Chapter 21
“Cậu vừa đi,
bọn họ liền bắt đầu hành động.”
Đơn giản mở
miệng, Carr nhìn khuôn mặt Yunho vẫn bình tĩnh như trước, không cần hỏi cũng
hiểu, có lẽ việc này Yunho đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay.
“Thật là một
đám thiếu kiên nhẫn, khó trách không làm được việc lớn.” Khinh miệt xùy một
tiếng, Yunho không chút che giấu khinh thường của mình với “Bọn họ” trong lời
Carr.
“Sao lại nói
vậy, tốt xấu gì bọn họ cũng là anh em trên danh nghĩa của anh, tuy không cùng
họ cũng không cùng cha mẹ nhưng dù sao cũng đã từng sống cùng nhau.” Carr tự
đáy lòng nói.
Nở nụ cười,
Yunho chỉ vết sẹo nhàn nhạt trên mặt mình, mặc dù nếu không nhìn kỹ thì sẽ
không phát hiện nhưng Yunho so với người khác nhớ rất rõ, hắn sao lại bị
thương, là ai làm…
“Bọn họ đã
từng nghĩ đến việc giết tôi rồi, tôi còn phải chú trọng đến tình thân nữa sao?”
Khẽ xoa môi, đáy mắt Yunho lộ ra lạnh lùng. “Hãy chờ xem đi, xem là bọn họ
thắng tôi, hay là, tôi lấy được mạng của bọn họ…”
Nếu như dã
tâm đang mở rộng, hắn sẽ tìm biện pháp tiêu diệt ý niệm này, hắn biết phải nhổ
tận gốc từ thân thể đang có dã tâm đó, cho dù phải lấy mạng người đó, đều không
sao cả.
Trên đời này
không có điều gì có thể tin được, mềm lòng quá, sẽ khiến chính bản thân bị
thương, điều này, từ lúc hắn là cô nhi đã từng hưởng rồi.
Cảm giác khi
bị phản bội, cả đời khó có thể quên được…
Từ chối cho ý
kiến, mím môi, trước ân oán của Yunho cùng anh em của hắn, y không có quyền
nhúng tay vào, điều duy nhất có thể làm là sắp xếp mọi việc theo ý Yunho.
Mà điều này,
cũng là nguyên nhân y có thể ở bên Yunho.
Gặp Jung
Yunho, là điều ngoài ý muốn lớn nhất trong cuộc đời Carr.
Nếu không có
hắn, chỉ sợ y ngay cả sống cũng khó khăn.
Còn nhớ lần
đầu bọn họ gặp nhau, y đang bị một đám người đánh đập, khi đó, tuổi Yunho tuy
nhỏ hơn y những đã có một khí thế khiến người ta không thể không cúi đầu.
Hắn cứu y,
nói nếu y nguyện ý trở thành bạn của hắn, vậy y có thể sống sót, bằng không
phải trở về cuộc sống trước đây, tiếp tục chịu người đánh…
Làm người,
sao có khả năng không thức thời?
Đối với một
đứa trẻ mồ côi mà nói, đó là một cơ hội, bởi vậy, đương nhiên, y chọn đi theo
người trước mặt.
Ở bên người
Yunho, y là trợ thủ đắc lực nhất của hắn, cũng là người quen biết hắn lâu nhất.
Dù Yunho nói,
hắn cùng y là bạn bè, nhưng Carr so với ai khác còn hiểu rõ hơn, Jung Yunho từ
trước tới nay không cần bạn bè.
Bởi vì trong
thế giới của hắn, việc này không tồn tại.
Đổi bạn
giường liên tục, bước một bước là có người ngã xuống, ai cũng không biết, Jung
Yunho còn trẻ tuổi như vậy lại có lực lượng lớn đến mức nào.
Bởi vì, Jung
Yunho đã sớm giấu kín mọi thứ của mình.
Bức bách bản
thân không cần quan tâm, mới có thể, sống trong thế giới như vậy…
“Đúng rồi,
lúc về nước không phải cậu đã gọi cho Junsu sao, thế nào, gặp cậu ta chưa? Hay
là có người mới thì quên người cũ rồi?” Gọn gàng chuyển chủ đề, Carr không muốn
tiếp tục chủ đề đáng ghét kia.
Yunho nếu đã
có chủ ý, bàn luận nhiều nữa, chỉ khiến cho hắn mất hứng.
Carr không
ngốc đến mức đấy, lớn gan đi giật râu rồng ah…
“Cậu tốt nhất
là sửa lại lời mình vừa nói, Junsu từ trước tới nay không phải người cũ.” Nghe
thấy Carr nhắc tới Junsu, ý nghĩ giết chóc đột nhiên biến mất, quả thật, Yunho
đối với Junsu rất đặc biệt. “Tôi không thích cậu dùng giọng điệu kiểu này nói
về cậu ta.”
“Hay là dù
cậu ngủ với ai, đổi người liên tục thế nào, Junsu đối với cậu mà nói không
giống người bình thường.” Giảo hoạt nở nụ cười, Carr dò xét nhìn Yunho. “Thật
không hiểu nổi, đã thích cậu ta như vậy sao lúc trước lại để cậu ta đi, bởi vì
cậu ta nói phải đi sao?”
“Cậu ban đầu
đâu có bà tám đến vậy, từ lúc sang Mĩ đến giờ đột nhiên dong dài.” Trừng mắt
nhìn Carr, Yunho nói rõ không muốn trả lời y.
“Đây không
phải dài dòng, tôi chỉ là tò mò từ lâu thôi, lúc trước cậu với Junsu rốt cuộc
là như thế nào?” Vấn đề này, y thật sự đã sớm muốn hỏi, chỉ có điều sau khi
Junsu rời đi, Yunho cũng rất ít khi đề cập đến cậu ta, khiến cho y không có cơ
hội hỏi.
Thật vất vả
mới bắt được cơ hội, Carr đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tha, bằng không
nếu cứ tiếp tục ôm thắc mắc này, y sẽ sớm nội thương mà chết mất!
“Cậu ta nói
kết thúc, tôi đồng ý, chỉ đơn giản như vậy thôi.” Giọng điệu của Yunho rất nhẹ
nhàng nhưng lại không hời hợt, như thể sự việc chỉ đơn thuần như vậy.
Tuy lúc trước
hắn rất giật mình với quyết định của Junsu, nhưng hắn hiểu được, Junsu rất
thông minh, cho nên mới biết khi nào rời khỏi hắn thì tốt nhất, so với việc bị
hắn vứt bỏ, Junsu chỉ là lựa chọn bỏ hắn trước thôi…
“Nói như vậy,
là cậu bị đá sao? Thật không nhìn ra, Junsu có dũng khí như vậy nha… Bất quá,
cậu quay trở lại Hàn Quốc lại tìm cậu ta, muốn hợp lại sao?”
