Chapter 3
Cầm
lời bài hát mới trong tay, Jaejoong phát hiện trong bài hát này đoạn hát lẻ của
y rất ít.
Yunho
đến, ngồi bên cạnh y: “Jaejoong ah, sao bài hát này cậu lại chỉ được hát hai
câu?”
Jaejoong
giật giật khóe miệng: “Không việc gì đâu, bài hát này hơi nhanh, tớ vốn hợp với
mấy bản ballad nhẹ hơn mà.”
“Jaejoong,
cậu nói thật cho tớ biết đi, chuyện lần trước là như thế nào, giám đốc đã nói
gì? Ông ta có xác nhận chúng ta sẽ ký tiếp hợp đồng cùng nhau nữa không?” Yunho
nghiêng người nhìn gương mặt thanh tú trước mặt đang cầm lời bài hát, trong
lòng hắn có dự cảm chẳng lành.
“Ông
ta nói mỗi lần chúng ta ra album cần rất nhiều tiền, nói chúng ta tốn nhiều,
nói…”
“Jaejoong,
nói điểm chính đi!”
“Ah…
Không có. Ông ta kỳ thật không nhắc đến chuyện có ký tiếp hợp đồng nữa không,
hơn nữa… Hơn nữa, ý của ông ta rất có thể là không muốn tớ ở lại nữa.” Cuối
cùng Jaejoong đành nói những linh tính trong lòng thổ lộ hết cho Yunho nghe.
“Cái
gì?” Yunho đứng phắt dậy. “Không được, tớ sẽ đi tìm ông ta, cậu không ở lại, tớ
cũng không hát nữa.”
Jaejoong
chợt nở một nụ cười trong giây lát: “Đừng ngu ngốc, cậu vẫn còn hợp đồng 5 năm
nữa. Nếu phá hợp đồng, có bán cậu đi cũng không bồi thường nổi.”
Yunho
ngơ ngác ngồi xuống, tự hắn kéo lấy tay Jaejoong: “Jaejoong a, tớ… có phải tớ rất
vô dụng hay không? Người tớ muốn quan tâm lại không thể bảo vệ…”
“Yun…”
Mỗi khi chỉ có hai người bọn họ thân mật ở bên nhau, Jaejoong luôn gọi Yunho
như vậy. Nó khiến y cảm thấy Yunho là tri kỷ, cũng làm Yunho ấm áp trong tâm hồn.
“Tiệc vẫn chưa giờ tàn, chưa đến mức đấy, tớ cũng chỉ có khả năng đến vậy,
chúng ta cùng nhau cố gắng… Nếu quả thật có ngày đó, cậu không cần lo cho tớ, cậu
có tương lai của cậu, cậu sẽ tiếp tục dẫn dắt mấy đứa tiếp tục…”
“Jaejoong!”
Giống
như tình huống năm xưa lặp lại, lần đó Jaejoong có nguy cơ bị ra khỏi nhóm,
chính vì y đã cực kỳ cố gắng kiên trì mới có thể tiếp tục đến ngày hôm nay.
Nhưng hiện tại, y đã bắt đầu mệt mỏi, với những lời Yunho động viên cũng cảm thấy
uể oải. Nhớ lúc đó, Jaejoong chỉ biết thì thào bi ai… thế nhưng bây giờ y lại
vô cùng bình tĩnh. Yunho nghiêng đầu nhìn Jaejoong, mái tóc đen mềm mại rủ xuống
tai y, ôm trọn khuôn mặt dịu dàng của y. Jaejoong là con trai độc nhất trong một
gia đình toàn con gái, nhưng y lại là người đẹp nhất, hoàn hảo nhất trong số
các chị em. Nhìn y, làm sao Yunho lại có thể dừng lại ở tình anh em, bạn bè?
