Phiên ngoại 1: Vấn đề mang đồ bảo hộ
“Jung
Yunho, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh mang đồ bảo hộ cho em, mang đồ bảo
hộ, rõ chưa?” Jaejoong sắc mặt ửng hồng bật dậy khỏi chiếc giường King size sau
đó vội vàng xông vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Rồi
bắt đầu hùng hổ trách mắng Yunho.
“Em
mua rất nhiều đặt vào trong ngăn kéo đó thôi, anh hết lần này đến lần khác đều
không chịu dùng, còn để nữa sẽ hết hạn đấy. Còn có, em cảnh cáo anh một lần
nữa, lần sau anh còn như vậy, anh ra phòng khách mà ngủ.”
Jaejoong
ở trong phòng tắm quát mắng, câu cuối còn lập lại liên tục.
Yunho
lại hoàn toàn không để ý, chỉ hồi tưởng lại vừa rồi Jaejoong bị giày vò, thật
sự là rất đáng yêu, nghĩ lại liền thấy cả người hưng phấn a.
“Yunho,
anh đến cùng là có nghe em nói cái gì không?” Jaejoong không mặc gì đi tới đi
lui trong phòng tìm khăn tắm. Mắt Yunho dõi theo thân thể Jaejoong, đảo qua đảo
lại.
Sau
đó, nghiêng người một cái, Jaejoong bị Yunho nhanh như hổ đói vồ mồi ôm vào
trong ngực.
“Jaejoong,
em đang câu dẫn anh a.” Yunho cười mập mờ, bắt đầu trắng trợn phi lễ Jaejoong.
“Cút
sang một bên đi Yunho. Đừng có không biết xấu hổ như thế.”
Jaejoong
liều mạng giãy dụa, cuối cùng tránh thoát khỏi ma trảo của người nào đó.
“Mấy
lời em vừa nói, anh có nghe thấy cái gì không?” Jaejoong nổi giận.
“Ai nha, hết hạn thì kệ nó hết hạn thôi. Chỉ
là mấy đồ bảo vệ thôi mà, nếu em cảm thấy lãng phí, lấy nó ra mà thổi làm bóng
bay chơi.”
Yunho
vẻ mặt vô lại.
“Không
phải vấn đề về đồ bảo hộ, mỗi lần anh để mấy thứ dinh dính kia đi vào, em rất
không thoải mái.”
“Nhưng
mà, nếu mang đồ bảo hộ, anh sẽ rất không thoải mái. Em có biết cảm giác kia
giống hệt việc đi tất mà rửa chân không?” Yunho bĩu môi lên, Jaejoong thực sự
không nhận ra, đây là Yunho hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên thương
trường sao? Giống hệt một đứa trẻ làm nũng.
“Em
biết ngay mà, Yunho, Hee Chul hyung nói không sai, đàn ông trước và sau khi kết
hôn là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước khi kết hôn, anh vẫn mang đồ bảo hộ
mà!”
Jaejoong
bắt đầu oán trách, Yunho lại giả bộ đáng yêu. Không tức giận cho anh xem, anh
lại cho Kim Jaejoong cậu là con mèo bệnh.
“Lại
là Hee Chul hyung, em yêu, em cách xa anh ta một chút đi. Em nói trước khi kết
hôn? Trước khi kết hôn chúng ta đã làm đâu!” Yunho rất cố gắng nhớ lại bọn họ
hai năm trước.
“Cái
rắm. Hôm ở nhà Hee Chul hyung uống đến say không phải lần đầu sao, anh làm em
đau thắt lưng mấy ngày.” Jaejoong làm sao có thể quên lần đầu ấy.
Lúc
làm xong, cậu cứ tự xấu hổ mấy ngày, hơn nữa thắt lưng cũng đau mấy ngày, Yunho
lại làm như không có việc gì, lúc đó vẫn đang anh anh em em với Kelly.
“Này,
em nói lần thứ nhất đó sao? Lần đấy cũng tính?”
Yunho
bắt đầu cảm thán vợ yêu của mình đơn thuần. Xem ra, dù Hee Chul dạy dỗ thế nào,
Jaejoong vẫn đơn thuần như cũ. Hì hì, Jaejoong mê người ở chính điểm này ah.
“Vì
sao không tính?” Jaejoong chớp mắt to, có chút mờ mịt nhìn Yunho.
“Muốn
biết?” Yunho đột nhiên cười rất gian xảo.
