Chương 28
"Urgggg,
Jaejoong!"...
Sự tình
kế tiếp quả thực là một cuộc hỗn chiến giữa Jung Yunho không chút kinh nghiệm
với Kim Jaejoong đã say đến hồ đồ.
Cả hai
người đều dị thường hưng phấn kích động lên ôm nhau hôn môi nóng bỏng ngay trên
ghế. Vì Kim Jaejoong đáp lại rất nhiệt liệt nên Jung Yunho càng cao hứng, vốn
kỹ thuật hôn rất kém nay vì sốt ruột nên càng thường xuyên đụng phải răng, hung
hăng ôm lấy Kim Jaejoong.
Kim
Jaejoong bị đau ngã ra đằng sau, kéo theo cả Jung Yunho.
"Ah,
Jaejoong, em có đau không? Thực xin lỗi..." Jung Yunho cả người nằm lên
Kim Jaejoong, thấy mặt Jaejoong nhăn lại thì vô cùng đau lòng, khuôn mặt hối
lỗi vô cùng đáng yêu.
"Đồ
ngốc! Đừng có mang cái mặt như thế nữa! Đồ ngốc!" Kim Jaejoong cảm thấy
nóng lên, một bên cầm lấy cánh tay Jung Yunho vừa hôn vừa cắn, một bên sờ lung
tung trên ngực cậu, "Yunho, nhanh lên! Nóng quá, cởi ra!"
Lễ phục
màu lam trên người cậu bị Jaejoong kéo nhăn nhúm.
Jung
Yunho bị kích thích như vậy, trên người khó chịu, đưa tay kéo nơ ra, vứt áo
khoác ra rồi lại cởi tùng cúc áo sơmi, nhưng vì quá vội vàng nên tay vô lực,
dừng sức mãi không mở được.
"Đồ
ngốc! Ngốc giống hệt một con gấu! Ha ha ha..." Thấy Jung Yunho ảo não thẹn
thùng mà đỏ bừng mặt, Kim Jaejoong không nhịn được cười ha ha, "Anh xem
đây này, xem phải làm thế nào!" Nói xong động tác hết sức lưu loát cởi áo
khoác mình ra, sau đó cởi từng cúc áo sơmi một. Theo ngón tay cậu, xương quai
xanh khêu gợi hiện ra, vai mịn màng, làn da trắng nõn vì hơi rượu mà nhiễm một
tầng hồng nhạt, còn có hai điểm nổi lên trước ngực... Jung Yunho nhìn thấy, môi
lại càng khô nóng, hạ thân trướng lên khó chịu. Kích động nhào tới lại bị Kim
Jaejoong đẩy ra, "Chưa xong. Em còn chưa cởi quần! Gấu to xác!"
Nói xong
nhanh nhẹn đưa tay xuống, chân thon dài trắng nõn lộ ra.
Jung
Yunho cảm thấy đầu mình nổ tung, rốt cuộc không nhịn được nữa, đè lên, điên
cuồng hôn mút trên người Jaejoong, tay sờ tới sờ lui trên hông cậu.
"Urgggg,
Yunho, anh chưa cởi, em không muốn anh mặc quần áo!" Mặc dù Jung Yunho
hoàn toàn không có kỹ xảo gì nhưng Kim Jaejoong vẫn có cảm giác mãnh liệt, liên
tục cọ lên người Yunho, nhưng bị lớp quần áo ngăn cách nên cảm thấy rất khó
chịu.
"Jaejoong,
giúp anh!" Jung Yunho cũng vô cùng nóng, cầm lấy tay Jaejoong muốn cậu hỗ
trợ.
Hai người
cứ thế anh một lần tôi một lần xé rách hoàn toàn bộ lễ phục, cuối cùng cả hai
đều xích loã.
"A...
Jung Yunho, chỗ này rất lớn...!" Kim Jaejoong thấy phân thân trướng lớn
của Jung Yunho, si ngốc cười rộ, vươn tay khẽ đụng, sau đó không hề nghĩ ngợi
mà hôn lên.
"Urgggg,
Jaejoong, Jaejoong, đừng làm vậy!" Động tác của Kim Jaejoong không nhẹ
không nặng như tra tấn Jung Yunho, liền xoay người đặt Jaejoong lên tường, thấy
bên dưới cậu cũng dị thường hưng phấn liền đưa tay cầm chặt, sau đó trúc trắc
chơi đùa.
"Ngốc!
Arggg....! Gấu ngốc! Không phải... Không phải làm như vậy.... Arggg......"
Tuy động tác không có kỹ xảo đặc biệt gì nhưng chỉ cần nghĩ đến việc người
trong lòng đang động đến nơi đó, Kim Jaejoong liền không nhịn được bắn ra.
"Urggg,
Jaejoong, em thật gợi cảm!" Nhìn thấy Kim Jaejoong cao trào trong tay
mình, khuôn mặt thấm đẫm mồ hôi, tóc ẩm ướt phủ lên trán, hai gò má hồng rực,
cặp môi đỏ mọng không ngửng thở dốc, cái lưỡi thỉnh thoảng còn không an phận mà
đảo tới đảo lui ngoài khoé miệng.
Jung
Yunho cảm giác phía dưới mình cũng sắp không xong, liền nghiêng người qua, sờ
tới sờ lui giữa cặp mông Kim Jaejoong, tìm kiếm.
Thế nhưng
vì đã rất say, Jung Yunho lại không có kinh nghiệm gì, không biết nên làm gì
tiếp, chỉ lát sau liền gấp gáp vô cùng...
"Trước,
trước dùng tay..." Kim Jaejoong cảm giác vật ở bụng dưới lại hưng phấn trở
lại, không khỏi đỏ mặt, cầm lấy ngón tay Jung Yunho đưa ra đằng sau mình.
"Argg..."
Ngón tay thăm dò trong hậu huyệt nóng bỏng, nội bích ấm áp ngay lập tức cắn
chặt lấy ngón tay, Jung Yunho thông minh chậm rãi một tay mở rộng đằng sau, một
tay khẽ xoa nhẹ điểm nổi lên trước ngực Jaejoong, cúi xuống hôn lên cổ cậu, đặc
biệt vừa mút vừa cắn chỗ hõm vai... Mắt Kim Jaejoong dần dần mơ màng, Jung
Yunho thấy biểu tình khêu gợi như vậy, trong lòng khó nhịn, liên tục gọi
"Jaejoong, Jaejoong, Jaejoong của anh." Rồi liền đâm vào...
Đến khi
nghe thấy Kim Jaejoong bắt đầu rên rỉ nho nhỏ mới chầm chậm ra vào.... bắt đầu
rất nhẹ, nhưng không lâu sau liền kịch liệt hơn hẳn....
"Urgggg,...
