Chương 16
“Ha
ha, không ngờ cậu có thể nghĩ ra nha.” Tên Jung Yunho kia dùng cùi chỏ chọc vào
người tôi: “Cậu xem, cậu khiến người ta sống lại rồi kìa.”
Nói
nhảm! Vốn là sống mà! Ngực kia còn phập phồng nhiều hơn so với tôi!
“Yunho,
cậu có ý kiến gì không?” Junsu dường như sùng bái nhìn về phía Jung Yunho, cậu
bé à, kỳ thật cậu nhìn tôi đó ~ Mình đẹp trai như vậy ~ Ha ha….
“Uhm…..
Chảy máu tai, mắt, mũi và miệng, đúng rồi, có giải phẫu rồi sao?”
A…..
Người kia còn tin hơn cả tôi. Tôi thấy anh ta đã nắm chặt tay rồi, không chừng
lát nữa sẽ lao tới.
“Đùa
chút thôi, trúng độc nên não chảy máu, là như vậy đúng không?”
“Rất
tốt….” Changmin cười.
Ồ?
Thật sự đơn giản như vậy? Kỳ thật tôi cũng đã sớm định nói rồi…. Thật sự là,
một chút mới mẻ cũng không có…
“Vậy
hôm nay đã xong chưa?” Jung Yunho khoanh tay, đứng tựa vào đầu quan tài.
“Còn
có a ~ Đây chỉ là món khai vị thôi mà.” Junsu kích động cắn môi dưới, chỉ hướng
phía sau.
“…….”
Rất
tốt, lần này không cần quan tài nữa rồi. Trực tiếp phơi thây đầu đường….
Tôi
nhận ra người kia, là một trong số mấy vệ sĩ của chúng tôi, tuy trên mặt anh ta
bôi bột trắng dày đặc, bên miệng cũng phun đầy nước sốt cà chua, trên cổ còn có
vết dây hằn lên rất rõ, nhưng là! Tôi nhận ra được anh ta! Đó chính là tên biến
thái lần trước xông vào phòng nhìn ngực tôi, vừa nãy lại xông vào WC nhìn mông
tôi!!! Vì sao nhớ rõ ràng vậy? Vì mỗi lần anh ta đều xông vào đầu tiên a!!!!!!
Hừ
hừ! Chết chưa hết tội…. A, không thể, không thể chết dễ dàng vậy được!
“Cái
này không phải rõ ràng rồi sao? Thắt cổ mà chết a! Lúc còn sống nhất định là đã
làm nhiều chuyện xấu!” Tôi xoay cổ tay, chắc chắn mười phần nói.
“Vậy
sao? Nhìn kỹ xem!” Junsu à, hyung bảo này, em nháy mắt làm gì a, khiến cho
hyung cũng phải nháy không ngừng.
Jung
Yunho ngồi xổm trước mắt vệ sĩ kia: “Kỳ thật tôi biết rõ mấy người đang diễn
cái gì, đây nhất định là bản án giải phẫu.”
Jung
Yunho vừa dứt lời. Vệ sĩ kia liền đặt mông ngồi xuống. Nhìn sự gan dạ kia a…..
Thảo nào là người vọt lên đầu tiên xem náo nhiệt.
“Thầy
giáo Changmin a, tôi hóa trang không giống sao…. Tuy trên cổ tôi vó vết dây
hằn, nhưng thực chất là muốn người điều tra phát hiện khí quản tôi chuyển sang
màu đen, là trúng độc mà chết. Không phải sao?........”
Lần
đầu thấy người chết khoa chân múa tay vui sướng phân tích nguyên nhân cái chết
của mình. May là ban ngày ah…..
Changmin
nhíu mày. “Kế tiếp!”
“Này,
Junsu nói đây là cuối cùng mà?” Không thể tính toán sai thế được!
“Còn
có điểm tâm nữa mà! Không được sao!”
Hung
dữ cái gì a….. Không thấy tôi cơ bắp đầy người sao? Chẳng lẽ không rõ ràng? Tôi
cởi quần áo cho cậu nhìn nhé?
“Người
kia, người kia kìa, ai!! Nhanh đi đổi trang phục! Chuẩn bị bản án kế tiếp!”
Thực
không phải keo kiệt bình thường a….
Ngồi
trên nền đá lôi kéo Jung Yunho chơi cả buổi mới nghe thấy thanh âm thúc giục
của Changmin vang lên, vung hai tay sưng đỏ đi đến cửa hang. Liệu có phải là
trúng độc mà chết không a…. Cũng đúng, không thể làm ra án bị bầm thây được….
Đi
đến cửa hang, tôi ngây người…. Hai vệ sĩ chỉ mặc quần tam giác ôm nhau, miệng
sùi bọt mép. (Lại lãng phí không ít sữa
bò quá hạn a…..) Đây chẳng lẽ là tự tử trong truyền thuyết? Thú vị thật ~
Ba để cho tôi đến đây chẳng lẽ là đùa?
