Chapter 16
Kim
Jaejoong phát hiện Jung Yunho kỳ thật cũng không phải rất xấu tính, đặc biệt là
đêm hôm đó khi về phòng.
Trong
phòng đặt một chiếc giường đôi sạch sẽ, nhưng khi Kim Jaejoong định đến sopha
ngủ, Jung Yunho lại vỗ vỗ bả vai cậu nói.
“Cậu
đã mệt mỏi cả ngày rồi a. Lên giường ngủ một giấc đi!” Sau đó cười cười với
Jaejoong rồi ra khỏi phòng.
Jaejoong
tựa hồ không thể tin được, cho nên đơ người một lúc. Mãi đến khi Yunho đóng cửa
sầm một cái, cậu mới thức tỉnh.
Jaejoong
hung hăng véo mặt mình, hình như không phải đang mơ ah. Cậu ngơ ngác đến phòng
tắm, lại nhìn chính mình trong gương, thật sự không phải là đang mơ.
Bởi
vậy, Jaejoong liền mang suy nghĩ Jung Yunho kỳ thật không xấu tiến nhập giấc
ngủ.
Lúc
nửa đêm, cậu đột nhiên tỉnh lại. Kỳ thật Jaejoong ngủ không ngon chút nào, bởi
vì cậu không quen giường. Cho nên giấc ngủ vừa rồi thuần túy chỉ là thiếp đi vì
quá mệt mỏi mà thôi, bởi vậy chỉ lát sau, cậu đã tỉnh lại.
Anh
ta có ngủ được không? Chắc là không ah! Mình ngủ trên giường mà còn không ngủ
được, huống chi anh ta ngủ ở trên sopha. Ah, đúng rồi, liệu có chăn không? Kim
Jaejoong đột nhiên ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Kim
Jaejoong cầm một cái chăn khác trên giường, nhẹ nhàng đi ra ngoài. Thấy Jung
Yunho hai tay ôm đầu, tựa hồ rất hay ngủ thế này.
Jaejoong
nhẹ nhàng trùm chăn lên người Jung Yunho, rồi xoay người định về phòng.
“Jaejoong?”
Kim Jaejoong quay đầu lại, thấy Yunho đang nhìn chằm chằm mình.
“Ah,
thực xin lỗi, đánh thức anh sao? Tôi chỉ là muốn ôm chăn đến cho anh.” Kim
Jaejoong khẽ lè lưỡi nói xin lỗi.
“Uhm,
không sao, dù sao tôi cũng không ngủ được.” Jung Yunho không sao cả nhún vai.
“Hay
là anh vào giường ngủ đi? Tôi ngủ ghế sopha là được rồi!”
“Không
sao, là do cá nhân tôi thôi. Một phần vì không quen, hơn nữa, trời rất nóng,
khó mà ngủ được.”
“Ah,
như vậy à!” Ngữ khí Kim Jaejoong tựa hồ có chút thất vọng!
“Hay
là chúng ta nói chuyện phiếm a, tôi đoán cậu cũng không ngủ được, đúng không?”
Kim
Jaejoong cắn môi nhìn Jung Yunho, nhẹ gật đầu. Cứ như vậy, Kim Jaejoong ngồi
xuống ghế sopha bên cạnh.
“Jaejoong.
Có thể nói cho tôi biết vì sao, sau này cậu làm việc nhầm lẫn nhiều như vậy
không?”
Kim
Jaejoong cúi đầu nhìn tay mình, không nói lời nào.
“Kỳ
thật, tôi biết rõ cậu rất có năng lực. Lúc cậu làm thư ký của tôi, mọi chuyện
đều làm rất tốt. Thái độ với công việc rất đáng khen ngợi. Nhưng sau đó lại mắc
nhiều sai lầm, đã xảy ra chuyện gì à?”
Tuy
Jaejoong không nói lời nào nhưng Jung Yunho vẫn muốn thăm dò vấn đề mà anh thắc
mắc đã lâu.
Lần
này Kim Jaejoong vẫn không nói gì, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Chúng
ta có phải là bạn không?” Jung Yunho nhìn chăm chú Jaejoong, hỏi.
Kim
Jaejoong cảm thấy có chút giật mình, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn Jung Yunho.
Sau đó rất chân thành lắc đầu.
Jung
Yunho đột nhiên có cảm giác thất bại, sau đó lớn tiếng nói:
“Kim
Jaejoong, chúng ta không phải bạn bè sao? Nếu không phải bạn sao tôi phải
nhường giường cho cậu ngủ? Tên Park Yoochun kia cũng chưa từng hưởng thụ đãi
ngộ này đâu!”
Jung
Yunho như vậy lại khiến cho Kim Jaejoong liên tưởng đến mấy bạn nhỏ đang cãi
nhau. Mặt hồng hồng, miệng phồng lên, giống hệt cái bánh bao.
Sau
đó Kim Jaejoong phụt một tiếng, rất mất hình tượng bật cười.
“Cậu
cười cái gì?” Jung Yunho có chút khó hiểu.
“Không
có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy anh rất giống cái bánh bao!” Kim Jaejoong vừa
cười vừa nhỏ giọng nói suy nghĩ của mình.
“Bánh,
bánh bao?” Jung Yunho có chút không tin nổi! Từ nhỏ đến giờ, người nói anh đẹp
trai tuấn tú thì rất nhiều. Nhưng nói anh giống bánh bao…. Kim Jaejoong là
người dầu tiên!
Jung
Yunho nhìn Jaejoong cười càng lúc càng khoa trương, đột nhiên cảm thấy có chút
bất đắc dĩ. Sau đó quay lưng về phía Jaejoong chuẩn bị ngủ.
“Jung
Yunho? Jung Yunho?” Kim Jaejoong cũng cảm giác mình tựa hồ có chút quá mức.
“Thực
xin lỗi ah, Jung Yunho, tôi không biết bạn bè nghĩa là sao. Từ nhỏ đến giờ, bạn
của tôi rất ít! Ha ha!” Jung Yunho nghe Jaejoong nói vậy, không nói gì, chỉ là
lông mày đã từ từ nhíu lại.
“Tôi
chỉ có một anh họ, một em trai, từ nhỏ đã rất thân thiết. Về sau có người kia
nữa. Còn những người khác, rất ít người muốn làm bạn với tôi!”
Jung
Yunho đột nhiên xoay người, nhưng vẫn nằm, có chút bi thương nhìn Kim Jaejoong.