Cho dù đây
không phải phong cách làm việc của Yunho, nhưng Junsu đã không muốn Yunho rồi,
còn việc gì có thể xảy ra nữa!
“Yên tâm đi,
tôi không còn hứng thú nữa, huống chi bên người Junsu còn có một tên là Park
Yoochun, mà tôi cũng tìm được, thứ càng thú vị hơn…”
“Tôi không
phải món đồ chơi của anh!”
Giọng nói
mạnh mẽ bác bỏ lời Yunho khiến cho Yunho cùng Carr đồng thời quay đầu lại, chỉ
thấy Jaejoong mặc đồng phục lúc đến, ánh mắt giận dữ trừng Yunho.
“Sao không
ngủ thêm chút nữa, tôi còn tưởng cậu mệt mà?” Bỏ qua kinh ngạc của Carr, Yunho
cười đi về phía Jaejoong.
“Tôi nói, tôi
không phải Kim Junsu, không phải món đồ chơi của anh.” Lời nói của Jaejoong cho
thấy cậu đã nghe cuộc nói chuyện của Yunho cùng Carr.
“Tôi không
nói cậu, chỉ bảo cậu rất thú vị… Ít nhất là lúc trên giường.” Hai mắt tràn ngập
dục vọng nhìn Jaejoong, Yunho không thèm che giấu xung động muốn Jaejoong.
Liếc mắt nhìn
Carr đứng một bên, Jaejoong cố nén ý nghĩ muốn nện một đấm lên nụ cười kia của
Yunho, thân thể ẩn ẩn đâu khiến cậu không nhịu nổi nhíu lông mày, vượt qua
Yunho cùng Carr định chạy đi.
Mắt thấy
Jaejoong ngay cả phản bác cũng lười, Yunho vẫn theo bản năng bắt lấy tay
Jaejoong, nhìn khuôn mặt Jaejoong vẫn rất kiêu ngạo, nở nụ cười.
“Tôi tiễn
cậu?”
Hạ mắt, đôi
môi Jaejoong lộ ra một đường cong khiến cho Carr nhìn đến choáng váng.
Y không hề
biết, rõ ràng là đàn ông mà lúc cười, so với phụ nữ… Không, so với phụ nữ còn
quyến rõ hơn!
Lấy điện
thoại ra, ấn số, nụ cười của Jaejoong càng đậm thêm.
“Yoochun, là
tôi, có thể tới đón tôi không? Tôi chờ cậu.”
Cái này xem
như khiêu khích sao, Jaejoong?
Từ chối tôi,
lại trước mặt tôi gọi cho tên Park Yoochun kia…
Buông lỏng
tay, để Jaejoong trước mắt hắn đi ra khỏi phòng, Yunho đột nhiên bật cười.
Cười đến nước mắt cũng chảy ra.
Quả nhiên,
thật sự rất thú vị a…
“Yunho,
Yoochun mà cậu ta nói có phải…” Không phải như y nghĩ chứ?
“Người yêu
Junsu, Park Yoochun!”
Thu lại nụ
cười, ném lại một câu nói, Yunho xoay người rời đi đến phòng bếp lấy nước uống…
Chapter 22
Thật
sự tìm Yoochun sao?
Đương
nhiên chỉ là diễn kịch cho tên Jung Yunho kia xem thôi, vừa ấn gọi đã ấn kết
thúc luôn rồi.
Vì
cái gì ư, rất đơn giản.
Lúc
Jaejoong tỉnh lại thì nghe thấy Yunho cùng người xa lạ kia nói đến Junsu, không
thể phủ nhận, cậu không nên nghe lén, nhưng vừa nghe được một câu, cá tính của
cậu lại khiến cho cậu không thể không nghe tiếp.
Dám
lấy cậu so với người khác!
Cậu
là Kim Jaejoong, không phải người khác, càng không có hứng thú làm người khác,
không hiểu sao tức giận khiến cho cậu nảy ý chọc giận Yunho…
“Chết
tiệt…” Khẽ gắt lên, đi một đoạn đường, vốn eo đã nhức nay càng kháng nghị mãnh
liệt.
Tên
kia, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là tiết chế sao?
Lần
đầu khiến cho cậu bất tỉnh nằm trong phòng y tế, thậm chí còn phát sốt, ngay cả
lần thứ hai cũng không nhẹ nhàng chút nào…
“Mẹ
nó!”
Thở
ra một hơi, Jaejoong không thể không vẫy một chiếc taxi, nhưng chiếc dừng lại
trước mặt cậu lại là một chiếc xe vô cùng quen thuộc.
Mở
cửa xe ra, Junsu hất mặt ý bảo Jaejoong lên xe, Jaejoong cũng không có lý do cự
tuyệt, ngồi vào xe, nhìn bên mặt Junsu đang lái xe, đột nhiên, giọng điệu lúc
Yunho nói về Junsu hiện lên trong đầu cậu.
Junsu, từ trước tới nay
không phải người cũ…
Đây
có nghĩa là Jung Yunho cùng Kim Junsu vẫn còn giữ mối quan hệ như bọn họ sao?
Hay
là, còn sâu hơn nữa…
“Cậu
không nghe điện thoại của Yoochun khiến cho anh ấy vội muốn chết, anh ấy rất lo
lắng cậu đã xảy ra chuyện gì, đến trường không gặp cậu, cậu có muốn gọi điện
cho anh ấy không?” Đưa di động của mình cho Jaejoong, Junsu dùng Yoochun để mở
lời.
“Vì
sao phải gọi?” Không có ý nhận lấy điện thoại, Jaejoong chỉ nhìn thẳng phía
trước. “Tôi không phải báo cáo với cậu ta mọi nơi tôi đi, cậu ta hiểu rất rõ
tôi, không cần phải bày chuyện.”
Mím
môi, Junsu dường như đã biết trước câu trả lời của Jaejoong, để di động xuống,
tập trung lái.
Kỳ
thật, tuổi Junsu so với Jaejoong cũng không sai biệt lắm, tối đa chỉ lớn hơn
chừng hai ba tuổi thôi. Nhưng giống như Yoochun, bọn họ mang theo mình một câu
chuyện trong quá khứ, giống với, quá khứ của Jung Yunho.
Qua
lời Yoochun, Junsu đã từng có rất nhiều bạn trai, chỉ là gã không nói, riêng
mình Jung Yunho, Junsu chủ động nói rõ mọi chuyện với Yoochun.
