Chapter 76
Vẻ ngoài xinh đẹp rốt cuộc ẩn giấu lòng dạ như thế nào?
Trải qua một thời gian dài từ nhỏ đến lớn, nhìn người mẹ
của mình, Yunho thủy chung không thể xóa đi những nghi vấn của bản thân.
Dưới mắt người khác, Shim Taeha được coi là gái gọi cao cấp
dành cho các vị V.I.P ở công sở, bà sở hữu những thủ đoạn cao siêu và vẻ ngoài
mỹ miều, đến mức bất kể người đàn ông nào nhìn cũng muốn âu yếm, nhưng đối với
người có cùng huyết thống như Yunho mà nói, bà lại cảm thấy xa lạ đến mức không
thể tới gần.
Cha của Yunho đã từng nói, có thể lấy được Shim Taeha làm
vợ là hạnh phúc lớn nhất của đời ông, mà là một người phụ nữ như thế lại có thể
yêu đương mập mờ với một người dính dáng đến xã hội đen sao, hay là bà thật sự
yêu?
Cho tới bây giờ, Yunho cũng không hiểu.
Nếu nói là mẹ hắn yêu cha hắn, vậy vì sao lúc trước luôn
tỏ ra lãnh đạm với cha hắn, ngay cả khi nghe tin ông mất cũng hững hờ?
Nếu không yêu, tại sao lúc ở tang lễ, hắn lại cảm nhận được
những dòng nước mắt đang chảy ngược vào trong tim cùng trái tim đau đớn của bà
mạnh mẽ đến thế?
Càng không thể không nhắc đến, những chuyện bà dính dáng
đến, cách xử lý của bà khiến người khác khó có thể lý giải nổi…
Báo người đã đến, có một nhân viên dẫn hắn vào trong,
vòng vèo đến một khu nhà tách biệt, khá bí mật, không gian toàn một màu hồng nhạt,
Yunho tìm gặp Shim Taeha.
Vẻ diễm lệ bình thường của khuôn mặt trang điểm không
còn, giờ phút này hiển hiện trước mặt Yunho là gương mặt hắn quen thuộc nhất
cũng là lạ lẫm nhất.
Hóa ra khuôn mặt không tỳ vết trước kia của Shim Taeha
cũng xuất hiện vết nhăn rồi sao, dù nó không khiến nhiều người chú ý đến…
Không phải bà vẫn chăm chút bản thân lúc nào cũng hoàn mỹ
sao?
Sự lợi hại cùng khôn khéo đâu rồi?
Vì sao chúng lại biến mất dạng?
Điều này, hay là do cách hắn đang nhận thức Shim Taeha
lúc này, mẹ của hắn sao…
Nhẹ nhàng nở nụ cười với Yunho, Shim Taeha bảo hắn ngồi
trước mặt nàng, Yunho ngược lại nhấc chén trà lên, tiếng đồ sứ va chạm với mặt
bàn là âm thanh duy nhất trong phòng lúc này, nhìn thẳng vào Shim Taeha, theo
dõi nhất cử nhất động của bà, lồng ngực Yunho có một cảm giác phức tạp.
Hắn biết rõ đây là đâu.
Chỉ là hắn không ngờ tới sẽ có một ngày nhìn thấy Shim
Taeha ở đây…
“Từ lúc nào?” Đè nén thanh âm cùng cảm xúc, Yunho tự trấn
tĩnh bản thân hỏi.
“Một thời gian rồi, thế nhưng cũng không đều, gần đây mới
hay phát tác, mấy ngày nay cũng chưa nhiều lắm.” Lạnh nhạt trả lời, Shim Taeha
lắc lắc chén trà, bâng quơ cười.
“Vì sao không nói cho tôi biết?”
“Vì sao phải nói?” Nhìn khuôn mặt của Yunho là bản sao của
cha hắn, Shim Taeha cười cười có chút bất đắc dĩ. “Nếu đổi lại là con, con sẽ
nói cho Kim Jaejoong biết sao?”
“Hai chuyện này không giống nhau.” Yunho thẳng thừng phản
bác bà.
“Có gì mà không giống? Nói con không phải do mẹ sinh, thật
sự chẳng có ai tin.” Lông mày hơi nhăn lại, khẩu khí của Shim Taeha hoàn toàn
là than thở. “Đôi lúc, mẹ thật sự hi vọng con có thể giống cha con một chút. Hoặc
là người chết trước là mẹ, không phải ông ấy, như vậy con đã không học phải
cách sống của mẹ rồi…”
Trẻ con sở dĩ cần được dạy dỗ, bởi vì nó lấy người mẹ làm
hình mẫu, hết lần này tới lần khác bà lại là tấm gương xấu mà Yunho nhìn vào…
Cứ như vậy, nếu không gặp Jaejoong, có lẽ Yunho lớn lên
trở thành côn đồ mất rồi…
Bà muốn nói với Yunho rằng bà có lỗi, nhưng thật sự không
biết phải nói bắt đầu từ đâu.
Nói rằng bà xuất thân trong gia đình nghèo khó, làm gì
cũng phải nhìn sắc mặt người khác, cho nên ngay cả tâm tư cùng tình cảm không
dám nói thẳng ra sao?
Hay là nói cho Yunho rằng, nếu không phải có cha hắn, chỉ
e hiện tại bà thành dạng người gì cũng không thể tưởng tượng nổi, chỉ sống
trong một thế giới khắc nghiệt ngươi tranh ta đoạt hay sao?
