Extra
4: Gặp “Trưởng bối”
Gần đây Yunho
phi thường bận rộn, cả ngày ngay cả bóng dáng cũng không thấy. Mặc dù Jaejoong
đã sáng tỏ Yunho bận rộn vì cái gì, nhưng anh đã không nói, Jaejoong nghĩ cũng
nên giả bộ cái gì cũng không biết, tuy vậy cực lực khắc chế kích động, hưng
phấn và cảm xúc hạnh phúc không dễ chút nào.
“Su ah ——”
Jaejoong đi tới trước chuồng heo, nhìn chung quanh một lần, “Sao lại không thấy
Yoochun?”
“Ah, anh ấy đi
tắm rửa, bóng của em ở chỗ này,” Junsu hai tay bám lấy lan can, dùng ngón tay
chỉ vào một chỗ ở trong cùng chuồng heo, “Anh ấy đi vào giúp em nhặt đấy.”
“Không thể nào?”
Chân Jaejoong đặt lên lan can phía dưới, tay bám vào phía trên, thân thể
nghiêng về phía sau, nghịch ngợm đu người, “Em cũng thật độc ác, biết rõ trình
độ thích sạch sẽ của Yoochun đã đạt đến mức biến thái không ai bằng, em còn bảo
nó đi vào nhặt hộ mình?!”
“Không phải là
em bảo anh ấy đi vào,” Junsu hai tay chống cằm lên lan can, nhìn mấy chú heo
đang bú sữa mẹ, nói, “Em chỉ nói một câu, “Yoochun,
nhìn bóng của em kìa” mặt của anh ấy liền run rẩy, vốn tay đang bóp mũi
liền buông ra nắm chặt lại, sau đó anh ấy hít một hơi thật sâu rồi tiến vào. Kỳ
thật quả bóng kia là em đưa cho mấy chú heo nhỏ chơi, em nói câu kia cũng chỉ
muốn để anh ấy nhìn một chút mà tôoi, không nghĩ tới anh ấy lại hiểu lầm = =”
“Nếu là hyung,
hyung cũng hiểu lầm,” Jaejoong có chút im lặng, có ai không biết bóng đá là bảo
bối số một của em trai minh chứ, ai nghĩ tới nó lại đưa thứ mình yêu thích cho
heo đâu?!
“Này —— Kim
trưởng phòng,” Yoochun tắm rửa xong thay quần áo mới rồi đi tới, đập bả vai
Jaejoong, ra vẻ nghiêm túc suy nghĩ, “Sao hyung không đến công ty, bỏ nhiệm vụ
là không được ah ~ ~”
Jaejoong lắc bả
vai, hất tay của Yoochun ra, mặt tràn đầy ghét bỏ, “Em đừng cười nữa, mặt toàn
nếp nhăn!”
“Ah,” Yoochun bị
đả kích liền đơ người tại chỗ như pho tượng.
“Ue kyang kyang
~ ~ Ue kyang kyang ~ ~” Junsu bên cạnh cười đến gập người, “Hyung, hyung cũng
thấy mặt Yoochun lúc cười toàn nếp nhăn ah, ue kyang kyang ~ ~ Mỗi cái ót bóng
loáng co dãn của anh ấy là không có nếp nhăn thôi.”
“Ai!” Nhìn
Yoochun và Junsu đang đánh nhau trước mặt, Jaejoong đột nhiên thở dài, “Hai đứa
thật tốt ah, cả ngày ở bên nhau.”
“Hyung làm sao vậy,
có mâu thuẫn với Yunho hyung rồi hả?” Một cước đá văng chủ nhân của bàn tay
không an phận trên mông mình, Junsu đi đến trước mặt Jaejoong.
“Gần đây Yunho
hyung của em bận lắm, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay.” Vừa thấy có
người quan tâm, Jaejoong lập tức đổi sang biểu lộ ai oán.
“Khóe miệng
hyung kéo xuống đi, Jaejoong hyung, cười vui vẻ như vậy có ai không thấy??”
Yoochun đứng lên, sờ sờ mông ăn đau vì vừa ngã, bắt đầu phá hoại màn diễn của
Jaejoong, “Ngay cả bác Vương bảo vệ cũng biết Yunho hyung đang chuẩn bị việc
kết hôn, hyung làm sao có thể không biết, em thấy hyung đang cố ý khoe khoang
với bọn em ah!!”