Nghĩ đến chuyện y lại gặp nhiều khó khăn trong công ty, trong lòng Yunho đau thắt:
“Jaejoong, tớ sẽ dốc hết sức để bảo vệ DBSK, bảo vệ các cậu. Còn cậu nữa, nhất
định không được bỏ cuộc.”
Ca
khúc mới được thu âm thuận lợi, giọng ca chủ chốt là của Junsu, hơn nữa có giọng
Mĩ chuẩn của Yoochun cùng đoạn Rap trầm do Yunho đảm nhận, dường như cũng đủ
hoàn hảo mà không cần đến hai thành viên còn lại. Single được phát hành, cả năm
người bắt đầu những chuyến lưu diễn không ngừng, vòng quanh châu Á, đứng trên
các sân khấu lớn nhỏ biểu diễn, nhiều khi chính bọn họ còn không biết mình đang
hát ở nơi nào…
Đứng
trên sân khấu, Jaejoong đôi lúc ngây người, y chỉ có hai câu hát rất nhanh, trầm
tư nhìn biển bóng bay đỏ cùng lighstick do Fans tạo ra, nghĩ lan man… những quả
bóng đỏ kia, nó có thể tung bay vì mình bao nhiêu lâu nữa đây?
Một
ngày hối hả, bận rộn đã kết thúc, lúc cả năm người trở lại ký túc xá, Junsu cao
giọng phàn nàn: “Người em sắp bã hết rồi!”
Những
thành viên còn lại dường như ngay cả sức lực để kêu than cũng không có, Yunho
chỉ có thể nói một câu: “Hyung đi tắm trước.”
Changmin
tiếp lời: “Hyung, nhanh một chút đấy.”
Yunho
gật đầu, đi nhanh vào phòng tắm.
Yoochun
bật máy tính, Jaejoong đi qua nói: “Mệt quá rồi, đừng làm nữa, nghỉ một chút
đi.”
Yoochun
quay đầu lại: “Không có việc gì đâu hyung, hôm nay em phải viết xong lời cho ca
khúc ngày hôm qua viết dở… Ai, cả năm người chúng ta có lẽ phải tập trung sáng
tác kiểu mới thì may ra mới có đường…”
Tâm
tư Jaejoong trầm xuống, trong số bọn họ, y và Yoochun nói chuyện hợp ý nhau nhất.
Trong lòng Yoochun nghĩ rất sâu sắc, bình thường lúc nào cũng cười toe toét,
nhưng chỉ cần nói một câu, Jaejoong cũng hiểu được suy nghĩ cũng như nỗi bất an
trong lòng của người anh em này. Jaejoong gật đầu, vỗ vỗ vai Yoochun, đang định
bỏ đi, Yoochun bỗng quay đầu lại: “Hyung, cố gắng lên!” Jaejoong sững sờ,
thoáng chốc Yoochun mỉm cười, Jaejoong cũng mỉm cười. Yoochun sẽ không giống
như Yunho cầm tay an ủi y, cũng không dốc sức liều mạng như hắn bảo vệ y, nhưng
chỉ cần Yoochun mỉm cười cùng với ánh mắt cổ vũ cũng đã đủ để Jaejoong hiểu
toàn bộ tâm tư của người bạn “soulmate” này.
Jaejoong
vô cùng mệt mỏi, y trở về phòng ngủ, phát hiện Junsu và Changmin đã ngủ say mê
mệt, y cũng bổ nhào lên giường. Trong tâm có rất nhiều chua xót, nghĩ đến đoạn
đường dài đầy khó khăn đã trải qua, nghĩ tới sự quan tâm của mọi người cùng những
tiếng reo hò cổ vũ, Jaejoong thực sự không muốn từ bỏ mọi thứ dễ dàng như thế.
Đang
lúc nửa ngủ, nửa mưa, bỗng nhiên Jaejoong nghe được tiếng Yoochun hét lên sợ
hãi: “A A A A A …!” Một lúc sau lại không có tiếng động gì, Jaejoong giật mình
ngồi dậy, Junsu và Changmin vẫn còn đang ngủ, y mở cửa ra ngoài.
