Chương 10
Ngồi mãi, Kim Jaejoong cảm thấy
không thể cứ chờ được, quyết định ra ngoài tìm.
Chưa kịp báo với dì Trinh Di một
tiếng, cậu đã vội vàng ra khỏi cửa, đi qua một ngã rẽ thấy dưới gốc cây có bóng
đen. Trực giác khiến Kim Jaejoong dừng cước bộ đi vào xem.
Cái bóng dáng kia rất quen thuộc,
nó đang cúi đầu ngồi ở góc, nhét sách vào cặp, trông giống như vừa trải qua
đánh nhau. Bước chân Kim Jaejoong hơi chậm lại, không phải là cậu ta thật sự đi
đánh nhau chứ?
“Yunho?” Cậu đi lên, vỗ nhẹ lên bờ
vai Yunho, ân cần hỏi, “Tại sao ngồi ở chỗ này mà không vào nhà, tôi đợi cậu nửa
ngày rồi, cậu không muốn học hả?”
Người Jung Yunho có chút chấn động,
một lúc lâu sau mới có phản ứng, thấy Kim Jaejoong đang đứng trước mình thì
càng cúi đầu thấp hơn, “Anh, anh không phải ở nhà tôi sao, đi về nhà anh làm
gì?”
“Tôi đi về nhà bao giờ, tôi là đi
tìm cậu đấy.” Jaejoong có điểm giận dỗi nói, “Tôi bảo tan học thì về nhà ngay lập
tức, chạy tới đây làm gì?”
“Anh, anh tìm tôi?” Thanh âm có
điểm mừng rỡ nhưng lại mang theo chút ảo não, “Hôm nay tôi không học, anh về
trước đi.”
“Cái gì?!” Vừa nghe lời này, Kim
Jaejoong lập tức giận, “Tôi đợi cậu lâu như vậy thế mà giờ cậu lại bảo tôi về!
Gọi điện thoại cũng không nghe, bây giờ ngồi ở chỗ này không chịu về nhà, cậu
có biết tôi lo lắng cho cậu thế nào không?!”
“Anh lo lắng cho tôi?” Thanh âm
Jung Yunho thoáng nổi lên gợn sóng, “Anh cũng sẽ biết lo lắng cho ta sao? Anh,
anh quan tâm tôi?”
“Tôi đương nhiên phải quan tâm tới
cậu rồi?” Lời vừa thốt ra Jaejoong ngay lập tức hối hận, câu nói này hình như
có điểm hơi mập mờ, “Cậu, cậu chỉ là học sinh của tôi thôi.”
“Vậy à.” Yunho vừa mới vui vẻ được
một chút thì nay lại mất mát, nhẹ phát ra một từ, đầu càng cúi thấp hơn.
“Tại sao cậu vẫn cúi đầu?” Lạc chủ
đề nửa ngày rồi Jaejoong mới quay lại trọng điểm.
“A, cái kia, không, không có việc
gì. Chỉ là mệt mỏi quá thôi.” Cậu khẩn trương đứng lên, bộ dạng giống như che dấu
cái gì.
Kỳ thật, Jung Yunho không muốn về
nhà. Nguyên nhân nói ra rất đáng yêu. Vừa rồi, lúc giải quyết tên côn đồ, bọn
chúng cậy nhiều người nên cậu bị một quyền trên mặt, bây giờ phỏng chừng đã
sưng to. Jung Yunho bộc phát tính tiểu hài tử, không muốn Kim Jaejoong nhìn thấy
bộ mặt xấu xí của mình. Vốn nghĩ rằng anh ta sẽ không chờ mình, kết quả lại tới
đây nên cậu đành phải ngồi yên, đợi anh ta đi rồi mới trở về.
“Mệt? Mệt sao cậu còn ngồi ở chỗ
này?” Jaejoong hồ nghi ngồi xổm xuống, thấy thế Yunho vội vàng chôn mặt vào đầu
gối, “Đứng lên, trở về học với tôi!”
“Không, không muốn! Tôi không muốn
học!” Phát giác Kim Jaejoong đã ngồi đối diện mình, Yunho lập tức kích động kêu
lên. Cậu không muốn mọi người nhìn thấy vết sưng to đùng này, rất mất mặt!
“Không muốn?! Trước ngẩng mặt lên
tôi xem nào!” Tay nhanh chóng đưa ra mạnh mẽ
nâng cằm Yunho lên.
Cảm giác được độ ấm của tay
Jaejoong, Yunho đột nhiên quên phải cúi đầu, nhìn thẳng vào mắt người đối diện...
Bất ngờ, từng giọt từng giọt màu đỏ nhẹ rơi ra.
“Cậu, cậu, vết thương trên mặt là
ở đâu ra?” Phát hiện bầu không khí lạ thường, Kim Jaejoong mất tự nhiên rụt tay
lại, vừa rồi, động tác kia sao lại trở nên kì lạ...
“Tôi...” Yunho bị nhìn thấy vết
thương thì cũng phục hồi tinh thần, trên mặt không khỏi nóng lên.
“Nha! Bắp tay này, sao lại bị
thương? Máu!” Jaejoong nghiêng mặt phát hiện cánh tay Jung Yunho vẫn giấu sau
lưng, trong lòng không khỏi cả kinh. “Cậu thật sự đánh nhau với người khác? Còn
vết thương ở đâu nữa không?... Phải xử lí ngay mới được.” Thần sắc cậu trở nên
lo lắng, trán nhíu chặt lại.
“Không sao... Tôi không đau.” Kim
Jaejoong đang khẩn trương vì mình sao?
“Nhanh theo tôi về nhà, tôi giúp
cậu sơ cứu vết thương!” Jaejoong vừa nói vừa kéo tay Jung Yunho rất tự nhiên,
không để ý đến động tác thân thiết quá mức của mình. Khoé miệng Yunho lặng lẽ
cong lên.
Chương 11
Jung Yunho ngồi trên giường, lẳng
lặng ngắm Kim Jaejoong đang mở hòm thuốc, bộ dạng chăm chú.
“Dùng cái này được không nhỉ?”