Gấu, gấu to xác! Anh chậm một chút ah... Không chịu được... nữa...." Động
tác ngày càng kịch liệt khiến Kim Jaejoong không khống chế được mà rên rỉ...
"Không muốn, không muốn chậm, Jaejoong... Argg...
Anh thật sự rất thích ở trong Jaejoong, rất thích, rất thích..." Một bên
lôi kéo tay Jaejoong ôm chặt thắt lưng mình, một bên cử động càng thêm kịch
liệt, rốt cuộc lúc Kim Jaejoong vì khoái cảm tràn ngập mà khóc lóc kêu
"Rất thích, rất thích" liền vừa bắn ra...
Hai người mệt mỏi, mơ mơ màng
màng ngủ ngay trên sàn nhà lạnh lẽo, tuy vậy, tình cảm mãnh liệt dường như
không hề suy yếu (= =).
Thân thể Kim Jaejoong không thoải mái, chân gác lên lưng Jung Yunho, chất cồn trong rượu vẫn chưa hết, mặt cũng nhìn không rõ lắm, mơ mơ hồ hồ đưa tay đánh người nọ, lực đạo rất lớn, vang lên một tiếng.
“Đứng dậy!! Không muốn ngủ, lạnh
lắm! Người rất khó chịu!” Giọng nói tràn ngập làm nũng, Jung Yunho bị đánh đau
nhức, xoay người ôm Kim Jaejoong vào trong ngực.
“Đừng đánh, đau!” Nam nhân vẫn
chưa tỉnh lại, miệng thì thào...
“Đáng ghét! Gấu Jung to xác! Thật
đáng ghét!!” Mất hứng giãy khỏi lòng ngực Jung Yunho, cậu còn hung hăng tát
Yunho một cái.
“A Huh! Jae, Jaejoong, làm sao vậy?”
Yunho đau đến méo miệng, trong bóng tối nhìn Kim Jaejoong.
“Khó chịu! Em muốn đi tắm rửa!” Phía
sau ẩm ướt dính dính khiến Kim Jaejoong phi thường không thoải mái, mày nhíu chặt.
“Không được, Jaejoong, chúng ta
đã làm rất nhiều lần, không thể làm nữa...” Cồn xông thẳng lên não khiến cho
Jung Yunho vẫn chưa tỉnh táo, nói linh tinh. Ngoài miệng thì bảo không nên
nhưng tay lại không chờ đợi được xoa khắp người Kim Jaejoong.
“Nào có, Jung Yunho! Chúng ta rõ
ràng mới làm, mới làm hai lần, hai lần! Thế thôi.” Ngốc nghếch giơ tay đếm,
nhìn hai ngón tay, vẻ mặt như thể đếm rất khó khăn, nhìn Jung Yunho, “Anh a, thật
kém cỏi... Thể lực thật yếu!!” Ngữ khí rất khoa trương ôm lấy Jung Yunho, sau
đó lại chán ghét đẩy ra, “Cực kì kém cỏi, em không nên chơi với anh, gấu ngu ngốc!”
Cậu lầm bầm bướng bỉnh hệt như một đứa trẻ.
“Ai nói không được?! Ai nói anh
không làm được nữa, Jaejoong!~” Chữ cuối cùng bị kéo dài ra, Jung Yunho một bên
đưa tay vuốt mặt Kim Jaejoong, một bên vỗ ngực rộng (= =), nói: “Một trăm hiệp
nữa cũng không có vấn đề gì!” (= =).
Nói rồi, định đến gần hôn Kim
Jaejoong.
“Không muốn!! Jung Yunho!” Kim
Jaejoong quay mặt sang bên cạnh. “Em muốn đi phòng tắm, chúng ta đến phòng tắm
rồi hãy làm!” Thanh âm đáng yêu vang lên.
Vì vậy nguyên bản yêu cầu đi tắm
rửa lại biến thành đến phòng tắm làm...
“Được, chúng ta đến phòng tắm
làm.” Ngây ngốc cười cười, cúi xuống để đỡ Jaejoong lên. Kim Jaejoong vừa cười
“Ha ha ha”, vừa xiêu xiêu vẹo vẹo nhảy lên lưng Jung Yunho.
“Yunho! Lưng của Yunho a! Ha ha
ha... Em muốn hôn! Ha ha ha...”
Hai người cứ cười như vậy lên lầu, vào phòng tắm lại hăng say làm...
Hai người vốn say tí bỉ nên dễ
phát sinh chuyện, hơn nữa cả Kim Jaejoong và Jung Yunho đều rơi vào võng tình
không thể thoát ra được nên sức thanh niên trai tráng, dẫn đến củi khô lửa bốc
a...
Cho nên nói rượu thực sự là một
thứ đáng sợ.
Khiến cho hai nam nhân lý trí như
vậy cũng bị cảm tình làm choáng váng đầu óc, biến thành hai bạn nhỏ ngây thơ
hôn nhau như vậy sao?
Rượu cũng là một thứ tốt a.
...........
Ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ
màu lam nhạt, bay vào gian phòng, quấn quít cùng hai người đang nằm trên giường.
Lăn qua lăn lại cả đêm, Kim
Jaejoong ngủ yên lặng trong lòng ngực dày rộng của Jung Yunho, thỉnh thoảng lại
cọ cọ môi vào, tay ôm chặt Yunho. Jung Yunho cảm giác người trong lòng khẽ động,
vươn tay giữ chặt cậu.
Cảm thấy độ ấm của ánh mặt trời
trên mi mắt, ý thức của Jung Yunho rốt cục chậm rãi trở lại. Mắt hơi hét ra vài
giây, sau đó lập tức phát hiện trên người mình có chút khác lạ, cơ thể lập tức
chấn động...
Người trên giường mình, không nói
đúng phải là trong ngực mình là... Kim Jaejoong?!
Ánh mặt trời sáng sớm óng ánh
trên làn da trắng nõn non nớt của cậu, nhìn giống hệt bánh kem. Cặp mắt thâm
thuý xinh đẹp lúc này đang lẳng lặng nhắm chặt, lông mi nhẹ nhàng buông xuống,
mũi nhỏ xinh thở vững vàng từng nhịp, khoé môi lộ ra ý cười nhợt nhạt.
Khuôn mặt ngủ yên bình như trẻ
con khiến cho Jung Yunho kinh ngạc, mất đi phản ứng, chỉ biết chăm chú nhìn.
Mãi đến khi người trong lòng cậu ngủ không yên ngọ nguậy, chăn bông hơi hất ra,
thân thể liền lộ ra một phần. Xương quai xanh khêu gợi, lưng bóng loáng, chân
dài như ẩn như hiện... Mặt Yunho trong nháy mắt hồng lên, đồng thời phát hiện
mình cũng xích loã, không mặc gì.
