Chapter 9: Cảm giác nguy hiểm
“Mẹ ~ Yunho đâu? Nói mau a, Yunho đi đâu rồi??” Ngữ khí vội vàng để lộ ra tâm tình của người nói, thật ra thì cũng không thể trách việc Jaejoong vội vàng như vậy.
Sáng ra dậy thật sớm, rất tự giác đi đến cửa phòng Yunho, vốn chỉ định len lén nhìn một cái, không nghĩ tới lúc đẩy cửa ra thì không có một bóng người nào, chăn đã được gấp chỉnh tề trên giường, Jaejoong có chút kỳ quái, lúc này không phải là còn đang trong mộng đẹp sao?? Tìm toàn bộ biệt thự Kim, ngay cả chuồng heo cũng đi xem vẫn không thấy đâu. Hơn nữa theo tình báo từ bà mẹ điên điên khùng khùng của mình, kể từ khi tới Seoul, Yunho rất ít khi đi ra ngoài, đừng nói là vào lúc sáng sớm thế này.
Nghĩ tới đây, Jaejoong đột nhiên luống cuống, vội vội vàng vàng chạy đến phòng bà Kim, ngay cả cửa cũng lười gõ, trực tiếp một cước đá văng, rống lên với người đang say sưa ngủ trên giường lớn, miệng còn đang chảy nước miếng.
Thấy người trên giường chỉ đưa tay lau nước miếng trên miệng, lật người, không thèm để ý đến cậu một chút gì. Jaejoong càng tức giận, bình bịch đi tới, vén chăn của người trên giường, dùng ba phần lực, thật sự chỉ có ba phần lực kéo mái tóc đã loạn như ổ gà của mẹ mình, như ý nghe thấy một tiếng thét chói tai, “A…. Kim Jaejoong, tên tiểu tử thối kia, muốn mưu sát mẹ sao??!!!”
Nếu là ngày thường, Jaejoong nhất định sẽ phản bác, “Ai u, người ta bất quá chỉ dùng ba phần lực, là mẹ vô cùng nhu nhược hay mẹ hết sức nhu nhược hay mẹ quá mức nhu nhược??!! Phụ nữ mà đầu tóc loạn như ổ gà, chảy nước miếng, lại còn ngáy, chậc chậc chậc ~ ~ Thật không biết sao cha con lại coi trọng phụ nữ như vậy??”
Nhưng chỉ cần dán lên nhãn hiệu Yunho, hay nói cách khác là có liên quan tới Yunho, dây thần kinh của Jaejoong sẽ tự giác căng ra, vì vậy… “Này này này, mẹ mau trả lời con, Yunho đâu? Yunho nhà con đâu? Yunho yêu quí của con đâu???”
“Thì ra là con hỏi cái này à. Sao phải kích động thế??” Bà Kim liếc nhìn cậu một cái, rút một tờ báo từ dưới gối ra đưa cho cậu, tiếp tục ngủ.
“Mẹ…” Jaejoong vừa định tiếp tục phát điên thì đột nhiên bị tựa đề thật to trên tờ báo hấp dẫn, không, phải là bị bức ảnh thật to trên trang nhất của báo hấp dẫn, đây, đây không phải là Yunho sao??!!
Jaejoong vội vàng mở báo ra, nhìn nhìn nội dung, mắt càng ngày càng mở lớn, cuối cùng trực tiếp ném tờ áo xuống mặt đất, nhảy lên giường, dùng sức lay bả vai người đang mơ mơ màng màng kia, “Này! Này! Này! Sao mẹ có thể làm như vậy a!!!”
