Chapter 36
Ngọn
lửa trước mặt dần dần lan rộng, tiếng nổ mạnh không ngừng xông vào tai nhưng
lại không thèm để ý đến.
Khác
với những người đang la hét ầm ỹ, Yoochun chẳng những không kinh hoảng, ngược
lại nhìn chằm chằm vào ngọn lửa, để cho màu đỏ của lửa phản chiếu trong mắt gã,
nhuộm mắt gã thành một màu đỏ chói.
Cảnh
sát đã đến, vì không muốn sự việc trở nên phiền phức, Yoochun báo tên Kim Ri
Nam, mặc dù biết, như vậy có lẽ sẽ khiến Jaejoong sống không được khá giả gì,
nhưng ít nhất, có thể giữ được thanh danh của Jaejoong.
Bởi
vì gã hiểu, Kim Ri Nam cho dù không thương Jaejoong, cũng sẽ không cho phép
Jaejoong phá hư hình tượng của ông trong xã hội.
Điều
này, Yoochun đã đặt cược thắng.
Không
một tin tức nào được đăng lên báo, cảnh sát chỉ đơn giản ghi chép lại một chút,
dường như trên thế giới này không hề có một vụ cháy xe nào, tan thành mây khói.
Yoochun
muốn là người Jaejoong nhìn thấy đầu tiên khi tỉnh lại, cho nên đã đến bệnh
viện, nhưng trước lúc gặp được Jaejoong, có người, đã sớm đợi gã.
Không
trách cứ, không tức giận mắng mỏ, đi đến trước mặt Yoochun, Junsu chỉ đưa ly cà
phê đen trên tay cho Yoochun.
“Không
sao chứ?” Junsu dùng ba chữ kia mở đầu.
Không
phải hỏi vì sao gã lại làm việc này, cũng không hỏi vì sao gã lại ở đây, mà hỏi
gã, không sao chứ…
Cầm
lấy ly, Yoochun không lên tiếng, nhìn gã như vậy, Junsu nở nụ cười, có chút
đắng chát, nhưng vẫn là vẻ đáng yêu mà gã quen thuộc.
“Quan
tâm một người không phải như thế, Yoochun, anh biết rõ Jaejoong sẽ không yêu
anh, cậu ấy chỉ coi anh là bạn bè, làm những việc này, có nghĩa lý gì sao?”
“Cậu
ấy không thể có quan hệ với Jung Yunho.” Yoochun cố chấp chính là việc này.
“Nhưng
bọn họ đã có quan hệ rồi, hơn nữa hẳn anh đã nhìn ra, Jaejoong vì ngăn cản anh
mà dám lựa chọn thương tổn tới chính mình…”
“Kim
Junsu!” Quát bắt Junsu ngưng lại, Yoochun nhìn Junsu vẫn mỉm cười như cũ. “Em
hẳn so với người khác còn rõ ràng hơn mới đúng, người có quan hệ với Jung Yunho
đều không có kết cục tốt đẹp, anh sẽ không để Jaejoong biến thành như vậy.”
“Vậy
nếu đó là lựa chọn của Jaejoong thì sao?” Tựa như, cậu giúp Yunho ngăn tai nạn
vừa rồi, ai có thể bảo chứng, Jaejoong sẽ nghe lời gã?
“Anh
sẽ cố gắng ngăn cản, chỉ cần, em đừng có nhúng tay vào!” Lấy di động ra, trên
đó, là tin nhắn đã từng bị Junsu xóa.
Gã
đã biết!
Sau
lúc Lucas tìm đến gây phiền toái, bạn bè chơi với Jaejoong lúc trước nói cho gã
biết chuyện hôm đó, bao gồm cả tin nhắn này —— Ngày đó, người ở bên cạnh gã, có
cơ hội xóa tin nhắn này, chỉ có Junsu!
Rũ
mắt xuống, đối với ánh mắt như chất vấn của Yoochun, Junsu dùng im lặng để trả
lời, Yoochun bắt lấy bờ vai cậu, buộc cậu không thể không nhìn gã, dưới sự bức
bách như vậy, Junsu lần đầu tiên, nói ra tư tâm của mình.
“Em
biết rõ, người ở bên cạnh Yunho rất nguy hiểm, em đã trải qua, như anh nói, em
so với người khác còn rõ ràng hơn, bởi vì em yêu Yunho, cho nên càng hiểu rõ,
Yunho cần người như thế nào, ai có tư cách ở bên cạnh anh ta… Yoochun, em ghen
tị với Kim Jaejoong, cũng hâm mộ cậu ấy, tâm tình như vậy, anh hiểu không?”
Ngoại
trừ vì Jung Yunho, càng là vì Park Yoochun anh đó…
Bị
lời nói của Junsu làm cho lực ở tay giảm bớt, Yoochun nhìn kỹ nụ cười đau
thương của Junsu, tâm, mơ hồ nhói lên.
Kim
Junsu như vậy, từ lúc bọn họ bắt đầu mối quan hệ ăn ý này, gã gặp lần đầu tiên,
là khi bọn họ lần đầu tiên lên giường, Junsu cười nói cho gã biết, toàn bộ
những kinh nghiệm mà cậu có về việc này, đều từ…
“Junsu…”
Yoochun không biết, gã đến cùng nên làm như thế nào.
Gã
thầm nghĩ bảo vệ Jaejoong, không để Jaejoong đụng vào phiền toái mà gã không
muốn. Nhưng vì sao, khi Junsu cũng bị tổn thương, lòng của gã lại khó chịu.
Người
gã yêu, phải là Jaejoong mới đúng…
Như
thể nhìn thấu suy nghĩ của Yoochun, Junsu thở dài, không bắt buộc Yoochun phải
làm cái gì, chỉ là cầm tay gã, kéo tới phòng bệnh của Jaejoong.
“Lát
nữa nhìn thấy Jaejoong đừng quá kích động, trên người cậu ấy có không ít trầy
da cùng bầm tím, nhưng chỉ là bên ngoài, đại khái không có vấn đề gì.” Chuyển
chủ đề, ngữ khí của Junsu, khiến cho người khác nghe không ra tâm tình của cậu.
Bỗng
nhiên kéo Junsu dừng lại, quay đầu, cậu cùng Yoochun chăm chú nhìn nhau, Junsu
hôn lên môi Yoochun, hàm ý bên trong, Junsu không nói, nhưng Yoochun lại như
cảm thụ được.
Cậu
nói, anh không có việc gì là tốt rồi…
Nhíu
mày, không thèm nghĩ đến mấy việc dư thừa, đi trước mặt Junsu, gã hiện tại, chỉ
muốn tận mắt xác định Jaejoong không có việc gì…
Chỉ
là, lúc đẩy cửa phòng bệnh ra, cảnh đập vào mắt, lại khiến cho lửa giận xông
thẳng lên đầu Yoochun —— Yunho đang hơi cúi người sát vào Jaejoong, bộ dáng
kia, rõ ràng là đang chuẩn bị hôn Jaejoong.
Đang
định tiến lên nhưng Junsu nhanh hơn, kéo gã lại, nắm thật chặt, khiến cho
Yoochun dừng chân lại, tỉnh táo nhìn Jaejoong cùng Yunho.
