Sep 15, 2013

[BBTN] Chương 21 - 30

Chương 21

“Yunnie, cái này ăn ngon lắm, ăn nhiều lên.” Jaejoong gắp miếng thịt nướng đưa cho Yunho ngồi đối diện.

Yunho ban đầu định dẫn Jaejoong đi khách sạn ăn, kết quả bị cậu cứng rắn buộc lái xe ra chợ, hai người liên tục bị người khác nhìn, thử nghĩ xem một người đàn ông mặc tây trang giày da cùng một nam nhân mặc quần áo hoa lệ, đi một chiếc xe thể thao phong cách, liệu có ai không chú ý?

Yunho lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, bát của hắn đã đầy thức ăn. “Bảo bối, để anh ăn xong em hãy gắp tiếp…”

“Huh? Yunnie… Anh không thích đồ ăn em làm sao…” Jaejoong lộ ra vẻ mặt thất vọng, đũa gẩy gẩy, mắt mở to chớp chớp nhìn Yunho, thấy Yunho nhìn chằm chằm mình, không nói gì, Jaejoong cúi đầu, tiếp tục gẩy cơm trong bát mình.

“Không phải! Anh sao có thể không thích đồ bảo bối nấu?!” Yunho quả thực hoảng, vừa rồi mình nhìn Jaejoong đến ngẩn người, lại bị bảo bối hiểu lầm thành không thích ăn.

“Vậy anh ăn đi.” Jaejoong vẫn không ngẩng đầu lên, trời biết cậu nhẫn cười bao lâu, bộ dáng Yunho kích động thật là đáng yêu!

Yunho cám ơn trời đất, lập tức ăn. “Uh! Em cũng ăn đi!”

Jaejoong thấy Yunho vẫn còn chút kích động như vậy, nhịn cười đến hít thở không thông, cuối cùng bộc phát. “Phốc! Ha ha ha…”

“Em…!” Yunho đã sớm cảm thấy kỳ quái, làm gì có người nào ăn cơm mà bả vai run lên? Nguyên lai là bảo bối đùa giỡn mình!

Yunho đứng dậy, đi đến bên cạnh Jaejoong, khẽ nóií. “Kim Jaejoong!” Rồi cúi xuống ôm lấy thắt lưng cậu, không để cho cậu ngã.

“Ahahaha! Ahahaha! Yunho anh rất buồn cười! Ahahahaha!” Jaejoong cười như vậy khiến Yunho cũng không muốn tức giận nữa, cười theo.

“Yunnie ~ Anh thật đáng yêu! Anh là bảo bối em nhặt được ! Ha ha ha!” Jaejoong lại ôm chầm đầu Yunho, hôn mạnh lên môi một cái.

Yunho càng nghe càng cảm thấy kỳ quái, mình sao có thể là bảo bối của Jaejoong… Không phải Jaejoong là bảo bối của mình sao? Nhưng nếu hai người yêu nhau thì cả hai là bảo bối của nhau thì phải… Nghĩ như vậy Yunho lại ngây ngốc bật cười.

“Ha ha a…”

Hai người ăn cơm xong, Yunho lấy cho mình và Jaejoong một li rượu, kéo bảo bối đến sôpha ở phòng khách, để Jaejoong ngồi trong lòng mình, hôn nhẹ tai cậu, nhắm mắt hưởng thụ.

May mắn Yoochun sớm biết hai người yêu nhau sẽ có những chuyện nổi da gà xảy ra nên có cơ hội liền dọn ra, Yunho cũng ngại bọn họ ba người ở nhà quá nhỏ cũng mua một nhà trọ cao cấp, mang theo bảo bối ở đó.

“Bảo bối, em thật thơm.” Cọ xát mái tóc mềm mại của Jaejoong, khẽ nói.

“Uhm…” Jaejoong cũng nhắm hai mắt, miễn cưỡng đáp lại.

“Lại gần đây.”

Jaejoong ngoan ngoãn xoay người, liền bị Yunho bắt lấy miệng.

“Uhm…” Thoải mái rên rỉ một tiếng, Jaejoong lui vào trong lòng Yunho, nhìn đặc biệt nhu thuận.

“Jaejoong.” Yunho đột nhiên ngồi thẳng dậy nhìn Jaejoong, bộ dáng đặc biệt tha thiết.

“Huh…?” Jaejoong tỉnh táo lại, đáp một câu.

“Em có muốn một đứa con không?”

“Đứa con?” Jaejoong có điểm kích động, Yunho thích trẻ em, cậu đương nhiên biết, nhưng là…

“Uhm.” Yunho tha thiết hơn hẳn mọi khi, khiến cho Jaejoong bất an.

“Em… Vẫn chưa tính tới… Vì em còn muốn làm việc, em còn có giấc mơ của em.”

Jaejoong còn chưa nói hết đã bị Yunho chặn lại. “Uh, anh đã biết.”

Kỳ thật sau mỗi lần, Jaejoong đều uống thuốc, không phải Jaejoong không thích sinh con mà hiện tại tâm trí của cậu toàn bộ đều đặt trên công việc, hơn nữa Jaejoong vẫn chưa hưởng thụ đủ thời gian yêu đương của hai người.

“Yunnie… Em…”

“Không cần phải nói gì nữa, nghỉ ngơi sớm đi.” Thanh âm lạnh lùng của Yunho vang lên, rốt cuộc trong lòng Jaejoong, công tác hay cảm thụ của mình quan trọng hơn…


Chương 22

Buổi tối, Yunho và Jaejoong ôm nhau nằm trên giường, hai người có tâm sự khác nhau, không ai ngủ được.

Sáng sớm, Jaejoong mơ mơ màng màng tỉnh lại, đêm qua ngủ không ngon, đến gần sáng mới ngủ được.

Jaejoong vẫn nhắm mắt lại, sờ vị trí bên cạch. “Yunnie…” Trống trơn.

