Chương 51
Sinh nhật một tuổi của Seul Hee,
Jaejoong và Seung Hyun ở nhà làm tiệc chúc mừng cho bé.
Trẻ con vẫn chưa thể nói, với ai
cũng “Nha nha” chảy nước miếng, hai má luôn đỏ bừng, dáng người không mập cũng không
gầy, nhìn rất đáng yêu.
Hàng xóm ai cũng thích bé, thấy
Jaejoong ôm bé ra là lập tức đến chơi cùng, Seul Hee cũng không hề sợ người lạ,
cười với tất cả mọi người.
“A a ~ Seul Hee của chúng ta một
tuổi rồi!” Jaejoong đặt Seul Hee ngồi xuống, cười với bé, Seul Hee cũng cười lại
với Jaejoong.
Seul Hee rất ngoan, tuy rằng cũng
có lúc khóc, nhưng chỉ cần Jaejoong an ủi vài câu là im lặng ngay, nhưng là có điểm
hơi bướng bỉnh.
Jaejoong thật sự cảm tạ trời đất đã
tặng Seul Hee cho mình, tuy rằng không có Yunho bên cạnh, nhưng có Seul Hee là
tốt rồi.
Trước kia cảm thấy không có Yunho
thì không được, nhưng từ khi sinh Seul Hee, ý tưởng này dần dần biến mất.
“Đúng rồi ~ Seul Hee sinh nhật
vui vẻ! Thúc thúc có chuẩn bị quà cho Seul Hee của chúng ta nha!” Seung Hyun lấy
mũ sinh nhật ra đội cho Seul Hee, biểu tình tràn đầy sủng nịch, thoạt nhìn hạnh
phúc như người một nhà.
“Nha…” Vừa nói đến quà tặng, Seul
Hee liền nhoài ra khỏi lòng Jaejoong, vươn về phía Seung Hyun.
“Thật sự là đáng yêu!” Seung Hyun
ôm lấy seu, hôn một cái, lấy quà tặng sau lưng, là một hộp quà có hình Winnie
the Pooh rất đẹp.
“Ap…pa…” Seul Hee không nhìn hộp
quà, đặt nó sang một bên, chậm rãi nói với Seung Hyun.
Jaejoong hoảng sợ, sao có thể gọi
Seung Hyun…
Ôm lấy Seul Hee, vẻ mặt xấu hổ nhìn
Seung Hyun. “Seung Hyun à, thật xin lỗi, Seul Hee còn nhỏ…”
Seung Hyun cũng có chút kinh ngạc,
nhưng lại thực vui vẻ, Seul Hee mở miệng nói câu đầu tiên lại gọi mình là appa…
“Hyung nói gì vậy! Seul Hee vừa nói
mà!”
Jaejoong lúc này mới phàn ứng, đây
là câu nói đầu tiên của Seul Hee. “A! A! A! Seul Hee à!! A! Ha ha ha!” Sau đó
hoàn toàn đắm chìm trong việc Seul Hee mở miệng nói chuyện.
“Hôm nay sao nhiều chuyện tốt vậy
nhỉ! Seul Hee à! Nhanh đến thổi nến đi!”
Seung Hyun mang bánh ngọt trong
phòng bếp ra, thuận tiện tắt đèn, bánh là buổi sáng hai người cùng nhau làm, không
trang trí nhiều như trong cửa hàng, chỉ có phủ socola và dòng chữ xiêu xiêu vẹo
vẹo “Seul Hee sinh nhật vui vẻ!”
Nhưng là thật vất vả mới viết được!
“Happy birthday to you! Happy birthday
to you! Happy birthday, happy birthday! Happy birthday to you!”
Jaejoong và Seung Hyun cùng nhau
hát chúc mừng sinh nhật Seul Hee, lại cùng nhau thổi nến, Seung Hyun lấy ít bánh
bôi nhẹ lên mặt Seul Hee, bé xoa xoa, bỏ vào trong miệng ăn.
Jaejoong liền bôi bơ lên mặt
Seung Hyun, sau đó tỉnh bơ quay đi.
Seung Hyun cười cười, cũng lấy bơ
bôi lên mặt Jaejoong, Jaejoong kinh ngạc trợn to hai mắt, cầm một vốc bơ, bổ nhào
vào người Seung Hyun, hai người cứ vậy chơi đùa, không để ý tới Seul Hee ngồi một
bên chờ ăn bánh.
“A! A!” Seul Hee nhẫn lại nhìn,
chờ đợi lúc lâu, rốt cuộc bùng nổ, đi đến bên người Jaejoong, dùng toàn bộ khí
lực đập lên đùi cậu.
Jaejoong lúc này mới dừng lại, cắt
bánh ngọt cho Seul Hee, cũng lấy cho cả Seung Hyun, nhưng ít hơn của Seul Hee.
“Jaejoong ~~~” Dao ở trong tay
Jaejoong nên Seung Hyun không thể xằng bậy.
Jaejoong không để ý Seung Hyun,
nhưng Seung Hyun nhõng nhẽo mãi, cuối cùng vẫn là… “Biết biết!”
Trong nháy mắt, dường như
Jaejoong đã quên Yunho…
Yunho à… Anh hãy hạnh phúc nhé…
Em đã quên anh…
Cũng quên tình yêu của chúng ta…
Chương 52
“Yunho! Tìm được Jaejoong rồi!”
Yoochun mở cửa phòng Yunho ra, cầm trong tay một tập tư liệu, đó là do người bạn
thám tử của gã điều tra ra.
“Thật sự!?” Yunho quá mức cao hứng,
lấy tư liệu trong tay Yoochun, đứng lên.
Đã ba năm qua, Jaejoong rời khỏi
mình rất lâu rồi, đều do mình lúc đó hiểu lầm Jaejoong, nếu không có người nặc
danh gửi cho mình một bưu kiện, chắc mình sẽ hối hận cả đời.
Bên trong bưu kiện ấy chính là ảnh
chụp Jaejoong và cậu nhóc kia cùng một ít tư liệu và cách liên hệ, mình liền đến
cô nhi viện kia, gặp được cậu nhóc đó.
Cậu nhóc đó hiện đã ngoài 20, là
một cô nhi, cô nhi viện này là Jaejoong trước kia quyên tiền giúp đỡ, bởi vậy cậu
nhóc mới quen biết Jaejoong, cậu nhóc cũng rất đáng yêu nên Jaejoong thường xuyên
dẫn đi chơi.
