Chương 1
Tôi
là Kim Jaejoong, một thanh niên vô cùng ngoan ngoãn của thời đại mới, tôi không
hút thuốc, không uống rượu, không đánh bạc, thành tích cũng coi như khá. Tôi
nghĩ đó là nhờ trời giúp. Nhưng hết thảy đều kết thúc vào một đêm không trăng
không sao một tháng trước, từ đó về sau, thế giới của tôi lâm vào ác mộng…
“Jaejoong!
Nhanh lên một chút!” Thanh âm Yoochun truyền đến.
“Chờ
một chút, đã mua bắp rang đâu!”
Trường
học tổ chức xem phim, tên phim tôi không để ý kỹ, nhưng phòng bán vé lại rất
đông khách, hẳn là chiếu mấy bộ phim về tình bạn hay chiến tranh linh tinh, tôi
vui mừng nhận bắp rang từ tay chú bán hàng, đi vài bước thì chợt thấy có người
kéo tay tôi.
“Cháu
bé, chờ một chút.” Là thanh âm của một người cao tuổi.
Kinh
ngạc quay đầu, một bà lão hiền lành ôn nhu nhìn tôi. Tôi gãi gãi đầu, gọi tôi?
“Bà
à, bà gọi cháu sao?” Tôi chỉ chỉ mình.
“Đúng
vậy, cháu bé.”
Bà
lão vẫn ôn nhu cười với tôi. Nhưng không hiểu sao tôi lại nổi da gà, chẳng lẽ
là bà bắt gặp vừa rồi tôi đưa cho ông chú kia tờ tiền rách sao? Không lẽ xui
xẻo vậy…
“Cháu
bé, cái này cho cháu. Nó sẽ phù hộ cháu đấy.” Không biết từ khi nào trong bàn
tay bà đã có một chiếc nhẫn, kiểu dáng rất bình thường.
Tôi
nhận lấy từ tay bà: “Cái này cho cháu ạ?” Cẩn thận cầm nó trong tay, a? Sao đột
nhiên lại lóe sáng vậy.
“Bà
ơi… Bà…” Lại ngẩng đầu, bà lão đã biến mất không thấy bóng dáng. Kỳ quái… Trong
tay mình vẫn còn cầm cái nhẫn a.
“Jaejoong!
Sao lâu vậy!” Park Yoochun đi tới trước mặt. “Nhìn cái gì thế? Sao lại thất
thần?”
Tôi
cũng rất buồn bực, “Yoochun, cậu có thấy bà lão tớ vừa nói chuyện cùng không?”
“Bà
lão? Đầu óc cậu bị ngâm nước à? Tớ ở bên kia nhìn cậu nửa ngày, cứ đứng nói lầm
bầm mãi, thỉnh thoảng lại gãi đầu, thỉnh thoảng lại cúi xuống, cậu trước khi đi
không tắm à?” Yoochun ghét bỏ bước lùi lại.
“Cậu
nằm mơ à, tớ rõ ràng có thấy mà, cậu xem, bà ấy cho tớ cái này!” Vật tôi cầm
trong tay chính là chứng cớ. Mở tay ra cho cậu ta xem.
Cậu
ta khoanh tay lại, bĩu môi. “Đầu năm nay không hề có mấy chuyện thần bí! Cậu
muốn lừa tớ thì nên dùng biện pháp khác a. Hơn nữa…” Cậu ta cầm nhẫn lên, đưa
trước mặt quan sát, “Nhẫn khó coi như vậy, chắc chắn là hàng rẻ tiền. Lấy ở đâu
ra thế?”
“Mặc
kệ cậu đấy, đi nhanh đi, phim sắp chiếu rồi.” Đeo nhẫn vào ngón áp út, khoác bả
vai Park Yoochun đi vào rạp chiếu phim.
“Jaejoong,
cậu nhìn kìa, lại là Jung Yunho. Suốt ngày nhìn chằm chằm vào ngực con gái.”
Yoochun khinh bỉ nhìn Jung Yunho đang đứng ở cửa.
Jung
Yunho là bạn cùng lớp của chúng tôi nhưng quan hệ không tốt lắm. Cậu ta là
người cà lơ cà phất, rất không đứng đắn, hàng ngày đi học đều đến muộn về sớm,
thành tích cũng gọi là ổn. Hừ, đều là mấy cô gái của cậu ta làm giúp, đúng là
một tên ăn chơi trác táng.
“Đừng
để ý tới loại người này, không hề giống học sinh gì cả.” Tôi cố ý lúc đi ngang
qua cậu ta thì nói to với Yoochun.
Jung
Yunho nhíu mày, ôm lấy cô gái bên cạnh, “Sao vậy? Jae Jae? Cậu không cần dùng
ngữ khí này nói chuyện với tôi, tôi sẽ nghĩ là cậu cố ý thu hút sự chú ý của
tôi đấy ~” Ngữ khí như có như không khiến mặt tôi lập tức đỏ bừng. Jung Yunho
lại khẽ thì thầm vào tai cô gái bên cạnh, “Thẹn thùng sao? Không phải nói em
đâu. Mỹ nữ, đi xem phim với Yunho oppa đi.” Nói xong ôm cô gái kia đi vào.