Jaejoong cúi đầu nhìn thuốc mỡ trong tay, nhẹ nhàng kéo tay áo Yunho lên. Vết
thương thật dài trên tay lộ ra, máu vẫn còn chảy. Jaejoong không khỏi nhíu chặt
mày, nửa ngày sau mới bắt đầu tiến hành sát trùng vết thương. Tay
mềm mại cẩn cẩn dực dực chạm vào vết thương, nhiệt độ mát mát của lòng bàn tay
khiến Jung Yunho cảm nhận sâu sắc.
“Cảm thấy không thoải mái sao?”
Jaejoong ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Yunho ngẩn người ra, máy móc lắc
đầu. Jaejoong lại cau mày, cúi đầu tiếp tục bôi thuốc cho Yunho.
Tiếp đó cậu băng bó đơn giản lại
cho Yunho. Cậu ta lúc này hoàn toàn xuất thần, nhìn động tác Jaejoong thuần thục
sát trùng, bôi dược, băng bó cho mình, ngay cả băng gạc cũng cuốn rất vừa phải,
trông rất đẹp.
Yunho đang mải mê suy nghĩ thì đột
nhiên thấy Jaejoong trước mặt, khiến cậu hoàn hồn, mở to mắt.
“Làm sao vậy, tôi giúp cậu lăn vết
thương thôi mà.” Hết lần này tới lần khác thấy Jung Yunho kinh ngạc, Jaejoong lộ
ra nụ cười ôn nhu, nhỏ giọng nói, “Vừa rồi dì Trinh Di luộc trứng gà, nói lăn
như vậy một lúc sẽ không đau nhức...” Vừa nói cậu vừa cầm quà trứng gà đã bóc vỏ
đặt lên chỗ bầm tím trên mặt Yunho, “Cậu có đau nhức không? Có muốn nhẹ tay hơn
không?”
Yunho hồn vía đã lên mây lại lắc
đầu, khẩn trương nhắm mắt.
Lúc này Kim Jaejoong rất gần cậu,
chỉ cách có mấy centimét, thậm chí cậu có thể cảm giác được hơi ấm của anh.
Trên người Jaejoong có mùi nhàn nhạt thản nhiên, giống như một cơn mưa mát mẻ,
lại giống cây ăn quả ngọt ngào, lịch sự tao nhã, khiến người ta phải mê muội...
Mắt anh to, lông mi có chút rung
động, còn có da trắng nõn mê người, môi đỏ mọng dụ dỗ người ta phạm tội,...
Jung Yunho cảm giác miệng lưỡi có
chút khô nóng, tim đập càng lúc càng nhanh, cảm tưởng có thể nghe thấy nhất
thanh nhị sở.
“Cái kia, để tôi tự làm.” Yunho
khẩn trương nói.
“Sao vậy? Tôi làm cậu đau nhức
sao?” Jaejoong chỉ để ý vết bầm tím mà không nhìn ra biểu cảm của Yunho có chút
thay đổi.
“Không có! Tôi muốn tự làm.”
Yunho bối rối che dấu tâm tư của mình, muốn giật lấy quả trứng gà trên tay
Jaejoong, kết quả lại nắm tay anh. Da thịt mịn màng, mát lạnh khiến cho Jung
Yunho ngây ngốc nắm lấy mãi. Kim Jaejoong mở to đôi mắt đen tròn, tựa hồ đã rõ
ràng tâm tình cậu.
“Đưa, đưa cho tôi.” Rốt cục Jung
Yunho đã hoàn hồn, đoạt lấy quả trứng gà, xấu hổ cúi đầu xuống, mặt có chút đỏ.
“Thật là, tôi là có lòng tốt giúp
cậu mà.” Kim Jaejoong đứng lên, lời nói giống như oán giận, lúc sau chợt nhớ tới
cái gì nói, “Cậu trên người còn có chỗ nào bị thương không?”
“Không, không có.” Lời vừa nói ra
khỏi miệng dĩ nhiên có chút mất tự nhiên. Kỳ thật, Jung Yunho có ba chỗ bị
thương, một chỗ nữa ở bụng dưới, nhưng tình huống như thế này sao có thể nói
ra...
“Thật sự không có?” Kim Jaejoong
kéo khoé miệng, “Cậu không nói sao! Tôi biết có, ở nơi nào?”
“Thật sự...” Yunho ngẩng đầu nhìn
thấy Jaejoong vì lo lắng mà lộ ra vẻ mất hứng, liền nói, “Ở bụng trên.”
“Để tôi xem.”
“Không được!” Cơ hồ Yunho nói
cùng lúc với anh. Cậu phản ứng mãnh liệt như vậy khiến Jaejoong vô cùng hoảng sợ.
“Tại sao lại không được?”
Jaejoong nhất định phải bắt người này đưa ra đáp án.
“Tôi nói không được là không được!
Anh quản nhiều như vậy làm gì!” Người trước mặt mờ mịt không biết gì khiến cho
Yunho không khỏi có chút tức giận, chẳng lẽ nhìn không ra sao?
“Cậu! Tôi quản cậu thì sao!” Kim
Jaejoong cũng giận, cậu là xuất phát từ lòng tốt mà thôi, sao phải thái độ như
vậy? Nói rồi, Jaejoong tự mình xem.
“Đừng động vào!” Tình thế cấp
bách nên Yunho đành phải bắt lấy tay Jaejoong, xoay người một cái đè anh xuống
giường.
Jaejoong còn chưa kịp phản ứng
thì thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt mình. Đôi mắt một mí hẹp dài mị hoặc,
mũi anh tuấn, khuôn mặt mang theo tức giận để lộ vài phần nguy hiểm. Còn có tư
thế hiện tại, sức nặng của cậu ta hoàn toàn đè trên người Jaejoong khiến cho mặt
cậu nhất thời hồng lên...
Chương 12
Kỳ thật ban đầu Jung Yunho chỉ muốn
ngăn Jaejoong lại nhưng kết quả là lại tự đẩy mình vào tình huống tiếng thoái
lưỡng nan, nhìn anh ta mở to mắt vô tội, mặt có chút phiếm hồng thì cả thân thể
cậu cứng đờ ra, nằm yên mãi...
“Cục cưng?! Sao con lại đè gia sư
xuống giường?!” Mẹ Yunho không biết đứng ở cửa đã bao lâu, trên mặt vốn là nụ
cười lại giở vờ nghiêm lại, kêu lên thất thanh giống như phát hiện kỳ tích, đặc
biệt còn cố ý tăng cao thanh âm ở hai từ “đè” và “giường”.