“Cậu
đã đến rồi.” Người nói chính là Yunho, người hắn nhìn không phải Yoochun, mà là
Junsu.
“Trong
phòng bệnh mà làm việc này thì không được cho lắm, dù sao, trên người Kim
Jaejoong vẫn còn vết thương.” Hảo ý nhắc nhở, Junsu hi vọng hòa hoãn lại không
khí trong phòng bệnh.
“Yên
tâm đi, cậu ấy còn có sức đánh tôi mà, phải không, Jaejoong?” Thân mật gọi
Jaejoong nhưng hai mắt Yunho lại nhìn chằm chằm Yoochun.
Lườm
Yunho một cái, dùng khuỷu tay huých vào hắn, ánh mắt Jaejoong thủy chung ở trên
người Yoochun đang trầm mặc, sau đó, nở nụ cười yếu ớt.
“Tên
này có gây khó dễ cho cậu không?” Cho dù người bị thương là cậu, Jaejoong vẫn
có dự cảm, Yunho sẽ không từ bỏ ý đồ kia.
Dù
sao, chỉ cần ở đây, ai cũng đều hiểu rõ, người Yoochun hướng tới, là Jung
Yunho.
“Không
có, tôi với hắn không có tâm tình nói tới mấy việc kia, cậu có sao không?” Bỏ
qua ánh mắt hung ác của Yunho cùng sự lôi kéo của Junsu, Yoochun đến gần
Jaejoong, vươn tay lên vuốt mặt cậu. “Thực xin lỗi, ba cậu đến tìm cậu rồi à?”
Lời
vừa nói ra, không cần lời dư thừa, Jaejoong lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cậu
không trách Yoochun, ngược lại nở nụ cười với gã.
“Tôi
chịu được, quen tôi lâu như vậy còn không biết sao?” Như là tự giễu, Jaejoong
cười không thèm quan tâm. “Chút đau nhức ấy quan tâm làm gì, cậu thật đúng là
ngu xuẩn, sao lại lấy mạng mình ra đánh bạc với tên này làm gì? Không đáng
đâu.”
Nghe
nói như thế, Yoochun còn tưởng rằng Yunho sẽ khó chịu, quay mặt sang, lại thấy
Yunho cười tràn ngập tán thưởng, thậm chí, có chút không bình thường, quay lại
nhìn Jaejoong, phát hiện, khóe miệng Jaejoong tựa hồ cũng mơ hồ đnag cười…
Đây
là, ý gì?
Dường
như, có cái gì đó đang thay đổi…
Cảm
giác bất an khiến cho Yoochun cắn chặt răng, vung đấm, muốn tung vào mặt Yunho,
nhưng lúc này, chú ý của Yunho toàn bộ đặt trên người Jaejoong, hoàn toàn không
kịp né tránh, cuối cùng nắm đấm rơi xuống, đánh trúng một người, nhưng lại là
người khác!
“Junsu!”
Yunho ôm lấy Junsu đã thay hắn nhận một đấm.
“Tôi
không sao.” Dùng nụ cười nhã nhặn từ chối Yunho, mang theo đau đớn, Junsu nhìn
Yoochun. “Hết giận chưa? Nếu như còn chưa đủ, em vẫn còn chịu đựng được.”
Nhìn
chằm chằm Junsu đang chặn giữa gã và Yunho, Yoochun biết, Junsu đang dùng chính
bản thân mình giúp Yunho.
Xuất
phát từ tình cảm gì, Yoochun không muốn nghĩ, nhưng lòng của gã, lại như đang
bị nhéo mạnh.
“Cậu
cùng Jung Yunho, rốt cuộc là quan hệ gì?”
Ngay
lúc trong phòng đang ở cục diện giằng co, giọng nói của Jaejoong phá vỡ yên
lặng, ba người đồng thời nhìn về phía cậu, chỉ thấy Jaejoong nhìn Junsu, lặp
lại vấn đề vừa rồi của mình, lúc này, cậu trực tiếp nói rõ ràng!
“Kim
Junsu, quá khứ của cậu cùng Jung Yunho, hiện tại, đến cùng là tính toán cái
gì…”
Chapter 37
Nên
trả lời như thế nào, nên nói ra sao đây…
Jaejoong
cùng Junsu nhìn nhau, Yunho nhìn Junsu, Yoochun lại nhìn Jaejoong, bốn người,
ai cũng đang suy tư nên mở miệng như thế nào.
Jaejoong
không rõ, cậu vì sao lại hỏi điều này, nhưng cậu biết rõ, cậu nhất định muốn
biết rõ ràng quan hệ của Junsu cùng Yunho, không vì lý do gì cả, mà Yoochun
nhận ra đây là việc gã không muốn đối mặt nhất, muốn ngăn cản, rồi lại không
muốn để Jaejoong tức giận.
Chỉ
có Yunho, hoàn toàn trao quyền nói chuyện cho Junsu, để Junsu, lựa chọn điều
cậu muốn nói.
“Vì
sao lại hỏi như vậy? Cậu nên biết, tôi hiện tại đang hẹn hò với Yoochun.” Mặc
kệ có tình yêu hay không, đây vẫn là sự thật. “Nếu bảo cậu không tin tôi cùng
Yunho là bạn bè, tôi có thể hiểu được, nhưng Kim Jaejoong, cậu vì sao lại quan
tâm quan hệ của tôi cùng Yunho?”
Nếu
không quan tâm, sao phải hỏi điều này?
Nheo
mắt lại, dường như đang phân tích điều mà Junsu muốn dụ dỗ cậu nói ra, Jaejoong
nhếch môi, trừng mắt nhìn cậu ta.
“Cậu
đang nói với tôi là cậu sẽ không nói ra đúng không?”
Mỉm
cười lắc đầu, Junsu đến gần Yunho, khiến cho mắt Jaejoong nhìn thẳng vào Yunho,
ánh mắt kia, lại khiến Jaejoong vô ý thức cắn chặt răng, thiếu chút nữa muốn
quay mặt đi…
“Coi
như là một cuộc trao đổi đi, cậu nói cho tôi biết lý do muốn hỏi, tôi liền nói
cho cậu biết quan hệ của tôi.” Thấy ý cười trong mắt Yunho, Junsu cười càng
sâu. “Một đổi một, công bằng không?”
“Tôi
không hề biết rằng cậu cũng nói chuyện công bằng đấy!” Vươn tay, nắm chặt góc
áo Junsu, Jaejoong cố nhịn đau, kéo Junsu lại chỗ mình.
“Jaejoong!”
Yoochun quát lên muốn Jaejoong ngừng lại, lại bị ánh mắt của cậu chặn họng.
Junsu
bước chân bất ổn ngã vào trước giường của Jaejoong, vội dùng tay chống đỡ thân
thể, ngẩng đầu, vừa vặn đón ánh mắt của Jaejoong.
“Cậu
nói, tôi cùng Jung Yunho rất giống nhau, vậy cậu phải biết, thứ tôi muốn, nhất
định sẽ nghĩ cách đoạt bằng được!”
“Tôi
biết rõ, cho nên, nói cho tôi biết nguyên nhân đi, vì sao cậu lại quan tâm quan
hệ của tôi cùng Yunho?” Là giúp mình hay giúp Yunho, kỳ thật, ngay cả Junsu
cũng không biết.
