Chapter 26
Jaejoong
mất tích.
Nói
chính xác hơn thì Jaejoong có gọi điện thoại về nhà bảo đi nghỉ rồi không thấy
bóng dáng, ngay cả trường học cũng đã xin nghỉ.
Đi
đâu, đi cùng với ai, Jaejoong một câu cũng không nói, với việc làm này của
Jaejoong, Kim Ri Nam tất nhiên rất tức giận, nhưng tìm không thấy người thì
phải làm thế nào đây?
Mà
Yoochun bị hỏi tình hình của Jaejoong cũng không biết, đối với kinh ngạc của
mọi người, Yoochun cực kì bất đắc dĩ, bởi vì đó là quyết định của Jaejoong, gã
không có quyền thay đổi.
Nhưng,
nếu để ý cẩn thận, từ lúc Jaejoong không xuất hiện, học sinh mới chuyển đến
Jung Yunho cũng biến mất…
Yoochun
không ít lần gọi điện thoại cho Jaejoong, nhưng Jaejoong chỉ nghe một lần đầu
tiên, nói với gã cậu không có việc gì, những việc khác, Yoochun hỏi không ra,
tất nhiên cả chỗ cậu đến.
“Yoochun,
anh đừng lo lắng, Yunho sẽ không tổn thương Jaejoong đâu.” Nhìn Yoochun như
vậy, Junsu thử an ủi gã.
Kỳ
thật rất muốn hỏi Junsu, tin tưởng của cậu với Yunho là từ đâu ra, nhưng
Yoochun không hỏi ra miệng, bởi vì dù không hỏi, gã cũng đại khái đoán được đáp
án của Junsu ẽ là gì.
Những
ngày ở cùng Yunho khiến cho Junsu hiểu rõ Yunho, rời khỏi hắn, là hậu quả của
việc hiểu quá mức.
Cho
nên, cậu có thể nói, Yunho sẽ không tổn thương Jaejoong…
Đứng
trên bể bơi lộ thiên cạnh khách sạn, hưởng thụ ánh mặt trời bao bọc trên người,
ánh mắt dừng lại ở mặt nước, chỉ thấy Jung Yunho thân trên để trần, thỏa thích
bơi lộ trong nước, Jaejoong hai tay chống lan can, mắt tùy ý đuổi theo thân ảnh
Yunho.
Nhưng
đã phát hiện ra cậu nhìn chăm chú, Yunho đập tay khiến cho bọt nước bắn lên
tung tóe, Jaejoong khinh thường xùy~~ một tiếng, xoay người, không thèm nhìn
hắn nữa, đi đến chỗ ngồi gần đó định cầm chai nước uống thì bị người khác cướp
đi.
Trừng
mắt nhìn Yunho mở to miệng uống, Jaejoong hai tay khoanh trước ngực, nét khó
chịu hiện rõ trên mặt Jaejoong, phát hiện ánh mắt Jaejoong, Yunho nở nụ cười.
“Cậu
cũng muốn uống?” Chai nước trong tay chỉ còn một nửa, Yunho biết rõ còn cố hỏi.
Mím
môi, Jaejoong không lên tiếng, chỉ vươn tay lấy một chai nước khác, lại bị
Yunho giữ chặt, trong lúc chưa kịp phản ứng, môi đã thấy có cảm giác ướt át mềm
mại.
Nước
từ khoang miệng của Yunho tràn vào, định ngăn cản, Yunho lại bá đạo không cho
phép, đơn giản chỉ dùng lưỡi đẩy sự kháng cự của Jaejoong, nương theo dòng nước
ấm áp tiến vào trong miệng Jaejoong, dây dưa, nước cũng theo nước bọt và chảy
ra khóe môi…
Cường
ngạnh đè Jaejoong xuống bàn nhỏ phía sau, lồng ngực Yunho trực tiếp dán sát vào
Jaejoong, chỉ cách một chiếc áo mỏng, cảm giác hơi lạnh, nhưng không hề ảnh
hưởng đến khát vọng đang dâng lên.
Gặm
cắn đôi môi bị hôn đến sưng đỏ của Jaejoong, Yunho quyến luyến không muốn buông
nhẹ nhàng mút, phảng phất như muốn dung nhập hết hương vị khiến người ta mê
người này…
“Anh
gọi cái này là chính sự sao?” Tránh nụ hôn của Yunho, Jaejoong trừng mắt nhìn
hắn.
Nhìn
mắt Jaejoong vì nụ hôn vừa rồi mà hơi ẩm ướt, Yunho hôn lên cổ cậu, ôm lấy eo
thon nhỏ của Jaejoong, tuyệt không quan tâm sẽ khiến Jaejoong bực tức.
“Tôi
nói có chính sự cần làm là thật, nhưng mà chơi đùa cũng rất quan trọng, cậu
không thấy vậy sao?” Thè lưỡi liếm lấy vành tai Jaejoong, giọng nói cực kỳ hấp
dẫn của Yunho nhẹ nhàng vang lên. “Tôi nghĩ, cậu cũng rất muốn giống tôi đấy…”
Nhíu
lông mày, lời nói của Yunho khiến cậu nhớ đến việc mấy ngày qua, Jaejoong liền
dùng khuỷu tay hất vào người hắn!
“Tôi
không phải anh, chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ, tôi vẫn còn muốn sống
lâu một chút, cút ngay.”
