Sep 20, 2013

[TN] Chapter 17 - 18

Chapter 17

Mặc dù chưa cho Jaejoong một đáp án, Yunho vẫn đi gặp Kang Minah.

Đi ra từ căn phòng của Jaejoong, sớm biết rõ sự tồn tại của của Yunho, ông quản gia chỉ gật đầu ý bảo, chuyện ngày hôm qua phát sinh, một chữ cũng không nhắc đến, như là một kiểu ăn ý hiểu nhau.

Về tới nhà, Yunho nghỉ ngơi một lúc, bảo trợ lý gọi điện hẹn Kang Minah, khác hẳn vẻ khó xử ngày hôm qua, hôm nay cô đồng ý gặp Yunho, một ý thoái thác cũng không có, hẹn gặp nhau ở một nơi.

Cùng vào bữa tối, cùng một nhà hàng, thậm chí còn gọi cùng một loại món ăn cùng đồ uống, điều này khiến Kang Minah có một loại ảo giác, tưởng rằng ngày hôm đó đi ăn cùng Jaejoong, Yunho cũng có mặt ở đó….

“Thế nào, có cái gì không ăn được sao?”

Dò hỏi, Yunho mỉm cười hoàn mỹ.

“Không phải,… chỉ là Jung cố vấn, tôi không ngờ anh và Jaejoong có khiếu thưởng thức giống nhau.”

Kang Minah dùng một câu che giấu sự ngượng ngùng của mình.

“Cho nên, chúng tôi suy nghĩ giống nhau, thậm chí đối với Minah đều có tình cảm.”

Nhấc ly rượu nhấp một ngụm, Yunho cười hết sức nhã nhặn, như một lời ngợi ca.

Nghe Yunho thẳng thắn bày tỏ hai chữ “tình cảm”, Kang Minah cảm thấy cả người như bay lên mây, đúng là cô từ trước đến giờ vẫn không thiếu người theo đuổi, nhưng người có thể so sánh với người đàn ông trước mặt, từ bề ngoài đến điều kiện, ngoại trừ Kim Jaejoong, thì tìm hoài cũng không có thấy ai khác…

“Cái gì… Jung cố vấn…”

“Không phải ngại, cứ bảo là Yunho mời là được rồi.”

Phảng phất cách nói của Jaejoong, mỗi một câu Yunho nói, lại càng làm tăng sự trùng hợp giữa hai người đến cực điểm. Bắt tay, thậm chí còn tự nhiên hôn vào mu bàn tay của Kang Minah, hành động thân mật như vậy, cô gái không nhịn được ngại ngùng, má bắt đầu hồng lên.

“Này… Jung Yunho, tôi vẫn không hiểu, anh có tình cảm với tôi sao…?”

Mặc dù cùng một lúc được cả hai người đàn ông xuất sắc lại kiêu ngạo chú ý đến, cô gái có chút bối rối, nhưng Kang Minah vẫn muốn hỏi cho rõ ràng. Dù sao, từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa gặp được vận tốt như thế này bao giờ.

“Cô Minah rất đẹp, tôi rất thích cô, chỉ có điều… Nếu tôi muốn lấy từ chỗ cô một thứ tốt, không biết có làm cho cô gái xinh đẹp bị dọa sợ mà chạy mất?” Yunho nói một câu tràn đầy hàm ý.

“Tôi có gì tốt đến mức để anh phải tốn công?”

Nói về tài sản, cô tin rằng một chút Yunho cũng không để mắt đến, nói về gia thế, cô cũng chẳng phải nhân vật nổi danh nào. Kang Minah thật không nghĩ ra Yunho nói chỗ tốt của mình là cái gì.

“Cô nói đấy nhé…”

Mỉm cười, Yunho cầm tay Kang Minah, gần như hướng đến môi của cô:

“Tôi nhớ không nhầm, cô Minah có thừa kế từ cha một chút di sản, trong có có cả một khu đất mà trước đây để xây một công trình kiến trúc địa phương…”

“Đó là chưa kể đến một khu nhà ở, nếu nói ra ở đây sẽ lại có đám hạ đẳng rình mò cô như lũ chó cắn trộm.”

Ngắt lời Minah, Yunho cười nhưng có vẻ đáng sợ hỏi lại:

“Chó cắn trộm?”

“Nói chó cắn trộm cho dễ hiểu, nếu không anh cũng chả hiểu được, tôi đã từng đi theo cha tôi, thấy một lũ dọa nạt, ức hiếp, phức tạp lắm… Nói hạ đẳng ở đây còn xem như đã đánh giá cao bọn hắn rồi.”