Nhưng,
cậu muốn nghe lời từ tận đáy lòng của Jaejoong, Yunho cùng Yoochun cũng vậy…
Đưa
mắt nhìn khuôn mặt tươi cười đáng yêu của Junsu, Jaejoong nắm chặt cổ áo cậu,
Junsu chạm tay vào nắm đấm của Jaejoong, ánh mắt chạy trốn, hai người đều đang
kiên trì chờ đợi câu trả lời.
“Junsu,
em đừng ồn ào nữa, trên người Jaejoong còn vết thương.” Không cách nào ngăn cản
Jaejoong, Yoochun chỉ có thể cầu tình Junsu.
Nở
nụ cười với Yoochun, Junsu đương nhiên hiểu rõ Yoochun ngoại trừ muốn bảo hộ
Jaejoong ra, còn muốn trốn tránh điều gì đó. Nhưng Junsu không cúi đầu, ngược
lại như bức bách lại gần Jaejoong.
“Một
câu, nói cho tôi biết, đối với cậu mà nói, Yunho là cái gì, rất đơn giản phải
không?”
“Cậu
đang giúp tên Jung Yunho kia sao?” Jaejoong không thể không nhìn thấy trong mắt
Yunho đầy ý cười cùng với tò mò.
Quá
mức rõ ràng rồi, cậu không bị mù…
“Tôi
không thể hiếu kỳ sao?” Nở nụ cười vô hại, Junsu rũ mắt. “Dù sao, không có ai
lại không vì lý do gì mà lấy mạng mình ra để cứu một người khác.”
Yunho
không hỏi vậy Junsu thay hắn hỏi, sự ăn ý này ở đâu ra?
Bọn
họ như vậy, thật sự không có quan hệ gì?
Kim
Junsu, đến tốt cùng là gặp Jung Yunho như thế nào…
Chậm
rãi buông lỏng tay Junsu, Jaejoong nở nụ cười, nhìn Yunho, tràn đầy phức tạp.
“Xem
ra, cậu so với Jung Yunho còn khó ứng phó hơn, nếu như tôi nói với cậu, tôi vì
Yoochun mới làm như vậy, cậu tin sao?” Người cậu hỏi là ai, ngay cả Jaejoong
cũng thấy hồ đồ rồi.
“Tôi
rất muốn tin tưởng, nhưng mà, ngay cả chính cậu cũng không tin, tôi nói tin thì
chẳng phải là đang nói dối sao? Chúng tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Vỗ vỗ cổ áo bị nắm chặt, Junsu kéo Yoochun đang định kiểm tra Jaejoong, đi ra
ngoài.
Muốn
bỏ tay Junsu ra, nhưng dưới ánh mắt của Junsu, Yoochun bỏ ý định, chỉ có thể
đuổi theo bước chân của cậu…
Cười
yếu ớt, Yunho giúp Jaejoong rót một cốc nước, lúc đưa cho cậu, ánh mắt Jaejoong
nhìn Yunho, khiến cho nụ cười cuối cùng của hắn biến mất!
“Tôi
là vì Jung Yunho mới làm chuyện ngu xuẩn kia, tôi đích thật không muốn Jung
Yunho gặp chuyện không may, cho nên, cậu đang muốn ép tôi thừa nhận, tôi có cảm
giác với Jung Yunho sao?”
Giọng
điệu lãnh đạm kiêu ngạo xuyên thấu trong không khí, trước lúc Junsu cùng
Yoochun bước ra ngoài liền bật ra khỏi miệng Jaejoong, Yoochun kinh ngạc nắm
chặt tay Junsu, đau nhức này, lại khiến cho Junsu quay đầu lại bật cười.
“Cậu
muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào, nhưng để cho thấy tôi giữ lời
hứa, tôi sẽ nói cho cậu biết, hết thảy về tôi cùng Yunho, lúc cậu đã xuất viện,
còn hiện tại…” Liếc mắt nhìn Yunho đang cười, trong mắt Junsu đột nhiên có cô
đơn không thể che giấu. “Tôi cùng Yunho chỉ là bạn bè, dù cậu nhìn thấy gì, đều
không thay đổi được chuyện này, bạn bè sẽ chỉ là bạn bè, sẽ không có gì hơn…”
Những
thứ khác, đã sớm trở thành quá khứ.
Cho
dù nhắc lại, cũng không nên ôm bất cứ hy vọng cùng chờ đợi gì, cậu cùng Yunho,
đều hiểu đạo lý này.
Cũng
bởi vậy, bọn họ, đều động tâm với một người khác…
Im
lặng thỉnh cầu Yoochun rời đi cùng cậu, Junsu cảm nhận được, Yoochun đến tột
cùng có bao nhiêu phẫn nộ, nhưng gã không thể bùng nổ ở chỗ này, ít nhất, không
thể làm thế trước mặt Yunho…
Mắt
thấy Junsu kéo Yoochun đi, đóng cửa lại, trong phòng liền im lặng, ánh mắt hai
người giao nhau, có chút ngột ngạt, nhưng, Yunho lại nở nụ cười.
“Cậu
thích tôi?” Yunho hỏi thẳng..
“Tôi
không nói như vậy.” Quay mặt đi chỗ khác, Jaejoong hất cốc nước Yunho cầm, tùy
ý để cốc thủy tinh rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh.
“Vậy
cái cậu gọi là có cảm giác, là cái gì?” Giẫm nát mảnh thủy tinh vỡ cùng nước
trên sàn, Yunho giữ chặt lấy Jaejoong. “Tai tôi không có vấn đề gì cả.”
“Vậy
thì sao? Ai nói có cảm giác thì nhất định là thích, tôi không thể chán ghét anh
sao?” Tránh khỏi tay Yunho, Jaejoong không có chỗ nào trốn chỉ có thể kéo chăn
lên phủ kín người. “Tôi mệt, cút ra ngoài!”
“Cái
này chính là trốn tránh sao?” Bật cười, cách lớp chăn, Yunho lại gần Jaejoong
ác liệt hỏi.
“Cút
ra ngoài!” Thanh âm rầu rĩ truyền ra khỏi chăn, Jaejoong tuyệt không muốn trả
lời Yunho.
Thật
sự cút sao?
Bằng
không thì, đang làm gì vậy…
Bao
mình trong chăn, yên tĩnh bên tai khiến Jaejoong cho rằng Yunho đã bỏ đi, người
trong chăn đột nhiên bị kéo ra, trong lúc kinh ngạc, môi Yunho đã mãnh liệt hôn
cậu.
Jaejoong
muốn phản kháng, vết thương đang được băng bó lại bì Yunho đè xuống mà đau đớn
đến nhíu mày, chỉ có thể để yên cho Yunho hôn, mà ngay cả hạ thân cũng bị lòng
bàn tay Yunho nắm giữ.
“Uhm…”
Bật ra tiếng rên rỉ, trong lúc hôn, Jaejoong cố ngăn Yunho lại, nhưng ngón tay
Yunho lại mang đến khoái cảm cho cậu, khiến cậu dần dần giảm bớt lực phản
kháng.
“Đây
cũng là cảm giác… Thích không…” Mút nhẹ khóe mắt, vành tai Jaejoong, ngữ khí
Yunho tràn đầy hấp dẫn.