Jaejoong
không thể không nói, với Jung Yunho, cậu không cách nào hiểu rõ được, điều duy
nhất biết rõ chính là dục vọng của hắn thực sự không dám khen tặng.
Ngoài
miệng nói sẽ không mất nhân tính chạm vào cậu trước khi vết thương khỏi, ngay
ngày hôm sau đã vi phạm, không chỉ đè cậu, còn khiến cho cậu toàn thân đau đến
không cách nào xuống giường được, ngay cả bác sĩ cũng được mời đến, bảo Yunho
đừng có để cậu “Vất vả” quá mức.
Mẹ
nó, thật sự là mặt mũi đã bị ném hết đi rồi, Kim Jaejoong cậu đời này còn mặt
mũi đâu để nhìn người nữa, cho dù biết rõ bác sĩ không nói về việc kia, nhưng
ánh mắt Jung Yunho lại khiến cho cậu trốn tránh thế nào cũng không được…
“Không
phải tôi với ai cũng vậy, nói thật ra, cậu là người thứ nhất…” Lời này cũng
không giả, trong cuộc đời của Yunho, chưa từng có khát vọng với ai hay cái gì.
Cho
dù là khai bao, lần đầu tiên lên giường với hắn, cũng không khiến hắn xúc động.
Quả
thực, không thể tưởng tượng nổi…
Có
lẽ, là vì Jaejoong tương tự với hắn, cũng có thể là vì Jaejoong trên giường đến
chết cũng không chịu nhận thua, khiến cho Yunho cảm thấy mới lạ, cảm xúc hưng
phấn tăng vọt.
“Tôi
nên cảm thấy vinh hạnh sao?”
Khẽ
hừ một tiếng, Jaejoong đẩy Yunho ra, ngồi xuống ghế, căn phản không thèm để ý
tới trong mắt Yunho tràn ngập dục vọng…
Nói
thật, Jaejoong ngay cả vì sao mình lại đồng ý cùng Yunho tới đây cũng không
biết, đừng nói chi, ngay ngày đầu tiên tới đây, trong khách sạn, cậu đã thấy
Yunho tựa hồ có địa vị không hề đơn giản.
Không
nói căn phòng hắn ở giá bao nhiêu, chỉ riêng thái độ nhân viên khách sạn với
hắn đã khiến người ta không thể không hoài nghi, Yunho đến tột cùng là đại nhân
vật gì mới có thể khiến cho quản lý khách sạn tự mình tiếp đón, ngay cả sòng
bạc trong khác sạn cũng không lấy tiền của Yunho.
Hơn
nữa, đám học sinh cá biệt trong trường kia gọi hắn là “Đại ca”, điều này càng
khiến Jung Yunho cảm thấy nghi hoặc.
Nói
cậu đồng ý với lời mời của Yunho, chẳng bằng nói cậu muốn biết Jung Yunho thực
ra là người như thế nào thì đúng hơn…
“Sao
vậy, ánh mắt của cậu… Tôi có thể lý giải là vì cậu muốn đè tôi sao?” Từ sau
lưng Jaejoong đi ra trước mặt cậu, lắc người, mang theo ý cười, đáy mắt Yunho
lóe ra tia nguy hiểm.
Cười
câu dẫn, Jaejoong dán tay lên lồng ngực lộ ra của Yunho, dùng móng tay cào từng
đường lên da thịt Yunho.
“Anh,
rốt cuộc là ai?”
Câu
hỏi ngắn gọn mà rõ ràng, lại khiến cho Yunho không để ý đến cảm giác đau nhức
mà cười cười, Jaejoong nhìn chằm chằm hắn định dùng nụ cười mà cho qua, ngồi
thẳng dậy, cơ hồ là dính sát vào Yunho.
“Vấn
đề này đúng ra rất đơn giản mới đúng, không trả lời được sao?”
“Không
phải cậu đã cho người điều tra tôi rồi sao?” Vuốt ve Jaejoong, Yunho để mặc
Jaejoong cào hắn. “Tôi cho rằng, cậu biết hết rồi?”
“Những
tư liệu kia, ai biết thật hay giả.” Thản nhiên nói.
Cậu
đi cùng hắn, không có nghĩa là cậu tin tưởng hắn.
Jaejoong
từ trước tới nay không hề tin mấy tờ giấy kia, một người có quá khứ đơn thuần
như vậy sẽ không có ánh mắt kia.
Một
đứa trẻ mồ côi…
Người
gốc Hàn quốc tịch Mỹ…
Người
thân không rõ…
Giống
cậu không sợ chết…
“Muốn
nghe kể chuyện sao? Sẽ có cơ hội thôi, tôi không muốn có người không thức thời
tới phá hỏng chuyện tốt…” Nghiêng người hôn Jaejoong một cái, ánh mắt Yunho rơi
xuống trên người Carr vừa xuất hiện ở đằng kia.
Mà
phía sau y, là một mỹ nữ khéo léo thon thả…
“Chúng
tôi tới không đúng lúc sao?” Mập mờ nhìn Jaejoong với Yunho đang dán sát vào
nhau, Carr không phải không nhận ra sự khó chịu của Yunho.
