Chương 11
“Oa! Yunnie ~ Em lần đầu tiên thấy
đu quay! Trước kia chỉ nhìn thấy trên tivi!” Jaejoong đến công viên trò chơi liền
bộc phát tính trẻ con, chạy chỗ này chỗ kia, vô cùng hứng thú.
Yunho cầm đồ uống và kẹo bông
trong tay, nhìn Jaejoong đau lòng. Jaejoong căn bản không giống mình, cậu ấy rốt
cuộc sống như thế nào vậy? Ngay cả công viên trò chơi cũng chưa từng đến…
Quyết tâm của Yunho càng trở nên
mạnh mẽ, nhất định phải để Jaejoong sống tốt, sau đó dẫn em ấy đi khắp thế giới,
đền bù cho quãng thời gian nặng nề không có mình của Jaejoong, nhất định sẽ làm
Jaejoong hạnh phúc.
“Chúng ta lên ngồi đi.” Yunho nhét
kẹo bông vào trong tay Jaejoong, lại kéo cậu đến xếp hàng lên đu quay.
Ngồi trên đu quay, Jaejoong giống
hệt một cậu bé tò mò, mở to ánh mắt nhìn xuống dưới, miệng không ngừng tán thưởng
“Oa oa ~~”. Yunho nhìn biểu tình của Jaejoong đến xuất thần, em ấy là thiên sứ,
thiên sứ mà thượng đế ban cho chính mình. “Jaejoong, em thích không?”
Jaejoong quay lại gật đầu với
Yunho. “Có! Yunnie ~ về sau lại đưa em tới nơi này đi!”
Yunho cười cười, vuốt mái tóc mềm
mại của Jaejoong. “Nếu em thích thì lúc nào anh cũng dẫn đến.”
“Oa ~ Yunho là tuyệt nhất!” Jaejoong
hôn thật mạnh lên mặt Yunho.
Buổi tối, hai người sau khi chơi hết mình cả ngày, tay nắm tay về nhà.
“Yunnie, bác gái bán bánh mật
ngon thật! Lần sau em làm cho anh ăn thử!” Jaejoong khoa tay múa chân, vui vẻ nói.
Vừa rồi Yunho mang theo Jaejoong đến
quán ăn mà mình và Yoochun hay đến. Bác chủ hàng là một nông dân hiền lành, nhìn
thấy khách quen liền bớt tiền, cho thêm đồ ăn, làm Jaejoong ăn đến sướng miệng.
Bác gái rất thích đứa nhỏ đáng yêu
này, liều mạng kêu Yunho lấy tiểu thiên hạ này về nhà, khiến Yunho cười to, Jaejoong
lại thẹn thùng trốn trong lòng Yunho. Lúc về, bác còn gói thêm hai phần để mang
về nhà ăn.
“Nhưng không biết có ăn được không…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi rũ xuống, cúi đầu, nghĩ nếu Yunho không thích thì làm
sao đây.
“Jaejoong làm gì anh cũng thích ~
hơn nữa sẽ ăn sạch!”
Jaejoong nghe vậy, trong lòng nở
hoa, nhảy lên người Yunho bám chặt giống hệt gấu Koala. “Thật vậy sao?”
Yunho hoảng sợ, đây chính là trên đường lớn, Jaejoong thẹn thùng của hắn từ khi nào lại cởi mở như vậy?
“A ~” Yunho ôm lấy thắt lưng Jaejoong
làm cho cậu càng gần mình, cước bộ vẫn tiếp tục nhưng chậm hơn một chút.
“Huh?! Anh như vậy là ý em rất nặng
sao!??” Nghe ngữ khí của Yunho, thật giống như mình rất nặng! Với dáng người này,
mình rất tự tin a! Nhìn xem thắt lưng của mình này! Mông mình này! Jaejoong càng
nghĩ càng tức giận, giãy dụa muốn xuống.
Yunho vội vàng phủ nhận, “Không
phải không phải! A!...” Nhưng là mông Jaejoong xoay quá mạnh lên hai người đều
ngã xuống.
“Hừ! Đều tại anh!” Jaejoong xoa cánh
tay, đau chết mất…
“Làm em đau sao? Thực xin lỗi, là
anh sai rồi ~” Yunho thấy bộ dạng đau đớn của Jaejoong, vội vàng cầm tay cậu thổi
thổi, đứng dậy muốn kéo cậu lên.
Nhưng Jaejoong vừa thấy Yunho đứng
lên liền vươn hai tay. “Ôm em về nhà!”
Yunho buồn cười nhưng lại không dám
cười, ôm lấy Jaejoong, cũng không dám phát ra thanh âm, im lặng tiêu sái về nhà.
“Yunnie… Anh tức giận sao…” Thấy
Yunho không nói lời nào, Jaejoong nghĩ Yunho thấy mình cố tình gây sự mà tức giận,
ngón tay quấn lấy áo Yunho, có vẻ rất rối rắm.
“A? Uhm… Không có a…” Xem ra là
hiểu lầm, Yunho tận lực làm cho thanh âm của mình bình tĩnh, Jaejoong thật sự rất
đáng yêu, môi đỏ bĩu lên kìa… Thật muốn hôn.
Nhưng hiện tại không được! Phải bảo
trì lòng tự trọng của nam nhân!
“Uhm… Em thực xin lỗi… Đừng không
để ý tới em…” Jaejoong vòng tay qua cổ Yunho làm nũng.
Yunho cảm thụ được hô hấp của Jaejoong,
thiếu chút nữa không giữ được, nhưng vẫn nói cứng rắn. “Anh không có tức giận.”
Chương 12
Trời ơi, Yunho thật sự tức giận…“Yunnie ~~~” Jaejoong nói một tiếng, sau đó hôn Yunho, lấy đầu lưỡi mở miệng Yunho ra, Yunho rốt cuộc nhịn không được, dừng lại cước bộ, mút nhẹ đầu lưỡi Jaejoong, hai người cứ thế nhiệt tình hôn.
May mắn trời đã rất khuya, người đi qua không nhiều, lại thực tối, cho nên không ai thấy.
Yunho đột nhiên nóng vội, rời khỏi môi Jaejoong, tay ôm Jaejoong càng ngày càng chặt, bước chân cũng nhanh hơn hẳn.
Jaejoong nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào, vừa rồi rõ ràng còn hôn rất nhiệt tình, hiện tại sao đột nhiên…
“Yunnie ~” Jaejoong không rõ vì sao bước chân Yunho lại gấp như vậy, chẳng lẽ không muốn hôn mình sao?
”Em hiện tại đừng nói cái gì.” Yunho nghe tiếng kêu khẽ của Jaejoong, thiếu chút nữa liền ngã, người này không biết thanh âm của mình có bao nhiêu dụ hoặc sao!