Jaejoong
tiếp tục nói.
“Tôi
quen người kia lúc học đại học, đã hẹn hò được bốn năm rồi, chúng tôi đã ở bên
nhau, trải qua rất nhiều chuyện. Cuối cùng vẫn phải chia tay, cho nên rất khổ
sở, cũng không có tâm tình mà chú ý đến công việc. Nhưng về sau nghĩ thông
suốt, thời gian sẽ không vì mình đang đau đớn mà dừng lại, cho nên, tôi nghĩ
hẳn tôi sẽ chăm chỉ hơn!”
Lúc
Jaejoong nói những lời này, vẻ mặt rất bình tĩnh. Nhưng bi thương trên mặt Jung
Yunho tựa hồ càng sâu hơn.
“Hai
người đã chia tay rồi sao?” Jung Yunho không nhịn được hỏi một câu.
“Chưa,
nhưng tôi nghĩ đó là việc sớm hay muộn thôi! Bởi vì người kia đã có người yêu
mới rồi!”
“Ah,
cô ta ngoại tình à?” Jung Yunho bừng tỉnh đại ngộ, sau đó lại như thể mình vừa
nói sai cái gì, cẩn thận nhìn biểu tình của Kim Jaejoong.
“Đúng
vậy ah, người kia yêu người khác, cho nên, tuy rằng hiện tại chưa nói gì, nhưng
chia tay là chuyện sớm muộn thôi!”
Jung
Yunho đang nằm biến thành ngồi trên ghế sopha, nghe Kim Jaejoong kể chuyện, sau
đó lại lặng yên như đang suy nghĩ cái gì.
“Anh
là người đầu tiên biết rõ chuyện này đấy. Tôi vẫn chưa dám nói cho hyung tôi
hay em trai mình biết!” Kim Jaejoong khẽ cười.
“Vậy
nói cách khác, cậu đã coi tôi là bạn rồi!” Jung Yunho đột nhiên cao hứng cười
cười, biểu tình này, tựa như một đứa trẻ vui vẻ vì có kẹo ăn.
“Kim
Jaejoong, tôi có thể hỏi cậu một vấn đề không?” Lúc Jung Yunho nói lời này,
trong giọng có chút do dự.
“Uh,
nói đi!”
“Sao
cậu lại không có bạn?”
“Ha
ha, vì khi còn bé, những tên con trai khác chê tôi nhỏ bé và yếu ớt, không chơi
với tôi, mấy bạn gái cũng chán ghét tôi, không chơi cùng. Từ nhà trẻ lên đến
tiểu học cũng vậy, về sau thành thói quen tự mình chơi. Cảm thấy bạn bè cũng
không phải quan trọng lắm.”
“Kim
Jaejoong, chúng ta có phải bạn bè không?” Jung Yunho lại chăm chú nhìn Kim
Jaejoong, hỏi.
Jaejoong
cũng lại nhìn Jung Yunho, chân thành lắc đầu.
Yunho
lại một lần nữa có cảm giác mình thất bại, sau đó có chút làm nũng hỏi.
“Vì
sao?”
“Tôi
đã nói rồi, tôi thật sự không hiểu bạn bè nghĩa là sao? Như thế nào mới coi là
bạn bè? Tôi luôn cảm thấy anh là thủ trưởng, tôi là cấp dưới ah!”
“Kim
Jaejoong. Bạn bè chính là, cùng nhau uống rượu một lần, về sau, mỗi khi uống
rượu lại muốn gọi người kia đến uống cùng, như thế chính là bạn bè. Tuy rằng,
tôi chưa từng uống rượu với cậu, nhưng tôi rất muốn được uống với cậu một lần,
cho nên, chúng ta là bạn bè!”
Kim
Jaejoong nghe Jung Yunho nói xong, nghiêm túc suy nghĩ. Sau đó lại rất chân
thành nói:
“Nhưng
mà tôi không uống rượu ah!”
Chapter 17
Nói
chuyện với Kim Jaejoong là một việc rất hao tâm tổn trí, đây là kết luận của
Jung Yunho sau buổi tối hôm đấy.
Kỳ
thật Yunho là người không tệ, ít nhất là khi anh nói với Jaejoong: “Lần sau lúc
muốn uống rượu thì nhớ gọi tôi, tôi là bạn của cậu!” Nghe vậy, Kim Jaejoong có
một nhận thức hoàn toàn mới về Yunho.
Nói
chuyện thâu đêm khiến cho hai người không có tinh thần lắm. Khi ngài Archie Dol
thấy hai người vừa đi vừa ngáp, khóe miệng lại cong lên nụ cười khó hiểu.
“Cậu
Yunho thoạt nhìn không có tinh thần, chắc hẳn tối hôm qua rất mệt a!” Nụ cười
của ngài Archie Dol không có chút hảo ý nào, nhưng Yunho rõ ràng không hề để ý
nụ cười này.
“Đúng,
thật là mệt mỏi, ở cùng với Jaejoong rất mệt!” Jung Yunho cảm thấy nói chuyện
với Jaejoong là việc rất mệt a.
“Ha
ha, cậu Jaejoong rất đẹp, rất đáng để mệt mỏi ah!” Ngài Archie Dol nói xong, vỗ
vỗ bả vai Yunho rồi ra ven đường chờ xe.
Kim
Jaejoong đỏ mặt lườm Yunho một cái, sau đó cũng chui vào trong xe.
Jung
Yunho bị Jaejoong lườm có chút không hiểu, lại giận dỗi gì à? Anh chuẩn bị lên
xe, sau đó chợt giật mình như nhận ra vấn đề gì.
Đối
thoại vừa rồi, rất dễ khiến người ta hiểu lầm ah. Nhưng Jung Yunho rất nhanh
bình tâm lại, đất nước Thái Lan này rất cởi mở về vấn đề đó, bị người hiểu lầm
cũng là chuyện bình thường.
Ngài
Archie Dol kí xong hợp đồng với công ty Jung Yunho tại khách sạn Terry rồi,
liền quyết định mời Jung Yunho và Kim Jaejoong đi ăn cơm để chúc mừng.
Nhưng
bữa cơm đó lại khiến cho Jaejoong rùng mình, bởi vì ngài Archie Dol quyết định
mời bọn họ đi ăn món ăn dân dã.