“Buông
ra… Ah…” Jaejoong muốn ngăn cản Yunho, nhưng vừa dùng lực, miệng vết thương
chưa lành lại thấy đau, so với việc đấm Yunho một cú, đẩy hắn ra tựa hồ càng
thêm khó khăn.
“Chỉ
cần cậu nói cho tôi biết cậu có thích hay không, tôi sẽ nghe lời cậu…” Nói hắn
quá phận cũng được, nói hắn xấu xa đê tiện cũng được, hắn chỉ muốn nghe
Jaejoong tự nói.
Hắn
không tin bất luận kẻ nào, nhưng lúc này, hắn lại muốn tin tưởng Jaejoong…
“Không
muốn… Uhm…” Cảm giác ngón tay Yunho xoa bóp từ gốc đến lối vào phân thân,
Jaejoong không ngừng giãy dụa, ngược lại càng khiến đầu ngón tay Yunho tiến gần
hơn.
Trong
lúc ma sát, Jaejoong chỉ cảm thấy toàn thân bốc hỏa, trong mắt Yunho cũng tràn
đầy khát vọng muốn cậu ──
“Đã
đến giờ thay băng, cậu Kim… Thật có lỗi, quấy rầy!”
Đẩy
một xe nhỏ đầy thuốc, y tá đẩy cửa định đi vào, ngay lập tức, phát hiện trong
phòng đang tiến hành “Chính sự”, nói xin lỗi, cả mặt đỏ ửng chạy ra ngoài, ngay
cả xe đẩy cũng vứt lại phòng.
Vậy
Jaejoong cùng Yunho thì sao?
Ngừng
động tác lại, xấu hổ và giận dữ khiến cho Jaejoong ngay lập tức khôi phục lý
trí, dùng đầu khối huých Yunho, lại kéo chăn trùm lên người, lần này, cậu cuộn
tròn người lại, không cho Yunho cơ hội kéo chăn ra…
“Làm
một nửa thì cậu sẽ rất khổ sở đấy, Jaejoong, tôi giúp cậu…”
“Cút
ra ngoài!”
Sau
ba chữ Jaejoong rống lên từ trong chăn, tiếng cười của Yunho cũng truyền khắp
phòng bệnh.
Có
thứ gì đó, tựa hồ đang nảy mầm.
Jung
Yunho cùng Junsu là bạn bè, vậy bọn họ thì sao?
Còn
là kẻ thù sao?
Hay
là, một thứ gì đó…
Yunho
cười xoa mắt, mà Jaejoong đang buồn bực chui trong chăn có thể tinh tường cảm
nhận được, trong lòng cậu, đã mơ hồ thay đổi…
Chapter 38
Không
gian yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên.
Thỉnh
thoảng khi loa truyền đến tiếng reo, động tác sẽ dừng lại thoáng chốc nhưng
ngay lập tức lại trong trẻo vang lên, quanh quẩn trong gian phòng không nhỏ.
Ngồi
trong văn phòng hội học sinh làm việc, mắt Han Kyung nhìn chằm chằm màn hình
máy tính, không nói lời nào nhưng tai vẫn chú ý mọi tiếng động, lúc có người gõ
cửa, anh sẽ trả lời ngay.
Đây
là bổn phận cùng trách nhiệm của anh, mọi việc đã vô cùng quen thuộc…
“Phó
hội trưởng, anh có nghe nói chuyện kia không?” Học sinh đưa tài liệu đến tò mò
hỏi.
“Chuyện
gì?” Bận bịu nhập số liệu, Han Kyung ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
“Chuyện
của hội trưởng cùng học sinh mới chuyển trường đến ấy, mọi người đều nói lúc
hội trưởng không đi học là ở cùng cậu ta, hiện tại còn lan truyền, hội trưởng
đã sớm hẹn hò với cậu ta rồi.”
“Vậy
thì sao?” Duy trì lạnh lùng, Han Kyung không gấp không vội hỏi.
“Nên
muốn hỏi anh, đây có phải thật không a? Nghe nói, học sinh mới chuyển trường
đến kia cũng hay đến văn phòng hội học sinh tìm hội trưởng…”
“Nghe
mọi người buôn chuyện, tai các cậu không mệt sao?” Hoàn thành tư liệu giao cho
học sinh, Han Kyung cười với cậu ta, “Đi nói với những người thích buôn chuyện
kia, tôi chưa từng thấy học sinh mới chuyển trường đến nơi này, huống hồ,
Jaejoong cũng không hẹn hò với cậu ta.”
Ít
nhất, anh chưa từng nghe Jaejoong thừa nhận…
Nhìn
học sinh khi nhận tư liệu trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận, hậm hực rời đi, Han
Kyung tuyệt không muốn an ủi hay làm sáng tỏ điều gì, dù sao, những việc kia
đều dư thừa.
Jaejoong
vốn không quan tâm người khác nói cậu ấy thế nào, không phải sao…
Tiếng
cửa bị mở ra, xoay ghế lại, Han Kyung nhìn bóng dáng không mời mà tối, hai tay
khoanh trước ngực, nở nụ cười, dường như đã sớm biết người kia sẽ tới.
“Cậu
là định lại đây khiến cậu ấy phát bực sao?” Han Kyung cũng không quên chuyện
xảy ra mấy ngày nay.
“Tôi
là tới quan tâm cậu ấy, thương thế của cậu ấy vẫn chưa khỏi.” Tuy chỉ là vết
thương nhỏ lại trở thành lý do báo danh mỗi ngày của Yunho.
“Nói
thật dễ nghe, vấn đề là, Jaejoong nói cậu ấy không cần sự quan tâm của cậu, nếu
cậu đến thì nhờ tôi đuổi cậu về, cậu nói, tôi nên làm thế nào đây?” Đẩy kính
trên sống mũi, trong mắt Han Kyung tràn ngập vui vẻ. “Nơi này không phải chỗ
học sinh bình thường nói tới là có thể tới.”
“Anh
định đuổi người?” Nhìn anh, khóe miệng Yunho trần ngập tự tin.
“Tôi
thật muốn làm vậy, nhưng tôi hẳn đánh không lại cậu.” Han Kyung chậm rãi đặt
hai tay lên gối. “Huống chi, tôi không có mấy cái mạng để đi chọc giận cậu,
đúng không, Kwon Yunho?”
Nghe
Han Kyung dùng dòng họ mà hắn cũng không xa lạ gì, Yunho cũng không cảm thấy
ngoài ý muốn, dù sao, lúc trước, người giúp Jaejoong điều tra hắn chính là Han
Kyung, cho dù Jaejoong không đọc tư liệu cũng không có nghĩa là Han Kyung không
đọc.
“Tôi
họ Jung, cái họ kia không thuộc về tôi.” Ngữ khí lãnh đạm nói rõ sự phân biệt
của Yunho.
Hắn
không chế gia tộc kia, lại không nói rằng hắn sẽ mang họ đó, đối với Yunho mà
nói, chỉ có họ Jung mà mẹ cho hắn, mới là họ duy nhất mà hắn thừa nhận.
Đi
qua Han Kyung, trong văn phòng còn có một phòng nho nhỏ, đó là không gian riêng
cho hội trưởng hội học sinh, không ai ngăn cản hắn, Han Kyung chỉ là trì hoãn
thời gian của hắn.