“Đó
là đương nhiên.” Jaejoong tuy cảm thấy Yunho cười vô cùng quỷ dị, nhưng lòng
hiếu kỳ vẫn đánh bại lý trí.
“Vậy
em lại gần đây đi. Anh cho em biết!” Yunho cười càng ngày càng tà ác.
“Em,
em đột nhiên không muốn biết nữa!” Jaejoong tựa hồ ý thức được điều gì, quay
người định rời đi. Yunho lại một lần nữa bắt lấy Jaejoong, đặt cậu dưới thân.
“Đêm
nay, chúng ta vừa làm vừa nói a!” Sau đó đè chặt Jaejoong đang giãy dụa, bắt
đầu dùng lưỡi trêu đùa những vị trí mẫn cảm của Jaejoong.
“Yunho,
anh là tên lừa đảo, em không muốn biết nữa!”
Đêm
đó, tiếng kêu thê thảm của Jaejoong vang vọng khắp biệt thự nhà Jung.
“Phu
nhân! Cái này ~~” Quản gia có chút khó xử nhìn bà Jung. Xem ra cửa này phải đổi
rồi, hiệu quả cách âm kém quá.
“Không
có việc gì, không có việc gì. Con của ta mà!” Bà Jung có chút quỷ dị uống cà
phê, nhìn ti vi đưa tin tài chính và kinh tế.
Tên
nhóc kia cứ miệt mài, lâu lắm rồi không được gặp Jaejoong. Hôm nay lại cả đêm,
hẳn Jaejoong sẽ không rảnh rỗi rồi. Ha ha, đúng là thanh niên ah.
“Jaejoong,
đi theo hyung dạo phố!” Điện thoại của Hee Chul phá vỡ yên tĩnh trong gian
phòng Jaejoong.
“Hyung,
em sinh bệnh rồi!” Jaejoong rất lười nhác, cố hết sức nói với điện thoại.
“Sinh
bệnh? Ha ha, sao vậy? Bị Yunho nhà em làm đến không xuống giường được à?” Hee
Chul cười dâm đãng, trêu chọc Jaejoong đang suy yếu nằm trong ngực Yunho.
“Hyung,
vừa vặn, em cũng muốn hỏi hyung một vấn đề!”
Jaejoong
đột nhiên dũng cảm hỏi, tốt xấu gì tối hôm qua cậu cũng vì vấn đề đó mà bị làm
thành cái dạng này, cậu nhất định phải biết rõ ràng.
“Ah,
em nói cái kia à!” Hee Chul như bừng tỉnh, tựa hồ nhớ đến việc gì đó.
“Sao
em lại không rõ! Lúc ấy Yunho làm gì với em, em lại không biết sao?”
“Có
ý gì, em không hiểu, hyung nói rõ ràng đi.” Jaejoong càng ngày càng thấy tò mò.
“Lúc
đó, không phải hai đứa đang cãi nhau sao. Yunho có mưu tính với em từ lâu rồi.
Như lần này đó, tên nhóc đó nhẫn nhịn lâu như vậy, nó nhất định sẽ làm em đến
không xuống giường được. Đúng không?”
Không
đợi Jaejoong trả lời, Hee Chul lại tiếp tục nói.
“Em
hôm đó cảm thấy đau thắt lưng là công lao của hyung và Junsu cả đếm đó đấy. Để
em ngủ đủ tư thế khác nhau, em không đau mới là lạ.”
Hee
Chul nói xong không khỏi bật cười. Sao lúc đó mình lại thông minh thế, nghĩ ra
cách tuyệt vời như vậy, ha ha.
“Nói
như vậy, em với Yunho, buổi tối kia căn bản không có chuyện gì xảy ra?”
Jaejoong tựa hồ đã hiểu ra.
“Kỳ
thật cũng không phải hoàn toàn a. Chỉ là cởi quần áo hai đứa, ngủ cạnh nhau ah.
Sau đó thuận tiện chụp vài cái ảnh rồi… A, hết rồi.”
Hee
Chul như nhớ ra cái gì, ngậm miệng lại.
“Rồi
làm sao, Hee Chul, hyung nói hết cho em.” Jaejoong tập trung lại.
“Rồi,
cái kia, Junsu, lúc dùng máy tính Yoochun, đã gửi ảnh hai đứa, cho Jung phu
nhân.”
Sau
khi nói xong, Hee Chul vội vàng cúp điện thoại. Nhưng chuyện lúc sau, Jaejoong
đã đại khái hiểu.