Liếc
mắt nhìn Carr tươi cười mang theo áy náy, Jaejoong thu tay lại, đứng dậy đi đến
bên cạnh y, không quên nói:
“Dám
dùng ánh mắt này nhìn tôi, tôi không phải Jung Yunho, cẩn thận tôi móc mắt anh
ra!”
Chapter 27
Nhìn bóng
lưng Jaejoong rời bể bơi, Carr chẳng những không tức giận, ngược lại cười đến
vui vẻ.
“Cậu ta vẫn
vậy a, đáng yêu đến chết đi được, ngay cả người bị dọa cũng cảm thấy thoải
mái.” Carr hoàn toàn không che giấu thưởng thức cùng ưa thích của mình với
Jaejoong.
Tuy không thể
đụng vào nhưng không ai quy định, y không có quyền ca ngợi a!
Quét mắt nhìn
y một cái, Yunho căn bản không muốn để ý tới ánh mắt say mê của y, nhìn chằm
chăm Carr cùng mỹ nữ đi cùng, Yunho tùy ý để cô cầm khăn tắm choàng lên người
hắn, trong mắt hiện đầy dò xét.
“Sao lại đến,
tôi bảo cô theo dõi người kia, báo cáo với tôi mà?” Hắn chán ghét phải suy tính
nhiều, nhưng nếu như vậy có thể khiến hắn sống sót, hắn không ngại việc này.
“Tôi biết rõ
mà, anh cho rằng tôi tự nhiên bay đến Hàn Quốc làm gì?” Giúp Yunho lau tóc ẩm
ướt, cô gái tuyệt không quan tâm Yunho đang chất vấn.
Nhìn khuôn
mặt tươi cười của cô, thay đổi bộ mặt ôn hòa trước mặt Jaejoong, Yunho lộ ra
mặt sắc bén của mình.
“Người đó đã
đến?”
“Không có
cách nào, ai bảo người đó thích anh, thích đến mức muốn để anh chết.” Ôm thắt
lưng Carr, cô gái cười ngọt ngào với Yunho. “Nhưng mà, anh tựa hồ không quá lo
lắng chuyện này, còn nhàn hạ thoải mái đi tìm đối tượng mới, không phải sao?”
“Không được
sao? Tôi tìm ai còn phải đợi cô đồng ý à?”
“Không cần,
chỉ là, ai có quan hệ với anh đều rất xui xẻo.” Đây cũng không phải là nói dối,
chỉ là theo kinh nghiệm mà cô làm việc cho Yunho lâu nay, đây là một quy luật.
“Cho nên cô
đang muốn nói với tôi, cô cùng với Carr rất xui xẻo sao?” Cầm lấy quần áo sạch
bên cạnh mặc vào, Yunho dùng tay vuốt tóc. “Có thời gian phàn nàn, chẳng bằng
cô đi làm việc cần làm đi.”
“Tôi có mà!”
Cô gái kháng nghị kêu lên.
“Vậy sao cô
lại ở chỗ này, không phải tôi bảo cô theo dõi người đó…” Lời kế tiếp của Yunho
đều biến mất trước nụ cười của cô gái, cong môi, cười hiểu rõ. “Người đó cũng ở
đây?”
“Hoàn toàn là
trùng hợp, người đó xuất hiện ngay ngày hôm sau anh đến đây, còn dẫn theo người
xinh đẹp vừa rồi, ngay cả tôi cũng giật mình.” Giang hai tay, cô gái ra bộ mình
nói thật.
Nhìn ánh mắt
có hàm ý khác của cô gái, Yunho như đã hiểu ra cái gì, chửi thầm một câu rồi
chạy tới cửa bể bơi. Ôm lấy cổ cô gái, Carr thân mật hôn lên môi cô.
“Thật là hư
hỏng, lại lợi dùng Kim Jaejoong, để cho cậu Jung của chúng ta khẩn trương như
vậy?”
“Em là phụ
nữ, ghen tị với vẻ đẹp của Kim Jaejoong nha…”
Cười cười, cô
gái căn bản không che giấu cảm xúc của mình với Jaejoong, từ khi nghe Carr nhắc
tới, cô đã nảy sinh lòng hiếu kỳ với Jaejoong, vừa rồi nhìn thấy người chân
thật, cô càng không cách nào xem nhẹ cảm giác này…
Jaejoong thật
sự rất giống Yunho, đều có hương vị không tin người.
Trong ánh
mắt, để lộ ra niềm kiêu ngạo của bản thân.
Hơn nữa cô
còn lần đầu tiên nhìn thấy người không cần Yunho đồng ý đã tùy tiện rời đi, nói
rõ không thèm để Yunho trong mắt.
Như vậy, nếu
Jaejoong gặp người kia, hẳn sẽ rất thú vị a, nếu như cậu thật sự giống Yunho ——
“Xin lỗi, xin
hỏi cậu có phải Kim Jaejoong không?”
Jaejoong đang
đi trên đường đột nhiên có người gọi khiến Jaejoong dừng bước, nghi hoặc nhíu
lông mày.
“Có chuyện gì
sao?”
“Có người
muốn tôi giao vật này cho cậu, muốn mời cậu đến nơi ghi trên đó.” Nhân viên nhà
hàng lịch sự nói.
Mở thư người
kia giao cho cậu, khẽ lắc, một chiếc chìa khóa xe thể thao cao cấp liền rơi ra,
rút tờ giấy bên trong, chỉ thấy đầu đề ghi hai chữ thư mời, nội dung cái gì
cũng không có.