Đầu Jung Yunho đột nhiên nóng
lên, những chỗ tiếp xúc với Kim Jaejoong tựa như có điện giật, cảm giác này khiến
cho Jung Yunho vừa bối rối lại vừa hưng phấn, nhìn không được ngắm nhìn thân thể
xinh đẹp của người trong lòng mình, dấu hôn hồng phấn trước cổ hệt như con bướm
xinh đẹp... Từ từ đã, dấu hôn?!
Ý thức chợt quay trở lại, đầu cậu
càng trở nên nóng hơn...
Chương 30
Đêm qua... Đêm qua, mình thật sự
làm sao?
Jung Yunho không khống chế được hồi
tượng lại cảnh ôm, hôn môi... Còn có cậu trong thân thể Jaejoong kịch liệt di
chuyển... Trên người đột nhiên nóng lên, dường như không chỉ một lần...
Buổi sáng quả nhiên là thời gian
dễ có phản ứng nhất, khi trong óc Jung Yunho hiện lên vẻ mặt quyến rũ của Kim Jaejoong,
dưới hạ thân, đồ vật kia đột nhiên... ngạnh.
Kim Jaejoong lúc này đột nhiên dịch
chuyển, mặt cậu cọ cọ trước ngực Jung Yunho khiến cậu ta nhất thời hút một ngụm
lãnh khí.
Đôi mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra,
môi theo thói quen hơi bĩu lại, khiến cho Jung Yunho nhìn đến ngơ ngẩn cả người.
Kim Jaejoong đưa tay dụi khẽ mắt,
mày hơi nhíu nhìn Jung Yunho, khiến cậu ta cảm thấy mặt mình đỏ lên nhanh
chóng.
Nhưng người nọ vừa mới tỉnh nên vẫn
còn chút mơ hồ, mắt mở he hé bỗng nhiên trở nên hấp dẫn vô cùng với Jung Yunho,
cậu vội vàng quay mặt đi, không dám giao ánh mắt với người nọ, ai ngờ Kim
Jaejoong đột nhiên ngây ngốc bật cười, đưa tay chạm vào mặt cậu.
Ngón tay dài nhỏ, trắng nõn chạm
vào mặt khiến cho Jung Yunho trong nháy mắt cảm giác mình không kiềm chế được =
=.
“Yunho... Yunnie...” Thanh âm nhẹ
nhàng không giống bình thường kia vang lên, Jung Yunho bị tiếng “Yunnie” làm
cho ngây cả người, chẳng lẽ cậu đang nằm mơ? Hay là anh ta bị mộng du?!
Jung Yunho không kiềm chế được
cúi đầu nhìn, cậu cảm giác như mình rơi vào trong đôi mắt xinh đẹp kia, bên
trong đó tràn ngập yêu thương.
“Yunho, sao mặt cậu hồng vậy, thật
đáng yêu...” Người nọ vừa vuốt ve mặt cậu, vừa ngửa đầu lên, nhắm mắt lại như
thể muốn hôn khiến Jung Yunho bối rối. Lông mi khẽ rung động, khuôn mặt cậu
càng gần, tim Yunho đập càng nhanh, tưởng chừng như nó muốn văng ra khỏi lồng
ngực.
Hai người đã kề sát nhau đột
nhiên dừng lại, Jung Yunho nghi hoặc mở mắt, phát hiện trên gương mặt người nọ
tràn ngập sửng sốt.
“Jaejoong!” Jung Yunho giờ mới hiểu
nguyên lai vừa rồi chỉ là anh ta chưa tỉnh táo thôi, nhất thời trong lòng có điểm
buồn phiền.
“Tôi? Chúng ta...”
“Jaejoong...” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc
của Kim Jaejoong, Jung Yunho đột nhiên sốt ruột muốn giải thích, nhưng cậu lại
càng sợ anh ta quên hết mọi chuyện.
Vì vậy, thời gian rõ ràng chỉ có
mấy giây đồng hồ ngắn ngủi mà bị kéo dài ra khiến Jung Yunho cảm giác nó dường
như sắp đè nén cậu đến ngạt thở.
Chợt, Jung Yunho phát hiện, thần
sắc phức tạp trên mặt Kim Jaejoong đang dần dần an tĩnh lại...
Kiểu an tĩnh này giống như là hồ
nước đột nhiên có một hòn đá nhỏ rơi vào khuấy động một lát rồi lại tự mình
bình tĩnh, yên lặng như lúc ban đầu.
Jung Yunho hoảng hốt, đứng dậy nắm
lấy bả vai người nọ.
“Jaejoong... Tôi, ngày hôm
qua...”
“Chúng ta đều say rượu cả.” Giống
hệt lần trước khi cậu hôn Jaejoong, ngữ khí bình tĩnh cắt đứt lời nói của cậu
khiến cho mọi dũng khí cậu vất vả gom góp đều bị đánh bay đi mất.
“Nhưng tôi là thật lòng mình! Vô
luận tôi làm gì hay nói gì đều là thật tâm.” Cho dù anh có rớt xuống nước sâu
như thế nào, tôi đều sẽ dùng hết sức lực vớt anh lên. Kim Jaejoong, anh hiểu
không?
“Tôi đã quên... “ Thanh âm nhẹ
nhàng vang lên nhưng lại hung hăng đánh vào lòng Jung Yunho, “Tôi đã quên tất cả
chuyện hôm qua.”
“Jaejoong...” Kim Jaejoong cảm
giác bàn tay đang gắt gao nắm chặt vai mình có điểm buông lỏng, cậu quay đầu
đi, cắn chặt môi dưới.
“Thực xin lỗi.” Chỉ cần dùng ba
chữ này là có thể xong hết mọi chuyện sao.
Chương 31
Không ai nói câu gì nữa.
Jung Yunho yên lặng mặc áo ngủ rồi
xuống dưới lầu lấy quần áo cho Kim Jaejoong. Jaejoong nhận, vuốt nhẹ lên quần
áo.
Jung Yunho muốn nói gì đó rồi lại
thôi, cúi nhìn người đang ngồi an tĩnh ở trong chăn, cảm xúc hỗn loạn trong
lòng cậu hoá thành động tác xoay người ra khỏi phòng, xuống lầu một.
Kim Jaejoong ngẩng mặt nhìn bóng
lưng như bị người ta dội ướt nước, thật khiến người ta đau lòng.
Mặc quần áo xong, Kim Jaejoong đờ
đẫn ngồi ở mép giường, lẳng lặng nhìn mọi thứ chung quanh phòng, giống như muốn
nói lời từ biệt.
Ánh mắt dừng lại cái tủ nho nhỏ đầu
giường, đựng mấy thứ cậu ta thích, rồi giá bày đĩa nhạc đủ loại, Kim Jaejoong bất
tri bất giác cười rộ lên, vươn tay ra lấy.
