Chương
11
“Cái gì? Cậu chính là giáo viên của chúng tôi?” Jung
Yunho đẩy tôi ra đi đến trước mặt cậu nam sinh, vẻ mặt như vừa nuốt phải một
con sâu.
Cậu nhóc kia ngượng ngùng cười cười: “Đúng vậy, tôi là
Shim Changmin, từ giờ trở đi chính là giáo viên của anh, chiều nay sẽ chính
thức bắt đầu học.” Nói xong còn thân thiện giơ tay ra.
Tôi nắm tay cậu ta, vẻ mặt cười cười. Dựa theo kinh
nghiệm lưu lạc nhiều năm trên giang hồ của tôi, bề ngoài càng dễ tính, nội tâm
lại càng tà ác… Hiện tại tốt nhất là xây dựng quan hệ thật tốt, sau này mới
không bị làm khó dễ! Nhưng tôi làm như vậy chẳng phải là giúp Jung Yunho sao?
Không được! Không thể tiện nghi cho cậu ta như vậy! Tôi “Bịch” một cái bỏ tay
Shim Changmin ra. A… Liệu như vậy có lộ liễu quá không? Tôi lại cầm chặt…
“Cậu làm cái gì vậy? Lúc thì cầm, lúc thì buông là
sao?!” Jung Yunho túm lấy tay tôi.
“Thầy giáo à, chúng tôi có thể làm quen với nơi đây
trước được không? Ngày mai hãy học…” Lại giả bộ đáng thương! Thật là giả tạo!
“Không được, tổng giám đốc đã phân phó, huống hồ chung
quanh nơi này có rất nhiều cơ sở ngầm chú ý đến hai người, tôi không thể làm
vậy.”
Quả
nhiên là có cơ sở ngầm, xem ra muốn để Jung Yunho lộ ra bản chất của mình,…
Nhiệm vụ gian khổ đây…
“Còn
có a, về sau gọi tôi Changmin là được, chúng ta tầm tuổi mà.”
“Ah…
Đúng rồi Changmin, tôi không thể ở cùng phòng với cậu ta a…” Tôi thật sự không
thể nhẫn nhịn tên Jung Yunho này! Nguyên nhân trọng yếu nhất là tôi không muốn
ngủ trên đất a!!!!
“Dừng…
Cứ như thể tôi muốn ngủ cùng cậu.” Nhìn bộ dạng khinh thường của Jung Yunho,
đúng vậy, tôi cảm thấy cậu muốn ngủ cùng tôi đấy…
“Đây
cũng là tổng giám đốc phân phó, ban đầu giám đốc còn muốn phái thêm một người
đến bảo hộ Jaejoong, nhưng tổng giám đốc nói Yunho có thể chăm sóc…”
Ba
à, trong lòng ba, con trai ba yếu ớt như vậy sao? Ô……
“Ha
ha… Cha nói đất đúng a ~ Yunho có thể chăm sóc người ta mà ~” Tự động bỏ qua
cái dáng tươi cười không biết liêm sỉ của Yunho, dường như công phu da mặt dày
của tôi lại tăng thêm một bậc…
“Changmin,
có cao dán không? Cả đêm qua eo nhức quá…” Nói nhảm! Mọi người thử ngủ cả đêm
trên sàn nhà mà xem. Xoa eo, nhìn Changmin trợn mắt há hốc mồm, Jung Yunho thì
lè lưỡi… Tôi không nói gì mà, chẳng lẽ ngay cả cao dán cũng không có sao? Hòn
đảo này là bộ lạc nguyên thủy à? Được rồi, tôi tự mình đấm bóp vậy.
“A…
Tôi còn tưởng là cậu ấy,… Cái kia, lát nữa tôi sẽ đưa thuốc cho cậu, hai người
nghỉ ngơi đi, buổi chiều tôi sẽ tới.” Changmin có chút lắp bắp nói xong rồi đi,
câu trước tôi căn bản không hiểu. Jung Yunho đẩy mạnh tôi vào phòng.
“Cậu
tên ngu ngốc này! Mặt mũi của tôi bị cậu làm mất hết rồi!!” Jung Yunho phát
điên sao?
“Cái
gì?” Tôi mờ mịt gãi gãi cổ. A! Sao trong phòng lại có muỗi?! Cắn cổ tôi đỏ hết
lên rồi…
“Thật
sự là phục cậu!!! Hiện tại khẳng định Changmin tưởng rằng cậu đem tôi!!!” Jung
Yunho nhảy dựng lên, bỗng nhiên tỉnh táo lại, cười gian nhìn tôi.
“Làm…
Làm gì vậy…” Tôi gian nan nuốt nước miếng, sao cảm thấy lưng lại lạnh lạnh nhỉ.
Chỉ
thấy cậu ta ngồi trên giường, nhếch môi, bắt chéo chân: “Cậu nói người ta muốn
làm gì nào?!” OMG! Lại là cái giọng điệu ẻo lả này! Chẳng lẽ cậu ta muốn…
“Hỗn
đản! Cậu không được đụng vào tôi!” Tức chết tôi rồi! Quả nhiên lại chơi trò
này!!
