Chapter 33
Jung Yunho để lái xe đỗ ở một góc khuất trước
cửa quán bar, đèn đường không chiếu tới bên này, thoạt nhìn tối om. Anh gọi điện
thoại cho Park Yoochun, không lâu sau, Park Yoochun liền đi ra khỏi quán bar,
bước thẳng tới bên này.
Đây là xe công ty xếp cho Kim Jaejoong, bên
trong rất rộng rãi. Park Yoochun đến liền mở cửa xe thò người vào.
“Hyung em thế nào rồi? Uống bao nhiêu?”
Park Yoochun không dám nói thật, chỉ có thể
mô tả đại khái: “Gần một chai whiskey đều bị anh ấy uống hết. Nhưng mà tửu lượng
của Jaejoong hyung không tệ, hyung, anh không cần phải lo lắng đâu.”
“Cậu ấy không được uống rượu.” Jung Yunho liếc
gã một cái, trong mắt có oán trách lại có chút bất đắc dĩ: “Yoochun, em vào gọi
cậu ấy ra đây, anh ở ngoài đây chờ.”
“Đám người bên trong thì làm sao bây giờ?”
Làm sao bây giờ? Jung Yunho đột nhiên nở nụ
cười, ở trong nơi thiếu ánh sáng thế này lại mang theo vẻ xấu xa không nói lên
lời: “Việc này mà làm khó được em sao? Nhanh đi đi, còn lề mề nữa, hyung của em
gục luôn ở trong kia đấy.”
Park Yoochun rất bất đắc dĩ. Bạn nói thử xem,
gã rõ ràng là em, vậy mà lúc nào cũng phải đi thu dọn cục diện rối rắm mà anh
mình bày ra. Từ khi gã kết bạn với Kim Jaejoong ở Nhật Bản mười mấy năm trước,
sau mỗi buổi đi chơi về, Jung Yunho đều lải nhải với gã một hồi! Người không biết
còn tưởng Jung Yunho thực sự coi gã như em trai, chỉ có Shim Changmin và Kim
Junsu thấu hiểu: Jung Yunho chẳng qua là không nói được Kim Jaejoong, vậy nên
Park Yoochun chỉ đơn giản là chịu tiếng xấu thay cho người khác thôi.
•
Trong quán bar mờ mờ ảo ảo, lúc này sàn nhảy
vừa bật nhạc rất high, Park Yoochun đi một vòng mới tới nơi. Kim Jaejoong đang
cùng người họ Vương kia anh một ly, tôi một ly, nhìn ra được người này thật
lòng muốn làm bạn với Kim Jaejoong, mỗi ly đều uống hết sạch.
Không ít người đi cùng hôm nay biết thân phận
Park Yoochun không tầm thường, mấy nữ nghệ sĩ thấy gã quay lại thì liền ùa lên
kính rượu, Park Yoochun cười vô cùng mập mờ, nhưng lại chẳng uống mấy, đến nơi
thì vỗ vỗ cô gái ngồi cạnh Kim Jaejoong, ý bảo cô nhường chỗ cho mình.
Park Yoochun chọc chọc sau lưng Kim Jaejoong
mấy cái, gã không có mặt một lúc thôi, Kim Jaejoong đã uống thêm năm sáu chén,
đám người kia uống rượu toàn rượu nguyên chất, không pha thêm gì cả, đối với
Kim Jaejoong đang có bệnh thì năm sáu chén này không phải chuyện đùa.
“Hyung, Yunho hyung uống nhiều quá, anh ấy
đang ầm ĩ tới đây tìm anh, xe đỗ ở ngoài cửa rồi.” Park Yoochun lớn tiếng rống
lên với Kim Jaejoong bên cạnh, nhưng mà vì trong này thật sự quá ồn, người xung
quanh cũng chẳng ai nghe thấy.
