Chương 21
Sáng
sớm sờ trán cậu ta, nhiệt độ cơ thể rốt cục khôi phục bình thường. Nhưng đáng
thương tôi một đêm liền không chợp mắt, ôm chăn chui vào nằm cạnh cậu ta.
“Cộc
cộc…” Mẹ nó! Mấy người tốt xấu gì cũng cho tôi ngủ một lát! Gõ cửa ngay trước
lúc tôi chuẩn bị ngủ là sao!
Tức
xì khói đi mở cửa, lại là vệ sĩ luôn xông vào đầu tiên.
“Anh
làm gì thế! Không thấy bổn thiếu gia đang ngủ à?!”
Anh
ta sờ sờ ót nói: “Thiếu gia, là tổng giám đốc nói có chuyện quan trọng muốn
thông báo cho cậu, nghe khẩu khí còn rất cao hứng đấy, hơn nữa lần này tôi sẽ
không ở bên nhìn cậu nha. Cậu gọi xong ra cửa báo cho tôi là được rồi.”
Tiếp nhận điện thoại trong tay anh ta, nghe khẩu khí rất cao hứng? Chẳng lẽ muốn cho tôi trở về? Vạn tuế! Vỗ tay ~~~
“Khụ…
Yun Yun à?” Nghe khẩu khí này so với tôi còn hưng phấn hơn.
“Dạ…”
“Cái
kia, Yun Yun, ba nghe nói Jaejoong sốt cao hai ngày sao? Có chuyện gì vậy?”
Chẳng lẽ là hỏi tội à? Không phải đâu, sao thúc ấy cao hứng như thế làm gì…
“Đúng
vậy a, thân thể của cậu ấy không tốt, bất quá hiện tại đã hạ sốt rồi, con chăm
sóc cậu ấy hai ngày hai đêm, ngay cả chơi cũng không đi nửa bước.”
“Tốt,
tốt!” Sao tôi còn nghe được tiếng vỗ tay nhỉ?
“A….
Ba?”
“Ha
ha, Yun Yun, làm tốt lắm! Làm xong lần thứ nhất chỉ phát sốt coi như kỹ thuật
không tệ! Con vẫn mạnh hơn ba ah…. Aish, không phải… Con rất lợi hại ah!”
“Hả?”
Làm xong lần thứ nhất? Liệu có phải là chỉ chuyện kia không?
“Ai
nha, Kim thúc thúc của con trở về rồi, không báo trước, ha ha…. Con trai, tiết
chế một chút, ha ha, thân thể Jaejoong không tốt đâu.”
“Ai?”
“Tút
tút tút…” Nhìn điện thoại bị cắt đứt, đầu óc liền mơ hồ. Ý của Jung thúc thúc
là tôi thượng Jung Yunho? Không phải mà…. Tôi làm sao có thể…
“Cậu
đang nói chuyện với ai thế?” Jung Yunho xoa trán ngồi dậy. Hmm… Khí sắc cũng
không tệ lắm.
“Ah….
Jung thúc thúc.”
May
mắn cậu ta không hỏi tiếp. Giúp cậu ta thu thập xong liền đến vườn hoa nhỏ.
Changmin bọn họ đã đang đứng chờ rồi. Tôi nhìn người đứng bên cạnh Junsu liền
đơ ra.
“Park
Yoochun! Sau cậu lại ở chỗ này!”
“Ha
ha… Tớ lấy thân phận trợ lý Junsu tới đây đấy, có ý kiến gì?” Park Yoochun đắc
ý chỉ chỉ Junsu.
Stop!
Hôm nào còn nói là vì để tôi đỡ buồn nên ba mới đưa cậu ta đến, thật là đồ
trọng sắc khinh bạn!
“Được
rồi, chương trình học hôm nay rất đơn giản. Là ăn ý.” Changmin vỗ vỗ tay, ý bảo
yên tĩnh.
“Ăn
ý? Tôi và Kim Jaejoong sao?” Cái này là thể loại trắc nghiệm gì vậy? Không bằng
về nhà ngủ một giấc còn hơn!
“Đúng
vậy, ha ha, câu hỏi chính là kết tinh của tớ và Junsu đấy.” Yoochun lại xen
vào.
“Ha…
Vậy thì nó không phải thứ tốt lành rồi.” Người nói chính là Jung Yunho, lần này
tôi ngược lại vô cùng đồng ý với quan điểm của cậu ta.
“Đừng
nhao nhao lên nữa, mời hai người ngồi xuống hai bên ghế, không thể bàn luận với
nhau.” Yoochun cầm một tờ giấy trong tay, ra vẻ nghiêm túc trông thật buồn
cười.
Chờ
chúng tôi ngồi vào chỗ của mình, Yoochun cười gật đầu: “Rất tốt… Hiện tại tôi
bắt đầu đọc đề.”
“Chờ
một chút!” Jung Yunho giơ tay: “Không có giấy, đáp án nói thẳng sao?”
“A…
Thiếu chút nữa thì quên. Junsu cho bọn họ đi.”
Im
lặng, cậu ta quả nhiên không đáng tin cậy.