Jung
Yunho không để ý tôi đang gào thét, nhẹ nhàng cởi bỏ mấy cúc áo đồng phục, bàn
tay chậm rãi vói vào trong vuốt ve…
“Cậu
dừng tay lại cho tôi!!!!”
Quần
áo từ từ rơi xuống, lộ ra làn da trắng nõn mịn màng. Cậu ta ngẩng đầu tà ác kéo
khóa miệng, bàn tay trượt xuống phần hông.
“Thật
không muốn sống nữa!” Tôi ôm đầu gào.
“Uỳnh!”
Một tiếng vang thật lớn, cửa đột nhiên bị mở.
“Thiếu
gia!! Xảy ra chuyện gì… A…” Mấy người cao to xông tới, hỏi thăm.
“Ah!
Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah!!!!” Tôi muốn ngất xỉu luôn…
Lúc
này không khí rất quỷ dị, thời gian dường như ngừng trôi! Tôi thấy rõ mồ hôi
trên trán mấy vệ sĩ kia cứ đọng lại trên trán mãi! Mọi người đều bảo trì tư thế
lúc xông tới! Miệng tôi vẫn còn mở to mà hét, tay Jung Yunho vẫn ở phần mông.
Trong lòng mọi người nhất định đều giống tôi, xem ai động trước!
“Ah!
Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah! Ah!...” Đúng lúc tôi không biết làm sao, thì một con
muỗi bay đến cổ họng tôi! Ngứa quá!
“Hôm
nay trời thật đẹp a…”
“Chúng
tôi sang bên kia kiểm tra xem.”
Sau
tiếng hét của tôi, mọi thứ lại khôi phục bình thường. Mấy vệ sĩ rất tự nhiên
đóng cửa lại đi ra ngoài, tôi đứng nguyên tại chỗ ho mãnh liệt. Jung Yunho cũng
ngoan ngoãn mặc quần áo vào. Bình phục lại, tôi nhào lên giường, chôn thật sâu
đầu vào trong gối, tôi không muốn sống nữa! Không còn mặt mũi nào nữa rồi!
“Tôi
cũng không biết a… Thực xin lỗi.”
Tôi
không cần cậu giả bộ xin lỗi! Giờ thì tốt rồi! Cậu đạt được mục đích rồi! Tôi
bị nhiều người như vậy nhìn thấy hết rồi! Ô ô…
“Cậu
đừng khóc nữa…” Tôi không tin khẩu khí này là thực lòng hối lỗi!
“Ô
ô ô…” Ngẩng mặt lên khỏi gối, TMD, ngạt thở quá…
“Kỳ
thật cậu không cần hét lớn như vậy… Người ta chỉ là muốn bảo vệ an toàn cho
chúng ta thôi mà…”
“Ô
ô! Oa..”
Thân
thể đột nhiên bị một dòng điện đánh trúng, tôi sợ run người.
“Ô
ô…” Ah? Sao tôi lại đang đứng?
………..
“Jaejoong?!
Chúng ta đã… đổi lại rồi sao?” Jung Yunho giờ phút này đang nằm trên giường,
mặt đầy nước mắt.
Tôi
nháy mắt mấy cái, đích thật là cậu ta!! Ha ha ha ha… Vạn tuế!
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thân
thể đổi lại khiến cho tôi vô cùng vui sướng, quên luôn chuyện vừa mới xảy ra,
hai người chúng tôi ôm chầm lấy nhau. Quá tuyệt vời!! Tôi cuối cùng cũng không
cần mỗi tuần phải cạo lông chân đến phát điên rồi.
Chương 12
Tuy
lúc ra cửa có chút xấu hổ nhưng có thể trở lại thân thể của mình quả thực quá
tuyệt vời. Nháy mắt đã đến hai giờ chiều, Changmin đến gõ cửa phòng lúc tôi vừa
ăn cơm xong.
“Yunho,
cái này cho cậu.” Changmin lấy ra một tuýp thuốc mỡ, mất tự nhiên đưa cho Jung
Yunho.
Tôi gãi gãi đầu: “Cậu ta là đau thắt lưng mà,
sao lại cho cậu ta Vaseline? Vaseline không phải là thuốc mỡ sao?” Kỳ quái,
Changmin không biết chữ à?
“…….”
Jung Yunho đánh vào người tôi. Á! Cậu bây giờ khỏe hơn tôi rất nhiều, sao lại
tùy tiện đánh tôi như thế!
“Ha
ha…. Sẽ có lúc dùng đến…” Changmin gượng cười nhìn ra cửa.
A…
Để bôi trơn cánh cửa mở cho dễ ư? Sao không nói sớm!
Đi
theo Changmin ra vườn hoa, oa ~ Không khí ở đây thật trong lành ah ~~
“Đúng
rồi, tôi còn có một trợ lý, lát dẫn các cậu đi gặp.” Changmin đột nhiên quay
đầu lại nói với chúng tôi.
