Sep 15, 2013

[BBTN] Chương 41 - 50

Chương 41

“Em không có gì để nói.” Jaejoong kéo tay Yunho đang nắm cằm mình ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Yunho.

Người đàn ông này… Người đàn ông mà mình yêu…

Kí ức kể từ khi bọn họ quen biết lần lượt hiện lên trong đầu, còn nhớ rõ Yunho bảo hộ mình, bao dung mình, không để mình chịu uỷ khuất gì.

Bọn họ yêu rất đột ngột, hiện lại xuất hiện tình huống khắc khẩu này khiến cho Jaejoong trở tay không kịp, không phải chưa từng cãi nhau, nhưng lần này không còn cảm giác ấm áp như trước đây…

“Không có gì để nói?” Yunho giống như con báo đã phát cuồng, lớn tiếng gào thét Jaejoong, lửa giận hừng hực khiến hắn không ý thức được mình đang nói cái gì.

Jaejoong cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống. “Anh muốn nghe em nói cái gì? Được! Sự thật chính là như anh nghĩ đấy!” Jaejoong vừa nói xong, bàn tay Yunho liền tát mạnh mặt cậu.

Jaejoong bị đánh, bụm miệng, không thể tin được nhìn chằm chằm một chỗ.

Nước mắt chảy ra, đây có phải nam nhân mình yêu không? Người ngày hôm qua còn ôn nhu ôm mình vào trong ngực, hôm nay cư nhiên lại..

Uỷ khuất này khiến cho Jaejoong muốn lớn tiếng khóc, nhưng lại không muốn biểu hiện yếu ớt trước mặt Yunho, cho nên mở to hai mắt, cứ vậy để nước mắt chảy xuống.

“Jaejoong! Sao em có thể nói như vậy!?” Yunho dường như chưa tỉnh táo khỏi cơn phẫn nộ, không phát hiện mình vừa đánh Jaejoong, tiếp tục nắm bả vai cậu, liều mạng hỏi.

Có lẽ Yunho là người như vậy, lúc yêu thì yêu đến điên cuồng, lại chịu không được người yêu mình phản bội, nhưng hắn không biết, đây… Không phải phản bội.

Jaejoong để mặc Yunho lay bả vai mình, mắt đã sớm sưng đỏ, không nói câu gì.

“A…” Bụng đột nhiên có cảm giác đau đớn khiến cho Jaejoong kêu ra tiếng, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tuyệt đối không thể ở trước mặt Yunho…

“Buông!” Không biết khí lực ở đâu ra khiến cho Jaejoong đẩy Yunho ra, Yunho đứng không vững, ngã lên bữa tối Jaejoong vừa chuẩn bị.

Jaejoong thấy đồ ăn rơi đầy trên mặt đất, nước mắt lại chảy ra, rõ ràng mình mấy chục phút trước còn vui cười hớn hở muốn kỉ niệm ba năm, xem ra giờ hết thảy đã qua rồi…

Jaejoong quệt nước mắt, nhìn Yunho một cái, không hề lưu luyến bỏ đi.

Có lẽ Kim Jaejoong chính là người như vậy, lúc yêu sẽ yêu quên mình, nhưng nói vứt bỏ lại không chút do dự, dám yêu dám hận.

Buổi tối đầu hè có chút lạnh, hơn nữa Jaejoong không mặc áo khoác gì, cứ thế bỏ đi, trên chân cũng chỉ là đôi dép lê, bụng đã bớt đau nhưng tâm lại đau vô cùng, lạnh lẽo giống hệt gió đêm nay.

Nam nhân kia rốt cuộc.. Vì sao lại không tin mình… Mặc dù có ảnh chụp nhưng lại rống lên với mình…


Chương 42

Yunho ngồi trên sôpha, chống tay trên trán, đồ ăn trên sàn nhà cũng lười đi thu dọn.

Jaejoong của hắn sao lại biến thành như vậy? Thân mật với nam nhân khác ở bên ngoài, còn coi đó là đương nhiên…

Cãi nhau nghiêm trọng đến vậy là lần đầu tiên của bọn họ, bình thường cãi nhau đều có chút ít ấm áp.

Không đuổi theo Jaejoong, hai người có khi đều muốn tạm thời tách ra để cẩn thận suy nghĩ. Ấn lên huyệt Thái dương, uống một ngụm Whisky.

Là mình sủng quá sao? Hay là vì mình công tác bận rộn?

Jaejoong không phải người như vậy!

Cầm lấy ảnh chụp trên bàn, nhìn, sau đó đập đến nát ra, nhưng vẫn còn một cái ảnh khác, Yunho liền hất tung toàn bộ lên.

Sự thật xảy ra trước mắt, không nghĩ đến thừa nhận, nhưng sự thật… lại xảy ra trước mắt…

Tình yêu của hai người chẳng lẽ vậy sẽ kết thúc? Chẳng lẽ đây lại là cơ hội cho bọn họ chia tay…?

“Jaejoong, em muốn anh phải tin tưởng em như thế nào…”

“Hyung, hai người cãi nhau?” Changmin đưa cho Jaejoong một chén trà nóng, ngồi xuống ghế.

“Uh.” Jaejoong uống một ngụm trà, khẽ chà xát lòng bàn tay lên chén.

Vưa rồi còn tưởng rằng sắp lạnh chết trên đường, may mà gặp Changmin đi ra ngoài mua đồ ăn linh tinh.

“Vậy hyung không quay về?” Changmin nhớ tại lúc gặp Jaejoong mà sợ, miệng tái nhợt, thân thể run rẩy, không phải mùa đông băng giá mà sao thân thể lại yếu vậy…

“Hyung không biết.” Jaejoong sờ sờ bụng, hiện tại đứa nhỏ còn bé, nếu lần này làm hoà với Yunho, nhưng trong lòng mình vẫn còn khúc mắc.