Đang chuẩn bị rút ra thì di động cậu
ta đột nhiên vang lên. Tay Jaejoong dừng lại, cẩn cẩn dực dực cầm điện thoại
lên.
Màn hình điện thoại sáng lên, nền là ảnh chụp một cô gái trong sáng, nụ cười ôn hoà như mang theo ánh sáng ấm áp của mặt trời, khẽ khàng len lỏi vào trong lòng Kim Jaejoong.
Điện thoại đã yên lặng trở lại đột
nhiên vang lên, cậu theo bản năng cầm xuống dưới lầu.
Vừa nhận điện thoại xong, ấn nút
nghe màu xanh biếc, mặt Jung Yunho chậm rãi biến đổi.
Thanh âm dì Trinh Di mang theo
vài phần luống cuống và do dự vang lên, “Yun... Yunho cậu chủ, cậu mau lại đây
khuyên nhủ Hyun Eun đi, cậu Changmin đã mệt mỏi ở đây cả đêm rồi... Tôi...”
Điện thoại “Ba” một tiếng nặng nề
khép lại.
Kim Jaejoong nhìn thiếu niên vừa
rồi còn cà lơ cà phất đột nhiên trên mặt hiện lên bất lực, điện thoại di động bị
nắm chặt trong tay, chợt cậu ta không để ý mình vẫn đang mặc áo ngủ mà quả quyết
chạy ra ngoài.
Kim Jaejoong cũng đuổi theo.
Chạy đến một con phố dơ bẩn, Kim
Jaejoong theo Jung Yunho quẹo vào một ngõ nhỏ chật chội, cuối cùng dừng lại trước
ngôi nhà có mái hiên tối như mực, mùi ẩm mốc bốc lên.
Cửa mở ra, Jung Yunho không cởi
giày mà chạy vào phòng ở trong cùng.
Đây là một căn phòng nhỏ và rất
cũ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ.
Trên giường, cô gái nhỏ nhắm hờ mắt
tựa trên gối, tay nắm chặt lấy mép chăn, thấy cậu đến thì hơi buông ra. Sắc mặt
trắng bệch, thanh âm hô hấp rất lớn, ngực gầy còm phập phồng hút lấy không khí,
bộ dáng tựa như rất thống khổ
Tủ bên cạnh giường đặt bảy tám
chai thuốc nhỏ, nước ướt lung tung khắp nơi như thể vừa trải qua chuyện gì.
Trên ghế cạnh đó, Shim Changmin mệt mỏi chống mặt, dì Trinh Di ngồi cuống giường,
cầm trên tay một lọ thuốc nhỏ.
Jung Yunho đi tới nắm chặt tay Hyun
Eun, khiến cô gái giật mình mở mặt, ngẩng đầu định nói gì nhưng lại bị trận ho
dồn dập kịch liệt ngắt quãng, “Yun, Yunho anh, khụ khụ khụ khụ... Mẹ sao lại...
Con khụ khụ, con nói không cần... khụ khụ khụ.”
Cô gái ho càng kịch lịch, Jung
Yunho lại càng nhíu chặt mày, “Hyun Eun, em...”
Chưa kịp nói hết câu, sắc mặt cô
gái đột nhiên biến đổi, tay phải gắt gao ôm lấy ngực, tiếng hít thở càng thêm nặng
nề, cô gái nhất thời mất hết khi lực, mặc trắng bệch lại.
Tay Jung Yunho đang nắm cô gái
không ức chế được run rẩy.
Cậu ôm lấy Hyun Eun, lấy tốc độ
nhanh nhất xông ra ngoài.
Thân ảnh cậu vừa bất lực lại tràn
ngập sợ hãi, cuối cùng, khi cô gái được đưa vào trong phòng cấp cứu, cả người cậu
đều sụp đổ.
Kim Jaejoong thấy cậu ta quỳ sụp
xuống khi hai cánh cửa đóng lại, có chút đau lòng.
Có lẽ, đến bây giờ cậu không hề
biết tôi có bao nhiêu tịch mịch.
Chương 32
Vừa thu thập đồ đạc xong chuẩn bị
đi thì Kim Jaejoong liền thấy Shim Changmin đã sớm đợi cậu ở cổng trường học.
Kim Jaejoong không được tự nhiên nhìn thân ảnh cao thon dài của thiếu niên tinh nghịch cười cười trước mặt.
Shim Changmin rất tự nhiên vươn tay cầm hộ túi đồ trong lòng ngực Jaejoong.
Giống hệt lần đầu tiên khi hai
người gặp nhau, cậu ta vẫn luôn là một người rất tốt.
“Bệnh Hyun Eun mấy hôm nay tốt
lên nhiều rồi. Anh không cần quá lo lắng đâu.” Shim Changmin cúi đầu nói, “Bệnh
hen suyễn của cô ấy là bẩm sinh, bình thường đều phải dựa vào thuốc để giảm bớt.”
Kim Jaejoong không lên tiếng,
nghiêng đầu nhìn Shim Changmin. Khuôn mặt cậu không góc cạnh, sắc bén như Jung
Yunho mà đường cong mềm mại hơn.
“Ngày đó mọi người quên mất cô ấy
không thể uống rượu, một khi uống là bệnh hen suyễn sẽ phát tác. Trên đường em
đưa cô ấy về đã bắt đầu khó thở nhưng Hyun Eun sợ Yunho lo lắng nên kiên trì
không đi bệnh viện. Ban đêm bệnh có chút nghiêm trọng nên em lấy thuốc cô ấy vẫn
dùng ra, rồi gọi dì Trinh Di đến. Tưởng rằng sáng ra không có việc gì, ai ngờ...
Yunho đến bây giờ vẫn luôn tự trách mình... Cậu ấy ít khi để ý mấy chuyện đó...
Thầy thuốc nói rượu là nguyên nhân dễ dẫn đến bệnh hen suyễn nhất.”
Kim Jaejoong như trước không nói
gì, cúi đầu lẳng lặng nhe.
“Anh biết tại sao em nói vậy
không?” Ánh mắt thiếu niên nóng bỏng gắt gao dán lên người Kim jaejoong.
“Uhm.” Kim Jaejoong thấy ánh mắt
vậy thì tiếp tục cúi đầu.
“Vậy hẳn anh biết cậu ấy quan tâm
đến anh như thế nào đúng không?” Thanh âm chững chạc vang lên, “Em chưa từng thấy
Jung Yunho như vậy. Mặc dù cậu ấy biểu hiện mình là cậu bé hư hỏng, không thèm
để ý cái gì nhưng kỳ thật, cậu ấy rất dễ bị tổn thương. Cậu ấy làm gì cũng rất
cẩn thận. Lúc đối diện với anh, cậu ấy mất đi vẻ kiêu ngạo nên mới trở nên như
vậy.”