“Yunnie, anh đi làm rồi sao?” Jaejoong không nghe thấy Yunho trả lời, hẳn là đã đi làm, nhớ tới vấn đề hôm qua Yunho nói, còn có ngữ khí lãnh đạm của anh, dường như Yunho thật sự rất thích có con…

“Jaejoong? Em gọi anh?” Yunho mở cửa phòng ra, tay cầm muôi, trên người là món quà mà Yoochun ác ma mua tặng nhân dịp chuyển nhà - tạp dề ren màu phấn hồng.

“Yun? Anh chưa đi làm sao?” Jaejoong hoảng sợ, vội đứng dậy, đến gần thấy được quần áo Yunho, bật cười.

“Bảo bối ~ sáng sớm không mặc quần áo đứng trước mặt anh không phải là chuyện tốt đâu ~” Yunho lập tức ôm lấy Jaejoong đi vào phòng tắm, giúp cậu đánh răng nhưng Jaejoong vẫn không ngừng cười.

“Ha ha ha! Yunnie, anh ật áng yêu!” [Mọi người tự lý giải = =]

Yunho bất đắc dĩ, bảo bối của mình thật là…

“A! Canh của anh! Em đánh răng trước đi!” Yunho vỗ vỗ mông Jaejoong, chạy ra ngoài.

“Anh đang nấu canh à?” Jaejoong thở phào nhẹ nhõm trong lòng, may mắn Yunho không tức giận, bằng không cậu thật sự chẳng biết nên làm thế nào.

“Jaejoong, em xong chưa? Nhanh ra ăn bữa sáng đi!” Thanh âm Yunho truyền đến từ phòng bếp, Jaejoong nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra.

“Yunnie! Hôm nay anh không cần đi làm sao?”

Lấy ghế cho Jaejoong rồi dọn thức ăn ra, chính mình cũng ngồi xuống. “Lát nữa anh mới đi.”

“Vậy à, thế anh đưa em đến trường quay luôn nhé?” Jaejoong uống một hớp canh, xong lại ăn một ngụm cơm, bộ dáng ăn khiến Yunho cảm thấy vô cùng đáng yêu liền gắp cho cậu một miếng sườn.

“Được ~ bảo bối, em ăn nhiều lên, nhìn em gầy quá!”

“Uhm ~ Yunnie! Anh cũng ăn đi ~”

Hai người nhìn ngoài thì như chưa có chuyện gì phát sinh, trong lòng lại rõ ràng có một tảng đá ngăn cách, nhưng không ai muốn phá huỷ khung cảnh này, vậy nên không nhắc đến chuyện hôm trước…

--------------------

“Cho một phần cơm trộm!” Hiện tại là giờ cơm trưa, mỗi ngày đều có một người ngồi ở vị trí gần nhà bếp nhất, liên tục nhìn vào trong.

Điện thoại trên bàn vang lên, người đó liền tiếp. “Tao nghe?”

-- Park Yoochun, mày rất nhàn à? --

Bên kia truyền đến thanh âm của Jung Yunho tràn ngập bất mãn.

“Sao vậy? Giờ là thời gian nghỉ trưa mà.” Yoochun nhàn nhã nói, mắt vẫn không đổi hướng nhìn.

-- Mày là giám đốc mà, có giám đốc nào nhàn nhã vậy không? Ở đây có một đống văn kiện cần mày xem đó! –

Yunho không nhịn được nữa, Park Yoochun dạo gần đây thường xuyên ăn trưa đến hai tiếng đồng hồ, không biết là vì cái gì, trước kia rất ít khi ăn, có ăn thì đều bảo thư kí ra cửa hàng tiện lợi mua, thật sự là rất kỳ quái.

“Chờ một chút tao sẽ trở về.”

Thấy người bê khay đến, Yoochun vội vàng tắt điện thoại, ném sang một bên.

“Cơm trộn của anh đây ạ.” Nhân viên đặt cơm trộn xuống, mỉm cười với Yoochun.

“Cám ơn ~” Yoochun tiếp nhận, cũng cười lại. Yoochun đặc biệt quan tâm đến Kim Junsu, người đã cự tuyệt làm quen với mình, nhưng dường như Kim Junsu đã quên hoàn toàn Park Yoochun…

Tầm hai tháng trước, Kim Junsu bắt đầu làm thêm tại đây, công việc nhẹ nhàng, tiền lương cũng khá. Nên buổi trưa thì làm ở đây, buổi chiều không có giờ học thì tới cửa hàng kem ly làm, cuộc sống khá tốt.

Nhưng hai tuần lễ gần đây, có một nam nhân cứ đúng giờ lại tới nhà hàng, ngồi đúng một vị trí. Kim Junsu nhìn người kia khá quen mắt, nhưng không nhớ rõ là ai.


Chương 23

“Jaejoong hyung, bộ phim đã lên sóng, chúng ta không phải tham gia tuyên truyền nên hyung sẽ có khoảng nửa tháng nghỉ ngơi ~ Chúc mừng~”

Shim Changmin, người đại diện của Jaejoong, tuy rằng nhỏ hơn cậu hai tuổi nhưng năng lực làm việc rất tốt, mọi việc đều trôi chảy.

Hai người lúc gặp nhau lần đầu đã rất hợp tính, do vậy giờ đã trở thành bạn bè tốt không giấu nhau điều gì.

“Vậy sao? Thật tốt quá! Changmin, ngày mai hyung mời em đến nhà ăn cơm!” Jaejoong đang xem kịch bản, nghe thấy vậy thì nhảy dựng lên vui mừng.

Changmin hai mắt sáng ngời, nhưng rồi lại ảm đạm. “Hyung, em có thể đi, nhưng người kia ở nhà hyung…” Changmin biết Yunho là điều không hề ngạc nhiên, mỗi ngày buổi tối cậu đều gọi điện “Yunnie, Yunnie” liên hồi, mọi người trong công ty biết Jaejoong cơ hồ cũng biết luôn cậu có người yêu là “Yunnie”.

“Em nói Yunho? Anh ấy hôm đó không có ở nhà! Em đi mua đồ ăn với hyung sau đó về nhà nấu ~” Jaejoong thoải mái nói.