Mình cũng không muốn đứa nhỏ sinh ra mà không có ba yêu thương…

“Vậy hyung ở đây một đêm đi.” Changmin không hỏi tiếp, đến phòng khách chuẩn bị chăn đệm cho Jaejoong.

Jaejoong ngồi trên ghế, suy nghĩ rất nhiều việc.

Mình yêu Yunho chỉ vậy sao... Trước kia thề sẽ yêu nhau mãi giờ không có nghĩa gì sao…

Ảnh chụp cùng với cậu bé kia, thật ra là… Jaejoong càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Yunho từ đầu cứ hiểu nhầm, làm cho cậu ngay cả giải thích cũng không muốn nữa.

Jaejoong uống trà, dòng nước ấm áp vào bụng thật sự rất thoải mái, hẳn tiểu bảo bối trong đó cũng vậy…

Bảo bối… Chúng ta làm thế nào bây giờ…

Buổi sáng ngày hôm sau, Yunho vẫn ngồi trên trên sôpha như trước, bên cạnh bình rượu bày bừa bãi, đồ ăn trên bàn cũng đã hỏng, nhưng Yunho vẫn không nhúc nhích.

Điện thoại đột nhiên vang lên, Yunho tiếp.

“Xin chào.”

-- Giám đốc Jung, 9 giờ hội nghị sẽ bắt đầu, nhóm cổ đông đều đến rồi, sao ngài… --

“Được, tôi lập tức đi qua.” Tắt điện thoại, chạy đến toilet, sao mình lại quên việc này.

Chuẩn bị xong, lúc đi làm thấy cả phòng bừa bãi, liền lấy điện thoại vừa vứt một bên gọi thư ký, bảo cô lát nữa cho người đến quét tước, mình sẽ đến công ty rất nhanh, sau đó liền tự mình lái xe đến.

Một tuần kế tiếp, Yunho cơ hồ không về nhà, cả ngày đều chìm mình vào trong công tác, cũng không gọi cho Jaejoong một cuộc nào.


Chương 43

“Yunho, mày và Jaejoong sao vậy?”

Yoochun vài ngày nay cũng phát hiện Yunho không bình thường, hàng ngày đều là ông chồng luôn về nhà đúng giờ, vậy mà mấy hôm nay đều ngồi lì trong văn phòng, lúc làm việc cũng không nghe thấy hai người trò chuyện.

Nhưng mấy ngày nay Yunho không nói gì cả…

“Không có gì.” Thanh âm lãnh khốc của Yunho truyền đến, khiến cho Yoochun run sợ, không có việc gì mới lạ!

Phiền mày nhìn gương đi, nhìn râu trên mặt kìa, còn có mắt đã đỏ sậm kia nữa!

“Uh, lát nữa nhớ ăn cơm, tao với Junsu đi ăn bên ngoài.”

“Đã biết.” Yoochun ra khỏi văn phòng, Yunho liền để bút xuống, lấy điện thoại ra, màn hình là lúc Jaejoong ngủ mình trộm chụp.

Trong ảnh chụp, Jaejoong giống hệt thiên sứ, lông mi dài, môi đỏ hồng, còn chu ra rất đáng yêu.

Mình không có tìm Jaejoong, Jaejoong cũng quật cường không gọi điện thoại cho mình…

Ấn số trên cùng danh bạ, gọi. “Số điện thoại quý khách gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau…” Thanh âm nữ lạnh như băng truyền đến.

Là thật sự tức giận sao? Hiện tại phải là mình tức giận mới đúng chứ? Rõ ràng là mình làm sai, vì sao bây giờ lại nghĩ nó hợp tình hợp lý…

Đè lên huyệt thái dương, uống một ngụm cà phê.

Chẳng lẽ cứ như vậy mà chấm dứt…?

“Jaejoong hyung, sao hyung còn đi tiếp a? Em mệt chết rồi!”

Trên con đường dành riêng cho người đi bộ tại Hàn Quốc, Changmin hai tay cầm túi hàng bước nhanh, phía trước cậu là Jaejoong nét mặt toả sáng.

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm!”

Jaejoong quay lại cười, Changmin chỉ lo cầm mấy thứ, không chú ý liền đụng phải mũi Jaejoong.

“Shim Changmin!!” Jaejoong ôm mũi kêu to, thanh âm vang dội khiến người trên đường tập trung vào bọn họ.

“Hyung! Em cũng rất đau!” Changmin đau phải chết, nhưng thấy Jaejoong uy hiếp nếu cậu buông túi ra thì sẽ không có cơm ăn liền không dám xoa, mặt nhăn lại nhằm giảm bớt đau đớn.

Jaejoong đang trừng mắt nhìn Changmin, nhìn cậu nhăn mặt thì cảm thấy vô cùng đáng yêu, đặt tay lên mặt Changmin mà véo.

“Hyung!!!!” Changmin bất mãn nhưng lại không thể phảng kháng, chỉ biết giậm chân.

“Được rồi ~ chúng ta đi ăn!” Jaejoong thấy Changmin nhăn mặt rất đáng thương, liền kéo cậu đến nhà hàng gần đó, gọi hai suất cơm trộm.

Hôm nay sáng sớm Jaejoong đã kéo Changmin dậy, nói là cùng đi dạo phố, các cửa hàng khắp Seoul gần như đều đến, mua một đống lớn, nên đơn giản mà nói Changmin đi theo để làm chân sai vặt kiêm khuân vác…

“Hyung muốn đến ở chỗ em sao?” Changmin uống một hớp nước, cẩn thận hỏi Jaejoong.

“Sao vậy? Em không muốn cho hyung ở?” Tuy rằng nói vậy nhưng biểu tình Jaejoong lại là “Em dám không cho hyung ở?”

