Chapter 34
Hầu hạ một người xụi lơ vô lực cũng không dễ
dàng chút nào, mãi đến khi Kim Jaejoong nằm xuống bồn tắm, cậu vẫn còn muốn
giãy dụa, Jung Yunho mệt mỏi một ngày, lúc này lại bị cậu chọc giận, kiên nhẫn
sớm đã cạn kiệt.
Chuyện hôm nay bất kể nói thế nào đều là Kim
Jaejoong sai. Jung Yunho không định tha thứ cho cậu, nhưng nhìn Kim Jaejoong
toàn thân run rẩy lại nhịn không được đau lòng.
Kim Jaejoong bị giày vò đến mặt mũi trắng bệch,
mắt vô lực khép hờ, lông mi run run.
Jung Yunho không nhúc nhích, ngồi trên thành
bồn tắm nhìn cậu, chậm rãi vươn tay vuốt ve má Kim Jaejoong.
Cửa phòng tắm không đóng, hơi nước ngưng tụ
không nhiều lắm, nhưng trên gương vẫn bị hun đến mờ ảo. Kim Jaejoong gần như
hôn mê nằm yên tại chỗ. Tay Jung Yunho trượt trên gương mặt cậu đến khoé miệng,
ngón tay dính nước vuốt ve môi Kim Jaejoong, động tác rất dịu dàng, nhưng lời
nói lại không nhẹ nhàng chút nào: “Ngày mai chúng ta đi Hàng Châu luôn. Cậu yên
tâm, chúng ta có thể trở về trước khi ghi hình chương trình giải trí tổng hợp.”
Kim Jaejoong nhắm mắt lại, không lên tiếng
cũng không nhìn anh.
“… Cậu không muốn đi?”
Im lặng hồi lâu, Kim Jaejoong đột nhiên mở mắt,
khẽ gật đầu. Lúc mắt cậu chạm phải mắt Jung Yunho, anh nhìn chằm chằm cậu một
lúc, rốt cuộc thở dài, cầm tay phải Kim Jaejoong đặt trong lòng bàn tay mình, nắm
chặt: “Không muốn đi cũng phải đi, chữa hết bệnh rồi tính.”
•
Sau khi hai người gặp lại, đây là lần thứ hai
Jung Yunho ngủ lại trong phòng Kim Jaejoong, hai lần đều vì chứng nghiện rượu của
Kim Jaejoong phát tác.
Jung Yunho đôi lúc cảm thấy quan hệ của mình
và Kim Jaejoong rất đặc biệt. Dù Kim Jaejoong ở trước mặt người khác toả sáng
thế nào, trước mặt anh, cậu luôn bộc lộ một mặt riêng tư nhất. Những điều không
tốt, không thể để người khác biết, anh lại biết hết thảy, vậy nên bọn họ đã định
sẵn phải ở bên nhau. Jung Yunho tạm thời mặc bản thân mê tín như vậy, ai bảo
anh đã bỏ lỡ năm tháng không nên bỏ lỡ, thiếu chút nữa đánh mất người không thể
đánh mất.
Kim Jaejoong ngâm nước ấm hồi lâu, bệnh cũng
đã bớt. Jung Yunho đỡ cậu lên giường, thừa dịp cậu còn tỉnh táo, tìm một viên
thuốc giải rượu cho cậu uống, lại ép cậu uống thêm nửa ly nước.
Jung Yunho không nói gì im lặng ngồi bên giường
nhìn cậu, thấy cậu chớp chớp mi như sắp tỉnh, vì vậy liền vươn tay đỡ sau gáy cậu,
định giúp cậu ngồi dậy.
“Đói không? Tớ đi gọi đồ cho cậu ăn.” Jung
Yunho kê hai chiếc gối sau gáy cậu, “Ăn chút cháo được không?”
Thể lực của Kim Jaejoong còn chưa khôi phục
hoàn toàn, nhưng động tác nhỏ thì cậu cũng làm được. Nghĩ đến hương vị cháo, dạ
dày một đêm không ăn cũng rất không thoải mái, nhưng cậu không định thoả hiệp,
đặc biệt là trong giờ phút này.
Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho, sau đó nhắm mắt
lại, giọng lạnh lùng nói: “Cậu cút ra ngoài đi, tớ hiện tại không muốn nhìn thấy
cậu.”