Trong
phòng khách, Yunho mặc đồ ngủ ngồi trước máy tính, trên mặt Yoochun đều là sự
hoảng hốt, Jaejoong không thể không hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ah…”
Yoochun muốn tắt máy đi nhưng lại bị Yunho chặn lại.
“Jaejoong
ah, cậu đến xem, đây là chuyện gì?” Lông mày Yunho xoắn chặt, Jaejoong có chút
sợ hãi, y nhìn qua tiêu đề khiến cả người y run rẩy: “Clip Hero Jaejoong bồi rượu: mặc Kimono hát quốc ca Nhật!”
Jaejoong
run rẩy mở tiêu đề đó lên, một đoạn clip 50 giây quay cận cảnh, trong tấm ảnh,
Jaejoong đang cầm một ly rượu uống một hơi cạn sạch. Xuống phía dưới, một bức ảnh
chụp Jaejoong mặc Kimono trắng tinh, môi hồng nhuận hát vài câu “Quân chi đại”
“Đây
là thật hay giả?” Giọng Yunho khàn khàn, Jaejoong cảm giác mình hít thở không
thông, clip này sao lại bị tung lên mạng, rõ ràng, mập mờ khiến Jaejoong không
cách nào phản bác… Nhìn phản ứng của Jaejoong, Yunho hiểu ngay, mặt hắn thực sự
rất khó coi, Jaejoong rụt rè nhìn Yoochun và Yunho, y thật sự không biết giải
thích như thế nào.
“Hyung,
có chuyện gì vậy?” Changmin cùng Junsu cũng thức dậy, Junsu dụi dụi đôi mắt buồn
ngủ, nhìn Yoochun, Yoochun lại ra hiệu không muốn liên tiếng. Thấy mấy người
anh của mình đều bất động không nhúc nhích, Changmin tiến đến ấn nút mở clip ra
xem. Những hình ảnh chuyển động khiến mặt nó trắng bệch, trợn mắt há hốc mồm
nhìn Jaejoong, chờ mong y sẽ khẳng định clip này là giả.
“Làm
sao bây giờ hyung? Làm sao bây giờ?” Xem qua clip, Junsu rốt cục không nhịn được
phải kêu lên.
Yoochun
cầm chặt tay Junsu, nhẹ nhàng an ủi. Mọi người không hề nhúc nhích, đều đang đợi
Yunho và Jaejoong lên tiếng, Yunho đen mặt nói: “Cậu giải thích đi, có chuyện
gì đã xảy ra?”
Jaejoong
há hốc mồm, nhưng không nói lời này, y không biết việc này nên nói bắt đầu từ
đâu, cũng không biết giải thích thế nào cho những người anh em của mình dễ hiểu.
“Hỏi
lại một lần nữa, tớ muốn nghe chính miệng cậu nói, đây là thật hay giả?” Thanh
âm của Yunho nghiêm khắc mà run rẩy đau đớn, Junsu nén lau nước mắt, Yoochun cầm
tay nó mà cũng cảm thấy run.
“Hyung!
Anh sẽ không làm chuyện như vậy chứ? Đây không phải sự thật, hyung nói cho bọn
em biết đi, đây là giả, em tin hyung mà!” Changmin xông lên, giữ chặt hai bả
vai Jaejoong, nhìn y gắt gao.
“Cái
này… thật sự…” Lời nói của Jaejoong khiến cho tất cả mọi người trong phòng ngẩn
người, chính tai nghe Jaejoong thừa nhận thật sự đả kích này chẳng khác gì sét
đánh ngang tai.
“Cậu…
cậu sao có thể làm chuyện như vậy?” Yunho phẫn nộ đứng dậy, hung hăng nhìn
Jaejoong: “Cậu có biết Yoochun vì cậu đi xin giám đốc, bọn họ…”
“Hyung!”