Tửu lượng của Kim Jaejoong không tệ, giờ cậu
uống rượu cùng lắm chỉ thấy không thoải mái chữ không say, nghe lời Park
Yoochun nói thì cả người lập tức càng tỉnh táo.
“Ai chuốc say cậu ta vậy?”
Park Yoochun nháy mắt một cái, không đỏ mặt
mà nói: “A, hình như là đi ăn khuya với Junsu Changmin.”
Kim Jaejoong sa sầm mặt, không biết là đang
giận ai, tóm lại là không còn hứng uống rượu nữa. Cậu nháy mắt ra dấu với Park
Yoochun, sau đó lấy cớ đi WC, vòng một đường ra ngoài.
•
Xe ở bên ngoài là xe của Kim Jaejoong, cậu
không thể nào không biết. Kim Jaejoong vừa ra khỏi cửa liền thấy chiếc xe đậu ở
góc tối, cậu tức giận đi qua, “rầm” một cái kéo mở cửa xe, Jung Yunho đang ngồi
bên trong cười cười nhìn cậu. Kim Jaejoong nhận ra mình bị chơi xỏ, m* nó, cậu
ta từ đầu đến chân có chỗ nào chứng tỏ vừa uống rượu đâu!
Kim Jaejoong lười nói, quay đầu định trở lại,
vừa cất bước đã bị Jung Yunho từ phía sau giữ chặt tay, sau đó kéo lên xe.
“Buông tay!”
Jung Yunho không để ý cậu gào thét, đóng cửa
xe, sau đó bảo lái xe quay lại khách sạn.
“Cậu có nghe thấy tớ nói không, tớ bảo cậu
buông ra!” Kim Jaejoong hung dữ nhìn cánh tay bị giữ chặt, lại trợn trừng mắt với
Jung Yunho.
Toàn thân Kim Jaejoong đầy mùi rượu, lúc này
cửa xe vừa đóng quả thật là mùi rượu ngút trời. Jung Yunho không nghĩ xem cậu đến
cùng đã uống bao nhiêu, tiệc mừng lúc tối cậu đã uống không ít, đi chơi tăng
hai, Kim Jaejoong không bớt phóng túng, ngược lại càng khoa trương.
Đây CMN là muốn uống chết cho ai xem hả! Jung
Yunho chỉ có thể chửi bậy trong lòng để xả bớt cơn giận, ngoài mặt vẫn nở nụ cười
bình thản như cũ ——
Cũng không hẳn là cười, anh chỉ là không muốn để biểu cảm của mình quá khó coi.
Không khí trong xe không lưu thông, Kim
Jaejoong cảm thấy hơi chóng mặt, định mở cửa xe hóng gió, kết quả tay phải bị
Jung Yunho nắm chặt, tay trái lại không với tới.
Tiếng thở dốc của Kim Jaejoong bị đè nén tới
rất nhỏ, hiện giờ đang có người ngoài, cậu không muốn cãi nhau với Jung Yunho,
vì vậy đành phải ngồi yên thở gấp. Lúc trước khi cậu còn hát, người ta khen cậu
có chất giọng đa dạng, hôm nay ngay cả lúc thở dốc cũng dễ nghe.
Mãi đến khi đến cửa khách sạn, tay Jung Yunho
vẫn không buông ra. Kim Jaejoong bị anh cầm như bắt phạm nhân, kéo xuống xe,
lúc đi qua đại sảnh, Kim Jaejoong cảm thấy vô số người đang dùng ánh mắt kỳ lạ
nhìn mình. Khuôn mặt của cậu rất dễ nhận ra, thanh niên ở châu Á rất ít người
không biết cậu.
“Cậu buông tay được chưa?” Cửa thang máy vừa
đóng lại, Kim Jaejoong liền bắt đầu nổi bão, hoàn toàn quên mất việc trong
thang máy cũng có camera.