Cuối
cùng cũng bắt đầu sao?
“Câu
thứ nhất! Xin hỏi cậu là công hay thụ?”
“Park
Yoochun!!!!!” Gân xanh của tôi liền nổi lên.
“Xin
lỗi, ha ha, nhìn lầm câu rồi…” Yoochun xấu hổ nhìn tôi.
Được
rồi! Jung Yunho không có phản ứng gì, sao tôi phải gấp gáp như vậy.
“Câu
thứ hai! Cả đêm H mấy lần…. Ô oa oa!” Lần này tôi trực tiếp nhào tới đánh cậu
ta một trậ!
“Tôi
không phải nhìn nhầm câu… Tôi căn bản là cầm sai đề rồi… Junsu, mang anh đi bôi
thuốc với…” Yoochun nằm rạp trên mặt đất, kéo dây giày Junsu.
Hừ!
Có quỷ mới tin cậu lấy sai đề, rõ ràng là tới quấy rối!
“Tôi
không chơi!” Đứng lên, nhìn Jung Yunho không chút phản ứng, bổn thiếu gia phải
về ngủ một giấc!
Chương 22
Nằm
trên giường xem số sách cướp đoạt được từ Yoochun, ah? Còn có loại tư thế này?
Oa… Cái này thật khoa trương! Yêu cầu độ khó rất cao a! Phải có độ dẻo siêu cao
mới làm được nhỉ? Ha ha…. Không biết tên Jung Yunho kia có thể hay không….
Ngừng! Sao tôi có thể hạ lưu như vậy!
“Tu
tu…”
Bụng
ai kêu à? Khó nghe như vậy…
“Tu
tu…”
OMG!
Không phải đâu, là ma à? Bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc thanh âm trên giường, hình
như là đằng sau ghế sô pha? Liệu có phải chuột không? Phòng này hình như có cả
ngũ tạng của chim ah…
“Tu
tu…” Xác định! Thanh âm ở ngay đằng sau ghế sô pha! Không được, phải cầm cái túi!
Lát nữa hốt gọn một mẻ chuột! Ha ha…
Cẩn
thận từng chút chậm rãi mở cái túi rồi tới gần ghế sô pha, lại nhào tới chụp
lấy! Thành công!
“Tu
tu…” Còn kêu? Mở túi ra, là điện thoại? Đúng rồi, là của vệ sĩ kia buổi sáng để
lại đây, sau đó tôi quên trả. Nguyên lai là tự mình dọa mình. Nhấn nút nghe.
“Thằng
nhóc thối! Sao lại lề mề vậy!!” Ông trời ơi, là ba, ha ha.
“Con
là cái đồ đần! Sao lại bị Jung Yunho ăn hết sạch vậy?! Tức chết ba rồi!! Ba bảo
Changmin đặt thuốc ở dưới gối con, thấy không? Đảm bảo Jung Yunho ăn xong toàn
thân vô lực, mặc con xử trí ~~! Giúp con một lần như vậy thôi! Về sau thông
minh một chút!! Nghe rõ chưa?! Nói đi!”
Tôi
nào dám nói chuyện ah, đây chẳng phải lòi đuôi sau, cho nên tôi thông minh lựa
chọn tắt điện thoại đi. Ba à, ba dám hạ thuốc chính con mình! May mà con trở về
sớm… Nếu không thì trúng thuốc rồi…
Quả
nhiên, dưới gối Jung Yunho phát hiện một bao bột, ha ha… Tuy tôi cũng không
muốn thượng cậu ~ Nhưng giữa ăn và bị ăn thì lựa chọn ở trên vẫn tốt hơn ~ Hmm…
Nên cho thuốc vào đâu đây? Nếu quá rõ ràng cũng không ổn, Jung Yunho hàng ngày
trước khi ngủ đều uống sữa, tốt! Cứ làm như vậy đi! Sống nhiều năm vậy lần đầu
tiên làm việc kích động như thế, cho cậu biết tay, dám bắt nạt tôi! Tưởng tượng
cảnh tôi uy vũ đè cậu ta, cậu ta thở gấp cầu xin tôi tha thứ, ha ha! Quá hạnh
phúc!
Ở
phòng đợi cả ngày cũng không thấy cậu ta về, ba không phải vì không nghe thấy
tôi nói gì, lo lắng đi hỏi Yunho sao? Cái này không thể được! Tôi muốn ra ngoài
xem…
“Ai
nha! Jaejoong, cậu ở đây ah…” Mở cửa vừa vặn đụng vào tên Park Yoochun kia, cậu
đừng hòng quấy rối tớ ah…
“Khụ….
Cậu tới nơi này làm gì!” Bày ra một khuôn mặt đen sì, người bình thường đều
hiểu được đây là không muốn nói chuyện đúng không? Nhưng mà…. Cậu ta có thể
thấy sao?
“Muốn
học tập cậu mấy biện pháp theo đuổi người ta ah! ~”
“Không
thể nào…”
“Đương
nhiên rồi! Cậu xem, tớ còn chuẩn bị vài quyển vở nho nhỏ, chuẩn bị đêm này cầm
nến soi bàn luận suốt đêm đấy!” Nói xong còn lấy từ phía sau ra một… Quyển vở
rất lớn!! Cái này mà nho nhỏ à?!!