“Lại bị em nhìn
ra,” Jaejoong bất mãn nói, mắt to lóe ra tia giảo hoạt, sửa sang lại quần áo,
“Được rồi, hyung đi tìm Changmin và Kibum “Kêu khổ” đây!”
“Jaejoong ah ——”
“Ai?” Nghe được
thanh âm Yunho, Jaejoong vốn đang tắm vội vàng lau khô thân thể, tiện tay cầm
lấy khăn tắm vây quanh hạ thân rồi vừa lau mái tóc ướt đẫm vừa bước ra ngoài,
nhìn người trên giường, Jaejoong có chút kỳ quái, “Hôm nay sao anh về sớm vậy?”
“Jaejoong ah,
chúng ta đi Paris thăm bà nội đi.” Yunho đang nằm liền ngồi dậy.
Nghe xong lời
này, Jaejoong giật mình đứng đơ tại chỗ, tay đang lau tóc cũng ngừng giữa không
trung, “Sao đột nhiên lại nghĩ tới việc này?” Chỉ dừng lại chốc lát, Jaejoong
tiếp tục động tác lau, khiến cho tóc cậu xù lên.
“Không phải đột
nhiên nghĩ tới.” Yunho lắc lắc đầu, ngoắc ngoắc ngón tay với Jaejoong, vỗ vỗ
chỗ bên cạnh ý bảo cậu tới, “Kỳ thật anh từ trước đây đã nghĩ đến việc này rồi.”
Lắc lắc đầu đã
khô, Jaejoong ném khăn mặt qua một bên đi tới, ngồi bên giường một câu cũng
không nói, chỉ dùng một biểu lộ rất chân thành nhìn chằm chằm Yunho, muốn tìm
ra chút gì đó trên khuôn mặt trịnh trọng của anh.
Yunho kéo tay
Jaejoong, ngón trỏ nghịch ngợm vẽ vòng trong lòng bàn tay cậu, “Tuy trước kia
bà nội làm như vậy, nhưng dưới đáy lòng bà vẫn muốn tốt cho em, cho nên anh
muốn trước khi kết hôn được bà nội thừa nhận.”
Tiếng nói trầm
thấp khiến cậu cảm thấy mình vừa ngủ say nhiều năm vừa tỉnh dậy đã thấy một bàn
mỹ tửu, Jaejoong không khỏi say mê, rũ tầm mắt, tinh tế nhìn kỹ người nam nhân
này —— Lông mi thật dài buông xuống, thỉnh thoảng rung lên một chút, mắt một mí
nhàn nhạt, cái mũi ngạo nghễ vươn lên thật khiến người ta hâm mộ, đôi môi khêu
gợi mím chặt, Jaejoong duỗi tay đặt lên tay Yunho, nhéo nhéo, gật gật đầu,
“Được.”
Cậu biết rõ
Yunho là không muốn để cậu tiếc nuối, tuy bà nội đã thực hiện lời hứa của mình,
nhưng trong nội tâm sự khó chịu hẳn vẫn tồn tại. Hơn nữa hiện tại hai người muốn
kết hôn, dù sao cũng là bà nội của cậu, cậu biết rõ Yunho là muốn đạt được sự
thừa nhận của bà nội với tư cách người yêu của cậu. Nam nhân trước mặt này làm như vậy
là vì suy nghĩ cho cậu, cậu có lý do nào để không đồng ý đây? Hết thảy khó khăn
hai người đều cùng nhau đối mặt a!
“Ah ——” Đột
nhiên bổ nhào xuống, Jaejoong vô ý thức kêu ra tiếng.
“Chúng ta đi ngủ
sớm một chút a, trưa mai anh đi mua vé máy bay.”
“Vậy anh ngủ
trước đi, em mặc áo ngủ vào đã.”
“Không cần, dù
sao áo ngủ cuối cùng còn không phải bị anh cởi ra.”
“Arggh… Anh…..
Urggh…. Không, không phải nói…. Urggh…. Ngủ sớm…. Arggh….. Một chút sao? Anh,
anh…. Đừng, đừng liếm…. Chỗ đó ——”
Ngẩng đầu khỏi
ngực Jaejoong, liếm liếm nước miếng nơi khóe môi, Yunho cong khóe miệng, “Đúng
vậy, chúng ta hôm nay vận động sớm một chút thì không phải sẽ ngủ sớm hơn bình
thường sao?” Dứt lời, tay phải buông hồng quả trước ngực Jaejoong, giật khăn
tắm ra, bàn tay lớn ấm áp chụp lên hạ thể đã đầy ngọc dịch.