Lúc
mới vào cửa hàng, Kim Jaejoong đã cảm thấy không được tự nhiên. Bên trong không
chỉ có mèo, chó linh tinh mà còn có cả rắn, côn trùng, chuột, kiến. Nhìn thấy
vậy, Jaejoong buồn nôn vô cùng, nhưng dự án thật vất vả mới ký kết được, không
thể lãng phí ý tốt của ngài Archie Dol.
Thế
nhưng lúc thức ăn được mang lên, Jaejoong có chút đơ người. Cậu nhìn còn không
dám thì ăn thế nào ah?
Súp
ba ba hầm, Long Phượng (Rắn hấp gà đất), thịt chuột kho tàu, còn có Long Hổ
(Rắn hấp mèo)… Dạ dày Jaejoong đảo lên từng cơn, thiếu chút nữa là trực tiếp
nôn ra.
“Được
rồi, mọi người ăn cơm đi!” Ngài Archie Dol nói xong, Jung Yunho cũng phối hợp
cười cười.
“Cậu
Yunho, các cậu còn trẻ tuổi, tinh lực tràn đầy, đây đều là những món ăn rất bổ,
ăn nhiều một chút!” Yunho nghe xong liền đỏ mặt, xem ra ngài Archie Dol vẫn
chưa quên chuyện buổi sáng ah.
Jung
Yunho quay đầu nhìn Kim Jaejoong, phát hiện cậu sắc mặt trắng bệch ngẩn người
nhìn thức ăn trên bàn.
“Cậu
Jaejoong, sao cậu không ăn một chút đi?” Nếu có thể, Kim Jaejoong tình nguyện
ngài Archie Dol không để ý tới cậu.
Bởi
vì khi ông nói xong liền gắp cho Jaejoong một con ba ba.
“Tôi
thay cậu ấy ăn, buổi sáng cậu ấy đã ăn rồi!” Jung Yunho dùng bát tiếp con ba ba
mà ngài Archie Dol gắp cho Jaejoong.
Kim
Jaejoong ngạc nhiên nhìn Yunho, nhưng trong đó còn có phần cảm kích.
“Cậu
Yunho, cậu như vậy là không lễ phép đấy, phạt cậu một ly a!”
Khách
sạn ở Thái Lan, phần lớn đều cung cấp rượu đế, nhất là những cửa hàng bán món
ăn dân dã như thế này, nồng độ rượu đế rất cao.
Thế
nhưng Jung Yunho mắt cũng không nheo lấy một cái uống sạch một chén rượu đế.
Kim
Jaejoong nhìn Yunho, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở.
“Jaejoong,
ăn cái này a, rất có lợi với thân thể đấy!”
Lúc
này gắp cho Kim Jaejoong một miếng chuột kho tàu, lại như cũ bị Jung Yunho chặn
giữa đường.
“Jaejoong
sẽ không ăn cái này, tôi thay cậu ấy ăn đi!” Jung Yunho nhìn ngài Archie Dol cười
cười, sau đó lại dùng bát đón lấy miếng thịt chuột.
“Cậu
Yunho… Lại phạt cậu một ly!” Ngài Archie Dol bộc phát tính trẻ con, phồng má
nhìn Yunho.
Yunho
cười cười, sau đó cầm ly rượu trên bàn, một hơi uống sạch.
Những
người khác trên bàn bắt đầu vỗ tay, ủng hộ.
“Cậu
Jung tửu lượng rất cao ah!”
Jung
Yunho cười cười nhìn mọi người, sau đó ánh mắt lại rơi xuống Jaejoong, nhìn cậu
cúi đầu.
Cứ
như vậy, một bữa cơm, Kim Jaejoong cơ bản không ăn cái gì, bởi vì Yunho đã thay
cậu ăn hết. Cũng không uống rượu. Vì Yunho cũng đã uống thay cậu toàn bộ.
Tiệc
tan, ngài Archie Dol uống rất say, trợ lý dìu ông đến gần Kim Jaejoong. Ngài
Archie Dol dùng sức vỗ vỗ vai Jaejoong.
“Cậu
Yunho là người tốt, ánh mắt cậu Jaejoong không tệ, người này đáng giá để cậu
phó thác cả đời ah!” Nói xong, được trợ lý dìu ra khỏi khách sạn.
Kim
Jaejoong như suy nghĩ điều gì nhìn bàn ăn, sau đó lại nhìn Jung Yunho đã say
đang nằm trên bàn.
Jaejoong
đi tới, nâng Jung Yunho dậy, dìu anh ra khỏi hàng ăn.
“Sao
phải liều mạng như vậy?” Kim Jaejoong vừa đi, vừa lầm bầm.
“Vĩnh
viễn không được đắc tội khách hàng!” Jung Yunho say khướt nói.
“Cảm
ơn anh, Jung Yunho!” Kim Jaejoong nói rất chân thành, nhưng không phải lúc.
Bởi
vì Yunho không nói gì, buông tay Kim Jaejoong, ngồi xổm ven đường nôn.
Kim
Jaejoong cũng vội vàng ngồi xổm xuống theo, sau đó vỗ vỗ lưng Jung Yunho.
Đợi
đến lúc Jung Yunho đã nôn xong, Kim Jaejoong đỡ anh dậy, Yunho lại không đứng
dậy, ôm chân Jaejoong bắt đầu lầm bầm.
“Sao
phải ăn động vật hoang dã ah, nó đáng được bảo vệ mà! Nhưng tôi lại không thể
không ăn. Đó là khách hàng ah, khách hàng thì không thể đắc tội!”
Kim
Jaejoong thấy Yunho như vậy, trong nội tâm lại cảm thấy thật ấm áp.
Jaejoong
đang định đáp lời Yunho, lại phát hiện Jung Yunho ôm chân mình, ngồi trên mặt
đất mà ngủ mất rồi.
Kim
Jaejoong có chút buồn cười nhìn Jung Yunho, kỳ thật anh ta không hề giống một
người lãnh đạo. Anh ta như đứa trẻ, bình thường nghiêm túc như vậy, có lẽ chỉ
vì muốn giữ uy tín trước mặt nhân viên a.
Kim
Jaejoong đỡ Jung Yunho dậy, ngồi xuống cầu thang bên cạnh. Cởi áo khoác của
mình ra.
Sau
đó để cho Jung Yunho tựa đầu vào vai mình ngủ, trùm áo khoác của mình lên người
Yunho.