“…”
Tôi có thể một cước đạp chết cậu ta không?!
Tên
Park Yoochun kia tự nhiên đi tới, cầm quả táo trên bàn nhét vào miệng. Tôi u
oán nhìn cậu ta, nghẹn chết cậu đi…
“A…
Jung Yunho trở về rồi…”
Tôi
xoay người lại, oh! Baby! Em rốt cục đã về rồi! Đợi lão công đuổi tên Park
Yoochun kia đi, chúng ta liền bắt đầu đêm xuân!!
“Uh,
các cậu cứ nói chuyện đi.” Jung Yunho ủ rũ khoát khoát tay với chúng tôi, ngồi
trên giường ngẩn người.
Cậu
ta làm sao vậy? Chẳng lẽ thích tôi là một việc rất thống khổ sao?! Làm sao có
thể, khuôn mặt mỹ lệ của tôi, làn da lại co dãn, không có khả năng không khơi
dậy thú dục của cậu ta ah! Không đúng! Tôi mới là số 1!
“Jaejoong
ah ~ Chúng ta bắt đầu đi ~~~” Yoochun lật một tờ giấy, vẻ mặt học trò ngoan.
“Uh…”
Tùy tiện nói với cậu ta vài câu, xem ra Jung Yunho ngủ gật rồi, chẳng lẽ muốn
tôi phải cưỡng ép nhét thuốc bột vào miệng cậu ta? Không được, tôi rất nhân
nghĩa mà. Đánh ngất xỉu rồi nhét? Vậy không bằng tôi trực tiếp thượng cậu ta!
“Jaejoong?”
Park Yoochun vẻ mặt chờ mong nhìn tôi.
“Uh….
Lát nữa cường gian cậu ta luôn!” Tôi còn đắm chìm trong kế hoạch đi săn của
mình, a, tôi vừa nói gì?
“Hah?!”
Park Yoochun mở to mắt nhìn tôi, Jung Yunho đang ngẩn người trên giường cũng cổ
quái nhìn tôi.
“Tớ
vừa rồi nói…. Cái gì?” Hình như là cường gian cậu ta gì đó?! Không thể nào…
“Cậu
nói là, để cho tớ trực tiếp cường cậu ấy? Ai nha… Người ta không có kinh nghiệm
đâu ~” Park Yoochun thẹn thùng che mặt.
“Ah…
Không phải đâu… Chỉ đùa một chút thôi mà ~” Sao cậu còn chưa cút…
“Chẳng
lẽ muốn tớ gạo nấu thành cơm?! Để cho cậu ấy chỉ có thể ở bên tớ? Ha ha! Biện
pháp hay ah! Tớ về nghĩ thêm đối sách…” Không nghĩ tới Yoochun nói một câu,
nhìn tôi bội phục rồi đóng sập cửa ra về. Chẳng lẽ tối nay sẽ có hai nam nhân
thất thân?
Park
Yoochun đi rồi, phòng lập tức yên tĩnh đến quỷ dị, kỳ thật là vì trong nội tâm
tôi có quỷ a.
“Khụ
khụ… Jung Yunho, tôi muốn uống sữa, cậu có uống không?” Cốc của tôi đã làm ký
hiệu riêng rồi! Nếu như cậu ta nghi ngờ tôi, cùng lắm thì tôi không uống nữa.
Ha ha, sao tôi lại thông minh thế ~
“Uhm…”
Thanh âm buồn ngủ vang lên.
Có
chút khẩn trương mở tủ lạnh lấy sữa tươi, vì không để cậu ta hoài nghi, tôi còn
cố ý để cho hai cốc chạm vào nhau phát ra thanh âm, vụng trộm quan sát phản ứng
Jung Yunho, cậu ta rất thờ ơ…
“Này.”
Đưa cho cậu ta một cốc, ha ha, kỳ thật thuốc bột tôi đã sớm bôi vào trong cốc
rồi. Jung Yunho ah Jung Yunho, cậu cũng có ngày hôm nay ah. Nháy mắt mấy cái
nhìn cậu ta đưa cốc lên miệng, lại nhẹ nhàng mở miệng, uống một ngụm hết nửa
cốc! Lần đầu tiên nghe thấy thanh âm uống sữa lại mỹ diệu như vậy… Thực êm tai!
“Sao
cậu cứ nhìn chằm chằm tôi rồi cười?” Jung Yunho trả cốc, cau mày nhìn tôi.
“Tôi
có cười sao?” Tôi tự nhận là mình quản lý sắc mặt rất tốt mà.
“So
với khóc còn khó coi hơn, mặt cứ run rẩy.”
Vậy
sao? Hừ! Cho cậu càn quấy một lát! Ha ha, không lâu nữa cậu sẽ dục hỏa đốt
người thôi ~
Ngồi
đối diện cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của cậu ta. Thuốc này công hiệu
thật đúng là chậm ah… Liệu có phải là quá thời hạn không? Hiện tại hàng giả mạo
tràn lan khắp thị trường rồi!