“Jaejoong,
ăn cơm đi ah. Ngủ đến cháy mông rồi kìa.” Yunho cười hì hì bước vào, kéo chăn
Jaejoong lại bị một ánh mắt sắc bén giết chết.
“Yunho,
lúc trước anh biết rõ chúng ta không có chuyện gì phải không? Anh không nói với
em một tiếng, hại em như một tên ngu ngốc, cứ bối rối lâu như vậy.”
“Ah,
cái này vốn rất khó giải thích ah. Huống hồ, em hiểu lầm không phải rất tốt
sao, Junsu nói, em rất để ý vấn đề đó, để em hiểu lầm, kỳ thật rất có lợi cho
anh nha.”
Yunho
giải thích như vậy khiến cho Jaejoong thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, động cơ là
thuần khiết, chỉ là cậu như một thằng ngốc bị đùa giỡn lâu như vậy.
“Yunho,
anh thấy mấy cái áo mưa Hee Chul bày ở đó nên biết đúng không!”
“Ah,
xem như vậy đi! Cho nên, Jaejoong à, em đã hiểu rõ chưa, anh kỳ thật không
thích mang đồ bảo hộ ah. Cho nên, về sau đừng ép anh nữa đi mà!” Yunho thừa cơ
nói mục đích của mình.
“Yunho,
anh mơ tưởng! Còn có, tuần này anh đừng có chạm vào em, cút ra ngoài.”
Jaejoong
ném gối ra cửa phòng, Yunho liền bị đuổi đi.
“Jaejoong
à, em mở cửa đi, chúng ta thương lượng một chút. Nếu không thì ba ngày, ba ngày
được không? Hay là bốn ngày?” Yunho sáng sớm nhao nhao không ngừng.
Bà
Jung vẫn hờ hững như cũ đọc báo, ăn điểm tâm sáng, cảm thán: “Đúng là thanh
niên ah!”
Phiên ngoại hai: Chúng ta đều là công tử đào hoa
Bà
Jung gần đây nhìn Jaejoong càng ngày càng thuận mắt, cảm thấy con trai mình
thật may mắn mới tìm được bảo bối như vậy.
Party
của những kẻ có tiền tổ chức rất thường xuyên, mà Jaejoong lại hay giúp làm mấy
món điểm tâm ngọt, khiến cho bà Jung cùng mấy chị em rất thích, liên tục khen
bà Jung tốt phúc, có được “Con dâu” như Jaejoong.
Nhưng
mà Jaejoong gần đây rất không vui. Cậu gần như ngày nào cũng thấy ảnh chồng yêu
của mình trên đủ loại tạp chí. Không phải cùng một nữ minh tinh Hollywood nào đó thì lại là có quan hệ mập mờ với một
thiên kim tiểu thư.
“Jung
Yunho, anh không thể bớt phóng túng một chút à? Hôm nay, mẹ em còn gọi điện
thoại tới hỏi có phải chúng ta gần đây có vấn đề gì không.” Jaejoong bị Yunho
ôm chặt từ phía sau, Yunho để đầu lên vai Jaejoong.
“Kệ
bọn họ nói như thế nào, không phải đêm nào anh cũng trở về với em sao. Chẳng lẽ
em không tin anh?”
Yunho
nói đúng, từ khi trở lại Mĩ, anh bạn rất nhiều việc. Các bữa tiệc xã giao anh
không thể không có mặt, nhưng dù bận rộn đến thế nào, dù muộn đến thế nào, vì
không muốn để Jaejoong lo lắng, anh đều về nhà, không ngủ lại ở bên ngoài.
Nhưng
lại có không ít người cứ đeo bám khiến cho Yunho không biết làm thế nào. Cho dù
đã tận lực trốn tránh nhưng vẫn bị giới truyền thông chỗ nào cũng nhúng tay vào
bắt được.
“Yunho,
em là lo lắng, lo lắng một ngày nào đó, anh sẽ giống Kalye. Sau đó, một hôm nào
khi em về nhà, thấy một người phụ nữ trần trụi nằm trên giường chúng ta. Em
không muốn nhìn thấy cảnh như vậy, Yunho, em cũng không hy vọng, anh làm chuyện
như vậy.”
Jaejoong
gỡ tay Yunho đang quấn trên người cậu, đi khỏi phòng.
Yunho
biết rõ, Jaejoong lần này thật sự tức giận, không phải nghịch ngợm, không phải
đùa giỡn, mà Jaejoong thật sự bắt đầu lo lắng.