“Hai
người gay đáng thương không nhận được sự ủng hộ của mọi người, mở khí than, ôm
chặt nhau trúng độc khí than mà chết….”
Jung
Yunho thương tiếc miêu tả nguyên nhân cái chết, thật sự là như vậy? Nhìn về
phía Changmin, cậu ta tán thưởng gật đầu.
Tôi
chợt nhớ tới một đề kiểm tra biến thái của FBI…. Có ba mẹ con, mẹ chết rồi, hai
chị em đi dự tang lễ, cô em ở tang lễ gặp một thanh niên, trúng tiếng sét ái
tình với anh ta. Nhưng tang lễ kết thúc, thanh niên kia biến mất, cô em tìm
nhưng không thấy. Một tháng sau, cô em giết chết chị gái, hỏi vì sao. (Kỳ thật không có liên qua nhiều, chỉ là
giống nhau đều biến thái mà thôi.)
Nhìn
bản án này, lại nghĩ lại bản án kia, ah…. Quả nhiên chỉ có tôi là bình thường.
“Jaejoong
hyung thật là lợi hại ~” Junsu hai mắt toàn sao nhìn chằm chằm Jung Yunho.
“Đâu
có, đâu có ~”
“Toàn
bộ a!!!” Ah… Junsu a, tôi biết rõ tôi lớn lên đẹp trai, nhưng cậu không thể yêu
tôi được a ~ Tôi không biết giải thích thế nào với tên họ Park kia đâu.
Chúng
tôi cứ vậy đi qua đi lại đến trưa, lúc đang định đến nhà hàng thì một vệ sĩ
chạy vội đến chỗ chúng tôi.
“Yunho
thiếu gia, tổng giám đốc gọi!”
………..
Chương 17
“Yunho
thiếu gia, tổng giám đốc gọi!”
Ồ?
Jung thúc thúc tìm tôi có chuyện gì….
Giữ
chặt góc áo Jung Yunho: “Bạn thân, chừa lại cho tôi chút cơm, đừng để cho tên
nhóc Changmin kia nuốt hết….”
“Ai
quản cậu!”
“Thật
tuyệt tình a….” Tôi trợn mắt trừng một cái, trời đất lớn như vậy, nơi nào là
nhà của tôi!
Một
mạch đi theo vệ sĩ về phòng, cái gì vậy!…. Chỗ ở của bọn họ còn đẹp hơn của
tôi!
“Này,
tôi bảo, mấy người tham ô tiền của cha tôi à?” Tôi hất mặt, hùng hổ hỏi.
“Thiếu
gia….. Cậu nói gì vậy? Đây là tổng giám đốc cố ý phân phó, muốn cho các cậu
tiết kiệm một chút, vốn tổng giấm đốc còn muốn cho các cậu ngủ trong hang, ngủ
rồi học luôn. Nếu không phải thầy giáo Changmin đề nghị thì sao các cậu được
chuyển qua phòng đó được.”
Ôi,
lòng ta quặn đau….
Nhận
ống nghe vệ sĩ đưa qua, trước phải điều chỉnh biểu tình, tuy thúc thúc ấy không
nhìn ra, nhưng tôi muốn thật chuyên nghiệp!
“Ba….”
“Ai
nha…. Tiểu Kim, anh không dám!!”
“…”
Đây là có chuyện gì vậy? Ba tôi ngược đãi Jung thúc thúc? Thật sự là không ngờ
a…. Vì sao tôi không có di truyền điểm này….
“A
a a…. Yun Yun ah! Sao con đã tới rồi à!”
“…”
Tôi có lên đi ra ngoài ăn cơm trước? Rồi đi dạo phố? Sau đó vào spa? Bất quá,
hiện tại tôi khẳng định một phần vạn! Hai người này tuyệt đối có gian tình!!
Tôi có nên tiến hành cải cách tư tưởng của bọn họ không? Không nên a…. Người ta
lớn tuổi cũng không dễ dàng. Mà thôi. Tôi cứ nhắm mắt cho qua vậy.
“Khụ….
Tiểu Kim, không đúng, Yun Yun a, có chuyện gì không?” Ra vẻ trấn định cũng vô
dụng, hình tượng của thúc đã sụp đổ trong suy nghĩ của cháu rồi.
“A….
Là ba gọi con mà?” Chẳng lẽ tôi mắc chứng hay quên?
“Ah,
đây là ba đang trưng cầu ý kiến của con!”
“Con
không có ý kiến gì!” Thúc có bàn bạc với cháu cái gì đâu a….
“Uhm….
Ăn cơm chưa? Rất tốt đúng không?!”
“...”
“Ở
cũng coi như được? Tuyệt đối không tệ?!”
“…”
“Jaejoong
vẫn ổn chứ? Rất tốt hả?!”
“...”
Thúc ấy hẳn là cố ý nói cho ba tôi nghe?
“Ba,
không có chuyện gì, con cúp đây, đúng rồi, con trai ba mấy ngày nay đều ngủ
dưới đất, uhm….. Thiếu một cái giường a.”