Gương mặt tràn đầy vẻ chán ghét, Kang Minah căn bản không để ý đến sắc mặt của Yunho.

“Nói như vậy, cô rất ghét những kẻ như vậy sao?”

Trầm mắt xuống, Yunho lắc lắc ly rượu đỏ trong tay.

“Đương nhiên rất ghét. Vì vậy sau khi cha tôi mất, tôi rất vui vì cái nơi quỷ quái kia đã bị phá vỡ, nếu không tôi sẽ phải tiếp tục đau đầu mà xử lý mấy chuyện rắc rối… Jaejoong ?”

Hướng theo phía Minah đang nhìn, Yunho có chút chùn người, quay lại, đã thấy
người đàn ông Minah gọi đang đi tới chỗ bọn hắn.

“Minah, Jung cố vấn, thật khéo!”

Nhìn vẻ mặt của Yunho, Jaejoong quay sang hôn nhẹ lên má Kang Minah, rồi sau đó lại quay sang Yunho:

“Thưởng thức ở đây không tệ phải không?”

Nhìn Jaejoong, Yunho nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa môi mình, tốc độ chậm rãi, đầu ngón tay vẫn còn dính chút ít nước bọt, bóng loáng…

Jaejoong hơi nhăn nhó lông mày, kiềm chế trí não đối với hoàn cảnh hiện tại, chấn chỉnh lại cảm xúc của mình, cười mê người.

“Thưởng thức đương nhiên không thể nghi ngờ gì. Không biết Jung cố vấn vừa cùng Minah vừa đang nói chuyện gì? Sao Jung cố vấn lại có bộ dạng như vậy?”

Ánh mắt thâm trầm, Yunho phảng phất ngửi được Jaejoong đang tận lực đẩy hắn nếm mùi hương vị của cạm bẫy, mân mê môi của mình không nói gì, ngược lại Kang Minah lại nhiệt tình thay Yunho trả lời.

“Không có gì… anh Jaejoong. Bọn em đang nói chuyện khu đất trống, di sản của cha mà thôi.”

“Chỉ đơn giản như thế sao? Jung cố vấn biểu hiện không đơn thuần như vậy…
Không biết có chuyện gì, còn nghĩ Jung cố vấn bị ai chọc giận, muốn gây bất lợi lại cho họ nha.”

Dùng giọng điệu thản nhiên nhưng ánh mắt của Jaejoong không rời khỏi Yunho một ly.

“Là như thế nào? Em không hiểu….”

Nhìn Yunho cười cười, Kang Minah cố gắng duy trì hình tượng của cô trong lòng hai người đàn ông.

Thật là một cô gái ngu xuẩn….

Trong lòng có chút khinh thường chế nhạo, Yunho sao lại không nhìn thấu tâm tư của Kang Minah, chỉ có điều, Jaejoong có ý gì trong câu nói này đây?

Trong lòng hắn, đang suy nghĩ một chút…

Nhìn chòng chọc Jaejoong đang cười ôn nhu, Yunho đứng dậy như muốn mời Jaejoong ngồi cùng, Jaejoong vừa đến, trong nháy mắt hắn đã đem ly rượu đỏ trên bàn hất vào người Jaejoong.

Ly rượu vấy bẩn lên toàn bộ đồ tây cao cấp của Jaejoong, theo đó, ly thủy tinh cũng vỡ tan tành trên sàn, Kang Minah kinh hoảng đứng bật dậy, nhìn xuống dưới sàn, trong khi đương sự bị hại, Kim Jaejoong lại bình tĩnh hơn nhiều.

“Làm sao bây giờ, Jaejoong, quần áo của anh bị bẩn rồi…”

Lấy khăn ăn liều lĩnh lau quần áo cho Jaejoong, rượu đỏ đã loang trên cả bộ cao cấp, Kang Minah tràn đầy lo lắng.

“Thật xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu.”

Rút lại nụ cười, ánh mắt Yunho tỏ vẻ áy náy nhìn Jaejoong.

Nhưng chỉ cần tinh ý một chút, sẽ nhìn ra, hắn không hề có một chút hối lỗi…

“Không cần phải hoảng hốt, bộ quần áo này, đi thay là được rồi.”

Nắm tay của Kang Minah, Jaejoong cười mà như không cười nhìn cô:

“Minah, đừng lau nữa, nếu làm bẩn tay cô thật không hay.”

“Nhưng mà….”