“Khụ khụ khụ.” Bà Kim giãy giụa ngồi dậy, gương mặt ủy khuất, “Yunho tiếp quản công ty không phải con đã sớm đồng ý rồi sao?! Hành hạ mẹ làm gì, mộng đẹp của mình a a a a!!!” Câu cuối cùng trực tiếp rống lên ~
“Con đồng ý để Yunho tiếp quản công ty nhưng có cần thiết phải chiêu cáo thiên hạ không?? Đăng ở trên báo thôi cũng được, nhưng tại sao lại là trang nhất?!! Thôi thì cho qua việc ở trang nhất, dù sao công ty nhà chúng ta cũng là số một số hai, nhưng là… Tại sao lại đăng hình Yunho nhảy hôm đó lên trang nhất báo a, mẹ không biết làm như vậy sẽ rước lấy biết bao nữ nhân như hổ báo muốn nhào tới Yunho nhà con sao?? Mẹ không biết làm vậy sẽ đưa Yunho vào trong thùng nước sôi sao??!! Mẹ không biết làm vậy sẽ khiến con có bao nhiêu tình địch sao??!!”
Một hơi xả hết bức xúc ra, bà Kim đã sớm trợn mắt há hốc mồm, kinh hãi trước hơi siêu dài của con trai mình, không thở gấp lấy một lần a..
“Mẹ mau trả lời a, mẹ mau trả lời a!” Tay đã sớm nắm chặt, biểu thị bước kế tiếp nắm đấm sẽ tiếp xúc thân mật với người trước mặt.
“Mẹ chỉ là muốn cho mọi người biết mẹ có con rể giỏi đến cỡ nào, con có chồng giỏi đến thế nào thôi!! Không phải con còn có ông bố quỷ quái sao, hẳn có… không có chuyện gì chứ?” Dưới sự càn quét của ánh mắt con trai, khí thế câu cuối xịt hẳn.
“A a a a!!!! Bị mẹ bức đến điên rồi, Yunho a, chờ em, em tới bảo vệ anh!!!” Nói xong, vội vội vàng vàng chạy đến nhà xe lái đến công ty…
Tờ báo bị vứt bỏ nằm lẻ loi trơ trọi trên sàn nhà, loáng thoáng có thể thấy tựa đề to đùng…
{Tiết lộ người thừa kế tập đoàn Kim thị - Jung Yunho}
Bên dưới là bức ảnh chụp hai người đàn ông quan trọng nhất của đời cậu – ông bố bị mẹ áp bức nhiều năm đang giả bộ cười rực rỡ và Yunho.
{Người thừa kế tập toàn Kim thị Jung Yunho – tình yêu của toàn thể phụ nữ} kèm theo đó là hình Yunho lúc nhảy, rất sexy khiến người ta phải phát điên ~ ~
Có lẽ người viết bài này là một nữ nhân, cái gì gọi là “Tình yêu của toàn thể phụ nữ”, cái gì gọi là “Jung Yunho là nam nhân tuyệt vời nhất hiện nay”, cái gì gọi là “Mục tiêu của các cô gái chưa lập gia đình”, cái gì gọi là “Không biết cô gái nào có may mắn trở thành bạn đời của Yunho”???!!! Với nội dung này, Jaejoong không nổi giận mới là lạ.
Áp suất trong phòng thật đáng sợ, một nhân viên nữ khẩn trương đi tới bên cạnh nam nhân sắc mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng đặt tách cà phê lên bàn, “Thiếu, thiếu gia, mời, mời cậu uống, uống cà phê…”
Nam tử kia chỉ hừ một tiếng, không thèm liếc tách cà phê lấy một cái. Cô gái không khỏi rùng mình, không nói thêm gì nữa, cẩn thận đi ra ngoài.
Đến khi đóng cửa lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm, vứt bỏ hình tượng trầm ổn, chạy như bay tới nhóm nữ nhân đang đứng bên cửa sổ quan sát, nói, “Theo tớ nghĩ là thiếu gia đến hỏi tội tổng tài a, công ty nhà mình đột nhiên vào tay người khác, ai mà không tức giận!”
Nữ nhân bên cạnh lập tức phản bác, “Tớ không nghĩ vậy! Nói không chừng giữa bọn họ có quan hệ gì đấy, chẳng lẽ tổng tài của chúng ta là con rể nhà thiếu gia?? Hẳn là không a, tớ nhớ thiếu gia không có chị em gái gì mà!”