“Cái
gì?!! Các con không ngủ cùng giường a!!!” Tai tôi có vấn đề không nhỉ? Theo như
cơn giận của thúc thúc thì chúng tôi ngủ cùng giường là việc nên làm sao? Không
muốn, tôi phải bảo vệ tốt trinh tiết của mình…..
Nói
chuyện với thúc thúc cả buổi, đến nhà hàng xem, nhân viên đã thu dọn bát đũa
rồi….. Mấy người đói bụng vài ngày rồi à….
Phiền
muộn a phiền muộn, chẳng lẽ là kế điệu hổ ly sơn? Bất quá chỉ vì một bữa cơm
cũng không đáng a….
Vô
cùng ai oán mở cửa phòng, không có người? Trên bàn còn có một cặp lồng đựng
cơm! Ha, xem ra tên Jung Yunho kia mồm miệng độc địa nhưng vẫn rất tốt mà ~
Chẳng lẽ là vì mị lực của tôi quá lớn, cậu ta đã yêu tôi? Thật khó xử a….
Đặt
mông ngồi xuống ghế salon, chậm rãi mở cặp lồng đựng cơm, OMG! Lại là một tờ
giấy!
“Cặp
lồng này là làm từ ngô, nếu cậu đói bụng, cứ gặm tạm mà ăn. Nhưng có lẽ sẽ hơi
khó tiêu hóa, ăn xong nhớ chạy tại chỗ hai vòng.”
Tức
chết tôi rồi! Dùng cặp lồng lừa gạt tôi? Coi tôi là thằng ngốc sao?!! Hừ, nên
gặm từ đâu đây?
Rốt
cục có thể nhân lúc Jung Yunho không ở đây mà nằm trên giường a ~ Không có gì
quá đặc biệt, chỉ là rất thoải mái thôi, ha ha. Bất quá, cậu ta đi đâu rồi? Bên
tai thanh tĩnh như vậy thật có chút không quen, chẳng lẽ tôi lại mắc chứng
thích bị hành hạ? A….
“Này!
Kim Jaejoong, xuống khỏi giường tôi!” Thanh âm tàn bạo vang lên quanh tai.
“A….”
Trở mình một cái, tiếp tục ngủ! Cậu không thể độc tài như vậy! Ga giường này là
tôi giặt đấy….
“Aizzz…..”
Tên kia sao lại nhéo tôi. OMG! Không thấy cơ thể của tôi sao?!
“Cậu
làm gì thế a! Tôi đang ngủ mà.” Đặt mông ngồi xuống.
“Cậu
thực sự ăn hết cái cặp lồng kia?” Cậu ta ngồi bên cạnh tôi, hỏi.
“Nói
nhảm, kỳ thật hương vị cũng không tệ a.”
“Cậu
thật là….. Cho cậu.” Huh? Trong tay cậu ta có bánh bao từ lúc nào thế? Hay là tôi đói khát quá độ nên nghe nhầm rồi.
Tôi
không thể tin được nhìn cậu ta, tên kia sẽ hảo tâm như vậy sao? Đổi tính rồi à?
Hay là lúc này mới tìm ra lương tâm! Tôi có nên rơi nước mắt nước mũi cảm động
nhìn cậu ta không?
“Còn
chờ cái gì nữa a! Không hạ độc mà! Chỉ cho vào chút thạch tín mà thôi.”
(Thạch tín: Một thứ đá có
chất rất độc, lọc sạch gọi là tì sương)
“….”
Tôi biết rõ cậu ta hảo tâm nên không so đo nữa, tiếp nhận bánh bao ăn như hổ
đói. Thử nhìn xem, mặt tôi vốn đã trông giống bánh bao, nay trong miệng lại còn
nhét một cái bánh bao nữa, thật là buồn cười! Rất buồn cười a….
“Khụ
khụ…..!” Không nghĩ tới lại nghẹn, sao xui xẻo vậy!!
“Ngay
cả cái bánh bao cũng không ăn nổi à? Cậu làm thế nào để lớn lên vậy….” Jung
Yunho im lặng giúp tôi thuận khí.
“Đói
khát quá độ…. Ai bảo mấy người không phần cơm cho tôi…. A….. Vừa nãy cậu đi
đâu?”
“Ba
cậu gọi điện thoại cho tôi, aishh, ba cậu thật là dài dòng a. Cậu chỉ di truyền
1% của thúc ấy thôi…”
Khoa
trương như vậy sao? ╮(╯_╰)╭
“Cụ
thể là nói cái gì a? Đây là muốn nói với tôi mà!”
“Không
có gì…..”
“Thành
thật khai báo!”
“Thật
không có gì…..”
“Thành
thật sẽ được khoan hồng!”
“Đè
cậu…..”