“Ue
kyang kyang ~~”
Tiếng
cười từ trong hoa viên truyền đến, tiếng cười càng rõ, thân ảnh một nam hài
cũng ngày càng gần. Cậu nhóc này thật đáng yêu, cười rộ lên giống hệt bông hoa
ở cạnh cậu ta.
“Tôi
là Kim Junsu ~ Thật vui khi được gặp mọi người ~~~ Ue kyang kyang”. Cậu nhóc
tên Junsu một phát nhảy đến trước mặt chúng tôi. A… Sao toàn là mấy cậu nhóc a…
Tôi thật không hiểu, ba đưa tôi đến đây để nghỉ phép sao.
“Giờ
học đầu tiên vào xế chiều nay là ngay tại hang động trong vườn hoa này. Giờ mời
hai người vào xem một chút đi ~” Junsu cười nháy mắt với chúng tôi mấy cái. Có
âm mưu! Tôi nhìn về phía Jung Yunho, cậu ta không có phản ứng gì, chỉ kéo tôi
đi.
“Này
này này!!! Chúng ta còn chưa biết bên trong có cái gì mà?!!” Tôi kéo tay cậu
ta.
“Cho
nên mới bảo vào xem một chút a ~ Có lẽ là đồ chơi vui?”
“Nhỡ
may là sư tử hay hổ thì sao!!!”
Jung
Yunho dừng bước lại, buồn cười nhìn tôi: “Ba cậu chắc không nhàm chán như vậy
đâu đúng không?”
Nói
cũng đúng… Nhưng vẫn mang tâm tình bất ổn đi sâu vào trong vườn hoa. Một lát
sau, tôi thấy một hang động phụ trợ thêm một đống hoa cỏ, lộ ra vẻ thần bí dị
thường.
“Tiến
vào thôi!” Jung Yunho kéo tay tôi, lực ở tay tăng thêm.
“Uhm!
Yên tâm đi, bổn thiếu gia sẽ bảo vệ cậu.”
“…..”
Không
nói nhảm nhiều lời nữa, sải bước đi vào.
“Két….”
Một
mảnh đen kịt, quay đầu lại, cửa động đằng sau đã biến mất.
“OMG!!
Chuyện gì xảy ra vậy! Sao lại đóng cửa vào!!!” Mấy người kia dám chơi mình!!
“A,
sớm đã nghĩ đến. Tiếp tục đi thôi, không còn đường lui rồi.”
“Nguyên
lai cậu đã sớm đoán được!!! Tức chết tôi rồi!!”
“Đừng
nói nhiều nữa…”
“Người
ở bên trong xin nghe kỹ a ~ Đây chỉ là một bài trắc nghiệm nho nhỏ ~ Kiểm tra
trình độ nhẫn nại của hai người ~” Đây chính là giọng của Kim Junsu!! OMG!
Không ngờ người kia kỳ thật rất âm hiểm.
Bó
đuốc trên đường đột nhiên sáng lên. Tôi nheo mắt, đại khái nhìn rõ khung cảnh
trong hang động.
“Mấy
người là ai?!!”
Huh?
Ai lại nói tiếp vậy? Nhìn về phía Jung Yunho: “Cậu đừng có dọa tôi!”
“Có
bệnh à!” Jung Yunho trắng mắt liếc tôi.
“Tôi
chính là có bệnh!...” A… Tôi không hề mở miệng.
“Calvin!”
Một
nam nhân đi tới, mắt chăm chú nhìn Jung Yunho. Ah? Calvin Klein sao? Jung Yunho
đang dùng Nike mà…
“Anh
là ai?!” Jung Yunho so ra vẫn tỉnh táo hơn. Tôi đã có chút đơ người…
“Calvin!
Tôi là Nike đây!” Nam nhân càng nói càng kích động, nhào về hướng Jung Yunho.
TMD!
Nam
nhân này ít nhất cũng ngoài 30 rồi! Có sở thích luyến đồng à?!!
Jung
Yunho đá một phát, lại bị nam nhân này bắt được mắt cá chân, thoạt nhìn điên
điên khùng khùng đấy nhưng thân thủ cũng không tệ.
“Đại
thúc a ~~~ Đại thúc muốn ra bài kiểm tra gì cho bọn cháu vậy?...”
“…..”
Cái này, Jung Yunho thực sự đá nam nhân kia đi rồi.
“Mấy
người suy nghĩ kỹ đi, muốn sống mãi với tôi ở đây hay là ngoan ngoãn để tôi ôm
một lát.” Nam
nhân ngồi dưới đất, vẻ mặt đắc ý.
“Yunho
a ~ Cậu để cho người ta ôm một lát đi ~” Tôi cười cười, nhìn Jung Yunho.
“Cậu
muốn thì cứ làm! Tôi thà chết chứ không chịu khuất phục…”
Tên
này, tự biến mình thành trinh tiết trong trắng nam nhân à…
“%@#)*#)(*$)(!*()*$%”
Một thanh âm khó nghe vang lên. Tôi vội vàng che tai lại, nam nhân này chẳng
biết lúc nào đã lôi ra một cây sáo bắt đầu thổi. Lạy trời, cái này là muốn dồn
chúng tôi đến đường cùng à?!