“Không phải… Bởi vì hyung cũng có nhà a…”

“Hyung ngày mai đi.”

“A! Hyung về nhà sao?” Nói cách khác, mình khôi phục tự do!???

“Không phải.” nói tới đây, Jaejoong biểu tình ảm đạm.

Mình ngày hôm qua đã đến thăm thúc thúc, không nói chuyện cãi nhau với Yunho, cũng không nói chuyện mình mang thai, chỉ nói mình muốn sống một mình, kỳ thật là muốn im lặng sinh con và nuôi nấng nó mà không có Yunho.

“Vậy hyung muốn đi đâu?” Changmin có điểm lo lắng hỏi.

Tuy rằng mấy ngày nay Jaejoong trông thực vui vẻ, nhưng Changmin biết đây là Jaejoong muốn che giấu nội tâm bất an và khủng hoảng, hơn nữa Yunho hyung cũng không đến đây tìm Jaejoong… Điều này làm cho Jaejoong càng thêm tuyệt vọng.

“Đi Nhật Bản.”


Chương 44

“Nhật Bản?” Changmin dừng ăn cơm, trừng mắt nhìn Jaejoong

“Uh.” Jaejoong vẫn thực bình tĩnh, giống như đây không phải là chuyện của mình.

Kỳ thật đưa ra quyết định như vậy, Jaejoong cũng không muốn, không phải không còn yêu Yunho, nhưng Yunho lại làm cho mình quá thất vọng.

Cho tới bây giờ trong lòng vẫn thực yêu Yunho, nếu Yunho hiện tại đến nhận lỗi, mình sẽ lập tức tha thứ.

Nhưng…

Không nghĩ muốn giải thích cho Yunho, tốt nhất là để cho tự Yunho nhận ra.

“Vậy Yunho hyung thì sao?” Changmin đã buông đũa, nhìn Jaejoong

Chẳng lẽ hai người cứ vậy chia tay, bình thường chỉ một giờ không gặp, Jaejoong đã khóc sướt mướt, vậy mà dễ dàng rời khỏi Jung Yunho? Aizz…

“Sao lại nhắc đến anh ta.” Jaejoong ném lại một câu, tiếp tục ăn.

Changmin vẫn còn khiếp sợ, nếu Jaejoong hyung đi Nhật Bản, sẽ sống thế nào? Jaejoong hyung ở đó không hề có người thân…

“Vậy khi nào đi?”

“Ngày mai.”

“Sao gấp vậy?”

“Không hề gấp a.”

“Không đợi Yun.. A… Không có gì.” Changmin vốn muốn nói cái gì nhưng nghĩ đến Jaejoong mẫn cảm, liền lập tức ngậm miệng.

Cơm cứ vậy ăn xong, trên đường về nhà, Jaejoong vẫn thực vui vẻ, vẫn trêu Changmin.

Nhưng Changmin vài lần lại nhìn thẳng vào mắt Jaejoong, Jaejoong hoài nghi nhìn lại nhưng Changmin đều tránh.

“Này!”

Jaejoong dừng lại, nhảy đến trước mặt Changmin, bắt lấy áo cậu, biểu tình rất giống côn đồ. “Nếu em dám nói với ai, em nhất định phải chết!”

“A!” Bị nói trắng ra tâm sự, Changmin sợ tới mức theo phản xạ lùi ra sau nhưng lại bị Jaejoong nắm cổ áo, không thể di động.

Hôm nay sao mình lại xui xẻo vậy a!!!

“Shim Changmin! Em nghe thấy hyung nói gì không! Hừ!??” Jaejoong vẫn nắm lấy cổ áo Changmin.

“Được rồi được rồi! Không nói là được chứ gì…” Changmin đành phải thoả hiệp, vốn đang nghĩ vụng trộm nói cho Yunho hyung, xem ra là không được…

Jaejoong hyung nói vậy, nếu mình nói với Yunho hyung, vậy rất không có nghĩa khí…

“Nhớ đó…” Jaejoong nghe vậy mới buông Changmin ra, còn không quên giơ tay đe doạ.

Hai người im lặng đi trên đường, đến gần nhà Changmin, Jaejoong đột nhiên dừng lại.

“Cái kia… Changmin a, hyung muốn về nhà…” Jaejoong nói ra có điểm xấu hổ, dường như sợ Changmin phát hiện cái gì.

“Vậy à, nhớ về sớm một chút.” Changmin cũng thức thời không hỏi nhiều, dặn vài câu liền tiếp tục đi.

Ở đằng sau nhìn bóng dáng Changmin, đột nhiên lại xúc động muốn khóc.

Changmin đối với mình tốt lắm, tuy rằng chỉ là người đại diện, hơn nữa hiện tại cũng không có ký hợp đồng với công ty, nhưng mình luôn coi Changmin là em trai.

Thật sự luyến tiếc a…

“Changmin!”

Jaejoong hét to lên, Changmin quay đều lại, nghi hoặc.

“Huh?”

“Hyung yêu em!”

Changmin đột nhiên bị Jaejoong doạ, nhưng vẫn cười cười gật đầu.

“Uhm!”

Jaejoong có điểm nhụt chí, người này không chịu đáp lại a…

Thật sự là đáng ghét!

Trừng mắt nhìn Changmin một cái, xoay người rời đi, để lại Changmin đang bất đắc dĩ.

Jaejoong chậm rãi đi đến ngã tư quen thuộc, nước mắt đã ngập tràn, từng khoảnh khắc hiện lên trong đầu.

Tuy rằng là mùa hè, nhưng Jaejoong lại cảm thấy hết sức lạnh, phải lấy hai tay ôm lấy mình mới có thể tiếp tục đi con đường phía trước.


Chương 45

Con đường này rất quen thuộc, không biết đã đi bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng đi cùng Yunho…

Chậm rãi đến trước cửa, nhìn vào trong, Yunho đang làm cái gì? Ăn cơm sao? Ăn gì vậy?