“Là ai muốn
cậu giao thứ này cho tôi?” Liệu có phải, đám người Lucas không?
Không đúng,
chuyện cậu cùng Jung Yunho đến nơi này, hẳn không có người nào biết mới đúng,
cho dù biết, Lucas có gan gây sự với cậu lần nữa sao?
Từ lúc hắn bị
Yunho đâm…
“Tôi cũng
không rõ ràng, người này chỉ bảo tôi nói với cậu, xe đỗ ở trong bãi đỗ xe dưới
nhà hàng, nhân viên sẽ mang cậu đi lấy xe, trên xe có nói rõ, cậu nhìn sẽ
biết.” Trung thực truyền đạt lại, đối với vấn đề của Jaejoong, nhân viên chỉ có
thể trả lời như vậy.
Nhìn sẽ biết?
Cảm giác này,
thật đúng là đủ tự đại, khiến người ta không thoải mái…
Cầm chìa khóa
xe, Jaejoong hiểu được cậu có thể không đi, nhưng kiêu ngạo từ trong xương tủy
lại khiến cho cậu không có lý do sợ hãi, cầm phong thư trong thay, Jaejoong
xoay người đi tới thang máy.
Ai tìm cậu?
Tìm cậu có
mục đích gì?
Dù sao, đi
thì biết thôi, đúng không…
Trong bãi đỗ
xe, xe sớm đã được chuẩn bị tốt, Jaejoong lấy chìa khóa mở cửa xe, trên ghế lái
dán một bản đổ nho nhỏ, giật nó xuống, Jaejoong không nói hai lời đã khởi động
xe.
Nhanh chóng
rời bãi đỗ xe, theo hướng dẫn trên bản đồ đi, ngay lúc khóe môi Jaejoong vì
thoải mái mà nở nụ cười, điện thoại trong túi rung lên, mắt nhìn tên người gọi,
Jaejoong lựa chọn không nghe.
Rung một lát,
điện thoại yên tĩnh trở lại, chỉ chốc lát sau, điện thoại lại rung, gọi liên
tục như vậy đủ thấy người tìm cậu hẳn đang rất lo lắng.
Nhưng
Jaejoong nói không nghe thì chính là không nghe.
Dùng sức nhấn
chân ga, vượt qua những chiếc xe rõ ràng tốc độ không bằng cậu, Jaejoong hoàn
toàn thích cảm giác như vậy, ở nơi xa lạ, lại càng mang đến cảm giác kích
thích!
Mắt thấy vận
tốc đang tăng cao, cơ hồ là ngay lập tức, phía sau xe Jaejoong đột nhiên phát
ra tiếng va đập, mà xe Jaejoong cũng kịch liệt rung chuyển!
Đây là chuyện
gì?
Đang lúc
Jaejoong nghi hoặc, xe hai bên trái phải cũng có ý đồ xấu, liên tục va chạm vào
xe Jaejoong, để thoát khỏi bọn họ, Jaejoong bất giác tăng nhanh tốc độ.
Cảm giác nguy
hiểm dày đặc khiến Jaejoong tập trung lẩn trốn, đồng thời tuân theo sự bức bách
của bọn họ mà tăng tốc…
Nhìn hết thảy
mọi việc, ngồi xong xe, Lucas ngó nhìn người đàn ông tràn ngập tự tin bên cạnh
mình, có chút sợ hãi.
“Cái kia… Sao
anh đoán được, Kim Jaejoong sẽ làm theo ý anh, đến bãi đỗ xe rồi lại đi theo
bản đồ?”
Liếc mắt nhìn
Lucas rõ ràng đang sợ hắn, người đàn ông dùng tay vỗ vào bên tai bị băng bó của
Lucas, nghe thấy Lucas ôm tai hét lên, nụ cười liền mang theo chút giảo hoạt.
“Bởi vì tôi
cảm giác được, cậu ta rất giống tên nhóc Yunho kia, nếu như vậy, bọn họ sẽ làm
theo, bởi vì bọn họ đều là những kẻ không biết chết là cái gì.”
Là không sợ
chết, hay là chưa từng gặp, cho nên liều mạng hơn bất kì người nào?
Điểm này, hắn
không cần tìm hiểu, sớm muộn sẽ rõ ràng thôi…
“Vậy anh tìm
cậu ta để…”
“Thăm dò địa
vị của cậu ta, tìm ra, giá trị của cậu ta.” Trong mắt tản ra tia hưng phấn,
người đàn ông cất điện thoại vừa mang lại tin tức tốt, cười càng sâu.
Kim Jaejoong
không phải mục tiêu của hắn, mà là Jung Yunho.
Nếu như cậu
ta nhanh chóng tìm cậu, vậy có nghĩa là gì?
Jung Yunho,
tôi sẽ khiến cậu giao đồ của tôi ra.
Chỉ cần, cậu
quan tâm người gọi là Kim Jaejoong…
Chapter 28
Thật
sự không biết, hay giả bộ như không biết….
Dưới
sự áp bức của đối phương, Jaejoong không thể không theo ý bọn họ tiến lên,
phương hướng thay đổi cùng bọn họ liên tục va chạm, cậu có thể nhận ra điều gì
đó không đúng.