Tình cảm trong mắt Shim Changmin
dần dần trở nên phức tạp. Kim Jaejoong có chút do dự.
“Anh hiểu được cậu ta có bao
nhiêu cô đơn.” Kim Jaejoong nói.
Shim Changmin không trả lời, cuộc
đối thoại lâm vào trầm lặng.
“Cậu ấy còn cô gái kia.” Kim
Jaejoong rốt cục mở miệng.
Ảnh cô bé có đôi mắt quật cường
giống hệt Hyun Eun trong điện thoại Yunho, nụ cười trong sáng của cô bé, đường
nét khá giống với Yunho, hình ảnh cô bé đó dường như đã khảm sâu trong tư tưởng
Kim Jaejoong.
“Ji Hyun là năm năm trước qua đời.”
Shim Changmin nhàn nhạt nói, “Vì tai nạn xe cộ.”
Kí ức trong trí nhớ chợt hiện
lên, “Khi đó em biết Jung Yunho mới một năm.” Nói tới đây, Shim Changmin nhẹ
nhàng nở nụ cười, “Sống một mình trong căn nhà rộng lớn, cha mẹ cậu ấy hầu như
đi làm bên ngoài, mà bác trai Jung luôn an bài tương lai cho cậu ấy, không cho
phép phản kháng. Cho nên, cậu ấy luôn giả vờ phản nghịch, nhưng thật ra cậu ấy
chỉ là một cậu bé rất đơn thuần, khát vọng sự quan tâm mà thôi. Khi đó, em gái
là bạn thân duy nhất của cậu ấy, người hiểu cậu ấy nhất... Em nhớ kỹ lúc cấp cứu,
cậu ấy đã quỳ xuống nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu suốt ba ngày.”
Shim Changmin dừng lại một lát rồi
nói tiếp, “Cậu ấy đối đãi với Hyun Eun giống hệt Ji Hyun. Nói cô ấy là bạn gái
vì muốn bảo vệ cô ấy, giữ thẻ tín dụng là vì tiền thuốc men. Cậu ấy muôn chăm
sóc cho Hyun Eun thật tốt.”
Kim Jaejoong cúi đầu, trầm mặc thật
lâu, sau đó rốt cục chậm rãi mở miệng, “Em biết anh có thư thông báo nhập học?”
“Uh. Không phải anh đều thu thập
đồ đạc xong rồi sao?” Shim Changmin gật đầu, “Em hy vọng anh ở lại, đừng đi. Vì
Yunho.” Kim Jaejoong nghiêng đầu, nhìn thấy ánh mắt tha thiết của cậu ta.
“Không có gì đâu, chỉ là sinh
viên trao đổi, một năm thôi.” Cúi đầu che dấu vẻ mặt.
“Em sợ qua một năm anh sẽ không
trở về.” Shim Changmin nhìn xa xa, nhàn nhạt cười, “Em biết những điều mình nói
anh cũng biết rõ ràng hơn nửa. Trong lòng anh hẳn cũng sớm có quyết định, sẽ
không vì em mà thay đổi. Em biết anh đang lo lắng cái gì. Nhưng tình yêu vốn là
một canh bạc mà, chưa thử sao có phần thắng được.”
Kim Jaejoong cảm giác trong lòng
có chút thay đổi, một lúc lâu sau cúi đầu hỏi, “Vậy còn em, sao lại bỏ lỡ cơ hội
thử?”
“Bởi vì em đã đến muộn. Bỏ lỡ rồi.”
Khoé miệng Shim Changmin đột nhiên cong lên, “Em là bị động nên mới phải bỏ.
Cho nên anh nhất định không được chủ động buông cơ hội.”
Chương 33
Bệnh tình Hyun Eun ổn định, xuất
viện đã vài tuần, mà Jung Yunho cũng vài tuần không học gia sư, càng không thể
nhìn thấy Kim Jaejoong. Một ngày trước, mẹ cậu đã gọi cho cậu nói Kim Jaejoong
làm sinh viên trao đổi nên xin nghỉ việc, ngữ khí của bà có vẻ vội vàng, bảo
Jung Yunho vô luận làm thế nào cũng phải giữ Kim Jaejoong lại.
Thực tế, không có người nào sốt
ruột hơn Jung Yunho. Gọi điện thì tắt máy, tìm người không được. Cuống lên cơm
cũng ăn không vô, đói bụng nguyên một ngày.
Trinh Di rất đau lòng, nhìn đĩa
thức ăn mình đang bưng.
Kim Jaejoong tới rồi.
Nghe Jung Yunho không ăn cơm, mặt
cậu nhăn lại, không nói nhiều lời, đoạt lấy vật trên tay Trinh Di, đùng đùng
lên lầu.
Vừa đẩy cửa ra, cậu thấy Jung
Yunho đang chui trong chăn mền, nghe tiếng động lập tức mất hứng quát, “Cháu
nói mấy lần rồi, cháu không ăn, cháu ăn không vô!” Thanh âm nặng nề buồn bực
vang lên từ trong chăn.
“Sao cậu luôn tuỳ hứng như vậy?”
Kim Jaejoong vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười chỉ trích, cậu ta giống hệt một đứa
trẻ vậy.
“Jaejoong!” Nghe thấy thanh âm
quen thuộc, buồn bực trong người liền biến mất, hưng phấn xốc chăn lên đi ra.
Chạy vài bước lại muốn ôm cậu.
Uhm, cậu ta đích thực là một đứa
trẻ, một cậu bé đơn thuần.
“Đừng đẩy nữa!” Kim Jaejoong đưa
một tay ra, ngăn cản Jung Yunho.
“Jaejoong! Jaejoong!!” Jung Yunho
vẫn không ngừng hô.
“Sao một ngày rồi không ăn cơm?!”
Kim Jaejoong đặt đĩa thức ăn xuống mặt bàn, chất vấn người trước mặt.
“Ăn không vào.” Bị Kim Jaejoong hỏi,
Yunho lúc này mới tỉnh lại khỏi sự hưng phấn, nhớ tới ngọn nguồn sự tình, mất hứng
nói, “Anh phải đi?!”
“Yunho.” Ngữ khí Kim Jaejoong mềm
mại, có chút năn nỉ.
“Sao phải đi?” Jung Yunho mím chặt
môi.
“Tôi ngay từ đầu đã muốn làm sinh
viên trao đổi a.” Kim Jaejoong quay đầu đi chỗ khác, cậu không cách nào thừa nhận
được cái nhìn nóng rực của Jung Yunho.
“Vậy anh tốt nghiệp xong có trở về
không?! Hẳn là không đi?” Sắc mặt Jung Yunho chậm rãi tối lại, “Nếu không sao
anh không dám nói cho tôi biết?!”
