽ lại tiếp tục quay đầu lại.
Harry bắt đầu
khống chế chổi, bay xuyên qua chỗ các thành viên khác, nhưng hai quả Bludges
như biết rõ cậu, vẫn đuổi theo rất nhanh, cảm giác duy nhất của Harry lúc này
là may mắn, cậu là Tấn thủ, tốt xấu gì trong tay cũng có một cây gậy, lúc không
tránh thoát được còn có thể đánh văng nó đi, nếu không thì cậu chắc phải bị nó
đánh tới bao nhiêu lần. Nhưng lần này là ai? Là ai muốn mạng cậu, sai khiến hai
trái Bludges.
Cho dù lực
chú ý của mọi người đều ở trên trái Snitch vàng và Tầm thủ, nhưng việc Harry
không bình thường vẫn khiến một số người chú ý. Người thứ nhất phát hiện chính
là Severus Snape, hắn không có hứng thú với Quidditch, nếu không phải hôm nay
là trận đấu của nhà mình, hắn sẽ không bao giờ đến, bởi vậy lúc mọi người chú ý
Draco, tầm mắt của hắn lại đảo lung tung, sau đó liền phát hiện Harry có lực hấp
dẫn rất mạnh với Bludges, bởi vì không thể gỡ bỏ, rất dễ trúng phải Harry, hắn
chỉ có thể nhìn chằm chằm Harry, yên lặng đặt mấy bùa bảo hộ, phòng ngừa vạn nhất.
Mặt khác, đồng
đội của Harry cũng rất nhanh phát hiện, trong trận đấu bọn họ phát hiện trái
Bludges cơ hồ đều vây quanh Harry, lập tức Tấn thủ kia bay đến giúp đỡ Harry quật
Bludges, đương nhiên mục tiêu chính là mà áo đỏ của Gryffindor.
Thời gian dần
trôi qua, người phát hiện chuyện không ổn của Harry ngày càng nhiều, Hermione,
Blaise, Pansy và rất nhiều Slytherin đều không có cách gì. Harry cũng phát hiện
thể lực của mình đã bị Bludges nhanh chóng xói mòn, nếu không phải cậu hàng năm
tập võ, hẳn đã sớm ngã xuống.
“Merlin a, Tầm
thủ Slytherin đã bắt được trái Snitch.” Thanh âm phóng đại của Lee Jordan vang
lên, khiến Harry cảm thấy cả người vui sướng, bà Hooch thổi còi kết thúc trận đấu,
hai trái Bludges kia giống như nghe được mệnh lệnh, liền trở về. Hết thảy tựa hồ
giống như một trận đấu Quidditch bình thường, hoàn toàn không phát sinh chuyện
gì ngoài ý muốn.
Harry trở lại
phòng ngủ tắm rửa cẩn thận, phát hiện hai tay mình vô lực, thậm chí cầm lấy
sách vở cũng có thể run nhè nhẹ, xem ra lúc Draco bắt được trái Snitch, cậu đã
bị Bludges đụng vào rồi.
Slytherin vì
thắng lợi tuần này chuẩn bị tiệc tối chúc mừng phong phú, đáng tiếc Harry căn bản
không vội tham gia tiệc chúc mừng, đã bị Draco, Blaise kéo vào thư viện, nơi đó
Hermione, Neville và Pansy đã sớm chờ.
“Harry, cậu
không sao chứ?” Không đợi Harry ngồi xuống, Hermione đã sốt ruột hỏi, “Merlin
a, vừa rồi thật sự doạ người.”
“Không có việc
gì, tớ hiện tại rất ổn.” Harry ngồi xuống, giấu hai tay mỏi nhừ xuống dưới mặt
bàn.
“Đúng vậy,
không có việc gì, cậu đặt tay lên đi.” Draco sắc sảo lập tức nhìn thấu Harry,
bóc mẽ cậu.
Blaise nhìn
Hermione đang lo lắng cầm tay Harry xem, mở miệng nói: “Harry, cậu biết là ai
không? Vì sao hai trái Bludges cứ nhắm vào cậu?”
“Đúng rồi,
trong trận đấu tớ thấy giáo sư Snape nhìn chằm chằm Harry niệm cái gì.” Hermione buông tay Harry, nói lên phát hiện lúc trận đấu.
“Không có khả
năng!” Harry, Draco, Blaise và Pansy trăm miệng một lời nói.
“Vậy sẽ là
ai? Lại muốn mạng của Harry, Merlin a, quá kinh khủng.” Neville nghiêm mặt,
nhìn Harry, run lên nói.
“Vì cái gì
không có khả năng, tớ tận mắt nhìn thấy.” Hermione không đồng ý với phản bác của
bốn con rắn nhỏ.
“Ai cũng đều
có thể, chỉ riêng giáo sư sẽ không!” Harry chắc như đinh đóng cột nói với Hermione.
Nghe Harry
khẳng định vậy, Hermione cũng chỉ có thể tạm thời tin tưởng, nhưng về việc hoài
nghi giáo sư Snape, cô tuyệt đối không buông, nhưng lời nói sau đó của Neville
khiến nữ phù thuỷ thông minh này cũng mơ hồ, không biết nên xác định người nào,
thậm chí Harry luôn biết trước mọi chuyện cũng không biết người nguyền rủa
Bludges là ai.
No comments :
Post a Comment