Chapter 41
Sáng
thứ hai, khi Yunho lái xe đến công ty liền thấy cảnh Changmin đưa Jaejoong đi
làm việc.
Từ
đằng xa nhìn, Jaejoong tựa hồ cười rất vui vẻ.
Yunho
trợn tròn mắt
Nhìn
Changmin cao hơn 1m90, lại nhìn chính mình, tuy cũng cao 1m86, nhưng so ra vẫn
thấp.
Lại
nhìn siêu xe của Changmin, lại nhìn bản thân, tuy cũng là Porsche đấy, nhưng
vẫn cảm thấy, lúc mua xe nên lấy cái tốt hơn.
Tóm
lại, giờ phút này khi Yunho nhìn Changmin cảm thấy rất tự ti.
Đỗ
xe, Yunho bối rối đứng ở cửa ra vào cả buổi, định giả bộ như trùng hợp gặp
Jaejoong.
“Jaejoong
à, tối hôm qua cậu đi đâu vậy? Có vui không?”
“Không
được, như vậy không phải mình xen vào chuyện riêng của người ta sao?”
Yunho
đi tới đi lui trước cửa công ty, lầm bầm.
Nhân
viên đi qua xì xào bàn tán: Jung tổng hôm nay không bình thường, tốt nhất đừng
chọc vào anh ta!
Yunho
bối rối một lúc, lại đột nhiên thắc mắc vì sao mình phải đứng ở đây cả buổi,
chỉ vì nghĩ phải nên hỏi Jaejoong chuyện tối hôm qua như thế nào.
Lúc
Yunho đang định đi vào, cửa lại một lần nữa mở ra.
Anh
ngay lập tức quay đầu nhìn.
“Jaejoong?”
Giọng
nói mang theo vui mừng, lại khiến cho Jaejoong cảm thấy có chút không hiểu.
“Ừ,
làm sao vậy?”
“Không
có gì, chỉ là cảm thấy thật trùng hợp a, lúc sáng vừa gặp cậu ở ngoài xong.”
Sao
Yunho cười lại mất tự nhiên đến vậy? Jaejoong cũng nhận ra, hôm nay Yunho rất
không bình thường.
“Rất
trùng hợp sao? Chúng ta ngày nào chẳng như vậy.”
“Jaejoong,
tối hôm qua có vui không?” Yunho hỏi rất cẩn thận. Kỳ thật anh rất muốn hỏi tực
tiếp Jaejoong cậu có làm việc kia không.
Nhưng
sao Yunho dám a?
Có
thể nói, Yunho là kẻ nhát gan.
“Tối
hôm qua?” Jaejoong mặc phớt hồng nói ba chữ kia, sau đó ý vị thâm trường nhìn
Yunho, rồi lại đi luôn.
Yunho
càng thêm khó hiểu, biểu tình Jaejoong như vậy là sao? Liệu thật sự làm chuyện
kia à?
Yunho
đứng ở cửa công ty, có chút ngẩn ngơ, nhìn ngô ngố. Sao hôm nay trời lại xanh
vậy nhỉ?
Một
tuần sau, Yunho sắp phát điên rồi. Trừ lúc ở công ty, anh cơ hồ không có cơ hội
gặp Jaejoong. Cậu hình như rất bận rộn.
Mỗi
lần gọi điện thoại, luôn không trả lời, mãi đến rất khuya mới gọi lại. Khi hỏi
cậu đang làm gì, Jaejoong đều trả lời rất mơ hồ.
Mỗi
lần tan tầm, muốn rủ Jaejoong đi ăn cơm hay xem phim, lúc đi tìm cậu thì đồng
nghiệp lại bảo Jaejoong đã đi rồi.
Không
nghĩ tới, có một ngày Yunho anh lại phải cô độc ngồi ăn cơm một mình, cô độc
ngồi uống rượu một mình bên bờ sông.
Xe
Porsche màu đỏ chót xuất hiện, Yunho đương nhiên biết rõ người đến là ai.
“Thế
nào, gần đây sao rồi?” Kelly vẫn mang bộ dáng đại tiểu thư. Chỉ là cô bây giờ
cảm giác rất tiều tụy.
“Như
em thấy đó!” Yunho cười rất khó coi, xong lại uống thêm một ngụm rượu.
“Yunho,
anh biết không? Changmin là CEO của công ty X đấy.” (Công ty X nằm trong top 50
trên thế giới).
“Ah,
vậy thì sao?” Yunho biết rõ, với tính cách của Kelly, cô tuyệt đối sẽ không tốt
bụng đến an ủi mình.