“…”
…………
Chương 18
Gặm
hết cái bánh bao, tôi thề sống thề chết không xuống dưới giường! Đương nhiên
rồi, tên kia với thân thể đó sao có thể kéo tôi xuống được, ha ha, hoan hỉ ngủ
trên giường đến giữa trưa. Khi tỉnh lại, tên Jung Yunho kia nằm bên cạnh, một
chân còn gác lên điểm chí mạng của tôi…. OMG, nếu như trong mộng mà cậu ta vung
tay vung chân, không phải tôi sẽ bị phế sao? Phế thì cứ phế a, dù sao đây là
thân thể cậu ta mà. Aissh…. Đến lúc nào tôi mới có thể trở về thân thể của mình
a…. Một tuần lễ chỉ có ba giờ thì làm được cái gì?! Bà lão kia có phải oán hận
gì tôi không, tuy nói mấy chuyện mê tín không đáng tin, nhưng sự thật đã xảy ra
rồi mà. Không được, tôi phải viết tiểu sử về mình. Đặt tên là gì nhỉ…. Uhm…..
“Cuộc đời bi thương của Kim Jaejoong”! Được! Đặt như vậy đi, tôi thật sự quá
thông minh! Tiền nhuận bút cũng phải thật cao, mỗi chữ của tôi đáng giá ngàn
vàng ấy chứ, không thể coi thường! Liệu có thể đọc cho người khác viết không?
Tôi thật sự chẳng muốn cầm bút a, nói đến đây, ngay cả đọc cũng lười a, nếu như
ở thời cổ đại, bên cạnh có một người đi theo ghi chép lịch sử thì hay rồi ~”
“Kim
Jaejoong, cậu mộng du à? Trên giường lộn xộn cái gì vậy? Tôi bị cậu đánh thức
rồi!” Tỉnh lúc nào vậy? Muốn hù chết tôi à!
“Đừng
quấy rầy nhà văn đang suy nghĩ….” Cảm xúc vừa rồi bị cậu dọa chạy mất rồi, trở
lại cho tôi!
“Nhà
văn…. Thật buồn cười nha….”
“Cậu
lộn xộn cái gì, bổn thiếu gia viết sách cho cậu chết bây giờ! Chết kiểu đáng sợ
nhất đấy!” Tôi giơ nắm đấm, cảnh cáo cậu ta!
“Chết
kiểu gì?” Cậu ta nhàn nhã sờ sờ mũi.
“Bị
người tiền gian hậu sát rồi lại gian, sau đó lại sát! Thi thể phân thây ra sau
đó lại lắp ráp! Rồi lại gian lại sát! ~ ~ Ha ha….”
“Không
ngờ cậu có thiên phú làm biến thái a….”
“Tôi
có thể coi đây là lời khen ngợi không?”
“……”
“Cộc
cộc cộc.”
Ai
nha, đây là giữa trưa yên tĩnh đó! Lộn xộn cái gì!
Jung
Yunho xuống giường mở cửa. Lúc xuống còn tranh thủ đạp một cước lên bờ mông
khêu gợi của tôi.
“Hì
~ Hai người nghỉ ngơi tốt chứ?” Tiếng Junsu. Uhm…. Tiếp túc ngủ….
“Có
chuyện gì sao?”
“A…..
Buổi chiều còn có giờ học….”
Bà
nhà nó! Chơi với mấy người đến giữa trưa còn chưa đủ à? Thật là vũ nhục chỉ số
thông minh của tôi! Jung Yunho! Nếu như cậu hiểu tôi, hãy nói cho cậu ta biết
tôi đã hôn mê sâu, không thể tiếp khách, a không phải, không thể gặp khách!
“Lão
đồng chí Jung a, đừng ngủ….” Tôi rất già sao?
Bật
người dậy: “Lại là trò gì nữa đây a! Một chút khiêu chiến cũng không có. Tôi
nói a, mấy người cũng nên ra ngoài dạo chơi đi, thế giới rất đẹp mà, ở mãi cái
đảo nhỏ này thì chỉ có thoái hóa, thoái hóa và thoái hóa thôi!”
“Ha
ha, hyung đừng quản làm gì, chúng tôi kiếm được tiền là ổn, a….. Cái kia….”
Junsu bỗng nhiên dừng lại, đảo mắt khắp nơi.
Ha
ha….. Rốt cục nói thật! Mấy người đang lừa tiền a! Vậy mà còn khoa trương với
bên ngoài là “Thế ngoại đào nguyên”!
“Đảo
chủ của các cậu là ai?” Tôi muốn đi khiếu nại!
“Chúng
tôi theo chế độ cổ phần, ha ha, nếu muốn tìm đảo chủ, tôi cũng coi như là một đảo
chủ a ~” Junsu vỗ vỗ ngực của mình. Tôi đoán chừng là cổ phần nhỏ nhất trong
công ty a…. Bằng không sẽ không phải đến tiếp chúng tôi, bởi vì chúng tôi chọn
loại rẻ nhất đó!! Không được! Tôi muốn là VIP!