Tuy
rằng Han Kyung dù thế nào cũng không muốn gặp người như Jung Yunho ở trường
học, thậm chí, hắn lại còn có quan hệ với Jaejoong…
“Cút
ra ngoài! Mẹ nó, Han Kyung, tôi không phải nhờ anh giúp tôi ngăn cản anh ta
sao?” Nổi giận đùng đùng vọt ra khỏi phòng, một tay còn nắm chặt cổ áo đã bị
mở.
“Tôi
có ah, nhưng cậu ta không để ý tới tôi, hơn nữa tôi không muốn tự dưng lại ăn
đấm của cậu ta.” Trong mắt Han Kyung đầy trêu chọc, “Xem ra, Jung Yunho so với
báo thức điện thoại di động của cậu còn hữu dụng hơn đúng không?”
Trừng
mắt nhìn Han Kyung, Jaejoong đương nhiên biết rõ anh ám chỉ cái gì, từ lúc cậu
ra viện về trường đi học đến nay, không nói trong trường học đã có cả đống lời
đồn, Yunho lại đến hội học sinh tìm Jaejoong rất nhiều lần, đủ khiến cho Han
Kyung xem hài kịch đến chán chê.
Bởi
vì, đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy Jaejoong vì một người mà cảm xúc chấn
động đến như vậy, thậm chí…
Ánh
mắt dừng lại ở hai gò má đỏ ửng của Jaejoong, cùng đôi mắt sâu thăm thẳm, Han
Kyung chưa từng nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt Jaejoong, mặc kệ
Yunho có biết hay không, Kim Jaejoong như vậy đại biểu hàm ý, Jaejoong đang
hoàn toàn vì hắn, mà thay đổi…
“Anh
cười tôi sao?” Nheo mắt lại trừng Han Kyung, Jaejoong để lộ toàn bộ phẫn nộ
trên gương mặt.
“Tôi
nào dám, cho dù có người cười cậu cũng chỉ dám làm sau lưng mà thôi.” Chỉ Yunho
nhởn nhơ đứng gần đó, Han Kyung vô tình đổ toàn bộ trách nhiệm cho hắn. “Trong
trường học đã có lời đồn nói cậu cùng cậu ta hẹn hò, không giải thích chỉ sợ sẽ
hỏng bét.”
“Hỏng
bét đến mức nào? Như vậy càng tốt, không ai đụng vào cậu ấy.” Tự nhiên ôm eo
Jaejoong, ngăn cản cú đấm của cậu, Yunho hôn lên cổ cậu. “Cậu tỉnh thật không
đúng lúc, để tôi tiếp tục thêm một lát nữa có phải tốt hơn không?”
“Tốt
cái đầu cậu, thả tôi ra!” Thoát khỏi ôm ấp của Yunho, Jaejoong cài lại cúc áo
đồng phục, kiêu ngạo nhìn Yunho. “Muốn chơi thì đi tìm Kim Junsu, đừng đến làm
phiền tôi.”
Nhìn
bóng lưng Jaejoong rời khỏi văn phòng, tựa vào bàn Han Kyung, Yunho nhẹ nhàng
thở dài một hơi, thu lại nụ cười, Yunho rất bất lực với tính cố chấp của
Jaejoong.
“Cậu
ấy thật đúng là đa nghi, sao vẫn không tin tôi cùng Junsu thật sự chỉ là bạn
bè…”
“Giống
trong thế giới của cậu thôi, hai chữ tin tưởng không hề tồn tại.”
Chuyển
mắt, Yunho cùng Han Kyung nhìn nhau, bầu không khí có chút quỷ dị, hạ người,
Yunho tới gần Han Kyung, cười, tuyệt không sợ bị Han Kyung nhìn thấu mình.
“Nếu
như cậu ấy tin tưởng tôi, tôi sẽ cho cậu ấy biết, điều đó rất đáng giá…”
Đáng
giá sao?
Vậy
phải để Jaejoong thử mới biết được…
Đè
nén tức giận, Jaejoong xuyên thẳng qua sân trường quen thuộc, đối với học sinh
bên cạnh đang xì xào bàn tán, Jaejoong phức tạp nhíu mày rồi đi thẳng vào phòng
học, ai ngờ vừa mới vào liền đụng phải thầy giáo của cậu!
Đau
đớn lần trước bị đánh lại hiện lên, thầy giáo cứng người, đối với con trai của
chủ tịch không ai dám gây sự, mặc sù chủ nhiệm đã ý tứ nhắc nhở cảnh cáo của
cậu ta cùng Jung Yunho, nhưng thấy cậu ta, thầy giáo vẫn không phục.
Đúng
vậy, nói với ba cậu ta là không đúng, nhưng ông tốt xấu gì cũng là thầy giáo,
cậu ta lại dám đánh ông, còn bao che cho tên nhóc Jung Yunho kia, khiến cho ông
mất mặt trước các học sinh khác, nghĩ đến đây liền khiến ông khó chịu.
May
mắn, hiện tại có cơ hội này để ông trả thù…
“Có
chuyện gì sao, thầy giáo?” Hất cằm, Jaejoong tận lực nhấn mạnh hai chữ đằng
sau.
“Tôi
vừa vặn muốn tìm cậu, đi theo tôi.” Nghiêm mặt, ánh mắt thầy giáo sâu xa.
“Chuyện
gì?” Jaejoong trực tiếp hỏi, ngay cả ý định động chân cũng không có.
Quay
đầu nhìn chằm chằm Jaejoong, bất kính của cậu khiến cho thầy giáo chỉ có thể
dốc sức khắc chế ý muốn nổi giận, nắm chặt tay, tùy ý để học sinh khác nghe
trộm.
“Kim
Jaejoong, cậu đã không phải học sinh của trường này, ba cậu đang chờ cậu, nhanh
đi theo tôi…”
Túm
lấy tay Jaejoong, cũng mặc kệ Jaejoong có nguyện ý hay không, thầy giáo kéo
Jaejoong đi, mà bên tai Jaejoong không ngừng vang lên mấy lời của thầy giáo,
cùng với, trí nhớ lúc trước…
Chapter 39
Như thể đang bước đi trên con đường trở lại quá khứ, người khác
nhau, lại làm việc giống nhau.
Sớm đã biết điều đó, không phải sao?
Không tin tưởng bất cứ chuyện gì, cũng không để người khác có cơ
hội tổn thương mình, càng không để mình vết thương chồng chất.
Thờ ơ lạnh nhạt nhìn mọi việc xảy ra, từng người đều cho rằng cậu quá
sợ hãi với có phản ứng như vậy, chỉ có chính cậu hiểu rõ, cậu thật sự không
quan tâm…
Đến câu lạc bộ của Yoochun, Jaejoong biết rõ, những người kia nhất
định sẽ báo cho Yoochun, cho nên cậu đến chỗ mà nhóm đua xe hay tụ tập, không
vào phòng riêng mà một mình ngồi trước quầy bar uống rượu, đồng phục trên người
bị che đậy bởi áo khoác mượn tạm từ bartender, cho dù có khả năng gặp đám Lucas
phiền toái kia cũng không sao cả.
Dù sao, có ai để ý đến sống chết của của cậu đâu… Không đúng, có
lẽ, có một người?