“Làm
sao vậy…” Sau lưng đột nhiên bị Jung Yunho bấu chặt đến phát đau, tôi không
kiên nhẫn quay đầu lại, á…. Không biết từ lúc nào trên mặt đất đã có không ít
rắn, liên tục phun ra nuốt vào lưỡi, tôi sợ nhất là những động vật thân mềm
nhũn, thật muốn ngất luôn…
“Yunho
à!!! Cậu để cho người ta ôm một chút đi!!!”
Jung
Yunho nhíu mày, cậu đừng có giả bộ ngây thơ nữa a, hẳn cậu cũng làm không ít
chuyện xấu thế này rồi nhỉ.
“Được
rồi.’
Tiếng
sáo im bặt, tôi cũng nhẹ nhàng thở ra: “Yunho, cố gắng lên! Cậu nhất định có
thể làm được!” Động viên là không thể thiếu nha.
“Má
ơi!!” Khuôn mặt nam nhân phóng đại đang ở trước mắt tôi.
“Chụt
(╯3╰)"
Tôi
trợn tròn mắt… Thanh âm “Chụt” không ngừng vang vọng trong hang. Tôi cũng
choáng váng, mọi thứ rốt cuộc là như thế nào…
“Cháu
bé, cháu bé…”
Là
ai đang gọi tôi? Mơ hồ trợn mắt, OMG! Hóa ra lại là bà lão chết tiệt kia!
“Bà!!
Bà!! Hại cháu thảm rồi!!” Tôi chỉ tay về phía bà, tức giận đến run người.
“Cậu
bé, quên nói cho cháu biết một việc, thân thể của hai đứa, một tuần sẽ đổi lại
ba giờ. Chỉ có ba giờ thôi a ~ Nhớ làm việc thực sự có ý nghĩa nha ~”
Không
thể thấy rõ nét mặt của bà, nhưng sao câu cuối nghe lại không có chút hảo ý nào
nhỉ. Tôi nghĩ muốn quát ầm lên, nhưng mắt lại hoa hết lên rồi…
“Jaejoong!
Jaejoong!!!...”
……..
Chương 13
“Jaejoong!
Jaejoong!!!.......”
Để
trả thù việc vừa rồi bị bà lão kia khiến cho xúc động mạnh, vừa mở mắt, chưa nhìn
rõ cái gì, tôi đã đấm mạnh về phía trước! Ah… Động vào thịt, đánh trúng rồi!
“A!”
Sao
lại là giọng nam? Hình như còn là giọng của mình nữa mà? Có dự cảm không ổn….
Lắc lắc đầu, huh, tôi đang ôm chính mình? Chẳng lẽ…. Đã đổi trở lại sao… Chợt
nhớ tới điều bà lão vừa nói…
“Cậu bé, quên nói cho cháu biết một
việc, thân thể của hai đứa, một tuần sẽ đổi lại ba giờ. Chỉ có ba giờ thôi a ~
Nhớ làm việc thực sự có ý nghĩa nha ~”
……….
Bà
lão chết tiệt! Sao không nói sớm?! Già rồi nên mất trí à!
“Jaejoong,
cậu có chuyện gì không? Lầm bầm cái gì vậy?”
Ngẩng
đầu nhìn khuôn mặt chỉ cách gang tấc, kìm không được liền hôn lên…
Á….
Đầu óc của tôi nhất định là bị ngâm nước rồi.
Không
biết bao lâu sau tôi mới dừng lại không hôn nữa, không biết tôi đã ra ngoài
hang động lúc nào, cũng không biết tại sao Junsu và Changmin lại đứng bên cạnh
tôi.
“Changmin
a ~ Hình như nhà hàng có cơm rồi…” Junsu nháy mắt mấy cái với Changmin.
“Ah…
Đúng rồi, đúng rồi, chúng ta đi trước đi.” Changmin vỗ trán một cái, vỗ tay phụ
họa.
“Jung
Yunho a…” Tôi ngại ngùng nhìn cậu ta, sao tôi phải ngại ngùng nhỉ?! Tôi hôn
chính mình mà! Nghĩ tới đây, bối rối ban nãy lập tức được quét sách khỏi đầu,
tôi nhanh nhẹn ra khỏi lồng ngực của cậu ta.
“Tôi
vừa mơ thấy bà lão kia, cậu biết bà ta nói gì không?”
“Nói
cái gì?”
“Thân
thể của chúng ta, cứ bảy ngày sẽ đổi lại ba giờ. Chỉ có ba giờ thôi! Bà ta còn
muốn chúng ta làm chuyện có ý nghĩa. Tôi cũng không rõ là việc gì… Cậu hiểu
chưa?”
“A…”
Cậu ta có chút ấp úng, tôi ghét nhất bộ dạng này! Không hiểu thì cứ nói thẳng
ra đi, ra vẻ như đang suy nghĩ làm gì!
