Chapter 21
Kim
Jaejoong đi theo Yunho trở về phòng bệnh. Dưới tình huống như vậy, Jaejoong lại
có chút chột dạ. Cho dù anh chưa nói cái gì, nhưng cậu đã nhìn thấy sắc mặt anh
lúc vừa rồi.
Jung
Yunho đang tức giận sao?
“Giám
đốc Jung, anh ăn cơm chưa?”
Nghe
thấy từ “Giám đốc Jung”, Yunho nhíu mày càng chặt. Jaejoong nghịch ngợm lặng lẽ
thè lưỡi.
“Kim
Jaejoong, đầu cậu ngâm vào nước rồi à?” Giọng điệu của Yunho như lời kêu ca với
bạn bè. Nghe thấy vậy, Jaejoong cũng lớn gan hơn.
“Không
phải, nhìn mặt anh vừa rồi, tôi tưởng rằng mình đang làm việc ah!” Kim Jaejoong
cười cười.
Yunho
có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn nhịn không được hỏi.
“Cậu
với người phụ nữ kia…?”
“Ah,
cô, cô ấy là bạn gái trước của tôi.” Kim Jaejoong nói lắp, càng khiến Yunho tò
mò.
“Vậy
tối hôm qua cậu làm sao vậy?” Yunho bất giác nhíu chặt mày. Kim Jaejoong bối
rối. Có nên nói thật không?
Chẳng
lẽ nói với Jung Yunho mình là gay, vừa bị vứt bỏ? Người phụ nữ vừa rồi không
phải bạn gái mình mà là tình địch của mình, lại còn là người xúi giục bạn trai
chiếm nhà của mình?
Nghĩ
nghĩ một lúc, Jaejoong bất giác lắc đầu, có khi là thôi đi, chắc Yunho không có
năng lực thừa nhận lớn như vậy đâu. Cứ từ từ a, không nên khiến cho “Người bạn”
này bỏ chạy.
“Tôi
hôm qua chúng tôi chia tay rồi, cho nên là bạn gái cũ!” Kim Jaejoong trôi chảy
trả lời.
Lúc
này, Yunho lại dùng ánh mắt “Cậu chọn bạn gái kiểu gì vậy!” nhìn Jaejoong.
Jaejoong
muốn phản bác, nhưng không có cách nào.
“Được
rồi, ăn cơm đi! Đồ ăn trong bệnh viện thật là khó nuốt.”
“Uh,
cảm ơn anh!”
Kim
Jaejoong là người có giáo dục, đương nhiên biết không nên nói dối người khác.
Nhưng Kim Jaejoong cũng là một gay bình thường, nên xấu hổ cũng là chuyện đương
nhiên.
Jung
Yunho nhìn Jaejoong xấu hổ như vậy, tâm tình lại rất tốt.
Bầu
không khí đang rất hòa hợp, lại bị chuông điện thoại thiếu ý thức quấy rầy. Kim
Jaejoong thấy ánh mắt giết người của Yunho nhìn điện thoại, vội vã ấn nút nghe.
“Hyung,
em là Junsu đây. Nghe Hee Chul hyung nói hyung bị bệnh à?”
“Ah,
xin lỗi, cậu gọi nhầm số rồi!” Một câu của Kim Jaejoong rất dễ dàng nhận ra,
oán khí của cậu với vị mặt trời nhỏ kia không phải vừa a.
Một
thời gian dài không liên hệ, lúc cấp bách, Jaejoong lại không liên lạc được. Có
anh em như vậy sao?
Thế
nhưng, truyền thống ngốc nghếch của Junsu tiếp tục phát huy, không nhận ra oán
khí của cậu, kiên nhẫn gọi lại, thậm chí thiếu chút nữa khiến Jaejoong muốn thổ
huyết.
“Không
phải em gọi nhầm ah! Hyung, em là Junsu mà!”
“Được
rồi, Junsu, em thắng, nói đi, em muốn gì?” Jaejoong xoa xoa tim, sau đó cố gắng
nhẫn nại nghe máy.
“Không
có gì, chỉ là em vừa đi du lịch, chỗ kia không tệ, hyung nên rủ bạn trai thử
một lần đi!”
Kim
Junsu vừa nói chuyện, vừa nhìn về phía người đàn ông đào hoa đang lái xe.
Nụ
cười tươi rói, khiến cho Park Yoochun trong lòng nở hoa.
“Được
rồi, quả thật đã làm phiền em rồi! Mệt em còn phải quan tâm đến hyung của mình!”
“Không
có gì, nhưng mà, hyung, lần trước lọ mỹ phẩm dưỡng da của Hee Chul hyung bị em
đánh vỡ, hyung có lọ tương tự đúng không? Em thật sự không tìm thấy lọ nào, hay
là hyung…”
“Junsu,
chắc em bận nhiều việc, vậy hyung cúp trước!”
Không
đợi Junsu nói hết, Jaejoong định cúp máy trước. Ai nói Kim Junsu ngốc, không
phải rất biết tính toán đó sao, gọi điện thoại hỏi thăm mấy câu mà muốn lấy lọ
mỹ phẩm siêu đắt kia của cậu.
Nhưng
mà, đối phương là Kim Junsu ah, sao có thể đơn giản bỏ qua như vậy.
“Hyung,
hyung đừng cúp, nghe em nói đã, em thật sự không muốn chết ah. Em vừa mới tìm
được tình yêu của mình, không thể cứ như thế chết dưới dâm uy của Hee Chul
hyung ah!”
“Điều
kiện!” Có vẻ như lần này Kim Hee Chul nổi giận thật. Kim Junsu nói đến đây,
Jaejoong liền vội vàng nắm lấy cơ hội này.
“Hyung,
nói đi! Chỉ cần không phải bảo bối của em, em cái gì cũng đưa cho hyung!”
“Được
rồi, ba em vừa mua cho em một căn nhà nhỏ, cho hyung mượn ở hai ngày! Dù sao em
trọ học ở trường mà!” Kim Jaejoong mặt không đỏ tim không loạn chờ đối phương
trả lời.
“Không
được!” không ngờ vị mặt trời nhỏ kia lại từ chối.
“Vì
sao? Dù sao nhà đó cũng trống mà.”
“Bởi
vì, em đang ở đấy, trọ ở trường không tiện lắm!”
Trọ
ở trường bất tiện! Lý do này, Kim Junsu, xem như em lợi hại, lý do thối nát như
vậy mà cũng nói được!
Mà
bên kia, Junsu cũng mặt ủ mày chau nhìn nam nhân nhà mình đang lái xe, gương
mặt hoàn mỹ. Thật sự rất bất tiện ah. Cậu vất vả lắm mới có thể chuyển ra ngoài
cùng với Yoochun tận hưởng thế giới hai người mà.