“Cảm
ơn anh, Jung Yunho!” Nhìn khuôn mặt ngủ say của Jung Yunho, Kim Jaejoong rất
chân thành bày tỏ sự cảm kích của mình.
Một
đêm này, Kim Jaejoong ngắm sao trên trời, nội tâm không hiểu sao lại thấy có
chút ôn hòa.
Thời
gian này, cậu sống rất khổ sở, đêm nay cũng không ngoại lệ, nhưng nội tâm tựa
hồ không còn đau đớn nữa rồi.
Một
thứ gì đó đang nảy nở trong tâm trí cậu.
Nhưng
Kim Jaejoong lại hơi trì độn, khi nào cậu mới phát hiện sự biến hóa trong tâm
trí mình?
Cái
này rất khó nói ah!
Chapter 18
“Về
đến nhà gọi điện cho tôi!” Jung Yunho tiễn Jaejoong ra khỏi sân bay, rất quan
tâm dặn dò Kim Jaejoong như vậy.
Jaejoong
cũng thấy được sự quan tâm của Yunho, nhẹ gật đầu.
Nhưng
lúc cậu về nhà thì hoàn toàn quên chuyện này. Bởi vì Jaejoong không cách nào
làm cho lòng mình yên ổn được.
Sau
khi vào cửa liền thấy đôi giày cao gót da báo vứt lung tung, sau đó đi vào
trong, quần áo của cả nam lẫn nữ vứt đầy trên đất.
Cùng
lúc đó, Jaejoong nghe thấy được tiếng rên rỉ cùng cuộc đối thoại của một nam
một nữ truyền đến từ phòng ngủ của mình.
“Em
còn đang thắc mắc sao hôm nay anh lại dẫn em về nhà, hóa ra là Kim Jaejoong
không ở đây!”
“Ngủ
ở giường này không phải là ước mơ của em sao?” Người đàn ông nói xong câu đó
liền gầm nhẹ một tiếng.
“Cũng,
cũng không phải như vậy ah, em muốn quang minh chính đại ngủ trên giường Kim
Jaejoong, ngủ ở cạnh anh!” Cô gái liên tục thở gấp.
“Bảo
bối, anh đã nói rồi, hiện tại chưa phải lúc đó.”
“Vậy
phải đợi đến khi nào?” Trong giọng nói của cô gái kia tựa hồ có chút oán trách.
“Đợi
đến sinh nhật năm nay của Jaejoong, lúc cậu ta chuyển quyền sở hữu ngôi nhà này
cho anh!”
“Ha
ha, anh thật là xấu, lừa tuổi thanh xuân của một thanh niên tốt đẹp lại còn
muốn lừa cả nhà của người ta nữa!”
“…..”
Ngoài
cửa Kim Jaejoong che miệng lại, khóc không thành tiếng, nhưng sau đó lại xoay
người chạy ra khỏi nhà.
Trên
đường lớn cuộc sống ồn ào, xe cộ đông nghẹt, nhưng những điều này lại không có
trong thế giới của Kim Jaejoong. Tình cảm đã giữ vững bốn năm, đã tin tưởng
người đàn ông kia bốn năm, bảo bối của mình bốn năm.
Kết
quả là nó lại biến thành bao lưỡi dao sắc nhọn đâm vào ngực Jaejoong, khiến cho
Jaejoong mình đầy thương tích, không có chỗ nào để trốn.
Giờ
phải đi chỗ nào đây? Có chỗ nào cho mình trú chân đây?
Lôi
điện thoại ra, nhìn những cái tên trong danh bạ ít đến đáng thương. Có mấy
người đáng để mày tin tưởng đây? Có mấy người sẽ giữ ban đêm chạy tới đây giúp
mày đây? Có mấy người thật tâm coi mày là bạn?
Tựa hồ, âm thanh ồn ào chung quanh càng lớn, bi thương lại càng tăng thêm gấp mấy lần.
Kim
Jaejoong cố lấy dũng khí nhấn nút gọi.
“Bất
ngờ nha, Kim Jaejoong, hyung còn tưởng em chết đâu rồi!” Đầu bên kia điện
thoại, tiếng Kim Hee Chul vẫn sắc bén như thường.
Kim
Jaejoong hít hít mũi, chuẩn bị nói chuyện.
“Han
Kyung, anh cái tên ngu ngốc này, không thấy nước sôi rồi sao?” Rống xong lại
tiếp tục nghe điện thoại của Kim Jaejoong.
Nhưng
đầu bên kia điện thoại đã cúp rồi, chỉ còn lại tiếng máy bận.
Nguyên
lai Kyung hyung đã trở về rồi. Mình không nên đi quấy rầy người khác ah!
Kim
Jaejoong lau lau nước mắt. Sau đó lại gọi một cuộc khác.
“Số
máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!”
Kim
Jaejoong vô lực khép điện thoại lại. Kim Junsu, em đang ở đâu. Em đi chỗ nào
rồi.
Kim
Jaejoong nhìn đồng hồ, hiện tại đã 12 giờ hơn rồi! Kim Jaejoong ngồi trong công
viên, đối diện có một đôi tình nhân đang nấp sau bụi cây mà nồng nhiệt hôn,
cảnh ướt át này đối với Jaejoong mà nói, thoạt nhìn đặc biệt chướng mắt.
Kim
Jaejoong ma xui quỷ khiến nhặt hòn đá nhỏ bên cạnh lên, hung hăng ném qua.
Người
đàn ông đang mải hôn đau đớn kêu lên một tiếng.
“Ai
vậy?”
Kim
Jaejoong vội vàng chạy đi. Đợi lúc người kia xoa đầu ra khỏi bụi cây, ghế trong
công viên đã trống trơn, không có gì cả.
Sau
đó người kia lại gãi đầu, ngồi xổm xuống, tiếp tục “Việc chưa xong”.
Kim
Jaejoong chạy đến mệt thì dừng lại, sau đó ôm bụng, thở hổn hển, bắt đầu cười
to.
Jaejoong
như vậy tự nhiên nhận được vô số ánh mắt khinh bỉ của người qua đường.
Cậu
không thèm để ý tới cái gì, cười lớn đi tới quảng trường gần đó, ngồi xuống bậc
thang, tiếp tục cười, nước mắt lại theo khóe miệng nhỏ giọt xuống mu bàn tay.
Điện
thoại vang lên, là dãy số hoàn toàn xa lạ.