“Chúng
ta mau trở về thôi.” Tôi kéo hắn, ha ha, không tốn chút sức nào ~
“Uh….
Hôm nay có thể nghỉ ngơi, tên Nike kia bị đuổi ra khỏi đảo rồi.”
Cậu
ta không đề cập tới tôi liền không sao. Nhưng nhắc đến, tôi lại nhớ tới khuôn
mặt đầy mụn cùng miệng vô cùng hôi! Ọe… Tên kia thực sự hôn tôi sao?!!! Tuy
rằng hiện tại tôi là Jung Yunho, nhưng cảm giác kia thực sự khắc sâu rồi! Nụ
hôn đầu tiên của thân thể này lại hiến cho ông chú kia sao!! Ô oa oa…
Trên
đường đi, tôi chán nản theo sau Jung Yunho, không để ý liền vấp phải hòn đá
dưới đất, theo bản năng liền vương tay về phía trước, nắm lấy thứ gần nhất
nhưng cuối cùng vẫn bị ngã…
“Á!
Phi lễ à!!” Tên kia đột nhiên la ầm ĩ lên…
Mơ
hồ ngẩng đầu, a! Jung Yunho đột nhiên ôm quần chạy như điên…
Aish…
Chẳng lẽ tôi vừa nắm vào quần cậu ta? Thật là! Sao lại không dùng thắt lưng. Eo
của tôi nhỏ như vậy nhất định phải cần đến thắt lưng đấy!
Buổi
tối đi cùng Jung Yunho đến nhà hàng, Junsu và Changmin cũng đứng tại đó. Thấy
chúng tôi đến liền cười gian. Thật kì quái a… Khiến cho tôi toàn thân không
thoải mái, kéo kéo Jung Yunho bên cạnh.
“Bọn
họ đều biết chuyện Nike hôn tôi à?”
“A…”
Cũng
đúng, Nike bị đuổi khỏi đảo rồi, hẳn toàn bộ mọi người trên đảo đều hiểu rõ chuyện
rồi. Tôi chưa từng nghĩ tới mình lại làm cho Jung Yunho mất mặt như vậy!
Ngồi
đối diện Junsu, cẩn thận nhìn.
“Sao
anh cứ nhìn tôi mãi thế?” Junsu bị tôi nhìn chằm chằm có chút chột dạ, cầm ly
trà lên mất tự nhiên uống một ngụm.
“Tôi
cảm thấy cậu thực quen mắt a… Cậu có biết Park Yoochun không?”
“Phụt!...”
Ai
ngờ tôi vừa dứt lời, cậu ta liền phun trả lên mặt tôi.
“Thực
xin lỗi a…”
Cậu
ta cuống quít rút khăn tay lau nước trà trên mặt tôi. Nhìn bộ dạng như vậy,
tuyệt đối là biết Park Yoochun, không chừng cậu ta chính là nam sinh năm đó
Park Yoochun tỏ tình a! Thật sự là càng nhìn càng thấy quen mắt! Hmm… Ái khanh
Park, trẫm lại giúp ái khanh một đại ân nữa nha!
“Thành
thật khai báo! Cậu có phải…”
“Đúng…”
Sao
cậu gấp làm gì, tôi đã hỏi xong đâu…
Junsu
tức giận vỗ bàn một cái: “Đúng vậy! Tôi chính là đứa bé trai ăn vụng hamburger
của cậu ta năm đó, tôi thực không hiểu nổi! Chỉ một cái hamburger thôi mà cậu
ta còn nhớ đến tận bây giờ?”
Mèo
mù vớ cá rán a! Còn có thu hoạch không ngờ đến! Năm đó tôi chỉ đứng nấp sau cây
nghe lén được một chút chuyện…
“Ah…
Cậu còn cự tuyệt cậu ta nữa đúng không?” Tận lực ngăn chặn hưng phấn trong từng
tế bào muốn thoát khỏi cơ thể, bình thản hỏi.
“Cậu
ta nói, ‘Em gái à ~ Muốn chơi hôn hôn với
anh không ~’, tôi đương nhiên tức giận a! Nên liền dùng hết sức tát mạnh
lên mặt cậu ta!”
Hình
như là đúng thế, tôi có nhìn thấy Park Yoochun bị đánh xong thì đau đớn chạy đi…
Hẳn là bị cự tuyệt mà! Người ta rõ ràng là con trai, lại gọi là em gái… Nếu là
tôi, tôi đã sớm đá vào điểm chí mạng của cậu ta, cho cậu ta liệt dương luôn!
Junsu à, tôi ủng hộ cậu!
“Đúng
rồi, tôi nhớ cậu ta luôn nói với tôi về Jaejoong mà… Sao anh lại biết chuyện
của chúng tôi lúc đó?” Junsu buồn bực nhìn tôi.
Nguy
rồi… Tôi nháy mắt với Jung Yunho.