Sao
có thể để cho bóng đèn Kim Jaejoong xen vào?!
“Không
được? Coi như xong, dù sao lọ mỹ phẩm kia, hyung cũng đang định mang đi tặng
người khác.” Nói xong, Kim Jaejoong chuẩn bị tắt điện thoại.
“Đừng
như vậy, hyung, hyung để em suy nghĩ đã.” Kim Junsu do dự, tất nhiên, thế giới
hai người rất quan trọng, nhưng nếu không giữ được mạng nhỏ của mình, sao có
thể ngọt ngào được nữa.
“Vậy
được rồi, sáu giờ tối nay hyung mà không thấy em đến bệnh viện đón hyung, hyung
sẽ tặng cho người khác. Cứ vậy nhé. Tạm biệt!”
Nói
xong, tâm tình của Jaejoong tốt hơn hẳn, cười một tiếng, hoàn toàn quên mất
người nào đó đang ở một bên buồn phiền.
Quay
đầu nhìn thấy Yunho, vẻ mặt nghi hoặc, Jaejoong cũng bình tĩnh lại.
“Yunho,
anh làm sao vậy?” Jaejoong hỏi thử. Lại là do mình sao?
“Tôi
đang nghĩ, cậu với Kim Hee Chul có phải anh em ruột không a?”
Kim
Jaejoong vẻ mặt nghi hoặc mở to hai mắt nhìn Jung Yunho.
“Đều
thâm độc giống nhau, chỉ có điều cậu phúc hắc, anh ta âm hiểm. Đương nhiên, so
với anh ta thì cậu đáng yêu hơn một chút, lương thiện hơn một chút!”
Một
câu như vậy, khiến cho Jaejoong vốn đang tức giận lại đỏ mặt.
Gần
đây tuyệt đối không bình thường, Yunho chỉ nhẹ nhàng nói một câu, Jaejoong đã
đỏ mặt rồi.
Mặc
dù có lúc Jaejoong cậu rất hồ đồ, nhưng không dễ đỏ mặt thế này a. Còn Yunho
nhìn thấy Jaejoong đỏ mặt, có chút lo lắng.
Đưa
tay lên sờ trán mình, lại sờ trán Jaejoong.
Không
nóng ah!
“Jaejoong,
cậu tìm nhà làm gì?” Yunho đột nhiên hỏi vấn đề nghiêm túc.
“Ah,
không có gì, chỉ là muốn thay đổi hoàn cảnh, thay đổi tâm tình mà thôi.”
Yunho
không nói gì nữa, tựa hồ đang băn khoăn điều gì đó.
Điện
thoại lại một lần nữa vang lên, nhưng là điện thoại của Jung Yunho.
Yunho
nhìn người gọi: Park Yoochun. Không chút do dự ấn từ chối.
“Jaejoong,
hay là…” Còn chưa nói xong, điện thoại lại một lần nữa vang lên. Hai người đầu
bên kia điện thoại quả nhiên là một đôi ah.
Chapter 22
Yunho
nhìn điện thoại, một bên cảm thán nghị lực của người họ Park nào đó, một bên
bất đắc dĩ tiếp điện thoại.
“Tao
bảo này, phiêu Yoochun (Phiêu: Chơi gái, gần âm với Phác = Park), mày
không có nữ nhân để phiêu nữa nên đi làm phiền tao à?” Cắt đứt cuộc nói chuyện
của anh với Jaejoong, Yunho sao có thể không bực mình với Park Yoochun?
“Jung
Yunho, hôm nay mày phát sốt à, hay là ăn nhầm phải bom?” Đầu bên kia, Park
Yoochun cẩn thận liếc nhìn bảo bối nhà mình, thấy người nào đó không yên lòng
nhìn ra ngoài cửa sổ xe, mới thở phào.
Đồng
thời cũng không quên oán trách Yunho không nể tình.
Tốt
xấu gì Park Yoochun gã cũng là “Trong lúc cấp bách” mới ra điện thoại gọi hỏi
thăm vài câu. Mà tên kia chẳng những không nể tình lại còn nói cái chuyện
“Phiêu gái” kia to như vậy, để cho bảo bối của gã nghe thấy thì làm sao đây?
“Đừng
có vòng vo nữa, có chuyện thì mày cứ nói đi!” Jung Yunho trực tiếp hỏi, đối với
thằng bạn không có chuyện thì không thấy mặt như Park Yoochun, không cần phải
nói vòng vèo làm gì, anh hiểu rất rõ Yoochun, không phải sao?
“Yunho
ah, nhà của mày rất lớn đúng không, một mình mày không thể ở hết nha, tao có
người bạn, gần đây tạm thời không có chỗ ở. Không bằng…”
“Xin
lỗi, nhà tao có người ở rồi, mày nghĩ cách khác đi!” Không đợi Park Yoochun nói
xong, Yunho kiên định cự tuyệt lời đề nghị của gã.
“Kelly
đã về rồi?” Yoochun cũng không chịu bỏ qua đơn giản như vậy.
“Chưa
về!”
“Chẳng
lẽ Yunho mày không chịu nổi cô đơn, đi ngoại tình?” Đầu kia điện thoại, Yoochun
cười gian.
“Đúng
thế thì sao, tóm lại là hiện tại nhà tao không có chỗ ở, mày tự tìm cách đi.
Không phải nhà mày cũng rất lớn đó sao, bảo bạn mày đến đó mà ở.”
“Chỗ
tao không tiện mà! Ha ha, người tới tìm tao hằng ngày đông lắm, không tốt nha!”
Park Yoochun nhìn phản ứng của bảo bối nhà mình, tận lực nói thật chung chung.
Jung
Yunho đương nhiên nghe ra ngụ ý trong đó, tên Yoochun kia sợ bạn gái cũ tìm tới
nhà lên mới muốn nhét người tới chỗ Yunho.
“Đó
là việc của mày, tự mày xử lý đi, cứ như vậy nha, hẹn gặp lại!” Nói xong, Yunho
không chút do dự cúp điện thoại.
Nhìn
vẻ mặt Jaejoong gian xảo nhìn mình cười cười, Yunho cảm thấy có chút không
hiểu.
“Bạn
của anh à?” Kim Jaejoong cười hì hì hỏi. Yunho chỉ biết mờ mịt gật đầu.
“Kỳ
thật, anh cũng rất xấu ah, đối với bạn của anh ấy!” Kim Jaejoong tựa hồ vẫn còn
để ý chuyện Yunho nói mình phúc hắc.