Trong đầu đột nhiên hiện lên gương mặt của Yunho, Jaejoong bật
cười, nhấp ngụm rượu.
Cậu nghĩ cái gì vậy, rõ ràng hắn đã hại cậu mất đi toàn bộ, cậu vì
sao còn nhớ tới hắn?
Tên kia, cậu đã sớm ngờ rằng hắn sẽ làm như vậy, mua tự do của
cậu, giờ cậu hai bàn tay trắng, thậm chí so với lúc trước bị mẹ vứt bỏ, cậu còn
thảm hại hơn.
Cái gì cũng không có, chỉ có chính bản thân mình…
“Hì, Jaejoong, sao lại một mình ở đây uống rượu giải sầu thế này,
chúng tôi còn tưởng rằng cậu tới chơi xe đấy!” Khoác bả vai Jaejoong, người xa
lạ bên cạnh tự nhận là mình rất thân với Jaejoong bắt chuyện.
“Tôi không có hứng.” Bất động thanh sắc tránh xa nhiệt tình của
người đàn ông kia, Jaejoong lãnh đạm cự tuyệt, lại gọi bartender lấy thêm rượu.
Nhanh nhẹn rót rượu cho Jaejoong, bartender cũng khá thân thiết
với Jaejoong liền mở miệng giúp cậu.
“Các anh đừng làm phiền anh ấy nữa, không thấy anh ấy thật sự rất
không thoải mái sao? Vừa uống rượu xong lại đi lái xe, các anh là muốn anh ấy
chết hay là chôn cùng các anh?”
Nhún vai từ chối cho ý kiến, người xa lạ kia rất thức thời không
trêu chọc Jaejoong nữa, chỉ có điều, trước khi rời đi không quên vứt lại một
câu:
“Đúng rồi, Jaejoong, cái gã Jung Yunho lần trước đua xe với cậu
khá giỏi đấy, mọi người đều nhớ mãi không quên cuộc đua hôm đấy, có cơ hội đua
lại đi!”
Trừng mắt nhìn bóng lưng người đàn ông kia, ánh mắt Jaejoong liền
rơi trên người bartender, chỉ thấy bartender lau sạch ly, nở nụ cười với cậu.
“Thật vậy đấy, cho nên Lucas mới đi tìm anh gây phiền phức, tiền
đánh cược thực sự không quan trọng, chỉ là mọi người đều muốn xem lại một lần
nữa mà thôi.” Thân là bartender nơi này, rất nhiều việc nó rất rõ ràng.
Dùng góc độ đứng xem ở ngoài, không tham dự vào quá trình sự việc,
là an toàn nhất, đồng thời cũng là thủ đoạn cao siêu nhất.
“Bọn họ muốn nhìn tôi đua sao? Tên Lucas kia vẫn chưa nhận đủ giáo
huấn à?” Jaejoong cũng không quên Yunho đã dùng dao đâm vào tai hắn, một màn
kia tuy rằng nhìn rất rùng rợn, lại khiến cho Jaejoong từ trong lòng mỉm cười.
Mỉm cười không nói gì, bartender lại đổ đầy ly rượu của Jaejoong,
im lặng tỏ vẻ nó đồng ý với Jaejoong.
“Shim Changmin, rượu của cậu không thể mạnh hơn một chút được
sao?” Quăng ly rỗng xuống bàn, Jaejoong mất kiên nhẫn gầm nhẹ lên.
“Tôi rất muốn rót cho anh, nhưng tôi sợ anh uống say sẽ xảy ra
chuyện.” Ánh mắt Changmin sắc sảo, nó tin tưởng Jaejoong hiểu được, ở nơi này,
có bao nhiêu người hứng thú với kỹ thuật lái xe của cậu, có bao nhiêu người
thích khuôn mặt kia.
Lườm Changmin, Jaejoong mặc dù rất khó chịu với điều nó nói, lại
không thể không thừa nhận, uống say với cậu mà nói là một phiền toái vô cùng
lớn.
Trước kia có Yoochun giúp cậu ngăn cản, hiện tại… Ảo não nằm dài
xuống quầy bar nhìn ngắm xung quanh.
Đang lúc Changmin muốn hỏi Jaejoong đến cùng là xảy ra chuyện gì,
chỗ trống bên cạnh Jaejoong đột nhiên có người ngồi, nhìn chằm chằm cậu,
Changmin lựa chọn yên lặng đưa rượu lên, mà người bên cạnh, cũng khiến cho
Jaejoong theo trực giác ngẩng đầu.
Không phải Yoochun, không phải Junsu, lại càng không phải Jung
Yunho, mà là…
“Kim Ji Jin, tôi đồng ý để chị ngồi cạnh tôi sao?” Bản năng nắm
chặt ly trước mặt, toàn thân Jaejoong tản mát ra khí tức phòng vệ.
Nhìn Jaejoong, Kim Ji Jin hoàn toàn không để nộ khí của Jaejoong
trong lòng, uống một ngụm rượu, dùng ánh mắt tràn ngập thương hại nhìn
Jaejoong.
“Thật sự rất đáng thương, ba không cần mày rồi, mày hẳn rất đau
lòng đúng không? Nhưng mà cũng đúng thôi, ai bảo mày ở cùng với thằng nhóc kia
chọc ba tức giận làm gì, đừng quên, ba vốn rất chán ghét người khác làm trái ý
mình.”
“Chị muốn nói gì?” Nhíu mày, trong giọng Jaejoong đầy phẫn nộ.
“Chị đây chỉ là muốn đưa ra đề nghị, chị không chỉ giúp mày có thể
gặp ba để nói chuyện, còn để ba thu lại quyết định từ mặt, để mày có thể tiếp
tục làm con ba, chị đây cũng có thể đạt được ước nguyện.” Kim Ji Jin cười mập
mờ mười phần.
“Có ý gì?” Cậu đương nhiên đã từng thấy Kim Ji Jin như vậy, chỉ
là, Jaejoong không cho rằng cậu hiện tại có cái gì để Kim Ji Jin lợi dụng.
“Chị muốn cậu nhóc ngày đó đã vì mày mà đưa ra đề nghị với ba, mày
giới thiệu giúp chị, chị đây sẽ giúp mày.” Nói cho cùng, chỉ là Kim Ji Jin có
hứng thú với Yunho.
Cũng vì như vậy mới khiến cho ả tìm hiểu quyết định từ mặt con của
Kim Ri Nam, đề nghị tới trường giúp ông làm thủ tục đuổi học Jaejoong rồi đến
nơi này đưa ra đề nghị.
“Chị thích cậu ta?” Giọng nói trầm thấp, trong ngữ khí Jaejoong có
cảm xúc đã bị giấu diếm.
“Không được sao?” Vuốt môi, Kim Ji Jin vén tóc lên. “Chỉ cần mày
giúp chị, mọi việc sẽ ổn thỏa.”
“Chị muốn có thứ gì từ cậu ta?” Không phải Jaejoong hoài nghi Kim
Ji Jin, nhưng cậu thực sự quá hiểu rõ ả, một người đàn ông nếu không có thứ gì
đáng giá, ả đàn bà này căn bản sẽ không hứng thú với bọn họ.