“A, a, con!” Lúc này, hai người ở
trên giường mới đột nhin bừng tỉnh, bối rối nhảy dựng khỏi giường. Jung Yunho cắn
môi dưới có chút tức giận, mẹ sao lại quay về lúc này...
“Cô Jung, cháu...” Kim Jaejoong xấu
hổ tới cực điểm, thậm chí cậu cảm giác như thể mình bị bắt gian tại giường.
“Lên giường ngồi học à?” Mẹ Yunho
vung tay, có vẻ hào hứng nháy mắt, lộ rõ vẻ mặt hủ nữ.
“Không phải, cháu, cháu...” Kim
Jaejoong hết đường chối cãi, lén lút bắt lấy cánh tay Jung Yunho ra vẻ cầu cứu.
“A, cô biết rồi! Là cục cưng nhà
cô bắt nạt cháu đúng không?” Mẹ Yunho nhìn thấy hành động mờ ám của Jaejoong,
trong lòng cười trộm, sau đó lại giả bộ tức giận quát, “Mẹ đã nói con bao nhiêu
lần rồi, con phải nghe lời chứ! Nếu ba con nhìn thấy thì ông ấy sẽ nghĩ thế
nào?”
Sẽ nghĩ như thế nào? Kim Jaejoong
nghe thấy lời này bỗng cảm thấy có chút không thoải mái...
“Mẹ!” Jung Yunho không nhịn được
đẩy mẹ mình, “Mẹ đừng có làm loạn lên nữa được không? Không phải mẹ nói sẽ
không về, sao đột nhiên lại quay trở lại?” Khẩu khí cậu giống như vừa có chuyện
tốt bị phá hư a...
“Ai yêu, cục cưng, mẹ nhớ con
không được sao? Con không cần mẹ, mẹ rất thương tâm.” Mẹ Yunho gây khó dễ, một
bên thân thiết ôm lấy cổ Jung Yunho, một bên nhìn Kim Jaejoong, “A? Trên mặt
con làm sao vậy? Sao lại bầm tím thế này?”
“Con bị ngã.” Yunho nhăn mặt đẩy
mẹ đang bám dính trên người mình ra.
“Ai nha, cục cưng, sao con lại
không cẩn thận như vậy chứ? Tay cũng là bị ngã
à? Có nghiêm trọng không?” Mẹ Yunho ra vẻ đau khổ, khoa trương chuẩn bị khóc,
“Để mẹ xem...”
“Không cần đâu! Con không có việc
gì cả.” Kim Jaejoong nãy giờ chứng kiến cảnh này muốn cười nhưng lại không
dám.Yunho thấy mất mặt, đè thấp thanh âm trách cứ: “Con nói mấy lần rồi mà, đừng
gọi con là cục cưng nữa! Con cũng đã mười mấy tuổi rồi, mẹ cứ gọi thế mãi là
sao!”
“Con ghét bỏ mẹ sao?” Mẹ Yunho
mân mê miệng giống như đứa trẻ, “Nhưng cho dù con có 100 tuổi thì vẫn là cục
cưng của mẹ, không phải sao?... Cục cưng, con làm gì vậy, mẹ chưa nói xong
mà...” Bà oán giận khi bị Jung Yunho đẩy ra ngoài cửa...
“Cái kia, mẹ tôi...” Trêm mặt
Yunho xuất hiện vài phần ảo não.
“Vậy mẹ sẽ không quấy rầy các
con, cục cưng, con tiếp tục đi a!!” Bà chưa nói xong cửa đã bị đóng sập lại,
nhưng câu cuối vẫn khiến người trong phòng nghe rõ.
“...” Bầu không khí thoáng cái trở
nên không bình thường, Jung Yunho do dự xem phải mở miệng như thế nào.
“Mẹ cậu... Hình như hiểu lầm.”
Thanh âm Kim Jaejoong khe khẽ vang lên giữa không gian tĩnh lặng, “Có cần phải
giải thích với cô ấy không, tôi chỉ là giúp cậu bôi thuốc mà thôi.”
“Không cần, mẹ tôi là người như vậy.”
Tâm tình Jung Yunho đột nhiên nổi lên nhàn nhạt thờ ơ không kiên nhẫn.
“Nhưng mà không nói rõ ràng cũng
không được.” Kim Jaejoong không để ý đến bộ dạng rầu rĩ của cậu ta, tiếp tục
nói.
“Không nói thì sao! Anh muốn phân
rõ ràng quan hệ với tôi vậy sao?!” Jung Yunho mất hứng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm
Jaejoong, mặt nóng lên.
“Tôi là gia sư của cậu mà! Tất
nhiên là phải...”
“Nhưng tôi không muốn làm học trò
của anh!!”
Chương 13
Kim Eun Hye đi ra khỏi phòng thay
đồ, trên người là bộ váy trắng vừa chọn được, Nữ nhân viên đứng gần đó vừa nhìn
thấy thì sửng sốt một chút, cảm thán, “Chị mặc cái này thật sự rất đẹp.”
Kim Eun Hye không nói lời nào, thầm
nghĩ mình mặc cái gì chẳng đẹp. Cô xoay mặt tìm Kim Jaejoong nhưng không thấy
đâu, không khỏi nhăn mặt cau mày.
“Chị đang tìm bạn trai phải
không? Anh ấy ngồi đợi ở bên kia.” Nữ nhân viên thấy Kim Eun Hye hết nhìn đông
tới nhìn tây thì đi lên nói, một bên nhìn Kim Jaejoong, ôi, quả nhiên rất xứng
đôi a! = =
Kim Eun Hye liếc mắt nhìn nữ nhân
viên đang mê trai, trong mắt hiện lên xem thường, đi tới chỗ Kim Jaejoong.
“Sao anh mới đợi một chút đã hết
kiên nhẫn rồi à?” Kim Eun Hye nhìn Jaejoong bình tĩnh trước mặt, bất mãn nói,
Không ngờ cậu vẫn ngẩn người như cũ, không hề nghe thấy.
Kim Eun Hye lay mạnh Jaejoong, nắm
lấy thắt lưng cậu lắc.