“A…
Kim Jaejoong, mở điều hòa đi, nóng quá…”
Rốt
cục mắc câu rồi à?! Cười gian đi đến bên giường, nâng cằm của cậu ta: “Tôi hôm
nay tôi thay trời hành đạo! Thu thập cậu! Ha ha ha.”
“Cháu
bé… Cháu bé…” Nghe thanh âm ma quỷ này là đủ biết đây là bà lão. Cố sức mở mắt
ra, đập vào mắt một khuôn mặt đầy nếp nhăn.
“Oa!
Quỷ ah!” Tuy thanh âm nghe đã đủ khủng bố rồi, nhưng quan sát khuôn mặt bà lão
gần thế này khiến cho da gà tôi tập thể nổi lên!
“Thằng
nhóc thối, đừng cho là ta không biết trong lòng cháu nghĩ cái gì!” Bà lão đột
nhiên giận tím mặt, véo tai tôi.
“Ai
nha… Bà làm gì thế!” Có lầm hay không ah! Vừa rồi còn rất hòa ái gọi tôi là
cháu bé, đảo mắt một cái liền mắng tôi là thằng nhóc thối, thời kỳ mãn kinh
chưa qua à?!
“Ta
có thể nghe được tiếng trong lòng cháu đấy! Mấy suy nghĩ của cháu đang dội vào
tai ta này?!”
“Quái
vật ah….” Quái vật? Hẳn là không phải a? Là yêu quái? Người ngoài hành tinh?...
“Thằng
nhóc thối! Dừng ngay oán thầm của cháu! Ta có thể nghe được hết đấy!”
“Được
rồi… Cháu tận lực không nghĩ nữa, đây là nơi nào vậy?” Cẩn thận dò xét chung
quanh, gian phòng cổ kính. Đàn hương trên bàn tỏa ra mùi thơm ngát.
“Đây
là cảnh trong mơ của cháu ah, ha ha…” Bà lão đột nhiên trở nên rất hiền lành,
tinh thần phân liệt à?
“Này!
Cái này bà không được phép a! Cảnh trong mơ tốt xấu gì cũng được coi là không
gian riêng tư của cháu mà? Sao bà có thể tùy tiện xông vào! Phạt tiền!” Tôi
trực tiếp xòe tay ra.
“Ta
còn chưa tính sổ với cháu đấy!” Lại trở mặt rồi….
“Cháu
đắc tội với bà lúc nào vậy? Hình như bà mới là người thiếu nợ cháu a?!” Tôi
trắng mắt liếc bà, ngồi thẳng lên, ai? Ghế lông? Chất lượng cảnh trong mơ của
tôi thật cao a ~
“Cháu
hại ta thảm vô cùng!! Của cải đều bị người ta lấy hết rồi!!!” Bà lão không hiểu
sao lại bắt lấy tay tôi, gào khóc thảm thiết một hồi.
“Bà
đang nói gì vậy ạ?” Muốn lừa người sao? Đừng trách tôi không kính trọng người
già ah!
“Đều
tại cháu ngu ngốc! Sao lại để Jung Yunho ăn sạch sẽ ah! Cơ hội tốt như vậy! Ta
thua thảm rồi!!”
Nghe
bà nói, trong đầu lập tức nhảy ra cảnh hai người dây dưa thở dốc, kịch liệt hôn
môi…. Thật làm cho người ta thẹn thùng…
Chậm
đã! Sao bà lại biết tôi và Jung Yunho cái kia… Chẳng lẽ toàn bộ quá trình bà
đều ở bên xem vừa ăn bắp rang vừa chỉ trỏ?!! Nghe khẩu khí, còn có đồng
đảng?!!! Ô oa oa!!! Không muốn sống nữa rồi!!
“Ai
nha, cháu đừng có xấu hổ a, khiến cho người ta cũng rất thẹn thùng…” Bà lão khẽ
nói, vẻ mặt nhìn có chút hả hê này mà là thẹn thùng sao?!!!
“Bà!
Bà bà bà bà!!! Bà rốt cuộc là ai!!!” Thẹn quá hóa giận chỉ bà, thật muốn đập bà
lão một phát luôn!!
“Hừ
hừ!” Bà đột nhiên một chân đạp giường, một tay nắm cằm, chậm rãi mở miệng: “Ta
chính là ———— Tổ mẫu hào hoa phong nhã vạn người mê của cháu!”
“Cái
gì?!” Tôi lập tức đơ người, tổ mẫu? Không thể nào!
“Đúng
vậy! Chính là ta!”
“Bà
không phải người cháu biết rõ rồi, nhưng bà đừng có mơ tưởng giả bộ làm thân
thích của cháu!!!!” Nực cười! Người nhà Kim gia sau khi chết đều là quỷ thượng
đẳng dưới Âm phủ! Sao có thể có loại bại hoại này!