Cậu nhóc kia thành thực nói với
Yunho rằng mình rất thích Jaejoong, có lúc còn trộm hôn Jaejoong.
Nhưng Jaejoong cự tuyệt cậu, hơn
nữa còn nói mình đã có người yêu, kể từ đó cậu nhóc không gặp lại Jaejoong nữa.
Cậu nhóc kia là một đứa trẻ rất dễ
mến, hết sức thành thật, nói đến Jaejoong biểu tình vẫn rất thương tâm.
Yunho đến bây giờ vẫn vô cùng hối
hận, lúc đó sao mình lại không tin Jaejoong, vậy nên lúc đó Jaejoong mới nói thế…
Mình sao lại ngu như vậy, xúc động
như vậy…
Sau khi gặp cậu nhóc, Yunho lập tức
phái người đi tìm Jaejoong, nhưng tìm khắp nơi không thấy, gần như đã lục tung
cả Hàn Quốc lên rồi, vậy mà…
Khi đó, đột nhiên nghĩ đến lão K,
trên đời này có lẽ chỉ mình lão K mới biết được Jaejoong đi đâu, có lẽ lão K đã
giấu tin tức về Jaejoong đi.
Tìm tới quán bar của lão K, lại được
biết lão K đang tĩnh dưỡng, không gặp ai.
Yunho mỗi ngày đều giành thời
gian đi tìm, những nơi có thể đi đều đã đi, nhưng không hề có tin tức của
Jaejoong.
Công ty đột nhiên có việc, mình bị
bắt đính hôn với thiên kim tiểu thư của một tập đoàn tài chính.
Vì vậy, hắn suy nghĩ một đêm, cuối
cùng ngày hôm sau bắt đầu điên cuồng làm việc.
Từng ngày một đều trôi qua trong
công việc, giống hệt lúc mới bắt đầu lập công ty, nhưng lúc đó có Jaejoong làm
bạn, hiện tại thì không.
Mỗi ngày về nhà lại nói chuyện một
mình.
“Jaejoong, em ở trong bếp sao?”
“Jaejoong, anh muốn uống nước ép!”
“Jaejoong, em nhanh về đi…”
Yunho cơ hồ duy trì cuộc sống như
vậy một thời gian.
Bây giờ, công ty đã tốt hơn, chuyện
đính hôn cũng huỷ bỏ, dù sao cũng không phải hắn nguyện ý.
Yunho lại bắt đầu tìm kiếm
Jaejoong, kỳ thật việc tìm kiếm không hề bị gián đoạn, nhưng tìm khắp nơi không
thấy, ngay cả tình hình cậu gần đây thế nào cũng không biết, đừng nói gì đến địa
chỉ cụ thể.
Yoochun mang đến tin tức tốt này
thì Yunho ngay lập tức vứt hết công việc sang một bên, đến Nhật Bản.
Đến nơi đã là nửa đêm, Yunho đành
phải tìm tạm một khách sạn ở, đợi đến sáng mai thì tính sau.
Cả đêm, Yunho bất an, Yoochun nói
tin tức này rất chuẩn xác, đáng tin cậy.
Nhưng Yunho lại đang lo lắng, khi
nhìn thấy Jaejoong thì sẽ làm thế nào…
Xin lỗi?
Jaejoong sẽ tha thứ cho mình sao?
Chương 53
Sáng sớm hôm nay, Jaejoong đánh
thức Seul Hee rất sớm, nhìn bé oán giận, trực tiếp đưa bé tới nhà trẻ rồi tới
ngư trường.
“Bà ơi!”
“A ~ Đến sớm vậy sao?’ Mấy hôm trước,
lúc đi bộ buổi sáng, Jaejoong gặp một bà cụ mặc tạp dề màu trắng, đội cái mũ rộng
vành, bà đã ngoài tuổi 70 vậy mà phải mua hàng, sau đó khuân vác hải sản, còn
phải lớn tiếng mời chào.
Vậy nên cậu muốn tới giúp bà làm
xong các thứ rồi mới đi làm.
“Bà à! Hôm qua con đã nói rằng nhất
định sẽ đến! Sớm hay muộn thì có quan trọng gì đâu ạ?” Jaejoong sử dụng lưu loát
tiếng Nhật, nói chuyện với bà, cậu cũng mặc tạp dề vào, giúp bà bán hàng.
Bà cụ cười vui vẻ, mắt cong lên
thành một đường. “Jaejoong của chúng ta thật sự rất lễ phép a! Được! Hôm nay
chúng ta cùng cố gắng nào!”
“Vâng ạ! Cố lên!” Jaejoong cũng
vui vẻ, cũng quên luôn việc mình bị dị ứng với mùi cá, cười với bà cụ.
Jaejoong đến thì đã qua thời gian
mua hàng nên cùng bà chuyện các sọt đầy cá đi.
Jaejoong phụ trách lái xe, bà cụ
ngồi trên xe, hai người đi tới chợ.
Dọc đường đi, bà cụ đọc đồng dao
Nhật Bản, Jaejoong cũng nói cùng, cả hai người đều tươi cười rạng rỡ.
Chợ cũng không xa nên hai người đến rất nhanh, vừa đến nơi, Jaejoong vội vàng giúp bà cụ bê hải sản ra.
Hai bà cháu bầy hàng ra xong, cậu
lập tức rao. “Tới rồi tới rồi ~ Hải sản tươi sống đây ~~~”
Thanh âm Jaejoong rất êm tai, thực
vang dội, hơn nữa ở chợ lại có thanh niên trẻ tuổi như vậy là chuyện rất kỳ lạ,
cho nên không bao lâu sau mọi người đều tụ tập lại quầy của hai bà cháu hỏi giá.
“Tiểu thư, con cá này rất tươi a!
Không mua đáng tiếc lắm nha ~”
Jaejoong vừa nói xong, bác gái trước
mặt mắt liền sáng lên, ngẩng đầu, biểu tình cũng có chút thẹn thùng. “Tiểu thư…?”
“Hay là… Chị à?” Bác gái kia cười
hớn hở, sao đó thuận tay xoa xoa tóc Jaejoong, chọn mấy con cá. “Tiểu tử, miệng
của cháu thật ngọt!”
Qua một buỏi sáng, sạp của hai người
đã bán gần hết, bà cụ khoé miệng luôn cong lên, gói cho Jaejoong con cá lớn mà
mình để riêng, nhét vào tay cậu.
“Jaejoong, cầm! Hôm nay cháu giúp
bà không ít việcc.”