“Chưa
thấy qua người nào vô sỉ như vậy!” Tôi tức giận giậm chân! Tức chết tôi rồi! Ba
của Jung Yunho là tổng giám đốc của tập đoàn Jung còn ba tôi là giám đốc dưới
quyền ông ấy. Cổ phần công ty ba tôi nắm giữ nhiều thứ hai. Nói như thế nào,
tôi cũng là thiếu gia có tiền đúng không? Nhìn tôi xem! Tuân thủ pháp luật vô
cùng a! Lại nhìn Jung Yunho đi! Quả thực chính là tên thiếu gia ăn chơi trác
táng!
“Đừng
nóng giận, không phải cậu bảo đừng để ý đến loại người này sao? Quên đi, cậu
càng mỉa mai cậu ta, cậu ta lại càng làm hành động vô sỉ hơn. Được rồi được
rồi, đừng tức giận nữa. Phim đã bắt đầu chiếu rồi….”
“Không
muốn xem! Không phải ngày mai còn chiếu một buổi nữa sao?!” Tôi không muốn ngồi
cùng rạp chiếu phim với người như vậy.
Yoochun
giữ chặt cánh tay tôi, dỗ dành như với trẻ con, “Đại thiếu gia, đừng cáu kỉnh,
mau vào đi thôi ~”
Tôi
đành đi vào, bắp rang đã rơi mất một nửa. Tức chết tôi rồi!!
Tùy
tiện tìm một vị trí ngồi xuống với Yoochun, phim đã bắt đầu chiếu, thật hết chỗ
nói, tên phim là [Nàng Bạch Tuyết và bảy
chú lùn]? Có lầm không a… Hiệu trưởng đã nhận tiền đút lót của người ta à…
Phim
bắt đầu chiếu không lâu, tôi liền cảm thấy mệt mỏi rã rời, Yoochun lại rất tập
trung xem, có cái gì hay đâu… Không phải chỉ là hoàng tử cưỡi bạch mã với bảy
chú lùn thôi sao? Thật là nhàm chán…
Mơ
mơ màng màng ngủ, nhẫn trên ngón áp út dường như lóe lên, nhiệt độ có chút
nóng, bất quá không khó chịu, rất ấm áp…
…………….
“Ho
oppa ~ Ho oppa ~ Tỉnh tỉnh ~” Thanh âm mềm mại truyền đến bên tai.
A…
Mơ mơ màng màng mở to mắt, một cô gái đang ghé vào trước ngực tôi. Tôi lảo đảo
ngã xuống ghế.
“Cô…
Cô…. Cô là ai!” Cô ta cẩn thận nâng tôi dậy, bĩu môi, “Đáng ghét! Ho oppa, lại chơi
trò này, người ta không để ý đến oppa nữa…” Tuy nói vậy nhưng đầu vẫn tiếp tục dựa
vào ngực tôi.
“Này!
Cô bảo ai là Ho oppa! Cô không nhìn kĩ à!!!” Có lẽ là thanh âm của tôi thực sự
lớn, cô gái kia bị tôi dọa, môi bĩu ra, mắt liền ngập nước.
“Aizzz…
Cô đừng khóc a!! Cô có gặp bạn tôi Park Yoochun không?”
“Ô
ô… Oa… oa!”
“……..”
Tôi
lắc đầu, ghét nhất là nhìn thấy con gái khóc, phiền chết đi được, đẩy cô ta ra,
nói không chừng là tên Park Yoochun kia chỉnh mình, trước đi toilet đã. Bị cô
ta làm giật mình vậy, hệ bài tiết đã kêu gào rồi.
Lúc
đến toilet, tôi hoàn toàn ngây người, sao cái kia của tôi…. Lại lớn hơn nhiều
vậy… Chẳng lẽ là vì nghẹn nước tiểu sao? Buồn bực giải quyết xong, đi rửa tay,
tôi đơ người toàn tập, lắc lắc đầu! Gương mặt trong tấm gương này là… Jung
Yunho!!!!
“Ah!!!
Có quỷ a!!!!” Chưa kịp khóa vòi nước đã chạy luôn đi.
Liệu
có phải tôi hoa mắt không a? Hẳn là như vậy, lại quay trở về nhìn. Cẩn thận đi
vào nhà vệ sinh, thấy có mấy nam sinh đi ra.
“Vừa
rồi không biết ai kêu một tiếng, tao giật mình tí nữa thì ngã… Gặp được tên đấy
nhất định phải đánh chết nó.”
“….”
Lau mồ hôi lạnh trên thái dương, may mắn vừa rồi họ không thấy rõ tôi. Đi vào
trong, người trước mặt lại khiến cho tôi cả kinh. Đây chính là…. Chính là tôi,
Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái a!!!
“Cậu…”
Cậu ta mở miệng.
“Tôi….”
Tôi không có lời nào để nói.
Tôi
nghĩ lực chấp nhận đả kích của mình rất cao, phát sinh chuyện lớn như vậy mà
vẫn có thể bình tĩnh ngồi xe về nhà cậu ta.