Kim Jaejoong không thể nói gì,
khi đối mặt với Jung Yunho, mọi cứng rắn của cậu đều biến thành do dự.
“Thật là như vậy sao? Sao phải
làm thế? Bởi vì tôi là gánh nặng của anh sao?” Ngữ khí Jung Yunho bắt đầu mạnh
mẽ hơn, “Bởi vì tôi thích anh? Bởi vì anh không thể tiếp nhận tôi?!” Cảm tình
chồng chất bấy lâu đột nhiên phát động.
“Yunho, chúng ta thật sự... Không
thích hợp.” Đối mặt với chất vất của Yunho, Kim Jaejoong cuối cùng quyết định
không che dấu nữa, nói thẳng.
Jung Yunho sửng sốt một chút, giải
thích vậy thật sự không đáng tin chút nào.
Qua thật lâu sau, cậu mới tự giễu,
“Có phải bởi vì tôi không đủ trưởng thành? Không đủ ưu tú?” Cậu kỳ thật không
có chút tự tin nào.
Kim Jaejoong không lên tiếng,
nhìn Jung Yunho, trong lồng ngực đột nhiên đau nhói.
“Nếu đổi thành Changmin thì hẳn
anh sẽ tiếp nhận đi?”
“Không phải, không phải như vậy,
Yunho.”
“Không phải, tại sao không phải?!”
Jung Yunho ngã xuống giường, cầm lấy chăn trùm lại trên đầu, “Không giống tôi
tuỳ hứng, trí nhớ kém...”
“Bởi vì tôi thích cậu!... Tôi
thích cậu!” Rốt cục không thể khống chế được cảm tình của chính mình, nó đã
hoàn toàn phá vỡ lý trí của cậu.
“... Jaejoong? Anh, nói cái gì?!”
Người ở trong chăn ngây người, lộ ra khuôn mặt ra vẻ không thể tin.
“Gấu bự ngu ngốc! Ăn cơm trước!”
Tâm tình của mình đã bị cậu ta biết rồi. Kim Jaejoong cuời khổ.
“Không cần! Tôi không muốn ăn
cơm!!” Jung Yunho kích động đứng lên, bắt lấy cánh tay Kim Jaejoong.
“Vậy cậu muốn cái gì nữa?!” Chất
vấn người trước mặt.
“Tôi muốn anh! Tôi chỉ muốn anh,
Jaejoong!”
Chương 34
“Muốn tôi cũng phải ăn cơm trước!”
Kim Jaejoong vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ biết cầm đĩa thức ăn đến trước mặt
Yunho.
Đột nhiên, Jung Yunho đang sững sờ
giữ chặt cậu lại, Kim Jaejoong cũng không dám di chuyển, mở to hai mắt nhìn động
tác của Yunho.
Jung Yunho nửa quỳ trên giường,
nghiêng người nâng cằm Kim Jaejoong lên, rất nhanh đặt lên môi cậu một nụ hôn.
Kim Jaejoong ngây người, mắt mở to chớp chớp hai cái.
Jung Yunho ngẩng đầu nhìn anh, mặt
bắt đầu đỏ.
Lắp bắp nói vài câu, “Jaejoong,
tôi, tôi thật sự, rất thích anh.”
Không chờ Jaejoong phản ứng, lại
tiếp tục hôn lên. Đây là nụ hôn đầu tiên khi hai người tỉnh táo. Kim Jaejoong cảm
giác mình nhất thời ý loạn tình mê, kỹ thuật hôn của cậu bé trẻ con này không
thành thạo lắm nhưng lại khiến cho cậu mặt đỏ, tim đập thình thịch, khiến cậu
trở nên mê muội.
Kim Jaejoong khẽ ngửa đầu lên
theo động tác của Yunho đáp lại nụ hôn, cậu có thể cảm giác được tay cậu ta
nâng mình lên có chút run nhè nhẹ, tay cậu đang cầm đĩa thức ăn chợt cứng ngắc.
Nói thật, tư thế này có chút... kỳ
quái.
Có người sẽ hôn như vậy sao?
Trong óc vừa hiện lên ý nghĩ vậy
thì cánh cửa đột nhiên mở ra, thán từ của dì Trinh Di chưa kịp vang lên, Kim Jaejoong
đã bất thình lình chấn động, bát canh trơn trượt về phía trước, đổ cả vào người
Jung Yunho.
“Ai!!”
Tiếng kêu thảm thiết chấm dứt khoảng
thời gian đối diện xấu hổ của ba người.
“Cậu có sao không? Vào phòng vệ
sinh đi, tôi giúp cậu. Nhanh lên một chút, cởi quần áo ra trước!” Nhìn thấy vẻ
mặt thống khổ của Jung Yunho, đây là phản ứng đầu tiên của Kim Jaejoong, canh
kia vẫn còn rất nóng!!
Nghe vậy, dì Trinh Di cũng luống
cuống tay chân ra ngoài.
Không bận tâm gì giúp Jung Yunho
cởi áo, rồi lấy nước lạnh dội vào chỗ bị thương. Cảm nhận ngón tay dài nhỏ của
Kim Jaejoong lướt qua bụng dưới của mình, Jung Yunho đột nhiên thấy bộ phận nào
đó trên người bắt đầu khác thường đứng lên.
“Làm sao vậy? Rất đau sao?” Kim
Jaejoong giúp Jung Yunho dội nước ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt cậu, thấy có chút
không bình thường động tác liên chậm lại.
“Ân... Không, không sao. Không
đau.” Bị Kim Jaejoong nhìn như vậy, nơi nào đó càng khác biệt rõ ràng hơn, trên
mặt Jung Yunho lập tức xuất hiện vệt đỏ, không dám nhìn thẳng vào mắt Jaejoong,
sao cậu lại dễ dàng có phản ứng vậy...
“Yun... Yunho cậu sẽ không...?”
Nhìn chằm chằm Jung Yunho vài giây, Kim Jaejoong đột nhiên tỉnh ngộ, bầu không
khí nhất thời trở nên xấu hổ.
“Không, không phải, tôi không phải
dễ dàng như vậy... Có thể là vì nụ hôn vừa rồi... Tôi... Tôi không phải ý này,
nhưng thật ra tôi...” Nhìn vẻ mặt Kim Jaejoong, Jung Yunho sốt ruột muốn giải
thích nhưng không biết nói gì, hận không thể cắn lưỡi mà tự sát.
“Vậy bây giờ...”
“Không có việc gì, không có việc
gì, tôi có thể tự mình giải quyết...” Lời này vừa nói ra, mặt Jung Yunho lại
càng thêm hồng.
“Yunho!” Kim Jaejoong ngẩng mặt
lên rồi lại cúi xuống, thanh âm mềm nhẹ.