Jaejoong sao có thể nhận đồ bà cụ
cho, vội vàng đưa trả lại. “Bà a! Bà cứ vậy mai cháu sẽ không đến đâu!”
Bà cụ vẫn cứng rắn. “Cầm lấy đi
kho cho con cháu ăn, hôm nào mang nó đến cho bà ngắm!”
Nói đến con, Jaejoong nghĩ nghĩ,
liền nhận lấy, dù sao buổi sáng hôm nay sớm vậy mà đã gọi Seul Hee rời giường,
hình như Seul Hee có điểm tức giận…
Đáp ứng bà cụ chủ nhật mang Seul
Hee đến chơi, liền vội vã chạy về nhà, làm sạch cá cẩn thận để chuẩn bị chiều
cho Seul Hee ăn.
Vừa ra khỏi nhà, nhìn người trước
mặt, Jaejoong đột nhiên dừng lại, thời gian dường như đã ngừng trôi trong giây
lát.
Em đã nghĩ rằng mình có thể quên
anh, thậm chí bắt đầu cuộc sống mới, nhưng vì sao anh vừa xuất hiện, mọi thứ lại
rối loạn…
“Jaejoong…”
Chương 54
Jaejoong đứng đơ tại chỗ, đầu trống
rỗng, nhìn người trước mặt, một câu cũng không nói.
“Jaejoong…”
Tiếng gọi làm cho Jaejoong thanh
tỉnh phân nửa, cúi đầu, lẳng lặng đứng hồi lâu, lại ngẩng đầu, đi lên phía trước.
Jung Yunho nhìn một loạt động tác
của Jaejoong, hoảng hốt, vội vàng cầm tay Jaejoong, không nhìn thấy anh sao?
“Jaejoong!”
Jaejoong bỏ tay Yunho ra, tiếp tục
đi lên phái trước.
“Jaejoong!” Yunho không buông
tay, tiến lên ngăn trở đường Jaejoong.
Jaejoong vẫn cúi đầu, không nói cái
gì.
Yunho nâng đầu Jaejoong lên, buộc
cậu nhìn vào mình. “Nhìn anh.”
Jaejoong không nhìn Yunho, vẫn đi
về phía trước, không nói gì cả.
Vì sao khi xuất hiện… Lại không có
dũng khí… Không có dũng khí đối mặt với anh… Lúc trước mình đã từng muốn ở bên
anh, sao hiện tại…
Thở dài một hơi, Yunho không đuổi
theo Jaejoong nữa.
Thái độ Jaejoong rất lãnh đạm, đây
đều là do mình đáng chết… Không nghĩ tới Jung Yunho này cũng sẽ có một ngày hối
hận…
Có lẽ là cần thêm thời gian, từ
giờ trở đi sẽ phải để để cho Jaejoong yêu mình lần nữa, trước hết là phải trường
kỳ bám theo cậu!
“Papa! Không phải papa đi chợ sao?”
Seul Hee ngẩng đàu nhìn papa mình, hôm nay papa làm sao vậy? Không phải nói là
có món ngon sao?
“A! A… Seul Hee a ~ Papa quên!”
Jaejoong nhìn Seul Hee, cười xin lỗi.
Seul Hee à… Con và appa con thật
giống nhau…
Hiện tại nên đối mặt với Yunho như
thế nào đây…
Đã hơn ba năm không liên lạc, hiện
tại đột nhiên lại xuất hiện, nếu là trước kia, khẳng định sẽ vô điều kiện đi
theo anh.
Nhưng hiện tại… Có Seul Hee, mình
cũng sống rất tốt.
Yunho… Anh không nên xuất hiện…
Giờ đây em… Dường như không có anh cũng không sao…
“Papa! Sao papa lại ngẩn người!”
Seul Hee tức giận chống tay vào nạnh, đây rốt cuộc là lần thứ mấy rồi!?
“Thực xin lỗi thực xin lỗi ~ Papa
có vài việc muốn nghĩ.”
“… Vậy papa nghĩ xong thì bảo con
nha!”
“Jaejoong!” Không đợi Jaejoong trả
lời Seul Hee, thanh âm Seung Hyun liền truyền đến. “Seul Hee ~~~”
Seul Hee liếc mắt nhìn Seung
Hyun. “Lần nào cũng gọi Jaejoong trước.”
Seung Hyun chột dạ, ngồi xuống. Đứa
nhỏ này!
“Thúc thúc! Đừng véo mũi cháu!” Bị
Seung Hyun véo mũi, Seul Hee nhăn mặt, Jaejoong thấy vậy liền vỗ lên bả vai
Seung Hyun.
Seung Hyun đứng lên véo mũi
Jaejoong, tay kia còn giơ lên khoe. “”Jaejoong ~ Em mua đồ ăn!”
“Choi Seung Hyun! Hyung cũng không
phải là trẻ con!”
“Em biết ~” Seung Hyun trong mắt
tràn ngập sủng nịch, Jaejoong tức giận dùng trán cục vào trán Seung Hyun, Seung
Hyun bị đau ngồi xổm xuống, ai oán nhìn Jaejoong.
Jaejoong bất đắc dĩ, nâng Seung
Hyun dậy, chà xát khuôn mặt Seung Hyun. “Vì em mua đồ ăn nên hyung miễn cưỡng
tha cho em!” Hai người đều nở nụ cười.
“Hừ!” Seul Hee không nói gì nhìn
thoáng qua hai người, trước mặt trẻ con mà không biết kiềm chế một chút!
Quan hệ giữa Jaejoong và Seung
Hyun kể từ khi Seul Hee sinh ra đều rất ái muội, có một thứ gì đó bao quanh hai
người nhưng không ai phá bỏ nó.
Yunho đứng cách ba người không
xa, nhìn thấy mọi thứ…
Jaejoong, em tìm được rồi sao?
Nửa còn lại của em…
Đứa trẻ kia… Là con của hai người
sao…
Thật sự rất hối hận… Hối hận lúc
trước sao lại dễ dàng để em rời đi…
Bằng không… Ở vị trí kia… Nhất định
sẽ là anh đang mỉm cười với em…
Jaejoong, thực xin lỗi.
Chương 55
“Jaejoong! Em nghe anh nói! Đừng đi
vội! Chúng ta cần nói chuyện!” Yunho bắt lấy tay Jaejoong, gầm to lên.