“Jaejoong – sshi! Bắt đầu quay!” Thanh âm đạo diễn từ bên ngoài xe truyền đến, Jaejoong lập tức xuống xe, chuẩn bị quay phim.

Mấy ngày nay Yunho rất bận việc công ty, cả hắn và Yoochun đều ngủ ngay ở văn phòng. Vì lần này công ty đối địch trộm mẫu thiết kế mới của U&U, nên hai người vì muốn có sản phẩm tốt nhất mà liên tục bàn luận với phòng thiết kế để làm cho nó thêm mới mẻ, độc đáo.

“Yoochun, mày về nhà trước đi, tao muốn đi đón Jaejoong.”

Yunho làm việc một tuần chưa về nhà lần nào, thật vất vả mới hoàn thành mẫu thiết kế mới, nên muốn tới trường quay cho Jaejoong kinh hỉ.

“Được. Jung Yunho, mày là thê nô!” Yoochun liếc mắt nhìn Yunho một cái, cầm áo khoác trên ghế, đi khỏi văn phòng, chuẩn bị về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc.

Nhưng trong đầu đột nhiên xuất hiện gương mặt người kia, lại muốn đến nhìn. Hiện tại là giờ tan tầm, hình như Junsu đang làm thêm ở tiệm kem, quả nhiên đến thì liền thấy thân ảnh đang bận rộn kia.

“Cho tôi một ly kem socola.” Mỉm cười với người trước mặt, Yoochun liếc mắt đầy ẩn ý.

“Được ạ, chờ một lát.” Junsu cảm thấy có điểm kỳ quái, nam nhân này mắt có bệnh sao?

Yoochun thấy Junsu nhìn mình như nhìn quái thú, đột nhiên cố lấy dũng khí nói. “Cậu tan tầm có rảnh không?”

Junsu hoảng sợ, nam nhân này muốn hẹn mình sao? “A… Tôi muốn về nhà.”

Không phải cự tuyệt trực tiếp mà là trả lời rất đáng yêu, Yoochun tự tin nói. “Tôi có thể đưa cậu về ~”

“Để lần khác đi ạ.” Junsu đưa kem cho Yoochun, nhận tiền.

Yunho đi hỏi Ji Yong địa điểm quay phim, giờ đây, Yunho khá thân thiết với Ji Yong, đương nhiên là để nắm bắt lịch trình của Jaejoong.

Đến trường quay người phụ trách lại cho biết. “Jaejoong – sshi quay xong phần mình đã về nhà rồi.”

Yunho lại hấp tấp chạy về nhà, thì thấy cảnh mà mình không mong muốn nhất.


Chương 24

“Changmin, thịt trong nhà vẫn còn, không phải mua.”

“Hyung, em bảo mua thì mua đi, đến lúc đó em ăn không đủ no thì hyung chịu trách nhiệm đấy!”

Jaejoong và Changmin đang đứng ở khu thịt trong siêu thị, vốn hai nam nhân đẹp trai đi trong đó đã khiến nhiều người chú ý, giờ Jaejoong lại còn chống nạnh quát Changmin.

“Quên đi, em muốn mua cái gì thì mua…” Jaejoong bất đắc dĩ nhìn Changmin, lại nhìn xe đẩy, thức ăn đã đầy xe, nhưng Changmin dường như vẫn chưa cảm thấy đủ. Được sự đồng ý của Jaejoong, Changmin lại tiếp tục chìm trong giấc mộng đồ ăn của mình.

“Hyung, anh có muốn ăn thịt gà không?” Chưa nói xong, Changmin đã bỏ gà vào trong xe đẩy.

Jaejoong không nói gì nhìn Changmin, không phải em đã bỏ vào rồi sao? Còn hỏi ý kiến hyung làm gì.

Hai người mua đầy một xe đồ ăn, nói đúng thì chỉ có Changmin mua, lúc thanh toán, nhân viên thu ngân nhìn hai người với ánh mắt nhìn quái vật, khiến Jaejoong vội vàng phải làm sáng tỏ, vụng trộm đưa tay chỉ Changmin, nhân viên “A…” một tiếng, tỏ vẻ hiểu được, Jaejoong cũng thở dài một hơi.

Nhưng lúc hai người âm thầm trao đổi ánh mắt lại bị Shim Changmin nhìn thấy. “Hyung đang bán đứng em sao?”

Jaejoong hoảng sợ, vội vàng vẫy tay, nếu Changmin mà nổi giận thì thật sự rất đáng sợ. “Không có mà, không có mà!!”

Changmin vốn muốn tiếp tục truy cứu nhưng nghĩ nếu Jaejoong tức giận thì sẽ phải nói lời tạm biệt với bữa tối.

“Hmm, em tin tưởng hyung vậy.”

Lúc hai người vác được vô số gói hàng to đùng về nhà, Jaejoong đã không có khí lực đến phòng bếp, nhưng bị Changmin đang đói bụng không ngừng lôi kéo, bất đắc dĩ đành phải làm.

“Changmin! Hyung đi uống nước!!” Jaejoong muốn lấy cớ để nghỉ ngơi trong chốc lát, kết quả vừa nói xong miệng liền bị một cốc nước ngăn chặn.

“Ah!”

Uống nước xong, cậu có chút sinh khí liếc mắt nhìn Changmin, đành phải thật sự vào bếp làm.

“Hyung ~ Em chờ nha ~~~” Changmin vỗ vỗ bả vai Jaejoong, nhàn nhã huýt sáo đến phòng khách.

“Changmin, lấy hộ hyung gói đậu tương.”

Changmin nghe lời chạy đến kệ chỗ cửa, tìm trong đống gói to vừa mang về nhà có đậu tương không. “Hyung, đậu tương đây!”

Changmin cầm một hộp đầu tương đưa cho Jaejoong, nhưng lại đang mải xem tivi, tay vươn vào bếp nhưng người thì không vào, Jaejoong cũng đang rửa rau, tay quơ ra đằng sau định lấy nhưng quơ mãi không đến.