Bị hai mắt Jaejoong nhìn chằm chằm, Kim Ji Jin có chút không được
tự nhiên, ý niệm muốn che giấu cũng tan thành mây khói, có lẽ phải nói rằng,
những che giấu dư thừa sẽ chỉ k hiến Jaejoong càng chán ghét!
“Mày đừng nói với tao mày không biết đấy là ai, Kim Jaejoong, mày
đừng có giả bộ với tao!” Nhìn gương mặt xinh đẹp cười mà như không cười của
Jaejoong, Kim Jin Jin nhận định rằng Jaejoong đang trêu chọc ả.
“Tôi giả bộ với chị làm gì? Tôi chỉ là muốn hỏi…”
“Mày đủ rồi đấy!” Một phát bắt được cổ tay Jaejoong, nộ khí của
Kim Ji Jin khiến cho móng tay ả đâm sâu vào trong thịt Jaejoong. “Mày cho rằng
mày là ai, Kim Jaejoong, mày bây giờ cái gì cũng không có, nếu tao không giúp
mày, mày sẽ chẳng là cái gì cả!”
Bình tĩnh nhìn Kim Ji Jin thẹn quá hóa giận, kỳ thật, Jaejoong rất
muốn bật cười.
Đúng vậy, cậu đã bị ba mẹ vứt bỏ, là người hai bàn tay trắng, cậu
chẳng là cái gì cả, nhưng so với ả đàn bà tự cho là đúng trước mặt, cậu đột
nhiên cảm thấy mình rất kiêu ngạo.
Ít nhất, cậu không giống Kim Ji Jin, rõ ràng cái gì cũng không có,
còn muốn đi chi phối người khác…
“Ai nói với cô rằng cậu ấy chẳng là thứ gì cả, Kim đại tiểu thư,
Jaejoong so với cô còn có nhiều thứ hơn!”
Quay đầu, nhìn thấy Jung Yunho rõ ràng đã nghe hết toàn bộ cuộc
đối thoại, sắc mặt Kim Ji Jin liền lúc xanh lúc đỏ, mà Jaejoong đang nhìn chằm
chằm Carr bên cạnh Yunho!
Không cần hỏi cũng biết là ai đã mật báo…
“Nó có thể có cái gì? Mẹ nó đã sớm vứt bỏ nó, hết thảy thứ nó có
đều là ba tôi cho nó, nếu như không quay trở lại nhà tôi, nó sẽ quay lại…”
“Hai bàn tay trắng sao?” Giúp Kim Ji Jin nói hết câu, Yunho đi đến
sau lưng Jaejoong, cúi đầu hôn lên sau tai cậu, mắt còn liếc Kim Ji Jin. “Nếu
như tôi nói hết thảy của tôi, đều là của cậu ấy thì sao?”
“Anh!”
Hiểu được ý của Yunho, Kim Ji Jin giận đến tím mặt, hất tay một
cái khiến cho ly trên bàn rơi xuống vỡ vụn đầy trên đất, đứng lên rời đi, khác
với phản ứng của Kim Ji Jin, Jaejoong chỉ lặng yên nhìn Yunho.
Từ tận đáy mắt mình, Yunho nở nụ cười, mặc kệ có gây chú ý như thế
nào đều dán lên môi Jaejoong, Carr bên cạnh rất thức thời nhắm mắt lại, thu
thập đồ Kim Ji Jin bày ra, Changmin cũng không có ý định thưởng thức, mãi đến
khi Jaejoong dùng nắm đấm kết thúc nụ hôn…
Nhịn đau khi bị Jaejoong đánh vào bụng, Yunho bật cười, khiến cho
Carr hiểu rõ đi lên phía trước, lấy ra một phong thư màu vàng, giao cho
Jaejoong.
“Yunho đưa quà cho cậu, nói là chúc mừng cậu đạt được tự do.” Carr
cười nói.
Nghi hoặc mở phong thư ra, rút tài liệu, tiêu đề là công ty của
Kim Ri Nam khiến Jaejoong mím môi, nội dung văn bản, càng khiến Jaejoong không
biết nên nói gì, trên tờ giấy có ghi một dòng tên, là tên cậu Kim Jaejoong.
“Sao tôi lại là đại cổ đông trong công ty của lão già kia? Jung
Yunho, anh đến tột cùng là bày trò gì…”
Chapter 40
Nở
nụ cười, tiến gần Jaejoong, Yunho không hôn cậu nữa, để Carr thay hắn giải
thích hết thảy.
Nguyên
lai, ngày đó ở bệnh viện, Carr dẫn Kim Ri Nam cùng Kim Ji Jin đi, Kim Ji Jin vì
sao đó có cuộc hẹn nên về trước, tất nhiên không biết việc Yunho dùng một món
tiền khổng lồ để mua tự do của Jaejoong, càng không biết, Yunho ngoài việc lấy
từ tay Kim Ri Nam một phần cổ phần của công ty, còn lén mua một số lượng lớn
nữa.
Vì
cái gì ư, chỉ đơn giản là để có được tự do của Jaejoong…
“Anh
cho rằng làm như vậy là có thể mua được tôi sao?” Nắm chặt phong bì thư,
Jaejoong chỉ thiếu chút nữa là ném thẳng vật kia vào mặt Yunho.
“Tôi
nói rồi, tôi sẽ làm hết sức để cậu tự do, chỉ cần cậu không phải con trai Kim
Ri Nam, cậu có thể làm thứ cậu muốn, mà tôi, sẽ giúp cậu hoàn thành mọi nguyện
vọng.” Như thể được hưởng thụ một đặc ân vô cùng tốt đẹp, Yunho cười đến thỏa
mãn.
Nhìn
chằm chằm Yunho, Jaejoong không nói gì, chỉ đứng dậy chỗ Changmin trong quầy
bar, trước mặt Yunho lấy bật lửa ra, bật lên, đốt phong bì thư đựng giấy tờ
trong bồn nước của quầy bar kia.
“Kim
Jaejoong, cậu làm gì vậy, đó là Yunho cậu ấy…” Carr muốn ngăn cản Jaejoong, lại
bị Yunho ngăn lại.
Chỉ
thấy Yunho chẳng những không nổi giận, ngược lại cầm lấy ly rượu còn thừa một
ít của Jaejoong, đổ vào đống giấy đang cháy kia, dưới xúc tác của chất cồn,
đống giấy rất nhanh bị đốt thành tro.
“Giấy
tờ có thể đốt hết, nhưng không thay đổi được danh nghĩa cậu là đại cổ đông trong
công ty.” Đây cũng là nguyên nhân mà Yunho không thèm quan tâm việc này.
“Tôi
không cần anh bố thí, anh muốn vung tiền, dù là Kim Junsu hay Kim Ji Jin đều
được, tôi tin tưởng bọn họ sẽ rất vui vẻ nhận lấy.” Đi ra khỏi quầy bar,
Jaejoong xoay người định chạy.
“Người
tôi muốn không phải bọn họ!” Tiến lên kéo Jaejoong, Yunho sờ lên mặt cậu vì say
mà ửng đỏ, “Cậu đi đâu?”
“Về
nhà! Chẳng lẽ tôi ngay cả về nhà cũng phải được anh đồng ý, phải báo cáo với
anh sao?” Hất tay Yunho ra, Jaejoong đã hoàn toàn quên chuyện quan trọng nhất.