“Mà
Jung Yunho anh, chỉ là một giám đốc nhỏ được ba em đề bạt. Shim Changmin thường
xuyên là gương mặt trang bìa trên tạp chí kinh tế của Mĩ. So sánh hai người các
anh, anh thấy, Jaejoong sẽ chọn ai?”
Đúng
vậy, Jaejoong sẽ chọn ai? Chọn mình sao?
Yunho
không có cách nào trả lời Kelly. Anh thậm chí còn không dám khẳng định cảm xúc
của Jaejoong với mình.
“Yunho,
tỉnh lại đi, anh với Jaejoong không có khả năng đâu.”
“Dù
là như vậy, chúng ta cũng không có cách nào quay trở lại quá khứ. Anh thích
Jaejoong, anh thích Jaejoong rồi.” Yunho cơ hồ là thét lên.
“Đàn
ông? Thích một người đàn ông? Anh cảm thấy có thể chấp nhận được không? Anh
thật sự lựa chọn con đường đấy sao? Anh sẽ vì Jaejoong mà đánh mất tương lai
của mình sao? Điều đấy anh cũng không quan tâm?”
“Kelly,
trước đây anh nghĩ yêu là tìm người kết hôn rồi sinh con, cả đời sống yên ổn.
Nhưng từ khi gặp được Jaejoong, Yunho này không thể trở lại bình thường rồi.
Lần đầu tiên anh yêu một người mãnh liệt đến vậy. Dù kết quả thế nào, ít nhất,
anh vẫn có thể coi một đoạn tình cảm này là kỉ niệm.”
Yunho
nói xong, uống nốt ngụm rượu cuối cùng rồi hung hăng vứt bình rượu xuống mặt
đất.
“Yunho,
anh biết không? Em vừa mới biết hóa ra anh rất ngu ngốc. Ngày mai Jaejoong cùng
Changmin đính hôn rồi, anh còn thề non hẹn biển gì nữa. Jaejoong không quan tâm
đâu. Cậu ta và Changmin quen biết không bao lâu mà đã tính đến chuyện lâu dài
rồi. Chỉ còn mình anh còn đang si tình ngồi đây thôi.”
Biểu
tình Kelly rất khinh thường, tựa hồ muốn thấy Yunho thất vọng.
“Jaejoong
luôn rất dũng cảm. Anh nghĩ anh cũng nên vì hạnh phúc của mình mà dũng cảm một
lần.”
Yunho
nói xong, lên xe khởi động máy, sau đó lớn tiếng nói với Kelly.
“Anh
nghĩ anh sẽ rất bận, đi trước! Ngày mai, nếu em đến, có lẽ em sẽ thấy, Jung
Yunho này, nếu đã muốn làm việc gì thì sẽ làm đến cùng.”
Yunho
nở nụ cười, tựa hồ rất tự tin, khác hoàn toàn con người uể oải lúc trước.
“Jung
Yunho, hyung cảnh cáo cậu, nếu cậu còn đến nhà hyung phá rối lúc nửa đêm, hyung
sẽ phế cậu đấy.”
Hee
Chul vò tóc, rất thiếu kiên nhẫn mở cửa nhà, khó chịu phàn nàn với Yunho.
“Hee
Chul, Jaejoong ngày mai đính hôn à?” Yunho kích động lắc vai Hee Chul.
Hee
Chul sắp hôn mê rồi, có chút đơ người, ấp úng không biết trả lời thế nào.
“Hee
Chul, ngày mai em muốn đi tỏ tình!” Yunho kiên quyết nói.
“Tỏ
tình? Jung Yunho cậu đêm hôm khuya khoắt nổi điên cái gì, trở về đi ngủ đi.”
Hee Chul vốn rất kinh ngạc, sau đó trấn định lại, coi lời nói của Yunho như trò
đùa.
“Em
lần này rất nghiêm túc, em thích Kim Jaejoong.”
Chapter 42
Jung
Yunho đã tạo nên trò đùa khôi hài nhất trong lịch sử.
Trên
đường vội vàng đến khách sạn tổ chức lễ đính hôn, gọi cho Jaejoong mãi không
được. Yunho thiếu kiên nhẫn, vừa tới lễ đường ở khách sạn liền hét to lên.
“Cậu
dựa vào cái gì ah, dựa vào cái gì để tôi thích cậu, cậu lại đi tìm người đàn
ông khác.” Yunho đã ở trạng thái gần như không thể khống chế được.
“Thực
xin lỗi, xin anh bình tĩnh một chút, nếu anh còn như vậy, chúng tôi chỉ có thể
mời anh đi ra ngoài.” Bảo vệ nhanh chóng chạy đến khống chế tình hình.