Nghĩ nghĩ, nước mắt Jaejoong lại chảy ra.

Mình muốn đổi lựa chọn sao? Lựa chọn rời đi Yunho…

Jaejoong cúi đầu, theo thói quen sờ sờ bụng, lau nước mắt, xoay người, sau đó toàn thân cứng ngắc, mắt mở to.

“Yunho…”

Yunho cầm một túi xách, cũng đứng đơ ra.

Mình vừa ra khỏi gara liền thấy Jaejoong đang đứng đó, lại là ngọn đèn màu vàng, khuôn mặt ướt nước mắt.

Jaejoong đứng ở nơi đó không biết muốn nói gì, cũng không biết làm thế nào, nhưng Yunho lại mở miệng trước.

“Jaejoong… Em…?” Yunho cũng hiểu được có điểm xấu hổ. “Về nhà đi… Mặc kệ em làm cái gì, anh đều tha thứ cho em… Chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”

Không chờ Jaejoong nói, Yunho lại tiếp tục. “Jaejoong, về nhá đi.”

Jaejoong ngạc nhiên nhìn Yunho, còn chờ mong Yunho xin lỗi, kết quả lại…

Thật không nghĩ tới, sau thời gian dài không gặp mặt, câu đầu tiên lại là vậy.

Jaejoong cảm thấy không có lý do gì đứng ở nơi này, liền một câu cũng không nói rời đi.

“Jaejoong! Em đi đâu?” Yunho lập tức tiến lên bắt lấy Jaejoong

Cầm chặt khiến cổ tay Jaejoong có điểm đau, Jaejoong muốn đẩy Yunho ra, nhưng khí lực Yunho quá lớn, cậu không đủ sức.

“Anh buông ra.” Jaejoong tận lực làm cho thanh âm mình bình tĩnh, nhưng vẫn không che giấu được sự nghẹn ngào.

Lại một lần nữa Yunho không chút lý trí chú ý tới Jaejoong, cố chấp không để cậu rời khỏ. “Jaejoong!”

“Jung Yunho!” Jaejoong rốt cuộc không chịu được, hất tay Yunho ra, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Yunho.

Vừa thấy ánh mắt Yunho, nước mắt Jaejoong lại trào ra.

Thật sự yêu nam nhân này, hiện tại cũng rất nhớ được vòng tay ấm áp kia ôm lấy, nhưng là…

Vẫn nói hy vọng lắm thì thất vọng hiều, hôm nay mình thật sự cảm nhận được ý tứ câu nói này.

“Không yêu! Không cần phải nói tha thứ! Tôi đã không còn yêu anh!” Jaejoong rống to câu này, liều mạng chịu đựng không cho nước mắt chảy ra.

Yunho sững sờ tại chỗ, vừa rồi mình có nghe sai không? Jaejoong nói không yêu mình… Không yêu mình…

Jaejoong đã không còn dũng khí đối mặt với Yunho, cậu sợ mình sẽ rơi nước mắt, cho nên nói thêm một câu rồi lập tức chạy đi.

“Xin đừng tìm tôi… Anh nhất định phải hạnh phúc…” Yunho chậm rãi xoay người, nhìn bóng dáng Jaejoong, nướcmắt rơi ra.

Đã bao lâu không khóc, hắn cũng không nhớ rõ, tâm đau đớn mãnh liệt, Jaejoong cũng vậy sao…

Sáng sớm hôm sau, Jaejoong sửa sang lại các thứ, đứng ở cửa cười cười, kỳ thật hành lý cũng chỉ có một vali lớn mà thôi

“Hyung, nhớ gọi điện cho em.” Changmin cũng không phải người thích kéo dài, càng biết Jaejoong cũng không phải người như vậy, cho nên mấy câu “Đừng đi” linh tinh, cậu sẽ không nói ra.

“Uh, nhớ ăn cơm đúng giờ. Đừng cả ngày ngồi máy tính! Quần áo ngày hôm qua hyung đã giúp em giặt sạch rồi, áo đặt ở ngăn tủ lớn, quần đặt ở ngăn tủ liền kề, đừng quên.”


Chương 46

Jaejoong mỉm cười, mở hai tay.

Changmin cũng vui vẻ, ôm lấy Jaejoong. “Anh cũng phải chăm sóc tốt mình, nhớ ăn cơm đúng giờ, tìm một công việc thoải mái là được rồi, Yunho hyung… Em sẽ không nói với hyung ấy.”

Chỉ một câu này Jaejoong liền rơi nước mắt, Changmin bình thường rất ít khi nói lời dư thừa, tính cách cũng trầm mặc, nhưng khi ở trước mặt mình liền hiện ra suy nghĩ chân thật.

Thật sự chán ghét việc mình quá dễ dàng rơi lệ, sẽ bị Changmin nhìn ra. “uh!”

Cẩn thận lau khô nước mắt, mới rời khỏi cái ôm của Changmin. Không phải thật sự sợ hãi Changmin cười nhạo, mà là lo lắng Changmin sẽ lo lắng cho mình, cậu không muốn mang thêm gánh nặng cho bất kì ai.

“Nhớ chăm sóc tốt đứa bé.”

Jaejoong cả kinh, ngẩng đầu nhìn Changmin, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chuyện này chỉ mình biết a…

Chẳng lẽ Changmin, điều tra…

Trải qua lần với Yunho, mình thật sự sợ hãi hai chữ đó…

“Không cần kinh ngạc, ngày hôm qua lúc em đến phòng hyung quét dọn thấy giấy khám bệnh, bên dưới có ghi.” Changmin còn nhớ rõ lúc mình nhìn thấy thì kinh ngạc thế nào, không phải kinh ngạc chuyện Jaejoong mang thai mà kinh ngạc cách giải quyết chuyện mang thai là rời xa người mình yêu.