Jaejoong tức giận quay đầu, “Này! Shim Changmin! Em thật lười!” Changmin thấy bộ dáng Jaejoong tức giận rất đáng yêu, liền bộc phát tâm trêu đùa, tay giơ cao hộp đậu tương, nhìn Jaejoong đang cố sức bám vào quần áo cậu mà giật lại.

“Ha ha ~ Hyung, hyung đủ chiều cao sao ~”

Jaejoong tức giận định đánh vài cái, nhưng Shim Changmin lại đưa cao hơn, Jaejoong nổi tâm oán hận, sao nhỏ hơn mình mà lại cao vậy.

“Kim Jaejoong.”

Ở cửa truyền đến thanh âm lạnh như băng, khiến Jaejoong và Changmin đều dừng động tác lại, nhìn ra.

Yunho vừa rồi không tìm thấy Jaejoong ở trường quay liền chạy về nhà, chưa kịp cởi giầy thì đã nhìn thấy hai người đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng, Yunho càng ghen ghét hơn khi thấy bọn họ tươi cười rui vẻ, chẳng lẽ mình làm việc vất vả trở về nhà sớm để nhìn thấy bảo bối tươi cười với người khác sao?

“Yunnie! Anh đã về rồi à?!” Jaejoong rời khỏi Changmin, chạy đến bên người Yunho.


Chương 25

“Uh, cậu ta là ai vậy?” Yunho thấy Jaejoong hưng phấn như vậy, đè cơn tức của mình xuống.

“Cậu ấy là người đại diện của em! Tên là Shim Changmin, Changmin à! Lại đây ~” Jaejoong vẫy vẫy tay, ý bảo Changmin đến chào Yunho.

Changmin bên này đã sớm cảm giác được nguy hiểm, ánh mắt nam nhân này nhìn mình như tia X quang vậy, dục vọng chiếm giữ Jaejoong rất mạnh… Là người rất khó đối phó, vừa rồi mình lại trêu Jaejoong hyung a! Bữa tối của mình…

Thong thả đi đến bên người Yunho. “Xin chào, tôi là Shim Changmin.”

“Uh, Jaejoong, anh đã đói bụng.” Yunho chỉ gật gật đầu với Changmin, tầm mắt lại chuyển sang Jaejoong.

Changmin không được liếc nhìn đến một cái thì biểu tình như ăn phải ruồi, khiếp đảm ngồi trên sôpha, hai tay đặt ở đầu gối, lưng cũng thẳng tắp, hoàn toàn khác vừa rồi.

“Ah!? Anh đói bụng? Giờ em phải đi làm, đợi một lát nữa nga ~” Jaejoong vỗ vỗ bụng Yunho, hôn nhẹ lên miệng Yunho.

Yunho muốn hôn tiếp nhưng chợt ý thức được trong phòng khách còn có người, có điểm tức giận buông thắt lưng Jaejoong ra, đi vào phòng khách.

“Tôi có thể gọi cậu là Changmin không?” Bình tĩnh ngồi xuống cách Changmin một cái ghế, vắt chân chéo lên.

Changmin bình thường đương nhiên cũng không phải người đơn giản, nhưng không biết vì sao trước mặt Yunho, cậu lại có cảm giác khẩn trương. “Được…”

“Cậu gọi Jaejoong là hyung vậy cũng gọi tôi là hyung đi.”

“Được, Yunho hyung.” Có thể nghe thấy thanh câm Changmin có điểm run run, Jaejoong hyung… Mau tới cứu em…!

“Changmin, Yunho, lại đây ăn cơm đi!”

Changmin vừa nghe thanh âm Jaejoong, lập tức nhảy dựng khỏi sôpha, khẽ cúi người với Yunho, rồi nhanh chóng chạy vào phòng bếp.

“Ha ha…” Yunho thấy Changmin đi rồi, cười ra tiếng, xem ra đứa nhỏ này rất dễ thương~

Cơm tối xong, quan hệ giữa Changmin và Yunho tốt hơn hẳn, Jaejoong thấy vậy vui vẻ, liên tục gắp thức ăn cho hai người.

“Changmin à, lần sau em lại đến chơi nha ~” Những lời này đương nhiên không xuất phát từ Yunho.

“Vâng! Jaejoong hyung ~…” Changmin nở nụ cười sáng lạn, sau đó kề vào tai Jaejoog nói cái gì đó.

Yunho ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, bình tĩnh nhìn hai người, lại bình tĩnh mở miệng. “Changmin, hyung vừa nói gì em còn nhớ rõ không?”

Changmin lại một lần nữa nhảy dựng lên, đứng cách Jaejoong hơn 2 thước, chạy đến bên Yunho mát xa bả vai. “Hyung!~~~ Em làm sao có thể quên được?”

Kỳ thật Changmin chỉ muốn bảo Jaejoong gói thêm thức ăn cho cậu về nhà ăn khuya, kết quả chưa nói được nửa đã…

Jaejoong sao có thể không biết tâm tư Changmin, đã chuẩn bị sẵn hai hộp trong bếp, lúc Changmin đi liền nhét vào tay cậu.

“Cám ơn hyung!” Changmin cảm kích nhìn Jaejoong, lại thấy ánh mắt bình tĩnh của Yunho thì vô cùng sợ hãi, chạy mất.

Changmin đi rồi, Yunho quay người ôm thắt lưng Jaejoong, dùng mũi cọ lên mũi cậu. “Bảo bối, hôm nay anh mệt, anh đi tắm trước nga.”

“Được, em đi rửa bát đã.”

Yunho thoải mái nằm trong bồn tắm lớn, nhắm mắt lại, buông xuôi mọi công việc, hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.

“Yunnie ~ Em có thể vào không?”


Chương 26

Yunho mở to hai mắt, nâng cằm lên, nhìn về phía cửa. Vừa thấy liền thiếu chút nữa chảy máu mũi, mệt mỏi hoàn toàn biến mất trong nháy mắt.