Ngón tay nam tử nhẹ nhàng gõ lên bàn, tai vểnh lên nghe ngóng tiếng bàn luận bên ngoài, mặc dù tận lực khống chế mình nhưng sắc mặt càng ngày lại càng kém, “Không có chị em gái không được sao!! Không phải là còn có tôi sao!!!”
“Ai ai ai ~ Shin Joo à, cậu nói không đúng a, tổng tài không nhất định phải kết hôn với phụ nữ nha, không phải thiếu gia còn độc thân sao?!!”
“Coi như mấy người còn có mắt.” Nam nhân ở trong lòng thầm khen ngợi, sắc mặt cũng hòa hoãn.
“Không đúng a, nhìn dáng dấp tổng tài, thấy thế nào cũng không phải loại đấy!!!”
“Hừ!! Sao lại không!! Có cô mới không ấy!! Chính là tôi bẻ cong đấy, không được sao!!!” Nam nhân nghiêng người, thầm thì với mình, “Không được quay đầu lại, ngàn vạn lần không được quay đầu lại… Bình tĩnh nào!!”
“Không thể trông mặt mà bắt hình dong a, lấy kinh nghiệm nhiều năm của tớ, nhất định phải có chuyện mờ ám!!”
“Không thể nào?? Không muốn a, tớ còn đang đợi tổng tài nhìn tớ một cái, sau đó… Ha ha ha ~ ~”
“Rầm!” Nam nhân vỗ bàn một cái rồi đứng lên, sắc mặt khó coi nhìn mấy cô gái, hét lớn, “Tổng tài mấy cô sao còn chưa tới!!! Nhanh báo anh ta tôi tới tìm!!!”
Xong rồi, bộc phát rồi, mấy cô gái kia không phải là không có mắt, tình huống như thế, tất cả đều nhanh chóng bay về chỗ mình ngồi, chỉ để lại thư kí cô đơn lẻ loi đứng nhìn nam nhân.
“A… Để tôi đi giục tổng tài, thiếu gia, cậu chờ một lát!” Thư kí xoay người, bước chân nhanh thoan thoắt.
“A… Jaejoong a, mới vừa rồi tôi họp, để cậu đợi lâu rồi sao?” Yunho đẩy cửa ra, lộ nụ cười áy náy.
Vừa nhìn thấy Yunho, khí thế lúc trước của Jaejoong tan thành mây khói, cũng cười cười, “Không sao, tôi vừa tới thôi.”
“Vây, vậy mau, mau ngồi xuống, muốn, muốn uống, uống cái gì, gì không?” Xong rồi, vừa nhìn thấy nụ cười rực rỡ kia lại bắt đầu nói lắp.
“ “^__^” Hì hì…” Nghe thấy thanh âm cười đùa, Jaejoong liếc cửa sổ một cái, cười cười với Yunho, “Đợi tôi một chút.”
Đi tới bên cửa sổ, kéo rèm xuống, được rồi, giờ sẽ không thấy gì nữa.
Jaejoong đắc ý đi trở về, “Hừ ~ Lúc Yunho nhà tôi đáng yêu như vậy sao có thể cho mấy người thấy!”
“Jae, Jaejoong, có chuyện, chuyện gì sao?? Cậu, cậu sao cười, cười vui, vui vẻ như vậy??”
“A? Tôi cười sao?” Jaejoong sờ mặt, quả nhiên, khóe miệng công lên rồi, vội vàng vỗ vỗ mặt, ngồi đối diện Yunho, “Khụ khụ ~ Tôi là cao hứng vì anh đấy! Yunho ngày càng khác a, bây giờ mặc tây trang vào rất có bản lĩnh của giám đốc!”