Yoochun lớn tiếng chặn ngang câu nói của Yunho: “Hyung nói chuyện đó làm gì. Nếu
nhưng muốn nói… hyung không phải đã cố gắng hết sức rồi sao. Hiện tại muốn giải
quyết chuyện này, Jaejoong hyung, anh nói rõ chuyện đã xảy ra xem nào. Hyung có
điều gì khổ tâm phải không?”
Jaejoong
nhìn về phía Yunho: “Là giám đốc ép tớ đi uống rượu với lão già đó. Bọn họ ép tớ
mặc quần áo như vậy, hát như vậy…”
“Ép
cậu? Thế cậu làm gì? Bọn họ còn bắt cậu làm gì nữa? Có phải bọn họ bảo cậu làm
gì cậu đều làm sao?” Nghĩ lúc vừa rồi không biết bàn tay đó là của ai, nghĩ đến
chuyện Jaejoong bày ra bộ mặt thẹn thùng, trong cơn thịnh nộ Yunho không thể kiềm
chế được
Jaejoong
đứng ngu ngơ ở một chỗ, sự ai oán dâng lên tận cổ, y gạt tay Yunho ra: “Jung
Yunho, cậu… Cậu cho rằng cậu là ai? Cậu có tư cách gì nói tôi như vậy? Chuyện
này cậu cũng thấy rồi, chính miệng tôi cũng khẳng định nó là thật đấy. Các cậu
lo lắng cho tôi, nhưng tôi là một người như vậy đấy, chuyện gì không hay cũng
rơi vào tôi. Cám ơn các cậu đã vì tôi, nếu clip bị phát tán, nếu như có người
muốn hại tôi… Các cậu có làm gì được đâu!” Jaejoong nói xong, cũng không quay đầu
nhìn bốn người kia, đi thẳng vào phòng ngủ.
Những
người còn lại nhìn nhau, không biết làm gì, Yunho chán nản ngã người lên ghế
sopha, giọng có chút khàn: “Mọi người… đi ngủ đã, ngày mai còn phải biểu diễn…
Chuyện này hyung sẽ tìm giám đốc giải quyết.”
“Yunho
hyung, người quan tâm Jaejoong hyung không phải chỉ có một mình hyung đâu, hay
là chúng ta cùng nhau đi.” Yoochun mở miệng phản bác
Yunho
sững sờ nhìn Yoochun một lúc thật lâu, hắn thở dài: “Được rồi, theo ý em.”
Trời
vừa sáng, Junsu đã rời giường làm vệ sinh cá nhân, trong ánh bình minh có nghe
loáng thoáng người gọi tên Jaejoong, Junsu biết rõ đó là fan hâm mộ, theo thói
quen ngó ra ngoài cửa một chút, bỗng sợ hãi kêu lên. Một tấm bảng in tên
Jaejoong hyung bị gạch chéo bởi bút đỏ, Junsu cắn chặt môi. Không đầy một phút,
tất cả mọi người đều rời giường. Ở ngoài cửa, những tấm banner anti Jaejoong
bao vây quanh nhà, khiến mặt Jaejoong trắng bệch. Mọi người không ai dám nói
gì, chỉ lặng lẽ thu dọn đồ đạc, chờ tin báo xuất phát. Trải qua một đêm trằn trọc,
Yunho cũng cảm thấy đêm qua mình đã lỡ lời, nhưng hắn vẫn không biết giải thích
với Jaejoong nữa.
Xe
chuẩn bị đến đưa cả năm người tham gia quảng bá single mới. Thời tiết oi bức, độ
ẩm cực kỳ thấp, ngồi trên ôtô quản lý, Jaejoong cảm thấy vô cùng choáng váng.
Lúc vừa rồi khi lên xe, Yunho vẫn như trước vì y ngăn cản những kẻ đổ xô đến chất
vấn, mặc dù không có thời gian nói chuyện với hắn nhưng Jaejoong vẫn cảm thấy cảm
động hết sức.