“Đó
là kẻ xấu, không phải bạn!” Yunho bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn
chưa nói tiếp câu sau, điện thoại lại vang lên. Lần này lại là điện thoại của
Jung Yunho.
Yunho
cầm điện thoại, nhìn người gọi, là Kelly.
Anh
cầm điện thoại đi ra khỏi phòng bệnh, đây là chuyện rất bình thường, nhưng
Jaejoong lại để ý. Nhưng, đúng lúc đó, điện thoại của cậu cũng vang lên,
Jaejoong liền quên đi băn khoăn nho nhỏ trong lòng mình.
“Hyung,
hyung ở bệnh viện nào? Tối em tới đón hyung về nhà!”
“Junsu
à, em phải biết rằng, hyung thật sự không còn biện pháp nào. Em biết, hyung rất
thương em mà, ha ha!” Jaejoong chiếm được tiện nghi, miệng cười không khép
được.
“Dạ,
em đã biết, đừng quên chuyện hyung đã đáp ứng em!” Junsu trả lời có chút hữu
khí vô lực.
“Đã
biết, đã biết, sáu giờ tối, đừng tới trễ ah!” Jaejoong vui vẻ cúp điện thoại.
Nhìn
Yunho có chút ủ rũ bước vào.
“Là
tổng giám đốc gọi, nói công ty có việc.” Yunho cười có chút miễn cưỡng, nhưng
che giấu rất tốt.
“Nếu
có việc, anh cứ về trước đi, em của tôi lát nữa sẽ tới đón!”
Jaejoong
đương nhiên biết bình thường Yunho bận như thế nào, có lúc còn quên ăn trưa,
quên cả giờ về. Cho nên, buổi trưa hôm nay, Yunho rút bớt thời gian đến thăm
mình cũng đủ khiến Jaejoong cảm động vô cùng.
Yunho
gật gật đầu, cầm lấy đồ đạc chuẩn bị rời đi, đột nhiên như nhớ tới điều gì, hỏi
Jaejoong.
“Chuyện
cậu tìm nhà thế nào rồi? Nếu không tìm được…”
“Tôi
tạm thời ở cùng với em tôi!” Jaejoong tựa hồ rất cao hứng, không đợi Yunho nói
hết đã cắt đứt.
“Ha
ha, vậy là tốt rồi! Vậy tôi đi trước, tạm biệt!” Nói xong, Yunho đi ra khỏi
phòng bệnh.
Là
mình hoa mắt sao? Vì sao vừa rồi lúc mình nói xong lại thấy trong mắt Yunho
tràn ngập thất vọng? Ha ha, mình nghĩ nhiều rồi a! Jaejoong nghĩ nghĩ, lại lắc
đầu phủ nhận.
Sau
đó nằm ở trên giường, suy nghĩ xem nên chia tay với tên khốn nạn kia thế nào.
Kim
Jaejoong nhàm chán nằm tại bệnh viện cả buổi trưa, mãi mới đến sáu giờ, Junsu
rốt cục đi cùng với
Park thiếu gia vào phòng
bệnh Jaejoong.
“Hyung,
đây là bạn của em. Cậu ấy tên là Park Yoochun! Yoochun, đây là hyung của em,
Kim Jaejoong!”
“Xin
chào, rất vui được gặp hyung.” Park Yoochun nhìn Jaejoong, rất thân thiện vươn
tay ra. Jaejoong cũng rất nể tình bắt tay Yoochun, sau đó miễn cưỡng cười cười.
Nói
thật, Jaejoong không có ấn tượng quá tốt với người bạn này của Junsu. Đàn ông
mà ăn mặc vô cùng hoa lệ, trên người mùi nước hoa như ẩn như hiện, mắt liếc
ngang liếc dọc, miệng luôn cười cười. Đàn ông như vậy rất không đáng tin cậy.
Ít
nhất Jaejoong vừa bị một người đàn ông như vậy lừa gạt, xoay như chong chóng,
mà Junsu rất có thể trở thành Kim Jaejoong thứ hai.
Bởi
vậy, Jaejoong bắt đầu dò xét nhìn Park Yoochun.
“Junsu
ah, chúng ta đi ăn cơm trước đi!” Park Yoochun đương nhiên nhìn ra chút bất mãn
trên mặt Jaejoong, vội vàng chuyển chủ đề.
Mỹ
nhân trước mặt quả thật rất đẹp, nhưng so ra, Yoochun vẫn thích mặt trời nhỏ
nhiệt tình của chúng ta hơn.
Sau
đó, Kim Jaejoong thu dọn đồ đạc, đi theo Junsu và Yoochun vào một cửa hàng cơm
Tây. Nhà hàng như vậy, bình thường Jaejoong trông thấy sẽ lắc đầu.
Nhưng
hôm nay là bạn Junsu mời, Jaejoong không nên cự tuyệt ah, nếu không sẽ bị cho
rằng thiếu thân thiện, đúng không? Jaejoong không ngừng tự nhủ với mình như
vậy.
Thế
nhưng mà, mọi chuyện nhiều khi không tốt đẹp như ta mong muốn. Ít nhất đối với
Jaejoong là như vậy.
Kim
Jaejoong thật sự không quen nhìn hai người đối diện thân mật mặn nồng. Junsu
ngu ngốc kia còn nói là bạn. Có bạn bè nào lúc ăn cơm lại là anh một thìa em
một thìa đút cho nhau ăn không, hoàn toàn không quan tâm đến Jaejoong ngồi đối
diện buồn nôn vô cùng.
Jaejoong
cũng sợ mình bị đau mắt hột, vội nhìn quanh bốn phía.
Lại
không cẩn thận thấy được đôi cẩu nam nữ tối hôm qua đang nằm rên rỉ trên giường
mình đi vào nhà hàng, đột nhiên có chút không biết làm sao.
Ban ngày rõ ràng đã nói, nghĩ thật nhiều biện pháp nói rõ với người đàn ông này, nhưng giờ phút này, Jaejoong đột nhiên có điểm luống cuống.
“Junsu
à, các em cứ từ từ ăn, hyung đi vệ sinh một chút!” Jaejoong giờ phút này chỉ
nghĩ đến một cách là trốn tránh, Jaejoong thật sự rất đà điểu ah.
“Đợi
một chút, hyung, em đi cùng với!” Junsu đẩy người nào đó đang dựa sát vào mình,
đi theo Kim Jaejoong.
Nhưng
Junsu đứng đợi trước WC cả buổi cũng không thấy Jaejoong đi ra, cho rằng
Jaejoong bị táo bón. Liền quyết định không đợi, muốn đi ra ngoài thân mật với
bạn trai của mình.