“Cái đó…” Yunho đột nhiên lúng túng, cúi người thật sâu với Jaejoong, “Thật xin lỗi! Jaejoong!! Cậu, cậu muốn thì mắng, mắng tôi đi, tôi, tôi đã nói, nói với dì Kim, chú Kim nhưng, nhưng bọn họ không, không đồng ý!”
Jaejoong vẻ mặt kinh ngạc nhìn Yunho, cậu nhớ Yunho không làm chuyện gì để xin lỗi cậu a, tự dưng khom người nói xin lỗi, khiến cậu thật sự khó hiểu.
Nửa ngày, không nghe thấy Jaejoong nói gì, lặng lẽ ngẩng đầu lên, thấy Jaejoong chỉ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn mình, cho là vẫn chưa tha thứ, Yunho liền không ngừng xoa tay, “Cái, cái đó, tôi, tôi không, không muốn thay, thay thế cậu, là họ nói, nói để cho tôi, tôi vị, vị trí của, của cậu!”
Nghe xong đoạn lắp bắp của Yunho, Jaejoong lúc này mới phản ứng, thì ra là vì Yunho thay thế vị trí của mình, cho là mình đến tìm để hỏi tội. Thật là một đứa ngốc a, chuyện này chẳng sao cả, cậu vốn cũng không có tâm thừa kế sự nghiệ gia đình, hơn nữa, Yunho cũng không phải người ngoài, sớm muộn sẽ là người một nhà a!!
Jaejoong thu hồi ánh mắt nghi ngờ, ôn nhu nhìn vẻ mặt trịnh trọng của Yunho, biết nếu mình không nói rõ, lấy đầu óc của cậu ta, đoán chừng mỗi lần thấy mình đều xin lỗi. Như vậy, sao chuyện hai người có thể phát triển a!!!
“Cái, cái đó Yunho a…” Mới nói vậy mà đã nhắm mắt như thể đang đợi nhận xử phạt a, Jaejoong liền cười cười, đi lên trước, nhẹ nhàng cầm chặt tay Yunho, cảm nhận thấy thên thể chủ nhân đang cứng đờ, nói tiếp, “Anh vừa mới nói cái gì vậy a?! Tôi không phải là tới trách cứ anh, tôi không để ý chuyện này a!”
Nghe vậy, Yunho không dám tin mở to hai mắt, nhìn ánh mắt ôn nhu của Jaejoong, có chút ngượng ngùng. Jaejoong cười cười, nắm chặt tay Yunho, oa ~ thật ấm áp, “Không tin phải không?? A a, chuyện này tôi vốn đã biết. Tôi căn bản không muốn tiếp quản tập đoàn gia đình, mệt mỏi lắm.” Jaejoong nhăn mày, cong môi, “Cho nên, Yunho a, anh đồng ý đối với tôi là một đại ân đó. Hơn nữa, cha mẹ tôi có thể giao công ty cho anh, chứng tỏ năng lực của Yunho rất tốt, hơn nữa, còn coi chúng ta là người một nhà đó!”
“Thật, thật không? Jaejoong, cậu, cậu thực, thực sự nghĩ, nghĩ như vậy?” Yunho cầm lại tay Jaejoong, kích động hỏi.
Jaejoong cười gật đầu, đặt tay Yunho lên ngực mình, “Anh xem, nếu như là nói dối, nhịp tim sẽ đập nhanh hơn!”
Cách tầng áo rất mỏng, bàn tay tiếp xúc với nhiệt độ ấm áp khiến cho Yunho đỏ mặt, tay mình lại đặt trước ngực Jaejoong.
Jaejoong trong lòng cười trộm, “Sao thế? Lần này tin tưởng tôi không lừa anh chưa?”
“Rồi!” Yunho gật mạnh đầu, “Cảm, cảm ơn Jae, Jaejoong!”