“Khụ
khụ… Thực xin lỗi, đều tại tôi nhiều chuyện, vô ý nói cho Yunho biết a…” Jung
Yunho nhanh trí nói. Hmm…. Nhìn khuôn mặt ngốc ngốc của Junsu, biết ngay là rất
dễ bị lừa…
“Hai
người ăn xong rồi thì nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ có chương trình học mới.”
Changmin vẫn chưa buông đũa, vừa ăn vừa nói.
Tôi
nghĩ tới cái người tên Nike kì quái kia liền run hết cả người. Chẳng lẽ ngay
mai lại thêm người kỳ quái hơn sao…
Chương 14
Người
ta nói chẳng sai, no bụng thì phải giải quyết đến nhu cầu sinh lý a! Ăn cơm với
Jung Yunho xong, chúng tôi trở về phòng. Vốn tôi định thả lỏng ngủ một giấc
dưới sàn nhà tới sáng, ai ngờ tên kia vừa ngồi vào giường đã bắt đầu cởi quần
áo.
“Này!!
Cậu lại muốn làm gì a…” Tôi hiện tại tràn ngập sợ hãi với mọi hành vi của cậu
ta.
“Huh,
không thấy tôi muốn làm chính sự sao?” Nói đến đây, người nào đó đã không mảnh
vải che thân rồi…
“Này!!!
Tôi không phản đối cậu ngủ trần mà!! Nhưng ít nhất cũng phải kéo rèm lại đã
chứ!!!” Tức chết rồi, cơ thể ngọc ngà kia của tôi sao có thể để người khác nhìn
thấy!! Sải bước đến bên cửa sổ, kéo rèm che kín rồi thở dài một hơi. Quay đầu,
tôi lại một lần nữa đơ người… Tên kia ngồi nghiêng trên giương, tay đặt ở bộ vị
trong điểm mà xoa nắn.
“Dừng
tay a!” Tôi kêu to, bắt lấy cái tay tội ác!
“Cậu
không thể tàn phá nó như vậy!! Tôi là luật sư cho nó!! o(>﹏<)o”
Jung
Yunho không vui, đẩy tay tôi ra, lườm một cái: “Tôi cũng không phải thánh nhân!
Thỉnh thoảng cũng sẽ rất khó chịu a!”
“Không
được!” Tôi lại nắm chặt tay cậu ta: “Đây là vấn đề nguyên tắc!”
Cậu
ta có chút không kiên nhẫn, vật kia cũng càng ngày càng cứng, nói thế nào thì
đây cũng là bảo bối của tôi, làm sao có thể để cậu ta đụng vào…
“Ha
ha… Đã như vậy…” Cậu ta đột nhiên cười rất bì ổi.
“Thì
làm sao?” Toàn thân tôi lập tức cứng ngắc, nếu cậu ta mà nói ra điều tốt lành
gì, tôi lập tức cùng họ với cậu ta!
“Cậu
giúp tôi ~…” Cười thật thuần khiết, lời như vậy mà cậu ta nói tự nhiên như bảo
“Ăn đi” vậy, cậu ta có phải người không a…
“….”
Thấy
tôi không có phản ứng gì, cậu ta lại bắt đầu xoa nắn.
“Tôi!
Giúp! Cậu!!!!!!” Tôi gấp đến độ hô to, chỉ cần coi như là làm cho chính mình,
hẳn không có việc gì a…
“Uhm
~ Vậy là được rồi. Nhớ nhẹ nhàng một chút ~” Cậu ta thoải mái nẳm ngửa, thả
lỏng chân tay.
“Muốn
tôi làm thế nào?” Cậu không thể đứng lên được à?
“Tùy
cậu, dùng tay hay dùng miệng tôi đều không ngại.”
“…….”
Lòng tôi lại đau…
Không
có cách nào khác, tôi đành ngồi ghé vào giường, nhìn bảo bối đang dựng đứng,
thở dài. Dùng tay vậy.
“Nhớ
rõ nhẹ nhàng một chút, bảo bối của cậu rất yếu ớt đấy…”
“….”
Còn cần phải nói sao, tôi còn rõ ràng hơn cậu đấy!!
Cảm
giác này nói như thế nào nhỉ? Chậm rãi xoa nắn, nhịp đập hỗn loạn, hết thảy đều
quen thuộc như vậy khiến cho hạ thân tôi cũng có chút phản ứng. Hô hấp của cậu
ta ngày càng gấp rút, tôi cũng hưng phấn hơn, động tác càng lúc càng nhanh,
thẳng đến cảm giác có cái gì muốn đi ra, vừa dùng lực một chút, chất lỏng màu
trắng đã ra đầy tay tôi.
“Thật
là… Thân thể của cậu kém quá, mới vài cái đã ra rồi…” Phóng thích hết, hô hấp
Jung Yunho có chút dồn dập nhưng vẫn không quên trêu chọc trôi. Hừ… Cậu cho
rằng cậu có sức chịu đựng rất tốt sao…
“Này…
Cậu cũng dựng lên thành lều nhỏ rồi a ~” Cậu ta nhìn tôi hả hê.
“Là
nam nhân, nhìn thấy cảnh này đều vậy.” Đúng vậy mà!