“Như vậy đi, gần đây có một shop quần áo tôi có quen biết, nếu cậu Kim không ngại, trước tiên sang đó thay quần áo.”

Không đếm xỉa đến Kang Minah còn muốn nói cái gì đó, Yunho trực tiếp nói một cách giải quyết tốt hơn.

“Như vậy cũng không tốt lắm, làm phiền đến Jung cố vấn, lại còn phá hỏng bữa tối của tiểu thư Minah không biết chừng”.

Nhìn thẳng vào Kang Minah mỉm cười, Jaejoong cố giữ lấy phong độ của mình.

“Như vậy tôi biết làm như thế nào đâu? Tôi nghĩ chắc hẳn tiểu thư Minah cũng sẽ không tức giận, phải không, tiểu thư Minah?”

Vừa hỏi, Yunho vừa nhìn Minah, ánh mắt như có ma lực khiến Kang Minah không thể tự chủ được mà gật đầu,

“Cũng không có việc gì. Hai anh cứ đi đi. Dù sao một lát nữa, em cũng có hẹn với bạn đi dạo phố.”

Vẫy vẫy tay, Kang Minah cố gắng tỏ ra mình khéo hiểu lòng người trước mặt hai người đàn ông xuất chúng.

“Vậy thì… Cung kính không bằng tuân lệnh rồi.”

Hôn mu bàn tay của Kang Minah, lườm Yunho một cái, Jaejoong đi ra phía cửa nhà hàng.

Chứng kiến hết thảy hành động của Jaejoong, Yunho không có bất kỳ điểm gì không vui, chỉ cười gật đầu với Kang Minah một cái, sau đó đuổi theo bước chân Jaejoong.

Vừa ra khỏi nhà hàng, thoát được ánh mắt của Kang Minah, khi tài xế giúp Jaejoong mở cửa xe, Yunho từ phía sau túm lấy cánh tay, đẩy cậu vào trong xe, ngay lập tức chính hắn cũng chui vào ngồi cạnh cậu.

Tài xế đóng cửa xe, ngồi vào ghế lái, thấy hai tay Yunho chống vào cửa xe, mà Kim Jaejoong đang bị hắn vây hãm trong vòng tay đó…


Chapter 18

…..
“Nếu như có thể chọn, cậu sẽ làm người tốt hay người xấu?”

Đó là lúc hắn cùng cậu ngồi nói chuyện, uống cà phê một cách hòa bình ở cùng một chỗ, hắn đã hỏi cậu như vậy.

“Này, cái này có thể chọn được sao?”

Cảm thấy câu hỏi của hắn khá thú vị, Jaejoong nở một nụ cười mỹ lệ.

“Đương nhiên có thể, chỉ cần cậu nghĩ, không có gì là không thể chọn.”

Hắn nhấc hộp sữa bò cùng hộp sữa tươi lên, nhẹ nhàng lắc lắc:

“Tựa như cà phê, thêm cái gì vào, cũng có thể chọn lựa đấy.”

“Vậy còn anh? Anh chọn làm người xấu hay người tốt?”

Nhếch lông mày, hai mắt Jaejoong không chút do dự nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Quan trọng sao?”

Từ chối cho ý kiến, Yunho tập trung vào cốc cà phê đen, nhẹ nhàng nở nụ cười.

“Đương nhiên, chỉ khi biết rõ anh là loại người gì, tôi mới có thể hiểu được. Mới có thể vạch được lớp ngụy trang của anh.”

Jaejoong nói mười phần vô cùng tự tin.

“Vậy theo cậu, tôi là loại người nào?”

Không muốn trả lời, hắn cười cười hỏi lại cậu. Vẻ mặt thu hút, con ngươi sáng long lanh không nói lên lời, càng khiến vẻ đẹp trai phong độ của hắn thêm chói mắt.

“Anh chọn cái gì cũng không liên quan đến tôi. Dù sao nhất định tôi sẽ bóc mẽ bản chất của anh, khiến nó lộ ra trước mặt tôi…”

Là lời thề hay chỉ là câu nói đùa, không cách nào phân biệt rõ ràng.

Nhìn cậu nở nụ cười, hắn cũng cười theo…
…..

Một đoạn đối thoại, đã bị lãng quên từ bao giờ, giờ phút này lại hiện rõ ràng trong trí óc của Yunho. Lúc đó, người ấy cũng chưa hoàn mỹ được như bây giờ, có hơi chút tái nhợt, nhưng hai mắt kia, vẫn tràn ngập một loại kiêu ngạo quen thuộc.