Jung Yunho nhìn cậu, nở nụ cười, nhưng mà nụ
cười này lại khiến Kim Jaejoong cảm thấy da đầu run lên. Phòng hai người không
cùng một tầng, nhưng Jung Yunho hình như đang lên thẳng tầng của Kim Jaejoong.
Anh đi dọc hành lang, kéo Kim Jaejoong theo, ở
trên hành lang của khách sạn cao cấp rất ít khi thấy có người, Kim Jaejoong có
chút nhịn không được muốn nổi giận, Jung Yunho đột nhiên dừng lại.
Jung Yunho vươn tay ra nói với cậu: “Thẻ
phòng.”
Kim Jaejoong đẩy anh ra, tự mình đến trước cửa,
vung tay: “Cậu buông ra, tự tớ mở.”
Cậu kỳ thật cũng không muốn ầm ĩ với Jung
Yunho. Tối hôm nay cậu quả thật uống hơi nhiều, không riêng gì dạ dày, cậu hiện
giờ cả người đều không thoải mái, vậy nên cậu rất muốn nhanh chóng vào ngâm nước
ấm, lại ăn đồ giải rượu.
Jung Yunho chỉ nhìn cậu, nhìn rất lâu, trong
đôi mắt kia hiện lên bao tình cảm phức tạp. Ngọn đèn trên hành lang toả ra ánh
sáng màu cam mờ ảo, từ góc độ của Kim Jaejoong nhìn thì không rõ ràng, cậu lại
đang choáng váng, không muốn dông dài với anh nữa. Jung Yunho không buông tay
thì không buông tay. Kim Jaejoong lấy ví trong túi quần ra, lúc đang chuẩn bị
rút thẻ phòng, đột nhiên ngón tay không nghe lời run lên một cái.
Phản ứng này khiến Kim Jaejoong giật mình.
Thân thể cậu, cậu hiểu rõ nhất, hôm nay cậu có chút không khống chế được, vốn
tăng hai cậu không định đi, nhưng nhất thời lại…
Kim Jaejoong không muốn nghĩ nữa, đó là vấn đề
cậu vẫn không muốn đối mặt.
Hai người giằng co ở cửa hơn một phút, mãi đến
khi ngón tay Kim Jaejoong run rẩy càng lúc càng nhiều, ví tiền rơi xuống đất,
Jung Yunho mới mở miệng nói: “Jaejoong, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu có thể nói
thật cho tớ biết được không?”
Kim Jaejoong miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn anh,
nhưng cả người cậu cũng bắt đầu nhẹ nhàng run lên.
“Tớ muốn biết, nếu sau này cậu vẫn dùng cách
thức này để huỷ hoại bản thân, vậy có phải cậu đã từ bỏ cuộc sống tốt đẹp
không, nếu thật sự như vậy…”
Kim Jaejoong không để anh nói hết, đã nhanh
chóng cắt lời anh: “Liên quan gì tới cậu!”
Jung Yunho nở nụ cười nhẹ, nửa ngày sau mới lạnh
lùng nói: “Jaejoong, hiện tại quả thật không liên quan gì đến tớ, nhưng sau này
tớ sẽ không để cậu tiếp tục như vậy.”
“Cậu?” Kim Jaejoong cười lạnh một tiếng, như
thể vừa nghe thấy truyện cười: “Cậu dựa vào cái gì hả?”
“Tớ đã quyết rồi.”
Kim Jaejoong không muốn nghe anh nói nhảm, đột
nhiên dùng sức vung tay, muốn thoát khỏi sự khống chế của Jung Yunho. Lúc cậu
khoẻ mạnh còn không thoát được, hiện tại thân thể đang sắp phát bệnh, lại càng
không thể nào giãy ra được.
Jung Yunho nheo mắt lại, xoay người nhặt ví
tiền của Kim Jaejoong lên, lấy thẻ phòng mở cửa đi vào trước. Kim Jaejoong giãy
dụa đi vào, cửa vừa đóng liền không còn hình tượng ra sức vung tay.