Ngồi
trên sopha, cậu ta hung tợn nhìn tôi, “Đây là cái quái gì? Tôi vừa tỉnh dậy thì
thấy Park Yoochun bên cạnh ngồi khóc kêu Bạch Tuyết đáng thương gì gì đó… Đến
toilet nhìn gương mới phát hiện tôi biến thành cậu! Cậu đã hạ bùa chú gì với
tôi sao?? Tuy rằng tôi không thể nào thích cậu, nhưng cậu đùa quá mức rồi đấy!”
“Tôi!
Tôi cũng không biết a! Vừa tỉnh lại đã thấy cô gái bên cạnh đụng chạm tôi!” Tôi
cuống quít lắc đầu, không biết cậu ta có nghe lời tôi nói không nhưng mắt cứ
nhìn chằm chằm vào nhẫn trên tay tôi. Đột nhiên chuẩn xác bắt lấy tay trái tôi
đang quơ loạn.
“Đây
là cái gì?!” Nói như đang lầm bầm, vươn tay phải cậu ta ra, trên ngón áp út rõ
ràng là một chiếc nhẫn giống hệt tôi.
Tôi
hất tay cậu ta ra. “Này! Nguyên lai là cậu giở trò quỷ! Cậu còn đi cáo trạng
tôi! Sao cậu lại làm thế?!”
Cậu
ta hừ lạnh một tiếng: “Đây là một bà lão kỳ quái cho tôi, tôi tò mò nên mới
đeo, ai biết không tháo ra được!”
“Bà
lão kỳ quái?!” Tôi nhớ rõ đó là một bà lão đáng kính, bất quá hiện tại nghĩ
lại, bà lão xác thực rất cổ quái.
“Sao
vậy? Cậu cũng là do bà ta cho sao? Bà lão kia chơi cái trò gì nữa đây! Thần
tiên hạ phàm à?”
“Thần
tiên hạ phàm?” Huh… Không ngờ cậu ta có
thể nghĩ ra cái này.
“Tiếp
theo nên làm gì bây giờ?...........” Tôi than thở.
“Thiếu
gia, cậu đã về?” Âu Bá - quản gia của Yunho đi đến chỗ chúng tôi.
“Uhm….”
Jung Yunho khoát tay.
“Thiếu
gia…” Không nghĩ tới Âu Bá lại đi đến trước mặt tôi, cung kính hành lễ.
“Cái
gì?!! Ông gọi cậu ta là thiếu gia?!!” Jung Yunho nhảy dựng lên.
Miệng
tôi vẫn duy trì trạng thái mở to. Âu Bá ngạc nhiên nhìn sang Jung Yunho.
Sự
tình dường như thật sự nghiêm trọng rồi…….
Chương 2
“Thiếu
gia, cơm tối đã chuẩn bị xong, Kim thiếu gia cũng ở lại ăn cơm sao?” Âu Bá cẩn
thận nói với tôi. Thật đáng thương tôi đến giờ vẫn chưa hiểu rõ ràng chuyện đã
phát sinh, liền cứ “Uh Uhm” đáp ứng. Âu Bá chậm rãi đi. Jung Yunho, a…. Tôi hẳn
phải gọi cậu ta là Kim Jaejoong? Mặc kệ!
“Jung
Yunho! Hiện tại làm sao bây giờ! Như vậy tôi không thể về nhà được!”
“Thiếu
gia ~~ Hừ hừ…” Jung Yunho liếc mắt xem thường tôi, bắt chước lại giọng điệu của
Âu Bá.
“……….”
“Tôi
hiện tại cũng không thể ở chỗ này được, tôi cảnh cáo cậu!” Jung Yunho đột nhiên
giữ chặt áo của tôi: “Không được trộm thứ gì ở nhà tôi! Tối hôm nay… Tôi ngủ ở
nhà cậu vậy…”
“Hừ,
ai thèm mấy thứ nhà cậu, cậu đừng có mà động đến bảo bối của tôi, hơn nữa! Cậu
không được mặt quần lót của tôi!!”
Jung
Yunho làm bộ nôn mửa: “Tôi không thèm! Đúng rồi ~” Cậu ta đột nhiên cười gian
xảo: “Nơi đó của cậu thật tinh xảo nha ~”
“………”
Tên sắc lang này!
“Hỗn
đản! Cậu không được chạm vào tôi!!!!”
Vừa
nói dứt lời, tên kia thế nhưng lại cười ta kéo khóa xuống, đưa tay vào nơi đó…
“Jung
Yunho!!!!!!!!!!!!”
“Thiếu
gia, chuyện gì xảy ra vậy!” Hai cô gái mặc tạp dề chạy vội từ trên lầu xuống,
tôi quay đầu nhìn Jung Yunho, cậu ta đã bỏ tay ra, trấn định cầm lấy một ly
trà.
“Thiếu
gia? Thiếu gia?”
“A?
A….” Tôi cuống quít quay đầu, hai cô gái kia có chút sợ hãi nhìn tôi. Jung
Yunho ở nhà nhất định coi trời bằng vung! Nhìn xem người hầu của cậu ta kìa…
“Cậu
vừa rồi sao lại hô lớn tên mình như vậy a? Là chúng tôi làm sai cái gì sao?”
“Không,
không! Tôi nghe nói thỉnh thoảng hét to lên có thể loại bỏ độc tố trong cơ thể.