Xem ra Yunho hyung cũng không biết, nếu không nhất định sẽ không để như vậy dù…

“Đừng nói…”

“Em đã biết, không nói với Yunho hyung.” Em cũng muốn để Yunho hyung tự mình biết.

Changmin nói vậy, Jaejoong an tâm, cậu biết Changmin cũng không phải người nhiều chuyện. “Được rồi, hyung đi đây.”

“Uhm, đi đường cẩn thận.” Thật sự là muốn đi ám sát giám đốc, hôm nay lại giao nhiều việc như vậy, làm mình không thể đi tiễn Jaejoong.

Tuy rằng nói mình cũng nghỉ ngơi rất lâu nhưng…

Ngồi trong taxi, Jaejoong gọi điện cho thúc thúc.

Nghe thúc thúc dặn dò, còn nói ở sân bay Tokyo sẽ sắp xếp trợ thủ tới đón. “Thúc thúc! Con đã biết!”

-- Biết cũng phải nghe! Seung Hyun là người rất thiện lương, đừng bắt nạt. --

“Được rồi được rồi.”

-- Cậu ta sẽ để con tới Tokyo trước, sau đó vài ngày mới đến chỗ con, được không? --

“Dạ, cảm ơn thúc thúc.”

-- Thật sự không nói với Yunho sao? --

“Vâng, thúc thúc nhớ giúp con giữ bí mật.”

-- Được, vậy con phải tự mình chăm sóc bản thân. --

“Vâng, thúc thúc cũng vậy”

Jaejoong chịu đựng nước mắt sắp trào ra, ân cần hỏi thăm thúc thúc, sau đó cẩn thận tắt điện thoại.

Không biết mấy ngày nay đã khóc bao lần. Buổi sáng lúc nhìn thấy hai mắt trong gương còn tưởng mình thấy gấu mèo, đã nhỏ thuốc rồi mà vẫn rõ như vậy.

Lại theo thói quen đặt tay lên bụng, cảm nhận một sinh mệnh mới.

Khẽ miết lên nhẫn trên ngón áp út, nâng tay lên nhìn. Còn nhớ rõ Yunho lúc đeo nhẫn cho mình chân thành biết bao, nói yêu mình mãi mãi…

Nước mắt lại chảy xuống, sờ sờ chữ khắc trên nhẫn, sau đó gắt gao ôm vào ngực.

Yunho, rất yêu anh, em cũng biết, anh rất yêu em, nhưng em muốn rời khỏi anh một thời gian.

Lòng nghi ngờ, không tín nhiệm, thất vọng, tuyệt vọng chậm rãi biến quan hệ nồng nàn của chúng ta trước kia trở nên xa xỉ, em nghĩ muốn suy nghĩ một thời gian.

Không có anh, em sẽ sống tốt, vì anh, vì con chúng ta.

Mong anh đừng thương tâm, anh chỉ cần biết rằng, em yêu anh.


Chương 47

Ở Nhật Bản hết thảy đều phi thường thuận lợi, Jaejoong hiện tại đã đến đây được một thời gian, hơn nữa còn tìm được việc, là giáo viên một nhà trẻ.

Jaejoong thật sự thấy rất may mắn khi mình ở Hàn Quốc đã đi học tiếng Nhật, hiện tại tuy rằng chưa nói được lưu loát, nhưng trao đổi với người Nhật Bản thì không có vấn đề.

Ngẫu nhiên sẽ gọi điện cho thúc thúc và Changmin, từ đó biết Changmin đã đổi công tác, tự mình đi lập công ty làm giám đốc, Changmin càng ngày càng trở nên dong dài, cả ngày ân cần thăm hỏi thân thể của mình, còn muốn nói nhiều thứ nữa nhưng đều bị Jaejoong ngăn cản.

Seung Hyun thật sự rất tốt, không chỉ giúp Jaejoong tìm phòng ở, tìm công việc, bình thường Seung Hyun còn thường xuyên giúp cậu.

Nói đến Seung Hyun, Jaejoong luôn mang vẻ mặt tươi cười, ở một quốc gia xa lạ mà có người dùng tiếng nói mẹ đẻ nói chuyện với mình thì thật rất tuyệt.

Seung Hyun là người đã gặp là để lại ấn tượng, tóc màu đen, luôn toát ra vẻ thần bí, bất quá tính Seung Hyun thật hài hước, tuy rằng thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trên thực tế ngược lại. Mặc dù làm ở xa nhưng hàng tuần đều đến thăm cậu.

Hai tháng qua, bụng dần dần lớn hơn, vì là nam nhân mang thai nên sẽ có điểm vất vả hơn, Jaejoong muốn bảo vệ tốt tiểu bảo bối cho nên đã từ bỏ công tác ở nhà trẻ, gọi điện thoại cho Seung Hyun, nói là có rảnh thì đến, kết quả chỉ khoảng mấy giờ sau, Seung Hyun xuất hiện trước mặt mình.

“Sao em đến nhanh vậy?”

“Hyung, em nghe lời hyung thế còn gì…” Seung Hyun ngồi trên ghế, ăn đồ ăn Jaejoong làm, một bàn toàn đồ Hàn Quốc.

Seung Hyun thưởng xuyên nghĩ rằng nếu Jaejoong hyung mở nhà hàng Hàn Quốc ở đây, việc buôn bán khẳng định rất tốt.

“Ha ha, ăn ngon không?” Có thể là vì mang thai nên tính cách Jaejoong cải biến rất nhiều, nguyên bản là tính nữ vương hiện tại lại ôn nhu cẩn thận, làm chuyện gì đều suy nghĩ kĩ càng.

“Đương nhiên ăn ngon!”