“Làm sao vậy?” Kim Jaejoong hoàn
hồn, nhìn Kim Eun Hye, cười tỏ vẻ hối lỗi.
“Thật vất vả mới khiến anh đi bồi
em một hôm thì lại cứ ngẩn người ra thế này là sao?!” Kim Eun Hye ôm lấy cánh
tay cậu, dường như hoà hoãn một chút, kéo khoé miệng hỏi, “Em mặc bộ này có được
không?”
“Được, đẹp lắm.” Kim Jaejoong
nhìn trên dưới, không có vẻ tán thành mà lại mang theo chút trả lời có lệ, “Em
thích thì mua đi”
“Được rồi, em không lấy nữa!” Eun
Hye xoay người bỏ đi.
“Eun Hye, em làm sao vậy?” Kim
Jaejoong biết mình chọc giận Eun Hye, vội vàng đứng dậy kéo tay cô.
“Anh làm gì vậy! Buông tay em
ra!” Kim Eun Hye trừng mắt, vứt tay cậu ra, “Anh không phải không thích sao? Vậy
anh trở về được rồi!”
“Eun Hye, anh không có ý này, anh
sai rồi, được không? Em mặc bộ này nhìn đẹp lắm!” Kim Jaejoong khẩn cầu, thanh
âm giống như e sợ cả thế giới không nghe thấy. Nữ nhân viên vừa rồi thấy cảnh ầm
ĩ của đôi tình nhân thì vui mừng xem...
“Em mặc kệ anh, dù mặc đẹp em
cũng không cần!” Kim Eun Hye xoay người, bỏ mặc cậu, “Từ ngày hôm qua em trở về
anh đã thế này rồi, em thật vất vả mới về được vậy mà anh lại thái độ gì đây hả,
không thể nhịn được nữa!!”
“Anh...” Jaejoong còn đang định
giải thích thì Kim Eun Hye đã quay lại phòng thay đồ.
“Chị thật sự bỏ sao? Rất đẹp mà!”
Nữ nhân viên tự đáy lòng tiếc hận, “Bạn trai chị cũng nói thế mà.”
“Anh ta không phải bạn trai tôi!”
Eun Hye nói xong câu cuối cùng thì đóng sập của phòng thay đồ lại. Nữ nhân viên
ngây người một chút, tính tình sao lại nóng vậy, cho dù không thể tha thứ nhưng
người ta cũng rất đẹp trai mà!
“Bộ vừa rồi giúp tôi gói lại.”
Nhìn Kim Eun Hye đùng đùng bỏ lại mình đi, Jaejoong bất đắc dĩ tới quầy nói với
nữ nhân viên.
“A, được, được.” Nữ nhân viên đột
nhiên đứng gần sát Kim Jaejoong, nhịn không được len lén ngẩm đầu trộm nhìn,
“Anh với bạn gái thân thiết thật.”
“A, cảm ơn... Cô ấy không phải bạn
gái tôi.” Cậu tiếp nhận túi nữ nhân viên đưa cho, cười rộ lên, “Cô ấy là em gái
tôi.”
Nói xong cậu nhanh chóng đuổi
theo, để lại nữ nhân viên đứng ở đó xấu hổ.
“Eun Hye, bộ váy đấy anh lấy cho
em rồi này. Đừng tức giận nữa được không?” Jaejoong về đến nhà thì cẩn cẩn dực
dực lấy lòng nha đầu không nên dây vào kia, “Anh không hề nói cho có lệ mà, em
mặc thật sự rất đẹp.”
“Em biết là rất đẹp! Em không hề
tức giận.” Kim Eun Hye quay đầu nhìn Jaejoong vài giây, đột nhiên nhiệt tình ôm
cổ cậu, “Em chỉ là trêu người nào đó thôi, đi theo em cả ngày mà không thèm nói
câu nào.”
“Em!” Vừa nghe vậy, Kim Jaejoong
không khỏi á khẩu. Sớm biết con bé như vậy mà!
“Sao vậy, em nói không đúng sao?
Từ khi rời khỏi chỗ của Jung Yunho đến giờ không phải anh vẫn luôn hoang mang
lo sợ sao?” Kim Eun Hye buông Jaejoong ra, sắc bén nhìn cậu, “Anh ta nói cái gì
lại khiến anh thành thế này? Trước nay ngoài em ra làm gì có ai khiến anh đau đầu
như vậy đâu?”
“Không, không có gì.” Kim
Jaejoong bị Eun Hye nhìn mất tự nhiên, nhíu mày lại.
Cậu ta nói cái gì sao, cậu ta
không muốn làm học trò của anh!
Vì câu nói này mà mình bất an vậy
sao?
Chương 14
“Jung Yunho! Chỗ này không có từ
“Biggest” sao? Cậu lại cư nhiên dùng “which” à?” Kim Jaejoong nghiêm mặt, hung
hăng gõ mạnh lên vở.
“Vậy phải dùng cái gì?” Hình như
cơn tức của Kim Jaejoong hôm nay đặc biệt lớn, từ đầu đến giờ không để cho Jung
Yunho không biết làm cái gì sai đắc tội anh có cơ hội phản bác, cậu chỉ biết cẩn
cẩn dực dực trả lời.
“Dùng cái gì sao?! Cậu nói xem! Cậu
đi học rốt cuộc là có nghe giảng không! Lúc tôi chép lại cho cậu cậu có nhìn
không?” Mắt Jaejoong trừng lớn, “Tôi nói mấy lần rồi còn gì, lúc so sánh cao nhất
phải dùng that!”
“Tôi...”
“Còn có chỗ này, sao cậu lại dùng
which?” Tay Jaejoong dùng sức vỗ lên quyển vở, “Chẳng lẽ cậu không nhìn thấy từ
“only” sao?!”
“Có.” Jung Yunho cúi đầu, đuối lý
không dám nói thêm cái gì, rụt rè hỏi, “Vậy là... phải dùng that...?”
“Nói nhảm!!” Thanh âm cuối của
Jung Yunho bị Jaejoong nuốt trôi, “Cậu rốt cuộc là học như thế nào?! Từ căn bản
như vậy mà làm như thế này...” Mắt tối lại, “Tại sao?! Tại sao nơi này cậu lại
dùng that? Dấu phẩy rõ ràng như vậy cơ mà?” Ngón tay thon dài gõ mạnh lên vở,
“Không phải cậu rất thích dùng which à? Sao không chọn nó!”