“Ah —— Urghh…
Chậm, chậm một chút….”
“Lúc em đi khỏi
phòng tắm, em có biết anh phải cố gắng bao nhiêu mới không chế mình không nhào
tới không!” Xấu xa đẩy nhanh tốc độ xoa bóp, tiếng rên rỉ ngày càng kiều mị của
người dưới thân phát ra bị Yunho tiến lên ngăn chặn, không cho thoát khỏi cặp
môi đỏ mọng kiều diễm.
…. (Phi lễ chớ nhìn)
Extra 5: “Khiêu chiến” hoa lệ
“Yunnie ~ ~” Jaejoong kéo lấy góc
áo Yunho, mắt to ngập nước ra sức cầu xin.
Yunho buồn cười nhìn người vừa
xuống máy bay liền biến thành đứa nhỏ đáng thương, “Làm sao vậy?”
“Chúng ta tìm một khách sạn nghỉ
ngơi một đêm rồi hãy đi, được không??” Cong lên cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng
lắc lắc tay Yunho, “Được không?”
“Trên máy bay không phải em còn
nói muốn tốc chiến tốc thắng sao?”
“Đây không phải trên máy bay mà
~” Nhỏ giọng lầm bầm một câu, Jaejoong dứt khoát “Chơi đến cùng”, tức giận bỏ
tay Yunho, chống nạnh đứng giữa sân bay, quệt mồm, “Em mặc kệ, nếu anh không
đồng ý với em, em, em liền ngồi đây không đứng dậy!” Nói xong, cũng mặc kệ có
bao nhiêu người đang đứng nhìn, ngồi xổm xuống bình tĩnh nhìn Yunho.
Hả —— Yunho bị hành động của
Jaejoong làm cho cả kinh, mắt thiếu chút nữa liền rơi ra, lại tính trẻ con rồi,
giống hệt đứa trẻ muốn được ăn kẹo, Yunho ngồi xổm xuống nhìn cậu, kéo tay cậu,
rất nghiêm túc nói, “Tin tưởng anh! Nhất định là sẽ không có chuyện gì cả, yên
tâm!”
Trong mắt Yunho tràn ngập tự tin
khiến Jaejoong cảm thấy ấm áp, ma xui quỷ khiến gật đầu, uhm, phải tin tưởng
nam nhân này, tin tưởng sức mạnh tình yêu của hai người.
Ngồi trong đại sảnh tráng lệ, hai
người nắm chặt tay nhau chờ đợi bà nội Kim xuất hiện.
Jaejoong liếm liếm môi, có chút
khẩn trương nhìn về phía Yunho, thấy ánh mắt của Jaejoong, Yunho quay đầu, khẽ
vuốt nhẹ tay cậu, ý bảo cậu thả lỏng.
“Loong coong” thanh âm quải
trượng vang lên, Jaejoong rất quen thuộc với thanh âm này, mạnh mẽ kéo Yunho
đứng dậy.
Trên cầu thang xoáy ốc một bà lão
tóc bạc đi xuống, tuy tuổi rất cao nhưng cặp mắt vẫn sáng ngời hữu thần, chứng
kiến hai người trước mặt, bà nội Kim không nói gì vượt qua bọn họ ngồi vào ghế
salon đối diện.
Trong lúc nhất thời, bầu không
khí càng thêm áp lực, yên lặng thêm chút hoảng sợ, đánh giá thoáng qua thần sắc
bà nội, vẫn nhàn nhạt như trước, không biểu lộ bất kỳ cái gì nhìn bọn họ.
“Bà nội, con dẫn Yunho đến, chúng
con muốn kết hôn, mặc kệ bà nói gì chúng con cũng sẽ không chia tay đâu!”
Jaejoong không chịu được bầu không khí quỉ dị như vậy, mở miệng trước tiên,
hung hăng nắm chặt tay, lớn tiếng nói, “Con, con, bà nói cái gì đi a! Bà như
vậy khiến con rất sợ ah!”
“Thằng nhóc thối!” Bà nội Kim gõ gõ
quải trượng trên mặt đất, “Con đã nói xong đâu, bà nói được cái gì!!”