Jaejoong không mặc một cái gì, đứng ở cửa phòng tắm, trong phòng tắm vì hơi nước nên không thể nhìn rõ ràng, Jaejoong đứng đó giống hệt như một thiên sứ hạ phàm.

“Yunnie? Anh ngủ rồi à?” Jaejoong thấy Yunho không trả lời, đứng yên tại chỗ vươn đầu vào hỏi một câu.

Yunho hít sâu một hơi, vẫy vẫy tay với Jaejoong. “Lại đây.” “Uhm~” Jaejoong cao hứng chạy đến bên người Yunho, nhảy vào bồn tắm lớn, ngồi trong lòng Yunho, đưa lưng về phía hắn.

“Yunnie ~ Thật thoải mái a ~ Chuyện tốt như vậy mà anh hưởng thụ một mình là không thể được! Về sau tắm cùng nhau nha ~”

Jaejoong giống hệt một đứa trẻ, đá đá chân nhỏ, vỗ vỗ tay nhỏ, khiến cho bọt xà phòng trong nước bay tung toé, thổi một bong bóng lên tay, khoe với Yunho.

Bất quá, cảm giác vui vẻ trong nháy mắt tiêu thất. “Ah? Không có…” Tâm Jaejoong đột nhiên nổi lên một cảm giác bất an, ôm ngực, lộ ra biểu tình thương tâm.

“Sao vậy?” Yunho chịu đựng dục hoả, nhìn bộ dạng bảo bối thương tâm, nâng cằm bảo bối lên, rốt cuộc là vì cái gì mà Jaejoong lại thương tâm như vậy. “Bảo bối, em làm sao vậy?”

Jaejoong lập tức ôm lấy cổ Yunho. “Yunho.. Anh sẽ không rời khỏi em đúng không?”

Jaejoong vừa rồi thấy bong bóng trong tay mình đột nhiên biến mất, cậu là người luôn có cảm giác không an toàn, sợ tình yêu của mình giống như bong bóng, giây trước còn trong tay, giây sau đã biến mất không chút dấu vết.

“Nói cái gì vậy? Đương nhiên sẽ không rời khỏi em, anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em.”

Thanh âm trầm ấm của Yunho làm cho Jaejoong cảm thấy an tâm, buông Yunho ra, cọ mũi mình với mũi Yunho. Nhưng Yunho đột nhiên đẩy Jaejoong ra, mắt nhìn thẳng cậu.

“Yêu tinh, là em chọc anh trước!” Hôn lên môi bảo bối rồi dần xuống dưới, Jaejoong ngẩng đầu lên, để cho Yunho hôn lên cổ mình. “Ah~…”

Yunho hôn lên cổ Jaejoong như thể đang nhấm nháp mỹ vị gì, thỉnh thoảng còn dùng lưỡi liếm.

“Ha ha… Ăn ngon.” Yunho bật cười, lại kéo đầu Jaejoong lại, hôn lên môi cậu.

Jaejoong đẩy đầu Yunho ra. “Vì sao cười?” Quay mặt sang một bên, hỏi.

Thấy vẻ mặt Jaejoong đáng yêu vậy, Yunho liền bẹo hai bên má Jaejoong. “Là em rất đáng yêu ~~~”

“Huh ~!~ Em làm sao thế ~~” Jaejoong đẩy tay Yunho ra, người này hôm nay sao lại bướng bỉnh thế?”

“Ah!”

Không đợi Jaejoong trả lời, trực tiếp hôn lên môi cậu, sau đó kéo cậu đứng lên.

Để cho Jaejoong dựa vách tường, cúi xuống đến cạnh hai khoả anh đào đáng yêu hồng hồng, dùng miệng bao phủ lên nhẹ nhàng cắn.

“A… Yun…” Vừa lòng nghe tiếng rên rỉ của Jaejoong, lại chậm rãi xuống phía dưới, ngậm nơi yếu ớt của cậu.

“A! Jung Yunho! Không thể! A!” Jaejoong muốn đẩy Yunho ra, nhưng hắn liên tục phun ra nuốt vào, khiến cho Jaejoong cảm thấy vô cùng hưng phấn và thoải mái. “Ưrggg…”

Khẩu thị tâm phi, Yunho cười thầm trong lòng, Jaejoong bình thường biểu hiện mạnh mẽ là thế nhưng buổi tối luôn thua dưới tay mình.

Khẽ cắn một chút, đứng lên, đối mặt với Jaejoong.

“Bảo bối.”

Jaejoong vẫn chưa thoát khỏi cơn kích tình, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn Yunho.

“Huh…?”

“Đừng rời khỏi anh.”

Jaejoong cười, ôm cổ Yunho nói. “Em sẽ không rời khỏi anh.”

Nghe được đáp án vừa lòng, Yunho hôn lên môi Jaejoong.

“Anh yêu em, bảo bối.”

Jaejoong cũng hôn Yunho. “Em yêu anh.”


Chương 27

“Park Yoochun, mày rốt cuộc buồn cái gì?”

Yunho và Yoochun ra nhà hàng ăn cơm trưa, dự án đã hoàn thành phi thường thuận lợi, nhưng không biết Yoochun đang phiền lòng cái gì, ngồi ngẩn người nhìn đồ ăn.

Yoochun thở dài một hơi. “Làm thế nào để bắt Junsu đây.” Sau đó không chút do dự nói tâm sự của mình với bạn tốt.

“Mày đã thân với cậu ta hơn rồi sao?” Yunho buông dĩa ăn, có điểm kinh ngạc, dù sao theo như Yoochun nói thì Kim Junsu cũng không phải người đơn giản như vậy.

“Uh, giờ mày bảo nên làm thế nào…”

Đã một tháng kể từ lần gã cố lấy dũng khí đó, một tháng tuy rằng công việc vô cùng bận rộn khiến Yoochun hận mình không thể phân thành mười ra làm nhưng không hôm nào không đến nơi Junsu làm, nhìn thân ảnh bận rộn của cậu, như thể sẽ giảm bớt mệt nhọc.

“Trời ạ, phát triển nhanh thế?”