Giọng của cậu vô cùng yếu ớt, toàn thân không
có hơi ấm nên lời nói ra cũng lạnh lẽo vô cùng. Jung Yunho chỉ hơi nhíu mày, nửa
câu khó nghe cũng không nói. Kim Jaejoong bảo anh đi, anh lại đi ra thật, nhưng
mà không phải cút đi, mà là gọi phục vụ khách sạn lên.
Kim Jaejoong nghe thấy tiếng anh gọi điện thoại,
nội dung đại khái là gọi cháo các loại. Trong lòng cậu nén giận, người lại
không đứng dậy được, vì vậy nghiêng người tựa trên gối, vươn tay hất đổ đèn
trên bàn xuống đất, “Cạch” một tiếng.
Trên đất có trải thảm dày, đèn không vỡ, chỉ
là thành công giúp Kim Jaejoong trút hết cơn phẫn nộ, cũng gọi Jung Yunho trở về.
“Sao vậy?” Jung Yunho quay lại nhìn đồ trên mặt
đất, trong lòng liền hiểu rõ: “Muốn ngồi dậy đúng không?”
Anh nói xong liền đi qua, nhẹ chân nhẹ tay đỡ
Kim Jaejoong, Kim Jaejoong lại dùng sức đẩy anh, mức độ chống đối kia ngay cả
trẻ con cũng không bằng, Jung Yunho chỉ coi cậu như đứa trẻ đang giận dỗi, mặc
cậu ầm ĩ.
Náo loạn hồi lâu, Kim Jaejoong mệt mỏi tựa
trong lòng Jung Yunho mà thở hổn hển. Jung Yunho mím môi ôm lấy cậu, vừa định
nói gì thì lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang.
Jung Yunho mang đồ ăn vào phòng, Kim Jaejoong
đang định lấy di động của cậu, điện thoại bị vứt ở cuối gường, cậu mệt mỏi bò
qua.
Jung Yunho múc một bát cháo, lại rót thêm cốc
nước ấm, đặt ở đầu giường chuẩn bị đút cho cậu ăn: “Ăn cháo trước đã.”
Kim Jaejoong như không nghe thấy, chỉ tập
trung lấy di động của cậu.
“Kim Jaejoong, tớ bảo cậu ăn trước đã!”
“Tớ bảo cậu cút thì sao! Cậu đã cút chưa?”
Kim Jaejoong đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn anh: “Cậu cút đi! Cậu cút thì tớ
sẽ ăn.”
Tay Jung Yunho đang cầm bát hơi run rẩy. Anh
đặt cháo sang một bên, bò lên giường bắt lấy tay Kim Jaejoong, kéo cậu về. Kim
Jaejoong giãy dụa, nhưng sức rõ ràng đã lớn hơn hẳn ban nãy, vài lần dùng cả
tay lẫn chân khiến trên người Jung Yunho mấy chỗ đã chảy máu.
Cậu đang đánh thật, móng tay nắm đấm toàn bộ
đều dùng, chỉ là lực sát thương không cao, Jung Yunho cắn răng chịu đựng.
Jung Yunho đút cho cậu ăn, Kim Jaejoong không
chịu há mồm, Jung Yunho liền dùng cánh tay khoá chặt cậu trong lòng, bàn tay
trái bóp cằm cậu, buộc cậu há miệng. Cháo hãy còn nóng, Jung Yunho mỗi lần đút
cho cậu đều phải đưa lên miệng thổi trước. Cưỡng ép ăn hết nửa bát, Kim
Jaejoong đột nhiên giãy dụa, vung tay hất thìa đi.
Mặt cậu bị ngón tay Jung Yunho giữ chặt mà tạo
thành mấy vệt đỏ, làn da cậu vốn trắng, nay lại càng thêm doạ người.
“Nếu cậu không nghe lời tớ, tớ sẽ cầm bát trực
tiếp đổ vào miệng cậu đấy.” Jung Yunho dùng sức hít một hơi, cố nén giận nhưng
không thành công: “Tớ nói được thì làm được, cậu cũng biết mà.”
“Tớ không muốn ăn.”
