Chapter 31
Đi đến cuối thảm đỏ, Kim Jaejoong cùng Jung
Yunho nhận phỏng vấn của hai MC.
Vì dây ngăn cách hai bên thảm đỏ tương đối mỏng
manh, vậy nên khi vô số phóng viên ùa lên, xô đẩy một hồi liền rối loạn. Lăng
Trúc vội vàng dừng nói chuyện với Kim Jaejoong, quay người cùng nhân viên an
ninh duy trì trật tự, mấy phóng viên xô đẩy ùa tới, may mắn có bảo vệ chặn lại.
“Đạo diễn Kim, xin hỏi anh dự đoán doanh thu
của bộ phim lần này là bao nhiêu? Anh cảm thấy có thể thu được năm trăm triệu
không?” Một phóng viên nữ dáng người nhỏ nhắn mạnh mẽ chen giữa hai bảo vệ, vừa
nhìn đã biết là mới vào nghề, liều lĩnh xúc động.
Kim Jaejoong vẻ mặt dịu dàng cười cười: “Tôi
chỉ có thể nói, tôi cảm thấy phim của tôi đáng giá năm trăm triệu.”
Cô gái mắt sáng ngời, không biết sống chết tiếp
tục truy hỏi: “Vậy nếu doanh thu không đạt tới con số này thì sao?”
“Vậy mời cô đợi đến khi phim chiếu xong hãy hỏi
tôi vấn đề này.” Kim Jaejoong vẫn cười, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh lùng,
không có đạo diễn nào lại muốn nghe được câu hỏi như nguyền rủa này vào ngày
công chiếu đầu tiên.
Không chỉ đám phóng viên kia nghe ra, ngay cả
MC cùng Jung Yunho đều nhận ra trong lời nói của Kim Jaejoong không giấu được sự
khó chịu. Việc này hoàn toàn trái ngược với hình tượng dịu dàng của cậu gần
đây, Kim Jaejoong không bao giờ trực tiếp nổi giận với truyền thông! Các phóng
viên liên tục ấn nút chụp, tranh thủ khi cậu còn chưa thu lại vẻ mặt mà chụp
thêm mấy bức.
Kim Jaejoong áy náy cười cười với phóng viên,
Lăng Trúc vội vàng tiếp lời để tránh bầu không khí tẻ nhạt.
“Các vị phóng viên à, chúng tôi sẽ có thời
gian dành riêng cho mọi người phỏng vấn, mọi người đừng gấp quá được không?”
Tinh Tử cũng cười nói: “Thời tiết hôm nay thật
sự rất nóng, tôi cũng có thể cảm nhận được tâm tình của mọi người lúc này! Lăng
Trúc, nãy giờ chúng ta chỉ nói chuyện với đạo diễn Kim, còn anh Jung Yunho thì
sao? Tôi thấy anh Jung chờ rất lâu rồi đó.”
Jung Yunho tuy không hiểu toàn bộ, nhưng cũng
nắm được phân nửa nội dung, anh cong môi cười nói: “Lòng kiên nhẫn của tôi rất
tốt.” Anh nhấn mạnh hai âm cuối, nghe có vẻ hài hước.
“Vậy tôi hỏi đạo diễn Kim một vấn đề trước, kỳ
thật tôi tin tưởng mọi người ở đây đều muốn biết giống tôi.” Lăng Trúc nháy mắt
ra dấu với Tinh Tử: “Vì sao hôm nay nam chính nữ chính lại không đi cùng lên thảm
đỏ?”
Vì sao không đi cùng? Vì sao?
Kim Jaejoong liếc nhìn Jung Yunho châm chọc,
trong lòng đã sớm chửi ĐKM. Đây không phải là ý của sếp mấy người sao, còn
không biết xấu hổ hỏi tôi!
“A, vấn đề này à…” Kim Jaejoong không trực tiếp
trả lời, mà vứt lại cho Jung Yunho, ánh mắt như trêu chọc: “Hỏi cậu kìa, sao cậu
không dẫn bạn gái đi cùng? Cô ấy chạy theo người khác rồi.”
Tinh Tử nghe vậy thì bật cười, lại nhìn Jung
Yunho bị đạo diễn Kim hỏi như vậy thì vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.
Sắc mặt Jung Yunho không thay đổi gì rõ ràng,
nhưng lại khiến mọi người nhận ra kỳ thật tâm trạng anh không tệ: “Được rồi, cô
ấy không phải của tôi.”
“Vậy anh còn có đạo diễn mà, anh xem hôm nay
đạo diễn Kim cố ý đi cùng anh lên thảm đỏ đấy.”
Tinh Tử cũng xen ngang một câu: “Chứng tỏ đạo
diễn đánh giá anh rất cao đó.”
Jung Yunho không biết hai người bọn họ nói gần
nói xa là có ý gì, im lặng hai giây, thản nhiên nói: “Đúng vậy.”
Ai ngờ chỉ một câu, lại khiến cả trường quay
bật cười. Sau đó có phóng viên kể lại, khi Jung Yunho nói hai chữ “Đúng vậy”,
tuy giọng điệu rất bình thản, nhưng trên mặt anh lại tràn ngập ý muốn khoe
khoang.