Thực
tế, những chiếc xe kia bảo trì một khoảng cách nhất định, hơn nữa còn tĩnh toán
kĩ càng lực va chạm, Jaejoong cũng có thể đoán được, đây là việc gì.
Muốn
tìm cậu, dùng cách này, không khỏi quá tốn công tốn sức rồi…
Nhẹ
xùy một tiếng, trong mắt Jaejoong hiện lên tầng hiểu rõ, xe đang theo sát xe
cậu tự dưng bao quanh bốn phía, vây Jaejoong ở giữa, không cần nghĩ, Jaejoong
cũng biết nơi bọn họ muốn đến đã đến.
Mở
cửa, đi xuống xe, vài tên đàn ông cẩn thận vây lấy cậu, chỉ thấy có một người
đàn ông rõ ràng là dẫn đầu đi đến chỗ Jaejoong, làm động tác hành lễ với cậu.
“Xin
lỗi, dùng cách này mời cậu tới, bởi vì ông chủ chúng tôi sợ cậu không đến cuộc
hẹn, nếu có chỗ nào thất lễ thì xin cậu thứ cho, bên này, mời.”
Ngẩng
đầu nhìn tòa nhà trước mặt, nếu là người bình thường, tuyệt đối sẽ bị sự hoa lệ
của nó khiến cho khiếp sợ. Nhưng Jaejoong chỉ nhếch miệng, dùng khinh thường
của mình như đáp lời.
Jaejoong
không đi vào trong tòa nhà kia, mà người đàn ông dẫn vào một sân golf rất to
bên cạnh tòa nhà, đi trên thảm cỏ xanh mượt, vượt qua một rừng cây, đập vào mắt
Jaejoong là một chiếc xe golf cùng bộ đồ chơi golf đang chờ cậu.
“Đây
là ý gì?” Jaejoong nhíu lông mày, cảm thấy khó hiểu với cảnh trước mặt.
“Ông
chủ của tôi thích đánh golf, cũng tin tưởng trong lúc chơi có thể đạt thành rất
nhiều hiệp nghị, cho nên…”
“Tôi
không có hứng thú chơi trò chơi của người già, nhanh dẫn tôi đi gặp ông chủ của
anh, bằng không thì tôi lập tức đi ngay.” Cậu chỉ muốn nhìn một chút, rốt cuộc
là kẻ nào lại dùng thái độ tự đại như vậy đến tìm cậu.
Đã
có một Jung Yunho rồi, hiện tại lại thêm một kẻ nữa, thật khiến cho người ta
khó chịu…
Có
chút khó xử bật cười, người đàn ông nhẹ gật đầu, không ép buộc Jaejoong mà gọi
điện thoại rồi mời Jaejoong lên xe golf, xe chạy chốc lát, một người đàn ông
đang vung gậy hiện lên trước mắt Jaejoong.
Nheo
mắt lại, Jaejoong nhìn chòng chọc người không nên xuất hiện tại đây, nắm chặt
tay, chậm rãi đi về phía người đó…
“Sao
cậu lại ở chỗ này? Là trò đùa của cậu?”
Đối
mặt với chất vấn của Jaejoong, Junsu chỉ cười khổ lắc đầu, vì sao lại ở trong
này, vấn đề này ngay cả cậu cũng không thể trả lời.
Bởi
vì cậu vốn không nghĩ tới, người kia còn có thể tìm cậu…
Rõ
ràng, đã không còn giá trị lợi dụng rồi, không phải sao?
Đã
như vậy, vì sao lại phải dính líu đến.
“Nếu
như không phải cậu, cậu ở đây làm gì?” Trực tiếp hỏi, Jaejoong một chút cũng
không thích dài dòng.
“Tôi
tới ôn chuyện, không nghĩ tới, anh ta sẽ tìm được cậu.” Trong giọng nói có khâm
phục của Junsu với người kia.
“Cậu
nói người kia là ai? Jung Yunho sao? Hay là…”
“Tôi
không phải Jung Yunho, cậu Kim, Junsu hoàn toàn không biết việc tôi tìm được
cậu rồi, đừng làm khó dễ cậu ấy.”
Quay
sang, Jaejoong trừng mắt nhìn người đàn ông mặc trang phục chơi golf sau lưng,
người nọ, dưới chiếc mũ màu trắng, để lộ một đôi mắt xảo trá.
“Người
của tôi, hẳn không khiến cậu chấn kinh đúng không?” Kéo cao mũ lên, ánh mắt của
người đàn ông mang theo tán thưởng. “Ánh mắt của tên tiểu tử Jung Yunho kia
thật sự là càng ngày càng tốt, cậu rất đẹp.”
Nghe
người đàn ông dùng từ mà cậu chán ghét nhất miêu tả cậu, Jaejoong chẳng những
không có nửa điểm cao hứng, ngược lại trong mắt tràn ngập sự phẫn nộ, bước lên
phía trước, Jaejoong giật gậy đánh golf trong tay người giúp việc gần đó, chỉ
vào người đàn ông!
“Trả
lời vấn đề của tôi, anh là ai, tìm tôi làm gì?”
Nhìn
hành vi quá mức của Jaejoong, người đàn ông bật cười, ánh mắt rơi xuống trên
người Junsu, phảng phất như truyền đạt điều gì, một sự ăn ý kỳ lạ…
“Anh
ấy là anh trai Yunho, Kwon Ji Hee.”