Jaejoong thu hồi tay, không ngoài dự đoán khi thấy người trước mắt đột nhiên hơi thất vọng, cắn cắn môi dưới, giống như hạ quyết tâm, vươn tay ôm lấy Yunho, bàn tay đặt quanh eo cậu, “Cho Yunho một cái ôm khích lệ a, Yunho này, đừng có khiến mọi người thất vọng, thời gian của chúng ta còn rất nhiều đấy!” Câu nói sau cùng có hai ý nghĩa khác nhau, mặc dù không biết người kia có hiểu ý mình không nhưng nói ra rồi nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Uhm!” Yunho nhìn mái đầu vàng kim trong lòng ngực mình, hít một hơi thật sâu, tay không biết để đâu, cuối cùng lấy can đảm đặt lên bả vai người trong ngực, nhẹ nhàng vỗ, “Tôi sẽ cố gắng!”
Ngoài cửa, một bóng người thông qua khe cửa nhìn chằm chằm hai người, thấy bọn họ ôm nhau, ý vị thâm trường cười cười rồi lặng lẽ rời đi…
Chapter 10
“Cộc cộc cộc ~” Tiễng gõ cửa vang lên, hai người lập tức tách ra, Jaejoong xoay người lại vỗ vỗ khuôn mặt có chút nóng lên của mình, Yunho làm bộ như đang sửa lại trang phục, có chút mất tự nhiên nói, “Vào đi.”
“Giám đốc, đây là tư liệu mà anh bảo tôi tìm, mời ngài xem qua.”
Thanh âm trầm thấp thu hút sự chú ý của Jaejoong, không để ý đến khuôn mặt nóng rực của mình mà quay ngược lại. Cái nhìn có vẻ bình thường nhưng đôi mắt mở to mang theo chút ý tứ, lặng lẽ tiến hành quét ra-da 360o trên người kia.
Vóc dáng cao cao, một thân âu phục màu xám, lộ ra dáng người mảnh mai thon dài. Tóc đen hơi dài phủ xuống trán, mặc dù đeo kính, người kia vẫn tỏa ra một cỗ khí tức mị hoặc. Bằng khứu giác linh mẫn của mình, Jaejoong rất nhanh chóng nhận ra.
Người kia thấy Jaejoong dùng các loại tia X, tia Y quét qua người mình chẳng những không hề mất tự nhiên, ngược lại càng lộ ra nụ cười sáng lạn.
“Uỳnh -----” Dây thần kinh của Jaejoong kéo căng ra, nội tâm hoạt động vô cùng kịch liệt -----
----- Vóc dáng rất cao sao ~ ~ Vẫn kém mình.
----- Cười cười cười!! Cười cái gì, cho là mình mắt một mí thì đẹp trai sao?!!! Nhều lắm là có thể coi là đáng yêu!!! Đáng yêu mà thôi!!!!
----- Mặt bánh bao sao?! Có tin tôi bảo Yunho kiện cậu tội ăn cắp bản quyền không!!!
----- Toàn thân trên dưới đến cả lỗ chân lông đều tản ra khí tức thụ, nhược thụ trời sinh a!!!
----- Có khuôn mặt khá được vậy mà tới đây làm thư ký, khẳng định có mục đích! Chẳng lẽ??
Nhìn người đang mỉm cười nói gì đó với Jung Yunho, Jaejoong ngồi trên ghế salon đột nhiên nghĩ đến một điều, chẳng lẽ tên kia đang để ý Yunho của mình!!
Nghĩ vậy, Jaejoong đập mạnh bàn một cái, đứng lên, bước từng bước dài đến bên hai người đang kinh ngạc nhìn cậu.
“Yunho ~” Đi đến trước mặt Yunho, khẽ khàng ngăn cách hai người lại, bĩu môi, “Sao không giới thiệu với tôi cậu ta là ai à?”
Người mới tới nghe vậy, trên mặt thoáng chút vui vẻ rồi lại biến mất, lại lộ vẻ mặt mị hoặc.