Cậu
ta nói, lúc cậu khó khăn nhất, Yunho đã giúp cậu, cũng chỉ có mình Yunho, coi
cậu là người chứ không phải đối tượng phát tiết.
Cho
nên, khi Jaejoong biết là Junsu đưa ra đề nghị chia tay với Yunho, cậu không
hiểu chút nào.
Nếu
quả thật đúng như vậy, vì sao Junsu phải rời Jung Yunho?
Nếu
như địa vị trong lòng nhau đều đặc biệt, sao không ở bên nhau?
Nếu
như…
Giật
mình với những suy nghĩ đã vượt quá mức của mình, Jaejoong ngạc nhiên, nhíu
lông mày, trong mắt cậu xuất hiện sự phẫn nộ…
“Sao
cậu lại xuất hiện ở đây?” Nói lên nghi hoặc trong lòng, không phải Jaejoong đa
nghi, nhưng Jung Yunho ở trong một khu dân cư cao cấp, mà cậu biết, nhà Junsu
cách đây khá xa.
“Tìm
bạn.” Ngắn gọn trả lời Jaejoong, ánh mắt Junsu vẫn như trước.
“Là
Jung Yunho sao?” Nhướn lông mày, Jaejoong trực tiếp hỏi.
Như
đã sớm biết sẽ nghe thấy cái tên này từ miệng Jaejoong, Junsu không chấn động
nhiều, nhếch môi, nở nụ cười chứng minh Jaejoong đã đoán đúng.
“Anh
ta với cậu rất giống nhau, đúng không?” Đây là suy nghĩ của Junsu từ trước tới
nay, chưa bao giờ thay đổi.
“Cho
nên cậu muốn tôi gặp anh ta, để chúng tôi làm bạn bè?” Jaejoong nhớ rất rõ
ràng, lúc Junsu muốn giới thiệu cậu với Yunho, Jung Yunho tựa hồ đã mỉm cười.
Do
không biết hắn là ai, lại bị hắn trêu chọc, đến khi biết rõ, lại bị nét tương
tự ở hắn thu hút, khởi đầu của mọi việc, chính là Kim Junsu!
“Tôi
không nghĩ tới điều này, vì cậu và Yunho rất giống nhau, không làm bạn bè được
đâu.” Trên mặt Junsu thể hiện sự hiểu rõ. “Anh ta sẽ không bỏ qua cậu, cho tới
bây giờ không có người nào có thể chống lại anh ta, tôi biết rõ, anh ta sẽ cảm
thấy hứng thú với cậu.”
“Mục
đích của cậu là gì? Giúp Jung Yunho tìm thú vui?” Thanh âm thấp xuống, ngạo khí
từ trong xương tủy thúc giục khiến cho Jaejoong không để ý đến an toàn bắt lấy
tay lái, làm cho Junsu vội vàng dừng xe lại.
“Kim
Jaejoong, như vậy rất nguy hiểm, cậu có biết không, lái xe…” Lời nói của Junsu
biến mất trước ánh mắt lợi hại của Jaejoong.
“Tôi
không phải công cụ để cậu lấy lòng Yunho, muốn lấy lòng anh ta, sao còn hẹn hò
với Yoochun làm gì? Sao không chia tay với cậu ấy? Hay là cậu cho rằng ngoại
tình rất thú vị?
Ngữ
khí Jaejoong, kiêu ngạo giống hệt Yunho, càng khiến cho Junsu tin tưởng quyết
định của mình là đúng…
“Tôi
thật sự thích Yoochun mới hẹn hò với anh ấy, còn Yunho, tôi cùng anh ấy chỉ là
bạn bè, hơn nữa, anh ấy cũng sẽ không cho tôi tiến xa hơn.” Cho dù hẹn hò với
Yoochun, cậu vẫn không bước được vào tâm gã, nhưng ít nhất còn có thể ôm hi
vọng.
Nhưng
nếu đổi thành Yunho, Junsu ngay cả nghĩ cũng không dám.
Người
kia, cậu không có khả năng trói buộc được.
Nhìn
chằm chằm ánh mắt cô đơn của Junsu, Jaejoong không hiểu vì sao cậu lại cảm thấy
quan hệ Yunho và Junsu như thể rất gần gũi nhưng lại không cách nào tiến xa
được…
Giống,
cậu cùng Park Yoochun!
Kinh
ngạc cắn răng, Jaejoong cảm thấy rất bất ngờ với ý nghĩ của mình, ngược lại
Junsu lại cười nhẹ nhõm.
“Đã
hiểu rồi sao, tôi cùng Yunho, cậu cùng Yoochun, là hai phiên bản giống nhau, mà
tôi muốn biết, nếu cậu gặp Yunho thì sẽ như thế nào…” Vô luận cậu cùng Yoochun
sẽ như thế nào, Junsu vẫn muốn tìm ra bộ mặt chân thật của Yunho.
Mỗi
người đều có một bộ mặt chân thật, Junsu tin tưởng Yunho cũng có, chỉ có điều
trong thế giới của Yunho, điều đó là cấm kị.
Trừng
mắt nhìn nụ cười của Junsu, Jaejoong bỗng nhiên không hiểu được, cậu đến cùng
có nên tức giận với Junsu không.
Tuy
rằng cậu rất giận với việc Junsu làm, nhưng Jaejoong lại không cách nào bỏ qua
ngữ khí bi thương của Junsu.
Trầm
mặc một lúc, thở dài, Junsu thu lại những suy nghĩ rối loạn trong đầu, nhìn
Jaejoong như đang suy nghĩ điều gì, gọi điện thoại cho Yoochun, nói cho gã biết
Jaejoong hiện tại đang ở cùng cậu, gã không cần phải lo lắng.
“Đưa
Jaejoong về nhà hộ anh, anh sẽ đi gặp cậu ấy.” Yoochun từ đáy lòng nói: “Cảm ơn
em, Junsu.”
“Đừng
khách khí như vậy, đây là điều em phải làm mà.” Chỉ cần có thể để anh yên tâm,
Yoochun, em có thể làm rất nhiều điều. Junsu trong lòng nghĩ thầm.
Cúp
điện thoại, lúc Junsu đang khởi động xe, giọng nói nhàn nhạt của Jaejoong vang
lên…
“Nếu
Yoochun không yêu tôi, cậu còn muốn để tôi cùng Jung Yunho gặp nhau không?”
Kinh
ngạc quay đầu, nhìn vào đôi mắt đen như hiểu rõ mọi chuyện của Jaejoong, có một
số việc, không phải không biết, chỉ là không muốn nói ra…
Nếu
Yoochun không yêu, cậu sẽ làm việc này sao?