Một tuần qua, Yunho luôn đứng trước
cửa nhà Jaejoong, râu đã mọc kín cằm, nhưng Jaejoong vẫn không nói lấy một câu.
Trong vòng một tuần này, Yunho đại
khái đã biết được cuộc sống của Jaejoong.
Buổi sáng, đưa đứa trẻ đến trường,
cậu đến chợ giúp bà cụ, sao đó lại chạy đến công ty, buổi chiều lúc đón đứa trẻ
thì đi mua đồ ăn luôn, sau đó về nhà.
Chỉ đơn giản như vậy thôi.
Duy nhất làm cho hắn cảm thấy không
thoải mái là việc Jaejoong và đứa trẻ ở cùng một nam nhân, tuy rằng hắn không có
quyền can thiệp đến cuộc sống riêng tư của Jaejoong, nhưng nhìn vẫn cảm thấy không
vừa mắt.
Jaejoong vẫn tránh Yunho, không nói
chuyện với hắn, vốn gần như đã quên hoàn toàn, nhưng từ khi Yunho xuất hiện, cậu
vô cùng tức giận, trước kia không tìm mình, hiện tại đột nhiên lại xuất hiện, rốt
cuộc là có ý gì?
“Jaejoong!” Lúc Yunho lên tiếng
thì Jaejoong đã đi xa, cúi đầu thở dài một hơi, lại thấy đứa con của Jaejoong.
Yunho đột nhiên khẩn trương, đây
là lần đầu tiên hắn gần gũi đứa nhỏ này.
“Thúc thúc, vì sao mỗi ngày thúc
thúc đều đến đây?” Seul Hee mở to mắt, ngẩng đầu nhìn Yunho.
Mắt đứa nhỏ này rất giống
Jaejoong a…
“Thúc… A…” Yunho có điểm ngại ngùng,
không biết giải thích với đứa nhỏ như thế nào.
“Thúc thúc, thúc mến Jaejoong của
con sao?” Seul Hee vô tội mở to mắt, hỏi Yunho.
“A…”
“Không trả lời cũng không sao ~
Con tên là Seul Hee ~ Jung Seul Hee!”
“Ha ha ~ Thúc là Jung Yunho!”
Yunho cầm tay Seul Hee, nở nụ cười một lúc, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng…
“Appa con họ Jung!” Chẳng lẽ tên
kia cùng họ mới mình?
“Con không có appa nha.”
Ah? Lời này… “Vậy trừ bỏ
Jaejoong, người kia là…”
“Là thúc thúc a! Seung Hyun thúc
thúc ~”
Thúc thúc?! Chẳng lẽ…
“Seul Hee!”
Thanh âm Jaejoong truyền đến, Yunho và Seul Hee đồng thời ngừng nói chuyện nhìn nơi phát ra thanh âm, Jaejoong đang hoang mang rối loạn chạy tới.
“Seul Hee! Sao con không mau đi cùng
papa!” Jaejoong kích động nhìn Seul Hee, không dám nhìn Yunho, cậu chưa hề nói
với Yunho chuyện Seul Hee là con của anh.
“Jaejoong, anh nghĩ chúng ta thật
sự cần nói chuyện.” Lúc Yunho nói hoàn toàn không kích động, chỉ lẳng lặng nhìn
Jaejoong.
Jaejoong nghĩ, nói một câu rồi ôm
Seul Hee đi. “Tối hôm nay 9 giờ đối diện công viên.”
Cả một ngày kế tiếp, Yunho đều đứng
ngồi không yên, không muốn điều tra xem đứa nhỏ kia là con ai, thầm nghĩ muốn
chính tai nghe Jaejoong nói đáp án.
Hiện tại nghĩ lại, hết thày đều rất
kỳ quái.
Tay Jaejoong không có đeo nhẫn,
ngay cả nhẫn mình đưa cũng không có.
Mình vẫn luôn đeo.
Seul Hee gọi người kia là thúc thúc,
cho dù là hai người cùng nhau nhận nuôi thì đều phải gọi thúc thúc chứ? Sao lại
gọi Jaejoong thân mật như vậy mà gọi người kia là thúc thúc.
Ha…
Nếu Seul Hee thật sự là con của mình,
vậy thì thật đúng là…
Jung Yunho… Mày thật sự không thể
tha thứ….
Chương 56
Cơm tối xong, đưa Seul Hee sang
nhà hàng sóm chơi, Seung Hyun ngồi trên bậc thang cạnh Jaejoong, lẳng lặng nhìn
cậu.
Jaejoong dường như suy nghĩ qua mức
nhập thần, không phát hiện tầm mắt của Seung Hyun.
“Jaejoong.”
Mấy ngày nay Jaejoong rất kỳ quái,
thường xuyên ngẩn người, đầu tiên là không biết nguyên nhân, nhưng vừa rồi đã rõ.
Seung Hyun thấy Jung Yunho nói
chuyện với Seul Hee, sau đó Jaejoong phi thường kích động dắt Seul Hee đi…
Seung Hyun đứng trong nhà đã thấy
được hết thảy, ai bảo cửa phòng khách toàn là kính.
Seul Hee thật sự, di truyền toàn
bộ ngũ quan của appa bé…
Là Jung Yunho, Jung Yunho làm cho
Jaejoong hoang mang như vậy, rõ ràng đã rời xa Jaejoong, nhưng anh ta vừa xuất
hiện, Jaejoong lại…
“Jaejoong.” Jaejoong nhìn phía xa
ngẩn người, không nghe thấy Seung Hyun gọi.
“Jung Yunho đã trở lại sao?”
“Uhm! Huh?”
Quả nhiên… Quả nhiên là…
“Jung Yunho đã trở lại sao?” Lặp
lại vấn đề một lần nữa.
“Uhm.”
“Hyung dao động?”
“Dao động cái gì?” Jaejoong vẫn
không nhìn về phía Seung Hyun.
“Từ bỏ cuộc sống hiện tại, ở cùng
một chỗ với anh ta.”
Trầm mặt lúc lâu, Jaejoong trả lời. “Hyung không biết.”
“Ha ha…” Seung Hyun nghe xong đáp
án, cúi đầu cười khan vài tiếng.
“Thực xin lỗi.” Jaejoong áy náy,
chính mình cũng muốn yêu Seung Hyun, Seung Hyun vì mình, vì Seul Hee mà trả giá
rất nhiều.
Nhưng là, tình yêu không thể miễn
cưỡng.