Người
vây xem rất nhiều, nhưng lại không có Kim Jaejoong.
“Jung
Yunho, con muốn mất mặt đến khi nào?” Một người phụ nữ quý phái bước tới, thong
thả nói, cả đại sảnh đang náo nhiệt đột nhiên trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi
người bạo động, nhao nhao chạy đi.
Jung
Yunho rốt cuộc nhìn thấy người phụ nữ kia, kinh ngạc không nói lên lời.
“Jung,
Jung phu nhân? Không, mẹ?”
“Con
còn biết ta là mẹ con à?” Người phụ nữ ăn mặc hoa lệ kia tỏa ra khí chất khiến
người ta sợ hãi.
“Sao
mẹ lại ở chỗ này?” Yunho vuốt lại quần áo lộn xộn, bắt đầu chậm rãi tỉnh táo
lại.
“Mẹ
cũng muốn hỏi con cái đấy, đây là lễ đính hôn của Changmin, con náo loạn gì ở
đây?”
“Cướp
cô dâu.” Một câu đơn giản mà đầy đủ ý, không chỉ khiến cho bà Jung kinh ngạc mà
còn khiến tất cả mọi người hít sâu một hơi.
“Con
tới cướp cô dâu.” Tựa hồ khẳng định lại nghi hoặc trong mắt mẹ mình, Yunho lặp
lại.
“Ah?
Không biết vị kia nhà tôi hấp dẫn ngài Jung ở điểm nào, vậy mà hôm nay, thật
vinh hạnh, lễ đính hôn của tôi lại diễn ra màn kịch này!”
“Toàn
bộ. Toàn bộ của cậu ấy đều hấp dẫn tôi.” Yunho nhìn Changmin đi tới, trong mắt
tràn đầy khiêu khích. Changmin lại càng vui vẻ và tự tin, dùng ánh mắt sâu xa
nhìn Yunho.
“Nhìn
ngài Jung kiên quyết như vậy, để tôi gọi cậu ấy đi, để cậu ấy chọn tôi hay chọn
ngài Jung, kết thúc chuyện này.”
Yunho
trợn tròn mắt. Người trước mắt là Jaejoong ư? Không phải! Người này anh chưa
gặp bao giờ
“Thế
nào, ngài Jung? Anh còn muốn tiếp tục “Cướp cô dâu” không?” Changmin cố ý cường
điệu ba chữ “Cướp cô dâu”, nhưng Yunho đang đơ người lại không nhận ra.
“Làm
sao vậy? Người cậu đính hôn không phải …”
“Kim
Jaejoong?” Không đợi Yunho nói xong, Changmin đã cắt đứt anh.
“Ngài
Jung, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm. Người tôi đính hôn hôm nay là em trai Kim
Jaejoong, Kim Kibum.”
“Jung
Yunho?” Jaejoong mặc lễ phục, chớp mắt to tròn, có chút không tin nhìn Yunho
chật vật trước mặt.
Không
đợi Jaejoong hỏi rõ mọi chuyện, cậu đã bị Yunho ôm chặt vào ngực. Jaejoong mặc
dù rất vui mừng, nhưng vẫn liều mạng giãy khỏi vòng tay Yunho.
Bởi
vì hôm nay người nhiều như vậy, huống chi, lúc trước nghe nói mẹ Yunho cũng
đến. Hiện tại, bị vô số ánh mắt chiếu vào, Jaejoong đột nhiên sợ hãi.
“Jaejoong,
sao cậu lại trêu chọc tôi như vậy, nói đính hôn là đính hôn sao?”
Yunho
không chịu buông Jaejoong ra, gục xuống vai Jaejoong như đứa trẻ, làm nũng. Mấy
lời kia nghe rất vô sỉ nhưng lại thật ngọt ngào.
“Khụ
khụ.” Bà Jung nhìn con trai mình như vậy, trên mặt có chút giận dỗi.
Jaejoong
lần này dùng sức thoát khỏi tay Yunho.
“Jung
Yunho, con tốt nhất giải thích cho mẹ nghe. Đương nhiên, theo phép tắc, chúng
ta phải để cho Changmin tiến hành nghi thức đính hôn trước.” Bà Jung nhìn
Jaejoong, ánh mắt rất sâu sắc.
Jaejoong
ngại ngùng, cúi gằm mặt, không dám nhìn bà Jung.
Đám
người dần dần tản đi, trong đại sảnh chỉ còn lại Jaejoong vẫn đang đỏ mặt cúi
đầu cùng Yunho hưng phấn.
Yunho
đi tới trước mặt Jaejoong, kéo cậu ra khỏi khách sạn.
“Yunho!!”