Hạ thân đã chậm rãi biến đổi, hôm nay nhất định phải ăn sạch tiểu yêu tinh này!
“Hừ…” Jaejoong nào biết tâm của Yunho, hừ một tiếng, ôm Yunho, không nhìn mặt hắn nữa, Jung Yunho, anh thật keo kiệt!
Cửa bị Yunho một cước đá văng ra, vứt giầy mình sang một góc, lại đổi tư thế ôm Jaejoong cẩn thận cởi giầy cậu ra, đi đến phòng ngủ của mình, đặt Jaejoong xuống giường, còn mình thì đè lên trên.
Jaejoong rõ ràng vẫn chưa hiểu gì, hai mắt mê mang nhìn Yunho, Jaejoong bình thường nghịch ngợm như vậy nhưng trong tình yêu lại là một đứa ngốc chính hiệu.
“Jaejoong, anh muốn em.”
Vừa nghe lời này, thân thể Jaejoong mạnh mẽ chấn động!
Cho dù không hiểu được cũng phải nhận ra dục hoả trong mắt Yunho, cậu lại cảm nhận có vật nóng như lửa đặt nhẹ trên bụng mình, hai má hồng hồng, gật đầu rất khẽ.
Jung đại sói xám rốt cuộc nhịn không được, chiếm lấy môi Jaejoong. “Ah!…”
Jaejoong hoảng sợ, nhưng lập tức phản ứng lại vòng tay ôm lấy cổ Yunho, hôn đáp lại.
Jaejoong tận lực mở lớn miệng mình, để cho Yunho xâm nhập, nhưng cậu lại nghịch ngợm không để Yunho mút lưỡi mình, lưỡi hai người cứ thế chơi đùa trong khoang miệng, cuối cùng Yunho bắt được lưỡi thơm tho của Jaejoong, hung hăng mút.
Buông Jaejoong đã bị hôn đến môi sưng đỏ, Yunho hôn xuống cổ cậu, trên làn da trắng nõn để lại một dấu hôn đỏ thẫm, tay cũng không nhàn rỗi, vuốt nhẹ từ cổ Jaejoong xuống, cách quần áo liên tục ma sát tạo khoái cảm khiến cho Jaejoong rên rỉ ra tiếng.
“A… Yunnie…”
Yunho nở nụ cười, hôn nhẹ lên môi Jaejoong rồi chậm rãi dùng môi cởi từng cúc áo sơ mi Jaejoong ra, đến khi còn lại một cúc áo, hạ thân sưng to khó chịu, Yunho trực tiếp dùng hai tay xé áo sơmi Jaejoong ra, lại cúi xuống cởi thắt lưng và quần, thuận tiện kéo luôn underwear màu đen, để lộ phân thân phấn hồng đang ngượng ngùng.
“Bảo bối, em thật đẹp.”
“Nói gì vậy ~” Jaejoong đẩy bả vai Yunho ra, thấy quần áo trên người Yunho chưa cởi một cái gì, không khỏi cảm thấy uỷ khuất, mình thì trần như nhộng mà anh vẫn còn…
Yunho nhìn ra tâm tư Jaejoong, bảo bối lòng tự trọng rất cao a. “Anh đã biết.”
Yunho tự cởi quần áo của mình, lộ ra cơ bụng rắn chắt, Jaejoong chưa kịp tán thưởng thì đã bị đau đớn bất chợt khiến cậu kêu lên.
“A! Yun…” Yunho đã cho một ngón tay dài vào, mang theo chất bôi trơn chen vào trong hậu huyệt.
“Yunnie… Đau…” Jaejoong khóc ra tiếng, cảm giác này thật sự rất kỳ quái.
“Bảo bối, ngoan nào, không sao đâu ~” Yunho hôn lên mắt ươn ướt của Jaejoong, an ủi, ngón tay trong hậu huyệt bắt đầu chậm rãi cử động.
Đến khi nơi đó đã có thể chứa được ba ngón tay, Yunho rút ra, cởi quần mình.
“A…” Lúc trông thấy nơi đó của Yunho, Jaejoong trong lòng hoảng sợ, nó lớn là điều không phải nói đến, mà còn trướng lớn, sắc đỏ đậm, cậu không khỏi hít một hơi.
“Không sao, bảo bối ~ sẽ thoải mái thôi.” Yunho nâng người lên, tiến thẳng vào.
“A! Jung Yunho!”
Cảnh xuân nhất thời tràn ngập khắp phòng!
Chương 13
Ánh sáng ấm áp xuyên qua rèm cửa
sổ mỏng manh, chiếu vào hai người đang ôm nhau nằm trên giường, bảo bối trong
lòng mơ mơ màng màng mở to mắt, liếm liếm môi, nhớ tới tối hôm qua điên cuồng,
hai má trở nên hồng hồng, thẹn thùng trốn vào trong lòng đại sói xám.
Ngày hôm qua bọn họ làm lần đầu
tiên trên giường, Yunho nói là vào phòng tắm tẩy rửa, nhưng lại đứng trong đó
làm một lần, Jaejoong nói mệt trở lại giường đi ngủ lại bị Yunho áp chế thêm
một lần…
“Bảo bối dậy rồi sao?” Thanh âm
Yunho tràn ngập tinh lực truyền đến, khiến Jaejoong mặt lại đỏ, kéo cao chăn,
che khuất mình.
“Ha ha, dậy đi, bụng anh kêu
rồi…” Vừa nghe Yunho nói đói, Jaejoong nhảy dựng lên.
”A! A…” Sau đó lại lập tức nằm xuống.
“Bảo bối ~ Làm sao vậy? Em có
khoẻ không?” Yunho cười trộm rồi lập tức giả bộ đứng đắn, nhưng Jaejoong vẫn
trông thấy.
“Anh còn cười! Không phải bởi anh
ngày hôm qua…” Nói đến đây, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng đỏ hơn, lấy tay che
mặt.
Yunho nhìn Jaejoong đáng yêu vậy
liền kéo cậu vào trong lòng, mình ngày hôm qua rất không tiết chế, khiến bảo
bối vất vả như vậy, tuy rằng đã tẩy trừ và bôi thuốc qua nhưng giờ chưa thể
xuống giường được…
“Được rồi được rồi ~ Đều là anh
sai! Anh không tốt! Bây giờ anh đi lấy đồ cho em ăn được không?” Thanh âm ôn
nhu, trong mắt tràn ngập sủng nịch khiến người ta không biết đây là Jung Yunho.
“Uhm… Em muốn ăn trứng ốp lết!”
Jaejoong đã quên uỷ khuất mình phải chịu, ôm lấy cổ Yunho, ánh mắt nhìn thẳng,
thấy lúm đồng tiền bên miệng Yunho rất đáng yêu liền hôn lên mặt một cái rồi
liếm liếm miệng mình, giống hệt mèo trộm được cái gì. Hạ thân Yunho rục rịch,
nhưng lại cố nhịn, thở ra một hơi, đứng dẩy chuẩn bị bữa sáng cho bảo bối.