***
Ngày
thứ ba Jaejoong không về nhà. Yunho ngồi trên ghế salon cầm báo ngẩn người, mắt
kỳ thật nhìn điện thoại không chút động tĩnh.
Điện
thoại Jaejoong tắt, Yunho chỉ có thể chờ cậu gọi lại.
“Ơ,
con trai, mấy hôm nay, con với Jaejoong sao vậy? Không định đi tìm à?” Bà Jung
vỗ mạnh lên vai Yunho.
“Mẹ,
mẹ định mưu sát con mình à? Sao không đánh nhẹ một chút!” Yunho lảng tránh vấn
đề, muốn đổi đề tài. Nhưng mà…
“Con
thực sự không đi tìm? Nếu Jaejoong bị tên nào đó đoạt mất, mẹ sợ con khóc không
kịp đấy!” Bà Jung thở dài nhìn Yunho.
“Mẹ,
nếu con và Jaejoong công khai quan hệ hôn nhân, có phải sẽ tốt hơn không, để
cho Jaejoong an tâm.”
Quả
thật, bọn họ kết hôn đã 5 năm rồi, nhưng ngoại trừ một số người thân và bạn bè
biết ra, chuyện này vẫn còn giấu kín. Cho nên, tất cả mọi người bên ngoài vẫn
cho là Yunho là người đàn ông độc thân hoàng kim, mà Jaejoong chỉ là cấp dưới
mới mà thôi.
Bà
Jung có chút trầm mặc. Yunho thấy hơi lo lắng.
“Jung
phu nhân, mẹ đừng quá đáng ah. Lúc trước đã thỏa thuận rồi đó thôi, hiện tại,
công ty con cũng đã tiếp quản rồi. Nhưng mẹ vẫn không công khai quan hệ của con
cùng Jaejoong. Mẹ đối xử với con và Jaejoong như vậy không phải rất quá đáng
sao!”
Yunho
bắt đầu không kìm nén được. Anh cũng hiểu được, nhà anh thiếu nợ Jaejoong nhiều
lắm, mà Jaejoong vì anh đã bỏ rất nhiều thứ.
“Yunho,
mẹ cảm thấy con không xứng với Jaejoong. Cho nên mẹ muốn hỏi lại ý kiến
Jaejoong, nếu cảm thấy con không tốt, đổi người khác, mẹ sẽ không nói gì.” Bà
Jung hời hợt nói một câu, khiến cho Yunho ngồi trên salon nhảy dựng lên.
“Jung
phu nhân, mẹ nói đi, con không phải con ruột của mẹ à, làm gì có ai như vậy, cổ
vũ con dâu nhà mình ngoại tình.”
“Mẹ
cũng không hiểu tại sao lúc trước Jaejoong lại vừa ý con. Khi nhận được ảnh của
hai đứa từ Yoochun, mẹ đã cảm thấy có chút không đúng lắm. Nghĩ Jaejoong có lẽ
ở bên con chỉ vì tiền a. Bởi vì nó đẹp thế kia, nhìn lại con, thấy thế nào cũng
không có chuyện nó vừa ý con. Cho nên đã cho rằng nó ở bên con là vì tiền.
Lúc
bà Jung nói những lời này, ánh mắt ghét bỏ nhìn Yunho.
“Nào
có ai như mẹ a, sao mẹ lại nói con như thế. Con của mẹ dù gì cũng rất đẹp trai
lịch sự mà.” Yunho đã từng này tuổi mà vẫn như đứa trẻ giận dỗi.
Bà
Jung xem nhẹ giải thích của Yunho, tiếp tục nói.
“Về
sau, ở chỗ Changmin, mẹ lần đầu gặp Jaejoong. Nói thực, lúc nó chuẩn bị đồ ăn
cho mẹ, mẹ rất kinh ngạc, nấu ăn tốt như vậy, nụ cười cũng rất trong sáng.
Khiến cho những suy nghĩ lúc trước của mẹ rối loạn, kế hoạch để nó rời khỏi con
của mẹ cũng thay đổi.”
Bà
Jung bỏ qua ánh mắt kinh ngạc của Yunho, bình tĩnh uống một ngụm trà, nói tiếp.
“Nhưng
mà, mẹ không ngờ khi mẹ nói rõ thân phận của mình, đứa bé kia lại xin mẹ để nó
và mẹ cá cược thử. Sau đó, nói với mẹ là nó thích con. Mẹ với nó nói chuyện cả
đêm, đương nhiên, mẹ cũng biết rõ chuyện của nó.