Từ khi Yunho xuất hiện, tâm lại
không tự chủ nghĩ đến anh… Muốn biết anh mấy năm qua sống thế nào… Muốn tha thứ
cho anh…
“Hyung không cần phải nói xin lỗi.”
Dù sao từ trước tới nay đều chỉ có mình em đơn phương tình nguyện…
“Seung Hyun…” Jaejoong nhìn Seung
Hyun, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Seung Hyun cười cười, bắt lấy tay
Jaejoong, nhìn cậu. “Chúng ta vẫn làm bạn đúng không?”
Jaejoong gật mạnh đầu. “Đúng!”
Yunho đã sớm đến chỗ hẹn, ngôi trên
xích đu, trong đầu hoàn toàn là bóng dáng của Seul Hee và Jaejoong.
Jaejoong từ đằng xa nhìn Yunho,
ngăn chặn tâm tình kích động, chậm rãi tiêu sái đi quan, ngồi xuống xích đu bên
cạnh Yunho.
“Em đã đến rồi.” Yunho nhìn
Jaejoong, có điểm xấu hổ.
“Uhm.”
Thật cẩn thận hỏi. “Em đã ăn cơm
chưa?”
“Ăn rồi.”
Lại trầm mặc thật laua, Yunho mở miệng. “Cái kia… Anh…”
“Seul Hee là con anh.” Jaejoong nói
thẳng, không chút do dự.
Yunho cả kinh, mở to mắt nhìn
Jaejoong, cả người càng thêm khẩn trương, toàn thân đều run rẩy.
“Là em có hai tháng trước khi rời
đi.” Jaejoong bình tĩnh nói, dường như đây không phải là chuyện của mình.
“Vì muốn thử xem độ tin tưởng của
anh đối với em nên không nói ra, kết quả anh để cho em đi.”
Không cho Yunho cơ hội trả lời,
Jaejoong tiếp tục nói. “Thực vất vả sống cuộc sống mang thai, sau đó sinh con,
mọi chuyện đều phải tự mình làm, may có Seung Hyun giúp đỡ.”
“Bất luận em làm gì đều nghĩ đến
anh, nghĩ anh đang làm cái gì, nghĩ anh ăn cơm chưa. Nghĩ mãi, anh vẫn không xuất
hiện. Mệt mỏi, không nhớ tới anh nữa, nhưng anh lại xuất hiện.”
Nước mắt Yunho đã chảy ra, che miệng
nhìn Jaejoong vẫn bình tĩnh.
Jaejoong của mình tình nguyện
sao…
Khẳng định là vì mình nói thích
trẻ con, mới vì mình mà sinh con, Jaejoong là người rất kiêu ngạo vậy mà…
Mình lại giống như thằng ngốc không
tin tưởng Jaejoong, còn rống to với Jaejoong đang mang thai, Jaejoong vậy mà vẫn
nhẫn nhịn.
Jung Yunho a Jung Yunho…
Mày có cái gì để xứng đáng với việc
Jaejoong sinh con cho mày…
Jaejoong… Thực xin lỗi…
Chương 57
“Em không biết anh làm sai cái gì,
trước kia em chưa từng nói với anh chuyện này, anh tức giận cũng đúng.”
“Không, Jaejoong, anh sai rồi,
Jaejoong à…”
“Chúng ta khi đó thề quá dễ dàng,
cho nên chúng ta cũng thực dễ dàng chia tay.”
“Em tới nơi này, mới thực bang
hoàng. Trước kia em rất ỷ lại anh, đến Nhật Bản mới nhận ra.”
Yunho không nghĩ tới lại làm cho
Jaejoong nhớ lại thời gian khổ sở đó, đi đến trước mặt Jaejoong, cầm tay cậu,
quỳ xuống.
“Yunho, em…”
“Jaejoong, cái gì cũng đừng nói.”
Yunho rơi lệ, nhìn bảo bối trước mắt.
Đây là lần đầu tiên gần gũi cậu kể
từ khi gặp lạ.
Jaejoong trở nên thành thục hơn hẳn,
da trắng hơn trước, nhưng gầy quá, ánh mắt cũng hấp dẫn hơn, nhưng bên trong thật
sâu thẳm, chứa đựng điều gì đó khó hiểu.
Thật sự là đáng chết, Jung Yunho, mày đã bỏ lỡ bao thứ rồi…
Nhìn thẳng vào mắt Jaejoong,
Yunho chân thành nói. “Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa, được không?”
Biểu tình Jaejoong không có biến
hoá, như trước nhìn Yunho.
“Anh biết anh không nên nói như vậy,
nhưng anh thật sự…” Nói còn chưa xong, Jaejoong đã mở miệng cắt đứt.
“Em không dám.”
Trong nháy mắt, nước mắt Yunho liền
rơi ra. “Jaejoong… Anh…” Yunho không biết nói gì, Jaejoong của hắn cư nhiên…
“Em không dám, Yunho.”
“Em từng rất yêu anh, sau đó đã xảy
ra rất nhiều chuyện, làm cho em trở nên… Trở nên không dám tin tưởng tình yêu,
cũng không dám yêu lạ.”
“Em thực cảm tạ anh, tặng cho em
Seul Hee, bé là niềm tự hào của em, cũng là nguồn động lực duy nhất để em sống.”
Từng tiếng như găm vào trong tâm
Yunho.
“Nhẫn này.” Jaejoong lấy nhẫn mình
giấu trong quần áo, cậu luồn dây vào nhẫn, đeo trên cổ, mỗi ngày đều mang theo.
Yunho nhìn nhẫn, ánh mắt lập tức
sáng lên, nhưng lời nói của Jaejoong lại đưa hắn vào vực sâu.
“Em sẽ không trả lại cho anh, đây
là bằng chứng cho tình yêu của chúng ta, nó đại biểu cho thời gian đẹp đẽ đó, cũng
nhắc nhở em, đó là giấc mộng đáng sợ, khiến cho em trợ nên vô lực… Trở nên không
dám yêu, để rồi lại gặp ác mộng.”
Jaejoong thật sự thay đổi rất nhiều,
thêm phần quyết đoán, càng thêm phần… Tàn nhẫn.
Đây đều là do mình tạo nên…
“Thực xin lỗi, em cần phải trở về.”
Jaejoong dừng xích đu lại, đứng lên, không nhìn Yunho lấy một cái.
“Jaejoong, thực xin lỗi..” Yunho
cũng đứng lên, nhìn bóng dáng Jaejoong, không đuổi theo.