“Vậy
sao?~ Ha ha…”
Tức
chết tôi rồi… Mặc kệ cậu!
“Có
cần tôi giúp cậu không a ~ Thứ đó của tôi thì tôi phải quen thuộc nhất đấy ~”
jung Yunho cầm chăn ở bên che phần bụng dưới, mắt vẫn liếc nhìn tôi, thật là
phiền!
“Không
cần ngài phải hạ mình làm vậy! Hừ!” Tôi hung dữ nói xong liền vọt vào phòng
tắm. Hô… Mặt đỏ hết rồi, tôi quả nhiên da mặt rất mỏng… Tôi không muốn là thú
vui để cậu ta giải trí, mở vòi sen, nước lạnh như băng từ từ át đi cái nóng rực
nơi hạ thể. Tôi ưa sạch sẽ quá sao?
Đi
ra khỏi phòng tắm, tên Jung Yunho kia dường như đã ngủ, thở dài nằm xuống chăn
đệm dưới đất của tôi, thật đáng thương, tôi ngủ chỗ đó thành ra xương sống cùng
thắt lưng đều rất đau, trên cổ còn in mấy nốt muỗi đốt, sao tôi phải chịu đựng
cái này! Bất quá, ha ha, chờ đến lúc đổi lại thân thể, tên kia không chừng một
thân toàn bệnh, ha ha, nghĩ như vậy, thắt lưng cùng xương sống đều không đau
nữa, Chu Công cũng đang sắp đến thăm tôi rồi ~
Chương 15
Lộ kiến bất bình nhất thanh hống a ~ Cai xuất
thủ thì tựu xuất thủ ngõa ~! Quyết ra tay! Thời tiết thật tốt a, nhịn không
được lại muốn ngâm vài câu thơ ~
(Trích ca
khúc “Hảo hán ca” – nhạc phim “Thủy Hử” do Lưu Hoan thể hiện
Dịch:
Thấy chuyện bất bình cùng hét to căm giận / Lúc cần ra tay thì ta quyết ra tay)
“Nói nhiều thế….”
Tiếng gì vậy! Cảnh giác nhìn trái nhìn phải,
cẩn thận rút bảo kiếm từ thắt lưng ra, a? Sao lại cảm thấy bóng đỉnh đầu của
mình trên mặt đất lại càng ngày càng lớn thế này, chậm rãi ngẩng đầu! OMG! Một
cái bánh bao rất lớn nha! Bánh bao này dùng tốc độ bảy nghìn tám trăm sáu mươi
tư mét trên giây bay tới chỗ tôi, không ổn! Là ám khí đây mà!
“Uỳnh…”
“Ai…. Nha….(+﹏+)~” Tôi sao lại không thoát khỏi quỹ đạo của bánh bao kia là
sao a!! Cảm giác áp bách trước ngực càng lúc càng lớn. Hô hấp cũng rất khó
khăn, má ơi, nghẹn chết con rồi.
“Hoh….” Khó chịu mở to mắt, ôi mẹ ơi, tên Jung
Yunho không biết từ khi nào đã lăn từ trên giường xuống, cái mông kia (Là của tôi?) vừa vặn đặt lên ngực tôi,
thảo nào lại khó chịu như vậy, một phát đá văng tên kia ra. Sao lại xui xẻo như
vậy chứ… Cậu cho rằng tôi sẽ không đáp ứng cậu ngủ trên đất sao? Tôi là người
không thấu tình đạt lý như vậy à?!
Jung Yunho bĩu môi, ôm gối dần bình tĩnh lại.
OMG! Sao lại lấy hết chăn nệm của tôi rồi… Người này sao ngay cả lúc ngủ cũng
bá đạo vậy! Khẽ cắn môi, tôi nhẫn! Đứng lên vỗ vỗ mông, tôi đi rửa mặt trước!
Rồi ăn sạch bữa sáng của cậu!!!
Đang ngủ thì bị người đánh thức, hậu quả là tôi
đang ngồi trên bồn cầu thì lại ngủ quên lúc nào không hay, đến lúc tôi tỉnh lại
thì thấy mấy vệ sĩ đã phá cửa nhà vệ sinh đứng đơ tại chỗ buồn bực nhìn tôi,
mặt tôi liền tái đi! Tôi vẫn chưa kéo quần lên mà! Sao mấy người lại dám!!!
OMG!
“Xem ra ngay cả chăn nệm cũng không cần thì
phải, buổi tối cậu ngủ luôn trong nhà vệ sinh đi a ~ Muốn làm gì có thể giải
quyết trực tiếp luôn ~” Không cần nhìn cũng biết là tên Jung Yunho đáng đâm
ngàn dao đang cười nhạo tôi. Hừ! Mặc kệ cậu.
“Được rồi, được rồi, không có chuyện gì xảy ra
là tốt rồi.” Changmin bóp chặt mũi đi vào: “Yunho a, mùi cậu nặng thật nha… Mau
ra đây đi…”
Tôi co rút khóe miệng đi ra khỏi nhà vệ sinh,
tên Jung Yunho kia đang ngồi bắt chéo chân trên ghế sopha, nhìn tôi bằng ánh
mắt nhìn người đang trần truồng chạy ngoài đường, tôi hừ một tiếng quay đầu đi.