Trong
trường quay, fan hâm mộ vẫn đông như thường ngày, nhưng số lượng bóng đỏ đã giảm
xuống. Nhìn trên khán đài chỉ được vài chùm bóng đỏ thưa thớt, lòng Jaejoong
đau như dao cắt. Y biết rõ, toàn bộ fan hâm mộ đã thấy sự nhục nhã của y, nhất
định y đã làm họ thất vọng rồi.
Bước
lên sân khấu, vẫn như thường ngày, Yunho lên trước vẫy tay, cả năm người nắm
tay nhau, đứng sát lại một chỗ: “DBSK cố lên.” Lúc này, thanh âm của Jaejoong bỗng
nhiên rất lớn, dường như y mơ hồ cảm thấy, cơ hội như thế này về sau có lẽ
không còn nhiều nữa.
Khi
MC giới thiệu tiết mục tiếp theo là của DBSK, dưới khán đài bắt đầu rối loạn,
náo nhiệt hơn khi khúc nhạc dạo vừa vang lên. Yunho bước lên phía trước mở đầy
bằng màn vũ đạo đầy lửa, nhưng dưới khán đài lại không có những tiếng hoan hô,
cổ vũ hài hòa như trước mà là những tiếng thở dài khó chịu. Yunho tự ép chính
mình phải bình tĩnh, đón nhận ánh mắt hỏi thăm của Junsu. Junsu được Yunho ra dấu,
vừa hết phần nhạc dạo đầu, nó cũng cất tiếng hát. Trên khán đài vẫn xôn xao
không ngừng, cả năm người không dám sơ suất, vẫn liên tục vừa hát vừa nhảy.
Đến
lượt Jaejoong hát đoạn riêng của mình, bỗng nhiên một loạt nào là hoa quả, chai
nhựa ném lên sân khấu, dưới khán đài càng lúc càng rối rắm, không ngừng ném những
thứ rác rưởi lên trên. Junsu sửng sốt dừng lại, ngơ ngác nhìn khán giả, ánh
sáng chói lòa, nó chỉ nhìn thấy một mảng người đông nghịt, trong một khắc,
Junsu bỗng nhiên thấy rất sợ hãi lại rất khổ sở. Sau đó, Yoochun và Changmin
cũng ngừng lại, chỉ có Yunho không ngừng, Yunho vẫn tiếp tục màn vũ đạo của
mình và Jaejoong cũng kiên trì hát đến cuối cùng…
Ngay
lúc bài hát sắp kết thúc, một chai bia không biết từ đâu bay đến, Jaejoong
tránh không kịp. Cái chai vừa nặng vừa cứng đã đập vào trán y, khiến y ngã té
nhào trên sân khấu.
“Hyung!”
Changmin cùng YooSu nhào ra phía trước, Yunho quay ra phía sau đỡ Jaejoong. Hắn
ngơ ngác nhìn Jaejoong đang nằm trên mặt đất, sau đó lại nhìn đám người hỗn loạn
dưới khán đài. Jaejoong lấy tay ôm chặt trán, nhưng máu tươi vẫn theo khe hở mà
chảy ra. Yunho cảm thấy cái màu đỏ tươi lúc này cực kỳ chướng mắt.
Yunho
từng bước đi xuống sân khấu, các staff cũng đang ngơ ngác chưa rõ tình huống
lúc bấy giờ, bọn họ cũng không dám đi ra phía khán đài. Người staff ở cạnh khán
đài thấy Yunho đang đi xuống, cũng chậm rãi mà bình tĩnh lại, trong mắt Yunho
đong đầy nước mắt, hắn cầm micro muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói lên lời.