Yunho để tài xế mở xe, tài xế có chút do dự quay sang nhìn Jaejoong, Jaejoong gật đầu đồng ý, sau đó tài xế mới quay sang Yunho cười.

“Này, bộ quần áo không hề rẻ. Anh sao có thể cố ý để hầu bao của mình tốn không ít vậy?”

Dù đây là cùng Yunho diễn trò, Jaejoong cũng không ngốc đến mức bị hành động của Yunho lừa gạt.

Nếu không phải tính toán quá chuẩn, căn bản sẽ không chỉ vấy bẩn mỗi cái áo sơ mi trắng của cậu, mà sẽ làm dơ nhiều chỗ khác… Tạm thời nói là trùng hợp, Jaejoong nhận ra ngoài áo sơ mi, chẳng còn chỗ nào bị dây rượu trên người cậu.

“Vì sao lại đến đó?”

Tới gần Jaejoong, Yunho đem ánh mắt dán chặt lên người cậu.

“Vậy tại sao anh lại muốn cùng cô ta ăn cơm?”

Nắm cổ áo Yunho, Jaejoong nhìn thẳng vào mắt hắn:

“Bởi vì tôi nên trong tâm có chút bất an sao?”

“Tôi không thể đơn giản là cùng cô ta có hứng thú sao?”

Ngón tay đang để lên cửa xe, chạm lên môi Kim Jaejoong, ánh mắt Yunho không tự giác mà để lộ một chút ôn nhu.

“Anh không phải loại người này, nếu đối với cô ta có hứng thú, sẽ không mang cô ta đến nơi tôi hay qua khiến cô ta khó chịu, lại càng không để phát sinh chuyện kia…”

Cảm nhận xúc cảm quen thuộc trên đầu ngón tay của Yunho, Jaejoong cười cười:

“Jung Yunho, anh muốn làm gì?”

“Không phải đã nói sao, tôi đang giúp cậu…”

Dùng môi đang rảnh rỗi thay thế bàn tay, Yunho hôn nhẹ nhàng lên môi Jaejoong:

“Đây là cô gái đầu tiên của cậu, phải làm chút việc mới được.”

“Nếu như là làm tình, nếu không với phụ nữ, dù sao cũng không phải anh, tôi cũng sẽ cùng với người khác…”

Vừa nói được một nửa, từ môi truyền đến đau đớn, khiến Jaejoong không thể nói tiếp.

Yunho cắn vào môi dưới cậu, không để lại vết máu nhưng dấu răng thì rõ ràng, rất đau.

“Dục vọng sẽ làm hỏng thanh danh của cậu, cũng không phải là tôi dạy cậu. Đừng có lấy chuyện đó làm tôi tức giận.”

Nhìn chòng chọc Jaejoong, Yunho rõ ràng là đang cười, nhưng đáy mắt sắc bén kia, vẫn tinh tường nhìn thẳng vào Jaejoong.

Không cần nói, Jaejoong cũng cảm nhận được, hắn đang tức giận…

“Anh quá dễ tức giận rồi, Yunho. Như thế này tôi không nhận ra anh…”

Rủ mắt xuống, bộ dáng của Jaejoong khiến cho người khác muốn cưng yêu.

“Vì sao anh không thể thẳng thắn cho tôi biết, tột cùng, anh đang suy nghĩ cái gì? Giữa chúng ta, có cần phải lừa gạt, giấu giếm như thế không?”

Là muốn thổ lộ tâm tư đấy…

Cũng muốn để hắn được an ủi…

Nhưng đối với Kim Jaejoong mà nói, quá khứ của hắn quá nguy hiểm…

Từ trên người Kim Jaejoong lui ra, Yunho cười thất thanh. Nghe thấy tiếng cười, tài xế giật mình, nhìn vào trong gương. Tài xế chỉ nhìn thấy Yunho bỗng nhiên mở cửa xe, để cơ thể nhanh nhẹn lao ra ngoài chiếc xe đang chạy.

Tài xế hốt hoảng, vội vàng đạp phanh xe, Yunho dù không thực sự bị ngã xuống ngoài xe, lại khiến Jaejoong lao về phía trước theo quán tính, mạnh mẽ ôm lấy hắn, một cử động này, cũng khiến Yunho thở dài.

“Yên tâm đi, tôi sẽ không dùng tính mạng mình đùa giỡn đâu. Huống hồ, nếu ngã ra ngoài, ngày hôm sau sẽ được lên báo đấy.”