Jaejoong nghe thấy lời nói của
Yunho, dừng lại, cũng nói với Yunho. “Anh thật sự không cần phải nói xin lỗi,
Seul Hee là con của anh, em cũng lấy họ của anh cho bé, anh không cần lo lắng
việc em không cho bé gặp anh.”
Nói xong liền lập tức đi, để lại
Yunho đã ngã ngồi xuống đất.
Jaejoong… Em có biết anh không phải
có ý đó…
Ở trong lòng anh, em mới là quan
trọng nhất…
Jaejoong… Thực xin lỗi…
Jaejoong rời công viên, không che
giấu được tâm tình mình, đến đằng sau một cây tùng nhỏ ngồi khóc.
Vừa rồi tâm tình cậu kích động thế
nào hẳn chỉ có mình cậu biết, nhìn mặt anh, tim thật sự đập rất nhanh.
Yunho thật sự ngày càng anh tuấn,
mị lực kia làm cho mình phải thật vất vả kìm nén, thiếu chút nữa ngã gục…
Yunho… Em nghĩ em bây giờ không có
dũng khí ở cạnh anh, chờ em sửa sang lại suy nghĩ, đến lúc đó…
Đến lúc đó…
Đến lúc đó em cũng không biết có
còn dũng khí lúc trước không…
Chương 58
Buổi sáng, Jaejoong đưa bữa sáng
cho Seul Hee , hôm nay chỉ làm hai phần, vì từ sớm Seung Hyun đã trở về Hàn Quốc,
nói là có việc gấp phải đi hai tuần.
“Seul Hee a, Seul Hee, nhanh rời
giường đi, hôm nay papa làm sandwich con thích nhất nha.” Jaejoong ôn nhu vỗ lên
lưng Seul Hee, gọi bé rời giường.
Bình thường bữa sáng cậu đều làm
thức ăn Hàn cho Seul Hee, để bé không quên mình là người Hàn Quốc, hôm nay ngoại
lệ làm sandwich, hẳn bé sẽ rất thích.
“Jaejoong… Để cho con ngủ một lúc
nữa đi…” Seul Hee đẩy tay Jaejoong.
“Jung Seul Hee! Đứng dậy cho
papa! Nhanh lên!” Jaejoong đột nhiên thay đổi, giật ngược chăn lên.
Vậy mà Seul Hee vẫn không tỉnh...
“Jung Seul Hee!”
Đợi đến khi hai người ngồi ở bàn ăn
sáng đã là 20 phút sau.
“Nhanh ăn đi, con đã lãng phí không
ít thời gian rồi.’ Jaejoong lấy cho Seul Hee một phần sandwich, buộc khăn ăn vào
cổ Seul Hee, sau đó cũng lấy cho mình.
Seul Hee trong lòng “Hừ” một tiếng,
papa thật là! “Jaejoong, Seung Hyun thúc thúc đâu vậy ạ?”
“Seung Hyun về Hàn Quốc, vài ngày
nữa sẽ trở về.”
“Vậy ạ…” Seung Hyun thúc thúc cũng
thật là, đi mà không nói với mình một tiếng…
“Seul Hee, con lớn như vậy tự mình
đi giày đi.”
“Hừ! Seung Hyun thúc thúc không ở
đây, papa bắt nạt con!” Seul Hee trừng mắt liếc Jaejoong một cái, sau đó ngồi xổm
xuống buộc giày.
Bình thường “Công tác” đó đều là
Seung Hyun làm cho Seul Hee.
“Con là bị Seung Hyun làm hư! Chờ
cậu ta trở về để papa dạy dỗ cậu ta!” Nghiến răng nghiến lợi mở cửa, Choi Seung
Hyun! Con của hyung bị em sủng biến thành đồ lười rồi!
“Yunho thúc thúc!” Thấy Yunho ngoài
cửa, Jaejoong còn chưa kịp kinh ngạc Seul Hee đã xông ra ngoài.
“Uh, Seul Hee nha ~” Yunho ôm lấy
Seul Hee, quay vài vòng. Hai cha con cười sáng lạn, làm cho Jaejoong đứng một bên
nhất thời không biết nói gì, con mình sinh lại giống Jung Yunho như đúc, đây là
sao…
“Yunho thúc thúc, Jaejoong papa bắt
nạt con!” Seul Hee không hiểu sao mình cảm giác rất quen thuộc với Yunho, là thân
thiết, bằng không sao chỉ mới gặp hai lần mới như vậy được?
Seul Hee cũng không phải là đứa
nhỏ “Đáng yêu”.
“Jaejoong sao có thể khi dễ con?”
Yunho cười nhìn Jaejoong một cái, lại quay lại nhìn Seul Hee.
Jaejoong có chút để ý, ngày hôm
qua rõ ràng còn chân thành tha thiết vậy… Hôm nay liền không để ý tới mình!?
“Nhanh đưa bé đi học thôi, bị muộn
rồi.” Jaejoong không để ý tới hai cha con đang dadùa giỡn, ném lại một câu rồi đi.
“Yunho thúc thúc, sao hôm nay lại
là buổi sáng?” Ngày hôm qua nhìn thấy Yunho thúc thúc là buổi chiều nha…
Bởi vì buổi sáng trước kia có
Seung Hyun nên Yunho vẫn tránh mặt, lần này không thấy Seung Hyun, Yunho liền
trực tiếp đi ra.
“Muốn đi học cùng với Seul Hee.”
Yunho ôm Seul Hee, đi theo Jaejoong.
“Vậy buổi chiều Yunho thúc thúc sẽ
đến đón con sao?”
“Seul Hee!” Jaejoong đi phía trước
quát một tiếng.
“Muốn thúc thúc tới đón sao?”
“Muốn!” Nhưng Seul Hee và Yunho
hoàn toàn không nghe thấy…
“Vậy hôn đi.” Yunho kề má đến bên
miệng Seul Hee, Seul Hee liền không do dự “Chụt” lên.
“Nhớ rõ phải tới nha!”
“Được ~ thúc thúc mang con đi ăn
pizza!” Đến trường học, Yunho ngừng lại, chuyên tâm nói chuyện với Seul Hee.
“Oa! Thúc thúc là tuyệt nhất!”
Seul Hee vừa nghe thấy Yunho bảo ăn liền vui vẻ hôn lên má Yunho.
Vừa vặn Jaejoong quay đầu thấy, đoạt
lấy Seul Hee trong lòng Yunho. “Jung Seul Hee! Con không nghe lời papa nói
sao?! Vừa rồi papa gọi con sao không trả lời?”