“Được
rồi, hai người đừng dong dài nữa, tôi rất chờ mong đấy.” Jung Yunho tựa vào
cửa, dùng tay vuốt vuốt tóc.
Cắt
….. Ấu trĩ! Bổn đại gia IQ cao như vậy khinh thường chơi cùng mấy người.
“Này
~ Chờ tôi a….” Luôn ném tôi lại sau cùng.
Ai…..
Tôi dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết lại đến cái vườn hoa chết tiệt kia, mấy
người tốt xấu gì cũng nên cho tôi một cái ghế, đứng một ngày chân tê hết rồi….
“Rốt
cuộc đã tới…..” Changmin ngồi xổm trên mặt đất, vẫy vẫy tay với chúng tôi.
Hmm…. Cái tư thế này sao giống như đang đi WC thế. Changmin ~ Cậu cần giấy sao?
“Các
đồng chí, hãy nhìn về phía trước!” Trong tay Junsu không biết lấy ra một lá cờ
nhỏ từ bao giờ, ra sức vung vẩy.
Hm….
Xem nào, chẳng phải là mấy cái rương hòm thủng sao? Người sống? Quê mùa…. Ai đi
vào trong đó a?
“Ha
ha, đến gần nhìn xem, trên cái rương kia có bốn lỗ thủng. Yêu cầu của chúng tôi
chính là các cậu nhắm mắt lại, chọn một lỗ rồi cho tay vào.”
“Uh,
trò này là để làm gì?” Jung Yunho ra vẻ rất nghiêm túc hỏi. Tôi im lặng, chẳng
lẽ chỉ có một mình tôi thấy kì quái sao?
“Hàaa…!
Giờ học này là ….. Thử can đảm!” Changmin mạnh mẽ đứng lên, OMG! Vóc dáng đúng
là không thấp chút nào.
“Bên
trong có cái gì?” Tôi đến bên Junsu.
“Để
cho cậu biết thì còn chơi làm gì….” Changmin, có phải cậu xem tôi không vừa mắt
không!
“Được
rồi, Yunho, cậu trước đi!” Jung Yunho, tôi hận cậu!
Tôi
mang theo tâm tình bất an đi đến gần cái rương. Quẹo trái ba vòng lại chuyển
phải ba vòng! “Vừng ơi mở ra”! Cái gì
cũng không xảy ra, thực nhàm chán…..
“Nhanh
lên a!” Junsu giục tôi.
“Biết
rồi ~” Nói thật, càng là những thứ không biết lại càng có thể kích thích sự sợ
hãi của người ta, hít một hơi sâu! Bỏ vào!
“A
a a a a a!!!!” Chạy như điên đến bên người Jung Yunho: “Ướt sũng! Lại còn dinh
dính! Thật buồn nôn! Thật buồn nôn a!!”
Thật
sự, trong một giây đồng hồ tôi cho tay vào cảm giác có cái gì đó thè lưỡi ra
liếm tôi, còn có gì đó nổi lên. Rốt cuộc là cái quái gì a….
Jung
Yunho khinh bỉ liếc tôi một cái, đi qua với tay vào: “Hmm… Hình như là đầu
lưỡi? Ah….” Cậu ta không nói, mặt có chút xanh tái lại, sao vậy? Chẳng lẽ có
rắn độc?
“Đầu
lưỡi người?!!” Jung Yunho phát điên thu tay lại, một cước đá nát hòm.
Quả
nhiên a, lại là mấy vệ sĩ run rẩy leo ra, các anh thật sự là quá đáng thương…
Tôi
làm như thở dài đi đến trước mặt Changmin: “Bạn thân, có phải cậu muốn khiêu
chiến hệ tiêu hóa của tôi không! Ọe……”
Ngồi
xổm bên cạnh cậu ta nôn ọe không ngớt, chê cười! Đầu lưỡi người a!!! Có lầm hay
không!! Thảo nào tôi cảm thấy có gì đó nổi lên, rõ ràng chính là trên lưỡi mấy
vệ sĩ đầy gai vị giác a!!! Tôi không bao giờ muốn sống ở chỗ này nữa!!
Chương
19
“Không
có biện pháp, cha cậu đưa ít tiền, chúng tôi có thể nghĩ ra mấy trò đó là không
dễ dàng gì rồi! Tiền nào của đấy thôi ~” Changmin đứng đó nói, ah! Thắt lưng
đau quá!
“Nhưng
là, có thể đổi người khác không a, cậu xem xem, mới hai ngày, mấy vệ sĩ kia đều
gầy một vòng…..” Tôi vô cùng đồng tình nhìn mấy người đứng cạnh cái rương. Chỉ
có tôi hiểu các anh!
“Ai
nha, không cần quan tâm, bọn họ kỳ thật đang được yêu cầu giảm cân, chúng tôi
chưa bao giờ thực hiện các vụ mua bán lỗ vốn.”
Nguyên
lai là như vậy….. Thảo nào nơi ngủ còn tốt hơn tôi, rõ ràng có người dùng tiền
mua dây buộc mình….