Ha ha ha…” Cười gượng nhìn về phía Jung Yunho, tên kia tiếp tục ngồi uống trà,
ra bộ mình là người ngoài cuộc. Đáng ghét!
“Thật
không ạ?” Hai người vẫn không hiểu.
“Uh,
hai người cứ đi xuống đi. Có việc tôi sẽ gọi.” Thấy thân ảnh họ ra khỏi tầm
mắt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Vừa
biến thành tôi đã bày ra bộ dạng mình là thiếu gia rồi! Cậu không đơn giản chút
nào…” Jung Yunho vẫn không đặt tách trà xuống, chẳng thèm nhìn tôi lấy một lát.
Ai…
Tôi cũng không muốn vậy a, cứ thế này sớm muộn cũng sẽ bị lộ, may mắn ba mẹ hai
chúng tôi đều có việc, hẳn sẽ không bị phát hiện sớm… Nhưng là, ở trường học
phải làm sao bây giờ a……. Bên người Jung Yunho lúc nào cũng có một đám người
không đứng đắn, nhất định sẽ bị lộ!! Thật phiền phức!!!!
Cầm
chặt chìa khóa nhà trong tay, lo lắng nói, “Cậu, nhất định phải thành thật,
không được bắt nạt Vik nhà tôi…”
Jung
Yunho đoạt lấy chìa khóa: “Vik là ai a? Là tiểu tình nhân của cậu sao? Yên tâm
đi, tôi không đụng đến đồ của người khác đâu ~”
Sao
lại hiểu như vậy a!!! Tôi làm bộ bi thống nói: “Vik là chó yêu bảo bối của tôi
~ Nó từ nhỏ không cha không mẹ, là một tay tôi nuôi nấng, như thể con trai của
tôi vậy, nó rất kén ăn, chỉ ăn loại thức ăn dành cho chó để trong tủ, nếu cậu
tùy tiện lấy đồ ăn khác, nó có thể sẽ cắn quần lót cậu đấy, buổi tối lúc ngủ
cũng rất thích nằm trên giường tôi, đôi khi còn kéo tôi xuống dưới đất, cậu
nhất định phải chăm sóc nó thật tốt…”
Jung
Yunho nuốt nước miếng, cắt đứt lời của tôi: “Cậu yên tâm đi, tôi sẽ để ý nó…”
Nói xong bỏ chạy.
Đáng
ghét!!!! Vik à, baa thực xin lỗi con… Chỉ mong con có thể phát hiện cậu ta có
chỗ không ổn, nếu không ba liền không nuôi con nữa!
Chó
ngu ngốc!
Khẩn
trương ăn bữa tối, hai bên là hai hàng người. Vốn cơm rất ngon nhưng tôi lại
thấy nhạt như nước ốc. Mọi người thử tưởng tượng xem, mỗi khi gắp một thứ lên,
đám người chung quanh sẽ khẩn trương nhìn phản ứng của mình, liệu còn có thể ăn
ngon không? Không nhổ ra đã là cố gắng lắm rồi…
“Cái
kia… Âu Bá, phiền ông đưa cháu về phòng được không?” Tôi tuy rằng đã từng tới
nhà Jung Yunho, nhưng thật sự không biết phòng của cậu ta ở nơi nào… Biệt thự
lớn như vậy, không cẩn thận sẽ bị lạc đường mất…
”Được ạ, thiếu gia.” Âu Bá không phản ứng gì, cung kính dẫn đường phía trước. Thật là một nhà cứng ngắc a, xem nhà mình kìa, rất náo nhiệt! Ô ô… Jung Yunho, cậu đừng có cải cách cái gì ở nhà tôi a…
Nửa
đêm dậy đi toilet, đột nhiên nhìn khuôn mặt hiện tại của mình, thật sự là sợ
chết khiếp. Cẩn thận sờ sờ, xúc cảm rất tốt a….. Có chút râu mọc lên, không
được, phải cạo ngay! Mình là Kim Jaejoong anh tuấn tiêu sái mà! ~
Ngày
mai ~ Hy vọng hết thảy lại trở về quỹ đạo!
Chương 3
Ngày
hôm sau, vừa rời giường tôi liền chạy đến nhìn gương. Trong gương vẫn là bản
mặt đáng ghét của Jung Yunho… Đây quả thực là phán quyết tử hình cho tôi rồi!
Vén áo ngủ trước ngực lên, oa ~ Dáng người tên này thật tốt, cơ bụng rất rõ
ràng. Bất quá… Cơ ngực của cậu ta hình như có điểm lớn! Khóe miệng tôi co rút,
đây giống hệt cái gọi là “Núi đôi” trong truyền thuyết mà! Có lầm hay không a!
Nhẹ nhàng đưa bàn tay lên ấn thử, nóng hầm hập, mềm mềm, hô… Phải thực hiện một
trong chín trăm sáu mươi lăm điều cần làm thôi – Tập cơ ngực! Tùy tiện lấy một
bộ treo trong tủ quần áo mặc, soi gương, không tệ! Rất có phong cách của Kim
Jaejoong! Mấu chốt là cơ bắp tôi hằng mong ước đã xuất hiện! Hú hú ~ Kim
Jaejoong cơ bắp giá lâm! Ái khanh bình thân ~
“Thiếu
gia, cậu đã rời giường rồi sao? Bữa sáng đã chuẩn bị tốt.”