“Thật sự không có việc gì, tôi,
tôi có thể!” Jung Yunho không rõ ý tứ của Kim Jaejoong, bị tiếng “Yunho” làm
cho càng thêm khẩn trương.
“Tôi biết cậu có thể! Nhưng tôi
không muốn để cậu tự mình giải quyết!” Rốt cục bị đứa ngốc không hiểu phong
tình này chọc tức, Kim Jaejoong nhìn Jung Yunho. Lúc này Yunho mới phát hiện
trên mặt Jaejoong có chút xấu hổ.
“Jaejoong anh...”
“Dù sao ngày đó cũng là tôi chủ động.”
Kim Jaejoong không được tự nhiên quay mặt đi, “Có muốn hay không thì tuỳ cậu.”
“Vậy hôm nọ anh còn nhớ rõ? Không
phải nói quên hết rồi sao?” Rất ngu ngốc hỏi lại một câu.
“Gấu bự ngu ngốc!!”
Câu oán giận này khiến cho Jung
Yunho không nhịn được, kéo cậu xuống giường.
Chương 35
“Jae, Jaejoong.” Hoan ái qua đi
(= =), Jung Yunho vô cùng hưng phấn rồi lại không khỏi xấu hổ. Vì lần trước làm
trong lúc say rượu nên lần này cậu có chút mơ hồ, luống cuống tay chân, vừa rồi
Kim Jaejoong đỏ mặt hướng dẫn cậu, nhìn thật sự rất thuần thục...
Nghĩ vậy, không khỏi gia tăng lực
đạo nắm tay Kim Jaejoong.
“Được rồi, Yunho. Bây giờ có thể.”
Kim Jaejong ngượng ngùng lấy khuỷu tay thúc vào người tính trẻ con kia, làm thì
cũng đã làm rồi, có chút bất đắc dĩ, cuối cùng thì vẫn là ở trên giường.
Bắt đầu giãy dụa trong lòng Jung
Yunho.
“Làm sao vậy, Jaejoong?” Giọng điệu
mang theo làm nũng nhưng vẫn toát ra một chút bất an.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Kim Jaejoong quay đầu lại muốn an ủi thì vừa lúc nhìn thấy vóc dáng hoàn hảo của
Jung Yunho phơi bày trước mặt, “Vậy, cái kia, cậu mặc quần áo trước đi.”
“Jaejoong!” Vẫn không chịu buông
tha, tiếp tục làm nũng.
“Được rồi, nhanh lên một chút.”
Đưoơg nhiên không chịu được Jung Yunho dùng giọng điệu vậy với mình, Kim
Jaejoong quay mặt đi, không nhìn Jung Yunho mặc quần áo, chậm rãi chấn chỉnh lại
tâm tình mình.
Jung Yunho một bên mặc quần áo, một
bên len lén nhìm trộm Kim Jaejoong.
“Yunho, cậu nghe tôi nói.” Kim
Jaejoong ngồi xổm xuống đối diện với Jung Yunho, góc độ này khiến cậu và cậu ta
nhìn thẳng vào nhau, đột nhiên Kim Jaejoong cảm giác mình giống như đang lừa gạt
một đứa trẻ, không khỏi cười, “Tôi... Quyết định của tôi vẫn không thay đổi.”
“...” Quả nhiên câu nói này làm cậu
vội vàng, “Cái gì?! Đây là ý gì? Jaejoong, anh...”
“Đừng kích động, hãy nghe tôi
nói. Quyết định này không hoàn toàn giống quyết định trước.” Kim jaejoong ôn
nhu cười, nắm tay Jung Yunho. Shim Changmin đã từng nói tình yêu chính là một
canh bạc... Vậy cứ thử xem. “Tôi muốn đi Trung Quốc, nhưng tôi cam đoan chỉ cần
cậu muốn tôi quay lại, tôi nhất định sẽ quay lại.”
“Jaejoong...” Jung Yunho lẳng lặng
nhìn vào mắt Kim Jaejoong.
“Tôi rất thích cậu, Yunho. Thật sự
thích cậu.” Kim Jaejoong như trước vẫn có ý cười nhưng dần dần chăm chú lại,
“Dù cậu nghĩ thế nào, nhưng đối với tôi mà nói, thích không nhất định phải ở
cùng một chỗ, không thể tuỳ tiện nói được. Một khi quyết định là phải có trách
nhiệm, nếu gánh vác không được tôi hy vọng trước khi bắt đầu thì chấm dứt nó
luôn...”
Jung Yunho hoàn toàn an tĩnh lại,
cậu đột nhiên cảm thấy tim mình rất tin tưởng.
“Tôi biết cậu không phải người dễ
xúc động nhưng ở độ tuổi này, rất dễ bỏ qua vài chuyện. Chẳng hạn như tôi đối với
cậu có thực sự đặc biệt không, hay là vì tôi mang đến cho cậu cảm giác yêu
thương trong lúc cậu đang cô đơn nên mới như vậy?
Jung Yunho không nói gì, yên lặng
nắm tay Kim Jaejoong.
“Còn có cha cậu... Tưoơg lai rất
dài không thể biết trước được.” Kim Jaejoong cúi đầu, trầm ngâm, “Tôi hy vọng cậu
có đủ thời gian để suy nghĩ. Tôi chưa bao giờ cho rằng cậu không đủ chín chắn,
chuyện Hyun Eun, cậu làm rất tốt... Nếu trải qua khoảng thời gian này, tình cảm
này của cậu vẫn còn nguyên, không chút thay đổi, tôi nhất định sẽ trở lại.”
Jung Yunho ngẩng đầu thì nhìn thấy
ánh mắt kiên quyết của Kim Jaejoong.
“Tôi hiểu được, tôi hiểu được mà.
Jaejoong.” Jung Yunho cũng ngồi xổm xuống, ôm Jaejoong vào trong lòng minh,
“Tôi nguyện ý để thời gian kiểm tra. Nhưng đáp ứng tôi, cho dù phát sinh chuyện
gì, đều không được bỏ cuộc.”
“Đây là điều tôi phải nói mới
đúng, gấu bự ngu ngốc!” Kim Jaejoong dựa vào hõm vai Jung Yunho, hạnh phúc cười
rộ lên, “Ngày mai tôi đi, đừng tới tiễn làm gì. Cậu biết tôi muốn cậu làm gì
không?”
“Học thật tốt!” Thanh âm sủng nịch
nhưng vẫn tràn đầy không muốn.
Tôi sẽ chứng minh cho anh xem,
tôi muốn ở bên anh như thế nào.
“Uh. Được rồi, vậy là tôi có thể
thả lỏng tâm mà đi chăm sóc con bé Kim Eun Hye kia.” Không có lời từ biệt bất
an, bởi vì rất nhanh sẽ gặp lại, phải không Yunho?