“Vậy coi như đang uống thuốc, nhắm mắt nuốt
xuống đi.” Jung Yunho đứng lên múc thêm một bát nữa. Lần này Kim Jaejoong thông
minh hơn, trực tiếp lấy chăn bọc xung quanh mình, lăn ra giữa giường. Jung
Yunho nhìn tên xấu xa nào đó biến mình thành kén, không nổi giận ngay, anh đi đến
bên giường, đưa bát cháo tới: “Này, tự ăn cháo đi.”
Kim Jaejoong đột nhiên nở nụ cười châm chọc: “Cậu
coi tớ là gì? Tớ là cún cưng của cậu à? Cậu bảo tớ đi thì phải đi, hiện tại muốn
tớ về thì tớ nhất định phải về sao? Jung Yunho, cậu đừng có quá phận. Người
đang làm thì trời đang nhìn, Kim Jaejoong tớ không nợ gì cậu cả!” Câu cuối hiển
nhiên là đang trút giận, giọng Kim Jaejoong rất lớn, khàn khàn, âm cuối mang
theo cảm xúc phức tạp mà gần như biến điệu.
Jung Yunho bị nói đến sửng sốt, tay cầm bát
ngừng giữa không trung. Anh lặng yên nhìn Kim Jaejoong, lúc lâu sau mới đặt bát
xuống.
“Không muốn ăn thì không ăn nữa, ngủ đi.”
Kim Jaejoong nhìn anh nói: “Được, tớ ngủ, vậy
cậu có thể đi ra ngoài được rồi.”
Jung Yunho nở nụ cười khổ: “Lại đuổi tớ đi à.”
“Đây là phòng tớ.” Kim Jaejoong mắng: “Cậu không
có chút tự giác nào sao?”
Jung Yunho đứng nguyên tại chỗ, đột nhiên
ngây ngốc nở nụ cười với cậu.
Nụ cười kia trong hoàn cảnh này thì có chút
khủng bố, ít nhất là Kim Jaejoong cảm thấy đáng sợ vô cùng. Jung Yunho tối hôm
nay không bình thường chút nào, không phải cậu ta đang giận sao? Vì sao còn cười
ngốc như vậy.
“Cậu cười cái gì?” Thái độ Kim Jaejoong khác
hẳn.
Jung Yunho lắc đầu, miệng hơi chu ra.
“Này! Bảo cậu cút đi đấy, nghe thấy không!”
“Ừ.” Jung Yunho gật gật đầu, bê bát ra khỏi
phòng ngủ, nhưng lại không nghe thấy tiếng mở cửa. Khoảng hai phút sau, Kim
Jaejoong nghe được tiếng nước chảy truyền tới từ phòng tắm.
Kim Jaejoong rất muốn ra nhìn, lề mề một hồi
cuối cùng nhịn không được chạy tới cửa phòng tắm. Jung Yunho không khoá cửa, rèm
phòng tắm khép hờ, Kim Jaejoong lại gần nhìn lén, tấm rèm trước mặt đột nhiên
lay động, Jung Yunho đi ra ngoài, kéo rèm lên.
Nếu không phải Kim Jaejoong toàn thân mệt mỏi,
cậu thật sự muốn giết người. Jung Yunho không mặc gì cả, chỉ dùng một chiếc
khăn tắm vây quanh người mà đi ra!
“Sao cậu…. Sao cậu không mặc quần áo!” Kim Jaejoong cố gắng bình tĩnh lại đôi chút,
nhưng hiển nhiên cảm xúc của cậu đã vượt ngoài tầm kiểm soát. Jung Yunho bước tới,
Kim Jaejoong liên tiếp lùi ra phía sau: “Sao cậu lại tắm trong phòng tớ, cậu
cút ngay cho tớ!”
“Không mang đồ lót nên tớ không mặc gì cả.”
“Nói đùa gì vậy, đây là nhà tớ!”
Jung Yunho đột nhiên nhìn cậu, cười vô cùng dịu
dàng: “Đây là khách sạn.”
CMN! Kim Jaejoong quyết đoán mắng lại: “Dù là
khách sạn thì đây cũng là phòng tớ, cậu đang làm cái gì vậy hả? Cậu có biết
chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi không, dù có cũng chỉ vì tớ là đạo diễn
thôi!”