“Huh?” Người trước mặt khó chịu lại khiến trong nội tâm Yunho có chút ngọt ngào, “Đây là thư ký của tôi, Kim Kibum, vừa tốt nghiệp thạc sĩ chuyên ngành quản lý kinh tế đại học Seoul.”
Người kia vươn tay, “Xin chào, em là Kim Kibum, lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều!”
“Kim Jaejoong ~” Nhàn nhạt phun ra ba chữ, Jaejoong dường như không thấy đối phương đang giơ tay ra, khoanh tay, nhìn chằm chằm Kibum hỏi, “Thì ra cậu Kim là sinh viên tốt nghiệp cao học Seoul a, liệu có thể mạo muội hỏi một câu, sau lại phải chịu thiệt thòi làm thư kí của một công ty nho nhỏ này đây? Bằng khả năng của cậu Kim, hoàn toàn có thể tìm một công việc với chức vị rất cao a!” Ánh mắt nhàn nhạt, khiến cho người ta không nhận ra cậu nói lời này nhằm mục đích gì…
“Ah…” Dường như không hề để ý đến, đôi môi mỏng khẽ cong lên, “Công ty Kim gia tuy rằng là công ty trong nước nhưng là một công ty rất lớn, cho nên em muốn làm từ chức nhỏ để có thể tích lũy được nhiều kinh nghiệm, huống chi, em là thư kí của giám đốc, đâu thể coi là thiệt thòi được. Hơn nữa,…” Đối phương dừng một lát, ánh mắt cố ý quét qua người Yunho, “Nơi này có người em không thể bỏ được.”
Xem đi xem đi!!! Mình đã nói rồi mà, cậu ta tới nơi này nhất định là vì có ý đồ với Yunho, trong tâm Jaejoong sắp phát điên, liếc Yunho một cái như muốn róc da lóc thịt, ý là anh đã biết trêu hoa ghẹo nguyệt rồi!! Âm thầm nắm chặt tay ngăn không cho cơ mặt vặn vẹo, Jaejoong lộ ra nụ cười, “Vậy sao?? Người kia đối với cậu hẳn rất quan trọng a? Là người…. cậu yêu sao?”
“Uh.” Đối phương gật đầu đồng ý, “Có thể nói như vậy!”
“Xem ra cậu Kim thật sự là người tình thâm ý nặng a!” Ta nhẫn ~~~
“Bình thường thôi, so với nhiều người khác thì vẫn còn kém a ~ ~” Đối phương ý vị thâm trường nói một câu, “Có người nào đó còn nhớ mãi không quên cơ!”
Đáng tiếc Jaejoong đang đắm chìm trong cơn phẫn nộ khi gặp “Tình địch” nên hoàn toàn không nhận ra, “Vậy sao? Tôi tưởng cậu Kim đã rất lợi hại rồi, không ngờ còn có người hơn sao?”
“Ha ha, em đã được gặp qua rồi, không chỉ một người đâu!”
“Ah ~ Vậy có cơ hội nhất định phải gặp người đó một chút!”
“Nhất định sẽ có cơ hội mà! Nói không chừng đó còn là người Jaejoong hyung biết đấy!”
“Jaejoong hyung?” Hảo cảm của Jaejoong với người trước mặt đã xuống con số âm, nhanh như vậy mà đã muốn tạo quan hệ, tôi xem cậu định làm gì nào!
“Đúng vậy, Jaejoong hyung a! Cứ gọi cậu Kim mãi nghe có vẻ xa cách, về sau em gọi là Jaejoong hyung, liệu có phiền không?”
{Hừ ~ ~ Tôi cảm thấy rất hiền đấy!!} Jaejoong trong lòng khinh thường nói, giọng càng cao hơn, “Huh? Jaejoong hyung? Thật không ngờ a! Nhỡ tôi ít tuổi hơn cậu thì sao?”
Đối phương nheo mắt lại, cười cười trong lòng, “Không phải a, Jaejoong hyung sinh năm 86, em là 87, cho nên….”