“Yunho ~ Em yêu anh!” Jaejoong
nhìn bóng dáng Yunho, hạnh phúc nói.
Yunho quay đầu, nở nụ cười sáng
lạn với cậu. “Anh cũng yêu em ~”
“Ôi ~ Nhìn người đàn ông yêu vợ
trước mặt tao này.” Yoochun ngồi sôpha ở phòng khách, nhìn thấy Yunho chỉ dùng
khăn vây quanh mình liền lập tức phát huy miệng lưỡi của mình.
“Mày trở về lúc nào?” Yunho liếc
mắt nhìn Yoochun một cái, xoay người đi vào phòng bếp. Yoochun cũng theo Yunho
vào bếp, tự lấy nước uống cho mình.
“Đêm qua, lúc mà hai người đang
kịch liệt trong phòng.”
“Sau đó ở nhà suốt sao?”
“Tao sao dám.” Nói đến ngày hôm
qua, Yoochun mang theo Su Su đi dạo công viên, gặp một thằng nhóc, Su Su bị nó
mang đi, nhất thời tâm tình phiền chán, chạy khắp nơi một buổi chiều, ăn cơm
xong về nhà liền thấy hai người kia đang chiến đấu kịch liệt đành bất đắc dĩ
rời nhà, kết quả lại gặp thằng nhóc đáng ghét ban sáng.
“Vậy mày đi đâu?”
“Ai, mày đừng hỏi nữa!’
----------
Kí ức của Yoochun ----------
“Su Su a ~~ Chúng ta ăn bữa sáng ở đây luôn được không ~~”
Yoochun chỉ cầm phần của mình trên tay, vì Su Su đã ăn ở nhà rồi, trong
túi cũng có một ít thức ăn cho chó và nước, đợi đến bữa trưa đi cho Su Su ăn.
“Gâu ~ Gâu!” Su Su sủa hai tiếng như trả lời.
Yoochun gật gật đầu, cầm sandwich ăn, còn không quên khen ngợi tay nghề
của Jaejoong. “Jaejoong quả nhiên làm rất ngon…~”
“Gâu!” Su Su nhìn phía xa liền hét lên một tiếng, sau đó truyền đến một
tiếng cá heo cao vút.
“Xiahky a!!!!!!!!!!!” Một nam sinh mặc áo khoác kẻ sọc carô màu lam,
nhìn vẫn còn vị thành niên chạy đến.
Chương 14
Su Su nhìn nam sinh kia thì lập tức nhào vào ôm ấp của cậu, bỏ mặc
Yoochun một bên.
“Ah? Su Su! Mày chạy đâu vậy???” Sợ Su Su chạy mất, Yoochun vội vàng
chạy theo.
“Xiahky a… Huhuhuhuhu~~ Mày biết tao nghĩ đến mày nhiều như thế nào
không…. Sao mày lại bướng bỉnh chạy mất… Không có mày tối tao không ngủ được….
Xiahky a ~~ Huhuhuhuhu…..” Nam sinh kia ôm lấy “Su Su”, liều mạng hôn, khoé mắt
còn chảy ra vài giọt nước mắt, Yoochun nhìn thì hết sức kỳ quái, nhưng xem ra
“Su Su” cũng biết nhóc con này.
“Cậu là chủ nhân của Su Su sao?” Yoochun nhìn nam sinh trước mặt khoé
mắt còn có giọt nước mắt, tuy rằng lúc chạy đến đây rất thô lỗ, nhưng bây giờ
nhìn thật sự đáng yêu.
“Su Su? Nó là Xiahky… Tôi mới là Su Su…” Nam sinh lau lau khoé mắt,
ngẩng đầu nhìn Yoochun.
“Là như thế này a… Tuần trước tôi nhặt nó ở bãi rác, là cậu buộc sao?”
Junsu vừa nghe Yoochun nói vậy, lập tức kích động. “Bãi rác!??? Xiahky của tao, sao mày lại ở trong bãi rác? Huhuhuhuhu… Thật sự là uỷ khuất cho mày rồi, mày phải ở cùng ông chú như thế kia đến hai tuần…”
“Cậu nói cái gì!?” Mình là anh đẹp trai đến vậy mà lại có thể gọi là
ông chú sao? Ông chú thì chỉ cần gọi mỗi ông chú là được rồi, nhưng “ông chú
như thế kia” là có ý gì!?? Vừa rồi mình bảo cậu ta đáng yêu sao? Rút lại! Lập
tức rút lại!
Nhưng lúc này Yoochun mới nhìn lại mình, so với bình thường quả thật có điểm… Vì vừa rồi đi quá vội, chỉ mặc một cái áo phông phai màu và quần đùi có hình Mickey, cái hôm qua vừa được bạn gái mua tặng ở góc phố giá rẻ cho. Nhìn cũng đúng là…
“Ông chú! Cảm ơn chú vì đã chăm sóc Xiahky nhà chúng tôi hai tuần qua,
tôi còn phải đi học, hẹn gặp lại.” Nam sinh sờ sờ đầu chú chó, không
để ý nội tâm Yoochun đang bùng nổ, xoay người định đi.
Trong lòng Yoochun không cam chịu, bắt lấy bả vai nam sinh. “Này! Tôi
dựa vào cái gì phải giao Su Su cho cậu!? Cậu có gì để chứng minh mình là chủ
nhân nó đâu?!!”
Ông chú này thật sự rất phiền toái. “Đây!” Nam sinh rút ví tiền ra. “Đây! Ảnh
chụp của tôi và Xiahky!” Yoochun nhìn ảnh chụp trong tay nam sinh, thoáng nhìn
qua chứng minh thư bên cạnh.
“!!!” Cậu ta nhỏ hơn mình một tuổi… Tên là Kim Junsu (Kim Tuấn Tú) nha…
Ngoại hình thật sự rất tuấn tú, chó nhà cậu ta đúng là giống chủ.
“Được rồi, tôi tin ~ Tôi là Park Yoochun, cậu tên gì?” Yoochun cảm thấy
đứa nhỏ này sẽ không lừa mình, hơn nữa Su Su cũng biét cậu ta, xuất phát từ lễ
phép, liền vươn tay ra với Junsu.
“Tôi không muốn làm quen với ông chú…” Junsu thè lưỡi với Yoochun.
Được lắm Kim Junsu! Yoochun có điểm xấu hổ thu tay lại, mình từ nhỏ đến
lớn đều người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, người muốn theo đuổi mình phải
xếp đầy hai sân bóng, vậy mà hôm nay lại bị thằng nhóc này coi thường…
Junsu ôm Xiahky xoay người định chạy, nghĩ nghĩ, cảm thấy mình làm thế
không tốt, dù sao người ta chăm sóc Xiahky lâu vậy, lúc trả lại nó mập mạp hẳn
lên, xoay người nói với Yoochun. “Tôi là Kim Junsu.”