Ngoài
cửa thình lình truyền đến thanh âm Âu Bá làm tôi sợ nhảy dựng lên.
“Biết,
đã biết!” Vội vàng hô to, sợ ông không nghe thấy thì đi vào. Aizz… Thật nhớ Vik
lông xù a… Không biết đã bị Jung Yunho làm thịt chưa, hiện tại trong nhà nhất
định gà bay chó sủa không yên rồi.
Lại
cực kì yên tĩnh ăn hết bữa sáng, tôi khẩn trương đến mức thiếu chút nữa nuốt cả
cái thìa vào. Ngồi trong xe riêng của Jung Yunho, lái xe là người rất to cao.
Nhìn bộ âu phục của ông ta căng ra, tôi thực hoài nghi không biết ông ta vào
trong xe bằng cách nào…
Thật
không nghĩ tới vừa xuống xe lại đụng phải chính mình - -||? Tên Jung Yunho kia
đang dùng khuôn mặt của tôi để trò chuyện với một học tỷ năm trên, thanh danh
cả đời của tôi a!! Để cho người quen trông thấy thì không xong rồi!!
“Jung…
Kim Jaejoong! Cậu tới đây!” Tôi đứng cách đó không xa gọi cậu ta. Bất quá cậu
ta không có phản ứng, cũng đúng, cậu ta là Jung Yunho mà! Không còn cách nào,
tôi chỉ có thể kiên trì đi vào trong đám nữ sinh, động nhẹ vào cánh tay cậu ta.
Không nghĩ tới vừa mới vào, đám nữ sinh kia lại vây quanh tôi %>_<%. Tôi
trời sinh nhìn thấy con gái là mặt sẽ đỏ a. Đại não còn chưa kịp phản ứng, một
thứ gì đó mềm nhũn đè lên người tôi! Hu Hu…! Cứu mạng a….
“Yunho
a, thật đáng ghét, mấy hôm nay không gọi người ta.”
“Đáng
ghét…”
“Yunnie
~”
Tôi
muốn ói!! Cố lấy dũng khí kéo Jung Yunho bên cạnh đột phá vòng vây, chạy thẳng
đến toilet nam! Cứ thế xách Jung Yunho suốt đường mà không thở gấp lấy một cái.
Tên nhóc này thể chất thật tốt a ~ Bình thường tôi chỉ ôm Vik thôi đã nằm dài
ra mà thở rồi… Bây giờ lại có thể dễ dàng xách chính mình lên… Aizz… Đây thật
sự là một sự sỉ nhục a!!!
“Hô…
Cậu làm gì a? Không thấy tôi đang tán gái sao?” Jung Yunho thở hổn hển. Tôi
thực xin lỗi cậu a, Yunho!
“Cái
kia… Cậu có thể đừng đến gần mấy cô gái… Tham gia các hoạt động có ý nghĩa…
Chẳng hạn như đá bóng… Đúng rồi! Vik nhà tôi đâu?” Tôi có chút khẩn trương nhìn
cậu ta chậm rãi bình phục hô hấp.
“À!
Con chó đần độn kia a, đêm qua tôi đá nó khỏi giường mấy lần rồi gọi người bắt
nó đi làm “Thịt cầy 7 món” rồi!”
“Cái
gì, cái gì!!!!!!!!!!!!!!!!!” Rống to một tiếng làm kinh động khắp toilet nam.
Tôi nghĩ, lại có không ít bạn nam bị tôi dọa đến mềm nhũn người a…. Bạn học!
Thực xin lỗi a! Hi vọng không để lại di chứng gì…
Jung
Yunho ngoái ngoáy lỗ tai: “Trêu cậu thôi, chúng tôi ở chung khá tốt, có thể là
vì khí chất của tôi vẫn còn lưu lại.”
Có
quỷ mới tin cậu ta, vừa rồi không cẩn thận nhìn, giờ mới quan sát quần áo cậu
ta mặc, sao lại có chút không được tự nhiên… Tôi hình như không có bộ này a…
”Jung Yunho, bộ quần áo cậu mặc ở đâu ra vậy?”
Cậu
ta trừng mắt nhìn tôi (Thật là đẹp! Tôi
trừng mắt cũng đáng yêu như vậy a o[≧v≦]o~~) tiếp tục nói: “Cậu nhìn mấy bộ quần áo ngây thơ của
cậu đi! Chẳng khác gì học sinh tiểu học! Nhà cậu rất nghèo sao?! Một đống quần
lót đều là bọt biển cục cưng! Tôi phải gọi người mua bao nhiêu quần áo. Nhìn
cậu mặc hôm nay xem! Che hết khí chất của tôi rồi! Chắc chỉ hai ngày nữa, toàn
bộ cơ bắp trên người đều bị cậu biến thành bùn nhão mất…”
Mở
miệng cái là bắt đầu quở trách. Tôi vội vàng che lỗ tai, nhắm mắt lại… Mình
không nghe thấy, mình không nghe thấy ~ Dường như đã yên lặng hơn nhiều, mở mắt
ra nhìn, toàn bộ bạn học nam trong toilet đều đang há mồm nhìn chúng tôi, mấu chốt
là có mấy người khóa quần còn chưa kéo lên, ặc… Đột nhiên ý thức được một vấn
đề nghiêm trọng. Dường như mỗi lần gặp cậu ta ở toilet đều bị cậu ta châm biếm.