Jaejoong đã bị Yunho ôm như vậy 10 phút rồi, Jaejoong thật sự không chịu được
nữa.
“Jaejoong,
cậu yên lặng đi.”
Yunho
y như đứa trẻ gắt lên với Jaejoong, ý bảo cậu ngoan ngoãn một chút, sau đó lại
ôm chặt Jaejoong.
“Jaejoong,
cậu sao lại đáng ghét đến vậy. Dám lừa tôi, thiếu chút nữa đi đính hôn với
Changmin. Sao cậu dám xem nhẹ sự ghen tị của tôi, thân mật với Changmin như
thế.”
“Tôi
đâu có? Tôi có nói với anh, tôi đính hôn với Changmin à? Tôi cũng đâu có thấy
anh ghen tị, không phải anh vẫn đang đi lại với Kelly sao.”
Yunho
vừa nói như vậy, Jaejoong liền tức giận phản bác.
“Huống
hồ, anh ghen tị thì có liên quan gì đến tôi, tôi không là gì của anh hết.”
“Kim
Jaejoong, anh thích em.”
”Thích thì cứ thích a, tôi không muốn làm người thứ ba.”
Yunho
chưa từng nghĩ, lúc anh tỏ tình với Jaejoong lại có cảm giác như nghe tin mừng.
Đột nhiên nhịn không được bật cười, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Jaejoong, còn
có bờ môi khiêu gợi.
Chậm
rãi lại gần.
Nụ
hôn này dây dưa một lúc lâu, hôn đến mức mặt Jaejoong đỏ bừng, hôn đến mức
Yunho suýt nữa không kiềm chế được.
“Jaejoong,
chúng ta hẹn hò đi. Em không phải người thứ ba, em không phải tình nhân, em là
Jung phu nhân quang minh chính đại, vợ yêu của Jung Yunho.”
“Nhưng
mà, mẹ anh thì sao?” Cho dù Jaejoong không thấy ánh mắt của Jung phu nhân,
nhưng tuyệt đối có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
“Jaejoong,
Jung Yunho này đã nói là làm được. Em sẽ là Jung phu nhân duy nhất.”
Hai
người cầm tay nhau trở lại lễ đính hôn, vẻ mặt đắc ý kia thật là vô sỉ.
“Hyung
thấy hai đứa đến đây để náo loạn thì đúng hơn. Thật không hiểu sao Changmin lại
mời cái kẻ thích cướp cô dâu kia.” Hee Chul oán hận nhìn hai người đang thân
mật kia, ghen tị nói.
Bởi
vì hôm nay Han Kyung đột nhiên có việc, không đến được.
Yunho
cùng Jaejoong liếc nhau một cái, sau đó Yunho buông lỏng tay ôm Jaejoong, đến
chỗ bà Jung.
“Mẹ.
Sao đột nhiên mẹ lại về vậy?” Yunho vẻ mặt nịnh nọt cười cười, rót thêm Champagne vào ly rượu của mẹ.
“Jung
Yunho, tên nhóc kia, trực tiếp nói đi, điều kiện để mẹ tiếp nhận Jaejoong là
gì. Nếu hợp lý thì mẹ sẽ đồng ý.”
Bà
Jung đã nhìn thấu mưu mô của Yunho.
“Con
quay lại giúp ba đảm đương sự nghiệp, có được không?”
Yunho
rất nghiêm túc nói chuyện. Đây là bằng chứng tốt nhất để biểu hiện quyết tâm
với bà Jung.
“Mẹ
hiện tại có Changmin, hình như con thành dư thừa rồi.” Bà Jung tựa hồ không có
hứng thú với điều kiện của Yunho.
“Con
là con ruột của mẹ đấy!” Yunho liếc mắt, rất xem thường nhìn mẹ.
“Còn
nói cái gì nữa, để cho “Con dâu tương lai” tới kính trà a, chẳng lẽ còn để mẹ
đến đó nữa à?” Bà Jung dùng chiếc ví LV
gõ đầu Yunho.
Nhìn
con mình vây quanh Jaejoong hệt như một chú Husky, bà biết rõ, bà thua, không
phải sao? Jaejoong so với mình còn hiểu rõ con mình hơn.
Tiếp
tục phản đối có tác dụng sao? Có lẽ sẽ dẫn đến bi kịch a!
Huống
chi, con dâu của con nuôi cũng là đàn ông, vậy thì con ruột của mình thích đàn
ông thì có sao?
Bà
cũng không muốn trở thành mụ phù thủy trong mắt con trai, chỉ cần hai đứa yêu
nhau, vậy là đủ rồi.
No comments :
Post a Comment