“Tao không cảm thấy vậy a.”

Hiện tại Yoochun tan tầm liền chờ Junsu, sau đó đưa cậu về nhà, tuy rằng Junsu cự tuyệt rất nhiều lần vì cậu thấy Yoochun đã bề bộn nhiều việc, Yoochun đã gật đầu nói ngày mai không đợi nhưng hôm sau vẫn thấy gã đứng trước cửa hàng.

“Tao mặc kệ mày muốn gì, mày nên để ý đến công việc công ty một chút, vài ngày nữa, công ty Mỹ kia sẽ phái người đến đây, mày phụ trách tiếp đãi họ.”

“Vì sao? Tao gần đây bận rất nhiều việc!” Yoochun phản bác, nghe nói người kia rất nghiêm khắc, tuy rằng tiếng Anh của mình không có vấn đề gì, nhưng vẫn không tự tin lắm, việc này Yunho hẳn sẽ làm tốt hơn.

“Bận nhiều việc? Junsu mày tạm thời buông tha đi, hoàn thành tốt nhiệm vụ này tao liền cho mày nghỉ ngơi.”

“Thật sự?” Yoochun vừa nghe đến nghỉ ngơi thì mắt sáng lên, nhìn chằm chằm Yunho.

Tuy rằng hai người chức vị giống nhau nhưng từ trước tới nay dường như đều là Yunho nắm đại cục trong tay, cho nên hiện tại gã toàn làm theo lời Yunho.

Yunho liếc mắt xem thường Yoochun, có điểm tức giận nói. “Tao từng nói dối mày sao?!!”

“Jung Yunho ~ tao yêu mày!” Yoochun đứng lên, miệng chu ra, ra vẻ muốn hôn Yunho.

Yunho đẩy mặt Yoochun sang một bên [= =], bắt gã ngồi xuống. “Mày ngồi xuống cho tao, đừng ghê tởm như vậy nữa!”

“Jaejoong – sshi! Biểu tình phải tươi tỉnh thêm chút nữa!”

“Thật sự rất xin lỗi, tôi cần nghỉ ngơi 10 phút.” Jaejoong có lỗi nhìn nhiếp ảnh gia, chạy đến một bên cầm bình nước uống.

Changmin cũng nói xin lỗi với nhiếp ảnh gia, chạy đến bên Jaejoong, quan tâm hỏi. “Jaejoong hyung, hyung làm sao vậy? Từ buổi sáng sắc mặt đã không tốt rồi?”

Phim truyền hình vừa quay xong, vốn muốn để Jaejoong nghỉ ngơi nhưng lại có hàng loạt thương hiệu đề nghị cậu quay quảng cáo, cự tuyệt cũng không được nên cậu đành chọn cho Jaejoong vài cái thích hợp.

“Không sao đâu.” Jaejoong ra vẻ trấn định nói kỳ thật trong nội tâm đã bùng nổ.

Gần đây cậu không uống thuốc vì nghĩ đến việc Yunho thích có con, hiện tại đàn ông sinh con cũng không phải việc gì khó, nếu mình không sinh cho Yunho một đứa, hẳn Yunho sẽ thực thương tâm, nhưng cậu lại không muốn bị con trói buộc….

Rốt cuộc nên làm gì mới tốt bây giờ.

“Hyung, chụp xong chúng ta về nhà nghỉ ngơi được không? Em sẽ đề nghị công ty để hyung nghỉ dài hạn!” Changmin nói như thể dỗ dành trẻ con.

Jaejoong ngẩng đầu nhìn Changmin một cái “Uh.” lại tiếp tục cúi đầu nghĩ cái gì.

Changmin chạy đến một bên, vụng trộm gọi điện thoại cho Yunho. “Yunho hyung, hiện tại bảo bối của hyung phi thường không tốt!... Không phải ~ Là cảm xúc. Đúng, hyung nhanh lại đây đi! Bọn em ở…”


Chương 28

“Changmin, hyung có thể về nhà trước không?” Jaejoong yên lặng một chút, hiện tại trong đầu cậu có vô số suy nghĩ, rất rối loạn.

Changmin gật gật đầu. “Uh, dù sao chụp cũng khá rồi, anh về trước cũng được.”

“Cám ơn em.” Jaejoong cảm kích nhìn Yunho, cầm tuý đi về.

Bước chậm rãi trên đường, Jaejoong vẫn nghĩ đến chuyện có con, nghĩ tới nghĩ lui quyết định nên buông công tác, dù sao Yunho thích trẻ con như vậy, hai người bình thường đi trên đường, chỉ cần Yunho thấy một người mẹ dắt đứa trẻ đi qua lập tức đến gần hỏi thăm đứa bé, không để ý người ta có nguyện ý không.

Jaejoong đột nhiên bị tủ kính quần áo trẻ con bên đường hấp dẫn, ở đó có một gia đình, người đàn ông nắm tay cô gái, bụng cô hơi nhô lên một chút, trên mặt là tươi cười, thoạt nhìn rất hạnh phúc.

“Suy nghĩ cái gì vậy?”

Jaejoong quay lại, nhìn người đang ôm mình, cười hạnh phúc.

Yunho sờ sờ mặt mình. “Em nhìn gì vậy?”

Jaejoong cũng sờ lên mặt Yunho. “Anh rất đẹp trai.”

“Đó là đương nhiên!” Yunho đắc ý, hôn nhẹ lên môi Jaejoong.

Jaejoong nhắm mắt lại, cảm thụ hơi thở của Yunho, sau đó lại ngẩng đầu, hỏi Yunho. “Yunnie, anh rất thích có con sao?”

Yunho do dự một chút, gật đầu thật mạnh. “Uh, rất rất thích có con, trẻ con có thể mang đến cho anh cảm giác ấm áp, anh rất thích.”

Jaejoong cảm động, mũi hồng hồng, nước mắt như sắp chảy ra.

“A ~~~ Bảo bối đừng khóc ~~~” Yunho xoa xoa hai má Jaejoong, mãi đến khi nó đở bừng mới thôi, lại ôm cậu vào lòng.