Junsu
ở phía xa nhìn thấy một cô gái mặc váy ngắn màu đỏ ngực trễ, đang cố gắng lôi
kéo sự chú ý của người đàn ông của mình, tư thế kia, tựa như chỉ hận không thể
treo cả mình lên người gã.
Kim
Junsu tức giật, thật sự là không biết xấu hổ ah! Người đàn bà kia không biết,
giờ phút này, người đàn ông kia đã treo biển “Thuộc sở hữu của Kim Junsu” sao?
Cho
nên, mặt trời nhỏ của chúng ta bước nhanh hơn, trên đường thuận tiện chặn lại
một bồi bàn lấy ly nước lạnh.
Sau
đó đi đến bên bàn dội lên cô gái kia.
“Ah,
anh làm gì thế?” Cô gái kia thét lên, lôi kéo sự chú ý của toàn bộ người trong
nhà hàng.
“Yoochun
à, làm sao bây giờ, em đi nhanh quá nên nước văng ra!” Hung thu Kim Junsu sau
khi phạm án, vẻ mặt vô hại, cộng thêm ánh mắt mờ mịt không biết làm sao nhìn
người đàn ông của mình.
“Không
việc gì đâu, đàn em ÔN NHU của chúng ta sẽ không để ý đâu. Đúng không, đàn em
Mi Hye?” Park Yoochun vụng trộm cười, âm thầm cao hứng khi thấy người yêu mình
ghen, đồng thời còn giúp mình giải vậy, ngay lập tức giúp người yêu hòa giải.
“Không
việc gì đâu, đàn anh Yoochun, đây là?” Cô gái nhẫn nhịn, chỉnh trang lại, tiếp
tục cười dịu dàng nhìn Park Yoochun.
“Ah,
đây là vợ của anh, ha ha!” Nói xong, đứng lên, một bộ ngọt ngào đến buồn nôn ôm
bạn nhỏ Junsu vẫn còn đang giả bộ như thất kinh.
“Ah,
ha ha, chúng ta gặp sau nha!”
Cô
gái nói xong câu đó, hấp tấp kéo người đàn ông của mình vừa đi ra khỏi nhà vệ
sinh, rời nhà hàng.
Kim
Jaejoong nhìn thấy đôi cẩu nam nữ ngồi bàn gần đó đã rời đi, tâm tình liền tốt
hơn hẳn.
Kim
Junsu thật thông minh ah, Jaejoong trong lòng cảm thán.
Junsu
kỳ thật so với mình còn mạnh mẽ hơn, cậu nhóc có dũng khí đi bảo vệ đồ đạc của
mình, không phải sao?
Về
phần Park Yoochun, vừa rồi hết sức dịu dàng với Junsu, Jaejoong nhìn thấy hết,
vậy cậu còn lo lắng cho Junsu cái gì nữa đây?
Chapter 23
Kỳ
thật, ở nhà Junsu cái gì cũng tốt! Ít nhất Jaejoong đã ở một tuần rồi mà chưa
có chuyện gì.
Còn
nhớ, buổi sáng hôm đó lúc đến công ty, Yunho xanh mặt, nhìn mình nói.
“Kim
Jaejoong, cậu ra viện sao không nói một tiếng?” Sau đó, đưới đáy mắt hiện lên
một tia oán trách cộng thêm sủng nịch, khiến cho Jaejoong cảm thấy bị mắng cũng
là một việc rất hạnh phúc.
“Thực
xin lỗi, em tôi với bạn nó đến đón tôi, cho nên đi rất vội, quên không nói với
anh. Tôi lại nghĩ anh sẽ không đến bệnh viện nữa nên không thông báo với anh.”
Mặc
dù nói như thế, nhưng cái cảm giác được người khác quan tâm, đặt trong lòng,
Jaejoong cảm thấy rất thích. Có Yunho quan tâm thật tốt, có người bạn như Yunho
quan tâm thật tuyệt.
“Cái
đó, thật sự rất xin lỗi ah!” Jaejoong vẫn có chút nhút nhát.
“Không
có gì!” Nhìn bộ dạng Jaejoong, Yunho biết rõ, tựa hồ lại làm cậu sợ rồi. Mà
mình vừa rồi hình như cũng có chút khẩn trương quá mức.
“Ah,
đúng rồi, Jaejoong, tôi đã nói với bộ phận nhân sự rồi, từ hôm nay, cậu thay cô
Choi làm thư ký của tôi!”
Lời
nói của Yunho khiến cho Jaejoong rất giật mình.
Há
to miệng, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn Yunho không chút bối rối nói ra
tin tức này.
“Có
vấn đề gì sao?” Yunho thấy biểu cảm của Jaejoong, tựa hồ rất hài lòng, trong
giọng nói có một chút đắc ý, một chút trêu tức, giống hệt đứa trẻ muốn được
khen lại còn giả bộ trấn định.
“Ah,
không có!” Jaejoong kỳ thật cũng rất cao hứng a. Bởi vì trong nội tâm cậu đã có
tiếng hoan hô rồi.
“Vậy
là tốt rồi, Jaejoong, tôi có thể bảo vệ cậu một lần, chưa chắc đã bảo vệ được
cậu lần sau, cho nên, làm việc, phải cẩn thận!”
Lời
nói sâu sắc của Yunho khiến cho Jaejoong sực nhớ ra, anh, Jung Yunho, ngoại trừ
là bạn bè, vẫn còn là sếp của mình.
Đương
nhiên, cũng hiểu rõ ẩn ý bên trong lời nói của anh, công ty, cũng là một kiểu
chiến trường.
Jaejoong
nhớ kỹ lời cảnh cáo của Yunho hôm cậu mới đi làm lại, một mực cẩn trọng, cần
cù, cẩn thận từng li từng tí làm việc.
Đây
là nguyên nhân chính thức mà Yunho muốn nhận Jaejoong.
Về
phần nguyên nhân cá nhân, tôi nghĩ Yunho đại khái cả đời sẽ không thừa nhận,
anh kỳ thật không chỉ đơn giản muốn Jaejoong làm bạn mình.
Thật
ra, có rất nhiều việc, không cần phải có nguyên nhân hay động cơ rõ ràng.
Chỉ
bởi vì bạn muốn tiếp cận người kia, vì bạn muốn làm nhiều việc cho người kia,
bạn muốn làm tri kỉ của người kia.
Tiếp
cận bởi vì người kia là Jaejoong, tiếp cận bởi vì người có mong muốn đó là
Yunho, cho nên Yunho liền làm theo lòng của mình.
Đặc
biệt đề bạt Kim Jaejoong lên làm thư ký.