“Dùng which sao?” Thanh âm Yunho
gần như không thể nghe thấy...
“Vậy cậu còn muốn dùng cái gì?!
Cái này tôi không nói cũng phải biết chứ! Cư nhiên lại dùng that là sao! Cậu làm
tôi tức chết rồi.”
Jung Yunho trên mặt nhu thuận
nhưng thật ra nhẫn nại đến cực hạn. Từ trước tới nay kể cả ba mẹ cũng chưa có
ai quở trách cậu như vậy, thế mà hôm nay lại là người cậu luôn đối địch – gia
sư.
“Nói thử xem câu này phải làm như
thế nào?” Khuôn mặt Kim Jaejoong không kiên nhẫn đến cực độ, chỉ vào quyển
sách, “The man (whom I told you) has gone to Japan ?” Thanh âm đọc Tiếng Anh vốn
dĩ dễ nghe nay đột nhiên cao chói tai, “Told you? Đây là đồ vật à? Ngay cả about
cũng không có, cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Cách kết hợp cơ bản vậy cũng cần
tôi phải dạy...”
“Đủ rồi! Anh không muốn dạy nữa
thì không dạy!!” Núi lửa rốt cục bộc phát, trong lòng Jung Yunho có chút uỷ khuất.
Kim Jaejoong hôm qua vẫn bình thường hôm nay tự dưng lại muốn làm khó dễ cậu.
Bài tập này tốt xấu gì cũng là lần đầu tiên cậu tự mình chăm chỉ làm cả một buổi
tối, lần đầu tiên cố gắng như vậy, thế mà lại... “Anh nghĩ rằng tôi rất thích
anh dạy tôi sao?!”
Kim Jaejoong đột nhiên “Hăng hái”
tỏ ra mình không yếu thế, đứng lên khiến Jung Yunho sửng sốt vài giây, “Đúng vậy,
cậu nên nói lời này sớm hơn rồi chứ! Tôi biết cậu không muốn làm học sinh của
tôi, cố ý muốn đối nghịch với tôi để đuổi tôi đi đúng không? Tôi làm như thế
nào cậu cũng không hài lòng đúng không?!”
“Cái... Cái gì?” Jung Yunho bị mấy
lời nói này của Kim Jaejoong khiến cho mơ hồ...
“Bảo cậu đọc sách cậu không nghe,
còn đi đánh nhau rồi khiến cho bác gái hiểu lầm, cuối cùng cũng chỉ vì không muốn
làm học trò của tôi sao?! Cho dù thật sự rất chán ghét tôi, cũng không cần phải...
Nói trắng ra như vậy!!”
Quả thực thái độ học tập của Jung
Yunho thời gian này không tốt lắm khiến cho Kim Jaejoong lần đầu đi làm gia sư
rất không thoải mái, không biết làm thế nào, cậu rất quan tâm đến cậu ta mà...
Ai biết cuối cùng cậu ta lại nói vậy.
Kim Jaejoong không biết Jung
Yunho có cảm tình với mình nên dĩ nhiên hiểu sai ý, trong lòng thực không thoải
mái, cậu ta thực sự một chút cũng không có cảm xúc gì với cậu sao (Rốt cuộc là ai không có cảm xúc - -)...
“Tôi, tôi không phải ý kia.” Hiểu
được suy nghĩ của Jaejoong, Jung Yunho thật sự là vừa bất đắc dĩ, vừa buồn cười
lại vừa sốt ruột. “Tôi sao có thể không muốn làm học trò của anh.” Thanh âm nhỏ
dần.
“Vậy cậu có ý gì?!” Kim Jaejoong
sửng sốt vài giây, đột nhiên ra vẻ bừng tỉnh, tươi cười, “Tôi biết rồi! Cậu cảm
thấy chúng ta quá có khoảng cách quá lớn đúng không? Vậy sau này cậu không cần
phải dùng kính ngữ, cũng không cần phải gọi tôi là thầy, bảo Jaejoong là được rồi...
Ah, không bằng làm em trai tôi đi, thế nào?”
“Tôi...” Nhìn Kim Jaejoong giống
như buông được gánh nặng, khuôn mặt tươi cười, khoé miệng Jung Yunho co quắp.
Nên nói cái gì mới tốt đây, sao người này lại đơn thuần đáng yêu vậy?...
Chẳng lẽ thật sự một chút cũng
không nhìn ra sao? Ai muốn làm em trai anh chứ?... Tôi thích anh a, tôi thích
anh! Ngu ngốc! Ah... Chờ đã, tôi thích anh?!
Chương 15
Vận tốc là bao nhiêu? Chu kỳ? 3 hay 4?... Sáng sớm, Jung Yunho đã an vị trước
bàn học, vật lộn với bài Vật lý mà Kim Jaejoong giao cho...
“Thiếu gia! Thiếu gia!” Dì Trinh
Di dưới lầu hô to hai tiếng, Jung Yunho vừa lẩm bẩm đề bài, vừa đi ra ngoài.
“Làm sao vậy ạ?”
“Cậu xem ai tới?” Dì Trinh Di
trên mặt mang ý cười, chỉ ra ngoài cửa.
“Yunho!” Một cô gái mặc váy màu
tím, trên mặt là mỉm cười ấm áp, trong mắt hiện lên thần sắc rạng rỡ.
“Hyun Eun?” Jung Yunho nhìn thấy
cô gái, lập tức cười rộ lên nhưng lại mang theo vài phần oán giận, “Sớm vậy sao
đã đến? Em đã ăn sáng chưa?”
“Em chưa ăn.” Cô gái nhẹ nhàng lắc
đầu.
“Vậy còn đứng bên ngoài làm gì?”
Yunho vừa nói, vừa lê dép xuống cầu thang, “Gió rất lớn, em vào nhanh lên!”
“Nga.” Cô gái bị quát vậy vội
vàng cởi giầy đi vào.
“Dì Trinh Di nấu xong đồ ăn sáng
chưa vậy? Dì mau cầm cho Hyun Eun ăn đi.” Một bên phân phó, một bên kéo tay cô
gái vào phòng ăn, “Dì Trinh Di, sao dì không nói với cháu một câu, để Hyun Eun
chạy một mình tới.” Khẩu khí Yunho mang theo chút trách cứ.