Seul Hee cúi đầu. “Papa, con xin
lỗi.” Còn len lén liếc mắt nhìn Yunho một cái.
“Biết sai là tốt rồi, nhanh vào đi
thôi.” Jaejoong sờ sờ đầu bé, nở nụ cười.
“Papa, tạm biệt… Yunho thúc thúc,
tạm biệt!”
Jaejoong chào Seul Hee xong liền
một mình đi về nhà, Yunho vẫn đi theo phía sau.
“Seul Hee rất thích anh.” Dường
như mang theo chút ghen tị, Jaejoong nói với Yunho.
“Thật sự là quá tốt.” Yunho thấy
Jaejoong chủ động nói với mình, liền bước nhanh hơn đi đến bên cạnh cậu.
Dường như hai cha con có lực hấp
dẫn gì đó, cho dù số lần gặp mặt không nhiều nhưng cũng có thể dễ dàng làm một đứa
trẻ mở rộng lòng.
“Về sau đến chơi với bé nhiều thì
tốt rồi.”
Chương 59
“Anh sẽ đến.” Yunho ngày hôm qua đã
dọn hành lý đến đối diện nhà Jaejoong ở, tính ở đây lâu dài, thường xuyên chơi
với Seul Hee.
“Uhm.” Jaejoong cảm thấy có chút
thương cảm, bọn họ từng yêu nhau như vậy, hiện tại chủ đề nói chỉ có mỗi Seul
Hee.
“Jaejoong.” Yunho cầm tay
Jaejoong, quay cậu đối mặt với mình.
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết
của Yunho, Jaejoong có điểm kích động, không biết có nên bỏ tay Yunho ra không.
“Chúng ta ở bên nhau một lần nữa đi.”
Vấn đề này luôn làm nhứuc đầu
Yunho.
Hắn đến đây, là muốn tìm
Jaejoong, hơn nữa là làm hoà với cậu.
Seul Hee… Seul Hee là chuyện hoàn
toàn ngoài ý muốn.
Tuy rằng Seul Hee là con thân
sinh của hắn, nhưng hắn cần Jaejoong.
“Em…” Yunho đến Nhật đã gần một
tháng, mỗi ngày đều đi theo mình.
Tuy rằng ngoài mặt làm bộ như không
biết, nhưng thấy Yunho cả ngày trốn trốn tránh tránh, sợ ra mặt sẽ mang đến phức
tạp cho mình, thật sự cậu rất đau lòng.
Cậu biết, Yunho là người đàn ông
tự trọng rất cao, chưa từng làm thế vì ai.
“Em nói em không có tin tưởng,
anh cho em tin tưởng, Jaejoong.” Yunho có vẻ có chút vội vàng.
“Nhưng…” Jaejoong vẫn có điểm do
dự, thành ý của Yunho không phải cậu không nhìn ra, nhưng… Nếu phát sinh chuyện
như trước đây, mình sẽ không thể thừa nhẫn nữa.
“Jaejoong.” Yunho nhìn ra do dự của
Jaejoong, cầm tay cậu chặt hơn.
“Em nói chiếc nhẫn kia, em sẽ không
trả lại cho anh, vậy chứng minh em vẫn yêu anh.”
Jaejoong nhìn Yunho, không nói gì.
Yunho nói đúng…
Ngày đó, mình lấy cớ, để giữ nhẫn
lại.
Chiếc nhẫn kia, là nguồn động viên
tinh thần lớn nhất của Jaejoong lúc không có Yunho.
Lúc nhớ Yunho, sẽ lấy nhẫn ra, vuốt
ve, hôn âu yếm.
Ngay cả lúc sinh Seul Hee, mình cũng
nắm chặt lấy nhẫn, như thể nó là Yunho, chỉ có nó, mới có thể cung cấp đủ sức lực
cho mình.
“Trước kia, anh cảm thấy thực có
lỗi, anh cũng rất áy náy với em. Lúc ấy không biết anh phát điên cái gì, mới có
thể… Mới có thể biến thành kết cục ngày hôm nay.”
“Anh biết chân tướng xong, phát
hiện mình thực ngây thơ, chỉ vì chuyện nhỏ đó mà ầm ĩ với em, thậm chí còn đánh
em…”
“Anh thực hối hận, cứ vậy để em đi,
anh thật sự… Cảm thấy thực hối hận.”
“Hiện tại anh căn bản không có
quyền yêu cầu em ở bên anh một lần nữa, nhưng anh hi vọng em biết tình cảm thật
của anh.”
“Anh hi vọng anh và em, còn có
Seul Hee, chúng ta ba người, sẽ cùng nhau sống.”
Yunho không để cho Jaejoong có cơ
hội trả lời. “Tuy rằng sẽ không tránh được việc khắc khẩu, nhưng anh cam đoan,
người xin lỗi trước nhất định sẽ là anh.”
Yunho nói xong thì phi thường khẩn
trương, tay cũng nắm chặt tay Jaejoong, sợ Jaejoong đẩy ra.
“Anh sẽ không để cho em phải chịu
uỷ khuất hay thương tổn.”
“Jaejoong, anh yêu em.”
Không biết từ khi nào, Jaejoong đã
nước mắt đầy mặt, nhìn Yunho.
Tuy rằng một mình sống ở nước ngoài,
còn một mình chăm sóc con, cảm thấy thật sự uỷ khuất, thương tâm, không có người
an ủi, không có người để dựa vào.
Có đôi khi thật sự rất hận anh…
Thật sự… Đều tại anh, biến mình thành như vậy, phải rời khỏi thúc thúc, rời khỏi
Hàn Quốc, cũng rời khỏi anh…
Kim Jaejoong bị Jung Yunho làm hư,
sao có thể chịu được một chút uỷ khuất?
Là vì con của hai người, Jaejoong
mới kiên trì đến tận bây giờ.
“Jung Yunho, anh là đồ tồi! Đồ tồi!
Anh có biết anh tồi đến thế nào không?! Hả?”
Jaejoong càng nghĩ càng thấy uỷ
khuất, Jung Yunho có thể đính hôn, mình lại cam chịu nuôi con cho Yunho sao!?
Tức giận liều mạng đập vào ngực
Yunho.