Vốn
dĩ sống rất lạnh lùng, lại năm lần bảy lượt giúp đỡ Jaejoong.
Không
thích lo chuyện bao đồng, lại luôn vì cậu bị những người khác bắt nạt mà khiển
trách nhân viên.
Biết
rõ tửu lượng của mình rất kém, thậm chí cũng biết mình dị ứng với lòng trắng
trứng, nhưng vẫn thay Jaejoong uống rượu, thay cậu ăn những thứ kỳ quái.
Thậm
chí lại một lần nữa chống đối yêu cầu của tổng giám đốc, đề nghị Jaejoong trở
về làm thư kí của mình.
Kỳ
thật, bất tri bất giác, anh đã làm rất nhiều, vì cậu.
Chỉ
là, những việc kia, anh làm một cách vui vẻ, chưa từng so đo tính toán.
Mà
Jaejoong tựa hồ cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều. Dù kỳ thật, nó đã vượt quá
phạm vi điều cần làm của một người bạn.
Lại
có hai kẻ ngốc, luôn nhấn mạnh, bọn họ là bạn bè!
***
Trong
thời gian ở nhà Junsu, sống tựa hồ rất thoải mái. Jaejoong có lúc vẫn còn vấn
vương nhớ về vết thương trong lòng mình, có lúc lại quên bẵng luôn tình yêu
kia.
Ví
dụ như:
Lúc
Kim Junsu vô cùng buồn nôn cắn một miếng dưa chuột từ phía sau ôm lấy Yoochun
đang nấu cơm, định dùng miệng mớm cho gã ăn, Jaejoong nhớ lại, tựa hồ trước
đây, cũng có người muốn làm vậy với mình.
Nhưng
cậu vẫn hất đầu lên, quên người kia đi, sau đó rất độc ác ngồi bên bàn cơm nói
một câu:
“Ăn
dưa chuột sao? Bên kia có hoa cúc kìa, hai đứa có muốn ăn luôn không?”
Sau
đó Junsu sẽ cau mày nhổ dưa chuột ra, oán giận Jaejoong.
“Hyung,
sao hyung lại đáng ghét như vậy!” Sau đó rất ghét bỏ ném đi nửa miếng dưa chuột
trong tay mình. Thuận tiện ném luôn nửa trong miệng Yoochun.
Lúc
này, Jaejoong sẽ ôm bụng ngửa mặt lên trời cười to.
Lại
ví dụ như:
Buổi
tối ba người ngồi cùng nhau xem ti-vi, Jaejoong mặt dày ngồi ở giữa hai người
nào đó.
Hơn
nữa, lúc người nào đó bị tình yêu ngây thơ của mấy chàng trai cô gái làm cho
nước mắt chảy ròng ròng, thâm tình nhìn về phía người họ Park nào đó, Jaejoong
sẽ rất không phối hợp cố ý lấy khoai tây chiên hoặc đồ uống trên bàn, thậm chí
còn lắc người liên tục, cắt đứt hai người nào đó thâm tình nhìn nhau.
Đúng
lúc Junsu đang hận không thể bóp chết Jaejoong, Jaejoong lại vui vẻ nhịn không
cười hỏi:
“Junsu,
còn Coca không?”
Kim
Junsu chỉ biết vui vẻ đứng lên lấy Coca trong tủ lạnh.
Jaejoong
lại một lần nữa ôm bụng ngửa mặt lên trời cười to.
Tuy
vậy, ba người ở một chỗ cũng tốt, Jaejoong có nhiều việc thú vị làm để tạm thời
quên đi vài chuyện.
Nhưng
điều đó không có nghĩa cậu đã xử lý xong mọi chuyện.
“Jaejoong,
em ở đâu? Lâu nắm rồi em không về nhà!” Tin nhắn ngày một nhiều, Jaejoong lại
không quan tâm.
Lúc
bắt đầu, tâm còn có chút đau, nhưng giờ đây, đọc những tin nhắn kia, Jaejoong
chỉ cười cười tự giễu. Sau đó ấn xóa, vứt điện thoại vào một góc.
Tâm,
tựa hồ đã lành lại rồi, còn lại vết thương của thời gian, Jaejoong quyết định
để cho thời gian xử lý.
Cậu
cần biến mình thành một Jaejoong hoàn toàn mới, khi đó mới có thể đối mặt trực
tiếp với tên kia.
Huống
hồ, cậu hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
“Ăn
cơm chưa?” “Chưa ngủ sao?” “Buổi trưa ăn cơm với tôi!”
Tin
nhắn của Yunho chưa bao giờ vượt quá 10 chữ, nhưng lại khiến cho Jaejoong cảm
thấy ấm áp vô cùng.
Mọi
người gọi đó là thời gian ngọt ngào của một đôi tình nhân. Nhưng Jaejoong lại
không phát hiện, cậu mỗi lần nhận được tin nhắn, đều cười rất vui vẻ.
Kỳ
thật, cuộc sống chính là như vậy, sẽ không vì mất đi ai mà trời sập xuống. Chỉ
là bạn cần một thời gian dài ngắn tùy mức để quên người đó đi thôi.
Mất
đi một người, sẽ có người mới thay thế vị trí đó.
Vạn
vật sinh sôi không ngừng, đấy mới gọi là cuộc sống.
Chỉ
là, từ lúc Jung Yunho gặp Kim Jaejoong, có lẽ, nếu họ muốn quên nhau, sẽ phải
mất cả đời a!
Chapter 24
Jaejoong
gần đây rất bận, bận đến mức Yunho cảm thấy có chút khó tin, anh giao cho cậu
nhiều việc như vậy sao?
Về
phần Kim Jaejoong, cậu thật sự bận đến mức tối không về nhà, ngủ lại ở công ty?
Không
đến mức đó a. Tuy là cuối năm, rất nhiều việc cần tổng kết lại, nhưng hình như
không khoa trương như vậy a!
Còn
nhớ đêm hôm đó, Yunho làm xong bảng tổng kết cuối cùng, nhìn đồng hồ, nguyên
lai đã một giờ rồi. Đang định rời đi thì bất ngờ phát hiện Jaejoong vẫn chưa
về.
Nhưng
mà, máy tính cậu đang mở, còn cậu ghé vào bàn ngủ mất rồi. Yunho nhìn Jaejoong
như vậy, bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng sau đó xoay người lại trở về văn phòng.
Chỉ
lát sau đi ra, trong tay có thêm một tấm chăn. Yunho đến gần Jaejoong, nhẹ
nhàng đắp chăn lên người cậu, sau đó định giúp tên ngu ngốc này tắt máy tính
đi.