Đáp
án, đã sớm rõ ràng rồi…
Khác
biệt, chỉ ở hình thức cùng tình cảm mà thôi…
Nhấn
chân ga, Junsu đưa ra đáp án kiên định nhất.
“Không
liên quan đến Yoochun, cuối cùng thì Rồng sẽ có được Nghịch lân của riêng mình…”
Chapter 23
Đưa
Jaejoong về nhà, Junsu không rời đi ngay mà nhìn Jaejoong vào trong nhà mới gọi
điện thoại cho Yoochun, báo gã một tiếng.
Nghe
giọng nói tràn ngập cảm kích cùng yên lòng của Yoochun, tâm Junsu, thật sự rất
đau đớn, cho dù đã sớm biết địa vị của cậu cùng Jaejoong không thể đánh đồng,
vẫn cảm thấy khổ sở.
Vì
giúp Yoochun tìm Jaejoong, Junsu đặc biệt đi hỏi chỗ ở Yunho, đánh bạc với may
mắn của mình, đồng thời cũng đánh bạc với hiểu biết của mình về Yunho.
Từ
trước đến giờ, Yunho có một thói quen.
Không
để cho bạn giường đến nơi hắn ở, lúc hắn muốn, sẽ tìm bọn họ hoặc đi đến nơi
hắn đã sắp xếp.
Nhưng
Yunho lại thực sự đưa Jaejoong về nhà, đây có nghĩa là gì?
Junsu
không nghĩ thêm nữa, so với mọi người, cậu càng hiểu, có một số việc, đã rất rõ
ràng…
Đi
vào trong căn nhà cậu chán ghét, Jaejoong vừa mới đóng cửa lại liền gặp Yoochun
đang đợi cậu.
“Đã
đến rồi à, không đến trường học lại chạy đến nhà tôi làm gì?” Thái độ như cũ,
không nóng cũng không lạnh, Jaejoong đi đến gần Yoochun.
“Tôi
lo lắng cho cậu.” Bắt lấy tay Jaejoong, Yoochun theo trực giác sờ lên mặt cậu.
“Sắc mặt cậu không tốt, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ nhé?”
“Gặp
rồi, chỉ là có chút không thoải mái, uống thuốc là được rồi.” Giãy mãi không
thoát khỏi tay Yoochun, mắt Jaejoong đã ánh lên sự tức giận. “Thả tôi ra.”
Thuận
theo ý Jaejoong buông lỏng tay, Yoochun không nói gì, chỉ tùy ý để Jaejoong
ngồi xuống trước mặt gã.
“Để
cho Junsu đi tìm tôi là ý gì, chúng ta chỉ là bạn bè, đừng có nghĩ là cậu có
thể quản tôi.” Cậu chán ghét cảm giác bị người khác khống chế, rất mất tự do.
Sống đã đủ phiền toái rồi, nếu không có tự do, vậy không bằng chết đi cho xong.
“Tôi
không quản cậu, tôi chỉ là quan tâm…”
“Đó
là việc dư thừa, chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực, đừng có lấy lý do quan
tâm để mà trói buộc, tôi không là gì của cậu cả!” Cắt đứt Yoochun, Jaejoong tức
giận nói.
Nhìn
Jaejoong, Yoochun biết, cậu thật sự tức giận rồi.
Chỉ
có điều, Yoochun không đơn giản bỏ qua…
“Cậu
cùng Jung Yunho, là như thế nào?” Yoochun không thể nào quên được mấy lời đồn
gã nghe được từ học sinh trong trường, không nói chuyện gì khác, chỉ riêng việc
Jaejoong biến mất một đêm không về nhà rồi lại đi học với Yunho đủ để khiến
Yoochun không cách nào hiểu được.
Gã
rõ ràng muốn Yunho dừng tiếp cận Jaejoong…
Cho
dù Yunho không nghe, vậy Jaejoong thì sao?
Vì
sao Jaejoong, lại để cho Yunho tới gần cậu ấy như vậy?
Hay
chỉ đơn giản là, lên giường một lần?
“Tôi
nói, chuyện của tôi không cần cậu xen vào, Park Yoochun, cậu rảnh rỗi quá sao?”
Trừng mắt nhìn Yoochun, Jaejoong đứng dậy muốn lên phòng. “Cậu đi đi, tôi mệt
rồi.”
Vốn
định không nói nữa, nhưng lúc Yoochun ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu hôn rõ ràng
trên cổ Jaejoong, nhất thời không có cách nào khắc chế nộ khí, kéo tay Jaejoong
lại!
“Làm
gì vậy?” Muốn hất tay Yoochun ra nhưng lại không được, Jaejoong mím chặt môi.
“Vì
sao lại lên giường với Jung Yunho?” Hỏi trực tiếp, lý trí Yoochun giờ phút này
đã bị phẫn nộ chiếm cứ hoàn toàn. “Lúc đó cậu cùng hắn ta đã xảy ra chuyện gì,
vì sao cậu lại…”
“Tôi
nói việc của tôi không liên quan đến cậu, Park Yoochun, cậu quản nhiều quá,
vượt quá giới hạn rồi, cậu biết không?” Giọng nói lạnh băng, trong mắt Jaejoong
cũng nổi lên một chút tức giận.
“Vượt
quá giới hạn… Tôi chẳng lẽ chỉ có thể ở bên kia giới hạn, làm bạn bè thôi sao?”
Cắn răng, Yoochun thừa dịp Jaejoong không phòng bị, đè cậu xuống ghế sôpha,
trên mặt Yoochun lúc này đã phủ một tầng dục vọng.
“Thả
tôi ra, Park Yoochun, nếu không chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải!” Đây
không phải cảnh cáo, Jaejoong thật sự sẽ làm như vậy.
Liều
mạng giãy dụa, nếu như lúc bình thường, Jaejoong chắc chắn đã sớm dùng nắm đấm
đánh tỉnh Yoochun, nhưng hiện tại, toàn thân nhức nhối khiến cho khí lực của
cậu giảm, cho dù có vung nắm đấm cũng chẳng đau.
“Jung
Yunho đến cùng đã làm chuyện gì với cậu, Jaejoong…” Gầm nhẹ một tiếng, Yoochun
thô bạo giật đồng phục Jaejoong ra.
Ngay
lập tức, dấu hôn màu đỏ tràn ngập trên ngực trắng nõn của Jaejoong rơi vào mắt
Yoochun, màu đỏ tươi như vậy, không thể nào có từ mấy ngày trước…
“Anh
ta không làm gì tôi cả, chỉ là lên giường với tôi, khiến cho tôi cao trào mà
thôi, ngay cả chuyện này tôi cũng phải nói với cậu sao?” Giọng nói lạnh lùng,
Jaejoong bình tĩnh nói.