Nguyên lai hình thức bà cháu hai
người ở chung là như vậy, Yunho nhìn hai người đang mắt to mắt nhỏ trừng nhau,
không biết mình có nên nói chuyện hay không.
“Yunho, Jaejoong giao cho con!”
Dưới ánh mắt yêu thương của cháu trai, bà nội Kim đầu hàng, dời ánh mắt nhìn về
phía Yunho tuấn tú lịch sự ngồi bên cạnh, “Cháu trai bảo bối này của bà giao
cho con, phải đối xử tốt với nó!”
“Ai?” Jaejoong có chút không
hiểu, bà nội cậu dang chơi trò gì vậy, vừa rồi mặt không biểu tình, nhưng bây
giờ thái độ lại chuyển biến 180o, “Bà nội, bà, bà không phải không
đồng ý chửi mắng chúng con một trận, thậm chí dùng quải trượng đánh bọn con,
cuối cùng bị tình yêu của bọn con làm cảm động mới đồng ý mà?!”
“Aish, con xem phim nhiều rồi à.”
Bà nội Kim gõ đầu cậu, nhìn cậu đau kêu gào ầm ĩ, vui vẻ nở nụ cười, “Những năm
gần đây cố gắng của hai đứa bà đều nhìn thấy, bà vì sao còn không đồng ý, hai
đứa hạnh phúc là tốt rồi!”
“Vâng, con cám ơn bà!” Yunho kéo
Jaejoong vẫn còn đang nhảy nhót kêu gào, cầm chặt tay Jaejoong kiên định nói,
“Con sẽ khiến cho Jaejoong hạnh phúc!”
“Được rồi.” Bà nội Kim vui mừng
gật đầu, “Lại đây, Yunho, con đến đây ngồi a, nhiều năm không gặp thật là càng
ngày càng đẹp trai rồi!”
“Ai? Bà nội, bà không thể mê trai
như vậy ah!” Jaejoong lại giơ chân lên, chống nạnh trừng mắt nhìn, “Huh?! Bà
đừng có sờ tay Yunho nhà con!” Nói xong tiến lên muốn tách hai người ra.
“Sờ cũng sẽ không mất cái gì!” Bà
nội Kim xoa xoa tay bị vỗ đến đỏ hồng, “Sao con dùng lực lớn vậy!”
“Hừ ~” Chui vào trong ngực Yunho,
Jaejoong hừ hừ vài tiếng trong lỗ mũi rồi lên tiếng, “Yunho chỉ có thể để con
sờ!”
Ai, Yunho bật cười, thật là một
đôi dở người ah!
“Xem đi Yunho, rất giống con nói,
dục vọng chiếm giữ rất lớn ah!” Bà nội Kim lắc đâu, giả bộ im lặng, nói, “Giống
hệt ‘Thủ phu nô’.” (Thủ: Trông coi, Phu: Chồng, Nô: Nô lệ)
Nghe vậy, Yunho cười cười, nụ
cười bao hàm vô số yêu thương, “Có cả tính trẻ con nữa, vừa rồi ở sân bay vì
không muốn đến gặp bà mà cậu ấy thiếu chút nữa lăn qua lăn lại trên đất rồi
đấy!”
“Ha ha——” Bà nội Kim cười ra
tiếng, “Thích sao?”
“Dạ, con thích Jaejoong như vậy!”
Jaejoong một mực ở bên đột nhiên
phản ứng kịp, mạnh mẽ đứng lên xoay người nhìn Yunho lại mãnh liệt ngồi lên đùi
anh, “Anh dám gạt em?! Trước kia anh đã liên hệ với bà nội rồi?!”
“Xì ——“ Bị ép tới khuôn mặt nhăn
nhó, Yunho tỏ vẻ vô tội, “Tại em không hỏi anh mà!”
“Em xem anh dám nói dối à, em xem
anh dám nói dối à!!” Jaejoong vươn tay véo hai bên má Yunho, “Anh có biết vừa
rồi em khẩn trương thế nào không ah, dám không nói cho em biết!!”
“Là bà bảo Yunho không nói cho
con.” Bà nội Kim chậm rì rì mở miệng, “Ai bảo con trước kia cả ngày đối địch
với bà!”
“Bà!”
“Hai đứa ở lại đây chơi vài ngày
a, Jaejoong, con dẫn Yunho đi thăm quan.” Giả bộ như không thấy ánh mắt giết
người của cháu trai, bà nội Kim ngáp một cái, “Người cao tuổi phải nghỉ ngơi
sớm, bà đi nghỉ trước, hai đứa chậm rãi ngọt ngào a!”