“Cháu
mới là bại hoại! Nghe ta chậm rãi nói đây! Sự việc thật ra là thế này: Dù đã
qua nhiều năm, vận mệnh của Kim gia và Jung gia đều gắn chặt lấy nhau, nhưng
hai bên không nhất định phải làm người yêu, bạn bè tâm đầu ý hợp cũng có! Ta và
tổ mẫu của Jung Yunho là Jung YunJae (Trịnh Đậu Hoa) lúc còn sống đã đối chọi cả
đời, sau khi chết bị phân đến một chỗ quỷ quái, lại tiếp tục đua với nhau, đến
đời các cháu, ha! Ta phát hiện BL là thứ hay, vì vậy ta và Jung YunJae tích cực
nhiệt tâm dấn thân vào sự nghiệp BL, sau đó không thể thoát ra được! Về sau mới
biết được người như chúng ta gọi là hủ nữ! Thời gian dần qua, cháu và Jung
Yunho cũng dần dần lớn lên, thật sự là di truyền đầy đủ gen tốt đẹp của chúng
ta ah ~ Hai chàng trai đều là nhân trung long phượng! Ha ha, xem người khác
không bằng xem nhà mình ~ Cho nên ta và Jung YunJae mỗi ngày đều chú ý hai đứa,
ai biết hai đứa chậm chạp như vậy, khiến cho chúng ta gấp vô cùng, quyết định
giúp hai đứa một tay! Hai ta đến chỗ cụ tổ nhà Park lấy chiếc nhẫn thần kỳ cho
hai đứa đeo, cái này không nguy hiểm gì cả. Nhưng là ~ Vấn đề hai đứa ai công
ai thụ lại rất quan trọng a, chúng ta quyết định tổ chức đại hội đại biểu quỷ
dân lần thứ nhất! Dùng phương thức cá cược tiến hành bỏ phiếu vấn đề công thu!
Quần chúng tham gia rất nhiệt tình ah!! Trải qua ba ngày ba đêm thảo luận kịch
liệt, ta đều đặt cược toàn bộ tài sản trên người cháu!! Kể cả nhà đất ah!! Đều
cược cháu là công!! Kết quả là ngược lại!! Tức chết ta rồi!! Ta không mặt mũi
nào trở về gặp bọn họ nữa!”
Tôi
phiền muộn nhìn bà độc thoại một lúc lâu: “Tổ mẫu, bà đã chết rồi…”
Bà
nghiêng mặt trừng tôi: “Không cần cháu nhắc nhở!”
Theo
lời bà nói, vậy nhóm hủ nữ đầu tiên chính là mấy người này ah -_-#...
“Tổ
mẫu, sức ảnh hưởng của bà ở giới quỷ lớn vậy ah?”
Những
lời này là để lấy lòng bà, bà đắc ý cười cười: “Đó là đương nhiên, ta là chủ
tịch hội phụ (hủ) nữ ở giới quỷ! Đương nhiên, Jung YunJae cùng ta đảm nhiệm
chức này…”
“Nguyên
lai là như vậy ah… Vậy bà tới tìm cháu là để hỏi tội à?”
Bà
cười khổ một tiếng: “Ta… Ta là tới để trốn mới đúng!!!!”
“Bà
sẽ ở mãi trong mơ của cháu sao?!” Tôi không muốn mơ nữa, không muốn mơ thấy một
bà lão đâu…
“Lúc
cháu thanh tỉnh cũng thường xuyên ngẩn người mà, nếu ta ẩn trong giấc mơ của
cháu cũng là một lựa chọn hay, nhưng là! Ta còn có việc quan trọng hơn cần làm!
Cho nên tạm thời buông tha cháu…”
Tôi thề đời này tôi thích nhất từ “Nhưng là”!
“Còn
phải báo cho cháu một tin buồn, bởi vì cháu bị ăn sạch sẽ, nên kích thích tác
dụng khác của cái nhẫn…”
“Cái
gì?” Liệu có phải là không thể đổi trở lại không a…
“Cứ
ba ngày rưỡi sẽ đổi thân thể một lần…”
“Cái
gì?!” Kỳ thật tôi vừa mới đang suy nghĩ, Jung Yunho lăn tôi qua lại cả đêm,
ngày mai đổi thân thể lại, cậu ta nhất định sẽ đau lưng vô cùng! Tôi thuận lợi
thực hiện kế hoạch phản công!! Giờ thì xong… Tôi đành phải ngoan ngoãn nghỉ
ngơi ba ngày a! o(>﹏<)o~
Vẻ
mặt cầu xin nhìn tổ mẫu: “Khi nào thì bà đi…”
“Bây
giờ a… Jung Yunho cũng tắm cho cháu xong rồi…”
“…”
Tôi không muốn sống nữa!!