Rốt cục, Yunho khom lưng cúi người thật thấp về phía khán giả: “Thực xin lỗi…
Thực xin lỗi mọi người…” Yunho vẫn giữ nguyên tư thế cúi thấp đó, không ngừng
xin lỗi. Nếu như làm như vậy có thể khiến fan không quở trách, ghét bỏ Jaejoong
nữa, hắn cũng sẽ chẳng cảm thấy có vấn đề gì. Khán giả tĩnh lặng, không còn xôn
xao như trước, toàn bộ những người có mặt trong buổi quảng cáo single mới ngày
hôm nay lúc này đều rơi vào im ắng.
“Yunho!”
Jaejoong giữ chặt cái trán đứng dậy, y lảo đảo đi đến bên cạnh Yunho: “Người
nên xin lỗi mọi người phải là tôi!” Nói xong y đi đến từng nơi, từng góc ở phía
trước khán đài, đối diện với fans hâm mộ, không ngừng khom lưng cúi đầu: “Thực
xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi đã khiến mọi người thất vọng rồi… Thực xin lỗi…”
Nước
mắt Yoochun đã chảy đầy trên mặt, vừa khóc vừa đi theo Jaejoong, cùng cúi đầu tạ
lỗi với mọi người. Changmin và Junsu cũng nghẹn ngào cao giọng xin lỗi. Rất nhiều
người hâm mộ DBSK nhiều năm trên khán đài cũng không ngăn được những tiếng khóc
bi thương, dường như tiếng khóc như ai oán, như xót xa từ khu vực xa sân khâu đến
nơi ngay cạnh hậu trường, tất cả đều không kìm lòng được.
Trán
Jaejoong vẫn đang chảy máu, nhưng y vẫn không muốn đi vào hậu trường phía sau.
Y sợ nếu y đi vào, sẽ không còn cơ hội để lên đây nữa. Cảnh vật trước mắt càng
lúc càng mơ hồ, bước chân cũng ngày càng nặng nề, ánh đèn chói lòa khiến y căn
bản không thể nhìn thấy đường trước mắt. Chân khuỵu xuống, Jaejoong kích động,
quỳ rạp trên sân khấu.
“Thật
xin lỗi…” Jaejoong vẫn không quên xin lỗi, y cúi đầu thật thấp, vừa cúi vừa
chân thành tạ lỗi, bỗng nhiên cơ thể mất thăng bằng, ngất lịm.
“Jaejoong
ah!” Một mình Yunho kịp phản ứng, lao đến ôm Jaejoong vào ngực…
Khi
Jaejoong tỉnh lại, Yoochun và Junsu đã ở bên cạnh y, vừa muốn ngồi dậy,
Jaejoong lại cảm thấy trán rất đau nhức.
“Hyung!
Hyung tỉnh rồi…” Junsu cầm tay Jaejoong, y đánh mắt quét một vòng: “Yunho đâu rồi?”
“Hyung
ấy đi…” Junsu vừa muốn nói gì đó, lại bị Yoochun cản lại: “Hyung ấy hỏi bác sĩ
về vết thương cho hyung, sau đó cùng Changmin đi lấy thuốc…” Junsu cúi đầu,
không dám nhìn Jaejoong nữa, còn y chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Jaejoong
nhắm mắt lại, cảm thấy cái gì đó không ổn, nhìn xuống dưới chân, y phát hiện ra
một chuyện khiến bản thân vô cùng hoảng hốt: Đùi phải bị bó bột.
“Chân,
chân của hyung làm sao vậy?” Jaejoong vội vàng kéo chăn lên nhìn.
Yoochun
lắp bắp giải thích: “Hyung, hãy nghe em nói, chân hyung bị thương, thế nhưng…
Không có việc gì đâu, nhân cơ hội này hyung nghỉ ngơi một thời gian…”
“Junsu,
nói thật cho hyung biết, chân của hyung…”
Junsu
đưa mắt nhìn Yoochun, Yoochun liếc nó một cái thâm ý. “Chân hyung thật sự không
có vấn đề gì mà, chỉ tại hơi quá sức nên bị khuỵu xuống, cần phải tĩnh dưỡng một
thời gian.” Junsu vừa nói vừa dò hỏi Yoochun.