“Kim
Jaejoong, cậu đã về đến nhà chưa?” Là Jung Yunho, thanh âm vội vàng mang theo
sự quan tâm.
“Kim
Jaejoong? Kim Jaejoong?” Kim Jaejoong vô cùng kinh hãi khi nhận được điện thoại
của Jung Yunho, kinh hãi đến mức quên cả việc mở miệng trả lời.
“Kim
Jaejoong? Cậu có đang nghe không?” Jung Yunho hỏi lại lần nữa. Jaejoong lúc này
đã thanh tỉnh đôi chút, nhưng khó có thể nói lời trọn vẹn, chỉ nhàn nhạt đáp
một câu.
“Có!”
“Cậu
đã về đến nhà chưa? Tôi thấy cậu cả buổi không có gọi điện tới nên tôi liền
gọi. Cậu không sao chứ?”
Có
chuyện gì không? Có khỏe không? Không! Không khỏe, Kim Jaejoong hiện tại không
hề khỏe. Cho nên Kim Jaejoong chảy nước mắt lắc đầu. Thanh âm nghẹn ngào dù đã
ra sức đè nén nhưng vẫn để Yunho nghe thấy!
“Jaejoong?
Kim Jaejoong? Cậu ở đâu? Làm sao vậy? Cậu khóc à?”
Kim
Jaejoong vội vàng cúp điện thoại. Sau đó ngồi trên bậc thang ôm đầu rơi nước
mắt.
Trong nội tâm không ngừng nói, Kim Jaejoong, đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng rơi nước mắt vì người đàn ông kia! Sau đó đột nhiên ngẩng đầu, lau khô nước mắt, nhưng hai mắt vẫn vô thần nhìn về hướng xa.
Đột
nhiên điện thoại reo, mở tin nhắn ra, chỉ có một câu.
“Ở
yên chỗ đó chờ tôi.”
Người
gửi tin: Jung Yunho.
Kim
Jaejoong nhìn mấy chữ ngắn gọn, bạn bè? Bạn bè! Jung Yunho có lẽ là người bạn
không tệ.
Không
biết là khi nào, Kim Jaejoong ngồi trên bậc thang bị người lay tỉnh, toàn thân
ướt đẫm, cậu mới phát hiện mình ngủ quên trên bậc thang rồi, hơn nữa chung
quanh mưa đang rơi tí tách.
“Kim
Jaejoong? Cậu có thể đi không?” Kim Jaejoong mở mắt ra, thấy Jung Yunho rất gấp
gáp đứng trước mặt. Trên tóc anh đã nhỏ giọt nước. Nước tí tách từng giọt từng
giọt nhỏ xuống mặt Kim Jaejoong, cậu cười một cái với Jung Yunho, sau đó tiếp
tục ngủ.
Trong
lúc mơ màng, Kim Jaejoong cảm giác Jung Yunho cõng mình chạy trên đường. Tựa hồ
là vào bệnh viện. Bởi vì xung quanh có mùi thuốc sát trùng. Về sau mọi thứ đều
rất mơ hồ.
Lúc
tỉnh lại, Jaejoong cho rằng mình sẽ thấy mặt bánh bao của Jung Yunho đang ngủ.
Nhưng,
nhìn thấy lại là màu tóc đỏ của Kim Hee Chul, anh đang ghé đầu vào giường cậu
mà ngủ. Bên cạnh là Kyung hyung chống đầu ngủ gật.
Tuy
không thấy được Jung Yunho thì trong lòng có thất vọng nho nhỏ, nhưng thấy Hee
Chul, Jaejoong vẫn cảm thấy ấm áp.
Tối
hôm qua người đến tìm mình là Jung Yunho sao? Chẳng lẽ là mơ?
Jaejoong
cảm thấy đầu mình cũng bắt đầu hỗn loạn, cậu hung hăng gõ đầu Hee Chul. Nghe
thấy tiếng thét chói tai của Kim Hee Chul, Jaejoong thành công xác nhận, mình
không phải đang mơ.
Sau
đó thỏa mãn bắt đầu cười.
Kim
Hee Chul đang mơ màng lại đột nhiên bị tập kích, bừng tỉnh trong sự kinh hãi,
thấy Kim Jaejoong đang cười rất đáng khinh.
Trong
nội tâm anh bắt đầu khó chịu…
Dựa
vào cái gì mà Kim Hee Chul anh đang chuẩn bị thân mật với người trong lòng lại
bị một số điện thoại xa lạ gọi, không hiểu gì đến bệnh viện, không hiểu gì phải
trông coi tên đang cười ngu ngốc này một đêm. Sau đó lại không hiểu gì bị tên
ngu ngốc kia trêu chọc.
Kim Hee Chul hung dữ nhìn chằm chằm Kim Jaejoong.
Jaejoong
cũng cảm nhận được ánh mắt nóng rực kia, thức thời dừng nụ cười lại.
Chapter 19
Kim
Hee Chul dữ tợn trừng Kim Jaejoong, sau đó bắt đầu cười cười.
“Kim
Jaejoong, em nói xem hyung có phải là anh của em không?” Kim Hee Chul đột nhiên
nghiêm túc, khiến cho Jaejoong có chút không hiểu, chỉ biết mở to hai mắt ngạc
nhiên gật đầu.
“Rất
tốt, vậy bây giờ hyung hỏi em cái gì, em ngoan ngoãn trả lời cái đấy cho
hyung!” Han Kyung bị tiếng hét ban nãy của Hee Chul làm cho giật mình tỉnh lại,
nhìn hai người.
Hee
Chul đang cười xấu xa, lần nào anh cười như vậy là lần đấy sẽ không có chuyện
tốt. Ít nhất là đối với Han Kyung.
“Hee
Chul à, Jaejoong vừa mới tỉnh, chúng ta để cho em ấy nghỉ ngơi đi!”
Kim
Jaejoong nghe Han Kyung nói vậy ra sức gật, tỏ vẻ vô cùng đồng ý. Kim Jaejoong
cũng biết rõ, chỉ cần nhìn thấy Kim Hee Chul bày ra bộ mặt như vậy là nhất định
không có chuyện tốt.
“Kyung,
anh đừng xem vào, ở yên một bên đi!”
“Được
rồi, Kim Jaejoong, chúng ta thanh toán nợ nần a!” Kim Jaejoong trong mắt tràn
đầy sợ hãi, nhìn Kim Hee Chul đang cười lạnh.