•
Sân khấu được trang trí theo phong cách của
thập niên trước, khách quý tới không một ai không trang phục lộng lẫy ngồi dưới
khán đài. Bọn họ phần lớn là nể mặt Kim Jaejoong mà đến, không mấy người là bạn
bè thật sự.
Chỗ ngồi của đoàn làm phim được xếp ngay
chính giữa, tổng cộng có ba hàng, theo thứ tự là diễn viên, nhân viên hậu kỳ và
người thân bạn bè. Nhưng hôm nay hàng dành cho người thân rất vắng vẻ, ngoài em
gái Tiễn Chanh và Trương Tuyết không có chỗ nào ngồi ra, cả một hàng chỉ còn có
hai ba người.
Diễn viên chính lần lượt lên sân khấu phát biểu,
đợi đến lượt Kim Jaejoong thì cũng đã hơn nửa giờ.
Kim Jaejoong vẫn mặc trang phục khi đi lên thảm
đỏ, nhưng lại cởi cúc áo vest ra. Cậu nhận micro từ Tinh Tử, chào hỏi mọi người
xong, sau đó nam nữ chính đứng hai bên cậu, những diễn viên còn lại cũng theo
thứ tự đứng vào hàng.
“Đạo diễn Kim, trong dàn diễn viên khổng lồ
như vậy, qua mấy tháng tiếp xúc, anh cảm thấy diễn viên nào diễn tốt nhất?”
Tinh Tử dùng tiếng Anh hỏi xong, Lăng Trúc lại lưu loát phiên dịch sang tiếng
Trung và tiếng Hàn cho mọi người.
Kim Jaejoong vỗ vỗ micro, nhướn mày nhìn một
loạt các diễn viên, không do dự nữa: “Nếu chỉ tính đến diễn xuất vậy thì chắc
chắn là Jung Yunho rồi, cậu ấy là vua màn ảnh mà.”
“Vậy nếu không tính đến diễn xuất thì sao?”
“Không tính đến diễn xuất à…” Kim Jaejoong
suy tư một chút, cười rộ lên: “Vậy vẫn là Jung Yunho thôi.”
Lăng Trúc ra vẻ kinh ngạc: “Nguyên nhân là gì
vậy?”
Nụ cười của Kim Jaejoong vẫn rực rỡ: “A… Bởi
vì cậu ấy là nam chính của tôi.”
Đây cũng là một loại lý do.
Lúc này, bầu không khí trong hồi trường đã
náo nhiệt hơn hẳn.
•
“Vậy sau đây, chúng ta sẽ cùng lắng nghe ca
khúc chủ đề của 《Khúc
chuyện xưa》.
Xin mời Kim Junsu, Tiễn Chanh, Park Yoochun.” Lăng Trúc giới thiệu xong, theo lối
đi bên phải rời khỏi sân khấu. Ngọn đèn rực rỡ lúc nãy lập tức được tắt đi, đèn
chiếu sáng sân khấu cũng tạm thời đóng.
Trong buổi công chiếu đầu tiên này, tất nhiên
phải để ba người hát chính thể hiện cả ba phiên bản Trung Hàn Anh của ca khúc
chủ đề.
Tiễn Chanh là người đầu tiên lên sân khấu. Cô
hát một đoạn bằng tiếng Trung, đến phần điệp khúc, giọng Kim Junsu lại xuất hiện
ở bên trái sân khấu, sau đó hai người cùng đi đến trước sân khấu hát hết phần đầu.
Qua đoạn cao trào, hai người đi xuống sân khấu,
Park Yoochun một mình đi lên. Phiên bản tiếng Anh do gã hát có sự độc đáo
riêng, từ đầu đến phân nửa điệp khúc vẫn rất tốt, nhưng lúc phải lên âm cao nhất,
giọng gã liền chới với.
Cũng may Park Yoochun có rất nhiều kinh nghiệm
trên sân khấu, vấn đề như vậy không ảnh hưởng quá mức đến phần biểu diễn của
gã, ca khúc coi như hát trót lọt. Nếu bỏ qua âm hỏng kia thì có thể nói là xuất
sắc.
Kim Jaejoong đột nhiên quay đầu, giận dữ trừng
Shim Changmin ngồi cách cậu một ghế. Chủ nhân của chiếc ghế trống lúc này còn
đang biểu diễn trên sân khấu, vậy nên Shim Changmin run lên, thầm kêu không ổn.
“Em tự nghe xem, một mình cậu ta có hát được
không! Hả?” Kim Jaejoong biết đường hạ giọng, nhưng hiệu quả không được tốt lắm,
mấy người xung quanh nghe được động tĩnh đều nhìn qua bên này.
Shim Changmin không hiểu vì sao Kim Jaejoong
lại có thể hùng hồn không nói đạo lý như vậy.
“Đây không phải lỗi của em, hyung!” Cậu nhấn
mạnh chữ “hyung”, như thể đang cường điệu quan hệ của mình và Kim Jaejoong.