“Cháu
trai! Cháu nên cảm tạ hàng mà cụ tổ nhà Park đưa ta là hàng giả, thời hạn chiếc
nhẫn này chỉ có bảy bảy bốn mươi chín ngày mà thôi, rất nhanh sẽ trôi qua! Cố
gắng lên! Ta đi đây…”
“…”
Tổ mẫu, bà dẫn cháu đến giới quỷ luôn đi a…
…
Chương 24
Kỳ
thật tôi đã tỉnh lâu rồi, nhưng hơi thở ấm nóng trên cổ, cánh tay ôm chặt lấy
lưng tôi khiến cho tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ, đương nhiên, tôi
hiện tại ngoại trừ mắt không vấn đề gì, toàn thân cao thấp đều đau nhức vô
cùng, lưỡi còn thỉnh thoảng lại run lên… Tôi thật sự không thể tin được, người
bị bỏ thuốc lại là tôi sao? Vụng trộm liếc mắt nhìn giường, chính giữa giường
đã lõm nghiêm trọng, nói không chừng lò xo cũng đã đứt…
Giờ
phút này, trong nội tâm của tôi còn có muôn vàn suy nghĩ đau khổ, tôi thật sự
thất thân sao? Thật vậy chăng? Có lẽ làm 1 sẽ không đau nhức toàn thân? Ô ô… Tổ
mẫu phù hộ cháu đi, tên Jung Yunho kia ngàn vạn lần đừng hứng thú với SM ah,
thầy tướng số nói cháu ít nhất cũng có thể sống đến tám mươi tám tuổi mà! Ô ô…
“Ai
ôi!!!....” Phần eo bị véo một cái, tên đáng đâm ngàn dao kia!!!
“Tỉnh
sao không lên tiếng? Thích được tôi ôm vậy ah?” Thanh âm ác ý vang ở bên tai,
nhịn không được toàn thân phát run.
“Tôi
toàn thân đều đau nhức, muốn động cũng không động được ah…” Hừ! Cậu cho rằng
tôi muốn ở trong ngực cậu sao! Tuy rất ấm áp đấy, rộng rãi lại kiên cường,
nhưng tôi không bị mê hoặc đâu! Hừ!
“Chúng
ta làm chút vận động để giảm đau nhức được không?”
“….”
Đừng mà! Sẽ tai nạn chết người đấy!!! o(>﹏<)o
“Trêu
cậu thôi, trước cứ nghỉ ngơi tốt đi.” Jung Yunho khẽ cọ cọ vào người tôi, mới
đứng dậy khỏi giường.
Jung
Yunho tôi hận cậu! Tuy cậu đã giải quyết tốt hậu quả! Nhưng không biết hiện tại
tôi bụng đói kêu ầm lên này, không thấy da bụng dán vào da lưng sao?!! Bụng ah
bụng, bình thường sôi nổi như vậy, thời khắc mấu chốt lại bãi công rồi!! Nhưng
tôi đói bụng đến mềm nhũn ra rồi…
“Đúng
rồi, cậu muốn ăn cái gì?” Jung Yunho dừng một chút, xoay người hỏi thăm.
Bạn
học ah, cậu cuối cùng cũng nhớ đến chuyện này ah….
“Tôi
muốn ăn thịt cừu hấp, chân gấu chưng, hươu chưng, vịt nướng, gà nướng, ngỗng
nướng, canh vịt… Ah, cháo là được rồi…” Vốn cảm xúc đang dâng trào nhưng nhìn
thấy Jung Yunho nổi giận liền ngoan ngoãn đầu hàng.
“Nghĩ
hay thật! Hừ! Không nghĩ xem hết thảy là do ai tạo ra! Jung Yunho này thủ thân
như ngọc mười tám năm, cuối cùng lại giao hết cho tên ngu ngốc như cậu rồi! Tôi
còn chưa đòi cậu phụ trách đấy!!” Jung Yunho, cậu không làm diễn viên thật sự
là đáng tiếc ah!!! Nhưng là, tuy rằng tôi sai trước, nhưng hiện tại nằm trên
giường rên rỉ là ông đây a!!!!
“Chẳng
lẽ cậu không tò mò vì sao ba giờ rồi mà chúng ta không đổi thân thể sao?” Tôi
tận lực nâng cao ngữ khí, đây canh bạc duy nhất mà tôi có thể đánh cuộc!
“Hừ
~ Cậu cho rằng chỉ có tổ mẫu mình mới báo mộng sao? Tổ mẫu tôi cũng quấn lấy
tôi một đêm ah!!” Jung Yunho phát điên nhanh chóng nắm chặt tay, thở phì phò.
“Nguyên
lai cậu biết ah…” Hai tổ mẫu này không thể tách nhau ra mà hành động sao?!! Tức
chết tôi rồi! Đói chết mất!!
Jung
Yunho rốt cục đi ra ngoài tìm đồ ăn, tôi nằm trên giường than ngắn thở dài, vì
sao vận mệnh của tôi thê thảm như thế! Chờ tôi dưỡng thương tốt, nhất định phải
báo thù rửa mối hận này!! Nguy rồi, tôi hiện tại có chứng sợ hãi chuông điện
thoại, tai mắt của ba nhiều như vậy, nếu như lát nữa thấy Jung Yunho vui vẻ khí
sắc hồng hào, nhất định sẽ gọi điện thông báo cho ba a!! Sớm biết như vậy giữ
Jung Yunho ở chỗ này thì tốt rồi!! Nhưng tôi thật sự rất đói ah… Đồ ăn duy nhất
ngày hôm qua bị Park Yoochun cướp mất rồi, lẽ nào lại tiếp tục gặm cặp lồng?