“Sao cậu biết?!?” Jaejoong cảnh giác nhìn chằm chằm người trước mặt.
“Ha ha ~~” Người kia sờ sờ cằm, tựa như không thấy ánh mắt sắc bén của Jaejoong, tiếp tục nói, “Vì người kia thì nhất định phải hiểu rõ những người xung quanh người đó nha.” Nói xong còn tự gật đầu.
“Cái gì!!!” Jaejoong cũng không nhịn được nữa, tựa như một con mèo bị đoạt mất cá, lông toàn thân đã dựng hết lên, hận không thể vươn móng vuốt xé nát cái nụ cười của người trước mặt.
“Nhìn Jaejoong hyung thế này, dường như biết người kia của em là ai nha ~”
“Nếu như tôi nhớ không lầm thì tôi không hề đồng ý để cậu gọi là Jaejoong hyung nha ~ ~ Trí nhớ của tôi không tốt….” Jaejoong dừng một chút, “Hay là trí thông minh của cậu Kim có vấn đề?”
Thật mạnh mẽ nha, người kia xấu hổ, một lần nữa lại lên tinh thần, vươn tay nhẹ nhàng vỗ bả vai Jaejoong, ánh mắt lại liếc về phía Yunho, “Ai yoo ~~ Jaejoong hyung thật là thích nói đùa, trí thông minh của em sao có thể có vấn đề, Yunho vẫn thường nói em rất thông minh đấy!”
Jaejoong quay ngoắt đầu lại nhìn Yunho nãy giờ vẫn đứng kia làm nền, ánh mắt mặc dù không tính là rất hung ác, nhưng lại rất âm hiểm xảo trá, trong nháy mắt khiến cho Yunho cảm thấy có một cỗ khí lạnh đang bao phủ mình, da đầu cũng có chút tê dại.
Yunho gãi đầu, thành thật khai báo, “Kibum quả thực thông minh hơn người bình thường.” Ai nha ~ ~ Rõ ràng là mình nói thật, tại sao ánh mắt của Jaejoong lại càng ngày càng lạnh?! Yunho cho dù đần thế nào, trải qua những ngày này học tập, kết bạn với mọi người cũng học được cách xem nét mặt. Nhìn mặt Jaejoong trong nháy mắt liền âm trầm, Yunho biết Jaejoong thấy mình phụ họa Kibum nên mới bộc phát triệu chứng ghen ~ ~
“Sắc mặt Jaejoong hyung thoạt nhìn không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái không?”
Rõ ràng là lời quan tâm, nhưng lại hợp với bộ mặt mà Jaejoong cảm thấy rất đáng đánh, liền trở thành không bình thường, “Cảm ơn cậu quan tâm, khiến cho cậu thất vọng rồi, thân thể tôi rất tốt!!”
“Được rồi, Kibum, em đừng trêu Jaejoong hyung của em nữa.” Yunho vẫn đứng một bên nhìn cuộc chiến vỗ vỗ đầu Kibum, giải thích với Jaejoong, “Đây là em họ của tôi!!” Nếu không giải thích, đoán chừng Jaejoong liền trực tiếp biến thành Bao Công, ăn một lượng dấm thật lớn mất a! o”╯□╰”o
“Ha ha ha ~ ~” Kibum rốt cục không nhịn được bật cười, vừa rồi thiếu chút nữa cậu nghẹn đến chết.
“Anh, mấy người…” Jaejoong vươn tay kinh ngạc chỉ bọn họ, “Hai người nói thật?”
“Không thật sao được!” Yunho xoa xoa mái tóc mềm mại của Jaejoong, cười nói, “Không lừa cậu nữa! Thật ra thì tôi cũng không nghĩ tới Kibum sẽ đến làm thư kí của mình, lúc Kim thúc thúc dẫn cậu bé đến, tôi cũng sợ hết hồn đấy!”
“Vậy…” Jaejoong mân mê miệng, hất cái tay Yunho đang phá hoại tóc mình ra, rõ ràng rất bất mãn, “Sao vừa rồi anh không nói cho tôi biết?”