“Đúng, cậu là đạo diễn.” Jung Yunho dùng khăn
lau tóc, nghênh ngang quay lại phòng ngủ. Nhưng mà đây vừa là chiến trường nên
có chút loạn: “Không phải ai đó đã nói rồi sao, chúng ta không phải bạn bè à?”
“Vậy phải xem tớ có hứng không đã.” Kim
Jaejoong nói xong liền xông lên túm anh. Cậu ăn chút cháo lại uống nước nên đã
đỡ hơn nhiều, Jung Yunho mặc cậu kéo vẫn đi về trước.
“Có hứng?” Jung Yunho đột nhiên dừng lại,
nhìn tay Kim Jaejoong đang kéo tay mình, mặt sa sầm: “Là có hứng giết người hay
có hứng uống rượu?”
“Liên quan gì tới cậu!”
Jung Yunho đá văng ghế dựa trước giường, chăm
chú nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong, ánh mắt sắc bén, thậm chí có chút đáng sợ:
“Cái gì gọi là liên quan gì tới tớ? Nhất định phải chờ tới khi tớ nhặt xác cho
cậu thì mới liên quan tới tớ ư! Kim Jaejoong, cậu muốn thế nào cũng được, nhưng
cậu không được tiếp tục chà đạp bản thân mình, tớ nói rồi, cậu là của tớ.”
“Cút m* cậu đi, ai là của cậu!” Nếu không phải
trong tay không có dao, Kim Jaejoong đã xông lên đâm anh một nhát rồi.
Jung Yunho không định trả lời cậu, tóc khô một
nửa, anh liền vứt khăn tắm lên ghế salon bên cạnh, sau đó xốc chăn lên nằm xuống,
không hề ngại ngùng khi mình đang nằm trên giường người khác.
Giường này khá lớn, nhưng vì Kim Jaejoong lăn
qua lộn lại một hồi mà ga giường đã nhàu nhĩ. Jung Yunho lấy cho mình một chiếc
gối, sau đó vỗ vỗ cái còn lại: “Đi ngủ đi.”
“Đây là giường của tớ.” Kim Jaejoong không biết
đêm nay, cậu đã khẳng định quyền sở hữu bao nhiêu lần, nhưng Jung Yunho lại nói
cậu là của tớ, vậy giường này là của ai có gì khác nhau đâu.
Jung Yunho nhắm mắt gật đầu một cái, miễn cưỡng
nói: “Tớ biết rõ.”
“Vậy sao cậu còn không mau cút đi!”
Jung Yunho không kiên nhẫn mở mắt, lạnh lùng
liếc cậu một cái. Kim Jaejoong bị ánh mắt kia nhóm lên lửa giận trong lòng, trong
cơn giận dữ xông tới kéo anh. Dù thể lực khuyết thiếu, nhưng Kim Jaejoong tốt xấu
gì cũng cơ bắp đầy mình, coi Jung Yunho như lợn chết mà tha xuống.
“Cậu có cút không?”
Jung Yunho lắc đầu, cũng không phản kháng.
Kim Jaejoong mím miệng, dùng toàn bộ sức lực
kéo Jung Yunho tới mép giường, mắt thấy sắp rơi xuống đất, Jung Yunho đột nhiên
vén chăn lên, một tay ôm lấy Kim Jaejoong, quăng cả cậu và anh lên giường.
“Ya!”
“Câm miệng!” Jung Yunho trừng cậu, sau đó kéo
chăn đắp cho Kim Jaejoong trong ngực mình: “Ngủ đi.”
1 comment :
Nhìn Jae joong tự hành hạ bản thân mình như vậy, đừng nói YunHo, nếu là 3 người còn lại biết cũng sẽ rất đau lòng. Với cá tính ngang ngạnh và bướng bỉnh của mình, JaeJoong chắc cần một người phải mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, tỉnh táo hơn, kiên quyết hơn và đặc biệt là yêu nhiều hơn để đủ kiên nhẫn với con nhím luôn xù lông vì đã bị tổn thương quá sâu như Jae Joong.
YunHo sẽ làm gì để có thể khỏa lấp những đau đớn trong quá khứ của JaeJoong đây. Thật chờ chap sau của em. Thanks.
Post a Comment