Tuy rằng hôm nay cũng vậy. Nhưng quan trọng là chúng tôi đã trao đổi thân thể.
Bức tranh trào phúng này hình như có điểm buồn cười. Một nam sinh gầy yếu có
gương mặt đáng yêu hai tay chống nạnh chỉ trích một nam sinh cao hơn cậu ta
không ít, thân thể rắn chắc… Hình ảnh uy vũ của Jung Yunho cứ vậy bị tôi phá
vỡ! Từ nay về sau, một Kim Jaejoong đáng sợ hoàn toàn mới sẽ lên sân khấu!
Không
cam lòng đi theo mông Jung Yunho vào bàn học, ngồi xuống bàn cuối cùng…. Nhìn
xem, nhân duyên của tôi thật tốt a, vừa mới vào đã có mấy người chào hỏi cậu
ta, còn tôi thì sao? Chỉ có thể ngồi yên, nhìn muỗi thỉnh thoảng bay qua lại…
Thấy
Park Yoochun vào phòng học, tôi kích động hô to: “Yoochun! Tớ ở đây!” Hô xong
thì liền hối hận… Bình thường tôi và Yoochun ghét nhất là Jung Yunho. Quả
nhiên, vừa nghe thấy, Park Yoochun liền trừng mắt liếc tôi một cái, không thèm để
ý. Không được, tôi phải nói chuyện này cho Yoochun, bằng không tôi sẽ phải sống
cô độc hết quãng đời còn lại! Nên giải thích thế nào đây… Phải cẩn thận suy
nghĩ biện pháp mới được!
Chương 4
Rốt
cục nhịn đến giờ tan học, từ sáng đến giờ chỉ nhìn chằm chằm Jung Yunho, không
nghe được bài giảng gì… Tên giả mạo chết tiệt này, cứ trêu chọc bạn bè của tôi!
Tức chết tôi rồi. Mấy người các cậu đừng chỉ nhìn bề ngoài a!!! Tôi không phải
người đáng ghét như vậy!!
“Park
Yoochun, cậu lại đây chút…” Tôi biết cậu ta mỗi lần tan học đều về sau cùng.
Cho nên, nói với cậu ta trước!
Park
Yoochun kinh ngạc quay đầu. “Sao vậy? Tôi với cậu không có cừu hận gì mà.”
Tôi
nhức đầu. “Có lẽ tớ nói cậu sẽ không tin, kỳ thật… Tớ là Jaejoong!”
Park
Yoochun bĩu môi, “Đại ca, anh đang nói gì vậy a? Nghĩ tôi ngu ngốc à? Tôi không
bị cận thị đâu…”
“Tớ
biết vài chuyện của cậu!” Cười gian một tiếng nhìn cậu ta. “Xem nào… Cậu có nhớ
rõ chuyện cậu đái dầm lúc bảy tuổi không?”
“-_-|..........”
“Cậu
còn nhớ lúc học tiểu học, cậu móc gỉ mũi đến chảy máu mũi không?”
“-_-||……….”
“Lần
đầu tiên cậu tỏ tình với người ta, lúc đó mới biết người đó là con trai ~~~”
“-_-|||……….”
Tôi
đắc ý cười, cả người rung lên, giải thích. “Chuyện là thế này, nhớ tối hôm
trước không? Cái nhẫn kỳ quái ấy! Lúc đó tớ nói với cậu, cậu lại không tin!
Không ngờ lúc định đứng lên thì phát hiện tớ và Jung Yunho trao đổi thân thể!”
Park
Yoochun rốt cục nói được một câu: “Cái kia… Tôii vẫn không tin a…. Nói không
chừng là Jaejoong nói cho cậu…”
“Làm
ơn đi! Tớ xấu tính vậy sao, lại đi nói mấy chuyện này cho cậu ta!”
Cậu
ta gãi đầu, mặc có chút nhăn nhó: “Thôi… Tớ tin tưởng, nhìn bộ mặt ngu ngốc của
cậu, không giống Jung Yunho chút nào, chỉ có cậu mới có thể cười đến rung cả
người…”
Nguyên
lai tật xấu của tôi vậy mà có thể dùng để chứng minh thân phận! Tôi chạy tới
gần, cầm hai tay cậu ta, kích động nói: “Đồng chí! Không hổ là người quen biết
từ lúc còn mặc quần đùi! Thật thông minh a!~”
“-_-#.........”
“Vậy
hiện tại làm thế nào bây giờ?” Yoochun ngồi bên cạnh tôi: “Nói thật, hiện tại
nhìn khuôn mặt này của cậu, tớ thật muốn đánh một cú! Cậu biết không? Buổi sáng
lúc ngồi cạnh cậu…. Không đúng, ngồi cạnh Jung Yunho, cậu ta cứ vuốt mặt tớ gọi
Park Chun Chun!! Giờ nhớ lại, thật là buồn nôn a!” Nói xong lắc lắc người tôi
mấy cái…
“A…
Cậu quá khoa trương rồi! Cơm hôm trước chưa bài tiết à?”