“Yunnie, cảm ơn anh…”

Jaejoong cảm ơn Yunho vì lúc cậu sắp khóc lại ôm cậu, khiến cậu rất ấm áp, cảm ơn Yunho đã thấu hiểu, cảm ơn Yunho đã yêu mình.

“Sao đột nhiên lại nói cảm ơn ~” Yunho vuốt tóc Jaejoong, bảo bối hôm nay làm sao vậy?

“Tự dưng muốn nói thôi.” Buông Yunho ra, khẽ hấp hấp mũi, Jaejoong ôm lấy cánh tay Yunho.

“Yunho, chúng ta về nhà đi!”

“Được, em nấu cơm cho anh!”

Hai người cứ thế đi về nhà, cùng nhau ăn cơm tối, trải qua một đêm ấm áp.

Ngày hôm sau, Yunho lưu luyến nhìn bảo bối còn đang nằm trong chăn, lái xe đi làm.

Vừa đến văn phòng, đón hắn là Yoochun đang cười to. “Jung Yunho! Mày ~~~ Ha ha ha ha!” Còn làm một cái mặt quỷ với Yunho.

“Gì vậy? Mày tránh ra cho ta!” Đẩy Yoochun sang một bên, đi đến bàn làm việc, bắt đầu việc một ngày nhưng Yoochun không rời đi.

“Jung Yunho, sáng sớm nay tao đi đón người bên Mĩ kia, nhưng họ nói muốn gặp mày, tao trở về trước, mày đi xem đi.”

Yoochun sáng sớm nay vừa ngáp vừa ra sân bay đón, không phải là công ty không có người đi đón đến nỗi giám đốc phải đích thân đi, nhưng khách hàng này thực sự rất nghiêm túc, họp với họ vài lần rồi đều vậy…

Huống hồ bây giờ là ông chủ của bọn họ, đương nhiên không thể chậm trễ.

“Nhất định tao phải đi sao?”

“Uh, mày nên cẩn thận nga! Hôm nay tao thấy được sự lợi hại của người kia, mày bảo trọng!” Yoochun nói xong, biến mất giống hệt một cơn gió.


Chương 29

“Ngài Jung, thật vui khi được gặp anh, tôi là Anna Lee, gọi tôi là Anna là được.”

“Nhìn thấy cô là vinh hạnh của tôi.” Tao nhã vươn tay, nắm lấy tay nữ nhân trước mặt.

Anna mỉm cười với hắn, trong lòng đánh giá nam nhân này, từ bữa trưa đến giờ, từng động tác của người này đều thật khiến cho mình mê muội, ngay cả mình thân là công ty nổi danh ở Mĩ, gặp rất nhiều giám đốc nhưng vẫn chưa thấy người nào lợi hại như người này, chỉ trong thời gian ngắn mà đã trở thành công ty bách hoá bậc nhất Hàn Quốc

“Công ty của các anh rất nổi danh.” Anna buông dao nĩa, ngẩng đầu nhìn nam nhân.

Lông mi dài, mắt không lớn, rất sinh động, mũi cao thẳng, thật sự rất hoàn mỹ.

Dùng khăn ăn lau một góc miệng. “Thật không? Kỳ thật chúng tôi còn phải rất cố gắng.” Yunho mỉm cười với Anna.

Nữ nhân này thật sự rất xinh đẹp, cử chỉ rất tao nhã, đúng là mẫu người lý tưởng của mình, nhưng mình không cần, trong nhà đã có bảo bối rồi.

Nghĩ đến đây, Jung Yunho không khỏi nở nụ cười.

“Anh vui vẻ gì vậy?” Anna lộ ra nghi vấn, cười rõ ràng tràn ngập sủng nịch, là người nào thế…

“A, không có gì, tôi nghĩ tới người yêu của mình.” Yunho không hề để ý nói ra nội tâm của mình, khiến cho Anna trong lòng hẫng một chút.

“Ah? Chuyện ngài Jung có vợ, tôi không hề biết.” Ngăn chặn bất mãn trong nội tâm mình, Anna bình tĩnh hỏi.

“Tôi vẫn chưa kết hôn.” Yunho nghe vậy, mới nhớ tới chuyện lần trước.

Tuy rằng Jaejoong không để ý mấy chuyện này, nhưng mình yêu Jaejoong, cũng muốn biến tình yêu này thành vĩnh hằng, để cho mọi người biết đến.

“Vậy đó là người anh vô cùng yêu quí.” Anna thừa nhận, cô hiện tại phi thường ghen tị với người yêu Jung Yunho mà mình chưa từng gặp mặt.

“Tôi yêu em ấy.”

Yunho nói một câu khiến cho Anna càng không biết nói gì, cứ thế yên lặng dùng bữa.

“Thế nào? Nam nhân kia có làm khó dễ mày không?”

Dùng cơm xong, Yunho trở lại văn phòng, nghênh đón hắn vẫn là Park Yoochun.

Nam nhân? Tao gặp một cô gái xinh đẹp.”

Yoochun kinh ngạc mở to mắt, rõ ràng gã gặp một nam nhân trung niên!

Thấy vẻ kinh ngạc của Yoochun, hiểu rõ người tiếp đãi gã không phải Anna, Yunho cười lớn. “Ha ha ha! Park Yoochun mày cũng có ngày hôm nay a ~ Tao thật sự rất vui! Tao nói cho mày biết nha ~ Hôm nay tao gặp là tổng giám đốc! Một mỹ nhân a!”

“Tổng giám đốc kia nhìn rất được sao?”

“Đương nhiên! Tóc dài, từng động tác cử chỉ đều rất…”

Yunho mới đầu con đang vui vẻ nói, nói được một nửa mới chợt nhận ra câu hỏi kia không xuất phát từ Park Yoochun, bởi vì gã đang nín cười.

”Jung Yunho! Anh nói mỹ nữ đâu vậy!”

Yunho chầm chậm xoay người, quả nhiên thấy Kim Jaejoong đang tức giận.