Yunho bị đánh thình lình thì hoảng
sợ, nhưng trong lòng cũng an tâm vài phần, Jaejoong của hắn vẫn không đổi, vẫn
trẻ con như vậy, thật tốt…
“Jung Yunho Jung Yunho Jung
Yunho! Anh thật vô sỉ, anh thật tồi tệ…” Trong dòng nước mắt, liên tục đánh lên
ngực Yunho, Yunho để yên, một câu cũng không nói.
Yunho cúi đầu nhìn Jaejoong, làn
da trong suốt mịn màng, hai má vì tức giận mà ửng đỏ, còn có mắt ngập nước, bộ
dáng điềm đạm đáng yêu, lại không mất đi vẻ yêu nghiệt.
Chính mình thật sự là tội tày trời,
rốt cuộc phát điên cái gì, cứ vậy để Jaejoong rời đi…
Rốt cuộc nhịn không được, một tay
giữ Jaejoong, một tay ôm cậu vào trong ngực.
“A…”
Chương 60
Trái tim Jaejoong đập lợi hại,
nghe rõ ràng “Thình thịch thình thịch”, áp vào trái tim Jaejoong, cảm thụ ấm áp
của Jaejoong.
Jaejoong đột nhiên có chút kích động,
mở to mắt, đầu óc trống rỗng.
Cảm giác này đã lâu…
Cảm giác mình nhớ ngày đêm…
Jaejoong bất tri bất giác nhắm mắt
lại, tay ôm thắt lưng Yunho, nhưng đột nhiên lại đẩy Yunho ra.
Yunho có chút xấu hổ, liếm liếm môi,
không biết muốn nói cái gì.
“Em… Em…” Jaejoong cũng không biết
mình vì sao lại làm vậy, cảm giác rõ ràng rất tốt, nhưng cơ thể lại đẩy Yunho
ra.
“Anh chờ em.” Yunho nhìn ra bộ dạng
xấu hổ của Jaejoong, nói một cậu.
Jaejoong chưa nói gì đã xoay người
đi.
Đây rốt cuộc là cảm giác gì, rất
muốn Yunho, nhưng lại…
Có thể là thời gian cách xa quá lâu,
mình có điểm không quen đi…
Hiện tại tha thứ cho Yunho sao?
Tha thứ xong lại ở bên nhau sao? Nhưng Yunho có vị hôn thê mà…
Gần đây đều ở bên này, cô ấy không
nói gì sao? Cô ấy có xinh đẹp không? Tính nhất định phải rất tốt nhỉ? Chắc rất
xứng với Yunho…
Vấn đề suy nghĩ càng ngày càng chệch
hướng. Nghĩ nghĩ, cảm thấy phiền muộn, quyết định không đi làm, về nhà nằm lỳ
trên giường.
Lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ
được, thật mâu thuẫn a!
Nếu tha thứ cho Yunho, vậy vị hôn
thê của anh có thể tới cửa mình báo thù không?
Nhưng như vậy thì không được chút
nào..
Nếu mình cứ cự tuyệt Yunho, Yunho
cảm thấy phiền chán trở về nhà thì làm sao bây giờ…
Jaejoong chui ra ngoài chăn, nghĩ
tới nghĩ lui cảm thấy không ổn, muốn chạy tới hỏi Yunho, vị hôn thê kia với anh
đã kết hôn chưa.
Nhưng lại không có dũng khí…
“A a a a a a! Mình sao lại như vậy!”
Vốn không có anh vẫn sống rất tốt…
Hiện tại đột nhiên lại ỷ vào anh…
Mình như vậy thật đáng ghét!
Vô luận làm cái gì cũng không tự
chủ được nhớ tới anh, hiện tại đột nhiên có chút hối hận vừa rồi đẩy anh ra sớm
như vậy…
Nên ôm lâu hơn một chút…
Ôm bù lại mấy năm qua!
Không biết đã đấu tranh tư tưởng
bao lâu, Jaejoong dần đần ngủ, hơn nữa tối hôm qua vì để hoàn thành công việc nên
rạng sáng mới chợp mắt, nên lúc tỉnh lại đã quá giờ Seul Hee tan học.
“Trời ơi! Hiện tại hẳn nhà trẻ còn
mở cửa đúng không? Seul Hee liệu có bị người khác mang đi không?”
Vội vàng đứng lên, không mang
theo cái gì chạy ra ngoài.
Đến nhà trẻ đã không còn người, vội
vàng vọt vào, tìm kiếm Seul Hee.
Tìm trong phòng học Seul Hee không
có, trên hành lang không có một bóng giáo viên để cậu hỏi.
Đi qua hành lang, đột nhiên thoáng
nhìn cửa sổ một phòng học, tâm tình Jaejoong mới thả lỏng, đặt mông ngồi xuống đất.
“Hô…” May mắn không có chuyện gì.
Chạy đến cửa, nhìn thấy hai người
đang ngồi trên cầu trượt ăn pizza, nói bọn họ không có quan hệ thật không ai
tin tưởng.
Cậu hiểu rõ Seul Hee, cũng hiểu rõ
Yunho, hai người không chỉ tương tự bên ngoài, tính cách cũng giống nhau nhiều điểm.
Đột nhiên nghe thấy thanh âm ầm ỹ,
quay đầu một cái, liếc mắt xem thường
Kia không phải là chủ nhiệm lớp
Seul Hee sao? Kia không phải là cô giáo lần trước giúp Seul Hee rửa mặt sao?
Kia không phải là thầy giáo lớp mỹ thuật bên cạnh sao?
Mấy người đều đang giơ máy ảnh chụp
không ngừng, nguyên lai trên hành lang không có ai là vì cái này…
“Jung Yunho, Jung Seul Hee, hai
ngươi đi ra đây ngay!” Yunho và Seul Hee nghe xong chấn động! Sau đó nhét pizza
vào trong túi sách, chậm rãi đi ra ngoài.
“Seul Hee! Không phải papa đã nói
với con không được ăn loại pizza đầy dầu mỡ này đó sao!?” Tuy là nói chuyện với
Seul Hee nhưng mắt đã trừng Yunho.
Yunho cười cười. “Là anh mua tới,
đừng trách Seul Hee.”
“Là con muốn ăn, sau đó thúc thúc
mới mua cho con… Papa…” Seul Hee ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn Jaejoong.
“Hừ!” Hai cha con đều đáng giận
giống nhau! Jaejoong không để ý hai người, quay người đi.
Jaejoong cũng không biết hôm nay
mình làm sao vạy, chẳng biết tức giận với ai nhưng rất khó chịu.
A a a! Jung Yunho! Đều tại anh!
No comments :
Post a Comment