“Cái
kia!” Tôi sờ sờ mũi: “Nếu như bây giờ tôi rời khỏi đảo thì sẽ thế nào?”
“Kết
quả a ~” Junsu ném cho tôi một ánh mắt mị hoặc: “Bồi thường gấp 10 lần vì trái
với hợp đồng! Cộng thêm cướp đoạt tự do thân thể một năm!”
Cái
gì vậy…. Mấy người như vậy là phạm pháp đấy! Tôi nếu chạy đi, không nói mấy
người, ba tôi sẽ là người đầu tiên làm thịt tôi, gấp 10 lần? Hừ…. Về sau tôi
cũng muốn đến đây làm việc!!!
“Được
rồi, ngày mai sẽ cho các cậu nghỉ ngơi một ngày. Dạo chơi khắp nơi, mua thứ gì
đó làm kỷ niệm ~ Về sau đi ra ngoài rồi cũng còn có thể hoài niệm.” Junsu chắp
tay trước ngực nói.
Sao
tôi càng nghe càng thấy giống ngồi tù đây! Hơn nữa, đợi ba tháng các cậu dạy
cái gì cho chúng tôi coi như xong, lại cho ba ngày nghỉ ngơi một lần, bảy ngày
trêu chọc lừa đảo một lần! Hưởng tuần trăng mật cũng không quá đáng thế này,
ngừng! Sao lại là hưởng tuần trăng mật….
“Jung
Yunho, cậu có thể cõng tôi không?” Thấy Changmin bọn họ đều đi xa, tôi kéo kéo
góc áo cậu ta.
“Kính
nhờ cậu…. Cậu xem tôi hiện tại với cơ thể này, có thể cõng cậu thì thành quỷ
rồi!”
“Tôi
thực sự không đi được….”
“Trên
đường cậu nắm vào áo tôi mà đi, cậu tốt xấu gì cũng vận động một chút đi, cơ
bắp rắn chắc của tôi gần đây nhuyễn hết ra rồi….”
Tôi
hai tay che ngực: “Chẳng lẽ cậu cứ nửa đêm lại bắt đầu đụng chạm tôi?! Đại sắc
lang!”
“Nhìn
thôi cũng nhận ra mà….”
Lười
biếng trở lại gian phòng, mông còn ở giữa không trung, một tiếng rống to khiến
tôi sợ tới mức thiếu chút nữa ngồi bệt xuống đất, đây là rèn luyện hằng ngày
à?!
“Yunho
thiếu gia! Điện thoại của cậu!!!” Thật khó cho ba tôi, vì phòng ngừa chúng tôi
liên lạc với thế giới bên ngoài, di động đều bị tịch thu rồi, buổi tối lạnh
buốt tịnh mịch tôi bừng tỉnh khỏi mộng, chỉ có thể mở ra TV cũ kỹ không có tín
hiệu, nhìn bông tuyết nhảy múa, mãi đến khi phát điên lên muốn đạp nó thì mới
nhẹ nhàng tắt đi, trở lại chăn nệm dưới đất của tôi.
Lau
mồ hôi trên trán, nhận điện thoại: “Alo?”
“Jae,
Yunho a!!! Đoán xem tớ là ai ~” Sao tôi không biết cậu?
“Lão Park !”
“Tớ
sớm biết cậu sẽ không đoán sai ~ ~ Ha ha, ở đó ngoan ngoãn tiếp nhận cải tạo a,
tranh thủ thời gian để rời đó sớm!”
“……”
“Cái
kia, cậu biết tính tình ba cậu không?” Sao đang êm đẹp lại hỏi cái này? Chẳng
lẽ tôi còn không biết?!
“Nói
gió ra mưa!”
“Khái
quát rất chính xác! Tớ nói cho cậu biết a, ba cậu bảo tớ đến chỗ cậu….”
“Cậu
có ý gì?”
“Tớ
đang ở nhà hàng trong hòn đảo đó ăn điểm tâm, cậu nói xem tớ có ý gì….”
“Thật
hay giả?!!! Đừng trêu tớ…. Tớ bị đau tim đấy….” Nhắc tới đây, tôi lại nhớ tới
những bảo bối bị cậu ta mang đi, TMD, lát nữa thu thập cậu!
“Hì
hì….. Kỳ thật mục đích lớn nhất của tớ đang đứng trước mặt tớ ~”
Hm….
Cậu ta đâu có trượng nghĩa như vậy…. Chẳng lẽ là? Junsu?!!! Không thể nào….
Junsu, hyung ở đây mặc niệm cho trinh tiết của em, dù là về tinh thần hay thể
xác…
“Thiếu
gia…. Ở đây có tính phí đấy….” Vệ sĩ kia sợ hãi nhìn tôi gọi điện thoại cả
buổi, cuối cùng không nhịn được nhắc nhở.
“Đừng
có tầm thường như vậy a! Với giao tình của hai chúng ta! Chỉ số này nữa thôi mà!