“A… Tôi là Park Yoochun.”
“Sau đó thì sao? Mày về nhà hả?”
Yunho đã làm xong trứng ốp lết, đang nướng bánh.
“Tao đến chỗ King.”
“Kết quả lại gặp cậu bé kia?”
“Jung Yunho, mày đừng đoán chuẩn
như vậy nữa được không…”
“Ha ha ha!”
Buổi tối, ra khỏi nhà, đi lang thang trên đường, bất đắc dĩ thỡ dài một
hơi, gã hiện tại không có bạn gái, hai người bọn họ lại quang minh chính đại
làm trước mặt mình.
Ah? Hình như hôm qua vừa quen một cô bé… Nhưng cô bé này rất hồn nhiên,
không thích hợp làm chuyện này…
“Bà à, lần sau đừng ra ngoài một mình, hiện tại đã muộn thế này, đường
cũng không thấy rõ, thật sự rất nguy hiểm!”
“Bà không sao ~ cậu bé, cháu thật sự là người tốt!”
“Ha ha ~ Không phải đâu ạ ~ Bà à, để cháu đưa bà lên nhà.”
“Không cần đâu, cháu đã đưa ta từ công viên về đây rồi, để ta tự đi tiếp.”
“Vậy à… Chúc bà ngủ ngon!”
Yoochun nhìn người kia rất quen mắt, bước đến gần, nguyên lai là cậu
nhóc lúc sáng, trong lòng đang buồn bực liền tìm người giải sầu. “Junsu~”
“Là chú à… Nhưng tôi với chú rất thân sao?” Junsu thoáng nhìn Yoochun,
mới gặp chú này một lần! Sao phải gọi thân mật như vậy!
“Huh… Vậy tôi gọi cậu là gì?” Yoochun càng thêm xấu hổ so với buổi
sáng, ánh mắt mở to nhìn Junsu.
Tốt nhất là không nên gọi tôi. Những lời này Junsu thiết chút nữa nói
ra. “Thôi, cứ gọi tôi là Junsu đi.”
“Ha ha, vậy cậu gọi tôi là Yoochun hyung nha.” Thật sự là một người
đáng yêu, mình giống như có điểm bị cậu ta mê hoặc.
“Tôi sao phải gọi chú là hyung?”
Chương 15
“Bởi vì tôi lớn hơn cậu a!” Yoochun ra vẻ đương nhiên.
Junsu biết người này không thể nói lý, liếc Yoochun một cái, “Hừ, hiện
tại tôi không rảnh, đi trước, ngài
Park Yoochun.”
Tên nhóc này! Vì cậu vẫn còn nhỏ nên tôi mới không tức giận với cậu,
giờ cậu càng ngày càng làm càn! Tôi không phải Hello Kitty không có miệng mà để
yên cho cậu như thế!
Yoochun không nhịn được nữa, định bùng nổ kết quả lại bị một câu của
Kim Junsu ngăn cản. “Ngài
Park ! Ngài chiếu cố Xiahky
của tôi, tôi thực biết ơn. Nhưng tôi hi vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp
nhau. Tạm biệt!” Nói xong, không thèm để ý Yoochun liền xoay người đi.
“A…” Không thể ngờ được! Park Yoochun này cư nhiên trong một ngày bị cự
tuyệt hai lần!
“Shit!” Hung hăng đá cây ven đường, chửi một câu.
Kim Junsu! Cậu về sau tốt nhất đừng để tôi gặp cậu! Nếu không tôi không
biết sẽ làm ra cái gì đây!
“Tên nhóc kia quả thật là lớn mật,
ngay cả Park Yoochun cũng dám đùa giỡn.” Yunho nở nụ cười, đút trứng cho Jaejoong,
Jaejoong há mồm lập tức ăn hết sạch, mắt khẽ nâng lên, Yunho lại đưa sữa cho cậu
uống.
“Yoochun, Su Su, a! Xiahky trả lại
cho cậu ta sao! Thật đáng tiếc… Nó rất dễ thương.”
“Bảo bối, sau này anh mua cho em
một con.” Yunho ngoài miệng nói như vậy, trong lòng lại là: Chó? Mua? Đừng
mong! Anh sẽ không bao giờ mua con gì về để tranh giành tình cảm với anh!
“Hiện tại đừng có ai nhắc đến chuyện
kia nữa! Tao thật sự không chịu được nữa rồi!”
Đưa Jaejoong đến công ty, Yunho
không ngừng nhắc đi nhắc lại, giống hệt một bác gái già dặn dò Jaejoong.
“Anh không ở bên em, em phải ăn đủ
ba bữa mỗi ngày. Chủ nhật nhất định phải về nhà! Anh sẽ chờ! Học tập thì phải
thật cố gắng, nghe lời thầy cô, không được bướng bỉnh, không được nghịch tuỳ tiện.
Ở trong ký túc xá phải tuân thủ quy tắc, buổi tối đừng ngủ trễ, quan trọng nhất
là không được nhìn nam nhân khác! Càng không được nói chuyện với bọn họ! Nếu như
anh biết liền lập tức về nhà cho anh! Còn có…”
“Anh im lặng một chút cho em!” Jaejoong
quả thực sắp phát điên, lập tức che miệng Yunho, Jung Yunho từ khi nào lại dong
dài vậy!?
“Jaejoong! Em để cho anh nói hết đã!”
Yunho tránh khỏi tay Yunho, mở miệng định tiếp tục.
Jaejoong đảo mắt, chợt nghĩ ra biện
pháp để Yunho yên lặng. “Hiện tại anh không trật tự, chủ nhật em sẽ không về.”
“Vậy em vào đi, anh đi trước.”
Yunho nghe xong liền trực tiếp xoay người rời đi.
Jaejoong cười trộm một chút, lại
kích động kéo Yunho không để cho hắn đi. “Ai! Sao nói đi là đi ngay!”
Yunho xoay người, cười với Jaejoong,
ngón tay chỉ lên môi mình, ý bảo Jaejoong hôn.
“Thật sự là ~ Đang trên đường… Chụt!”
“Bảo bối của anh thực ngoan ~ Anh
sẽ nhớ em! Buổi tối nhớ gọi điện cho anh!”
“Uhm! Yunho, tạm biệt ~”
Yunho nhìn Jaejoong vào công ty,
lưu luyến xoay người về nhà, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua, bước chân Yunho
nhanh hơn, Yoochun còn đợi hắn ở nhà.
“Yunho, mày hiểu rõ rồi chứ?”
“Uhm, chúng ta nên bắt đầu.”