Nghe
giọng nói không cảm tình của Jaejoong, lửa giận đang dâng lên của Yoochun liền
bị dập tắt, muốn thu tay, lại bị Jaejoong nắm chặt.
“Cậu
cũng muốn lên giường với tôi sao? Tôi có thể cùng cậu một lần, bất quá, chúng
ta sẽ từ bạn bè trở thành kẻ thù.” Giống như cậu cùng Jung Yunho, một quan hệ
nguy hiểm nhưng hấp dẫn.
Lời
mời rất mê người,nhưng đến tai Yoochun lại thành châm chọc.
Không
phải gã không dám đụng vào Jaejoong, nhưng nếu như đụng vào, gã có dũng khí để
đối địch với Jaejoong không?
Tư
cách bạn bè cùng với kẻ thù, tuyệt đối là hai cực trái ngược nhau, nhưng lại bị
Jaejoong biến thành hai lựa chọn.
Chậm
rãi buông quần áo đang cầm trong tay, trong đầu Yoochun đột nhiên hiện ra lời
nói của Junsu trước khi đi tìm Jaejoong hộ gã ——
Anh quen Kim Jaejoong
lâu hơn em, nhưng em còn hiểu rõ cậu ấy hơn anh, Yoochun, bạn bè là vị trí xa
nhất mà cậu ấy dành cho anh rồi…
Junsu,
chỉ sợ em nói sai rồi.
Không
phải Jaejoong chỉ có thể cho anh vị trí như vậy, mà nah, chỉ có dũng khí dùng
vị trí như vậy ở bên cạnh cậu ấy…
Mất
tinh thần thở dài, cười khổ, đang lúc Yoochun đứng dậy định kéo Jaejoong lên,
từ một bên lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội!
“Sao
không tiếp tục, mất công chị đây không đi dạo phố mà ngồi xem hình ảnh đặc sắc
này, em trai ngoan của chị à, em cũng to gan quá đấy, ở ngay trong phòng khách
mà câu dẫn đàn ông, không sợ ba đuổi em ra khỏi nhà à?”
Cài
cúc quần áo, trừng mắt nhìn Kim Ji Jin, Jaejoong ngăn Yoochun mở miệng, đi đến
trước mặt cô ả, nở nụ cười mà không người phụ nữ nào sánh bằng.
“Ghen
tị sao? Chỉ sợ chị ngay cả khả năng câu dẫn người cũng không có mới về nhà sớm
như vậy, thế nào, lại bị thằng nào đá à?”
“Mày!”
Nụ cười trên mặt cứng lại, Kim Ji Jin tức giận tóm lấy cổ tay Jaejoong. “Tao bị
ai đá cũng không liên quan đến mày, nhưng mày đừng có làm bẩn cái nhà này, bằng
không lúc biến thành chó lang thang sẽ không có người nào nhặt mày về đâu.”
“Cái
này không cần chị lo lắng, chị chỉ cần quản lý tốt chính bản thân, đừng để mấy
thằng đàn ông khác đá là tốt lắm rồi.”
Hất
mạnh tay Kim Ji Jin đang nắm cổ tay cậu, Jaejoong ngay cả thay quần áo cũng
không có hứng, quay người muốn đi ra ngoài, Yoochun thấy thế cũng đi theo, nhìn
Jaejoong, Kim Ji Jin đứng sau liền hét lên:
“Con
hoang quả nhiên chỉ là con hoang, khó trách ba nói, mày không có tiền đồ đến
mức ba không muốn nhận mày!”
Cái
gọi là thân tình, quả nhiên là con dao đả thương người lợi hại nhất a…
Khóe
môi nhếch lên nụ cười khinh thường, Jaejoong ngay cả khí lực cãi lại cũng không
có, Yoochun đuổi theo, lo lắng nhìn cậu.
“Jaejoong,
cậu có muốn tôi…”
“Còn
là bạn bè không?” Nhìn chằm chằm Yoochun, ánh mắt Jaejoong thẳng thắn khiến
người ta không thể nào né tránh.
Có
thể không là bạn bè sao?
Yoochun
đang muốn đưa ra đáp án thì bỗng nhiên có vài tên đàn ông lạ mặt xông tới, một
người trong bọn chúng, Jaejoong liếc mắt liền nhận ra, lúc cậu đua xe với Yunho,
đó là người phụ trách tiền cá cược.
“Cuối
cùng cũng tìm được cậu rồi, Kim Jaejoong, đi thôi, kết thúc trận đấu của cậu
đi…”
Jaejoong
kiêu ngạo hất cằm lên, không chút sợ hãi…
Chapter 24
Bởi
vì không chịu cúi đầu, cho nên mới càng thú vị…
Carr
hoàn toàn không hiểu tại sao Yunho lại đi trêu chọc Jaejoong, cho dù cậu ta rất
đẹp nhưng sẽ không có người nào tự đâm vào phiền toái như thế.
Y
hiểu, Jaejoong gọi điện thoại cho Yoochun là đang khiêu khích Yunho, nói cho
hắn biết, cậu từ trước tới nay không phải người hắn có khả năng nắm giữ.
Đây
đã là vấn đề lớn, đừng nói chi, cậu ta tìm Park Yoochun, là người yêu của bạn
giường cũ của hắn.
Cái
này thật sự quá phức tạp rồi…
Rõ
ràng, Yunho nói Junsu biết tình cảm của Yoochun với Jaejoong, điều này càng làm
Carr khó hiểu, đã như vậy, sao lại ngồi nhìn mà không can thiệp?
Bỏ
mặc Yunho đi trêu chọc Jaejoong, lại để Jaejoong lôi Yoochun ra chọc tức Yunho…
Thậm
chí, ngay cả Yunho cũng ra vẻ không sao cả.
“Cậu
không biết như vậy chơi mới vui sao? Nhìn Kim Jaejoong tựa như tôi đang nhìn
chính bản thân mình.” Cười, Yunho thay quần áo, không hề để lo lắng của Carr
trong lòng.
“Nếu
như vậy, cậu nên cẩn thận, đừng vì cậu ta mà hại chết chính mình.” Carr tự đáy
lòng khuyên bảo.
“Tôi
không sợ chết thì sao?” Ném cho Carr một nụ cười khinh miệt, Yunho cầm chìa
khóa lên định đi ra ngoài, Carr đuổi theo phía sau, không quên hỏi hắn đi đâu.
“Đi
tìm chết!” Đáp án ngắn gọn, lại khiến Carr há hốc mồm.