Số này thôi!” Tôi khoa tay múa chân theo một thế võ, kỳ thật tôi cũng không
biết mình đang làm gì, học theo TV đấy, cảm giác rất phong cách ~ (Hắc đạo giao dịch đều như vậy cả ~)
Không
tình nguyện giao điện thoại lại, vốn còn muốn vụng trộm báo cho cảnh sát, ai….
Nhìn Jung Yunho vô cùng nhàn nhã nằm trên giường, sao tôi lại đẹp trai vậy
nhỉ…. Đi qua đẩy đẩy cậu ta.
“Jung
Yunho, Park Yoochun tới rồi, cùng tôi xuống dưới đó gặp cậu ta đi.”
“Cậu
đừng có quấy rầy người ta và Junsu phong hoa tuyết nguyệt, ngáp…..”
“Này,
tôi nói cho cậu biết, mấy bộ sưu tầm của cậu đều bị cậu ta lấy trộm rồi!” Tôi
không tin cậu không đi!
“OMG!
Đi!”
Vào
nhà hàng, oa…. Người mặc vét trắng, tay ôm hoa hồng nửa quỳ trước mặt Junsu
chính là….. Tên này cũng quá lớn mật đi, mặt Junsu đỏ rần rồi….
“Park
Yoochun, anh đứng lên cho tôi! TMD!” Ah, ngượng ngùng đây….
“Tiểu
Đào ~ Còn nhớ rõ Park Yoochun năm đó sao?” Này này này, cái này là ăn cắp bản
quyền a….
“Anh
nhanh đứng lên cho tôi, mặt mũi của tôi bị anh làm mất hết rồi!! Tôi dù gì cũng
là một đảo chủ a!” Hô, biết ngay sẽ đề cao bản thân mà.
“Vậy
em tha thứ cho anh đi! Bằng không thì người ta không đứng dậy, người ta chết
cóng đầu đường cũng được.” Park Yoochun bĩu môi, hiển nhiên y hệt một cô vợ bé
nhỏ, tôi run lẩy bẩy, da gà rơi đầy xuống đất….
“Anh
đừng nói nhảm nữa! Trời nóng như vậy, ít ra thì cũng phải là cảm nắng chứ.”
Tôi
thật sự không muốn nhìn nữa, lôi kéo Jung Yunho đi ra ngoài.
“Đi
đâu?”
“Cải
trang vi hành!”
“….”
Chương 20
“Này,
cậu nói xem ngày mai chúng ta nên đi đâu chơi?” Tựa trên ghế salon nhàn nhã
nhìn Jung Yunho không chút tinh thần đang đi vào.
“Này….
Tùy cậu a, lấy hộ tôi một cốc nước.” Jung Yunho hữu khí vô lực leo lên giường.
“Sao
cậu dám sai bảo tôi.” Quệt miệng nhìn cậu ta, nhưng vẫn rất nghe lời đi lấy
nước, cậu ta nhận ly nước, tay chạm vào tay tôi, nhiệt độ nóng kinh người.
“Jung
Yunho, có phải cậu sinh bệnh rồi không?” Vừa nói vừa đặt tay lên trán cậu ta,
nóng bỏng tay, nhìn kỹ lại, kỳ thật mặt cậu ta đã rất đỏ, bờ môi thiếu nước nứt
nẻ, thở ra nhiệt khí.
“Hình
như là vậy….Thảo nào chỗ kia càng ngày càng nặng….” Hừ… Sinh bệnh cũng không
quên trêu chọc tôi.
“Khó
chịu sao? Tôi đi lấy đá cho cậu chườm.” Không nhanh hạ sốt thì ngày mai sao có
thể đi chơi với tôi được a….
Lấy
mấy cục đá trong tủ lạnh, bao ở trong khăn mặt rồi đặt lên trán cậu ta, trạng
thái yêu ớt mong manh lúc này thật đáng yêu làm sao. Vậy mà lại cạo sạch lông
của Vik! Còn để tôi ăn cặp lồng! Người này nhiều lúc lại đáng ghét vậy. Đột
nhiên nhớ tới lần đầu chúng tôi gặp mặt hồi nhỏ.
Tôi
sáu tuổi nắm chặt tay ba đi vào một biệt thự, ba nói đây là nhà của cấp trên
mới của ông, lúc đó ba cũng chỉ vừa mới vào làm tại công ty của Jung thúc thúc,
rồi chậm rãi leo lên vị trí giám đốc. Jung thúc thúc bước từ trên tầng xuống,
dắt theo một cậu con trai tầm tuổi tôi, bất quá cậu ta rất kiêu căng, vênh váo
nhìn tôi, thật sự rất đáng ghét.
“Yun
Yun, con dẫn Jaejoong ra vườn hoa chơi.” Jung thúc thúc vỗ lưng cậu ta, chỉ vào
tôi.
Tôi
lùi về phía sau một tiếng, ba nắm chặt tay tôi: “Làm sao vậy?”