Hung hăng trừng bà nội nha mình
đang cất bước đi, Jaejoong quay đầu lại nhìn Yunho hai má hồng hồng, “Ha ha ——”
cười nói, “Em hiểu lầm anh rồi, em giúp anh thổi thổi ~” Nói xong cố hướng mặt
bánh bao Yunho thổi thổi, lại duỗi bàn tay nhỏ bé xoa xoa,”Ai nha, đừng xụ mặt
nữa, em hiểu lầm anh mà, em nói xin lỗi rồi, thực xin lỗi mà ~ ~ Yunho ~ ~ Ho,
a… ——“
Cái miệng nhỏ nhắn bị chặn lại,
Jaejoong ôm lấy cổ Yunho, nhiệt tình đáp trả.
Biết chưa, đối phó với người yêu
không thành thật, Kiss là phương pháp xử lý rất hữu hiệu ah ~ ~ Mọi người học
tập một chút đi.
Extra
6: Hoàn mỹ kết cục
“Jaejoong ah ~ Rời giường đi ~ ~”
Yunho ở trong phòng tắm, hô to đánh thức người còn đang nằm trên giường.
“Uhm ——” “Đống lớn” trên giường
khẽ giật giật, bất mãn rầm rì vài tiếng, Không nghe được tiếng “Yunho ~ ~ ~”
làm nũng như ngày thường, Yunho biết chắc lại nằm ỳ rồi, lau lau bọt bên miệng,
buông dao cạo râu đi ra ngoài.
Đi đến trước giường xem xét, ai,
lại chui đầu vào trong chăn rồi, Yunho sủng nịch lắc đầu, thò tay nhẹ nhàng vén
chăn lên, không biết vì nghẹt thở hay cái gì mà khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn
của Jaejoong bịt kín một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, “Ha ha ~ ~” Yunho cười khẽ một
tiếng, ôn nhu giúp cậu gạt vài sợi tóc bên miệng.
“Uhm ——” Tiểu nhân nhi trong chăn
khẽ cau mày, đầu trên gối giật giật, rên nhẹ một tiếng rồi không có động tĩnh
gì hết.
Ngủ thật là say, Yunho nhìn đồng
hồ báo thức trên bàn bên cạnh, thời gian sắp đến rồi, phải nhanh gọi cậu dậy
thôi.
Nghĩ nghĩ, Yunho trong lòng cười
trộm một tiếng, duỗi tay ra, tà ác chui vào trong chăn cầm chặt lấy bàn chân
Jaejoong.
“Ah ——” Bị bàn tay lạnh buốt kích
thích, Jaejoong tỉnh lại, “Yunnie ~ ~ Anh làm gì thế?” Jaejoong ngồi dậy dụi
mắt, chăn mỏng liền tuột khỏi vai, trong lúc nhất thời xuân quang lộ ra, tất cả
ô mai lớn nhỏ không quy củ trải rộng trước ngực cậu, không khỏi làm người suy
nghĩ vận động tối hôm qua rốt cuộc là kịch liệt đến cỡ nào.
Nhìn kiệt tác của mình, Yunho
ngồi bên giường, bất động thanh sắc thay Jaejoong che thân thể lại cẩn thận,
“Hôm nay sao lại buồn ngủ vậy?”
“Còn không phải vì người nào đó!”
Jaejoong đỏ mặt liếc xéo Yunho, “Tối qua làm nhiều lần như vậy, thiếu chút nữa
mệt chết em!”
“Ha ha ——” Yunho cười ra tiếng,
vươn tay thay Jaejoong ôn nhu xoa phần eo, “Hiện tại còn nhức không?”
“Tốt hơn rồi.” Jaejoong thoải mái
nhắm mắt lại tựa vào người Yunho, “Hiện tại mấy giờ rồi?”
“Hơn chín giờ rồi!”
“Sao em cảm thấy mình đã quên một
việc đặc biệt quan trọng.”
“Em ah ——“ Yunho điểm nhẹ lên mũi
Jaejoong, “Hôm nay chúng ta kết hôn mà.”
“Đúng vậy! Em thiếu chút nữa quên
mất, nhanh lấy quần áo hộ em, không phải mười giờ bắt đầu ư, nhanh lên nhanh
lên!”