Thế
nhưng, lúc anh vừa nhìn vào màn hình, bất giác xiết chặt con chuột, thiếu chút
nữa bóp nát nó.
Trên
màn hình máy tính Jaejoong, rõ ràng là cô gái hôm nọ. Thì ra là ảnh chụp bạn
gái cũ của Jaejoong đang ôm một người đàn ông lạ mặt.
Jaejoong
vẫn chưa quên được cô ta sao? Nguyên lai là vì cô ta bắt cá hai tay nên
Jaejoong mới chia tay với cô ta sao? Jaejoong nhất định rất khổ sở a? Nên ngày
hôm đó với đứng dưới mưa sao?
Yunho
chỉ cần nghĩ đến việc Jaejoong vì cô gái kia mà tự tổn thương mình như vậy,
không hiểu sao lại thấy tức giận!
Jaejoong
hôm sau tỉnh dậy rất sớm, phát hiện trên người mình có một cái chăn, khóe miệng
bất giác cong lên. Cậu đương nhiên biết ai đắp chăn cho mình.
Bởi vì ngoại trừ tên ngốc kia, còn ai sẽ liều mạng làm việc như vậy? Hơn nữa, ở nơi này, còn có ai quan tâm Jaejoong như vậy đâu?
Cũng
bởi vì vậy, sáng sớm ra Jaejoong đã cười toe toét, khiến cho Dina mang công văn
đến cho Jaejoong nhịn không được nói một câu:
“Jaejoong,
anh gần đây phát xuân à?”
Mà
Jaejoong vẫn con đang trong trạng thái xuất thần, liền trả lời.
“Đúng
vậy a!”
Sau
đó Dina dùng ánh mắt “Anh hết thuốc chữa” nhìn Jaejoong rồi bỏ đi.
Nhưng
tâm tình vui vẻ không kéo dài được lâu, bởi vì lúc Jaejoong đưa văn kiện cho
Yunho ký tên, mặt anh đen như mực, khiến cậu rất khẩn trương. Cậu lại chọc vào
Yunho sao?
Tựa
hồ không có a?
Thế
nhưng từ lúc cậu đi vào đến giờ, Yunho chỉ bảo cậu đặt văn kiện xuống, không
nói thêm câu nào.
Nếu
như bình thường, cậu nhất định sẽ thấy Yunho cười hỏi cậu:
“Tan
việc cậu có đi về với tôi không?”
Thế
nhưng hiện tại Yunho chỉ đen mặt ngồi. Bận rộn như vậy sao? Jaejoong không có
cách nào hỏi ra miệng, bởi vì cậu không có tư cách a. Cho nên, Jaejoong chỉ có
thể nhụt chí đi ra khỏi phòng Yunho.
Thật
vất vả đợi đến lúc tan tầm, mọi người ra về như ong vỡ tổ, chỉ có Jaejoong ngồi
lại bàn, phát ngốc.
Cậu
đương nhiên cũng muốn về nhà. Nhưng mà, hiện tại thật sự không muốn về nơi đó.
Đầu
tiên, về nhà, là nhà của Junsu, không phải nhà của mình. Tuy rằng ăn cùng
Yoochun vàg Junsu, cậu vẫn cảm thấy có chút không ổn.
Liệu
có ai lại muốn trong lúc mình đang thất tình lại nghe thấy người khác liên tục
rên rỉ a?
“Ah,
Yoochun, anh nhẹ chút ah, ah, ah, đúng, ở chỗ đó, dùng sức ah!”
“Yoochun,
cố gắng lên! Dùng sức.”
Sau
đó là tiếng thở gấp và tiếng rên rỉ thoải mái.
Nghe
thấy những âm thanh như vậy, Jaejoong xoay người vài chục lần, thay đổi N tư
thế ngủ, thậm chí còn cầm cả máy trợ thính ra, nhưng hoàn toàn không có hiệu
quả. Cứ như vậy, cậu mất ngủ.
Điều
đó không hẳn làm cho cậu chán nản không muốn làm việc. Mà là ngày hôm sau, hai
người không biết sống biết chết kia lại dính vào nhau, Jaejoong hoàn toàn không
có cách nào trả lời vấn đề ngây thơ của Junsu.
“Jaejoong
hyung, hyung mất ngủ à? Làm sao vậy?”
Jaejoong
chỉ có thể phàn nàn trong nội tâm: Junsu à, nhìn không ra nha, bình thường,
chẳng hạn như bây giờ, em rất ngốc đó thôi. Nhưng sao nửa đêm lại tinh thần đến
vậy, em có biết cái gì gọi là “Văn minh thuê nhà, hạn chế rên rỉ” không?
Nhưng
Jaejoong sao có thể trả lời như vậy? Không thể ah! Cho nên, Jaejoong chỉ có thể
ngoài cười nhưng trong không cười trả lời.
“Không
có gì ah, gần đây mệt mỏi quá! Junsu, em cũng phải chú ý thân thể ah!”
Sau
đó hứng thú nhìn Yoochun.
“Còn
có Yoochun à, lúc tối chăm sóc Junsu hẳn rất mệt a! Nên nghỉ ngơi nhiều hơn một
chút!” Sau đó vỗ vỗ bả vai Yoochun, cầm quần áo chuẩn bị đi ra ngoài.
“Đúng
vậy, Yoochun hai hôm nay rất mệt ah!” Junsu trả lời, lôi kéo sự chú ý của hai
người đàn ông còn lại trong phòng.
Một
người phun sữa ra, một người cầm quần áo đứng đơ người ở cửa.
Không
hẹn mà cùng nghĩ: Kỳ thật Junsu rất cởi mở nha!
Đây
là nguyên nhân Jaejoong tạm thời không muốn quay trở lại nhà Junsu, ai biết cậu
ta liệu có hành vi nào cởi mở hơn nữa không?
Ngoài
ra, gần đây cậu phát hiện gần nhà Junsu xuất hiện một tên khốn kiếp lượn lờ
quanh quẩn. Cậu hiện tại vẫn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt. Cho nên cậu cũng tạm
thời không muốn gặp tên khốn kia.
Bởi
vậy, Jaejoong tạm thời chỉ có thể ở công ty qua đêm. Biết đâu, khi Yunho nhìn
thấy còn khen cậu chăm chỉ.
Đương
nhiên, điều thứ hai hoàn toàn là ảo tưởng.
Bởi
vì lúc Yunho giữa đêm đang chuẩn bị về nhà, tình cờ nhìn thấy nhân viên chăm
chỉ nào đó, ghé vào trên mặt bàn ngủ.
Cậu
ta là đồ đần sao? Không biết ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh sao? Không biết ngủ như
vậy sẽ bị đau khớp cổ sao?