Hôm sau khi gặm hết cặp lồng ngô, tôi nhìn thấy vật gì là nhựa đều thấy mùi
ngô, khủng khiếp vô cùng…
“Ai…
Ai… Ai…” Jung Yunho sao cậu lề mề vậy ah!! Đói chết tôi rồi!!
“Cạch…”
Cửa một tiếng mở ra, Jung Yunho mang theo hai túi lớn tiến vào.
“Cậu
rốt cuộc đã về…” Nuốt nước bọt, là cháo trứng muối thịt nạc, ha ha ha…
“Không
biết chuyện gì xảy ra nữa, tôi vừa rồi đi ra ngoài, mọi người đều nhìn chằm
chằm tôi, lần đầu phát hiện tôi đẹp trai quá sao?” Jung Yunho lấy thìa trong tủ
ra đưa cho tôi, múc cháo vào trong bát nhỏ.
“A…”
Ba à! Ba không cần phải nói cho mọi người biết a!!!
“Ăn
từ từ, còn rất nhiều mà.” Jung Yunho giơ cao bát cháo trong tay, khinh bỉ nhìn
tôi.
Tôi
muốn ăn nhiều một chút, lát nữa điện thoại đáng sợ sẽ tới, còn có sức lực mà
chạy trốn ah…
Thật
sự là kỳ quái! Rõ ràng ở phía trên chính là cậu ta, vì cái gì sắc mặt hồng hào tinh
thần sảng khoái cũng là cậu ta, mà tôi lại vẻ mặt uể oải, làn da thô ráp ah!!!
Chẳng lẽ phúc lợi ở phía trên cao hơn? Nhất định phải dưỡng thương cẩn thẩn!!
Ba ngày nữa đè cậu ta!
“Này…
Cậu rốt cuộc là húp cháo hay trừng tôi? Trên giường khắp nơi đều là….” Jung
Yunho bất đắc dĩ nhìn bát của tôi, sao tôi uống cả buổi mà không uống được tí
gì…. Chủ yếu là vì chân tay tôi bủn rủn, không có khí lực gì cả, cậu không biết
đút cho tôi ăn sao?!
“Đừng
có dùng ánh mắt đáng thương như vậy nhìn tôi, tôi tuyệt đối không đút cho cậu
ăn đâu!”
“…”
Xem như cậu lợi hại!
Cầu
người không bằng cầu mình, ông đây nhất định trong một tháng phản công thành
công!!!
…
Chương 25
“Ha
ha ha ha ha….” Tiếng tên kia cười thật sự rất đáng ghét, rất bì ổi!
Gói
kín chính mình trong chăn, mặt xấu hổ đỏ bừng đến mức có thể chiếu sáng phòng,
tức chết tôi rồi!!!
“Ai
nha ~ Ngay cả đi vệ sinh cũng không được ~ Người nào đó thể chất thật sự rất
kinh người ah ~”
Đúng vậy! Tôi vừa rồi được cậu ôm đến WC đấy… Cũng là cậu giúp tôi kéo khóa, giúp tôi…! Điên rồi! Tên tuổi cả đời của tôi ah!! Tên này nhất định sẽ đi khắp nơi nói lung tung mất! Tôi không muốn gặp người nữa!!
“Jung
Yunho! Cậu đã cười đủ chưa?!” Tức giận tung chăn ra, hừ! Trêu chọc tôi rất thú
vị sao?!
“Ha
ha! Chưa đủ ~ Cậu hung dữ như vậy, có thể tôi sẽ không giúp cậu đi WC nữa ah ~”
Hừ!
Cùng lắm thì tôi nhịn là được!! Cùng lắm thì, cùng lắm thì!! Tôi đi mua bỉm
ah!!! ~~(╯﹏╰)
“Cộc
cộc cộc….” Tiếng đập cửa? Liệu có phải điện thoại của ba không? Không muốn ah!!
Jung Yunho, cậu đừng mở cửa vội ah!
Cửa
vẫn mở ra, tâm tôi cũng dâng cao đến tận cổ họng, nhưng là, người vào không
phải vệ sĩ kia, mà là Park Yoochun mặt mũi bầm dập? Tên này đến đây làm gì vậy?
“Jaejoong!!!”
Park Yoochun một phát bổ nhào vào người Jung Yunho, đương nhiên, làm như vậy
liền trực tiếp nhận hậu quả bị Jung Yunho một phát ném ra ngoài. Ha ha ~ Chúng tối
đã đổi lại thân thể mà.
“Jaejoong,
cậu làm gì thế! Người ta thương tâm như vậy, chẳng lẽ?....” Park Yoochun nằm
rạp trên mặt đất, lau lau mũi dính nhọ, ai oán ngẩng đầu nói với Jung Yunho.
“Đúng
vậy ~ Chúng tớ tạm thời đổi lại!” Tôi cao hứng mở hai tay, Chun Chun, mau nhào
vào lòng ngực hyung đi ~
“Tạm
thời là có ý gì?” Park Yoochun gian nan đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn Jung
Yunho, rất nhanh chóng nhảy lên giường.