Yunho nhìn Jaejoong tí nữa thì
nhảy dựng lên khỏi lòng ngực mình, bất đắc dĩ xoa xoa trán, việc này mà cũng có
thể quên o(╯□╰)o.
Hai người vội vã thu thâp chạy
tới giáo đường, lúc đến nơi, người thân bạn bè hai bên đã đến đủ.
Thay lễ phục đặt hàng riêng, một
đen một trắng tương phản nổi bật, Jaejoong hơi đỏ mặt khoác cánh tay Yunho,
nương theo tiếng nhạc xuất hiện trước mặt mọi người, nhất thời tiếng vỗ tay như
sấm vang khắp giáo đường, bà Kim và bà Jung nắm chặt tay nhau chảy nước mắt
kích động.
“Mr. Jung Yunho, Do you want to
marry Kim Jaejoong, To have and to hold from this day forward, for better, for
worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to
cherish, till death do us part?”
Yunho mỉm cười nhìn về phía
Jaejoong, khẽ mở môi, từng chữ từng chữ đáp, “Yes, I do!”
Cha sứ lại chuyển sang hỏi
Jaejoong, “Mr. Kim Jaejoong, Do you want to marry Jung Yunho, To have and to
hold from this day forward, for better, for worse, for richer, for poorer, in
sickness and in health, to love and to cherish, till death do us part?”
Vành mắt Jaejoong đã đỏ, cũng
quay đầu lại nhìn Yunho, “Yes, I do!”
Cha sứ mỉm cười nhìn hai người,
nói, “Hiện tại hai con có thể hôn nhau.”
Jaejoong xoay người ôm lấy mặt
Yunho, nhẹ nhàng nhìn môi Yunho, khẽ nâng đầu, chủ động hôn lên. Vốn chỉ định
kề môi vào nhau, nhưng có vẻ như không dễ dàng như vậy.
“Hôn sâu hôn sâu, phải dùng cả
lưỡi nữa.” Thanh âm Changmin từ phía dưới vang lên, trong lúc nhất thời toàn bộ
mọi người trong giáo đường đều ồn ào theo, “Hôn sâu hôn sâu!”
“Ai?” Jaejoong quay người lại
định trả lời thì khuôn mặt nhỏ nhắn đã bị Yunho cố định, chiếc lưỡi ấm áp chui
vào trong miệng cậu, dần dần, thân thể Jaejoong trấn tĩnh lại, cánh tay choàng
lấy cổ Yunho, nhiệt tình đáp trả.
“Kibum ah, bao giờ chúng ta kết
hôn?” Trước giáo đường, Yunho và Jaejoong hai người đang nhiệt tình hôn nhau,
bên kia Changmin gặm bánh mì, hỏi Kibum bên cạnh.
Kibum ghét bỏ nhìn Changmin phun
loạn vụn bánh mì, lại quay đầu nhìn về phía trước, “Lúc nào cậu không ăn khoa
trương như thế thì hãy tính!”
“…”
“Yunnie ~ ~ Thật, hức —— Thật
tốt.” Khẽ nấc một cái, con ngươi xinh đẹp mơ màng mở, lộ ra một tầng sương mù
phủ kín, Jaejoong say khướt tựa vào người đang giúp mình lau người.
“Vui vẻ như vậy?”
“Nói, nói nhảm!” Nói xong,
Jaejoong ôm lấy cổ Yunho, dùng sức cọ mũi hai người vào nhau, “Anh, anh biết em
chờ ngày này đã bao lâu rồi không?!”
Yunho buồn cười nhìn Jaejoong
uống say mũi hồng hồng như một con mèo nhỏ, một câu cũng không nói.
Bất mãn với biểu cảm của Yunho,
Jaejoong há mồm cắn lên mũi Yunho, lầm bầm, thanh âm mềm mại, “Anh, anh thì
sao?”
Chăm chú quan sát Jaejoong, Yunho
chôn đầu vào cổ cậu, mùi hương của cơ thể nhàn nhạt trộn với mùi rượu thơm
lừng, khiến cho Yunho choáng váng, hít một hơi thật sâu, Yunho lại gần lỗ tai
Jaejoong đã hơi hồng, khẽ nói, “Anh cũng vậy, hạnh phúc muốn điên rồi!”