“Đầu
tiên, em căn bản không coi hyung là anh của em! Em có chuyện gì cũng không nói
với hyung, người không biết còn tưởng rằng hyung là một thằng anh tệ, đây rõ
ràng là hủy thanh danh của hyung.”
“Tiếp
theo, đi Thái Lan mà không báo cáo một tiếng, em không mang quà gì về cho hyung
hết à.”
“Cuối
cùng, em biết thằng nhóc kia, sao không nói với hyung?”
Kim
Jaejoong vô cùng ngạc nhiên với điều cuối cùng, thằng nhóc nào?
“Jung
Yunho, ông đây nói đến Jung Yunho!” Kim Hee Chul không chịu được Jaejoong dùng
vẻ mặt ngu ngốc kia nhìn mình.
“Hyung,
hyung biết anh ta?” Kim Jaejoong kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới.
“Không,
không biết, ai nói ta biết cái tên không có nghĩa khí và không có mắt nhìn
người kia!” Kim Hee Chul đột nhiên quay ngoắt đầu sang một bên như hờn dỗi, sau
đó không nói gì nữa.
Kim
Jaejoong vẻ mặt mờ mịt nhìn Han Kyung, hi vọng Han Kyung giải thích việc này.
Han
Kyung nhìn người yêu của mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Từ từ giải thích với
Jaejoong.
“Yunho
và Hee Chul quen nhau ở nước Mĩ. Lúc ấy, Hee Chul vẫn còn đang du học, Yunho là
học đệ nhỏ hơn cậu ấy hai tuổi. Bọn họ khá thân nhau, về sau không biết có
chuyện gì, Hee Chul giận dỗi bỏ về nước, hai người sau đó không liên hệ nữa!
Không nghĩ tới, tối hôm qua lại gặp nhau!”
Han
Kyung nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ biết như vậy thôi.
“Hừ,
ai thân thiết với tên đấy!” Hee Chul như đứa trẻ nói xen vào.
“Đúng
vậy, hyung của em phong độ đẹp trai, Jung Yunho ti hí mắt lươn, hyung của em
hào phóng như vậy, Jung Yunho cả ngày tính toán chi li, hyung của em sao có thể
quen anh ta được. Đúng không?”
Kim
Jaejoong ra sức nịnh nọt Kim Hee Chul, Junsu nói rất đúng, đắc tội tiểu nhân
cũng đừng đắc tội đàn bà, đắc tội đàn bà cũng đừng đắc tội Hee Chul hyung,
huống chi tối hôm qua đích thật là Kim mỹ nhân đã chăm sóc cậu cả đêm a.
“Khụ
khụ!” Kim Jaejoong nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn. Jung? Jung Yunho?
Anh
ta không phải về công ty sao? Sao còn ở chỗ này? Mấy lời vừa rồi, anh ta có
nghe thấy không?
Kim
Jaejoong vẻ mặt nghi hoặc, mặt lại hồng rực lên.
Jung
Yunho có chút buồn cười nhìn Kim Jaejoong, sau đó mở miệng trước.
“Cậu
đã tỉnh? Tôi đi mua vài thứ, mệt mỏi cả đêm hẳn cậu đã đói bụng rồi, ăn mấy thứ
này đi!”
“Ah,
cảm ơn!” Kim Jaejoong có chút chột dạ nhận lấy. Anh ta hẳn không nghe thấy a,
Jung Yunho nhỏ mọn như vậy, nếu đã nghe thấy khẳng định sẽ không khách khí nói
chuyện với mình như vậy đâu.
“Hee
Chul hyung, Kyung hyung, hai người cũng ăn đi!” Yunho nhìn Kim Hee Chul tựa hồ
vẫn còn giận mình, cố lấy dũng khí mời bọn họ.
Yunho
nghĩ đến tối hôm qua lúc Hee Chul nhìn thấy mình, vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn kích
động, sau đó lại giả bộ như không biết gì nói với Yunho:
“Cảm
ơn cậu đã giúp Jaejoong nhà chúng tôi, cậu tên gì vậy!”
Kim
Hee Chul như vậy khiến cho Jung Yunho không biết nói gì. Biết rõ tính Hee Chul,
anh ta ngoài miệng là như vậy thôi, kỳ thật hẳn Hee Chul cũng rất nhớ Yunho.
Nhưng Kim Hee Chul dù chết cũng phải dữ lấy sĩ diện, cho nên Jung Yunho chỉ có
thể tiếp tục chơi cái trò chơi nhàm chán này với anh.
“Không
cần cám ơn, ha ha, tôi tên là Jung Yunho, là sếp của Kim Jaejoong!”
“Ah,
sếp à! Ha ha, quả thật rất quan tâm đến Jaejoong nhà chúng tôi, quan hệ không
tầm thường a!” Trong lời nói khiêu khích của Kim Hee Chul tựa hồ còn có hàm ý
khác.
Jung
Yunho rất thức thời ngậm miệng lại. Miệng lưỡi Hee Chul vẫn lợi hại như trước.
Nếu còn nói thêm gì nữa, nhất định sẽ đổi trắng thay đen.
Nhớ
lúc mở điện thoại Kim Jaejoong ra, thấy số của Kim Hee Chul, mặc dù hơi kinh
ngạc nhưng trên thế giới này, người trùng họ tên rất nhiều, cùng không cảm thấy
kỳ quái lắm. Mãi đến lúc gặp Hee Chul đầu đầy mồ hôi chạy đến bệnh viện mới
thật sự kinh ngạc.
Vẫn
nghĩ là không còn cơ hội gặp lại Hee Chul, ha ha. Lúc gặp lại không ngờ lại ở
trong bệnh viện, nguyên nhân lại là vì Kim Jaejoong, thế giới có lúc thật kỳ
diệu a.
Đáng
tiếc, khi Jung Yunho mời bữa sáng, Kim Hee Chul bỏ qua, nhưng lại rất tự nhiên
đoạt lấy cái túi trên tay Jung Yunho, lục tìm đồ ăn. Sau đó rất không khách khí
trừng mắt nhìn Han Kyung đã ngồi ăn nãy giờ.
“Người
ta cho cái gì cũng ăn, cẩn thận có độc đấy!” Nói xong, bản thân cũng bắt đầu
dùng thìa xúc cháo trứng muối thịt nạc ăn.
Han
Kyung cùng Jung Yunho bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, hiểu rõ cười cười.