“Ai…
Nói cậu cũng không tin, tớ chỉ có thể nói kể từ tối hôm qua, cứ ba ngày rưỡi,
chúng tớ sẽ đổi thân thể một lần, cho đến khoảng một tháng sau nữa.”
“Ai….
Thiếu chút nữa quên mục đích tớ đến nơi này! Jaejoong ah!!” Park Yoochun kích
động ghìm chặt cổ của tôi: “Huh?.... Trên người cậu sau lại nhiều điểm đỏ vậy?
Lại ăn hải sản rồi hả? Không đúng, không phải các cậu đã đổi lại thân thể rồi
sao?”
“….”
Jung Yunho chết tiệt!!!
“Đừng
nói cái này nữa…. Ô ô… Tớ đã thất bại!!” Park Yoochun xúc động, khóe mắt bắt
đầu ươn ướt, đừng cho là tớ không thấy cậu vừa mới ngáp một cái!
“Đã
thất bại cái gì?”
“Là….
Kế hoạch của cậu ngày hôm qua ah…”
“?......”
“Là….
Việc cường cái kia ấy!....” Park Yoochun cẩn thận nhìn Jung Yunho, thì thầm bên
tai tôi.
“Không
thể nào!!!” Cậu ta thực sự làm việc như vậy với Junsu sao?! Điểm chết người
nhất chính là Thất – Bại – rồi à?!! Đồ đần ah! Đừng nói với tớ cậu lại bị Junsu
ăn hết sạch ah?!.... Hai anh em chúng ta sao mệnh lại khổ vậy!!!!
“Ô
ô… Là như thế này! Kỳ thật tớ nói rất uyển chuyển đấy, tớ nói với cậu ấy: “Su
Su ah, em xem cảnh đoàn tụ sum vầy kia kìa, muỗi bay khắp nơi nhìn thật là đẹp,
không làm chuyện lãng mạn thì thật là lãng phí, em vểnh mông nằm trên giường,
anh giúp em mátxa a….” Tớ còn chưa nói xong, cậu ấy liền hành hung tớ một trận
ah!!! Trời ạ! Sao cậu ấy có thể bạo lực như vậy! Bây giờ là xã hội công bằng
mà!!”
“…..”
Thật đúng là đủ uyển chuyển, tôi đồng tình nhìn vẻ mặt tổn thương của cậu ta,
đánh đến mức ngay cả mẹ cậu ta cũng không nhận ra rồi.
“Ô
ô… Cậu ấy không để ý tới tớ nữa rồi… Tớ muốn tự sát!” Yoochun đột nhiên móc một
cái bình nhỏ từ trong túi ra.
“Này!!
Cậu tự sát cũng đừng có tự sát ở chỗ chúng tớ!!” Nói giỡn! Chết mà cũng muốn
kéo chúng tớ làm kẻ phạm tội à?
“Cậu
đừng hiểu lầm, đây chỉ là thuốc ho thôi, tớ ở ngoài cửa phòng cậu ấy khóc cả
đêm, không uống thuốc sao có thể bảo trì giọng nói hoàn mỹ êm tai của tớ?”
“Không
phải cậu nói muốn tự sát sao?....”
“Tớ
muốn tự sát?! Đây chỉ là một giọng điệu mà thôi, nó biểu hiện đầy đủ tâm tình
đau lòng tới cực điểm của tớ lúc này, cũng miêu tả được tớ đang kiên trì phấn
đấu quyết tâm làm đến cùng!” Park Yoochun ngửa mặt lên, chậm chạp lấy một viên
thuốc nuốt vào.
“Jung
Yunho, cậu có thể đá cậu ra ra ngoài không?” Tôi hiện tại toàn thân đau nhức,
hơn nữa lại bị cậu ta kích thích, tôi không biết liệu mình có xúc động lấy đèn
trên tủ đầu giường mà đập cậu ta không!
“Jaejoong…
Cậu không thể tuyệt tình như vậy ah…. Cậu đang trọng sắc khinh bạn ah!!”
“Tớ
trọng sắc khinh bạn chỗ nào!!” Cậu nói rõ ràng cho tớ nghe một chút!!
“Cậu
để cho Jung Yunho gặm cổ cậu! Tớ còn chưa từng gặm bao giờ!! Tớ cũng muốn
gặm!!!!” Park Yoochun nói xong liền nhào về phía trước! Má ơi!
“Ai
ôi!!!....” Hoảng sợ mở to mắt, bả vai Park Yoochun đang bị Jung Yunho nhẹ nhàng
bắt lấy, ném ra ngoài cửa.
Ha
ha…. Bạn Jung làm thật tốt! Tôi có thể hiểu cậu đang ghen không?!
“Ha
ha….” Say mê nhìn cậu ta.
“Hừ
~” Tên kia cúi đầu, ngồi xuống ghế salon.
Ai
nha, tôi biết rõ cậu yêu tôi thắm thiết ~ Nhưng là! Tôi vẫn muốn phản công!
…….
No comments :
Post a Comment