“Là em không cho mẹ nói. Em nghĩ
đến xem sao mấy ngày nay anh không đi học...” Cô gái vừa nói vừa cúi đầu, “Mẹ
nói với em anh bị thương, sao anh không nói cho em biết? Có phải mấy người đó lại
tới tìm anh không?”
“Không có việc gì, nha đầu ngốc.”
Yunho sủng nịch vươn tay xoa đầu cô gái, “Em xem anh có bị thương nặng không? Bọn
họ sao có thể làm gì anh?”
“Xin lỗi, đều là em...” Cô gái
không để ý tới Jung Yunho trấn an, vẫn cúi đầu, nhỏ giọng nức nở, “Bởi vì em
anh mới bị thương nhiều như vậy, chúng ta... Chúng ta tách ra có được không? Em
không muốn liên luỵ tới anh nữa!”
“Nói cái gì vậy chứ!” Jung Yunho
nắm lấy bả vai cô gái, bắt buộc cô nhìn anh, “Anh nói cho em biết, đừng bao giờ
nói với anh lần thứ hai!! Có anh ở đây, không ai được phép bắt nạt em!”
“Yunho...” Cô gái ngửa mặt nhìn vẻ
tức giận của Jung Yunho, nước mắt vô thanh vô thức rơi.
“Sao lại khóc?” Dì Trinh Di vừa
bê bát cháo từ phòng bếp ra, sửng sốt một chút, cô gái thấy vậy vội cúi đầu.
“Không có việc gì ạ.”
“Dì Trinh Di, cháu nghĩ, muốn...”
Jung Yunho tiếp nhận bát cháo, đưa đến trước mặt cô gái, có điểm do dự nói,
“Không thể để Hyun Eun đến ở đây sao?”
“Thiếu gia?” Dì Trinh Di mở to
hai mắt, nhìn Jung Yunho, sau đó chậm rãi chớp mắt.
“Không được!” Không đợi trả lời,
cô gái đột nhiên kêu lên, “Không thể!”
“Hyun Eun.” Jung Yunho thở dài, bất
đắc dĩ xoay mặt nhìn cô gái, “Em ở đây, không chỉ có mẹ em có thể chiếu cố em,
hơn nữa cũng sẽ không...”
“Em không có vấn đề gì! Em nói em
không có vấn đề gì!” Cô gái lớn tiếng cắt đứt lời Jung Yunho, vẻ mặt quật cường.
“Vậy anh sẽ để dì Trinh Di trở về
chiếu cố em!” Thấy cô gái như vậy, Jung Yunho cũng phản kháng lại.
“Không được, thiếu gia!” Dì Trinh
Di mở miệng, thanh âm mang theo chút run rẩy, “Tôi như thế nào có thể để cậu phải
chiếu cố con gái tôi như vậy... Nó nếu không muốn vậy đừng miễn cưỡng.”
“Nhưng là... Bên kia rất hỗn loạn...”
“Không có việc gì! Cứ quyết định
như vậy đi!” Cậu chưa nói xong đã bị cắt đứt, Jung Yunho quay mặt nhìn Hyun
Eun, chỉ có thể buông tha. Dì Trinh Di nhẹ nhàng thở dài, trốn vào phòng bếp.
“Thật sự không có cách nào bắt
em. Gặp phải chuyện như vậy mà vẫn không cho mẹ biết, còn bị thương nữa, sao
không biết tự chăm sóc mình?” Jung Yunho đau lòng nhìn cô gái trước mặt, hạ giọng
oán giận. Cô gái ngẩng đầu, mặt tái nhợt, trên mặt còn nước mắt. Yunho vươn tay
nhẹ nhàng lau nước mắt đi...
Kim Jaejoong vừa mới tiến vào cửa
nhìn thấy Jung Yunho dịu dàng như vậy thì ngây ngốc, cảm thấy trong lòng đột
nhiên như bị xao động. Câu ta săn sóc vậy, ánh mắt ôn nhu trìu mến thế, cậu
chưa bao giờ gặp qua.
Nguyên lai cậu ta cũng có thể làm
vậy với người yêu.
Nguyên lai động tác cậu ta có thể
dịu dàng như vậy... Thật sự khiến cho người ta khổ sở.
Chương 16
“Kim gia sư? Cậu đến lúc nào vậy?”
Dì Trinh Di không nghĩ quấy rầy Jung Yunho lặng lẽ đi từ phòng bếp ra thì thấy
Kim Jaejoong đang đứng sững sờ ở cửa, liền mỉm cười, “Sau cậu không vào đi, đừng
đứng đó nữa.”
Jung Yunho nghe thấy thì tay có
chút run lên, theo phản xạ rút tay đang ôm Hyun Eun về sau. Cô gái cũng cảm
giác rất rõ ràng Jung Yunho có chút không thích hợp, mím môi nhìn Yunho, trong
mắt có phần bối rối.
“Cháu vừa mới tới thôi.” Như là
muốn giảm bớt bầu không khí xấu hổ này nhưng lại càng khiến nó trở nên xấu hổ
hơn.
“Jae, Jaejoong”. Jung Yunho do dự
nhìn, trong lòng không tự nhiên nhưng cũng không biết nói thế nào, “Cô ấy
là...” Hai chữ bạn gái nghẹn lại tại yết hầu, vô luận há mồm thế nào cũng không
nói lên lời.
“Em là bạn của Yunho!” Hyun Eun
quay ra cười cười với Kim Jaejoong.
Thật sự là một cô bé đáng yêu.
Ngũ quan thanh tú, lúc cười rộ lên ấm áp giống hệt mặt trời, cảm giác như băng
trong tim đều được hoà tan hết. Cho dù trên mặt có chút mệt mỏi nhưng lại càng
khiến cho người ta muốn thương yêu. Còn có sâu bên trong mắt có nét quật cường
hấp dẫn người khác.
Cũng khó trách Jung Yunho vốn giống
như con nhím ở trước mặt cô bé cũng trở nên ôn nhu như vậy, chính mình trong
tình huống này cũng không muốn nghĩ đến việc chán ghét cô bé.
“Hyun Eun?” Jung Yunho quay đầu
nhìn Hyun Eun, có chút kinh ngạc.