Chương 36
Một
năm sau.
“Con nói rồi, con không cần gia
sư! !” Trên thang lầu, cậu bé nổi giận đá dép lê đi xuống, “Lạch cạch”, “Lạch cạch”,
thanh âm vang dội khắp phòng khách trống rỗng, “Con nói con không cần gia sư!!”
“Anh, sao lại nói chuyện với mẹ
như thế? Còn không mau xin lỗi mẹ!” Cô gái ngồi trên ghế sôpha giả bộ tức giận
đứng lên, đồng thời liếc nhìn Jung Yunho một cái.
“Hyun Eun, còn đừng để ý đến tên
không biết tốt xấu này!!” Jung phu nhân nhắm mắt, tựa người vào ghế sô pha mềm
mại, trong một tuần mà nó đuổi đi bốn gia sư rồi, làm sao giờ!
“Mẹ.” Cậu bé bất đắc dĩ ngồi xổm
xuống bên cạnh Jung phu nhân, lấy lòng, “Mẹ cũng thấy thành tích của con mà, đã
sớm không cần gia sư nữa rồi! Sao phải lãng phí tiền vậy chứ?”
“Thật không? Con có bản lĩnh như
vậy?! Sao trong cuộc thi vừa rồi lại thua Changmin?!”
“Con.” Nhắc tới Shim Changmin, cậu
bé không khỏi nổi lên gân xanh, Shim Changmin cậu ta...
“Con, con chỉ là nhất thời sai lầm,
mới để cho cậu ấy... Kỳ thật, cậu ấy không bằng con...” Cậu bé không phục giải
thích, đảo mắt nhìn thấy cô gái đang che miệng cười, mất hứng nói, “Hyun Eun,
em cười cái gì?! Nói xem, anh trai em lợi hại hơn Shim Changmin đúng không?”
“Đúng vậy, anh” Ý cười trên mặt
cô gái càng sâu, người này rõ ràng không đổi được tính trẻ con, “Kỳ thật em cảm
thấy anh không cần thiết phải so với Changmin...”
“Đúng vậy, mẹ, mẹ nghe Hyun Eun
nói đấy...”
“Cậu ấy IQ 200, không phải ai
cũng có thể so được.” Cô gái không nhịn được, bật cười.
“Ai! Em Hyun Eun, nha đầu kia,
nói cái gì vậy?!” Rồi ngay lập tức lại tươi cười trở lại, “Mẹ! Mẹ đừng nghe nha
đầu kia nói bừa, bây giờ nó chỉ biết bao che bạn trai mình, căn bản không để
anh trai vào mắt!!” Vừa nói vừa liếc cô gái mộ cái.
“Jung Yunho!” Cô gái đỏ mặt đá
vào mông Jung Yunho, “Anh nói với mẹ cái gì đấy?!”
“Huh... Hyun Eun? Con có chuyện dấu
ta?” Jung phu nhân lộ ra vẻ mặt hồ nghi, “Lại đây nói cho rõ ràng!”
“Mẹ! Không hẳn mẹ không biết...”
“Lại đây!” Một bên nháy mắt với
cô gái, một bên khinh thường liếc Jung Yunho, “Quay về phòng của con đi, đợi
lát nữa gia sư tới!”
Thật sự là không có cách nào...
Jung Yunho nhún vai, định đi lên lầu thì thấy dì Trinh Di bê một đĩa hoa quả đứng
một bên, vẻ mặt hạnh phúc.
“Làm sao vậy ạ?”
“Yunho, cậu xem, bây giờ Hyun Eun
và phu nhân còn thân hơn với tôi ấy chứ?”
Jung Yunho theo ánh mắt dì Trinh
Di nhìn hai mẹ con kia đang thần thần bí bí cao hứng thảo luận cái gì, từ khi
Hyun Eun theo chân bà mẹ hủ nữ kia, đầu óc cô gái vốn ban đầu nhu thuận giờ
khác hoàn toàn. Cậu lắc đầu, ý cười trên mặt càng sâu, không trả lời dì Trinh
Di mà đi lên lầu.
Jaejoong, anh xem, ba cũng đã tiếp
nhận Hyun eun là con gái mình rồi, vậy còn anh? Nên trở về rồi chứ?
“Không gọi được à?” Jung phu nhân
khẩn trương nhìn chằm chằm Hyun Eun, lo lắng hỏi, nghe được tiếng đầu dây bên
kia, Hyun Eun đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng.
“A, Hyun Eun?!” Bên kia điện thoại
truyền đến một thanh âm cao chót vót hưng phấn.
“A? Không phải Junsu?... Là Eun
Hye? Eun Hye đúng không?” Hyun Eun tận lực đè thấp thanh âm, vui mừng hỏi.
“Là tớ, là tớ! Tớ cũng trở về!
Kim Junsu đang đứng kia với Park Yoochun, chúng tớ đều về... Nói nhỏ thôi, Kim
Eun Hye! Đây là sân bay, chú ý hình tượng.” Thanh âm oán giận xen ngang vào.
“Anh Jaejoong! Là anh Jaejoong
sao?!” Hyun Eun nhất thời đề cao thanh âm. Jung phu nhân vội vã che kín miệng
nàng, cưới lấy di động, “Jaejoong, Jaejoong?”
“Là cháu, bác gái,Yoochun.” Nghe
Jung phu nhân tình cảm nồng nàn gọi, người kia bất đắc dĩ tiếp điện thoại,
“Này, Yoochun... Jaejoong đi rồi...” Sau đó vang lên thanh âm sốt ruột của Kim
Junsu...
Điện thoại đầu kia một mạnh hỗn
loạn...
“Sớm biết vậy mình cũng đi
đón...” Hai mẹ con đồng thanh cảm thán (= =)
“Xin chào, tôi là...” Nam
nhân gõ cửa phòng Jung Yunho, chưa hoàn thành xong màn giới thiệu đã bị Jung
Yunho đang nằm dài trong chăn tức giận cắt đứt.
“Tôi không cần gia sư! Tôi nói
tôi không cần gia sư, anh đi đi!” Dừng một chút suy nghĩ cái gì rồi bổ sung, “Mẹ
tôi cho anh bao nhiêu, tôi cho anh gấp bốn lần, anh đi đi, tôi thật sự không có
khí lực đuổi anh.”
Không có phản ứng... Một giây,
hai giây, ba giây... Rốt cuộc có người bật cười.
“Jung Yunho, một năm không thấy,
cậu vẫn không tiến bộ chút nào a..”
Thanh âm quen thuộc cậu mong nhớ
ngày đêm vang lên.
“Jaejoong!!”
“Thế nào? Gia sư này cậu có cần
không?”
-------------------THE
END-------------------
No comments :
Post a Comment