“Ha ha ~ ~” Hơi thở ấm áp khẽ
đánh vào lỗ tai, khiến cho Jaejoong có chút ngứa ngáy, vuốt tóc người kia,
Jaejoong cười cười, nước mắt liền chảy ra, vài giọt nước mắt trong suốt chạy về
phía tai.
“Sao lại khóc, huh?” Yunho đang
ghé vào cổ Jaejoong chợt cảm giác mặt nóng nóng, vươn tay sờ, ẩm ướt nữa, ngẩng
đầu liền chứng kiến bảo bối của anh đã giàn dụa nước mắt.
Jaejoong nhắm mắt lại lắc đầu, rồi
lập tức mở hai mắt ra, trong con ngươi lóe ra tia mong chờ, “Yunho, chúng ta
làm đi, làm đi!”
“Được!” Yunho cúi đầu hôn lên môi
Jaejoong, nhẹ nhàng liếm láp, anh biết rõ Jaejoong đến giờ vẫn còn cảm giác
không chân thực, muốn thông qua ân ái để xác định mình không phải đang mơ.
Nụ hôn dần dần nóng rực, Yunho
vừa trêu đùa cái lưỡi của người dưới thân, vừa nhẹ nhàng cởi quần áo hai người,
bàn tay lớn ấm áp đặt trên da thịt trắng nõn trơn mềm của cậu không ngừng châm
lửa.
“Urggh… Arggh, không, không muốn.”
Lúc ngọc trụ đã cứng ngắc một nửa được một cảm giác ấm áp bao lấy, Jaejoong
mạnh mẽ mở to mắt, cố sức nhìn xuống phía dưới, thấy tiểu huynh đệ của mình
không ngừng ra vào miệng người trong lòng, một ít chất lỏng màu trắng chảy ra
ngoài khóe miệng của anh, mặt Jaejoong lập tức đỏ như lửa, nhắm mắt lại không
dám nhìn màn kiều diễm này, một trận khoái cảm ăn mòn thần kinh cậu, trong
miệng tuy là kháng cự nhưng lại thân thể lại không ngừng nghênh hợp.
“Arggh ——“ Dịch JY nồng đậm phun
ra, Jaejoong mở mắt nhìn trên tay Yunho tràn đầy bạch dịch, cảm thấy thật có
lỗi, đỏ mặt muốn đứng dậy giúp anh lau, lại bị động tác kế tiếp khiến cho càng
thêm xấu hổ.
Yunho đưa tay đến bên miệng liếm,
nhìn cậu tà mị cười, “Rất ngọt!” Nói xong, nâng hai chân Jaejoong đặt lên vai,
vươn một ngón tay dính dịch JY đi vào làm chất bôi trơn. Thời gian dần qua, lại
thêm một ngón tay, rồi hai ngón…. Thừa nhận khoái cảm, dịch ruột non bên trong
cũng phân bố đều, hoa huyệt đã mở rộng đủ.
Đã rất quen thuộc với thân thể
Jaejoong, Yunho rất nhanh tìm được một điểm nổi lên, ngón tay nhẹ nhàng nhấn
một cái, khiến cho Jaejoong rên rỉ liên tục, thừa dịp Jaejoong không chú ý, đỡ
lấy hạ thân mạnh mẽ thúc vào.
“Ah… Arghh!” Jaejoong ngẩng đầu
kêu lớn một tiếng, khoái cảm mãnh liệt khiến cậu lại một lần nữa bật khóc, móng
tay tạo thành một vết đỏ thật dài trên lưng Yunho.
Trước đây Yunho còn muốn để
Jaejoong ăn “Đau khổ” một lát, lần này đi thẳng vào trọng điểm, mỗi lần đều
đụng vào điểm kia. Jaejoong bắn một lần lại một lần nhưng vẫn chưa đủ, Yunho
đang ôm eo cậu liền biến thành Jaejoong cưỡi trên người Yunho, trong lúc nhất
thời, vật kia của Yunho đạt đến độ sâu chưa từng có, hai chân Jaejoong quấn
chặt lấy phần eo Yunho, hai tay cũng ôm cổ anh phòng ngừa bị ngã, “Arghh,… Ah,
Argh…”
Trong phòng xuân sắc tràn ngập,
ngoài phòng mấy người nghe lén máu mũi chảy ra liên tục.
Suỵt —— Nhớ kỹ ah, về sau nghe
lén đừng quên mang theo khăn giấy đấy ~ ~
======================== E N D
========================
﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋﹋
No comments :
Post a Comment