“Hee
Chul hyung, yên tâm đi. Tuy rằng em lớn lên ti hí mắt lươn, lòng dạ hẹp hòi,
nhưng không đến mức hạ độc đâu!”
Kim
Hee Chul bị lời nói của Jung Yunho chọc cười, tiếp tục húp cháo.
”Jung Yunho, cậu muốn tôi chết sặc đúng không?”
Jung
Yunho chỉ cười cười. Sau đó nhìn Kim Jaejoong dường như đã hóa đá rồi, ngơ ngác
ngồi, nhưng mặt còn hồng hơn vừa nãy.
Yunho
thấy trên tay Jaejoong vẫn còn ống truyền dịch liền cầm một bát cháo lên, dùng
thìa từng chút thổi nguội đút cho Kim Jaejoong.
Jaejoong
không tin nổi vào mắt mình.
Jung
Yunho anh ta, không hề giận cậu, còn cẩn thận đút cho cậu ăn. Trời ạ, cái thế
giới này thật là điên rồi!
Kim
Jaejoong vẫn có chút xấu hổ.
“Tôi
có thể ăn, không sao đâu.” Nhưng Jung Yunho như không nghe thấy, từng thìa từng
thìa đút cho Kim Jaejoong.
“Kyung
à, cháo này thật nóng a, anh cũng thổi rồi đút cho người ta đi!”
Một
câu này, khiến Han Kyung thiếu chút nữa phun cháo ra, khiến Kim Jaejoong mặt
càng thêm đỏ, khiến tay Jung Yunho cầm thìa run lên một chút.
Kim
Hee Chul, quả nhiên không phải người hiền lành gì a!
“Kyung
à, anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi! Em thấy tên nhóc kia
hiện tại đỡ rồi, không cần chúng ta nữa đâu! Mình ở lại đây là cản trở người ta
đấy!” Nói xong, không đợi Kim Jaejoong mở miệng, kéo Han Kyung phi như bay ra
khỏi phòng bệnh.
Jung
Yunho sờ trán Jaejoong, không nóng ah, sao mặt lại hồng như vậy?
“Hiện
tại cậu thấy thế nào?”
“Tốt
hơn nhiều rồi, tối hôm qua rất cảm ơn anh!”
Jaejoong
kì thực vẫn còn chút chột dạ, xấu hổ với mấy lời mình vừa nói sau lưng Jung
Yunho, kỳ thật trong tâm cậu, Jung Yunho không hề ti hí mắt lươn. Lần đầu cậu
nhìn thấy anh, đã cảm thấy người này thật đẹp trai, một vẻ đẹp xuất sắc mà hiếm
người có. Dù sau này, tất cả mọi người đều nói Jung Yunho mặt đen, cả ngày lạnh
như băng, nhưng Kim Jaejoong vẫn cảm thấy, nếu tính anh ta tốt hơn một chút,
thì anh ta thật sự rất tuấn tú a!
Kỳ
thật Jung Yunho, thật sự không tồi. Chỉ là mọi người ít khi trò chuyện, huống
hồ, cấp trên luôn mang đến cho người ta cảm giác khó ở chung, Jung Yunho lại là
người cẩn thận tỉ mỉ, công việc yêu cầu nghiêm ngặt, cho nên càng khiến người
ta dễ hiểu lầm a!
Chapter 20
Kim
Jaejoong rất an tâm, vì Jung Yunho không hỏi chuyện tối hôm qua của mình.
Kỳ
thật Yunho cũng coi như là người thân thiết a, nếu anh thực sự hỏi, Kim
Jaejoong chắc chắn sẽ trả lời, nhưng lại không biết nói như thế nào.
Bảo
Yunho mình là gay? Sau đó nói với anh lúc mình về nhà thấy bạn trai cùng với
một người phụ nữ khác ân ái trên giường của mình, cho nên chạy đi?
Jung
Yunho nghe vậy liệu có ghét bỏ mình là một gay không? Hay là ghét bỏ mình là
một thằng đàn ông nhu nhược?
Không
biết vì cái gì, Jaejoong đột nhiên rất chú ý cách nhìn của Jung Yunho về gay.
Jung
Yunho có lẽ sẽ không giống phần lớn mọi người ghét bỏ đồng tính luyến ái. Nhưng
Kim Jaejoong không có cách nào mạo hiểm như vậy, dù sao đây là lần đầu cậu có
một người bạn tốt như vậy.
Còn
Yunho, trầm mặc nhìn Kim Jaejoong, lúc thì nhíu mày, lúc thì cười ngây ngô, cảm
thấy không biết làm sao. Nhưng từ ngày anh biết Jaejoong đến giờ, cậu tựa hồ
chưa bình thường bao giờ. Tính cậu thực sự rất 4D, mà Yunho tựa hồ cũng quen
với Jaejoong 4D như vậy.
“Jaejoong,
cậu ở đây một mình được không?” Jung Yunho giơ tay lên nhìn, đến thời gian về
công ty rồi, còn có mấy việc cần giải quyết nốt.
“Được,
không có việc gì, anh đi đi. Nhiều việc như vậy, tối hôm qua chắc anh không ngủ
được chút nào, thật xin lỗi!” Kim Jaejoong đột nhiên nhận ra Yunho đã một đêm
không ngủ, cảm thấy có chút băn khoăn.
“Không
có việc gì, tôi thức đêm quen rồi. Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt đi a, trên bàn có
tờ báo đó, vừa mới mua lúc mua bữa sáng. Nếu nhàm chán thì đọc đi.”
Jung
Yunho nói xong, lại sờ trán Kim Jaejoong, xác định cậu không sốt, sau đó cười
cười với cậu, quay người định đi.
“Yunho,
cảm ơn anh!” Lúc Jung Yunho đi đến cửa phòng bệnh, Jaejoong cuối cùng cũng nói
ra những lời này.
Jung
Yunho quay đầu lại, cười cười với cậu.
“Không
có gì, chúng ta là bạn bè mà!”
Sau
đó đi ra khỏi phòng bệnh.
Kim
Jaejoong nhìn tấm lưng rộng kia, nghĩ đến những lời anh vừa nói. Bạn bè, bọn họ
là bạn bè. Nhưng lúc vừa rồi, Jaejoong lại đột nhiên cảm thấy chán ghét từ “Bạn
bè” kia.
Nhưng
dù sao, vì người bạn Jung Yunho, Jaejoong vẫn quyết định giấu chuyện mình là
gay đi. Cậu không muốn, vì nguyên nhân này mà mất đi người bạn này.