“Làm sao vậy, em không phải bạn
anh sao?” Cô gái làm bộ giận dữ, liếc mắt Jung Yunho một cái, sau đó quay đầu
nhìn Kim Jaejoong, “Anh chính là Jaejoong đúng không?... Anh đừng hiểu lầm, em
thật sự chỉ là bạn Yunho, em đến xem sao mấy ngày nay anh ấy không đến trường học.”
“Ah?” Kim Jaejoong mất tự nhiên
phát ra một âm tiết rồi lập tức cười, “Anh sao phải hiểu lầm chứ? Em và Yunho
có phải bạn hay không đâu có liên quan gì tới anh?”
Kim Jaejoong vừa nói xong thì
Jung Yunho rầu rĩ ngồi xuống, không nói lời nào, trong lòng mất hứng.
Cô gái nhìn Jung Yunho, khoé miệng
có phần cứng ngắc, “Em vẫn luôn muốn gặp anh Jaejoong. Anh không biết đấy thôi,
em thật sự chưa từng thấy Jung Yunho như vậy. Anh ấy trước nay luôn ghét nhất
là bác trai tìm gia sư cho mình, nhưng bây giờ anh ấy mở miệng là lại nhắc đến
anh, thỉnh thoảng còn ngồi ngây người...”
“Hyun Eun, em đang nói gì vậy?!”
Yunho bối rối cắt đứt cô gái, không dám nhìn Kim Jaejoong nên không thấy rõ vẻ
mặt của anh lắm nhưng cậu chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, “Anh như vậy bao giờ!
Anh không hề thế!!”
Kim Jaejoong thấy Jung Yunho che dấu như vậy nhịn không được cười ra tiếng. Cậu ta kỳ thật cũng chỉ là một cậu bé đang cố gắng mà thôi, bộ dạng bối rối trông thật đáng yêu.
“Còn nói không có, rõ ràng mặt
anh đỏ hết rồi!” Hyun Eun không buông tha, đưa tay chọc mặt Jung Yunho.
“Được, được rồi! Đừng nói lung
tung nữa, anh là đang nóng!” Jung Yunho đứng dậy, tránh khỏi Hyun Eun, cúi đầu
vội vã đi lên cầu thang, “Đề bài hôm qua tôi chưa làm xong!”
“Nha, Yunho! Anh trở nên chăm chỉ
như vậy từ khi nào thế?!” Hyun Eun che miệng cười, hô to với bóng lưng chật vật
của Yunho.
Có lẽ cô gái trước mặt này không
nhận ra tình cảm của mình. Cô bé nói chỉ là bạn với Jung Yunho, lại nói cậu ta
coi mình rất đặc biệt. Nhưng người ta lại có thể nhìn rõ ràng sự nhớ nhung, còn
có đau đớn nhẹ nhàng trong mắt cô bé khi nhìn Yunho mặc dù đã che giấu kĩ càng.
Đột nhiên không hiểu chính mình
làm sao vậy, lại đặc biệt quan tâm đến học trò của mình. Cảm xúc này giống như
hợp chất đơn giản đang dần trở nên phức tạp, khiến cho cậu muốn trốn tránh,
không dám đối mặt.
Chương 17
“Kim Jaejoong! Cậu tới mau a, tớ
thật sự không chịu được em gái bảo bối của cậu!!” Park Yoochun phát điên rống
qua điện thoại.
Kim Jaejoong không có cách nào
đành lắc đầu có lệ cho qua, ừ vài tiếng rồi tắt điện thoại. Tâm tình phiền loạn
nên cậu chỉ có thể biết đi nhanh hơn đến thư viện. Nhìn thấy toà nhà dần hiện
ra, cước bộ của cậu lại nhanh hơn chút, chạy đến trước cửa.
“A!!” Đang lúc còn mơ hồ thì cậu
đã đụng phải một người.
“Xin lỗi, xin lỗi, anh không sao
chứ?” Người kia ngồi xổm xuống giúp cậu nhặt sách rơi lả tả xuống đất, vừa nhặt
vừa xin lỗi.
“Không có việc gì, là anh đụng
vào em.” Thanh âm Kim Jaejoong vừa vang lên, người nọ đang mải nhặt sách liền
ngẩng lên.
“Em đụng phải người đẹp trai
ghê!” Cậu bé nhìn Kim Jaejoong, cười rộ lên khiến cậu ngẩn người ngẩng đầu.
“Là anh đụng vào cậu bé đẹp trai
chứ?” Nghe vậy cả hai cùng cười. Cậu bé trước mặt cậu nhìn khá đẹp trai, đáng
yêu, ánh mặt trời bao phủ khiến cho cả người cậu bé rực sáng.
“Ha ha...” Cậu bé cười ra tiếng,
lại cúi đầu nhặt sách. Mái tóc màu nâu phủ xuống khuôn mặt, Kim Jaejoong sửng sốt
trong giây lát.
“Anh học tiếng Trung đúng không?”
Cậu bé nhặt sách giáo khoa ngoại ngữ của Kim Jaejoong lên, trong mắt hiện ra mừng
rỡ.
“Uh, anh học khoa tiếng Trung.”
Kim Jaejoong tiếp nhận sách giáo khoa, gật đầu với cậu bé.
“Em có thể hỏi anh mấy vấn đề
không?” Cậu bé cao hứng cong khoé mắt.
“Uh... Em là học sinh trung học
à?” Kim Jaejoong phù hiệu trên đồng phục cậu bé.
“Đúng vậy, hôm nay không có tiết
nên em tới đây.” Cậu bé cũng cúi đầu, nhìn phù hiệu, “Em thích tới nơi này đọc
sách.”
“Em thường xuyên tới đây sao?”
Kim Jaejoong đưa tay nhặt quyển sách cuối cùng, phủi bụi trên bìa.
“Cuối tuần em đều đến.” Cậu bé đứng
thẳng lưng, cúi đầu nhìn Kim Jaejoong.
“Em thích tiếng Trung sao?” Kim
Jaejoong cũng đứng lên, cậu bé này còn cao hơn cậu mấy cm.
“Em rất thích.” Cậu bé nhẹ nhàng
cười, khẳng định, “Em thích nghiên cứu các loại ngôn ngữ.”