“Được, tao về nói với ba tao.” Yoochun
uống một ngụm cà phê, gật gật đầu, Yunho nói đúng, đây là thời điểm thích hợp
cho hai người.
Về việc công tác, Yunho và Yoochun thật sự rất ăn ý. Ba Yoochun là một người rất xem trọng người trẻ, khi nghe họ muốn lập nghiệp liền hỗ trợ vốn, nhưng điều kiện là trong vòng hai năm phải tạo nên thành tích, nếu không sẽ đến tập đoàn Park làm việc. Yunho và Yoochun ban đầu làm việc ngay tại nhà, tuy rằng cũng có nhiều chướng ngại, nhưng hai người đều sóng vai vượt qua. Không biết qua bao đêm, cuối cùng cũng thuê được một văn phòng mới.
“Hôm nay Jaejoong không ở nhà
sao?” Yoochun ăn mỳ, hai người vẫn chưa về nhà, còn vài hợp đồng phải xem.
“Tao vừa đưa em ấy về ký túc xá, đã
ba tháng rồi, không biết về sau có thể làm diễn viên không.” Yunho kiểm tra lại
văn kiện mà khách hàng ngày mai muốn, việc này từ trước tới nay đều tự hắn làm,
tuy rằng nói đây là phòng làm việc nhưng chỉ có hai bọn họ, trang hoàng, quét dọn
đều tự làm hết.
Yoochun nói là nơi này không lớn,
không cần thuê người.
“Mày phải tin tưởng khả năng của
Jaejoong.”
Chương 16
“Tao chưa nói là tao không tin tưởng.”
“Thôi, đi ngủ sớm một chút. Ngày
mai còn phải nói chuyện với khách hàng.”
“Chính là bởi vì ngày mai lên mới
không ngủ được.”
“Cố lên!” Yoochun vỗ vỗ bả vai
Yunho, còn mình thì nằm xuống ghế trong phòng, đã hai ngày liên tiếp không ngủ,
gã cần bổ sung thể lực.
Yunho cười cười, cúi đầu tiếp tục
xem văn kiện.
Gần đây Yoochun thực ngoan ngoãn,
không có bạn gái gì cả, cũng không đến quán bar chơi, mỗi ngày đều ru rú trong
phòng làm việc, không biết là thật lòng yêu công tác hay là bị việc về Kim Junsu
kia đả kích.
Nhìn di động, phát hiện có tin nhắn,
khoé miệng Yunho không nhịn được cong lên.
-- Yunnie, đừng làm việc vất vả,
nhớ rõ phải ngủ nha! Bảo bối của người nào đó --
-- Là bảo bối của Jung Yunho, anh
còn mấy văn kiện phải xem, sắp ngủ, em đang làm gì thế? --
-- Em nói chuyện phiếm với bạn cùng
phòng, chuẩn bị ngủ, Yunho, ngủ ngon! --
-- Đừng nói chuyện nhiều quá!
Nhanh ngủ đi! Ngủ ngon bảo bối! --
Đóng điện thoại lại, miệng lập tức
lộ ra tươi cười, bảo bối của mình thật là đáng yêu.
“Jung Yunho, mày đừng có nửa đêm
cười ghê tởm như vậy.” Yoochun đi ra uống nước nhìn thấy Yunho cười như vậy, đột
nhiên lạnh sống lưng.
“Mày nhanh đi ngủ đi!”
“Jaejoong hyung! Thầy giáo kia thật
sự rất dữ…” Bạn cùng phòng của Jaejoong, Ji Yong thì thầm bên tai cậu.
“Ji Yong! Giờ vẫn đang học!” Jaejoong
khẩn trương nhìn Ji Yong, thầy giáo kia đang ở trong lớp mà!
“Hai bạn kia!”
Ai… Quả nhiên… Jaejoong thở dài,
cúi đầu, kéo Ji Yong đứng lên, chết cũng không thể chết một mình, huống hồ thầy
giáo gọi hai người.
“Hyung… Em buồn ngủ quá…” Ji Yong
không chịu đứng dậy.
Đúng lúc này, chuông báo hết giờ
vang lên. “Thôi được rồi, lớp tan học!”
Vừa nghe lời này, Kwon Ji Yong lập
tức đứng lên. “Hyung ~ Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Jaejoong nghe vậy, tức giận gõ lên
đầu Ji Yong.
“Hyung ~~~” Ji Yong mở to hai mắt,
chớp chớp nhìn Jaejoong.
“Ji Yong a… Chúng ta đi ăn cơm thôi.”
Thật sự không có biện pháp với tên nhóc này…
“Hyung… Mua cơm cho em đi.”
“Được rồi, em ngồi đi.”
Đến quầy để gọi thức ăn, Jaejoong
còn không quên lấy thêm đồ ăn vặt cho hai người, đột nhiên điện thoại kêu, nhìn
thoáng qua màn hình lập tức ấn nghe.
“Yunnie!”
[Uhm ~ Vợ à.]
“Đã bảo không được gọi em như vậy.
Jaejoong cầm đồ ăn đến, đặt trước
mặt Ji Yong, Ji Yong gật đầu thấy Jaejoong đang nghe điện thoại, liền nhỏ giọng
nói. “Cám ơn hyung ~”
[Vậy gọi em thế nào? Bảo bối.]
“Gọi thế là được rồi ~ Anh ăn cơm
chưa?”
[Vẫn chưa, em thì sao?]
“Em đang chuẩn bị ăn, sao anh vẫn
chưa ăn? Đưa điện thoại cho Park Yoochun đi!”
Yunho ở đầu bên kia điện thoại khẽ
chu miệng, không thể gặp mặt mỗi ngày vậy mà bảo bối còn muốn nói chuyện với người
khác.
[Yoochun, Jaejoong gọi mày.]
[Vậy sao… Jaejoong a!] Yoochun vừa
tiếp điện thoại liền lập tức để xa lỗ tai, mặt nhăn lại.
“Park Yoochun!! Sao cậu dám để
cho Yunho của tớ không ăn cơm! Cho dù cậu không đói cũng phải dừng công tác để
Yunho ăn! Cậu có biết không?!!”
Mình thật sự cũng không ngờ tác giả lại cho
G-Dragon vào.
Sau này còn xuất hiện cả T.O.P nữa cơ, các
bạn cứ chuẩn bị tinh thần đi.
Chương 17
“Tiểu tổ tông… Là tớ sai… Giờ tắt
điện thoại tớ liền đi ăn cơm với Yunho, được không?”
“Hừ! Tạm được… Đưa điện thoại cho
Yunho!”
Yoochun vui mừng, lập tức đưa điện
thoại cho Yunho, cười trộm. “Này! Jung Yunho! Jaejoong gọi mày!”
“Bảo bối.”
“Yunnie!” Jaejoong vừa nghe giọng
Yunho, thái độ lập tức thay đổi 360o.