Hôm nay Jaejoong gọi Seung Hyun đến đây  kỳ thật là muốn nói cho Seung Hyun chuyện mình mang thai, dù sao bụng ngày càng lớn, tiếp tục giấu cũng không phải biện pháp hay, tốt nhất là nói thẳng ra với Seung Hyun.

Ăn cơm chiều xong, lấy cho Seung Hyun một ly trà xanh, còn lấy cho mình một ly bưởi ép, hai người ngồi xuống.

Jaejoong có chút khẩn trương khiến cho Seung Hyun cảm thấy buồn cười.

“Seung Hyun à… Kỳ thật hyung… Hyung…”

Jaejoong nói một lát lại dừng, khiến cho Seung Hyun trong lòng buồn bực, nói thẳng ra. “Kỳ thật hyung mang thai.”

“A!?”

“Hyung mang thai, đúng không?”

Sao lại vậy!!! Vốn nghĩ che giấu rất tốt mà! Sao lần nào cũng đều dễ dàng bị người khác phát hiện a!!

“Choi Seung Hyun!”

“Hyung, lần trước em dọn dẹp nhà thì thấy giấy khám bệnh của hyung.”

Lại vậy!! A a… Trái tim của mình!!

Jaejoong giả bộ té xỉu, cả người vô lực nằm xuống đất.

Chẳng lẽ bí mật của mình dễ dàng bị phát hiện vậy sao…

“Hyung, hyung làm sao vậy?” Seung Hyun nghĩ Jaejoong thật sự té xỉu, quan tâm đến ngồi đối diện, định đưa tay ấn lên phía dưới mũi Jaejoong.

“Đi chết cho hyung!” Hất tay Seung Hyun ra, nhớ tới lại giận, ở Hàn Quốc thì là Shim Changmin, bây giờ lại là Choi Seung Hyun!

“Hyung! Đừng nói vậy!”

“Còn không phải vì em!” Sau đó Seung Hyun lại nhìn Jaejoong ngây ngô cười, Jaejoong đành nhận thua, cũng ngây ngô cười với Seung Hyun…

”Hyung, em nghĩ đưa hyung đến ở với em.”

Lời nói của Seung Hyun vừa đúng với sự lo lắng của Jaejoong.

Mình hiện tại mang thai, nôn nghén thì có thể giải quyết, nhưng buổi tối lúc ngủ mà bị chuột rút thì thật sự rất khó chịu.

Hiện tại mới ba tháng, về sau lớn hơn, thì chẳng phải là rất phiền toái sao…

Vậy nên cần phải có người ở bên.

Yunho, nếu người kia là anh, thì thật tốt biết bao…


Chương 48

Cuối cùng Seung Hyun vẫn dọn vào ở nhà Jaejoong, phát sinh đủ loại chuyện khiến cho Jaejoong hối hận không thôi.

Mình sao lại vô ý như vậy, bao nhiêu lần vứt giấy khám lung tung, thành ra hiện tại….

“Hyung! Lấy khăn mặt giúp em!” Seung Hyun đang tắm gọi với ra phòng khách.

Mình vì sao lại đáp ứng ở chung với đại phiền toái này!?

Seung Hyun ở đã được hai tuần, trừ bỏ thời gian làm việc thì Seung Hyun hằng ngày đều ở cạnh cậu, tuy rằng quan tâm nhưng đâu cần phải khoa trương đến vậy chứ…

Mình đi đâu thì đi theo đấy, đầu tiên là giúp cởi giày, sau đó lại châm trà đcổ nước, buổi tối lại chui vào trong chăn, nói muốn ngủ với hyung.

Mặc dù có điểm bất đắc dĩ, nhưng vẫn thực vui vẻ, từ khi rời khỏi Hàn Quốc đều là một mình sống, khi đó Seung Hyun thỉnh thoảng mới đến, bụng không phải lớn lắm nhưng vẫn thực bất tiện.

Hiện tại có Seung Hyun, mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhiều.

“Hyung, hyung khát sao?” Nằm trên giường, Seung Hyun hỏi Jaejoong.

Hai người mỗi người năm một bên, may mắn giường rất lớn, hai nam nhân nằm vẫn dư dả.

“Em đã hỏi 326 lần rồi.” Jaejoong trợn mắt, trước kia không hề thấy Seung Hyun dài dòng như vậy a, vì sao từ khi ở chung xong liền thành ra vậy…

“Hì hì ~ Sợ hyung khát nước a.” Seung Hyun quay người ôm Jaejoong vào trong lòng.

Jaejoong bị ôm thình lình có điểm kích động, mình đã bao lâu không được người ôm…

Muốn giãy ra nhưng lại không làm, tuy rằng không có hương vị của Yunho, nhưng ôm ấp như vậy mình rất hoài niệm.

Có thể là liên quan đến việc mang thai đi, luôn muốn cảm thấy ấm áp.

“Seung Hyun à, cảm ơn em.”

Jaejoong không có ôm lại Seung Hyun, chỉ cẩn thận nằm trong lòng cậu.

Seung Hyun cũng không nói gì, được ôm Jaejoong là tốt rồi. “Hyung nói gì vậy.”

Với Jaejoong, cậu không phải vừa gặp đã yêu, nhưng khi biết nam nhân này mang thai lại một mình đến đây, trái tim không biết tự khi nào đã chạy theo nam nhân này mất rồi.

Ông chủ khi giao Jaejoong cho mình cũng nói Jaejoong đang mang thai, khi đó cũng không kinh ngạc lắm, dù sao chuyện nam nhân mang thai cũng không còn hiếm.

Nhưng từ khi gặp Jaejoong, tiếp xúc với Jaejoong, liền yêu thương vô điều kiện…

“Seung Hyun à… Chân của hyuung…” Đột nhiên, Jaejoong khẽ huých tay vào ngực Seung Hyun, Seung Hyun đang mơ mơ màng màng ngủ liền lập tức nhảy dựng lên, xoa bóp chân cho Jaejoong.