Tuy
y biết rõ Yunho đôi khi rất đáng sợ, nhưng từ khi gặp người tên Kim Jaejoong
kia, dường như càng ngày càng tăng rồi…
Ngồi
trên xe Yunho, nhìn Yunho dùng tốc độ vượt trội mà chạy, nói không sợ thì đánh
giá Carr cao quá mức rồi, chỉ có điều hiểu biết về Yunho lại khiến Carr yên
tâm.
Yunho
nghịch lửa, cũng hiểu rõ lửa, cho dù lửa cháy đến thân, Yunho cũng sẽ có biện
pháp dập tắt…
Nhìn
cảnh vật biến hóa ngoài cửa sổ xe, Carr biết rõ Yunho muốn đi đâu, dù sao đó
cũng là nơi tụ tập đua xe lớn nhất Seoul ,
hơn nữa đây là chỗ mà y nói cho Yunho biết.
Chỉ
vì, muốn nổi lên bão tố với Kim Jaejoong.
Lặng
im nghe nhạc mà Yunho chọn, đang lúc Carr định nhắm mắt dưỡng thần, điện thoại
di động của y vang lên, vừa nghe, tin tức ở đầu bên kia lại khiến cho y mở to
mắt.
“Sao
vậy, có việc?” Khóe mắt liếc thấy biểu tình của Carr, Yunho rất tự nhiên hỏi
thăm.
“Cậu
với Kim Jaejoong thật là ăn ý, một người bị lôi đến, một người tự muốn đi.” Cất
điện thoại, Carr không khỏi lắc đầu. “Nếu như muốn cứu người, tăng tốc đi, bằng
không tôi không dám đảm bảo Kim Jaejoong có bị đánh chết hay không.”
Tuy
y không rõ chuyện giữa Jaejoong cùng Yunho ở đường đua xe, nhưng người phụ
trách tiền cá cược kia không phải nhân vật bình thường, huống chi đây là vụ làm
ăn lớn…
Nhíu
mày, không hỏi Carr đã xảy ra chuyện gì, Yunho chỉ đạp chân ga, tăng tốc độ vốn
đã cao lên tới cực hạn, ngay cả Carr cũng bất giác thắt chặt dây an toàn.
Cầu nguyện, mạng nhỏ của y có thể bình an đến nơi…
Bên
kia, đi cùng Jaejoong vào địa điểm đua xe quen thuộc, Yoochun nhìn một đám
người đã tụ tập từ sớm, kéo Jaejoong, định hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì
có một người đàn ông đi tới chỗ Jaejoong.
“Đã
lâu không gặp, Jaejoong, không nghĩ tới cậu cũng sẽ bị tôi tìm đến gây phiền
đúng không?” Mang theo ý cười, người đàn ông vươn tay vuốt nhẹ mặt Jaejoong.
“Chẳng
qua chỉ là một cuộc đua, anh chuyện bé xé ra to rồi.” Chán ghét lau nơi hắn
chạm vào, Jaejoong hoàn toàn không che giấu.
“Không
có cách nào, trận đấu của Kim Jaejoong cậu, tiền đặt cược rất lớn, tôi lại
không có hứng thú đền toàn bộ, đành phải phiền cậu tới đua lại với người của
tôi.” Tay vung một cái, mấy tên mang Jaejoong
tới liền vây quanh cậu. “Nếu cậu không chịu, gương mặt xinh đẹp của cậu có lẽ
phải chịu vài vết thương nho nhỏ mới xong việc.”
“Jaejoong,
đây rốt cuộc là chuyện gì?” Yoochun che trước mặt Jaejoong. “Lucas, nếu như
Jaejoong gây tổn thất cho anh, tôi thay cậu ấy đền, anh đừng gây phiền toái với
cậu ấy.”
Nhíu
mặt, Lucas giả bộ thở dài. “Nếu chỉ liên quan đến tiền thì còn dễ nói. Nhưng
những người đặt cược chỉ quan tâm kết quả, để giữ gìn danh tiếng của tôi, đành
phải ủy khuất đại thiếu gia Jaejoong của chúng ta rồi.”
Nhìn
Lucas lấy chìa khóa ra đưa tới trước mặt, Yoochun chủ động nói giúp Jaejoong,
lại bị Lucas coi như không nghe thấy, nhìn chăm chăm Jaejoong, muốn đáp án của
cậu.
Liếc
một vòng, trong mắt Jaejoong tràn ngập kiêu ngạo, đẩy Yoochun ra, trực tiếp
nghênh đón ánh mắt của Lucas.
“Tôi
không phải đàn em của anh, anh nói gì thì tôi phải làm cái đấy, tôi không muốn
đua thì không ai ép tôi được.” Ưỡn ngực, Jaejoong xoay người định chạy đi, lại
bị người ngăn cản.
“Đừng
có rượu mời không uống lại uống rượu phạt, cậu như thế thì không nhận được cái
gì tốt đẹp đâu, Jaejoong.” Lucas lắc lắc chìa khóa trong tay. “Thua cũng không
sao, chỉ cần đua lại cho tôi là được rồi.”
Cười
nhìn thẳng vào mắt Lucas, Jaejoong đi đến trước, không phải để tiếp nhận đề
nghị của hắn, mà vươn tay hất chìa khóa trong tay hắn đi.
Lúc
tiếng chìa khóa rơi xuống chạm vào đất vang lên, sắc mặt Lucas thay đổi, khẽ
gật đầu, mấy tên côn đồ liền xông tới đánh Jaejoong, Yoochun muốn giúp, nhưng
lại không ngăn cản được nhiều người đồng thời công kích.
Jaejoong
vừa đánh trả, vừa né tránh, nhưng vẫn tránh không được mà trúng vài đấm, mắt
thấy tình huống ngày càng bất lợi với cậu và Yoochun, Jaejoong căn bản không
nghĩ đến việc kêu cứu, bởi vì dù có kêu, cũng sẽ không có ai dám nhúng tay vào
chuyện của Lucas…
“Mẹ
mày! Chúng mày muốn tính sổ thì tìm tao, để Yoochun đi!” Dù đã trúng một đá,
Jaejoong vẫn rống lên.
Không
phải quan tâm đến an nguy của Yoochun, chỉ đơn giản là không muốn người khác
can thiệp quá nhiều vào chuyện của cậu, cho dù người đó là Park Yoochun cũng
vậy!
Nhếch
miệng, Lucas từ chối cho ý kiến, gật dầu ý bảo chuyển mục tiêu, toàn bộ những
tên đang đối phó với Yoochun liền chuyển sang Jaejoong, trong chốc lát bị nhiều
người vây đánh, Jaejoong dù cho ra sức ngăn cản cũng vẫn bị đánh ngã xuống.