“Uh ~”
“Anh về sau phải đúng giờ ăn cơm
nha, nếu Park Yoochun không đưa anh đi ăn thì nói với em, em nhất định sửa chữa
lại cậu ta!”
“Anh đã biết, bảo bối bao giờ em
về?”
“Ngày kia, anh ở nhà chờ em nha
~”
“Được, bảo bối yêu quí!”
“Chụt!~”
“Chụt ~ ăn cơm đi.”
“Uhm! Tạm biệt Yunho ~” Tắt điện
thoại, khoé miệng Jaejoong vẫn cong như cũ, nhìn màn hình điện thoại mình tự chụp,
là lúc Yunho ngủ, cậu chụp trộm.
Lông mi dày, thật dài, lúm đồng
tiền bên miệng thật đáng yêu.
“Jaejoong hyung! Hồi hồn đi ~” Ji
Yong huơ tay vài cái trước mắt Jaejoong, thấy cậu vẫn đắm chìm trong di động liền
lớn tiếng nói.
“Ah…! Ji Yong a!” Jaejoong giật mình,
nhìn Ji Yong một cái, ngượng ngùng cười cười.
“Hyung, sao hyung lại nói chuyện
yêu đương trước mặt người độc thân như em…” Ji Yong ai oán nhìn Jaejoong.
“Ôi ~ Rất xin lỗi a ~ Ji Yong quả
là đáng yêu a ~” Jaejoong véo mặt Ji Yong, làm mặt cậu có điểm biến dạng.
“Hyung! Em không phải trẻ con!”
“Em chính là trẻ con!”
Ji Yong là người cậu quen đầu tiên
kể từ khi vào công ty, lúc đến ký túc xá thấy đứa nhỏ này cười sáng lạn với mình,
liền nghĩ hẳn vẫn là vị thành niên, nói chuyện vài câu mới biết chỉ kém mình
hai tuổi, khiến Jaejoong không khỏi cảm thán… Đứa nhỏ này tuy rằng nhìn hồn nhiên
nhưng làm cái gì cũng có chủ kiến của mình, có phong cách riêng, rất độc đáo~
“Jung Yunho! Mày sướng rồi, có bảo
bối của mày chăm sóc mày, quan tâm mày, trân trọng mày, nhìn tao lẻ loi cô đơn…
Bây giờ phải ngồi với mày mà ăn mì.” Yunho vừa tắt điện thoại liền bị Yoochun hấp
tấp túm đến một quán mì sợi gần phòng làm việc, gọi hai bát.
“Hừ, chúng ta làm việc tốt, rồi mày
muốn bao nhiêu bạn gái mà chẳng được.” Yunho ăn mì cay, muốn thử cảm giác của Jaejoong
khi ăn loại này, kết quả vì cay quá mà chảy cả nước mắt.
Thời gian qua thật sự mau, đảo mắt
cái một năm đã trôi đi. U&U của Yunho và Yoochun làm ăn ngày càng tốt, đã được
có tên trong mười công ty bách hoá hàng đầu Hàn Quốc, ngoài ra còn ngành trang
phục cho nam do chính hai vị giám đốc tự mình làm người mẫu, rất được giới nữ
hoan nghênh nên đang định phát triển thêm mảng trang phục nữ.
Đây đều là công sức hai người từng
chút từng chút xây lên, đương nhiên ít nhiều cũng có tập đoàn Park
giúp.
“Yoochun, ngày mai mày nhất định
phải họp thật cẩn thận, nếu vị khách hàng kia đồng ý, công ty chúng ta sẽ phát
triển vô cùng.” Tan tầm, Yunho và Yoochun đến quầy bar nhỏ trong văn phòng uống
rượu, hiện thời phòng làm việc đã chiếm toàn bộ một toà cao ốc, siêu thị bách
hoá ở tầng cao nhất.
“Tao đã biết, tao ra mặt đã lần nào
không thành công chưa?”
“Uh, ngày mai Jaejoong về nhà,
tao không đến công ty.”
“Được rồi.”
Bên này, Jaejoong cũng đã huấn
luyện một năm, tháng trước, công ty tạo cho Jaejoong một cơ hội đi phỏng vấn
cho vai nam chính trong một bộ phim truyền hình. Hôm nay Jaejoong được gọi vào
văn phòng, hẳn là công bố kết quả.
Ji Yong khẩn trưởng đi tới đi lui
ở ký túc, không biết Jaejoong hyung thế nào, phỏng vấn thành công thì tốt rồi,
nếu thất bại, với tính cách Jaejoong hyung, nhất định sẽ lẩn quẩn trong lòng…
“Ji Yong a…” Nhắc đến Tào Tháo thì
Tào Tháo đến, Jaejoong mở cửa ra, Ji Yong lập tức đến đón.
Chương 18
(Chữ
nghiêng trong ngoặc là của tác giả)
Ji Yong vừa nhìn thấy biểu tình của
Jaejoong, lập tức hiểu được. “Hyung…”
“Ji Yong a… Hyung…” Trong mắt Jaejoong
dường như có nước mắt, môi run run, giống như sẽ khóc ngay lập tức.
“Em đã biết, không cần phải nói.”
Ji Yong nhịn cười, hyung diễn rất giỏi a, vừa rồi mình còn thấy hyung cười.
“Ji Yong a… Hyung làm sao bây giờ…
Thật vất vả mới có cơ hội…”
Ai.. Hyung, hyung nghĩ em sẽ tin
sao? “Cơ hội thích hợp…”
Jaejoong đang lặng lẽ lau “nước mắt”
nghe thấy Ji Yong nói liền nháy mắt, “Ji Yong, em nói cái gì?”
Ji Yong vỗ vỗ bả vai Jaejoong.
“Hyung, chúc mừng ~”
Jaejoong bật cười, hôn lên má Ji
Yong. “Ai ~ Không lừa được Ji Yong của chúng ta nha.”
“Đã nói rồi, em không phải trẻ
con! Em không cần hyung hôn lên má!”
Jaejoong lập tức đổi sắc mặt, một
tay giữ chặt Ji Yong đề phòng cậu chạy, tay kia gõ lên đầu Ji Yong. “Tên nhóc
kia, em nói gì! Hyung thật lòng nên mới hôn lên má em, em nói gì vậy!”
Ji Yong còn chưa kịp kêu đau, đã
bị một người mạnh mẽ tách cậu và Jaejoong ra.
Nhìn lại mới thấy một người đàn ông
mang theo khí chất vương giả, mặc tây trang màu đen, đeo caravat cũng đen,
trong ấn tượng của Ji Yong, đàn ông mặc tây trang đều ngốc hệt như một đầu gỗ,
chỉ biết công tác, nhưng người trước mặt này lại nhìn rất thuận mắt, giống hệt
người mẫu, tiếc là mặt anh ta nhăn lại, không nhìn rõ khuôn mặt ban đầu.