Park
Yoochun trừng mắt nhìn tôi một cái: “Tớ gần đây táo bón!”
Tôi
không còn lời nào để nói. Bất quá, cuối cùng cũng có hiệu quả, ha ha, hiện tại!
Tôi sẽ về nhà! Biệt thự Kim!
Vik
~~ Ba về nhặt xác con đây ~~~
“Này?
Jung, Kim Jaejoong?” Không có biện pháp, hiện tại điện thoại của tôi ở trên tay
cậu ta, tôi chỉ có thể gọi dãy số mình quen thuộc, gọi cái tên mình quen thuộc
nhất ~ ~ Ngày mai nhất định phải đổi nhạc chuông thành “Người quen thuộc nhất
là người xa lạ nhất!” Haizzz….
“A….
Là cậu, làm sao vậy? Tôi đang tắm ~”
Đó
là… Cậu ta tắm cơ thể của tôi? Tưởng tượng đến thân thể non mềm của mình bị cậu
ta chà đạp, lộ ra màu phấn hồng mê người ~ Ai nha, má ơi, thật là!
“Này!!
Cậu nhắm mắt vào cho tôi! Không được nhìn thân thể của tôi!!”
“…..
Nhắm mắt lại tôi tắm thế nào? Ha ha… Này, thân thể của cậu thật đúng là mẫn cảm
a ~ Lại còn mềm mềm nữa ~”
Tên
biến thái!! Cậu ta nhìn cơ thể của tôi mà có phản ứng sao? Có cảm giác với
chính mình? Cái này…
“Cậu,
cậu đừng có hành động thiếu suy nghĩ!! Cẩn thận tôi hủy dung!!! Hủy dung của
cậu!!”
“Trêu
cậu thôi, Vik đến đây, mau vào bồn tắm chơi uyên ương dục với bổn thiếu gia…”
“~”
A?
Vik còn sống? Bất quá sao tiếng kêu thê thảm vậy, trước Vik cũng tắm cùng tôi
rồi mà…
“Kim
Jaejoong, cậu còn có chuyện gì không? Tôi rất bận.” Thanh âm kéo dài, nghe qua
giống hệt một con mèo lười biếng, cậu ta thật là!
“Có…
Hiện tại tôi có thể về biệt thự Kim được không? Muốn lấy vài thứ… Thuận tiện
xem Vik thế nào, đi mà…”
Đáng
ghét! Kim đại gia lại phải ăn nói khép nép với cậu, nếu cậu không đáp ứng! Tôi
sẽ lấy thân thể cơ bắp này đè chết cậu!
“Được
rồi, tôi cũng không phải người không biết lý lẽ. Đến thì mua hộ tôi bánh bao
hấp. Dạo gần đây hay thèm ăn vặt.”
“…………”
“Tút
tút tút……..”
“Đi
chết đi! @#$%#.... #$[….” Tôi chỉ có thể phát tiết một chút với cái điện thoại.
Khép
lại di động, mỉm cười với Yoochun: “Xem, tớ mắng như vậy, cậu ta không dám cãi
gì cả ~”
“Người
ta cúp điện thoại rồi, sao có thể lên tiếng a…”
“Sao
cậu biết!”
“Không
phải cậu mở loa ngoài sao? Tớ không bị điếc….”
Cuối
cùng vẫn mua hai cái bánh bao, kéo Yoochun, phẫn hận đứng trước cửa biệt thự họ
Kim!
Chương 5
Đứng
trước cánh cửa quen thuộc, trong mắt tôi chợt đầy nước, nhà yêu quý a! Hyun
Hyun (Người giúp việc nhà tôi) lại
vứt rác ngay trước cửa! Ruồi bọ bâu đầy rồi! Tức chết tôi mất! Chẳng lẽ Jung
Yunho không có biện pháp sửa cái này sao?!
Hyun
Hyun đứng trước cửa chờ, mỉm cười nhìn chúng tôi, chân phía sau đẩy đẩy rác ra
góc khuất, cô nghĩ tôi là người mù sao! Cho dù tôi là người mù, mùi thối như
vậy cũng có thể ngửi thấy a!! Bất quá hương vị quen thuộc này lại làm cho tôi
rơi nước mắt, tôi nghĩ hẳn đây là tức cảnh sinh tình đi, aizzz! Chỉ có người
trí thông minh thật cao mới có thể giác ngộ ra điều này! Thôi! Thôi! Tôi hấp
hấp mũi đi theo Hyun Hyun, thật nực cười! Nhà của tôi, tôi có thể không quen
sao?... Thật là có điểm không quen…
Đi
vào trong, tôi lập tức đơ người, đây là nhà của tôi sao? Đại sảnh dán đầy
poster mấy cô gái có bộ ngực vĩ đại…. Cái gì vậy! Tôi dán Bọt biển bảo bảo mà!
Xem ra nhà Kim thật sự thay đổi triều đại rồi…
Yoochun
kéo kéo góc áo của tôi, tôi nghiêng tai qua. Tôi biết cậu ta cũng không nhìn
được mấy cái này!