Bệnh kiểu này thường xuyên phát sinh, trong lúc mang thai mà bị chuột rút là chuyện bình thường, nhưng lúc mới đầu Seung Hyun không quen lắm, dù sao nửa đêm mà bị người đánh thức thì kiểu gì cũng rất tức giận…

Bất quá hiện tại đã tốt hơn nhiều.

Seung Hyun thuần thục matxa chân Jaejoong, Jaejoong mơ mơ màng màng ngủ.

Seung Hyun thấy Jaejoong hẳn đã dễ chịu rồi nên cũng nằm xuống, nhìn khuôn mặt lúc cậu ngủ, nở nụ cười.

Tuy rằng không biết Jaejoong trước kia đã xảy ra chuyện gì mà giờ mang thai lại một mình sống ở Nhật Bản.

Nhưng mặt kệ quá khứ của Jaejoong thế nào, là ai…

Hiện tại, mình là sẽ là tương lai của Jaejoong, trong tương lai, mình sẽ làm cho Jaejoong hạnh phúc.


Chương 49

Thời gian thực sự qua rất nhanh, bụng Jaejoong đã lớn đến mức đi đường cũng khó khăn, cho nên cậu đành phải ngồi trong nhà cả ngày.

Jaejoong là người không thể chịu được việc rảnh rỗi, cho nên Seung Hyun tìm vài công việc có thể làm tại nhà.

Công việc phiên dịch khá nhiều, đôi khi Seung Hyun còn tìm được việc như khâu mắt cho búp bê, làm đồ trang sức giả vàng bạc, khiến cho Jaejoong không khỏi dở khóc dở cười, nhưng vẫn chăm chỉ làm.

Seung Hyun đã đổi việc, cụ thể là làm cái gì Jaejoong cũng không biết, chỉ biết sáng ra đúng 8 giờ Seung Hyun xuất phát, sau đó đến tầm giữa trưa thì trở về.

Seung Hyun không nói, Jaejoong cũng sẽ không hỏi.

Gần đây Changmin có đến đây một chuyến, nhìn thấy bụng Jaejoong liền đề nghị mình làm cha nuôi của đứa bé, Jaejoong nói còn có Seung Hyun nữa, Changmin không nói gì, dù sao cậu cũng biết Seung Hyun giúp Jaejoong rất nhiều.

Changmin nói với Jaejoong vài chuyện về Yunho, hiện tại Yunho đã là người nổi tiếng rồi, nhất cử nhất động đều bị giới truyền thông để ý, là một trong hai giám đốc của công ty bách hoá bậc nhất Hàn Quốc, tuổi trẻ lại đẹp trai, rất nhiều người theo đuổi.

Changmin cũng cẩn thận nói chuyện Yunho đính hôn, biểu tình Jaejoong không biến hoá nhiều, chỉ cười cười không nói gì thêm.

Từ ngày Changmin đi, Jaejoong tuy rằng mỗi ngày đều mỉm cười nhưng Seung Hyun cảm thấy Jaejoong có gì đó khác lạ, không biết Changmin đã nói gì.

Chẳng lẽ là chuyện về Jung Yunho?

Nhà Jaejoong gần biển, bởi vì rất thích ngắm biển nên toàn bộ phòng khách đều lắp kính, có thể nhìn rõ đại dương bên ngoài.

Kết hợp giữa phong cách Nhật Bản và Tây Âu, một phòng ngủ chính, một phòng ngủ nhỏ, một phòng vệ sinh, không gian còn lại đều là phòng bếp và phòng khách, chỉ có một tầng, không lớn không nhỏ, vừa với một người ở, tuy gia nhập thêm Seung Hyun, cũng không cảm thấy chật.

Jaejoong thích ngồi ở mấy bậc thang nhỏ ngoài ban công khu vườn, bởi vì ở đó có thể thấy biển rộng, đồng thời thấy cả hoa cỏ mình trồng.

Khoé miệng lộ ra nụ cười thản nhiên, vuốt ve bụng của mình, đã tám tháng rồi, tiểu bảo bối của chúng ta sắp ra đời rồi đúng không? Nên đặt tên là gì giờ… Mình vẫn chưa nghĩ kĩ.

Là gì nhỉ… Jung Yunho… vậy là Jung…

“Ah? Sao lại nhớ tới Jung Yunho…” Jaejoong vỗ nhẹ lên đầu mình, gần đây làm chuyện gì cậu cũng nhớ tới Yunho, đặc biệt là chuyện liên quan đến cục cưng.

Changmin nói anh đính hôn… Lại bảo em sinh cục cưng rồi thì đi tìm anh, đừng sống một mình nữa…

Anh đã có hạnh phúc của riêng mình… Em… Chỉ biết bảo vệ tiểu bảo bối - hạnh phúc nhỏ nhoi của em thôi…

Nhưng sao anh có thể dễ dàng quên em như vậy… Em mỗi ngày đều nhớ đến anh…

Con của chúng ta sẽ rất đáng yêu đúng không? Mặc kệ anh đã quên em yêu thương người khác, em sẽ mãi yêu anh…

“Yunho à…”

Nhìn phương xa đến ngẩn người, Jaejoong khá kinh ngạc với tin tức Yunho đính hôn, nhưng phần lớn là chúc phúc, mặc dù có thưuơng tâm, có thất vọng, nhưng cũng không sao, mình đã có cục cưng, Yunho cũng nên có người mình yêu thương.

Tuy rằng nói như vậy, nhưng nước mắt Jaejoong vẫn chảy ra.

“Jaejoong!” Seung Hyun tan tầm về nhà liền lập tức đi đến ban công, đó là nơi Jaejoong thích nhất.