“Kim Jaejoong.”
“A? Yunho? Sao anh lại ở trong này?”
Jaejoong ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy Yunho, sao Yunho lại ở trong này?
“Hai người quen nhau sao…” Ji
Yong nhìn hai người trao đổi ánh mắt, nhỏ giọng nói.
Tầm mắt Yunho dời khỏi người Jaejoong,
quay sang Ji Yong đang sửng sốt một bên, đánh giá, lúc sau khẳng định. “Đúng, cậu
là bạn cùng phòng của Jaejoong.”
“Dạ.” Ji Yong rất không thoải mái
trước ánh mắt của người đàn ông này. [Ji
Yong thật đáng thương]
“Tôi là Jung Yunho, người yêu Kim
Jaejoong.” Một câu tỏ rõ thân phận của mình, không đợi Ji Yong tự giới thiệu,
Yunh liền nói tiếp. “Tôi muốn dẫn Kim Jaejoong đi. Hẹn gặp lại sau.” Nói xong
liền lập tức kéo Jaejoong chạy ra ngoài.
Dọc đường kéo a kéo, Jaejoong cũng
không dám lên tiếng, từ lúc ở ký túc xá luôn cúi đầu, Yunho rất ít khi gọi đầy đủ
tên mình, Yunho nhất định vô cùng tức giận…
Jung Yunho hôm nay tan tầm sớm, hấp
tấp chạy tới công ty Jaejoong, muốn đưa tiểu thiên hạ trong lòng đi ăn bữa tối,
sau đó trải qua một đêm đẹp, ngẫm lại thật hạnh phúc! Muốn cho bảo bối một cái
kinh hỉ lớn, vào công ty hỏi thăm ký túc xá mới biết nó khá gần đó, liền đi bộ đến,
lại hỏi phòng Jaejoong rồi lén lút lên, không thấy bên trong có tiếng động gì,
Yunho tin tưởng mình không hề nghe lén, là quang minh chính đại đứng ở đây, cho
nên ở ngoài nghe ngóng động tĩnh.
Kết quả lại nghe thấy bảo bối hôn
người khác, còn bị người ta ghét bỏ, vọt vào, kéo bảo bối lên xe về nhà.
“Yunnie… Em đã đói bụng...”
Vào nhà, Yunho buông tay Jaejoong,
chạy tới tủ lạnh lấy nước đá uống, sớm biết vậy sẽ giữ chặt bảo bối bên người!
Chạy đi làm diễn viên làm gì!
Yunho càng nghĩ lửa giận càng lớn,
nghe thấy Jaejoong kêu đói, anh hiện tại còn đói hơn! Đi qua phòng bếp, thấy Jaejoong
ra vẻ nữ vương ngồi trên sô pha, áo sơmi kẻ caro đỏ dưới ánh nắng chiếu vào làm
da cậu càng thêm trắng, mắt hơi nheo, môi hồng hồng, nhìn đã muốn cắn.
Yunho quả thật làm vậy.
Chương 19
(Chữ
nghiêng trong ngoặc là của tác giả)
Lúc Yunho tới gần, trong nộit tâm
Jaejoong kêu gào. “Mình thắng! Quả nhiên lúc Yunho tức giận, mình giả vời lạnh
lùng một chút! Yunho sẽ đầu hàng!”
Jaejoong ôm lấy cổ Yunho, nhắm mắt
lại, ngoài ý muốn không cảm nhận được môi Yunho, nghi hoặc mở to mắt, thấy
Yunho đang dùng ánh mắt mị hoặc nhìn mình, không khỏi run lên.
“Chờ mong anh hôn?”
“A.. Uh… Không phải…” Jaejoong buông
tay, thẹn thùng cúi đầu.
Yunho tuy rằng rất thích bộ dáng
Jaejoong ngượng ngùng, rất muốn lập tức đến hung hăng áp chế cậu, nhưng hiện tại
không được. “Anh đang tức giận.”
“Ha ha!”
Bộ dáng đứng đắn của Yunho khiến
Jaejoong bật cười, ôm lấy thắt lưng Yunho. “Anh tức giận? Vì sao?”
Yunho ôm lấy Jaejoong, xoay người,
mình ngồi trên sô pha còn Jaejoong ngồi trên đùi. “Tức giận là đương nhiên, không
cho phép em thân cận với nam sinh khác như vậy.”
“Ji Yong cũng không phải người khác,
ở cùng một phòng với em, tuy rằng ít tuổi nhưng thực tế cậu bé chiếu cố em, buổi
tối lúc không ngủ được là cậu bé nói chuyện với em, mặc dù có điểm bướng bỉnh,
nhưng… Ah~”
Jung Yunho càng nghe càng đen mặt,
dám ở trước mặt mình khen ngời người khác, anh chưa từng nghe thấy em nói về
anh như vậy! Lửa giận trong lòng tán loạn, lập tức bắt lấy miệng của người kia,
không cho phép nói lung tung nữa.
Jaejoong toàn thân đều mềm nhũn,
ngồi trên người Yunho, toàn bộ trọng lượng cơ thể dựa vào Yunho, hai má phiếm hồng,
hai mắt nhắm hở.
Đã lâu không hôn làm cho hai người
không thể khống chế được chính mình, đi vào phòng ngủ, thuận tay đóng cửa lại,
cảnh xuân lại diễn ra.
“Ông chủ, đây là số liệu về công
ty U&U, mời ngài xem qua.”
“Đặt ở nơi đó đi.” Lão K ngồi trên
ghế sôpha, cầm trong tay một ly Whiskey, khoé miệng lộ lên nụ cười thản nhiên,
Jung Yunho này quả nhiên là một nhân tài, thời gian ngắn vậy mà đã tạo được thành
tích, sau này để cho Jaejoong hạnh phúc là được rồi.
Cửa đột nhiên mở, cắt đứt suy nghĩ
của lão K.
“Thúc thúc! Người xem con mang gì
đến cho người này?”
“A a ~ Nhìn xem ai tới, vẫn còn
nhớ thúc thúc này sao!?” Tâm tình lão K tốt hẳn lên, vẫy vẫy bảo tiểu thiên hạ
ngồi xuống cạnh mình.
“Thúc thúc nếm thử xem, con vừa mới
tự làm, Yunho cũng chưa ăn đâu!” Jaejoong không để ý đến lời lão K, ngồi xuống
mở hộp, đưa bánh mật, bánh quy mà thúc thúc thích ăn ra, cuối cùng là bình trà
xanh.
“Uh, tay nghề tiến bộ. Sao không đến
cùng Yunho?” Lão K cắn một miếng, rất ngon, không hề ngọt quá.
“Vừa rồi Yunho đưa con đến, nhưng
công ty anh ấy có việc, không vào được.”
Lão K lại cắn một miếng nữa. “Vậy
lần sau hai đứa cùng nhau đến nhé. Gần đây thế nào?”