Tôi không có lên tiếng, lúc đó mới sáu tuổi, tôi không rõ cảm giác đó là gì, sợ hãi sao? Hay là không dám tiếp xúc? Cho tới bây giờ cũng không biết. Nhưng lại nhớ rõ lúc cậu ta dắt tay tôi đi ra ngoài đại sảnh, tim đập rất nhanh.
“Ba
cậu ngược đãi cậu sao? Đầu cậu sao lại nhỏ vậy, kêu có vang không nhỉ…” Tôi
nghĩ là do tuổi còn nhỏ, yếu về mặt ngôn ngữ, những lời này tôi nghe không hiểu
gì cả, còn trì độn vuốt đầu của mình, kêu vang sao? Là muốn gõ à? Cậu ta muốn
dùng đầu tôi để gõ trống?! Người này thật đáng sợ…. Bất quá cậu ta thực sự làm
như vậy, liên tục gõ lên đầu tôi hai cái.
“Hô
~ Để tớ xem dưa hấu đã chín chưa ~”
“Ô
ô….” Thật sự rất đau a, thật đáng sợ!”
……
“Ha
ha….” Bất tri bất giác cười rộ lên, sao tôi lại đáng yêu vậy.
“A….
Cậu mê đắm nhìn chằm chằm vào tôi rồi cười cái gì….” Jung Yunho trợn mắt, sắc
mặt ửng hồng, thực sự là mê người ~ Bất quá, tôi sẽ không sinh cảm tình với
chính mình a ~
Tôi
chọc chọc mũi cậu ta: “Đừng tự kỷ nữa! Tôi đang nhớ lại chuyện hồi xưa của
chúng ta, nếu như đổi lại thân thể, tôi nhất định phải báo thù! Gõ cho đầu cậu
thành cái mõ luôn!
“Khụ
khụ…. Với thân thể này của cậu, tôi phất tay một cái cậu nằm trên mặt đất rồi,
cậu xem hiện tại tôi bị bệnh đấy, chẳng phải là do cậu sao…”
Cắt….
Tuy nói rằng tôi gầy yếu hơn, nhưng bình thường rất ít khi bị bệnh, chẳng lẽ
đây là phản ứng linh hồn bài xích thân thể trong truyền thuyết? Tôi liệu có thể
đột nhiên miệng sùi bọt mép, tứ chi co rút. Sợ run cả người, thật đáng sợ,
không nghĩ tới còn có tác dụng phụ! Bà lão, lần sau hại người, nhớ phải làm cho
thoả đáng a!!!
“Cậu
đừng có nói nữa, nghỉ ngơi thật tốt a, thở ra nhiệt khí khiến tôi khó chịu muốn
chết.”
“Hô
~….” Vừa mới nói xong vậy mà cậu ta lại thở ra nhiệt khí trước mặt tôi, nóng
hầm hập luôn, khiến cho tôi nhất thời mê ly, chân tay có chút luống cuống.
“Cậu!!!!
Nhanh ngủ đi!” Tức chết tôi rồi! Đây quả thực là khiêu khích trần trụi mà!
“Kim
Jaejoong…..” Ngữ khí ôn nhu đến khó tin…
“Huh?”
“Tôi
thích cậu…..”
“Cái
gì?!” Tôi không nghe lầm chứ? Chẳng lẽ là tôi nóng quá hồ đồ rồi?! Không đúng!
Rõ ràng là cậu ta phát sốt mà….
“Ha
ha, nhìn bộ dạng xấu hổ của cậu kìa, hô,…. Nói đúng là: Tôi thích bắt nạt
cậu….” Nói xong che miệng cười, thật là vô sỉ…
“Cậu
sao lại nhàm chán như vậy! Cậu cho mình là mấy cậu công tử siêu chảnh trong
tiểu thuyết à!” Cứ coi như vậy, tôi cũng không phải là con vịt xấu xí trong
tiểu thuyết.
“Ha
ha…. Cậu vẫn ngốc như vậy, một chút cũng không thay đổi.”
“Cậu
đừng nói nữa!” Tôi dùng tay chặn miệng cậu ta lại, phiền chết rồi! Cái cảm giác
chán ghét siêu cấp chán ghét khi bé lại chạy về!!!
Cậu
ta giảo hoạt cười cười, lè lưỡi liễm lòng bàn tay tôi.
“Ah!”
Thật buồn nôn! Lại khiến cho tôi nhớ tới đầu lưỡi ướt sũng ban ngày. Ọe…. Khống
chế không nổi chậy về phía WC, chẳng lẽ tôi mang thai? -_-||| Sao lại dễ buồn
nôn vậy….
Kết
quả ngày hôm sau, khi tỉnh lại, tôi đang ngồi trên bồn cầu.
Nhìn
bộ dạng ốm yếu của tên kia, xem ra đi ra ngoài chơi là không có hi vọng rồi,
tôi có lẽ nên phát huy tinh thần của người tốt chăm sóc cậu ta một ngày vậy.
No comments :
Post a Comment