“Changmin, khi nào bắt đầu học?” Kỳ thật tôi
vẫn có hứng thú với việc đến nơi đây học tập. Sự việc ngày hôm qua hẳn hoàn
toàn ngoài ý muốn đúng không? Hôm nay cũng đáng để tôi chờ mong lắm chứ!
“Ah…
Chờ cậu ăn xong bữa sáng là được…. Hay là cậu đi tắm trước đi?” Changmin buông
tay xuống, hỏi thăm.
-_-|||
Tôi có mùi vậy sao?...
………..
Hết
thảy đã chuẩn bị ổn thỏa, tôi xoa tay đi theo Jung Yunho, ha ha, hôm nay nhất
định phải trổ hết tài năng cho mấy người nhìn!
“Tại
sao lại là vườn hoa chết tiệt này a….” Tôi bĩu môi dừng bước lại. Ba à, sao ba
keo kiệt quá vậy! Một phòng hai người ở thôi không nói làm gì, ngay cả phòng
học cũng không thay đổi!!! Lúc ở trên máy bay nhìn đảo này cũng không nhỏ mà!
Khắp nơi đều là cây với hoa! Khiến tôi thật muốn hắt xì quá! Tục ngữ nói chẳng
sai! Không keo kiệt thì không phải thương nhân a!!
“Ha
ha, tôi còn muốn nói cho các cậu một tin tức xấu khác, chương trình học hôm
nay, vẫn ở trong hang động kia.” Junsu không biết từ nơi nào nhảy ra.
“A……..”
Tôi không còn lời nào để nói, được, được lắm a….
“Bất
quá chúng tôi sẽ vào cùng hai cậu.” Changmin đi đến bên cạnh tôi, xoa xoa đầu
tôi. Hừ… Cậy mình cao sao…
“Lại
là trò gì nữa đây? Nếu đe dọa đến trinh tiết của tôi thì tôi thà chết cũng
không đi vào….” Nói giỡn à, tôi không muốn trải qua ác mộng ngày hôm qua một
lần nữa!!
“Cũng
tại cậu đẹp trai quá ấy mà ~” Jung Yunho liếc mắt đưa tình nhìn tôi, đa tạ, cậu
đang khen chính mình chứ gì! Cái này chỉ có mình tôi hiểu thôi!
“Mau
vào đi thôi….” Junsu có vẻ rất hưng phấn, rốt cuộc bên trong là cái gì?
Lại
đi vào hang động, đuốc đều đã được thắp sáng, huh? Phía trước không phải là….
Dụi dụi mắt, đi gần thêm vài bước! OMG! Là quan tài a! Có lầm không a…. Để chôn
ai vậy? Răng đánh lập cập…. Hẳn là Jung Yunho! Không đúng! Vậy không phải chính
là ném tôi vào trong sao?!
“Hì
hì, chương trình học hôm nay chính là…. Khám nghiệm tử thi!” Junsu cười gian
đến mức bả vai rung lên.
“Không
phải mà….” Tôi hoài nghi cằm của mình đã trật khớp rồi.
Jung
Yunho đi đến bên quan tài, đẩy nắp ra, cười lạnh: “Vẫn còn sống!”
May
mắn là còn sống…. Người kia cũng thật đáng thương, nằm ở trong quan tài để cho
chúng tôi chơi đùa! Khổ cực rồi, tôi sẽ bảo Changmin tăng thêm tiền lương cho
anh. Đầu năm nay người đóng vai phụ là đáng thương nhất. Mong anh hiểu cho!
Thở
dài xong liền tiêu sái đến bên cạnh Jung Yunho, nhìn vào trong xem xét, quả
thật rất chuyên nghiệp, máu vẫn còn chảy a.
“Căn
cứ vào manh mối trên người anh ta, hãy phán đoán xem anh ta chết như thế nào.”
Sao Changmin toàn nói bất thình lình thế nhỉ! Không biết tôi có bệnh tim à!
“Cái
này còn phải đoán sao?! Không phải người khác giết thì chính là anh ta tự sát!
Đương nhiên là trừ khả năng anh ta giả chết ra!” Tôi đắc ý nói.
“Tập
trung một chút được không nào?” Junsu bất đắc dĩ nhìn tôi, hai người kia cũng
liếc mắt đưa tình với tôi. (Thực ra là
liếc mắt khinh bỉ)
Tôi
vươn tay ấn, hmm…. Ấn đường chuyển đen, người lõm xuống, tôi vỗ tay một cái.
“Đã
biết, đã biết nha! Anh ta miệt mài quá độ mà chết!”
“Phụt!...”
Nếu
như tôi không có nghe sai thì thanh âm này đến từ vị đang nằm trong quan tài.
Người anh em à, đừng chơi trò xác chết vùng dậy với tôi a, nghiêm túc đấy!
No comments :
Post a Comment