Do đó, Yunho thật sự có chút tức giận.
Nhưng
anh vẫn quay người trở lại văn phòng, lấy cái chăn mà đồ đần nào đó buổi sáng
đã đặt vào ghế salon trong phòng, đắp cho đồ đần nào đó.
Rồi
lại trở về văn phòng, ngả đầu ngủ trên ghế salon.
Hôm
sau, lúc đồ đần nào đó, bưng một ly sữa đậu nành, cầm chăn đã gấp gọn gàng, lén
lút đặt vào văn phòng, lại bị bắt tại trận.
“Sao
cậu không về nhà? Công ty so với nhà cậu ngủ còn ngon hơn sao?” Yunho có chút
buồn cười hỏi Jaejoong, Jaejoong lại chỉ có thể nắm góc áo, cái gì cũng không
nói được. Chẳng lẽ nói với anh ta là:
“Jung
tổng, Jung Yunho, em trai tôi buổi tối rên rỉ rất lớn, tôi không ngủ yên được!”
Hay
là nói:
“Jung
tổng, Jung Yunho, kỳ thật tôi gần đây đang trốn bạn trai trước của mình. Thực
ra tôi là đồng tính luyến ái!”
Thượng
đế ah, buông tha Kim Jaejoong đi. Cậu sao có thể nói với Yunho điều này?
Trừ
phi Kim Jaejoong cậu không muốn tiếp tục thầm yêu Yunho nữa? Mọi người bảo có
đúng không!
Chapter 25
Kim
Jaejoong thầm yêu Jung Yunho nữa? Ý nghĩ như vậy bất ngờ nảy lên trong đầu
Jaejoong, cậu cũng giật mình hoảng sợ.
Thích
Jung Yunho? Không biết.
Nhưng
không biết từ lúc nào, Jaejoong đã bắt đầu thích cảm giác lúc tan tầm có người
đi cùng, ăn có người ở bên. Bắt đầu thích Jung Yunho cười nói chuyện với cậu.
Bắt đầu thích bộ dạng Yunho chăm chỉ làm việc, thậm chí lo lắng Yunho không ăn
cơm thường xuyên sẽ bị đau dạ dày.
Đây
là thích sao? Nếu đúng là như vậy, cậu tựa hồ đã yêu thầm Jung Yunho a!
Nhìn
Jaejoong lúc nhíu mày, lúc cười ngây ngô, Yunho tựa hồ bắt đầu đau đầu rồi. Cậu
ta không nghe mình nói sao?
“Kim
Jaejoong! Cậu đang làm gì thế!” Yunho đột nhiên lớn tiếng nói.
Nhưng
tựa hồ Jaejoong đã bị dọa, thân thể run lên, sau đó nhìn Yunho, rất máy móc
nói.
“Không
có, tôi đang nghĩ, liệu có phải mình thích Yunho không?”
“Cái
gì? Cậu nói cái gì? Tôi không nghe rõ, cậu nói to một chút!” Yunho nhìn
Jaejoong nói một lúc, nhưng anh chỉ nghe thấy tên của mình, căn bản không nghe
được hết.
Mà
Jaejoong vừa nói ra câu này liền hối hận, hận không thể lập tức cắn lưỡi của
mình, sao lại nói ra như vậy! Jaejoong kinh hồn nhìn Yunho.
Nhưng
Yunho lại nói không nghe rõ. Lúc đấy, Jaejoong như người được miễn án tử hình,
tương lai rộng mở. Nhưng từ dưới tận đáy lòng lại có một tia thất vọng, anh
không nghe thấy!
“Không
có gì ah, tôi nói nhà em trai tôi rất ồn, không có cách nào ngủ được!” Jaejoong
cũng coi như là người có năng lực ứng biến siêu cường.
Yunho
hoài nghi nhìn Jaejoong, cảm giác ánh mắt Jaejoong có chút quỷ dị, rất giống
nói dối. Nhưng đáp án của Jaejoong không phải là điều mình muốn sao?
Rốt
cuộc là không đúng chỗ nào? Yunho nhất thời không nghĩ ra.
“Jaejoong,
hay là, cậu đến nhà tôi ngủ đi?” Yunho ấp úng cả buổi mới nói hết câu, khiến
cho Jaejoong mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn anh.
“Cái
kia, tôi không có ý gì, tôi chỉ là nói, nhà của tôi rất lớn, một người ở không
hết, cậu có thể đến đấy ở!” Yunho nhìn biểu lộ kinh ngạc của Jaejoong, cho rằng
cậu hiểu lầm mình, anh không phải mấy tên biến thái, cho nên vội vàng giải
thích.
Jaejoong
trầm mặc. Thật sự như vậy sao? Đúng là cậu phát hiện mình thích Yunho, nhưng
chuyển đến đấy ở, vẫn có chút kì lạ a.
Thấy
Jaejoong trầm mặc, Yunho đột nhiên cảm thấy có chút sốt ruột, cậu đang nghĩ cái
gì? Đến nhà anh ở rất khủng bố sao? Hay cậu ta coi mình là tên biến thái cuồng
tình dục?
“Jaejoong,
bây giờ là cuối năm, công ty rất nhiều việc, tôi cũng không muốn thức đêm mỗi
ngày, cho nên, cậu phải đến nhà tôi ở!” Yunho dưới tình thế cấp bách nói ra như
vậy khiến cho Jaejoong lại một lần nữa đơ người.
Có
ông chủ như vậy sao? Tăng ca lại đến nhà sếp ở!
Nếu
như để cho người khác nghe thấy, hơn phân nửa sẽ hoài nghi Jung Yunho là mấy
ông chú trung niên đầu hói háo sắc, vị sếp biến thái muốn quấy rối tình dục a!
“Ah,
như vậy sao?!” Jaejoong chỉ biết theo thói quen trả lời như vậy.
Nhưng
Yunho lại cực độ chột dạ nói.
“Chính
là như vậy, bằng không thì như thế nào!” Câu nói này rõ ràng rất chột dạ nhưng
Yunho lại cảm thấy mình che giấu rất tốt, Jaejoong rất khó có thể phát hiện ẩn
ý bên trong a.
Giờ
phút này, Jaejoong trong lòng vô cùng vui vẻ, sao còn có thời gian đi chú ý
những chi tiết nhỏ nhặt kia? Cho nên, người ta nói, người đang yêu đều ngu ngốc
cả, tựa hồ cũng không sai a.
Bởi
vậy, một người tự cho là đã che giấu tâm tư của mình vô cùng tốt, một người lại
tự tận hưởng niềm vui trong lòng, bỏ lỡ vẻ mặt vô cùng đáng yêu của Yunho lúc
đó.