Về
phần tên hỗn đản kia, Kim Jaejoong đã nghĩ thông suốt rồi, quan hệ của bọn họ
chỉ là quá khứ mà thôi. Kim Jaejoong không muốn Yunho biết về quá khứ của mình.
Lúc
Yunho trở lại công ty, thư ký Choi liền thông báo tổng giám đốc muốn gặp anh.
Jung
Yunho đi vào văn phòng, thấy tổng giám đốc đang cười nhưng khuôn mặt vẫn mang
nét xảo trá.
“Yunho
à, lần này việc bên Thái Lan xử lý rất tốt, đối phương khen cậu không dứt đó.”
“Ha
ha, tôi chỉ là làm việc của mình thôi mà!”
“Thanh
niên như cậu, tiếp tục cố gắng nha! Đúng rồi, Kelly nói nó tháng sau sẽ trở về!
Nó rất nhớ cậu đấy!”
Jung
Yunho cũng cười cười.
“Được
rồi, cậu đi làm việc đi!”
Jung
Yunho đột nhiên có chút do dự.
“Cái
kia, kỳ thật lần này đi Thái Lan, Kim Jaejoong làm việc rất tốt. Tôi thấy, lúc
trước cậu ấy làm việc cũng rất vừa ý tôi, tôi muốn nhận lại cậu ta.”
Trên
mặt tổng giám đốc có chút không vui, nhưng chỉ thoáng qua, lát sau liền tiếp
tục cười nói.
“Yunho,
tùy cậu thôi! Người nào hữu ích với công ty, chắc chắn cậu biết rõ. Tôi rất tin
tưởng cậu! Cũng rất tin tưởng ánh mắt của Kelly nhà mình.”
“Dạ,
cảm ơn ngài!”
Yunho
chào, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng tổng giám đốc.
“Lã
hồ ly!” Lúc đi ra, Yunho nhịn không được oán trách một câu.
Kỳ
thật ông ta vì không tin tưởng mới xếp thư ký Choi làm việc cho Jung Yunho. Nói
tin tưởng anh cái gì, cuối cùng đều chỉ là cảnh cáo. Cảnh cáo Jung Yunho phải
thành thật một chút, cảnh cáo Jung Yunho vì Kelly nên anh mới được trọng dụng.
Tâm
tình Yunho đột nhiên khó chịu.
Năng
lực bị chối bỏ, cố gắng bị chối bỏ, bị coi là tên mọt sách vô dụng, dù là ai
cũng sẽ thấy khó chịu a!
Thế
nhưng vừa nghĩ tới việc có thể gọi Kim Jaejoong về làm việc, tựa hồ tâm tình
lại không còn buồn bực như vừa rồi nữa.
Kim
Jaejoong ở bệnh viện nhàm chán suốt một ngày, kỳ thật cậu không bệnh nặng như
vậy. Nhưng Jung Yunho rất kiên quyết xin cho cậu ở lại một ngày để kiểm tra kỹ
lưỡng, hơn nữa còn rất hào phóng giúp Jaejoong thanh toán.
Nhưng
có một số việc Jaejoong thật sự không nghĩ tới.
Ví
dụ như, lúc cậu đang chàm nhán, xuống giường đi dạo, vậy mà lại ngẫu nhiên gặp
người phụ nữ tối hôm qua nằm rên rỉ trên giường mình.
Mà
địa điểm gặp, lại là trước cửa ra vào khoa phụ sản.
Người
phụ nữ kia thấy Jaejoong thì trên mặt là chút kinh ngạc, sau đó có chút ngạo
mạn nhìn cậu.
“Ơ,
Jaejoong oppa, oppa bị bệnh sao?” Khẩu khí mang theo chút hả hê.
Kim
Jaejoong không có ý định quan tâm đến cô ta, quay mặt ra chỗ khác tiếp tục đi.
“Hừ,
kiêu cái gì, ngày nào đó mày sẽ phải hối hận. Hơn nữa, mày có nghĩ xem sao tao
lại đến bệnh viện không? Chắc Kim Jaejoong mày không ngốc đến mức này đâu nhỉ!”
Nói
xong, đầu hất sang một bên, nện đôi giày cao gót da báo xuống sàn bước đi.
Kim
Jaejoong nhìn thấy người phụ nữ kia bỏ đi, chậm rãi buông lỏng nắm đấm.
Kim
Jaejoong của ngày hôm qua, có lẽ sẽ bật khóc, nhưng Kim Jaejoong hiện tại lại
buông lỏng nắm đấm, nhịn lại xúc động muốn xông lên tặng người phụ nữ kia mấy
bạt tai.
Quay
người, thấy Jung Yunho vẻ mặt nghi hoặc nhìn bóng lưng người vừa rời đi.
“Cô
ta là ai?”
Jung
Yunho đã nghe thấy cuộc nói chuyện vừa rồi sao?
Kim
Jaejoong nhất thời không biết trả lời thế nào, có chút lúng túng nhìn Jung
Yunho.
“Là
bạn gái của cậu sao?” Jung Yunho phỏng đoán, Jaejoong ngay lập tức chộp lấy cơ
hội, có chút chột dạ nhẹ gật đầu.
“Cô
ta không thích hợp với cậu!” Ngữ khí Yunho mang chút tức giận, hơn nữa còn có ý
như một mệnh lệnh.
Điều
này khiến cho Jaejoong có chút kinh ngạc há to miệng.
Jung
Yunho cũng ý thức được lời nói của mình không phù hợp, vội vàng bổ sung.
“Chỉ
là cảm thấy Jaejoong thành thật như vậy hẳn bạn gái cậu phải rất biết điều. Ha
ha!” Giải thích miễn cưỡng như vậy khiến ngay cả Yunho cũng cảm thấy không biết
nói gì.
Cho
nên, vội vàng chuyển đề tài.
“Sao
cậu lại xuống giường rồi, bệnh câu chưa hết đâu. Mau trở về đi! Tôi dẫn cậu đi
ăn!”
Nói
xong, vội vàng đi trước, tựa hồ đang che giấu bối rối của mình.
Jaejoong
thấy Yunho như vậy, đột nhiên tâm tình rất tốt.
Sau
đó lẹt quẹt dép lê, như một cô vợ nhỏ chạy đuổi theo bước chân Yunho.
No comments :
Post a Comment