“A… Jaejoong, sao em lại đến…”

Jaejoong nhìn chằm chằm Yunho, không nói gì.

Yoochun ôm ngực nhìn Yunho, biểu tình ra vẻ vừa giải quyết được mối hận, lại nhìn Jaejoong, vỗ vỗ bả vai Yunho rồi bước đi.

Yunho vẫn duy trì nguyên tư thế cũ, nhìn Jaejoong, không phải sợ cậu ghen, mà là sợ hãi cậu suy nghĩ linh tinh, bảo bối của mình cũng không phải người khoan hồng độ lượng.

Jaejoong liếc mắt xem thường Yunho, buông túi, nửa nằm trên sopha.

“Phim của em quay xong rồi không có việc nhớ anh nên em cái gì cũng chưa ăn mạo hiểm vượt mưa gió đến công ty em kết quả thấy anh khen ngợi nữ nhân khác xinh đẹp mà không hề nói với em.”

[Tác giả: Đừng thắc mắc vì sao lời nói của Jaejoong lại không có dấu câu]


Chương 30

Nghe Jaejoong nói liên tiếp không dùng dấu câu, Yunho sửng sốt, bảo bối của mình đáng yêu như vậy a.

Thấy Jaejoong hai tay khoanh trước ngực, chu miệng, đột nhiên thấy thật giống hình tượng cô gái xinh đẹp trên tivi.

Cười trộm một chút lại lắc đầu, nếu mà để Jaejoong biết được thì! Nhưng rất nhanh lại tiếp tục tưởng tượng.

“Anh xem, anh còn cười được!”

Tuy rằng Yunho là đàn ông, khen ngợi mĩ nữ cũng bình thường, nhưng cậu tức giận vì Yunho chưa từng khen ngợi mình trước mặt người khác.

Yunho không nghe thấy lời Jaejoong, tiếp tục đắm chìm trong ảo tưởng “Cô gái xinh đẹp” của mình.

Jaejoong có điểm phát hoả, nam nhân này hôm nay làm sao vậy?!

Tức giận đứng lên. “Em muốn về nhà!”

“A!” Yunho nghe thấy Jaejoong có điểm lớn tiếng mới tỉnh lại, vội vàng chạy ra cửa ngăn.

“Jaejoong! Em đi đâu!?”

Jaejoong càng tức, trừng mắt nhìn Yunho một cái, không nói gì muốn đi vòng qua.

“Jaejoong!” Yunho lập tức ôm lấy thắt lưng Jaejoong, xoay một vòng.

Jaejoong đập lên lưng Yunho. “Jung Yunho! Anh để em xuống! Em muốn về nhà! Em không chơi với anh!” [= =]

Yunho bị Jaejoong làm cho dở khóc dở cười, không chơi với anh?

Yunho buông Jaejoong xuống, Jaejoong lập tức muốn chạy. “Bảo bối ~~ em đi đâu?”

Bắt được Jaejoong, Jaejoong cũng an tĩnh lại, dường như mình quá ngây thơ…

Yunho hôn nhẹ lên môi Jaejoong, giải thích. “Anh vừa rồi nói đùa với Yoochun thôi.”

Jaejoong biu xmôi. “Nhưng anh nghĩ vậy thật!”

“Được rồi được rồi, anh về sau không vậy nữa, được không?”

Yunho dỗ dành Jaejoong, khiến cậu cảm thấy như mình đang cố tình gây sự, kéo tay Yunho. “Thật xin lỗi..”

Yunho còn tò mò vì sao Jaejoong đột nhiên kéo tay mình, liền bị lời nói của Jaejoong làm hoảng sợ. “Jaejoong… Sao vậy?”

“Là em cố tình gây sự… Làm cho Yunnie lo lắng…”

Yunho thấy hốc mắt Jaejoong đã hồng, vô cùng đau lòng, bảo bối sao lại cảm thấy có lỗi?

Lập tức ôm chầm Jaejoong, hôn lên đôi mắt đã ướt. “Jaejoong, không cần phải cảm thấy có lỗi, em là bảo bối của anh, dù em thế nào anh đều yêu em.”

Jaejoong cười cười. “Uhm!”

Yunho cũng cười, ôm lấy thắt lưng Jaejoong, chỉ vào miệng mình. “Anh muốn hôn!”

Jaejoong kiễng chân, hôn lên mặt Yunho thật mạnh!

Vài quay sau, Anna đến U&U quan sát, nhân tiện giải quyết hợp đồng.

“Công ty tuy rằng nhằm vào nữ nhân trẻ tuổi, nhưng tôi hy vọng có thể phát triển nhiều phương diện hơn…”

Ngồi trong phòng hội nghị, Anna nói ra ý kiến của mình, Yunho lập tức ghi lại, thư ký tuy rằng luôn nói mình làm việc này nhưng Yunho vẫn kiên trì muốn tự làm.

“Được, cô Anna, hi vọng chúng ta hợp tác thành công!”

“Hợp tác thành công.”

Hai người bắt tay, trao đổi hợp đồng.

“Nếu cô Anna không ngại, tan tầm chúng ta đi ăn được không?” Yoochun đẩy Yunho ra, nhiệt tình nói với Anna.

“Được. Nhưng hiện tại vẫn còn sớm…”

Yunho thấy Anna có điểm khó xử, liền mở miệng nói. “Nếu không đến văn phòng tôi uống trà được không?”

Anna ở trong lòng giơ chữ V, sớm muốn đưa ra yêu cầu này nhưng không biết mở miệng thế nào, hiện tại có thể đến văn phòng Yunho xem, không chừng tìm được ảnh chụp riêng tư, gia tăng tình cảm.

“Cô muốn uống gì vậy?”

Yoochun nói muốn nghe điện thoại liền đi, để lại Yunho và Anna ở trong văn phòng.

“Tôi uống trà xanh.”

“Đợi tôi một chút.”

Yunho ra khỏi văn phòng, thuận tiện gọi điện thoại bảo Jaejoong không cần chờ mình, ăn cơm trước.


No comments :