Trầm mặc một hồi, Shim Taeha kìm nén nước mắt, muốn tự
mình rót thêm ít trà lại bị Yunho ngăn cản. Hắn nhấc ấm trà lên, hoàn thành động
tác rót nước còn lại.
Hết thảy đều không hề nhiều lời.
Giống như cách Yunho bảo hộ Jaejoong.
Bà là mẹ của Yunho, nói không thương hắn là giả dối,
nhưng cũng bởi vì thương, cho nên mới chọn cách giữ khoảng cách như thế này,
tránh chuyện bà làm ô uế thanh danh của con trai mình.
Thân là mẹ con, bọn họ lại sống trong hai thế giới khác
nhau, nhưng lại cùng dùng một phương thức để sinh tồn, để yêu thương…
Đứng dậy, Yunho đến gần Shim Taeha ôm lấy bà, đây là lần
đầu tiên hắn chủ động bày tỏ thiện ý cùng tình cảm của một đứa con đối với một
người mẹ.
Shim Taeha hiểu, Yunho đã thừa nhận bà là mẹ của hắn.
Vô luận rằng giữa bọn họ đã từng phát sinh chuyện gì cũng
không quan trọng nữa…
Nhắm mắt lại, Shim Taeha dưới cái ôm của Yunho, đã rũ bỏ
hoàn toàn bộ mặt dối trá, thoải mái rơi nước mắt, có sự áy náy, có sự an ủi,
càng thêm những lời yêu thương mà bà vẫn chưa từng bày tỏ.
Bà giúp Changmin cũng bởi thế.
Một mặt không chỉ là muốn con trai gặp chuyện khó xử, mà
là, chính bởi vì yêu thương đứa con trai này, bà mới để cho Changmin làm vậy, đả
thương hắn, để cho Yunho hiểu, sống như vậy là sai cách rồi.
Có những sai lầm bà đã mắc phải, quá đủ rồi, bà không muốn
con mình đi lại lối mòn đó…
Đứng lặng trước cửa phòng, nhìn một màn ôm ấp, Jaejoong
rơi nước mắt trong lặng lẽ, phảng phất nhìn thấy cha của Yunho trong bóng dáng
của Shim Taeha, chỉ có một điều bất đồng duy nhất, Shim Taeha giấu diếm, còn
cha hắn thì trực tiếp bày tỏ.
Đều giống nhau ở chỗ hai người đều rất yêu con mình…
“Mẹ muốn ra ngoài đi dạo một chút không?”
Cảm xúc của Shim Taeha dần dần bình ổn trở lại, lần đầu
tiên Yunho lấy tư cách là một người con trai quan tâm mẹ mình. Mắt vẫn còn long
lanh toàn nước, nhìn hắn, Shim Taeha chậm rãi gật đầu.
Vươn tay, Yunho để cho Shim Taeha tựa vào cánh tay hắn
đang khom lại, hai người, dường như chưa bao giờ có sự thân mật như thế này, mặc
kệ người ngoài sẽ đánh giá như thế nào, Shim Taeha cầm lấy cánh tay Yunho, cảm
nhận cảm giác của một người mẹ ỷ lại vào đứa con của mình.
Là yếu đuối của phái nữ a…
Vô luận là đã gặp gỡ bao nhiêu bộ mặt của xã hội, đã lăn
lộn thế nào để sinh tồn trong thế giới này thì Shim Taeha vẫn là một người phụ
nữ, vẫn là một người mẹ…
Đứng lấp ở một nơi kín, không lộ mặt với Shim Taeha,
Jaejoong chỉ đứng đằng sau, nhìn bóng lưng của Yunho và mẹ hắn rời đi, thần sắc
nghiêm túc, trên tay còn cầm theo hồ sơ bệnh án mà Changmin đưa cho cậu, muốn
che dấu hết thảy, hẳn là sẽ không để lộ chút sơ hở.
“Tình trạng của bà ấy thế nào rồi?”
“Trước mắt còn phải tiếp tục chiếu xạ, khống chế tế bào
ung thư phát triển, có thể sống thêm một thời gian nữa.” Bác sĩ phụ trách theo
dõi bệnh tình của Shim Taeha cung kính trả lời Jaejoong.
Đối với người đã bỏ tiền ủng hộ bệnh viện, dù là ai trong
bệnh viện cũng không thể không kính trọng a…
“Dùng loại thuốc tốt nhất cho bà ấy, bao nhiêu tiền cũng
không thành vấn đề.” Ngừng một lúc, khóe mắt Jaejoong liếc nhìn ông bác sĩ. “Chữa
trị cho bà ấy tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu.”
Cho dù thiên chức của bác sĩ là cứu người, nhưng đây là cấp
trên, nếu nhúng tay vào nói vài câu thế này hẳn là có thể càng thúc đẩy sự nhiệt
huyết của một người đấy, điều này Jaejoong tin chắc không chút nghi ngờ.
Càng phải nói, Shim Taeha đối với cậu không chỉ dừng lại
là một khách hàng đã từng giao dịch…
Cảm thấy áy náy với bà sao?
Hay là cảm động tình cảm mẹ con hai người họ?
Shim Taeha có lẽ là một người phụ nữ khó đoán, nhưng khi
đặt thiên chức của một người mẹ lên trên, người ngoài ai cũng có thể đi guốc
trong bụng bà…
Hạ ánh mắt, Jaejoong quay đầu bước vào căn phòng lúc đầu,
đợi hai mẹ con Yunho đi dạo quay về, không ngờ, khi cậu vừa vào trong phòng,
Shim Taeha cũng dừng bước.
“Kim Jaejoong là đứa tốt, đáng ra không nên ở bên con.”
** ** **
No comments :
Post a Comment