Anh
trai Jung Yunho!?
Ngẩng
mặt lên, Jaejoong nhìn người đàn ông trước mặt, gậy trong tay lại tiến gần hắn
hơn.
“Cho
dù anh là anh trai tên kia, không tìm anh ta, tìm tôi làm cái gì?? Còn nữa, một
Jung Yunho còn chưa đủ, còn muốn thay tôi tìm phiền phức khác sao?” Nhìn chằm
chằm Junsu, Jaejoong nghiễm nhiên không có thiện ý.
Mím
môi, Junsu hoàn toàn không biết giải thích cho bản thân thế nào, bởi vì cậu
biết rõ, Jaejoong sẽ không tin tưởng…
“Đừng
trách Junsu, là tự tôi muốn gặp cậu, huống hồ, cậu ấy cũng là tôi mời đến.”
Kwon Ji Hee gạt cây gậy trong tay Jaejoong ra, đứng trước mặt cậu. “Quả nhiên
như Junsu nói, cậu cùng tên Yunho kia giống hệt nhau.”
“Vậy
thì sao, tôi là chính tôi, không giống với ai cả!” Nghênh đón ánh mắt của hắn,
Jaejoong đặt cây gậy trên cổ Kwon Ji Hee. “Anh tìm tôi, chắc không phải vì nói
mấy lời này đâu đúng không?”
Cười
nhẹ, Kwon Ji Hee sai người lấy một vali đến, mở ra, bên trong đầy tiền mặt.
“Tôi
có việc muốn nhờ cậu giúp, chỉ cần cậu đồng ý, số tiền này sẽ là của cậu, còn
có…”
“Đều
là đồ bỏ đi.” Jaejoong nhẹ nhàng nói.
“Cái
gì?” Như thể không tin mình vừa nghe thấy, Kwon Ji Hee hỏi lại Jaejoong một lần
nữa. “Cậu vừa nói cái gì?”
Nở
nụ cười câu dẫn cười nhạo Kwon Ji Hee, Jaejoong chỉ thẳng cây gậy vào vali tiền
cùng Kwon Ji Hee. “Tôi nói, anh cùng đống đồ này, đều là đồ bỏ đi!”
Jaejoong
không chút che giấu khinh bỉ của mình với Kwon Ji Hee, ngôn ngữ mạnh mẽ, cũng
để lộ, cậu cùng Yunho giống nhau như thế nào.
Đã
từng, có người mắng hắn như vậy, người kia, chính là Jung Yunho…
Nhìn
chằm chằm Jaejoong không hề sợ chọc tức hắn, Kwon Ji Hee ngăn người bên cạnh
tiến lên giáo huấn Jaejoong, mà tự mình đến gần Jaejoong, dùng ánh mắt như thể
hiểu thấu nhìn chăm chăm Jaejoong.
“Rất
tức giận sao, bị người khác xem thường… Cậu hẳn chưa phải là người của Jung
Yunho đúng không? Thế nào, có muốn giúp tôi đối phó Jung Yunho? Tôi có thể giúp
cậu.”
“Anh
có thể mang lại lợi ích gì?” Nhướn lông mày, Jaejoong hỏi rất rõ ràng.
“Những
thứ Jung Yunho có đều là của tôi, cho nên tôi muốn lấy lại, chỉ có điều, tôi
cần một sự hỗ trợ nho nhỏ…”
“Anh
muốn mượn tay tôi khiến cho Jung Yunho ngay cả mạng mình cũng ném đi đúng
không?”
Nhìn
đôi mắt trong veo mà hiểu rõ của Jaejoong, Kwon Ji Hee đột nhiên có ảo giác,
tựa hồ, hắn gặp được Jung Yunho năm đó…
“Tôi
không có nghĩa vụ giúp anh, cũng không có hứng thú, đừng nói như thể mình là
người tốt, như vậy quá dối trá, chỉ khiến người khác cười anh thôi.” Jaejoong
không thèm quan tâm liệu mình có rước về nguy hiểm hay không, từng câu từng chữ
đều đả thương người rất lợi hại.
Từ
lúc nhỏ còn sống bên mẹ, Jaejoong đã hiểu rõ trò chơi này nên chơi thế nào, lúc
bị đưa trở về bên người Kim Ri Nam, Jaejoong càng hiểu rõ mọi chuyện.
Không
có ai là không vì bản thân mình, cho dù nói thế nào, đều chỉ che giấu dục vọng
của mình.
Vì
tiền tài cũng có thể bán đứng người được coi là người thân thiết nhất của mình,
huống chi, là vì tranh danh đoạt lợi!
Jung
Yunho không phải người tốt, chính hắn đã nói.
Kwon
Ji Hee cũng không phải thứ tốt lành gì, dù đã ngụy trang, Jaejoong vẫn cảm giác
được.
Trong
hai người này, Jaejoong phải chọn một…
Ngay
lúc Kwon Ji Hee vì lời nói của Jaejoong mà sắc mặt tái nhợt, thủ hạ bên cạnh
vốn lặng im cũng bắt đầu đi đến chỗ Jaejoong, đột nhiên tiếng vỗ tay vang lên,
tất cả mọi người chuyển mắt đến nơi phát ra tiếng động, chỉ thấy Yunho bước
nhanh đến, ôm eo Jaejoong, không chút e dè hôn vào cổ cậu.