Đối với bọn phóng viên, Yunho biết rõ lòng dạ của họ.

Trừng mắt nhìn Yunho, Jaejoong thong thả buông lỏng tay, che giấu thần sắc lo lắng, quay mặt đi hừ một tiếng.

Jaejoong đương nhiên biết rõ Yunho vì sao làm chuyện nguy hiểm như thế. Không phải vì ai khác, chỉ nghĩ muốn biết, dùng cách này để ứng phó với người khác, chứ đối với cậu, hắn dùng không được.

Hắn sẽ giả vờ đáng thương chăng…?

“Tôi đâu khen anh là vì anh trốn tránh vấn đề, cùng thủ đoạn đùa giỡn…”
Jaejoong nhíu nhíu lông mày.

“Đây không phải thủ đoạn gì cả, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, đã đến shop quần áo.”

Nắm tay Jaejoong, mặc kệ cậu không nguyện ý, hắn trực tiếp kéo cậu xuống xe. Mím môi, Jaejoong bảo tài xế dừng xe chờ cậu, bước chân cố theo kịp Yunho, tiến vào bên trong shop, chủ của hàng nhìn Jaejoong cùng Yunho đồng thời xuất hiện, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không nói gì.

“Bạn của tôi cần thay một bộ quần áo.”

Yunho đơn giản nói một câu, đối phương cũng hiểu, gật đầu mỉm cười. Dẫn Yunho và Jaejoong đi vào một chỗ bí mật. Chỗ này được trang hoàng sang trọng, dành cho khách VIP, không dò hỏi quá mức, chủ shop cũng chỉ chuẩn bị trà cùng bánh ngọt hảo hạng, tựa như Yunho và Jaejoong là hai khách VIP của shop.

Những khách hàng khác cùng đang mua sắm trong shop hoàn toàn không được ưu ái bằng họ, nhưng những người khác còn có một nhân viên trợ giúp bên cạnh…

“Anh đã từng mang bao nhiêu người đến đây vậy?”

Ngó lấy bức tranh trên tường, kỳ thật Jaejoong không đặt tâm tư vào nó.

“Nếu như tôi nói cậu là người đầu tiên, cậu có tin không?”

Yunho bắt đầu lựa chọn quần áo.

“Vậy sao không có nhân viên tư vấn nhỉ?”

Dùng giấy quạt quạt cho mát, Jaejoong cười mà như không cười.

“Đây là thói quen của tôi, không ai có thể thay đổi lại quyết định của tôi, cho nên không cần người phục vụ.”

Yunho như ám chỉ điều gì đó, ánh mắt dừng lại trên người Jaejoong.

Như muốn ám chỉ cái gì đó…

Chuyển ánh mắt, Jaejoong không có gì để nói tiếp, lấy một miếng bánh người ta đã chuẩn bị, bỏ vào miệng, nhìn Yunho vẫn đang nhiệt tình lựa chọn quần áo, một người từ bên ngoài đem quần áo đẩy vào bên trong, một câu giới thiệu cũng không nói, liền lui ra ngoài.

Yunho tiến lên chọn lấy bộ đồ tây, đi đến bên cạnh Jaejoong, rất tự nhiên cởi áo khoác ngoài, tháo nút sơ mi, động tác gọn gàng, thuần thục. Cơ thể Jaejoong trắng nõn, ẩn hiện vài dấu hôn nhàn nhạt cũng không khiến hắn ngừng tay…

Cắn môi nhìn Yunho thay quần áo cho mình, không nói một câu nào, thậm chí hai má còn hơi ửng hồng, cho dù muốn né tránh, cũng không trốn thoát được con mắt của Yunho…

Lúc Yunho chỉnh sửa trang phục đang lộn xộn của Jaejoong, cậu nhìn hắn gần sát trong gang tấc, hô hấp phả lên mặt của đối phương, môi Yunho muốn chạm vào mặt cậu, thật sự lại không hôn lên.

Ngay sau đó, Kim Jaejoong không đủ khả năng chống đỡ, đã tựa vào lòng Yunho. Yunho ngồi lên ghế sô pha, vuốt ve Jaejoong đầy sủng nịch. Hắn nhẹ nhàng dùng tay xoa bóp sau gáy và tóc của Jaejoong, cậu chìm vào giấc ngủ.

Đúng lúc Yunho đang si mê nhìn Jaejoong ngủ, di động của cậu lại kêu réo. Hắn cầm điện thoại lên xem, lập tức ấn nút khóa máy.


“Thật là một con đàn bà phiền phức…”

No comments :