Yunho
cười buông tay ra, tùy ý để Jaejoong đi, hắn chỉ đứng ở chỗ cũ, mỉm cười chậm
rãi mở miệng:
“Cậu
còn nhà để trở về nữa không, Jaejoong, cậu đã không còn là con trai Kim Ri Nam
nữa rồi!”
Đây
là sự thật vô cùng đả thương người, cũng là sự việc do một tay Yunho tạo nên!
Dừng
chân lại, Jaejoong nắm chặt tay, không cách nào phản bác lời Yunho, vì lúc ở
trường học, Kim Ri Nam thay cậu tiến hành thủ tục đuổi học đã nói, cậu không
còn là con của ông ta, ông ta tất nhiên sẽ không cần nuôi cậu nữa.
Nói
cách khác, hôm nay Kim Jaejoong, chỉ đơn giản là cô nhi, một cô nhi mà ba mẹ
đều không cần cậu…
Lấy
điện thoại ra, Jaejoong vô ý thức muốn gọi điện cho Yoochun, Yunho lại như biết trước hành động của cậu, lúc cậu vừa
ấn gọi cũng lấy từ trong áo ra một điện thoại đang đổ chuông, đó là Junsu giúp
hắn lấy trộm từ chỗ Yoochun…
Trừng
mắt nhìn Yunho, Jaejoong hiểu được, Yunho đang ép cậu, ép cậu không thể không
đối mặt với sự thật, ép cậu phải ỷ lại hắn… Nhưng đó là chuyện người khác sẽ làm,
Kim Jaejoong cậu, không ở trong số đó!
Nở
nụ cười không chịu thua, Jaejoong đi qua người Yunho, trực tiếp tới bên một vị
khách đang uống rượu ở quầy bar, bắt chuyện vài câu, chỉ thấy người nọ thụ sủng
nhược kinh nở nụ cười, sau đó vòng tay ôm ngang eo Jaejoong, chung quanh lập
tức vang lên tiếng bàn luận rõ rệt.
Dù
sao, ngoài Yoochun ra, Jaejoong rất ít khi thân cận với người khác như vậy,
đừng nói đến việc Yunho vừa hôn cậu..
“Jaejoong
rất được hoan nghênh, chỉ cần anh ấy nguyện ý, có rất nhiều nơi có thể đi.”
Nhàn nhạt nói, Changmin thuận tay rót Yunho một ly rượu. “Đối xử với anh ấy
không thể dùng cách này, nếu cứng rắn ép, anh ấy sẽ lấy mạng ra để liều với
anh.”
“Cậu hiểu rất rõ cậu ấy?” Nhìn chằm chằm Jaejoong đang ngồi cạnh người kia, Yunho ngay cả tâm tư cười cũng không có.
“Đại
khái a, ít nhất tôi với anh ấy cũng có chút quen biết, cho nên, tôi đã gọi điện
cho Park Yoochun.” Bỏ qua tức giận của Yunho, Changmin cúi đầu nhìn đồng hồ của
mình. “Đại khái năm phút nữa Yoochun sẽ đến, trước đó, anh còn có cơ hội ngăn
cản Jaejoong đi với người khác.”
“Cậu
dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ ngăn cản?” Hai mắt Yunho không hề rời khỏi
người Jaejoong.
“Chỉ
là cảm giác thôi, không vì cái gì cả.” Mở nước lau sạch tàn tro vừa rồi, khóe
miệng Changmin cong lên. “Trừ khi, anh nói với tôi, anh không thích Jaejoong?”
Lườm
Changmin, trước lúc trả lời, Yunho đã sải bước về phía Jaejoong, trước mặt mọi
người, cũng mặc kệ Jaejoong không quan tâm, hắn kéo cậu lên, rồi thừa dịp cậu
đang chống cự mà bế bổng lên!
Thân
hình Jaejoong cũng không phải nhỏ xinh gì, nhưng đối với Yunho mà nói lại quá
dễ dàng.
“Jung
Yunho, anh làm cái quỷ gì vậy, thả tôi ra!” Hai chân mạnh mẽ đạp vào người
Yunho, Jaejoong cơ hồ có thể cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của người khác.
“Muộn
rồi, tôi đưa cậu về nhà.” Ra vẻ đương nhiên, Yunho nhịn đau, đơn giản ôm
Jaejoong như vậy bước đi.
“Tôi
không có nhà, là anh nói mà, thả tôi ra, Jung Yunho!” Mắt thấy đấm đá không có
tác dụng, Jaejoong trong cơn tức giận liền cắn lên lưng Yunho!
“BOSS!”
Carr đi theo phía sau vừa thấy hành động của Jaejoong liền kinh hoảng hô to.
Muốn
tiến lên kép Jaejoong ra, lại bị ánh mắt Yunho ngăn lại, chỉ có thể yên lặng
nhìn lưng Yunho bị cắn đến chảy máu, còn thấm ra ngoài quần áo…
“Tôi
thật không biết thịt của mình ăn ngon như vậy đấy, cẩn thận bị nghẹn.” Hảo tâm
nhắc nhở, như thể đau đớn này với Yunho mà nói không đáng kể chút nào.
Vị
máu tươi trong miệng càng ngày càng nồng, Jaejoong rốt cục há miệng, còn chưa
kịp nói gì liền nhận thấy Yunho dừng
bước, tiếp theo đấy liền chấn động một hồi, khiến cho Yunho không thể không
buông Jaejoong ra.
Hai
chân vừa chạm đất, Jaejoong đã bị người bắt lấy, ngẩng đầu, bất ngờ phát hiện
là Yoochun sắc mặt cứng ngắc!
“Đây
là lựa chọn của cậu sao, Park Yoochun, cho dù vứt bỏ Junsu cũng phải đến vì
Jaejoong?” Nhìn chằm chằm Yoochun, thần sắc Yunho có chút đau lòng.
Đây,
là vì Junsu…
“Tôi
vốn không hề đáp ứng Junsu điều gì, huống chi, người dư thừa là anh, anh vốn
không nên xuất hiện trong cuộc sống của Jaejoong.” Đứng giữa Yunho cùng
Jaejoong, trong mắt Yoochun tràn ngập thừa nhận.
Nheo
mắt lại, Yunho không nói lời nào, chỉ là từng bước từng bước đến gần Yoochun,
đang lúc Yunho sắp tiến sát đến bên cạnh Yoochun, Jaejoong đột nhiên cử động!
Cậu
đi lên phía trước, kéo tay Yoochun, không thèm nhìn Yunho lấy một cái.
“Đủ
rồi, anh nói muốn cho tôi tự do, tôi hẳn có quyền lợi lựa chọn cho mình ──
Yoochun, chúng ta đi thôi.” Jaejoong cúi đầu, nói lời mà cả cậu cùng Yunho đều
hiểu, ngăn cản Yunho bước tới gần.
Mệnh
lệnh của Jaejoong, lại khiến cho Yoochun giống trước kia sắm vai người bạn, đưa
Jaejoong lên xe của mình, Yoochun chợt phát hiện, trong lúc lên xe, hai mắt của
Jaejoong vẫn thông qua cửa sổ nhìn chằm chằm Yunho không rời.
Yunho
không đuổi theo, chỉ đứng ở chỗ cũ, tùy ý để Yoochun dẫn Jaejoong đi…
No comments :
Post a Comment