Jung Yunho cũng không ầm ĩ với cậu. Lần trước
lúc ở nhà, anh đã từng thấy Kim Jaejoong phát bệnh, vì vậy trực tiếp kéo người
tới phòng tắm, sau đó xả nước ấm, cởi quần áo Kim Jaejoong.
Ánh mắt Kim Jaejoong bắt đầu rã rời, tay chân
cũng không còn sức. Lúc Jung Yunho cởi quần áo cậu, cậu rất muốn phản kháng,
nhưng mà cậu ngay cả đứng cũng không vững. Nếu không phải Jung Yunho đứng sau đỡ
cả người cậu, Kim Jaejoong đã ngã rồi.”
“… Yunho.” Kim Jaejoong không có cách nào, chậm
chạp gọi anh: “Cậu chờ một chút, cậu đừng…”
Giọng Jung Yunho vẫn lạnh lùng, không thèm để
ý tới cậu: “Đừng nói nữa.”
“Không, cậu nghe tớ nói, nghe tớ nói này…”
“Tớ không muốn nghe.” Jung Yunho đột nhiên ôm
Kim Jaejoong vào trong lòng, anh ngồi lên thành bồn tắm, để Kim Jaejoong tựa
vào chân mình. Anh kéo khoá quần Kim Jaejoong, cởi quần dài ra.
Kim Jaejoong bất lực quay mặt đi, Jung Yunho lại
giữ cằm cậu, ép cậu nhìn mình.
“Cậu nghe cho kỹ đây. Tớ đã phải dùng biết
bao dũng khí để buông tay cho cậu đi, nhiều năm như vậy, mỗi ngày tớ đều tự
khuyên nhủ bản thân, nhưng giờ tớ nhận ra tớ sai rồi. Nếu cậu không định sống
cho tốt, vậy từ giờ về sau, tớ sẽ dạy cậu phải sống thế nào.” Jung Yunho giơ
tay lên, định vuốt tóc Kim Jaejoong. Ngón tay vừa đụng vào cậu, Kim Jaejoong
như bị điện giật ra sức giãy dụa.
Trong mắt Jung Yunho hiện lên đau đớn. Anh
nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, kiên quyết nói tiếp: “Tớ nghĩ rằng nếu tớ không
quấy rầy cậu, cậu sẽ sống tốt hơn, nhưng nếu không phải, vậy tớ sẽ không bạc
đãi mình.” Jung Yunho đột nhiên cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt Kim Jaejoong:
“Jaejoong, tớ thích cậu như vậy, tớ sẽ không để cậu chà đạp bản thân, cậu là của
tớ.”
Kim Jaejoong bị một loạt động tác của anh chọc
giận đến thiếu chút nữa ngất đi, đặc biệt là khi Jung Yunho nói câu cuối cùng, trong
mắt Kim Jaejoong hằn rõ tơ máu. Cả người cậu không nhúc nhích được, lửa giận kẹt
trong cổ họng không thể nào phát ra.
“Đừng nhìn tớ như vậy. Tớ thiếu nợ cậu, tớ sẽ
đền bù cho cậu, nhưng cậu thiếu nợ bản thân, tớ cũng sẽ thay cậu đòi lại.” Jung
Yunho ghé sát vào tai cậu, từng câu từng chữ hỏi cậu: “Cậu có nghe thấy không?”
Kim Jaejoong thở gấp, cậu đột nhiên ngẩng đầu,
há miệng cắn lên má Jung Yunho. Nhưng vị trí quá nhạy cảm, đã gần sát khoé miệng.
Bờ môi ướt sũng của Kim Jaejoong chạm vào môi Jung Yunho, cậu mở to hai mắt, cắn
một cái, sau đó không còn sức, vô lực ngã vào trong lòng Jung Yunho.
No comments :
Post a Comment