Lúc
hôn Jaejoong, Yunho không quên đưa ánh mắt sang người Kwon Ji Hee.
Có
khiêu khích, có ân oán giữa anh em không cách nào hóa giải, còn có, lời thề
không đội trời chung…
Chapter 29
Chưa
có người nào có thể khiến cho hắn khẩn trương, Yunho vẫn luôn tin tưởng như
vậy.
Chỉ
là, hiện tại thì sao?
Lúc
Yunho vào nhà hàng, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng Jaejoong đâu, trong lòng
có một dự cảm bất an, có chút không khống chế được sai người tìm, trên đường đi
tìm, hắn đâm lung tung dọa sợ không ít người, nhất là khi nhận được tin nhắn
của Junsu, hắn càng không cách nào dừng được sự bực bội trong lòng.
Hẳn
là không quan tâm…
Nhưng
vì sao, hắn lại cảm thấy phẫn nộ với việc Kwon Ji Hee tìm Jaejoong tới?
Thậm
chí, lúc phỏng đoán Kwon Ji Hee có làm điều gì bất lợi với Jaejoong, còn có cảm
xúc sợ hãi?
Là
có cảm tình thật sự, hay chỉ đơn giản là ảo giác nhất thời, đáp án, lúc Yunho
nghe thấy Jaejoong nói những lời kia, đã rõ ràng!
Có
lẽ, thật sự là một người phân thành hai, cho nên mới giống nhau đến vậy, dẫn
đến, để ý sự tồn tại của đối phương.
Bởi
vì, đó là một bản thân khác, mà hắn, không muốn chính bản thân bị tổn thuương…
Hai
người nhìn lẫn nhau, trong ánh mắt Kwon Ji Hee tràn ngập hận ý cùng sát ý với
Yunho, ngược lại, lúc Yunho ôm Jaejoong vào lòng, trong mắt bất giác mang theo
an tâm, rồi khôi phục lại một Jung Yunho tỉnh táo.
Yunho
xuất hiện, cũng khiến những người khác dừng lại, chỉ có thể nhìn Kwon Ji Hee,
đợi lệnh của ông chủ, không dám hành động thiếu suy nghĩ…
“Tôi
nghĩ anh sẽ đổi chiêu mới, kết quả, vẫn chọn ra tay với người bên cạnh tôi.”
Vuốt vết sẹo nhàn nhạt trên mặt mình, Yunho kiêu ngạo nhìn Kwon Ji Hee.
“Có
đôi khi, chiêu cũ vẫn tốt hơn, cậu nghe thấy chưa? Chỉ là tôi không ngờ, cậu
bây giờ, so với Junsu còn đến nhanh hơn… Junsu à, cậu giúp tên này đáng giá
sao, nó đã tìm được món đồ chơi mới, không phải sao?” Kwon Ji Hee sẽ không ngốc
đến mức không biết nguyên nhân Yunho đến nhanh hơn.
Cầm
điện thoại trong tay, Junsu liếc nhìn Yunho, cúi đầu mỉm cười.
“Chúng
tôi là bạn bè, giúp anh ấy là chuyện lên làm, Ji Hee thiếu gia.” Gọi cái tên đã
lâu không gọi, ngay cả Junsu cũng cảm thấy hoài niệm.
Lúc
ấy, cậu ở bên người Yunho… Đã từng hy vọng… Cuối cùng, lại hiểu rõ mà mất hết
hy vọng…
Kỳ
thật nó xảy ra không lâu lắm, nhưng cảm giác như thể đã qua hơn nửa cuộc đời,
mãi đến khi gặp Yoochun, cậu mới tìm lại được chính bản thân mình…
Cười
chua xót, giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Yunho, trong mắt hắn bất
giác nhu hòa hơn, tuy chưa bằng lúc nhìn Jaejoong, nhưng người sáng suốt cũng
nhìn ra, Junsu có một địa vị nhất định trong lòng Yunho…
Phiền
chết rồi!
Một
ý niệm hiện lên trong đầu, Jaejoong trước sự kinh ngạc của Yunho tránh khỏi
vòng tay hắn, vung gậy vẫn còn cầm trong tay, trong lúc mọi người còn chưa kịp
phản ứng, đập mạnh vào mặt Kwon Ji Hee, Kwon Ji Hee tuy tránh được cú này của
Jaejoong, cũng không khỏi lảo đảo vài bước.
Đnag
lúc lửa giận của Kwon Ji Hee bay đầy trời, Jaejoong lại cầm gậy chỉ vào Yunho.
“Ai
là người của anh? Ân oán ở đâu ra liên quan gì tới tôi? Còn có, tôi không phải
món đồ chơi của anh!”
Nghe
thấy phẫn nộ cùng thanh minh rõ ràng của Jaejoong, Kwon Ji Hee nhíu chặt lông mày,
đánh giá cậu, mà Yunho chỉ tặng Jaejoong một tràng cười.
Nhìn
Yunho cười bộ dáng bất lực của mình, lửa giận của Kwon Ji Hee lại bùng nộ, vung
tay lên, muốn người đang đứng đợi gần đó vây lại, cơ hồ ngay lập tức, Yunho thu
lại nụ cười, lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn họ.
Khí
thế như vậy, khiến cho người không khỏi sợ hãi.