Jaejoong
thấy được sự lưỡng lự của hai đứa em: “Lừa gạt hyung như vậy là sao? Có phải
hyung không còn là anh của hai người?”
Junsu
cúi đầu: “Hyung…”
Trong
phòng họp của SM, Yunho đã cúi đầu quỳ trước mặt Lee Soman hơn nửa ngày, lão ta
mới nói: “Cậu đứng lên đi, làm gì vậy?”
Yunho
đứng lên, Lee Soman chống tay dưới cằm, để cho Yunho ngồi vào ghế trước mặt.
“Công ty vẫn muốn giúp cậu phát triển. Tiền đồ là của cậu, cậu phải biết sử dụng
nó cho tốt. Có một số chuyện, dù cậu có năng lực đi chăng nữa cũng không thể
làm được, hiểu không?” Giọng nói của Lee Soman vẫn đều đều, đầy sự ung dung.
Yunho
ngẩng đầu nói: “Giám đốc! Tôi không muốn giải tán DBSK! Cầu xin ngài! Tôi biết
chuyện lần này của Jaejoong rất nghiêm trọng… Nhưng xin ngài đừng khai trừ cậu ấy
ra khỏi DBSK.”
“Cậu
có biết chuyện lần này như thế nào không? Nói nghiêm trọng là được sao? Nó liên
quan đến thể diện của công ty đấy. Yunho à, cậu là đứa rất có năng lực, cho dù
cậu không quan tâm đến bản thân mình ra sao, nhưng còn Yoochun, Junsu chúng nó
thì thế nào? Chẳng lẽ cũng theo Kim Jaejoong mà hủy tiền đồ của bản thân sao?”
“Nhưng…
giám đốc nói… muốn loại Jaejoong sao?” Thanh âm Yunho tràn đầy bi thương.
“Chuyện
này giải quyết như thế nào một mình tôi cũng không thể mạnh miệng được. Có một
chuyện tôi phải nhắc nhở cậu, cậu phải biết vị trí mình đang ở đâu, nên hỏi cái
gì, không nên nói cái gì. Yunho, cậu về đi, khi có kết quả, tôi sẽ nói cho các
cậu biết.”
“Giám
đốc!”
“Không
cần nói nhiều! Bây giờ tôi có một cuộc họp, Yunho, tôi nhắc nhở cậu một câu. Cậu
nhìn Kim Jaejoong bây giờ xem, chân đã bị thương, cậu cảm thấy tôi còn có thể
tiếp tục ký hợp đồng với nó sao? Tự mình ngẫm nghĩ xem.” Lee Soman nói xong liền
đi ra khỏi phòng, bỏ Yunho ngồi đó.
Changmin
lúc này đang đứng ngoài cửa ra vào, thấy Lee Soman đi ra, nó tiến lên một bước:
“Changmin…”
Nhìn
thấy Changmin, Lee Soman thoáng nở nụ cười: “Changmin à, cậu còn trẻ, cũng là đứa
ngoan ngoãn biết điều, rất có tiềm lực phát triển. Chuyện ký tiếp hợp đồng không
cần lo lắng quá mức, tôi sẽ cho cậu một cơ hội. Cậu nhớ kỹ, DBSK chỉ là một cái
tên trong tay tôi, sẽ không vì một người ra khỏi nhóm mà biến mất. Tôi cũng
không nói cách giải quyết vấn đề với các cậu sẽ giống nhau.” Nói xong, Lee
Soman băng qua người Changmin, nghênh ngang rời đi.
Changmin
vào trong phòng, nhìn Yunho còn đang ngây ngốc, ngơ ngác ngồi trên ghế, khẽ gọi
một tiếng: “Hyung…”
Yunho
quay đầu, sững sờ nhìn Changmin, chậm rãi nói: “Lần này… Chỉ sợ thật sự không
còn hi vọng rồi…”
No comments :
Post a Comment