Đối
với Jaejoong mà nói, hạnh phúc tựa hồ đến có chút đột ngột.
Mặc
dù Yunho đưa ra một lý do rất đường hoàng —— vì công việc! Nhưng chỉ cần nghĩ
đến, mấy ngày kế tiếp ở cùng với người mình thích, Jaejoong mỗi lần nhìn Yunho
đều không nhịn được mặt đỏ tim đập.
Sườn
mặt nhìn rất đẹp, cả cái cằm nữa, lúc chăm chú lái xe nhìn rất mê người, giờ
đây Jaejoong nhìn Yunho như thể mẹ vợ nhìn con rể —— càng xem càng thỏa mãn!
“Cái
kia, anh chờ tôi một chút, tôi đi thu thập đồ đạc một lát sẽ xuống!” Kim
Jaejoong xuống xe trước, nói với Yunho. Nhưng Yunho đợi cả buổi vẫn không thấy
người đâu. Chỉ có thể xuống xe hút thuốc, thuận tiện để ý xem Jaejoong đã xuống
chưa.
Thế
nhưng, đôi khi, mọi việc lại hết sức trùng hợp. Thuốc mới hút hết nửa điếu,
Yunho giật mình nhìn lại.
Trời
ạ, đó là Park Yoochun sao? Một tay ôm rau quả, một tay cầm điện thoại. Thấy
khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Yunho vội vàng chui vào trong
xe, sau đó quay đầu, trốn tránh đối mặt với Yoochun.
Mà
Yoochun tựa hồ cũng đang chú ý tới, đó là xe Yunho sao? Hình như là vậy. Nhưng
bây giờ, nhanh chóng mang mấy đồ vợ yêu dặn mua lên thì tốt hơn.
Park
Yoochun vừa vào cửa liền gặp Jaejoong đang vác đồ đạc ra ngoài.
“Jaejoong
hyung, hyung đang làm gì vậy?” Park Yoochun khó hiểu, không đợi Jaejoong mở
miệng, Junsu liền giải thích.
“Hyung
nói đến nhà một người bạn ở vài ngày!”
“Ah,
như vậy sao, Junsu! Anh vừa rồi hình như nhìn thấy xe của Yunho ở dưới tầng!”
Park Yoochun vừa đổi giày, vừa nói với Junsu điều mình nhìn thấy.
“Hyung,
có phải hyung dọn đến nhà Jung Yunho không?” Yoochun phát huy tinh thần “Bà
tám” của mình, khiến cho tâm Jaejoong run lên, chậm rãi giải thích.
“Không
có ah, anh ta chỉ là sếp của hyung thôi, hyung và anh ấy không quen thuộc như
vậy. Huống hồ, tính tình anh ta rất khó ở chung, sao có khả năng hyung ở cùng
anh ta ah!” Kim Jaejoong nói rất nhiều, khiến cho gã càng thêm hoài nghi.
“Hyung,
sao phải khẩn trương như vậy làm gì, em mới nói một câu sao hyung phải nói
nhiều như vậy!” Park Yoochun cười mê người, lại khiến cho Jaejoong cảm thấy
không rét mà run.
“Hoàn
toàn chính xác, hyung cũng biết, tính Yunho rất khó chịu, trên đời này ngoài
Park Yoochun em, rất ít người có thể chịu được cậu ta!” Park Yoochun lúc nói
những lời này đã đặt đồ ăn xuống mặt bàn, sau đó lén lút lấy di động trong túi
quần.
“Đúng
vậy, đúng vậy, tính tình Jung Yunho rất đáng ghét, lại thích giả bộ lạnh lùng,
ai ở cùng anh ta, người đó thật xui xẻo!” Kim Jaejoong xấu hổ cười cười nói.
“Uh,
đúng thế, cậu đã nghe được rồi đúng không? Được rồi, Jaejoong hyung, em đoán
bạn hyung nhất định đợi dưới kia rất sốt ruột nha! Em tiễn hyung xuống đó!”
Kỳ
thật, những lời này, câu đầu là nói cho người đầu bên kia điện thoại nghe, đoạn
sau mới thật sự nói cho Jaejoong.
Yoochun
hiếm khi nhiệt tình như vậy, khiến cho Junsu ở bên cạnh choáng váng. Bọn họ
đang người xướng người tùy cái gì vậy?
“Không
cần, tự hyung xuống là được rồi, người bạn của hyung, cậu ta có chút nhút nhát,
không muốn gặp người lạ, hyung xuống một mình là được rồi, Junsu này, hyung đi
đây, bye bye!” Nói xong, Jaejoong vội vàng đóng cửa lại, sau đó xoa xoa tim
đang đập liên hồi, đi xuống tầng.
Vừa
rồi cảm giác Yoochun là lạ, nhưng lại không thấy lạ ở chỗ nào. Kim Jaejoong vội
vàng chạy qua, may mắn Yunho vẫn đang đợi cậu.
“Thật
xin lỗi, tôi đến muộn, ha ha!” Jaejoong sau khi lên xe, cười cười nói với
Yunho.
“Kim
Jaejoong, cậu cảm thấy tôi hay ra vẻ lạnh lùng? Tính tôi rất tệ? Người ở chung
với tôi thật đáng thương? Có phải tôi chỉ là sếp của cậu nên chúng ta không
thân thiết đến mức đó?” Yunho cười cười nói những lời này. Nhưng nụ cười của
Yunho lại khiến cho Jaejoong cảm thấy lưng mình run lên.
Park
Yoochun, cậu dám trêu tôi? Jaejoong tức thì tức, nhưng vẫn phải giải thích.
“Cái
kia, Yunho, chỉ là, Yoochun cậu ta…” Jaejoong nhất thời không biết giải thích
thế nào, có chút nhụt chí, dù sao những lời này là chính miệng cậu nói, không
phải sao?
“Thât
xin lỗi!” Đây là lời duy nhất Jaejoong có thể nói lúc này!
“Park
Yoochun và em trai cậu là quan hệ gì?” Yunho trầm mặc cả buổi, hút thuốc rồi
hỏi, khiến cho Jaejoong có chút giật mình há to miệng. Sau đó chậm rãi nói ra
hai chữ:
“Tình…
Tình nhân!”
“Ha
ha, tốt rồi, không có việc gì, chúng ta đi thôi! Tôi nghĩ giờ tôi đã biết vì
sao cậu cảm thấy nhà của em mình rất ồn rồi! Tên Park Yoochun kia thật là ~”
Nói
xong, vứt nửa điếu thuốc trong tay, sau đó lái xe rời đi.
No comments :
Post a Comment