“Con đang chuẩn bị quay phim ~ Thật
tốt a, nhưng là thời gian về nhà hơi ít.” Jaejoong uống một ngụm nước, nhớ tới
việc quay phim một tháng nay, tuy rằng làm việc rất vui, đạo diễn và nhân viên
cũng rất quan tâm, nhưng phải thường xuyên thức đêm, không thể gặp Yunho.
Yunho cũng rất bất mãn với việc này,
thật vất vả mới rời khỏi ký túc xá, bây giờ lại chạy đi quay phim! Mỗi ngày chỉ
biết ôm con gấu đồ chơi Jaejoong cứng rắn đưa cho, không có hương vị bảo bối,
không có độ ấm của bảo bối, Jaejoong không ở nhà mấy ngày là Yunho lại mất ngủ
nghiêm trọng, lúc đi làm còn bị Yoochun cười nhạo.
Hôm nay đoàn làm phim nghỉ ngơi,
vì quá đột xuất nên Yunho chưa kịp sắp xếp công việc, Jaejoong đành phải chạy đến
chỗ thúc thúc. Lúc đi Yunho còn không ngừng nguyền rủa đoàn làm phim, nghỉ mà
không báo trước cho người ta chuẩn bị! Nói quay liền quay, nói nghỉ liền nghỉ!
“Công tác là công tác, gia đình là
gia đình, tuy rằng công tác là việc tốt nhưng đừng cản trở tình cảm hai đứa.” Lão
K nghiêm trang, dặn dò.
“Con đã biết.” Jaejoong nghịch ngợm
nháy mắt, may mắn Yunho hiểu, chưa bao giờ oán giận việc cậu quá bận không có
thời gian chăm sóc Yunho. Lần trước Jaejoong về nhà sớm, liền thấy Yunho ngồi xổm
ăn mỳ xem bóng đá, căn nhà lạnh lẽo, nước mắt liền cứ thế rơi ra, mình không ở
nhà chăm sóc Yunho, lại chẳng nấu cơm cho Yunho, Yunho là một nam nhân sao biết
nấu cơm [Chẳng lẽ Jaejoong là nữ?], làm
sao bây giờ…
Jung Yunho thấy vậy vội vàng tiến
lên ôm tiểu thiên hạ vào lòng, hứa hẹn mặc kệ Jaejoong có ở nhà hay không đều ăn
uóng cẩn thận, trong nhà không có gì thì đi cùng Yoochun ra ngoài ăn, không ăn đồ
ăn nhanh, mãi mới làm cho Jaejoong nín khóc.
Chương 20
Yoochun rời khỏi văn phòng khiến
người ta không thể thở được, văn kiện trên bàn đã cao hơn mặt gã, nhìn càng phiền
lòng, tên Yunho kia dám áp bức mình!
Cùng là giám đốc, sao mình phải làm nhiều hơn?!
Park Yoochun vừa nghĩ vừa đi đến
trước cửa văn phòng Jung Yunho, vung chân lập tức đạp văng cửa. “Jung Yunho!”
“Cửa hỏng thì mày đền.” Jung Yunh
không thèm nâng đầu lên, nói một câu.
Park Yoochun đĩnh đạc ngồi trên
ghế sô pha. “Hừ! Quỷ hẹp hòi! Tao phá của mày một cái cửa thì sao?!”
Yunho buồn cười, thấy Yoochun cả
ngày ngồi lì trong phòng tự kỷ, cho nên mới đưa thêm công việnc cho gã đỡ nhàm
chán. “Sao mày lại tới đây? Công việc chưa đủ nhiều à?”
Park Yoochun dường như nghĩ đến cái
gì, đứng lên. “Mày dám nói nữa sao? Công việc nhiều như vậy là muốn tao chết à?
Hôm nay tao muốn nghỉ!”
Đi đến trước bàn Yunho, nâng cằm
hắn lên, [Ah… Đừng liên tưởng linh tinh = =] buộc Yunho nhìn thẳng.
Yunho gạt tay Yoochun ra, gật gật
đầu, sảng khoái đáp ứng. “Được, tao đồng ý.”
“Ah? Đồng ý nhanh vậy sao?” Yoochun
đứng thẳng, hai tay khoanh trước ngực, làm bộ tự hỏi.
Lúc này, chuông di động Yunho
vang lên, tiếng chuông này là do Jaejoong sống chết yêu cầu, nhưng Yunho chỉ đặt
riêng khi cậu gọi đến.
“Jung Yunho ~~~~~ Nhanh tiếp điện
thoại đi ~~~~~ Có người gọi điện cho anh ~~~~~ Là bảo bối của anh gọi điện cho
anh ~~~~”
Vừa nghe thấy thanh âm này, khoé
miệng Yunho liền cong lên.
Park Yoochun làm bộ nôn mửa, một
tay che miệng, một tay ôm bụng, khoa trương ngã xuống đất. Yunho không thèm nhìn
hành động của Yoochun, hớn hở tiếp điện thoại.
“Bảo bối ~ nhớ anh?” Bên kia truyền
đến thanh âm của Jaejoong.
-- Uhm, nhớ anh, em hiện tại mệt
chết đi được! Anh nhanh đến đây đi! –
“Bảo bối, em ở đâu? Quay phim
xong rồi sao?”
-- Vẫn chưa kết thúc a… --
“Chưa kết thúc sao anh có thể đến
chỗ em?”
-- Uhm… Nhưng em…. --
“Chờ em quay xong chúng ta đi ăn
tối được không?”
-- Được! Yunho bobo! –
“Uh, bo~ cố gắng nhé!”
-- Dạ! Vậy cứ thế nhé ~ Yunho tạm
biệt ~--
“Bảo bối, gặp sau ~” Yunho ngây
ngô tắt điện thoại, muốn nói với Yoochun hôm nay không phải ăn cơm ở nhà nhưng
gã đi đâu rồi?
Yoochun trong lúc Yunho còn liếc
mắt đưa tình đã trốn thoát, nghĩ đi uống rượu một lát, liền trở về văn phòng mình,
thay tây trang thành quần áo bình thường, chiếc áo phông in hình chuột Mickey và
quần bò bó sát người, lại thêm một cái áo khoác nữa, Park Yoochun vẫn rất sợ lạnh.
Một nam sinh đang mỉm cười rất
trong sáng với cô gái khóc kinh thiên động địa trước mặt, cầm trong tay một ly
kem dỗ dành, tóc màu rám nắng, mắt một mí, cười rộ lên khiến người ta cảm thấy ấm
áp.
“Cô bé à, đừng khóc ~ oppa mời em
ăn kem được không?” Giầy thể thao ánh nhiều màu, tạp dề màu trắng, đồng phục màu
đen, trên ngực còn đề tên.
No comments :
Post a Comment