“Cá
cược? Cá cược cái gì? Vì sao tới bây giờ con cũng không biết.” Yunho hôm nay
ngạc nhiên không ít.
“Cá
cược con sẽ đến đại náo buổi đính hôn của Changmin, cá cược con sẽ vì nó mà tìm
mẹ thương lượng điều kiện, sau đó ngoan ngoãn trở lại bên mẹ. Điều kiện mê
người và thú vị như vậy, mẹ đương nhiên đồng ý.”
“Cho
nên, Hee Chul bọn họ khi nói chuyện với con đều ấp úng là để con nghĩ nhầm
Jaejoong thật sự đính hôn với Changmin.” Yunho chậm rãi nhớ lại mọi chuyện.
“Kết
quả, mẹ thua. Nhưng thật ra, mẹ lại cảm thấy là mẹ thắng. Nếu ban đầu Jaejoong
không kiên trì như vậy, mẹ hiện tại cũng sẽ không hạnh phúc thế này, để mẹ có
thêm một đứa con trai, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.
“Con
không hề biết Jaejoong vì con làm nhiều như vậy.”
Yunho
cảm động, những điều này anh thật sự không biết. Anh vô cùng hưng phấn khi bà
Jung đồng ý nhanh như vậy, kích động chuẩn bị hôn lễ, không hề để ý đến những
việc đó.
“Cho
nên mẹ mới nói, Jaejoong quá ưu tú. Gần đây, nó thường đi cùng mẹ đến dự mấy
buổi tiệc, mẹ phát hiện năng lực xã giao của nó rất tốt, đương nhiên cũng có
rất nhiều người giỏi theo đuổi nó, đứa bé kia còn đơn thuần báo lại mẹ, bảo
đừng để con biết những điều này, nó sợ con nghe thì lại hiểu nhầm. Đúng là đứa
trẻ biết suy nghĩ cho người khác a. Cho nên, mẹ đã coi Jaejoong là con ruột của
mình rồi, nó lựa chọn như thế nào, mẹ đều ủng hộ. Người đàn ông lắm tin đồn
tình cảm như con, đứng sang một bên nhìn cũng không có tư cách chứ đừng nói can
thiệp vào!”
Lúc bà Jung nói câu sau cùng lại liếc mắt nhìn Yunho.
“Jung
phu nhân, mẹ quá phận rồi đấy. Là ai bảo giấu kín quan hệ hôn nhân của con cùng
Jaejoong mới tạo nên cục diện rối rắm thế này. Con của mẹ ưu tú, người ta vẫn
nghĩ con đang độc thân, dĩ nhiên sẽ vây lấy rồi.”
“Đúng,
đúng là mẹ bảo hai đứa giấu kín. Nhưng vì mẹ suy nghĩ cho công ty a, ai biết có
phải hai đứa đùa giỡn hay không, sau đó ba ngày lại đòi ly hôn, vậy rất ảnh
hưởng đến cổ phiếu của công ty chúng ta ah. Còn có, mẹ chỉ bảo hai đứa giấu
quan hệ thôi, mẹ không bảo con đi gây scandal với mấy người phụ nữ kia.”
Giọng
điệu của bà Jung như người vô tội, nói tất cả đều là lỗi của Yunho. Yunho cũng
hiểu được mẹ mình là một lão hồ ly chính hiệu, mọi việc đều tính toán hết rồi.
“Mẹ,
mẹ nghĩ kĩ đi mà, nếu Jaejoong ly hôn với con, mẹ lại ít đi một đứa con trai.
Cho nên ah, mẹ giúp con đi!”
“Ha
ha, Jung Yunho, con đừng có mơ tưởng. Đó là vợ của con, chuyện của riêng con,
vợ con chạy chứng tỏ con không xứng làm người chồng. Vợ thì phải tự quản lý
lấy. Còn có ah, sao không nghĩ vì sao vợ con lại tức giận. Được rồi, không lãng
phí thời gian với con nữa, mẹ đi đánh golf đây.”
Lời
bà Jung nói khiến cho Yunho giật mình, như vậy mẹ anh đã đồng ý cho mình và
Jaejoong công bố quan hệ hôn nhân rồi sao?
Lúc
chiều, người phái đi tìm Jaejoong đã có tin tức.
“Cậu
chủ, chúng tôi đã tìm được cậu Jaejoong. Cậu ấy và vài người bạn đến Paris xem trình diễn thời
trang. Còn có…” Người đang báo cáo qua điện thoại ấp úng, khiến cho Yunho tức
giận.