Đang
lúc Yoochun cố chống thân thể đau nhức, định tới giúp Jaejoong thì Lucas đột
nhiên hét lên!
Đánh
đấm nhất thời ngừng lại, Jaejoong nhịn đau nhìn về phía Lucas, chỉ thấy một con
dao đặt trên gáy Lucas, mà Carr thì tiến lên nâng Jaejoong dậy.
“Carr,
đây là chuyện gì? Tên này là ai?” Lucas không thể động đậy nhịn không được lửa
giận mà gầm lên.
“Người
đua xe với Jaejoong, cũng là ông chủ mà tôi đã nói với cậu là không dễ chọc.”
Nhún vai, Carr giúp Jaejoong phủi bụi đất trên người.
Ông
chủ của Carr?
Trong
đầu hiện lên cái tên Carr từng nhắc đến, có chút mơ hồ, nhưng Lucas không quên,
Carr đã từng nói qua chuyện của Yunho…
“Cái
kia…”
“Mày
đánh Kim Jaejoong mấy đấm?” Giọng rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Yunho lại khiến
người ta phát lạnh.
“Anh
nghe em nói đã, em —— Ahhh —— Đau quá, mặt của tôi ——“
Lúc
Lucas bật ra tiếng kêu chói tai, trên mặt của hắn cũng xuất hiện vệt máu thật
dài, máu tuôn ra dính vào bên môi Yunho, vươn lưỡi liếm sạch hương bị này,
trong mắt Yunho càng thêm lạnh lùng.
“Tao
không nghe thấy mày nói cái gì, người của mày đánh cậu ấy bao nhiêu cái, tao
trả lại mày bấy nhiêu dao, rất công bằng đúng không? Dao tiếp theo, mày có muốn
đổi vị trí không? Miệng? Hay là cổ?” Lưỡi dao trượt trên cổ Lucas, không ngừng
ma sát, mãi đến khi đã cắt vào thịt của hắn…
“Jung
Yunho!”
Nghe
thấy Jaejoong gọi hắn, Yunho ngẩng đầu, trong mắt lộ ra sự nghi hoặc, hai người
trao đổi ánh mắt rất ăn ý, lại khiến cho Yunho nở nụ cười.
“Cảm
ơn Jaejoong đi, bằng không mạng của mày, tao đã lấy rồi!”
Dán
vào tai Lucas nói, nói xong, Yunho lại đâm mũi dao vào rồi buông tay, Lucas
cũng đau đến ôm tai kêu rên.
Nhìn
Lucas toàn thân đầy máu, Carr chỉ có thể thở dài, trả tiền cho đám người vừa
đánh Jaejoong, ý bảo bọn chúng dừng tay thuận tiện đưa Lucas đi bệnh viện, còn
Jaejoong lại đẩy tay Yoochun ra, lảo đảo rơi vào trong vòng tay Yunho.
Ôm
lấy cậu, Yunho nhìn chăm chăm Yoochun, không có ý định buông tay…
Chapter 25
Cùng
một gương mặt, bầu không khí nguy hiểm lại mang theo cảnh cáo, bao trùm quanh
bọn họ.
Sự
đáng sợ của Yunho, mặc dù đã sớm nghe Junsu nói qua, nhưng tận mắt nhìn thấy,
lại là một chuyện khác.
Là
người như thế nào, mới có thể không chút mềm lòng thương tổn người khác?
Người
như thế nào, mới có ánh mắt khát máu như vậy?
Để
cho tên kia tới gần Jaejoong, là điều mà Yoochun dù thế nào cũng không muốn, ra
sức ngăn cản nhưng hôm nay, người đẩy gã ra, lại là Jaejoong…
“Rất
rõ ràng rồi, Park Yoochun, Jaejoong không cần cậu.” Một câu nói đơn giản, qua
lời Yunho, lại có lực sát thương lớn đến như vậy.
Yoochun
nhìn chăm chăm Jaejoong, hi vọng có thể thấy ý phản đối lời Yunho. Nhưng
Jaejoong ngoài lạnh lùng ra cũng chỉ còn lạnh lùng.
Thậm
chí, nhíu lông mày, không chịu mở mắt…
“OK,
tôi đi trước, Jaejoong, có việc thì gọi cho tôi.” Tuy không cam lòng nhưng
Yoochun phải thừa nhận, giờ Jaejoong ở cùng Yunho sẽ an toàn.
Ít
nhất, đám người vừa rồi sẽ không tìm Jaejoong gây phiền toái nữa.
Nhìn
bóng lưng Yoochun rời đi, Carr vẫn đang trầm mặc cũng nhận ra có cái gì không
ổn, chẳng hạn như, Yoochun đối xử với Jaejoong rất đặc biệt…
Chỉ
sợ, đã không còn đơn thuần là bạn bè nữa rồi.
“Cậu
không sao chứ?” Cúi đầu nhìn khóe miệng mang theo vết máu nhàn nhạt, Yunho muốn
chạm vào, lại bị Jaejoong cự tuyệt.
Tránh
khỏi cái ôm của Yunho, Jaejoong không thèm nhìn hắn lấy một cái đã định đi, mắt
thấy có chuyện không ổn, Carr vội vàng ngăn cản cậu.
“Tránh
ra.” Lớn tiếng nói, đôi mắt xinh đẹp của Jaejoong trừng Carr, khí thế như vậy,
có chút tương tự với Yunho…
Khó
xử nhìn Yunho, Carr thật sự muốn làm theo lời cậu, nhưng y biết rõ, nếu không
giúp Yunho giữ người lại, khiến Yunho tức giận, y sẽ càng khổ sở.
Tiếp
tục mắt điếc tai ngơ đứng tại chỗ, Carr chắn trước mặt Jaejoong, Jaejoong cắn
răng định vượt qua Carr, lại bị Yunho lôi lại!
“Đau…”
Đột nhiên bị kéo khiến Jaejoong thốt lên, cơ thể vừa bị đánh đau nhức, khiến
Jaejoong nhíu lông mày không giãn ra được.
“Sao
cậu phải bướng bỉnh như vậy làm gì, mới có vài ngày, cậu đã khiến cho mình bị
thương khắp người thế này, cho dù không sợ chết cũng không có nghĩa cậu bất tử
đâu!” Không hiểu sao lại phấn nộ khiến cho tay Yunho đang giữ Jaejoong bất giác
dùng thêm lực.
“Buông
tay, chuyện của tôi tôi tự biết, không cần…”
“Không
cần tôi quản, đúng không?” Kéo Jaejoong lại gần, Yunho nhìn thẳng vào mắt của
cậu. “Muốn chết phải không? Tôi mang cậu đi, tôi với cậu cùng chết!”