Chân
như thể bị đóng xuống đất, không ai dám tiến lên nửa bước, cười yếu ớt, Yunho
nắm cây gậy trong tay Jaejoong, chỉ vào bọn họ.
“Các
cậu là người Kwon gia, chủ nhân của Kwon gia là ai, các cậu không phải biết rõ
ràng nhất sao?”
Mặc
dù dòng họ bất đồng, nhưng có một số việc, dòng họ cũng không có cách nào quyết
định.
Hai
mặt nhìn lẫn nhau, những người kia có chút khiếp đảm lui lại, nhìn bọn họ như
vậy, Kwon Ji Hee càng thêm tức giận, quơ lấy một cây gậy vung đến chỗ Yunho,
chỉ là trước khi Yunho bị đánh trúng, Jaejoong đoạt cây gậy trong tay Yunho,
thay hắn cản!
Kim
Jaejoong!
Đối
với hành động của Jaejoong, không riêng gì Kwon Ji Hee cảm thấy kinh ngạc, thậm
chí Yunho cùng Junsu cũng thấy vô cùng ngạc nhiên.
Trong
lúc hai cây gậy va vào nhau, Jaejoong hiện nhiên có chút đuối sức, Kwon Ji Hee
phát ra tiếng rống giận dữ, trên trán Jaejoong cũng lấm tấm mồ hôi, mắt thấy
Jaejoong không chống cự được nữa, Yunho vươn tay kéo cây gậy đang giao chiến
của hai người ra.
Kwon
Ji Hee nhìn Yunho, sau một hồi giằng co, hắn lựa chọn vứt cây cậy, quay người
lên xe golf rời đi, đám thủ hạ kia cũng đi theo toàn bộ, chỉ là trước khi đi,
ánh mắt Kwon Ji Hee nhìn Jaejoong tràn ngập mập mờ…
“Không
sao chứ, cậu…”
Không
để Yunho nói hết quan tâm của mình, Jaejoong trực tiếp nắm lấy cây gậy, đập nhẹ
vào bụng Yunho.
“Tôi
không biết anh rốt cuộc là ai, bất quá chuyện của anh, ít dây dưa đến tôi đi,
tôi không phải tên kia, không có hứng thú tiến vào thế giới của anh!” Quét mắt
nhìn Junsu bên cạnh, Jaejoong tin tưởng Yunho hiểu được người cậu nói tới là
ai.
“Tôi
cùng Yunho bây giờ là bạn bè.” Vô luận Jaejoong tin hay không, Junsu vẫn muốn
nói rõ ràng.
“Mấy
lời này nói với Yoochun ấy, tôi không quan tâm quan hệ của cậu và anh ta là gì,
chỉ cần đừng gây phiền toái cho tôi là được rồi.” Lấy chìa khóa của chiếc xe
vừa rồi, Jaejoong ném nó cho Junsu.
Tiếp
được chìa khóa, Junsu ngay cả cười cũng có chút miễn cưỡng, không phải vì
Jaejoong không quan tâm, mà là vì Jaejoong nhắc đến Yoochun.
Người
kia, trong lòng chỉ có cậu ấy…
Ngó
nhìn Jaejoong đứng trước mặt Yunho mỉm cười, Junsu do dự một lát, mở miệng.
“Yoochun
rất lo lắng cho cậu, anh ấy vẫn đang tìm cậu, gọi điện thoại cho anh ấy đi, nếu
như cậu còn coi anh ấy là bạn.”
Yunho
nhìn Junsu, ánh mắt kia, là tán thưởng của hắn với cậu.
Biết
rõ hắn hứng thú với Jaejoong, cũng hiểu rõ ý đồ cùng dụng tâm của Yoochun với
Jaejoong, nhưng vẫn dám ở trước mặt hắn hỏi Jaejoong có muốn liên lạc với
Yoochun hay không, việc này, chỉ sợ mỗi Kim Junsu làm được….
Đứng
giữa Junsu cùng Yunho, Jaejoong vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Yunho, không hiểu
sao, tự đáy lòng, Jaejoong chán ghét ánh mắt Yunho nhìn Junsu.
Không
có lý do gì…
Bước
tới, Jaejoong ôm lấy cổ Yunho, hôn hắn thật sâu, như thể tuyên cáo cái gì, cũng
cho Junsu một câu trả lời.
Dù
thế nào, sẽ không liên lạc với Yoochun…
Cúi
đầu cười khổ, Junsu không nói gì, chỉ đơn giản quay người, đi đến một chỗ khác
trong sân golf…
Buông
Yunho ra, Jaejoong thở gấp, mặt có chút ửng đỏ nhìn chằm chằm đôi mắt Yunho đã
bị khơi lên dục vọng, Jaejoong nghiêng người, nhẹ nhàng mở miệng cắn một cái
trên cổ Yunho, cái cắn khẽ này, cũng khiến cho Yunho động thủ, đẩy ngã
Jaejoong.
Lúc
thân thể Jaejoong nằm xuống thảm cỏ, Yunho vươn tay ôm lấy cậu, hai người thuận
theo độ dốc lăn xuống chỗ thấp hơn, mãi đến chỗ bằng phẳng, tốc độ mới chậm
lại, cuối cùng dừng lại.
Cùng
lúc, tay Yunho cũng tiến vào trong quần Jaejoong…
Chapter 30
No comments :
Post a Comment