“Còn
có cái gì, nói nhanh đi!” Sau khi nói xong, anh phải đi tìm Jaejoong ngay lập
tức.
“Chúng
tôi lấy được vài tin tức từ một tạp chí nho nhỏ, phóng viên bọn họ đã chụp được
một vài bức ảnh thân thiết của cậu Jaejoong cùng với nhà thiết kế nào đó. Chúng
tôi có cần mua lại những bức ảnh này không ạ?” Người kia rất cẩn thận hỏi.
“Tôi
sẽ sớm công bố quan hệ hôn nhân của mình và Jaejoong, cậu cảm thấy nên làm thế
nào?” Yunho không tức giận hỏi ngược lại, lại khiến cho người kia cảm thấy sợ
hãi.
Cúp
điện thoại, Yunho hận không thể lập tức bay đến Paris , dạy dỗ lại Jaejoong. Nhưng mà, nghĩ
lại, Jaejoong làm cách nào để chịu đựng mấy scandal của mình nhỉ?
Paris, Pháp.
“Không
được, hyung phải gọi điện thoại lại giải thích rõ ràng ngay, nếu không Yunho sẽ
phát điên mất.” Jaejoong vội vàng lấy điện thoại ra bấm số, lại bị Kibum đoạt
lấy, ném ra ngoài cửa sổ.
“Kibum,
em làm gì thế?” Jaejoong không hiểu.
“Hyung
yên tâm, Yunho rất nhanh sẽ đến đây nghe hyung giải thích đấy.” Changmin cùng
Kibum nhìn nhau cười cười. Nụ cười này khiến cho Jaejoong toàn thân nổi da gà.
Ở
cùng với vợ chồng có IQ cao này, cậu luôn có cảm giác như mình bị tính kế
Quả
nhiên, buổi tối Yunho liền xuất hiện trước mặt Jaejoong. Nhưng lại không giống
trong tưởng tượng của Jaejoong, không trách cứ, không oán trách, chỉ có cái ôm
thật chặt cùng nụ hôn sâu.
Hết
thảy mọi điều này khiến cho Jaejoong không tài nào hiểu nổi.
Kỳ
thật chỉ là hàng ngày cùng bà Jung tham gia mấy bữa tiệc xã giao khiến cậu mệt
đến không thở nổi. Vợ chồng Changmin lại mời cậu đi xem trình diễn thời trang,
cậu cũng nghĩ nên để mình nghỉ ngơi, nhưng lại không có lý do thích hợp, đành
phải giải bộ tức giận, lúc anh vắng nhà trốn đi. Đồng thời cũng để cảnh cáo
Yunho về hình tượng công tử đào hoa của anh, nên bớt phóng túng đi một chút.
Thế
nhưng, scandal của Jaejoong cùng với nhà thiết kế nào đó lại là chuyện ngoài ý
muốn của cậu. Đang lo lắng Yunho sẽ trừng phạt cậu như thế nào thì thái độ của
anh lại rất khác thường.
“Jaejoong,
chúng ta kết hôn đi!”
Sờ
sờ trán Yunho, không nóng mà?
“Chúng
ta kết hôn rồi mà!” Jaejoong không hiểu.
“Kết
hôn công khai, nói cho toàn bộ thế giới biết, em là vợ anh, anh là chồng em.
Như vậy, chúng ta sẽ không gặp phải scandal nào nữa!”
Jaejoong
có chút khó tin nhìn Yunho, cậu thừa nhận, trong phút chốc, cậu cảm động vô
cùng.
“Được,
chúng ta kết hôn a! Nói cho mọi người trên thế giới biết, chúng ta là một đôi,
thuộc về nhau! Nhưng mà, Yunho, anh đáp ứng em một điều kiện a!”
“Được!”
Yunho
đang mải giở trò quấy rối Jaejoong nên không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
“Vậy
anh phải nói cho mọi người biết, em là chồng anh, anh là vợ em.”
Anh
thực sự không nghĩ tới Jaejoong sẽ dùng đến chiêu thức ấy, muốn phản công?
“Cái
này không có khả năng!” Yunho ngừng động tác lại, cau mày nhìn Jaejoong.
“Jung
Yunho, anh là một tên lừa đảo, anh cút đi. Đêm nay, anh ngủ trên ghế salon cho
em!”
============ THE END ============
No comments :
Post a Comment