Nói
xong, Yunho tóm lấy Jaejoong đi đến xe của hắn, Carr nghe vậy thấy không ổn,
muốn tiến lên cản Yunho, lại bị ánh mắt Yunho đuổi đi.
Đành
phải trơ mắt nhìn Jaejoong bị mang lên xe, bất lực không biết làm gì.
Dù
sao, y không có gan đi trêu chọc Yunho, người dám làm, chắc chỉ có Kim Jaejoong
đang lên xe với hắn thôi…
Không
cách nào chống lại lực tay của Yunho, Jaejoong chỉ có thể thuận theo ngồi vào
trong xe, tùy ý để Yunho khởi động, xe theo tốc độ tăng mà chấn động liên tục,
giống hệt ngày hôm ấy bọn họ đua xe, chỉ có điều, Yunho với Jaejoong đang ngồi
cùng xe.
Mím
môi, thấy Yunho tăng tốc lên mức cao nhất, kim đồng hồ ở ô vận tốc không ngừng chuyện
động ở mức ngoài cùng bên phải, chỉ nhìn cảnh vật ngoài cửa xe thôi, Jaejoong
có thể biết rõ Yunho đang đi với tốc độ nào.
Nhưng
cậu không ngăn cản hắn.
Mặc
cho Yunho khống chế tốc độ, đổi hướng liên tục trên đường, chiếc xe rung lên
từng đợt khiến người ta cảm nhận được sự điên cuồng của Yunho.
Mỉm
cười, mở cửa sổ xe, gió vụt đến như những lưỡi dao sắc bén cứa vào mặt, so với
bị đánh, Jaejoong lại thích cảm giác đau này hơn.
Thật
sự muốn chết sao?
Có
lẽ, có khả năng a…
Vươn
tay ra ngoài cửa sổ xe, mang theo ý cười, Jaejoong vươn cả người ra, gió từng
đợt thổi tới, làm rối tung mái tóc Jaejoong, tạo thành một vẻ đẹp kỳ lạ…
Kéo
áo Jaejoong lại, ánh mắt Yunho vẫn chuyên chú như trước, đối với hành vi nguy
hiểm của Jaejoong, Yunho không ngăn cản, chỉ đơn giản là dung túng…
Đột
nhiên, Jaejoong xoay người kéo tay Yunho, ảnh hưởng tới tay cầm vô lăng của
Yunho, khiến cho xe rung chuyển kịch liệt, đằng sau, rất nhiều xe đang bóp còi
liên tục, khiến cho Yunho bị ép đỗ xe vào một bên đường.
Im
lặng đưa mắt nhìn đối phương, Yunho chậm rãi nở nụ cười, vuốt môi Jaejoong, cơ
hồ đồng thời, Jaejoong từ trước tới nay kiêu ngạo mười phần lại rơi nước mắt.
Cậu
không quan tâm chết, từ trước tới nay vẫn vậy.
Bởi
vì không có người nào quan tâm cậu sống hay chết, lại càng không có người, sẽ
nhớ tới cậu.
Chỉ
có Jung Yunho nói sẽ cùng chết với cậu…
Lúc
cậu nhìn thấy Yunho vì cậu mà không hề có tình cảm tổn thương Lucas, không thể
phủ nhận, lần đầu tiên Jaejoong thấy sợ hãi.
Không
phải vì Yunho máu lạnh, mà àạ, lúc Yunho nhìn cậu, trong đôi mắt kia, có hình
ảnh của cậu tồn tại.
Đây
là lần đầu tiên, có người chính thức nhìn cậu, không phải qua loa hay kỳ vọng
lấy được thứ gì từ cậu, chỉ đơn giản là nhìn Kim Jaejoong…
Run
rẩy cảm nhận ngón tay Yunho trượt xuống cổ cậu, vuốt ve dấu hôn hắn lưu lại,
Jaejoong nhắm mắt lại, như ngầm đồng ý, đồng thời, cũng tháo xuống sự phòng bị
của mình.
Không
còn gai nhọn hoắt lợi hại, để Kim Jaejoong chân thật nhất, trần trụi hiện ra
trước mặt Yunho…
So
với lúc làm tình, Yunho cũng phát hiện, hắn tựa hồ đến gần Jaejoong hơn.
Không
chỉ riêng thân thể, mà còn cả, trái tim của cậu…
“Kim
Jaejoong, cậu có muốn trốn học vài ngày với tôi, đến một nơi này?”
Ngẩng
đầu, nhìn chằm chằm Yunho đưa ra lời mời, trong mắt tràn ngập khó hiểu, nhưng
vẫn bất giác gật đầu, sau đó bật cười.
“Anh
định ăn tôi sạch sẽ sao?” Jaejoong sẽ không ngốc đến mức không phát hiện dục
vọng dưới đáy mắt Yunho.
“Chết,
có rất nhiều cách, với tôi thì tôi thích chết trên giường để không bị quấy
rầy….” Vuốt ve dấu hôn trên cổ Jaejoong, dường như đã quên mất khiêu khích ban
nãy.
Hiểu
ám chỉ của Yunho, xoay mặt đi, Jaejoong cười so với những lần trước thật tự
nhiên mà rất đẹp.
“Tôi
vừa mới bị một đám người đánh, đừng nói với tôi, anh lại muốn làm xằng bậy
đấy.” Giọng điệu nhẹ nhàng lại, khiến cho Jaejoong tăng thêm vài phần mị hoặc.
Đầu
độc tâm người khác, đồng thời dụ dỗ, tâm Yunho…
“Yên
tâm đi, tôi đã nói tôi không mất hết nhân tính như vậy, chỉ bắt cóc cậu một
thời gian, đợi khi vết thương của cậu lành thôi…” Hôn lên sau tai Jaejoong, mắt
Yunho dần dần lộ ra độ ấm.
Yunho,
nếu như anh có cảm tình, tôi nghĩ, hẳn sẽ rất mê người đấy.
Sao
lại nói vậy?
Bởi
vì, nhiệt tình trong lòng anh, không ai chiếm được.
Lời
Junsu nói vang lên thật rõ ràng bên tai Jaejoong, Yunho có linh cảm của riêng
mình.
Nhiệt
tình trong lòng hắn, không phải ai cũng chiếm được, phải là người, có đủ tư
cách…
Kim
Jaejoong, cậu có thể ở bên một người mang trên mình tội ác tày trời như tôi
không?
Cậu
giống với tôi, là phần còn thiếu của tôi sao?
Nếu
có thể, hãy nói cho tôi biết, cậu có chấp nhận không…
No comments :
Post a Comment