“Jaejoong,
thẩm mĩ của Jung Yunho rất cao a, nhìn rất đẹp!” Làm ơn! Nói chuyện thì nói
bình thường đi, nhỏ nước bọt xuống tai tôi là sao!
Không
để ý tới cậu ta, Jung Yunho tao nhã đi xuống. A? Phía sau cậu ta là cái gì vậy?
Nhìn có điểm quen quen…
“Đến
rồi à? Tự đi lên lấy đi, đưa bánh bao cho tôi.”
Đưa
bánh bao cho cậu ta, hừ! Tên đáng ghét.
“Tôi
rất ngạc nhiên a, không ngờ cậu lại nuôi con kia ở nhà tôi, còn có, Vik bảo bối
của tôi đâu?” Tôi chỉ chỉ sinh vật không rõ là cái gì ở phía sau cậu ta.
“A
~” Cậu ta mất tự nhiên sờ sờ mũi. “Đây là Vik nhà cậu a…”
“……….”
Dùng sức dụi mắt! Để trẫm nhìn cẩn thận một cái… Thân hình trụi lủi, khắp người nổi da gà, tám phần là vì đông lạnh. Ánh mắt đẫm nước mắt kia! Trời ơi! Thật là Vikkkkk!!!
“Tôi
lấy sữa tắm rụng lông cao cấp tắm cho nó vài lần thành như vậy…. Bất quá thế
cũng tốt a, rất mát mẻ, vậy nên tôi đồng ý để nó tắm cùng!”
“………”
Nhìn ánh mắt Vik vừa xấu hổ vừa phẫn hận [Tôi
nghĩ nó nhất định thực xấu hổ, lớn tuổi vậy mà lúc nào cũng trần truồng, mất
hết cả mặt cẩu] tôi lại đau lòng! Cha kiểu gì cũng sẽ cứu con khỏi tên đại
ác ma này!
“Kim
Jaejoong!” Đối mặt với Hyun Hyun bên cạnh đang kinh ngạc, tôi đành phải hung
hăng gọi tên chính mình: “Sao cậu lại đối xử với nó như vậy! Cha mẹ nó ở trên
trời nhất định sẽ đến trả thù cậu! Khuyển Dạ Xoa cũng sẽ không bỏ qua cậu đâu!”
“╮(╯_╰)╭, tôi lười nói chuyện với cậu, lấy các thứ xong thì đi
đi!”
Dám
đối xử với tôi như vậy! Hừ: “Yoochun! Lấy vũ khí!”
“Được!”
Yoochun đáp rất nhanh, tôi cứ nghĩ cậu ta đã chìm trong biển mấy cô gái ngực to
rồi, mọi người nhìn Yoochun đưa tay vào trong túi áo trên, tôi thấy Jung Yunho
hơi nhíu mày một chút, lấy ra rồi! Kỳ thật chỉ là một cái túi ni-long mà thôi ~
Tôi muốn đựng mấy thứ, mọi người đừng lo lắng ~
Nhận
túi Yoochun đưa: “Đi! Chúng ta lên gác!” Cuối cùng quay đầu lại nhìn Vik, con
cứ tạm thời ở đây a, chẳng may con chết thì ba nhất định sẽ lập bia mộ đầy đủ,
nhé…
Đẩy
cửa phòng ra, hết thảy vẫn quen thuộc như cũ ~ Cậu ta không ở phòng của tôi!
Vậy mà tôi cứ phải chịu đựng ở phòng của cậu ta.
“Jaejoong
a, nhanh đi lấy các thứ đi, không chừng còn có thể ăn cơm tối ở đây luôn…”
Yoochun vuốt bụng, ủy khuất nhìn tôi.
“Không
có tiền đồ a!”
“Cô
cô cô…” Thực không đúng lúc, bụng tôi cũng không chịu thua kém réo lên…
“Vậy
nhanh đi lấy đi, lát nữa xuống xin cơm…” Tự động lờ đi ánh mắt khinh bỉ của
Yoochun, thân phận tôn quý của tôi không thể quăng đi như vậy được ~
Mở
ngăn kéo ra, may quá, giấy khen đầu tiên của tôi vẫn còn, cũng là cái duy nhất…
Cẩn thận ôm trước ngực nhẽ nhàng vuốt ve, đến giờ vẫn có thể nghe thấy tiếng vỗ
tay bên dưới sân khấu lúc ấy a…
“Cậu
vẫn còn giữ bằng công nhận ‘Giải nhất vẽ tranh trừu tượng” lúc mẫu giáo à?”
Yoochun gảy mũi, ngồi xổm xuống bên cạnh tôi. Tên này thật là giỏi trong việc
phá hoại khung cảnh, lườm cậu ta một cái, đưa tờ giấy lên bên miệng ~(╯3╰)
“Jaejoong,
tớ nhớ tháng trước cậu làm rơi nó xuống bồn cầu mà??”
“Đúng
vậy, cậu cảm thấy tớ là người đáng ghê tởm như vậy sao?! Đương nhiên là tớ vớt
nó lên rồi phơi nắng khô hết rồi!”
No comments :
Post a Comment