“Vậy à.”
“#$*...”Điện thoại trong túi quần
Jaejoong rung lên, cậu cười xin lỗi cậu bé, rút điện thoại ra nghe.
“Kim Jaejoong!!!” Đầu dây bên kia
nổi giận, thanh âm nghe rất rõ ràng, “Sao lâu vậy cậu còn chưa đến?!!”
“Park Yoochun, cậu nói nhỏ thôi,
đây là thư viện.” Kim Jaejoong trấn tĩnh nhắc nhở, “Tớ ở dưới tầng, bây giờ đi
ngay.” Rồi lập tức tắt điện thoại.
“Vậy em lên trên thư viện với anh
chứ?” Kim Jaejoong đưa ánh mắt hỏi cậu bé.
“Được.” Cậu bé vui vẻ kéo khoé miệng,
“Đúng rồi, em quên mất, em là Shim Changmin.”
“Kim Jaejoong.” Cậu đơn giản trả
lời ba chữ, túm cánh tay Shim Changmin, ý bảo cậu bé đi nhanh một chút.
“Vậy em gọi là anh Jaejoong nhé.”
Thanh âm Shim Changmin mát rượi như gió, Kim Jaejoong cười rộ lên.
“Được.”
Chương 18
“Cục cưng?” Jung phu nhân sáng sớm
đã lên gõ cửa phòng Jung Yunho, “Sao còn không dậy? Hôm nay Jaejoong không đến
sao?”
“Mẹ vào đi. Hôm nay không có giờ.”
Jung Yunho mở cửa, rầu rĩ lấy quần áo từ trong tủ ra, chuẩn bị tắm.
“Hôm nay không có giờ à, a, sao
con không nói sớm.” Jung phu nhân oán giận nhìn Yunho, “Làm hại mẹ hôm qua cố ý
trở về sớm...”
“Mẹ về làm gì?” Jung Yunho nhăn mặt,
nhìn mẹ.
“Ta chỉ là muốn mời cậu ấy đi
chơi với chúng ta thôi...” Jung phu nhân đáng tiếc nói.
“Chơi đùa cái gì, anh ấy đến để dạy
con học, không phải đến chơi.” Jung Yunho mặt không biểu cảm nhìn mẹ.
“Cục cưng!! Ta nói con này, đầu
óc con vứt hết đâu rồi?!” Bà mất hứng nhìn con trai, “Ta là đang muốn tạo cơ hội
cho các con thôi.” Không cẩn thận nói ra mục đích của mình.
“Mẹ! Mẹ nói cái gì thế!” Jung
Yunho không được tự nhiên cúi thấp đầu, trong mắt lộ ra tia bối rối.
“Ai nha, cục cưng ngốc nghếch,
sao phải che đậy vậy chứ?” Jung phu nhân chạm vào tay Jung Yunho, không có hảo
ý cười, “Sao lại không tranh thủ đi?”
“Không có!! Ai nói con thích anh
ta!!” Jung Yunho mạnh miệng phản bác.
“Còn nói không có nữa sao, mặt đỏ
hết lên rồi kìa.” Bà ôm cánh tay con, hăng hái nhìn thằng con trai đáng yêu của
mình, “Hôm nay cậu bé không đến, con cứ chán nản suốt đó thôi?”
“Con không đùa với mẹ nữa, con đi
tắm!” Jung Yunho quả thực không có cách nào giấu người mẹ hết sức sắc bén của
mình, chỉ có thể trốn vào phòng tắm.
“Hừ!” Jung phu nhân không cam
lòng quệt miệng, nhất định một ngày nào đó phải bắt cục cưng ngốc nghếch này
nói ra! Nhưng mà hôm nay trở về một chuyến cũng không dễ dàng, tuyệt đối không
thể chuyện gì cũng không làm!
“A cục cưng... Đi ra tíêp điện
thoại đi! Điện thoại con kêu a!” Mắt bà nhìn thấy điện thoại Yunho, liền vội đặt
lên bàn, trong đầu đột nhiên nảy ra ý, “Hình như Jaejoong gọi a! Nhanh lên ra
xem đi!”
“A? Cái gì?” Jung Yunho cởi quần
áo được một nửa vừa nghe Kim Jaejoong gọi cho mình thì phi thường nhanh nhẹn mặc
lại, mở cánh cửa vọt ra.
“Uh, nhanh lên một chút.” Trên mặt
Jung phu nhân lộ ra ý cười, “Điện thoại con ở đâu vậy? Nhanh tìm đi.”
“Có chuông sao?” Không hề để ý cảm
tình của mình đã lộ ra rõ ràng, Jung Yunho hồ nghi gãi đầu, “Con không có nghe
tiếng chuông a?”
“Sao lại không có? Con nhanh tìm
đi, ta thật sự nghe thấy mà, có khi nào con không tiếp nên cậu bé tắt rồi.”
Jung phu nhân vừa nói rồi thừa dịp Yunho không để ý chuồn vào phòng tắm, “Không
chừng là tìm con có chuyện gì.”
“Thật là!!” Jung Yunho buồn bực
đi đến bên giường, rõ ràng cậu đặt cạnh gối mà, sao vậy giờ lại không thấy?
Jung phu nhân nắm bắt cơ hội cậu không chú ý, lấy toàn bộ quần áo trong phòng tắm của cậu ra.
“Chết tiệt! Không có gì hết mà!!”
Cầm điện thoại di động trong tai, thanh âm có chút mất mát nói.
“Không có sao? Xem ra mẹ già rồi,
đến nghe cũng lẫn...” Jung phu nhân che dấu ý cười, ra vẻ không có gì nói,
“Không ngờ mẹ lại nghĩ đến Jaejoong nhiều vậy...”
“Mẹ! Lần sau đừng vậy nữa!” Jung
Yunho mất hứng vất điện thoại lại, xoay người vào phòng tắm, đóng sập cửa vào.
“Sao thế, mẹ quả thật là nghe được
mà!!” Nghe thấy tiếng nước “Ào ào” bên trong, Jung phu nhân che miệng cười trộm,
sau đó nhẹ nhàng bước xuống lầu, rút điện thoại của mình ra gọi cho người kia.
1 comment :
Jung phu nhân thâm sâu khó dò nha
Post a Comment