Nhưng Kim Jaejoong có bao giờ có trách nhiệm của một người làm anh đâu?
“Em còn gọi anh là hyung à! Tên nhóc thối
kia!” Kim Jaejoong rất không vui mà nghiêm mặt, đột nhiên đứng lên, chuyển sang
ghế của Park Yoochun, vươn người tới trước mặt Shim Changmin, mắng: “Nếu không
phải vì em, sao cậu ta hát lỗi được? Nếu em chịu hát cùng cậu ta, chuyện này sẽ
xảy ra sao? Tự em nói xem, đây có phải lỗi của em không!”
Shim Changmin oan ức, chỉ thiếu nước quỳ gối
dưới ánh trăng mà khóc lóc kể lể giải oan: “Đây có liên quan gì tới em!” Cậu
quay sang Jung Yunho đang nhìn sân khấu, chỉ số thông minh đột nhiên giảm sút
mà cầu xin: “Yunho hyung, anh cứ mặc kệ à?”
Ngu ngốc quá, Shim Changmin thông minh cả đời,
dại dột một giờ: Sao cậu lại vì chuyện của Kim Jaejoong mà chạy đến chỗ Jung
Yunho đòi công bằng!
Công bằng ở đâu ra được cơ chứ? Shim Changmin
nói xong cũng cảm thấy mình rất ngu ngốc. Nhưng lời nói ra như bát nước đổ đi,
thu lại làm sao được.
Shim Changmin thoả hiệp thở dài: “Hyung, em
đã tuyên bố với phóng viên sẽ rút lui khỏi giới giải trí, em cũng có nỗi khổ của
riêng mình mà.”
Kim Jaejoong trừng mắt, nhe răng doạ cậu:
“Anh cũng có nói gì đâu, vẻ mặt kia của em là cái gì hả? Rất không kiên nhẫn hả?
Sao đây, có phải em cảm thấy, hôm nay em đến động viên anh nên anh phải cám ơn
em không!”
Shim Changmin không còn lời gì để nói, lại một
lần nữa ai oán liếc Jung Yunho. Lần này Jung Yunho lại thật sự mở miệng, nhưng
lời anh nói lại khiến Shim Changmin như giữa mùa đông lại rơi vào trong băng lạnh
buốt.
“Jaejoong.” Jung Yunho vươn người gọi cậu. Vốn
Kim Jaejoong ngồi cạnh anh, vậy nên khoảng cách giữa hai người cũng chỉ là một
chỗ trống mà thôi. Jung Yunho vươn tay giữ chặt cánh tay Kim Jaejoong, nhẹ
nhàng kéo: “Về chỗ ngồi trước đã, Yoochun sắp quay trở lại rồi, chuyện của cậu
và Changmin, lát chúng ta đi ăn khuya thì nói sau.”
Ai đi ăn khuya với mấy người chứ! Em không đi
đâu! Shim Changmin trong lòng điên cuồng gào thét, mặt lại vẫn bình thản như nước,
chỉ có đôi mắt đen láy như bóng đêm kia loé lên một ngọn lửa.
Kim Jaejoong liếc xéo Jung Yunho, rõ ràng
đang trút giận lên người vô tội: “Cậu ta trở về thì làm sao? Cậu ta trở về thì
tớ phải nhường chỗ cho cậu ta à!”
Jung Yunho cười khuyên bảo một hồi không có
tác dụng, vì vậy Park Yoochun cuối cùng phải ngồi bên cạnh Jung Yunho. Vừa ngồi
xuống, hai người cùng nhíu mày, trong lòng thở dài.
MC trên sân khấu đang công bố kết quả bán vé
cho buổi công chiếu đầu tiên, giọng dịu dàng dễ nghe lại không mất nhiệt tình.
Park Yoochun giơ cổ tay nhìn giờ, nhỏ giọng
nói với Jung Yunho: “Hyung, hôm nay Changmin tới, lúc em chuẩn bị rời khách sạn
mới biết, cậu nhóc cũng không định kể công gì. Anh cũng biết, Jaejoong hyung và
anh đều có mặt trong phim, sao cậu nhóc không đến được cơ chứ.”
Jung Yunho cười cười với gã, nụ cười vẫn giống
hệt năm đó, trấn an cậu em đang bối rối giải thích với mình. Tuy Park Yoochun
đã không còn bối rối như khi đó nữa, nhưng Jung Yunho vẫn còn thói quen này.
“Yoochun, anh biết rõ.” Jung Yunho ở ngoài
không thích nhiều lời, chỉ nói năm chữ đơn giản.
Park Yoochun nhe răng cười đáp lời anh, nhìn
thoáng qua lại giống trẻ con: “Vậy lát anh nhất định phải nói với Jaejoong
hyung đấy, em sợ anh ấy mắng cả em luôn.”
Jung Yunho nghe gã nói, không biết nghĩ tới
điều gì, đột nhiên nhắm chặt mắt, hồi lâu sau mới mở ra.
“Được, anh sẽ nói với cậu ấy.”
No comments :
Post a Comment