Yunho ra vẻ người vô tội, “Là Jaejoong không hỏi tôi a.”
“Cái kia,…” Kibum cuối cùng cũng có thể khôi phục tính cách của mình, có chút ngượng ngùng, không biết Jaejoong hyung có giận cậu không a….
Jaejoong không ngờ rằng người vừa rồi tà mị mê hoặc như vậy nay lại đáng yêu thế, hảo cảm trong lòng liền tăng vùn vụt, “Chắc là vì mình biết cậu ta là em họ Yunho nên mới có hảo cảm đi!”
“Gọi Jaejoong hyung là được rồi, vừa rồi không phải em bảo gọi rất thuận miệng sao, hyung thích! Nghe thân thiết hơn nhiều!” Hoàn toàn quên mất người vừa không đồng ý để người ta gọi Jaejoong hyung chính là mình!!
“Dạ!” Kibum gật đầu cười một cãi.
“Bất quá, vừa rồi Kibum nói, người mà em không bỏ được chính là anh họ em sao?”
“Đúng vậy, nghe bác nói hyung tới Seoul, em bận viết luận văn tốt nghiệp nên không có thời gian gặp mặt, thành ra có chút lo lắng, dù sao từ trước tới giờ hyung ấy chưa bao giờ đến nơi lớn thế này, sợ hyung không quen!”
“Kia…” Vẫn có chút không yên lòng…. Vạn nhất người này có chứng luyến hyunh thì sao??
“Em quả thật rất thích hyung ấy, nhưng là cảm tình giữa anh em với nhau, Jaejoong hyung đừng hiểu lầm!” Kibum đưa tay phải lên, vẻ mặt nghiêm chỉnh muốn thề thốt.
“Nói, nói với hyung cái, cái này làm gì! Hiểu, hiểu lầm cái, cái gì, sao, sao hyung phải, phải hiểu lầm.”
Nhìn khuôn mặt trắng nõn của Jaejoong lộ ra nhàn nhạt đỏ ửng, Kibum ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Yunho, khóe miệng Yunho cũng cong lên một cung nho nhỏ, bất động thanh sắc nhìn Jaejoong.
“Ai nha!!” Để che dấu xấu hổ của mình, Jaejoong nắm tay Kibum, “Kibum à, nếu là em họ của Yunho thì cũng là em của hyung rồi, về sau có việc gì cần thì tìm Jaejoong hyung nha! Đúng rồi, hôm nay em về cùng Yunho đi, hyung giới thiệu vài người bạn cho em.” Xem ra, đề phòng đã hoàn toàn biến mất, về sau… Khụ khụ, không đúng, từ bây giờ là lúc xây dựng mối quan hệ thật tốt với nhà chồng.
“Được!” Kibum cười thật ngây thơ.
“Kibum cười lên đáng yêu a, mặt bánh bao thật giống Yunho nha! Mắt cũng nheo lại trông thật đáng yêu!” Hoàn toàn đã quên người vừa ra sức phê phán Kibum là ai.
“Jaejoong hyung cũng thật đẹp nha, thật sự em chưa gặp người nào đẹp như Jaejoong hyung cả, mắt to như vậy, làn da đẹp như vậy, dáng người cũng chuẩn như vậy, thật là ngược hoàn toàn với hyung của em!! Quả là rất hợp nha!!”
“Nói cái gì vậy!” Lại ngượng ngùng, nhưng thấy ánh mắt cười cười của Yunho, Jaejoong cũng hé miệng cười trộm.
Kibum nhìn khí tức kỳ diệu giữa hai người, biết con đường mình gọi Jaejoong là chị dâu không xa nữa rồi. Buông lỏng gân cốt, Kibum nhìn ra ngoài cửa sổ, hmmm, đêm hôm nay nhất định là một đêm khiến người ta khó quên đây….
No comments :
Post a Comment