Không thấy Jaejoong trả lời, ngồi xuống cạnh cậu, thấy nước mắt của Jaejoong.

“Sao lại khóc?”


Chương 50

Jaejoong sửng sốt, sờ lên mặt mình, phát hiện đầy nước mắt. “A… hyung cũng không biết.”

Seung Hyun xoay Jaejoong đối diện với mình, nhìn vào mắt cậu, chậm rãi lau nước mắt cho cậu.

Nước mắt Jaejoong cứ rơi mãi, cậu không khóc, nhưng nước mắt cứ rơi.

“Jaejoong! Đừng khóc nữa!” Seung Hyun có điểm tức giận, nam nhân kia tốt như vậy sao? Tốt đến mức Jaejoong vì anh ta mà yên lặng mang thai đứa nhỏ, hiện tại lại yên lặng khóc?

“Hyung không khóc.” Jaejoong tự lau nước mắt cho mình, kiên cường nói với Seung Hyun.

Seung Hyun không nói gì thêm, ôm Jaejoong vào trong lòng.

Jaejoong ở trong lòng Seung Hyun lại khóc càng dữ hơn, thật sự không biết tại sao hôm nay mình lại nhiều nước mắt như vậy… Quá mất mặt…

Seung Hyun vỗ nhẹ vài cái lên lưng Jaejoong, lại càng làm cho Jaejoong khóc lớn hơn, cậu ôm lấy cổ Seung Hyun.

“Ô ô ô… Jung Yunho, anh là đồ tồi!! Ô ô ô ô.. Choi Seung Hyun!!! Ô ô ô ô…”

Seung Hyun bất đắc dĩ nở nụ cười, sao lại mang cả mình vào mắng? “Được rồi, được rồi ~~~ Jaejoong à đừng khóc ~” Buông Jaejoong ra, vỗ vỗ khuôn mặt cậu, an ủi.

Jaejoong, hôm nay là lần cuối cùng hyung khóc vì người kia, em sẽ không cho anh ta cơ hội khiến anh thương tâm.

“Uh…” Jaejoong hấp hấp mũi, mỉm cười với Seung Hyun.

Seung Hyun khẽ véo mũi cậu. “Xấu lắm ~”

Jaejoong thè lưỡi, nhìn thẳng vào Seung Hyun.

“Seung Hyun à, cảm ơn em… Thật sự cảm ơn em.”

“Chúng ta làm bạn tốt đi.”

Jaejoong biết Seung Hyun thích mình, nhưng hiện tại trong lòng chỉ có Yunho, trước khi cậu có thể quên được Yunho thì cứ làm bạn bè với Seung Hyun đi.

“Jaejoong…” Seung Hyun không thể tưởng tượng được Jaejoong sẽ nói như vậy, cho nên biểu tình có điểm kích động.

Một lần nữa sửa sang lại suy nghĩ, Seung Hyun nói với Jaejoong. “Em sẽ đợi hyung.”

Jaejoong không nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhin biển.

Một thời gian sau, Jaejoong liền thuận lợi sinh, là một bé trai.

Jaejoong nằm trên giường bệnh viện, suy yếu nhìn con đang nằm trong lòng Seung Hyun. “Thật sự là rất đẹp a…”

Bình thường, thân thể Jaejoong tuy rằng không yếu đuối nhưng cũng không xem là cường tráng, cho nên sinh mổ đối với Jaejoong mà nói vẫn có điểm cố sức.

Seung Hyun lo lắng nhìn Jaejoong. “Đừng nói gì, hyung cứ nghỉ ngơi đi.”

Nhớ đến tối hôm đó, Seung Hyun đang ngủ liền bị vỗ vài cái, nghĩ rằng chân Jaejoong bị chuột rút liền theo bản năng mát xa giúp cậu, kết quả lại bị vỗ thêm một lần, lúc này mới mở to mắt, nhìn thấy Jaejoong đang nhăn nhó ôm bụng.

Vội vàng đưa Jaejoong vào bệnh viện, chuyện này Seung Hyun cũng là lần đầu tiên trải qua, kích động vô cùng, bình tĩnh bình thường chẳng biết chạy đi đâu.

Đau bụng sinh khiến cho Jaejoong vô cùng mệt, trên mặt không phân rõ là mồ hôi hay nước mắt, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho đứa nhỏ sinh ra bình an, trong đầu đều là bóng dáng Yunho.

Cuối cùng, đứa nhỏ khoẻ mạnh sinh ra, toàn bộ quá tình Seung Hyun một bước cũng không rời, sợ Jaejoong xảy ra chuyện gì, được y tá khen ngợi là nam nhân tốt khó kiếm, ông chồng hoàn mĩ.

Seung Hyun cười cười, lắc đầu, nếu thật là chồng Jaejoong thì tốt rồi…

“Seung Hyun, cảm ơn em.”

“Hyung nói mấy lần rồi?” Seung Hyun đặt đứa nhỏ xuống bên cạnh Jaejoong, búng nhẹ lên mũi cậu. “Em đã biết, không cần cảm ơn nữa!”

“Ha ha…”

Seung Hyun, thật sự cám ơn em đã giúp hyung và đứa nhỏ.

Yunho… Con của chúng ta… Thật sự anh không cần sao? Chẳng lẽ lựa chọn của em là sao?

“Jaejoong!” Thanh âm của Seung Hyun kéo Jaejoong khỏi suy nghĩ.

“Huh?”

“Đứa nhỏ đặt tên là gì vậy?” Seung Hyun vuốt nhẹ khuôn mặt đứa nhỏ, mắt vẫn chưa mở, miệng còn chảy nước miếng, thật là đáng yêu.

“Tên hyung đã sớm nghĩ rồi, Jung Seul Hee, Seul Hee, Seul Hee của chúng ta!”


No comments :